1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      hự. đờ đẫn chút. mà có vẻ bợn mắt xanh xinh xắn kia lại thích PM r. nam 9 của t bao giờ ms xuất đây :)
      _haru_ thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 56: Người lạ

      Phương Mặc nở nụ cười, thoải mái đáp: “Tôi có gì mà dám? Trinh thiếu gia, nay muốn qua Chu Châu đây chính là biện pháp tiện lợi nhất. Vốn là cần phải phiền phức như thế, song tất cả những thứ này cũng do ngài ban tặng, tại ngài chịu chút oan ức là chuyện đương nhiên. Nếu ngài có biện pháp tốt hơn tôi tất nhiên nguyện ý nghe, còn nếu an phận làm thiếu nữ xinh đẹp lần .”

      Tiêu Trinh tay chỉ nàng, tức đến độ ra lời, Phương Mặc còn bổ sung: “Trinh thiếu gia, ngài cũng cần trừng tôi thế đâu, nếu tôi muốn bắt ngài nghe lời có nhiều cách lắm, ngài có nghe hay chăng đều như nhau cả thôi. Ngài tốt xấu gì cũng mang danh họ Tiêu, với thế cuộc giờ mặt mũi ngài trọng yếu hay Túc Bắc trọng yếu, điều này chẳng cần tôi nhỉ?”

      Mặt Tiêu Trinh thoắt trắng thoắt đỏ, hung tợn trừng Phương Mặc cả buổi mới oán hận : “Sao cho Tôn Cẩn Du giả làm con ?” Phương Mặc cười rũ nhìn : “Cẩn Du? Huynh ấy giả trang cũng phải có người tin chứ. Lại , hôm qua cũng chẳng mấy người thấy huynh ấy, huynh ấy cần đâu.”

      Tiêu Trinh nhìn về hướng cổng thành, binh tướng Bắc Địch thủ thành chặn lại thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, cầm bức họa mà đối chiếu. Cũng biết va chạm với bọn chúng thế nào mà thủ thành kia vẫy vẫy tay, toán người liền tiến tới đánh đập thiếu niên rồi mất, căn bản chẳng cho biện giải. Phương Mặc hất cằm về phía cổng thành chép miệng, thầm với Tiêu Trinh: “Nhìn thấy chưa? Những tên kia đều đến vì ngài đó.”

      Thẳng hồi lâu Tiêu Trinh mới khẽ : “Cách này trót lọt?” Phương Mặc vỗ vỗ lồng ngực của mình, cười đáp: “Hết thảy cứ trông vào tôi.”

      Tôn Cẩn Du dựa theo lời Phương Mặc mua ít y phục, đánh chiếc xe ngựa trở về, nghi hoặc biết hai người kia đâu mặt sau tảng đá lớn ló ra hai cái đầu xinh xắn, vẫy tay với , Tôn Cẩn Du quay sang, nhất thời kinh hoàng nhảy dựng, chỉ Tiêu Trinh lắp bắp: “Trinh, Trinh thiếu gia?”

      Tiêu Trinh hung hăng trừng cái: “Kêu cái gì?” Trước đó bị Phương Mặc càn quấy dằn vặt phen, bản thân nhìn thấy, bắt gặp Tôn Cẩn Du thần sắc kinh ngạc như vậy bèn đoàn rằng chắc chắn là rất khó coi, tâm tình xấu tới cực điểm, xem ai cũng vừa mắt. Tuy nhiên đúng như Phương Mặc , nếu muốn đến Tỷ Thủy quả thực còn biện pháp tốt hơn.

      Kỳ thực đoán hoàn toàn sai rồi. vốn có mấy phần nữ tướng cực kỳ mỹ lệ, bây giờ lại chải búi tóc, rành rành chính là mỹ kiều nương khiến người ta dời nổi mắt.

      Phương Mặc rửa mặt sạch , bỏ mũ nỉ, chải song kế phổ thông, cười khanh khách với Tôn Cẩn Du: “Vật tới tay?” Tôn Cẩn Du gật đầu, đưa bao quần áo trong tay tới. Hai người lại đổi y phục, Phương Mặc đỡ Tiêu Trinh lên xe ngựa, căn dặn rằng: “Lát nữa ngài tuyệt đối đừng mở miệng, cũng đừng trừng người khác, cứ cúi đầu tiếng nào là được. Bất kể thủ thành kia hỏi gì tôi đều thay ngài trả lời, nghe chứ?”

      Tiêu Trinh sốt ruột đáp: "Sao dong dài vậy? Còn mau ?" Lại giục Tôn Cẩn Du."Còn đánh xe?"

      Phương Mặc nắn nắn trán, dứt khoát chen lên xe cùng .

      Ba người đánh xe chạy tới cổng thành, Tôn Cẩn Du bên ngoài thùng xe cười với thủ thành : “Đại nhân, trong xe này là tiểu thư nhà tôi, vào thành tìm thân thích…”

      Thủ thành căn bản chẳng thèm nghe , trực tiếp đẩy người sang bên, kéo xoạt màn xe xuống, hai người trong xe giật nảy mình. Thủ thành đánh giá hai người họ, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho bọn họ xuống xe. Phương Mặc thay thân áo vải xanh, hoá trang thành tiểu nha đầu, vội vã dìu Tiêu Trinh bước xuống, tay nhân tiện véo cái. Tiêu Trinh ý nàng là gì, lại phát tác được, mặt gấp đến độ đỏ chót, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhớ lời Phương Mặc dặn cúi đầu lẳng lặng đứng bên.

      hơi rũ đầu, cả mặt đỏ bừng, dáng vẻ như vậy quả thực có mấy phần câu nhân, ánh mắt tướng quân thủ thành nọ ở người lưu luyến dời. Tôn Cẩn Du thấy tình đúng, khẩn trương qua cười nịnh: “Đại nhân, đại nhân, tiểu thư nhà tôi có đại tang tại thân, lại liên tiếp gấp mấy ngày đường, tướng quân có thể thiên vị cho chăng…”

      Thủ thành lúc này mới thu mắt, lại tự mình lên xe ngựa xem xét hồi lâu, phái người kéo Tôn Cẩn Du qua bên, quay sang mấy bức chân dung so so lại. Tôn Cẩn Du thấy chân dung chỉ có ba bức, quả nhiên là ba người Tiêu Trinh Phương Mặc và Từ Ngọc Sanh, , trong lòng hơi yên. Thủ thành phát tất cả có gì dị thường bấy giờ mới phất tay để họ vào thành.

      Phương Mặc vén hờ màn xe khe , thấy cổng thành kia cách xa chút mới thở phào nhõm. Tiêu Trinh hừ lạnh tiếng: “Vừa rồi sao lại cấu ta?” Phương Mặc lườm cái, tức giận đáp: “Ngài cho rằng ngài vẫn là đại thiếu gia đấy phỏng? Tôi dặn ngài từ sớm rồi cơ mà, được nhìn chằm chằm người khác, nào có tiểu thư chưa xuất giá mà nhìn chằm chằm đại nam nhân chớp mắt như thế? Suýt nữa là ngài làm hư chuyện rồi đấy.”

      Tiêu Trinh sững sờ, quả chú ý tới điểm ấy.

      Xe ngựa dừng lại tại khách sạn. Sắc trời muộn, ba người bàn bạc quyết định trước tiên nghỉ ngơi đêm, thuận tiện thăm dò thực hư Chu Châu này. Nay Chu Châu nằm trong tay Vũ Văn Diệu, hơn nữa còn giáp giữa Túc Bắc và Tỷ Thủy, vị trí này là quan trọng hơn hết, Vũ Văn Diệu tay nắm giữ Chu Châu cũng như bóp được yết hầu Túc Bắc. Nếu muốn Túc Bắc thoát vây, vậy Chu Châu nhất định phải đoạt lại được từ Vũ Văn Diệu.

      Ba người phân định gian thượng phòng và gian hạ phòng. Tôn Cẩn Du là người đánh xe nên tất nhiên là mình ở hạ phòng, còn Phương Mặc và Tiêu Trinh ở chung thượng phòng. Tiêu Trinh trầm mặc nhìn Phương Mặc sau khi sắp xếp tất cả trong phòng xong xuôi lại đơn độc ra ngoài đến phụ cận thăm dò thực hư, trở về ôm cái chăn bông trải đất liền thiếp . Trong lòng trăm vị lẫn lộn, ngồi hồi rốt cuộc tiến lên đánh thức nàng: “Này, ngủ giường .” Đêm rét Mạc Bắc chẳng biết lạnh đến mức nào, ta dù sao vẫn là nương gia, về sau để lại bệnh căn chung quy cũng tốt.

      Phòng trong ánh đèn lờ mờ, mặt Tiêu Trinh tuy đanh lại, nhưng con ngươi trong suốt như nước vẫn tràn đầy quan tâm. Phương Mặc nhất thời cảm thấy kỳ thực Tiêu Trinh này cũng chẳng khó ở chung, liền nở nụ cười đáp: “Ngài là tiểu thư, tôi là nha đầu, nào có đạo lý tiểu thư ngủ đất, nha đầu ngủ giường? Nơi này suy cho cùng vẫn là địa bàn của Vũ Văn Diệu, vạn vẫn nên cẩn thận mới tốt. Ngài lên giường ngủ .”

      Tiêu Trinh nghe nàng có lý, lề mà lề mề để nguyên y phục lên giường nằm.

      Đêm nay vành trăng tròn hiếm thấy, treo giữa trung tịch, bóng cây lắc lư chập chờn song gỗ, hơi thở của Phương Mặc mỏng manh gần như tồn tại. Tiêu Trinh trằn trọc ngủ, nghe bên ngoài tiếng gõ canh từng tiếng từng tiếng vẳng vào, đêm như nước, lòng lại khó mà thanh thản, muốn tìm chút chuyện với Phương Mặc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy thích hợp. Sau cùng mới quyết định chủ ý, muốn mở miệng cất lời, thò đầu nhìn qua tiếng ngáy nho vang lên, Phương Mặc chìm vào giấc sâu.

      Dưới ánh trăng như làn nước, Phương Mặc yên tĩnh ngủ đất, ngay chốn đưa tay là có thể chạm tới. Có lẽ là đất lạnh lẽo, nàng cuộn tròn người, chỉ lộ ra cái đầu bé xíu, tóc mai toả ánh vàng nhàn nhạt mềm mại đến nỗi trông hình thù, mắt an nhiên khép lại, con ngươi rực rỡ hớp hồn người được rặng mi mảnh mịn che mất. Phương Mặc lúc này đâu còn vẻ đanh đá của ban ngày, tĩnh lặng tựa đoá hoa vừa khai. Tiêu Trinh ngừng thở, e sợ kinh động đến tĩnh lặng ấy, đáy lòng dần tuôn ra chút mềm mại, càng ngóng trông thời gian đứng lại vào khoảng khắc này, vĩnh viễn đừng trôi .

      Tiêu Trinh ngắm đến xuất thần đột nhiên, Phương Mặc nằm chăn bỗng mở mắt ngồi dậy, nhất thời doạ giật bắn, tim sắp bật khỏi cổ họng. Tiêu Trinh bắt gặp Phương Mặc sắc mặt cực kỳ trầm trọng, đôi mắt đen láy sáng rực loé ánh quang, trong lòng nghĩ nàng phát mình nhìn lén nàng đâu nhỉ, miệng lại chần chờ hỏi: “, làm sao…”

      Phương Mặc thẳng ngón tay đưa lên miệng, ra hiệu im lặng, đột nhiên bật dậy, quần áo cũng chẳng khoác kề sát lỗ tai bên cửa sổ nghe ngóng.

      Tiêu Trinh bắt gặp bộ dạng nàng như vậy cũng khỏi vểnh tai nghe, bấy giờ đêm khuya lắc, xung quanh đều say giấc, chỉ còn tiếng gió vù vù lọt vào tai. Xa xa vẳng đến vài tiếng vó ngựa, dừng lại ở đại môn khách sạn, lập tức giọng hồ hởi của tiểu nhỉ liền vang lên ở đại môn, “Mấy vị gia mời qua bên này, mời qua bên này, chẳng hay là dùng cơm hay ở trọ ạ?”

      Cách hơi xa, giọng đối phương lại thấp nên nghe rốt cuộc là gì, chỉ biết tiếng bước chân trầm vang hướng đến lầu gỗ này của họ.

      Thượng phòng của bọn Tiêu Trinh ở lầu, do lâu tuổi nên bậc thang gỗ hơi rệu, có người bước lên kêu kẽo kẹt.

      Lúc này những người kia bước cầu thang, phát ra những tiếng kẽo kẹt, mà nghe thấy bọn họ vừa vừa hỏi: “Thượng phòng lầu còn mấy gian?”

      Tiểu nhị cười nịnh đáp: “Mấy vị gia, còn hai gian nữa ạ, vừa đủ cho mọi người. Vận may của các ngài là tốt quá, tối hôm qua lầu lầu dưới đều đầy cả, đừng là thượng phòng, ngay cả loại thấp nhất cũng chẳng có gian trống.”

      Những người kia chậm rãi lên lầu, tiểu nhị phía trước dẫn đường, ánh đèn trong tay cậu ta lướt qua trước song cửa phòng bọn Phương Mặc, kéo dài bóng người đến khổng lồ, u tựa ma quỷ. Tiểu nhị lải nhải: “Hai gian hảo hạng này là tốt nhất trong khách sạn chúng tôi, sạch hơn hết, bảo đảm mấy vị hài lòng.”

      Trước cửa sổ liên tiếp lướt qua năm sáu bóng người, trông đều là cao to cực kỳ, đội mũ quây, cầm đại đao trong tay, vệt lại vệt vụt . Tiểu nhị đường từ dưới lầu lên đến lầu mà câu chuyện vẫn chưa dứt. Trong những người kia có người như là trúng phong hàn nặng, hơi khàn : “Có nước nóng ?”

      Tiểu nhị liền vội vàng đáp: “Có, có, mấy ngài chờ chút, nhất định đưa nước nóng liền ngay cho các ngài, chính là hai gian này, mấy vị gia mời.” Phương Mặc nghe được tiếng cọt kẹt khẽ vang lên từ cửa phòng bên cạnh, tiểu nhị cười ha hả hỏi: “Mấy vị gia xem, hài lòng chưa ạ?” Những người kia dạo quanh trong phòng vài vòng, có người ngồi xuống, có lẽ là ngồi hơi mạnh chút, Tiêu Trinh nghe được cái ghế kêu kèn kẹt cái.

      “Ừm.” Giọng khàn khàn lại vang lên, “Mang chút món ăn nóng lên .”

      “Mấy vị có muốn hâm nóng rượu ? Loại rượu này của khách sạn chúng tôi là thiêu đao tử(1) thượng hạng đó ạ, Chu Châu này người biết người hay, là thứ miệng nhất trần đời. Khí trời này mà được hai chén còn gì tuyệt hơn.” Tiểu nhị cười hềnh hệch giới thiệu.

      (1)thiêu đao tử: tên người xưa gọi rượu trắng

      “Ừ, hâm hai hũ đến đây. Có bò kho tương ? Cũng mang tới hai bàn luôn.” Người kia lại .

      “Được ạ, mấy vị gia chờ chút xíu, rượu ngon nhắm ngon đến ngay đây.” Bước chân huỳnh huỵch của tiểu nhị vượt qua trước cửa sổ, lại rơi xuống bậc thang gỗ.

      Phương Mặc vẫy tay với Tiêu Trinh, thầm: “Mấy kẻ này phải khách nhân trọ lại bình thường, đêm hôm khuya khoắt mà đến, người sát khí quá nặng, vừa nãy qua còn đưa theo mùi máu tanh. Trong bọn chúng hoặc là có kẻ bị trọng thương, hoặc là mới giết người, tôi qua thám thính chút.”

      Tiêu Trinh kéo nàng lại, thấp giọng rằng: “Ta với .”

      ====

      Chibi quá trình phá kén từ đực sang cái đầy đau khổ và khốn nạn của Tiêu Trinh :v
      @Winter : nghi án PM cung bò cạp >:O

      @người qua đường : ẻm là thành viên dàn harem của PM, vậy :3

      @sanone2112 @Nguyễn^_^An : chương mới nè 2 , sao 2 còn chưa về TT__TT
      Last edited: 29/9/15

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      :v rất đẹp, nhưng thấy chibi PM thấy ngây thơ ha, còn TT quá chuẩn rồi. mặc dù biết là khó xảy ra, nhưng tôi muốn ẩu đả phen, xem bản lĩnh PM
      _haru_ thích bài này.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      sao vẽ đẹp thế hả. ghét thía k biết. sau này làm ebook cho vào đc k nhẩy. tạo luôn thương hiệu :3
      mà harem là j @@
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 57: Chặn giết (1)

      Phương Mặc quay đầu đánh giá dưới , giọng rằng: “Ngài vẫn nên đừng , nào có tiểu thư chưa xuất giá đêm hôm nghe lỏm vách tường? Lúc này nhiều chuyện bằng bớt chuyện, ngài yên tâm, tôi cũng chỉ qua xem lướt vài ba thôi, quan hệ gì đến chúng ta tôi nhiều chuyện.”

      Tiêu Trinh rụt tay lại, khẽ dặn: “ phải cẩn thận, nơi này là Chu Châu đấy.” Phương Mặc cười đáp: “Ngài yên tâm, tôi tự có chừng mực.”

      Bấy giờ tiểu nhị kia lại huỳnh huỵch chạy tới, gõ cửa bên cạnh : “Mấy vị gia, rượu ngon nhắm ngon đến đây.”

      Phương Mặc nhân cơ hội mở cửa ra, chạy vội tới giữa hành lang kêu toáng: “Tiểu nhị, tiểu nhị.” Tiểu nhị nghe nàng gọi gấp bưng bát đĩa tới: “ nương có việc?” Cửa bên cạnh lúc này cũng mở rộng, trong phòng đốt đèn, ngồi đối diện cửa là vị tráng hán chừng bốn mươi tuổi, mặt dài gầy, nghe tiếng động hơi ngẩng đầu nhìn về phía Phương Mặc giữa hành lang. Phương Mặc lập tức cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, khỏi trong lòng khẽ hoảng sợ, mặt lại lộ ra mảy may, kéo lấy tiểu nhị: “Tiểu nhị, tại trong khách điếm bọn huynh có lang trung ?”

      Tiểu nhị đáp: “ nương, là có ai nhiễm bệnh à? Giờ đương nửa đêm gà gáy, lang trung khó mà mời.” Phương Mặc lơ đễnh liếc mắt, thấy trong phòng tổng cộng có năm người, đều cao to cường tráng, toàn thân hắc y, hiển nhiên chẳng phải kẻ tầm thường. Trong đó người bên cạnh hắc y nhân mặt dài gầy có phần trắng bệch quỷ dị, thần sắc cũng cực kỳ uể oải, biết có phải do ta bị thương hay nữa.

      Phương Mặc tại nhóm người mình đứng trong miệng sói đói, chỉ cần chiêu sơ suất hài cốt còn, đối với việc ngay sát vách có nhóm người như thế tự nhiên trong lòng thể ung dung. Xem xét mấy lượt cũng nhìn ra lai lịch đối phương, nàng liền kéo tiểu nhị lải nhải : “Là tiểu thư nhà ta, có lẽ là đuổi gấp mấy ngày đường gặp phong hàn, chắc phát sốt mất rồi. Tiểu nhị ca, huynh có thể xin điếm gia giúp chuyện này chăng, mời lang trung tới đây xem qua.” Vừa vừa nhét mấy đĩnh bạc vụn vào tay tiểu nhị nọ.

      Tiểu nhị lấy được thưởng mặt mày hớn hở nhiệt tình hẳn: “ nương đừng vội, là cảm phong hàn chả phải bệnh nặng gì đâu. Đợi tôi đưa mấy đĩa này giúp ngài mời lang trung ngay.” Phương Mặc lúc này mới tràn đầy cảm kích lỏng tay buông, tiểu nhị đưa cơm nước tới cửa, trong những người kia liền có người tự mình tiến lên nhận lấy, tay tiếp đồ trong tay tiểu nhị tay đóng cửa phòng.

      Tuy chỉ vội nhìn sơ nhưng tóm lại vẫn đủ gần, Phương Mặc liền chú ý ủng người nọ ràng có bãi màu đỏ tươi. Ắt là thời gian bắn lên còn hơi mới, màu sắc kia vẫn vô cùng láng mịn tươi sáng.

      Đối phương vừa đóng cửa phòng, Phương Mặc liền đứng tại cửa vài câu lấy lệ với tiểu nhị mới trở về. Tiêu Trinh kéo tay nàng thào: “Thấy gì ?” Phương Mặc giọng đáp: “Mấy kẻ này chí ít phải gấp mấy ngày đường, hơn nữa mới giao chiến với người khác cách đây lâu. Có tên bị thương, nhưng cũng là toán nhân mã nào?”

      Tiêu Trinh khẽ nhíu mày, chỉ hơi trầm ngâm liền : "Trước tiên đừng quan tâm chúng là nhân mã nào, chỉ cần can chi đến chúng ta quản chúng làm gì.” Phương Mặc thấy đổi tính, khẽ cười: “Ngài đây là sai rồi, người ta ở ngay cạnh mình, nếu có chuyện, ngài tưởng rằng bản thân bị liên lụy ư? Nghe Vũ Văn Diệu khá có phần nho phong, trong mưu sĩ cao thủ bên người có rất nhiều là người Đại Chu, nếu mấy kẻ này chính là những nhân mã thủ hạ ấy của Vũ Văn Diệu, vậy chuyện này càng đáng chú trọng hơn. Chốc nữa tôi lại xem thử, miễn cho bị người khác vây thành thùng sắt mà cũng biết, chết thế nào cũng chẳng hay.”

      Tiêu Trinh ngẫm nghĩ lát, gật gật đầu. Hai người cũng ngủ mà thức canh dưới song nghe ngóng động tĩnh sát vách. Đám người kia đóng cửa sổ nên tất nhiên bọn họ cũng nghe được như lúc trước, Phương Mặc dò la hồi liền có chút sốt ruột, thấp giọng : “Ta ra ngoài xem.” Tiêu Trinh kéo nàng lại được, trơ mắt nhìn nàng sờ soạng trường kiếm dưới gối, im hơi lặng tiếng mở cửa. muốn theo sau, nhưng nhớ tới lời Phương Mặc vừa dặn bây giờ hóa trang thành nương, khi bị người phát giác sợ rằng ngay cả thành Chu Châu này cũng thoát nổi, chỉ đành đè nén buồn bực trong lòng, canh bên cửa sổ lắng nghe động tĩnh phía ngoài.

      Phương Mặc tới dưới cửa sồ phòng nọ, lúc này đêm thâm, xung quanh yên tĩnh cực kỳ, trong phòng đột nhiên có người hút mạnh ngụm khí lạnh, tiếp theo có người trầm giọng : “Lão Ngũ, ngươi phải kiên nhẫn chút! mũi tên này có độc, nhất định phải sớm rút ra, chậm mạng ngươi cũng giữ được nữa.”

      thanh thô lỗ vang lên: “Động thủ , chút đau này lão tử chịu được.”

      Tiếp theo là loạt tiếng xé vải, hiển nhiên là người bên trong xé quần áo để xử lý vết thương. Trong phòng nhất thời im lặng đến đáng sợ, Phương Mặc nghĩ ở đây cũng nghe được gì, dứt khoát dùng ngón tay đâm lỗ lên giấy dán cửa sổ, ghé đầu nhìn vào hóa ra là mấy người kia đều vây quanh lưng người bị thương xem xét. Trong phòng ánh đèn sáng rực, những người này sắc mặt đều tốt lắm, hiển nhiên vị bị thương có chút chẳng lành.

      Phương Mặc thấy chúng nhân phía trong đều để tâm đến vết thương, đơn giản liền quan sát toàn bộ căn phòng. Bấy giờ những người này cởi mũ quây, lộ ra từng khuôn mặt dữ tợn phong sương, Phương Mặc càng nhìn càng cả kinh, mấy kẻ này chỉ giống như lặn lội đường xa, trải qua phen chém giết, hơn nữa còn như vật lộn trong khốn cảnh tột cùng nhiều ngày, khuôn mặt phong sương dãi dầu, môi khô nứt nẻ, thân thể gầy guộc hốc hác.

      Bộ dạng nọ Phương Mặc cũng chẳng xa lạ gì, có lần nàng bị vây khốn trong sa mạc những nửa tháng trời, sau khi thiên tân vạn khổ sống sót trở về chính là dáng vẻ thế ấy.

      Người có khuôn mặt dài gầy rút ra tên gãy sau lưng người bị thương, quan sát dưới đèn hồi lâu hừ lạnh tiếng, lại đổ lên nửa hũ thiêu đao tử. Cách xử lý tàn nhẫn của ông ta làm hán tử bị thương toàn thân run bần bật, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cuối cùng, ông ta lau mồ hôi đầy trán, khản đặc cất lời: “Xong, lão Ngũ, chỉ cần ngươi cầm cự được tới Túc Bắc, mạng của ngươi liền đảm bảo.”

      Phương Mặc nghe ông ta nhắc đến Túc Bắc trong lòng cả kinh, có lẽ vì hô hấp hơi loạn, người mặt dài gầy bỗng quay ngoắt qua, đứng bật dậy, nắm lấy trường kiếm bàn đâm thẳng tới Phương Mặc.

      Phương Mặc bắt gặp trước mặt hàn quang lóe sáng, trường kiếm kia như linh xà nhào tới: động tác kẻ này linh hoạt! Phương Mặc nhanh tay lẹ mắt lui người ra sau mấy bước, thân thể vọt lên chấn song gỗ.

      Song gỗ phía trước bị đâm thủng lỗ.

      Đương khi nàng sửng sốt với độ nhanh chuẩn của thân thủ đối phương nghe được cửa phòng phát ra tiếng kèn kẹt , tiếp theo cơn gió rét buốt tốc thẳng tới nàng. Phương Mặc đầu hơi cúi, lăn khỏi chỗ, bò rạp đất, trường kiếm trong tay ngang trước ngực, giữ nguyên tư thế như sói chực tấn công.

      Toán người kia lần lượt ào ra cửa phòng, bao vây Phương Mặc. Người mặt dài gầy hừ lạnh tiếng, giọng lào khào: “Vũ Văn Diệu cũng chỉ đến thế, ngay cả phụ nhân trẻ đều phái .” Phương Mặc ngớ ra, còn chưa kịp mở miệng, lại có người tiếp lời: “Lão Nhị, chúng ta còn tính cho nó về chắc? Nhanh giết nó , nếu tên ranh Vũ Văn Diệu lại đuổi tới chúng ta cũng đừng mơ mà về Túc Bắc.”

      vừa dứt lời, cửa phòng phía sau bỗng thình lình mở ra, Tiêu Trinh từ sau lưng kiếm đâm tới. Người gọi lão Nhị quả xuất chúng, ràng đối mặt với Phương Mặc mà vẫn nghe được động tĩnh sau lưng, khẽ quát: “Cẩn thận!” cước đá trúng khoeo chân người nọ, làm cả mình ngã vẹo sang trái, gang tấc tránh được kiếm của Tiêu Trinh.

      Tiêu Trinh nhân cơ hội lăn tới bên người Phương Mặc, hai người lưng tựa lưng, lạnh lùng nhìn đám người xung quanh. Tiêu Trinh thầm hỏi: “ vẫn ổn chứ?” Phương Mặc khẽ mỉm cười: “Ngài mà muộn thêm chút nữa là tôi ổn, đối phó mấy tên này khá là căng đây.” Tiêu Trinh muốn đáp lại bỗng nghe trong đám người đối địch có kẻ khàn giọng chần chờ gọi: “Trinh thiếu gia?!”

      Tiêu Trinh cả kinh ngẩng đầu lên, đỉnh đầu trăng non như nước, chiếu lên mặt người . Ông ta chỉ chừng bốn mươi, khuôn mặt dài hóp phong sương giăng khắp, con ngươi bốc lửa hừng hực nhìn chằm chằm . Tiêu Trinh sững sỡ nhìn đối phương, mắt phượng tức khắc trợn lớn: “Tiêu Nhị?”

      Người kia thu binh khí, trong con ngươi mơ hồ ánh nước, tiến lên bước, quỳ rạp đất mà rằng: “Tiểu nhân Tiêu Nhị, gặp qua Trinh thiếu gia!”

      Phương Mặc đứng dậy, nàng sớm nghe đầu mục hắc vệ Tiêu gia Túc Bắc tổng cộng có chín người, mỗi người đều là hảo thủ tài giỏi nhất, dựa theo số mà xếp thứ tự. Tiêu Tam Tiêu Cửu nàng gặp, vậy Tiêu Nhị này chắc hẳn chính là người theo Túc Bắc Vương Tiêu Hòa tới Tỷ Thủy quan. Bọn họ gây động tĩnh ở ngoài, mà mấy người này gặp được Tiêu Trinh đều là thần sắc kích động, Tiêu Nhị liếc sang hai bên, thấp giọng: “Trinh thiếu gia, chỗ này tiện chuyện, chúng ta nên vào nhà thôi.”

      Tiêu Trinh Phương Mặc theo bọn họ vào phòng, Tiêu Nhị đóng cửa, đánh giá Phương Mặc mấy lần, Tiêu Trinh : “ ấy phải người ngoài.”

      Những người này nhìn nhau, hán tử tráng kiện sắc mặt tái nhợt kia quỳ xuống thưa rằng: “Tiểu nhân Tiêu Tứ gặp qua Trinh thiếu gia!” mở đầu, mấy người xung quanh liền lần lượt quỳ rạp đất báo danh tính. Phương Mặc đứng bên lạnh nhìn, trong năm người này có hai hắc vệ Tiêu gia, ba người khác báo là chức vụ trong quân, hiển nhiên cùng xuất thân từ cận vệ, đều có quen biết với Tiêu Trinh. Người trẻ nhất ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tên gọi Quý Bắc phong, liên tiếp liếc về phía Phương Mặc, hiếu kỳ với Phương Mặc chẳng cần cũng biết.

      Tiêu Trinh phất phất tay, ra hiệu năm người đứng dậy, vội hỏi: “Mấy người các ngươi sao lại đến Chu Châu? Cha ta thế nào? Còn Tỷ Thủy quan? Sao lại thấy chút tin tức đến Túc Bắc?”

      Tiêu Nhị thở dài hơi: “Kể ra rất dài dòng, mà sao mọi người cũng đến Chu Châu thế? lẽ Túc Bắc...” Tiêu Trinh kiên nhẫn cắt ngang: “Túc Bắc vẫn yên ổn.” Tiêu Nhị đưa mắt ra hiệu với Quý Bắc Phong, Quý Bắc Phong khẽ gật đầu, liền đến canh tại cửa sổ. Tiêu Nhị lúc này mới lên tiếng: “Trinh thiếu gia, trước mắt tình hình Tỷ Thủy quan thực tốt. Hơn ba trăm vạn nhân mã của chúng ta đến nay chỉ còn chưa tới nửa, lương thảo vốn đủ, lão già Vũ Văn Hạ Nhiên kia lại biết lấy được chủ ý của tên nào, phái gian tế đuốc đốt trụi đại doanh lương thảo của chúng ta. Đến nay mười vạn đại quân vài ngày chỉ đào chút cỏ khô vỏ cây no bụng, hơn nữa chết đói chết rét càng phải số ít.”

      Tiêu Trinh kinh hoàng: “Sao lại như vậy? Sao các ngươi đưa tin này về Túc Bắc?”

      Tiêu Nhị cười khổ: “Sao lại đưa? Mấy chục đội nhân mã ra, toàn bộ đều bị chặn giết giữa đường, bất đắc dĩ lắm Vương gia mới lệnh mấy người chúng tôi về Túc Bắc cầu viện. Thực chẳng dám giấu giếm, toán quân của chúng tôi phải tới năm mươi, sáu mươi nhân thủ, mà giờ cũng chỉ còn năm người chúng tôi, lão Ngũ còn bị trọng thương."

      ====

      @Winter : hề hề tại trong tưởng tượng của tôi PM luôn mang vẻ mặt ngây thơ (để lừa người đời) và...ngực phẳng :v. Rất tiếc cho đây là người nhà, đánh nhau được >:O

      @người qua đường : còn chưa lết hết q1 mà :p, harem là chỉ dàn người thích 1 người nào đó ấy, harem của PM tôi đếm được 6 :v
      Last edited: 1/10/15
      Nhã Tịnh, Nguyễn^_^AnWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :