1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 10

      Sau khi Lý Tiến rời , Tô Cẩn Nương đuổi sát dòng người chạy nạn, bà phụ nhân dẫn theo hai đứa bé, lại dắt con ngựa, giữa đám người rất nổi bật. Trong nhóm nạn dân vốn có nhiều người khá chú ý đến họ, Lý Tiến vừa , những tráng hán này liền lần lượt chen lại đây.

      Tô Cẩn Nương cảnh giác, tay nắm chặt cương ngựa, tay tóm chặt nữ nhi, theo sát đôi vợ chồng mặt mũi hiền lành kia về phía trước.

      Phương Mặc mắt lạnh quan sát, vừa vừa với hán tử mặt mũi hiền lành: "Tiểu thúc, có thể cho cháu mượn dùng gậy trong tay ngài ?"

      Hán tử kia cho rằng tiểu nha đầu này đường mệt mỏi, muốn tìm gậy chống mượn lực, cây gậy trong tay vốn mấy tác dụng, liền chút do dự đưa tới, cười : " mượn cái gì, cho cháu để dùng luôn." Phương Mặc câu cảm ơn, cầm gậy trong tay ước lượng đôi chút.

      Mấy tráng hán chen tới kia thấy Lý Tiến xa, hán tử đen đúa mặt ngựa trong đó nháy mắt ra dấu với mọi người, chúng hán tử cùng nhau tiến lên, chen chúc xô đẩy hồi, nạn dân hiểu chuyện biết chiêu trò của những kẻ này, nhao nhao né tránh, chỉ chốc lát, Tô Cẩn Nương liền trơ lại mình. Hán tử đen đúa mặt ngựa hơi liếc mắt ra hiệu, hai tráng hán trước sau kèm sát Tô Cẩn Nương, vốn dự định người cướp ngựa, người đoạt bao. Hán tử cướp ngựa muốn đưa tay, mắt tối sầm lại, vật nặng đột nhiên nện lên tay , rú lên tiếng, chưa kịp hoàn hồn, lưng lại ăn đòn nặng, hai cú đánh này vừa chuẩn vừa nhanh vừa nặng, hán tử kia nhất thời co rút đất. Hán tử phía sau sững ra, đột nhiên bịch tiếng vang trầm thấp, vật nặng đánh mạnh khuỷu chân , xương đùi phát ra tiếng gãy giòn, kêu rú, đột nhiên ngã nhào về trước.

      Biến cố phát sinh trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sửng sốt, hán tử mặt ngựa hơi sững sờ, liền thấy phụ nhân cùng mấy đứa bé kia cách họ ít, phụ nhân tay dắt ngựa cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, mà phía trước ta đứng tiểu nha đầu, ước chừng mười tuổi, chải song kế, mặc áo vải xanh, khoác đấu bồng đen, khuôn mặt thanh lệ cực kỳ, con ngươi đen thẫm sâu, trong tay cầm gậy gỗ chốc chốc đập cái, vẻ mặt quả thực nhàn nhã cực kỳ.

      Hán tử mặt ngựa hoài nghi mình bị hoa mắt, nha đầu trước mắt này lớn được bao nhiêu? Nhưng xung quanh ngoại trừ nó, có người nào cầm vật trong tay. Hai tráng hán đất liên tục kêu đau, nạn dân qua lại xung quanh lắm người khiếp đảm, đường tới, cũng ít nhiều biết hán tử mặt ngựa này hung ác, đa số muốn gây , kẻ nhát gan tránh ra xa, người lớn gan lại đứng xa xa chỉ trỏ, hán tử mặt mũi hiền lành lúc trước từng chuyện với Lý Tiến tất nhiên là nhìn thấy việc này, giọng vài câu với vợ của mình, liền vội vàng chạy về phía trước.

      Hán tử mặt ngựa bị người vây xem, đám thuộc hạ nhất thời khiếp đảm, dám lên trước, trong lòng gã căm tức, quát: "Cùng lên! Mau bắt nha đầu này lại."

      Phương Mặc giọng : "Mẹ, người dắt ngựa lui ra sau chút." Tô Cẩn Nương cuống quýt gật đầu. Chúng hán tử ngươi đẩy ta chen, hô cùng lên, Phương Mặc hừ lạnh tiếng, gậy gỗ trong tay như rắn trườn, trái đẩy phải đánh, tung ra, thu về, múa như hoa đến loá mắt, vốn những hán tử kia vừa đói vừa rét, bao giờ gặp thế trận này, chỉ chốc lát bị quật ngã hai người.

      Hán tử mặt mũi hiền lành tìm Lý Tiến, Lý Tiến chen vào đoàn người, vừa thấy thế, lập tức nổi giận, trực tiếp liền xông tới hán tử đen đúa mặt ngựa kia, vốn có chút võ nghệ, hán tử nào nghĩ có người khác lại đây, nhất thời bắt kịp, hai đấm liền bị đánh ngã ra đất. Lý Tiến cước đạp lên ngực hán tử nọ, quay đầu về phía Phương Mặc kêu lên: "Mặc, gậy gỗ của cháu còn xài thuận tay ?"

      Phương Mặc nở nụ cười, thanh như chuông bạc bay bổng, "Lý đại thúc, bên hông thúc có đao ở đó ? Cho cháu ."

      Lý Tiến đáp tiếng, ném đao lưng sang. Phương Mặc tiếp đao, đây là đại đao sai dịch nha môn thường dùng, hơi nặng, thân đao cao bằng nửa người nàng, nàng nhàng cầm lấy, tới bên người hán tử mặt ngựa, đối diện người nọ, đao mạnh xuống, máu tươi cả người nàng, khuôn mặt nàng u tĩnh, bên môi còn mang theo vệt cười nhạt, cầm đầu hán tử kia ném tới nhóm lưu dân vây xem phía trước, đoàn người cả kinh tản ra như chim muông.

      Trong lòng Lý Tiến kinh ngạc, vốn cho rằng nha đầu này chỉ cầm đao doạ người thôi, con bé lại chém đầu kẻ nọ, hành động hung hãn như vậy, con bé lại vẫn vẻ chân mày ý cười xinh đẹp, hồn nhiên như nhi nữ tiểu gia chơi đùa, quả là kinh sợ thay. chỉ , đám lưu dân chung quanh cũng sợ đến ngây người, càng khỏi mấy tráng hán làm ác kia, sớm chạy mất bóng.

      Trong lòng Lý Tiến thầm kêu tiếng xấu hổ, đương lúc bất thường thế này, vốn cần phải làm chuyện bất thường, nhất thời dạ yếu thế, tất bị người người ức hiếp, vẫn chưa suy nghĩ thấu triệt bằng tiểu nha đầu. Huống chi bọn người của gã hán tử mặt ngựa này mặt nhiều đáng khinh, đám lưu dân thấy chúng đa phần đều biểu sợ hãi, chỉ e phải người lương thiện gì, lấy tính mạng của gã bảo đảm bình an tiếp theo cũng là tuỳ cơ ứng biến.

      Phương Mặc nhàng ném đầu người, thuận thế chà sạch vết máu đao lên quần áo thi thể người kia, đưa cho Lý Tiến, ngẩng đầu : "Lý thúc, đao này của thúc hơi nặng chút, trả lại cho thúc. Thúc vẫn nên đưa lại cây trâm vàng cho cháu ."

      Lý Tiến hơi ngẩn ra, nha đầu này ngờ lại cảnh giác như vậy, biết trâm vàng giấu người mình, vốn luôn để vật kia lộ ra trước mặt mọi người, bèn vội vã trả trâm. Nha đầu kia nở nụ cười xinh đẹp, liền thu món đồ vào tay áo.

      Tô Cẩn Nương và mọi người nhìn đến há hốc mồm, lúc này cũng tỉnh hồn, vội vã chạy lại lấy tay áo dùng sức lau vết máu mặt nữ nhi, trong lòng trăm vị phức tạp, Nhiếp Vân Húc ngồi lưng ngựa ánh mắt lấp lánh ánh quang, đầy mặt sùng bái.

      Phương Mặc lộ ra thủ đoạn như thế giữa đám lưu dân, nhất thời mọi người đều sợ hãi, dám tiếp tục nhìn bọn họ thêm, nếu bọn họ đến gần, mọi người chắc chắn dồn dập nhường đường, cứ thế, nhóm mấy người bọn họ ung dung tới phía dưới tường thành Túc Bắc. Tường thành Túc Bắc nguy nga cao vút, phải tới hơn mười trượng, tất cả đều lấy đá tảng khối xây thành, giữa những tảng đá đều được nước thép đúc cứng, khe hở cực , mặt ngoài tường thành hàn băng ngưng tụ biết bao lâu, trơn nhẵn dính tay, hoàn toàn là toà thành băng tuyết. Mà nhìn lên, phía tường thành tinh kỳ tung bay, ngọn lao san sát, binh sĩ người người khôi giáp đen bóng, thủ vệ nghiêm ngặt.

      Cửa thành bằng sắt đen chỉ mở hai cánh, hai hàng lính đứng thẳng tắp, binh khí trong tay cùng với tuyết lạnh tôn nhau lên toả ánh sáng rực, lãnh lệ mà lại sâm nghiêm, nhìn đến làm người phát rét. Cửa lớn bên phải thình lình treo năm sáu đầu người, tờ giấy trắng bên cạnh múa mấy chữ lớn "Kẻ tự tiện vào, chém tha". Lưu dân xếp hàng vào thành bên dưới uốn lượn liên tục, tít tắp thấy bờ, đội ngũ rải rác ở ngoài như bọn họ càng nhiều vô số kể. Tuyết đọng ngoài thành bị giẫm tan, chỗ nào cũng lầy lội kinh khủng, người hô ngựa hí nối liền dứt.

      Lý Tiến chau mày, nhìn quanh lần, lại nhìn trời, trung u ám, đêm rét buông xuống. với Tô Cẩn Nương: "Tẩu tử, hôm nay vào được thành rồi, chúng ta vẫn nên sớm tìm chỗ nghỉ ngơi, ngày mai lại tính sau. Người ở đây quá nhiều, buổi tối sợ là yên ổn."

      Tô Cẩn Nương liền vội vàng gật đầu. Hán tử mặt mũi hiền lành mang theo vợ con lúc trước giúp mật báo cũng theo tới đây, cười với Lý Tiến: "Lý đại ca, ta biết nơi, ít người, cũng có thể tránh gió. Nếu , huynh dẫn theo tẩu tử cùng đến đó ."

      Lý Tiến vội vã cám ơn. Hai nhóm người tránh xa cửa thành, ngừng lại dưới sườn núi, mặt sườn núi kia có vách lõm, nhưng chỉ đủ mấy người vào, hán tử kia cười : "Lý đại ca, để phụ nhân tiểu nhi vào thôi. Hai người chúng ta tạm ở ngoài đêm, nghĩ chắc cũng chẳng sao."

      Lý Tiến nổi lòng tôn kính, gật đầu : "Tiểu ca đúng lắm. Tiểu đệ họ Lý, tên chữ Tiến, vẫn còn chưa biết tính danh tiểu ca."

      Hán tử kia mặt mày đoan chính, da mặt trắng trẻo, liền vội vã : "Tại hạ họ Vinh, tên Tiến Vũ." Lại chỉ phụ nhân và lũ trẻ bên cạnh, "Đây là người nhà ta." Phụ nhân cũng vội vàng tiến lên chào, Tô Cẩn Nương cũng báo tên họ, hai người phụ nữ thân thiện làm quen, rất nhanh xưng hô tỷ muội với nhau, Tô Cẩn Nương lớn tuổi hơn chút, phụ nhân kia liền gọi tiếng tỷ, Tô Cẩn Nương gọi ta Dư đại muội tử.

      Nhường nhau hồi, phụ nhân con trẻ đều chui vào vách lõm kia, trẻ ở giữa, phụ nhân chặt chẽ che chở hai bên. Lý Tiến cùng Vinh Tiến Vũ cuộn người dựa vào sườn núi, thân ngựa phủ thêm dạ chắn phía trước. Dư thị có hai con trai , nữ nhi hãy còn , mới ba tuổi, ôm vào trong ngực, đứa bé trai ước chừng bảy tám tuổi, bị chen chính giữa, sát cạnh Phương Mặc, rất là bất an, nhăn nhó hồi, liền giọng với mẫu thân: "Mẹ, con, con muốn ngủ bên kia người."

      Dư thị trừng nó cái, : "Muội muội còn , con còn gianh chỗ với em sao? Nhanh ngủ ."

      Bé trai nhắm mắt lại, mùi máu tanh người Phương Mặc nhàn nhạt truyền đến, nó lại nhịn được khẽ với mẫu thân: "Mẹ, con, con sợ, tỷ, tỷ ấy ban đêm có đao giết con luôn ?"

      Nhiếp Vân Húc người, thính tai, lớn tiếng : "Tỷ tỷ tôi chỉ giết người xấu."

      lát sau, đứa bé trai lẩm bẩm : "Tôi, tôi phải người xấu."

      "Cậu cũng phải người xấu, vậy cậu sợ cái gì?" Nhiếp Vân Húc . Khoé môi Phương Mặc nhàng cong lên, tay khẽ hạ xuống người Nhiếp Vân Húc, chuyển người cái, thiếp .

      Nửa đêm, Lý Tiến đột nhiên cảm thấy mặt mát lạnh, hoá ra tuyết lại rơi. tường thành ánh lửa ngút trời rọi xuống dưới, tuyết nhiều tựa lông ngỗng đón gió tung bay, trời đất vùng bao la mờ mịt. đánh thức Vinh Tiến Vũ, hai người đàn ông nhanh chóng chuyển chỗ, dắt ngựa, kề sát cạnh vách lõm. May mà gió Bấc nổi, ù ù kéo tới, tuyết bay lả tả, mặt Nam sườn núi lại là chỗ tránh gió tự nhiên. lâu sau, lục tục có người đến sườn núi tránh tuyết, nhưng cũng dám tới gần họ.

      Phương Mặc mơ màng ngủ, đột nhiên bị trận ầm ĩ đánh thức, tai nghe nam nhân hô: "Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì? A! Cứu mạng..." Tiếng kêu đột nhiên im bặt, bên ngoài trời tuyết phát ra tiếng ầm vang trầm thấp, tiếng khóc nữ nhân u u đứt quãng truyền đến, như bị chẹt cổ, giữa đêm khuya tĩnh lặng như thế, thê lương khác thường.

      Phương Mặc nghe đến khó chịu, muốn đứng dậy, cánh tay run rẩy ghì chặt lấy nàng, Tô Cẩn Nương thấp giọng : "Ngoan, đừng hé răng! Đừng cử động! " Tiếng phụ nhân trầm thấp mà thê lương, giọng tuy rằng run rẩy, thế nhưng lực tay lại rất lớn. Phương Mặc sững sờ, đúng rồi, nếu bọn họ ra mặt, kế tiếp bị cướp bị nhục bị giết chắc chính là bọn họ. Phương Mặc dựa sát mọi người, quăng những thanh thê lương kia ra sau đầu.

      Tô Cẩn Nương gắt gao ôm lũ trẻ, đối diện bà Dư thị nghiêng người nằm, tay như cánh chim chặt chẽ che chở con cái mình, trong đêm tối, đôi mắt hai phụ nhân đều trợn lớn. Tuyệt cảnh như nhát dao sắc bén, mài gọt lòng lương thiện của nữ nhân thành những mỏm đá nham cứng rắn lạnh lẽo trong băng tuyết.
      Nhã Tịnh, huyenlaw68, Winter2 others thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 11

      Ngay giữa lúc vụ náo động thanh này xảy ra, trời dần sáng, lúc nhóm người Lý Tiến đứng dậy tuyết lớn bao trùm đất trời lần nữa, gió Bắc vù vù thổi, mặt đau đớn như dao cứa, cảnh náo nhiệt dưới chân thành Túc Bắc hoàn toàn yên lặng, dù vậy tuyết lớn dày nặng vẫn che được thi thể lưu dân ngã xuống chi chít như kiến cỏ.

      Hôm qua những người này vẫn còn huyên náo, sôi nổi, đầy cõi lòng hi vọng, mà lúc này lại im lìm nằm giữa mênh mang tuyết trắng.

      Phương Mặc ngẩng đầu nhìn tường thành vẫn nguy nga cao ngất kia, đây thực toà thành hi vọng sao?

      Song, đáp án này thể nghi ngờ, trong dãy núi phía trước cách xa từ từ toả ra vô số những đám người lít nhít như kiến hôi, xu thế vây quanh thành, dần dần dâng lên đến phía cửa thành. Mà dưới sườn núi bên này cũng rải rác mấy chục thi thể, nam nữ già trẻ đều có, theo sắc trời dần tỏ, những người dựa sượn núi tránh rét cũng dồn dập đứng dậy, về phía cửa thành Túc Bắc uy nghiêm tĩnh lặng, mà những người nằm bất động dưới sườn núi kia hiển nhiên cũng chẳng tỉnh lại nữa.

      " thôi, thừa dịp bây giờ ít người, chúng ta mau , có lẽ hôm nay có thể vào thành." Lý Tiến . Mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý, dắt díu con cái về phía cửa thành.

      Giờ Mão ba khắc, cửa thành Túc Bắc khổng lồ đen nặng đúng hạn mở ra, lưu dân dưới thành nhất thời náo động, nhao nhao tuôn về phía đại môn mở, hai hàng binh lính giáp đen chạy gấp đến hai bên cửa thành, khôi giáp lạnh lẽo phát ra tiếng kêu chát chúa, thủ vệ tướng quân vút roi tiếng, thanh lập tức truyền ra xa: "Xếp hàng lần lượt vào thành, nếu làm trái, chém tha!" Sau đó, bên phải tường thành lại treo thêm mấy đầu người mới.

      Những lưu dân nóng nảy bất an, muốn sấn loạn vào cửa thành lập tức yên tĩnh, ào ào chen vào đội ngũ, phàm là người già trẻ em, hán tử độc thân, đa phần đều bị dồn đến cách cửa thành xa. Nhóm người Lý Tiến hơi tiến về phía trước ít, bên hông mang đao, người lại to đen, mặt trầm xuống, có mấy phần ác tướng, những hán tử xô đẩy chen lấn kia cũng dám tới gần.

      Phương Mặc và Nhiếp Vân Húc ngồi lưng ngựa, nhìn lại phía sau, gió Bắc cuốn theo hoa tuyết thổi quét qua mặt, đau nhức tựa dao cứa, xa xa núi non chập trùng dứt, đều bao phủ trong làn áo bạc, những lưu dân đen kịt li ti như kiến từ trong dãy núi nườm nượp chạy ra, toàn bộ đất trời vùng thê lương.

      Lưu dân bắt đầu vào thành, thủ vệ kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc, thân người, trong hành lý mang theo cả thảy đều xét qua, nhìn lạ mặt còn vặn hỏi họ tên nguyên quán, đội ngũ tiến lên vô cùng chậm chạp. Cũng biết qua bao lâu, Phương Mặc cảm thấy chân hơi tê, đột nhiên đằng sau đội ngũ có người la hét: "Tránh ra! Mau tránh ra!" Phương Mặc ngồi lưng ngựa, quay đầu lại trông, thanh là từ phía sau truyền đến, ba quân sĩ cưỡi ngựa giơ cờ thám báo, chạy như bay về phía cửa thành, móng ngựa hất lên vút qua, gió lạnh mang theo lệ khí, đến độ lưu dân đều tới tấp né tránh.

      Thủ vệ tướng quân cũng nghe thấy, múa cờ, rống to: "Nhường đường! Nhường đường!" Thám báo chạy vội vào thành, nháy mắt mất bóng. Trong lưu dân tiếng người huyên náo, bắt đầu bàn tán loạn xạ, mặt mỗi người đều bất an hơn, càng ngày càng muốn sống chen tới cửa thành.

      quá nửa nén hương, lại có đội thám báo chạy vội vào thành, móng ngựa quay cuồng, làm hoa tuyết chưa tan bắn tung toé, trong thành đột nhiên truyền ra tràng tiếng kèn lệnh u u, thanh trầm thấp bi tráng lượn vòng đại địa Mạc Bắc mênh mông, mặt mỗi lưu dân đều mang khủng hoảng.

      Thủ vệ tướng quân cũng đứng dậy, trong dãy nũi mênh mông còn toán ngựa phi tới, tốc độ so với hai toán trước càng thêm thần tốc, chỉ chốc lát liền tiếp sát đại đội ngũ lưu dân. Ngựa thám báo từ trước mặt chạy qua cực nhanh, mặt đất trắng tuyết lập tức có thêm vài vết máu, lưu dân mắt sắc thấy bụng ngựa thám báo cuối cùng cắm mũi tên nanh sói.

      Trong đám lưu dân lập tức có kẻ thét lên, khủng hoảng xé rách tấm màn che ngột ngạt, lan tràn vô tận.

      Sau khi thám báo vào thành, lưu dân vẫn còn chìm trong khủng hoảng mê man, đột nhiên ầm tiếng vang lớn truyền đến, cửa thành Túc Bắc sơn đen nặng nề đột nhiên đóng lại. Lưu dân kề sát cửa thành nhất bỗng chốc kêu la ầm ĩ, dồn dập hỏi: "Sao bọn họ lại đóng cửa thành?" "Sao cửa thành lại đóng?" "Mở cửa ra!"

      Nhưng ai trả lời.

      Phương Mặc nhảy xuống ngựa, khẽ với Lý Tiến: "Lý thúc, tình hình ổn, chúng ta mau rời khỏi đây."

      Sắc mặt Lý Tiến tái nhợt, cũng chìm trong khủng hoảng mê man, bé trước mặt khuôn mặt nhợt nhạt trầm tĩnh, con ngươi đen thẳm như đầm nước, theo bản năng gật đầu đáp lời. Đột nhiên bàn tay tóm chặt lấy , mắt Vinh Tiến Vũ trợn lớn, "Lý đại ca, nhi tử của ta, nhi tử của ta lạc mất rồi."

      Phương Mặc quay đầu nhìn, Dư thị tóc tai bù xù ôm nữ nhi, khủng hoảng kêu gào: "Thiên Kỳ, Thiên Kỳ, con ơi, con ở đâu?" Phương Mặc xoay người nhảy lên ngựa, từ cao nhìn lướt liền thấy bé trai bảy tam tuổi kia bị kẹt trong đám người, vóc dáng nó thó, bị người điên cuồng chen lấn đẩy , oa oa khóc lớn. Phương Mặc trực tiếp từ ngựa nhào tới, tóm chặt đứa bé kia, dựa theo quán tính, ném tới lưng ngựa, bản thân lại như lươn lủi về.

      Lý Tiến thấy người đông đủ, lớn tiếng: "!"

      Chưa được vài bước, phía sau lưu dân như nước thuỷ triều dâng lên, còn có vô số người gào khóc: "Người Bắc Địch đánh tới! Người Bắc Địch đánh tới rồi!"

      Gió Bắc hả hê thổi đến, tuyết lông ngỗng tràn ngập trung, đường chỉ đen phía chân trời mờ mịt kia từ từ lan ra, mở rộng, dần dần thành dải sông lớn đen đặc bờ bến.

      Sông người màu đen dần thành biển, ngợp trời kéo tới, cớ xí đen xám phủ kín nửa trung, lá cờ con ưng lớn sải cánh tung bay, từ cao nhìn xoáy xuống những lưu dân thất kinh dưới thành Túc Bắc kia, móng ngựa chỉnh tề như đạp lên mặt đất, phát ra tiếng động ầm ầm. Đại địa Mạc Bắc rung chuyển ngớt. Lưu dân khủng hoảng tới cực điểm, đoàn người chen chúc nhau chạy tới cửa thành Túc Bắc, giày xéo đến chết biết bao nhiêu.

      Ngựa hoảng sợ , hí lên, muốn vùng chạy, Lý Tiến nắm chặt dây cương giằng co, khuôn mặt ngăm đen gấp đến độ đỏ chót. Vinh Tiến Vũ mau chóng ôm hai đứa bé xuống ngựa, ngựa vừa thoát cương, vung móng chạy về vùng hoang dã, bầu trời tràng tiếng xé gió tinh mịn truyền đến, mưa tên ùn ùn kéo xuống, con ngựa kia lập tức biến thành con nhím.

      Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc đột nhiên dừng lại, trong khí chạy loạn khiến người cách nào yên tĩnh được, trận gào khóc từ trong đại đội ngũ người Bắc Địch truyền đến, chỉ thấy hơn trăm lưu dân từ bên kia bị trục xuất ra đây, mặt sau lại theo sát mấy trăm quân sĩ Bắc Địch cầm thương nắm đao. Người người sợ hãi mà mờ mịt, biết tại sao người Bắc Địch lại bày bố như thế.

      Phương Mặc hơi nhướng mày, trận tiếng xé gió truyền đến, nàng vừa nhìn lên phía , thành Túc Bắc lại rơi xuống vô số mưa tên, lưu dân chen chúc thành đống lập tức ngã xuống rất nhiều người, nhóm lưu dân vốn héo rũ dưới tường thành lại càng khóc la hỗn loạn, lâu thành có người hô to: "Bách tính các người, chiến tức khắc nổ ra, chớ vây quanh thành, mau tản !"

      Trước có quân giặc, sau đường lui, lưu dân mờ mịt hoảng sợ, vô số người tuyệt vọng đập cửa thành, khóc lớn tiếng gọi: "Mở cửa ra! Mở cửa!", nhưng cửa thành sơn đen khổng lổ vẫn nhúc nhích.

      Chớp mắt, tốp quân sĩ Bắc Địch xua đuổi lưu dân cùng nhóm trước hợp thành đoàn, binh sĩ Bắc Địch hung tàn, xen lẫn trong lưu dân, phàm có người lui về sau nhìn quanh, đều bị đao lấy mệnh, toán lưu dân chen chúc, dẫm đạp, xô đẩy về cửa thành Túc Bắc. tường thành lại ập xuống cơn mưa tên, người trúng tên ngã xuống biết cơ man.

      Nhóm người Lý Tiến dồn đẩy trong đám lưu dân, cơn mưa tên đổ xuống, Tô Cẩn Nương tránh kịp, trúng tên giữa bắp đùi, Phương Mặc suýt nữa dìu bà được, Tô Cẩn Nương túm lấy Phương Mặc, : "Nữ nhi ngoan, con mau ! Mang theo Vân Húc mau, đừng để ý đến mẹ."

      Phương Mặc mặt trắng bệch, vành mắt đỏ tực, ngẩng đầu nhìn tường thành cao cao, người phía đầu nhốn nháo, tên rơi như mưa, quay đầu, binh sĩ Bắc Địch thương đâm vào lồng ngực phụ nhân ôm đứa bé, phụ nhân bỗng ngã gục về phía trước, đứa bé kia mới tròn tuổi, đột nhiên rơi xuống đất, nhất thời oà khóc lớn, binh sĩ Bắc Địch thương xuyên qua đứa bé, nhấc lên cao, đứa bé chưa tắt thở, con ngươi đen như mặt nước trong suốt kể ra đau đớn vô tận của em.

      Nàng siết chặt nắm tay, phẫn nộ dâng trào lồng ngực, cắn răng cái, : "Lý thúc, nhờ thúc chăm sóc mẹ con và Húc." Bản thân rút trâm vàng trong tay áo ra, đứng dậy, lưu dân chung quanh như truỷ triều tuôn về trước, nàng xoay người lại, trườn như linh xà đến cạnh binh sĩ Bắc Địch vung đứa bé thương xa xa, trong tay kim quang loé lên, động mạch cổ kẻ kia liền đứt, máu tươi phun ra như suối. Nàng tiện thể đỡ lấy trường thương trong tay binh sĩ nọ, xoay ngang, xuất thương, thu thương, đầu thương sắc bén vấy máu, binh sĩ cách họ gần nhất bị đâm xuyên ngực, ngã rầm xuống.

      Vòng vây giăng dày như lưới lập tức bị xé ra lỗ hổng .

      Lý Tiến đứng sau Phương Mặc thấy tiểu nha đầu này vừa ra tay liền lấy hai mạng người, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, giao phụ nhân lưng và đứa bé trong tay cho Vinh Tiến Vũ bên cạnh, cũng giơ đao nghênh đón, vốn có chút võ nghệ, thêm nữa binh sĩ tuyệt đối ngờ rằng lưu dân quần áo lam lũ đói bụng nhiều ngày có kẻ đánh trả, vội vàng đỡ mấy chiêu, nhất thời bắt kịp, mất mạng.

      Lý Tiến chốc lát đắc thủ, trong lòng hào khí đại thắng, vung tay hô: "Trái cũng chết phải cũng chết, mọi người bằng theo ta cùng giết những con cẩu Bắc Địch này !" giọng lớn, lại mang theo vài phần hào khí, thanh lập tức truyền ra rất xa. Lời này rơi xuống giữa đám lưu dân tuyệt vọng tựa viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

      Đúng rồi, trái cũng chết phải cũng chết, còn bằng liều phen.

      Trong lưu dân có ít hán tử thanh niên trai tráng nhiệt huyết nhảy ra ngoài, xoay người hỗn chiến với binh sĩ Bắc Địch thành đoàn, mặc dù nhiều là chết, nhưng ba năm người vây đánh người, chỉ cần quật ngã tên Bắc Địch, lưu dân chung quanh đều nhiệt huyết sôi trào, người gia nhập tăng lên gấp bội, kế tiếp, ít phụ nhân hung hãn cũng cầm đòn gánh điên cuồng đánh chém. Trận hỗn chiến này tăng thêm bao nhiêu kiểu, rất nhanh lan ra toàn bộ bên dưới thành Túc Bắc.

      Gió Bắc gào thét, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, ngay dưới thành Túc Bắc nguy nga hùng tráng nhất Mạc Bắc, người Bắc Địch chưa từng bại trận công thành gặp phải lần khiêu chiến đầu tiên. Đây là trận hỗn chiến bọn chúng chưa bao giờ vấp phải, đám lưu dân xưa nay luôn gào khóc rên rỉ bất lực dưới thiết kỵ của chúng giơ lên gậy gỗ đòn gánh trong tay, đánh cho đội quân tiên phong tinh nhuệ của chúng chật vật đủ điều. Hoang đường nhất chính là, người đầu tiên nghênh chiến bọn chúng lại là tiểu nha đầu, chỉ mới tròn mười tuổi, thân áo vải xanh, chìm giữa mênh mông cuồn cuộn quần chúng lưu dân xám đen chẳng hề bắt mắt chút nào, thế nhưng tiểu nha đầu tầm thường này, tay nắm cây trường thương, đầy người nhuốm đỏ máu tươi, như con sói hung hãn canh giữ dưới thành Túc Bắc nguy nga hùng vĩ.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 12

      Tiếng kèn lệnh trầm thấp bi tráng u u thổi lên, cuộc phản kích lần thứ nhất của Mạc Bắc khai hoả, tầng thứ nhất cửa thành đen nặng Túc Bắc Mạc Bắc từ từ mở ra, tất cả mọi người đều thấy trước mắt sáng ngời, nơi cửa thành đứng con tuấn mã màu trắng, thiếu niên ngựa ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặt như quan ngọc, đôi mắt hơi híp, loé hàn quanh thanh lạnh, toàn thân hoa phục tím vàng, người khoác áo lông dài trắng như tuyết, giữa ánh tuyết mênh mông, càng có vẻ ung dung hoa lệ, phong độ bất phàm.

      Thiếu niên hai chân kẹp lại, tuấn mã trắng hí tiếng xông ra cửa thành, phía sau thiếu niên, hơn ngàn binh sĩ giáp đen lập tức gào thét xông lên, xung phong tiến vào đám người hỗn chiến. Nghe được tiếng hô giết đinh tai nhức óc, quân sĩ Bắc Địch giao chiến với lưu dân kẻ kẻ sợ khiếp vía. Những binh sĩ giáp đen kia mới là chiến sĩ, là Tiêu gia quân Mạc Bắc thanh danh truyền xa, sức chiến đấu của họ so với những lưu dân tay cầm gậy gỗ đòn gánh biết mạnh hơn bao nhiêu lần, chiến mã vừa đến nơi, binh sĩ Bắc Địch dồn dập lui về sau, kịp chạy hoặc bị chém đao, hoặc bị đâm thương mất mạng.

      Phương Mặc rút mạnh trường thương, đối diện binh sĩ Bắc Địch khoác da sói mất chỗng đỡ, đột nhiên ngã xuống đất, nàng muốn xoay người, bên tai gió thình lình táp tới, con ngựa trắng từ vai hí mạnh nhảy qua, thân hình nàng lắc mạnh về bên phải. kẻ đánh lén sau lưng ngã nhào đất, giữa lưng bị thương xuyên qua, máu tươi ào ạt như suối. Thiếu niên ngựa trắng xoay người, con ngươi bạc sáng loáng ánh chớp, gương mặt tuấn tú trong khôi giáp xám bạc dưới ánh tuyết chiếu rọi, càng xinh đẹp như thần.

      Phương Mặc híp mắt nhìn, mắt dọc theo tay thiếu niên nhìn tới trường thương trong tay , mũi thương lấp loá hàn quang vẫn bốc hơi nóng, máu tươi từng giọt xuống mặt tuyết, có lẽ binh sĩ Bắc Địch đánh lén sau nàng chính là mất mạng dưới trường thương này. Ngựa trắng tiếng hí dài, bóng người màu bạc nọ nháy mắt liền chìm giữa dòng người xám tro.

      Lý Tiến giết hưng phấn, đột nhiên dáng người bé lăn đến cạnh , quay đầu nhìn, từ khuôn mặt máu me bết bát mơ hồ phân biệt được mấy phần thanh lệ, "Lý thúc, chúng ta mau vào thành." Phương Mặc .

      Lý Tiến quay đầu nhìn, sau khi cửa thành mở ra, lưu dân tới tấp tràn vào, lưu dân ngưng lại bên ngoài còn nhiều. thu đao, : " thôi." Rồi thấp giọng tiếng với Tô Cẩn Nương, "Tẩu tử, đắc tội." Cõng Tô Cẩn Nương, dẫn mọi người chạy vào thành.

      Lưu dân hoảng loạn tràn vào trong thành, dù biết cửa thành Túc Bắc đen nặng chặn người Bắc Địch hung tàn ở phía sau, thế nhưng sợ hãi trong lòng quá mức trầm trọng, dẫu vào thành, vẫn cứ như ong vỡ tổ tháo chạy vào chỗ sâu nhất trong thành. Lý Tiến cũng theo dòng người chạy như điên trận, đột nhiên nghe thấy người trầm giọng bên tai: "Lý thúc, dừng lại ." đột nhiên dừng bước, máu vẫn như xối hung mãnh đập vào màng tai bình bịch, há mồm thở dốc, trước mắt nhà cửa san sát, chỉnh tề lại sạch , tiếng người tiếng xe ngựa dần lọt vào tai, huyên náo mà lại ấm áp chân thực.

      đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra mình đến trong thành Túc Bắc, bảng hiệu phía trước tiểu lâu Phúc Vận Lai lắc trong gió nghe kẽo kẹt, nhiều năm lâu đời, chữ Phúc bảng hiệu kia chỉ còn nửa bên, biết bảng hiệu này, bò kho tương nhà này nhắm rượu là nhất, là chỗ mỗi lần đến Túc Bắc tất phải ghé.

      Nơi này là thành Túc Bắc, còn sống.

      Phương Mặc lại thấp giọng : "Lý thúc, thả mẹ cháu xuống ."

      Lý Tiến lại muốn tự mình cõng người lưng, vội vã rẽ vào ngõ hẻm bên cạnh tửu lâu, thả Tô Cẩn Nương xuống, sắc mặt phụ nhân xám trắng, môi tím bầm, chỉ đôi tay vẫn mạnh lực như cũ, tay khoác qua cổ , tay tóm chặt lấy nữ nhi. Chờ đến khi phát giác chân chạm đất, Tô Cẩn Nương nhìn hai đứa trẻ lớn bên cạnh, đủ cả, nhất thời thở phào nhõm, lúc này mới thả tay.

      Mũi tên nanh sói cắm bắp đùi Tô Cẩn Nương, máu ướt sũng quần bông, trời lạnh, khắp chân Tô Cẩn Nương lạnh cóng lại ẩm ướt. Lý Tiến : "Mũi tên này rút được, phía có xước mang rô, liều lĩnh rút ra, chắc chắn kéo theo khối thịt lớn, trời rét, chỉ sợ khó qua được. Hành lý chúng ta đều mất cả, vẫn nên cẩn thận tìm lang trung mới ổn thoả chút."

      Phương Mặc gật đầu, từ trong tay áo rút ra trâm vàng, đưa cho Lý Tiến : "Lý thúc, thúc hiểu biết thành Túc Bắc hơn cháu, làm phiền thúc tìm hiệu cầm đồ, cầm trâm này đổi chút bạc, chúng ta cũng dễ tìm lang trung."

      Lý Tiến nhận trâm, chính là cây trâm trả lại trước đây lâu, đầu trâm sắc nhọn cong vẹo, mặt máu khô cứng đen bầm, dùng tuyết lau máu khô đó cái, lại chà chà chỗ vạt áo, : "Vậy ta chút trở lại."

      Lý Tiến rồi, Phương Mặc xem chân Tô Cẩn Nương, quần bông ướt sũng, chạm tay lạnh buốt. Tuyết lớn ngừng, trời vẫn rất lạnh, nàng xé quần bông người Tô Cẩn Nương ra, quấn vải quanh đùi, chặt đứt phần tên thừa vướng víu, xé đoạn đấu bồng của mình, bó chặt đùi bà, Tô Cẩn Nương thấp giọng : "Nữ nhi ngoan, con đừng tự dằn vặt, mẹ quan trọng."

      Phương Mặc ôn nhu : "Mẹ, người khát ? Con xin bát nước nóng cho người uống." Tô Cẩn Nương vội vã lắc đầu, bộ dạng bọn họ thế này, người trong thành tránh còn kịp, nào còn cho nước uống được? "Đừng , Lý thúc con lập tức tới ngay." Lại sờ sờ mặt Phương Mặc, kéo Nhiếp Vân Húc đến cạnh mình, hai đứa trẻ hai bên trái phải đều đủ cả, bà vững bụng, chỉ cảm thấy mệt lả, liền nhắm mắt lại.

      Phương Mặc thấy Tô Cẩn Nương hô hấp mỏng manh, sắc mặt trắng bệch, kề tai Nhiếp Vân Húc khẽ : "Vân Húc, đệ trông đại nương, tỷ tỷ tìm chút nước uống." Nhiếp Vân Húc sớm sùng bái Phương Mặc đến cực điểm, tự nhiên gì nghe nấy, "Được, đệ bảo vệ đại nương, tỷ, tỷ mau ."

      Phương Mặc vòng tới mặt sau tửu lâu Phúc Vận Lai, giữa tường vây cánh cửa mở toang, bên cạnh đỗ xe bò, xe chở ít rau dưa và củi khô, người đánh xe ước chừng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, cùng hai người làm trông cửa vận đồ đen chuyện.

      Phương Mặc suy xét chút, chui vào dưới bánh xe, như con thằn lằn bám chặt dưới đáy, vóc người nàng thó, từ bên ngoài xe bò thấy được, bất tri bất giác được xe bò chở vào trong viện. Người đánh xe nhảy xuống, cách đó xa có bước chân đón lại đây, : "Hắc Trụ, sao hôm nay đến muộn thế?"

      Người đánh xe : "Vu quản biết sao? Cửa Bắc bên kia toàn là người Bắc Địch, tôi đây đường vòng cửa Tây vào, cửa Tây kiểm soát cực nghiêm, ngựa xe tầm thường đều cho vào, nếu phải là báo tên chưởng quỹ, xe tôi cũng vào được."

      Quản kia còn : "À, cậu có trông ? Nghe lưu dân cửa Bắc đánh nhau với người Bắc Địch, có ?" Hắc Trụ đánh xe cười : "Tôi nào dám xem? Tôi là nghe Lý Trang Đầu kể, nghe người Bắc Địch đến từ Chu Châu, quân số nhiều lắm đấy, đại kỳ hắc ưng giăng kín núi, toàn bộ hướng về cửa Bắc, tôi liền cửa Tây. Có điều, dọc đường vào thành, tôi cũng nghe ít, việc này hẳn là . Nhóm lưu dân này đúng là khí phách, ngờ lại kiên quyết đối đầu với lũ cẩu Bắc Địch, nghe còn giết ít cẩu Bắc Địch đâu."

      Vu quản nghe rất cao hứng, kéo Hắc Trụ : "Hắc Trụ, dọc đường cậu còn nghe chuyện gì mới mẻ ? Mau cho chúng ta nghe." Vừa quay vào phòng gọi, "Tiểu Tứ, Vương Cát, mau mang những thức rau này vào." Ông ta vừa dứt lời, trong phòng liền ra hai thanh niên to khoẻ, theo Vu quản phân phó dỡ hàng.

      Vu quản kéo Hắc Trụ chuyện, Hắc Trụ kia sôi nổi , người dời hàng cũng tâm thần yên, vừa nghe vừa làm việc, rảnh ra lại sáp đến hỏi vài câu. Phương Mặc nhìn qua khe hở, từ đáy xe ra, sân viện trước mặt là tứ phương viện điển hình, hai bên cánh phòng đều có khói bếp bốc lên, bên trái vẫn có tiếng người, Phương Mặc lần mò qua phía bên phải. Nhìn vào song cửa, phòng bên này vắng người, chỉ có chiếc bình bếp lò kêu ùng ục. Nàng nhảy qua cửa sổ tiến vào, trong phòng thu dọn sạch , tủ dựa tường bày ly tách chén đĩa, giữa bàn đặt vài miếng thịt bò kho tương thái tinh tươm, trong bình biết hầm thứ gì, hơi nóng bốc lên, hương thơm ngào ngạt.

      Nàng mở nắp bình sành ngửi cái, mùi thơm hạt ý dĩ kèm thịt gà xông vào mũi, nàng tìm ấm trà rỗng đổ nửa bình, làm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, thò đầu ra ngoài song ô vuông nhìn, tiểu tư(sai vặt) vận đồ đen dắt con ngựa vào, tiểu tư kia chừng mười hai mười ba tuổi, diện mạo gọn gàng tuấn tú, tuy rằng cũng thân trang phục đen ngắn, nhưng rất khác với người trông coi trong viện, quần áo chỉnh tề nhàng khoan khoái, vừa nhìn liền biết xuất thân nhà giàu, vừa vừa lớn tiếng kêu: "Lão Vu, Vu quản ."

      Vu quản vừa thấy tiểu tư nọ, vội vã bỏ lại Hắc Trụ, nghênh đón, cười theo : "Ai cha, Ngũ gia sao lại đến cửa sau? Tiền viện có tên nào có mắt thất lễ sao?"

      Tiểu tư kia cười híp mắt ném dây cương, quay lại tiền viện. Vu quản kêu lên: "Đinh Chuy, mau tắm dọn con ngựa này sạch . Cẩn thận chút, đây chính là con ngươi của Trinh thiếu gia đấy." Nhìn người làm cửa sau qua người, dắt con ngựa qua bên bắt đầu làm việc. Vu quản nhanh chóng chạy tới tiền viện.

      Phương Mặc chút hoang mang đổ nửa ấm cháo gà, lại đến lấy thêm nửa bình nước, thuận tiện thủ luôn thịt bò kho tương thái bàn, ra cửa. Đinh Chuy tắm ngựa khom người làm việc, con ngựa kia toàn thân ngăm đen, da lông bóng loáng, chân dài béo mập, quả là con ngựa tốt. Đồ vật yên ngựa đều được dỡ xuống, đặt giá bên, bao đựng tên kia rất hoa lệ, xếp chừng mười mũi tên bạc, bên cạnh bao đựng tên còn đặt túi gấm, mặt thêu hoa cỏ. Lúc qua, Phương Mặc thuận tay nắn nắn cái túi nọ, đúng là hơi nặng, liền lấy xuống bỏ vào tay áo.

      Cuối cùng zai xuất , mà bà chị trôm đồ tỉnh queo à:v

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ừ, tất nhiên, vì vụ lùm xùm copy truyện này nọ đấy -_-
      lúc đầu đọc tưởng điền văn cơ, hóa ra k phải :))))) chung là tôi theo hố này, cố lên
      _haru_ thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ầy, sao từ chương 4 nhảy đến chương 11 thế ?
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :