1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      đây là cổ đại, cứ từ cổ mà dùng, đại quá cũng k ổn
      ý kiến của tôi đấy
      Nhã Tịnh_haru_ thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      cho tôi xin cái lịch post truyện với :yoyo51:
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : tớ ko có lịch post cụ thể đâu, toàn là hứng làm nhanh mới post được ==!!!
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 13
      Người trông cửa chỉ có , khoanh tay tựa vào khung cửa chuyện với Hắc Trụ. Phương Mặc nhặt hòn đá đất, nhắm mí mắt con trâu ném qua, con trâu ăn đau nhất thời nhảy dựng, khiến hai người dỡ hàng sợ hết hồn, Hắc Trụ mau chóng tới hỗ trợ. Phương Mặc thừa lúc người trông cửa kia ngỏng đầu quan sát lắc người cái, lặng yên tiếng động ra khỏi cửa sau.

      Lúc chạy vội về, Tô Cẩn Nương vẫn khép hờ mắt, hô hấp ồ ồ, gương mặt chỉ màu trắng bệch. Phương Mặc đưa thịt bò cho Nhiếp Vân Húc, "Vân Húc, chụp này." Nhiếp Vân Húc đón lấy, vội vã nhai ngấu nghiến. Phương Mặc nâng Tô Cẩn Nương dậy, thấp giọng gọi: "Mẹ, mẹ."

      Tô Cẩn Nương vừa mở mắt ngửi thấy mùi thơm, Phương Mặc đỡ bà uống vài ngụm. Mấy miếng cháo nóng vào bụng Tô Cẩn Nương mới cảm thấy có tinh thần ít, hỏi: "Mặc nhi, con kiếm cháo ở đâu vậy?" Phương Mặc : "Chưởng quỹ tửu lâu sát vách cho. Mẹ, người uống nhanh , để nguội ngon đâu."

      Tô Cẩn Nương lại uống mấy ngụm, đẩy ấm qua cho Nhiếp Vân Húc, Nhiếp Vân Húc ừng ực mấy hớp, chép chép miệng : "Tỷ, cháo này uống ngon quá. Tỷ cũng uống ." Phương Mặc cười : "Tỷ uống rồi." Nhận lấy, lại cho Tô Cẩn Nương uống mấy ngụm, lấy hết hạt ý dĩ và thịt gà dưới đáy cho Tô Cẩn Nương ăn. Ba người chia thức ăn, Tô Cẩn Nương hối nữ nhi mau trả lại bát ấm, Phương Mặc cười hì hì rời , chỉ chốc lát liền trở lại.

      Trong bụng có thức ăn nóng, Tô Cẩn Nương cũng cảm thấy lạnh nữa, ngược lại đùi lại thấy buốt. bao lâu, Lý Tiến quay lại, phía sau còn theo Vinh Tiến Vũ và hai tráng hán. Lý Tiến hùng hổ mắng: "Tên hiệu cầm đồ kia mẹ kiếp biết nhìn hàng, là trâm vàng y, lại là mạ vàng, chỉ trả lượng bạc, còn với ta cây trâm kia lai lịch bất minh, tức chết ta."

      E phải kẻ nọ biết hàng mà là muốn bắt chẹt, lại thấy Lý Tiến ăn mặc như gã nghèo khổ mới kinh thường. Phương Mặc cũng chán nản, nhận bạc cười : " liền , Lý thúc cũng chớ nên tức giận."

      Lý Tiến thở dài hơi : "Quả thực là đồng tiền gấp chết hùng hán, trước đây đến thành Túc Bắc, cũng thấy loại bỉ ổi như vậy." Vinh Tiến Vũ cũng cười : "Lý đại ca, huynh cũng đừng thở dài, suy cho cùng lúc này đâu giống ngày xưa, trước mắt chúng ta là kẻ lâm nạn, sánh được vẻ đại gia trước đây, nhịn chút, vẫn nên mau chóng chuyển tẩu tử , tìm lang trung cẩn thận xem qua."

      "Vinh huynh đệ đúng lắm." Lý tiến vội vàng quay sang Phương Mặc , "Mặc nhi, vị này chính là Chu đại thúc, bên cạnh là Chu nhị thúc, hai vị này ngày trước làm tranh tử thủ(1) tại Chu Châu, vừa nãy ngoài thành Túc Bắc cũng ra sức." Phương Mặc liền vội vàng hành lễ, dáng dấp hai người này giống nhau đến mấy phần, đều là mặt mũi chính trực da ngăm đen, đầy mặt râu ria xồm xoàm, Chu đại thúc nọ hơi gầy, ánh mắt thâm thuý, nhị thúc dáng người lại vạm vỡ, cao to tựa bức tường, lúc thành Túc Bắc hỗn chiến hai người này đều là những người đầu tiên nhảy ra.

      (1) chức vị trong tiêu cục cổ đại, là người mở đường

      Vừa rồi lúc Lý Tiến cùng Phương Mặc chuyện, Chu Đại Chu Nhị hai người đều tỉ mỉ quan sát Phương Mặc, thấy nha đầu này đích xác tuổi yếu ớt, trong lòng thầm lấy làm kỳ, Phương Mặc kéo Nhiếp Vân Húc hành xong lễ, Chu Đại liền vội vàng đáp lễ lại, " dám, dám." Chu Nhị lại cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng bóng.

      Lý Tiến trình bày nguyên do với nhóm người Tô Cẩn Nương. Hoá ra nhà Vinh Tiến Vũ lúc vào thành lạc mất nhóm người Lý Tiến, hoảng hốt phân được đường, Chu Đại Chu Nhị nhận ra Vinh Tiến Vũ, biết cùng nhóm với Lý Tiến, liền tiến lên bắt chuyện, lại hẹn cùng tìm tới đây.

      Chu Đại cười : "Trong thành này ta có nhà thân thích, tuy là tiểu môn tiểu viện, cũng đủ sắp xếp cho mấy vị. Nếu mọi người chê, vậy cùng thôi."

      Vinh Tiến Vũ trông mong nhìn Lý Tiến, tâm nhãn linh hoạt, hiểu được trước mắt thói đời hiểm ác, nếu theo cường giả, muốn sống, đó là thiên nan vạn nan, đoàn người Lý Tiến này thể tuỳ tiện rời họ được. Hai huynh đệ Chu thị lăn lộn trong giang hồ, coi trọng nhất nghĩa khí, kính hùng, người ta coi trọng Lý Tiến, vừa rồi lại mời đến nhà bạn trú tạm, mà Vinh Tiến Vũ chỉ là kẻ ăn theo. Lập tức Vinh Tiến Vũ liền khuyên bảo: "Đúng đấy, cùng thôi. Lý đại ca, Phương tẩu tử cũng dễ tìm chỗ dưỡng thương."

      Nháy mắt Lý Tiến và Tô Cẩn Nương đều nhìn Phương Mặc, Phương Mặc khẽ gật đầu, Lý Tiến vội vã cười : "Vậy xin làm phiền."

      Chu Nhị vội vã tìm tấm ván gỗ lại đây, mấy người hợp lực mang Tô Cẩn Nương ra ngõ hẻm.

      Đường phố náo nhiệt, hai bên đường tuôn ra vô số người nghị luận sôi nổi, Phương Mặc chờ người ngang qua, nghe đại khái hoá ra là đánh thắng trận , dân chúng trong thành náo nhiệt nghênh đón quân sĩ về thành.

      Từng đội binh sĩ giáp đen cưỡi ngựa từ trong đám người chạy qua, trong đám người đột nhiên rộ lên tràng huyên náo, có vô số đàn bà con vây quanh tuôn về đường cái. Phương Mặc quay đầu nhìn, con ngựa trắng từ giữa đường lại đây, thiếu niên ngựa chính là người Phương Mặc gặp ngoài thành Túc Bắc, dưới mũ giáp màu bạc là khuôn mặt tuấn mỹ như thần, bạch mã ngân thương, hoa y cẩm bào, quả thực là phong hoa vô song.

      Lý Tiến khẽ với Phương Mặc: "Vị thiếu tướng này chính là thế tử gia phủ Túc Bắc vương." Phương Mặc quay đầu trông, ngựa trắng đến cửa tửu lâu Phúc Vận Lai, bóng người màu xanh từ trong đám người ra, vọt tới trước ngựa trắng kia, lớn tiếng kêu: "Ca, ca." Giọng vịt đực đặc biệt vang dội. Nhóm người Phương Mắc tới hướng rẽ, xa xa chỉ thấy cái đầu đen, thân hình ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mái tóc quả là bóng mượt thanh sảng.

      Nhóm người Phương Mặc quẹo trái quẹo phải, đến trong ngõ hẻm, hai bên mái hiên nhà dần thấp, đường phố cũng từ từ chật chội, đám người lui tới đa phần y phục vải thô, biết nơi này nhất định là khu bình dân thành Túc Bắc. Chu Đại mang người dừng lại trước cửa viện tường lám đen, tiến lên gõ gõ.

      bao lâu, cửa mở, trước cửa đứng thiếu niên mặt đen mười bảy mười tám tuổi, màu da thiếu niên kia tuy tối, nhưng ngũ quan tuấn tú thanh sảng, thân quần áo ngắn. Nhìn người ở cửa, thiếu niên kia sững sờ, : "Chu thúc thúc, mọi người đến rồi? Cha cháu thành Tây tìm mọi người."

      Chu Đại vừa vừa vào cửa: "Mẹ cháu ở nhà à?"

      , phía bên kia tường phù điêu ló ra cái đầu phụ nhân, phụ nhân kia ước chừng ba mươi, da trắng mặt đẹp, thân hình cao gầy, nhìn thấy Chu Đại, vội vã nghênh tiếp, : "Hoá ra là Chu đại ca, mau vào, mau vào. Cha Cẩn Du thành Tây tìm mọi người, có gặp chứ?" Chu Đại lắc đầu, để nhóm người Lý Tiến mang Tô Cẩn Nương vào.

      Phụ nhân kia nhìn Tô Cẩn Nương vài lần, liền vội vàng : "Nhanh, nhanh khiêng đến hậu viện." Lại quay sang thiếu niên mặt đen: "Cẩn Du, nhanh mời lang trung đầu hẻm qua đây."

      Vòng qua tường phù điêu, là sân viện hai ngõ, hai bên sân phân chia đao thương gậy côn, hiển nhiên là sân luyện võ, tiền viện xếp hàng ngang năm gian phòng mái bằng, trước phòng trồng vài cây ngô đồng. Do trời đông giá rét, những cây kia chỉ còn lại mấy chạc thưa thớt lá, nước tuyết tong tong, toàn bộ tuyết trong đình viện được quét thành đống, dồn nơi góc tường, đình viện ngược lại cũng có vẻ rộng rãi. Băng qua tiền viện, trong hậu viện căng mấy sợi thừng, nhà mái bằng cùng kiểu cũng là năm gian. Phụ nhân dẫn mọi người vào gian thứ hai phía Đông, đỡ Tô Cẩn Nương nằm xuống giường, liếc mắt nhìn chân Tô Cẩn Nương, kinh ngạc : "Đây là bị thương ở cửa thành?"

      Lý Tiến gật đầu: "Làm phiền tẩu tử."

      Phụ nhân kia liền rối rít đáp: "Đừng khách khí như thế, là Chu đại ca mang đến, vậy cũng là khách quý của chúng ta, miễn là ngại nhà ta tiểu môn tiểu hộ cứ việc ở lại đây."

      , thiếu niên mặt đen dẫn người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi vào, người này khuôn mặt gầy gò, hàm dưới để mấy chòm râu, bên người mang theo hòm chẩn bệnh. Chu Đại liền bắt chuyện với Lý Tiến chờ người đàn ông kia rời , phụ nhân dặn dò thiếu niên mặt đen thành Tây tìm người, còn mình đứng bên hỗ trợ.

      Lý lang trung ngồi xuống, cắt mở vải đùi Tô Cẩn Nương, vừa làm vừa chuyện với Tô Cẩn Nương: "Thương thế của phu nhân là bị lúc ở cửa thành?" Tô Cẩn Nương đau đến ứa mồ hôi, vội vã gật đầu. Lý lang trung còn : "Thương thế của phu nhân là do mấy vị mới ra ngoài kia xử lý? Ngược lại cũng ổn thoả." Tô Cẩn Nương liếc nhìn Phương Mặc, nữ nhi gắt gao nhìn chằm chằm chân của bà.

      Lý lang trung thừa dịp Tô Cẩn Nương phân tâm, đổ rượu trắng, hơi mở miệng vết thương ở hai bên mũi tên, rút cái ra nửa mũi tên còn lại, Tô Cẩn Nương hét tiếng, chực xỉu. Lý lang trung nhanh chậm : " hề gì, thương thế của phu nhân lúc trước được xử lý đúng cánh, cũng mất nhiều máu, mũi tên này cũng sâu, chưa thương tổn đến xương. giờ ta rút tên này ra, hai loại thuốc bột này, dùng xen mỗi ngày ba bốn lần, mấy ngày nay tạm thời nên cử động, cũng đừng đụng nước, cố gắng điều dưỡng chừng hơn mười ngày là có thể xuống giường lại."

      Lý lang trung rửa sạch tay, khai phương thuốc, phụ nhân kia bảo thiếu niên mặt đen đưa Lý lang trung ra ngoài, lúc trở về thấy Phương Mặc ngồi bên người Tô Cẩn Nương tỉ mỉ lau mồ hôi trán cho bà, cười : "Nha đầu, đừng lo, Lý lang trung mà chừng mười ngày có thể xuống giường tuyệt đối đúng như thế. Y thuật của ông ấy đều có tiếng trong thành Túc Bắc chúng ta. Cháu cẩn thận tiếp chuyện mẹ cháu, ta ra trông đằng trước."

      Phương Mặc liền vội vã đứng lên khách khí phen, nhìn theo phụ nhân ra ngoài.

      Tô Cẩn Nương bắt lấy tay Phương Mặc hỏi: "Vân Húc chung với Lý thúc con?"

      Phương Mặc gật gật đầu: "Mẹ, mẹ cần lo lắng cho họ. Nếu mẹ mệt nghỉ lát, con ở đây canh chừng." Tô Cẩn Nương cũng mệt mỏi, gật đầu, liền nhắm mắt lại.

      Phương Mặc ngồi ghế nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhánh cây ở mái hiên chất đầy tuyết, trắng xoá, trong sân tứ phương lại sạch , nền đá tấm bốc hơi lạnh, góc sân phía Tây còn trồng mấy thức rau, giữa vùng tuyết trắng điểm xuyết vài chấm xanh. Ngoài viện truyền đến tiếng người, trong tiếng cười sang sảng của nam tử pha lẫn vài tiếng nữ tử lanh lảnh đáp lời, hàn khí lạnh lẽo của Mạc Bắc tựa hồ cũng bị ngăn cách phía ngoài khoảnh trời tứ phương này.

      Phương Mặc lẳng lặng nhìn, cảm giác hồi chạy nạn vừa rồi phảng phất như choàng tỉnh từ cơn mơ, nàng tự giễu cười, tháng ngày bình yên rốt cuộc vẫn cách xa nàng mười vạn tám ngàn dặm, thôi vậy, cứ ở đây chừng mười ngày lại . Nàng dồn lại chăn người mẫu thân, nép nơi mép giường chìm vào giấc ngủ.
      Last edited: 8/6/15

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 14
      Vừa nhắm mắt nàng liền ngủ say, khi tỉnh lại nghe được bên tai tiếng thở hồng hộc, vừa mở mắt, khuôn mặt xíu của Nhiếp Vân Húc ngay trước mắt, mắt thiết tha nhìn chằm chằm Phương Mặc, thấy nàng mở mắt, con ngươi tựa trái nho đen của Nhiếp Vân Húc sáng ngời, nhất thời cong như trăng non hỏi: "Mặc tỷ tỷ, tỷ đói bụng ?"

      Phương Mặc nở nụ cười: "Đói lâu rồi, còn đệ?" Nhiếp Vân Húc cười đáp: "Đệ ăn rồi. Tôn đại nương nếu tỷ tỉnh mau ăn chút, tỷ yên tâm, đệ ở đây canh giữ đại nương, nếu đại nương tỉnh đệ gọi tỷ ngay."

      Phương Mặc duỗi cẳng chân hơi tê, tầm mắt rơi xuống đấu bồng khoác người, đấu bồng này có trước khi ngủ, đoán rằng nhất định là Tô Cẩn Nương tỉnh lại khoác cho nàng, nàng nhìn về phía giường, khí sắc Tô Cẩn Nương tuy tái nhợt, nhưng hô hấp đều đều, nét mặt yên ổn, tay cũng ấm ấp, liền dặn dò vài câu với Nhiếp Vân Húc rồi ra cửa.

      Xa xa liền nghe thấy tiếng nữ tử sang sảng cười, Phương Mặc theo tiếng cười qua, dừng chân nơi cửa phòng thứ hai phía Tây, cửa mở, bốn năm nữ nhân ngồi vây quanh cái bàn hình chữ nhật. Phượng Mặc nhận ra hai người trong đó, là phu nhân Vinh Tiến Vũ, ta dẫn theo hai đứa bé ngồi quay lưng, người khác chính là nữ chủ nhân nhà này, họ Tôn, bà ngồi đối diện với cửa.

      Tôn đại nương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phương Mặc, vội vã đứng lên: "Ô kìa, tỉnh rồi? Mau vào ngồi. Lúc ta vừa qua, thấy mẹ con cháu ngủ say nên đánh thức, chỉ để chút thức ăn nóng bếp chờ hai người tỉnh lại dùng. tại dậy rồi, vậy dùng chung với chúng ta luôn ." Kéo Phương Mặc ngồi xuống cạnh bà.

      Phụ nhân trong phòng đều ngẩng đầu cười nhìn Phương Mặc. Tôn đại nương cười chỉ vào phu nhân Vinh Tiến Vũ : "Vị này cần ta giới thiệu. Bên người Dư thẩm tử cháu là người trong phòng Chu đại thúc, cháu gọi tiếng Chu bá mẫu là được." Phương Mặc trông Chu đại tức phụ vẻ chừng ba bốn ba lăm tuổi, mặt dài, sắc mặt ảm đạm hơi xanh xao, nhìn lớn tuổi hơn cả Chu Đại, Phương Mặc liền vội vàng hành lễ, kêu tiếng Chu bá mẫu.

      Phụ nhân kia che miệng, ho tiếng cười : "Đừng khách khí như thế." Rồi quay sang chừng mười ba mười bốn ngồi bên cạnh mình: "Tương Tú, đây chính là Phương gia muội muội."

      Chu Tương Tú tuy diện mạo có mấy phần giống mẫu thân, nhưng hề mang vẻ xám úa như bà, thân hình thon trắng kiện mỹ, da màu mật ong, lại thêm đôi mày rậm mắt to, trông tràn trề sức sống, nghe mẫu thân giục liền để đũa xuống, đứng lên cười híp mắt: "Phương muội muội, lại đây ngồi chung với ta."

      Phương Mặc liền theo lời vội vàng : "Tương Tú tỷ tỷ, gọi muội Phương Mặc là được." Nàng thấy Chu Tương Tú cởi mở hoạt bát, khỏi hơi lộ ra ý cười, kề sát nàng ta ngồi xuống. Lại nghe Chu phu nhân giới thiệu vị phu nhân đứng cạnh, "Đây là Tống di nương." Tống di nương này lại trẻ tuổi hơn nhiều, chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, da trắng bóc, đôi mắt phượng hơi xếch, khẽ mỉm cười nốt ruồi dưới khoé mắt kiều diễm động lòng người, thi lễ với Phương Mặc cái. Phương Mặc biết đây ắt là vợ lẽ của Chu Đại, cũng dám thất lễ, theo quy củ đáp lễ lại. Chu phu nhân lại cười : "Nhà ta còn có hỗn thế ma vương, theo Cẩn Du đến tiền viện rồi, sau này cháu gặp."

      Tôn đại nương cười : "Tử Hân nhà so với thằng bé nhà ta phải giỏi hơn nhiều lắm, còn chê nó!" Đưa bát đũa cho Phương Mặc vừa cười vừa với nàng, "Mau ăn , chúng ta nhiều quy củ như thế, nam nhân họ đều dùng trước rồi, cháu cần phải lo."

      Dùng xong bữa cơm, sắc trời tối mịt, Tôn đại nương sắp xếp chia chỗ cho bốn năm người, Phương Mặc vẫn là gian phòng lúc đầu Tô Cẩn Nương ở, Nhiếp Vân Húc theo Lý Tiến. Lúc Tô Cẩn Nương tỉnh lại lần, Phương Mặc cho bà ăn chút cháo, thay quần áo sạch cả người, hai mẹ con cùng nghỉ ngơi.

      Đến nửa đêm, Phương Mặc đột nhiên tỉnh lại. Gió Bắc gào thét ngoài song cửa, tuyết đọng lộp bộp rơi xuống, trời tối đen, đêm khuya Túc Bắc tĩnh mịch lại ngưng đọng. Tô Cẩn Nương ngủ rất sâu, Phương Mặc lặng lẽ đẩy song nhảy ra ngoài.

      Đại viện Tôn gia yên tĩnh tiếng động, chỉ có phòng trong tiền viện của Tôn đại nương là sáng đèn, Phương Mặc nhìn qua song cửa sổ, trước bàn tứ phương trong phòng có nam nữ ngồi. Tôn đại nương ngồi quay lưng, đối diện bà là hán tử mặt đen, hán tử kia thân hình cường tráng rắn chắc, mặt mày sáng sủa có thần, vừa uống trà vừa chuyện với Tôn đại nương.

      Tôn đại nương xem sổ sách trong tay : "Cha đứa trẻ, trong thành gạo và mì lại tăng giá, nếu phải trước đó chúng ta sớm tính toán, sợ cũng là ăn chẳng được mấy ngày."

      Hán tử kia hớp ngụm trà đáp: "Chúng ta thắt bụng ít cũng chẳng sao, nên thiếu sót khách nhân."

      Tôn đại nương cười : "Đây còn cần chàng sao? Nhà Chu đại ca có giao tình gì với chúng ta chứ? Khách nhân của huynh ấy cũng chính là khách quý của chúng ta. Huống chi, thiếp sớm nghe phố xá truyền khắp, Lý huynh đệ này phải phàm nhân, nến phải cậu ta ở cửa thành vung tay hô hoán, trăm ngàn lưu dân nọ sợ là còn đường sống. Người như vậy ngày thường chúng ta nào thấy? Bây giờ có thể mời đến trong nhà tất nhiên là vinh hạnh, nào dám thất lễ?"

      Hán tử mặt đen kia hàm hậu cười, uống hớp trà. Tôn đại nương còn : "Nghe Chu tỷ tỷ kể, nha đầu Phương gia nọ càng là người bất phàm, đúng là nhìn ra đấy."

      Hán tử mặt đen đặt chén trà xuống: "Ta cũng nghe Chu đại ca kể, vị tiểu nương này tuổi tuy , bản lĩnh lại kém, trận chiến ở cửa thành là con bé dẫn đầu trước tiên, ngay cả Lý huynh đệ đều nhìn ánh mắt nó làm việc, đúng là thực hiếm thấy."

      Tôn đại nương thả sổ sách xuống, cười : "Trước đây thiếp nghe tiên sinh trà lâu kể chuyện, nhân vật truyền kỳ trong sách đa phần từ khác biệt với mọi người, nha đầu này nếu lớn hơn chút nữa, chỉ sợ chính là Hồng nương tử thứ hai."

      Phương Mặc nhoẻn miệng cười, Hồng nương tử này nàng cũng biết, là nhân vật tiền triều nhà nhà đều hay. Xuân xanh mới độ mười sáu mười bảy tái ngoại báo nguy, lệnh trưng binh hạ xuống đến trong nhà, nàng huynh trưởng, dưới đệ đệ, phụ thân tuổi già, dứt khoát nữ giả nam trang thay cha ra trận. Ba, năm năm qua lại trở thành tướng quân. Lúc cởi giáp về quê mới lộ ra diện mạo nữ nhi, liền kinh động cả thiên hạ. Câu chuyện của nàng được viết thành ca dao chậm rãi lưu truyền đến đời sau. Hai vợ chồng họ Tôn này lại so sánh nàng với vị Hồng nương tử kia là khen quá, cảnh giới giữa nàng với Hồng nương tử nọ hoàn toàn là trời dưới đất, chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

      Phương Mặc cũng nghe lén thêm, lặng yên ra cửa. Trong thành Túc Bắc thanh, chỉ có đèn lồng treo ở cửa mấy nhà lung lay trong gió. Ánh đèn sáng tối chập chờn bất định, mải miết, kéo dài đến tận vòm trời đen như mực. Cường địch áp sát, trong thành Túc Bắc sớm hạ lệnh giới nghiêm ban đêm, đường tới, nàng bị bất kỳ ai bắt gặp, song lúc ra tới đường cái dần dần nghe được tiếng người.

      Nàng lách qua bên, để đội binh tuần thành qua, theo đuôi họ tới cửa thành. Tiếng người dần ầm ĩ hơn, vô số ánh đuốc lay động, binh lính giáp đen dắt từng hàng từng hàng ngựa qua, tô điểm thêm sức sống và rộn ràng ngày đêm cho Túc Bắc này. bãi đất trống cạnh cửa thành dựng vô số doanh trướng, binh sĩ tuần tra tới lui dứt. Tường thành Túc Bắc cao vút, phía nhốn nháo những người, hai bên cửa thành đều có bậc đá lên. Có điều ba bước trạm năm bước gác, đuốc trong trạm gác chiếu sáng rọi bậc đá kia, muốn thừa nước đục thả câu leo lên tường thành đúng là việc khó.

      Phương Mặc do dự mười mấy chiếc xe trâu lọc cọc chạy lại đây, trong nhóm hộ vệ theo có người ra mặt kêu lên: "Chu giáo uý, đây là lượng lớn đao tên Binh khí doanh suốt đêm đánh chế, cực kỳ sắc bén, ngài tới xem ."

      binh sĩ dáng dấp quan từ tường thành nhảy xuống, chắp tay : "Chư vị cực khổ rồi." Tiến lên kéo vải bạt xe, lộ ra đầy xe tên bắn, người nọ rút cây xuống cẩn thận xem xét, rằng: " tệ." Vung tay, binh sĩ bên cạnh liền dồn dập chuyển tên lên tường thành.

      Cơ hội đến rồi, Phương Mặc vội vã tập trung tinh thần. Chu giáo uý kia cũng cẩn thận, đảo quanh từng xe đồ vật quan sát cặn kẽ. tới nửa đường, mặt mày ông ta trầm xuống, lại thong thả đến bên người hộ vệ vận chuyển binh khí, xem xét từng kẻ , quay sang nhìn nửa buổi hộ vệ hơi thấp gằm mặt: "Ngươi..."

      Người bên cạnh tên hộ vệ lùn nọ đột nhiên nhảy ra, cười hì hì : "Chu giáo uý, lâu gặp."

      Nghe thanh có mấy phần quen thuộc, Phương Mặc cũng nhịn được nhìn về phía người kia, mặc dù mặc vào trang phục hộ vệ, nhưng lại là gương mặt non nớt thanh tú, trông vẻ chừng mười hai mười ba tuổi. Phương Mặc híp mắt nghiền ngẫm, chẳng phải "Ngũ gia" hôm nay mới gặp ở tửu lâu Phúc Vận Lai sao?

      Người này vừa chen vào, Chu giáo uý quay đầu chần chờ : "Cậu, cậu phải Từ Ngọc Sanh sao? Cậu theo cạnh Trinh thiếu gia hầu hạ, chạy tới chỗ này làm gì?"

      "Ôi chao, Chu giáo uý trí nhớ là tốt! Nhưng phải Từ Ngũ tôi đâu, Chu giáo uý còn nhớ chuyện ở thao trường lần trước ? Trời ạ, công phu bách phát bách trúng của ngài quả tuyệt vời mà, Từ Ngũ tôi đối với ngài đúng là sùng bái phục lăn..." Từ Ngọc Sanh vừa cười hì hì chuyện, vừa xoay người che khuất người bên cạnh. Tiểu tử bên cạnh cũng là kẻ cơ trí, lặng yên tiếng động ôm bó tên liền cúi đầu chạy lên tường thành. Phương Mặc nhếch miệng cười, lắc người cái lăn vào bóng xe, trông bầu vẽ gáo, cũng ôm bó tên theo thiếu niên kia.

      trung đen đặc, người lại nhiều, hai người họ thân hình thó, làm việc lại cơ trí, rốt cuộc trà trộn được lên tường thành. Phương Mặc cúi đầu nhìn xuống, thiếu niên tên Từ Ngọc Sanh kia còn lôi qua kéo lại Chu giáo uý, tới khí thế ngất trời. Nàng im lặng nở nụ cười, quay đầu lại bắt gặp thiếu niên trà trộn lên tường thành kia sau khi thả đồ vật trong tay xuống, nhìn xung quanh, nhân lúc người để ý liền nhắm hướng Đông chạy , vừa xem liền biết người này hiểu rất địa hình ở đây. Có sẵn người dẫn đường, tự nhiên thể lãng phí, Phương Mặc vội vã theo sát phía sau.

      Quả nhiên là tay lão luyện, tường Đông thành Túc Bắc thủ vệ thưa thớt hơn nhiều, thiếu niên kia vừa liếc thấy hai bên người liền nằm sấp phía sau lỗ châu mai, nhìn ra ngoài thành Túc Bắc, Phương Mặc cũng trông sang bên kia. Đêm rét đen đặc như hắt mực, ngoài thành Túc Bắc vùng yên ắng trầm ngưng, ngay cả tuyết trắng mênh mang cũng nhìn , nhưng xa xa trong dãy núi lại rải rác những đốm lửa, nhiều tựa sao trời trong đêm tối, đếm xuể, điểm xuyết cho dãy núi càng thêm xinh đẹp.

      Chính là người Bắc Địch dựng trại đóng quân trong dãy núi.

      Phương Mặc cảm thấy kỳ quái, thiếu niên này trông dáng người chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, đêm hôm khuya khoắt, ngoan ngoãn ở nhà ngủ, lại chạy tới đây xem người Bắc Địch thổi lửa nấu cơm? Đúng là chuyện hiếm thấy. Nàng vỗ vỗ vai thiếu niên kia, thấp giọng hỏi: "Này, ngươi nhìn gì vậy?"
      Last edited: 12/6/15
      Nhã Tịnh, huyenlaw68Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :