1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 51. Luôn luôn chào đón

      “Mưa sao băng a, mau mau nhắm mắt cầu nguyện a!” Miên Miên hưng phấn nắm lấy tay Dạ Phong trong nỗi kinh ngạc cùng vui sướng, mà Dạ Phong lúc này chỉ mỉm cười nhìn nàng. Miên Miên thấy đưa mắt nhìn, rất bất ngờ vì giờ phút này đây tay nàng nắm chặt lấy tay Dạ Phong.

      Miên Miên vội vàng thu tay lại, mặt đỏ như trái cà chua.

      “Cầu nguyện? Làm vậy dưới ngôi sao rơi là cầu nguyện sao?” Thấy nàng xấu hổ Dạ Phong liền đổi đề tài chuyện.

      Miên Miên nghe hỏi giấu nổi mừng rỡ nhìn lên bầu trời cười : “Đúng vậy, ở quê hương ta gọi cái này là mưa sao băng a, ngươi xem…”, rồi hai tay chắp lại nhắm mắt nhìn lên bầu trời trầm mặc.

      Phải mất mấy giây Miên Miên mới mở mắt vui vẻ cười : “Tuyết vương gia, ngươi cũng mau tranh thủ thời gian nhắm mắt cầu nguyện a, rất linh đó nha!” Nàng vội vã thúc giục .

      Dạ Phong nghe vậy chỉ cười nhàn nhạt nhưng vẫn học theo bộ dáng nhắm mắt chắp tay nhìn lên trời của nàng mà trầm mặc mấy giây. Miên Miên thấy thế khỏi tranh thủ nhìn khuôn mặt tuấn tú của , nội tâm khỏi rung động, cái cảm giác này là gì a? Vì sao nàng lại có cảm giác này a? Miên Miên có chút khó hiểu nhíu mày, vì sao nàng hễ thấy đại mãng xà là kinh hãi té xỉu mà vì sao nắm lấy tay nàng lại có chút sợ hãi nào?

      “Ngươi suy nghĩ chuyện gì?” Dạ Phong cầu nguyện xong hơi nghiêng đầu thấy nàng nhíu mày nhìn liền thuận miệng hỏi.

      “Ách… ta…ta chỉ đoán xem ngươi cầu điều gì thôi!” xong, mặt nàng bởi vì bị bắt gặp cộng thêm dối mà càng hồng lên đến lỗ tai. Để tránh hỏi thêm, nàng liền đưa mắt lên nhìn trời.

      “Ngươi cũng thích nhìn trời đêm?” Dạ Phong nhìn lên bầu trời hỏi.

      “Ân…là rất thích nha…” Miên Miên ngồi ôm gối vươn tay chỉ ngôi sao trời : “Ngươi xem, đó là sao Chức Nữ, mà ở phía kia, giữa dải ngân hà đó chính là sao Ngưu Lang!”

      “Chức Nữ? Ngưu Lang?” Dạ Phong mỉm cười, nhíu mày trưng ra bộ dáng khó hiểu, Miên Miên thấy thế khỏi cười vang, bắt đầu kể cho nghe truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ.

      lúc sau…

      “Ngươi kể chuyện rất hay nha, ta thấy tình của bọn họ vĩ đại!” Dạ Phong nén nổi hâm mộ .

      “Đúng vậy a, ta cũng nghĩ bọn họ vĩ đại a!” Miên Miên mỉm cười hùa theo.

      “Quê hương ngươi có rất nhiều câu chuyện sao?” Dạ Phong lúc này hiếu kỳ hỏi, kỳ thực, do tàn tật từ bé mà được Dạ Mị bảo hộ thái quá để cho có bất cứ cơ hội nào xuất cung, biết Dạ Mị muốn tốt cho , thế nhưng càng vậy lại càng khiến đơn, khát vọng tự do ra ngoài.

      bầu trời có rất nhiều vì sao, gắn với mỗi vì sao là câu chuyện riêng, nhìn xem, đó là sao Nhân Mã, kia là sao Bọ Cạp, chùm sao Bạch Dương, còn có rất nhiều những chòm sao khác…, đúng rồi, ngươi nhìn bên kia xem, đó chính là sao Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ,…” Miên Miên cùng đồng cỏ kể rất nhiều truyền thuyết về bầu trời.

      Những điều mới lạ này khiến Dạ Phong dễ dàng bị cuốn theo những câu chuyện của nàng, đêm dài nhưng cũng ngắn ngủi trôi qua, gần tờ mờ sáng, Dạ Phong mới với nàng rằng hoa viên này luôn luôn hoan nghênh nàng đến chơi.


      Chương 52. Chỉ mặt gọi tên

      Hôm sau…

      Miên Miên trở lại hoán tẩy phòng lâu trời sáng hẳn, nhưng là nàng chút mệt cũng thấy ngược lại còn thấy tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, hơn nữa, lòng của nàng lúc này giống hệt như vừa ăn hết hũ mật ong vậy, tuy rốt cuộc là vì điều gì nhưng nàng lại biết đây chính là cảm xúc do nàng gặp gỡ Tuyết vương gia đêm qua mang tới.

      Đêm qua được Tuyết vương gia khen ngợi làm cho nàng quên hết thảy những phiền não, cho nên sáng nay nàng bắt đầu công việc hết sức thuận lợi, thong thả giặt quần áo, nhưng là khí trong hoán tẩy phòng này bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên…

      “Làm sao vậy?” Miên Miên tự giác lẩm bẩm, có chuyện gì xảy ra sao?

      “Miên Miên… Miên Miên…” ngay lúc Miên Miên khó hiểu rất nhiều cung nữ chạy tới bên cạnh nàng.

      "Các ngươi làm sao..."

      “Nhanh nhanh theo chúng ta!” Miên Miên còn chưa kịp hỏi “chuyện gì xảy ra” bị đám cung nữ kéo chạy ra ngoài hướng tới nơi dán thông báo trong cung.

      “Nguyễn Miên Miên, ngươi thực may mắn a, hâm mộ ngươi quá à!” đám người tranh nhau la hét, bảng thông báo trong phút chốc bị đám cung nữ vây chặt như nêm, Miên Miên tuy biết các nàng về chuyện gì nhưng chứng kiến nét mặt của các nàng ta, nàng khẳng định chắc chắn đó phải là chuyện tốt lành gì.

      Quả nhiên, khi Miên Miên lách được vào bên trong, khẽ đọc bảng thông báo: “Sinh thần Nghi phi nương nương, yến hội được tổ chức vào tối mai, danh sách người tham gia được lựa chọn… ” Miên Miên nhún nhún mũi chân bắt đầu nhìn xuống danh sách, giây sau nàng trừng lớn hai mắt, cả người muốn co lại ngất , đám cung nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng.

      vui a, ngươi tốt số mà…, nhìn xem, cả hoán tẩy phòng chỉ có mình ngươi được chỉ định tham gia này!” đám người xung quanh khỏi trầm trồ hâm mộ.

      Miên Miên khóe miệng co giật thôi, “Ta… phải tham gia, mà biểu diễn ca múa a…”, xong liền trưng ra bộ mặt giống như sắp bị ai giết tới nơi.

      “Cái này có là gì, phải ca múa thôi sao, cung nữ tụi ta còn biết huống chi ngươi lại là tú nữ bị biếm xuống, là tú nữ ca vũ ắt phải giỏi rồi, ngươi nha, khiến chúng ta đau lòng mà!” chúng cung nữ bĩu môi .

      Miên Miên nghe vậy khỏi trách than, trời ạ, ai là tú nữ nhất định phải ca vũ giỏi? thời điểm nàng tuyển tú nữ có nhảy múa a, nếu là ca hát còn được …nàng từ bé tứ chi cứng nhắc biết nhảy múa, lần này hay rồi, nhảy được mà nhảy cũng xong, đại mãng xà này muốn đùa chết nàng sao?!
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 53. Nhất định đặc sắc

      Từ khi Nguyễn Miên Miên được chỉ định tham gia vào tiệc sinh thần Nghi phi, Nguyên ma ma lập tức cho nàng nghỉ ngơi, hơn nữa còn đem nàng coi như vật báu quốc gia mà bảo hộ, mà nàng chỉ cần làm việc duy nhất đó là ở trong phòng luyện vũ để đem vinh quang về cho hoán tẩy phòng!

      Miên Miên nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người mà có cảm giác muốn chết, múa? Nàng có biết nhảy múa cái gì đâu này? Nàng có thể cự tuyệt sao? Ô ô, nàng muốn phải biểu diễn a, ô ô….

      ---------------

      “Bệ hạ, thiếp là muốn mời Miên Miên tham gia tiệc, ngài lại muốn nàng ấy biểu diễn ca múa, chỉ sợ nàng ấy khẩn trương a?” Nghi phi lo lắng .

      Dạ Mị nghe thấy vậy cười cười : “Muốn nàng được dự yến hội tự nhiên chỉ có cách mời nàng biểu diễn như lễ vật dâng tặng, cái này đâu thể gọi là làm khó nàng ta?”

      “Thế nhưng mà thiếp cảm thấy…”

      “Nàng phải rất thích nàng ta sao? Nàng tin nàng ta có thể hoàn thành việc này?” Dạ Mị cười cười.

      Nghe vậy, Nghi phi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Bệ hạ có lý, thiếp cảm thấy nàng ấy nhất định kinh diễm toàn trường!”

      “Hử? Thi Hàm, ngươi cảm thấy nàng vũ đạo so với ngươi có thể tốt hơn?” Dạ Mị cười cười trêu nàng, ở trong cung này nàng chính là người có vũ đạo tốt nhất, chẳng qua là sinh bệnh nhiều năm mới thể ca múa nữa.

      “Thiếp cảm thấy nhất định nàng ta làm được!” lần đầu tiên nhìn thấy Miên Miên nàng rất có hảo cảm, nàng tin tưởng, người như vậy nhất định khiến bệ hạ quan tâm, lần này bệ hạ chỉ định muốn nàng biểu diễn, nếu nàng ấy muốn nhất định có cách kinh diễm mọi người, như vậy bệ hạ càng thíc nàng ta a? nghĩ đến đây lòng nàng khỏi có chút buồn khổ.

      “Thi Hàm, nghĩ gì?” Thấy nàng gì, Dạ Mị nắm lấy tay nàng hỏi.

      Nghi phi lắc đầu cười cười hỏi: “Bệ hạ, thiếp nghe bên ngoài vừa vặn có sứ thần muốn đến Thủy Tinh thành ạ?”

      “Ân, bọn họ cứ ba năm lại đến ký khế ước hòa bình lần, chỉ có điều dạo gần đây có chút chuyện nên lần này quốc vương bên đó tự mình tới, trẫm có ý định gả quận chúa cho .”

      “Nàng đồng ý sao?” Nghi phi khỏi hỏi.

      “Nha đầu kia hai năm trước theo Ngụy tướng quân phiên bang ký kết hiệp ước nghe vướng bệnh tương tư rồi, mấy ngày trước nghe ta hàm ý tới, nàng rất vui vẻ, nàng có tình mà trẫm thấy cũng tệ nên chuẩn bị ban hôn, trẫm cũng yên tâm hơn về quận chúa!” Dạ Mị cười cười .

      vậy chăng? Vậy tốt quá, nha đầu kia cũng còn , trước kia thiếp cũng từng tranh thủ khuyên nhủ nàng, ai ngờ vừa ra nàng đỏ mặt, hóa ra trong lòng có ý trung nhân nha!” Nghi phi che miệng cười.

      “Ân, ngày mai sinh thần của nàng nhất định đặc sắc hơn mọi năm!” Dạ Mị ôm nàng sủng nịnh .

      “Thiếp cũng rất chờ mong đây!” rồi tựa đầu trong lồng ngực , nàng đối với ngày mai rất là chờ mong.


      Chương 54. Chuẩn bị

      ------------Hôm sau------------

      Mới sáng sớm mà toàn bộ hoán tẩy phòng đều hưng phấn thôi, toàn bộ cung nữ đều vây quanh Miên Miên ồn ào thảo luận, đại bộ phận đều nhắc nhở nàng phải mang vinh quang về cho hoán tẩy phòng,…

      “Ma ma, như vậy ta được tự nhiên cho lắm!” Miên Miên nhìn mặt mình bị xoa từng lớp từng lớp son phấn giọng cầu xin.

      “Ngươi biết gì, khó có được cơ hội bệ hạ coi trọng hoán tẩy phòng chúng ta, đúng rồi Miên Miên, những điều ma ma ngươi có nhớ ? ” Nguyên ma ma bên giúp nàng chải tóc bên hỏi.

      “A, cái gì a?” Miên Miên lúc này có chút hồ đồ, nàng biết vì cái gì mà mới sáng bị hành như thế này, yến hội phải buổi tối sao? Gấp như vậy là để làm cái gì a?

      “Cái gì? Ma ma ngươi quên hết rồi sao?” Nguyên ma ma nghe vậy vui dừng tay chải tóc Miên Miên hồi.
      Miên Miên thấy thế có chút xẩu hổ, nhíu mày cố suy nghĩ xem nàng ta tột cùng là những gì rồi.

      “Ai nha, ngươi sao lại đần như thế này vậy?” Nguyên ma ma thấy nàng bộ dáng cố nhớ lại, tức giận vươn tay cốc nàng cái, “Ngươi phải làm cho hoán tẩy phòng chúng ta vẻ vang a, ngươi, cái nha đầu đần này!”

      “Ách, thực xin lỗi, ta biết, ta cố hết sức.” Miên Miên yếu ớt nhưng là trong lòng nàng có chắc lắm nha, làm sao bây giờ, nàng căn bản có khiếu nhảy múa, nàng làm thế nào cho bọn họ vinh quang giờ a?

      “Tốt rồi, nhìn xem xinh đẹp ?” Nguyên ma ma chuẩn bị tốt cho nàng, nhìn vào gương đồng tự tin cười .

      Miên Miên nghe Nguyên ma ma cũng đưa mắt nhìn vào gương, hôm nay trông hết sức trang nhã, tóc búi cao, có chút rất đẹp mắt .

      “Tốt rồi, tốt rồi, chúng ta phải tranh thủ vào điện a…” Nguyên ma ma vội vã kéo nàng , nhiệm vụ chính của bà hôm nay chính là đưa nàng đến cung Nghi phi chờ tới lượt biểu diễn a.

      “Ma ma, như thế nào mà sớm như vậy qua rồi?” Miên Miên bị nàng lôi kéo vẻ hiểu hỏi.

      “Đương nhiên phải sớm để cho ngươi có thời gian làm quen với sân khấu rồi!” Nguyên ma ma liếc nhìn nàng, hiểu nổi não nàng cấu tạo bằng gì mà. Cả đoạn đường Nguyên ma ma ngừng nhắc nhở nàng phải làm vẻ vang hoán tẩy phòng, Miên Miên chỉ có thể như cũ cười ngây ngốc.

      Đến nơi chờ, Nguyên ma ma lưu luyến rời để lại mình Miên Miên khẩn trương nuốt nước bọt từ từ vào, đập vào mắt nàng là vô số các mỹ nữ các kiểu ăn mặc đẹp sao tả xiết khiến nàng có chút rùng mình.

      “Các vị đến đủ rồi?” trong thượng điện liền truyền đến thanh quen thuộc, Miên Miên vội vã đưa mắt nhìn, nguyên lai là Đức công công a.

      Mọi người nghe vậy toàn bộ im ắng tập trung nghe Đức công công dặn dò.

      “Các vị, trong các ngươi phi tử, tứ nữ, con đại thần, cung nữ đều có cả, bất quá có thể đến đây các ngươi ắt có cái hơn người, đêm nay phải chỉ đơn giản là sinh thần của Nghi phi nương nương mà còn là tiệc đãi phiên bang quốc vương, các ngươi cố gắng thể mình biết đâu có cơ hội bay lên cao làm Phượng hoàng, ngược lại, nếu biểu diễn tốt … ha ha, bất quá ta hi vọng các ngươi đều có thể thể tốt, chưa? ” thanh sắc nhọn phiêu đãng trong trung.

      Toàn bộ tần phi, tú nữ, con đại quân,… hết thẩy đều gật đầu, chỉ riêng Miên Miên, giờ phút này hồn nàng cũng phiêu du tới tận chân trời nào rồi.

      “Đằng sau cánh cửa kia chính là sân khấu tối nay, bệ hạ cùng các quan đại thần tới tối nay, tại còn sớm, các người có thể thay phiên nhau làm quen sân khấu chút, như vậy thuận lợi hơn để các ngươi có thể thể tốt bản thân mình tối nay!
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 55. Chuẩn bị lên sân khấu

      Đức công công rồi ra, mọi người liền tranh thủ thời gian mà bắt đầu, dĩ nhiên là ai cũng thầm so sánh thực lực của đối phương, ai cũng muốn thừa nhận bản thân mình thua kém mà duy nhất chỉ có Miên Miên là tham dự, giờ phút này nàng giống như bù nhìn trước mắt bao người.

      “Vũ đạo thứ ba, Nguyễn Miên Miên – Hoán tẩy phòng”, nhìn bảng thông báo mà Miên Miên biết gì làm gì đây?

      “Làm sao bây giờ?” Miên Miên khẩn trương nắm lấy vạt áo nhìn bảng thông báo, xong rồi, thứ ba, nàng phải biểu diễn lượt thứ ba, cái này phải là đứng mũi chịu sào sao? Nàng tình nguyện đếm ngược a, oa oa oa…nếu là cuối có phải tốt hơn , mọi người đều mệt cả, có ai muốn coi nữa làm gì…a a a…cái này phải làm thế nào đây?

      “Các vị tỷ muội hãy cố gắng thi triển tài nghệ, hôm nay bổn cung cho các ngươi lên đầu để các ngươi có thể hảo hảo thể .”, nữ tử chuyện khẩu khí cao ngạo, Miên Miên nghe mọi người thầm to mới biết rằng nàng ta chính là Hiền phi, là phi tử có tài vũ đạo chỉ xếp sau Nghi phi.

      “Hừ, đắc chí cái gì, đêm nay ta nhất định khiến cho bệ hạ phải nhận định lại.”

      “Ta cũng vậy, cho dù là phi tử sao, chúng ta có thể tới nghĩa là chúng ta nhất định giỏi hơn người!”

      “Đúng, là lừa hay ngựa chết vẫn là do bệ hạ quyết định!”

      Những cung phi mỹ nữ mà cũng chẳng to, các nàng xem ra, Hiền phi cũng được bệ hạ sủng ái cho lắm, ở trước mặt bệ hạ có thể ca múa cũng coi như hơn người, chừng hôm nay có thể biến thành Kim phượng hoàng đây!

      Sau đó, tất cả vì giành sân khấu diễn tập mà nháo loạn đoàn, Miên Miên vì tránh các nàng nên rất vĩ đại nhường lại sân khấu bỏ tới nơi hẻo lánh xa ngồi đó, nhắm mắt suy ngẫm.

      Thời gian trôi nhanh, đợi đến lúc Miên Miên lấy lại được tinh thần cũng là lúc nàng bị Kim ma ma lôi dậy.

      “Nguyễn Miên Miên, ngươi dám trốn ra chỗ này ngồi ngủ? Có biết hay ta tìm ngươi rất mệt mỏi?” Kim ma ma nộ khí quát lớn

      “Kim ma ma, sao người lại tới đây?” Miên Miên xấu hổ đứng dậy, “Ồ, trời tối rồi sao?” xong liền đỏ mặt, ách, nàng chỉ định né lát, làm thế nào lại ngủ quên tới tối luôn vậy, là xấu hổ quá!

      “Ngươi còn có tâm trạng ngủ? Ngươi có biết sắp tới lượt ngươi lên sân khấu rồi hay ?” Kim ma ma thấy nàng vẫn chưa tỉnh ngủ nộ khí quát lớn, đêm nay chỉ có bệ hạ, Nghi phi phi mà còn có cả quốc vương phiên bang, bà ta tuyệt đối thể để xảy ra sai lầm.

      “Cái gì? Tới rồi sao? Thế nhưng mà… ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu này?” chỉ là ngủ thoáng qua, như thế nào mà tới lượt rồi, nàng muốn khóc mà.

      “Ngươi nhìn xem, người thứ hai cũng biểu diễn sắp xong rồi, mai mau chuẩn bị !”, xong để ý đến nàng sợ hãi mà trực tiếp nắm cánh tay nàng lôi .


      Chương 56. Vũ đạo đặc biệt

      "Kim ma ma... Kim ma ma, ta khẩn trương a!" Nguyễn Miên Miên vội vã nắm lấy cánh tay Kim ma ma lo lắng thôi.

      “Ai nha, ngươi khẩn trương cái gì? Ngươi được chọn chứng tỏ ngươi có thực lực, đúng rồi, nhạc công hỏi ngươi muốn múa khúc nào, sao ngươi họ biết?” Kim ma ma vỗ vỗ vai nàng an ủi.

      “Theo…ách, tùy tiện …” ô ô… nàng còn chưa có biết mình biểu diễn cái gì, còn quản tới nhạc nữa sao?

      “Được rồi, được rồi, đừng có dính lấy ta nữa, đến phiên ngươi rồi kìa!”, Kim ma ma vô cùng kích động, giống như ngươi lên đài là nàng ta vậy.

      Miên Miên thấy thế càng thêm hoảng loạn: “Như thế nào lại nhanh như vậy? Nàng có nhảy tốt ?”

      “Nguyễn Miên Miên, ngươi nhớ kỹ cho ta, nhất định phải làm vẻ vang cung nữ chúng ta, hiểu ?” Kim ma ma vịn vai nàng thâm tường nó.

      "Thế nhưng mà… thế nhưng mà..."

      có nhưng mà gì cả, ngươi là cung nữ duy nhất được chỉ định biểu diễn, đêm nay ngươi nhất định phải khiến hoán tẩy phòng được vẻ vang, hi vọng của mọi người ở ngươi hết rồi đó!” nàng vừa dứt lời người thứ hai cũng xuống đài, Kim ma ma mãnh liệt đem nàng đẩy lên, Miên Miên lảo đảo xuất trong tầm mắt của mọi người.

      Miên Miên vội vàng ổn định trọng tâm, gương mặt so với khóc còn xấu hơn, cước bộ giống như nặng nghìn cân, lòng bàn tay sớm mồ hôi đầm đìa, tới, nàng phát ra cái tên đại mãng xà xấu xa kia yên bình ngồi ghế rồng, chung quanh là hàng loạt những tần phi ăn mặc thập phần hoa lệ, mà bên cạnh người ăn mặc rất khác thường, cái kia chắc là phiên bang quốc vương .

      Cho dù nàng rất muốn nhưng là nàng vẫn thể nào tránh thoát a. Đứng đài cao, Miên Miên hô hấp nặng nề, trời ạ, nhiều người a, nàng khẩn trương nuốt nước miếng, chính là lúc này nàng lại nhìn thấy Tuyết vương gia mỉm cười khích lệ, ô, cũng ở đây a!

      “Bệ hạ, Miên Miên nhất định kinh diễm lòng người!” Nghi phi ngồi bên cạnh Dạ Mị khẳng định chắc nịch .

      Dạ Mị nghe nàng vậy cũng cười cười, là nàng có thể nhảy múa so với ca hát còn hay hơn sao? A, rất là chờ mong nha!

      Nhạc điệu nhanh chóng vang lên, Miên Miên khẩn trương đổ mồ hôi hột, ô ô, vùi cái gì nàng phải mua vui cho đám mãng xà này a? Đây cũng đâu phải sở thú a, ô ô….

      "Như thế nào còn bắt đầu?"

      "Nàng suy nghĩ gì?"

      Phía dưới truyền đến những tiếng ồn ào, đúng vào lúc này, Miên Miên đứng yên bất động bỗng bắt đầu giậm chân tại chỗ… mọi người có chút khó hiểu, đây là cái vũ đạo gì a? Mọi người chưa kịp định thần lại thấy Miên Miên giơ hai tay lên trước, chân trái bước lên hô to: “Tiết thứ nhất, mở rộng vũ đạo…”, mọi người chỉ thấy nàng ngừng biến hóa tay chân hô hào: “ hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba ba hai bốn…” lần lại lần…

      Khán đài toàn bộ ngây người, đây là vũ đạo gì?!

      “Tiết thứ hai, mở rộng ngực, hai ba bốn, hai hai ba bốn,….” Miên Miên xấu hổ tập động tác thể dục thời mẫu giáo, ô ô, cái này xem như mặt mũi của nàng toàn bộ mất hết rồi…

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 57. Có người thưởng thức

      Tập đến động tác cuối cùng, Miên Miên chỉ muốn tìm hố đất mà chui vào, cái tên đại mãng xà này cũng thực biến thái quá mà, đại biến thái, nàng căn bản biết nhảy múa mà vẫn nhất quyết chịu hô ngừng, là muốn bôi xấu nàng mà.

      Mọi người thấy nàng biểu diễn đều buồn cười đến ngã lăn ra, vài người còn khoa trương đến chảy cả nước mắt.

      Miên Miên quả thực biết dấu mặt vào đâu, cái kia, đích thị chỉ các quan viên cười nàng mà toàn bộ thái giám cung nữ có mặt cũng nhếch miệng cười! Miên Miên muốn chết mà!

      “Tỷ tỷ, nguyên lai người kinh diễm lòng người là cái này a?” Nhu phi ngồi bên cạnh Nghi phi nhịn được che miệng cười, hàm ý giễu cợt.

      Thi Hàm nhìn nàng ta khỏi có chút nhíu mày, biểu diễn như vậy đích xác chấn kinh rồi, chỉ có cái là phải kinh diễm mà là kinh hãi lòng người !

      “Cảm ơn!” Miên Miên rồi nhanh chóng xoay người định chuồn xuống, ai ngờ giọng từ phía dưới vang lên: “Tốt!” Miên Miên chết lặng quên cả bước , mà phía dưới khán đài cũng chết lặng theo.

      “Bệ hạ, ngờ Thụy Tuyết quốc còn có nữ tử khả ái như vậy!” ánh mắt phiên bang quốc vương chứa đầy tán thưởng nhìn Miên Miên.

      Dạ Mị nghe vậy mặt cũng biểu lộ gì nhưng chính là khóe môi vẫn giấu nổi tia cười vui vẻ.

      Miên Miên khỏi nhìn về phía phiên bang vương, nhìn xem, cùng là thân cao quí mà ngồi bên cạnh Dạ Mị - giống như thân sĩ, giống như biến thái, khó có thể hình dung xà với xà mà cũng có thể chênh lệch như vậy? Nàng phi thường kích động hướng phiên bang vương nở nụ cười rồi xoay người nhanh chóng rời .

      “Nguyễn Miên Miên, ngươi nhảy cái gì thế kia? Mặt mũi cung nữ chúng ta bị ngươi làm mất hết rồi!” Miên Miên vừa bước xuống Kim ma ma nhịn được lớn tiếng quát.

      “Thực xin lỗi… Ta biết nhảy múa mà…” Miên Miên áy láy .

      “Ai nha, ngươi thực là…” Kim ma ma toàn thân run rẩy, phất tay áo bỏ .

      Miên Miên thấy vậy nội tâm tránh được khổ sở, nàng phải cố ý, nàng biết khiêu vũ mà, than tiếng rồi rời tới nơi vắng người ngồi xuống.

      “A…”, ngay lúc vừa ngồi xuống nàng liền thất kinh la lên, đưa mắt nhìn về phía trước chỉ thấy vài ba cung phi ăn mặc đẹp đẽ, xô nước trống trơn trong tay các nàng vẫn còn giọt.

      “Sao các người lại hắt nước ta?” Miên Miên nộ khí nhìn về phía các nàng, đầu tóc quần áo nàng giờ ướt thành mảng.

      “Như thế nào? Bổn cung hắt ngươi cũng có ý kiến sao? Hơn nữa, có trách trách ngươi làm cho Thụy Tuyết quốc quá mất mặt , chỉ hắt nước ngươi là may mắn lắm rồi!”, nàng ta cười giễu cợt , hàm ý cảnh cáo vẫn còn có thể chiếu cố nàng hơn nữa.

      “Miên Miên…Miên Miên…” đúng lúc này Kim ma ma vội vã chạy tới, ba nàng kia thấy thế che miệng cười chờ xem kịch vui. Kim ma ma tới cạnh nàng khỏi nhíu mày, “Ai nha, ngươi như thế nào lại biến thành bộ dáng này?”

      Miên Miên nghe vậy chu môi nộ khí trừng về phía các nàng kia, nội tâm nàng lúc này rất giận dữ.

      “Ôi, tiểu tổ tông của ta, thế này làm sao mà tiếp tục được a?”

      “Kim ma ma, người thấy nàng ta làm chúng ta chưa đủ mất mặt sao?”

      “Ai ôi!!! Xin nhị vị nương nương đừng làm khó nàng, lần này là vương gọi nàng lên biểu diễn a!”

      “Cái gì? Biểu diễn?” các nàng kia nghe vậy bán tin bán nghi nhìn nhau rồi giận dữ : “Nàng ta khiến chúng ta chưa đủ mất mặt hay sao? Vì cớ gì cái thứ vũ đạo như khúc gỗ ấy lại có cơ hội biểu diễn lần hai a?” ba nàng cung phi trừng mắt nhìn Miên Miên biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.


      Chương 58. suy nghĩ gì?

      Mà Miên Miên nghe Kim ma ma chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn muốn ngã quỵ, Kim ma ma vội vàng đỡ nàng dậy.

      “Lần này ngươi tốt nhất nên làm mất thể diện nữa biết ? Ngươi muốn tận lực thể sao?” Kim ma ma dặn dò.

      “Thế nhưng mà…ta cái gì cũng biết… Kim ma ma, ngươi giúp ta , ta biết biểu diễn cái gì a!” Miên Miên thoáng chút khóc lóc tang thương, ô ô, rốt cuộc mấy con rắn kia suy nghĩ cái gì? Muốn chơi chết nàng sao?

      “Ai nha, bà của ta ơi, ngươi cái gì cũng biết có phải muốn bị khép tội chết hay ?” xong lần nữa nắm lấy tay nàng hướng sân khấu kéo .

      “Kim ma ma, ngươi thả ta , ta cái gì cũng biết…” Miên Miên cố gắng cự tuyệt nhưng vẫn bị bà ta kéo , chân nàng cứ thế kéo thành vệt dài đất.

      “Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên đâu rồi, mau tranh thủ lên a…” lúc này Đức công công cũng vội chạy tới, Kim ma ma thấy thế sốt ruột : “Đức công công, cái này còn chưa có kịp sửa sang lại, ngươi xem, ướt hết cả rồi!”

      “Ai nha, còn thời gian đâu, cứ làm vậy !” rồi liếc mắt trừng Kim ma ma, rồi lại nhìn về phía Miên Miên, giây sau đột ngột vươn tay kéo tóc Miên Miên xuống.

      “Đức công công, như vậy được ?” Kim ma ma thấy xõa tóc Miên Miên khỏi nhíu mày, tóc có thể vậy nhưng y phục thay đâu được?

      “Mặc kệ được hay , ít ra là so với cái đầu tổ chim ướt sũng kia được hơn, y phục cũng đến nỗi, gió thổi hồi khô thôi, được rồi, mau nhanh !” xong liền dắt tay Miên Miên tới, Kim ma ma đằng sau cũng ngừng thúc đẩy.

      “Đức công công, ta muốn biểu diễn a, ngươi cũng thấy rồi, vũ đạo của ta thực được mà! ” Miên Miên vẻ mặt bi thương giống như dê non sắp bị người ta làm thịt tới nơi.

      Đức công công nghe vậy dừng bước, ngoái nhìn Miên Miên vui quát lớn: “Ai ngươi vũ đạo kém cỏi? Ngươi có biết phiên bang vương rất là ưa thích vũ đạo của ngươi nên muốn xem tiếp, ai dám ngươi kém cỏi?” Lão nhướn nhướn mi vui .

      “Ách…” Miên Miên nghe lão đến ngẩn cả người, cái gì cơ? Vũ đạo nàng như vậy mà phiên bang vương kia lại thích? Đầu có được bình thường ?

      “Miên Miên a, ma ma biết ngươi lợi hại mà, có thể tính ra được bước này, đợi chút nữa nhớ hảo hảo thể , ma ma coi trọng ngươi a!” Kim ma ma nghe Đức công công liền thái độ quay ngoắt 180°, nguyên lai tưởng rằng nàng ta đem mặt mũi cung nữ vứt hết, ai biết lại được phiên bang vương coi trọng đâu, cái này đúng là chuyện vui a!

      "Thế nhưng, ta..."

      có nhưng nhị gì ở đây, tất cả mọi người đều đợi ngươi, Nguyễn Miên Miên, ngươi nhất định phải cố gắng thể ! Cố gắng a!” Đức công công rồi mãnh liệt đẩy nàng lên, Miên Miên lảo đảo, chân trái liền mất trọng tâm ngã ngồi mặt đất.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 59. Vàng kim trong bọc

      khắc khi ngã xuống, Miên Miên xấu hổ thôi, đại bộ phận người dưới khán đài đều che miệng cười giống như rất chờ mong nàng bị bẽ mặt. Miên Miên thấy thế khỏi bĩu môi, toàn bọn rắn biến thái mà!

      nương, mời ngươi lên đài lần nữa phải, nhưng là bổn vương rất thích vũ đạo khi nãy của ngươi, có thể hay phiền nương biểu diễn lại đoạn, đương nhiên là đoạn nương thích nhất!” phiên bang vương nho nhã đứng dậy mỉm cười .

      Miên Miên khi nãy có chút vui nhưng thấy chân thành như thế nên cũng đỡ hơn nhiều, nàng vội vã đứng dậy quên tặng nụ cười tươi như mặt trời.

      Dạ Mị thấy nàng đột nhiên hăng hái lại còn cười sáng lạn đến vậy khỏi nhíu mày, cảm giác thoải mái bao trùm.

      “Tỷ tỷ, ngươi nàng biểu diễn cái gì tiếp theo này? Có phải hay kinh diễm lòng người?” Nhu phi giương lên bộ dáng tươi cười như chờ xem kịch vui.

      Nghi phi thấy nàng ta như vậy liền nhìn về phía Miên Miên khẳng định chắc nịch: “Bổn cung tin tưởng nàng dù biểu diễn gì nữa cũng đặc sắc hơn màn vừa rồi!”

      Nhu phi nghe vậy cười lạnh : “Vậy sao? Bổn cung rất mong đợi nha!”

      Miên Miên hít sâu hơi tới giữa sân khấu, nhưng là nàng vừa nhấc chân liền cảm thấy hụt phát suýt ngã, nguyên lai chân trái nàng bị trật rồi a, nàng nén nhịn đau từng bước tới, phiên bang vương thấy thế khỏi sửng sốt hỏi thăm: “ nương, ngươi ổn chứ?”

      Miên Miên ngoái đầu gượng cười : “Cảm ơn phiên bang vương quan tâm, nô tỳ có việc gì!” xong liền tiếp tục bước lên, nhưng là nàng cảm thấy trước mặt tối đen mảnh, choáng váng thôi. Đứng đài cao nhìn xuống, Miên Miên đem lo lắng của Tuyết vương gia lưu lại trong lòng, lập tức thấy khá hơn hẳn, nguyên lai là cũng quan tâm tới nàng!

      “Nàng ta lần này muốn biểu diễn cái gì a?”

      “Nhất định vẫn là cái vũ điệu khôi hài vừa này a!”

      vậy nha, tưởng tượng được phiên bang vương khẩu vị lại khác người như vậy nha, chướng mắt như vậy mà vẫn coi trọng nàng ta, coi bộ là muốn che chở a!”

      “Di, đừng mò, ta nghe phiên bang vương tới là có hàm ý lấy quận chúa đấy!”

      Bọn cung nữ ngừng ra vào, Miên Miên nhắm mắt lại, nàng mới cần để ý tới bọn rắn đó. Được lúc, nàng khẽ mở miệng hát: “Nguyên lai phải trắng là đen, chẳng qua là ta ngây thơ cho rằng, muốn say đến tỉnh, muốn người vô tội phạm tội, là thế giới chỉ có tro tàn, kiên trì đến mệt mỏi, muốn ôm người nặng nề thiếp , cần gì biết trong hung tàn có gì là mỹ, hy vọng mất đau cảm giác, trong gian này ta chính là màu xám, nhớ được tư vị hạnh phúc, đường thối lui, người là ai, như thế nào khiến ta rơi lệ,…”

      khí chung quanh vì tiếng hát của nàng mà đình chỉ, mọi người kinh ngạc nhìn lên nàng yếu ớt đứng cao mà khó có thể tin được lời ca ưu mỹ bi thương kia lại chính là do nàng hát lên – cung nữ vừa biểu diễn loại vũ đạo mất mặt kia!


      Chương 60. Có chuyện xảy ra

      “Ở nơi đây ta chỉ là màu xám, nhớ nổi tư vị hạnh phúc là gì…” Miên Miên nghẹ ngào, đúng vậy, ở xà quốc này nàng đến tột cùng là ai? rời khỏi nhân giới nàng có lấy gì là hạnh phúc…

      Dưới khán đài toàn bộ mọi người như ngừng thở nhìn lên, Miên Miên lúc này thanh mang nặng đau thương khiến họ trong nội tâm vô tình dâng lên hồi thương cảm nghẹn ngào.

      Gió mang theo hương hoa man mác thổi tới, tóc Miên Miên xõa dài theo gió phiêu đãng bay bay… vạt áo trắng cũng nhàng phiêu dật, khuôn mặt thanh thuần tựa như tiên tử hạ phàm khiến người ta thể ly khai ánh mắt.

      Phiên bang vương ngây người nhìn nữ tử đài cao, ngờ Thụy Tuyết quốc lại có cung nữ xinh đẹp như thiên tiên như vậy, giờ phút này lòng của theo thanh của nàng cách nào khống chế lại được.

      "Màu xám gian ta là ai, nhớ được tư vị hạnh phúc, đường thối lui, người là ai, như thế nào khiến ta rơi lệ,…” Miên Miên nước mắt lăn dài mở mắt, trước mặt nàng lúc này là toàn bộ khán đài với ánh mắt mê muội nhìn nàng khiến nàng khó chịu.

      Thanh cuối rơi xuống, thời gian như ngừng lại, có lấy tiếng cổ vũ. Miên Miên cười khổ, hai ngày nay nàng có ngủ lại cộng thêm bị giội nước lạnh, toàn thân nàng nóng dần lên, chóng mặt thôi. Nhưng là khi nàng vừa định cúi người chào phía trước bỗng thành mảnh tối đen, vô lực ngã xuống. Ý niệm cuối cùng của nàng chính là đêm nay nàng với mặt đất tựa hồ rất có duyên a!

      “Bệ hạ…” mọi người nhất loạt đứng dậy, bởi vì khắc khi Miên Miên ngã xuống Dạ Mị nhanh chóng vọt người bay lên ôm lấy nàng.

      "Bệ hạ, vị nương này..." Phiên bang vương trong mắt giấu được lo lắng hỏi.

      “Xin phiên bang vương yên tâm, trẫm để cho nàng có việc gì!” rồi trực tiếp ôm lấy nàng rời , Đức công công vội vã chạy triệu ngự y.

      màn này khiến toàn bộ những người có mặt ở đây ngây ngẩn, họ ngừng phỏng đoán xem nữ tử này đến tột cùng là ai mà lại có thể khiến bệ hạ lo lắng như thế?! Mà Dạ Phong nhìn màn này chỉ cười nhạt, cũng biết là nàng khác người nhưng ngờ tới ca ca của cũng muốn tìm hiểu nàng.

      “Bổn cung nàng nhất định kinh diễm lòng người mà!” Nghi phi nhìn về phía xa .

      Nhu phi nghe vậy hung hăng trợn mắt liếc nàng, cười nhạt : “Đúng vậy a, quả nhiên đủ kinh diễm! Tỷ tỷ cũng tài ba, có thể tìm được người khiến bệ hạ lo lắng mà vứt bỏ tỷ tỷ bế người ta nha, đêm nay phỏng chừng là chuyện vui a, muội muội bội phục rộng lượng của tỷ tỷ!”

      Nghi phi bởi vì lời này của nàng mà vô thức đưa tay đỡ ngực, như thế nào lại có chút đau đớn? Chẳng lẽ đích thực là vì chứng kiến bệ hạ lo lắng cho nữ tử kia sao? Nghĩ tới đây nàng khỏi nhíu mày nhìn về hướng Dạ Mi khi nãy.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :