1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 45. Điều kiện trao đổi

      Nước ao theo gió nhè lay động, ở trong hồ, Dạ Mị trừng mắt nhìn Miên Miên, nữ nhân ngu ngốc này cư nhiên sợ rắn? Mà đứng ở bờ, Đức công công sớm mồ hôi như tắm, trời ạ, nàng ta cái gì? Sợ rắn?

      “Bệ…bệ hạ…” Mắt thấy nhìn mình chằm chằm tiếng nào, Miên Miên khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, trưng lên bộ dáng cười mà còn hơn cả khóc ra, nhưng là vẫn mực có phản ứng a.

      “Bệ hạ… ngâm nước lâu tốt, bị lở da a…” Miên Miên ngây ngốc , thua rồi, nàng nghĩ ra lý do nào khác a.

      “Nguyễn…Miên…Miên!” gằn lớn từng tiếng tên nàng.

      “Ách, bệ hạ… nô tỳ ở đây!” Miên Miên tiếp tục trưng ra bộ dáng nịnh nọt, nhưng là nội tâm thầm kêu lên, xin đừng hét lớn vậy a, nàng sắp bị bức điên tới nơi rồi…

      “Nguyễn Miên Miên, ngươi là ngươi sợ rắn? Ngươi chẳng lẽ phải là rắn mà là heo ?” Dạ Mị lớn tiếng quát, biết là chuyện gì xảy ra nữa, vì cái gì mà hễ lần nào gặp nàng cũng khiến nổi điên lên được.

      "Ô ô..." Thấy lớn tiếng quát, Miên Miên bị hù thoáng cái nước mắt chảy ra, “Nô tỳ…nô tỳ tình nguyện là heo a…” xong vạn phần ủy khuất, “Nô tỳ dối, người xem…”, rồi cúi người nhìn xuống mặt nước.

      Dạ Mị theo ánh mắt nàng nhìn xuống, đập vào mắt là đôi chân nàng ngừng run rẩy khuấy động mặt nước.

      “Nô tỳ dối mà, nô tỳ sợ rắn, tại đứng đều vững…vì nô tỳ căn bản phải là rắn, mà là người a, người Châu Á điển hình a!” Miên Miên thu hết dũng khí .

      “Người?” Dạ Mị nghe vậy trán khỏi nổi gân xanh, con tiểu xà chết tiệt này là thử chỉ số thông minh của ?

      Miên Miên thấy mặt ngày càng khó coi, vội vàng giải thích: “Bệ hạ, ta là người a, ngày trước ta có nuôi ấp quả trứng, , là trứng rắn nhưng ta lại nghĩ là trứng chim, ngày nó nở, ta…ách…”

      “Đủ!” Dạ Mị ngắt lời nàng, lông mày nhíu chặt, ngữ khí rét lạnh : “Ngươi là nữ nhân đầu tiên dám khiêu chiến kiên nhẫn của trẫm, ngươi luôn miệng ngươi là người, như vậy…” Bỏ lửng lại câu , cười lạnh đưa tay vào trong nước.

      “A… người là làm gì? Sao lại sờ chân ta?” Miên Miên lui về phía sau, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, trời ạ, sắc xà a!

      Dạ Mi quỷ dị : “Ngươi quên bản thân mình là ai, trẫm là có lòng tốt muốn giúp ngươi nguyên lại hình dáng, để cho ngươi soi gương xem mình là ai a?”

      "!" Miên Miên mực cự tuyệt, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy nhìn về phía Đức công công bờ lên tiếng kêu cứu: “Đức công công cứu ta, cứu ta a…”

      “Bệ hạ, nô tài pha trà sâm cho người!”, xong chờ Dạ Mị gật đầu liền nhanh chóng chuồn , trước khi còn quên liếc nhìn Miên Miên, hàm ý ràng là bảo nàng nên quí trọng cơ hội a!

      Đức công công ròi làm cho cơ hội cuối cùng của nàng cũng tan vỡ, Miên Miên nhing về phía Dạ Mị ha ha cười, nhưng là giây sau lại khóc òa : “Bệ hạ…Vạn cầu người, nô tỳ muốn a, nô tỳ sợ rắn, thể chứng kiến đuôi rắn a, ô ô…van cầu người!”

      Dạ Mị nghe vậy cười lạnh, “Muốn trẫm bỏ qua cũng được, nhưng là ngươi nhất định phải làm chuyện…” lúc này tất nhiên là muốn hảo hảo giáo huấn nàng, cái nữ nhân ngu ngốc này!

      “Ta nguyện ý, ta nguyện ý á, chỉ cần biến xà, làm gì ta cũng làm!” Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc .
      “Rất tốt!” Mắt Dạ Mị lóe tinh quang nhìn thẳng vào khuôn mặt đơn thuần của nàng, cầm ngón tay trỏ nàng đặt bên khóe miệng mình. Cảm giác mềm mại đầu ngón tay nàng, khóe miệng giương lên ánh cười vui vẻ, “Hôn ta ở đây!” xong ánh mắt lộ lên tia sắc tà.
      Last edited: 22/8/14

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 46. Chọc giận Nhu phi

      ‘Choang’ tiếng, chén trà sứ thanh hoa cao quý bị đặt xuống bàn với lực mạnh, nước trà theo đó tràn ra ướt cả mảnh sàn nhà.

      “Nương nương !” Nha hoàn Tiểu Linh vội vã cúi đầu .

      đúng như thế?” Nhu phi bỗng nhiên đứng dây, gương mặt tuyệt mỹ bởi vì nộ khí mà trở nên vặn vẹo.

      “Nô tỳ dám dối, bệ hạ chính xác là đem cung nữ kia tại Dục dao trì chơi đùa.” Vừa nhận được tin nàng liền cho tất cả các cung nữ khác lui xuống, nàng dĩ nhiên là muốn bất kỳ ai biết mà truyền ra ngoài.

      “Dục dao trì…” Nhu phi lạnh lùng cười: “Ngoại trừ Nghi phi, nàng ta có thể xếp thứ hai sao?” hai tay nắm chặt, Nhu phi khỏi tức giận thôi.

      “Nương nương, xem ra nữ nhân này cùng Nghi phi có nhiều quan hệ, nếu , có khả năng nàng ta trợ giúp nhiều như vậy, theo nô tỳ thấy Nguyễn Miên Miên khẳng định là có nhiều ý định với bệ hạ.”

      “Hừ, thể tưởng được cái con nữ nhân bệnh tật đó lại tự tìm lấy phiền phức.”, xong khóe miệng khỏi dâng lên nụ cười lãnh, Nghi phi là khiến cho người ta hận thấu xương!

      “Nương nương, để nô tỳ tìm cơ hội cho nàng ta bài học để Nương nương vui vẻ.” xong liền vung tay thành đường ngang cổ trong trung, vẻ nhu nhược trước khi nãy hoàn toàn biến mất.

      "!" Nhu phi ngoái nhìn lại cười lạnh : “Lần trước thoát được là nàng ta may mắn, bổn cung cũng tin nàng có thể may mắn mãi, nhưng là tại nàng được bệ hạ để ý tới, nếu có chuyện gì bổn cung là người đầu tiên bị nghi ngờ, thêm nữa, bổn cung cũng muốn nhanh như vậy cho nàng gặp Diêm vương.”, rồi nâng bàn tay mình nên nhìn, bộ dáng nhàn nhã đến cực độ.

      “Nương nương, nhưng mà chẳng lẽ chúng ta cứ mặc nàng làm loạn hậu cung sao?” Tiểu Linh đáy mắt lạnh lùng .

      Nhu phi nghe vậy liền quay người nhìn nàng ta sắc lạnh, Tiểu Linh bị nàng ta hù cho toàn thân run rẩy, nhanh chóng cúi đầu : “Thỉnh Nương Nương nương trách phạt, là nô tỳ quá giới hạn… ”

      Nhu phi liếc qua nàng ta, lạnh lùng : “Ngươi cho rằng bổn cung để yên cho nàng ta sao? Là bổn cung thấy, nàng ta xem ra cũng có chút hữu dụng nên giữ nàng ta lại, Nghi phi phải thích nàng ta lắm sao? Bổn cung làm cho nàng ta chết dưới tay người mà nàng ta chọn…”, xong trong lòng cười lạnh, Nghi phi ngươi đến chết cũng buông đừng trách bổn cung khách khí!

      “Nương nương cao minh!” Tiểu Linh nịnh nọt .

      chuẩn bị, Bổn cung muốn đích thân Dục dao trì xem nàng ta như thế nào câu dẫn bệ hạ…” Nhu phi bất chợt quay người .

      “Vâng!” Tiểu Linh nghe nàng liền lập tức giúp nàng sửa sang lại quần áo, phía sau nàng hướng Dục dao trì mà tới.
      Last edited: 22/8/14
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 47. Nội tâm buồn khổ

      Mùi hoa thơm theo gió bay qua, chỉ là Miên Miên lúc này có tâm trạng mà thưởng, nàng kinh ngạc nhìn đại mãng xà vô sỉ sắc lang mà biết nên làm thế nào bây giơ.

      “Như thế nào? Trẫm ngươi nghe hiểu?” thấy vẻ mặt nàng lộ vẻ buồn bực, Dạ Mị trong lòng rất là tức giận, thất bại, quá là thất bại rồi, đây quả thực là đả kích với mà, gặp phải con rắn ngu ngốc!

      “Bệ hạ… nên… nên đùa như vậy đâu a…” Miên Miên yếu ớt cầu xin.

      “Ngươi cho rằng trẫm có thời gian chơi đùa ngươi sao?” Dạ Mị lạnh lùng nhìn nàng.

      phải, bệ hạ… nô tỳ là sợ rắn…” Nàng vội vàng giải thích như là sợ ý mình đủ ràng, nàng phi thường sợ rắn tất nhiên là thể cùng đại mãng xà hôn môi rồi, nếu để cho nàng hôn con rắn nàng nhất định buồn nôn tới chết a.

      “Như thế nào? Cùng trẫm hôn môi mà khó như vậy sao?” thấy Miên Miên do dự, Dạ Mị mất hết kiên nhẫn dùng lực nâng nàng lên cao, nữ nhân chết tiệt này quả thực là khiêu chiến nhẫn nại của mà!

      “Bệ hạ… phải, ô ô, van cầu người thả nô tỳ được , nô tỳ muốn biến thành xà, cũng muốn… muốn…”

      “Bệ hạ…” Miên Miên còn chưa hết lời thấy Nhu phi thanh như nước vang lên, Miên Miên thấy Nhu phi đến bỗng sợ hãi run rẩy cả người, nữ nhân này tâm địa rắn rết muốn hại chết nàng, nàng gắt gao ôm cứng lấy Dạ Mị.

      “Ngươi run?” Dạ Mị thấy nàng vì xuất của Nhu phi mà vô cùng sợ hãi.

      “Thần thiếp tham kiến bệ hạ!” Nhu phi cúi người nũng nịu .

      "Bệ hạ vạn tuế !" nha hoàn Tiểu Linh theo cũng cúi người thỉnh an.

      "Đứng lên ." Dạ Mị nhìn về phía các nàng lạnh nhạt .

      "Tạ bệ hạ." Nhu phi dịu dàng đứng dậy, nhìn Miên Miên ở trong hồ kinh ngạc : “Ồ, đây phải Nguyễn Miên Miên sao? Nguyên lai nữ tử khiến cho bệ hạ tổn hao tâm sức lại là ngươi a!” xong trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.

      “Ngươi biết nàng?” Dạ Mị nhíu mày .

      “Là thiếp nghe nàng ở đây, cảm thấy vô cùng thân thiết nên gọi nàng ấy đến chuyện phiếm ạ! ” Nhu phi vẻ mặt ôn nhu hiền lành , “Miên Miên, tỷ tỷ có sai đúng , bệ hạ là người tuấn mỹ nhất trong triệu người Thụy Tuyết quốc nha!”

      “Nô tỳ tham kiến Nhu phi nương nương!”, Miên Miên vội vã thỉnh an, chỉ là tại lúc nàng buông tay cũng đồng dạng chuẩn bị ngã vào trong nước lần thứ tư , Dạ Mị thấy thế liền nhàng đem người nàng kéo sát vào hướng cạnh bờ hồ bơi tới thoáng cái đưa nàng lên bờ.

      Dạ Mị nhanh chóng theo lên, ôm lấy Nhu phi hướng tẩm cung mà , nhìn cũng nhìn Miên Miên cái, Miên Miên hơi sửng sốt chút nhưng là toàn thân ướt sũng khiến nàng rất khó chịu, khỏi nức nở chạy , vì cái gì, vì cái gì mà nàng lại xuyên tới đây a? Vì cái gì mà lúc nào cũng bị người ta đùa bỡn khi dễ a? Vì lẽ gì chứ?
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 48. Làm bằng hữu

      Miên Miên chạy ngừng đường lớn, nước mắt chảy xuống ngừng, vì cái gì, tại sao phải đối xử với nàng như vậy? Nàng muốn về nhà…

      “A..” do chạy vội nên Miên Miên vô tình vấp phải hòn đá ngã xuống đất, đầu gối do bị cọ sát mạnh lập tức chảy máu, Miên Miên ôm đầu gối khóc nức nở.

      “Ô ô… ta phải rời khỏi nơi đây, ta muốn bị các người đùa bỡn, khi dễ… ô ô…” Miên Miên ôm gầu gối lớn tiếng khóc, bộ dáng vạn phần đáng thương.

      “Muốn bị người khác khi dễ chính mình phải trở nên mạnh mẽ.” phía đỉnh đầu Miên Miên truyền đến giọng nữ lạnh lùng, Miên Miên nhanh chóng đưa mắt lên nhìn, vừa vặn ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nàng kia hai chữ “nô dịch”!

      "Vô Tình?" Miên Miên lau lau nước mắt giọng .

      Vô tình đứng ở trước mặt nàng mặt biểu tình mà : "Hoán tẩy phòng ở phía Bắc, thẳng ra cửa này rồi rẽ trái là tới."

      Miên Miên nghe vậy chậm rãi đứng lên, nàng thu lại vẻ buồn khổ xúc động nhìn Vô Tình : “Vô Tình, cám ơn ngươi!”, nàng biết mình chạy bao lâu, vì cái gì mà vẫn chưa ra khỏi nơi này, nơi này cũng có hạ nhân, chẳng lẽ là cung của Nghi phi?

      Vô tình nghe vậy quay người căn bản là có để ý tới nàng, Miên Miên thấy vậy liền chạy tới trước mặt nàng ta, “Vô Tình, ta là Miên Miên, Nguyễn Miên Miên!” xong liền hướng nàng ta trưng ra bộ dáng tươi cười.
      Vô tình thấy thế có chút nhíu mày, cái này nữ nhân ngốc vừa mới đây còn khóc thương tâm như vậy, giờ lại cười sáng lạn như thế, nàng là thiếu dây thần kinh nào ?

      "Vô tình, chúng ta làm bằng hữu được ? Ở nơi này có ai làm bạn với ta hết a." Miên Miên cắn cắn môi nhìn về phía nàng ta vẻ chờ mong.

      “Ngươi đần như vậy, ta mới thích làm bạn với ngươi!” Vô Tình lạnh lùng , tiếp tục về phía trước.

      muốn a…” Miên Miên đến bắt lấy cánh tay nàng ta cười : “Ta biết ngươi là người tốt mà, ngươi cho ta biết đường về Hoán tẩy phòng, còn có a, ngươi ta đần, nhưng là… ta đôi khi cũng rất thông minh đấy!”

      Nghe được lời Miên Miên , Vô Tình trầm mặc hồi rồi hỏi, “Ngươi vì sao muốn làm bạn với ta? Là vì mặt ta có vết xăm nên ngươi thương hại ta? Hay là chứng kiến ta bị người khác khi dễ nên thương cảm ta?”

      Miên Miên nghe vậy vội vàng giải thích: “ phải, mới phải như thế, ta chưa bao giờ thương hại ngươi, mà ta đồng cảm với ngươi, ta có cảm giác chúng ta đều thuộc về nơi này, hơn nữa… ở đây chỉ có mình ngươi đối xử tốt với ta…” Miên Miên cúi đầu buồn bã.

      Vô Tình nghe nàng vậy, hít sâu hơi rồi : “Nhớ kỹ, ra cửa rẽ trái, còn có, sau này đừng nên xen vào chuyện của người khác nữa, hiểu ?”, xong, để ý tới Miên Miên kinh ngạc nhanh chóng rời .

      "Vô Tình… Vô Tình..." Miên Miên gọi lớn nhiều lần nhưng Vô Tình thủy chung quay đầu lại, than tiếng, nàng quay người hướng cửa tới. Chỉ là lúc này nàng biết mình cảm động được Vô Tình, bề ngoài nàng ta lạnh lùng nhưng ra lại là người thâm tàng bất lộ.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 49. Hoa viên bí

      Hoàng hôn dần buông xuống, Miên Miên cuối cùng cũng làm xong công việc, lúc nàng trở lại bị ma ma mới đến giáo huấn phen, cũng may mà công việc ma ma giao cho phải nặng nề lắm nên nàng mới có thể về trước khi trời tối.

      Dùng bữa tối xong Miên Miên theo thói quen hướng bên hồ tới, đương lúc băng qua con đường nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng chợt nhớ tới những gì cung nữ kia , các nàng nên tới chỗ đó vì Tuyết vương gia thường xuyên đến đó. Tuyết vương gia thích yên tĩnh thích bị người khác quấy rầy, nhớ lại lần đầu tiên bị Tuyết vương gia quát lớn, Miên Miên khỏi rùng mình, nàng rẽ sang hướng khác tới.

      Tuy nàng rất muốn gặp Tuyết vương gia nhưng là nàng muốn khiến mất vui. Chiều nay lúc giặt quần áo nàng phát phía bên kia bờ có bụi cỏ lau, nàng rất bất ngờ vì ngờ nơi thâm cung u này lại có mảnh cỏ lau như vậy, nó khiến nàng nhớ nhà da diết. Miên Miên nghĩ đến đây liền hướng phía ban chiều tới.

      Bụi cỏ lau tính là cao, Miên Miên thoáng cái đến trước vùng cỏ lau, cước bộ của nàng tự giác hướng tới bên trong mà , lúc nàng phát phía sau bụi cỏ lau là đồng cỏ thấp rộng lớn, Miên Miên choáng ngợp thôi, trời ạ, đom đóm, rất nhiều đom đóm a!

      "Đom đóm, đom đóm..." Miên Miên đồng cỏ sung sướng chạy quanh, mọi buồn khổ ban ngày đều bị quét sạch, thể tưởng tượng trong thâm cung này lại có chỗ đẹp đến như vậy.

      Mấy trăm con đom đóm bay trong bụi cỏ lau khiến cho vùng bí trở nên hết sức mê người, Miên Miên hít sau hơi, ngã lăn ra đất thành chữ Đại lớn, Miên Miên chậm rãi mở mắt, chỗ này tuyệt a, có đèn đuốc chiếu rọi nên những vì sao kia phi thường sáng chói.

      Miên Miên vui vẻ thôi, nơi đây khiến nàng cảm nhận được khí tức của con người, theo tâm tình dâng lên cao, nàng nhắm mắt khỏi cất lên tiếng hát : “Rừng trúc phảng phất trong gió đêm, bóng trăng kéo dài nhân ảnh, đom đóm bay lên, nhảy múa khắp triền đồi, như dài ngân hà rực rỡ sắc màu, gió khắp nơi nơi hòa nhịp xướng ca, thần thoại về vì sao Chức nữ phía trời xa, nước chảy về nơi xa như bốn mùa phải biến hóa, hạnh phúc lại ngập tràn, con người vĩnh viễn đơn độc, hóa mình trong bóng cây đào, mùa xuân chậm rãi đến gần, gieo xuống thanh xuân đời, tình như đóa đào, nghe thấy tiếng lòng mình run rẩy, vụng trộm luyến tiếc, đó chính là …”

      Thanh nàng tự nhiên động lòng người từ bụi cỏ lau vang lên, thanh ngọt ngào đẹp đẽ khiến người nghe phi thường thoải mái, những con đom đóm trong tiếng ca của nàng tự giác thắp lên ngọn đèn tựa hồ cũng rất muốn nhảy theo, đom đóm ngày càng nhiều… chỉ là lúc này đây Miên Miên quá mức nhập tâm hát nên phát từ phía xa có người đến gần.

      Chương 50. Theo bồi ta được ?

      “Tiếng chuông từ xa vang lên, ếch cất tiếng hát ru, cát trắng uốn ánh trăng cong, người vì hương vị ngọt ngào như mộng, tình nguyện say đắm, đó chính là hương vị của tình …”

      cuối vừa rơi xuống, Miên Miên mơ màng nhắm mắt nghĩ xa xăm, ở xà giới này đây là nơi duy nhất khiến nàng cảm thấy yên bình, Miên Miên thỏa sức hít thở tận hưởng bầu khí trong lành này, “Oa, thơm quá…”, nàng khỏi thốt lên cảm thán, cảm giác tươi mát khiến cho nàng tham lam muốn nhiều hơn nữa, mặc kệ ngửi bao nhiêu nàng vẫn cảm thấy chưa đủ.

      "Khúc hát của ngươi rất êm tai… "

      "Ah..." Đột nhiên nghe thấy tiếng , Miên Miên bật dậy như lò xo la lên.

      rất êm tai…” xong trưng ra nụ cười ôn nhu khiến cho ánh trăng hôm nay vốn sáng cũng phải lu mờ.

      Miên Miên nghe vậy xấu hổ cười: “Tuyết…Tuyết vương gia…” hai tay nàng khỏi vân vê mép áo, nàng biết nên gì lúc này, từ lần trước gặp mặt nàng ở trong mộng cũng luôn nghĩ về , loại cảm giác này khiến cho nàng luống cuống tay chân.

      “Ách…chẳng lẽ ta quấy rầy ngươi rồi sao?”, xong liền nhìn sang bụi cở lau bên cạnh, những lời này của khiến cho lòng nàng có chút khổ sở, nàng nên đoán ra nơi như thế này chắc chắn phải thuộc về vị quan thần nào ? Nàng hít sâu hơi nhìn về phía nở nụ cười khổ, “Nô tỳ… nô tỳ quấy rầy vương gia!” rồi nhanh chóng quay người ra.

      “Ngươi chán ghét bổn vương như vậy sao?” Ngay khi nàng quay người, Dạ Phong nhíu mày hỏi.

      Miên Miên nghe vậy vội vàng nhìn về phía , lắc đầu : “ ghét, chút cũng …”

      “Ha ha, ghét vì sao phải rời ?” Dạ Phong rồi vịn tay đẩy xe lăn đưa mắt nhìn ánh trăng cao.
      Miên Miên bị như vậy biết gì, cũng biết nên làm sao mới phải.

      “Theo bồi ta lúc!” vẫn quay đầu .

      Miên Miên có chút sững sờ, vội vã gật đầu tới bên cạnh , theo ánh mắt nàng tươi cười ngồi xuống dưới thảm cỏ, Dạ Phong thấy thế cười hỏi, “Ngươi vừa hát khúc gì, nghe rất hay…”

      “A, đó là khúc hát ở quê nhà ta…” Miên Miên cười ngây ngốc , đột nhiên được khen khiến cho nàng có chút xấu hổ cùng ngượng ngùng.

      Thấy bộ dáng khả ái của nàng, nhịn được cười cười: “Lần đầu tiên ta phát ra nụ cười của ngươi cùng những vì sao kia có chút giống nhau, rất sáng, rất mê người…”

      Miên Miên được khen mặt càng thêm đỏ, đưa mắt lên nhìn lên trời, nàng muốn xem vì sao mà ví với mình, nhưng là ngay tại lúc nàng ngẩng đầu lên bầu trời xuất vô số dải ánh sáng xẹt qua, bầu trời đêm lúc này đẹp thể tả, Miên Miên trừng lớn hai mắt nhanh chóng kéo lấy tay Dạ Phong hưng phấn reo lên: “Sao băng, sao băng a…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :