1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sát thủ là sói - Phượng Điểm Giang Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 227: Cơ thể ấm áp của ngươi, tim của ta nhảy

      Editor: Maria Nyoko


      Ngọc Hoa lại để ý đến lời của nàng, chỉ là tay kéo chăn lên chân nàng:

      "Khí trời như thế, thân thể vốn l tốt, cũng biết chú ý chút!"

      "Ai nha sư phụ!" Nàng lại ỷ vào, ôm lấy cánh tay Ngọc Hoa rung rung: "Sư phụ ngươi có phải ngươi hiểu Như Ý nhất hay ?"

      Người bị ôm lấy mạnh mẽ run run, đưa tay phải sờ trán nàng.

      " sốt! năng hồ đồ gì đây?"

      "Sư phụ!" Như Ý rống giận, nhưng lập tức lại dịu dàng: "Sư phụ người ta có đùa giỡn với ngươi á!"

      Ngọc Hoa lại run run, lúc này cũng dám chạm trán nàng.

      tiếng "Người ta" , hoa lệ làm cho trong lòng mềm mại.

      " Đồ nhi ngoan!" lui về phía sau, "Ngươi bị thứ gì bám vào người sao? Có muốn vi sư ra ngoài đảo mời sư phụ trừ tà hay ?"

      "Ngươi luôn !" Như Ý trực tiếp ở giường nhảy dựng lên, sau đó để ý ngăn trở lại nhảy đến đất lục lọi trong phòng.

      Ngọc Hoa bất đắc dĩ, cũng theo xuống giường, bước mấy bước lên trước ôm eo Như Ý từ phía sau, đợi chân nàng chạm đất, lúc
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 230: Vị trí mập mờ

      Editor: Maria Nyoko


      Đây là vị trí rất mập mờ, khi toàn bộ lòng bàn tay đều bao trùm lên thậm chí nàng có thể cảm thấy có chấm tròn nho nhô ra.

      Mà Như Ý lại khóc, khóc lóc vô cùng thảm thiết, khóc đến hoàn toàn có hình tượng.

      Nàng :

      "Rốt cuộc là ngươi ăn uống chuển an tán bao lâu rồi? Vạch đen đến chỗ này, có phải từ lúc ta lên đảo bắt đầu ăn hay ? Ngươi đóng cửa tháng ba thấy ta, lại giấu mình ở trong phòng ăn chuyển an tán. . . . . . Sư phụ, ta ngốc, ta biết chuyển an tán là vật gì. Thế nhưng ngươi biết ràng nó làm thân thể có nhiều tổn thương, tại sao còn muốn làm?"

      Nàng sai, chuyển an tán, chỉ cần nuốt vào nửa năm, nội lực trong cơ thể con người tăng vọt gấp đôi.

      Mà Ngọc Hoa tính toán, chính là đến lúc đó, chuyển toàn bộ nội lực tăng vọt đến trong thân thể Như Ý.

      Nhưng chuyển an tán có thể chuyển nội lực, nhưng sau khi chuyển, người chủ gần như bệnh nặng, ít nhất phải nửa năm mới có thể khỏi hẳn. . . . . .

      "Khóc cái gì!" Ngọc Hoa giơ tay lên lau nước mắt của nàng, " phải là vì ta để cho ngươi bỏ hơi sức ít chút. Hừ! Nha đầu biết điều!"

      cố ý dữ với nàng, bày ra dáng vẻ sao cả. Thậm chí kéo tay Như Ý ra, sau đó xoay người liền chạy tới giường hẹp bên kia——

      "Trở về thôi! Vi sư buồn ngủ! Chẳng lẽ đồ nhi muốn ngủ chung cùng vi sư?"

      Lần này bậy, Như Ý
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 233: Có vấn đề ta nghĩ mất mười năm

      Editor: Maria Nyoko


      Mạnh Tử Ca ngẩng đầu lên, từ phía ngọn núi kia xuống. Mãi cho đến khi đứng trước mặt nàng, dừng chút, đưa tay đẩy bông tuyết tóc nàng , lúc này mới :

      "Ngươi muốn đến Thiên Ngọc Sơn xem chút, ta dẫn ngươi tới. Nhưng ngươi cũng thấy, hôm nay Thiên Ngọc Sơn giống như xưa. Giữa ngươi và ta, cũng giống như xưa rồi."

      "Ta hiểu ." vẻ mặt Cung Tiêm Hội lạnh nhạt, câu trả lời này có tính toán trong lòng, bởi vì tự , nàng cũng mất nửa phần đau lòng.

      Đúng! Đối với người bị thương tích đầy mình, sao còn có thể thương tổn được nửa?

      "Có vấn đề ta nghĩ mười năm, hôm nay cuối cùng có cơ hội này, muốn hỏi ngươi chút ." Nàng mở miệng, thanh vẫn , ánh mắt lại nhìn thẳng tới, cho đối phương tránh né——"Năm đó ngươi đưa ta xuống núi, rốt cuộc là vì để cho ta đoàn tụ với người nhà, hay chỉ là muốn mượn tay Cung gia đưa ta đến Triệu quốc?"

      câu hỏi, ràng trong giọng mang chất vấn.

      ra câu trả lời đó nàng cũng đoán được tám phần, ngay lúc mười năm trước để nàng ở lại, cũng giả tám phần.

      Nhưng nàng vẫn muốn
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 236: Chuyện năm đó

      Editor: Maria Nyoko


      Đúng, khi nàng mắt rưng rưng ở phía dưới Triệu hoàng từ hài tử biến thành nữ nhân nàng bắt đầu hận!

      Hận Mạnh Tử Ca! Hận đến cắn răng nghiến lợi!

      Nàng cố chấp cho là, tất cả do Mạnh Tử Ca khởi xướng. Bao gồm tộc nhân của nàng, hơn phân nửa do định đoạt.

      Cho nên, khi Thất Tuyệt xuống núi, khi nàng biết nhiệm vụ đối phương chính là chờ ở lục quốc Mạnh, Triệu, Tề, Gió, Triều, Sở, sau đó lấy thủ cấp nhân vật trọng yếu của mỗi nước—— lúc này nữ nhi Cung gia, lại len lén làm chuyện mà mọi người cũng nghĩ tới! ——

      Phản bội!

      Đúng, phản bội! Nàng phản bội triệt để, đơn thuần ở quốc gia, mà là tất cả các quốc gia, để tất cả lục quốc đều có lợi ích.

      Trong lúc nhất thời, kế hoạch cao thủ Thiên Ngọc Sơn hành thích hoàng tộc lục quốc lan truyền như gió.

      Người người cảm thấy lo lắng, đều biết nên tự vệ như thế nào khi đối mặt với những người thấy bóng dáng kia.

      Nhưng Cung Tiêm Hội có phương pháp, lúc ấy ngũ trưởng lão ở Thiên Ngọc Sơn, Dạ Tầm lẻn vào Triệu cung nhắc nhở nàng chú ý an toàn nàng sử dụng sắc đẹp, ủy thân cả đêm.

      Ngay từ lúc Thiên Ngọc Sơn nàng biết Dạ Tầm thích mình.

      Nhưng thời điểm kia trong lòng của nàng chỉ có Mạnh Tử Ca, cũng nghĩ tới mọt chút.

      tại khác, bây giờ nàng, vì hận thù,
      [​IMG]


      Chương 239: Tám năm rồi, đúng là vẫn bỏ được

      Editor: Maria Nyoko


      Chấp Kiếm liền giật mình, trong thần thái có chút né tránh, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đáp:

      "Hồi Tôn chủ, lúc ấy thuộc hạ cũng cảm thấy nhìn quen mắt, lại hoàn toàn nhận ra là Nữ Nữ nương. Nhưng mà bây giờ suy nghĩ chút, trừ nàng có cung răng ngà, còn có dải lăng giống của Mị Nguyệt, vậy khác lắm. Năm đó nàng giao hảo cùng Mị Nguyệt, từng rất thích dải lăng của Mị Nguyệt, nếu như tương lai có cơ hội nhất định cũng luyện chút. . . . . ."

      Lời dừng ở chỗ này ở lâu, sau đó thân thể hơi cúi về phía Mạnh Tử ca, lại :

      "Mấy ngày nay Tôn chủ vẫn đề cập tới chuyện thuộc hạ tự ý vào Triệu cung. . . . . ." Vừa câu, lại cảm thấy chỉ là cúi người hoàn toàn thể biểu đạt tâm tư mình giờ. Liền dứt khoát quỳ xuống, tiếp: "Thuộc hạ tự tiện làm chủ hành thích Cung phu nhân, xin Tôn chủ trách phạt!"

      Rốt cuộc vẫn là nhắc tới chuyện này, Mạnh Tử ca lắc đầu than , rồi sau đó khẽ nâng tay, :

      "Đứng lên! Ta cũng hỏi, chính là muốn truy cứu. Trong chuyện này ta thiếu nợ ngươi, năm đó tính toán đến việc nàng hận ta hận đến mức bán Thiên Ngọc Sơn, càng có nghĩ tới ở giữa còn có Dạ Tầm. Nếu như phải là nàng vì giận ta mới cố ý để lộ tin tức, Sênh Mặc cũng . . . . . . Thôi!" khoát tay, "Ngươi hận nàng cũng là việc nên làm! Ta chỉ là có nghĩ đến chuyện hơn tám năm, đúng là ngươi vẫn bỏ được."

      Chấp Kiếm có đứng dậy, đến lúc đó trịnh trọng dập đầu cái về phía Mạnh Tử ca.

      biết, hai chữ thiếu nợ này từ trong miệng Mạnh Tử ca ra thực dễ.

      Người này chẳng những là Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn, lại là thái tử Mạnh quốc.

      Ít năm như vậy, quy củ thứ nhất Thiên Ngọc Sơn, chính là tuyệt đối phục tùng đối
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 242: Bộ dáng đẹp mắt, có thể tùy ý làm nũng

      Editor: Maria Nyoko


      "Thiện Tâm!" bờ cát Phổ Phổ đảo, Tiêu Thước lấy khuỷu tay đụng cái tay tiểu nữ tử ngồi ở bên cạnh, buồn buồn hỏi: "Ngươi , nữ nhân cướp quả táo của ta, bây giờ nàng làm gì?"

      "Ách. . . . . ." Thiện Tâm vừa mới cắn quả táo liền mắc nghẹn ở trong miệng, lâu cũng nuốt xuống được, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Tiêu Thước biết lời mình phải lúc, vội vàng đưa tay vỗ lưng giúp nàng.

      Nữ tử ho hồi vất vả mới có thể chuyện, lập tức liền liếc mắt ——

      "Cái người này cả đời cũng biết quả táo quả táo! Cả ngày kêu nữ nhân giành quả táo của ngươi, khi còn bé ngươi thiếu quả táo ăn ?" Vừa xong vừa đứng lên, lại : "Tỷ ngươi tám phần là ngủ! ! Ngươi phải với ta kêu nàng dậy. Nếu ngủ như vậy, sư phụ lại muốn tức giận!"

      "Ah?" Tiêu Thước đứng dậy, theo Thiện Tâm, vừa vừa hỏi: "Tỷ ta ngủ liên quan gì đến sư phụ ngươi? Tại sao muốn tức giận? Hôm nay phải cần luyện công sao?"

      Trong ấn tượng của , chỉ cần cần luyện công, Như Ý ngủ đó chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa Ngọc Hoa công tử cũng có lý do nổi giận
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :