1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hừm :yoyo50: bật mí chết ai:yoyo25:, trước để đến khi nào a xuất tôi còn biết mà soi chứ :'( thôi a nào xuất nhận xét a đó vậy
      tôi nghĩ a Vinh này k được rồi :yoyo49: mặc dù cương trực, có tài có đức nhưng vẫn còn non quớ, k xứng với chị đâu, thằng bé e trai càng k được nốt nên tóm lại là a nam vẫn chưa xuất :06(1): chuẩn k? tôi có sót ai ?

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : còn Chu Tử Hân nè, Tôn Cẩn Du nè, Bùi Tư Thanh nè, có khi thằng nhóc Nhiếp Vân Húc cũng được tuốt :057::057::057:
      Nhã Tịnh thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hả, sao bảo đấu nhau kinh lắm, đáng lẽ phải loại thằng nhóc Thanh này ra đầu tiên chứ

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 17

      Tiêu Vinh sắp xuất thần mành trướng xốc lên, tiểu tư hầu hạ bên người Đông Lai tiến vào, nhìn Tiêu Vinh cười : “Gia, Từ Ngũ đến rồi.”

      Tiêu Trinh vừa nghe, gương mặt tuấn tú liền trầm xuống: “Tiểu từ này, lại cho gia chiêu mã hậu pháo(1)! Xem gia lột da !” Quay đầu lại với Tiêu Vinh, “Ca, đệ về trước.”


      (1)mã hậu pháo: vuốt đuôi, ví với hành động kịp thời, chẳng giúp ích được gì

      “Chậm !” Tiêu Vinh ngăn lại, tới bên người Tiêu Trinh nhìn , “Sau này đệ muốn đến đây cứ thoải mái mà tới, cần lén lén lút lút, đệ chỉ cần nhớ bản thân họ gì, mọi việc suy nghĩ nhiều chút. Giờ đệ cũng lớn hơn rồi, chung quy đừng để phụ vương mẫu thân lo lắng.” Sắc mặt Tiêu Trinh ngẩn ra, nghiêm chỉnh đáp lời: “Đệ biết rồi.” Xốc mành trướng nhanh chân ra ngoài.

      Từ Ngọc Sanh ôm bao đồ vật lớn nghiêng người dựa vào thân cây, cười hì hì chuyện với Đông Lai. Tiêu Trinh nhịn được nổi đóa, mặt còn ê ẩm, mà tiểu tử này vẫn bộ đại gia nhàn nhã. Tiêu Trinh sa sầm nét mặt, roi ngựa chốc chốc lại đập vào lòng bàn tay, chậm rãi tới trước mặt Từ Ngọc Sanh. Từ Ngọc Sanh thấy hành vi đúng, lập tức bày tư thế nghiêm, cung kính hỏi: “Gia, ngài ra rồi?”

      Tiêu Trinh nhớ tới lời mình vừa với Tiêu Vinh, nén kích động muốn vung roi, sầm mặt: “Ngựa của gia đâu?”

      Từ Ngọc Sanh ngớ ra, nhìn Đông Lai cái, tiểu tử kia cúi đầu xem chân, căn cứ vào bả vai hơi rung liên tục liền biết tiểu tử này sung sướng. Từ Ngọc Sanh cười hùa: “Tiểu nhân lập tức dắt tới cho ngài.” Tiêu Trinh nhìn nụ cười mặt nhịn được nổi đóa, rốt cuộc đá mông cái, quát: “Còn mau ! thừa cơ chơi gia chiêu mã hậu pháo rồi, sao giờ cũng chẳng chạy nhanh hơn thế?”

      Nào ngờ lớn tiếng, kéo căng mặt ăn phen đau, Tiêu Trinh vội hút khí lạnh, sờ sờ mặt. Da thịt mặt vốn cực kỳ trắng trẻo mịn màng, lại vì chịu vết đao nên quân y bôi lên chút thuốc bột, xanh đen lẫn lộn khiến gương mặt vốn cực kỳ tuấn mỹ trở nên vô cùng buồn cười, muốn sờ cũng dám sờ, đau đến co rút cả khóe miệng. Đông Lai ngó cái, nhịn cười vội đùn còn có việc, chỉ chớp mắt mất bóng.

      Từ Ngọc Sanh dắt ngựa lại đây, Tiêu Trinh vừa thấp giọng làu bàu vừa nắm roi quất gốc cây bên cạnh. dám đến quá gần tiểu tổ tông này, mơ hồ chỉ nghe trong miệng Tiêu Trinh liên tục nhắc tới vài chữ “Nha đầu chết tiệt kia, ra tay tàn nhẫn như vậy, lần sau nhất định phải cho ngươi đẹp mặt.”

      Tiêu Trinh thấy Từ Ngọc Sanh dắt ngựa qua bèn thu roi muốn lên ngựa, khoeo chân bị Phương Mặc đá trúng nhún xuống cái, nhất thời đau đến hò hét liên hồi. Từ Ngọc Sanh thấy thế, vội vã đỡ lấy . Tiêu Trinh quát: “Cút sang bên.” Rốt cuộc vẫn tự mình lên ngựa, sắc mặt xanh mét, trong con ngươi đen phừng phừng lửa giận, dọc đường ruổi ngựa chạy như bay.

      Từ Ngọc Sanh cũng cuống quýt lên ngựa theo sát. Bình thường nhiều, hay nhìn trời kể vài chuyện pha trò, mà lúc này cũng dám hé răng vì sợ kéo trúng râu hùm, tiểu tổ tông kia chính khí lắm, chẳng hề có đạo lý tự dẫn lửa giận lên bản thân đâu. ngờ rằng vẫn chạy thoát. ước chừng nửa nén hương, Tiêu Trinh đột nhiên ghìm ngựa, xoay người với : “Từ Ngũ, nha đầu hôm nay ngươi nhìn chứ?”

      Từ Ngọc Sanh nhớ bộ dạng dọc đường của , vội vã nghiến răng nghiến lợi đáp: “Còn phải hỏi sao? Nha đầu chết tiệt kia hóa thành tro tôi cũng nhận ra!” làm người hầu thông thuận như thế tất nhiên thể quan hệ với ánh mắt tinh ranh nhất đẳng của , đến ngay cả trưng lên mặt bộ dạng cùng chung mối thù cũng phải đúng thời đúng lúc.

      Tiêu Trinh roi đánh vào người , mắng: “Tiểu tử ngươi hận ai đó? Nghiến răng hăng hái như thế.”

      Từ Ngọc Sanh ngẩn ra, thầm nghĩ: Còn phải ngài hận ai? Từ Ngũ tôi hận ai, cảm tình lại vỗ phải vó ngựa, tự nhiên bị ăn roi oan mà. Tiêu Trinh còn : “Tiểu tử ngươi nhớ , cho ngươi ba ngày, lôi nha đầu ấy ra cho ta!”

      Từ Ngọc Sanh treo bộ mặt khóc tang: “Gia, Túc Bắc này tôi cưỡi ngựa năm ngày năm đêm còn xong, người trong thành vốn ít, bây giờ lưu dân lại nhiều, ngay cả họ tên ta tôi cũng , ngài bảo tôi kiếm từ đâu? Nếu , tiểu nhân đổi cái khác?”

      “Được.” Tiêu Trinh đáp tiếng, “Chốc nữa về vương phủ ngươi phải chủ động với Vương phi, vết thương mặt gia đây là do tiểu tử ngươi làm, cụ thể thế nào, ngươi phải cố bịa ra chuyện. Chớ để Vương phi và Quận chúa tìm ra sơ hở, gia ta có thời giờ thay ngươi che giấu đâu.”

      Từ Ngọc Sanh sợ hết hồn, “Việc này còn bịa được sao? Chủ tử thương cho, Quận chúa còn lột da tôi! Gia ngài tha cho tôi , đây tuyệt đối thể làm được, lại đổi lần nữa. Lần này, Từ Ngũ tôi xin thề nhất định làm đâu ra đấy.”

      “Tiểu tử ngươi còn dám cò kè với ta. Gia cho ngươi biết, đổi gì hết! Hoặc là ngươi ba ngày tìm người đem tới, hoặc là ngươi hết nguyên cớ chuyện hôm nay ra.” Tiêu Trinh vừa cưỡi ngựa vừa ra lệnh, bắt gặp Từ Ngọc Sanh mặt mày ủ rũ, trong lòng lúc này mới cảm thấy hơi xuôi ít.

      Từ Ngọc Sanh ủ ê theo sau, lát sau mới đeo vẻ mặt đưa đám : “Gia, tiểu nhân vẫn nên tìm người thôi.”

      “Nhớ đấy, ba ngày.” Tiêu Trinh .

      Gió lạnh Mạc Bắc gào thét ngoài thành Túc Bắc, mà trong thành lại yên giấc từ lâu, hai vó ngựa lọc cọc phi qua mặt đường lát đá xanh, gió lạnh thấu xương phút chốc thổi tan thanh nhàn nhã ngạo mạn của thiếu niên.

      Lúc Phương Mặc trở về đèn đuốc trong tiền viện tắt, nàng mò mẫm vào phòng mình, Tô Cẩn Nương ngủ say, sắc mặt hơi đỏ. Phương Mặc sờ trán của bà, có chút nóng tay, bếp lò góc tường gian ngoài sắc thuốc, nàng đổ bát, đánh thức Tô Cẩn Nương.

      Tô Cẩn Nương ngơ ngác tỉnh lại, dựa vào tay nữ nhi uống thuốc, nhìn nàng hỏi: “Mặc nhi, con mới vừa đâu?”

      Phương Mặc đặt chén thuốc xuống: “Con ra ngoài.”

      Tô Cẩn Nương kéo tay nàng, để nàng ngồi lên mép giường, ôn nhu : “Nữ nhi ngoan, nương biết con bản lĩnh lớn, cũng hỏi bản lĩnh ấy từ đâu, chỉ là hãy nhớ kỹ lúc con làm việc gì cũng phải thay nương suy nghĩ chút. Bây giờ nương cũng chỉ có con, trong lòng con có nương, hành cũng nên làm việc nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng để bản thân trước nương.”

      Phương Mặc cảm giác vành mắt mình tỏa nhiệt, gật đầu đáp: “Con biết rồi. Nương, để con dìu người nằm xuống.” Đỡ Tô Cẩn Nương nằm xuống, bà vẫn nắm chặt tay nàng, Phương Mặc liền thuận theo nằm lên giường. Trong phòng ánh đèn như hạt đậu, cách đó xa gà liên tục vỗ cánh gáy tiếng đầu tiên, Tô Cẩn Nương ngủ yên, khi phát ra hai câu mơ, khi thét lên tiếng choàng tỉnh. Phương Mặc canh chừng bên người bà, đến tờ mờ sáng mới thiếp .

      Lúc tỉnh lại sắc trời sáng trưng, nhiệt độ mặt Tô Cẩn Nương giảm ít, ngủ rất say, ngoài phòng có người chuyện, “Chỗ này của muội còn có nước nóng. Chu tỷ tỷ, tỷ để Tống di nương đổi nước giặt , nên ra bể phía sau, bên kia nước đều kết băng cả rồi, sợ là khó dùng.” tràng tiếng ho khan đè thấp của Chu đại tức phụ truyền đến, “Đại muội tử đúng lắm, Tống di nương, muội đổi nước nóng để giặt .”

      Phương Mặc đẩy cửa ra ngoài, trong sân bày loạt ba cái chậu lớn, trong chậu ngâm quần áo, mấy người Tôn đại nương, Dư thẩm tử, Chu đại tức phụ, Tống di nương giặt quần áo. Họ thấy nàng đều đứng lên hỏi: “Phương tẩu tử tỉnh chưa? tốt hơn rồi chứ?” Phương Mặc cười : “Tốt lắm rồi ạ.” Tôn đại nương vẩy nước tay: “Phương Mặc mau tới đây rửa mặt , chúng ta cũng mới dùng xong cơm, phần của cháu và nương cháu ta hâm nóng bếp phòng phía Tây. Cháu chờ lát, ta lập tức để Ngưu tẩu tử bưng tới.”

      Phương Mặc vội vàng cảm ơn, Tôn đại nương cười : “Đứa bé này sao lại đa lễ như thế? Nhà ta tiểu môn tiểu hộ, sống chỉ mong cái tự tại, cháu và mẹ ở nhà đại nương nên khách khí, nếu ngại cứ xem đây là nhà mình.” bên cao giọng để Ngưu tẩu tử bưng cơm nước tới.

      phụ nhân hấp tấp bưng thức ăn lại đây, Phương Mặc quan sát Ngưu tẩu tử nọ, độ chừng năm mươi tuổi, da nâu, đầu chít khăn vuông, mặt to tay chân béo tốt, mặt mang nụ cười đôn hậu chất phác với nàng, “Thức ăn còn nóng, nương cẩn thận chút.”

      Phương Mặc dùng cơm, Ngưu tẩu tự nọ lại bưng bát cháo thịt đặc lại đây, “Đây là ta làm riêng, thịt hầm nhừ, cực kỳ ngon miệng. nương, cho phu nhân ăn chút .” Phương Mặc lay mẫu thân dậy, cho bà ăn nửa bát, lại thu xếp cho bà nằm lại.

      Ngưu tẩu tử vừa thu bát đĩa vừa : “Mấy người Cẩn ca nhi(2) đều đến tiền viện chơi, nếu nương yên lòng, lão bà ta chăm sóc phu nhân, cũng tới tiền viện trông chút .”


      (2)ca nhi: cậu, cậu ấm (gọi con trai của gia đình có tiền)

      Tô Cẩn Nương ngủ rất sâu, mặt cũng có chút huyết sắc, trong lòng Phương Mặc có việc khác, bèn cười : “Vậy đa tạ.”

      Ngưu tẩu tử vội vã xua tay, “Đừng như thế. Bên ngoài rất lạnh, nương ra ngoài đừng quên khoác đấu bồng.”
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 18
      Phương Mặc khoác đấu bồng tới tiền viện. Diện tích nơi này rộng hơn hậu viện, mảnh sân vuông trồng vài cây ngô đồng. Vì trời giá rét, cây chỉ còn lại mấy chạc trơ trụi và băng, hai bên sân là ít đao thương côn gậy, vòng qua tường phù điêu chính là cửa lớn. Ngày hôm qua vội vào nên chưa kịp nhìn kỹ, lúc này Phương Mặc mới phát viện này tuy lớn, nhưng cũng thu dọn ngay ngắn, quả đúng là sân luyện võ đầy đủ ngũ tạng.

      Trong viện náo nhiệt, trẻ con mấy nhà đều có mặt. Tôn Cẩn Du thân trang phục, múa cây đại đao trong bãi, chuôi đao hồng bay lượn, bạch tuyết hồng cân, thiếu niên múa đến dũng mãnh sinh uy. Chu Tương Tú cùng thiếu niên khác nhìn chằm chằm chớp mắt, thỉnh thoảng lại kêu tiếng hay. Mấy đứa bé Nhiếp Vân Húc và huynh muội Vinh gia ngồi ở bậc thềm trước nhà chuyện. Tuyết trong viện được quét sạch, lộ ra khoảnh sân xám đen, chỉ có nóc nhà ngọn cây là trắng xóa, ra thanh lạnh của trời đông giá rét.

      Nhiếp Vân Húc nhìn thấy Phương Mặc trước hết, hét to tiếng liền chạy tới. Phương Mặc thấy cậu bé cả đấu bồng cũng khoác, nắn nắn cái mũi bé xíu của cậu : “Sao mặc đấu bồng? Có lạnh ?”

      lạnh lạnh, vừa nãy Tương Tú tỷ tỷ mang bọn đệ chạy quanh sân năm vòng! Giờ đệ hãy còn nóng lắm. Tỷ tỷ tin sờ tay đệ .” Nhiếp Vân Húc đáp, “Mặc tỷ tỷ, thẩm nương khỏe chưa?”

      “Ừm, sắp rồi.” Phương Mặc cười dắt tay Nhiếp Vân Húc. Tôn Cẩn Du cũng ngừng tay cùng hai thiếu niên nam nữ bên cạnh tới đây. Phương Mặc thấy thiếu niên bên cạnh Chu Tương Tú có mấy phần giống nàng ta, liền đoán ra người này tám mười phần chính là nhi tử của Chu Đại Chu Tử Hân. Có điều thiếu niên này tuy dáng dấp có chút tương tự Chu Đại, nhưng khí chất rất khác nhau, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân y sam màu xanh, văn chất nho nhã, cũng tương tự người đọc sách.

      Thiếu niên kia nhìn chằm chằm chớp đánh giá Phương Mặc, Chu Tương Tú cười hì hì: “Ca, chẳng phải huynh vẫn luôn muốn gặp Phương gia muội muội sao? Sao lúc này lại lên tiếng?” Phương Mặc hơi khom người, gọi tiếng: “Chu gia ca ca khỏe.”

      Lúc này thiếu niên kia mới dời mắt, bất đắc dĩ nhìn Chu Tương Tú cái, rồi quay sang Phương Mặc: “Phương gia muội muội đừng nghe Tương Tú mò. Ta chỉ là, chỉ là từ sau khi thấy Phương gia muội muội ngoài thành Túc Bắc, vẫn rất luôn ngưỡng mộ.” Chu Tương Tú liếc Chu Tử Hân, Chu Tử Hân ho tiếng, lại , “Nếu Phương gia muội muội chê, vậy cũng như Tương Tú gọi ta tiếng đại ca .”

      Chu Tương Tú che miệng cười, vừa cười vừa : “Chu Tử Hân à Chu Tử Hân, đây xem như muội báo được thù lớn rồi, hóa ra huynh cũng có lúc thẹn thùng.” Phương Mặc thấy hai huynh muội chuyện lớn , hiển nhiên cảm tình vô cùng tốt, xa cách mặt khỏi thu hồi nửa, bật cười theo.

      Chu Tương Tú còn tiếp: “Ca, vừa nãy huynh vẫn khen Cẩn Du ca ca, vậy huynh xem, Cẩn Du ca ca và Phương Mặc ai lợi hại hơn?” Chu Tử Hân nhất thời hết lời, trừng Chu Tương Tú cái. Tôn Cẩn Du bên cạnh sờ sờ đầu, thà : “Ta đánh nhau với con .”

      Chu Tương Tú cười phì tiếng, “Ai bảo huynh đánh nhau với muội ấy?” Phương Mặc quan sát Tôn Cẩn Du. Thiếu niên khuôn mặt đen hồng, thấy nét mặt, thế nhưng ánh mắt đen bóng có thần lại lộ ra thuần phác luống cuống, trong lòng cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên có thiện cảm với thiếu niên này, thấy trong tay nắm thanh đại đao, liền hỏi mượn: “Cho muội mượn xem đao chút được ?”

      Tôn Cẩn Du tay nắn chuôi đao đưa tới: “Phương gia muội muội, đao này nặng lắm, muội cẩn thận chút, đừng làm bị thương mình.” Phương Mặc tiếp đao, cánh tay trùng xuống, quả có chút nặng, khỏi cất lời: “Chà, đúng là nặng !”

      Chu Tương Tú cười hì hì: “Đây tính là gì? Vừa rồi ngay cả hai đôn đá Cẩn Du ca ca còn nhấc lên chơi nửa ngày đấy!” Phương Mặc liếc hai đôn đá ở góc sân, càng nhìn thiếu niên này với cặp mắt khác xưa. Đôn đá này chỉ sợ phải tới bốn năm trăm cân, Tôn Cẩn Du cũng chỉ mười bảy mười tám, lại có thần lực đến thế.

      Tôn Cẩn Du sờ sờ đầu, cười hì hì hai tiếng, mặt càng thêm đen hồng. Chu Tử Hân : “Từ Cẩn Du lớn nhanh như thổi, sức lực cũng lớn. Mười mười hai tuổi có thể tay nâng khối sắt bốn năm trăm cân.” Phương Mặc thấy Tôn Cẩn Du chất phác thà, nghe ý tứ trong lời Chu Tử Hân hình như còn tuổi hơn Chu Tử Hân nữa, thực chẳng giống vẻ ngoài mười bảy mười tám. Trong lòng Phương Mặc hơi động, rằng: “Huynh thích dùng đao này sao?”

      Tôn Cẩn Du gật đầu, lại lắc đầu, “Đao này hơi , nếu nặng hơn chút nữa càng tốt.”

      “Chung quanh đây mọi người có hàng rèn nào ?” Phương Mặc lại hỏi.

      Chu Tử Hân cười đáp: “Muội hỏi đúng chỗ rồi, nhà Cẩn Du mở hàng rèn gia đình đấy.” Vừa chỉ chỉ đao thương đầy sân, “Những thứ này chính là do Tôn đại thúc đúc.” Phương Mặc nhìn quanh sân, lại giơ đại đao trong tay lên quan sát, con mắt sáng quắc. Tôn Cẩn Du đột nhiên cất tiếng: “Đao này do ta rèn. Tay nghề của ta bằng cha, đao này chỉ nhiều hơn mấy cân sắt, thắng ở tiện tay, cho nên mới bày ra.”

      Phương Mặc cười hỏi: “Huynh biết đánh chế đao thương?”

      Chu Tử Hân : “Hàng rèn nào trong thành Túc Bắc lại có đao thương, chớ chi là Tôn đại thúc? Tay nghề của thúc ấy toàn bộ Túc Bắc đều có tiếng. Phương muội muội, lẽ nào muội cũng muốn rèn món binh khí?”

      Chút chuyện của nàng những người này đều , Phương Mặc cũng lười giấu, thoải mái đáp: “Đúng vậy, giờ binh hoang mã loạn, có vật tiện tay được. Có điều chuôi đao này nặng quá, muội dùng quen, vẫn nên kiếm cái thôi.” Nàng múa đao vòng, cắm lên giá đao, cười , “Mọi người cũng đừng gọi muội là muội muội nữa, nghe quen, gọi muội là Phương Mặc .”

      Chu Tử Hân và Chu Tương nhìn nhau nở nụ cười, vội vã đáp ứng, mọi người lập tức cảm thấy thân thiết hơn khá nhiều.

      Tôn Cẩn Du yên lặng suy nghĩ lát, mở miệng đáp: “Vậy ta chế cho muội thanh trường kiếm, thân kiếm đánh mỏng chút, cũng nặng.”

      Phương Mặc còn chưa mở lời, liền nghe tiếng Chu Tương Tú: “Cẩn Du ca ca, sao huynh chỉ làm cho Phương Mặc thôi vậy, muội cũng muốn thanh trường kiếm!” Chu Tử Hân trừng nàng cái, “Muội đòi trường kiếm làm gì? Phương Mặc cần kiếm là có tác dụng lớn, muội cũng đừng nhốn nháo.” Rồi quay sang Tôn Cẩn Du thấp giọng cười, “Nếu đệ biết đánh kiếm, cũng đánh cho ta thanh , cứ giống Phương Mặc trường kiếm là được.”

      Chu Tương Tú nghe theo, lớn tiếng kêu:”Ca, chút công phu mèo cào của huynh ngay cả muội cũng đánh lại. Dựa vào gì huynh có thể mà muội thể, được, muội cũng phải có.”

      Tôn Cẩn Du lại sờ sờ đầu, có vẻ khó xử: “Thân kiếm làm mỏng rất phí công, đánh thanh kiếm tốt chưa đến ba năm ngày là thể nào, những ngày qua cha ta tiếp ít việc của Binh khí doanh, rảnh để giúp. Nếu mọi người đều muốn, vậy phải chờ thêm chút thời gian.”

      Chu Tử Hân hung hăng trừng muội muội cái, với Tôn Cẩn Du: “Nếu Phương Mặc muốn đầu tiên, Cẩn Du, đệ vẫn nên đánh thanh cho muội ấy trước .”

      Phương Mặc cười : “Vậy muội khách khí đâu.” Trâm vàng của Tô Cẩn Nương rơi mất, tay nàng có thứ giết được người, có lúc khó tránh khỏi trói buộc chân tay, lúc này phải lúc khách khí.
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :