1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 43
      Cũng lâu sau, Tiêu Cửu liền đến bẩm báo: “Thiếu gia, tiểu nhân điều tra kỹ càng, hề tìm được người sống.” Phương Mặc gật đầu, vừa rồi nàng cũng xem sơ qua, trường yên tĩnh, người Bắc Địch giết người cực kỳ tàn nhẫn gọn ghẽ, đa phần là đao lấy mạng, hoặc là chém đứt cổ, hoặc là chặn ngang cắt qua, chỉ quý phụ nhân trong buồng xe, có lẽ là thấy nữ nhi gặp tai vạ, dưới tình thế cấp bách cầm đại đao đâm chết tên Bắc Địch khi phụ nữ nhi, thất kinh đẩy nữ nhi ra ngoài ngờ tên Bắc Địch sau lưng kia chưa tuyệt khí, lần mò cây trường thương, thương xuyên ngực bà. Người Bắc Địch giết người cách vậy, bình thường rất ít cá may mắn lọt lưới.

      thôi.” Phương Mặc . Xa xa núi tuyết im lìm, tầng tầng lớp lớp, trong sơn cốc kia hẳn vẫn bình an nhỉ? Ngón tay trắng muốt của Phương Mặc vô thức lướt qua tấm phản ngồi, tâm như thủy triều nhấp nhô bất định.

      Tiêu Cửu đáp tiếng, giục đội ngũ tiếp tục tiến lên, trong lòng cũng rất bất an. Xem ra Vũ Văn Dương vẫn còn trong núi Ngu Sơn, cũng biết có thể phát sơn cốc kia hay . Nếu người họ muốn đón rơi vào tay Vũ Văn Dương, hậu quả khó mà lường.

      Đội ngũ tiến lên rất nhanh, ước chừng giờ Ngọ tới chỗ cần đến. Phương Mặc liền nhảy xuống xe ngựa, sải bước vào trong gian nhà tranh. Núi rừng tịch mịch, trong gian nhà đọng ít tuyết, lấp lánh khắp chốn, nơi góc tường chất ít củi, đó kết đầy băng.

      Phòng trong trống rỗng, bóng người.

      Tim Phương Mặc nhảy thình thịch, còn chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng kêu: “Nương! Nương!” Nhưng chỉ nghe từng hồi vọng, lại ai trả lời. Tôn Cẩn Du chạy khắp phòng, lại trèo lên cái cây, từ cao quan sát bốn phía nửa ngày mà vẫn gặp bóng người. Khuôn mặt ngăm đen của dần trầm xuống, nắm tay bất giác run lên. Bắt gặp Phương Mặc vẫn ngơ ngác đứng giữa căn phòng trống hoác, khỏi tới cạnh nàng, kêu tiếng: “Phương Mặc…”

      vốn muốn xin chủ kiến của nàng, ở trong mắt phàm đụng phải việc khó, Phương Mặc luôn nghĩ được biện pháp giải quyết, chỉ là lần này, gọi tiếng, sau rồi nổi nữa.

      Phương Mặc đứng thẫn thờ trong gian vắng tanh, khuôn mặt trắng bệch, con ngươi đen thăm thẳm trống rỗng, bóng người bé màu xanh bất động. Đáy lòng Tôn Cẩn Du đột nhiên trồi lên tia thương tiếc khôn tả, đứng bên nàng, đổi ngữ khí khẽ : “Phương Mặc, ta vừa xem qua xung quanh, trong sơn cốc này nơi có người ở. Tiêu Cửu cũng báo rồi, gian nhà tranh sợ là hai ngày hơi người. Ta đoán mấy người Tô bá mẫu có lẽ thấy ở đây quá lạnh nên đổi chỗ, muội đừng quá lo lắng.”

      Phương Mặc lắc lắc đầu, ngơ ngác đáp: “ đâu. Bà biết muội tới đón bà, trước khi muội chưa tới, bà chắc chắn rời .” Nàng hiểu rất phụ nhân kia, nàng chính là trời đất của bà, hết thảy của bà, vĩnh viễn chỉ có nàng bỏ lại bà, mà phụ nhân ấy vĩnh viễn chẳng bỏ nàng.

      Tôn Cẩn Du sững sờ, nhất thời biết khuyên nhủ thế nào. Nhóm người Tiêu Cửu Lý Tiến lần lượt vây quanh. Tiêu Cửu : “Thiếu gia, chu vi mười dặm đều thấy người, vừa rồi tiểu nhân cũng quan sát cẩn thận, căn nhà này hai ngày người ở. Mấy ngày nay giáng tuyết lớn, xung quanh nhà tranh và cánh rừng già đều thấy dấu vết có ai hoạt động.”

      Tiêu Cửu mệt đến đầy đầu mồ hôi, tâm như lửa cháy. Đáng ra Tiêu Tam lớn tuổi hơn , xưa nay lại trầm ổn cẩn trọng, việc này rơi vào tay ông ấy nhất định là ổn thỏa nhất, song trước mắt tìm được người lại là chuyện xác thực. Trừ phi xuất điều bất trắc vượt quá ngoài tầm, bằng dựa vào tính cách của Tiêu Tam, tuyệt đối y theo ước định lúc trước chờ tại nơi này. Nhưng đến cùng xảy ra chuyện gì? Tiêu Cửu thực dám nghĩ xa hơn.

      Lý Tiến Chu Nhị cũng rất sốt ruột, sơn cốc này hoang vu hẻo lánh, đáng lý ai tự dưng tìm đến, nhưng trước mắt tàn dư quân đội hầu cận Vũ Văn Dương cũng tại trong dãy núi, ai biết có hốt hoảng chẳng chọn đường mà xông đại vào đây hay . Dọc đường họ gặp nhà dân lâm nạn cũng đâu phải có tiền lệ?

      Đứng hồi lâu, Phương Mặc cảm giác tay chân dần cóng đến cứng đờ. Nàng chậm rãi : “Mọi người cố tìm kỹ, chỉ cần có ai qua nhất định lưu lại dấu vết!” Chúng nhân nghe lệnh lui xuống, tản ra tứ phía.

      Phương Mặc tới giữa gian, có tuyết từ kẽ nhà rơi xuống, đậu lên cổ, mang tia man mát. Nàng ngẩng đầu trông, nóc nhà vốn sụp nửa, có lẽ là nhóm người Tiêu Tam sửa lại, xà nhà đầu là mới gác lên gần đây, chỉ còn lại ít khe , gió lạnh run rẩy, tuyết li ti như tấm gạo rơi xuống. Trong nhà còn ít củi khô chưa cháy hết, sờ vào hơi ẩm ướt, giống như là tự tắt, mà như bị người dùng tuyết dập lấy.

      Phương Mặc hít sâu ngụm khí lạnh, tuyết ngập tràn sơn cốc, lạnh lẽo thấu xương, lửa cũng trọng yếu tựa tính mạng vậy, nếu chẳng phải chuyện vô cùng bất trắc xảy ra, người nhóm lửa tuyệt đối thể tự đoạn đường sống. Phương Mặc cẩn thận kiểm tra, lần lượt tìm ra dấu vết nhóm người Tiêu Tam hoảng loạn tránh họa để lại.

      Tiêu Cửu lúc này cũng chạy tới khẽ thưa: “Thiếu gia, các huynh đệ phát ở nơi cách đây chưa tới trăm mét có dấu vết đại đội kỵ binh qua.” Phương Mặc theo hướng chỉ lao tới đó, dấu móng ngựa được tìm thấy bên cạnh dòng suối. Suối nước đóng băng từ lâu, có lẽ vì suối này vốn chảy từ khe núi, lại thêm nhiệt độ cao mặt đất, tuyết đọng cũng chồng quá mức, lờ mờ thấy hàng móng ngựa dài vượt qua từ bên suối, hướng tới nhà tranh.

      Tiêu Cửu ngồi xổm bên người Phương Mặc thấp giọng : “Đây hẳn là kỵ binh Bắc Địch. Thiếu gia, cậu xem, móng ngựa sắt kia hoàn toàn khác với của Mạc Bắc chúng ta, móng ngựa này nặng sâu kém xa độ nông của chúng ta.” Phương Mặc sống ở Mạc Bắc năm sáu năm, Mạc Bắc đất rộng bát ngát, hầu như nhà nhà đều nuôi ngựa, đối với móng ngựa sắt Mạc Bắc cực kỳ quen thuộc, xem độ nông sâu móng ngựa lún xuống, xác thực phải ngựa Mạc Bắc.

      Mấy người Lý Tiến cũng qua, bắt gặp nhiều dấu móng ngựa như vậy lấy làm kinh hãi, vốn chỉ là trong lòng hoài nghi, mà nay cũng biến thành khẳng định chắc chắn.

      Bấy giờ sắc trời dần muộn, đêm rét sắp buông, sơn cốc bốn bề núi vây, quần sơn tĩnh mịch, ngọn tuyết chập trùng vô biên, bận rộn hơn nửa ngày lại được kết quả như thế, lạnh giá thêm thất vọng, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.

      Phương Mặc đứng dậy, môi nàng còn trông ra tia huyết sắc. Phương Mặc cất giọng: “Phân phó, đóng trại ngay tại chỗ, ngày mai trời vừa sáng tiếp tục tìm kiếm.” Dứt lời, người lặng về nhà tranh. Mặc dù nàng biết nơi này có đại đội nhân mã Bắc Địch qua, Tiêu Tam vội vàng chạy trốn, nhưng xung quanh cũng tìm được dấu vết tranh chấp, có lẽ Tô Cẩn Nương hãy còn bình an.

      Trời sụp tối, Tiêu Cửu lại nhóm lửa lên trong nhà, Phương Mặc phải nữ tử bình thường đương thời, cũng chẳng mang cử chỉ câu thúc giè giữ, trực tiếp phân phó tất cả mọi người đều vào nhà tránh rét, Tiêu Cửu là kẻ thô kệch, chân chạy cả ngày trong tuyết sớm đông đến lê nổi bước, liền cởi ủng hong lửa, nhất thời mùi chân thối bay đầy phòng.

      đám nam nhân thấy Phương Mặc cũng lên tiếng ngăn cản, lần lượt thoát ủng pha trò lẫn nhau. Phương Mặc đứng dậy ra khỏi phòng. Tôn Cẩn Du khẽ nhíu mày, liếc đám thô hán này cái, cũng theo sau lưng nàng ra ngoài.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 44
      Đêm khuya lắc, vòm trời như hắt mực, tối bưng tia sáng, bóng người đen của Phương Mặc ngồi bên giếng cạn của nhà tranh. Giếng bỏ hoang từ lâu, chỉ trơ lại hố tròn xây từ đá, Phương Mặc mình ngồi đó, nhìn kỹ căn bản chẳng phát có người. Tôn Cẩn Du tới, ngồi xuống bên cạnh, lờ mờ biết trong lòng nàng khó chịu, nhưng kém mồm kém miệng, trước giờ chưa từng khuyên bảo ai, chỉ nghĩ thầm rằng dẫu bản thân giỏi năng, thế nhưng vẫn có thể bầu bạn bên muội ấy, để muội ấy quá đơn, có người bầu bạn dầu sao cũng khá hơn chút ít.

      Sơn cốc bốn bề núi vây, gió, vùng đen ngòm, cách đó xa tuyết đọng đè chạc cây phát ra tiếng vang khẽ, đống lửa trong phòng là điểm sáng duy nhất. Những hán tử thô lỗ lăn lộn trong chốn sinh tử lâu ầm ĩ từng hồi, Phương Mặc và Tôn Cẩn Du chỉ lẳng lặng ngồi bên giếng cạn, thế giới cách bọn họ ràng rất gần, kỳ thực lại rất xa.

      “Cẩn Du, huynh có nhớ nương huynh ?” Phương Mặc đột nhiên lên tiếng.

      Tôn Cẩn Du ngoảnh đầu nhìn Phương Mặc, nàng hơi ngẩng lên, con ngươi khuôn mặt bé xíu trắng xanh là tia sáng rực rỡ nhất màn đêm. Tôn Cẩn Du thực thà trả lời: “Nhớ. Thành , đây là lần đầu tiên ta xa bà lâu như vậy.”

      Phương Mặc thầm: “Muội cũng vậy.” Thân thể nàng thó, chân lơ lửng bên giếng chốc chốc lại đong đưa, chậm rãi , “Trước đây muội luôn cảm thấy cõi đời này trừ mình ra, ai cũng dựa dẫm vào được. Ai tốt với muội, muội tốt với người đó, ai tốt với muội, muội liền lấy mạng kẻ đó. Nhưng tại muội cảm thấy lời này đúng, người tốt với muội, muội cũng chưa từng quá tốt với người ấy, trái lại còn để người ấy lo lắng, khiến người chẳng khi nao yên ổn. Mà người tốt với muội, muội cũng cách nào lấy được mạng . Muội tưởng rằng mình là người để người ta dựa vào, ngờ hóa ra từ đầu đến cuối đều là muội dựa vào người khác mà sống.”

      Tôn Cẩn Du lơ mơ, lời của Phương Mặc quá sâu xa, nghe hiểu. Phương Mặc lặng ngắm thiên , đúng vậy, nếu có Tô Cẩn nương, con đường sau đó rốt cuộc nàng nên thế nào đây?

      Ngày thứ hai trời vừa hửng, đoàn người liền tiếp tục tìm kiếm, đêm chí hàn lần nữa buông xuống, bọn họ lục soát tới phạm vi ngoài sơn cốc, nhưng vẫn thu hoạch được gì. Liên tiếp mấy ngày bôn ba bận rộn, đoàn người mệt lả, đêm nay liền qua đêm trong chỗ khuất gió nơi chân núi. Ngu Sơn đêm tuyết tĩnh mịch, chỉ có đống lửa đôi khi phát ra tiếng tanh tách, thảng hoặc hai tiếng ngáy vang lên.

      Tôn Cẩn Du nằm đống củi khô, tuy người quấn tầng nỉ dày nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, trằn trọc yên giấc. Vừa trở mình, đột nhiên nghe thấy trong buồng xe Phương Mặc phát ra tiếng động , trong lòng đoán rốt cuộc Phương Mặc có ngủ hay chăng, trước mắt liền lóe lên bóng người xám đen, Phương Mặc nhảy xuống xe, Tôn Cẩn Du cả kinh bật dậy.

      Chỉ hai ngày mà khuôn mặt nhắn của Phương Mặc gầy trông thấy, Tôn Cẩn Du định , Phương Mặc thình lình đưa tay lên bên miệng làm động tác cấm thanh.

      Tôn Cẩn Du lập tức ngưng bặt, nhìn Phương Mặc nằm mặt đất kề sát lỗ tai xuống, chỉ chốc lát, khuôn mặt nhắn của nàng lại thêm trắng bệch. Nàng áp gần Tôn Cẩn Du, thấp giọng thào: “Có người đến, mau đánh thức mọi người, nhất định thể lớn tiếng làm lộ!”

      Tôn Cẩn Du vội vã bò dậy, lần lượt đánh thức tất cả. Tiêu Cửu sớm dùng tuyết dập lửa, đại đội hơn hai trăm nhân mã lúc này im lặng như tờ, dần dần, mọi người nghe được loạt tiếng vang trầm rầm rộ từ dưới chân truyền đến, như có vô số nhân mã hành quân xung quanh.

      Phương Mặc vẫy tay với Tiêu Cửu, trầm giọng : “Tôi qua xem trước chút, mọi người đừng manh động.” Tiêu Cửu gật đầu, bóng Tôn Cẩn Du và Phương Mặc ngoặt vào khúc cua sườn núi liền biến mất.

      Đất trời đen màu, bấy giờ chính là thời điểm đêm thâm nhất, bắt gặp tia sáng, chỉ có tiếng vó ngựa rầm rập sau lưng vách núi bên kia truyền đến, tiếng động rung trời này vang lên lâu, cũng thấy yếu , nhân mã chẳng bao nhiêu. Tiêu Cửu đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Phương Mặc và Tôn Cẩn Du ra, dần có phần bồn chồn, muốn hô hoán nhân mã qua đó xem ngọn ngành.

      Vách núi bên kia đột nhiên lách ra hai bóng đen lớn , lúc tới gần mới trông mặt mũi, phải Phương Mặc Tôn Cẩn Du còn là ai? Chỉ là sắc mặt hai người này tựa như thấy quỷ, hoàn toàn trắng bệch. Tôn chưởng quỹ sớm tiến lên nghênh tiếp, Tôn Cẩn Du vồ lấy cánh tay cha , thở hổn hển, thào: “Cha, con, con thấy nương.” Tim Tôn chưởng quỹ sắp xổ khỏi lồng ngựa, bắt ngược lại tay nhi tử: “Cẩn Du, con thấy ràng chứ?”

      !” Tôn Cẩn Du đáp, “Nương con ngay trong đại đội nhân mã Bắc Địch.” Tôn chưởng quỹ vừa nghe nào còn nhịn được? Giật tay liền xoay người về phía vách núi phía kia, vừa quay qua liền bắt gặp con rồng lửa dẳng dặc vô biên uốn lượn tiến lên trong sơn đạo.

      Vách núi chỗ họ tối om, càng lộ ra dưới núi sáng rực, phía trước nhất quân đội Bắc Địch là kỵ binh, cuồn cuộn mênh mông những ưng kỳ sắc đen phủ kín nửa bên đại sơn, tiếp theo là mấy trăm lưu dân quần áo lam lũ. Những lưu dân nọ già trẻ nam nữ đều có, hai tay bị mấy dây thừng dài trói lấy, dây thừng lại được cột mấy chục xe ngựa, đám lưu dân cứ vậy bị xe ngựa lôi xềnh xệch . Cạnh lưu dân là mấy trăm binh sĩ cầm trong tay roi ngựa trường thương, phàm có lưu dân nào chậm chạp lề mề, roi ngựa trong tay những kẻ này chẳng chút lưu tình vun vút ập xuống đầu.

      Mẹ Tôn Cẩn Du thân hình cao gầy hơn người, phía sau đội lưu dân, Tôn chưởng quỹ liếc mắt liền thấy bà. Đằng trước Tôn Đại Nương là phụ nhân ôm con trong ngực, có lẽ do mệt mỏi, phụ nhân kia thoáng lảo đảo, binh sĩ Bắc Địch canh bên roi vụt xuống, phụ nhân đau đến ré tiếng, sao có thể di chuyển được nữa? Mắt thấy sắp hứng thêm đòn, Tôn Đại Nương liền nắm chặt lấy roi ngựa, cũng biết gì với binh sĩ kia mà ta liền thu roi, cười dâm đãng đưa bàn tay lông lá về phía mặt Tôn Đại Nương.

      Tôn chưởng quỹ nào còn nhẫn được? muốn phát tác, Tiêu Cửu bên cạnh dằn mạnh lấy tay ông, trầm giọng: “Ông muốn liên lụy cả đoàn người chết với ông ư?”

      Mặt Tôn chưởng quỹ gấp đến độ biến thành màu gan heo, ông nhìn sang bên Tôn Cẩn Du mấy lần, sắc hung dữ mặt chậm rãi biến mất, hất tay Tiêu Cửu, đầy mặt trầm trừng cái, lại yên tĩnh ngồi bệt xuống.

      Cũng may cuối cùng binh sĩ Bắc Địch cũng được toại nguyện, chẳng biết từ đâu bay tới cục đá đập vào mặt , bụm mặt quay đầu nhìn bốn phía, miệng còn hùng hùng hổ hổ. Tìm tới trước mặt hán tử mặt mày sáng sủa cao dỏng, vòng quanh ông ta xem xét vài lần, thấy hán tử kia mặt dị sắc, bộ hồn nhiên chuyện gì xảy ra, liền đá ông cước rồi thôi.

      Tiêu Cửu chỉ hán tử nọ, thấp giọng thắc mắc: “Sao lão Tam cũng rơi vào tay chúng?”

      Phương Mặc đáp tiếng nào, tỉ mỉ quan sát mỗi khuôn mặt trong đội ngũ lưu dân, nàng phát rất nhiều khuôn mặt quen thuộc trong đám người này: Tiêu Tam, Tôn Đại Nương, Chu Tử Hân, nhà Vinh Tiến Vũ,… nhưng lại hề tìm ra Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 45
      Bất kể có tìm được Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc hay , trong nhóm lưu dân binh sĩ Bắc Địch áp giải này có người của mình, vậy tự nhiên phải cứu. Phương Mặc và Tiêu Cửu thương lượng, cả hai ý kiến thống nhất, cứu người vào lúc này hiển nhiên phải thời cơ tốt, đối phương người nhiều ngựa khỏe, muốn cứng rắn xông lên cứu người, khác gì tự tìm đường chết, chỉ đành trước tiên cẩn thận từng li từng tí theo sát phía sau, lại xét tình hình mà hành động.

      Nay dễ có quá nhiều ràng buộc, xe ngựa và lang trung tùy quân liền lưu lại. Tìm sơn động vững chãi, bố trí những nhân này ổn thỏa, Phương Mặc Tiêu Cửu lập tức dẫn nhân mã lặng lẽ theo sau đội ngũ Bắc Địch.

      Đến khi chạng vạng đại đội nhân mã Bắc Địch rốt cuộc dừng lại. Đầu mục áp giải lưu dân chia lưu dân thành mấy nhóm, phân ra xua làm việc, có nhóm đốt lửa nấu bếp, có nhóm rửa nồi niêu, hiển nhiên là chuẩn bị sau khi dùng cơm lại khởi hành.

      Nơi đây địa thế trống trải bằng phẳng, xung quanh núi non rừng già vây lấy. Trận tuyến mấy vạn nhân mã này rất ràng, kỵ binh tập trung phía đầu, bao trước mấy xe ngựa hoa lệ, mặt sau là mấy chục xe ngựa và lưu dân, tứ phía tỏa ra mấy trăm thủ vệ tuần tra. Trong sơn cốc huyên náo dứt, đoàn người Phương Mặc đều bám vách núi quan sát phía dưới, Bắc Địch và Đại Chu ngôn ngữ thông, bọn họ cũng nghe đối phương gì.

      Bấy giờ trong kỵ binh phía trước ra ba người, trao đổi vài câu với đầu mục áp giải lưu dân, kẻ sau vẻ mặt cười nịnh nọt, dẫn ba người kia tới cạnh xe ngựa, hất màn xe lên, đuổi người bên trong ra.

      Đây đều là vài nữ tử trẻ trung, tuổi khoảng từ mười hai mười ba cho đến hai mươi, ước chừng có mười người, đều mặt mũi chỉnh tề, vừa xuống xe liền thất kinh túm tụm lại.

      Thấy trong xe hóa ra cũng có lưu dân, đáy lòng Phương Mặc dấy lên lửa hi vọng, có lẽ Tôn Cẩn Nương Nhiếp Vân Húc cũng ở trong đó chừng, ánh mắt nàng tới lui mấy chục xe ngựa nọ. Kỳ thực nàng cũng , ý nghĩ này của mình rất có thể chỉ là ảo tưởng, Tô Cẩn Nương cũng chẳng mỹ mạo, Nhiếp Vân Húc hãy còn là trẻ con, sao có khả năng bị nhốt riêng? Chỉ là sâu trong nội tâm vẫn hi vọng họ bình an mà thôi.

      Ba người lần lượt quét qua toàn bộ những nữ tử trẻ tuổi nọ, kẻ đầu lĩnh chậm rãi lắc đầu, có vẻ như cũng hài lòng với mấy nữ tử này. Lập tức đầu mục lưu dân lại đuổi người xe khác xuống, trong xe này lại là mấy bé trai, tuổi lớn lắm, trông chừng mười hai mười ba, đa phần tướng mạo thanh tú xuất chúng. trong ba người chỉ hai thiếu niên, lại chỉ thêm thiếu nữ khác xong, rỉ tai vài câu với đầu mục, đầu mục cúi đầu khom lưng đáp lời, sau khi đưa mấy người này rời , liền áp giải toàn bộ những nữ tử như ong vỡ tổ đến doanh trướng dựng tạm thời. Binh sĩ Bắc Địch xung quanh dòm ngó chờ đợi lập tức cùng nhau tiến lên, rất nhanh xếp thành mấy hàng dài, mặt những binh sĩ Bắc Địch này đầy vẻ dung tục, bộ sốt ruột nhịn nổi.

      Mấy người Lý Tiến đại nộ, dằn được : “Chúng ta có phải nên động thủ?” Nếu chậm, những thiếu nữ kia chỉ sợ gặp tai ương.

      Nhóm người Tiêu Cửu đều nhìn về phía Phương Mặc, Phương Mặc lắc đầu: “Còn chưa phải lúc! Đừng quên chúng ta tới để cứu người!” Thần sắc chúng nhân nghiêm lại, tiếp tục núp, bây giờ quản nhiều chuyện, chẳng bàn đến có thành công hay , mà chừng cả nhóm đều phải bỏ mạng. Lại lát sau, trong doanh địa từ từ tỏa khắp luồng hương thơm. Phương Mặc vài câu với Tiêu Cửu, Tiêu Cửu gật đầu, từ trong tay hộ vệ phía sau lấy tới bao đồ, khẽ thưa: “ nương, thứ này huynh đệ chỉ mang có ít, bằng vầy sợ là đủ.”

      Phương Mặc đáp: “Trước tiên nhanh thả vào những nồi thịt kia.” Tiêu Cửu ngẩn ra, gật đầu, đại đội hành quân bên ngoài, thịt thà ngon lành đều bán phân phối cho thủ lĩnh và quân chủ lực, chỉ cần hạ dược chúng, kỳ thực cũng chính là kiếm chế chủ lực chiến đấu của đối phương. Bao thuốc mê này tuy ít, thế nhưng muốn hạ trọn chừng trăm người cũng thành vấn đề.

      Phương Mặc lại gọi Lý Tiến Chu Nhị tiến tới, thấp giọng phân phó mấy câu, Chu Nhị bật cười ha hả: “Chuyện này có khó gì? Trước đây ta chính là chăn ngựa đấy, chỉ cần cái còi là đủ khiến những con vật kia náo loạn.” Phương Mặc gật đầu: “Chúng ta cứu người trọng yếu, chuyện vô bổ còn lại nhất định thể dềnh dàng! Việc xong tất phải mau chóng rời .” Hai người thận trọng gật đầu.

      Phương Mặc quay sang Tôn chưởng quỹ: “Tôn bá bá, chuyện mang những người này liền giao cho bác.” Tôn chưởng quỹ trầm giọng đáp: “ nương cứ yên tâm.” Lại nhìn Tôn Cẩn Du, cười : “ nương, tiểu tử nhà ta xưa nay vụng về, mong nương có thể chiếu cố hai.”

      Phương Mặc còn chưa mở miệng, Tôn Cẩn Du liền cắt ngang: “Cha, người nhất định phải cẩn thận.” Tôn chưởng quỹ gật đầu: “Lão tử ta còn cần con thừa lời sao? Con tự chăm sóc tốt bản thân là được, vạn nên quá kích động.”

      Mấy tuyến nhân mã phân chia khỏi, bên người Phương Mặc thoáng chốc còn ai, nàng nhìn về mấy chục xe ngựa nọ. Do sắp đến thời điểm dùng bữa, trông coi xung quanh cũng nhiều, sơn cốc tinh mơ nhiệt độ cực thấp, dần dần bay lên tầng sương mù, những kẻ canh gác đều hơi mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhót đến chậu than sưởi ấm, chuyện phiếm vài ba câu.

      Phương Mặc làm dấu tay với Tôn Cẩn Du, ra hiệu hai người chia nhau hành . Tôn Cẩn Du gật đầu, lần về xe phía Đông.

      Phương Mặc men đến bên xe ngựa, kề sát thùng xe nghe ngóng động tĩnh, lại xốc màn nhìn vào. Trong xe này cũng chứa người, chỉ là đầy ngập những món tinh xảo, lăng la tơ lụa dược liệu lễ hạp, đủ mọi kiểu dáng, vừa nhìn liền biết xe đồ này là người Bắc Địch cướp lấy, tạm thời cất trong đây.

      Phương Mặc liên tiếp xem xét mấy xe đều phát người nào, tay nàng bất giác nắm lại thành quyền, xe trước mặt là chiếc cuối cùng phía đằng này, nàng vẫn nghe động tĩnh phía trong trước, vừa mới để sát, ánh mắt nàng khỏi sáng ngời. Hất màn xe, lăn người vào, đám thiếu niên trong xe khỏi tràng kinh hô, nháo nhào dạt sang bên.

      Phương Mặc thấy xe này cũng đều là ít thiếu niên tuổi mỹ mạo, nhất thời đáy lòng lạnh nửa, nhưng chưa kịp băn khoăn nhiều, tai nàng nghe tiếng bước chân binh sĩ Bắc Địch tiến gần. Phương Mặc rút trường kiếm, chỉ vào các thiếu niên lạnh lùng : “Ai dám lên tiếng lần nữa ta cắt họng ngay!”

      Những thiếu niên này đều do người Bắc Địch thu được từ ngọn núi phụ cận, mấy ngày nay cũng biết chịu bao nhiêu hoảng sợ, bắt gặp có người thình lình chui vào buồng xe, vốn lấy làm kinh hãi, lúc này mới trông kỹ, kẻ kia chỉ là thiếu niên còn yếu hơn cả họ, dù xách theo thanh trường kiếm u, suy cho cùng tuổi tác vóc người cũng chỉ có thế. Con người khi dục vọng cầu sinh bộc phát, chuyện hiểm nguy gì đều dám làm, rốt cuộc trong những người này cũng có kẻ nảy ác tâm — nếu bắt được thiếu niên này, chừng chính là công lớn, dựa vào đó cầu đường sống chắc cũng chẳng khó.

      Liền có kẻ gân cổ, kêu ầm lên: “Ngươi…ngươi là…”

      Chữ “ai” còn chưa thoát miệng, cần cổ thiếu niên đó liền xuất đường máu mảnh, nó che cổ, hai mắt trợn trừng, cực kỳ tin thiếu niên thó đó xuống tay tàn nhẫn như vậy.

      Trường kiếm trong tay Phương Mặc vẫn máu, nàng lạnh lùng liếc qua đám thiếu niên, cất tiếng: “Còn kẻ nào?”

      Bấy giờ những kẻ này nào còn dám khinh thường nàng, sớm lẩy bẩy co rúm lại với nhau.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 46
      Màn xe đột nhiên bị hất lên, ánh tuyết bên ngoài hắt vào, đám thiếu niên trong xe run bần bật, co cụm chỗ. Binh sĩ Bắc Địch nọ lần lượt quét qua những thiếu niên này, buồng xe cũng chỉ mười thước vuông, liếc cái là xem tường tận, thấy nhóm thiếu niên vẫn như cũ gì khác thường, quát tháo tiếng rồi cũng thôi.

      Chờ khi hạ màn xe xuống, dưới chân chúng thiếu niên đột nhiên lăn ra người. Người kia chừng mười tuổi, mặc thân bố sam xám đen, thân hình thó, khuôn mặt trắng ngần xinh xắn, nó vừa ra, chúng nhân xung quanh lập tức tránh xa như ôn dịch. Nó để ý đến điều này, ngồi xổm đất, cầm trong tay thanh trường kiếm, thoáng chốc cạy ra ghế dựa bên thùng xe, để lộ ô vuông trống phía trong, sau đó tay nắm kiếm, chỉ đứa cao to nhất trong đám thiếu niên thấp giọng ra lệnh: “Ngươi, kéo lại đây!”

      mũi kiếm máu vẫn còn bốc hơi nóng, kẻ bị chỉ lúc này nào còn dám lắm miệng? Liền lăn người chết dựa vào góc thùng xe qua, theo chỉ thị của thiếu niên tuổi nhét cái xác vào ô vuông trống. Làm xong tất cả, ngoài xe lại vang tiếng chuyện của nhiều người chậm rãi tiến tới, thiếu niên hơi nhướng mày, hé màn xe khe , chỉ thoáng nhìn liền ngồi bệt giữa chúng nhân, đám thiếu niên hai mặt nhìn nhau, muốn tránh ra, lại chẳng có dũng khí ấy, thể làm gì khác hơn là kinh hồn táng đảm ngồi chung với nó.

      Màn xe lần thứ hai bị hất lên, ngoài xe đứng ba, bốn người. trong đó thét to: “Xuống xe! Xuống xe! Đều xuống xe!” ta học tiếng Mạc Bắc chính gốc, nghe trong tai như vẹt mới tập , khào khào lơ lớ.

      Các thiếu niên lần lượt nhảy xuống xe, thiếu niên áo xám hiển nhiên là thấp bé nhất, ở giữa cả đám hết sức nổi bật, đứng tại đội ngũ cuối cùng. Tên quát to mọi người xuống xe mời ba thị tòng (người hầu) ăn vận chỉnh tề hoa lệ đứng xem lại đây, theo bọn họ lần lượt đánh giá những thiếu niên này lần, lại quay đầu sang quan sát thêm đợt, cuối cùng đứng trước mặt thiếu niên áo xám — dù trong cả đoàn nó là thấp bé nhất, nhưng đồng thời cũng đẹp nhất, so với nữ tử còn xinh xắn thướt tha hơn, đặc biệt là gương mặt nhắn nọ, quả thực khiến người trông mà .

      Vị vương gia kia của bọn họ có hứng thú với nữ tử mỹ mạo, mà lại mê mẩn thiếu niên lang mỹ mạo non nớt. Tuy thiếu niên này tuổi, song bé tý vầy xinh đẹp dường đấy, lớn hơn chút nữa lại càng kinh người, chừng nó có thể làm vui lòng Nhị Vương gia ấy chứ.

      Sau khi ba thị tòng chọn Phương Mặc, lại chỉ thiếu niên chừng mười bốn mười lăm, khuôn mặt tú lệ bức người, mang theo hai người tới nơi kỵ binh tập trung. Phương Mặc cẩn thận kiểm tra địa hình chung quanh cùng với nguồn binh phân bố, qua sát người chiếc xe đẩy , nàng ngoảnh đầu liếc mắt nhìn, xe nọ chất ba thi thể, trông khuôn mặt chính là ba người được đưa tới khắc trước, chỉ là hoa dung nguyệt mạo trước kia nay xanh tím đáng sợ, xem tướng chết tất là gặp phải thể phạt (xử phạt về thể xác) rất nặng. Phương Mặc hơi nhướng mày, thiếu niên bên cạnh nàng hai chân nhũn ra, trực tiếp bổ ngửa đất.

      Thị tòng roi hung ác quất xuống, xa xả mắng tràng Phương Mặc nghe hiểu. Phương Mặc cũng phớt lờ , tiến lên đỡ thiếu niên kia đứng dậy, hai người dìu nhau tới. Thị tòng bên cạnh đẩy hai người vào tiểu trướng. Chưa kịp đứng vững, từ trong đại trướng liền qua hai bà tử mặt lạnh, mỗi bà lôi người, toan lột quần áo quăng vào bồn tắm.

      Phương Mặc sao có thể để họ xếp đặt, nắm chặt vạt áo, cũng mặc kệ hai bà có hiểu hay , gào ầm lên: “Tôi tự mình làm! Tôi tự mình làm!” Rơi vào tay bọn họ, bản thân còn đường sống được ư?

      Hai bà tử cũng nghe hiểu nàng, liền thả ra, người trong đó lạnh lùng : “Thành chút!” Phương Mặc thấy bà ta mở miệng thốt ra tiếng Mạc Bắc, trong lòng lấy làm kinh hãi, nhưng mặt lại treo vẻ khiếp đảm sợ sệt, miệng liên thanh đáp ứng: “Vâng! Vâng! Tôi, tôi, có thể mời hai vị đại nương lánh chăng?”

      Bà tử bắt gặp thiếu niên này đến giờ lại xấu hổ, định thuyết giáo vài câu bà tử khác kéo bà ta: “Do nó .” Người trước hừ cái, hai bà cùng ra cửa.

      Trong phòng chỉ còn Phương Mặc cùng thiếu niên mỹ mạo. Thiếu niên kia trong lòng sợ hãi, liếc Phương Mặc, bắt gặp mặt nàng đâu còn vẻ hoảng sợ lúc trước, là trời yên biển lặng cởi áo nới đai lưng, liền thầm thở dài hơi, nay còn hi vọng gì nữa, chỉ đành trông mong giữ được cái mệnh tiện mà thôi, cũng lặng lẽ cởi y phục. Cởi được nửa ngẩng đầu lên, con ngươi nhất thời trợn lớn như chuông đồng, bụp lấy miệng, sợ bản thân ré thành tiếng.

      nhìn thấy — thiếu niên áo xám trước mặt cởi xong áo khoác và áo lót bông, lộ ra hai cánh tay trơn mượt trắng tuyết, phần ngực dưới chiếc cổ thon cao như cổ thiên nga được bó vòng tiết bố dày, chỉ cần phải người mù lúc này cũng nhất định biết thứ che dưới tiết bố kia chính là gì. Huống chi còn có muội muội bằng tuổi.

      Phương Mặc liếc cái, lạnh lùng ra lệnh: “Xoay người.” Thiếu niên vội vã làm theo, nghe được phía sau vang lên tiếng nước, mặt khỏi dấy lên mảng khô nóng, khẽ : “Hóa ra, hóa ra ngươi là nương.”

      Phương Mặc vừa chà người vừa “Ừ” tiếng. Thiếu niên kia lại : “Sao ngươi lại mình tới đây?” Phương Mặc đáp: “Ta tìm người.”

      Thiếu niên kia hỏi: “Ngươi tìm ai?” Phương Mặc lau rửa qua quýt xong, tròng lên quần áo đặt án tháp, đồng thời trả lời: “Ta tìm nương ta.” Lại hỏi: “Ngươi là người vùng phụ cận? Sao lại bị chúng bắt được?” Thiếu niên kia nghĩ ngợi, đáp rằng: “Nhà ta ở thành Túc Bắc, trong núi Ngu Sơn có điền trang, những ngày qua trong thành yên ổn, chúng ta liền chuyển tới điền trang, vốn nghĩ chiến lần này kết thúc về thành, ai ngờ đêm hôm trước người Bắc Địch liền xộc vào…”

      Phương Mặc nghe lời càng ngày càng trầm xuống, lường trước mặt sau tất chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Quả nhiên, thiếu niên kia lại thấp giọng: “Cha mẹ ta đều chết rồi, ta còn có muội muội, cũng biết bị bắt đâu.” Tay Phương Mặc khựng lại, nghe thiếu niên thào: “Muội muội ta gần bằng tuổi ngươi.”

      Phương Mặc bận quần áo tươm tất, cất tiếng: “Đến ngươi, động tác nhanh lên.” Thiếu niên bấy giờ mới xoay đầu lại, lén ngó Phương Mặc cái, thấy nàng quả nhiên ăn mặc chỉnh tề đứng đối diện mới dám ngẩng đầu nhìn kỹ. Người trước mặt vận thân nho sam nhạt màu, khuôn mặt nhắn quả nhiên trắng bóc nhẵn nhụi như nữ tử, mặt mày tựa vẽ, ràng chính là tiểu nương non tuổi mỹ mạo, chỉ là quanh thân có luồng khí thế lẫm liệt, khiến người ta dám tiếp cận, nên mới sinh ảo giác là thiếu niên.

      thấy Phương Mặc xoay người, lúc này mới lề mề lau rửa thay y phục, đồng thời hỏi Phương Mặc: “Nương ngươi bao nhiêu tuổi? Thế nào lại tẩu tán vậy?” Phương Mặc đăm đăm nhìn màn trướng, trong này bốc lên tầng hơi nước, tầm mắt có chút mờ mờ. Thiếu niên thấy Phương Mặc lên tiếng, đoán rằng trong lòng nàng ắt là dễ chịu, cũng hỏi thêm, rất nhanh tắm xong. Hai bà tử mang hai người về phía thùng xe có mui. Dọc đường, thiếu niên nọ nhịn cả buổi, rốt cuộc vẫn ngó qua kẽ hở, thầm với Phương Mặc: “Nương ngươi chắc chắn ở đây, lát nữa ngươi hãy tìm cơ hội mau mau rời khỏi nơi này .” xem Phương Mặc là nữ tử, lại bằng tuổi với muội muội mình, sớm gạt bỏ sợ sệt trước đó, nhịn được muốn giúp nàng.

      Phương Mặc ngoảnh đầu nhoẻn miệng cười với , thấp giọng: “Lát nữa ngươi nhớ theo sát ta, đừng để bị lạc, đụng bất cứ chuyện gì cũng chớ hoảng hốt.” Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu trông nàng, trước mặt ràng vẫn là gương mặt bé xíu tràn đầy ngây thơ, mà nay lại thần thái giăng khắp, con ngươi đen thẳm trầm tĩnh như nước, phảng phất tất cả những khốn cảnh tại trong mắt nàng chẳng qua chỉ là vấn đề nàng trở tay hay mà thôi.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 47
      Hai bà tử mặt lạnh đưa hai người Phương Mặc đến cạnh thùng xe giao lại cho ba thị tòng lúc trước, để bọn họ dẫn vào doanh trướng chóp bạc mới được dựng lên, doanh trướng này hoa lệ phú quý, hai thủ binh canh cửa, xung quang dù tới lui tuần tra ngừng, nhưng đều tiếp cận quá gần. Phương Mặc cùng thiếu niên cúi đầu tiến vào doanh trướng, bấy giờ sắc trời tuy sáng, nhưng phía trong vẫn đốt mấy ngọn đèn mỡ bò, chiếu sáng rực đại trướng.

      Phương Mặc ngẩng đầu liếc thoáng qua, đại trướng ước chừng ba bốn mươi thước vuông, hai bên xếp dãy năm sáu án thấp, chính giữa là bàn thức ăn ê hề, trừ bọn họ ra còn có ba người, trong đó hai người mặc trang phục thị tòng, cúi đầu hầu hạ người chính giữa dùng bữa. Phương Mặc vừa nhìn nhận ra kẻ ở giữa chính là Vũ Văn Dương.

      Đêm đó ánh sáng tốt, lại cách hơi xa, Phương Mặc chỉ trông được đại khái, nay mới xem . Vũ Văn Dương này chỉ độ dưới ba mươi, màu da trắng nhợt, mũi cao mắt sâu, thân hình khỏe khoắn thon dài, hàm dưới để râu ngắn tua tủa, khác xa với dân chúng Mạc Bắc đương thời, cũng gần giống người phương Tây kiếp trước của nàng. Dân chúng Mạc Bắc truyền rằng kẻ này xấu xí, mà theo nàng xem ra, Vũ Văn Dương kỳ thực cũng được coi là trang nam tử tuấn.

      Vũ Văn Dương nghiêng người dựa vào tháp, mặc nội sam (áo trong) màu xám rộng rãi, khoác ngoài đại bào lông chồn đen tuyền, bắt gặp trong doanh trướng vào hai thiếu niên mỹ mạo, liền phất tay để thị tòng bên người lui ra. Ngay tại cửa doanh trướng Phương Mặc được nhắc nhở, phải hầu hạ vị gia này cho tốt, thành , nàng quả chẳng biết làm sao “hầu hạ cho tốt” vị gia này đây.

      Trong đại trướng ánh đèn lù mù chập chờn, hai thiếu niên nơi cửa đều cúi thấp đầu, run sợ lẩy bẩy, vẻ yếu ớt mềm mại, Vũ Văn Dương nhướng mày, nhàn nhạt ra lệnh: “Còn qua đây!” Người ở địa vị cao lâu ngày, trong ngữ khí tự nhiên mang theo uy thế. Thiếu niên nọ chân run bắn, nhìn sang Phương Mặc bên cạnh, thấy nàng hoàn toàn nên làm thế nào, liền cắn răng tiến lên trước, nhận chén đũa trong tay Vũ Văn Dương, thay chia thức ăn. Mới gắp được lần liền bị Vũ Văn Dương kéo giật vào ngực, thiếu niên cả kinh kêu khẽ tiếng, đũa bạc trong tay leng keng rơi đất.

      Phương Mặc mí mắt co rút, nhìn Vũ Văn Dương hung hăng hôn thiếu niên trong lòng cái, luồn bàn tay lông lá vào vạt áo của . Thiếu niên này đúng là dung tư tuyệt sắc hiếm có, Vũ Văn Dương vừa lần mò vừa hỏi: “Ngươi mấy tuổi?”

      Thiếu niên sắp bật khóc, run cầm cập trả lời: “Mười bốn.”

      Vũ Văn Dương lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      Thiếu niên liếc về phía Phương Mặc, gương mặt tuấn tú sắp chảy máu đến nơi: “Tống, Tống Hoài Ngọc.” Vũ Văn Dương bấm nghiến cái, thỏa mãn thưởng thức thiếu niên kia thét tiếng kinh hãi, thân thể run run.

      Bấy giờ ngoài doanh trướng đột nhiên truyền đến tràng ầm ĩ, tiếp theo thanh móng ngựa rầm rập vang lên tại doanh trướng phụ cận, Vũ Văn Dương khẽ cau mày, ngẩng đầu quát tiếng. Thị tòng đợi ở cửa bước nhanh khom người tiến vào bẩm báo mấy câu. Phương Mặc đoán thị tòng này ắt là giải thích nguyên nhân náo động bên ngoài.

      Vũ Văn Dương hơi cau mày, mắt ưng quét tới thiếu niên áo xám đứng thẳng bên cạnh ngẩng đầu trông , chỉ tích tắc, con ngươi lam nhạt liền híp lại — tự khi ra đời chưa từng chịu kỳ nhục như vậy, mấy trăm cao thủ tầng tầng bảo vệ lại dễ dàng bị thiếu niên ranh con tên bắn trúng! Việc này xác thực khiến suốt đời khó quên, thiếu niên kia dù hóa thành tro cũng nhận ra! Vì thế dẫu chỉ hời hợt liếc qua, đối phương còn thay cả trang phục, thế nhưng vẫn lập tức biết đó là Phương Mặc.

      Tuy Phương Mặc nghe hiểu đối thoại giữa hai người này, thế nhưng ánh mắt Vũ Văn Dương lúc nào cũng gườm gườm, nhác thấy nàng con ngươi bỗng co lại, nào còn chờ phát tác? Rút phắt trường kiếm giấu sát lưng, hệt như linh xà vọt thẳng về yết hầu Vũ Văn Dương.

      Vũ Văn Dương xuất thân trải bách chiến, thân thủ hiển nhiên bất phàm, bắt gặp trước mặt lóe ánh bạc, liền túm lấy thiếu niên trong lòng đẩy về phía trước. Mắt thấy kiếm sắp đâm xuyên thiếu niên nọ, Phương Mặc khẽ cau mày, trường kiếm trong tay hơi lách sang bên. Thị tòng bên người Vũ Văn Dương cũng phải nhân vật tầm thường, thấy thiếu niên tuổi này đột nhiên nổi loạn, chỉ hơi ngớ ra, liền lập tức phản ứng lại, doanh trướng chủ soái được cho phép thể đeo binh khí vào, hai kẻ liếc mắt nhìn nhau, cùng tay nhào đến Phương Mặc!

      Phương Mặc nghe được tiếng gió, trường kiếm rút về, thuận thế đâm tới thị tòng bên trái, tránh kịp, bị trúng ngay ngực. Thị tòng bên phải ôm chặt lấy Phương Mặc, còn chưa kịp mừng rỡ, sườn phải thình lình đau nhức, Phương Mặc trở tay kiếm, lấy mạng .

      Chỉ trong nháy mắt Phương Mặc liền giết hai người, Vũ Văn Dương chiếm được cơ hội thở dốc, đẩy thiếu niên trong lòng ra, lấy bội đao trong góc nhảy qua giao chiến với Phương Mặc. Phương Mặc dầu linh hoạt cơ trí, thủ đoạn chồng chất, nhưng Vũ Văn Dương cũng đâu phải nhân vật tầm thường? Thuở được danh sư chỉ dạy, xuất thân bách chiến, thân hình cường tráng, lực lớn vô cùng, đao vung xuống mang uy ngàn cân, diện vóc người sức lực suy cho cùng Phương Mặc vẫn kém rất nhiều, dần dần cảm giác ngày càng chống đỡ trầy trật.

      Thiếu niên mỹ mạo bị Vũ Văn Dương quăng vào góc, cuộn mình co quắp. Dù xem hiểu cao thấp giữa hai người trước mặt, nhưng nhìn ra động tác của Phương Mặc càng ngày càng chậm, trong lòng mỗi lúc thêm sợ hãi. biết bản thân cùng vào với Phương Mặc, Phương Mặc có chuyện, tất khó tránh khỏi tai vạ cá trong chậu, tâm lý tự nhiên hi vọng Phương Mặc chiến thắng. Mắt thấy bắp đùi tướng quân Bắc Địch nọ ngay gần, cắn răng nhào tới, ôm chặt lấy chân Vũ Văn Dương!

      Vũ Văn Dương thế công giảm, tầm mắt rơi xuống dưới, mày hung nhíu lại, cước ngoan độc đạp xuống, đá bay thiếu niên đụng vào bên án thấp. Phương Mặc chờ ngẩng đầu, liền kiếm trực tiếp về phía cần cổ đối phương, Vũ Văn Dương đích xác là nhân vật lợi hại, dựa vào tiếng gió nghiêng đầu qua bên, trường kiếm trong tay Phương Mặc chỉ cắt phá lớp da cổ của .

      Phương Mặc thấy kiếm trúng, thân thể vọt ra sau, nằm phục đất thở dốc liên hồi. Lúc này náo loạn ngoài đại trướng càng thêm kịch liệt, Phương Mặc khỏi liếc mắt về phía cửa.

      Vũ Văn Dương sờ cổ, nhìn máu tươi tay, híp mắt quan sát Phương Mặc, đại đao trong tay lại nắm chặt mấy phần. chờ Phương Mặc nhảy tới cửa, hét lớn tiếng, đại đao liền lao sang. Phương Mặc lại lùi vài bước ra sau, dán chết vào thành trướng, suy nghĩ làm sao thoát khỏi sát chiêu này, trước mắt chợt lóe bóng đen, thình lình xuất người giơ thanh đại đao đỡ lấy thế công hung mãnh của Vũ Văn Dương.

      Phương Mặc thấy Tôn Cẩn Du xuất , khỏi thở phào nhõm, lần nữa nâng trường kiếm, hai người hợp lực đại chiến kẻ địch. Phương Mặc biết Vũ Văn Dương tuy dũng mãnh khó chặn, nhưng khéo mấy ngày trước ngực lại chịu tên của nàng, có là thần y tuyệt diệu cũng khó mà mấy ngày chữa khỏi hẳn, liền chiêu nào chiêu nấy áp sát cánh phải đối phương, tìm cơ hội cước đạp mạnh lên ngực phải của .

      đạp của Phương Mặc dù lực lớn, nhưng lại trúng chỗ hiểm, Vũ Văn Dương lui vài bước, nội sam nhạt màu tức đỏ lênh láng. Tôn Cẩn Du nhấc chân đá ngã lăn ra đất, Vũ Văn Dương phun ngụm máu tươi, còn nhúc nhích. Phương Mặc tay cầm trường kiếm chỉ vào Vũ Văn Dương, mà dù bị trọng thương, nhưng vẫn hung tợn trừng nàng. Trong lòng Phương Mặc ngẫm nghĩ, biết là nên tiễn phần dưới hay triệt phần của .

      Tôn Cẩn Du dìu thiếu niên mỹ mạo bước tới cửa, quay đầu la to: “Phương Mặc, nhanh lên.”

      Phương Mặc nhấc kiếm chặt phăng trụ đèn nơi góc doanh trướng, mỡ bò bên trong bắn tung tóe, lửa lập tức men theo mặt vải đại trướng cháy bùng lên. Vũ Văn Dương sợ mất vía, vốn tưởng rằng kiếm này của Phương Mặc tất đoạt mệnh , chẳng ngờ nàng chỉ đánh đổ đèn. khi sợ hãi thôi, chẳng vì sao người kia lại giết mình, Phương Mặc quay sang cười với , rút kiếm về, thấp giọng thầm: “Đừng quên, hôm nay ngươi nợ ta mạng.” Dứt lời, cũng ngoảnh đầu lại đuổi theo Tôn Cẩn Du.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :