1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Hoàng hậu tiểu hồ ly - Tiểu Hồ Ly ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 10


      – Sao đột nhiên ngươi lại hỏi về Nhiếp phu nhân vậy? Ngươi có biết nếu chuyện về Nhiếp phu nhân lộ ra ngươi có kết cục thế nào ? – Triệu mama lo lắng.

      – Triệu tỉ, muội chỉ tò mò chút thôi… Tỉ từng sống trong cung của Tiên đế hẳn tỉ biết chuyện về người đó đúng ? Kể cho muội nghe , tại sao Thái hậu lại muội là hồ ly tinh, đám phi tần kia coi muội là Nhiếp Tiểu Thiện…

      – Nha đầu ngươi khó bảo a! Được rồi, nhưng phải giữ kín chuyện này đấy… Lộ ra nhất định ta và ngươi khó bảo toàn mạng sống…

      … Câu chuyện về Nhiếp Tiểu Thiện giống như thước phim giật lùi, từng hình ảnh ra mồn trong đầu Hiểu Tuyết…

      Trần Bá Tiên ( tức Trần Vũ Đế ) xuất thân nhà nghèo, ông trưởng thành dưới thời Lương Vũ Đế Tiêu Diễn. Cha của Vương Tần Lan ( tức Vương Thái hậu, mẹ của Trần Văn Đế Ngự Phong ) có con mắt tinh tường, nhận thấy Bá Tiên có vẻ ngoài khác thường, bèn gả con cho. Tần Lan phải chịu ít khổ cực khi chồng gây dựng nhà Trần đổ vỡ của nhà Lương. Tuy nhiên, đối với người phụ nữ như mà , điều đau khổ nhất chính là sau khi giành được thiên hạ, chồng bà lại ân sủng người phụ nữ khác và đoái hoài tới mình nữa.



      Vào những năm cuối đời, Vũ Đế đặc biệt chiều Nhiếp phu nhân, tới bất cứ đâu cũng dẫn Nhiếp phu nhân theo, thậm chí ông còn dự định phế bỏ thái tử Ngự Phong để lập Trần Hi Di (con trai Nhiếp phu nhân) làm người thừa kế. Tuy nhiên thái tử lại là người sớm bộc lộ năng lực điều binh khiển tướng, lãnh đạo quốc gia nên các quan trong triều đều kịch liệt phản đối. Tuy nhiên, Vương hậu vẫn luôn giữ mối thù trong lòng và thể bất mãn đó sau khi chồng mất. Trần Vũ Đế qua đời, thái tử Trần Ngự Phong lên ngôi, lấy hiệu là Trần Văn Đế. Thái hậu nhìn thấy thời cơ chín muồi bèn ra tay trả thù.

      Thái hậu sai người chặt hết chân tay Nhiếp Phu nhân, chọc mù mắt, đâm thủng tai, bắt uống thuốc độc cho câm, sau đó quẳng kẻ tình địch trong tình trạng sống dở chết dở như thế vào căn hầm tối, gọi là “Người lợn”. Văn Đế biết tính mẹ, sợ đứa em cùng cha mới mười tuổi bị mẹ hãm hại nên ăn ngủ cùng nhau, rời bước. Nhưng dù được người tốt bụng che chở Triệu Vương Hi Di cũng thoát khỏi tay người đàn bà hiểm độc được mãi. lần, nhân lúc Văn Đế dẹp loạn ở Định Châu. Thái hậu sai người bóp chết con trai của kẻ tình địch. Sau đó, Thái hậu dẫn theo hai tên tù nhân hung dữ vào trong đại lao và với NHiếp phu nhân rằng: “Con trai ngươi bị Diêm Vương triệu về gian rồi”. Nhiếp phu nhân nghe xong bèn khóc lớn: “Ngươi giết hại con trai ta giết luôn ta , ta và con trai ở phủ biến thành ma để báo thù ngươi… “. Nhiếp Phu Nhân bị vu cáo là hồ ly hãm hại tiên đế rồi bị đưa lên giàn hỏa thiêu. Từ đó, Thái hậu ban lệnh cấm mọi người trong cung ai được nhắc tới phu nhân ấy nữa…

      Hiểu Tuyết nghe luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến nàng khẽ rùng mình… Người đàn bà đó quả phải là người, từng nghe chốn thâm cung hiểm ác ngờ hoàng cung lại có con quỷ dữ như vậy… Hèn gì bà ta lại có thái độ đó với nàng… Nếu bà ta cho rằng nàng là hóa thân của tình địch vậy phải nàng toi rồi sao?? Nàng thực muốn có kết cục bi thảm như Nhiếp Phu Nhân kia đâu!

      – Hiểu Tuyết, ta cho ngươi biết, Thái hậu coi ngươi như là Nhiếp Phu Nhân thế, ngươi lại bị thất sủng như vậy e là…

      – Triệu tỉ, tỉ mau nghĩ cách giúp muội , muội muốn làm “người lợn” a!!!

      --------------------


      CHƯƠNG 11



      … Đêm khuya. Câu chuyện của Nhiếp Phu Nhân khiến Hiểu Tuyết sao ngủ được. Thái hậu nhất định hạ độc thủ với nàng, ” muốn điều đó xảy ra chỉ có cách ở bên Hoàng thượng, Thái hậu rất thương con trai, tất dám hạ thủ với sủng phi của con… Chỉ cần có được trái tim của Văn Đế”, từng lời từng lời của Triệu mama mồn bên tai nàng. Chỉ cần có được trái tim của Trần Ngự Phong ư? Nhưng kẻ ngạo ngược băng lãnh như … làm sao để trái tim thuộc về nàng mãi mãi?? phải “đá” nàng rồi sao!

      khí trong phòng lạnh cách kì lạ. Hiểu Tuyết ho , tiến tới đóng lại cửa sổ, Quế Nhi giờ này có lẽ nghỉ rồi. Kiểm tra cửa sổ cẩn thận, Hiểu Tuyết quay về phía chiếc bàn

      – Hàn Hiểu Tuyết!

      Từng giây trôi qua. Mỗi tích tắc kéo dài như hành trình bất tận.

      Hai chân nàng biến thành cột băng thể nhúc nhích. thể ngoảnh lại nhìn nơi phát ra tiếng sau lưng mình. Hơi thở nàng đông lại, nặng nề. Nàng hi vọng những gì mình nghe được chỉ là tiếng gió lùa, hoặc nàng mắc chứng ảo thanh cũng được. Miễn là những điều nàng nghe thấy phải là . Mất lúc lâu nàng mới có thể cử động đầu chậm rãi:

      – Quế Nhi… Là ngươi hả?

      Im lặng.

      – Quế Nhi… Là ngươi đúng , đừng hù dọa ta… Trò này vui chút nào đâu! – Giọng nàng lạc

      Vẫn im lặng.

      Những vệt sáng nhợt nhạt chuyển động chậm rãi, theo quy luật nào dần tụ lại thành hình bóng ma. Nàng lùi lại, trượt ngã xuống sàn, đau điếng. Nhưng tiếng kêu la. Mọi lời tắc nghẹt trong cuống họng vì quá khiếp đảm.

      Bóng ma xuất với hình tượng kinh điển như trong Liêu Trai chí dị: tóc đen dài, y phục trắng, gương mặt trắng sáp, lớp da gần mí mắt màu xanh tái ghê rợn… Điều đáng sợ nhất chính là gương mặt kia phải rất giống nàng sao?? Nhiếp Phu Nhân…



      – Đừng sợ. Hiểu Tuyết! Ta làm hại ngươi đâu. Ta muốn ngươi giúp ta… – Gương mặt trắng sáp cúi xuống, sát mặt nàng.

      – Giúp ngươi? Ngươi… ngươi muốn ta giúp ngươi báo thù Vương Thái hậu ư?

      sai! Chính ta đưa ngươi về thế giới này, ta muốn ngươi thay ta báo thù ả – Hồn ma rít lên căm hờn – Ta phải khiến ả chịu kết cục bi thảm hơn vạn lần mẫu tử ta! Ta phải khiến ngai vàng mà ả dùng mọi thủ đoạn để giữ cho con trai mình phải sụp đổ…

      – Làm sao ta có thể giúp ngươi khi chính ta bị Trần Ngự Phong thất sủng, thậm chí Vương Thái hậu có thể dễ dàng ra tay với ta… – Giọng nàng cất lên yếu ớt.

      – Điều đó ngươi phải lo! Tất cả những kẻ ngáng đường ngươi trở thành Hoàng Hậu bị loại bỏ. Đến lúc đó, ngươi có thể dễ dàng đối phó với độc phụ đó rồi… – Tiếng cười lạnh buốt cất lên như tiếng kim khí cọ sát, đau đớn, đồng thời phảng phất hi vọng – Hãy giúp ta, Hiểu Tuyết. Chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!

      Bản thân người con , dù bề ngoài mạnh mẽ tới đâu, trong sâu thẳm con người cũng vô cùng yếu đuối. Nàng cũng vậy. Hồn ma còn với nàng nhiều lắm, nhưng nàng còn nhớ . Chỉ nhớ mang máng đồng ý giúp Nhiếp Tiểu Thiện báo thù, cũng là bảo vệ chính mình nếu Thái hậu có ý đồ với nàng. Trần Ngự Phong, thứ lỗi cho ta!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 12


      Cả buổi chiều dạo trong ngự hoa viên, hôm nay lại thấy nó trống trải vô cùng. hiểu sao hôm nay có rất ít cung tần, mĩ nữ dạo.

      – Quế Nhi, sao hôm nay ta cảm thấy ngự hoa viên vắng vẻ quá vậy?

      – Nô tì cũng cảm thấy như vậy!

      Chợt trước mặt xuất hai nữ nhân chuyện cùng nhau.

      Nghe tiếng bước chân, nữ nhân vận tử y quay lại nhìn nàng, vẻ mặt cao ngạo, tóc vấn cao đính đầy trang kim hoa mẫu đơn.



      – To gan, thấy bổn cung sao hành lễ? – Bờ môi đỏ mọng cất lên sắc lạnh lùng.

      Quế Nhi ghé tai Hiểu Tuyết thầm:

      – Nương nương mặc kệ ta , đây là Dương mĩ nhân mới nhập cung còn chưa được phong phi!

      ra là mĩ nhân, còn thấp hơn ta hai bậc mà dám lên giọng. Nàng mỉm cười:

      – Chào nàng!

      – Vô lễ! Ngươi biết bổn cung là ai ? – Dương mĩ nhân rít lên vô cùng chói tai – Ta là Dương mĩ nhân của Hàm Phúc Cung.

      Hiểu Tuyết ngao ngán vỗ trán cái. ra nàng bị thất sủng lâu như vậy. Ngay cả mĩ nhân cũng coi nàng ra gì! Nhưng muốn chà đạp Hàn Hiểu Tuyết này còn phải xem bản lĩnh ả! Hôm nay gặp Hiểu Phi ta coi như ngươi xui xẻo rồi.

      – À, ra là Dương mĩ nhân!

      Nữ nhân bên cạnh ả vội vàng thi lễ với Hiểu Tuyết.

      – Nô tì thỉnh an Hiểu Phi nương nương!

      – Hiểu Phi? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ? – Dương mĩ nhân nheo mắt, trong khi nô tì bên cạnh khẽ nhắc ả:

      – Nương nương mau thi lễ!

      – Tham kiến Hiểu Phi nương nương! Thứ lỗi cho muội, tỉ ăn vận chẳng bằng nữ hầu nên muội nhất thời hồ đồ nhận ra tỉ tỉ – đợi nàng miễn lễ, ả mĩ nhân ngạo mạn này đứng dậy kháy.

      A hoàn kia lại biết điều hơn, từ tốn :

      – Hiểu Phi ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý lẫn vào đâu được.

      như ngươi lẽ bổn cung mắt mù?

      – Dương mĩ nhân nhận ra điều này quả là tốt!

      Dương mĩ nhân mặt mày xám xịt khiến nàng vô cùng đắc ý, được đà tiếp:

      – Xem y phục của ngươi hẳn được hoàng thượng sủng ái lắm. Nhưng ngươi kiêu căng ngạo mạn coi thường phép tắc, ngay cả chuyện thi lễ cũng quên mất hoàng thượng dù sủng ái ngươi đến mấy e là cũng vì tình riêng bao che cho ngươi đâu.

      – Thần thiếp cáo lui! – Dương mĩ nhân lúc này gần như bốc hỏa, thi lễ với nàng rồi lui nhanh.

      Rầm!

      Bước đoạn nghe tiếng động lạ. Nàng cùng Quế Nhi giật mình quay lại. ra Dương mĩ nhân do cẩn thận trượt chân ngã. Chuỗi ngọc trân quý bị đứt đoạn văng tung tóe.

      – Nhanh lên! Mau giúp bổn cung… Truyền Thái y, dập hết đầu gối ta rồi! Hiểu Phi, đồ tiện nhân! Bổn cung bỏ qua cho ngươi đâu!

      Hàn Hiểu Tuyết ta trời sợ, đất sợ, cớ sao phải sợ cái ngữ mĩ nhân nhà ngươi chứ! Nực cười…

      ----------------

      CHƯƠNG 13


      Hiểu Tuyết ung dung thưởng trà trong phòng, đột nhiên Quế Nhi chạy tới, điệu bộ gấp gáp:

      – Nương nương, lớn chuyện rồi! Thái hậu cho triệu người!

      – Hả? lẽ bà ta lại ra tay với ta sớm vậy sao? – Nàng đứng dậy hốt hoảng.

      – Nương nương gì thế! Thái hậu triệu người vì tội ghen tuông ức hiếp Dương mĩ nhân đó!

      Biết mình lỡ lời, Hiểu Tuyết vội lảng :

      – Dương mĩ nhân ràng tự vấp ngã sao lại ta ức hiếp ả chứ? – Xem ra Thái hậu cố ý vu oan đẩy ta vào chỗ chết rồi, hồn ma của Nhiếp Phu Nhân sai, nếu ta tìm cách đối phó e là chết thảm trong tay bà ta…

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Hiểu Tuyết đứng trước Tiêu Phòng Điện. Suy cho cùng nàng cũng có lỗi, chỉ sợ Thái hậu cố ý gây khó dễ… Nghĩ vậy, nàng có chút lưỡng lự xong cũng bước vào.

      Trần Văn Đế Ngự Phong ngồi cao, thân mặc hoàng giáp oai phong như thiên tướng. Phong thái lạnh lùng, cao ngạo quen thuộc, mặt lạnh như tiền.Bên phải là Vương Thái hậu, đầu đội mũ phượng điểu, gương mặt sắc lạnh. Bên trái là nữ nhân còn trẻ, tầm tầm tuổi nàng, mặc y phục hỉ tước đỏ có lẽ là Hoàng Quý Phi. Phía dưới là các cung tần mĩ nữ xiêm áo lộng lẫy.

      Hiểu Tuyết cứ vậy ngơ ngẩn hồi lâu, Thái hậu liền cất tiếng:

      – Lâu ngày gặp Hiểu Phi! E rằng nghi lễ trong cung ngươi quên cả!

      Dương mĩ nhân kia tuy sụt sịt nức nở nhưng vẫn hướng về nàng ánh nhìn vô cùng kiêu ngạo đắc ý. Sáng nay biết phép tắc… Haizz, ngờ chính nàng cũng lâm vào cảnh này. Cũng may ả chỉ là mĩ nhân có thân phận trong cung, nếu là mẫu nghi thiên hạ e rằng đầu nàng khó giữ…

      – Thần thiếp vô ý! Xin hoàng thượng, thái hậu, hoàng quý phi nương nương cùng các vị tỉ muội thứ tội. Phép tắc thần thiếp dám quên, chỉ là thần thiếp ở lâu trong Diên Hỉ Cung, tới nơi mĩ lệ như Tiêu Phòng Điện có chút ngỡ ngàng. Hơn nữa lại được gặp các vị tỉ tỉ xinh đẹp như tiên nữ hạ phfm nên có chút luống cuống…

      xong những lời ba hoa nịnh nọt đó chút ngượng ngùng, Hiểu Tuyết thầm thán phục bản thân. Có lẽ đúng lúc nguy cấp, mấy mililit thể tích não nhiều hơn qua hàng nghìn năm tiến hóa phát huy công dụng. biết người khác cảm thấy thế nào, chỉ thấy nét mặt Trần Ngự Phong thoáng ngạc nhiên, hoàng quý phi đỏ mặt chỉnh lại y phục, thadi hậu cũng húng hắng ho vài tiếng…

      – Ba hoa đủ rồi đấy! Ngươi ghen tuông làm Dương mĩ nhân bị thương còn đứng đó khua môi múa mép sao?

      – Mẫu hậu! phải lúc nãy a hoàn của Dương mĩ nhân tâu ngọn ngành sao? Hiểu Phi có lỗi gì cả. Ban tọa!

      Trần Ngự Phong lên tiếng giải thoát cho nàng. Hiểu Tuyết ngước lên nhìn ngồi bên , toàn thân như bao phủ hào quang có thể so với Phật Tổ hiển linh, nhất thời cảm khái vạn phần. Ta biết ngươi xấu xa vô tình tới vậy mà, xem như ngươi tích đức cho đời sau!

      – Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng! – Hiểu Tuyết dịu dàng thi lễ, Dương mĩ nhân có thể là công tâm phát hỏa, ấm ức .

      – Hoàng thượng…

      – Hoàng nhi! Phi tần của con bị người ta ức hiếp sao con có thể bỏ qua dễ dàng như thế? Điều này giống với bản tính của hoàng thượng nha! – Thái hậu lạnh lùng lên tiếng – Lưu Vân chỉ là a hoàn bé, lời của ả so với Dương mĩ nhân sao có thể cho là đáng tin?

      Hiểu Tuyết toàn thân hơi run lên, mặt có chút biến sắc rồi trở lại điềm tĩnh rất nhanh. Song nhũng điều đấy đều thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Trần Văn Đế. Mụ đàn bà chết tiệt xem ra cố ý vu vạ cho ta đây, tất cả là tại ả Dương Mĩ Nhân kia, hừm, lẽ mấy ngàn năm tiến hóa của ta so với mấy người để đó làm cảnh hả?

      Hiểu Tuyết ngẩng đầu lên. Theo lời Quế Nhi kể lại ánh mắt nàng lúc đó vô cùng kiên cường, kiêu ngạo. Giọng lạnh như như băng tuyết:

      – Thái hậu! gì cũng cần có bằng chứng, Lưu Vân và Quế Nhi có mặt ở đó đều có thể khẳng định thần thiếp vô tội. Người sao có thể chỉ nghe cáo buộc từ phía mà định tội thần thiếp?

      – Ý ngươi là bổn cung cố ý vu oan cho Ngươi?

      – Thần thiếp dám! Nếu Thái hậu và Hoàng thượng kiên quyết định tội thần thiếp cũng còn gì để !

      – Hàn Hiểu Tuyết, Ngươi thách thức bổn cung?

      – Đủ rồi! – Trần Ngự Phong thét lớn tiếng, quả nhiên có uy lực của thiên binh vạn mã, cuộc đấu khẩu lập tức bị dừng lại – Mẫu hậu, xin người có chút tự trọng! Đường đường là Thái hậu Trần quốc lại đấu khẩu với phi tần còn ra thể thống gì nữa! Phi tần của nhi thần, nhi thần tự biết lo liệu!

      – Hoàng nhi!

      – Tất cả lui về cung của mình ! Hiểu Phi theo trẫm!

      đợi Vương Thái hậu có thêm bất kì phản ứng nào, Trần Ngự Phong hai lời kéo Hiểu Tuyết rời khỏi rất nhanh. Nàng chỉ theo kịp cước bộ của khó khăn lắm rồi, tay còn bị nắm chặt, chỉ có thể bị động theo. Là gì nữa đây?…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 14


      – Nàng nghĩ mình có thể đối đầu với Thái hậu sao?

      Giọng bỡn cợt nhưng mang theo bá khí ghê gớm, điệu trầm ấm, mà đem lại cảm giác lạnh như băng tuyết nghìn năm của Trần Ngự Phong cất lên. Mắt xoáy xâu nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt u, rất đẹp nhưng lúc này đáng sợ, vì lửa giận phát lên trong đáy mắt.

      lẽ ta phải sợ bà ta? Người vì ghen tuông mà hại chết mẫu tử Nhiếp Phu Nhân. – Bản tính ương ngạnh lại vùng lên trong nàng

      – Nàng biết chuyện của Nhiếp Phu Nhân?

      phải vì ta mang khuôn mặt giống bà ấy mà bị các ngươi coi như đại họa của Hoàng cung sao? – Hiểu Tuyết cười nhạt

      – Nàng phải chịu ấm ức rồi! – Trần Ngự Phong cảm khái thở dài tiếng.

      – Ấm ức? Đúng là rất ấm ức, khi ta bị ngươi ăn xong rồi đá thương tiếc, mẫu hậu và phi tần của ngươi đối xử thập phần khinh bỉ, ngay cả mĩ nhân cũng coi ta ra gì! – Nàng mím môi – Trần Ngự Phong, kẻ hoang dâm vô đạo như ngươi sao chết !

      Hiểu Tuyết nhất thời tức giận, lửa hận làm mờ mắt, thuận tay rút kiếm giá nhắm Trần Ngự Phong mà đâm tới. Dù bị bất ngờ nhưng kinh nghiệm nhiều năm chiến trường và đối đầu với thích khách của đâu phải bỏ . Trần Ngự Phong nghiêng người sang bên, dễ dàng thoát được đường kiếm vụng về của người đẹp.

      Trần Ngự Phong ban đầu còn ngỡ ngàng, sau lại thấy thích thú dáng người cầm kiếm đâm tới đâm lui vụng về hết sức, đến cách cầm còn chưa đúng, đường kiếm lại chuẩn, chân bước xiêu vẹo lại cứ nhàm mà đâm. rất buồn cười a! Lại còn thỉnh thoảng hét lên lấy khí thế, vậy mà vẫn đâm hụt chứ.

      Trần Ngự Phong vừa cười vừa nhàng lách người tránh từng đường kiếm của người đẹp. Cơn giận hòa lẫn với đau khổ ấm ức lất át tâm trí nàng, nàng thực muốn giết ngay lập tức.

      Tránh qua tránh lại, trò chơi này nàng vốn phải là đối thủ của . Trán nàng lấm tấm mồ hôi mà Trần Ngự Phong vẫn ung dung, nụ cười càng lúc càng nở rộ. Chỉ cái chớp mắt bẻ ngoặt tay nàng ra đằng sau, tước lấy con dao đung đưa trước mắt như trêu ngươi.

      biết chơi đừng có ham! Đùa với kiếm có ngày đứt tay đấy!

      – Cẩu Hoàng đế, ngươi và mẫu hậu của ngươi chẳng phải cùng phe sao? Ta có làm ma cũng tha cho các ngươi!

      đơ người,

      Cùng phe?

      Cái gì mà cùng phe?

      Lại còn làm ma cũng tha là sao?

      – Nàng nghĩ ta cùng phe với mẫu hậu sao? – hỏi lại, muốn cười cũng cười nổi

      – Chẳng lẽ ta nghĩ sai?

      Giá mà bây giờ nàng có thể quay lại nhìn vào gương mặt tuấn của . Buồn cười có, ngạc nhiên cũng có, mà muốn đánh vài cái cho nàng tỉnh ra cũng có.

      – Nếu ta cùng phe với mẫu hậu ta lần này tới lần khác cứu nàng như vậy! – thầm sát tai nàng, hơi thở phả vào vành tai.

      Hiểu Tuyết quay lại định đấu khẩu với , tiếc mắt chưa kịp nhìn, cảm nhận được vị ấm nóng trong vòng miệng.

      Hôn?


      ----------------------------

      CHƯƠNG 15


      hôn nàng.

      Nụ hôn quá bất ngờ, miệng nàng vốn mở ra định xỉ vả thêm vài câu, ai dè bị lợi dụng để thỏa mãn cho đôi môi tham lam của mình.

      Mất gần phút sững sờ, nụ hôn thô bạo làm nàng gần như tê liệt. Phải thoát khỏi tình trạng này , nàng nghĩ thầm, liền cắn mạnh. Vị tanh của máu ngập trong khoang miệng. Trần Ngự Phong đúng như nàng dự đoán hơi khựng lại, Hiểu Tuyết liền chớp thời cơ đẩy ra vùng chạy .

      Tiếc rằng muốn thoát khỏi tay Trần Ngự Phong e là còn khó hơn lên Trời. Bình sinh bản tính thích chiếm hữu, thứ gì muốn nhất định phải có được, nếu chiếm đoạt được tự tay hủy hoại . Thứ muốn, người khác đừng hòng có được.

      Trần Ngự Phong nhanh chóng giật mạnh tay Hiểu Tuyết, ghì chặt lấy nàng mặc kệ chống trả của nàng.

      – Bỏ ta ra, đồ vô sỉ!

      tay siết mạnh chiếc eo thon kéo sát về phía mình, tay còn lại giữ tay nàng, tiếp tục nhấn chìm nàng trong nụ hôn thô bạo khác.



      – Để xem còn dám lớn tiếng chửi ta !? – Trần Ngự Phong gấp gáp qua những nụ hôn. Hai bàn tay như hai gọng kìm thép ép hai thân người vào nhau khiến nàng gần như nghẹt thở.

      Tuyệt đối cho ngươi cơ hội đắc ý, Hiểu Tuyết ngoan cố ngậm chặt miệng. Tiếc là trước đó nàng vẽ đường cho hươu chạy, chỉ cái cắn môi dưới là đủ để chộp lấy khoảnh khắc nàng hé miệng vì cơn đau.

      – Ngươi là tên khốn kiếp, thỏa mãn rồi vứt ta thương tiếc! – Từng dòng lệ nóng hổi lăn gương mặt kiều.

      Nàng nghĩ vứt bỏ nàng sao? bao giờ. Khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy nữ nhân xinh đẹp ương ngạnh lại, biết rất bản thân phải có được nàng, chiếm hữu nàng, buộc nàng ở bên mãi mãi. chỉ là lơ là nàng có thời gian… Vậy mà mạnh miệng mắng như vậy…

      – Nàng là của ta, ta tuyệt đối bao giờ buông nàng ra!

      Lời rót vào tai khiến nàng khỏi ngỡ ngàng. chưa hề có ý từ bỏ nàng… Vậy là nàng trách lầm sao? Ý thức phản kháng dần yếu , trong đầu nàng là bao nhiêu tiếng “chỉ cần có được trái tim của hoàng thượng còn phải lo về Thái hậu nữa”, “phải ở bên hoàng thượng”, “tất cả những kẻ ngáng đường ngươi đều biến mất…

      Phải rồi, chỉ muốn có nàng chứ hề nàng. Nàng hà tất phải thấy có lỗi với . Chi bằng cứ lợi dụng để tự bảo vệ mình trước hơn

      -------------------


      CHƯƠNG 16


      Khi Trần Ngự Phong tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn. Mĩ nữ giường vẫn còn say ngủ, gương mặt xinh đẹp hệt như thiên thần. bước xuống giường thay y phục, tiến tới bàn giấy tờ và tấu chương chất cao như núi.

      Việc trị quốc dù gì cũng thể gác lại. Làm Hoàng đế ai bảo là sung sướng? Lúc nào cũng phải lo toan trăm việc, muốn có chút thời gian thảnh thơi bên người mình thương cũng có. Trần Ngự Phong trong mắt người đời là hoàng đế uy nghiêm, bản tính lạnh lùng cao ngạo nhưng họ đâu biết lại là người mang tâm hồn đau đớn u uất.

      Mẫu hậu của , người sinh ra , người mà lẽ ra phải vô cùng kính trọng lại là người đàn bà độc ác nhẫn tâm bất chấp thủ đoạn để tranh quyền đoạn vị. Cả người huynh đệ tốt cũng bị hại chết… thực rất sợ những người mình mến mẫu hậu làm tổn thương… Nhưng người là mẫu hậu của , dù tàn độc tới đâu cũng là mẫu hậu của . chỉ có thể mang chiếc mặt nạ lạnh lùng ngạo mạn kia mà ngồi ngai vàng…. Chính nữ nhân kia khiến từng chút từng chút lột bỏ chiếc mặt nạ vô tình, muốn bảo vệ nàng và nàng cũng cần bảo vệ.

      Những ngày qua nghĩ rất nhiều về , về mẫu hậu, về nàng: ” Mẫu hậu, nhi thần yếu đuối như trước nữa, nhi thần tuyệt đối để bất kì ai làm tổn thương những người nhi thần mến, kể cả mẫu hậu cũng được phép làm tổn thương họ!”


      …. Công văn ngập bàn khiến phát mệt, hết báo cáo quân số lại tình hình quân lương và tuyển chọn quan lại, đúng là mấy kẻ rỗi việc. nhăn mặt nhìn đống tấu chương còn lại, ánh mắt dừng lại màu sắc nổi bật.

      phong thư màu vàng.

      Là thư riêng của hoàng thân quốc thích..

      Dear hoàng huynh thân !

      Đừng vội xé bỏ bức thư vì hiểu những gì muội viết. Đó là tiếng Tây dương, hay lắm, muội học được từ những thương nhân con đường tơ lụa.

      Muội viết thư hỏi thăm sức khỏe huynh và mẫu hậu thôi, khi nào du lịch về muội mang quà biếu huynh và các vị tỉ tỉ. Nghe huynh có phi tần trông giống hệt Nhiếp phu nhân của phụ hoàng hả, sao huynh liều thế?? sợ mẫu hậu hả, cơn giận của người huynh còn lạ gì nữa, muội nếm rồi nên biết, khuyên huynh đừng ham vui quá đà!

      Tái bút, cuối cùng muội cũng gặp được định mệnh của đời mình, đợi muội cầu hôn người ta xong dẫn về.

      Hoàng huynh cũng mau lập hoàng hậu , tam cung lục viện nhiều phi tần thế mà vẫn chưa có tin vui là sao?

      Vậy nhé, chào hoành huynh thân !

      Công chúa xinh đẹp vui tính

      Trần Băng Cơ

      Đọc xong thư liền vo tròn rồi ném thẳng , tiểu muội muội của , lớn rồi còn ham vui, cả ngày toàn chú tâm nghiên cứu mấy thứ linh tinh. Công chúa mà suốt ngày rong ruổi đây đó chịu yên phận. Cả cái cách viết thư cũng có chút phong thái hoàng tộc gì hết, vô tư quá đáng, đường đường là công chúa nước mà đòi cầu hôn nam nhân là sao?? Đúng là mất thể diện hoàng tộc quá!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 17


      người phụ nhân với vẻ đẹp mặn mà sắc sảo xem xét cẩn thận bức tranh, nét mặt u buồn có chút sợ hãi. Bức họa vẽ hình thiếu nữ mặc áo vàng che dù vô cùng xinh đẹp, bên góc bức họa ghi “Tặng ái phi Nhiếp Tiểu Thiện” …

      – Giống quá! thể tin nổi…

      – Thái hậu, chỉ là người giống người thôi… Người có lẽ quá lo rồi… – Lý công công đứng bên cạnh, khẽ trấn an chủ nhân mình – Tất cả chúng ta đều thấy rất Nhiếp Tiểu Thiện chết như thế nào mười năm trước… Hàn Hiểu Tuyết thể là Nhiếp Tiểu Thiện…

      – Là ả … Ánh mắt đó, thái độ đó, gương mặt đó… Tiểu Lý tử, ả quay lại tìm ta báo thù rồi. Ta thể để giang sơn Trần quốc chúng ta bị hủy hoại trong tay ả hồ ly đó – Vương Thái hậu dần trở nên hoảng loạn

      – Xin Thái hậu tha tội vì nô tài vô dụng thể giúp Thái hậu an lòng… Hoàng thượng luôn ngấm ngầm che chở cho ta!

      phải lỗi của ngươi, Tiểu Lý tử! – Ngừng chút, Thái hậu tiếp – Ta thể để mọi chuyện tiếp diễn như quá khứ, phải chấm dứt tất cả… Ta giết Nhiếp Tiểu Thiện lần cũng có thể giết ả lần thứ hai…

      – Người định… Nhưng hoàng thượng…

      – Phong nhi giống Tiên đế, có gì lạ khi nó bị ả hồ ly đó mê hoặc. Ta là mẫu hậu của nó, những gì ta làm đều vì nó, nó hiểu cho ta!

      – Nhưng xem ra lần này hoàng thượng rất kiên quyết. ta lại luôn ở bên ngài ấy, chúng ta sao có thể ra tay?

      – Ta tất có cách…

      Ánh mắt Vương Thái hậu trở nên sâu thẳm, chất chứa trong đó thể nào biêt được là bao nhiêu mưu mô, toan tính đối với Hiểu Phi xinh đẹp – Người mà bà nhất mực cho rằng là thân của tình địch Nhiếp Tiểu Thiện…

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm, Hiểu Tuyết cử động cả thân mình bủn rủn, liền phát rời rồi, chết tiệt, tinh lực của cư nhiên lại tốt như vậy, hại nàng suýt chút thể rời giường rồi.

      Rời giường mặc quần áo, vừa muốn mở cửa gọi Quế Nhi vào, cánh cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài bị đẩy vào, bóng dáng rất nhanh tiến vào trong phòng, đóng kín cửa lại, lưỡi kiếm kề cổ nàng, ánh mắt lại mang theo hàn quang lạnh như băng.

      – Ngươi muốn làm gì? – Hiểu Tuyết cả kinh.

      – Ngươi thấy sao? Ta muốn lấy mạng ngươi! – Hắc y nhân lạnh lùng lên tiếng. Nữ nhân này quả như lời đồn đại, giống hệt Nhiếp phu nhân của Tiên đế.

      – Ngươi muốn giết ta? Vì cái gì? – Hiểu Tuyết bình tĩnh nhìn , ánh mắt hề lộ tia kinh hoảng dù trong bụng nàng cũng rất run. Hẳn là sát thủ do Vương Thái hậu phái đến, bà ta cũng ra tay mau lẹ .

      – Có trách trách ngươi đắc tội với người ta ! Xuống tay với mĩ nhân ta cũng đành lòng đâu, có điều ta thể tuân mệnh!

      – Haha!!!!!!!!

      Hắc y nhân cả kinh nhìn nàng, chết đến nơi rồi vẫn còn cười được sao?

      – Ngươi cười cái gì?

      – Ta cười ngươi biết tự lượng sức mình! Ngươi biết ta là ai ? – Hàn Hiểu Tuyết ánh mắt thần bí mị hoặc nhìn y, môi lộ ý cười.

      – Ngươi phải là Hàn Hiểu Tuyết sao? – Hắc y nhân nghi hoặc nhìn nàng

      Hiểu Tuyết thoắt cái bước tới gần y, gương mặt mị gần sát hắc y nhân thầm :

      – Ta là Nhiếp Tiểu Thiện…

      – Ngươi… ngươi đừng hòng giả thần giả quỷ với ta… – Hắc y nhân vận chút lực vào kiếm sắc.

      Hiểu Tuyết lập tức thấy đau nhói, cổ lập tức xuất vệt máu đỏ tươi theo kiếm rơi xuống y phục. Có điều nàng vốn chủ tâm bảo toàn mạng mình, nên vẫn mang mặt thản nhiên mị hù tên sát thủ.

      – Còn chờ gì nữa mà chưa xuống tay? Ngươi sợ sao? – Hiểu Tuyết nhìn hắc y nhân cười nhạt. Bộ dạng quỷ mị của nàng thực khiến khiếp sợ vô cùng. Cả đời hành tẩu giang hồ biết bao nhiêu kẻ bỏ mạng trong tay , vậy mà tiểu nương này lại bình thản trước cái chết đến vậy… là người có ai sợ chết? lẽ ta thực là Nhiếp phu nhân trở về báo oán…

      – Sao còn chưa ra tay? – Hiểu Tuyết lạnh lùng nhìn tên sát thủ, biết y mắc mưu.

      – Ngươi thực là Nhiếp… Nhiếp phu nhân??? – Hắc y nhân run rẩy buông kiếm , dáng vẻ cực kì hoảng loạn.

      sai! Bổn cung tha mạng cho ngươi, quay về với Vương Thái hậu nợ máu trả bằng máu!

      Hắc y nhân khiếp sợ tháo chạy ra ngoài, xem ra bị nàng hù chết rồi. Hiểu Tuyết nhịn cười cách thống khổ, suýt chút nhịn nổi mà lộ hết chuyện. Đến lúc đó mạng nàng còn khó giữ chứ đừng là giúp oan hồn Nhiếp phu nhân kia… Vương Thái hậu ơi là Vương Thái hậu, cho dù bà có nham hiểm tới đâu ta cũng sẵn sàng tiếp, muốn đấu với trí tuệ ngàn năm tiến hóa của ta sao? Đùa chắc?

      ---------------------------


      CHƯƠNG 18


      Bộp! Bộp!

      – Trẫm xem ra quá coi thường nàng rồi! – Trần Ngự Phong từ ngoài ung dung bước vào. vốn định tới giúp nàng nhưng thấy nàng giả thần giả quỷ thú vị nên đứng ngoài thưởng thức. ngờ nữ nhân này trò đó cũng nghĩ ra.

      – Ngươi cười cái gì? Thấy ta gặp nguy tới giúp còn ở đó mà tưởng thức! – Mĩ nhân hung hăng trừng mắt đẹp. Xú nam nhân chết tiệt thực muốn làm nàng tức chết mà.

      – Vậy chi bằng để ta bồi thường cho nàng? – Trần Ngự Phong vòng tay ôm lấy eo thon của mĩ nhân trước mặt, nụ cười tà mị nở môi.

      – Bổn nương cần! – Hiểu Tuyết lắc đầu cố rũ bỏ ám ảnh của gương mặt tuấn mĩ mê hồn kia. lẽ nào nàng lại để tên mĩ nam cổ đại quyến rũ, mất mặt người đại quá !

      – Nàng nhìn trẫm như vậy phải trẫm rồi chứ? – Khóe môi tà mị cong lên độ cong hoàn mĩ, gương mặt tuấn hoàn mĩ tuyệt luân kề sát mặt nàng thầm.

      – Ngươi nhìn thế nào mà ta ngươi, mơ hão! – Hiểu Tuyết tại sao như bị trúng tim đen, vừa thẹn vừa giận mắng – Ngươi thiết triều tới đây làm gì?

      – Thiết triều xong rồi!

      – Ngươi còn việc gì để làm cút ra ta còn dùng điểm tâm sáng! – Hiểu Tuyết giãy ra khỏi ngực , mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm .

      – Trẫm dùng điểm tâm sáng với nàng! – Trần Ngự Phong con ngươi đen thâm thúy ngắm nghía dáng người lung linh đầy gợi cảm của nàng, khóe môi gợi lên nụ cười quyến rũ mị hoặc, nhanh như chớp hôn lên má nàng cái, đợi nàng nổi cáu, liền buông ra.

      – Trần…. Ngự …. Phong…. !!!!!!!!!!!

      – Nàng cần kích động thế! Tiểu Tuyết Nhi, tai trẫm điếc!

      – Ngươi… ngươi… – Hiểu Tuyết tức giận trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt. Nàng bị chọc cho tức chết rồi. Hiểu Tuyết nắm chặt quyền, hướng tới cái khuôn mặt mị hoặc mê người kia tập kích – Trần Ngự Phong ngươi chết !

      Thân hình Trần Ngự Phong nhàng tránh quyền, nhanh chóng ôm lại nàng trêu đùa:

      – Tiểu Tuyết Nhi, trẫm chết rồi nàng rất thương tâm! Nàng xem có thê tử nào lại kêu tướng công mình chết ?

      – Ta còn chưa thành thân với ngươi mà! – Hiểu Tuyết hung hăng lườm .

      Trần Ngự Phong ngẩn người chút, sau đó cười khẽ: ” sao! Chúng ta tính là động phòng rồi! Nếu nàng thích bái đường ta lập tức mang nàng tới chỗ mẫu hậu! Hôm nay chúng ta bái đường lại!”

      Hiểu Tuyết nghe những lời này tâm tình cực kì chấn động, lời dịu dàng này cư nhiên có thể thoát ra từ miệng tên Hoàng đế lãnh huyết nổi danh này sao? Nàng nghĩ nhiều rồi, nàng sao có thể bị làm cho xao động…

      -----------------------


      CHƯƠNG 19

      Dù nghĩ vậy nhưng nghe được chính miệng vậy, tâm tình Hiểu Tuyết cực kì thoải mái, tự giác được liền choàng tay ôm , đầu tựa vào trước ngực của , cảm giác an toàn, thanh thản, chính nàng cũng biết tại sao lại có thứ cảm giác đó.



      Hai người lẳng lặng ôm nhau, hưởng thụ dịu dàng chưa từng có của đối phương, mãi đến lúc Quế Nhi ở bên ngoài bẩm báo:

      – Hoàng thượng, nương nương! Điểm tâm chuẩn bị xong rồi!

      Lúc này Trần Ngự Phong mới buông nàng ra, nắm tay nàng dịu dàng :

      thôi, nàng cũng đói bụng rồi, chúng ta tới ngự thiện phòng. Dùng bữa xong ta Quế Nhi chuẩn bị cho nàng chút sau đó cùng ta tới Tây Cung thỉnh an mẫu hậu!

      – Được! – Hiểu Tuyết đáp , nghĩ tới việc gặp người đàn bà vừa muốn lấy mạng mình sáng nay quả thực có chút vui.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Dùng xong điểm tâm, Hiểu Tuyết mình trở lại phòng thấy Quế Nhi chuẩn bị nước để tắm rửa. Khi vào bồn tắm, nhớ lại thái độ dịu dàng ôn nhu hiếm có của Trần Ngự Phong khỏi cao hứng, nở nụ cười.

      cười gì? – Trần Ngự Phong tiếng động đứng cạnh bồn tắm từ lúc nào.

      – Tại sao ngươi vào đây được? – Hiểu Tuyết vội vàng hụp xuống nước che dấu thân người. Tuy ở đây mấy tháng nhưng nàng vẫn quen để người khác nhìn mình tắm, vì thế luôn lệnh cho Quế Nhi lui ra lúc tắm.

      cần che dấu! Cái nên xem trẫm vốn xem hết rồi! – Trần Ngự Phong khóe môi mang ý cười, thản nhiên ngồi xuống mép bồn tắm xem xét.

      Hiểu Tuyết trừng mắt nhìn , hảo cảm lúc trước bay đâu mất sạch. Dù sao nàng cũng tắm xong rồi, liền với y phục màu lam Quế Nhi chuẩn bị từ trước bao lấy chính mình. lại bất ngờ duỗi tay ra chặn cánh tay nàng lấy y phục, ôm lấy nàng ngã vào lòng.

      – Ngươi làm gì? Buông! – Hiểu Tuyết giãy dụa, thấy động đậy dịu giọng – Ta làm ướt y phục của ngươi rồi, ngươi buông sao ta có thể chuẩn bị tốt gặp mẫu hậu!

      Tiếng “mẫu hậu” thoát ra từ đôi môi hồng nhuận lập tức có tác dụng. Trần Ngự Phong tình nguyện buông nàng ra:

      – Ta thay y phục!

      Y phục xong, Quế Nhi đặt nàng ngồi trước gương bắt đầu trang điểm. Nàng nhìn mình trong gương nghi hoặc, mĩ nhân thanh tú mắt hàm xuân búi tóc mai dài, da dẻ nhẵn mịn như ngọc ngà, mềm mỏng, tinh tế, cái miệng đào nhắn thoa son mà đỏ hồng, kiều diễm như sương thân y phục lam dịu dàng ôn nhu này chính là nàng sao??

      Tuy chuẩn bị từ trước nhưng Trần Ngự Phong vẫn khỏi kinh sợ… Gương mặt nàng khi trang điểm càng giống Nhiếp Tiểu Thiện muôn vạn lần. Xem ra lần này lại có sóng gió với Vương Thái hậu rồi…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      CHƯƠNG 20


      Vương Thái hậu từ xa trông thấy bóng hai người trẻ tuổi bước vào Tây cung, gương mặt lạnh lùng sắc sảo có chút chấn động,con ngươi đen vẫn nhìn chằm chằm hai người kia cho thấy bà giờ phút này tràn ngập thù hận xen lẫn với tâm tình phức tạp.

      – Nhi thần tham kiến mẫu hậu!

      – Thần thiếp tham kiến Thái hậu!

      – Miễn lễ! – Vương Thái hậu từ chỗ chủ vị xuống, đến bên Hiểu Tuyết, ánh mắt sắc bén khiến người khác kinh sợ – Hiểu Phi ngờ lại giống Nhiếp Tiểu Thiện đến vậy! Là bổn cung già cả mắt kém, mong là Hiểu Phi để bụng!

      Cái này có thể tính là lời xin lỗi sao? chút chân thành cũng thấy trong mắt người đàn bà nham hiểm này. Nhưng bà ta muốn diễn kịch, nàng cũng chiều lòng mà phối hợp, xem rốt cục ai lợi hại hơn!

      – Thần thiếp sao dám! Chỉ là chút ấm ức có đáng gì so với khổ hình bị biến thành “người lợn” – Hiểu Tuyết mắt lạnh như băng, nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ” người lợn “.

      Câu này thực khiến cả mẫu tử Trần Ngự Phong chấn động vô cùng, nàng mới vào cung có mấy tháng làm sao biết chuyện của Nhiếp Phu Nhân mười năm trước. Hơn nữa những người biết được nội tình oan án của Nhiếp Phu Nhân năm xưa đều bị Thái hậu biến thành tiêm thi cả vậy sao nàng lại nội tình như vậy?

      Trần Ngự Phong nhìn nàng có chút kinh hãi, nữ nhân này rốt cuộc là ai? tuyệt đối tin chuyện hồn ma trở về báo oán nhưng…

      – Hiểu Phi! Nàng linh tinh gì thế?

      – Thần thiếp chỉ là nhớ tới câu chuyện mình từng nghe kể trước đây thôi!

      – Có thể cho bổn cung biết ? – Vương Thái hậu hờ hững nhìn nàng, vệt tối lướt nhanh nơi đáy mắt.

      – Tất nhiên là được ạ! – Hiểu Tuyết vui vẻ đáp.

      Câu chuyện được nàng kể lại như thước phim quay ngược chậm rãi trong đầu Trần Ngự Phong. Nàng vô tình chạm đến nỗi đau lớn nhất trong lòng … Ngày đó để trả thù Nhiếp phu nhân, Vương Thái hậu thái hậu bèn sai chặt chân tay Nhiếp phu nhân, móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm, cho ở trong nhà tiêu gọi đó là “người lợn”. Sau mấy hôm, thái hậu cho gọi Văn Đế vào để xem “người lợn”. Trần Ngự Phong thấy, ngạc nhiên bèn hỏi, biết đó là Nhiếp phu nhân, cầm được thương cảm liền sai người ngấm ngầm cứu chữa. Việc đến tai Thái hậu, Nhiếp phu nhân liền bị giết hại. Bản thân Trần Ngự Phong vô cùng đau đớn sinh bệnh nặng, Lý công công: “Việc đó phải là việc con người làm! Ta là con của thái hậu, thể nào trị thiên hạ được!”. Bất lực trước độc ác của mẫu hậu, nhẫn nhịn chịu đựng suốt mười năm qua, chịu nỗi đau khổ dày vò tâm can ai biết…


      Hiểu Tuyết nhìn ánh mắt trở nên đỏ ngầu như khát máu, mặt lộ ra thống khổ cùng hận ý sâu sắc, tay bị bóp chặt rất đau, nhưng nàng chịu đựng kêu ra tiếng. Thái hậu mặt cũng biến sắc, toàn thân run rẩy như gặp ma.

      – Đủ rồi! cần nữa! – Trần Ngự Phong gắt gao nhìn chằm chằm nàng, khí đột nhiên trở nên căng thẳng, lại đột nhiên đưa tay nâng đầu nàng lên, để nàng đối diện với mình, lãnh khốc – Nàng rốt cục muốn làm gì?

      – Thần thiếp chỉ là kể câu chuyện như ý Thái hậu. Phải Thái hậu? – Hiểu Tuyết quay sang nhìn Vương Thái hậu mặt mày tái mét, đứng vững phải để Lý công công dìu đỡ.

      – Ngươi muốn báo thù đúng , Tiểu Thiện? Được, ngươi tìm ta, đừng hại Hoàng nhi của ta! – Vương Thái hậu mắt tràn ngập đau khổ nhìn nàng, ớt .

      – Thái hậu, ta…

      – Nàng ra ngoài ! – Trần Ngự Phong nhìn nàng, ánh mắt đọng lại trước vẻ đau khổ tột cùng của mẫu hậu. Dù độc ác, tàn nhẫn tới đâu đó cũng là mẫu hậu , thực nhẫn tâm nhìn bà đau khổ như vậy.

      Hiểu Tuyết đưa mắt nhìn lâu, đột nhiên xoay người rời , quấy rầy bọn họ. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng làm thế. Nhiếp Tiểu Thiện, ngươi làm khó ta rồi nha!

      ----------------------


      CHƯƠNG 21


      Hiểu Tuyết ngồi chỗ trong phòng, nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt đầy tâm . Ánh mắt đau khổ của Trần Ngự Phong ám ảnh nàng vô cùng. có lỗi, lỗi là ở người sinh ra – bà ta quá độc ác tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Xem đau khổ như vậy trong lòng nàng trào lên nỗi xót xa khó tả, mười năm quá đau đớn đến chừng nào, độc đến chừng nào khi ai thấu hiểu. Con người ta có quyền lựa chọn người sinh ra mình, cũng vậy, dù độc ác tới độ nào cũng là mẫu hậu của , người mang nặng đẻ đau sinh ra . có quyền hận bà ta, vì thế chỉ có thể tự trách mình, thầm chịu đựng nỗi đau tinh thần ghê gớm. Thiên hạ đồn rằng Hoàng đế Trần Ngự Phong là kẻ vô tình, băng lãnh, 15 tuổi lên ngôi Hoàng đế. Lên ngôi 3 năm nam chinh bắc phạt lấn đất Bắc Chu, uy hiếp Bắc Tề, buộc Tây Lương thần phục. Kẻ mà các lão tướng thành danh chỉ gặp lần cũng vừa kính vừa sợ…

      Binh!

      Trần Ngự Phong đạp cửa thản nhiên bước vào cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét đẹp cao quý của bậc đế vương. Nhưng tất cả chính là đôi mắt u, tia nhìn phức tạp dõi thảng vào nàng. Ngửi được toàn thân đầy mùi rượu, Hiểu Tuyết trong lòng cả kinh, thận trọng nhìn :

      – Ngươi tới đây làm gì?

      – Hoàng cung này là của ta, ta thích đến đến thích , đến lượt nàng quản! – Trần Ngự Phong nhìn nàng, mặt tia biểu tình.

      – Ngươi uống rượu, ta chuyện với ngươi. Ngươi ra ngoài , ta mệt rồi muốn nghỉ! – Nàng quay lưng lại với , muốn nằm xuống giường. Chuyện hôm nay quả thực đau đầu khiến nàng rất mệt mỏi.

      Trần Ngự Phong rằng đem nàng ôm vào trong ngực, mắt nhắm lại:

      – Tiểu Tuyết Nhi! Ta cũng rất mệt mỏi, mười năm qua ta thực rất mệt mỏi!

      Hiểu Tuyết nhúc nhích nằm im trong lòng , nâng mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ tràn đầy đau khổ. Đây mới chính là con người của Trần Ngự Phong sao?

      tâm hồn bị chính mẫu hậu mình làm thương tổn sâu sắc.

      tâm hồn tràn ngập nỗi đau, thống khổ và dằn vặt.

      đằng sau vẻ ngoài băng lãnh, tàn khốc… mang lớp mặt nạ này suốt mười năm qua, chịu nhiều đau khổ tới chừng nào?


      nhàng giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt tuấn mĩ tuyệt luân tì vết. Chính vì cái gì lòng nàng lại thấy đau như vậy? Nàng đau lòng vì ư? Lẽ nào nàng thích ?

      Thầm mắng chính mình nghĩ ngu ngốc, nàng vừa rồi nghĩ cái gì? Thích? Nàng nư thế nào có thể dùng chữ thích này? Hiểu Tuyết định thu tay về, đột nhiên Trần Ngự Phong mở mắt, nắm lấy tay nàng:

      – Tiểu Tuyết Nhi, ra nàng là ai?

      – Ta là ai ngươi còn biết sao? lẽ ngươi cũng giống như Thái hậu, nghĩ ta là oan hồn trở về báo oán?

      Nhìn Trần Ngự Phong gương mặt biểu lộ đau thương, nàng lại đành lòng động đến vết thương lòng của , ôn nhu :

      – Ta là ta, sống đổi tên chết đổi họ. Ta biết ta rất giống Nhiếp phu nhân nhưng ta và bà ấy thực có quan hệ – Làm sao mà có quan hệ được trong khi nàng là người của ngàn năm sau. Nếu có cùng lắm nàng là kiếp sau của Nhiếp Tiểu Thiện, cũng có thể lắm, tình tiết này trong tiểu thuyết xuyên đâu có thiếu.

      Trần Ngự Phong chăm chú nhìn biểu có chút kì quái gương mặt nàng hỏi:

      – Cho ta biết tại sao nàng biết được chuyện của Nhiếp phu nhân?

      – Hai ngày trước Triệu mama cho ta biết!

      Trần Ngự Phong sửng sốt nhìn nàng, sau đó hỏi gì thêm, ôm nàng nằm xuống giường.

      – Đừng với ta là ngươi muốn ngủ lại đây nhá! Ta mệt lắm tiếp ngươi đâu! – Hiểu Tuyết nằm trong lòng , ngước đầu lên hỏi.

      – Yên lặng và ngủ !

      – Có ngươi ở đây ta ngủ được!

      – Nàng ngủ vậy đừng trách ta! – Trần Ngự Phong trừng mắt nhìn nàng, môi mang ý cười hơi nhếch lên, vẻ mặt tà mị chịu nổi.

      Nàng cũng thèm đôi co nhiều với , nhắm mắt lại thức thời mà ngủ. Chỉ lát hơi thở đều đều…

      ----------------------


      CHƯƠNG 22


      Trần Ngự Phong ngủ cảm thấy trước ngực buồn bực chịu nổi, giống như có tảng đá đặt đó, thở nổi. Mở mắt ra mới phát ánh sáng trong phòng hầu như biến mất, nhìn qua cử sổ vào lúc hoàng hôn. khỏi giật mình, vốn chỉ định ngủ lát rồi trở về ngự thư phòng xem xét các tấu chương, ai ngờ lại ngủ hết cả ngày cả thiết triều, nếu phải ngực bị vật nặng đè ép hít thở được, chỉ sợ ngủ đến ngày mai. Thầm trách Tiểu Mạnh Tử chết tiệt sao gọi dậy nhìn xuống, khỏi cười khổ vì vật nặng ở ngực hóa ra là cánh tay xương thịt của Hiểu Tuyết. Trần Ngự Phong dời cánh tay kia, đứng dậy sửa soạng quần áo chỉnh tề, xoay người thấp giọng kêu nàng:

      – Tiểu Tuyết Nhi, dậy thôi!

      Nhưng mà kêu mấy tiếng cũng thấy nàng tỉnh dậy, ngủ say như cũ, miệng còn thào mớ, ý thức.

      – Vẫn chịu dậy à? – Trần Ngự Phong nhìn chằm chằm nàng, khóe môi cong lên thành đường tuyệt mĩ, sau đó cúi xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi đào căng mọng, lại vòng tay ra sau nâng đầu nàng lên gần hơn, khiến nụ hôn cũng mặn mà hơn.

      Cách đánh thức kiểu này quả là có công hiệu bất ngờ, Hiểu Tuyết mở mắt đẩy ra rồi trừng mắt đẹp quát:

      – Ngươi muốn hù chết ta à?

      – Nàng đừng có làm tổn thương lòng tự tôn của ta như thế chứ, khuôn mặt ta chỉ mê chết người chứ làm sao hù chết người được? – trần Ngự Phong bất mãn đứng lên.

      Hiểu Tuyết nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc kia, lại nghe vậy mặt tối sầm hỏi:

      – Vậy ngươi mê chết bao nhiêu người rồi?

      – Mê chết mình nàng là được rồi!

      Hiểu Tuyết xuống giường chỉnh tranh lại y phục, nhìn sắc mặt mĩ nhân mấy vui vẻ, Trần Ngự Phong chút kiêng nể lôi kéo bàn tay nhắn mềm mại của nàng đặt lên đó nụ hôn.

      phải nàng ghen chứ Tiểu Tuyết Nhi?

      – Haha, ngươi tự mãn quá rồi! Bổn nương mà thèm ghen à, ta ghen, ghen! – Mặt nàng tối sầm lập lập lại.

      Trần Ngự Phong còn định trêu chọc nàng chút thấy Mạnh công công – tâm phúc của bước vào, theo sau là mấy cung nữ:

      – Bẩm Hoàng Thượng! Băng Cơ công chúa trở về ạ!

      – Băng Cơ trở về? Từ khi nào, sao cho trẫm biết?

      – Hoàng thượng ngủ say quá, nô tài dám đánh thức! – Tiểu Mạnh Tử mặt vô tội đáp -Thái hậu sáng nay cho bãi triều, lệnh cho các vị đại thần tối nay tới Tây cung dự yến tiệc mừng công chúa trở về! Xin Hoàng thượng và nương nương chuẩn bị ạ!

      Trần Ngự Phong tức khắc khôi phục lại dung nhan băng lãnh thường ngày, mặt lạnh như tiền quay về phía đám cung nữ:

      – Các ngươi tới làm gì?

      – Bẩm Hoàng thượng, thái hậu lệnh cho chúng nô tì giúp Hiểu Phi nương nương thay y phục để tối nay hiến vũ!

      – Hiến vũ? – Trần Ngự Phong nhíu mày, rốt cuộc mẫu hậu của lại muốn làm gì?

      – Được, các ngươi mau lại đây giúp ta! – Hiểu Tuyết bình thản đáp, nàng vốn tin trước mặt đông đủ các vị đại thần, Thái hậu dám dùng thủ đoạn gì hãm hại nàng.

      Trần Ngự Phong cùng Tiểu Mạnh Tử kinh ngạc đưa mắt nhìn nàng, sau đó rất nhanh ổn định thần thái chăm chú nhìn y phục do cung nữ cầm tay:

      – Y phục này…

      – Là Thái hậu lệnh cho chúng nô tì đem tới cho nương nương ạ!

      – Được rồi, các ngươi tới giúp Hiểu Phi ! – Trần Ngự Phong rồi bước ra ngoài, lòng đầy thắc mắc mưu đồ của Thái hậu

      – Hoàng thượng, liệu y phục đó có vấn đề gì ? – Tiểu Mạnh Tử vẻ mặt lo lắng

      loại trừ khả năng này, ngươi lập tức triệu Trương Thái y vào cung, bảo ông ta kiểm tra y phục của Hiểu Phi.

      – Nô tài tuân chỉ!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Hiểu Tuyết do dự đứng ở cửa, hai phi tần khác tới sau sốt ruột hung hăng đẩy nàng vào trong. Chỉ là trong nháy mắt, Hiểu Tuyết cảm giác được, ánh mắt mọi người bình tĩnh rớt thân thể nàng, nóng rực làm cho người ta khỏe.

      Hai bên sườn là các đại thần, chỗ cao nhất tất nhiên của Trần Ngự Phong, ngồi bên phải là Thái hậu bên trái là tiểu nương mắt to, dung mạo thanh tú – Băng Cơ công chúa. Các phi tần ngồi dưới, thấy Quý phi nương nương, tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt hận thù sắc bén, tựa như muốn đem nàng băm thành trăm nghìn mảnh. Chế giễu cười nhìn nàng chuẩn bị hiến vũ. Được! thế bổn nương cho các ngươi mở rộng tầm mắt xem ta múa ba lê đại!

      Nhạc khúc vừa nổi lên, các vũ công nhàng uyển chuyển di động. Trần Ngự Phong cao nhìn nàng, ánh mắt giấu nổi chút lo lắng.

      Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ tới động tác mà mình muốn nhảy, bắt đầu cử động nhàng, mở rộng, bắn ra, mở ra, duỗi bàn chân nhấc lên, đá chân, động tác vẽ thành vòng tròn, còn có loại kỹ thuật, xoay tròn người, kỹ thuật nhảy của nàng rất đẹp, vừa nhu nhược yếu đuối, vứa thể độc động lòng người.

      Làn váy ở đầu gối theo nàng mà xoay tròn, bàn chân mảnh khảnh di chuyển.

      Đôi chân nhắn trắng toát, dùng mũi chân mà múa, chỉ cần xem bị nó làm cho mê muội, tất cả mọi người đều đắm chìm ở đó.

      Chỉ có Trần Ngự Phong giống như ngọn núi lửa, mỗi động tác xoay tròn, bay vọt của nàng, cũng làm cho xúc động muốn đem nàng bóp nát.

      Cánh tay trắng nõn, cùng đôi chân tinh tế, là cho say mê, rất muốn, rất muốn đem tất cả tròng mắt của nam nhân ở đây tháo ra.

      Gương mặt Văn Đế trầm đáng sợ, nhưng ánh mắt lại mê say nhìn nàng. Thái hậu, công chúa cùng đám cung tần mĩ nữ khỏi kinh hãi, điệu múa này phải chính là điệu Thanh Hoa Huyền Tưởng khiến Vũ Đế say mê thời, điệu múa do Nhiếp phu nhân sáng tác dành cho Tiên đế… Nàng sao lại biết điệu múa này, hơn nữa còn thành thục nó tới vậy?? Nếu gương mặt là trời sinh vậy điệu múa này là sao?

      Hiểu Tuyết biết điều đó, nàng chỉ vô tình chợt nghĩ ra điệu múa này, Trần Ngự Phong lại mấy quan tâm vỗ tay tán thưởng, ánh mắt dường như suốt cuộc đời chỉ nhìn mình nàng, các đại thần càng căn cơ kinh hãi của các mĩ nhân kia, nhịn được mà vỗ tay, vũ đạo của nàng bọn họ chưa từng nhìn thấy, vừa mới lạ lại vui đùa, hơn nữa còn thuần khiết mang theo vài tia ướt át.

      Trần Ngự Phong từ từ bước xuống, nắm tay nàng nâng lên, e ngại mà đặt lên đó nụ hôn . Cả gian như ngưng lại chỉ còn hai người họ, tận sâu trong ánh mắt cũng chỉ có hình ảnh của đối phương, cặp uyên ương trời định!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :