1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Hoàng hậu tiểu hồ ly - Tiểu Hồ Ly ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 45


      đội quan binh cấp bách tiến vào, hàng ngũ chỉnh tề tự động nhường lối cho đại nhân vật. Hai bên ngừng loạn đả nhìn về phía đại nhân vật ung dung bước vào kia….

      – Ái phi của trẫm dường như rất thích những chỗ náo nhiệt phải!

      Trần Ngự Phong??? làm cái khỉ gì ở đây??

      Đại nhân vật bước vào đại lao thân hoàng giáp, áo choàng đỏ thắm như máu, khí chất tôn quý lộ dù gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ vàng chạm trổ tinh xảo. Phía sau là Tổng quản Ích Châu đại nhân khúm núm chờ sai bảo, kẻ đần nhìn qua cũng biết đây chính là đương kim hoàng thượng a! Nhưng mà ái thiếp của người là ai? lẽ là tên công tử mặt trắng… Đám nha dịch run rẩy mồ hôi lạnh đầy người, lòng cầu trời cầu phật ngừng chỉ mong mình nằm mộng, đắc tội với nữ nhân của hoàng thượng chính là tội khi quân phạm thượng đó a! Ngàn vạn lần đừng nên là công tử mặt trắng kia a!


      Tội nghiệp cho Thái bổ đầu đầy người mồ hôi lạnh lòng thảm thiết kêu cha gọi mẹ, chỉ đến khi Hoàng thượng cao quý của ung dung nhàn nhã bước tới ôm mĩ nhân vào lòng, dây cột tóc rơi ra, mĩ nhân tóc mây trước mắt mới lộ nguyên hình niềm hi vọng nhoi của đám người này mới thực chấm hết! Đắc tội với hồng nhan bên người thánh thượng chỉ có con đường – CHẾT!!!

      – Hoàng thượng tha mạng, ti chức biết tội! – Cả đám sai nha trong đại lao vừa cùng Hiểu Tuyết động thủ khi nãy ai bảo ai đồng loạt quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ. Ngay cả ba tên côn đồ bị nàng đánh cho bầm dập tơi tả phố khi nãy cũng cắn răng chịu đau lết tới dập đầu binh binh xin tha mạng. Nam triều Trần Văn Đế nổi danh lãnh khốc vô tình, chiến trường được mệnh danh là Ma Vương cũng có sai biệt lắm a!

      – Đưa chúng ra ngoài! – Trần Ngự Phong lười nhiều, phất tay cho cận vệ đằng sau.

      Nhóm thị vệ này như lang như hổ nhanh chóng lôi những kẻ này ra ngoài, lát sau chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết từ xa vọng lại, cộng với lãnh khí từ người Trần Ngự Phong tỏa ra khiến người ta rét mà run. Có điều thanh ra lại vô cùng trái ngược, ôn nhu, dịu dàng khiến người ta dễ chịu như đón nhận làn gió xuân đầy sinh khí:

      – Chơi đủ chưa?

      – Chưa! – Hàn Hiểu Tuyết cấp cho hai đạo hàn quang, hung hăng giơ chân đá cái. Ai da! Mĩ nhân xinh đẹp như tiên tử hạ phàm thế này ai nghĩ lại có thể ngang nhiên dám đá đương kim thánh thượng cái trước mặt bao nhiêu người!

      Trần Ngự Phong chưa bao giờ thấy dáng bộ trẻ con này của nàng, chỉ cười nhạt xoay người ôm nàng rời . Hoàng thượng còn có ý kiến đám thị vệ hạ quan kia nào dám gì, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt quái dị vừa ngạc nhiên vừa e sợ vừa có biểu tình khâm phục. Bản lĩnh của vị nương nương này a!

      Hàn Hiểu Tuyết nằm im trong lồng ngực Trần Ngự Phong, căn bản nàng vô phương thoát khỏi cặp ma thủ của . Lí trí tựa hồ bị ánh mắt tràn ngập nhu tình nhưng đầy ý vị bá đạo của che mất khiến nàng thúc thủ vô sách biết làm gì hơn… Haizz, luôn miệng hận muốn chết ra cũng là giả dối, vì mà hận, mà cũng hết hận. Người ta vẫn tình của đế vương giống như cơn gió thoảng qua, mơn trớn quấn quýt cánh hoa rồi bao giờ trở lại. người đại như nàng lại càng , tiểu thuyết phim truyền hình đâu có thiếu, phi tần được sủng ái làm gì, khi liễu chán hoa chường, bị hoàng đế vứt bỏ mới là nỗi bất hạnh lớn nhất của nữ nhân trong hậu cung. Tấm bi kịch của những nữ nhân ôm nỗi tương tư nam nhân cho đến chết, tư vị ấy dễ dàng! Hoàng đế chính là kẻ nên nhất thiên hạ, nhưng nàng lại sa vào lưới tình của , chìm đắm trong đó, đến khi phát ra tất cả là dối lừa đau đớn tột độ, trong trí óc chỉ có ý niệm duy nhất: TRẢ THÙ ! Nhưng nàng làm được gì? Giết Vương Thái hậu, trốn khỏi hoàng cung, mang họa sát thân tới cho Nhiếp Gia Viễn… Trong khoảng khắc này chợt nhận ra những việc mình làm đều là vô nghĩa, tất cả đều vào ngõ cụt. Nàng từng nghĩ giết , nhưng khi chết rồi, quãng đời còn lại nàng có thể an tâm mà sống sao? Hay nàng đau đớn ôm ấp hư ảnh của , cuối cùng ngày nào đó chịu nổi tìm sang thế giới bên kia gặp . là bể khổ, chính nàng trầm luân trong đó liệu còn có thể thoát ra???

      Chìm trong nhũng suy nghĩ, chỉ đến khi cảm thấy vòng tay ôm lấy cơ thể rời ra, nàng mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ. Nàng có thể cảm giác được đôi mắt tràn ngập nhu tình của đánh giá mình, vẫn là giống với ánh mắt dịu dàng trước kia, thậm chí còn mang theo chút đau thương chua xót.

      – Nàng , hãy bảo trọng thân thể!

      – Tại sao giữ ta lại? – Lời vừa ra liền lấy tay che miệng, ai, thế chẳng hóa ra mình cam tâm ở lại bên cạnh sao?

      Trần Ngự Phong nhìn nàng, ánh mắt có chút kì quái nhưng ở điểm nào, cuối cùng miệng nở nụ cười bất đắc dĩ:

      – Muốn nàng ở bên cạnh ta rất đơn giản, nhưng trái tim nàng có chỗ cho ta, ta thể ích kỉ giữ nàng lại. Điều ta có thể làm cho nàng chính là thầm che chở cho nàng, thành toàn cho nàng tìm kiếm hạnh phúc của mình!

      rồi, Trần Ngự Phong xoay người rời , ánh mắt nàng nhìn theo bóng dáng đơn của có chút mất mát, những giọt nước mắt nóng hổi lắn dài má. “ người là hi sinh tất cả vì người mình , đó mới là tình , Tiểu Tuyết à, con nhất định phải nhớ lấy” – Mẹ nàng, người phụ nữ từng bị chồng mình phản bội nhưng vẫn tác hợp cho ông đến với hạnh phúc mới của mình từng dạy nàng như vậy. Nàng hận cha, càng trách mẹ tại sao giữ ông lại, để nàng thành đứa trẻ lớn lên có cha, vì nàng biết mẹ ông lên mới làm thế. Những lời … là vì thân bất do kỉ mà nàng? Trái tim nàng nhói lên, cơ thể nghe theo tiếng gọi của trái tim, ngừng được chạy tới ôm lấy từ phía sau.

      Trần Ngự Phong rời , trái tim trĩu nặng đầy đau đớn, rất chậm, dường như chờ đợi điều gì đó, cuối cùng lại nghe thấy tiếng bước chân cấp bách, hai cánh tay mềm mại trắng như tuyết vòng ra trước ôm chặt lấy . Nàng trở lại! Trái tim nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng thoáng chốc lại trở nên nặng nề:

      – Tại sao nàng còn chưa ?

      – Ta muốn ! Ta muốn ở bên chàng!

      -------------------------


      CHƯƠNG 46


      Hiểu Tuyết có thể cảm nhận được toàn thân người trước mạt nàng đầy chấn động, bàn tay lạnh như sương tuyết đưa lên khẽ chạm vào tay nàng như sợ rằng nó tồn tại. lúc rất lâu sau đó mới nghe thấy giọng của , run run, có phần khẩn trương nhưng cũng mang theo hi vọng:

      – Lời nàng ?

      – Là ! Ta… thực ra rất muốn ở cạnh chàng… Lúc trước là nhất thời giận dữ… Xin lỗi!

      Trần Ngự Phong xoay người lại ôm chặt lấy nàng, tay nhàng lau lệ vương mặt nàng, con ngươi đen vừa cảm động vừa phức tạp :

      – Người cần xin lỗi là ta, Tiểu Tuyết Nhi! Lúc đầu quả là ta gạt nàng, sau đó bản thân mới phát nàng lúc nào hay…

      Lời còn chưa xong bị ngón tay nhắn đẹp như bạch ngọc chặn môi, Hiểu Tuyết mỉm cười ôm chặt lấy , nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi:

      – Chúng ta hòa!

      – Ừ! – Trần Ngự Phong dang rộng tay ôm lấy nàng, hít hà mùi hương thơm mát quen thuộc chỉ thuộc về riêng nàng, sủng phi duy nhất của . Đầu cúi thấp thầm bên tai nàng – Khi trở về ta sắc phong nàng làm Hoàng Hậu!

      Hiểu Tuyết ngẩn người chút rồi đẩy ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn :

      được!

      – Tại sao? – Trần Ngự Phong nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt cực kì khó coi

      Hiểu Tuyết như nhìn ra suy nghĩ của , bàn tay nhoe xinh đẹp đưa lên nhéo mũi cười khanh khách:

      – Chàng đem toàn bộ đám phi tần kia ra khỏi cung cho ta, bằng đừng có mơ động vào ta!

      Hảo! Nàng cho động vào nghĩa là thể động vào?

      Trần Ngự Phong nhìn nàng cười gian:

      – Tiểu Tuyết Nhi, phải nàng ăn dấm chua đấy chứ?

      – Ta phi! – Nàng nhảy dựng lên nhăn mặt rồi chạy , mặt nhuộm tầng hồng phấn.

      Trần Ngự Phong rất nhanh đuổi theo, cả hai thi triển khinh công chạy tới chạy lui như hai đứa trẻ. Binh sĩ, thị vệ, quan lại chưa từng thấy Hoàng thượng của họ lại vui vẻ như thế, muốn cười cũng dám cười chỉ lẳng lặng lui nhường gian cho đôi uyên ương.

      Chạy được quãng cuối cùng nàng cũng bị Trần Ngự Phong tóm được, nàng chu miệng giận dỗi:

      – Sư phụ chàng gạt ta! ràng Phù quang việt ảnh có thể đối phó được với chàng!

      – Nàng bị ông ấy gạt rồi, có lẽ chỉ vậy để xui khiến nàng tới gặp ta – Trần Ngự Phong nhún vai nhàn nhạt đáp

      – Cái gì?????????????????

      Hiểu Tuyết ôm đầu la lên, ra từ đầu nàng bị lão già chết tiệt ấy lừa gạt. Hảo, quả nhiên là sư đồ nhà, đều rắp tâm lừa gạt nàng.

      – Sư đồ chàng quả nhiên đủ xấu xa! – Hiểu Tuyết rền rĩ lấy tay đấm vào người Trần Ngự Phong.

      – Aiz, thế mà dường như có người nào đó vẫn rời xa được kẻ xấu xa này a! – “Người nào đó” tỏ vẻ vô tội .


      – Chàng… đáng ghét, huhu! – Hiểu Tuyết ôm chầm lấy lệ châu rơi đầy mặt. Cũng vì người đàn ông này mà nàng phải chịu nhiều ấm ức a, muốn bóp chết quá!

      – Xin lỗi, ta biết nàng chịu nhiều ủy khuất rồi!

      Đôi uyên ương trong giây phút lãng mạn, trái tim hồng bay đầy trời, ấy vậy mà lại có kẻ rất có duyên tâm phá hoại giây phút ấy.

      – Hoàng… hoàng thượng, nguy rồi! Bắc Chu đột phá ba trận tuyến của chúng ta, tiến về đây với tốc độ hành quân rất nhanh!

      – Cái gì?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 47


      Mùa thu năm đó, Nam Trần chính thức khai chiến với Bắc Chu, chiến trận hai bên đều do thiên tử chính thức ra mặt.

      Hàn Hiểu Tuyết lúc này được sắc phong Thiên Cơ Hoàng Hậu của Nam Trần, ngày quân đội hai nước giao chiến nàng cũng cùng phu quân ra trận. Tự cổ chí kim, đánh giặc cũng chỉ có ba dạng chính: hoặc là dàn hàng ngang bắt chước các tướng thời Tam Quốc hai tướng cùng xông ra oánh lộn thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là hỗn chiến ẩu đả loạn xà ngầu như đám đầu đường xó chợ, kiểu còn lại là bên tự kỉ bảo thủ giữ thành bên công thành chiến. Nhưng mà dù đánh thế nào cũng thể thiếu phen khẩu chiến, Thiên Cơ Hoàng Hậu lúc bấy giờ thành lập cả đội quân chuyên đấu khẩu với kẻ thù gọi là Hoàng Khiếu quân, mắng chửi có tổ chức, có bài bản hệ thống hẳn hoi. Lúc bấy giờ Hoàng Khiếu quân nổi tiếng tới nỗi, mấy bà bán cá ngoài chợ mà đụng phải lính quân Hoàng Khiếu cũng chỉ còn nước lánh đường mà . Trong trận đầu tiên, Hoàng Khiếu quân của Thiên Cơ Hoàng Hậu giành chiến thắng tuyệt đối nhờ miệng dẻo hơi dài, do đó Nam Trần thắng.


      Quân Bắc Chu thua ngay trận đầu cực kì cay cú, Bắc Chu Hoàng đế lập tức cử ngay vài vị tướng ra so tài với tướng quân của Nam Trần. Nam Trần có địa lợi nhân hòa, võ tướng uy mãnh, thêm Hoàng Khiếu quân hò hét trợ uy lên liên tục đánh bại võ tướng Bắc Chu. Bắc Chu thua liền hai trận nhưng quân tình vẫn có vẻ gì lo lắng khẩn trương thể khiến cao tầng chỉ huy quân đội Nam Trần thấy kì lạ.

      – Bệ hạ, vi thần cảm thấy hành vui của quân Bắc Chu vô cùng kì dị, e là bên trong có tình! – Lý tướng quân đứng trong trướng bồng tâu.

      – Đâu phải mỗi ông thấy vậy, ở đây chúng ta cũng có ai là kẻ mù! – Văn quốc sư bĩu môi.

      Hai lão già này từ khi còn trẻ nghe nhìn nhau vừa mắt, lão quan văn lão quan võ, ấy vậy mà đôi khi bất đồng ý kiến cãi nhau tới đỏ mặt tía tai ngay chốn đông người như trẻ chăn trâu. Trần Ngự Phong thở dài xoa xoa huyệt thái dương:

      – Hai vị ái khanh cần tranh cãi, thám tử của ta trong quân Bắc Chu hi vọng có tin tốt lành. Bắc Chu Vũ Đế là kẻ vô cùng xảo quyệt tuyệt đối thể xem thường .

      – Hoàng thượng minh.

      – Bệ hạ, liệu có phải quân Bắc Chu muốn để chúng ta tự ngạo mà lơ là cảnh giác sau đó mới điều động chủ lực đối phó với chúng ta ? – Thiên Cơ Hoàng Hậu, Hàn Hiểu Tuyết u nhã xinh đẹp nãy giờ vẫn ngồi bên lắng nghe đột nhiên lên tiếng.

      – Bắc Chu đối với chúng ta xưng thần từ thời Tiên đế, nay Vũ Đế mới lên ngôi trong nước còn chưa yên vội vã xuất chinh chỉ e tìm được đại thụ để dựa vào – Trần Ngự Phong cười nhạt.

      – Hoàng thượng, lão thần xin dẫn quân chủ lực của triều đình quyết phân cao thấp với chúng trận – Lý tướng quân khẳng khái .

      Văn quốc sư liếc nhìn Lý tướng quân cái lại tiến lên tâu:

      – Hoàng thượng, lão thần cho rằng nên làm mưu đồ của chúng rồi mới xuất động quân chủ lực của ta. Có câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, hiểu kẻ thù triệt để mới có thể an tâm được ạ! Nếu cứ làm bừa như Lý tướng quân chỉ sợ có ngày lật thuyền trong mương!

      – Này ông ai làm lật thuyền trong mương hả? – Lý tướng quân nổi sùng.

      “Đáng chết, hai lão già này mỗi lần có đại lại cãi lộn ai nhường ai, phiền phức chết được!” – Trần Ngự Phong trong lòng mắng thầm nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ việc gì phất tay ra lệnh cho chúng tướng lui xuống. Khi toàn bộ lui xuống rồi, Hiểu Tuyết mớ tinh nghịch nhảy vào lòng cười cười:

      – A a! Hai lão già chết tiệt dám chọc giận phu quân của ta, đáng chém đầu!

      – Đúng là chỉ có nương tử mới thương vi phu. Nhưng mà nương tử, hai lão rùa già này là khai quốc công thần a, thể chém! – Trần Ngự Phong nhéo mũi Hoàng Hậu xinh đẹp của khiến nàng kêu ầm lên mới chịu ngừng tay.

      Hiểu Tuyết dựa vào vai thở dài tiếng thầm:

      – Chàng có nghĩ ra được kế sách gì chưa? Chiến tranh càng kéo dài, bách tính càng lầm than.

      – Thám tử của ta trong doanh trại Bắc Chu trong doanh trướng của Vũ Đế có thần bí nhân mặc hắc y che kín diện mạo, người này dường như rất được y tin dùng, nhưng thân phận quá đỗi khó dò, ngay cả tướng lĩnh cao tầng của Bắc Chu cũng biết hắc y nhân là ai.

      – Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại giúp Bắc Chu gây chiến với chúng ta chứ? – Hiểu Tuyết giọng lẩm bẩm – lẽ là cựu thần hoặc dư đảng tiền triều ôm mối hận với triều đình Trần gia?

      – Ta cũng đoán vậy nhưng tại sao người đó cho đến giờ mới xuất , hơn nữa năm xưa lúc ta lên ngôi từng thảo phạt tàn dư cựu triều gần như còn sót ai. Rốt cuộc kẻ này có thân phận gì?

      – Aiz, bỏ , chàng đừng nghĩ nữa! Mấy ngày nay chàng suy nghĩ nhiều rồi, nghỉ !

      – Tuân lệnh nương tử! – Trần Ngự Phong hôn lên trán nàng rồi bế nàng ra khỏi trướng bồng chỉ huy.

      Trướng bồng im ắng trong đêm tối đột nhiên ra cái bóng trắng mờ, bóng dáng kia lướt nhanh đến bàn gỗ nơi để bản đồ và các kế hoạch quân của Nam Trần, bàn chân gần như chạm đất mà vẫn di chuyển nhàng mau lẹ cực kì dị. Cách thức di chuyển như vậy có thể là thường nhân sao?

      – Trần Ngự Phong, Hàn Hiểu Tuyết, hai ngươi cứ đợi đấy! Nhiếp Tiểu Thiện ta quay trở về báo thù đây! Các ngươi được thưởng thức cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời các ngươi, rất nhanh… rất nhanh…

      Tiếng vọng nhàng ngân dài nhưng tuyệt nhiên ai nghe thấy, chỉ có cái bóng trắng mờ kia lại biến mất cách quỷ dị y như lúc nó xuất , vô thanh vô tức. Nhiếp Tiểu Thiện quay lại báo thù!


      ---------------------

      Chương 48


      Trong cuộc chiến mấy ngày nay Trần Ngự Phong mơ hồ cảm thấy có điều gì đúng! Chiến cục thực quá thuận lợi! Lúc vừa đích thân điều động binh mã đến, song phương quả đánh nhau mấy trận rất ác liệt, thương vong nhưng kì thực vẫn chưa thương tổn gì đến gân cốt hai bên.

      Nhưng Bắc Chu mực địch lại, thậm chí còn có dấu hiệu lui binh! Điều này tựa hồ là dấu hiệu bất thường!

      Bắc Chu đóng quân tại biên giới những hai mươi vạn, há lại chịu thua dễ như vậy? Băng Cơ công chúa tuy là nữ nhi nhưng cũng là nữ tướng cùng ra trận nhiều năm, nha đầu này thấy chiến quả như vậy lại đắc ý vô cùng liên tiếp thúc quân đánh tới, trục xuất quân Bắc Chu ra ngoài trăm dặm khiến tam quân sĩ khí bừng bừng.

      Các doanh trướng khác thấy vậy cũng thi nhau cầu cho phép xuất binh, thậm chí môt sỗ lão tướng quân cũng chịu nổi nữa rồi! Tình hình của Nam Trần tuy đà thắng thế nhưng lại vô cùng rối loạn, cơ hồ nếu hoàng đế đồng ý cho xuất binh đại quân tất loạn.

      - Thiếp hiểu, tại sao ngay cả các lão thần thường ngày thận trọng như vậy bây giờ đều như phát điên hết rồi? – Hiểu Tuyết ngồi xuống cạnh Trần Ngự Phong thầm.

      Trần Ngự Phong cúi đầu cầm khăn lụa trắng lau bảo kiếm lượt, ngẩng đầu lên :

      - Ta thủy chung vẫn có cảm giác chẳng lành, giống như chính chúng ta sa vào đại mưu mà hay biết!

      - Chàng có để ý , bên Băng Cơ mỗi lần xuất binh đều thu được chiến quả rát lớn nhờ quân sư Phan Nhạc. phải là thư sinh văn nhã sao, từ khi nào lại am hiểu binh pháp thế?

      - Ta phái thám tử chú ý người này, kì lạ là ba lần phái người đều có ai trở về…

      - Ý chàng là, Phan Nhạc này… có vấn đề? – Hiểu Tuyết biến sắc, dù có hơi nghi ngờ nhưng thủy chung vẫn là bằng hữu của nàng a!

      - Ừ, tên này rất giảo hoạt, luôn ở cạnh Băng Cơ khiến cho ta khó lòng ra tay được. Xem ra phải phiền nàng rồi!

      Hiểu Tuyết mỉm cười, muốn gì đột nhiên nghiêm chỉnh lắng tai nghe:

      - Tiếng gì thế?

      Trần Ngự Phong tay đặt xuống nền đất nhắm mắt ngưng thần chút, đột nhiên mở mắt ra vận khí truyền khắp doanh trại:

      - Toàn quân chú ý, Bắc Chu phản công!

      Trong nhay mắt thanh truyền khắp doanh trại đánh thức binh sĩ ngủ, mặt ai cũng trầm trọng nhanh chóng tỉnh táo nắm lấy binh khí.

      Bốn phương tám hướng tiếng vó ngựa vang lên như sấm, giống như trời long đất nở dùng thế thái sơn áp đỉnh lao về quân doanh Nam Trần mà thẳng tay chém giết, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi.

      Hàn Hiểu Tuyết tung người bay lên cột cờ, đưa mắt nhìn ra xa lại chỉ thấy địch quân nhan nhản khắp nơi, tình báo phía Băng Cơ phải chỉ có hai mươi vạn thôi sao? Nhìn tình thế này đừng là hai mươi vạn, cho dù kêu là bốn mươi vạn cũng ngoa chút nào!

      Trần Ngự Phong áo giáp chỉnh tề từ trong doanh trướng ra, đây là thói quen của khi ở trong quân, dù là ngủ cũng cởi áo giáp.

      - Tam quân bình tĩnh, bày trận chiến đấu!

      Cau này vừa thoát ra khỏi miệng lập tức chấn an được lòng rối như tơ vò của binh sĩ. Trần Văn Đế Tràn Ngự Phong là ai? Thiên tài quân , mười tuổi ra chiến trường, mười ba tuổi cầm binh đánh địch, khai uy bốn phương, mười năm tuổi nên ngôi Hoàng đế dẹp gọn ngoại xâm nội phản. Có lãnh tụ tinh thần như vậy ở đây, quân địch nhiều sao, cần gì phải sợ!


      Thiên Cơ Hoàng Hậu Hàn Hiểu Tuyết ra bên cạnh vung tay ra lệnh:

      - Giết sạch bọn chúng!

      Bốn phương tám hướng nhất tề hưởng ứng đồng loạt hô vang:

      - Văn Đế bệ hạ vạn tuế! Thiên Cơ nương nương thiên tuế! Giết sạch bọn Bắc Chu! Giết! Giết!

      Nhất thời quân doanh vì có địch nhân tập kích mà hỗn loạn giờ ổn định trở lại, binh sĩ ở đây có ai là lão binh thân kinh bách chiến, lăn lộn trong sinh tử? Sau khoảng thời gian hoang loạn lúc đầu, tất cả nhanh chóng ổn định tinh thần nâng cao sĩ khí giết giặc.

      Lý đại tướng quân cùng các lão tướng tung mình lên lưng ngựa hét lớn:

      - Ta là Lý Hưng Chu phụng mệnh hoàng thượng xung phong giết địch, toàn quân tiến lên cho ta, binh sĩ Nam Trần chúng ta có kẻ ham sống sợ chết, xông lên giết giặc mang đầu chúng dâng lên bệ hạ và nương nương!

      - Nam Trần tất thắng! – Văn quốc sư già cả ốm yếu cũng hô to, lần đầu tiên hai người Lý – Văn có chung ý nghĩ. Hai lão bằng hữu, hai kẻ già đầu cố chấp vẫn thường tranh cãi trong triều giờ phút này tâm linh tương thông đến kì lạ.

      - Tất thắng! Tất thắng! – Binh sĩ hô to.

      - Lão Văn, đa tạ, đợi lúc trở về nhất định mang tặng ngươi vài bình Hùng Huyết!

      - Lão phu đợi để nếm Hùng Huyết lừng danh thiên hạ của Lý tướng quân!

      Bước chân của địch tới gần!

      Nam Trần lúc này chính là lấy mười vạn địch bốn mươi vạn!

      Nhưng đúng lúc này biến cố phát sinh khiến mọi chuyện càng thêm loạn…

      - Quân Bắc Chu áp sát rồi, chúng ta rút thôi!

      Tiền doanh bất ngờ chống lệnh, lộ đại quân đảm nhiệm vị trí tiền tuyến và hai lộ trái phải do Băng Cơ công chúa và Duệ Long Vương thống lãnh bất ngờ trở nên ầm ĩ rồi tách sang hai bên như bị đao chém, triệt thối sang hai bên. Vào đúng lúc gay go nhất bất ngờ tiền doanh nháo nhào chạy thoát thân hoàn toàn để mệnh lệnh vào mắt!

      Trung quân của Trần Ngự phong hoàn toàn bạo lộ dưới trùng kích mạnh như vũ bão của Bắc Chu!

      - Hoàng thượng xong rồi, Băng Cơ công chúa và Duệ Long Vương…

      - Xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền doanh lại hỗn loạn như vậy?

      - Hoàng.. hoàng thượng… công chúa và vương gia… ..

      - làm sao? - Trần Ngự Phong cơ hồ phát điên rồi nhấc cổ áo tên kia nghiến răng quát.

      - Công chúa và vương gia bị ám sát rồi ạ!

      - Cái gì????

      - Vậy Phan quân sư trong doanh trướng công chúa đâu? – Hiểu Tuyết hỏi.

      - , thấy ạ!

      Trần Ngự Phong như sắp thổ huyết, nỗi phẫn uất cơ hồ đánh nát lồng ngực. Băng Cơ và Duệ Long đều bị Phan Nhạc thuyết phục truy kích Bắc Chu, giờ phút này lại bị người ta ám sát dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai hạ thủ. Phan Nhạc, tên khốn này quả nhiên là nội gián!

      Dưới biến cố này, trung quân lần thứ hai đại loạn. Lão binh sao? Cũng là người mà thôi, thấy hữu quân dột nhiên bỏ chạy ít người biến sắc hoảng loạn, đưa mắt nhìn quanh hòng tìm đường lui.

      - Phan Nhạc, tên tiểu nhân vô liêm sỉ!

      Tiếng thét của Trần Văn Đế lan ra khắp chiến trường, người người đều nghe . thanh thê lương, thực là rất thê lương! Trần Ngự phong lửa giận công tâm phun ra ngụm máu lớn.

      Hiểu Tuyết bước nhanh tới đỡ , gấp giọng :

      - Phong, chàng phải nén bi thương, phải trả thù cho Băng Cơ và Duệ Long! Nếu ngay cả chàng cũng gục ngã binh sĩ sao đây? Toàn bộ đều nhìn chàng, đều dựa vào chàng, còn có cả thiếp… Chàng có nghe thiếp ?

      Tràn Ngự Phong đưa tay quyệt vết máu nơi khóe miệng, đứng thẳng dậy nhìn ra phía trước. Thời khắc này tựa hồ vượt qua đau thương, trở lại là vị hoàng đế trẻ tuổi, thiên tài quân bách chiến bách thắng trong lòng người. Cả người toát ra sát khí ngập trời, tràn ngập ý chí chiến đấu, tràn ngập tự tin!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49


      Trong địch trận ở xa xa, hai người thân mặc hoàng kim giáp trụ ngồi lưng ngựa ngờ lại là hai người trẻ tuổi. Nhìn kĩ, trong hai người chính là tên phản đồ của Nam Trần, Phan Nhạc, người kia thân hình thon dài khuôn mặt gầy guộc hưng cái nhìn sắc bén như diều hâu. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của người này lại có khí độ phi phàm, cử chỉ cao nhã, thần thái thong dong, ràng là phong phạm vương giả phương.

      quá ràng, người chỉ huy đợt công kích lần này chính là nam tử này, Bắc Chu Vũ Đế!

      - Trần Ngự Phong quả nhiên hổ là thiên tài quân mười tuổi ra chiến trường, trong tình hình rối ren như giờ lại vẫn có thể khiến sĩ khí phất cao như vậy. Điểm này trẫm thừa nhận bằng !

      - Haha, cho dù có cao minh đến đâu cũng thể thoát khỏi tay ta phải sao? Nhiếp phu nhân có tính toán, chúng ta cứ làm theo lời bà ta là được.

      - thể lơ là được! – Bắc Chu Vũ Đế lạnh lùng nhìn mảng hắc ám phía trước – Trần Ngự Phong là người như thế nào chứ? Trận chiến này nếu phải chúng ta có ám hữu là Nhiếp Tiểu Thiện muốn thắng cũng là trong kết cục rất bi thảm tốt đẹp gì.

      - lợi hại như thế ư? – Phan Nhạc ngẩn người hỏi lại.

      - Nam quận vương, chẳng lẽ khanh cho rằng người này chỉ là hữu danh vô thực?

      - A! Vi thần ngu ngốc rồi!

      Bắc Chu Vũ Đế cười nhạt, đột nhiên phất tay truyên lệnh:

      - Tam quân nghe lệnh chờ trời sáng lập tức phát động công kích! Tuyệt đối thể chừa lại mầm hậu họa này!

      Phan Nhạc, tức Nam quận vương lộ vẻ mặt sửng sốt khó hiểu:

      - Hoàng thượng, chúng ta chiếm được tiên cơ, tại sao phải chờ trời sáng mới công kích! phải nên tấn công khi chúng hỗn loạn sao?

      - Ta muốn chúng nếm trọn nỗi sợ hãi, tuyệt vọng khi cùng đường mạt lộ thêm mấy canh giờ nữa! – Vũ Đế nghiến răng, khuôn mựt lộ ra vẻ hung ác.

      Phan Nhạc nghiêng đầu gì, khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngài sợ chó cùng dứt dậu, lật thuyền trong mương sao? Vừa ta thể coi thường bọn chúng, giờ lại… “

      Thời gian nặng nề trôi.

      Phía đông lờ mờ ra ánh sáng vầng dương.

      Bắc Chu Vũ Đế phất lá cờ đỏ trong tay, mắt lạnh băng thét lớn: “Tấn công!”

      Nhất thời tiếng chém giết rung trời vang lên, các dội nhân mã từ bốn phương tám hướng lao về phía quân Nam Trần như thủy triều. Tiếng vó ngựa như lôi, vả mặt đất ầm ầm rung chuyển!

      Máu tươi trong nháy mắt nở ra khắp đại địa như những đóa mạn châu sa đỏ rực.

      Chiến cục thể nào tránh khỏi ở phương Bắc cuối cùng triển khai, trận chiến đầy huyết tinh!

      Binh mã Bắc Chu tràn lên như ác lang trong khi cung tiễn thủ của Nam Trần phản ứng gần như ngay lập tức. Tên bay như mưa nhất thờ tràn ngập đại gian của chiến trường, cả bầu trời như tối sầm lại.

      - Trần Ngự Phong à, ngươi giống cha ngươi, trong tình huống này vẫn có thể khiến binh mã Bắc Chu tổn thất thảm trọng như vậy! Nhưng mà truyện này liên quan gì đến ta, ta phải giết ngươi vì ngươi là nhi tử của ác phụ kia, dù ta từng coi ngươi như hài tử của chính mình! Ngươi… nhất định phải chết!

      gian trước mặt binh sĩ Nam Trần đột nhiên dao động kịch liệt, giọng tang thương u uất truyền ra kèm theo thân hình áo trắng phất phơ lăng bầu trời.

      - quái!

      - đúng, là ma nữ, là Nhiếp Tiểu Thiện!

      - Là ma nữ hại chết tiên hoàng!

      Binh sĩ Nam Trân được phen run chân cứng lưỡi, cơ hồ ngay cả việc cầm vũ khí cũng khó khăn lúc này trong khi quân Bắc Chu lại dương dương tự đắc, đem cái ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía đối phương.

      - Nhiếp Tiểu Thiện? Bà vẫn còn sống? Làm sao có thể? – Thiên Cơ Hoàng Hậu Hàn Hiểu Tuyết thúc ngựa lên trước kinh ngạc hỏi,

      - Ta chết rồi, thứ mà các ngươi thấy chỉ là chấp niệm muốn báo thù của ta! Trần Ngự Phong, Hàn Hiểu Tuyết hôm nay cho dù là thần tiên cũng cứu nổi các ngươi!

      - Hừ, chấp niệm muốn báo thù? Nực cười, thù ngươi sớm báo phải sao? Mẫu hậu phải chết trong tay ngươi sao? – Trần Ngự Phong nghiến răng – Ta luôn cảm thấy có gì đó đúng, ra ngươi là kẻ đứng phía sau bọn chúng, phụ hoàng, mẫu hậu, Băng Cơ, Duệ Long… giờ là chúng ta, phải diệt toàn bộ hoàng thất Nam Trần ngươi mới vừa lòng sao?

      - Vừa lòng? Câu hỏi này phải hỏi mẫu hậu ngươi, tất cả chuyện hôm nay đều là nghiệp chướng của ác phụ đó! – Nhiếp Tiểu Thiện rống giận, mái tóc tung bay trông cuwucj kì dữ tợn.

      - Nhiếp phu nhân, bà cũng là người Nam Trần, nơi này chứa đầy những kỉ niệm đẹp trong cuộc đời bà, tại sao lại dẫn sói về nhà, dày xéo quê hương của bà? – Hiểu Tuyết chất vấn – Bà có nghĩ sau khi chiếm được đất nước này chúng làm gì với mảnh đất này ? Bà dám chắc chúng đào mồ quăng xương tổ tiên người Nam Trần trong đó có cha mẹ, chị, bằng hữu, thân nhan của bà khi xưa thậm chí… thậm chí là mộ con trai bà, mộ người đàn ông bà ? Bà từng nghĩ đến?


      - Chúng dám?

      - Tại sao lại , bà bây giờ chỉ còn là chấp niệm, giết chúng ta chấp niệm của bà cũng hết lúc đó bà lập tức hồn phi phách tán, bà quản được những chuyện này sao?

      Hiểu Tuyết đưa mắt nhìn Trần Ngự Phng ra hiệu cái, tiếp tục thu hút chú ý của Nhiếp Tiểu Thiện, thao thao bất tuyệt . Trần Ngự Phong cấp cho nàng ánh mắt đồng tình, hai tay nhanh chóng kết ấn theo thủ pháp diệt hồn. chưởng ấn màu vàng kim lớn dần trong bàn tay cuối cùng xoay tròn cấp tốc bắn về phía Nhiếp Tiểu Thiện.

      Ma nữ này cũng sớm nhận ra vấn đề hừ lạnh tiếng vung tay đối chưởng với chưởng ấn, lòng ngàn vạn lần tin nổi mình bị hai đứa tiểu bối lừa gạt.

      - Nhiếp Tiểu Thiện, lần này ngươi còn cơ hội đâu! Thiên địa chi linh, diệt hồn!

      Tiếng quát vừa vang lên, chưởng ấn bộc phát quang mang rực rỡ quấn lấy Nhiếp Tiểu Thiện cùng bà ta đồng quy vu tận nhưng tất cả binh sĩ Nam Trần còn chưa kịp hoan hô hoàng đế của họ dị biến phát sinh.

      Thiên Cơ Hoàng Hậu Hàn hiểu Tuyết mặt trắng bệch còn chút sức sống ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn đến cực điểm:

      - Tuyết Nhi, nàng… nàng sao thế?

      Trần Ngự Phong lao tới ôm lấy nàng, lòng tự trách mình lỗ mãng ra tay, liệu có phải hay nàng lại bị Nhiếp Tiểu Thiện nhập vào?

      - Phong, đừng… đừng lo! Có chuyện thiếp vẫn chưa cho chàng biết, thực ra khuôn mặt thiếp…

      - Nàng đừng nữa, những chuyện đó ta quan tâm, ta muốn nàng nhanh chóng khỏe lại!

      - Vô… vô ích, thiếp thực ra chính là kiếp sau của Nhiếp Tiểu Thiện, vừa rồi chàng diệt ác linh của bà ta cũng là dấu chấm cho sinh mệnh của thiếp! Thiếp… thiếp thực còn thời gian, Phong, thiếp biết chàng từ lúc nào nhưng tình thiếp dành cho chàng là chưa bao giờ thay đổi. Đời này kiếp này thiếp là người của chàng, thiếp vô cùng mãn nguyện!Nếu… nếu còn có kiếp sau, chúng ta… thiếp và chàng… thiếp….

      - Tuyết Nhi!

      có tiếng đáp lại.

      - Tuyết Nhi, nàng đừng dọa ta!

      Trần Ngự Phong kinh hoảng ôm nàng chặt hơn, phát lồng ngực nàng koong còn tiếng tim đập, mắt nàng cũng nhắm lại, còn dịu dàng nhìn về phía .

      Thiên Cơ Hoàng Hậu, Hàn Hiểu Tuyết, nữ nhân mà nhất cũng bỏ !

      Nàng và liệu còn có kiếp sau?

      Nàng còn trần thế, sống có ý nghĩa sao?

      - Báo thù cho Hoàng Hậu! Giết sạch bọn Bắc Chu!

      biết vị lão tướng nào thế! Những ngày trong doanh trại, Hiểu Tuyết đối với mọi người đều tốt, ai ai cũng mến nàng, còn vui mừng vì họ cuối cùng chấp nhận nàng, chấp nhận Hoàng Hậu của .

      Nhưng mà nay người đâu còn nữa!

      Dị biến lần nữa lại phát sinh, thân thể Hàn Hiểu Tuyết đột nhiên tan biến thành vô vàn bông tuyết trắng bay lên giữa trời hạ. Năm ấy, tất cả những người có mặt chiến trường thấy tuyết rơi mùa hạ!

      Từng bông tuyết trắng nhàng mơn trớn gò má Trần Ngự Phong như có linh tính, kì lạ là những bông tuyết này chỉ quấn quanh hề bay chỗ khác. Nhìn mà n quỷ dị này, Trần Ngự Phong đột nhiên bật cuồi như kẻ điên nhìn chằm cằm về phía kẻ thù!

      Tiếngcười của như lệ quỷ khóc gào. thê lương đến cực điểm! Người nghe người sởn gai ốc!

      - Thiên hạ này cho các ngươi, ta vốn chỉ cần miofnh nàng! Cho các ngươi…. cho các ngươi!

      cười như điên dại chạm lên những bông tuyết trắng, dòng chất lỏng chảy xuống mặt. Nước mắt? Hay là tuyết tan?

      Tuyết Nhi, nhân gian này có nàng đối với ta có gì thú vị!

      Tĩnh mịch như vậy, đơn như vậy chi bằng để ta cùng nàng nắm tay nốt con đường dưới hoàng tuyền!

      Chờ ta!

      Trần Ngự Phong chậm rãi nhắm mắt, tự đoạn kinh mạch.Nam Trần Văn Đế Trần Ngự Phong chết! Chết vì chịu nổi nỗi đơn tịch mịch khi vắng bóng người mình !

      Liệu có kết thúc khác cho mối tình này?

      ----------------------


      Chương 50: Kết thúc


      Sương giăng mờ ảo, cõi mơ hồ. Đường xuống Hoàng Tuyền đen tối u mị. Từ xa nhìn lại, trong khoảng huyền huyễn chỉ nhìn thấy duy nhất dải rực rỡ “hỏa chiếu chi lộ” diễm của ngọn lửa chốn Tu La. Mạn Châu Sa Hoa – hoa khai huyết sắc, lạnh nhạt vô tình soi mình bên Vong Xuyên giang, kêu gọi cùng thu hồi từng mảng ký ức cổ xưa bằng chính mùi hương ma lực của mình.

      Duyên kiếp nhân sinh, đau thương bể khổ vẫn mực tìm kiếm lẫn nhau giống như loài hoa bỉ ngạn kiên cường tồn tại trong đêm đen địa ngục, vạn năm chờ đợi ngày diệp hoa tương ngộ.

      Bởi lẽ đây là phải là mối lương duyên thông thường. Nó vượt qua cả gian lẫn thời gian, cả thiên địa cùng vạn vật, đáng để chờ đợi…

      “Chờ ta!”

      Cùng nhau qua cầu Nại Hà, vượt sông Vong Xuyên. Lời hẹn ước vang vọng xa xăm giữa muôn ngàn đóa Mạn Châu Sa Hoa…

      Nhất hứa sinh chờ đợi

      Nhất nợ sinh tương tư

      Nhất kiến sinh chung tình

      Nhất tâm sinh hoán kiếp

      Nhất niệm sinh sợ hãi

      Nhất mệnh sinh nắm bắt

      Nhân gian có câu :

      “ Nại hà kiều , lộ đồ diêu , nhất bộ tam lí nhâm tiêu diêu ;

      Vong xuyên hà , thiên niên xá , nhân diện bất thức đồ nại hà .”

      ( Cầu Nại Hà , lộ trình xa xôi , bước tiêu dao đến ba dặm ;

      Sông Vong Xuyên , ngàn năm thí xả , mỗi người chẳng biết làm sao qua .)


      Tam đồ hà biên , khúc chiết cong cong , đôi bờ Vong Xuyên thủy vẫn y nguyên như vậy , dù trăm năm đến ngàn năm hay thiên thu vạn đại . Nước sông Vong Xuyên vẫn màu đỏ rực , yên ả tĩnh lặng đến thê lương , sương mù dày đặc phủ mặt sông tựa như màn khói .

      Hoàng tuyền người kẻ ở , sương mù giăng lối , phía trước thấy đường , phía sau thấy lối . Tự ngàn năm qua vĩnh viễn như vậy , người đưa đò vẫn hàng ngày chở những linh hồn qua sông , tới đây rồi cho dù kiếp trước họ là ai có thân phận gì cũng chỉ là linh hồn như bao linh hồn khác , mặc họ đứng bờ , cười rồi lại khóc , đến cuối cùng cũng đành cam tâm tình nguyện bước lên đò của . Con người ai chẳng có những nuối tiếc , chết rồi , đứng trước Vong Xuyên hà nhìn lại quãng đời của mình , hỉ nộ ái ố , tất thảy đều có nhân quả , người thiện lương hay người ác đến được đây đều chấp nhận quên , uống bát mạnh bà cầu Nại Hà quên tiền kiếp .

      Vong Xuyên hà chứa ngàn vạn oán linh , nếu linh hồn rơi xuống đó bị ăn mòn tâm thức cuối cùng dẫn đến vạn kiếp bất phục .

      Lại là năm nào tháng nào rồi , giới bao năm vẫn vậy , quỷ ảnh đưa đường , linh hồn hư ảo chỉ như đám sương mờ vu lãnh , những đoàn người vẫn kéo nhau tới cầu nại hà , nhận bát mạnh bà rồi đầu thai . Vì vậy có lẽ cũng chẳng có ai rảnh ỗi mà ngồi tính thời gian.

      Bên bờ nại hà , thân người bạch sắc càng trở nên mờ ảo trong sương khói , y đứng đó bao lâu , bộ dáng thong dong , tự tại , tay chắp sau lưng , ánh mắt nhìn xa xa từng làn nước đỏ rực lăn tăn trổi nổi mặt sông Vong Xuyên , sâu thẳm mà yên tĩnh , đôi môi mím lại để lộ ra nụ cười . Nguyên lai , truyền thuyết kể về Hoàng tuyền là có , Vong Xuyên hà , Vọng Hương đài , Tam Sinh thạch, Diêm la 18 điện ,…

      Ánh mắt chuyển tới phía chân cầu đá , nhìn qua thực giống quán hàng nước, Hàn Hiểu Tuyết khẽ cười , uống bát Mạnh Bà thang quên tất thảy , lại nghĩ từng có lần tự bản thân nàng nghĩ rằng muốn quên tất thảy , nhưng bây giờ đứng trước lại cảm thấy thực nuối tiếc , có những chuyện muốn quên nhưng cũng có những chuyện chỉ mong khắc sâu vào trong tim mình , kiếp này kiếp sau kiếp sau nữa , có những việc đều muốn quên .

      Hàn Hiểu Tuyết tới, nhìn lão bà ngồi đó, hẳn là Mạnh Bà .

      - Ta muốn quên!

      Nhìn qua thực biết Mạnh bà bao nhiêu tuổi rồi , trong thanh lộ ra cỗ tang thương : “Ngươi thể”

      - Tại sao?

      - Ngươi bước hỏa chiếu chi lộ do bỉ ngạn hoa tạo ra, Bỉ ngạn hoa , khai nở đôi bờ , Vong Xuyên mạch thượng tiếp dẫn chi hoa , đem linh hồn vượt qua vong xuyên , tất cả mọi chuyện đều quên , mọi thứ kí ức đều lưu lại nơi bỉ ngạn , tất cả hóa thành bỉ ngạn yên vân , rơi vào vòng luân hồi . Ngươi sớm quên hết mọi chuyện rồi!

      - Ta… biết! Nhưng…

      Sắc mặt Hiểu Tuyết đột nhiên biến đổi, nàng ôm lấy đầu cố gắng hồi tưởng tìm kiếm thứ gì đó dấu trong kí ức của mình , trong trí nhớ sâu thẩm kia, tận sâu như có bóng hoàng kim giáp oai hùng, áo choàng đỏ thắm tung bay như màu hoa bỉ ngạn. Là ai? khoảnh khắc nàng vươn tay muốn chạm đến , tất cả giống như khói lũ tan biết trong tay …

      Nhìn thấy nàng nhíu mày suy nghĩ , Mạnh bà cúi đầu thở dài tiếng , quay lại nhìn về phía bờ sông bên kia. Hiểu Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn khoảng phía trước có lấy áng mây , nàng biết vì sao lại cói cảm giác mình cần phải đợi ai hay điều gì đó từ bên ấy.

      - Ta muốn chờ!

      - Chờ? Ngươi vẫn còn nhớ? Ma thuật của bỉ ngạn hoa lại có tác dụng với ngươi? – Mạnh Bà kinh ngạc thốt lên.

      - Ta biết, tâm trí mách bảo ta phải ở đây hờ ai đó. Ta nhớ khuôn mặt , chỉ nhớ mặc giáp vàng, áo choàng đỏ thẫm… ân, đúng như vậy…

      Nàng hờ hững đáp tựa người vào thành cầu, ngân nga giai điệu:

      Đợi mùa hè, đợi mùa thu
      Đợi mùa tiếp theo
      Phải đợi đến khi ánh trăng tròn hẳn, chàng mới trở về bên thiếp
      Có cần gặp lại nữa ?
      Chẳng có cách nào, vẫn cứ nhung nhớ
      Đột nhiên muốn nhìn thấy gương mặt chàng, cảm giác quen thuộc
      nắm tay cũng được
      Bước chầm chậm giữa mưa bão gió tuyết
      thể gặp nhau, cũng ngày nhớ đêm mong

      đời, thương suốt kiếp
      Ta cũng đợi chàng đến già
      Chỉ muốn cho chàng biết
      Chẳng buông xuống được, cũng chẳng quên được
      nụ cười của chàng và những điều tốt của chàng
      là điểm tựa dịu dàng cho ta

      - Này, ngươi định chờ đến bao giờ! Ngươi còn phải đầu thai! – Mạnh Bà thở dài

      - Ta có cảm giác người ta chờ sắp đến rồi!

      Mạnh bà lắc đầu , muốn gì đó . lại cảm nhận được có điều biến hóa vội vàng đứng dậy . Trong trung tản mác ra cỗ hương khí biến ảo , tan vào gió đuổi xa , mùi hương rất thoáng qua nhưng lãnh hương lại thấm sâu vào ruột gan . Hàn Hiểu Tuyết ngước nhìn , trong ngực cảm thấy trái tim mình đập liên hồi , trong phút chôc lại ngây người lặng yên cử động .

      U minh giới vốn có ánh sáng , bầu trời chỉ là màu đen dày đặc , gió hàn lãnh buốt , ai là linh hồn cảm nhận được, Hàn Hiểu Tuyết vươn tay níu chặt chiếc áo người .

      phong thổi qua từng hồi , bầu trời hắc sắc , mây , rồi đột nhiên trong tầm mắt của nàng , cái bóng đêm tưởng chừng như vô tận ở nơi đây bỗng nhiễn sáng rực từ cuối chân trời xa thẳm , rực rỡ như ánh mặt trời, nàng hớp mắt còn tưởng bản thân nhìn nhầm, ánh hoàng kim bé lại rực rỡ vô cùng, lấn át cả màu hỏa hồng của hỏa chiếu chi lộ.

      Hiểu Tuyết nhìn rồi lại nhìn , trong kí ức giống như có tia ánh sáng xẹt qua, hoàng kim giáp rực rỡ, áo choàng đỏ thắm… nàng trông thấy… rốt cuộc cũng có thể trông thấy… nàng chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được rồi sao? Trong kí ức của nàng, rất lâu, rất lâu trước kia nàng cũng từng đợi … trông theo boáng lưng kia cả đời chỉ mong người quay lại nhìn ta lần. Hình như cũng đúng lắm, kí ức thoáng qua kia lại như phải của nàng.

      - Phục Thiên! - tiếng than khẽ , Hiểu Tuyết bỗng giật mình tỉnh lại , tia kí ức nhen nhóm lên mờ ảo thoáng quá , cố bắt lấy lại càng bắt được . Tỉnh lại rồi lại ngây ra , lãnh hương nhàn nhạt thoảng qua sống mũi , lại cảm thấy quen quen , nàng hít sâu hơi lại giật mình nhận ra mùi hương này đối với mình lại quen thuộc kì lạ.

      Bỗng nhiên cảm thấy tim đập thêm mạnh , nàng ngẩng đầu quay lại nhìn con đường độc mộc nơi hoàng tuyền , trong tầm mắt cách đó xa , thân hoàng kim giáp phiên nhiên lạc hạ , nàngmở to mắt nhìn cho kĩ , …Là , đúng là !

      Mạnh Bà vẫn ngồi đó nhìn bóng dáng hoàng kim giáp phiêu nhiên kia lại thở dài tiếng, ngươi đến a, tam thế tình kiếp cuối cùng cũng kết thúc, nàng ta vẫn là chờ được ngươi. Aiz, tất thảy đều là tình chi nhân quả a .

      Người mặc hoàng kim giáp, vừa tới , ánh mắt nhìn thấy trời rực lửa , sắc hoa bỉ ngạn đỏ tươi mà diễm . nhìn gương mặt càng trở nên lạnh nhạt , nơi này là hoàng tuyền , vậy có kiếp sau ? Hàn Hiểu Tuyết , kiếp sau , Trần Ngự Phong bao giờ … gặp lại ngươi nữa .

      chậm rãi bước từng bước , đưa tay ra chạm vào đóa hoa , hoa cũng như máu , rực rỡ đỏ tươi , nhịn được mỉm cười đạm mạc . Bước chân vẫn thong dong như cũ , nhưng bước gần tới bên cầu , nụ cười phảng phất mặt bỗng nhiên đông lại .

      Bên cầu nại hà bóng người bạch sắc hư ảo đứng đó, mảnh mai yếu đuối như thể chỉ cơn gió cũng có thể cuốn bay .

      - Hàn Hiểu Tuyết, nghĩ lại gặp ngươi ở đây! – Người mới đến thở dài.

      - Ngươi biết ta? – Nàng mở to mắt nhìn người đối diện rồi lại – Cũng có gì lạ, ta có cảm giác phải ở đây đợi người mà ngươi chính là người đó!

      - Đợi ta? Ta đợi ngươi năm trăm năm chỉ mong có ngày ngươi nhận ra ta, đợi ngươi thêm hai trăm năm ở nhân giới nhưng mà cuối cùng ta được cái gì? – Người kia cong lên khóe môi , mỉm cười , nhưng nụ cười kia phải xuân phong ấm áp của quá khứ nào đó , mà là chua xót , cước bộ của nhanh hơn , ngang qua người Hiểu Tuyết thực bình tĩnh .

      - Ta nên gọi ngươi là Hạ Lan, Ti Mệnh Tinh Quân xen vào vận mệnh của ta, tự ý thay đổi số mệnh của vị thần chống lại thiên ý khiến bản thân bị trút bỏ tiên tịch, trục xuất khỏi Cửu Trùng Thiên, bản thân vị thần quân bất hạnh kia chính là ta rơi vào chấp mê bất ngộ vì ngươi cuối cùng lại rơi vào tam thế tình kiếp tại Nhân giới. Những tưởng Trần Ngự Phong của kiếp này chết tấ cả kết thúc, chẳng ngờ lại gặp ngươi tại đây.

      Kim ảnh hòa bạch y thoáng qua nhau , có lấy chút chần chờ , cái quay đầu nhìn lại . Hàn Hiểu Tuyết trong nháy mắt bàng hoàng , gương mặt tái nhợt , phiến môi cắn chặt vào nhau , dường như còn chưa tin vào những gì vừa diễn ra.

      Hạ Lan, Xích Diễm, tam thế tình kiếp tại nhân giới, bây giờ nàng là Hàn Hiểu Tuyết, ta cho nàng tự do, cho nàng mảnh trời cao biển rộng, ta buông tay. Ta bao giờ khiến nàng phải thương tâm, phải khó xử nữa, kết thúc rồi, kiếp này nàng là Thiên Cơ Hoàng hậu của ta, kiếp sau nàng tự do, chúng ta vĩnh viễn khoong bao giờ gặp nhau nữa, nàng rồi quên ta, người Cửu Trùng Thiên nhìn theo bóng dáng nàng, cầu chúc cho nàng hạnh phúc mỗi ngày.

      Hiểu Tuyết cúng ngắc đứng đó, muốn đưa tay bắt lấy vạt áo lại thể chạm vào.

      - Phục Thiên, ta nhận ra chàng rồi! Chàng là Chiến Thần Phục Thiên của Cửu Trùng Thiên, ta là Ti Mệnh Tinh Quân vì chàng nên cố ý thay đổi số mệnh của chàng bất chấp tất cả. Lẽ ra ta sớm bị hồn phi phách tán, là chàng dùng máu mình ghép lại linh hồn cho ta, lại đưa vào ta tia sinh mệnh mới, ta trở thành Xích Diễm – Xích lý ngư tại Vu Đảo, ta lại gặp chàng lại chàng nhưng chính ta hại chàng rơi vào tam thế tình kiếp chốn hồng trần. Phục Thiên, tha thứ cho ta! Cầu chàng hãy quay lại nhìn ta!

      Hiểu Tuyết, , giờ phải gọi nàng là Hạ Lan Tiên Tử, Ti Mệnh Tinh Quân tiền nhiệm đau đớn nhìn theo bóng lưng kia, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gương mặt thanh tú khuynh thành.


      - Ta… ta chỉ muốn chàng vĩnh viễn quên ta… – Nàng nức nở mắt nhạt nhòa lệ nhìn theo bóng lưng vẫn lạnh lùng bước kia.


      Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư


      Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến


      Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm


      Ai trách ai giữ vẹn lời thề


      Rượu, hoa khóc thương trời xanh đưa tiễn


      Giữa chốn hồng trần, ai mãi hoài niệm


      Nụ cười trong mắt như là mộng ảo


      Chớp mắt hóa thành hư vô


      Lặn lội chốn hoàng tuyền mênh mông,thiếp nguyện hoán sinh tử để tương ngộ


      Nơi niết bàn xa xôi chàng có còn nhớ dung mạo thiếp


      Thiên hạ chẳng hiểu sao lại chê trách


      Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư


      Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến


      Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm


      Ai trách ai giữ vẹn lời thề


      Mỹ nhân khuynh thành khẽ hát, cả biển hoa đỏ rực như máu rùng rùng chuyển động như có linh tính quanh quẩn bên nàng, từng giọt nước mắt rơi xuống khi chạm vào biển hoa lại biến thành huyết lệ.


      - Ngươi… vẫn cứ ngốc như vậy sao?


      Nàng ngẩng đầu lên thấy ngồi xuống bên cạnh thở dài:


      - Ta buông tay, tại sao còn muốn níu giữ?


      - Vì ta chàng từ rất lâu, rất lâu về trước, dù ta có là Hạ Lan, Xích Diễm hay Hàn Hiểu Tuyết điều đó cũng chưa từng thay đổi!


      Phục Thiên cúi dầu nhìn nàng, mặt lộ gì cả, lại khẽ xoa đầu nàng khẽ:


      - Nàng ngốc, ta nàng từ trước, trước khi nàng và Nguyệt Lão gia gia của nàng làm ra tình kia nữa kìa!


      Nàng ngẩn người, nhìn sâu vào mắt :


      - Chàng, chàng… ta từ trước?

      Hiểu Tuyết, , giờ phải gọi nàng là Hạ Lan Tiên Tử, Ti Mệnh Tinh Quân tiền nhiệm đau đớn nhìn theo bóng lưng kia, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm gương mặt thanh tú khuynh thành.


      - Ta… ta chỉ muốn chàng vĩnh viễn quên ta… – Nàng nức nở mắt nhạt nhòa lệ nhìn theo bóng lưng vẫn lạnh lùng bước kia.


      Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư


      Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến


      Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm


      Ai trách ai giữ vẹn lời thề


      Rượu, hoa khóc thương trời xanh đưa tiễn


      Giữa chốn hồng trần, ai mãi hoài niệm


      Nụ cười trong mắt như là mộng ảo


      Chớp mắt hóa thành hư vô


      Lặn lội chốn hoàng tuyền mênh mông,thiếp nguyện hoán sinh tử để tương ngộ


      Nơi niết bàn xa xôi chàng có còn nhớ dung mạo thiếp


      Thiên hạ chẳng hiểu sao lại chê trách


      Tự cắt huyết mạch, ngăn dòng tương tư


      Hồn phiêu phách lạc, tương tư lưu luyến


      Mạn Châu hoa nở rộ theo gió trong đêm


      Ai trách ai giữ vẹn lời thề


      Mỹ nhân khuynh thành khẽ hát, cả biển hoa đỏ rực như máu rùng rùng chuyển động như có linh tính quanh quẩn bên nàng, từng giọt nước mắt rơi xuống khi chạm vào biển hoa lại biến thành huyết lệ.


      - Ngươi… vẫn cứ ngốc như vậy sao?


      Nàng ngẩng đầu lên thấy ngồi xuống bên cạnh thở dài:


      - Ta buông tay, tại sao còn muốn níu giữ?


      - Vì ta chàng từ rất lâu, rất lâu về trước, dù ta có là Hạ Lan, Xích Diễm hay Hàn Hiểu Tuyết điều đó cũng chưa từng thay đổi!


      Phục Thiên cúi dầu nhìn nàng, mặt lộ gì cả, lại khẽ xoa đầu nàng khẽ:


      - Nàng ngốc, ta nàng từ trước, trước khi nàng và Nguyệt Lão gia gia của nàng làm ra tình kia nữa kìa!


      Nàng ngẩn người, nhìn sâu vào mắt :


      - Chàng, chàng… ta từ trước?


      - Hạ Lan à, phượng hoàng cả đời chỉ chung tình với người thôi… Chân thân của ta lại là con phượng hoàng trắng, đời này ta thoát khỏi tay nàng rồi! – vuốt má nàng, ôn nhu .


      Nàng khóc nấc lên, nhào vào lòng , ôm chặt thắt lưng:


      - Tại sao? Vậy tại sao sớm cho ta biết? Giờ sao đây? Ta bây giờ là người bình thường, , phải người nữa, chỉ là vong linh, chúng ta lại pphari xa nhau nữa sao?


      - Có cách? – Phục Thiên nhếch môi, khóe miệng ý cười như có như .


      - Cách gì?


      - Nàng lấy ta là được rồi? Lấy chồng phải theo chồng, nàng cứ vậy theo ta về Cửu Trùng Thiên thôi.


      - Hả? – Nàng ngẩng đầu nhìn tựa hồ bị choáng váng rồi.


      - Ngài ấy muốn thành thân với ngươi đó?


      Mạnh bà yên lặng nãy giờ bây giờ mới mở miệng.


      - Vậy nàng lấy hay lấy? – Phục Thiên cười cười lướt nhìn Mạnh Bà nháy mắt cái.


      - Lấy!


      Nàng ôm chặt hạ giọng, để ý gian chung quanh tràn ngập mùi vị mưu. Phục Thiên là trưởng tử của nữ đế Thanh Khâu Hồ tộc và Phượng Quân Phượng Tộc, tuy Phượng tộc chung tình vô cùng nhưng người của Hồ Tộc lại tuyệt đối phải thiện nam tín nữ gì. Chỉ là câu chuyện kết thúc, nam chính ôm nữ chính bay về Cửu Trùng Thiên trong khi Diêm Vương từ góc nào đó đột nhiên nhảy ra gần chỗ Mạnh Bà.


      - Phu nhân à, bà xem, lần này chúng ta có nhân tình lớn với Phục Thiên Chiến Thần, báo đáp chúng ta như thế nào? Liệu có tấu lên Ngọc Đế thă ng chức cho ta hắc hắc!


      Mạnh Bà liếc nhìn lão công nhà mình :


      - Ông cũng đừng mơ mộng nữa, nhìn người ta tình tứ như vậy, ông nhìn lại ông , còn mau nhường chức cho hài tử của chúng ta cùng tôi hưởng gian dành chir có hai người.


      - A, phu nhân phải, ta nghe lời phu nhân!

      HOÀN

    4. sam2003

      sam2003 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      bạn có ds truyện xuyên full ko? cho mình xin cái tiêu đề truyện đc ko? hơi bị thích mấy nữ chính bị xuyên từ đại qua cổ đại

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :