1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      chung là càng đọc càng phấn khích ế :v có khi nào Mặc Mặc lính k nhỉ? thành tướng quân ấy :yoyo51: Loạn lạc sinh hùng mà :yoyo36:

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : ờ đúng rồi đó :">
      Winter thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      tui thích nhất là trò này đấy muahahahahahahahahahahahahahahahahaha
      :050::050::050::050::050::050:
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 15
      Thiếu niên kia sợ nhảy dựng, ngã bệt mông xuống đá tấm xanh, ngẩng đầu nhìn Phương Mặc. Ánh đèn mông lung, Phương Mặc cũng ngây ra, đây sao có thể là thiếu niên? ràng chính là nương gia! Dưới ánh đèn lờ mờ, người này da thịt trắng muốt hơn tuyết, xem tuổi chỉ chừng mười ba mười bốn, nhưng diện mạo cực kỳ xinh đẹp. đôi mắt lấp lánh linh hoạt, mày phượng mang theo khí bừng bừng kéo chênh chếch tới tận hai bên tóc mai, tuy mặc trang phục hộ vệ nhưng cũng che được dung nhan tuyệt sắc. Phương Mặc luôn biết dáng dấp mình tồi, nhưng so sánh với nương trước mắt này, kém quá xa.

      nương kia cũng phản ứng nhanh, tuy bị doạ nhảy dựng, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần. Mắt phượng trợn lên, đôi mi thanh tú giương cao, vừa thêm mấy phần phong tình, "Ngươi là ai?" thanh lại dẫn theo khàn khàn đặc trưng của thiếu niên vỡ giọng, quả tàn nhẫn tiêu hết mấy phần sắc đẹp của người nọ, lộ vẻ vô cùng đường đột.

      Phương Mặc cười hì hì, người này trái lại lâm nguy loạn, lúc này cũng quên che giấu thân phận, có chút ý tứ, trong lòng khỏi nổi lên ý trêu cợt, sờ mặt tiểu nương cái: "Ngươi là ai?"

      Khuôn mặt xinh xẻo của nương kia thoáng chốc đỏ chót, mắt đẹp trợn trừng, nắm đấm liền tung tới chào hỏi mặt Phương Mặc. Phương Mặc kịp chuẩn bị, suýt chút trúng chiêu, miễn cường xoay mặt cái, chưởng phong liền xẹt qua, chưa đợi nàng đứng lên, nương nọ cú đá xoáy liền quét tới, ánh bạc trong tay loé lên, chiêu thứ ba nối gót nhào qua.

      Phương Mặc thân thể hơi ngửa ra sau, tuy né được lưỡi dao, mấy lọn tóc trán cũng theo gió thổi bay xuống. Chỉ trong nháy mắt, nương kia dùng liền ba chiêu, hơn nữa từng chiêu càng lúc càng tàn nhẫn. Phương Mặc rốt cuộc hơi bực mình, tay trườn như lươn thuận thế bắt được tay nương kia, ngoặt lại muốn đoạt chuỷ thủ trong tay đối thủ. Ai biết ta cũng là kẻ hung hãn, thấy thời cơ ổn, dứt khoát buông đao trong tay, khuỷu tay va về phía Phương Mặc.

      Phương Mặc vai tuy ăn đau, nhưng đao trong tay vẫn lưu kỷ niệm mặt người nọ, da thịt trắng mịn của nương có thêm vết máu mảnh, trông thế nào cũng có mấy phần mỹ miều dị thê lương.

      Hai người mỗi kẻ có thắng có bại, lập tức cũng dám tuỳ tiện động thủ, thụt lui, chia ra giấu mình vào bóng lỗ châu mai, lạnh lùng quan sát đối phương.

      Ánh đèn mông lung, bóng bé kia giấu sau bóng lỗ châu mai, thân thể giữ nguyên trạng thái thủ thế chờ công kích, càng phát ra cảm giác lợi hại thể khinh thường. Phương Mặc xoa xoa bả vai đau nhức, : "Sao ngươi lòng dạ độc ác thế, cẩn thận sau này tìm được nhà chồng!" Lời còn chưa dút, bé kia liền hú lên quái dị, hung tợn vọt tới. Tuy Phương Mặc thân thủ kém, nhưng đến cùng vẫn hơi thua thành vóc người, thêm tâm tư muốn gây chuyện, hai người lại nhất thời phân thắng bại.

      thành tuần sát qua lại vốn ít, động tĩnh hai người lại náo lớn như vậy, rất nhanh bị binh sĩ tuần thành phát bao vây. Tuy binh sĩ tuần thành vây rất chặt, thế nhưng cũng dám tuỳ tiện tiến lên, chỉ giơ đuốc, thét to xung quanh, vây hai kẻ hỗn chiến đến mức nước chảy lọt nọ.

      Trong lòng Phương Mặc khỏi thầm kêu khổ, vốn bản thân chỉ muốn nhìn trộm cái rồi - cũng biết thành Túc Bắc này có thể thủ tới chừng mười ngày , thủ được, tự nhiên là tốt, còn được cũng nên sớm có tính toán khác, theo lẽ tổn hại đền luôn mạng là được. Ai biết gặp phải nhân vật thế này, bây giờ muốn thoát thân cũng khó.

      Phương Mặc khẽ nhướng mày, đành phải xuống tay độc ác, thừa dịp chưa chuẩn bị, cước đá mạnh vào khoeo chân bé kia, nghĩ đến lần này tất có thể làm cho ta lui về sau. Nào ngờ, đối thủ lại xoay người lăn ra sau, vẫn vững vàng ổn định thân thể, mặc dù bắp chân khẽ run ngớt, những vẫn hung ác nhìn chằm chằm Phương Mặc.

      Lúc này người dưới tường thành bị kinh động từ lâu, Từ Ngọc Sanh cũng chạy tới, vừa thấy người kia hoàn toàn biến sắc, quản hiềm nghi đỡ ta dậy, kêu lên: "Thiếu gia, thiếu gia, ngài..." Người được dìu khoeo chân bị Phương Mặc đá trúng, nhất thời sao có thể hồi phục, miễn cưỡng được đỡ lên, suýt nữa trượt xuống đất. mặt ta chảy vết máu, khào giọng : "Bắt ta, bắt sống."

      Phương Mặc cả kinh trợn mắt há mồm, : "Ớ, hoá ra ngươi, ngươi phải nương gia, đúng là mắt mờ." Mặt phấn của thiếu niên xinh đẹp lại đỏ chon chót, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Mặc, nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi câm miệng!" Vung tay sang hai bên, quát người xung quanh, "Còn bắt lấy ta? Chết sống miễn bàn!"

      "Dừng tay!" Binh lính xung quanh chuẩn bị cùng nhau tiến lên, đột nhiên có người lớn tiếng quát.

      Phương Mặc quay đầu, vô số ánh đuốc vây quanh người lại đây, người kia ước chừng mười tám mười chín, thân hoa phục trắng bạc chỉ vàng, khoác ngoài áo lông dài trắng tựa tuyết, càng có vẻ ung dung hoa lệ, phong lưu phóng khoáng. Chàng trực tiếp tới chỗ thiếu niên được Từ Ngọc Sanh đỡ, người kia vừa thấy công tử mặc hoa phục, sát khí mãnh liệt lập tức mất hơn nửa, cúi đầu, lẩm bẩm tiếng: "Ca..."

      Thiếu niên hoa phục yên lặng liếc , sát khí còn lại của người sau hoàn toàn mất hết. Thiếu niên hoa phục ngẩng đầu nhìn về phía Phương Mặc, mắt phượng nâng lên, mặt liền mang theo mấy phần ý cười, Phương Mặc nhất thời lại có cảm giác mây đen trời tản hết, trung xanh biếc quang đãng, nghe chàng ta chậm rãi : "Hoá ra là , ngoài thành từ biệt, còn tưởng rằng tới thành Tây." Lại chỉ thiếu niên vừa đánh nhau với Phương Mặc rằng, "Đây là gia đệ, tính tình lỗ mãng, biết có mạo phạm nương chăng?"

      Phương Mặc thầm kêu tiếng xúi quẩy, có ngọn nguồn với quan gia, từ trước đến giờ là điều nàng kiêng kỵ. Lại người này gian xảo nhất, đại đa số vẫn luôn bộ đường đường chính nghĩa, nếu muốn từ trong tay những người này chạy , là chuyện cực kỳ hao tổn tinh thần. Nàng liền vội vã cười đáp: " có, có, Tiêu Thế tử quý nhân nhiều việc, tôi đây dám quấy rầy nhiều, cáo từ." xong, liền muốn xuống tường thành. Thiếu niên được Từ Ngọc Sanh đỡ kêu lên: "Đứng lại!" Phương Mặc quay đầu, thiếu niên kia mặt mày hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dáng vẻ hận thể ăn nàng. Thiếu niên hoa phục hơi nhướng mày, trừng quát: "Tiêu Trinh, chớ hồ đồ."

      Tiêu Trinh muốn tranh luận, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt xuống, chỉ trầm nhìn chằm chằm Phương Mặc. Phương Mặc dưới ánh mắt của bước nhanh xuống tường thành, sau lưng, Tiêu Thế tử lớn tiếng : "Sau này nếu tiểu nương gặp khó xử, đều có thể đến vương phủ tìm Tiêu quản ."

      Phương Mặc xuống tường thành, quay đầu nhìn lên . Tiêu Thế tử Tiêu Vinh cùng Tiêu Trinh hai người đứng cao cao tường thành, gió lạnh căm căm, áo lông cừu dài của hai người đều tung bay, sau lưng là mênh mông vô bờ trường thiên màu mực, dung nhan hai người thoát phàm xuất trần, nhất thời có cảm giác tựa như phi thiên. Phương Mặc ngẩn ngơ nhìn qua, đột nhiên nở nụ cười, xoay người liền lách vào trong bóng đêm.

      Tiêu Trinh nhìn theo Phương Mặc rời , hỏi: "Ca, huynh biết ta?"

      Tiêu Thế tử Tiêu Vinh im lặng liếc cái, : "Tiêu Trinh! Đệ có phải nên giải thích chút vì sao bản thân lại ở chỗ này ?" Mặt Tiêu Trinh lập tức xụ xuống, ngó quanh, Tù Ngọc Sanh sớm chạy mất bóng, khỏi thấp giọng : "Tiểu tử thúi, lặn còn nhanh hơn thỏ!"

      ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Vinh quét qua đây, Tiêu Trinh lập tức ngậm miệng, Tiêu Vinh : "Còn qua." Tiêu Trinh chỉ đành bất đắc dĩ đuổi tới.

      Đến trong đại trướng, Tiêu Vinh phân phó tiểu tư gọi đại phu tuỳ quân lại đây xử lý vết thương của Tiêu Trinh, Tiêu Trinh ngoác miệng kêu đau liên hồi, : "Ca, tiểu nha đầu kia đến cùng là ai? Huynh biết ta? Đừng trông ta tuổi , ra tay đúng là rất tàn nhẫn! Đệ lấy đao vốn chỉ muốn doạ ta, ai biết lại bị phản ngược đoạt mất, huynh xem mặt đệ này, lát nữa gặp mẹ, huynh phải thay đệ che giấu đấy."

      Tiêu Vinh lẳng lặng nhìn , uống hớp trà, nhàn nhạt : "Chính đệ sinh , bản thân tự với mẹ , đừng hy vọng vào ta."

      Tiêu Trinh : "Ơ, ca, người này phải huynh thả à? Nha đầu này chẳng phải huynh biết sao? Đệ thấy huynh chuyện khách khí với ta, để ta , đó là bán mặt huynh đó! giờ người rồi, huynh liền buông tay mặc kệ? Huynh vẫn là trai của đệ đấy chứ?"

      Tiêu Vinh liếc mắt nhìn , ung dung thong thả đáp: "Chỉ bằng đệ, có thể ngăn được người ta sao?" Tiêu Trinh bỗng chốc ngậm miệng, lát sau mới tiếp: "Nếu huynh xuất , chưa chắc đệ bắt được ta!" Đến cùng chút niềm tin cũng đủ, lời lúc sau dần dần hạ .

      Tiêu Vinh lắc đầu, đầy mặt bất đắc dĩ, lại : "Tính tình này của đệ, ăn đau khổ vài lần, có lẽ khắc sâu vào trí nhớ. nương này đệ đừng trông tuổi còn , chẳng phải người đơn giản, trận chiến lưu dân cửa thành đó ấy chính là người dẫn đầu. Nếu ấy, trận chiến này chúng ta sao có thể dễ dàng đánh hạ? Lần sau đệ gặp người ta, nhất định phải khách khí chút."

      Tiêu Trinh ngẩn ra, kêu ầm lên: "Ca, huynh nghe tên thám tử nào đồn thổi lung tung thế? Nha đầu này mới bao nhiêu, dám giết cẩu Bắc Địch?" Tiêu Vinh ném bộ y phục cho , : "Đây là của ta, đệ trước mặc vào, đầy người bê bết bùn lầy, ai cũng giúp đệ giấu được." Phất tay, cho quân y xong việc lui xuống, lại chậm rãi , "Là ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả? Tuổi còn sao? Người tài ba tuổi có nhiều. Cứ tính tình nóng nảy biết trời cao đất rộng này của đệ, sau này biết phải ăn bao nhiêu thiệt thòi đây."

      Tiêu Trinh nhận quần áo, vòng ra sau tấm bình phong, vừa thay y phục vừa cười hì hì : "Ca, huynh cẩn thận quá! Chuyện bao năm mà vẫn còn nhớ, chẳng phải là thua tên Bùi Tư Thanh kia lần sao? Tên kia mười tuổi mà thắng được huynh, đệ hoài nghi, hoặc là Quỷ Cốc tiên sinh thầm giúp tay, hoặc chính là số may! Huynh cho rằng ai cũng là , mười tuổi có thể chỉ huy mười vạn đại quân xông pha chiến trường? Nha đầu này cũng chỉ là công phu tay chân khá khẩm thôi, còn kém xa Bùi Tư Thanh lắm! Huynh đừng nên nâng chí khí người khác, diệt uy phong của bản thân, đệ đệ huynh đây cũng kém đâu! Vậy mà thấy khen lấy lần." mặc xong quần áo ra, thấy bàn Tiêu Vinh có chén trà, liền với lấy uống hớp cạn sạch, kéo đến khoé miệng đau nhức trận, khỏi thấp giọng oán hận: "Nha đầu chết tiệt, lần sau gặp, nhất định phải cho ta nếm chút mùi đau khổ!"

      Ánh mắt tĩnh lặng của Tiêu Vinh nhàn nhạt quét tới, Tiêu Trinh vội vã cười ha ha đổi giọng: "Ca, đệ bậy! Huynh đừng coi là . Huynh dặn đệ khách khí với ta, đệ nhất định rất khách khí." Tuy vậy, nghe kỹ hai chữ khách khí trong lời kia lại mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.

      Tiêu Vinh cũng vạch trần em trai, chỉ chậm rãi thổi vụn trà, sau đó từ tốn : "Bắc Địch lần này chia quân thành ba tuyến, khí thế hung hãn. Tối hai bảy tháng mười vượt sông Hắc Thuỷ, tàn sát Tấn Châu, hai tám hạ Lâm Châu, ba mươi đánh chiếm Tương Châu, mùng hai tháng mười Chu Châu Ngân Châu cũng lần lượt bị phá thành, vừa rồi thám tử đến báo, Cẩm Châu cũng bị thiết kỵ Bắc Địch đạp phá. Cũng chỉ ngắn ngủi bảy ngày mà thôi, mười sáu châu Yến Vân Mạc Bắc mất sáu." Chàng chậm rãi , ngữ khí bình thản chứa mảy may khói lửa, nhưng lạ thay vẫn khiến người cảm thấy bi thương.


      ====

      @Winter : chương mới nè , bỏ bê con nó mấy ngày nay :3. Bà chị thặc là, lầm zai xinh nhà người ta thành con :v
      Nhã TịnhWinter thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hic, bỏ bê, làm tôi phải đọc lại mấy chương trước vì nhớ nội dung:runintears: thể trách chị được, tại thằng bé đập chai quá đó chứ :060:bảo sao mà lại cứng thế, bình thường con thời đó làm gì biết võ này nọ đâu, nhưng Vinh cũng là có mắt nhìn người đấy, còn cái thằng Bùi Tư Thanh k biết từ đâu nhảy ra làm sao bằng chị được:die:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :