1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 48
      Tôn Cẩn Du nâng thiếu niên lên ngựa, suy nghĩ hồi cũng thấp giọng hỏi Phương Mặc: “Sao muội giết ?”

      Phương Mặc vuốt mồ hôi mặt: “Giết , chúng ta được.”

      Kỳ thực lòng nàng cũng nghĩ thế. Trong quan niệm của Phương Mặc, có kẻ địch vĩnh viễn, cũng có đồng minh vĩnh viễn, lợi ích mới quyết định tất cả. Vũ Văn Dương dù là đại cừu nhân của toàn bộ Mạc Bắc, nhưng chẳng can hệ quá lớn chi đến nàng, lại ai ra bạc mua đầu , vậy nàng tội gì phải giết. Tuy rằng lúc trước bắn tên, nhưng cũng là tình thế bức bách, bất đắc dĩ mới phải làm. Ai biết có ngày kẻ này cũng đứng về phía mình? Dầu sao cũng được cho là nhân vật số số hai Bắc Địch, người đầu quân vô số, giết người chưa chắc chiếm được thứ tốt, ngược lại còn dẫn đến đám thuộc hạ của truy sát ngừng, đây cũng chẳng phải việc gì hay hớm. Vạn lưu lại đường, để ngày sau còn gặp mặt, chuyện sau này, nào ai đoán chính xác đây?

      Tôn Cẩn Du nghe xong lời Phương Mặc gật đầu — Phương Mặc đúng, giết Vũ Văn Dương ắt dẫn đến truy sát tận cùng như chọc phải tổ ong vàng của bọn tặc nhân Bắc Địch, vẫn là Phương Mặc suy nghĩ chu đáo.

      Phương Mặc lại : “ mau thôi, kịp nữa.”

      Lửa trong đại trướng vọt lên cao tận, mà bên ngoài ầm ầm hỗn loạn. Ngựa đều mất khống chế, điên cuồng chạy lồng khắp nơi, vô số binh lính Bắc Địch tay ôm bụng lăn lộn đất, kêu đau liên tục, mà vùng lưu dân lại càng loạn thành nồi cháo, biết từ nơi nào thình lình nhảy ra nhóm tặc nhân che mặt, gặp ai liền giết. Thời điểm dùng cơm vốn là lúc ý chí chiến đấu của con người yếu nhất, những kẻ bịt mặt này thế tới hung hãn, lập tức xáo trộn hoàn toàn phòng thủ của doanh địa, lại lúc này có người hét lớn: “ tốt, đại trướng của Vương gia cháy rồi!”

      Bọn họ trông sang hướng đại trướng, quả nhiên bắt gặp doanh trướng chủ soái bốc lửa hừng hực. Mắt thấy chủ soái khó giữ được tính mạng, những người này càng vô tâm ứng chiến, lòng muốn dập lửa cứu người, nên chỉ còn lại số ít nhân mã chống cự đám bịt mặt.

      Bỗng loạt tiếng vó ngựa rầm rập truyền đến, ngẩng đầu nhìn, vô số con ngựa dấy lên bụi mù đầy trời chạy về hướng bên này, cưỡi con ngựa dẫn đầu là hán tử ngăm đen vạm vỡ, tay khua dây cương, dẫn theo đàn ngựa ùn ùn như cuồng phong bão táp xông đến.

      Tiêu Cửu hạ bao dược, liền chỉnh ngã đại bộ phận tướng lĩnh của Tây lộ quân Bắc Địch, còn lại lác đác lòng muốn cứu chủ soái. Những binh sĩ Bắc Địch lưu lại tác chiến cũng đều là đám quân sĩ loại hai, sức chiến đấu vốn chẳng mạnh, gặp phải trận thế này lại càng sợ vỡ mật, chưa kịp đợi đàn ngựa tới gần liền có mấy chục tên mất mạng.

      Mắt thấy đàn ngựa sắp vọt qua, những lưu dân cũng thất kinh nháo nhác kêu loạn, chợt nghe có người quát lớn: “Muốn sống đều qua đây.”

      Những lưu dân Mạc Bắc này bị Bắc Địch bắt mấy ngày, sớm trong những kẻ Bắc Địch kia thông hiểu thoại ngữ Mạc Bắc được mấy người, bấy giờ thời khắc hoảng thần nghe được giọng bản thổ, lập tức mấy chục người liền ào sang. Nhóm người Tiêu Tam trong đám lưu dân sớm hay tin, lại hơi kích động đám đông, lưu dân còn lại biết có đường sống, nào còn chần chờ, tranh nhau chen lấn lao về đường lớn. Tôn chưởng quỹ dẫn theo ngựa xe chờ bên đường lớn, đợi những người này trèo lên, liền ra roi thúc ngựa chạy về Túc Bắc.

      Tuy rằng sau đó có quân sĩ Bắc Địch bừng tỉnh truy đuổi, nhưng còn chưa truy kịp mấy bước, đàn ngựa ầm ầm dâng lên, người bị đạp chết nhiều vô số kể.

      Tiêu Cửu thấy đại thành, huýt sáo, dẫn nhóm hắc vệ che mặt vừa giao chiến vừa rút về sơn đạo.

      đường phi nước đại cũng biết bao lâu, Tôn chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn, bắt gặp thành Tây Túc Bắc như như trước mắt, liền thét lệnh đoàn người dừng lại.

      Gió Bắc rống rít, đường sống ngay tại trước mắt, trong lưu dân vô số người thất thanh khóc rống, chuyến tai ương ập xuống, bọn họ mất rất nhiều, dẫu nhặt về cái mạng, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy thê lương, lảo đảo tiến về phía cổng thành Túc Bắc.

      Nhóm Tôn chưởng quỹ Tiêu Tam tập trung chỗ, nay trở về từ cõi chết, mọi người tự nhiên ngổn ngang trăm mối. Đợi chừng nén hương, dưới chân núi Ngu Sơn liền ra đường bóng người, Tôn chưởng quỹ từ cao trông ra, lớn tiếng : “Là người của chúng ta trở về.” Chúng nhân quay đầu sang, đường bóng người càng ngày càng gần, dẫn đầu chính là con tuấn mã màu đen, mà người thân hình gầy lưng ngựa kia, chính là Phương Mặc.

      Phương Mặc vừa tới gần đoàn xe liền nhảy xuống, chạy vội tới trước mặt Tiêu Tam: “Tiêu quản , nương ta đâu?” Tiêu Tam vốn bị trọng thương, lại bị Bắc Địch bắt khổ lực mấy ngày, hốc hác gầy xọp , ông chắp tay thưa: “Phương tiểu thư yên tâm, lệnh mẫu và lệnh đệ đều yên lành.”

      Hóa ra Phương Mặc dẫn Tiêu Cửu bao lâu, người Bắc Địch đỉnh núi cũng men theo rễ cây tới trong sơn cốc, Tiêu Tam tự biết lúc này dễ liều lĩnh, liền mang cả đoàn người xuôi dòng nước lặng lẽ xuất cốc, tìm tới nhà sơn dân trú lại. Trong núi đường xá khó , bọn họ lại lắm người bị thương, đường thực bất tiện, vốn nghĩ ở trong nhà sơn dân đó chờ thêm mấy ngày, Phương Mặc nhất định dẫn nhân mã tới đón bọn họ.

      Nào ngờ thời điểm tối ngày thứ ba, đại đội nhân mã Bắc Địch liền ngang qua, Tiêu Tam dưới tình thế cấp bách, biết trong nhà sơn dân có hầm đất, tuy lớn nhưng cũng có thể giấu mấy người, liền để Hạ Chí, Tô Cẩn Nương, Nhiếp Vân Húc, mẹ con Chu thị ở lại đó. Ông tính toán rất chu đáo, Tô Cẩn Nương và Chu thị, người trọng thương chưa lành, người trọng bệnh chưa tỉnh, tự nhiên đều phải lưu lại, mà cũng thể thiếu người chăm sóc. Hạ Chí và Chu Tương Tú đều là nương gia tuổi hoa trẻ đẹp, rơi vào tay người Bắc Địch nào còn đường sống? Vừa vặn để họ lại chiếu cố hai người kia.

      Tiêu Tam mỉm cười : “Phương Mặc yên tâm, Hạ Chí thân thủ rất khá, lại lanh lợi xưa nay, nhất định chăm sóc tốt phu nhân và lệnh đệ.”

      Tảng đá lớn trong lòng Phương Mặc bấy giờ mới rơi xuống, thở phào nhõm, mỉm cười rằng: “Đa tạ.”

      Tiêu Tam vội đáp: “ dám. Phương tiểu thư tính tại đón lệnh mẫu luôn ư?”

      “Ấy là đương nhiên.” Phương Mặc trả lời.

      Tôn Cẩn Du ruổi ngựa đến cạnh nàng: “Ta cùng với muội.” Chu Tử Hân thu lấy chiếc xe từ lâu, gọi với: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh về nhanh.” Mẫu thân và muội muội còn ở chốn kia đợi mong, sớm tâm như lửa đốt.

      Tiêu Cửu cười ha hả lại đây, choàng cổ Chu Tử Hân: “Tiểu tử ngươi biết lái xe sao? Còn đứng sang bên?”

      Lý Tiến muốn mở miệng, Phương Mặc liền cười cắt ngang: “Lý thúc, thúc phải , cháu tất nhiên tâm ý của thúc, song việc này xác thực cần nhiều người như vậy.” Tiêu Tam cũng gật đầu, “Phương tiểu thư đúng, việc này xác thực nên có quá nhiều người, nhiều trái lại gây chú ý. Lý huynh đệ an định trong thành chờ họ đón người về thôi.”

      Lý Tiến chỉ đành cười: “Vậy dọc đường mọi người phải cẩn thận.”

      Phương Mặc lên ngựa, đột nhiên nghe có người kêu “Ai u” tiếng, quay đầu xem, chính là Tống Hoài Ngọc rớt xuống lưng ngựa, ngồi bệt dưới đất tha thiết ngóng nàng. Phương Mặc đoán rằng Tống Hoài Ngọc ắt là muốn xin nàng hỗ trợ tìm muội muội của , dù và mình có ân cứu mạng, nhưng trước mắt nàng tự lo xong, thực tiện quản việc đâu, chẳng chờ Tống Hoài Ngọc mở miệng, liền khoái mã phi vào trong dãy núi.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 49
      Ước chừng nửa ngày sau, bọn họ liền đến nơi. Nhà sơn dân này xây dựa vào mặt rừng núi, cách sơn cốc hoang vu kia cũng xa lắm, là tiểu viện tứ phương phổ thông, trúc xanh làm hàng rào, cỏ cây lợp lấy mái, giữa mênh mông quần sơn chỉ là chấm bé mà thôi.

      Chu Tử Hân xuống ngựa trước tiên, Phương Mặc bám gót phía sau, đẩy cửa viện ra, trong viện tuyết đọng rất dày, vùng trắng xóa lấp lánh, cửa chính bốn song đều mở toang, gió lạnh vù vù nhảy nhót tứ phía, bóng người. Phương Mặc bắt gặp cảnh tượng này, trong lòng như có gáo nước lạnh trút xuống, tức trở nên lạnh ngắt.

      Sau khi Chu Tử Hân chạy khắp trong phòng ngoài phòng, xộc thẳng đến sau nhà, miệng lẩm bẩm: “Tương Tú bọn họ nhất định còn ở trong hầm, mọi người mau theo tôi.” Phương Mặc tê dại bước theo , nhìn tìm đến vách núi, dẹp cỏ khô và tuyết đọng, lộ ra hang động đen ngòm.

      Chu Tử Hân hét lớn: “Tương Tú, Chu Tương Tú!” Vọng từ cuối động rất nhanh liền truyền đến, hiển nhiên động này cũng quá sâu. Chu Tử Hân thấy ai trả lời, nhịn được cả người hơi run, cũng chẳng cố kỵ, đâm đầu lao thẳng vào.

      Sơn động này quả nhiên rất nông, giơ đuốc đứng ở lối vào là thấy phần đuôi, chỉ có bảy tám thước vuông, đứng phía trong là đầu liền chạm đỉnh, góc động chất bừa bãi rau khô, trải qua rét lạnh, màu xanh của rau thành sắc xám úa. Trong biển xám úa ấy bật lên vệt xanh ngắt.

      Chu Tử Hân nhào tới góc chất rau khô cào bới lung tung mấy cái, thi thể Chu thị mẫu thân liền lộ ra. Chu Tử Hân khẽ run, vuốt ve gương mặt mẫu thân, thào gọi: “Nương, nương.”

      Chu thị chết từ lâu, diện mạo cũng biến đổi, nếu phải lúc này nhiệt độ cực thấp, sợ là sớm thối rữa, vậy còn lên tiếng trả lời được ư? Chu Tử Hân mấy tiếng được đáp lại, tức khóc rống.

      Phương Mặc tới bên cạnh Chu thị xem xét, Chu thị là bị người đao sau lưng chém chết, hiển nhiên trước khi chết còn phen vùng vẫy, bắp thịt cả người trương cứng, bàn tay vẫn siết chặt thành quyền. Phương Mặc dùng sức cạy lòng bàn tay của bà ra, khoảng da sói ngắn xám trắng liền rơi xuống. Tuy rằng Mạc Bắc trong năm có nửa số tháng là trời đông hàn, nhưng đa số dân chúng thích da sói có mùi khai, thông thường dùng da con vật này làm đồ người, cũng chỉ có người Bắc Địch phương Bắc mới thích da sói dày dẵn ấm áp, da sói trong tay Chu thị hiển nhiên là cào từ thân người xuống.

      Trong động này có người Bắc Địch qua.

      Phương Mặc ra động, gió Bắc hả hê thổi, hàn phong Mạc Bắc thấu xương quét qua mặt, trong lòng nàng lại cưỡng ép trấn tĩnh. Trong hầm chỉ có thi thể Chu thị, tìm được Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc, nàng thể cứ thế từ bỏ. Tôn Cẩn Du đứng bên cạnh nàng, thấy khuôn mặt xanh trắng dần bình thường trở lại, trong lòng cũng hơi an tâm.

      Tiêu Cửu men theo cửa động lục soát khúc quanh vách núi, có lẽ là phát được thứ gì đó, đứng tại chỗ lớn tiếng hô: “ nương, Tôn thiếu gia, hai người mau tới đây xem.”

      Phương Mặc và Tôn Cẩn Du chạy tới, vách núi này mặt Nam khuất gió, tuyết đọng cũng quá dày, mỏm đá đen sì thấy mấy đường khắc còn mới. Tiêu Cửu chỉ vết khắc đó: “Chỗ này có lẽ từng có người giao chiến, hai người xem, vết tích rệt, màu máu phía cũng nhạt.” Tôn Cẩn Du gật đầu: “Mảnh nông chắc là vết kiếm, còn đây lại giống vết đao.”

      Ba người lần theo dấu tiếp tục tìm kiếm, cách hầm ngầm chưa tới trăm mét phát thi thể Hạ Chí. nương này cũng chết được lúc, thân thể nửa che trong tuyết, đông thành khối rắn, người mang mấy vết thương trí mạng, hiển nhiên là giao chiến cùng lúc với nhiều người nên địch lại mà bị thương.

      Phương Mặc ngẩn ngơ đứng, gió lạnh thổi xòa tóc rối nơi thái dương lên mặt nàng, giữa đất trời mênh mông, bóng người xám đen lẻ loi. Tôn Cẩn Du bắt gặp nàng như vậy, tâm đành được, thấp giọng khuyên: “Muội đừng khổ sở, chúng ta chưa tìm được bá mẫu mà, có khi bà ấy lại bình an.” Phương Mặc im lặng gật đầu.

      Hôm đó về sau vẫn chẳng phát gì khác lạ, nhóm người liền qua đêm trong nhà sơn dân. Đêm rét nặng nề, hàn phong Mạc Bắc khóc thảm thiết quanh núi, Tôn Cẩn Du thao thức yên, liền khoác áo lông ngồi cạnh đống lửa. Tiêu Cửu và Chu Tử Hân mỗi người chiếm góc phòng cuộn người im lìm, Tôn Cẩn Du quan sát Chu Tử Hân, mắt nhắm nghiền, miệng khẽ mím, khắp mặt nặng trĩu đau thương, như thể bỗng biến thành người khác, cũng tìm thấy nét cười đùa trước kia. Tôn Cẩn Du thầm đoán, lúc này huynh ấy chắc chắn cũng ngủ, chỉ là trong lòng đau khổ vờ làm vẻ mà thôi.

      Đống lửa thảng hoặc tiếng lốp bốp .

      Tôn Cẩn Du lại liếc qua cửa phòng, Phương Mặc mình nghỉ trong phòng, cửa phòng đóng chặt, phía trong động tĩnh cũng , dẫu rất lo lắng, nhưng cũng vô kế khả thi.

      Cũng lúc nào, Tôn Cẩn Du bỗng choàng tỉnh, hóa ra bản thân bất giác thiếp , bấy giờ đống lửa trong phòng hơi tàn, sắp tắt, vội dụi mắt, bẻ mấy cây củi khô ném vào, khêu cho lửa bùng lên. bận rộn, bên tai chợt nghe tiếng ken két vang giòn.

      thanh này đến kỳ quái, Tôn Cẩn Du ngừng tay, đống lửa trước mặt lại tiếp tục cháy hừng hực, bóng tối phòng trong nhảy nhót bất định. nghiêng tai nghe ngóng hồi, xung quanh im ắng, ngoại trừ tiếng gió còn thanh gì khác.

      Có lẽ là nghe nhầm.

      Tôn Cẩn Du tiếp tục cời lửa, định khép áo lông chợp mắt chốc, kèn kẹt, lại tiếng vang khẽ.

      Tôn Cẩn Du đứng bật dậy, kêu lên, “Ai?” Liền xách đại đao vọt ra cửa. Bên ngoài trung sắc đen, mặt tuyết vẫn mờ mờ sáng, cửa rào bằng trúc kia biết bị thứ gì mở ra, kẽo kẹt trong gió.

      Tiếng gió vun vút thình lình lọt vào tai, Tôn Cẩn Du chỉ cảm thấy đầu mình bị thổi đến tê dại. quan sát tỉ mỉ vòng, ngoại trừ cửa rào trúc ra, phía ngoài cũng có gì dị thường. lúc định trở vào phòng, đột nhiên khóe mắt lóe lên, bóng người xám đen từ cửa rào lách qua. cầm đại đao xông tới, kẻ kia cũng cực nhanh, lao như thỏ vào rừng sâu, Tôn Cẩn Du đuổi sát tha. Đêm tối rừng sâu vốn là vùng đen ngòm, nhưng vì tuyết rơi nhiều, dù tối trời nhưng mặt đất vẫn mờ sáng. Tôn Cẩn Du đuổi theo phía sau, lúc lúc thấy kẻ kia mặc bộ y phục xám đen rách nát bẩn thỉu, tuy hành động nhanh nhẹn, thân hình cao gầy, nhưng luôn cảm thấy hình dáng quái dị, giống nam tử bình thường cho lắm.

      Kẻ kia hoảng loạn cúi đầu xông đại về đằng trước, Tôn Cẩn Du bắt gặp đối phương như thế, tự nhiên để chạy thoát, tìm cơ hội bổ nhào tới, ôm phắt vào ngực. Kẻ nọ liều mạng giãy dụa, nhưng Tôn Cẩn Du có thần lực, rơi vào tay sao có thể dễ dàng tránh thoát?

      Tôn Cẩn Du tính xem rốt cuộc kẻ này là ai, đêm hôm khuya khoắt, lấm lét nơi cửa, cũng biết rắp tâm làm gì, thình lình thấy đùi đau đớn, cúi đầu xem, biết từ đâu nhảy ra đứa bé lem luốc, ghì chặt đùi dùng sức cắn.

      Sắc tuyết chói mắt, Tôn Cẩn Du sửng sốt, chần chờ gọi: “Vân Húc?”

      Đứa bé lem luốc kia nghe giọng ngẩng đầu lên, khuôn mặt bé xíu tuy đen đúa bẩn thỉu, nhưng mày mắt cong cong long lanh sáng rực ấy, Tôn Cẩn Du thể nào quen hơn được, đứa bé dã man như ăn mày này chính là Nhiếp Vân Húc.

      Tôn Cẩn Du buông người trong lòng ra, người kia lúc này mới xoay lại, ngơ ngác nhìn , đột nhiên nhào vào lồng ngực òa khóc lớn.

      Phương Mặc Chu Tử Hân theo phía sau bắt gặp Chu Tương Tú khóc lớn trong lòng Tôn Cẩn Du, vẫn còn tin vào mắt mình. Y phục người Chu Tương Tú từ lâu còn màu sắc lúc trước, như quần áo ăn mày rách nát tả tơi, gương mặt thanh tú vốn khí bừng bừng nay lem nhem, chỉ đôi đồng tử màu đen còn trông ra mấy phần quen thuộc, mà lúc này cũng ứ đầy kinh hoàng và sợ hãi, vừa khóc lớn vừa : “Cẩn Du ca ca, sao giờ huynh mới tới? Nương muội chết rồi! Nương muội bị bọn chúng giết chết…”

      Nhiếp Vân Húc ngơ ngác nhìn Phương Mặc, Phương Mặc ôn nhu gọi: “Vân Húc, là tỷ mà.” Nhiếp Vân Húc kêu to tiếng, sung sướng nhào vào lòng Phương Mặc.

      Chu Tử Hân nhìn Chu Tướng Tú, cũng dám tin vào mắt mình, qua hồi lâu mới chần chờ lên tiếng: “Tương Tú.” Chu Tương Tú nghe được giọng ca ca, vồ lấy tay , vừa khóc vừa kể: “Ca ca, nương chết rồi, nương bị bọn chúng giết rồi, bọn chúng muốn bắt muội, nương kéo chúng, bảo muội mau chạy, nương bị bọn chúng giết rồi, phải giết chúng, huynh phải giết chúng, báo thù cho nương, phải báo thù cho nương…” Chu Tử Hân kéo nàng vào ngực, thủ thỉ: “Huynh biết, huynh đều biết.”

      Chu Tương Tú khóc hồi lâu, mấy ngày nay nàng đều khiếp đảm náu trong núi. Vốn có cha mẹ huynh trưởng bảo bọc, mọi việc đều chẳng cần bận tâm, nhưng mẫu thân bị giết ngay trước mặt, mình nàng dẫn theo đứa bé cùng phụ nhân bị thương nặng trốn trong núi mấy ngày, ăn dùng đều phải lao lực tâm trí mới lấy được, còn phải thường xuyên lo lắng bị người Bắc Địch phát , thực chịu nhiều gian khổ, bây giờ thấy được thân nhân của mình, nào có thể thương tâm khổ sở?

      Nhiếp Vân Húc kéo Phương Mặc: “Tỷ, tỷ nhanh theo đệ, thẩm nương ở kia.”

      Trong lòng Phương Mặc kích động, được Nhiếp Vân Húc dắt về phía trước.

      Sắc trời dần hửng, trong núi nổi lên tầng sương mù, ngọn tuyết biển mây quấn quýt lấy nhau, toàn bộ xung quanh đều mông lung mờ ảo, khiến người ta cảm thấy như bước giữa mộng cảnh. Nhiếp Vân Húc dẫn Phương Mặc leo đến lưng chừng núi, chỉ về sơn động đằng trước, cười : “Tỷ, thẩm nương ngay ở đây, đệ nghe lời tỷ, vẫn luôn cùng người.” Thấy Phương Mặc khẽ cười, cậu buông tay Phương Mặc, vừa chạy vừa cao hứng gọi vang, “Thẩm nương, thẩm nương, tỷ tỷ đến rồi, tỷ tỷ đến rồi.”

      Phương Mặc nối gót sau lưng cậu bé, hang động này nằm giữa lưng núi, cửa động cỏ dại mọc lan. Dù lối vào nhưng trong động rất lớn, giữa vùng tối mịt, mơ hồ thấy phụ nhân nằm nơi góc động. Phụ nhân kia lúc này gắng gượng ngồi dậy, do dự gọi: “Mặc nhi?” Trong lòng Phương Mặc chua xót, suýt chút rơi lệ, qua vài bước, nắm lấy tay bà: “Nương, là con.”

      Tôn Cẩn Nương mặt cười nở hoa: “Con đến là tốt rồi.” Lại sờ mặt nàng: “Sao lại gầy vậy?” Phương Mặc đáp lại, chỉ mỉm cười trông bà. Nhiếp Vân Húc chen vào: “Tỷ, có phải chúng ta trở về thành ?” Phương Mặc cười gật đầu: “Ừm.”

      Nhiếp Vân Húc lập tức reo hò, cậu bé cũng chỉ mới sáu tuổi, lại phải cùng Chu Tương Tú mang theo Tô Cẩn Nương trốn trong núi. Dãy núi Ngu Sơn mênh mông, ít dấu chân người, toàn bộ đều bị tuyết lớn bít kín, Chu Tương Tú phải Phương Mặc, năng lực sinh tồn đối mặt nghịch cảnh kém xa nàng. Mấy ngày nay cậu bé đặc biệt gian khổ, trong lòng tất nhiên khi nao cũng nhớ đến tháng ngày trước kia, vừa nghe tin có thể trở về thành, cao hứng nhảy cẫng.
      Nhã TịnhWinter thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 50
      Cuối tháng mười hai Đại Chu năm Vĩnh Lịch thứ ba mươi, trận đại tuyết Mạc Bắc dai dẳng khó gặp cuối cùng cũng coi như ngừng lại, thế nhưng trời vẫn lạnh lẽo thấu xương. Túc Bắc bị Bắc Địch vây thành tháng, trong thành mọi thứ dần cạn kiệt, lương thực đặc biệt thiếu thốn, tượng người chết đói phát sinh.

      Sáng sớm hôm đó, Tô Cẩn Nương liền đứng dậy đến nhà bếp giúp đỡ, tại bà có thể xuống giường, chỉ là động tác được linh hoạt cho lắm, suy cho cùng cũng là mang thương lại chịu phen biến hóa, sợ là sau này cũng thể khỏi hẳn.

      Ngưu tẩu tử trước đó đun sôi nước, nay mấy nam tử trong viện đều làm việc trong quân, vừa thức dậy là phải dùng cơm nước, cháo loãng cũng ninh từ rất sớm, lúc này lương thực thiếu thốn, ngàn vàng khó mua thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít), cũng may mấy vị nam nhân làm việc trong quân đều có ngạch lệ, ba ngày lần được phát cho nửa đấu gạo lứt, cầm về nhà bỏ thêm rễ cây băm nhuyễn là có thể nấu được nồi to, đủ dùng trong ngày.

      Bây giờ lán cháo ngoài thành Tây cũng chỉ cách ngày phát lần, nước cháo kia trong thấy cả đáy, hiếm lắm mới lần ra hai hạt gạo nguyên vẹn, mỗi khi đến ngày phát cháo, đội ngũ chờ đến lượt ngoài lán kéo dài đến mấy dặm.

      Trong thành gạo lương thiếu thốn, ngoài thành cường địch bao vây, ra khỏi thành càng là đường chết, trước đây còn có cư dân muốn tị nạn ngoài thành, thế nhưng những người này đa phần là trở lại. Người Bắc Địch vây chặn hai cổng thành Tây Bắc, thỉnh thoảng lại phái kỵ binh càn quét thôn làng xung quanh, thực hành chính sách tam quang(1), đồng ruộng những sơn trang nhà giàu ngoài thành đều là đối tượng trọng điểm bọn chúng càn quét. Trước kia còn có người may mắn chạy thoát trở lại thành, về sau còn bất cứ tin tức gì truyền đến, dãy núi Ngu Sơn hùng vĩ vòi vọi, vốn là mạch dân cư ngang dọc, mà giờ chỉ vùng im lìm.

      (1)Trong Chiến tranh Thế giới thứ hai, quân xâm lược Nhật Bản thực thi ở Trung Quốc chính sách “đốt hết, giết hết, cướp hết”

      tháng có dư, toàn bộ mười sáu châu Mạc Bắc đều nằm dưới gót sắt Bắc Địch, đại địa Mạc Bắc chiếm hơn nửa non sông vương triều Đại Chu chỉ còn Túc Bắc và Tỷ Thủy quan là khốn khổ chống đỡ, chờ viện quân Đại Chu tới.

      Tô Cẩn Nương băm rễ cây, chuyển cho Ngưu tẩu tử đổ vào nồi cháo, nhíu mày hỏi: “Gốc cây già ngõ Tây bị lột sạch vỏ, cũng biết nhà ai làm? Lột vỏ sao cây sống nổi?” Ngưu tẩu tử vừa bận rộn vừa gật đầu đáp: “Cũng đúng, chỉ sợ là người chưa từng nếm khổ bao giờ làm thôi. Bọn họ cứ cho rằng ăn vỏ cây là có thể lấp đầy bụng, nào quan tâm đến cây sống hay chết?”

      Ngưu tẩu tử lại thở dài hơi: “Thời nương ta cũng từng trải qua tháng ngày bần hàn này lần, cũng hiểu rễ cây hữu dụng hơn là vỏ cây. Năm nay đợt tuyết còn lớn hơn so với ngày ấy, khai xuân năm thứ hai tất muộn, lương thực cũng chẳng kịp gieo hạt. Vỏ cây đều lột hết, sinh kế sang năm còn biết khó khăn thế nào đây.”

      Tô Cẩn Nương nghe bà xong, siết chặt dao trong tay. Bà cũng chưa từng nếm trải cuộc sống khổ sở như năm đó bao giờ, có điều nghe cha Phương Mặc Phương Đại Phúc nhắc qua những ngày chạy nạn thuở trước, nạn đói diễn ra, vỏ cây rễ cây đều là món ngon, lột vỏ cây, năm thứ hai chật vật, mà đào rễ cây, năm sau vẫn có thể đào tiếp. Bà nghe ông kể nhiều, mới biết làm sao để chèo chống tháng ngày bần cùng này. Nhớ tới Phương Đại Phúc, Tô Cẩn Nương khỏi khụt khịt hồi. Tự sau khi ông vào núi chưa từng gặp lại, chỉ sợ sau này cũng chẳng gặp được nữa.

      Nay Phương Mặc làm việc dưới trướng Tiêu Thế tử, cả ngày liền theo tiểu tử da đen Tôn gia kia cùng nhau ra ngoài, cùng nhau trở về, ngày ngày cải trang như tiểu tử, cũng biết bận cái gì. Tô Cẩn Nương biết khuê nữ của mình giống nhà khác, tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng chưa từng câu, tháng ngày tại có thể sống dễ, còn bận tâm những thứ kia làm gì? Chỉ cần nó vui vẻ, nó thích làm gì cứ làm thôi, chỉ cần bình an là tốt rồi.

      Tô Cẩn Nương mắt tinh, vừa ngẩng đầu liền thấy Phương Mặc thân y phục xám đen ở trong viện múa may tay chân, tý dáng vẻ nữ nhi gia đều có, trong miệng cũng biết ngâm nga cái gì, càng hát càng hăng say.

      Gió Mạc Bắc vào tinh mơ là mạnh hơn cả, Tô Cẩn Nương trông mà hãi hùng, khỏi thầm kêu tiếng, con bé này, biết sợ lạnh à? Liền đứng ở cửa phòng bếp gọi: “Mặc nhi, mau quay về!”

      Phương Mặc quay đầu nhoẻn miệng cười, nhảy tót vào nhà bếp, trực tiếp mở nắp nồi, la lên: “Sao lại là món cháo này nữa?”

      Ngưu tẩu tử cười : “Tiểu thư đừng chê nó, tại cũng là nhà chúng ta mới có thứ này, nhà khác ngay cả cháo cũng móc ra đâu.” Phương Mặc chun mũi cái, Tô Cẩn Nương xẵng giọng: “Con bé này, trời rét thế mà còn chạy quanh trong viện làm gì? Cũng biết mặc nhiều vào?” Phương Mặc cười hì hì: “Nương, vận động thực ra lạnh, còn ngồi trong phòng mới là lạnh ấy!”

      Tô Cẩn Nương để ý lời của nàng, cau mày: “Con mà có lý hơn ta à? Còn vào nhà mặc thêm cái áo nữa?” Phương Mặc định mở miệng, tiếng Tôn Cẩn Du gọi liền vang lên trong viện, Phương Mặc đáp lại: “Đến đây.” Ngoảnh đầu cười với Tô Cẩn Nương: “Nương, con đây, hôm nay cũng về đâu.”

      Tô Cẩn Nương ngẩn ra, muốn hỏi con bận chuyện gì, Phương Mặc cùng Tôn Cẩn Du ra cửa. Tô Cẩn Nương ngơ ngác trông theo, bóng người bé xám xịt rất nhanh biến mất trước mắt.

      Phương Mặc và Tôn Cẩn Du cùng xuất môn, cưỡi ngựa chạy tới Bắc môn Túc Bắc. Tới đại doanh trú quân cổng Bắc, xa xa liền bắt gặp Tiêu Trinh mang theo Từ Ngọc Sanh sớm chờ ở đó, Tiêu Trinh vận thân áo lông dài màu xám bạc, gương mặt tuấn tú càng ngày càng xuất trần. Tiêu Trinh liếc qua Phương Mặc, nhíu nhíu mày: “Sao mặc nhiều hơn? Tý nữa ra khỏi thành còn lạnh hơn đấy.”

      Phương Mặc cười hì hì: “Nếu ngài sợ tôi lạnh làm lỡ chuyện của ngài, thưởng cái áo lông người ngài cho tôi .”

      Mí mắt Từ Ngọc Sanh giật giật, hai vị đây nhất định là kiếp trước có cừu oán, vừa gặp mặt phải là đâm tôi chính là tôi khó xử , nhất định phải giày vò cho ra chuyện. Áo lông người chủ tử có thể tùy tiện tặng sao? Đây chính là lông cẩm điêu(2) chính tông đấy, toàn thân tạp sắc bàn, mà còn là hồi môn năm đó Vương phi xuất giá từ Tây Nam mang tới, toàn bộ Vương phủ tổng cộng chỉ có cái như thế, ngay cả Quận chúa cũng chẳng có đâu.

      Tiêu Trinh ngây ra, lời liền cởi áo lông người xuống, ném cho Phương Mặc: “Cho .”

      Phương Mặc hớn hở đón lấy, buộc người mình cảm thán: “Ôi chao, là ấm mà.” Tôn Cẩn Du quay đầu nhìn Phương Mặc, khuôn mặt be bé trắng ngần của nàng được mảng xám bạc tôn lên càng thêm trong suốt như bạch ngọc, khẽ cười: “Ta xem cũng đẹp lắm.”

      Từ Ngọc Sanh cảm thấy đầu mình choáng váng, rốt cuộc vẫn tặng , trở lại nên khai báo thế nào hả?

      Tiêu Trinh kéo dây cương: “ thôi.” Đợi đến khi ba người kia cách khoảng, Từ Ngọc Sanh lúc này mới nhăn nhó mặt mày, ra roi thúc ngựa đuổi về phía trước.

      Đông Lai dẫn mấy người đến đại trướng của Tiêu Vinh, Phương Mặc bắt gặp tiểu tư áo xanh của Hồ Bất Quy cúi đầu yên lặng đứng tại cửa đại trướng, liền hỏi: “Hồ tiên sinh cũng ở trong?” Đông Lai cười đáp: “Đúng vậy, có điều sao, mấy vị cứ việc vào, Thế tử gia sớm dặn dò, mọi người vừa đến hãy nhanh chóng vào.”

      Mấy người Phương Mặc tiến vào đại trướng, Tiêu Vinh ngồi sau bàn án, xem văn thư trong tay, Hồ Bất Quy ngồi sau án thấp bên cạnh, chậm rãi uống trà. Đông Lai khom người bẩm báo: “Thế tử gia, mấy người Trinh thiếu gia tới.”

      Tiêu Vinh thả văn thư trong tay xuống, vầng trán thoáng giãn ra, mang nét cười nhạt liên tiếp liếc người Phương Mặc mấy lần. Phương Mặc hề dao động đứng yên, áo lông người nàng là người ta chủ động đưa qua, nàng chẳng việc gì phải xấu hổ.

      Tiêu Vinh cười khẽ: “Mọi người đều chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?”

      Tiêu Trinh đáp: “Ca, chuyện này huynh yên tâm.”

      Tiêu Vinh lại : “Lần này đến Tỷ Thủy quan, dọc đường nhất định gặp trở ngại nhiều. Mọi người vạn phải cẩn thận chút, chớ nên dây vào phiền phức tất yếu, lấy được tin tức bên kia phải hết sức nhanh chóng trở về.” Tiêu Trinh đáp: “Ca, những việc này hôm qua huynh bàn giao rồi, chúng ta đều cả. Huynh cứ việc yên tâm, chúng ta nhất định mang tin tức từ Tỷ Thủy quan trở về.”

      Hồ Bất Quy cười nhạt: “Trinh thiếu gia, tới Tỷ Thủy liên lạc phải chuyện dễ. Thực dám giấu giếm, trước đó chúng ta phái ba đợt nhân mã liên lạc với Tỷ Thủy quan, thế nhưng cũng chẳng có lấy lần thành công. Trước mắt Tỷ Thủy và chúng ta hơn nửa tháng có bất cứ liên lạc nào, tình hình Vương gia bên kia rốt cuộc ra sao cũng ai . Túc Bắc vẫn còn mấy chục vạn dân thành làm tiếp viện, mà Tỷ Thủy quan chỉ là thành quan hiểm trở, ngoại trừ trú quân, dân chúng hầu như có, lương thảo binh khí tất cả đều dựa vào ngoại viện. Hơn nửa tháng được bất kỳ viện trợ nào, tình hình bên Vương gia thực đáng lo, nếu Tỷ Thủy lại thất thủ, Túc Bắc cũng thành tòa thành, Bắc Địch ba tuyến nhân mã hội hợp, chúng ta có kiên cường chèo chống thế nào nữa cũng qua được mấy tháng. Việc này thể kéo dài thêm, Trinh thiếu gia vẫn nên cẩn thận chút mới tốt.”

      Tiêu Trinh thường xuyên theo bên người Tiêu Vinh, biết vị Hồ tiên sinh này rất được Tiêu Vinh coi trọng, ông ta nhất định là quân tình chuẩn xác, khỏi sắc mặt nao nao, chắp tay trầm giọng : “Tiêu Trinh nhất định cẩn thận.”

      Tiêu Vinh chuyển sang Phương Mặc: “Phương tiểu thư, ta cũng là bất đắc dĩ mới tìm tới mọi người, phía trước ba toán nhân mã đều bị chặn đường. Hai vị tuổi tác lớn, thân thủ tài giỏi, hơn nữa cũng chưa từng rèn luyện trong quân, thiết nghĩ ắt gây chú ý, cơ hội thành công hơn xa những người khác.” Lại chỉ Tiêu Trinh, “Đệ đệ này của ta mặc dù có chút nhanh trí, thế nhưng kinh nghiệm nhiều, mong Phương tiểu thư dọc đường chỉ bảo cho.”

      Tiêu Trinh lập tức muốn nhảy dựng, có lầm lẫn , còn cần nha đầu chết tiệt kia chỉ bảo ư? Tiêu Vinh như biết định làm gì, ánh mắt nhàn nhạt quét tới, Tiêu Trinh nhất thời xẹp khí.

      Phương Mặc cười đáp: “Thế tử gia yên tâm, có thể liên lạc với Tỷ Thủy hay tôi đảm bảo. Thế nhưng tôi nhất định mang Trinh thiếu gia an toàn trở về.”

      Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc có thể yên ổn trở về là Tiêu Vinh giúp đại ân, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ân tình này của Tiêu Vinh, nàng đương nhiên phải hoàn lại. Nay bọn họ sống trong Túc Bắc, lại chẳng thể rời , về tình về lý, chuyện Túc Bắc nàng đều phải ra phần lực, thể cứ như trước kia phất tay đếm xỉa.

      Tiêu Trinh nghe nàng xong, mặt đỏ bừng: Nha đầu chết tiệt, ai muốn chiếu cố?

      ====

      (2)điêu: chồn sương

      [​IMG]
      Nhã Tịnh, quỳnhpinkyWinter thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 51: đường
      Tiêu Trinh hết sức khó chịu, mỗi lần cùng với Phương Mặc đều phải bị chút châm chích, đặc biệt là lúc này, Tiêu Vinh lại muốn Phương Mặc “chỉ bảo” , có lầm hay ? Nha đầu nọ ràng còn hơn , có được hay ? ta còn có thể “chỉ bảo” ư? Đúng là nực cười. Dọc đường Tiêu Trinh đều sa sầm mặt mày.

      Từ Ngọc Sanh cun cút theo sau ngựa chủ tử, trong lòng lướt qua vô số điểm quỷ quái, nhưng lại dám thốt ra. Gần đây vận may tốt lắm, mười lần có chín lần đá phải tấm sắt. Trước kia chủ tử mình vui, còn có thể đoán được hai, bây giờ được vậy nữa, vừa mở miệng tất là sai, cho tới tại cũng dám phát ngôn thêm.

      Tôn Cẩn Du và Phương Mặc ở phía sau, Tôn Cẩn Du vận thân áo kép xám đen, đầu đội mũ nỉ, kéo chiếc xe đẩy tay(1) hai bánh, trông như tiểu tử đánh xe Mạc Bắc đương thời. Phương Mặc ngồi thành xe, mặc áo khoác dài bằng vải bố xanh, khép hai tay, thỉnh thoảng lại hít nước mũi cái, do sợ để lộ hành tung, mặt nàng còn cố ý bôi đen mấy phần, kết hợp với bộ dạng thô tục, lần này trông giống hệt tiểu tử mặt đen. Nàng vốn giỏi về ngụy trang, nay ăn mặc thành thế này, ngồi bên cạnh Tôn Cẩn Du hai người liền tựa đôi huynh đệ ruột thịt vậy.

      Từ Túc Bắc tới Tỷ Thủy quan bằng cổng Bắc vốn là nhanh tiện nhất, có điều tại nhân mã Vũ Văn Dương chắn ở đó, họ chỉ đành xuất phát từ cổng Tây, vòng qua Ngu Sơn đến Chu Châu, lại quay trở lại Tỷ Thủy quan.

      Hành trình kéo ra rất dài, cả ngày bọn họ chỉ quanh quẩn trong dãy Ngu Sơn, vì sợ đụng phải nhân mã Vũ Văn Dương, dọc đường cũng cực kỳ cẩn thận, dám đường lớn, chỉ chọn đường mà tiến bước. Cũng may Phương Mặc hiểu biết nhiều, Tôn Cẩn Du và Từ Ngọc Sanh lại lớn lên ở Ngu Sơn, ngày hôm đó ngược lại cũng suông sẻ, dọc đường cũng chẳng gặp mấy người. Lúc hoàng hôn buông xuống, họ tìm tới nhà dân, phân bốn người trước sau vào tá túc.

      Nhà này cũng có chút tầm nhìn, bắt gặp Tiêu Trinh và Từ Ngọc Sanh y phục đẹp đẽ hoa quý, đoán rằng nhất định là con cái gia đình phú quý, cũng dám thất lễ, nhường lại sương phòng, mời bọn họ vào nghỉ. Còn hai huynh đệ nghèo Phương Mặc Tôn Cẩn Du có đãi ngộ tốt như vậy, cho cái chăn bông tàn tạ rồi để họ đến phòng chứa củi tạm qua đêm.

      Hai người giả tiểu tử nhà nghèo đặc biệt khéo léo, ôm lấy chăn, thiên ân vạn tạ xong liền tiến tới phòng chứa củi.

      Tiêu Trinh mình nằm giường ấm, hai tay khoanh ngực, làm thế nào cũng yên giấc. Tiếng gió đêm rét Mạc Bắc mỗi lúc thê thảm, song gỗ sương phòng nhà này nhiều năm rồi, theo tiếng gió thổi nghe kẽo cà kẽo kẹt. Sau khi trở người như nướng bánh vô số lần, Tiêu Trinh rốt cuộc nhịn được nữa, ngồi dậy.

      Từ Ngọc Sanh ngày đường núi, sớm mệt muốn chết, tiếng ngáy rền sấm bốn phía, ngủ rất ngon.

      Tiêu Trinh đá mấy cái, kêu: “Từ Ngũ. Dậy!”

      Từ Ngọc Sanh mơ mơ màng màng mở mắt, vị thiếu gia nhà ngồi xổm trước mặt, vội dụi dụi mắt, hỏi: “Gia, ngài muốn tiểu đêm?”

      Tiêu Trinh cốc đầu , thấp giọng ra lệnh: “Ngươi xem bọn họ ngủ chưa?”

      Từ Ngọc Sanh vẫn còn lơ mơ, vừa ngáp vừa : “Gia muốn tôi xem ai chưa ngủ?”

      Tiêu Trinh cước đá vào đùi , sát khí bùng lên khắp mặt: “Tiểu tử ngươi ít phạt phải ?”

      Từ Ngọc Sanh giật mình bừng tỉnh, lập tức liền ngộ ra Tiêu Trinh muốn chỉ là ai, vội vã bò lên: “Gia, tiểu nhân ngay.”

      khép chặt áo lông rón rén ra cửa phòng. Bên ngoài gió rất lớn, Từ Ngọc Sanh liên tiếp rùng mình mấy cái, vội nhảy cóc về phía phòng chứa củi, sau đó đứng dưới song, rướn cổ vào trong ngó quanh.

      Đêm nay trời tối như bưng, trong phòng chứa củi cũng vùng đen ngòm, đương nhiên chẳng thấy được gì. Trong lòng suy nghĩ nên tìm cớ nào để nắn thẳng cơn rút gân của chủ tử nhà mình, ý niệm vừa mới bén rễ, giọng Tiêu Trinh tức khẽ vang bên tai, “Này, ngươi thấy gì?”

      có thể thấy cái gì? Đêm hôm khuya khoắt, phòng người ta tối om, đương nhiên thứ gì cũng thấy, biết vị gia nhà muốn xem cái gì chứ? Từ Ngọc Sanh liền vội đáp: “Ngủ, ngủ rồi, bọn họ đều ngủ mất rồi.” Lại , muộn như vậy làm sao có khả năng còn chưa ngủ? Vào giờ này thể có thái độ bình thường ngoại trừ vị gia này còn ai nữa?

      Tiêu Trinh lại rất bất mãn với đáp án của Từ Ngọc Sanh, trầm mặc lát lại thấp giọng hỏi: “Bọn họ, là ngủ làm sao?”

      Răng Từ Ngọc Sanh suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, còn ngủ thế nào nữa? phải là trải chăn bông rồi quấn thành đòn bánh tét, dựa gần đống lửa là xong chuyện? Việc này còn trông ra được thành quả nữa ư? Từ Ngọc Sanh nghệt mặt nhìn Tiêu Trinh.

      Tiêu Trinh tát cái vào đầu , thần sắc mặt lồ lộ mấy phần thẹn quá hóa giận, khẽ mắng: “Ngươi nhìn gia làm gì? Còn xem lại họ?”

      Phía trong phòng chứa củi đột nhiên có người hỏi: “Ai? Ai ở ngoài?”

      Tiêu Trinh và Từ Ngọc Sanh thoáng chốc im bặt, hai người quay ngoắt nhìn nhau. Nghe được Tôn Cẩn Du đứng dậy, chỉ lát nữa tới mở cửa, cả hai liền nhảy tót như thỏ về phòng, Từ Ngọc Sanh rén đóng cửa lại, thở phào nhõm.

      Cẩn Du kia cũng cảnh giác quá , còn may, còn may, chưa bị bắt ngay tại trận, bằng làm sao mà giải thích với người ta?

      Tiêu Trinh lại đập bốp vào đầu Từ Ngọc Sanh cái, mặt nhăn nhó mắng: “ tý việc cũng làm xong, gia là nuôi ngươi mười mấy năm.” Dứt lời đặt mông ngồi giường, nằm xuống, kéo chăn qua đầu.

      Từ Ngọc Sanh sờ đầu mình, lúc này sâu sắc cảm thấy lời các cụ dạy là chí lý, đầu người là thể đánh, đánh lắm dễ biến thành đần độn. chính là bị chủ tử mình đánh nhiều nên giờ ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng phân , càng khỏi bàn đến phỏng đoán tâm tư chủ tử.

      Tháng ngày khó sống mà.

      Từ Ngọc Sanh chui vào ổ chăn đất của mình tiếp tục ngủ.

      Tinh mơ ngày thứ hai, Tiêu Trinh dậy từ rất sớm, đứng ở cửa tán dóc với Từ Ngọc Sanh, khóe mắt liếc thấy đôi huynh đệ giả mạo kia cùng nhau bước ra phòng. Tôn Cẩn Du vừa ngước mắt liền bắt gặp hai người này, gãi gãi đầu: Trinh thiếu gia dậy sớm đó. Do lúc trước họ giao hẹn, làm bộ quen biết đối phương, lúc này cũng nên chào hỏi. Tôn Cẩn Du khẽ gật đầu liền vào phòng.

      Ngược lại Phương Mặc liếc hai kẻ giữa sớm ngày đông đứng tại cửa mát tán dóc, cười hì hì: “Chao ôi, trời đông rét mướt thế này mà mấy con mèo ăn đêm vẫn rất chịu khó nha.”

      câu làm Tiêu Trinh mặt nghẹn đến đỏ chót, lại chẳng thể phản bác, tức ách cốc đầu Từ Ngọc Sanh cái: “Còn chưa cút vào nhà?” Từ Ngọc Sanh trưng mặt khóc tang theo Tiêu Trinh vào — trời đất chứng giám, sáng sớm bị người moi từ ổ chăn, kéo đến đầu gió mát chịu oan ức chính là mà.

      Đoàn người dùng cơm, lại cho nhà dân mấy lạng bạc vụn, tiếp tục lên đường. Đến trưa họ đặt chân tới giáp giới giữa Ngu Sơn và Kỳ Sơn, đoàn người khỏi thở phào nhõm.

      Nay Kỳ Sơn nằm trong phạm vi thế lực của Vũ Văn Diệu, vị Tứ Vương tử Bắc Địch này hoàn toàn khác với ca ca y Vũ Văn Dương. Vũ Văn Dương đường từ hướng Tây càn qua, hành quân rất tàn nhẫn, nơi nhân mã tới thường nhân chỉ còn lại lác đác, chuyện đồ thành cũng xảy ra. Vũ Văn Diệu như thế, từ Tấn Châu lén qua sông Hắc Thủy mà đến, ngoại trừ đại khai sát giới ở Tấn Châu, còn lại y cũng gây sát nghiệt là bao, hạ Chu Châu xong thi phái thuộc hạ đắc lực tướng tài tạm thời làm giám quản, đặc biệt còn ban hạ ba đạo quân lệnh: được nhiễu dân, được cướp bóc, được lạm sát.

      Bất kể lệnh này được chấp hành thế nào, thanh danh nhân từ của Vũ Văn Diệu cũng truyền , Kỳ Sơn trước mắt so với Ngu Sơn an toàn hơn nhiều. Đoàn người cố gắng càng nhanh càng tốt tiến vào dãy núi, tới thôn xóm dưới chân núi sắc trời hơi muộn, mà sơn thôn này vẫn náo nhiệt tưng bừng. Có gia đình cưới tức phụ, cổng dựng lều cỏ, đánh trống đàn hát rất là sôi nổi.

      Mạc Bắc có phong tục, gả cưới là chuyện đại hỉ, bình thường nhà đón dâu dựng lều cỏ xướng kinh kịch ba ngày ở cổng nhà, còn mở cả tiệc lưu thủy (ai đến trước ăn trước) ba ngày liền. Tuy rằng sinh kế trước mắt chẳng mấy khởi sắc, nhưng gia đình này hiển nhiên có chút của cải, chỉ mở lều hí kịch, còn dựng mái che nắng ở đầu thôn, nấu cháo làm tiệc lưu thủy ba ngày, bất kể là ai cũng được chén cháo nóng mà uống.

      Tiêu Trinh và Từ Ngọc Sanh ghìm ngựa quan sát, thời kì gian nan của Túc Bắc còn mồn trước mắt mà nơi này vẫn thái bình an hòa, bọn họ nhất thời có chút tin vào mắt mình. Phương Mặc và Tôn Cẩn Du sớm vui mừng chen vào lều cháo, mỗi người xin chén, cả hai cùng ngồi xe đẩy uống ngon lành.

      Bấy giờ hơi trễ nhưng cháo vẫn còn dư đáy nồi, vị đại nương phát cháo thấy hai người Tiêu Trinh phong trần đầy mặt, chỉ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào nồi, lại chẳng qua xin, trong lòng suy nghĩ tất là họ ném được mặt mũi công tử thiếu gia, liền múc chén đầy mang qua, cười hỉ hả rằng: “Mau ăn , mau ăn , ngày vui thế này hiếm lắm mới gặp lần đấy.” Phương Mặc bê chén, lại đây theo người ta gạ chuyện: “Đại nương, nhà tốt bụng này bạo tay quá, mở lều cháo trắng ba ngày?”

      Đại nương kia cười ha hả : “Vậy còn có thể giả? Hôm nay chính là ngày thứ ba, tý nữa mấy người đều tới xem tân tức phụ nhé.”

      Phương Mặc cười hì hì: “Đại nương, tân tức phụ đẹp ?”

      Đại nương nọ cười đến đứng nổi: “Bé con mới bây lớn mà biết xem tức phụ xinh đẹp rồi, là buồn cười chết mất. Cháu yên tâm, nương này là hoa khôi có tiếng mấy dặm quanh đây, bảo đảm cháu nhìn dời nổi mắt!”

      Tôn Cẩn Du đến gần thấp giọng với Phương Mặc: “Muội còn muốn xem tân tức phụ nhà người ta à?” Phương Mặc vừa uống vừa gật đầu: “Ừm, ngược lại còn muốn ngủ ở đây, vừa vặn xem náo nhiệt.”

      Tôn Cẩn Du uống sạch chén cháo, thở dài hơi: “Giờ ở Túc Bắc muốn uống chén cháo như vầy biết khó bao nhiêu, nghĩ tới tiểu thôn lại có người giàu có thế này.” Phương Mặc cười : “Túc Bắc bị vây như thùng sắt, cổng Bắc thể ra vào, cổng Tây trở lại. Lương thực vận chuyển vào được, dĩ nhiên là chẳng bằng tiểu thôn nơi hoang sơn dã ngoại có họa chiến tranh này rồi.”

      Tiêu Trinh ngây ra, ngẩng đầu nhìn Phương Mặc.

      Xa xa liền bắt gặp ở đầu thôn đám người khua chiêng gõ trống tới đây, trong thôn có tiếng hài đồng reo hò: “Tân tức phụ đến rồi, tân tức phụ đến rồi!”

      Phương Mặc quăng chén, kéo Tôn Cẩn Du cười hì hì: “, chúng ta cũng ra xem tân tức phụ.”

      ====

      (1)xe đẩy tay

      [​IMG]
      Nhã TịnhWinter thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 52: Tân nương tử
      Từ Ngọc Sanh thấy Phương Mặc và Tôn Cẩn Du chạy xem náo nhiệt, cũng có chút ngứa ngáy, ngẩng đầu lén nhìn Tiêu Trinh, Tiêu Trinh thủng thẳng uống cháo loãng, mí mắt cũng chẳng thêm nhấc cái, rất hiển nhiên có hứng thú với tân nương tử. Từ Ngọc Sanh cúi đầu ủ ê, chỉ đành bỏ tâm tư đó .

      Đội ngũ rước dâu qua đây, tân lang cưỡi con ngựa cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mang theo chút ý cười ngượng ngùng, chắp tay vái chào tứ phương. Tân nương tử ngồi trong kiệu hoa đỏ thẫm, căn bản trông mặt, người xung quanh đường ồn ào, đưa đôi tân nhân đến tận cửa nhà. Phương Mặc Tôn Cẩn Du xen lẫn trong đám đông, nhìn tân nương tân lang hoàn thành tất cả các lễ tiết còn chưa hết hứng, theo cả đám người náo nức, ầm ĩ muốn xem tân nương tử. Tân lang quân liên tục chắp tay nhận lỗi, mặt gấp đến độ đỏ chót, khiến mọi người cười mãi thôi.

      Thình lình chiêng trống ngoài cửa lúc này bỗng im bặt, chúng nhân trong nhà ồn ào vui vẻ nên mấy ai nghe được. Tôn Cẩn Du đột nhiên kéo tay áo Phương Mặc, Phương Mặc quay đầu, từ cửa vào sáu bảy người, thân hình vạm vỡ dị thường, khoác da sói, đỉnh đầu thắt đuôi sam quấn quanh cổ, tay cầm mã tấu dài bằng nửa người.

      Huyên náo trong nhà nháy mắt dừng lại, nhất thời im lặng đến đáng sợ.

      Phương Mặc liếc quanh, Tiêu Trinh đứng trong đám đông, thấy nàng nhìn sang khẽ gật đầu. Phương Mặc kéo tay áo Tôn Cẩn Du, đưa mắt với , ra hiệu rời .

      Nhưng chúng nhân khắp phòng đều đứng sững lặng ngắt như tờ, hơi động là thành tiêu điểm ngay, căn bản thể ra ngoài, bọn họ chỉ có thể nhàng vô thanh chậm rãi dịch .

      Đương gia nhà này là hán tử trung niên ba lăm ba sáu tuổi, cũng có chút nhanh trí, ngây ra lúc rất nhanh bừng tỉnh, cười vồn vã nghênh tiếp: “Mấy vị quan gia, khách quý, khách quý, mau ngồi bên này.” Đưa tay phải mời mấy binh sĩ Bắc Địch đến ghế .

      Những kẻ kia cũng chẳng từ chối, cùng nhau bước tới, chiếm trọn cỗ đầu. Đương gia đích thân tiến lên rót rượu, cười hỉ hả rằng: “Mời! Mời!”

      Binh tướng Bắc Địch đầu lĩnh thân hình cao to vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn cũng đáp tiếng nào, liếc mắt qua đương gia hồ hởi rót đầy rượu kia, đưa tay nhận lấy. Vừa ngửa đầu nuốt xuống, liền phì ra hết, quẳng chén rượu trong tay, xa xả tràng dài chẳng ai hiểu.

      Đương gia bị dọa , chân bủn rủn quỳ sụp xuống, trong miệng liên tục kêu phải.

      Trong thuộc hạ của tướng quân Bắc Địch nọ có kẻ thân hình đặc biệt cao to, mặt có vết đao mới đây vắt từ khóe mắt phải đến bên mép, dữ tợn vô cùng, khiến người ta trông mà phát lạnh. nghe đương gia kia đến nhức óc, đầy mặt kiên nhẫn, đứng lên đá ông ta ngã lăn ra đất, thẳng tới bên người tân nương tử đánh giá trái phải, đưa tay định hất khăn voan của nàng ta lên.

      Đương gia lăn lết tới chặn lại: “Quân gia, quân gia, được! được mà!”

      Khăn voan đỏ thẫm của tân nương tử phải được tân lang vén lên, đây là quy củ bất thành văn, nếu phá quy củ này, đó chính là điềm báo may mắn.

      Tên Bắc Địch nào nghe lọt lời ông ta, đưa tay đẩy đương gia sang bậc cửa. Lúc này, vị tân lang quân mười sáu mười bảy tuổi kia cũng biết lấy dũng khí từ đâu tới, lại kéo tân nương của mình tới sau lưng, tuy rằng cả người hơi run run, nhưng vẫn ngửa đầu hằm hằm nhìn tên Bắc Địch cao hơn bản thân cái đầu.

      Tên Bắc Địch kia hơi nhướng mày, nắm cổ áo tân lang xách lên, ném đụng vào tường, tân lang quân chịu đòn nặng này, tức chết ngất. Đương gia bắt gặp nhi tử nhúc nhích bò qua, ôm lấy nhi tử mà gào rống.

      Mắt thấy hồng hỉ sắp thành bạch hỉ , Phương Mặc bấy giờ lặng lẽ dịch đến bên người Tiêu Trinh, khẽ kéo , thầm: “Chúng ta thôi.” Tiêu Trinh sững ra, ngoảnh đầu nhìn lại trong phòng, khăn voan đỏ thẫm của tân nương tử bị kéo xuống, nương mười lăm mười sáu tuổi này quả nhiên có mấy phần tư sắc, chỉ là sợ đến cả người phát run.

      Phương Mặc nhíu mày, dùng sức kéo Tiêu Trinh, dằn giọng: “Đây phải chuyện ngươi nên quản!” Tiêu Trinh lại ngây ngẩn, bị nàng bắt lôi ra cửa, vừa lên ngựa, liền thấy người xem náo nhiệt nhà như ong vỡ tổ chạy rồ ra, Từ Ngọc Sanh bắt lấy người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Người kia sợ đến run bần bật, lắp ba lắp bắp: “Tân nương tử, tân nương tử sắp gặp họa rồi.”

      Đoạn trong nhà liền truyền đến tiếng kêu thất kinh của nương trẻ tuổi. Tiêu Trinh đột nhiên nhảy xuống ngựa, cầm lấy trường kiếm yên đằng đằng sát khí vọt vào trong.

      Phương Mặc tức đến trắng mặt, hung hăng mắng tràng: “Ngu xuẩn, cũng biết xem xét tình hình! Ai cần phát thiện tâm.” Cầm trường kiếm xe đẩy theo sát Tiêu Trinh chạy vào.

      Trong nhà loạn tùng phèo, chén trà bát đũa bể nát vương vãi, tân lang quân nằm đất vẫn chưa tỉnh lại, tân nương tử chỉ mặc tiết y, khiếp đảm co quắp trong góc, Tiêu Trinh mình dốc sức giao chiến với mấy người, đánh vô cùng kịch liệt. Tôn Cẩn Du chứng kiến cảnh tượng này, sớm xách đao xông tới.

      Phương Mặc đầy mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng thể mặc kệ, chỉ đành kề vai chiến đấu cùng họ.

      Mấy tên Bắc Địch này cũng chỉ là chút binh lưu tầm thường, đỡ được mấy chiêu liền lần lượt mất mạng. Phương Mặc thu trường kiếm, khoác giá y đỏ thẫm lên người tân nương tử trong góc, vừa giúp đỡ nàng đúng dậy vào phòng trong, vừa khẽ khàng khuyên bảo. Lão phu nhân nhà này cũng cùng khuê nữ vào tân phòng, rối rít cảm kích vô số lần.

      Phương Mặc có chuyện trong lòng, từ tạ, bước ra ngoài.

      Mấy thi thể được dọn hết, trong đại viện chỉ trơ lại vài ba cái bàn xếp dãy, gió Bắc hơi lớn, thổi những ngọn đèn lồng cây, dưới mái hiên đến chập chờn lắc lư, khí vui mừng trong viện sót lại được chút gì, khắp sân chỉ còn cái giá rét của Mạc Bắc. Phương Mặc quan sát vòng, đại môn nhà chính để ngỏ, nhóm người Tiêu Trinh ngồi quanh bàn. Đương gia nhà này xem mấy người bọn họ là ân nhân tái sinh, mời vào bàn rồi sai người nhanh chóng mang lên rượu ngon thức ăn ngon hầu hạ, lại tự mình cùng uống rượu dùng cơm chung.

      Tiêu Trinh ngồi thượng tịch, uống đến gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ. Phương Mặc trông bộ dạng lâng lâng của , khỏi có chút buồn bực.

      Thế đạo nào dễ dàng như họ nghĩ?

      Tôn Cẩn Du ngẩng đầu thấy Phương Mặc mình đứng dưới mái hiên đối diện, mờ mịt ngắm vòm trời u, hoàng hôn dần chìm xuống, nàng hình như vui. Tôn Cẩn Du buông chén rượu, tới đứng cùng nàng, khẽ hỏi: “Muội sao vậy? Tân nương tử nọ vẫn ổn chứ?”

      Phương Mặc lắc đầu: “ ấy sao.” Mặc dù bị vén khăn voan trước mặt chúng nhân, nhưng rốt cuộc cũng chẳng mất mát gì, người nhà này xem biểu cũng là vô cùng bảo vệ nàng ta, về sau nàng ta cũng có gì phải lo nghĩ.

      Uống vài chén rượu, khuôn mặt ngăm đen của Tôn Cẩn hơi hồng, trong tâm thực rất phấn chấn, chưa bao giờ được người cung kính cảm kích như hôm nay. Tôn Cẩn Du mỉm cười với Phương Mặc: “Vậy muội còn nhăn nhó mặt mày làm gì?”

      Phương Mặc liếc cái, muốn lại thôi, ngó quanh phòng hỏi: “Những thi thể kia đâu?”

      Tôn Cẩn Du cười đáp: “Ta biết muội lo lắng mấy cái này mà. Muội yên tâm, Lý bá rồi, ông ấy sai người kéo hết những thi thể Bắc Địch tới bãi tha ma hoang đầu thôn, đào cái hố sâu chôn lấy, cam đoan ai biết hướng của họ.”

      Phương Mặc hơi lòng, cười cười: “Huynh coi vậy còn cẩn thận hơn muội đấy.” Tôn Cẩn Du gãi gãi đầu, thà cười vài tiếng. Phương Mặc quay đầu tỉ mỉ đánh giá Tôn Cẩn Du, ánh đèn lồng dưới mái hiên làm khuôn mặt ngăm đen của nổi bật lên mấy phần nhu hòa, bấy giờ nàng mới phát , Tôn Cẩn Du kỳ thực rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính tuấn tú, chỉ là làn da quá đen, che mất phần tuấn mỹ ấy.

      Phương Mặc cười hỏi: “Huynh uống bao nhiêu? Sao mặt lại đỏ thành thế này?”

      Tôn Cẩn Du xoa mặt: “ hả? Sao ta chẳng cảm thấy gì hết.”

      Tiêu Trinh vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Phương Mặc cùng Tôn Cẩn Du đứng dưới mái hiên, Phương Mặc ngẩng đầu chuyện với Tôn Cẩn Du, khuôn mặt nhắn trắng ngần lên ý cười nhàn nhạt, ánh đèn đỏ thẫm quá gai mắt, chiếu nụ cười mặt nàng đến rực rỡ. Tâm trạng vui vẻ của Tiêu Trinh nhất thời xuống dốc phanh, giơ chén rượu đầy ắp, gào to: “Uống rượu! Uống rượu!” Sau đó ngửa cổ dốc cạn.

      đêm này bọn họ liền nghỉ tại nhà nọ. Lúc Phương Mặc khuyên giải tân nương bị người ta nhận ra là thân nữ nhi. Tiểu nữ nhi nhà họ tuổi tác tương đương nàng, đêm nay liền ngủ cùng phòng với nhau. Ngủ thẳng đến nửa đêm Phương Mặc bỗng choàng tỉnh, xuyên qua song gỗ phóng mắt trông ra ngoài, bên ngoài tiếng gió gào rú, trời tối đen như mực, tiểu thôn dưới chân núi im ắng mà yên ả.

      Trong lòng Phương Mặc vẫn thể tiêu tan, trực giác về nguy cơ của nàng luôn rất chính xác. Tiểu nương chung giường với nàng trở mình cái, tựa hồ mơ mộng đẹp, bật cười thành tiếng. Phương Mặc tay chân mặc quần áo tươm tất, cửa viện đóng chặt, dãy nhà năm phòng đều yên lặng, mọi người còn say giấc.

      Phương Mặc vòng quanh mấy lần ở cửa, chuẩn bị trở vào phòng, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa, đầu tiên là hai tiếng, tiếp theo dường như chó toàn thôn đều sủa inh ỏi. Nàng hơi nhướng mày, nghiêng tai nghe ngóng, trong tiếng gió vun vút kia, thanh náo loạn của đại đội nhân mã áp sát từng đợt lại từng đợt càng lúc càng dội mạnh vào tai.

      Nàng lao vọt vào viện, đập tỉnh Tôn Cẩn Du: “Mau gọi Tiêu Trinh, chúng ta phải rồi!” Tôn Cẩn Du ngây ra, nhìn sắc trời, chần chờ hỏi: “Chúng ta lúc này?” Phương Mặc gật đầu: “Đúng, càng nhanh càng tốt! Có người đến.” Tôn Cẩn Du vội vã gật đầu.

      Phương Mặc trở lại phòng, tiểu nương còn say giấc, nàng hơi trầm tư, trong lòng khỏi thở dài hơi, bàn tay giơ ra định đánh thức bé rụt về, bao lại đồ vật của bản thân, mình ra cửa.

      Đèn trong phòng Tiêu Trinh vừa sáng lên, Phương Mặc khẽ đập cửa gọi: “Động tác nhanh chút!”

      Đoàn người ra cửa, sắc mặt nhất thời đại biến, lúc này cần gắng sức cũng nghe ra từng đợt bước chân áp sát kia. Phương Mặc thấp giọng: “ cửa sau!”

      Tiêu Trinh chặn nàng lại, khẽ nhíu mày: “Sao chỉ có mấy người chúng ta? Còn những người kia?” Bắt gặp biểu cảm Phương Mặc có mấy phần trào phúng, liền sầm mặt: “Ta gọi họ.”

      “Đứng lại!” Phương Mặc cười lạnh: “Trinh thiếu gia, ngài muốn cứu mạng người khác, hay là muốn mình sống?”

      Tiêu Trinh cũng ngoảnh đầu lại, lạnh lùng đáp: “Ta đều muốn!”
      Nhã Tịnh, quỳnhpinkyWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :