1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 19
      Edit: Didytran
      Beta: _haru_

      Tôn Cẩn Du là người thực tế, đáp ứng Phương Mặc chiều liền ra cửa hàng làm việc. Tô Cẩn Nương bình phục rất nhanh, buổi trưa tỉnh, ngồi dậy ăn hơn nửa bát cháo, tinh thần cũng rất tốt. Ngưu tẩu tử nọ là người tốt bụng, lúc phòng bếp có việc gì làm liền giúp Phương Mặc chăm sóc Tô Cẩn Nương. Phương Mặc nhất thời rảnh rỗi, liền cùng Chu Tương Tú và Chu Tử Hân tìm tới cửa hàng Tôn gia.

      Cửa hàng Tôn gia ở cuối ngõ nơi họ sống, vừa vặn nằm nơi giao giữa hai con đường, mặt tiền cửa hiệu lớn, hai gian trong ngoài được ngăn bằng tấm mành dày. Vừa tới gần của hàng liền nghe thấy tiếng gõ leng keng thùng thùng ngừng truyền đến, trong của hàng có ba bốn người làm ăn mặc gọn gàng vô cùng bận rộn, chưởng quỹ cũng mặc chiếc áo đơn, tự mình rèn đầu cây thương, cái trán đen bóng mồ hôi như mưa, mà cạnh chân ông cũng có hơn nửa giỏ đầu thương rèn xong.

      Tôn chưởng quỹ này cũng là người thoải mái, thấy mấy người Phương Mặc liền ngẩng đầu cười: “Tử Hân, các cháu đến rồi. Cẩn Du bận việc phía sau, các cháu tự vào , ta tiện tiếp.” Lại quay vào trong lớn tiếng kêu: “Cẩn Du, Tử Hân đến này”.

      Chu Tử Hân quen cửa quen nẻo dẫn Phương Mặc và Chu Tương Tú vào. So với bên ngoài bên trong nóng hơn rất nhiều, lửa phong lô(1) đượm, bên trong chỉ có mình Tôn Cẩn Du, người mặc độc trung y, tay áo xắn lên cao lộ ra hai cánh tay màu đồng chắc khỏe làm việc. Ba người vừa tiến đến đều sửng sốt, Tổn Cẩn Du vừa ngẩng lên liền bắt gặp hai nữ nhân vào, nhất thời luống cuống đánh rơi kìm gắp than trong tay, mặc qua loa áo ngoài, gương mặt ngăm đen đỏ rực như xuất huyết. Phương Mặc trái lại hề khác thường, hiếm thấy là Chu Tương Tú cũng mất tự nhiên, cúi đầu xem chân, nửa ngày chẳng dám ngẩng đầu nhìn Tôn Cẩn Du.

      Tôn Cẩn Du mặc trường sam, đỏ mặt : “Sao mọi người lại vào đây? Ta còn chưa bắt đầu đâu”. Chu Tử Hân cười : “Đệ cứ bận việc của đệ, mấy người chúng ta cũng là rảnh rỗi nên dạo quanh thôi.” Phương Mặc để ý thấy vách tường treo mấy thanh trường kiếm và cung tên, hỏi: “Cẩn Du ca ca, huynh biết chế cung nỏ?”

      Tôn cẩn Du vừa làm vừa cười đáp: “Cái đó đơn giản hơn kiếm nhiều.” Phương Mặc lấy xuống tỉ mỉ quan sát, bên kia Chu Tương Tú cũng lấy thanh trường kiếm, tạo dáng khoa tay múa chân về phía Chu Tử Hấn. Chu Tử Hân nhìn dáng vẻ càn quấy của nàng sợ hết hồn, vội vàng : “Chu Tương Tú, muội mau thả xuống.”

      Chu Tương Tú nhướng mày, “Muội buông đó, huynh sợ à?”. Chu Tử Hân xí tiếng: “Huynh đây là sợ muội tự đả thương mình thôi.”

      Tôn Cân Du cười: “Tử Hân, thanh kiếm đó chưa mài lưỡi, làm bị thương ai đâu, huynh cần lo.” Chu Tương Tú cười phì tiếng: “Xem điệu bộ nhát gan của huynh kìa,” rồi treo lại kiếm lên tường. Chu Tử Hân đỏ mặt, thầm với Tôn Cẩn Du: “Sao đệ sớm?”

      Tôn Cẩn Du đáp: “Huynh cũng đâu có hỏi qua ta.” Chu Tử Hân nhất thời nổi cáu, hung hăng trừng cái.

      Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, giọng Tôn chưởng quỹ lớn tiếng chào hỏi cũng theo sát truyền vào: “Trinh thiếu gia đến rồi.” Phương Mặc trong lòng hơi động, vén mành cửa lộ ra khe hở nhìn sang. Trước cửa đứng hai con ngựa toàn thân đen bóng, cực kỳ thần tuấn, người lưng ngựa cũng chỉ độ mười ba mười bốn, khoác áo lông trắng như tuyết, mặt phấn môi đỏ, người ngựa vừa dừng nơi cửa, lập tức khiến người khác dời nổi mắt. Đó đúng là Tiêu Trinh mang theo Từ Ngọc Sanh cưỡi ngựa đứng ở cửa. Tôn chưỡng quỹ xoa xoa lòng bàn tay, tự mình tiến lên dắt dây cương, bên tận tình chào hỏi. Hai người kia xuống ngựa, Tôn chưởng quỹ giao dây cương cho người làm trong cửa hàng, bản thân vừa tự bồi tiếp Tiêu Trinh vào cửa vừa cười : “Trinh thiếu gia, thanh đoản kiếm của ngài rèn xong. Có phải hôm nay ngài muốn lấy ?”

      Phương Mặc nhìn lén Chu Tương Tú cũng chen tới, vén khe mành lớn hơn chút nữa, con ngươi lướt qua tình hình bên ngoài, nhất thời ánh mắt liền thẳng. Phương Mặc nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng mím môi cười, dứt khoát nhường lại vị trí, cho nàng ấy xem đủ thôi. Tôn Cẩn Du cầm bao đồ trong tay, thấp giọng với hai người: “Các muội đừng dán mắt vào cậu ta nữa.”

      Chu Tương Tú đầu chuyển cảm khái: “Vì sao? tuấn tú như vậy, vì cái gì thể nhìn mặt ? Muội chưa hề gặp qua người nào tuấn như vậy đâu. Cẩn Du ca ca, huynh biết ?”

      Tôn Cẩn Du muốn trả lời, Tôn chưởng quỹ bên ngoài liền hô to: “Cẩn Du, Cẩn Du, mau lấy đoản kiếm của Trinh thiếu gia ra.”

      Tôn cẩn Du đáp tiếng, “Tới đây.” Lại sờ sờ đầu thấp giọng, “Tóm lại mọi người cứ nghe theo ta, ngàn vạn lần đừng nhìn chòng chọc cậu ta.” Tôn Cẩn Du ra ngoài đưa đồ cho phụ thân, Tôn chưởng quỹ mở bao, lấy ra đoản kiếm dài chừng mười tấc đưa cho Tiêu Trinh, cười : “Trinh thiếu gia, ngài xem được chưa?”

      Từ ngọc Sanh cười đáp: “Tay nghề của Tôn chưởng quỹ còn phải nữa sao.” Tiêu Trinh rút đoản kiếm, kiếm chỉ chừng mười tấc nhưng vừa ra, hàn quang tức khắc lóe lên, Tiêu Trinh tỉ mỉ nhìn vài lần, gương mặt tuấn tú dần mang cười. Từ Ngọc Sanh có lẽ cũng quen biết Tôn gia, cùng Tôn Cẩn Du chuyện phiếm, cách khá xa nên Phương Mặc cũng nghe hai người gì. mặt Từ Ngọc Sanh treo nụ cười thoải mái, Tôn Cẩn Du trái lại trước sau như , hỏi câu đáp câu, thực thà vô cùng.

      Chu Tử Hân cũng tiến tới, thấp giọng hỏi: “Hai người kia là ai?” Chu Tương Tú lắc đầu, “Nếu muội biết tốt rồi.” Cả hai thấp giọng qua lại đột nhiên, phía ngoài truyền đến tràng kèn lệnh trầm thấp bi tráng. Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, ngay cả Từ Ngọc Sanh tán dóc cũng lắng tai nghe, lại nhanh chân vọt tới đường cái, nghe ngóng khắp nơi xem hướng tiếng kèn.

      Người đường đều hoảng loạn, có đứa bé lớn giọng khóc ầm lên. Từ Ngọc Sanh nghe xong vài tiếng liền vọt về cửa hàng, kề tai với Tiêu Trinh câu. Tiêu Trinh cầm đoản kiếm, Từ Ngọc Sanh ném mấy thỏi bạc vụn, hai người cưỡi ngựa vội vã rời .

      Cửa hàng Tôn gia cũng tiếng động ngột ngạt, nhóm người làm vô tâm làm việc, đều tụ ở cửa rì rầm, chỉ trỏ về phía Tây. Nhóm người Phương Mặc từ trong ra, khuôn mặt ngăm đen của Tôn chưởng quỹ trầm xuống, vọt tới đường dò la vài lần. Cửa hàng của ông cách cổng thành Tây cũng xa, đường cái người tới lui đều là từ hướng thành Tây hoảng loạn tứ tán về bốn phía trong thành, ai cũng bộ chạy trối chết.

      Chỉ chốc lát mấy vó ngựa nhay chóng từ phía cổng thành Tây phi lại đây. Người cưỡi ngựa mặc nhung trang, tốc độ cực nhanh, vừa chạy vừa hô to: “Tránh ra tránh ra.” Ngựa lao vùn vụt, đất loang lổ máu tươi, hiển nhiên trong mấy người đó có người bị trọng thương.

      Tôn chưởng quỹ hơi nhướng mày, lớn tiếng : “Nhị Ngưu, cậu mau tới xem thử cổng thành Tây, lấy được tin mau về.” người làm dưới hai mươi trong cửa hàng đáp tiếng, liền chạy về phía thành Tây.

      Tôn chưỡng quỹ cũng trở lại cửa hàng, nét mặt lo âu, mọi người nhất thời đều có chút hoảng sợ. Huynh muội Chu thị mặt trắng bệch từ lâu, trận hỗn chiến ở cổng Bắc thành Túc Bắc chỉ mới cách ngày mà thôi, quang cảnh ấy quá mức khốc liệt, bây giờ chuyện như thế lại đặt trước mặt, lòng sao chẳng sợ hãi cho được.

      Tôn chưởng quỹ loanh quanh trong cửa hàng mấy vòng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Mặc do dự hỏi: “Phương nương, cho rằng chuyện này có khẩn yếu ?”

      Phương Mặc lắc đầu, “Cháu cũng biết. Có điều thời điểm hôm qua chúng cháu vào thành, người Bắc Địch đóng quân bên kia thành Bắc. Nhân số bọn chúng tuy nhiều, nhưng muốn đồng thời bố phòng cả hai cổng thành Túc Bắc khả năng lắm.”

      “Phương nương đúng lắm.” Sắc mặt nặng nề của Tôn chưởng quỹ hơi hòa hoãn. Túc Bắc là tầng thành thứ nhất của Mạc Bắc, tường thành dựng đứng cao trăm dặm bao quanh lấy nhau, lại có quần sơn kỳ hiểm làm bình phong, muốn đồng thời bố phòng hai nơi cổng thành đúng là có khả năng lắm. Tôn chưởng quỹ lôi chiếc ghế ở góc cửa hàng ngồi xuống, lát sau lại ngẩng đầu với Tôn Cẩn Du: “Cẩn Du, con mau mang mấy người Tử Hân về nhà. Trước mắt bên ngoài loạn, Chu thúc Lý thúc con đều ra ngoài, trong nhà cũng có nam nhân, mấy người các con cũng đừng chạy khắp nơi, cứ ở yên trong nhà.”

      Tôn Cẩn Du ngoan ngoãn thưa tiếng, muốn dẫn theo mấy người Phương Mặc trở về suýt chút va phải Nhị Ngưu sốt ruột trở vào. Tôn chưởng quỹ thấy Nhị Ngưu quay lại, nôn nóng đứng lên hỏi: “Có dò hỏi được gì ? Có phải Thành Tây xảy ra chuyện?”

      Nhị Ngưu vừa thở dốc vừa : “Phải, , phải.” Có người mắt sắc thấy lưu loát, vội vã đưa chén nước qua. Nhị Ngưu uống ừng ực, lau mồ hôi trán: “Tiếng kèn lệnh vừa nãy là ngoài thành truyền đến, nghe đoàn xe thu lương về Huệ Châu ở ven núi Hổ Đầu gặp tập kích, lương thực toàn bộ còn, người cũng bị giết ít. Nếu phải thiếu tướng quân phái người tiếp ứng, chỉ sợ ngay cả người cũng chẳng thể sống sót trở về. Nghe cổng Bắc bên kia cũng đánh nhau, trước mắt tình huống thế nào tôi cũng .”

      Tôn chưởng quỹ ngồi yên lặng hồi, ngẩng đầu : “Mấy người các cháu sao còn chưa về?”

      Chu Tử Hân liền vội vàng : “ ngay đây ạ.” Kéo Tôn Cẩn Du, đoàn người chạy nhanh về nhà. Lúc về đến, cửa lớn đóng chặt, Tôn Cẩn Du tiến lên nện cửa, qua khe cửa có người nhìn dò mấy lần, lúc này mới dè dặt mở ra. Tôn Cẩn Du vừa vừa hỏi: “Ngưu bá, nương cháu đâu?”

      Ngưu bá ước chừng năm mươi, tóc hoa râm, đứng hơi khập khiễng. Phương Mặc nghe Ngưu tẩu tử qua, lão bá này chính là trượng phu của bà, cũng là lão gia phó Tôn gia. Ngưu bá vừa hấp tấp đóng cửa vừa : “Phu nhân ở trong hậu viện.”

      Đoàn người tới hậu viện, hướng Tây cửa phòng Tô Cẩn Nương mở ra, Tôn đại nương cùng đám phụ nhân và mấy đứa bé đều có mặt, rộn ràng chen chúc trong đó. Tôn đại nương vừa thấy Tôn Cẩn Du liền vội vàng kéo hỏi kỹ, bên khác Chu Tương Tú sớm chạy đến bên người Chu đại tức phụ, líu ríu chuyện, Chu Tử hân cũng theo sang. Phương Mặc vào trong, Tô Cẩn Nương tỉnh, ngồi tựa vào đầu giường, Nhiếp Vân Húc dựa vào người bà. Vừa thấy Phương Mặc, ánh mắt Nhiếp Vân Húc sáng rực, nhảy lên kêu tiếng, “Tỷ tỷ” rồi nắm tay Phương Mặc dắt tới bên Tô Cẩn nương.

      Tô Cẩn Nương vuốt vuốt mái tóc hơi rối của Phương Mặc, mỉm cười : “Trở về là tốt rồi.”

      Trong lòng Phương Mặc ấm áp, mỉm cười gật đầu.

      ====

      (1)phong lô: nguyên là loại bếp pha trà chuyên dụng thời Đường.

      [​IMG]
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :-O cái j thế.....cứ như t quay lại quá khứ ấy..

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 20
      Edit: Didytran
      Beta: _haru_

      Sau hôm đó đoàn người cũng còn ra ngoài. Tới giờ Dậu Tôn chưởng quỹ quay lại, vừa đến nhà biết được mấy người Chu Đại Lý Tiến đều chưa về, lại vội vàng trở ra. Trong phòng chỉ còn lại nữ nhân và nhóm hài tử. Sắc trời dần muộn, đường xá cũng yên tĩnh lại, Ngưu bá ra bên ngoài xem xét vài lần, mấy nam nhân Chu Đại, Lý Tiến và Tôn chưởng quầy đều chưa thấy ai cả. Tôn đại nương phân phó Ngưu tẩu tử dọn cơm, nữ nhân hài tử ngồi quanh phòng dùng cơm chung, sau đó từng người tự trở về.

      Đêm rét im lìm, đại môn vẫn chưa truyền đến động tĩnh. Tô Cẩn Nương là bệnh nhân, Nhiếp Vân Húc là trẻ , bọn họ dùng cơm lâu sau, Phương Mặc liền thu xếp cho họ ngủ. Ngọn đèn dầu phát ra đôi chút tiếng nổ, Phương Mặc đứng dậy cắt bấc đèn, trông ra ngoài song, trong viện rất yên tĩnh, nhưng đèn đuốc trong các phòng đều sáng, có lẽ Tôn Đại Nương bọn họ ngủ được. Phòng trong Tô Cẩn Nương cùng Nhiếp Vân Húc trái lại sát đầu vào nhau ngủ rất ngon. Phương Mặc dịch góc chăn, rón rén ra cửa.

      Đèn phòng Tôn Cẩn Du cũng sáng, Phương Mặc nhìn xuyên qua song cửa, ngồi băng ghế, mặt bàn phía trước chất đầy những phiến gỗ và sắt, cũng biết làm gì.

      Phương Mặc gõ cửa sổ. Tôn Cẩn Du cảnh giác quay đầu lại hỏi: “Ai?”

      Phương Mặc thấp giọng: “Là muội, Phương Mặc.”

      Tôn Cẩn Du khoác nhanh bộ y phục rồi ra, bắt gặp cái bóng nhắn đen như mực của Phương Mặc đứng dưới mái hiên sửng sốt, lập tức : “Mau vào , bên ngoài trời lạnh.” Phương Mặc theo vào phòng, nhận lấy chén trà nóng, ngồi ở chỗ lúc trước rồi hỏi: “Huynh bận gì à?”

      Tôn Cẩn Du sờ đầu: “Cũng có gì, cần cối xay nhà Ngô đại thúc sát vách bị gãy, ta làm cho ông ấy cái mới để thay.”

      Phương Mặc nhìn , lấy trong ngực ra bản vẽ: “Huynh có thể chiếu bản vẽ làm cái giúp muội ?” Tôn Cẩn Du nhận bản vẽ, nhìn nửa ngày mới chần chờ : “Đây, đây là cung nỏ?”

      Phương Mặc gật đầu cười: “Đây là liên châu nỗ(1), có thể bắn liền chín phát, trang bị hai ống tên dùng đồng thời, tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

      Tôn Cẩn Du quả là người thành thực, cũng hỏi lý do, chỉ cau mày cân nhắc nửa ngày mới rằng: “Ta chưa từng làm loại cung nỏ này, cũng biết mình có làm được .”

      Phương Mặc lại : “Nếu huynh có chỗ nào hiểu, có thể hỏi muội bất cứ lúc nào.” Tôn Cẩn Du lúc này mới nở nụ cười: “Được, nếu hiểu ta hỏi muội. Khi nào muội cần?” Phương Mặc cười : “Càng nhanh càng tốt.” Tôn cẩn Du gật đầu: “Ta làm xong mang cho muội ngay.” Phương Mặc lại giải thích cho Tô Cẩn Du số chi tiết về liên châu nỗ, lúc cáo từ ra về, trời lại lất phất những tuyết, bay múa đầy trời, dưới ánh đèn mông lung từ mấy nhà chiếu rọi lộ vẻ thê lương.

      Ngủ tới nửa đêm, Phương Mặc đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng, vội vàng nhảy phắt dậy đẩy song. Trong sân người đứng, bóng người cao lớn như là Lý Tiến, nàng vội vã ra ngoài.

      Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, cũng biết giờ nào, trung tối đen như mực, Lý Tiến chẳng biết đứng bên ngoài bao lâu, người, đầu chỉ toàn màu trắng, thoạt nhìn có vài phần giống người tuyết. Thấy Phương Mặc ra ngoài, Lý Tiến cũng tới gần, chỉ đứng trong sân chuyện: “Mặc nhi, nương cháu và Vân Húc ngủ chưa?”

      Phương Mặc gật gật đầu: “ ngủ từ lâu, Lý thúc có việc?”

      Lý Tiến cúi đầu nghĩ ngợi, đáp: “Hai hôm nay ta cùng Chu đại thúc Chu nhị thúc cháu yết bảng trưng binh, giờ được bố trí trong Tân binh doanh của Đệ nhị quân, sáng sớm ngày mai qua. Trong quân phát chút tiền lương, ta đưa ít cho Tôn gia tẩu tử, mấy ngày nay mọi người cứ yên tâm ở lại đây. Trong mấy ngày này chỉ sợ ta thể lúc nào cũng trở về được, mọi việc cháu lưu tâm thêm chút.”

      Gió bấc vù vù thổi, bông tuyết bay đầy trời. Trong phòng ngọn đèn như hạt đậu, chập chờn, in bóng người xuống mặt tuyết xanh xám, chợt gần chợt xa, chợt ngắn chợt dài như trôi nổi. Phương mặc híp mắt nhìn Lý Tiến đứng trong sân, gió tuyết bao quanh tựa hồ cả người đều hòa vào đầy trời hoa tuyết. Phương Mặc đáp: “Lý thúc, cháu biết rồi, thúc cũng phải cẩn thận.”

      “Ta biết.” Lý Tiến .

      Phương Mặc thấy hình như còn việc chưa , lại hỏi: “Lý thúc, thúc lo lắng Vân Húc?”

      Lý Tiến lắc đầu: “Ta lo, tẩu tử và cháu đều là người đáng tin cậy, Vân Húc giao vào tay hai người ta cực kỳ yên tâm.” Phương Mặc đứng tại chỗ chờ xong, quả nhiên, Lý Tiến lại cúi đầu cân nhắc hồi, đột nhiên vào dưới mái hiên, tới gần Phương Mặc thấp giọng : “Mặc nhi, thành Túc Bắc này mọi người vẫn nên sớm rời thôi.”

      Phương Mặc ngẩn ra, Lý Tiến lại thấp giọng tiếp: “Hôm nay ta đợi trong quân hơn nửa ngày, cũng nghe chút chút chuyện phiếm, tại thành Túc Bắc chẳng hề kiên cố như bề ngoài. Thời điểm Túc Bắc Vương tiến vào Tị thủy quan mang theo ít nhân mã, bây giờ quân coi giữ trong thành còn bằng nửa trước kia. Người Bắc Định thủ cổng Bắc, tuy tạm thời trắng trợn tiến công, nhưng cũng tạo ra chẳng ít phiền phức xung quanh. Hôm nay hai tuyến quân thu lương thể bình an trở về, ngày tháng bất ổn trong thành này chỉ sợ còn xa.”

      Phương Mặc nhớ tới tình cảnh chiều hôm đó cũng cả kinh, trước mắt Bắc Địch giống như muốn công thành, ngược lại giống như muốn vây chết họ. Lý Tiến xong việc này, bấy giờ mới xoay người cáo từ. Phương mặc đứng nơi cửa nhìn theo, chỉ chốc lát, bóng người Lý Tiến tan mất trong màn gió tuyết trắng xóa.

      Ngày kế Phương Mặc dậy từ rất sớm, cố ý vòng qua cửa phòng Lý Tiến, gõ cửa hồi lâu cũng có tiếng đáp lại, ngược lại cửa phòng cách vách lại mở, Vinh Tiến Vũ ra: “Là Phương Mặc à, Lý thúc cháu được lúc rồi.”

      Phương Mặc đành chậm rãi trở về. Đêm qua tuyết rơi rất nhiều, sân mảnh tuyết trắng, mọi người đều chưa dậy, nền tuyết chỉ có hai dấu chân qua lại, trong phòng bếp khói mịt mù, chậm rãi bay tản ra ngoài, làm cho vùng đất trắng xóa thêm vài phần mông lung. Phương Mặc nhớ tới thuốc của Tô Cẩn Nương, trời vừa sáng là bà phải uống. Đêm qua Tô Cẩn Nương ngủ rất an ổn, bếp lò trong góc tường phòng họ sớm tắt, Phương Mặc muốn xin ít lửa, tới cửa phòng bếp chợt nghe thấy tiếng chuyện.

      “Phu nhân, bây giờ trong nhà nhiều người, chúng ta có phải mua thêm chút gạo mì ?”

      “Lát nữa mở hàng, ta với bà cùng , chúng ta mua nhiều ít.” Tôn đại nương đáp.

      “Mua nhiều như vậy làm gì? Tôi nghe nhà tôi , chiều hôm qua mấy hàng gạo trong thành lại tăng giá! giờ gạo đắt đến dọa người, chúng ta vẫn nên mua ít thôi, đủ dùng cho mấy ngày tới là được. chừng vài ngày nữa giá gạo lại hạ.” Ngưu tẩu .

      Tôn đại nương cười khổ tiếng: “Vẫn nên mua nhiều , giá cả chỉ sợ nhất thời chẳng xuống đâu. Lát nữa ta gọi Cẩn Du cùng chúng ta, thuận đường mua thêm nhiều thức rau chút.”

      Phương Mặc từ từ lui về, đứng dưới mái hiên gọi: “Ngưu tẩu, tẩu ở đâu?”

      “Ở đây, ở đây.” Ngưu tẩu vừa đáp lời vừa ra, “ nương có việc?” Tôn đại nương cũng ra. Phương Mặc quan sát bà, quầng mắt có chút biến đen, chỉ sợ tối qua ngủ ngon giấc. Phương Mặc cười : “Bếp sắc thuốc cho nương cháu tắt rồi, Ngưu tẩu tử, bếp tẩu có than cháy ? Cho cháu mượn nhóm?”

      Tôn đại nương với Ngưu tẩu: “Bà mau nhóm bếp thuốc cho Phương đại tỷ, chốc lát là ấy phải uống thuốc rồi.” Vừa cười với Phương Mặc : “Mau vào , đừng đứng ở mái hiên. Bên ngoài gió lớn, cẩn thận băng rơi trúng người.” Phương Mặc ngẩng đầu nhìn mái hiên, quả kia treo ít tụ băng to bằng cánh tay trẻ con, giữa gió Bắc lấp lóa ánh lạnh, nàng vội vàng cười vào nhà. Tôn đại nương rót chén trà nóng cho nàng: “Mau làm ấm thân.”

      Phương Mặc khoan thai uống, Tôn đại nương vừa làm việc vừa chuyện với nàng. Phương Mặc mấy lần muốn dẫn chuyện tới thành Túc Bắc, nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống – lời Lý Tiến đêm qua có chút đủ . Nhà này từ bé đến lớn đều là người phúc hậu, bản thân thể nghe tùy tiện hai câu mà coi thành , muốn cả nhà họ theo mình bôn tẩu khắp nơi.

      Hai người chút chuyện phiếm, Ngưu tẩu nhen lửa bếp lò, Phương Mặc vội vàng đứng lên : “Ngưu tẩu, để cháu mang về là được.” Nhận lấy bếp lò, Phương Mặc cáo từ Tôn đại nương rồi quay về phòng, trong phòng Tô Cẩn Nương cùng Nhiếp Vân Húc còn ngủ say. Phương Mặc ninh ấm sắc thuốc, tuy nàng có cảm giác hơi mệt nhưng cũng chẳng ngủ nổi, liền ngồi ngay bên bếp lò.

      Nàng chốc nhớ tới Lý Tiến, chốc lại nhớ những lời vừa nghe, trong lòng mãi chưa quyết định chắc chắn được. giờ nàng cũng phải người, rất nhiều tình chung quy phải tính toán chu đáo ít mới tốt. Ấm sắc thuốc dần sôi, hơi nóng bốc lên mù mịt, phía đầu sân bên ngoài có tiếng người. Phương Mặc đứng lên, hé cửa bếp lò đóng. Tôn Cẩn Nương tỉnh, kêu tiếng, “Mặc nhi.”

      Phương Mặc vội vàng qua, Tôn Cẩn Nương sờ tay nàng: “Lạnh thế này? Nữ nhi ngoan, có phải con mặc ít quá ?”

      Phương Mặc cười : “Con lạnh. Nhất định vì vừa ra ngoài nên tay mới hơi cóng.”

      Tôn Cẩn Nương lại : “Mặc nhi, có phải tối qua Lý thúc con tới đây? Ta như là nghe được tiếng cậu ấy.”

      Phương mặc nhìn sắc mặt bà đáp: “Lý thúc và hai vị thúc thúc Chu gia yết bảng trưng binh, sớm nay rồi.” Tôn Cẩn Nương nghe xong, nửa ngày cũng mở miệng. Phương Mặc nhìn kỹ sắc mắt của bà, bật ra: “Nương?”

      Tôn Cẩn Nương hoàn hồn, thở dài hơi: “ lúc này, cũng chẳng có sống sót trở về được ?” Phương Mặc cười đáp: “Cát nhân tự có thiên tướng. Nương, người cũng đừng lo lắng quá mức.”

      Tôn Cẩn Nương chua xót cười, tựa vào đầu giường nửa ngày . Phương Mặc rót nửa bát thuốc cho mẫu thân, nhìn bà uống xong lại : “Nương, người uống thuốc này phải ăn chén cháo lót dạ. Lát nữa con mời Lý lang trung lại đây xem.”

      Tôn Cẩn Nương vội ngăn lại: “Mặc nhi, con khỏi phải mời, nương khỏe lắm rồi.” Lại kéo Phương mặc ngồi lên mép giường, thấp giọng: “ giờ chúng ta ăn nhờ ở đậu nhà người, ăn uống chỉ sợ tốn ít bạc. Tuy nhà Tôn đại nương có suy nghĩ kia, nhưng chúng ta cũng thể mất chừng mực. Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, ngàn vạn lần đừng làm người ta ghét bỏ.”

      Phương mặc nghĩ nghĩ, cười : “Nương, chuyện tiền bạc người phải nghĩ nhiều. Lúc Lý thúc rời có lưu lại cho con chút, tiền mời lang trung chúng ta vẫn chi được.” Tô Cẩn Nương nhất thời ngây ngẩn cả người, Phương Mặc nhanh chóng thêm: “Nương, người đừng nghĩ nhiều nữa. Lý thúc rồi, đây chính là tiền chẩn bệnh lúc trước.” .

      Tô Cẩn Nương bất đắc dĩ cười: “Đó là chuyện bao lâu, cậu ta còn thế. Là cậu ta sợ chúng ta chịu nhận mới tìm cớ thôi. Rốt cuộc cũng là tiền sinh sống của cậu ta, chúng ta thế nào cũng phải giữ lại chút chút cho người ta. Chỉ mong Lý huynh đệ bình an sống sót. Sau này, chúng ta cũng phải trả thúc ấy phần ân tình này đấy.”

      ====

      (1)liên châu nỗ

      [​IMG]
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 21
      Thu xếp cho Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc xong, Phương Mặc ra cửa viện. Nàng nhớ Tôn Cẩn Du Lý lang trung sống ở thành Tây, mở hiệu thuốc gọi là Hạnh Lâm Trai, cách cửa hàng Tôn gia xa. Thành Tây Túc Bắc dân cư san sát, nhà cửa nhiều là thấp bé đơn giản, khắp nơi đều thấy lưu dân chống gậy, chìa bát gỗ. chưa được mươi bước, thường thường hai cái bát vỡ đưa đến trước mặt nàng, nghe bên tai có người : “Tiểu thư xin thương xót, cho ít miếng ăn.”

      Tuy Phương Mặc tuổi , nhưng dù sao cũng là kẻ lăn lộn trong bể máu vô số lần, chỉ ánh mắt liền mang theo lệ khí vô hạn, những người kia dù rằng khổ sở cầu xin nhưng cũng chẳng dám cưỡng ép. Cách rất xa nhìn thấy hàng ngũ dài trước cửa hàng gạo, Phương Mặc nhìn dòng người nọ vài lần, liền tiến vào Hạnh Lâm Trai.

      Hôm nay Lý lang trung có ở Hạnh Lâm Trai, chỉ có mấy đồ đệ bận rộn. Phương Mặc hỏi nguyên do, hóa ra Lý lang trung bị mời đến hỗ trợ trong quân, ngày về cũng chắc chắn, nàng đành theo chút tiểu kĩ của bản thân, định bốc mấy vị thuốc mang về, chẳng ngờ mấy vị thuốc cũng khan hiếm, đa số đều có.

      Phương Mặc liên tục chạy qua mấy hiệu thuốc mới thu đủ, dọc đường trở về lại đụng phải cảnh tượng vô số người đường vội vã, những người này hoặc ôm bao lương thực, hoặc bị thương sốt ruột chạy chữa. Phương Mặc tránh sang bên, bắt gặp mười, hai mươi lưu dân điên cuồng tuôn tới thành Tây, xa nghe thấy có người gào khóc: “Dừng tay! Tất cả dừng tay! Đám cường đạo các người…”

      Phương Mặc chen theo dòng người chầm chậm tiến lên, đến ngang qua mặt trước tiệm gạo kia thấy dòng người xếp hàng đâu nữa. Trong tiệm gạo đông nghìn nghịt, ầm ầm náo loạn, kẻ cướp lương thực chắn kín cả đường . Chưởng quỹ cùng với tiểu nhị trong tiệm đầu đầy những máu còn ở ven đường, đất trắng xóa bột gạo, rất nhiều phụ nhân hài tử chen vào được nằm đất hoảng hốt dùng miệng liếm bột gạo lẫn bùn tro.

      Phương Mặc đứng gần đó chỉ trong chốc lát, liền có đội binh tướng tuần thành chạy tới, đánh mấy kẻ kịp trốn rồi . đầu chưởng quỹ cửa hàng nổi bọc máu vô cùng lớn, ngồi nơi cửa kêu trời vái đất, đường nhất thời bóng người, chỉ còn tiếng khóc la kêu gào như xé, khiến người cảm thấy lòng lạnh toát. Phương Mặc trở lại viện, Tôn Đại Nương ở trong vừa xử lý vết thương đầu Tôn Cẩn Du vừa : “Thằng bé này, xe mất mất thôi, con còn vọt theo làm gì?”

      Tôn Cẩn Du đáp: “Nương, chúng ta chỉ còn độc chiếc này.”

      Tôn Đại Nương sững người, mới chậm rãi : “Cẩn Du à, xe có thiếu, cũng quan trọng bằng mạng sống! Nương còn hi vọng con phụng dưỡng về già đây, sau này đừng kích động thế nữa.”

      Tôn Cẩn Du cười : “Nương, chẳng sao đâu, những kẻ kia làm bị thương con được. Nương xem, vết thương đầu con chì như bị đụng tường thôi, cũng chẳng đau, nương cần lo.”

      “Sao ta có thể lo?” Tôn Đại Nương thở dài hơi, “Trước mắt năm nay binh hoang mã loạn, nương cũng chỉ có mình nhi tử là con, dù sao vẫn mong con đời đều bình an.” Bà cằn nhằn, vừa ngẩng đầu liền thấy Phương Mặc tiến vào cửa viện, vẻ ưu sầu mặt tức khắc che mất, treo ra ý cười với Phương Mặc: “Mặc nha đầu, mình cháu đâu thế?” Phương Mặc cười đáp: “Cháu ra ngoài bốc mấy vị thuốc. Cẩn Du ca ca bị sao vậy?”

      “Đụng ngã thôi.” Tôn Đại Nương hàm hồ giải thích, vỗ vai Tôn Cẩn Du để đứng dậy, bà lại quay sang Phương Mặc: “Mặc nha đầu, sau này đừng ra ngoài mình nữa, bên ngoài giờ loạn lắm, nương gia như cháu xảy ra chuyện tốt.” hồi lại tiếp, “Muốn ra ngoài để Cẩn Du cùng.”

      Phượng Mặc vội nhận lời. Tôn Cẩn Du bên cạnh cất lời: “Nương, con có chút việc muốn tìm Phương Mặc.”

      Tôn Đại Nương nở nụ cười, “Được rồi, ta dài dòng nữa, các con .”

      Tôn Cẩn Du mang Phương Mặc tiến vào phòng, xoay người liền đóng cửa lại, Phương Mặc nhìn loạt động tác chùa có chuyện lạ(1) của , cười hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Nếu biết tính , chỉ sợ cũng bị hành động này của dọa mất.

      (1)sát hữu kỳ (煞有其事): ý như có chuyện vậy

      Tôn Cân Du từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra liên châu nỗ làm dang dở: “Phương Mặc, muội nhanh giúp ta xem chút, sao ta cứ thấy đúng?” Trong lòng Phương Mặc tăng thêm mấy phần đánh giá với thiếu niên này – tuy hàm hậu nhưng cũng thận trọng, biết cất giữ liên châu nỗ này ổn thỏa. Phương Mặc cầm lấy liên châu nỗ, quan sát lượt rồi lại giải thích hồi, Tôn Cẩn Du lộ ra bộ hiểu.

      Cửa đột nhiên có người hô: “Cẩn Du, Cẩn Du, đệ có đây ?”

      Vừa nghe giọng liền biết là Chu Tử Hân, Tôn Cẩn Du liền nhanh chóng bỏ liên châu nỗ vào ngăn kéo, lại thêm khóa , tiếp theo mới lên tiếng: “Ta ở đây, huynh đợi chút.”

      Mở cửa, Chu Tử Hân bắt gặp Phương Mặc cũng ở trong lấy làm kinh hãi, ánh mắt vòng tới vòng lui hai người – phương Bắc tuy chú trọng như phương Nam, thế nhưng nam nữ đại phòng dù sao vẫn có phần giữ kẽ, hai người này đóng cửa trong phòng, cũng làm gì đây. Phương Mặc nhìn đầy mặt suy đoán, biết mình lại phạm vào kiêng kỵ thời này, có điều nàng vốn để ý những trò điều đó, thời thế đạo loạn lạc, nàng lại càng chẳng đặt những thứ ấy vào mắt.

      Phương Mặc cười chào: “Tử Hân ca ca, huynh tìm Cẩn Du ca ca có việc?” Chu Tử Hân đáp: “Cũng việc gì gấp? Hai người…” chợt thấy vết thương đầu Tôn Cẩn Du, lại đổi giọng: “Cẩn Du, đệ bị thương?”

      Tôn Cẩn Du sờ sờ đầu, cười đáp: “ việc gì.” Chu Tử Hân kéo Tôn Cẩn Du thấp giọng hỏi: “Thương thế đầu đệ có phải lúc mua gạo xảy ra chuyện?” Tuy Tôn Cẩn Du đáp, song nét mặt cũng ngầm thừa nhận. Chu Tử Hân vỗ vai , thở dài hơi, lại tiếp: “Bây giờ đường chuyện cướp thóc cướp gạo đều có, cũng chẳng thành Bắc bên kia thế nào? Nương ta cũng cho ta ra ngoài, ta tự cảm thấy như chim bị nhốt trong lồng, ngay cả chết khi nào cũng hay?”

      Tôn Cẩn Du nào hiểu được cảm khái, chỉ thà cười theo, sờ sờ đầu rót chén trà uống. Phương Mặc thấy hai người hai thứ biểu trâu ngựa khỏi cảm thấy buồn cười, tìm lý do rời .

      Trở lại phòng trong, Tô Cẩn Nương ngồi giường vừa thêu thùa may vá vừa chuyện với Nhiếp Vân Húc, áo trấn thủ da cáo hoàn thành hơn nửa, khoác vừa khít người Nhiếp Vân Húc. Phương Mặc uống chén nước trà, ngồi bên cười híp mắt nghe họ chuyện, chưa được bao lâu thiếp .

      Phương Mặc bị tràng kèn lệnh ngột ngạt đánh thức. trung mờ tối, tiếng kèn trĩu nặng u u nghẹn ngào thổi, đại địa Mạc Bắc trời cao đất rộng, tiếng kèn trải dài trầm bổng, trong tai đầy ứ thanh ấy, từng tiếng tràn tới. Đây là lần thứ hai trong thành Túc Bắc họ nghe được thanh này, lần trước là đại quân áp giải lương thực bị nạn, lần này lại chẳng là cớ gì?

      Tuy cực lực che giấu, Phương Mặc vẫn nhìn ra được từ bàn tay hơi run của Tô Cẩn Nương rằng bà căng thẳng và sợ hãi, Nhiếp Vân Húc mở to cặp mắt đen nhánh, ngẩng đầu ngó quanh, tựa hồ muốn biết rốt cuộc thanh này từ đâu mà đến. Phương Mặc ngồi bên mép giường, đưa tay ôm lấy Tô Cẩn Nương, chỉ chốc lát, cái đầu xíu của Nhiếp Vân Húc chui vào giữa hai người. Phương Mặc sờ đầu cậu bé, mỉm cười.

      Tiếng kèn lệnh cuối cùng cũng dừng lại, trong phòng im lặng đến đáng sợ, Phương Mặc cười : “Con ngủ lúc nào vậy? Nương, sao người gọi con dậy?”

      Tô Cẩn Nương lấy lại tinh thần: “Lại chẳng phải chuyện khẩn yếu, ta gọi con làm gì? Giờ ngủ đủ chưa? Vừa rồi Ngưu tẩu tử đưa thức ăn lại đây, ta hâm bếp, con dùng luôn ?” Phương Mặc đưa tay sờ eo, sờ bụng, cười : “Ngài , con cũng chẳng cảm thấy, ngài vừa , bụng con liền xướng khúc này.”

      Nhiếp Vân Húc cười hỏi: “Tỷ tỷ lừa người, bụng sao xướng khúc được? Nó lại chẳng mọc miệng nha!” Phương Mặc nghiêng đầu nhìn cậu bé, “ tin đệ tới nghe chút xem?” Nhiếp Vân Húc đầy mặt hoài nghi áp tai lên nghe, Phương Mặc nhịn được cười phá lên, Nhiếp Vân Húc bẹp bẹp miệng: “Tỷ, đệ cũng nghe thấy nó xướng khúc! Nó động đậy cơ.” Phương Mặc cười đến đứng nổi.

      Phương Mặc dùng cơm trời hoàn toàn sụp tối. Lý Tiến rồi, Tô Cẩn Nương liền để Tôn Đại Nương dùng mành tách ra tiểu gian trong phòng, chuyển tất cả vật dụng của Nhiếp Vân Húc tới, ban đêm Nhiếp Vân Húc nghỉ trong tiểu gian đó. Phương Mặc bố trí hai người ổn thỏa, bản thân mới nằm xuống, liền nghe thấy Tôn Cẩn Du ngoài cửa gọi tên mình, vội vã mặc quần áo.

      “Phương Mặc, liên châu nỗ ta làm xong, cũng chẳng biết có đúng hay .” Phương Mặc vừa mở miệng, Tôn Cẩn Du liền thấp giọng cắt ngang.

      chứ, nhanh như vậy!” Phương Mặc kinh ngạc.

      Tôn Cẩn Du sờ sờ đầu: “Hôm nay ta có việc, cũng chẳng ra ngoài, nên ở trong phòng loay hoay làm, phải muội càng nhanh càng tốt sao?” Phương Mặc cười đáp: “Huynh chờ lát, muội cùng xem với huynh.” Nàng trở vào phòng tiếng với Tô Cẩn Nương, tới phòng Tôn Cẩn Du. Tôn Cẩn Du như thường đóng cửa, lấy ra liên châu nỗ, Phương Mặc mỉm cười nhận lấy, nhìn kỹ lượt, lắp ống tên, ngắm chuẩn, ấn khai quan, ám tiễn chừng mười tấc cắm phập vào tấm ván gỗ, ngập hơn nửa.

      Phương Mặc thở dài hơi, uy lực của liên châu nỗ này so với trước vẫn kém rất nhiều. Có điều nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của Tôn Cẩn Du, liền biết vậy này ở đây vẫn là hết sức tuyệt vời. Phương Mặc hỏi: “Thế nào?” Tôn Cẩn Du hít hơi sâu: “Rất tốt.” ăn vụng về, “rất tốt” là lời khen ngợi cực có trọng lượng có thể thốt ra.

      Phương Mặc rút mũi tên ra, cười : “Trong đây có nửa công lao của huynh.”

      Tôn Cẩn Du cười hì hì hai tiếng, khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng: “Ta có công lao gì đâu?”

      Phương Mặc thầm than trong lòng, thiếu niên này thực quá thành , nàng cũng tiện trắng trợn chiếm lợi. Phương Mặc thêm: “Cẩn Du, ngày mai huynh theo muội đến nơi được ?”

      “Được.” Tôn Cẩn Du đáp ứng, “ nơi nào?”

      Phương Mặc nhìn mũi tên kia, vẫn còn rất sắc bén, nàng lần nữa lắp vào ống tên, chậm rãi đáp: “Chỗ có thể kiếm tiền.”

      Tôn Cẩn Du sờ đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Phương Mặc. Phương Mặc bao lại liên châu nỗ, cười hì hì: “Ngày mai rời giường sớm chút, chúng ta cùng kiếm món hời lớn.”
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 22
      Sáng sớm Phương Mặc mang theo Tôn Cẩn Du tới phủ Túc Bắc Vương, phủ Túc Bắc Vương ở thành Nam, môn đình to như thế đứng hơn mười vị hộ viện. Phương Mặc trực tiếp muốn tìm Tiêu tổng quản, được người dẫn từ cửa hông tiến vào, ở phòng khách chờ giây lát, hán tử khôn khéo dáng dấp quản chừng bốn mươi lại đây.

      Người kia vừa vào liền cười với Tôn Cẩn Du: “Hóa ra là Cẩn Du, mau ngồi!” Tôn Cẩn Du ngồi xuống, tuy Tiêu quản chuyện với Tôn Cẩn Du, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại quét về phía Phương Mặc, đối với tiểu nương này coi trọng chẳng cần cũng biết. Tôn Cẩn Du nhìn Phương Mặc cái, là Phương Mặc kéo tới, cụ thể chuyện gì cũng .

      Phương Mặc mở lời: “ biết Tiêu Thế tử có ở đây chăng?” Tiêu quản ngẩn ra, lập tức cười đáp: “Chẳng dối gạt tiểu thư, từ lúc Bắc Địch vây thành tới nay, Thế tử gia về qua phủ lần nào.” Tiêu quản vừa vừa bảo nha đầu dâng trà, “Chẳng hay tiểu thư có chuyện gì tìm Thế tử gia? Tiểu nhân cũng thuật lại.”

      Tuy Phương Mặc hi vọng có thể lập tức tìm được Tiêu Vinh, nhưng thế cục trước mắt lại thể kéo dài, nàng uống ngụm trà, cười : “Cũng chẳng phải chuyện gì khẩn yếu, chính là lần trước Tiêu Thế tử hỏi ta mấy lời, ta nhất thời có đáp án, hôm nay vừa vặn nghĩ thông, vì vậy liền đến tiếng. Nếu Tiêu Thế tử có nhà, vậy chúng ta xin cáo từ.”

      Tiêu quản vội vã ngăn lại: “Tiểu thư đừng vội, là câu hỏi của Thế tử gia, vậy nhất định là việc khẩn yếu, ngài hãy uống ngụm nước trà, tiểu nhân chút trở lại.” Dặn dò nha đầu cẩn thận hầu hạ, bản thân bước nhanh vào nội viện, để nha đầu bà tử truyền lời vào, chẳng bao lâu, tiểu thư mười ba mười bốn tuổi được nha đầu bà tử vây quanh ra.

      Tiêu quản cúi đầu bẩm báo, tiểu thư kia nghĩ chốc lát, hỏi: “Người ở đâu?” Tiêu quản cúi đầu trả lời: “Ngay ở phòng khách cạnh tiểu môn.” Ông ta phía trước dẫn tiểu thư mang đám nha đầu bà tử kia tiến về phía phòng khách.

      Phương Mặc khơi chuyện với Tôn Cẩn Du, Tôn Cẩn Du lưng cõng bao đồ vải thô, vừa vừa uống từng hớp trà lớn, “Trước đây chúng ta là người bên kia kênh đào thành Tây, cha mẹ Từ Ngũ đảm nhiệm quản trong nông trang bên đó, hai ta từ quen biết, sau đó cậu ta đến vương phủ làm việc, lại dẫn Trinh thiếu gia qua mấy lần, ta tới đây đưa đồ cũng mấy lần, vì thế cũng biết Tiêu quản .”

      Phương Mặc gật đầu cười, lại hỏi: “Hóa ra huynh tới vương phủ, sao sớm?”

      “Ta cũng vào trong vương phủ, chỉ đứng chờ Từ Ngũ ở đại môn vài lần mà thôi.” Tôn Cẩn Du nhìn sang hai bên, lại khẽ giọng: “Phương Mặc, hôm qua muội chỗ có thể kiếm tiền là ở đâu?” Phương Mặc cười hì hì: “Trong thành Túc Bắc ai lớn nhất?” Tôn Cẩn Du bỗng nhiên bừng tỉnh, “Phủ Túc Bắc Vương?!”

      Phương Mặc gật đầu, vỗ vỗ vai , “Thông minh.” Cười hì hì nhìn Tôn Cẩn Du đầu óc mơ hồ.

      Tia sáng nơi cửa phòng khách bị chặn lại, Phương Mặc vừa ngẩng đầu liền bắt gặp người trong vòng vây nọ, hớp nước trà suýt phun bắn ra, cố ép xuống khuôn mặt gấp đến đỏ tía. Nàng thấy Tiêu Trinh dưới vòng vây của đám nha đầu bà tử khoan thai vào.

      Lần đầu tiên gặp Tiêu Trinh là đêm khuya, ánh sáng lờ mờ, chuyện bị hoa mắt có thể thông cảm được, còn Tiêu Trinh tại tuyệt đối nhận sai, khuôn mặt này xem qua hai ba lần rồi. Dung mạo tuyệt sắc xuất trần như thế, giống chỉ là ngày đó Tiêu Trinh mặc trang phục thị vệ, là nam trang, lần thứ hai cũng là mặc cẩm y hoa phục dáng dấp công tử phú quý, mà hôm nay lại thân nữ trang vân cẩm (gấm hoa) tinh xảo dệt thành, búi tóc buông lơi, cắm bộ diêu(1), càng tôn thêm cho khuôn mặt nhắn nét đẹp đến kinh người. Dưới vòng vây đám nha đầu bà tử, trông thế nào cũng là tiểu thư tinh quý, nào còn chút bản sắc nam nhi?

      —— Tiêu Trinh này phải có tật xấu chứ? cho người khác giống con , ngay cả người ta nhìn mặt nhiều cũng thích, bản thân lại mặc thân nữ trang rêu rao khắp nơi! Nhìn Tiêu Trinh trước mắt so với nữ nhân còn nữ nhân hơn, Phương Mặc kinh sợ vô cùng, vội vã thuận khí, quyết định trước đừng quan tâm những chuyện đó, thiếu gia này có vấn đề tâm lý hay chẳng mảy may quan hệ đến nàng, nàng đến là để làm việc. Phương Mặc đứng dậy, hơi khom lưng về phía người nọ, kêu tiếng: “Trinh thiếu gia.” :))))))))))))))))))

      Cảm giác của Phương Mặc cực kỳ nhạy bén, nàng phát lời mình vừa ra khỏi miệng, khí chung quanh như đông cứng, nghe được cả tiếng kim rơi. Nàng bèn khẽ nâng đầu nhìn sang, đám nữ nhân lớn bé phía sau Tiêu Trinh sắc mặt đều hết sức quái dị, ánh mắt sáng quắc nhìn chòng chọc nàng.

      Vẫn là Tiêu Trinh phản ứng trước tiên, chậm rãi nhấc tay, sửa sang sơ qua tóc mai, cười : “A, xem tính ta này, lại chẳng nhớ gặp muội muội khi nào?”

      Phương Mặc cũng ngây ra, Tiêu Trinh này thực vừa kỳ cục lại quái dị, thoắt nam thoắt nữ cũng thôi , ngay cả giọng lúc nam lúc nữ cũng thay đổi cực kỳ trôi chảy, lời hôm nay của nghe vào trong tai, dùng hoàng xuất cốc hình dung cũng chẳng kém chút nào. Phương Mặc cười đáp: “Trinh thiếu gia việc bận, nhớ là thường tình. Nếu Tiêu Thế tử có đây, chúng tôi quấy rầy.” nhớ cũng tốt, miễn cho ngay cả mối thù lần trước cũng nhớ gộp lại, đấy cũng chẳng phải chuyện đẹp đẽ gì.

      Phương Mặc nhấc chân muốn , Tiêu Trinh xoay người, vừa vặn che lại lối ra của Phương Mặc, cười khanh khách: “Muội muội đến sao ngồi thêm lúc? chừng chốc nữa trai ta về?” Phương Mặc nâng mắt nhìn Tiêu Trinh. Tiêu Trinh này hai mắt tựa thu thủy, trong suốt lấp lánh, mặt như bạch ngọc, da thịt vô cùng mịn màng, đích thực là vị giai nhân mỹ mạo vô song. Phương Mặc bất chợt cảm thấy hơi thích hợp, nhưng đến cùng chỗ nào thích hợp, nàng lại ra được nguyên cớ.

      Tiêu Trinh cũng tỉ mỉ quan sát nàng, cười khanh khách : “Còn chưa biết tên họ muội muội?”

      Trực giác Phương Mặc thấy thích hợp, tên ngậm trong miệng thốt ra được, chần chờ có nên tìm lý do trước lánh chăng đột nhiên, Tôn Cẩn Du cao to bên cạnh lên tiếng: “Thế tử gia…” Phương Mặc theo tiếng nhìn sang, lướt qua đám nữ nhân bắt gặp hai mái tóc bóng loáng thanh sảng thoáng lại đây, tiến vào đại môn, miệng Phương Mặc mở lớn, sửng sốt đến nỗi nhét vào được trái trứng gà.

      Nàng thấy Tiêu Vinh và Tiêu Trinh khác dưới hộ tống của mấy tiểu tư áo xanh nhanh chân vào. Phương Mặc lập tức quay đầu nhìn người trước mắt, người kia ý cười trong vắt, cười đến cực kỳ vui vẻ, mà Tiêu Trinh khác vừa vào cửa liền hung tợn trừng nàng, hiển nhiên hận cũ thù trước vẫn nhớ như in.

      Phương Mặc có ao ước muốn tông cửa xông ra, nàng tức khắc bản thân làm loạn con rồng đen(chuyện đáng xấu hổ) cực lớn rồi – Tiêu Trinh này nhất định là người trong cặp sinh đôi!

      Quả nhiên thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi giống Tiêu Trinh như đúc kia nhảy đến trước mặt Tiêu Vinh, cười kêu lên: “Ca.” Nhưng lại nháy mắt với Tiêu Trinh, Tiêu Trinh nhíu mày nhìn nàng ấy, lại nhìn Phương Mặc, như hiểu ra gì đó, đột nhiên gương mặt tuấn tú đỏ bừng, hung tợn trừng nàng cái, đưa tay muốn bắt thiếu nữ nọ, thiếu nữ lại xoay người cười trốn vào sau Tiêu Vinh.

      Tiêu Vinh tuy đầy mặt mệt mỏi, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa: “ được càn quấy, Tiêu Tiêu.” Lại chuyển hướng đối diện Phương Mặc, cười chỉ hai Tiêu Trinh mắt to trừng mắt : “Đây là gia muội, rất tinh nghịch. Chúng là đôi song sinh.”

      Phương Mặc cười khan theo, câu thêm phía sau của thực là thừa, hai người giống đúc nhau đặt tại trước mặt, kẻ ngốc cũng biết là ra sao. Tiêu Vinh còn thêm: “Nghe nương có chuyện với ta?”

      “Đúng vậy.” Phương Mặc gật đầu, ánh mắt nhìn sang hai bên, sắc mặt Tiêu Vinh lập tức nghiêm túc: “ nương mời đến phòng sau bàn bạc.”

      Tiêu Vinh dẫn Phương Mặc Tôn Cẩn Du từ phòng khác vào trong vườn, xuyên qua nhà thủy tạ đến mái đình ba mặt là nước. Bốn phía đình ráp ngói lưu ly, phía trong lò sưởi ấm áp, bên ngoài gió rét lẩy bẩy mà trong đình chẳng có lấy tia lạnh lẽo. Đứng trong đình có thể trông về phong cảnh chung quanh nhà thủy tạ, tuyết trắng mênh mang, đây đó hàn mai bung nở, sắc màu ngày đông xem khắp cả.

      Nha đầu vào dâng nước trà liền lui xuống, ngoài đình mấy thị vệ hắc y coi giữ, Phương Mặc cẩn thận quan sát những người kia, đều là mặt mũi vô cảm, ánh mắt lại dẫn theo sát khí vô biên, trong lòng liền đoán mấy người này tám mười phần chính là hộ vệ tinh phủ Túc Bắc Vương. Tiêu Trinh thấy Tôn Cẩn Du đuổi theo, hai lời cũng nối gót phía sau.

      “Mời Tiêu Thế tử nhìn vật này.” Phương Mặc lấy đồ trong bao Tôn Cẩn Du mang theo ra, .

      Tiêu Vinh cầm lấy cẩn thận xem kỹ hồi, hỏi: “Đây là…cung nỏ?” Phương Mặc gật đầu: “Chẳng dối gạt Thế tử, đây là cung nỏ giả, có điều giống với cung nỏ bình thường, cung nỏ bình thường lần chỉ có thể bắn nhiều nhất ba mũi tên, cung nỏ này của tôi có thể bắn liền chín phát.” Tiêu Vinh Tiêu Trinh hoàn toàn biến sắc, cung nỏ bắn liên tục chín phát đúng là cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Thứ đồ bé này chế tác tinh xảo, chẳng to bằng nửa cung nỏ bình thường, trong ống tên hình trụ chính giữa chứa chín mũi tên chừng mười tấc, tất cả đều thuần bằng sắt, mũi nhọn sắc bén. Trước mắt cung tiễn thủ trong quân đội bày trận theo đội, lần lượt tiến lên bắn tên, lần chỉ được phát lại lui về chuẩn bị, do tốn thời gian nên chỉ thích hợp tấn công từ xa, cũng thích hợp xung phong áp sát thông thường. Mà liên châu nỗ này lại bắn liền mấy phát mà chẳng tốn thời gian, nếu thế đích xác có thể là thần khí.

      “Nếu Tiêu Thế tử tin, có thể thử lần.” Phương Mặc ý cười trong suốt cất lời, “Chẳng hay trước mắt bên người Tiêu Thế tử có cung tiễn thủ lợi hại ?”

      “Ta cho!” Chẳng chờ Tiêu Vinh lên tiếng, Tiêu Trinh lớn giọng đáp. Tiểu nha đầu này còn chưa cao bằng , lần trước phân thắng bại, trong lòng Tiêu Trinh vốn đâm rễ gai, hôm nay ta lại xuất cuồng ngôn, cái rễ gai trong lòng Tiêu Trinh sao có thể dằn được? sớm đâm cả người thoải mái, “Chúng ta đến sân luyện võ tỷ thí phen.”

      Phương Mặc nhìn Tiêu Vinh, Tiêu Vinh chậm rãi gật đầu, đệ đệ này của chàng tuy có chút lỗ mãng, song cưỡi ngựa bắn cung lại rất khá, ba tuổi liền bắt đầu giương cung luyện lực cánh tay, đến nay có thể lần bắn liên tục ba tên, từng phát đều hề trật, cũng là cùng thực lực với chàng.

      Phương Mặc cười: “ vậy chúng ta cũng nên đặt quy củ. Cung tiễn thủ trong quân, nhắm đến phải là chuẩn, mạnh, nhanh, bây giờ chúng ta lại thêm cái, xem ai có thể trong thời gian nhất định đạt nhiều mục tiêu nhất.” Phương Mặc nhìn về phía Tiêu Vinh, “Tiêu Thế tử ở lâu trong quân tất biết, lúc giao đấu với địch chẳng những phải xem đao nhanh kiếm mạnh, nhân số giết địch cũng đặc biệt trọng yếu.”

      Tiêu Vinh gật đầu, chậm rãi đáp: “ sai.” Tác chiến với địch, thường thường là xung phong giữa thiên quân vạn mã, giết địch càng nhiều, đó tự nhiên là chiếm đầu tiên cơ.


      ====

      (1) trang sức của phụ nữ Trung Quốc cổ đại

      [​IMG]
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :