1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sát thủ là sói - Phượng Điểm Giang Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 197: Đồ đệ là dùng để

      Editor: Maria Nyoko


      Truyện chỉ được đăng tai cungquanghang.com

      Như Ý sửng sốt:

      "Sư phụ ngài đây là đâu!"

      Bốp!

      bàn tay khách khí chút nào chào hỏi đầu nàng, lú cái tay đánh tới Như Ý muốn tránh, nhưng đừng bây giờ trong người nàng có công phu, dù là võ công hơn người lúc đó, cũng thể nào tránh thoát bất luận là cái tập kích nào của Ngọc Hoa.

      Nàng là đồ đệ của , toàn bộ thân võ công của nàng kế tục .

      hiểu từng động tác của nàng, mỗi nhịp.

      Cho nên, nghiêm chỉnh mà , kẻ địch lớn nhất, ra chính là sư phụ của nàng.

      "Loại người như ngươi khẳng định kiếm được thê tử đấy!" Như Ý tuyệt vọng ôm đầu, mặc dù cũng đau, nhưng tâm tình cũng như nhau ."Sư phụ a sư phụ! Tính khí nên sửa đổi chút! Bằng coi như ngươi dựa vào gương mặt này đòi lão bà xinh đẹp nhất đời này, ta cá là nhiều nhất quá ba tháng, bảo đảm để ngươi đánh cho chạy!"

      Ngọc Hoa nhún vai, hề hay biết lời của đồ đệ như nàng có phải có chút hợp thích lắm hay , ngược lại cũng ngồi bờ cát tỉ mỉ biện giải.

      :

      "Đồ nhi, phải như thế! nếu như vi sư cưới sư nương cho ngươi, nhất định nỡ đánh nàng."

      Như Ý đứng lên rồi lại an vị ngồi xuống, hai mắt trợn trừng coi ——

      "Ý của ngươi là đặc biệt đánh đồ đệ sao? Hơn nữa còn là chuyện thường như cơm bữa, ngày đánh ba lượt!"

      Ngọc Hoa gật đầu:

      "Ừ. Thê tử là dùng để cưng chìu, đồ đệ là dùng để đánh! Đồ nhi, ngươi may mắn!"

      "Ta. . . . . ." Như Ý chán nản, nàng nên cái gì? Nàng còn có thể gì?

      Đây hoàn toàn chính là cảm giác muốn mổ bụng tự vẫn !

      Đồ đệ lại là dùng để đánh thôi. . . . . .

      Chuyện này. . . . . . Con mẹ nó ngụy biện!

      "Đứng lên!" Ngọc Hoa đứng dậy, lại đưa ra cái tay hướng Như Ý: "Để vi sư suy nghĩ chút, người mới học võ, mới bắt đầu phải luyện từ chỗ nào đây?" .

      Chương 198: Ôm bắp đùi a ôm bắp đùi

      Như Ý nằm xuống, nhắm mắt giả chết.

      "Đứng lên!" kêu nữa!

      Nàng tiếp tục giả vờ chết!

      "Được rồi!" đỉnh đầu có người bỏ , "Vi sư vừa mới nhớ tới, mấy ngày trước ngươi có chút nhìn vừa mắt căn nhà kia, ngay bây giờ ta giúp ngươi bắt bọn nó phá hủy, chờ có thời gian lại xây lại."

      , lời ném cái, chuyển hướng liền bước hai bước.

      Như Ý phản ứng cũng chậm, nghiêng người, hai cánh tay , ôm chặt lấy bắp đùi Ngọc Hoa kêu rên ——

      "Sư phụ a sư phụ! Ngài giơ cao đánh khẽ tha cho đồ nhi ! Ta với ngươi luyện được sao! Ngài cũng đừng giằng co! Ô ô, buổi tối có chỗ ngủ, rất lạnh có được hay !"

      Ngọc Hoa nhíu mày:

      "Nhất định phải luyện?"

      Như Ý ngẩng đầu khẳng định:

      "Xác định, nhất định cùng với khẳng định!"

      "Ừm!" cân nhắc gật gật đầu, cũng bất động, cứ đứng như vậy hồi lâu, sau đó cúi xuống xem xét bắp đùi bị ôm lấy gắt gao ——"Đồ nhi! Dù dáng dấp vi sư hoàn mỹ đến đâu, vẫn là con người. Ngươi cần dùng cái loại cảm giác ôm giò kho tàu đó tới ôm chân vi sư! Ừ, nếu như ngươi nguyện ý, có thể đứng lên ôm cái nửa người !"

      "Stop!" Như Ý thả cái tay ra, " ! nhanh lên! phải muốn luyện công sao! Cái gì giò kho tàu, ngươi nào có giò ăn ngon!"

      Hai người trước sau rời , cặp mắt công tử áo đen ở đằng trước mỉm cười, giống như được bao nhiêu tiện nghi nhưng lại tiện biểu ra, mừng rỡ hết sức hàm súc.

      Gương mặt nử tử phía sau thanh lệ lại đỏ hết, vừa suy nghĩ muốn luyện võ lần nữa đáng buồn a đáng buồn! Vừa càng ngừng ảo não tánh tình mình mới vừa kia.

      Giò kho tàu? Vậy còn coi như là sư phụ nhà nàng mở miệng lưu tình dễ nghe.

      thực tế, nàng mới vừa hoa si thầm nghĩ mình chiếm tiện nghi lớn! bắp đùi Ngọc Hoa công tử, người bình thường có thể ôm sao. . . . . . .

      Chương 199: Ngược đãi bi thảm nhất thế gian này!

      Vì vậy ngày này, từ sau giữa trưa đến gần tối, từ gần tối đến trời tối, từ phía tối đến nửa đêm. . . . . .

      Như Ý cảm thấy đây là ngược đãi bi thảm nhất thế gian này!

      Tất cả bắt đầu lại từ đầu, nhưng cũng giống lúc nàng vừa tới Phổ Phổ đảo.

      Thời điểm đó Như Ý là từ tay am hiểu súng ở kiếp trước chuyển sang tập võ của giang hồ nhân sĩ.

      Mà bây giờ, tất cả lý luận kiến thức nàng biết ràng, vả lại từng chiêu thức đều nhớ ràng hoàn mỹ vô khuyết, cố gắng tăng cường nội lực mình phế hoàn toàn.

      Lại , nếu phải là ban đầu Ngọc Hoa đến kịp thời, chưởng kia của Mạnh Tử Ca tuyệt đối có thể phế thân nội lực của nàng đồng thời đánh gãy tất cả kinh mạch.

      chưởng là quyết tuyệt , muốn, cái mạng của n.ười bị chưởng.

      Dùng lời của Ngọc Hoa mà , lúc ấy nếu người chịu chưởng ngoại trừ ra bất luận là ai, tuyệt đối có mệnh ở đây.

      Cho nên, tại Như Ý cần bù lại, là thân nội lực, còn có tu vi nội lực.

      Nhưng đó là việc khó khăn nhất!

      Hơn nữa hôm nay thân thể nàng hư ngượccon hơn cả lúc từ trong rừng rậm Mê Tung ra ngoài.

      Tuy Tiêu gia có lưu lại sách thuốc thượng cổ, thế gian cũng có thể chữa khỏi kỳ nan tạp chứng. ( bệnh hiếm thấy hay bệnh hỗ tạp)

      Nhưng có rất nhiều bảo vật thế gian này khó tìm hoặc là dứt khoát tuyệt tích, tuy là Tiêu Thước giao cho Ngọc Hoa bản y thư tự mình nghiên cứu chừng mấy ngày, cuối cùng kết quả tất cả đều là lắc đầu bất đắc dĩ.

      Cho nên, Như Ý muốn khôi phục nội lực, cũng chỉ dựa vào mình.

      Dĩ nhiên, còn có Ngọc Hoa đặc biệt kia, muốn để cho nàng dùng phương pháp huấn luyện tự sát. . . . . .

      Được rồi! Ta chút phương pháp kia.

      Ngọc Hoa , muốn tăng cường sức lực, trước phải trấn định tinh thần.

      đúng là, muốn cho kinh mạch và thần kinh thân thể Như Ý lần nữa trở về vị trí cũ, còn phải an định lại, như vậy mới có thể yên tâm mà rót chút nội lực vào.

      Nếu , hai người chống đỡ lẫn nhau, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.


      Chương 200: Băng thất đảo

      Editor: Maria Nyoko


      Trước tiên dùng phương pháp giữ thần khí yên bình, đây chính là trấn định, hơn nữa còn là —— đông lạnh!

      Phổ Phổ đảo có băng thất, từ điểm cao nhất của đảo sâu xuống 100 trượng.

      lớn, Như Ý thấy, địa hình bằng phẳng.

      Nghe chỗ này hình thành tự nhiên, nhưng mới bắt đầu cũng thể gọi là "Thất" , nhiều nhất chính là khối băng lớn mà thôi.

      Mười năm trước Ngọc Hoa tình cờ phát ra bởi vì lần chấn động dưới biển mà đảo xuất lỗ thủng.

      nhìn lỗ thủng này rất sâu, sinh ra ý niệm dò xét đến cùng.

      Vì vậy phi thân mà xuống, sâu đến 100 trượng, lúc này mới phát ra còn đường .

      Ngăn trở đường, là khối băng khổng lồ! hoàn toàn có thể xây giang phòng băng!

      Dĩ nhiên, sau khi Như Ý biết chuyện này, dễ dàng tổng kết là: cũng chỉ có Ngọc Hoa công tử biến thái như vậy, mới có thể nghĩ ra chuyện biến thái như thế!

      Dưới đất phát khối băng quá kỳ quái, thèm nghĩ tại sao có băng, mà là nghĩ tới lợi dụng khối băng kia thế nào.

      Hơn nữa. . . . . . xây phòng. . . . . . Ông trời, cái người bình thường nào có ý tưởng này hay sao?

      Nhưng Ngọc Hoa chẳng những suy nghĩ, còn làm!

      Nghe chỉ với tay và dao, lấy ngón tay làm thước, người dưới lòng đất giằng co bảy ngày bảy đêm, lại xây băng thất rồi ra ngoài.

      Trừ lần đó ra, đại khái cảm thấy chỉ gian nhà trống cũng có lý thú gì, vì vậy ngay tại chỗ, dùng khối băng kia mài ra xe trượt tuyết, ghế băng, bàn băng,. . . . . .

      Như Ý nhớ năm đó lần đầu tiên mình theo Ngọc Hoa vào băng thất này, kém chút trực tiếp liền xuống đất thành phật rồi.

      Khi đó nàng mới vừa lên Phổ Phổ đảo, có võ công có nội lực, Tiêu gia mới vừa vặn điều dưỡng thân thể nàng tốt, sao chịu đựng được hàn khí ở đây!

      Trong phòng băng lạnh giống như Thiên Ngọc Sơn, Thiên Ngọc Sơn có lạnh, cũng là nơi thấy ánh mặt trời và có người ở.

      Băng thất này hoàn toàn là dưới lòng đất, hơn nữa còn là dưới đáy biển , ấy là loại lạnh độc, có thể xuyên thẳng đến tim phổi, xuyên vào cốt tủy.


      Chương 201: Khóc lóc cái gì, người còn chưa chết !


      Ngọc Hoa dĩ nhiên cũng biết nàng chịu nổi, cũng chỉ mang nàng xuống lần, sau .

      Mãi cho đến ba năm sau nàng sắp xuất ra đảo, mới xuống lại lần nữa .

      Nhưng thời điểm kia, băng thất nho này, Như Ý thể cảm giác nửa phần lạnh lẽo rồi !

      Nhưng, trước khác nay khác!

      ra ngoài đắc chí vòng , Như Ý chỉ có cảm giác mình lại phải trở về điểm xuất phát.

      Vẫn có võ công, vẫn có Mạnh, vẫn thân thể khỏe mạnh.

      Giống như ông trời đùa giỡn nàng, tám năm luân hồi, quay vòng, rốt cuộc lại trở về .

      Cũng may, bên cạnh có Ngọc Hoa, có thêm người đệ đệ, cũng nhiều thêm sư muội.

      Vậy cũng là loại bồi thường ! Bị mất chút, lại được chút, tuy hai người khác nhau, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba người họ, lòng của nàng vẫn bị lấp đầy, đó là cảm giác hạnh phúc!

      . . . . . .

      Lần này từ băng thất ra, Như Ý bị Ngọc Hoa ôm.

      Tiêu Thước cùng Thiện Tâm vẫn canh giữ ở bên ngoài tâm gấp đến độ sắc mặt trắng bạch, vừa nhìn thấy Như Ý giống như là chết, lại cùng nhau nhào lên, nước mắt lả tả liền rơi xuống.

      Ngọc Hoa bất đắc dĩ, hướng về phía hai người rống to:

      "Khóc lóc cái gì! Người còn chưa chết !"

      Hai hài tử bị dọa đến khẽ run rẩy, nhưng cũng lưu loát, vừa nghe Như Ý chưa chết, vội vàng lau nước mắt mặt, sau đó thái độ đại chuyển biến ——

      "Ư! tốt quá! có chết là tốt rồi! Ta cũng cần khóc!" Đây là lời Tiêu Thước .

      Thiện Tâm rốt cuộc là nữ hài tử, tâm mềm chút, chạy chậm xuống núi, vừa chạy vừa kêu:

      "Ta nấu nước tắm rửa cho sư tỷ!"

      . . . . . . Bị thả vào trong nước Như Ý tỉnh rồi.

      Vừa mở mắt, lại nhìn thấy mặt Ngọc Hoa có mấy phần nghiệt, lại bị sợ đến giật mình.

      Lúc này, Ngọc Hoa ôm nàng vòng qua bình phong, chuẩn bị giao cho Thiện Tâm thay quần áo tắm rửa cho nàng

      Chương 202: Nàng thương tổn dậy nổi


      Có thể thấy phản ứng người sau khi tỉnh lại giống nhìn thấy quỷ, cư nhiên hai cánh tay liền có dấu hiệu nào vừa để xuống ——

      Bùm!

      Như Ý hoa lệ rơi xuống nước. . . . . .

      Có lúc tắm thùng quá lớn cũng tiện, đến mức bị ném vào giống như cá, đến mấy lần mới lại lộ đầu ra.

      "Ngươi làm gì đấy?" Rốt cuộc lấy lại được hô hấp, chuyện thứ nhất là Như Ý kháng nghị mãnh liệt——"Sư phụ ngài muốn như thế nào? cảm thấy mới vừa rồi ta chết rét, là tiếc sao? Bây giờ là muốn ném ta chết đuối?"

      Hai cánh tay Ngọc Hoa vòng ở trước ngực, vẻ mặt thưởng thức nhìn nử tử toàn thân ướt đẫm trong nước.

      Tóc dài đến eo ướt dán lên gương mặt, quần áo siết chặt ở người, nửa người nổi bật lên đường cong lả lướt thuộc về nữ tử.

      Nhưng hình như để ý cũng phải những thứ này, tự quan sát đồ đệ phen, mở miện, cũng là :

      "Nếu như có thể ném ngươi ngã chết hoặc chết đuối, đồ nhi, vậy về sau ngươi ngàn vạn lần được ta là sư phụ của ngươi. là. . . . . . quăng hết mặt mũi của ta!"

      Nữ tử chìm trong nước lần nữa, cho đến khi thấy đỉnh đầu, nín mười mấy giây, mới lại chui ra lần nữa.

      Sau đó khoát khoát tay, vô cùng bất đắc dĩ:

      "Sư phụ, đồ nhi hiểu, trước hết mời ngài trở về ! Đồ nhi. . . . . . Muốn cởi quần áo rồi. . . . . ."

      Được rồi! Phải dùng đòn sát thủ này để mắt và tai được thanh tĩnh.

      Như Ý tin tưởng, nếu như Ngọc Hoa đứng ở chỗ này tiếp tục nữa, tám phần nàng bị tức đến phun máu bỏ mình.

      Đáng chết! tại sao lúc đầu nàng lại nhận vị sư phụ như vậy?

      Làm sao lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp, cảm thấy bái Ngọc Hoa làm sư phụ là chuyện cực kỳ hạnh phúc đời này! !

      Thậm chí trong vòng vài ngày, nàng vừa nhìn thấy Ngọc Hoa liền kìm lòng được mất hồn, khoa trương nhất là còn chảy nước miếng.

      là. . . . . . Người thể xem bề ngoài! A a a a a —— giống như bị bên ngoài tập kích, Khanh Như Ý nàng bị tổn thương dậy nổi! ! .
      Last edited: 25/9/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 203: Tỷ làm mối cho ngươi!

      Editor: Maria Nyoko


      "Sư tỷ!" nhìn thấy Như Ý bắn nước tung tóe, Thiện Tâm bất đắc dĩ ra nắm lấy đầu vai Như Ý khống chế được, lại : "Ngoan ngoãn cởi quần áo ngâm đàng hoàng! Thiệt là! Lúc nãy giống như sắp chết rồi, ta bị sợ đến Tiêu Thước cũng khóc. Sư tỷ, ngươi đừng hành hạ người khác như thế, ta chỉ có thể mời sư phụ trở lại!"

      Như Ý lập tức an tĩnh!

      Thiện Tâm hài lòng gật đầu cái, quả nhiên, sư phụ chính là khắc tinh sư tỷ. Người sư tỷ này sợ trời sợ đất, nhưng chính là sợ sư phụ mình! là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

      vất vả giúp đỡ cởi xiêm áo nàng cũng ra, nhưng người ngâm ở trong nước cũng biết đầu óc thế nào đột nhiên chuyển cái, sau đó phát bắt được cổ tay Thiện Tâm, thần kinh hề hề hà hà mà :

      "Tỷ làm mối cho ngươi như thế nào?"

      Tiểu nương sửng sốt:

      "Ngươi chơi cái gì?"

      "Làm mai!" Như Ý trịnh trọng lặp lại lần nữa, thấy Thiện Tâm giống như hiểu, lại đổi ngôn ngữ thông tục dễ hiểu lại : "Chính là giới thiệu đối tượng cho ngươi, xem mắt, tướng công! hiểu chưa?"

      Khuôn mặt Thiện Tâm nhắn vọt lên hạ xuống liền đỏ, rồi sau đó cũng chụp cái khuôn mặt mặt nước, hô to ——

      " những lời gì chứ! Lại còn làm mai nữa chứ! Sư tỷ a sư tỷ! cả ngày ngươi biết trong đầu sư phụ đều nhớ những thứ gì, nhưng ngươi nhìn mình xem! Ai cso thể hiểu trong đầu ngươi suy nghĩ những thứ gì? Còn làm mai! Ta bao nhiêu tuổi! Lại lấy cái gì bảo đảm!----- thôi! Ta tìm sư phụ, để cho thu thập ngươi!”

      Lúc xong, tiểu nha đầu quay đầu .

      Như Ý muốn túm nàng, thế nhưng nha đầu theo Ngọc Hoa cũng học ít, xoay người vận khinh công trực tiếp đến cửa phòng.

      “Ngươi chờ xem! Ta tìm sư phụ dọn dẹp ngươi!” Trước khi vẫn quên uy hiếp, “Tốt nhất ngươi mặc y phục vào, nếu sư phụ trượt chân ném ngươi tới trong sân!”

      CHƯƠNG 204: giả bộ, giả bộ đó!


      Phốc-----

      đợi Như Ý phản ứng, chỉ nghe có người ở cửa hoa lệ phun ra.

      Vừa ngẩng đầu, cũng là Lâm Mộng Hinh.

      Hai người tiểu Thiện Tâm cùng Như Ý đông tây, cái gì cũng được.

      Nhưng vừa có người ở ngoài, mới vừa rồi nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Vì vậy cúi đầu, nhàng chà xát hai tay.

      Như Ý quẫn, theo bản năng liền hô lên ------

      “Ngươi thẹn thùng cái gì! Người bị trượt chân ném ra ngoài phải ngươi!”

      Lời kia vừa thốt ra, Thiện Tâm chạy trốn nhanh hơn.

      Người đứng ở cửa che miệng cười khẽ, sau đó hướng về phía Như Ý ở sau bình phòng : “ nương, Mộng Hinh có thể vào ?”

      Như Ý vỗ mặt nước: “ vào ! đến cửa, ta còn có thể đuổi ngươi ra ngoài hay sao?”

      xong, vẫn lắc đầu.

      ra phải bằng lòng gặp Lâm Mộng Hinh, chỉ vì thấy mặt trong tám năm có biến hóa quá lớn.

      Năm đó đại tiểu thư Thiên Ngọc Sơn tùy hứng điêu ngoa thậm chí còn thiết kế hãm hại nàng, hôm nay lại giống như nàng dâu chịu hết khi dễ.

      Chẳng những ngày thường ít , ngay cả bộ đều là lặng yên tiếng động, giống như lơ lửng.

      Như Ý biết những năm này nàng trải qua những thứ gì, thời gian tám năm, lại có thể thay đổi hoàn toàn tính tình người.

      Thời gian, đáng sợ cỡ nào.

      Suy nghĩ, người tới trước mắt. Như Ý ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ nhìn thấy vẻ mặt nữ tử này nhàn nhạt.

      Giống như có chút xíu mù mịt, tựa như trong nhân thế này có gì có thể lưu luyến, có thể mang tất cả theo gió.

      Nhưng lại giống như Ngọc Hoa hoàn toàn thoát tục, chỉ luận bề ngoài, mặc dù hai người cũng xứng với mấy từ: Tiêu Dao, câu chấp, nhiều chuyện.

      Nhưng Ngọc Hoa là thiên nhiên tinh khiết, Lâm Mộng Hinh giống như là do thời gian bồi dưỡng mà thành.

      Dĩ nhiên…

      Như Ý gần như bật cười ra tiếng, nếu như bàn về nội tại, hai người này có thể trao đổi vị trí.

      Lâm Mộng Hinh là đạm mạt từ trong ra ngoài, mà Ngọc Hoa…. nha chính là giả bộ, giả bộ!

      Chương 205: Vấn đề của Lâm Mộng Hinh


      Lại nhịn được thaamfoans sư phụ mình phen, nhìn lại Lâm Mộng Hinh, ngồi xuống ở ghế kế bên.

      Xem ra, đây là chuẩn bị hàn huyên.

      Như Ý tựa vào thành gỗ bên cạnh, chủ động mở miệng, : “ ! Tìm ta có việc gì?”

      Lâm Mộng Hinh cười nhạt tiếng, suy nghĩ chút, : “Ừ, coi như là có việc!”

      Nàng cau mày, cái gì gọi là coi như là có chuyện là sao?

      Nữ tử ngồi ở bên kéo vạt áo, giống như là có lời lại biết thế nào, ngẫm nghĩ lâu, lúc này mới mở miệng, cũng là hỏi Như Ý: “Ngươi biết ta?”

      Như Ý đáp: “ biết.”

      “Vậy vì sao phải cứu ta?”

      phải là ta cứu ngươi, là sư phụ ta cứu ngươi. Nếu như ngươi muốn cảm tạ, tìm .”

      Như Ý đáp lưu loát, tựa như câu trả lời đó ghi nhớ trong tim, chờ đối phương tới hỏi.

      Nhưng Lâm Mộng Hinh lại lắc đầu cái, : “ đúng, là nương cứu! Ta hỏi Ngọc Hoa công tử, nương giấu ta , cho là ta với ngươi có quen biết, lúc này mới dẫn ta trở lại. Nếu phải bởi vì có nương cứu ta trước… Sợ là… Sợ là… Ngọc Hoa công tử cũng để ý ta.”

      Phổ Phổ nhiều ngày như vậy, tuy Lâm Mộng Hinh mắt thấy đường nhưng lỗ tai phải điếc.

      Ngày trước liền nghe Ngọc Hoa công tử là đệ nhất thiên hạ tao nhã, Phổ Phổ đảo cũng là thiên hạ đệ nhất thanh nhã.

      Vốn tưởng rằng đến nơi này, nàng rất tĩnh tâm, người nào quấy nhiễu, cần để ý thế phàm trần, cứ như vậy già .

      Nhưng lại ngờ, bên ngoài đồn đại! là rất hại người.

      Ngọc Hoa công tử này trông như thế nào nàng , nhưng đệ nhất thiên hạ tao nhã, cái cách này nàng đồng ý.

      Người nọ có chỗ nào tao nhã, ràng chính là… Ách, giày vò!

      Đặc biệt là có chuyện Khanh Như Ý càng trêu đùa càng vui mừng.

      Hoặc là phát giận đốn cây, hoặc là nổi điên bên bờ biển nhấc lên sóng lớn ngập trời, ban đêm còn thường đàn, thanh vừa nghe liền phiền não người, khó nghe, hơn nữa nội lực hỗn tạp, mặc kệ người khác nhét lỗ tai thế nào cũng biện pháp.

      Chương 206: cho ta biết, tám năm này ngươi trải qua những gì?

      Editor: Maria Nyoko


      Người như vậy, tại sao có thể là người tao nhã đệ nhất thiên hạ?

      Người như vậy, làm sao có thể cứu nữ nhân vốn quen về đảo?

      " nương." Nàng cầu xin, " mấy tháng qua Mộng Hinh vẫn rối rắm vấn đề này, nhất llaf về hai người. Nếu như nương có thể hiểu lo lắng của ta, Mộng Hinh nguyện cả đời làm nô tỳ, nguyện. . . . . ."

      Nàng muốn nguyện cả đời theo, chăm sóc kia ăn uống cuộc sống thường ngày.

      Nhưng lời mới nửa lại nghĩ đến đôi mắt của mình, ngay cả nhìn cũng thấy, cần người khác chăm sóc là rất tồi rồi, còn có thể chăm sóc ai đó nữa sao! Lại đành phải im lặng.

      "Lâm Mộng Hinh." Như Ý đột nhiên dùng cánh tay chống lên cạnh thùng, đối diện với nàng, nghiêm túc hỏi: " cho ta biết, những năm này ngươi trải qua những thứ gì? Tại sao trở nên như vậy?"

      Chỉ câu, liền coi như là thừa nhận.

      Đột nhiên nữ tử đối diện thở dài, giống như là được giải thoát lại khẽ nở nụ cười, sau đó :

      "Quả nhiên là biết." Nhưng đối với câu hỏi của Như Ý lại tránh mà đáp, ngược lại là ném lại vấn đề: "Nhưng biết ở nơi nào đây? Tại sao chút ấn tượng ta cũng có?”

      Vừa xong liền chủ động giải thích: “ nương đừng nhìn mắt ta thấy đường, nhưng lỗ mũi ta đặc biệt tốt. Ngươi phải biết, mỗi người đời này, đều có mùi vị đặc biệt thuộc về mình. Ta chỉ cần nhận thấy lần là có thể nhớ, lần sau gặp lại nhận ra chuẩn xác. Nhưng mùi người ngươi, ta xác định là lần đầu tiên nhận thấy, chuyện gì xảy ra chứ?”

      Trong lòng vừa mới thả lỏng nhưng vì lời vừa rồi, trong lúc nhất thời lại nảy sinh rối rắm.

      Như Ý bất đắc dĩ, nhưng cũng biết, trách được Lâm Mộng Hinh.

      Tám năm trước nàng toàn mùi sói, Lâm Mộng Hinh từng nàng là dã thú.

      Trong tám năm, trừ cuộc sống ở Phổ Phổ đảo, nàng vẫn luôn cố chấp dùng hương cam tùng giống Mạnh.

      Chương 207: Ngươi biết ca ca ta ở nơi nào sao?


      Nhưng tám năm sau, nàng mang theo Lâm Mộng Hinh trở lại đảo này, vị cam tùng người lại bị Ngọc Hoa loại trừ.

      Thay vào đó, là lê hương giống Ngọc Hoa.

      Cho nên, Lâm Mộng Hinh biết nàng là người nào.

      “Ta. . . . . .” Nàng nghĩ nghĩ, nhưng vẫn : “Ta biết ca ca ngươi, trước kia cũng gặp ngươi lần. Đêm đó ta cũng ở Triệu cung, liền thuận tay cứu ngươi.”

      Rốt cuộc là tới Mạnh, phải nàng muốn , chỉ là nàng sợ Ngọc Hoa muốn nghe.

      Vừa đến người kia, Ngọc Hoa đều nổi trận lôi đình, trách nàng quá nóng nảy, trách nàng có tật xấu bỏ.

      Cho nên Như Ý lo lắng nếu ra chuyện trước kia cùng Lâm Mộng Hinh, nếu để cho nha đầu này cảm động và nhớ nhung ngày trước, sau đó bị Ngọc Hoa nhìn ra, sau đó . . . . . .

      “Hoá ra là như vậy!” Ngoài ý muốn, Lâm Mộng Hinh cũng có phản ứng quá lớn, chỉ là hơi ngẩn ra sau lại thoải mái.” trách được. theo bên cạnh ca ca, ta gặp rất nhiều người, số người chưa giới thiệu qua, ta cũng ấn tượng.”

      Hai người đều trầm mặc hồi lâu, Như Ý suy nghĩ, có muốn hỏi nàng rốt cuộc tám năm này xảy ra chuyện gì hay ?

      Tại sao Thiên Ngọc Sơn để hoang ?

      Tại sao những người đó đều thấy?

      Tại sao nàng ở trong Triệu cung chung chỗ cùng Cung Tiêm Hội?

      Còn nữa, ban đầu Cung Tiêm Hội bị Mạnh đưa xuống Thiên Ngọc Sơn, chẳng lẽ chính là vì đưa phi tử cho Triệu hoàng sao?

      Tất Cả đối với cho nàng mà , giống như là mê cung khổng lồ.

      Bao gồm năm đó vì thiên hạ lệnh, Mạnh xông vào Mê Tung rừng rậm, suýt nữa ngay cả mạng cũng mất.

      cho nàng biết đó là biểu tượng có thể hiệu lệnh thiên hạ, nhưng nàng đợi tám năm, lại thấy thiên hạ lệnh xuất trong giang hồ.

      Sau khi trầm mặc, lại nghĩ rằng, Lâm Mộng Hinh mở miệng trước, hơn nữa lại hỏi là ——

      “Vậy xin hỏi, ngươi biết ca ca ta ở nơi nào sao?” .

      Chương 208: ra phải ca ca ta


      “A?” Như Ý sửng sốt cái, đồng thời hỏi ngược lại: “Ngươi phải biết ca ca ngươi ở nơi nào sao?”

      Lâm Mộng Hinh cười khổ gật đầu: “ biết ! Ta cái gì cũng biết. Chỉ biết lúc mình tỉnh dậy cũng Thiên Ngọc Sơn, bảy năm rồi, cũng có gặp qua người Thiên Ngọc Sơn.”

      Lời thương cảm này, lại khiến Như Ý biết nên tiếp lời làm sao.

      Bảy năm, vậy hẳn là năm thứ hai nàng rời , Lâm Mộng Hinh cũng bị đưa xuống núi, hơn nữa còn là lúc chính nàng hoàn toàn biết tình huống gì bị đưa xuống núi.

      Đây là vì cái gì?

      ra phải ca ca ta.” Lâm Mộng Hinh chợt câu như vậy.

      Vẻ mặt nữ tử vẫn nhàn nhạt, có chút sầu bi, lại có chút tự giễu.

      “Lúc ta còn biết, còn mình là muội tử , cho nên sống hết sức phách lối. Mặc dù đối đãi ta tốt, nhưng ta cho là có thể bởi vì ta quá mức tùy hứng, cho nên ca ca giận ta. . . . . .”

      Lời của nàng khiến Như Ý liền nghĩ tới vài ngày ngắn ngủi ở Thiên Ngọc Sơn, khi đó nàng cũng biết Mạnh cũng thân cận muội muội này, cũng thích, thậm chí có chút chán ghét.

      Lúc ấy nàng nghĩ ra, nhưng bởi vì việc liên quan đến mình, liền cũng hỏi.

      Nhưng bởi vì người núi Thiên Ngọc cũng biết Lâm Mộng Hinh là muội muội Tôn chủ, coi như quan hệ tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư, có ai dám chậm trễ.

      Nàng cũng là bởi vì tầng quan hệ này, mới tại đêm hỏa hoạn, liên thủ Chấp Kiếm, kéo nàng từ con đường tử vong trở lại.

      Nhưng hôm nay, nàng cho nàng biết, mình phải là muội muội Mạnh. . . . . .

      nương.” Lâm Mộng Hinh kéo kéo khóe môi, rất biết lòng người câu: ”Ngươi có phải có chút hối hận cứu ta trở lại hay ?”

      Như Ý có chút ý tứ tốt lắm, nữ tử vừa tiếp tục : “Ta vẫn luôn suy nghĩ tại sao ngươi muốn cứu ta, bây giờ nghĩ lại, tám phần là dính ánh sáng ca ca ta. Ngươi nể mặt của mới ra tay cứu giúp, phải hay ?” .

      Chương 209: Đồ nhi ngoan! Nên dậy rồi!

      Editor: Maria Nyoko


      Vấn đề hỏi rất trực tiếp, mang theo đau khổ, nét mặt kia nhìn qua cũng thực làm người thương .

      Mà rốt cuộc Như Ý phải cổ nhân, cũng phải là nữ tử bình thường đặc biệt đa sầu đa cảm, càng phải là Thánh mẫu hay là người lương thiện.

      Nàng thể thừa nhận, nếu như phải bởi vì Lâm Mộng Hinh là huynh muội của Mạnh, đêm kia, tám phần nàng ra tay cứu giúp.

      Vì vậy gật đầu, lại nghĩ đến nàng cũng nhìn thấy, liền mở miệng, thành thực :

      "Đúng vậy."

      Lâm Mộng Hinh cười khổ lần nữa,

      "Quả nhiên là như vậy! Ta là bất hạnh, thời điểm làm muội muội của , bởi vì ca ca đối với ta tốt, ta liền nghĩ đến nhiều phương thức hấp dẫn chú ý của . Bao gồm tự sát, bao gồm phóng hỏa ở Thiên Ngọc Sơn. Nhưng bây giờ biết mình có quan hệ gì cùng nữa rồi, muốn chết, lại bị người ra tay cứu giúp bởi vì quan hệ với . nương, có lời nên , ngươi. . . . . . ra nên cứu ta."

      xong lời này, nữ tử lại đứng dậy, cũng quay đầu lại vòng qua bình phong, vẫn ra ngoài cửa.

      Như Ý nóng nảy, hô to:

      "Ai! Đợi nào...! Ta còn có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi!"

      Bóng dáng rời cũng ngừng lại, chỉ nghe có thanh mỏng nâng lên,——

      "Đừng hỏi, ta cái gì cũng muốn . Có số việc khi tới, chính là sống bằng chết!"

      . . . . . . Đây coi là cái gì?

      Như Ý 囧 rồi.

      Vòng vòng tròn lớn rồi, cái gì nàng cũng nghe được, mà Lâm Mộng Hinh cũng lấy được đáp án mình muốn biết!

      Lần này đấu, là nàng thua!

      . . . . . .

      Lần thứ nhất huấn luyện trong băng thất, được chấp thuận của Ngọc Hoa nàng nghỉ ngơi ba ngày.

      Đến ngày thứ tư, Như Ý còn chưa dậy, chỉ nghe thấy bên ngoài có chất giọng dễ nghe lại phát thanh khó nghe tới cực điểm đáp ——

      “ Đồ nhi ngoan! Nên dậy rồi!”

      Nữ tử liều mạng dùng chăn che đầu, cũng hoàn toàn nhét người vào.

      Cảm giác kia giống như ngày tận thế sắp tới, đại đa số người bình thường có thể có phản ứng giống nhau như đúc.

      Chỉ tiếc, lựa chọn loại phương pháp này, là thể nào thành công ngăn cản tác động bên ngoài.

      Chương 210: Sư phụ ngươi phi lễ với ta! !

      Như Ý thính tai nghe được đến từ bên ngoài tiếng “Phanh” cửa phòng bị đẩy ra, đáy lòng liền có tuyệt vọng hô hào rục rịch ngóc đầu dậy.

      Chỉ Ngọc Hoa công tử ơi Ngọc Hoa công tử, tại sao nội tại ngươi thể đẹp giống vẻ mỹ mạo bên ngoài đây?

      Mỗi lần đến thời điểm này nàng đều cảm thán, quả nhiên, mọi người thể chỉ nhìn bề ngoài, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp chân chính.

      Thế nhưng Ngọc Hoa. . . . . . Tâm hồn quá đẹp!

      “Ô ô. . . . . . Sư phụ ngươi cần tới đây, ta có mặc y phục! Ta thích ngủ trần truồng! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thể tới đây! A a a a a ——”

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hoàn toàn để ý nữ tử hô to la hét.

      có mặc y mặc, cũng phải là chưa xem qua!”

      Như Ý muốn điên rồi, hơi kém chút gọi hai chữ “Phi lễ “ ra!

      Nhưng vô dụng!

      Ngọc Hoa vào phòng của nàng giống vào trong phòng mình, định nghĩa hai từ “Bình tĩnh” ràng hết sức hoàn mỹ.

      Chờ người đứng ở bên giường Như Ý, lúc này mới vươn tay, cũng quản nơi nào, liền nhấn chăn cái, sau đó : “ Đồ nhi ngoan, chẳng lẽ muốn sư phụ ôm ngươi băng thất sao?”

      Như Ý hận nghiến răng nghiến lợi, rồi sau đó”Vọt” cái an vị.

      Chỉ là chăn còn bó chặt thân thể, đến là bởi vì lý do khác, mà là. . . . . . Nàng cũng có mặc a a a! ! !

      Nam tử hé miệng mà cười cười, khuynh quốc khuynh thành ——

      “Đồ nhi tốt, vừa nghe muốn băng thất, lập tức liền vui mừng dậy! Vi sư quả nhiên có xem sai ngươi!”

      Như Ý tốn hơi thừa lời ——

      “ Con mắt nào ngươi nhìn thấy ta là vui mừng lên? Có quỷ mới nguyện ý địa phương tồi tàn kia! !”

      “Hả?” Ngọc Hoa nhíu mày, “Vậy vì sao ngươi ngồi mà phải nằm?”

      Hàm răng Như Ý càng nghiến chặt hơn——

      “Ta...ta có thể ngồi dậy sao? Sư phụ —— mới vừa rồi ngươi sờ chỗ nào đây? ? À? ?”

      Nữ tử mặt sung huyết đỏ bừng, lại nghe được nam tử trước mặt mà mặt trời cũng lu mờm, ngẩng đầu lên cười ha ha.

      Tiếng cười kia cực kỳ khoa trương, quả có thể truyền khắp hoàn toàn Phổ Phổ đảo.

      Như Ý tuyệt vọng quỳ gối giường dập đầu người ——

      “Van cầu ngươi, đừng cười! Ta với ngươi còn được sao! Hôm nay cho dù ta chết rét ta cũng chịu ở nơi đó đợi đủ 12 canh giờ! Cái này còn được sao! Van cầu ngươi cần cười! Hoa cỏ Phổ phổ đảo! Ta thực xin lỗi ngươi —— ô ——” .

      Chương 211: Nếu như mà ta chết rồi, không cần chôn ta

      Rốt cuộc, Như Ý “ được như nguyện” bị Ngọc Hoa đường kéo tới đỉnh núi, sau đó bị Ngọc Hoa đường ôm vào chân núi, cuối cùng lại bị Ngọc Hoa đường vội vàng tiến vào băng thất.

      Chợt truyền đến lạnh lẽo, mặc dù chuẩn bị, nhưng Như Ý vẫn theo bản năng muốn lui về phía sau bước.

      Bất đắc dĩ, nhìn băng thất, lui nữa, cũng lui tới ngoài cửa.

      Đôi môi nữ tử tiến vào trong nháy mắt liền xanh nhạt, có đôi mắt ai oán nhìn về Ngọc Hoa, nhưng cũng mở miệng cầu xin tha thứ.

      Nàng hiểu được, mình khổ, Ngọc Hoa cũng có tốt hơn bao nhiêu.

      Sư phụ này chính là như vậy, dù là nàng luyện công cần xuống biển lửa, cũng có chút do dự cùng nhau nhảy xuống.

      Vì vậy hít hơi, miệng run rẩy cởi giày vớ xuống, từng bước từng bước tới phía trước chỗ xe trượt tuyết cách năm thước .

      Ngọc Hoa theo ở bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí chú ý động tĩnh nàng. Dù là Như Ý chỉ nghiêng cái, cũng lập tức duỗi tay nâng đỡ.

      Rốt cuộc đến bên cạnh xe trượt tuyết, nàng cắn răng ngồi lên, nhưng vẫn là phản xạ đứng lên trong nháy mắt.

      Sau đó ngồi, đứng nữa!

      Như thế giằng co gần mười lần, rốt cuộc hơi thích ứng mảnh lạnh lẽo kia.

      Chậm rãi ngồi xuống nữ tử tự chủ liền mở miệng, cũng là : “Sư phụ, nếu như mà ta ngủ cứ như vậy dậy nổi, vậy cũng nên ôm ta .ra băng thất Nghe thi thể trong nơi lạnh leo bảo tồn được rất tốt, về sau ta muốn chết cũng là đẹp đẽ, ngươi còn có thể tới xem ta chút. nên chôn ta dưới đất, như vậy bị trùng tử cắn, nát , hội. . . . . .”

      Tiếng càng ngày càng , hàm răng cùng đôi môi cơ hồ run tới chỗ, thanh nơi cổ họng cũng phải đường.

      Như Ý cảm thấy, mình chết nhanh chóng. Tuy nhiên nàng lại hiểu, muốn chết phải dễ dàng như vậy.
      Last edited: 30/10/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 212: Vi sư nhất định chữa cho ngươi

      Editor: Maria Nyoko


      Ngọc Hoa canh giữ ở bên cạnh, để cho nàng chết

      Chợt có ý niệm liều lĩnh, Như Ý suy nghĩ, cho dù có ngày nếu mình phải chết , thậm chí bị người vùi vào phần mộ.

      Sư phụ nàng cũng moi nàng ra, sau đó nghĩ biện pháp lăn qua lăn lại cho sống dậy!

      Tâm niệm nặng trĩu, suy nghĩ miên man ngủ.

      Chỉ là khóe môi lại mỉm cười vì ý niệm sâu xa ở trong lòng, lại làm cho nam tử bảo vệ ở bên thấy phải mất hồn.

      "Ai!" Thở dài tiếng, sau đó ngồi ở ven xe trượt tuyết, nắm lấy tay của nàng, lông mày nàng giản ra, lại xoa xoa gương mặt của nàng.

      Động tác của Ngọc Hoa làm hết sức tự nhiên, có chút nào cảm thấy kỳ cục.

      Chỉ là có thêm tiếng thở dài, làm cho cảnh đẹp như thế thêm mấy phần thê lương.

      gian phòng thí nghiệm băng nho , nàng nằm, ngồi.

      hai mắt nhắm nghiền, rồi lông mi lại thỉnh thoảng lay động, ngủ sưk an ổn.

      cũng là nắm chặt tay của nàng, tay kia vòng tay qua eo của nàng, vỗ đầu từng phát từng phát.

      Giống như là dụ dỗ đứa bé ngủ say, kiên nhẫn như thế, thương tiếc cưng chiều như thế.

      "Nha đầu yên tâm, vi sư nhất định chữa cho ngươi." Theo bản năng liền nỉ non, mặc dù biết nàng chưa chắc nghe được, nhưng giống như là mình an
      [​IMG]


      Chương 215: Chết tiệt ngươi trốn ta làm gì

      Editor: Maria Nyoko


      Nhưng cũng muốn dùng sức quá lớn, hơn nữa vừa lúc Ngọc Hoa buông lỏng cánh tay, người hoàn toàn lại đảo ngã trở về xe trượt tuyết!

      Lần này cũng nhàng nằm xuống tựa như trước, mà là "Phanh" tiếng, cái ót hung hăng đụng vào sau.

      Như Ý đau đến trực tiếp hôn mê, sắc mặt Ngọc Hoa cũng là rét lạnh, vội vàng đứng dậy đỡ.

      Bàn tay nâng đỡ sau ót, chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp truyền đến.

      Đưa tay ra xem, lại thấy vết máu đỏ tươi nhuộm đầy tay, nhìn thấy mà ghê.

      "Đáng chết!" Ngọc Hoa nhin tức giận mà hô, từ vạt áo trường bào mình kéo xuống tấm vải, bao chặt sau ót Như Ý.

      "Ta là sài lang hổ báo sao?" Vừa ôm người vừa rống giận: "Ngươi tránh cái gì, ta còn ăn ngươi hay sao! !"

      Nâng người lên khỏi xe trượt tuyết, lại phát nơi Như Ý mới vừa đập đầu có khối băng nhô ra ngoài.

      Chính là nơi nhô ra làm Như Ý bị đụng đầu, cứ thế máu tươi giàn giụa.

      Ngọc Hoa nổi giận, vậy là ai cũng ngăn được, lập tức ôm Như Ý từ xe trượt tuyết lên, sau đó tay áo dài vung lên ——

      Khi tay áo giơ lên, hạ xuống —— trong chớp mắt, trước còn
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 218: Sư phụ tắm vài ngày

      Editor: Maria Nyoko


      "Ô. . . . . . Sư phụ tắm vài ngày, mùi người dễ ngửi. hương lê hoa cũng bị mất !"

      thế, nhưng người cũng lui về phía sau chút nào. Chẳng những lui về phía sau, mà tệ hại hơn, cái chân còn nhanh nhẹn vung qua.

      Bởi vì câu "Vài ngày tắm" Ngọc Hoa vốn giận đến mức muốn trực tiếp ném người xuống biển.

      Thế nhưng cái chân vừa nhấc lên như vậy, đột nhiên bỏ qua ý nghĩ trước đó, ngược lại ôm nha đầu bên cạnh quấn ở người, sau đó thong thả :

      "Đương nhiên là vi sư ta! Bằng ngươi cho rằng có người nào tốt bụng ở chỗ này canh giữ ngươi ba ngày ba đêm à? Người đệ đệ kia của ngươi cùng sư muội, sớm ngủ rồi!"

      "Phốc ——" Tiêu Thước vẫn giữ ở ngoài cửa hơi phun ra ngoài, lúc ấy giận đến mức muốn xông vào trong phòng.

      Lời Ngọc Hoa lớn tiếng như vậy, ràng là cố ý cho nghe đấy!

      ràng khi dễ người! ràng muốn ở cùng với tỷ tỷ, nhưng người sư phụ bá đạo cho vào, là dám vào bước liền ném Khanh Như Ý xuống biển!

      Nhưng mà bây giờ dám, Ngọc Hoa dám chuyện lớn tiếng như
      [​IMG]

      Chương 221: Đạo lý tạo người, nếu tại vi sư dạy ngươi?

      Editor:Maria Nyoko


      Ngọc Hoa nhìn chằm chằm nha đầu nằm sấp người mình ăn vạ, vừa đưa tay khẽ xoa dưới cái ót nàng bị thương, giọng mang thương tiếc vừa :

      "Đồ nhi ngươi yên tâm, vi sư chắc là tùy tiện dạy đạo lý tạo người cho người khác. Chỉ là nếu như ái đồ ngươi muốn học, vi sư cũng giấu giếm. Ừ, nếu tại liền kể cho ngươi?"

      chuyện đôi tay vẫn còn đàng hoàng, lát giày vò ở sau lưng Như Ý, hồi lại giày vò cổ Như Ý. . . . . . (JQ đầy rẫy)

      Giày vò đến lúc Như Ý nằm nổi nữa, lúc này mới chủ động ngồi dậy. Cũng để ý nàng ngủ ba ngày ba đêm, y phục người có phải có chút tán loạn hay , trực tiếp nhảy đến đất, đồng thời mở miệng:

      " thôi! Chúng ta đến băng thất !"

      Nàng thề, thực tế mình muốn biểu đạt lời ngầm là: băng thất đóng băng nhiệt tình của sư phụ ngươi lúc mới vừa tỉnh ngủ !

      Nhưng ngờ, đồng thời lúc nàng nhảy xuống giường, lúc nàng ra câu kia, Ngọc Hoa cũng mở miệng, :

      "Vi sư cảm thấy băng thất rất dễ gặp nạn, về sau được, ta đổi qua ngâm dược."

      Cái gì?

      Nữ tử sững sờ ở đất đưa lưng về phía Ngọc Hoa trừng mắt nhìn, có chút tin lỗ tai của chính mình.

      Nàng mới vừa nghe được cái gì? Giống như có người về sau cần lại băng thất đáng chết đó rồi.

      đợi nàng xoay đầu lại chứng thực, đột nhiên bị người ôm eo từ phía
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 224: Ngọc Hoa uống thuốc

      Editor: Maria Nyoko


      Thiện Tâm đến khiến tim nàng hiểu được, đột nhiên chìm xuống, giống như có vật gì đó bị chìm vào vực sâu vạn trượng, muốn vớt, cũng vớt lên đây.

      Bắt đầu lo lắng, khẳng định sắc mặt tốt. Tiểu nha đầu vừa mới vào nhà vốn là có chuyện muốn , nhưng thấy Như Ý ngồi ở giường gương mặt phờ phạc nhìn mình, vì vậy vừa mở miệng, đề tài liền đổi thành nàng hỏi:

      "Sư tỷ, ngươi làm sao?"

      Lúc này Như Ý mới phục hồi tinh thần lại, cố tình trấn định áp cảm giác kỳ quái lý do này, nhưng thử mấy lần, có kết quả.

      Nàng liền buông tha, ngược lại đấm ngực chủ động :

      "Điều này ta cũng , ngươi vừa đến, đột nhiên lòng ta lại bắt đầu hốt hoảng. Cảm giác là có chuyện gì tốt. . . . . . Thiện Tâm, ngươi muốn gì với ta?"

      Nàng , Thiện Tâm có chút luống cuống, tới mấy bước trước giường nàng phe phẩy tay Như Ý, :

      "Sư tỷ sư tỷ! cũng là trong lòng Thiện Tâm hốt hoảng, lúc này mới nghĩ đến tìm ngươi chút. Sư tỷ ngươi có thể cho ta biết sư phụ là thế nào hay ? tại sao uống thuốc? Trước kia sư
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :