1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sát thủ là sói - Phượng Điểm Giang Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 176: Truyền thuyết xôn xao

      Editor: Maria Nyoko



      Đó là cao thủ, còn sợ Triệu hoàng sao? Chỉ sợ là sau khi Triệu hoàng cưới Hội phi, mới lo lắng cho mình có thể ngày nào đó giấc ngủ liền mất đầu hay .

      Tóm lại, có rất nhiều cách , nhưng kết cục chỉ có , chính là Triệu Khải đoạt vị thành công, Thiên Ngọc Sơn cứu người thành công.

      Sau đấy. . . . . . Hẳn là cả hai liên hệ với nhau!

      Tuy là Tân Đế Triệu quốc lo lắng mấy tháng, Thiên Ngọc Sơn hoàn toàn có có chút động tĩnh.

      Giống như đêm kia bọn họ cũng chưa từng xuất , lần thứ hai vô thanh biến mất chốn giang hồ.

      Dĩ nhiên, trừ hai phương diện này, còn có nử tử rất đặc biệt thành truyền thuyết trong đêm đó.

      Tất cả mọi người nhớ đó là người mặc xiêm áo có màu sắc giống Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn, xinh đẹp giống như đóa Tuyết Liên, vừa lạnh nhạt vừa tươi đẹp, nhìn lần nhìn lại cũng muốn rời .

      Người nọ chắc làm ra vẻ giống Tôn chủ Thiên Ngọc Sơn, bằng sao tôn chủ lại biết dùng bao nhiêu sức lực đánh tới chưởng.

      Càng nhớ nàng kia bị đánh đến bay lên trời trong tay áo bay ra dải lăng dài, cứ như vậy tan theo gió.

      Còn có từ trong miệng nàng từng ngụm máu tràn ra, đêm đó giống như thấm đầy huyết tinh chi khí.

      Sau lại nghe nàng kia được người cứu , tới cứu chính là nam nhân, thân trường bào màu đen, thấy tướng mạo, chỉ là thân pháp khinh công phiêu dật như vậy, tựa như nữ tử áo tím.

      . . . . . .

      khí bờ biển rất tốt, gió thổi ở mặt ẩm ướt mặn mặn, man mát, vô cùng thoải mái.

      Có nữ tử nằm ở bên bãi cát, người chỉ thân váy mỏng màu tím nhạt, giày vớ cũng mặc, chân của mình nửa đưa đến trong nước biển.

      Mỗi trận sóng, bọt nước văng lên cũng quá mắt cá chân, gió hơi lớn hơn chút, quần sam ướt mảng lớn.

      Đối với chuyện này nàng thèm để ý chút nào, dù sao mặt trời mùa hè rất êm ái, toàn thân cũng cảm lạnh.

      Nàng chỉ là lười biếng đôi tay giơ lên, hình ảnh hoàn toàn giống như bộ xương, lười biếng làm cho người khác giận sôi.

      Chương 177: Trừ bạo ngược, ngươi còn biết cái gì!

      "Ngươi còn như vậy, ông trời đều nhìn nổi nữa." Có giọng nam trẻ con truyền đến, lời lộ ra bất đắc dĩ."Cái người nữ nhân này có thuốc nào cứu được!" Vừa xong vừa đưa tay chỉ khối đá bên cạnh, "Ta hoài nghi có phải nếu hòn đá kia rớt xuống đập chết ngươi ngươi đều muốn đứng dậy hay , ngươi. . . . . ."

      Bốp!

      Đỉnh đầu bị người đánh, mà nữ nhân đó trong nháy mắt đứng lên chỉ vì đánh cái, lại nháy mắt sau đó quả quyết nằm lại.

      Nam hài tức giận tới mức cắn răng ——

      "Cái người nữ nhân cướp quả táo của ta! Trừ bạo ngược, ngươi còn biết cái gì!"

      "Còn có thể ngủ lâu!" Rốt cuộc có thanh nhàng mà đến.

      đúng là nhàng, hơn nữa còn liên tục, giống như là đám bông hoặc áng mây từ trong miệng nhàng phun ra, chút cảm giác chân , gặp gió liền tiêu tán.

      Chỉ là có chút thở để cho ngực nàng phập phồng, mặt cũng chút đỏ thắm.

      Vốn là có bụng muốn dạy dỗ nam hài liền ngừng , tay muốn đánh trả cũng dừng lại giữa trung, dừng lại hồi lâu, sau đó nhàng cầm tay của nử tử.

      Đột nhiên liền có chút sầu não, đột nhiên liền có chút sợ.

      "Tỷ." , " Trước kia ngươi có thể rất lười, nhưng mà bây giờ phải, có đúng hay ? Thước nhi biết, ngươi luôn mệt mỏi, tới dặm liền muốn ngồi xuống. Cho nên nằm ở bờ biển như vậy, là bởi vì thư thái, phải hay ? Tỷ, Thước nhi là sợ, bộ dạng ngươi thế này, Thước nhi rất sợ."

      Hé nửa mí mắt nử tử nằm nổi nữa, lấy tay chống mặt cát ngồi dậy, thân thể xoay lại hướng về phía nam hài, nhàng thở dài, đưa tay ôm đầu vai:

      "Thước nhi, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể tuôn lệ dễ dàng! Tỷ ngươi còn có chết đâu, đừng làm giống như làm lễ truy điệu!"

      Truyền tới bên tai thanh nghiến răng, Tiêu Thước giùng giằng nắm lấy bả vai nàng, lại nghiến răng :

      "Ta biết ngay thể đồng tình nữ nhân này!" .

      Chương 178: Phổ phổ đảo

      "dừng lại!" Như Ý bĩu môi, "Đói bụng, trở về ăn cơm!"

      Thấy nàng muốn ngồi dậy, 1 giây trước còn cãi nhau nam hài lại nhanh đỡ.

      Nàng đứng dậy lung lay hai cái, Tiêu Thước gấp đến độ liền ôm lấy.

      "Ta sao!" Như Ý vỗ cánh tay kia, " cần khẩn trương như vậy, , chúng ta trở về!"

      Tiêu Thước khom người cầm giày giúp nàng, Như Ý liền chân giẫm ở cát mềm, vạt áo bị nước biển thấm ướt bao lấy đường cong bắp chân tuyệt diệu, đến lúc đó có ý vị khác.

      Đáng tiếc, ý vị này ai thưởng thức.

      Tiêu Thước vẫn chưa tới mười hai tuổi trừ "Đẹp mắt" cảm động và nhớ nhung, hoàn toàn hiểu cái gì gọi là phong tình.

      chỉ là cẩn thận đỡ lão tỷ mình trở về phòng trúc đường lại suy tư vấn đề —— cơm tối hôm nay vẫn là ba người ăn ư?

      Phổ phổ đảo có lê hoa trận, trong lê hoa trận có vườn lê hoa, mà chủ nhân lê hoa, chính là Ngọc Hoa công tử đảo chủ phổ phổ đảo!

      Khi Như Ý dắt Tiêu Thước qua trận chiến đứng trước mười tám gian nhà trúc làm thành đình viện hai người hẳn là cùng nhau hít sâu cái, sau đó đồng thời mở miệng, câu giống nhau:

      "Ngươi hay là ta đây?"

      Dứt lời, tỷ đệ hai người nghiêng đầu nhìn chăm chú, đều là gương mặt bất đắc dĩ.

      "Thôi." Như Ý khoát tay, "Hay là ta ! Ta chọc chuyện, phải tự mình ta tới kết thúc. Lão để ngươi mắng người cũng phải là kế hoạch lâu dài."

      Tiêu Thước hung hăng gật đầu, khen:

      "Lão Tỷ, đạo lý này ngươi nghĩ ba tháng, xem như nghĩ !"

      Người khác ngửa đầu nhìn trời:

      "Ba tháng sao? Phải ha! Cũng ba tháng. . . . . . Ai! Cũng ba tháng rồi a! Sư phụ nhưng vẫn là muốn gặp ta."

      xong, khoát tay, hướng về phía Tiêu Thước :

      "Chờ tỷ ta tin tức tốt khải hoàn !"

      Nam hài bĩu môi, tin tức tốt? có sao?

      Từ lúc ba tháng trước đảo chủ này cứu bọn họ từ Đồ Hoa Thành Triệu quốc trở lại, trừ lúc ban đầu Như Ý hôn mê trong nửa tháng ngày đêm rời canh giữ ở bên cạnh, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, xác định tánh mạng lo, liền có lý chỗ bọn họ.
      Last edited: 25/9/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 179: Người bạo ngược hơn so với lão tỷ !

      Editor: Maria Nyoko




      Mỗi ngày tự mình ăn cơm, uống nước..., ngay cả ra ngoài loanh quanh tản bộ cũng là trong sân của mình.

      Mà trong sân viện kia có Lê Hoa trận đặc biệt vây quanh, tuy Như Ý là đệ tử thân truyền duy nhất của , cũng thể vào.

      Vì vậy, nữ nhân này bị khi dễ ngày ngày cầu xin đầu cửa viện.

      Nhưng đáng chết, Đảo chủ, gọi Ngọc Hoa, chút thể diện cũng cho!

      Liên tiếp hai tháng rưỡi, cũng chỉ cho tiểu đồng đứng ở trong sân hắng giọng truyền tiếng —— thấy!

      Sau đó để ý tới người.

      tìm tới nhiều lần, có thể người ở bên trong muốn dây dưa, lại trực tiếp khởi động Lê Hoa trận. Đến lúc đó tổn thương người, chỉ là càng ngừng chuyển rồi chuyển.

      Từ chậm đến nhanh, nhanh đến nhanh hơn, có đến vài lần bắt xoay đến choáng váng.

      Sau lại, Tiêu Thước liền định nghĩa Đảo chủ xem dáng dấp hết sức đẹp mắt này là —— Người còn bạo ngược hơn so với lão tỷ !

      ra Như Ý dám tới gặp Ngọc Hoa, từ phút chốc nàng mở mắt ra nghe được câu duy nhất của Ngọc Hoa nàng liền quyết định, tạm thời vẫn là nên nhìn sư phụ tốt này.

      Khi đó nàng mới trở lại từ con đường tử vong, nghĩ tới sư phụ mình tốt xấu gì cho câu an ủi, nhưng nghĩ, Ngọc Hoa vừa mở miệng, cũng là câu ——

      "Sao chưởng kia đánh ngươi chết cho rồi!" Sau đó vung tay áo, xoay người bước .

      Tay áo dài màu đen vẫn hoa hoa lệ lệ mơn trớn mặt nàng, mang theo hương lê hoa dễ ngửi, lập tức để cho nàng nghĩ nổi lên đến thời gian mấy năm học nghệ ở đảo Phổ Phổ.

      Vừa cảm thán số mạng trêu người, vừa bắt đầu lo lắng sau này làm như thế nào để sư phụ bớt giận mà trốn .

      Ngọc Hoa Phổ phổ đảo!

      Như Ý đứng trước viện vẻ mặt đưa đám cúi gằm đầu, ảo não bẻ ngón tay.

      Chỉ cần có người gặp qua Ngọc Hoa, cảm thán công tử văn nhã đệ nhất thiên hạ.

      Tự nhiên, tuấn lãng, trơn bóng như ngọc, cười. . . . . . Nét mặt tươi cười như hoa. . . . . . Khụ! đúng! .

      Chương 180: Sư phụ mỹ nhân của nàng a!

      Tóm lại, dáng dấp hết sức đẹp mắt, nam nhân ao ước, nữ nhân ghen tị! Cố tình lại tỏ vẻ ôn nhã!

      Lúc ban đầu nàng từng tại nhìn thấy Ngọc Hoa, cố gắng dùng hết tất cả từ tốt nhất thế gian hình dung , nhưng lại cảm giác kém mấy phần.

      Điều này thực để cho nàng giận chút!

      Thời gian qua , Như Ý bình thường trở lại!

      Thậm chí bắt đầu may mắn mình có khen vị sư phụ mỹ nhân này giống như thiên tiên.

      Bởi vì nàng rất nhanh phát , chuyện này. . . . . . Vị sư phụ đại nhân này, . . . . . . đây là hòa nhoáng bên ngoài!

      A a a a a!

      Như Ý thề, Ngọc Hoa là người bạo ngược nhất mà đời này mình gặp qua! Tính tình cực kỳ cùng bề ngoài giống nhau!

      chẳng những có ôn nhã như ngọc như bề ngoài, chẳng những có ấm áp như bề ngoài, người kia nhất định chính là bệnh thần kinh ngược đãi đồ đệ!

      từng từng, bởi vì nàng lười ngủ gà ngủ gật lúc đứng cọc, choáng nha, cư nhiên để cho nàng đứng ở cọc đó ba ngày ba đêm.

      chỉ như thế, còn đích thân giám sát, tự mình bồi nàng năm ngày năm đêm.

      Ách. . . . . . Ngươi hỏi tại sao là năm ngày năm đêm. . . . . . Được rồi! đường nàng mệt nhọc, rớt xuống lần, vì vậy thời gian tính lại!

      Học nghệ ba năm, bàn tay chịu đựng, bao nhiêu bạo ngược, ngày ngày bị chửi ngu ngốc, ngày ngày bị chỉ tư chất quá kém.

      Có lúc nàng muốn , ông trời, ta muốn cái gì cũng tốt, tại sao ta lại cầu tới học với ngươi!

      Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của sư phụ mình nhiễm trần tục là thế nào thế nào! Nàng lại bỏ qua!

      Được rồi! Là tại nàng trước sắc đẹp đều buông tha tiểu tính khí của mình!

      Nàng thừa nhận, cho nên chỉ 3 năm liền luyện võ công tốt như vậy, trừ chính nàng cố gắng, còn có nguyên nhân rất lớn là bởi vì sư phụ này quá hoàn mỹ rồi !

      ( Hừ! Nàng là thừa nhận là bởi vì luyện tốt phải bị đánh bị phạt! )

      Ngươi biết, người khác phái vô cùng hoàn mỹ trước mặt, đều ngượng ngùng khiến mình biểu quá kém.

      Vì vậy cũng vẫn chỉ có cố gắng vẫn cố gắng, để cho đối phương quá mức thất vọng.

      Chương 181: Cầu xin sư phụ tha thứ, cũng là môn nghệ thuật

      Thế nhưng lần này, Như Ý biết, Ngọc Hoa thất vọng.

      muốn nhìn thấy nàng, trừ tức giận, nguyên nhân nhiều hơn, là thất vọng !

      Dạy nàng ba năm, lúc này mới thả ra ngoài, bị đánh gần chết được cứu trở lại.

      đời này sư phụ nào có thể dung nhẫn (khoan dung nhẫn nhịn) đồ nhi vô dụng như vậy?

      ra Như Ý rất muốn hỏi chút, tại sao lúc ấy sư phụ mỹ nhân này cũng ở trong Triệu cung?

      Ông trời a, vừa nghĩ như thế, đêm hôm đó Triệu quốc là cái vận gì, chọc cho các thần tiên cùng nhau thăm viếng?

      Nhưng bây giờ cũng phải thời điểm hỏi chuyện này!

      Nàng tránh ba tháng, để Tiêu thước giúp đỡ cầu xin ba tháng, thời điểm nên tự mình tới nhận sai rồi.

      Chỉ là làm sao nhận lỗi bây giờ?

      Như thế nào mới có thể khiến mỹ nam nóng nảy đó tha thứ?

      "Ai!" khỏi than ra tiếng. Muốn cầu sư phụ nàng tha thứ, cái này đúng là là môn nghệ thuật. . . . . .

      Được rồi!

      Hít sâu hơi, ngẩng đầu lên, hướng về phía sân đầy cây hoa lê trồng theo quy tắc lớn tiếng kêu:

      "Sư phụ! Như ý muốn thấy ngài!"

      Bên trong có động tĩnh!

      Kêu nữa:

      "Sư phụ! chúng ta cùng nhau ăn cơm tối có được hay ? Ban ngày Thước nhi có làm mấy món ăn dân dã!"

      Bên trong vẫn có động tĩnh!

      Nàng buông tha:

      "Sư ——"

      tiếng này đợi hô lên, chỉ nghe bên trong có thanh so Tiêu thước còn phải giòn hơn mấy phần truyền tới ——

      "Sư tỷ! Ngươi cũng đừng kêu! Sư phụ muốn!"

      Như Ý dậm chân:

      "Là sư phụ sao ngươi vậy ư!"

      "Đương nhiên là sư phụ ! Ta làm sao dám lừa gạt sư tỷ!"

      "Vậy ngươi để sư phụ lớn tiếng chút, coi như muốn, ta cũng vậy phải nghe chính miệng ra a!"

      . . . . . . Bên trong yên lặng lát, hồi lâu,nữ hài kia cất giọng đáp ——

      "Sư phụ ! Cũng muốn gặp ngươi, tự nhiên cũng muốn chuyện cùng ngươi! Sư tỷ trở về !"

      " trở về!" tính nàng bướng bỉnh cũng nổi lên.

      Giận đến xông về phía trước hai bước, chờ những đồ bỏ lê hoa kia bắt đầu có dị động mới dừng lại chân, rồi sau đó vừa hô to ——.
      Last edited: 25/9/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 182: Ngươi cứ giả vờ !

      Editor: Maỉa Nyoko




      "Ngươi tức giận ba tháng! đủ hay sao? Từ ta biết ngay tính khí ngươi tốt, nhưng cũng ngờ tốt như vậy! Ai có thể hơi giận hơn mấy tháng a! người ngoài còn Ngọc Hoa công tử Phổ Phổ đảo là người dịu dàng đệ nhất thiên hạ! tiểu nữ tử bên ngoài vừa nhắc tới ngươi cũng đều mặt đỏ tim đập! Ngươi cứ giả vờ ! Chút nữa ta lại bóc trần diện mạo người, xem ai còn gặp ngươi!"

      . . . . . ."Sư, sư tỷ. . . . . ." Bên trong lâu mới có động tĩnh, cũng là tiểu đồng này sợ đến thanh có chút run rẩy."Sư tỷ ngươi điên rồi a! Van cầu ngươi đừng , ta muốn lát sư phụ tức giận, cho chìm đảo này! Thiện Tâm mười tuổi, ngươi có thể thương ta, để cho ta sống thêm vài năm!" Tiểu nữ oa cũng sắp khóc.

      Đến lúc đó Như Ý hề mắng nữa, nhưng lại cũng lập tức mở miệng, :

      "Thiện Tâm ơi Thiện Tâm! Ngươi phát thiện tâm, để sư tỷ hảo hảo van cầu thôi! phổ phổ đảo lại lớn như vậy! chỉ mấy người chúng ta người ở. già như vậy để ý tới nhiều, rất bực tức!"

      Tiểu nha đầu im lặng, Như Ý tiếp tục:

      "Sư muội ngoan! Ngươi xem tại võ công tỷ tỷ ta cũng phế hơn phân nửa, nội lực hoàn toàn biến mất, có thể kiên trì đứng ở chỗ này lát tệ. Chẳng lẽ ngươi lại muốn nhìn ta choáng váng ngã ở nơi này sao?"

      Bên trong :

      "Sư tỷ ngươi yên tâm, trong viện tử này lê hoa quá nhiều, vóc dáng Thiện Tâm , thấy được ngươi!"

      Như Ý khí phách cắn răng:

      "Nha đầu chết tiệt kia! theo sư phụ học được cái tốt!"

      Người ở bên trong yếu thế:

      "Sư tỷ! Hai ta cũng vậy!"

      Như Ý buồn bực! Nhìn mảnh lê hoa, biết mình nên xuống như vậy, hay là xoay người rời trở về ăn cơm.

      Bụng rất đói!

      Nam nhân kia quyết tâm nhìn nàng, là đời trước nàng tạo cái nghiệt gì mới để cho đời này gặp phải sư phụ như vậy?

      Khụ! Tám phần là kiếp trước giết người quá nhiều. . . . . . .

      Chương 183: Làm sư phụ, thể bắt bẻ người này!

      Nhưng. . . . . . Phải làm gì đây?

      Cứ trở về như vậy, có thể bị tiểu tử Tiêu Thước kia cười nhạo hay ?

      Ai!

      Mặt trời dần dần lặn rồi, đảo gió đêm luôn lạnh.

      Trước kia thân thể tốt cảm thấy gì, nhưng Như Ý bây giờ, sau khi liều mạng mà trọng thương sau chưởng, thể chịu gió như vậy.

      Nhưng lại cam lòng cũng bởi vì lạnh mà buông tha dũng khí vất vả mới toàn tâm toàn ý tới thỉnh cầu tha thứ.

      Vì vậy dứt khoát ngồi xổm người xuống, hai cánh tay vòng gối, để cho mình ấm áp hơn.

      Tiếc rằng lúc trước ngâm qua nước biển, khi đó mặt trời còn ấm, cảm thấy rất thoải mái.

      Nhưng thời điểm này lại hoàn toàn bất đồng!

      Này toàn bộ làn váy ướt dán chặt ở bắp chân, lạnh gần như rút gân.

      "Sư phụ!" Nàng mềm giọng cầu khẩn, "Như Ý biết sai rồi! Hiểu cho lão nhân gia ngài mất thể diện! Nhưng trách ta học nghệ tinh, ta là ngờ . . . . . . . . . . . ."

      Lời đến đây, lại được.

      Đúng a! Còn có thể cái gì?

      nàng ngờ Mạnh ra tay đánh nàng?

      nàng vẫn khổ công tìm người dễ dàng gặp mặt, lại đưa tới lễ ra mắt như vậy?

      Nếu nhận lời này, sư phụ nàng tức giận hơn chứ?

      "Ai!" tiếng thở dài: "Sư phụ, phải như thế nào ngươi mới có thể tha thứ cho Như Ý đây? Nếu ngươi đánh ta hồi, ngươi phạt ta đứng cọc!Bây giờ sư phụ rất khôn ngoan! Biết đánh xong còn nửa đêm phải lén lén lút lút đến trong phòng ta giúp ta xoa đầu, biết phạt đứng cọc còn tự thân động thủ xoa chân cho ta! Cho nên bây giờ ngươi để cho mình mệt mỏi, muốn dùng loại hành hạ này sao? phải sư phụ hiểu Như Ý nhất sao? Làm sao lại thấy ta. . . . . ."

      Giọng càng ngày càng , phải thân thể khó chịu, chỉ là rất nhiều ngày trước nàng muốn đến.

      Ba năm học võ ở Phổ Phổ đảo, có tôn sư kính trưởng với Ngọc Hoa, cũng có cười đùa vui vẻ, còn có hai người mặt đỏ tới mang tai mà ầm ĩ đánh nhau.

      Cũng mặc kệ như thế nào, nàng đều thể phủ nhận Ngọc Hoa che chở nàng như trân bảo.

      Làm sư phụ, người này thể bắt bẻ! .

      Chương 184: Xông trận


      "Được rồi!" Người ngồi chồm hổm đột nhiên lại đứng lên."Ngươi ra ngoài, vậy ta vào! phải là Lê Hoa trận sao! Ta xông vào! Ta cũng tin ngươi có thể trơ mắt nhìn thấy trận pháp này giết chết ta!"

      Cuối cùng là nhớ tới biện pháp! Như Ý cảm thấy mình là thông minh!

      Có gì thể xông vào đây? Tựa như nàng ! Cũng tin Ngọc Hoa có thể trơ mắt nhìn nàng chết ở trong Lê Hoa trận.

      Cùng lắm bị thương chút, nhưng chỉ cần nàng có thể thấy , cho dù là ôm lấy bắp đùi, tuyệt đối cũng để sư phụ trốn mất!

      được là làm được!

      Lúc này Như Ý cảm thấy sức lực trong thân thể mình sung mãn, giống như Lê Hoa trận trước mắt coi vào đâu, nàng chỉ phải về phía trước, nhất định có thể vượt qua được.

      Vì vậy, chân giày vớ bắt đầu chậm bước rồi bước nhanh tới trước.

      Thậm chí bắt đầu nàng chạy chậm, chỉ vì nhanh chút xông phá trận pháp này, có thể đến trong sân.

      Vậy mà, rốt cuộc si tâm vọng tưởng!

      Mười trận Lê Hoa trận ở Phổ Phổ đảo, Ngọc Hoa chỉ dạy nàng chín trận, hạng nhất cuối cùng này, cũng chính là Ngọc Hoa tự mình bày trận trong tiểu viện này, nàng vượt qua được.

      Người vừa tới gần, thậm chí còn đợi chạm đến lê hoa trái quy luật tự nhiên thường nở bốn mùa, nhưng thấy cả rừng hoa đột nhiên nổi lên dị động.

      Dị động này rất nhanh, dấu hiệu, quy luật khó tìm, coi như Như Ý học phương pháp phá giải chín trận cũng phải điều chỉnh, lại còn có biện pháp tránh né những cánh lê hoa kia vội vã đánh tới.

      Vốn là cánh hoa đẹp sao tả xiết lúc này xem ra giống như là vô số lưỡi dao, dư quang của nắng chiều rơi lên trê, vẫn lóe sáng.

      Cho dù là Khanh Như Ý, cũng tíc tắc này sinh ra mấy phần sai lầm.

      Dần dần, cảm thấy chỗ này cũng phải Lê Hoa trận, mà là ngàn vạn lưỡi dao sắc bén tạo thành địa ngục, mỗi bước tiến lên, cũng đến gần tử vong hơn.

      Nội lực cũng tiêu hao nhiều, người tới ba tấc, lại phát những cành lê hoa giống như mọc mắt, cành cây đè ép xuống đỉnh đầu
      Last edited: 25/9/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 185: gặp ta, hôm nay ta liền chết ở chỗ này!

      Editor: Maria Nyoko



      Nàng sợ nên vội vàng co cái clại ổ, thân thể lập tức liền thấp xuống.

      Động tác mạnh, lại nhịn được bắt đầu ho lớn.

      Khụ khụ, có đoàn máu tanh dâng lên theo tiếng ho.

      Nàng dừng được, búng máu trào tới mặt đất, tức khắc, những thứ Lê Hoa kia liền hóa làm tinh linh khát máu, vọt thẳng tới tới nơi có máu tươi.

      Như Ý bị sợ đến xuất mồ hôi lạnh cả người, nhanh chóng dùng ống tay áo che kín khóe môi còn sót lại vết máu.

      Lê hoa Phổ Phổ đảo khát máu, nàng biết.

      Nhưng che vết máu, lại giấu được mùi tanh, vẫn có từng trận hoa đập vào mặt.

      Nữ tử thử chút nội lực cùng chiêu thức đều thể chống lại, bước chân cũng có cách nào về phía trước tấc.

      khỏi có chút nóng nảy, tiếp tục như vậy nữa nàng cũng chống nổi.

      Cho dù là võ công của nàng trước đây cũng thể xông vào nổi, huống chi là tại!

      Trong lúc suy nghĩ , Lê Hoa trận pháp càng mạnh mẽ hơn!

      Trước khi cấp bách nàng chậm lại để điều chỉnh toàn bộ gần hết tốc lực, thân hình Như Ý yên, liền bị nhánh cây cứng rắn như đá quét ngã xuống đất.

      Nhánh cây kia hung ác đập vào sống lưng, nàng chợt phun ra búng máu.

      Loáng thoáng nghe được thanh tiểu Thiện Tâm truyền đến, là hô to:

      "Sư tỷ ngươi điên rồi sao! Ngươi nhanh lui về chút a! Như vậy người chết đấy!"

      Như Ý bướng bỉnh cũng nổi lên, hô to đáp ——

      " trở về! gặp ta, hôm nay ta liền chết ở chỗ này! Lê Hoa bao nhiêu năm chưa uống máu, hôm nay ta cho bọn nó!"

      Ầm!

      đoạn nhánh cây quét qua, nử tử vốn là nửa ngồi mặt đất bị quét cái liền ném ra xa vài mét.

      Như Ý cảm giác toàn thân mình muốn mệt rã rời cả rồi, lê hoa càng động càng nhanh, đầu choáng váng, hoa mắt, có loại cảm giác say xe.

      Nhưng dần dần, cũng liền chết lặng.

      đứng lên, nàng dứt khoát nằm mặt đất.

      Dù sao vô lực chống đỡ, liền dứt khoát tùy những cây lê này xem nàng như trái cầu ném tới ném lui.

      Chương 186: Nữ nhân đáng chết! !

      Những cánh hoa kia như dao găm cắt thịt, từng cánh hoa đều thấm máu, cắt từng khúc tử y, chỉ trong nháy mắt, cũng cách nào che kín thân thể.

      Mà Như Ý đâu thể lo lắng cái này, chỉ là bên cắn răng, vừa tính toán Ngọc Hoa cũng nên ra rồi hả?

      Cũng may, lần này để cho nàng thất vọng.

      Lúc nàng cảm thấy giây sau mình chịu nổi ngất nghe được tiếng rống to trong sân! Ngay sau đó, cây lê ma quỷ lại trong lúc bất chợt bị nhổ tận gốc!

      Cảm giác kia giống như là đất bằng phẳng nổi lên gió lốc, tất cả cũng bị phá hủy, lại duy chỉ có mình nàng có bay lên theo những cây lê kia.

      Vốn là cả vườn cây lê rậm rạp lập tức bị nội lực khổng lồ đánh xơ xác, thân thể Như Ý có chống đỡ, thẳng tắp rơi xuống mặt đất!

      Trong lúc mơ hồ, nghe được Thiện Tâm tuyệt vọng kêu ——

      "Xong rồi! phá hủy lê hoa trận!"

      Nhưng lúc này nử tử lại nhếch khóe miệng nổi lên nụ cười vui vẻ!

      Khi sắp rơi xuống đất, có nam tử áo đen nhàng .

      Cánh tay vững vàng đón người, đồng thời tay áo dài vung lên, tay áo to lớn lập tức bao chặt thân thể Như Ý gần như lộ ra trọn vẹn.

      Người này người cũng mang theo hương lê hoa, nhưng lại giống hương những kích thích thần kinh kia.

      người của là lê hương nhàn nhạt, sâu kín, như có, như .

      Hai người rốt cuộc vững vàng rơi xuống đất, là nam tử áo đen khoanh chân ngồi mặt đất, mà Như Ý, bị ai kia ôm chặt trong lòng.

      Vừa xong môi nử tử sát bên tai của , chỉ nghe nàng suy yếu câu:

      "Ta quả nhiên có cược sai!" Sau đó liền ngửa đầu về phía sau, mệt mỏi lại ra nửa câu .

      "Nữ nhân đáng chết! !" Ngọc Hoa cơ hồ giận điên lên! !

      Còn muốn giơ tay phá hư chút gì nữa để phát tiết tức giận trong lòng, nhưng cánh tay vừa mới nâng lên, lại lập tức liền rơi xuống

      Chương 187: Bị. . . . . . Bị trêu ghẹo

      Chỉ vì vừa động, thân thể Như Ý lại phơi bày ở trong khí lần nữa.

      cảm thấy cái gì, chung quanh đây cũng có nam nhân khác, nhưng vẫn cố ý muốn để cho nàng bại lộ nhiều.

      Nhưng tức giận tràn đầy rồi lại có chỗ phát, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể gào tiếng dài trong khí!

      Tiếng gào đinh tai nhức óc, xuyên qua mặt biển, mãi cho đến trăm dặm ngoài mới đánh ngàn tầng sóng lớn, kinh khủng.

      Những người khác Phổ Phổ đảo thể bịt lỗ tai chặt chẽ, thế nhưng tiếng gào lại xỏ thẳng lỗ tai, chấn động đến mức lát bọn họ nghe được nửa điểm thanh.

      "Đáng chết! Người Tôn Chủ kia sao chưởng đánh chết ngươi!"

      thế, nhưng tay nâng phần lưng của nàng rồi lại tự chủ bắt đầu đổ chân khí trong thân thể của nàng.

      Nử tử nhắm mắt lại khẽ cười mở mắt ra, đây chính là Ngọc Hoa a! Mắng vô cùng tàn nhẫn là , bảo hộ chặt nhất cũng là .

      Mặc kệ là đánh hay là mắng, tuy nhiên cũng quên được phải đối tốt với nàng!

      Hơi thở cuối cùng vững vàng, chỉ cảm thấy vết thương người đầy rẫy.

      Ngọc Hoa từ lưng nàng dời cái tay, giơ tới trước mắt, tay máu nhuộm, người nhìn thấy mà ghê.

      "Ngươi muốn chết, phải nhảy biển, hoặc là tìm địa phương xa chút treo ngược, đừng chướng mắt ta!"

      Nam tử áo đen xong cắn răng nghiến lợi, nhưng cánh tay ôm chặt nàng có nửa điểm buông ra.

      Mắt Như Ý chậm rãi mở ra, chỉ nhìn thấy mặt mũi nam tử hoàn mỹ nhất như thợ điêu khắc ở trước mặt.

      Ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, sau đó lại được đánh bóng. Chẳng những đường nét sắc sảo, da trắng nhuận như tuyết.

      Nàng cũng nghĩ thế nào, thế nhưng cánh tay, theo gương mặt đó liền sờ lên.

      Ầm!

      Ngọc Hoa đột nhiên buông tay, trực tiếp ném người xuống đất.

      Sau đó mình đứng dậy, lui về sau bước, tiếp theo cảnh giác nhìn chằm chằm nữ nhân bị ném đangi mắng nhiếc——

      "Ngươi làm gì đấy?" .
      Last edited: 25/9/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 188: Sư phụ! Sờ ngươi cái chết sao!

      Editor: Maria Nyoko




      Như Ý phàn nàn, lần này rơi xuống là đau.

      người nàng đều là vết thương lớn do bị lê hoa cắt xuống, rỉ máu, chẵng nhẽ còn oán hận, trực tiếp vứt nàng.

      Nhưng. . . . . .

      "Sư phụ! cái sờ cũng người chết, nhưng ngươi ném ta như vậy ta ngã chết đấy!"

      Khuôn mặt dễ nhìn đột nhiên giận dữ, hai quả đấm nắm chặt, lúc nào cũng có thể xông lên đánh nàng trận.

      Hai người cứ giằng co đối diện như vậy, cho đến khi người Như Ý còn có vết thương lại bị trận trận gió biển thổi vào lạnh lẽo nhịn được theo bản năng run rẩy, Ngọc Hoa rốt cuộc thở dài. Rồi sau đó cảm xúc từ từ dịu dần, cuối cùng sắc mặt khá hơn chút .

      " hết cách với ngươi!" than , tiến lên hai bước, hơi cúi người, áo dài lại phủ người Như Ý."Nếu phải là năm đó thiếu Tiêu gia cái nhân tình, Ngọc Hoa cũng nhận đồ đệ ngoan này!"

      Dứt lời, hoàn toàn ôm lấy người, sau đó xoay người vào trong sân.

      qua bên cạnh Thiện Tâm thuận miệng câu:

      "Những thứ cây rách kia đều vứt xuống biển, đừng để cho ta thấy!"

      Thiện Tâm vừa mới mười tuổi dùng ánh mắt oan ức nhìn theo Như Ý, sau đó đặt mông ngồi dưới đất.

      "Làm sao ta có thể ném chúng đây!" Chỉ nhìn những cây lê bị Ngọc Hoa phế đầy đất, đột nhiên Thiện Tâm cảm thấy cuộc sống của nàng quá mờ mịt ánh sáng! Hoàn toàn thấy được mặt trời! !

      . . . . . .

      Hôm nay, cũng có ai ăn xong cơm tối.

      Bởi vì Như Ý cố ý xông trận, làm cho thân thương tích, hơi kém chết ở trong Lê Hoa trận đó.

      Mà Ngọc Hoa cuối cùng nhìn nổi nàng tự sát kiểu này, vì vậy hề trốn tránh gặp nữa.

      Chỉ là lúc ra, mắt thấy ái đồ bị những thứ cây lê kia đả thương thành bộ dáng như quỷ, dưới cơn nóng giận, lấy nội lực phế tất cả cây lê tự tay trồng! Cũng tự tay phá hủy, vả lại tuyệt đối người nào có thể phá trận pháp Lê Hoa thứ mười! .

      Chương 189: Ai có chức nấy

      Vì vậy, Thiện Tâm phụ trách vứt bỏ những tàn cây kia, Tiêu Thước phụ trách giúp Thiện Tâm, còn phải tùy lúc bị Thiện Tâm châm biếm.

      Tiểu nha đầu kia có biện pháp Ý phát tiết đối với Khanh Như cho nên tất cả phẫn hận đều tính đến đầu Tiêu Thước, vì vậy, suốt cả buổi tối, thời gian ném cây bao lâu, Tiêu Thước bị mắng bấy lâu.

      Nhưng tuyệt đối dám cãi lại, bởi vì trình độ hủy hoại ở đây, võ công của Đảo chủ Phổ Phổ đảo là đặc biệt đáng sợ.

      Đứa bé chỉ sợ mình nhiều lời câu, bị Thiện Tâm tố cáo, sau đó người đảo chủ kia lại nổi lên lòng bảo hộ đồ nhi, xem cũng giống như những cây lê dạng, chưởng đưa lên tây thiên! Vậy cũng là quá thất bại rồi. . . . . .

      Trừ hai người họ ở ngoài, còn có người, cũng lặng lẽ ở đây vì thế kiện này làm cho nàng cũng kính sợ.

      Đó chính là Lâm Mộng Hinh!

      Ngày đó ở Triệu quốc, sau khi Ngọc Hoa cứu Như Ý thuận đường cũng mang nàng giấu ở trong vườn ra ngoài.

      Sau đó cùng nhau lên Phổ Phổ đảo, sau đó liền ném nàng cùng Như Ý vào bên cạnh Tiêu Thước.

      Lâm Mộng Hinh mắt thấy đường, nhưng lại rất biết pha trà.

      Phổ Phổ đảo có phòng trà, bên trong tất cả đều là lá trà thượng đẳng Ngọc Hoa mang đến từ các quốc gia.

      Nàng có thể dùng lỗ mũi rất chính xác phân ra mỗi chủng trà, thời điểm nên để bao nhiêu, nước ấm nên dùng nhiều nhiệt, lấy bình trà chất liệu gì pha mùi vị ngon hơn.

      Cho nên, chiều nay, nàng phụ trách pha trà cho Ngọc Hoa.

      Nhiệm vụ này là Thiện Tâm an bài, dùng lời của tiểu nương, chính là ——

      "Mộng Hinh tỷ tỷ, ngươi cần cảm thấy pha trà là việc rất đơn giản. Nếu như ngươi có thể để cho sư phụ cảm thấy trà do ngươi pha uống ngon, vậy tâm tình tốt. Tâm tình của khá chút, cũng quá mức so đo cùng sư tỷ. Nếu hai người bọn họ so đo, vậy ngày của chúng ta cũng tốt hơn! Cho nên , trà này, cùng nhịp thở theo số mạng chúng ta đấy!" .

      Chương 190: Ngươi câm miệng cho ta!


      Lâm Mộng Hinh bị nàng hù dọa, bắt đầu tâm thần thấp thỏm pha năm loại trà khác nhau cho Ngọc Hoa, cũng bưng đến trong phòng.

      Nữ tử này rất đặc biệt, đừng nhìn ánh mắt của nàng thể thấy, nhưng lại có thể dựa vào khứu giác mẫn cảm, hoàn toàn nhìn thấy đường lại như giẫm đất bằng.

      Viện Ngọc Hoa có lê hoa trận, thuận tiện người vào.

      Khi ly trà thơm thay nhau đưa lên, cũng gật đầu khen:

      " tệ." Sau đó liền nhìn lâu người đưa trà cái.

      Lúc đó Như Ý nằm giường có chút bất bình thay nàng, liền mở miệng :

      "Mộng Hinh làm chút chuyện dễ dàng, ngươi thể cho sắc mặt tốt! Muốn khen cũng khen nhiều mấy câu, tiếc rẻ ngôn ngữ như vậy làm gì!"

      "Câm miệng!" Hung hăng quát mắng tiếng, khiến nử tử thành công ngậm miệng.

      Lâm Mộng Hinh cảm kích nàng cười tiếng, sau đó khẽ lắc đầu, ý bảo cái này có gì.

      Khẽ khom người, liền chủ động lui ra ngoài.

      Đến bây giờ nàng cũng hiểu tại sao những người này phải cứu mình, càng hiểu buổi tối hôm đó làm sao trận hỏa hoạn kia lại đốt nàng chết .

      Chỉ oán thế đạo luôn là thể theo ý nguyện, khi nàng liều mạng muốn sống, ông trời cố tình ném cho nàng con đường chết.

      Nhưng khi nàng đối với chuyện "Còn sống" có bất kỳ lưu luyến cũng chờ mong, thậm chí tự tay đốt trận hỏa muốn kết thúc hết lần này tới lần khác lại được người cứu.

      Nhưng là những người này cứu nàng, rốt cuộc là người nào?

      . . . . . .

      Phổ Phổ đảo tất cả phòng ốc đều làm từ trúc, vào bên trong, đều ngửi thấy được hương thơm, vô cùng thoải mái.

      Lúc này bóng đêm tới, Ngọc Hoa tự tay đốt nến dời đến bên giường.

      Ở đó cho tới bây giờ cũng có người ngoài nằm qua, Như Ý chỉ đắp chăn mỏng đỏ ở người, phần lớn da thịt còn phơi bày bên ngoài, nhưng cũng may vết thương còn chảy máu.


      Chương 191: Sư phụ, xin lỗi

      Editor: Maria Nyoko




      Ngọc Hoa ngồi ở bên cạnh giường, cái ghế bày bốn cái bình , cái thứ năm bị nắm ở trong tay, nhìn vết thương người Như Ý cẩn thận từng li từng tí bôi lên.

      Như Ý mấy lần muốn , cũng bị ánh mắt trợn trừng kia nhìn trở về.

      Cho đến khi nàng nhịn được nữa liền quyết định liều chết mở miệng, cũng là Ngọc Hoa đột nhiên chủ động mở miệng, :

      " có gì, dưỡng tốt, cũng lưu lại sẹo. Những cây lê kia đối với ngươi khá lịch , nếu đổi thành người khác, sớm mất mạng."

      thực !

      Cây lê Phổ Phổ đảo đều là tự tay Ngọc Hoa mới trồng, giống như có nhân tính cùng nhân khí, đối với người thường xuất ít nhiều gì biết chút.

      thí dụ như Ngọc Hoa đến gần, bọn nó chủ động né tránh.

      Thiện Tâm cùng nàng đến gần, bọn nó cũng chỉ là bất động tại chỗ hoặc là chỉ ngăn trở, dưới tình huống bình thường chắc chủ động đả thương người.

      Nhưng hôm nay lại khác!

      Hôm nay Như Ý là báo " Muốn để cho các ngươi đả thương ta" tâm tính xông vào lê hoa trận! Nàng chính là muốn lê hoa phối hợp nàng để hoàn thành khổ nhục kế, lúc này mới châm chọc, bị đánh lần đầy thương tích.

      Ngọc Hoa vừa , vừa đưa tay tới, lấy chăn che người Như Ý, toàn thân nữ tử đều được đắp kín.

      Như Ý cứ nhìn động tác rồi động tác, cái nhấc tay, phong thái này có thể mê chết người vẫn bao phủ ở giữa hai người.

      Nàng nghĩ, nếu phải sớm biết sư phụ mình thực tế là đức hạnh gì, sợ rằng nàng cũng bị thần hồn điên đảo ?

      Nhưng nàng biết Ngọc Hoa chân chính là dạng gì, cũng biết loại phong thái ôn nhã này chỉ là mặt ngoài mà thôi.

      Nhưng là dù có thế nào, điểm tốt của , cũng là .

      "Sư phụ. . . . . ." Rốt cuộc nỉ non ra tiếng, mặt sớm thu hồi bộ dáng biết điều hi hi ha ha.

      tiếng sư phụ, làm cho lòng người mềm xuống.

      "Sư phụ, xin lỗi." Nàng , thành khẩn xin lỗi."Như Ý làm cho ngài mất mặt!"


      Chương 192: Chỉ tòa Thiên Ngọc sơn, phải là toàn bộ của ngươi. . .

      Ngọc Hoa có lên tiếng, chỉ là chằm chằm nàng. Như Ý hoài nghi lại muốn động thủ đánh người lúc này mới ném ra câu:

      "Ta phải giận ngươi học nghệ tinh làm ta bẽ mặt!" Bình thuốc trong tay thả vào ghế, lại thở dài, : "Ta giận là vì sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy? nhớ ngươi cũng cần ngươi! thấy ngươi cũng tìm ngươi! Ngươi tìm làm gì?"

      Bộ dáng đẹp mắt, nóng giận cũng dễ xem.

      Như Ý cứ nhìn Ngọc Hoa như vậy, cái chớp mắt như vậy lại liền suy nghĩ, đúng a! Ta còn tìm làm gì? Cứ sống như vậy, phải cũng rất tốt?

      Nhưng ý định vừa ra, rồi lại bị đáy lòng cố chấp kéo trở về.

      Vì vậy mở miệng, cũng là :

      "Ta cũng biết tìm làm gì !" trong lời , mang theo bất đắc dĩ."Chẳng qua là cảm thấy người này nên biến mất hư từ trong sinh mệnh của ta! mang ta từ trong rừng rậm ra, hay lắm bao giờ bỏ nhau, nhưng tại sao mới chỉ chớp mắt, những lời đó liền bị quên lãng?"

      "Nào có nhiều tại sao như vậy?" Ngọc Hoa mở miệng, giọng mang trách cứ: "Thiên hạ mọi , nếu như đều cầu xin tại sao, người nọ cả đời này cái gì cũng cần dính líu, vẫn bận truy đuổi là đủ rồi! Như Ý ngươi phải biết, có số việc nhất định chỉ có mở đầu có kết thúc! Nó thậm chí ngay cả quá trình đều cho ngươi có cơ hội cẩn thận suy nghĩ, cứ như vậy vội vã . Cho nên ngươi phải học được cách buông tha! Đối với những người vứt bỏ ngươi, để ý ngươi, phải học được cách buông tha!"

      Ngọc Hoa đứng dậy, đặt chai thuốc cùng cái ghế trở về vị trí cũ, nhìn lại chút người giường , chỉ :

      "Ta mặc dù hiểu vì sao ngươi liều mạng luyện khinh công! Nhưng chỉ vẻn vẹn tòa Thiên Ngọc sơn, cũng phải là toàn bộ cuộc đời của ngươi! Ngươi có thể trèo , trèo lên phía rồi, liền cũng được! Đừng cố chấp nữa, chính ngươi lại ngu ngốc. Ta đến thế thôi, những thứ khác, chính ngươi suy nghĩ chút!" .

      Chương 193: Vi sư giúp ngươi báo thù


      Đây là rất khó được lúc Ngọc Hoa chuyện cùng nàng dễ chịu, Như Ý cảm giác được giống như là mình lượm tiện nghi rất lớn!

      khỏi nghiêng đầu qua, liều mạng nháy mắt về phía sư phụ mình!

      Vốn là mặt nghiêm túc nhìn bộ dáng nàng, liền lại nhíu mày, muốn lên tiếng khiển trách nàng có nghiêm chỉnh, nữ tử lại lập tức cúi đầu trở về.

      tiếng mắng dừng lại ở khóe miệng, người cũng mở miệng.

      Vốn trực tiếp cất bước ra, nhưng dừng lại, vẫn là :

      "Thôi! khoản nợ Tiêu gia vi sư giúp ngươi tay ! Nhưng ngươi trước phải dưỡng thương, hoàn toàn khôi phục trước, thể rời Phổ Phổ đảo!"

      cho hết lời, cũng dừng lại, đá cánh cửa ra khỏi phòng.

      Cửa phòng "Phanh" tiếng đóng lại, Như Ý cũng thở dài tiếng, lại chậm rãi nhắm mắt.

      Ngọc Hoa những đạo lý kia nàng đều hiểu, thậm chí có chút còn hiểu hơn so với .

      Tám năm này, có lúc nàng cũng khuyên mình, người ta muốn gặp, vậy cũng nên tìm

      Khổ sơe chấp nhất như vậy, chưa chừng còn chọc đối phương chán ghét.

      Nhưng có số việc có biện pháp theo mong muốn!

      Huống chi, Khanh Như Ý nhìn như thần kinh chậm lút ổn định, bộ dáng sao cả đối với rất nhiều chuyện.

      Nhưng người như vậy khi chấp nhất đối với chuyện gì đó, dễ dàng buông tha.

      Hơn nữa, về Mạnh, nàng còn rất nhiều chuyện cũng muốn hỏi , còn rất nhiều chuyện nàng hiểu.

      thí dụ như Tiêu gia, thí dụ như Cung gia, thí dụ như. . . . . . Tại sao nàng đều cảm thấy thời điểm đối mặt mình, trong ánh mắt toát ra loại thiếu hụt.

      cho cùng, ra cũng phải là muốn từ chỗ của được cái gì.

      Này nếu lời hứa " bao giờ bỏ nhau", hôm nay xem ra, cũng chỉ là ban đầu thuận miệng an ủi đứa bé.

      Khanh Như Ý ngốc, dĩ nhiên thể cầu người ta đối với đứa trẻ tám tuổi thực lời hứa như vậy, nàng chỉ là cảm thấy, người như Mạnh nên là thuận miệng đồng ý câu xoay người liền quên.

      nên là người lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhất ngôn cửu đỉnh.

      Chương 194: Ngươi rốt cuộc có biết sư phụ ta có bao nhiêu lợi hại hay

      Editor: Maria Nyoko


      Truyện chỉ được đăng tại Cung Quảng Hằng

      . . . . . . Tâm tư càng hỗn loạn, muốn lật người, nhưng thân thvừa bôi thuốc vẫn là khó nhịn đau, ngay cả động tác nho như vậy, muốn làm cũng cực kỳ xa xỉ.

      Thử mấy lần, có kết quả, cũng liền buông tha.

      ra cũng phải là thể lật người, chỉ là mỗi lần nàng nghĩ đến Mạnh, liền phiền não theo thói quen.

      Có rất nhiều chuyện để ý cũng , cũng hiểu.

      Đến lúc đó có chút nhớ nhung Ngọc Hoa vừa mới rời ! Sư phụ bạo ngược, ra chuyện đứng đắn vẫn rất có thể khiến người ta tâm tình an tĩnh.

      . . . . . .

      "thứ này mùi kỳ quái!" trong gian bếp , Thiện Tâm bịt lỗ mũi đứng ở bên cạnh lò thuốc. Vừa cẩn thận cầm cây quạt quạt lò lửa, vừa càng ngừng lên tiếng oán giận: "Ngươi chắc chắn cái này có thể trị bệnh cứu người sao? Ngươi chắc chắn sư tỷ uống vào trực tiếp độc phát bỏ mình sao? Tại sao ta cảm thấy nhờ vả được như vậy à?"

      Tiêu Thước ngồi ở bên cạnh, tay nâng sách thuốc dầy, thỉnh thoảng bốc mấy vị thảo dược ở bên cạnh, nơi này chút, nơi đó chút, hết sức nghiêm túc.

      Vừa nghe lời Thiện Tâm, lập tức ngừng lại!

      Vừa để sách xuống đùi, cả giận :

      "Ngươi cái gì đây? Chẳng lẽ ta còn có thể hại tỷ tỷ của mình hay sao? Mở miệng tiếng sư tỷ sư tỷ, sư tỷ còn có thể thân hơn tỷ tỷ? Là ngươi quan tâm nàng hay là ta quan tâm nàng!"

      Tiểu nương cũng yếu thế, quát? thanh nàng có thể lớn hơn so với ——

      "Ngươi kêu la cái gì a! Thân tỷ có gì đặc biệt hơn người! Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, nên quá phô trương! Chữ sách kia ngươi đều nhận thức được sao? Những thứ dược liệu này tìm được có đúng ? Còn có! đảo hái trong rừng, ngươi chắc chắn là thuốc sao? Ta là quá yên tâm đối với ngươi! Ngươi phải biết, nếu như trị hư sư tỷ, sư phụ phải nổi giận! Sư phụ vừa phát nộ, Phổ Phổ đảo này cũng có thể chìm xuống đấy! Đáng chết, ngươi rốt cuộc có hiểu sư phụ ta có nhiều lợi hại hay !" .

      Chương 195: Cho dù chết, cũng là ta chết trước


      Tiêu Thước sờ mũi cái, nghĩ lại lần lời từ đầu tới đuôi của nha đầu này, sau đó mở miệng hỏi:

      "Ngươi rốt cuộc là lo lắng cho tỷ ta, hay là cùng ta biểu đạt bản lãnh Ngọc Hoa công tử? Ngọc Hoa công tử có bao nhiêu lợi hại ta đương nhiên biết! Người người bên ngoài cũng hiểu được, ngươi phải lại khoa trương như vậy."

      Nử tử cam lòng, lại :

      "Nhưng nếu ngươi hiểu, tại sao còn biết cẩn thận chút? Thuốc này rốt cuộc có đáng tin cậy hay nha? Nếu như sư tỷ xảy ra chuyện, sư phụ, sư phụ . . . . . ."

      "Sư phụ ngươi nổi trận lôi đình! tức đến mức cho chìm Phổ Phổ đảo! Đảo chìm xuống chúng ta cũng có mệnh!" Lời như vậy Tiêu Thước cũng thuộc lòng, "Ngươi yên tâm! lát trước khi cho tỷ tỷ uống, ta tự mình nghiệm thuốc, cho dù chết, cũng là ta chết trước, như vậy được chưa!"

      Thiện Tâm gật đầu:

      "Được rồi!"

      . . . . . .

      Tranh cãi ầm ĩ hay ầm ĩ to, lúc Như Ý dưỡng thương, mỗi ngày đều thay nhau trình diễn dưới mười lần.

      Có lúc Như Ý cũng buồn bực, tại sao giữa hài tử lại luôn có nhiều đề tài có thể gây gổ?

      Ngẫm lại xem khi nàng còn bé, hình như cũng có nhiều lời như thế, cũng có hứng thú trao đổi cùng những người bạn như vậy.

      Ở trong nhi viện thành phố lớn, nàng cùng đại đa số đứa bé, đều là người trời sanh độc.

      Họ thích chuyện cùng người, thích tụ chung chơi đùa chỗ. Đa số thời điểm đều là người đứng ở cái góc , chỉ có mình có thể hiểu trò chơi.

      Tất cả tuổi thơ của nàng đều là vượt qua trong hoàn cảnh đó, cho dù là học, cũng thói quen tụ tập.

      Như Ý thường xuyên suy nghĩ, sở dĩ sau khi lớn lên làm công việc thấy ánh mặt trời, hơn phân nửa cũng cùng có liên quan tính tình trời sinh chỉ thích che giấu trong xương này.

      Cho nên, Tiêu Thước trao đổi với Thiện Tâm để cho nàng hết sức hiểu, cũng rất mới lạ.

      Chương 196: Vi sư để cho ngươi nhìn chướng mắt như vậy?


      Hai hài tử có lúc nhao nhao trực tiếp đánh tới trước giường nàng, nếu như Ngọc Hoa có ở đây, nàng hết sức vui vẻ nhìn bọn họ ồn ào, thậm chí còn chủ động thêm mắm dặm muối, chọc cho bọn họ ầm ỹ nhiều hơn nữa.

      Chỉ tiếc, hơn phân nửa thời điểm Ngọc Hoa ở đây.

      Hai hài tử sợ Ngọc Hoa, cho nên cũng chủ động ngậm miệng lại, để thuốc xuống .

      Thuốc, là thuốc của Tiêu gia.

      Hoặc là nghiêm chỉnh mà , là phương thuốc của Tiêu gia.

      Trong kiếp nạn phá hủy tất cả Tiêu gia, nhưng Tiêu lão vẫn là liều chết bảo vệ tiểu nhi của mình, còn có cuốn sách thuốc này truyền lại đời sau.

      Đối với Tiêu Thước chủ động chế thuốc cho Như Ý, ra là Ngọc Hoa ngầm cho phép .

      Tuy là võ công của cao hơn nữa, nhưng cũng thể nào chu đáo.

      Vì y hành thuốc, Ngọc Hoa thừa nhận cũng được, thời Tiêu gia là thứ nhất.

      Chỉ là nội tình Tiêu Thước quá cạn, cho nên lúc hái mỗi vị thuốc đều phải để Ngọc Hoa xem qua.

      Đợi gật đầu, lại vừa được phép vào lò.

      Ngoại thương của Như Ý bị lê hoa gây thương tích rất nhanh hồi phục, chỉ là bị Mạnh đánh chưởng kia, ban đầu sau khi Ngọc Hoa cứu nàng trở về, tiếc độ nội lực mình cho nàng ba thành, cũng chỉ là nhặt về cho nàng cái mạng.

      Nhưng thân thể yếu đến được, tất cả thân công phu cũng đều phế.

      Cho nên, đối với Như Ý mà , chuyện buồn bực nhất, ngày sau giữa trưa ở bên ngoài, Ngọc Hoa nhìn nàng ngồi ở bờ biển thổi gió, chậm rãi, hết sức khí thế mà :

      "Ừ, tốt lắm rồi, nên học võ cùng vi sư lần nữa!"

      Như Ý hỏng mất!"Phịch" cái té xuống ngửa mặt!

      Bộ dáng kia giống như là ném cá phơi khô ở bờ, chút sức sống.

      Ngọc Hoa cũng buồn bực, nhàn nhã từ tảng đá lớn nhảy xuống, sau đó bước thong thả đến bên cạnh Như Ý.

      Từ xuống dưới nhìn, khom người, mặt của hai người gần như dán chỗ lúc này mới nghe được :

      "Vi sư để cho ngươi nhìn chướng mắt như vậy?" .
      Last edited: 25/9/16
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :