1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : sau nay tên Bùi Tư Thanh là đối thủ của chị á, hai người như chó với mèo :v

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      kiểu mất còn ấy hả ? =____= thế ai mới là nam chính?

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : ko đâu, ko đâu :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ơ ơ phải bật mí tí chứ :063: thấy tôi cười hiền ? đừng để đến lúc tôi dùng biện pháp mạnh:050:

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 16

      Tươi cười mặt Tiêu Trinh rút hết. Quân tình Tiêu Vinh chưa bao giờ với nửa câu, bây giờ lại êm tai ra, khuôn mặt non nớt của dần ngưng trọng, uy nghiêm từ trong xương của Tiêu gia Mạc Bắc dần xuất khuôn mặt thiếu niên bất kham này.

      "Ngoại trừ Tấn Châu, trong năm châu còn lại bốn châu lúc Bắc Địch công thành tất đầu tiên xua lưu dân trước, mà tiên phong tinh nhuệ của bọn chúng lại chen lẫn trong lưu dân. Kế này rất độc ác. Nếu quân sĩ thủ thành của ta lòng mang thương hại mở cửa thành để lưu dân vào, tinh nhuệ Bắc Địch ắt có thể nhân cơ hội trà trộn vào thành. Cửa thành khi mở, sao dễ dàng đoạt lại? Nếu quân sĩ thủ thành đóng chặt cửa thành trăm ngàn lưu dân phía ngoài chắc chắn còn đường sống, quân sĩ thủ thành lãnh khốc ắt rét lạnh dân tâm Mạc Bắc, với người Bắc Địch có lợi mà vô hại." Tiêu Vinh .

      Tiêu Trinh ngẩn ra, "Những con cẩu Bắc Địch này quả độc ác."

      "Đúng vậy, chúng ta lại vẫn vô kế khả thi. Chỉ trận chiến Túc Bắc này là phá được chiêu kế tàn độc của Bắc Địch. Tiêu Trinh." Tiêu Vinh quay đầu nhìn về phía Tiêu Trinh, "Tiểu nương này là ân nhân Túc Bắc chúng ta, là ân nhân Tiêu gia chúng ta, đệ chưa?"

      Khuôn mặt thiếu niên mười bốn tuổi lần thứ hai ngẩn ra, trầm giọng đáp: "Đệ ."

      nay khắp Mạc Bắc ổn định, thành Túc Bắc chính là trung tâm toàn bộ Mạc Bắc, Tiêu gia Mạc Bắc, Túc Bắc vương phủ Mạc Bắc là trụ cột cường ngạnh nhất toàn bộ đại Tây Bắc. Nếu lúc này ngay cả đại môn thành Túc Bắc cũng thể vì những dân chúng Mạc Bắc tuyệt vọng kia mà mở ra, vậy còn toà thành trì nào là chốn tín nhiệm? Là nơi dung thân được nữa đây? Nếu ngay cả Túc Bắc cũng khiếp đảm vô vọng, vậy toàn bộ Mạc Bắc, toàn bộ đại địa Tây Bắc, còn ai có thể ngăn chặn gót sắt điên cuồng càn quét của Bắc Địch?

      Nhất thời huynh đệ hai người đều nữa. Tiêu Vinh chậm rãi uống trà, khuôn mặt tuấn mỹ mực bình tĩnh, chỉ trong con ngươi màu bạc mơ hồ lộ ra chút gió dữ.

      Ngày ấy, chàng đứng ngay tường thành cao, gió lạnh cuốn tuyết thổi qua mặt, lần đầu tiên chàng cảm giác được mùa đông Mạc Bắc rất lạnh. Dưới đáy tường thành là biển lưu dân mênh mông, những người họ quần áo lam lũ, im lìm thê lương, nhưng trong mắt lại hừng hực sáng, kiên định nhìn về cửa thành Túc Bắc, như thể nơi đó là chốn hi vọng. Dẫu trong thành Túc Bắc là người đông như mắc cửi, lương thực càng ngày càng khan hiếm, nhưng mỗi ngày cửa thành vẫn đúng hạn mở ra. Cháo loãng trong lều cứu tế càng ngày càng trong, mà dòng người đợi phát cháo cũng càng ngày càng dài, nhưng mẫu thân vẫn từng ngày mang theo Tiêu Tiêu tới chủ trì phát cháo. Bởi vì phụ thân , chỉ cần Tiêu gia còn hơi, Túc Bắc vĩnh viễn ngã xuống.

      Quân tình thám báo mang đến ngày càng khẩn cấp. Chu Châu bị chiếm đóng, Lâm Tố tướng quân chết trận, đại quân Bắc Địch tuyến Tây hướng về Túc Bắc, cách chưa đến trăm dặm, chưa đến năm mươi dặm, chưa đến mười dặm. Dần dần, chàng thấy đại kỳ hắc ưng của Bắc Địch, giăng khắp đồi núi che ngợp trung hung hãn kéo đến, tiếng vó ngựa ầm ầm làm toàn bộ Mạc Bắc rung chuyển, lưu dân càng điên cuồng tuôn tới thành Túc Bắc.

      "Thiếu tướng quân, mau mau đóng cửa thành." Phó trấn phủ sử Hồ Vĩnh Lợi là phụ thân cố ý lưu lại, ông là danh tướng tên tuổi lừng lẫy Mạc Bắc, từng nhiều lần tham gia trở kích chiến, chém biết cơ man đầu người Bắc Địch, đối với Bắc Địch hiểu gì bằng, mà lúc này cũng hoảng thần.

      Gió rét thét gào, hoà với tiếng khóc hoang mang của lưu dân dưới bức tường thành cao, bay lượn khắp đại địa Mạc Bắc mênh mông. Chàng chậm rãi : "Đóng cửa." Trong nháy mắt cửa thành Túc Bắc đóng lại, tim chàng tựa hồ cũng hùa theo đập mạnh vào lồng ngực, tiếng gào khóc của lưu dân dưới đáy thành truyền đến ngày càng , lưu chuyển trong gió rét, dần dần tản mát trong trung u tịch trắng loá những tuyết. Dòng người mãnh liệt xô vào cửa thành sắt đen, cửa thành trăm năm hơi rung, vô số kẻ ở bên ngoài kêu gào: "Mở cửa ra! Mở cửa! Cứu chúng tôi!"

      Chàng đứng từ cao nhìn xuống, lại hạ quân lệnh: "Bắn tên, xua lưu dân ."

      Chàng chỉ có thể làm như thế. Cửa thành khi mở ra, chỉ bằng mười lăm vạn nhân mã trong thành, làm sao có thể cản hơn hai mươi vạn gót sắt điên cuồng của Bắc Địch? Bên hướng Tây Nam thành Túc Bắc, còn tuyến đại quân Bắc Địch khác cuồng điên xông tới Túc Bắc. Mà phía sau chàng là thành Túc Bắc, trong thành còn có mấy chục vạn dân chúng, còn có mẫu thân và muội muội chàng. khi Túc Bắc bị chiếm đóng, Tỷ Thuỷ quan phía trước thành toà thành, trong Tỷ Thuỷ quan mấy chục vạn tướng sĩ cùng phụ thân chàng Túc Bắc vương cũng chẳng chờ được viện binh và lương thảo, mà phía sau Túc Bắc là vạn dặm giang sơn cẩm tú Đại Chu. Mất bức bình phong Túc Bắc sừng sững này, Đại Chu lập triều hơn bốn trăm năm còn nơi hiểm yếu để phòng thủ, vạn dặm non sông chỉ đành mặc gót sắt Mạc Bắc rong ruổi.

      Trận chiến này chàng thể thua.

      Người Bắc Địch đuổi lưu dân chạy về cửa thành, đoàn người ào ạt trào đến, bọn chúng cũng chẳng chút keo kiệt đại khai sát giới. Chàng ngay tường thành cao xa nhìn những người kia gào khóc kêu thương, chàng cảm giác bản thân gần như bức tường thành trăm năm này, giữa trời đông Mạc Bắc giá rét dần kết băng.

      Đột nhiên dưới tường thành xảy ra trận rối loạn, chàng nghe được hán tử Mạc Bắc lớn tiếng kêu: "Trái cũng chết phải cũng chết, mọi người bằng theo ta cùng giết những con cẩu Bắc Địch này !" Chàng theo tiếng nhìn sang, là nam tử Mạc Bắc bình thường múa thanh đại đao, xen lẫn trong lưu dân giao chiến với quân sĩ Bắc Địch. Hán tử nọ mặt mũi có gì hiếm thấy, đen đúa cường tráng, công phu quyền cước cũng xuất chúng. Mà bên cạnh lại là kỳ cảnh. tiểu nương mới cao bằng nửa người hán tử, vận đấu bồng đen, thân hình nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, cây trường thương múa đến nước chảy mây trôi, thương múa đến đâu, người Bắc Địch tan tác đến đó!

      Tiếng hô bi tráng của hán tử kia xé toạc trường thiên u ám, phía ngoài thành Tây Túc Bắc sục sôi, lưu dân vốn chỉ chăm chăm vào thành ít người quay lại nhằm về phía bọn Bắc Địch truy đuổi bọn họ. Tuy có rất nhiều người chết, nhưng những lưu dân tham gia chiến đấu lại càng ngày càng nhiều, cuối cùng, ít phụ nhân khoẻ mạnh đều nâng đòn gánh trong tay đánh chém hỗn loạn. Những lưu dân gầy yếu dưới đáy tường thành nguy nga nhất Mạc Bắc này, lấy lòng quyết tử nghênh chiến mấy chục vạn gót sắt Bắc Địch, bi ca Mạc Bắc phản kích lần thứ nhất xướng lên vang dậy.

      Đợt công thành dụng tâm hiểm ác của Bắc Địch gặp phải chuyện phá hoại ngoài ý muốn, ít tiên phong tinh nhuệ của bọn chúng tổn thất trong tay những lưu dân gầy yếu này. Đường lui bị quần chúng lưu dân phẫn nộ chặn lại, phương xa đại kỳ hắc ưng im lìm đứng trong gió tuyết, tựa hồ cũng bị thứ bi tráng ấy nhuộm đẫm, mất khoa trương nên có.

      Quân sĩ thủ thành thành luỹ Túc Bắc nhìn dòng người sôi trào phía dưới, ít kẻ mặt nước mắt chảy xuống. Những hán tử Mạc Bắc kiên cường này vô số lần lâm vào tử vong, nhưng chưa từng kích động như ngày hôm nay, tướng quân thỉnh chiến cũng càng ngày càng nhiều. Chàng liếc mắt nhìn trước mặt những ánh nhìn chờ đợi khắp nơi này, giơ lên trường thương trong tay, lớn tiếng rằng: "Mở thành, xuất chiến! Để những kẻ Bắc Địch này nhìn lần lợi hại của Túc Bắc chúng ta!"

      "Túc Bắc uy vũ! Tướng quân uy vũ!" đám tướng sĩ vang dậy hoà đinh tai nhức óc.

      Cửa thành Túc Bắc màu đen mở ra, cảnh tượng bi tráng khốc liệt dưới thành đập vào mắt mỗi tướng sĩ, đây mới chính là Tu La Địa Ngục. Vốn là màn trắng xoá đất trời, mà nay biến thành biển cả đỏ máu, khúc tay gãy rời vương vãi khắp nơi, thường thường bên cạnh thi thể binh sĩ Bắc Địch lại là mười mấy thi thể lưu dân, trắng và đỏ hoàn toàn kích động mỗi kẻ nhìn trông đến nghẹt thở. Các chiến sĩ Túc Bắc rống to tiếng, xông tới đánh giết giặc Bắc Địch trong biển lưu dân.

      ====

      @Winter : ko được mà, truyện này người đọc biết nam9 coi như tôi bể vốn :yoyo44:
      Nhã Tịnh, huyenlaw68Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :