1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 33

      Phương Mặc theo Tiêu Cửu cùng qua cổng Tây, cổng Tây đoàn người đông nghịt, chậm chạp ra vào. Phương Mặc quan sát những người kia, xe ngựa muốn rời xếp thành hàng dài, nha đầu bà tử hộ vệ chặt chẽ canh giữ ở bên, trật tự ra khỏi thành. Kẻ vào thành lại hoảng hốt mê man như bọn họ lúc trước, chỉ thuận theo dòng người mờ mịt xông lên, căn bản chẳng biết thứ chờ đợi họ là gì.

      Tiêu Cửu giơ hắc bài, binh sĩ gác cổng vội vã mở cửa ngách, để bọn họ nhanh chóng thông qua.

      Tây đại doanh nằm trong sơn cốc dưới chân núi Ngu Sơn, Đệ nhị quân Túc Bắc cũng đóng quân ngay đó. Thống soái Đệ nhị quân chính là Hồ Vĩnh Lợi, người này chiến công hiển hách, là đại tướng Túc Bắc chỉ sau Hô Diên Giang Khánh. Nhóm người Phương Mặc vào trong doanh địa, đại trướng san sát, binh sĩ tới lui huyên náo, hề thấy chút dáng vẻ sắp chuẩn bị nhổ trại xuất phát. Phương Mặc hơi nhướng mày, cách rất xa mà nghe doanh trướng thống soái truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.

      Tiêu Cửu thầm với Phương Mặc: “ nương, Trinh thiếu gia ở trong.” Kỳ thực thời điểm Phương Mặc nhìn thấy Từ Ngọc Sanh liền biết Tiêu Trinh nhất định ở trong trướng này, nàng xem xét xung quanh đại trướng. Vì là doanh địa chủ soái, binh sĩ tuần tra qua lại tuy rằng ngừng, nhưng đều dám tới gần đại trướng, chỉ có hai thủ binh cầm giáo trong tay đứng ở cửa. Từ Ngọc Sanh cũng đứng cạnh đại trướng, gấp đến độ cuống cuồng, vừa thấy Tiêu Cửu liền vội vã chạy tới: “Cửu gia, ngài có mời Thế tử gia tới ?”

      Tiêu Cửu lắc đầu: “Thế tử gia tới thành Đông, sợ là kịp đến.”

      Từ Ngọc Sanh sốt ruột : “Phải làm sao bây giờ? Bên trong sắp đánh nhau tới nơi rồi!”

      Phương Mặc nghe bên trong vang lên thanh phẫn nộ của Tiêu Trinh, “Hồ Vĩnh Lợi, rốt cuộc ông có cho hay ?” Tiếp theo có người nhanh chậm đáp: “Trinh thiếu gia bình tĩnh chớ nóng, Hồ tướng quân phải cho ngài tám ngàn nhân mã sao? Phía ngài chẳng phải còn có Kiêu kỵ doanh sao? Tám ngàn nhân mã thêm người của Kiêu kỵ doanh, cũng sắp được hai vạn rồi. Ven núi Hổ Đầu địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, chỉ cần bố phòng tốt hai vạn nhân mã là đủ.”

      Phương Mặc nghe thanh này thấy lạ, khẽ hỏi Tiêu Cửu: “Trong này còn có người khác?” Tiêu Cửu gật đầu: “Tham tướng hậu bị Tạ Hải Long cũng ở đó.” Liếc mắt nhìn hai bên, giọng thêm: “ là thân đệ đệ Cửu di nương của Hồ tướng quân.”

      Phương Mặc hừ lạnh tiếng, tham tướng hậu bị lại gia nhập chiến tiên phong. Giọng vịt đực đặc thù của Tiêu Trinh lại gào lên: “Ngươi là cái gì? Gia chuyện có phần cho ngươi xen mồm vào?” Trong đại trướng truyền đến tiếng động trầm thấp, như là có người đột nhiên đặt chén trà xuống, giọng nóng tính của Hồ Vĩnh Lợi vang lên: “Trinh thiếu gia, ngài đừng quên, đây là địa bàn của Đệ nhị quân, phải hậu viện phủ Túc Bắc Vương! Tạ tướng quân là người của Đệ nhị quân, sao thể nêu ý kiến? Hai vạn người phục kích ở ven núi Hổ Đầu thiếu. Đệ nhị quân của ta tổng cộng cũng chỉ năm vạn nhân mã, phân thêm nữa cho ngài, vậy Tây môn Túc Bắc này rốt cuộc còn muốn thủ hay ? Đến cùng là phòng thủ Túc Bắc quan trọng hay ven núi Hổ Đầu quan trọng? Trinh thiếu gia, ngài phải biết chứ?”

      Đến giờ Phương Mặc xem như nghe xong đại khái, Hồ Vĩnh Lợi này rất có thể muốn bảo toàn thực lực của bản thân. Nàng trông lên trời, mây đen cuồn cuộn nặng nề đè xuống, trung xám xịt mênh mông, trận gió tuyết càng lớn hơn kéo đến, trong mấy nhà dân dưới núi mịt mù khói bếp bốc lên, mà phía trong tham tướng hậu bị Tạ Hải Long vẫn ề à tiếp lời: “Tướng quân chớ nên tức giận, mau ngồi xuống! Trinh thiếu gia cũng do sốt ruột thôi mà, cho cùng vẫn là lần đầu ra trận giết địch, khó tránh khỏi có phần nắm tình thế, bị Hạ tướng quân khiêu khích hai câu, nôn nóng cũng là chuyện bình thường. Ngài nên tức giận với cậu ấy, uống trà, uống trà.”

      Phương Mặc nghe đến bực dọc, vẫy tay gọi Tôn Cẩn Du Tiêu Cửu Từ Ngọc Sanh tụ lại, khẽ dặn vài câu. Từ Ngọc Sanh kinh hãi tới độ cằm sắp rơi mất: “Như vậy sao đấy chứ?” Phương Mặc mắt lạnh nhìn : “Lại để họ tiếp tục ầm ĩ, người Bắc Địch cũng đánh tới Tây môn luôn rồi. Ngươi cứ chờ quân pháp xử trí Trinh thiếu gia của các ngươi .”

      Khuôn mặt đỏ của Tiêu Cửu nghiêm túc hẳn, trầm giọng : “Ừm, ta cảm thấy biện pháp này của Phương nương rất hay.” Tôn Cẩn Du gãi gãi đầu: “Ta nghe Phương Mặc.” Phương Mặc vỗ vai : “Tốt lắm.” Từ Ngọc Sanh nhìn mọi người, cắn răng, dằn giọng: “Được rồi, cứ làm thế .”

      Từ Ngọc Sanh dẫn mấy người đến đại trướng, bị thủ quân ngăn lại ở cửa. Thủ binh kia cười : “Từ Ngũ, trướng thống soái cho triệu được vào, ngươi chẳng thể nào . Ngươi vẫn nên chờ gia chủ của ngươi nghị xong ra rồi hẵng bàn.” Từ Ngọc Sanh quay sang hai bên nháy mắt ra hiệu, Tiêu Cửu và Tôn Cẩn Du nhanh như chớp ra tay, người bắt lấy yết hầu đối phương, người cầm đao kề sát hông đối phương. thủ binh muốn lên tiếng Phương Mặc liền lạnh lùng uy hiếp: “Ngươi chỉ thêm tiếng, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”

      Thiếu niên trước mắt thân y sam hơi rộng màu xám tro, khuôn mặt non nớt, thân hình yếu, nhìn cũng chỉ chừng mười mười hai tuổi. Trong cả đám người là thấp bé nhất, nhưng quanh thân lại tỏa ra sát khí cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt kia u thâm thúy, càng khiến người chút do dự tin lãnh khốc hung tàn. Hai thủ binh đồng thời run khẽ, đều xem ra sợ hãi trong mắt đối phương, khỏi nhường đường sang hai bên cửa trướng.

      Phương Mặc dẫn Từ Ngọc Sanh nhanh chân bước vào. Trong đại trướng, Tiêu Trinh đứng quay lưng về phía cửa, Hồ Vĩnh Lợi ngồi sau án, chậm rãi gẩy gẩy bọt trà trong chén tay, cạnh ông ta đứng vị nam tử hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Kẻ kia khuôn mặt dù chỉnh tề, nhưng ánh mắt hèn hạ, mang cười chuyện với Hồ Vĩnh Lợi, bắt gặp có người vào liền cả kinh ngẩng đầu, quát: “Các ngươi là ai? Sao dám xông vào đại trướng quân cơ? Đến…”

      Phương Mặc chờ tiếng rơi xuống, trực tiếp kiếm xẹt qua cổ. Hồ Vĩnh Lợi sắc mặt đột biến, đứng phắt dậy, nhào qua bội đao treo tường, tay vừa đè lên chuôi đao, trường kiếm trong tay Phương Mặc chuẩn xác chỉ vào họng ông ta.

      “Hồ tướng quân.” Phương Mặc chậm rãi cất lời, “Ông nhanh hơn ta đâu.”

      Hồ Vĩnh Lợi cũng là kẻ lăn lộn trong biển máu lâu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, thế nhưng rất nhanh trấn tĩnh, thu bàn tay đặt chuôi đao về. Tạ Hải Long bị cắt cổ lúc này mới ngã vật ra đất, cần cổ chảy máu như suối, nhưng khí còn chưa đứt, tay bụm lấy vết thương như muốn cấp bách che , nhưng nào còn chặn được? Rất nhanh máu chảy đầy đất, cuối cùng Tạ Hải Long trừng lớn hai mắt, còn động đậy.

      Hồ Vĩnh Lợi liếc qua , hít sâu hơi lạnh, trầm giọng rằng: “Các ngươi là ai?” Chờ đến khi bắt gặp Từ Ngọc Sanh bên cạnh Phương Mặc nhất thời hai mắt trợn trừng, râu tóc khắp mặt dựng lên, quay về phía Tiêu Trinh quát: “Tiêu Trinh, ngươi có ý gì?”

      Tiêu Trinh há hốc miệng nhìn Phương Mặc, nghe Hồ Vĩnh Lợi gọi thẳng tên mình khỏi quay đầu sang. Phương Mặc thân y phục xám tro, khuôn mặt nhắn xanh trắng lên hai tia cười khẩy nhàn nhạt: “Hồ tướng quân, còn ông lại có ý gì? Túc Bắc là quân vây bốn mặt, nguy tại sớm tối, ông lại còn mực muốn bảo toàn thực lực của mình. Ông rốt cuộc muốn gì?”

      Hồ Vĩnh Lợi sửng sốt, đáp trả: “Ngươi đừng càn! Đệ nhị quân tổng cộng cũng chỉ năm vạn nhân mã, phụ trách phòng ngự cổng Tây có phần gian nan, há còn phân ra được thêm nhiều người rời ? đứa bé như ngươi hiểu quân tình, đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.” Phương Mặc cười lạnh: “Đại quân Bắc Địch tuyến Tây chung quy cũng phải qua ven núi Hổ Đầu trước tiên mới đến được Tây môn Túc Bắc. Tiêu Thế tử để ông và Hạ tướng quân cùng nhau phụ trách phòng ngự Tây môn, nay đại quân Bắc Địch vẫn còn chưa biết thực tình phía ta, là cơ hội tốt nhất để phục kích. Hồ tướng quân, ông lo bảo vệ đầu trước, chỉ cố thủ đuôi, chẳng phải muốn bảo toàn thực lực của bản thân là gì?”

      Hồ Vĩnh Lợi hơi khựng lại, ông ta xác thực ôm ý nghĩ như thế, mắt thấy Túc Bắc nguy hiểm, Tây Bắc hai mặt bị giáp vây, mà Tỷ Thủy quan vẫn chưa truyền đến tin tốt. Thế lực trong quân ông ta vốn chỉ sau Hô Diên Giang Khánh, nhưng trước khi Vương gia lại phái Hô Diên Giang Khánh chủ trì phòng ngự Huệ Châu, mà ném ông ta cho thiếu niên còn chưa dứt sữa như Tiêu Vinh, trong lòng ông ta có chút bất mãn. Nào đâu biết tên nhóc Tiêu Vinh kia lại khăng khăng tin dùng Hồ Bất Quy, chỉ để ông ta chỉ huy Đệ nhị quân, phụ trách phòng ngự cổng Tây, còn để lão già Hạ Vân Phi theo dõi ông ta. Ông ta có tâm bắt Tiêu Vinh chịu chút ngột ngạt, ngay mặt phòng ngự này làm ít ý, lợi dụng chuyện phục kích ở ven núi Hổ Đầu vừa diệt trừ Hạ Vân Phi bất hòa với mình, lại khiến Tiêu Vinh biết được ông ta lợi hại, sau đó dám khinh thường ông ta nữa. Tâm tư này của ông ta hết sức thâm trầm, ngoại trừ lão Cửu trong nhà biết được chút cành lá vụn vặt chưa bao giờ với ngoại nhân, ngờ lại dễ dàng bị tiểu nhi trước mắt xem thấu. Hồ Vĩnh Lợi tức thẹn quá hóa giận, quát: “Ngươi là con cái nhà ai? hiểu vụ quân cơ, chớ nên đoán mò. Còn bỏ kiếm xuống? Ngươi giết người, quân pháp phải trò đùa, cẩn thận liên lụy toàn gia!”

      Phương Mặc cười lạnh, “Ta giết bao nhiêu người cũng khỏi cần Hồ tướng quân bận tâm. Hồ tướng quân chỉ để ý xem nhân mã này, ông có cho hay ?” Hồ Vĩnh Lợi còn trầm tư, Phương Mặc bật cười tiếp: “Kỳ thực ta hỏi ông cũng thừa, nhân mã nay ông cho cũng phải cho!” Hồ Vĩnh Lợi bắt gặp Phương Mặc năng ngông cuồng bèn trợn trừng mắt nhìn, muốn phát giận Phương Mặc kéo binh phù bên hông ông ta xuống, đưa cho Từ Ngọc Sanh. Hồ Vĩnh Lợi hét lớn: “Ngươi dám…” Lời dở, sau gáy đột nhiên đau nhói, trường kiếm trong tay Phương Mặc đâm bị thương cổ ông ta, máu tươi theo y phục chảy xuống. Phương Mặc cười khanh khách: “Thiên hạ này quả thực có rất ít chuyện ta dám.”

      Hồ Vĩnh Lợi đứng vụt dậy, xương tay xiết kèn kẹt, phẫn nộ đến cực điểm, song mạng lại bị cầm trong tay người khác, thể phục, cắn răng : “Tên nhóc nhà ngươi sợ quân pháp trừng trị?” Phương Mặc lại tới gần ông ta vài bước, cười : “Quân pháp? Ta luôn luôn chẳng đặt những pháp những lệnh kia trong mắt, ta chỉ biết ai khiến ta vừa ý, ta nhất định khiến càng như ý.” Nàng thấy Tiêu Trinh còn sững sờ hơi nhướng mày: “Ngươi còn do dự gì nữa? Còn lấy binh phù điều nhân mã!”

      Tiêu Trinh ngẩn ra, nhận binh phù về phía cửa lớn doanh trướng, lúc tới gần cửa lớn ngoảnh đầu lại nhìn Phương Mặc, miệng hơi mấp máy nhưng vẫn phát ra lời, cắn răng xốc mành trướng rời .

      Phương Mặc cười khanh khách đến gần Hồ Vĩnh Lợi, trường kiếm trong tay gác cổ ông ta: “Hồ tướng quân mau ngồi , tiểu nhân hầu hạ ngài uống trà.” Bưng nước trà, đưa tới tay Hồ Vĩnh Lợi bị nàng buộc ngồi xuống.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 34

      Hồ Vĩnh Lợi tức đến sắc mặt tái nhợt, mắt trợn trừng trừng, hận thể nuốt sống Phương Mặc. Ông ta chưa bao bị nhục nhã như vậy, trong lòng thầm thề sớm muộn có ngày nhất định phải ăn tươi nuốt sống tiểu tặc kia, nhất định phải ấp ủ mối đại thù. Ông ta cũng là kẻ từng trải, tâm tư càng như sóng triều, mặt lại từ từ trở nên bình thản.

      Chỉ cần còn mạng, sớm muộn cũng có ngày báo thù. Ông ta làm gì được Tiêu Trinh, nhưng lại chẳng làm gì được tiểu mao tặc trước mắt ư?

      Hồ Vĩnh Lợi ngồi ghế, quăng cho Phương Mặc cái liếc mắt: “Nhãi con ngươi rốt cuộc là nhà ai? Vì sao phải uy hiếp ta? Là tuân lệnh ai làm việc?”

      “Uy hiếp?” Phương Mặc kinh ngạc thốt lên, “Sao Hồ tướng quân lại nghiêm trọng thế? lẽ Hồ tướng quân cảm thấy ta vừa cứu ông mạng sao?”

      Hồ Vĩnh Lợi những giận mà còn cười, chỉ trường kiếm cổ ông ta: “Có cứu mạng người thế này? Ta thực là lần đầu tiên lĩnh giáo.” Phương Mặc cười đáp: “Chuyện có nguyên do, ta cũng thể làm. Hồ tướng quân yên tâm, nếu ta muốn mạng ông, nào còn để ông lắm lời?”

      Phương Mặc thu trường kiếm trong tay, Hồ Vĩnh Lợi khom người, tầm mắt quét qua bội đao tường, song cuối cùng vẫn làm gì cả — thằng bé này tuy thu trường kiếm, nhưng cười thản nhiên, hoàn toàn chẳng sợ ông ta có hành động, chỉ e là định liệu trước. Mà ông ta cũng quả bị lời Phương Mặc hấp dẫn.

      Phương Mặc cười cười nhìn Hồ Vĩnh Lợi, tiếp: “Hồ tướng quân muốn bảo toàn thực lực của mình, cười đến cuối cùng, nhưng ông nghĩ tới hậu quả chưa? Hạ tướng quân phục kích thất bại, đại quân Bắc Địch tuyến Tây lao thẳng tới Tây môn, bằng với năm vạn quân trong tay ông, ông cho rằng mình chống được mấy làn công kích? Ngoài ra, Tiêu Thế tử cũng phải kẻ ngốc, ngay cả ta cũng nhận ra, ngài ấy lại hiểu chăng? Ông cảm thấy sau đó ngài xử trí ông thế nào? Tổ chim rớt lý nào còn trứng lành(1)? Đạo lý này Hồ tướng quân ông thể nào biết nhỉ? Hay là Hồ tướng quân chắc chắn, Túc Bắc phá thành, Bắc Địch Vũ Văn Hạ Nhiên biệt đãi ông?”

      (1)phúc sào chi hạ, khởi hữu hoàn noãn ( 覆巢之下, 岂有完卵): nếu cả tập thể(tổ) bị tổn hại cá nhân(trứng) tránh khỏi bị liên lụy.

      Hồ Vĩnh Lợi thình lình đứng dậy, hung ác trừng Phương Mặc: “Ngươi đừng xằng bậy vu khống! Hồ mỗ đời đánh biết bao nhiêu đại chiến, giết bao nhiêu cẩu Bắc Địch, há lại cấu kết với Vũ Văn Hạ Nhiên?”

      Nụ cười mặt Phương Mặc lạnh như tiết trời bấy giờ: “Ta có phải xằng bậy vu khống , vậy phải xem ý Hồ tướng quân. Nhất định phải mở cửa thông thuận cho đại của người Bắc Địch, Hồ tướng quân ông đều làm, ta còn thể sao?” Hồ Vĩnh Lợi đánh giá nàng lát, lại chậm rãi ngồi xuống, thằng bé này quả trúng điểm quan trọng. Dù rằng ông ta tồn dị tâm với chuyện phòng ngự cổng Tây, muốn bảo toàn thực lực của mình, thế nhưng tuyệt muốn Túc Bắc cứ thế rơi vào tay giặc. Ông ta là người sinh tại Mạc Bắc lớn lên cũng ở Mạc Bắc, tình cảm đối với Túc Bắc thua bất kể ai, Túc Bắc thất thủ đối với ông ta chẳng chi ích lợi.

      Hồ Vĩnh Lợi dù tính tình nóng nảy, nhưng cũng phải kẻ hiểu vụ, thoáng chốc ông ta mấu chốt.

      Trong đại trướng nhất thời yên tĩnh.

      Hồ Vĩnh Lợi suy nghĩ hồi, bỗng ngẩng đầu, đứa bé trước mặt lau máu trường kiếm trong tay, nét mặt như mây gió. Lúc này ông ta mới phát thằng bé này hóa ra chỉ tuổi, hơn nữa còn rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, đen thẳm, hoàn toàn giống ánh nhìn của thiếu niên mới mười tuổi.

      Mành đại trướng bị xốc lên, Tiêu Trinh mang theo Từ Ngọc Sanh nhanh chân bước vào, bắt gặp cảnh tượng bên trong nhất thời ngây ra — cứ ngỡ chốc trong đại trướng hẳn loạn tung lên. Phương Mặc kiếm giết em vợ của Hồ Vĩnh Lợi, còn đoạt binh phù của người ta, cứ theo như tính nết hỏa bạo của Hồ Vĩnh Lợi, còn chẳng sớm vỡ tổ?

      Hồ Vĩnh Lợi quét qua binh phù trong tay Tiêu Trinh, mí mắt giật giật. Có điều người leo được đến thượng vị này, tâm tư đương nhiên thâm trầm. Lời Phương Mặc khiến ông ta thức tỉnh đôi chút, quả trù tính lúc trước của mình có phần như ý, cũng còn may là chưa làm thẳng mạch, nay gỗ lấy làm thuyền, tự nhiên thể nghịch thế mà lên nữa, mà phải là từ từ tìm cơ hội sửa chữa thiếu sót. Hồ Vĩnh Lợi mặt vô cảm : “Trinh thiếu gia điều nhân mã, vậy binh phù có phải nên trả cho hạ quan?”

      Tiêu Trinh liếc Phương Mặc, bắt gặp Phương Mặc có bất kỳ biểu gì liền đưa binh phù tới. Hồ Vĩnh Lợi nhận lấy binh phù, ngồi sau án chậm rãi cất tiếng: “Giờ còn sớm, Trinh thiếu gia điều động đủ binh mã, hạ quan tiễn mọi người. Trinh thiếu gia, hạ quan chúc ngài và Hạ tướng quân kỳ khai đắc thắng (thắng ngay trận đầu).”

      Tiêu Trinh lại nhìn sang Phương Mặc. Phương Mặc cầm trường kiếm tới, thấp giọng : “ thôi.” Tiêu Trinh tuy rằng đầy bụng nghi vấn, nhưng cũng hiểu thời gian thích hợp để dài dòng, xoay người muốn rời khỏi đột nhiên, Hồ Vĩnh Lợi sau lưng kêu lên: “Chờ .” Ba người quay lại nhìn ông ta, Hồ Vĩnh Lợi dán mắt chằm chằm vào Phương Mặc, nửa cười nửa : “Vị tiểu huynh đệ này thân thủ khá lắm, còn chưa biết là quý phủ nhà nào? Sau này gặp lại, chúng ta cũng dễ chào hỏi.”

      Tiêu Trinh vừa nghe liền biết cừu báo phía sau đến rồi, tay khỏi đặt lên chuôi đao bên hông, liếc sang Phương Mặc. Phương Mặc cười khanh khách đáp: “Hồ tướng quân khỏi cần phí tâm tư hỏi thăm chuyện của ta. Ta tên Phương Mặc, là người nắm bạc mới vào nghề. Nếu ông ra giá đúng mời ta làm hạ nhân, chỉ cần ông chê, ta tuyệt đối hai lời.”

      Hồ Vĩnh Lợi nghe đứa bé trước mắt dùng tiếng lóng người trong giang hồ, lại nghẹn họng lần nữa. Ông ta giữ cái gai này hầu hạ bên người, vậy chẳng phải chê mạng quá dài còn gì? Nhưng cứ thể thả kẻ này , ông ta nào nuốt trôi được cơn giận? Mắt thấy Tiêu Trinh bộ muốn che chở đến cùng, chỉ đành tạm thời nuốt bực bội, nghĩ thầm non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, kẻ này rồi cũng rơi vào tay ông lần thôi, bèn như cười như : “Phương Mặc, cái tên này Hồ mỗ nhớ rồi.”

      Phương Mặc còn muốn đáp trả, Tiêu Trinh hơi nhướng mày, kiên nhẫn : “ thôi.”

      Đảo mắt cả đám hết, trong đại trướng nhất thời yên tĩnh. Hồ Vĩnh Lợi nhìn xác Tạ Hải Long đất, trong lòng lửa giận hừng hực, nghiến răng ken két lớn tiếng kêu: “Người đâu, khiêng Tạ tướng quân xuống an táng long trọng.”

      Tiêu Trinh dẫn nhóm người Phương Mặc Tiêu Cửu ra doanh trướng, đại đội vạn năm ngàn nhân mã trong Đệ nhị quân xuất phát, tiếng vó ngựa rầm rầm, dấy lên bụi tuyết mùi mịt nửa vòm trời. Từ Ngũ dắt con ngựa thanh thông (ngựa lông màu đen trắng) của Tiêu Trinh lại đây, Tiêu Trinh lên lưng ngựa, nghĩ ngợi lát lại nhảy xuống, vẫy tay với Phương Mặc, bắt gặp nàng chút động tĩnh, sôi nổi trò chuyện với Tôn Cẩn Du gương mặt tuấn tú nhất thời tức đến đỏ bừng, quay đầu , bên người nhân mã lao vùn vụt thành luồng mà qua, tinh kỳ đón gió bay phất phới, rợp nửa trung.

      Tất cả những thứ này chung quy đều là công lao của nha đầu chết tiệt kia.

      Tiêu Trinh liền tới cạnh hai người, Phương Mặc : “Cây đao lần trước của huynh nặng có nặng, nhưng chưa đủ sắc bén, luyện tập thường ngày được, còn ra trận giết địch thuận tay cho lắm. Sao huynh mở rộng hai bên lưỡi?” Tôn Cẩn Du gãi gãi đầu: “Được, ta về lại thử thêm lần nữa.”

      Tiêu Trinh chờ bọn họ xong, lúc này mới trầm giọng mở miệng với Phương Mặc: “Chuyện Hồ Vĩnh Lợi nếu có người hỏi, cứ là phụng ý chỉ của ta.” Phương Mặc liếc mắt xem , gật đầu đáp: “Được thôi.” Kiếp trước nàng làm lính đánh thuê cũng được tám chín năm, lấy tiền làm việc, hoàn thành tốt tuyên dương chỗ tốt ấy khắp nơi, đa phần nhờ vào đó mà kiếm ít thù lao, còn được phủi mông cái liền chuồn lấy người. Nay nàng đắc tội với Hồ Vĩnh Lợi, xúc phạm quân pháp, thầm đau đầu nghĩ cách thoát tội, vừa vặn có kẻ gánh trách nhiệm đưa tới cửa, Phương Mặc vô cùng sảng khoái đáp ứng ngay.

      Nàng sảng khoái Tiêu Trinh liền cực kỳ khó chịu: Nha đầu chết tiệt kia có ý gì? Cưỡng ép chủ soái, trắng trợn cướp binh phù, đây là đại tội mất đầu có được hay ? sợ nàng chịu nổi nên mới vơ chuyện này lên người. giúp nàng như thế, tốt xấu cũng phải có chút biểu , tối thiểu cũng nên vẻ mặt cảm kích, do dự hồi, áy náy hồi chứ. Nhưng, nhưng, nha đầu chế tiệt này lại mang bộ dạng gì thế? Hồn nhiên chẳng coi đó là chuyện to tát!

      Tiêu Trinh rất tức giận.

      Kỳ thực Phương Mặc căn bản nghĩ nhiều, dưới cái nhìn của nàng, Tiêu Trinh gánh trách nhiệm rất êm đẹp. vừa tổn hại gì, cha là Túc Bắc Vương, ca ca là thống soái Túc Bắc, toàn bộ Mạc Bắc gây ra chuyện lớn đến đây cũng thành vấn đề. Lại , nàng cũng vì mới hành động, gánh ai gánh? Tiêu Trinh tiếng nào, gương mặt tuấn tú đen sì, dứt khoát bỏ . Phương Mặc mờ mịt lý do, hỏi: “Từ Ngũ, gia chủ ngươi sao thế?” Từ Ngọc Sanh hì hì hai tiếng, thầm nghĩ: hỏi ta? Ta cũng còn muốn hỏi đấy? Đòi được lòng tốt vị gia này của ta lần chẳng biết khó dường nào! hay rồi, trực tiếp chậu nước lạnh trút xuống. Ôi chao, mấy ngày nay hầu hạ chuyện nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng bất cẩn lại làm kẻ chịu tội, làm nơi trút giận. Đoạn, cũng quất ngựa, vội vàng đuổi sát.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 35
      Hổ Đầu là trong những sườn núi hiểm trở nhất Ngu Sơn, hai bên là chóp núi cao vòi vọi, chính giữa có sơn đạo hẹp, chỉ đủ hai làn xe ngựa song song. thẳng tới là sơn cốc, do nối liền với ven núi Hổ Đầu, lại tương tự cái túi, nên được dân chúng Mạc Bắc gọi là Hổ Khẩu cốc. Mạc Bắc liên tục mấy ngày tuyết lớn, sơn đạo đặc biệt khó , hai bên sườn Hổ Đầu sơn phong bạch tuyết mênh mông, dưới hoàng hôn nặng trĩu lung linh hàn quang trong suốt, gió Bắc rống rít, tuyết bay tán loạn từ đỉnh núi rơi xuống.

      Tiêu Trinh mai phục phía sau mỏm đá, gió Bắc thổi qua người khiến tay mặt nhất thời đau như dao cứa, song trong lòng vẫn hực cháy ngọn lửa lớn, hề cảm thấy lạnh lẽo. Gió tuyết tới tấp bay, hoàng hôn nặng trĩu, rốt cuộc trông thấy dòng người chậm rãi lên lối vào ven núi Hổ Đầu, dòng người kia dần dần kéo dài ra, từ bên núi tràn đến sơn đạo phía dưới.

      Tiêu Trinh khỏi quay đầu nhìn lão tướng Hạ Vân Phi râu tóc bạc trắng, toàn thân áo giáp đen lúc này trắng xóa bên cạnh. Hạ Vân Phi nặng nề : “Đợi tiếp.”

      Tiêu Trinh đè lại nhiệt huyết chặt ngực, lại quay sang nhìn bên khác của mình. Phương Mặc thân áo choàng đen như mực, nép sát vào vách núi nhúc nhích, tuyết lớn khắp trời gần như chôn vùi nàng, nhìn kỹ căn bản chẳng biết nơi đó người náu. Tiêu Trình rùng mình cái, dám nhìn ngang ngó dọc nữa.

      Dòng người sơn đạo trôi qua ngay dưới mắt , có thể thấy đuôi sam đỉnh đầu, áo choàng da sói người, cùng với đao thương lóe hàn quang trong tay những kẻ nọ. Dòng người từ bên núi tràn về phía hang cốc trống, phóng tầm mắt quan sát, tựa như đường dài dẵng kéo từ ranh giới bầu trời phía này qua đến phía khác. Lão tướng quân Hạ Vân Phi đột nhiên giơ tay lên, quát: “Bắn tên!”

      Vô số mũi tên tức khắc từ trời giáng xuống, lao thẳng vào dòng người. Trong sơn đạo nhất thời người ngã ngựa đổ, tiếng khóc la hỗn loạn. Những quân sĩ Bắc Địch này từ Huệ Châu mà đến, vì nhổ sạch mọi Thám báo doanh trước đó, tuyết lớn lại ngập núi, bọn chúng lên đường bí mật tới đây, tự cho là người nào phát giác, ai cũng ngờ rằng lại gặp mai phục ngay chỗ này. Mưa tên đan kín trung phóng tới, hoàn toàn xáo trộn trận tuyến của chúng, kẻ trúng tên biết cơ man, người chưa trúng tên tới tấp tìm mỏm đá mà tránh. Chưa kịp đứng vững hai bên núi đột nhiên truyền đến tiếng la giết rung trời.

      Binh sĩ Bắc Địch tiến vào cốc lúc sau dồn dập lùi lại, hai bên đỉnh núi thình lình lăn xuống vô số đá tảng, bịp kín đường lui của bọn chúng.

      trận phục kích vô cùng đẹp mắt. Đợi đến khi quân sĩ Bắc Địch vào cốc bị diệt sạch trời sụp tối, tuyết đọng núi phản chiếu ánh đuốc, soi đỏ rực toàn bộ ven núi Hổ Đầu. Tiêu Trinh lau máu mặt, thở phào nhõm, đây là lần đầu tiên ra trận giết địch, có thành tựu thế này thể bảo là phấn khởi.

      khỏi ngoảnh đầu ngó quanh tìm Phương Mặc. Từ đầu đến cuối nha đầu chết tiệt đều cách xa , quả thực xem tỏ tường, nha đầu nọ đích xác tồi.

      Phương Mặc đứng phía mỏm đá, gió Bắc vù vù, đấu bồng đen người nàng bị thổi tốc lên, trông xa xa chừng như nàng mọc cánh. Nàng tựa hồ cũng vui, chân mày khuôn mặt nhắn xanh trắng khẽ nhíu, con ngươi u thâm thúy, phóng mắt quan sát bốn phía.

      Tiêu Trinh bèn tới, nghe Phương Mặc tự lẩm bẩm: “ đúng!” khẽ hỏi: “Cái gì đúng?” Phương Mặc ngẩng đầu nhìn, con ngươi đen thẫm phảng phất nghe lọt lời . Đột nhiên trận gió lớn ập tới, làm tóc phủ xòa khuôn mặt xíu trắng toát của nàng, nàng đưa tay vuốt lại những sợi tóc kia, con ngươi gương mặt trắng càng ngày càng tĩnh mịch.

      Nàng đột nhiên xoay người chạy .

      Tiêu Trinh khỏi đưa tay bắt lấy nàng, ôn nhu hỏi: “ sao thế?” gặp nàng mấy lần, nàng đều vẻ mặt mang cười, chẳng để ý chi (nguyên văn là “mạn bất kinh tâm”), phảng phất hết thảy đều định liệu được trước. Ngay cả trong đại trướng Hồ Vĩnh Lợi khi kiếm giết chết em vợ thống soái, mà nàng vẫn nhàn nhã lau kiếm của mình, hồn nhiên hay chỉ cần Hồ Vĩnh Lợi ra ánh mắt, thiên quân vạn mã ngoài đại trướng giẫm nàng đến hài cốt cũng còn. Nhưng tại, lại nhận ra tia sợ hãi mặt nàng!

      Bàn tay của nàng lạnh lẽo xương, lại càng nắm chặt thêm vài phần.

      Phương Mặc giãy khỏi , mặt trắng bệch như tờ giấy: “ đúng! Đây phải quân chủ lực của bọn chúng! Chúng ta trúng kế rồi!”

      Tiêu Trinh ngẩn ra, cũng lẩm bẩm theo Phương Mặc: “Cái gì mà chúng ta trúng kế?” Phương Mặc còn để ý đến , trực tiếp chạy gấp tới trước mặt Hạ Vân Phi, hét lớn: “Hạ tướng quân!”

      Hạ Vân Phi quay đầu, ông biết tiểu nha đầu này, hẳn là trong những hộ vệ đắc lực của Trinh thiếu gia. Trong trận đại chiến vừa rồi, tiểu nha đầu chẳng hề thua bất kỳ ai, hổ là người từ phủ Túc Bắc Vương ra, tuổi có thân thủ như thế, quả hiếm thấy. Chỉ là tiểu nha đầu trước mắt sắc mặt tốt, Hạ Vân Phi cúi đầu ôn hòa hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi có chuyện gì?”

      Phương Mặc đáp: “Hạ tướng quân, đây phải quân chủ lực Bắc Địch tuyến phía Tây! Chúng ta trúng kế rồi!”

      Hạ Vân Phi vụt đứng dậy, khắp núi ánh đuốc lóa mắt, gió lạnh ào ào thổi, ven núi Hổ Đầu trước mắt thành biển máu, tuyết xung quanh máu nóng hổi của những người Bắc Địch kia đều tan hết, binh lính của ông hoan hô đại chiến thắng lợi. Tiểu nương trước mặt dường như cơn gió thổi bay mất, nhưng ánh mắt nó lại lóe lên hàn quang loài sói. Hạ Vân Phi nhìn chằm chằm nàng, cất lời: “Ngươi lặp lại lần nữa!”

      Thân hình vạm vỡ như núi của Hạ Vân Phi đứng trước nàng, người này tuy có tuổi, nhưng dù sao vẫn là võ tướng tiếng tăm hiển hách, chỉ ánh mắt làm cho tráng hán bình thường khiếp đảm mất vía. Tiêu Trinh vội vã chạy tới đứng bên người Hạ Vân Phi. Phương Mặc lạnh lùng : “Hạ tướng quân, theo ông, trong sơn cốc trước mắt này có bao nhiêu người Bắc Địch?”

      Hạ Vân Phi ngẩng đầu quan sát, toàn bộ ven núi Hổ Đầu chìm trong biển máu, xác người Bắc Địch ngổn ngang chi chít, chỉ mấy lần nhìn, vị lão tướng quân này liền phát giác điểm ổn. Phương Mặc lạnh lùng : “ sơn đạo sơn cốc này, Bắc Địch nhiều nhất cũng chỉ năm sáu vạn nhân mã! Hạ tướng quân, đại quân Bắc Địch tuyến Tây tiếng là ba mươi vạn nhân mã, nếu quân chủ lực của chúng vào trong cốc, thi thể đủ để chồng đến lưng chừng núi! thể chỉ có vài cái như thế!”

      Hạ tướng quân hơi trầm tư, đột nhiên quát: “Trinh sát quan có ở đó ?” Bảy, tám binh sĩ vai đeo huy chương trinh sát quan bước tới trước người ông. Hạ Vân Phi đảo mắt nhìn họ, nặng nề ra lệnh: “Mau tra chu vi trăm dặm có đại đội nhân mã nào qua .”

      Những người kia dẫn theo mấy trăm lính thám báo cấp tốc rời khỏi, tuyết lớn bay loạn, rất nhanh nhấn chìm bóng người. Bấy giờ binh sĩ trong cốc cũng phát chỗ đúng, tức ngưng náo động, trong cốc rộng lớn nhất thời yên lặng cực kỳ, chỉ còn tiếng gió Bắc rít dứt bên tai, thổi mùi máu tanh gay mũi tràn ra khắp núi.

      Tiêu Trinh đứng bên Hạ Vân Phi, nhiệt huyết trong lòng tắt lịm từ lâu. Nếu quân chủ lực Bắc Địch ở đây, vậy bọn chúng đâu? Tiêu Trinh khỏi rùng mình, bất kể Vũ Văn Dương qua đường nào, cuối cùng vẫn đến Túc Bắc, mà Túc Bắc, Tây môn Túc Bắc lúc này chỉ có hơn ba vạn nhân mã của Hồ Vĩnh Lợi, hơn nữa đa phần là tân binh hề có kinh nghiệm chiến đấu. Trận chiến này hai năm mười rất gian nan.

      “Hạ tướng quân!”

      Tiêu Trinh chợt nghe thấy thanh quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn, phía đỉnh núi có hai người đứng, gió tuyết mờ mắt, bóng người đen như mực nọ lúc lúc . Hạ Vân Phi đứng dậy, tiểu nương kia biết từ bao giờ lên phía , vẫy tay xuống dưới. Ông dám có thêm chút khinh thường nào với tiểu nương này, tìm nơi dễ trèo, leo lên.

      Tiêu Trinh cũng theo lên, đỉnh núi hàn khí càng nhiều, gió Bắc gào thét, người gần như trụ được chân. Tôn Cẩn Du đứng cạnh Phương Mặc, vừa vặn che ở đầu gió. Khuôn mặt nhắn của Phương Mặc còn trắng nhợt hơn đỉnh tuyết này, bàn tay chỉ vào phía Đông xa xa: “Mọi người xem!” Tiêu Trinh theo hướng nàng chỉ trông sang, màn đêm sớm buông, trong vùng tối tăm đen ngòm, thành Túc Bắc xa xa phảng phất như ngân hà lấm tấm lóe những ánh sao, được tường thành nguy nga bao lấy, mỹ lệ mà trang nghiêm. Mà cách cổng Tây thành xa, biển lửa vô biên mãnh liệt ập đến.

      Lão tướng Hạ Vân Phi mặt dần trắng bệch như chòm râu của ông. Ông hít hơi, trầm trọng : “Túc Bắc nguy rồi.”
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 36

      Mà lúc này thống soái Tây môn Túc Bắc Hồ Vĩnh Lợi vừa bước vào đại môn trạch viện. Sau khi thi thể Tạ Hải Long được khiêng về, ông ta người ngồi trong đại trướng rất lâu. Sắc trời dần tối, cần vụ binh tiến vào đốt đèn, bấy giờ ông mới đứng lên, gọi phó tướng Dịch Hổ qua phúc đáp.

      Sau khi nghe trình bày đạp lăn bàn án, chén trà bể nát chỗ: Tiêu Trinh lại dám mang vạn năm ngàn tinh nhuệ của Đệ nhị quân! vạn năm ngàn tinh nhuệ, cơ hồ là nửa quân chủ lực của Đệ nhị quân. Tiêu Trinh này cũng phải tay mơ, vừa ra tay quyết đoán như thế, hổ là sói con Tiêu gia Túc Bắc.

      Phó tướng Dịch Hổ cúi đầu, dám lên tiếng. Đây cũng nên trách , hai vị công tử phủ Túc Bắc Vương mang theo binh phù tới điều nhân mã, dù là ai cũng chẳng dám được.

      Ngọn đèn treo lan trướng đu đưa, bóng tối đầy phòng chập chờn bất định. Rốt cuộc Hồ Vĩnh Lợi thở dài tiếng, thôi, nay xem như ông triệt để nhầm, trộm gà được còn mất nắm gạo, mưu tính Hạ Vân Phi xong, trái lại còn bồi thêm vạn năm ngàn tinh nhuệ trong tay, người bị mang còn trở về được chăng? Giờ cuộc đời quân lữ của mình rốt cuộc tới đầu cùng, chỉ có thể trách bản thân suy nghĩ chu toàn.

      Hạ Vân Phi dẫn đại đội nhân mã tiến vào ven núi Hổ Đầu phục kích, lần đại công này lão nắm chắc rồi.

      Hồ Vĩnh Lợi nhất thời nản lòng thoái chỉ, sai tiểu tư dắt ngựa lại về nhà. Vừa tới cửa gia viện, liền nghe thấy bên trong truyền ra thanh náo loạn. Quản gia trông thấy ông ta, liền sốt ruột chạy vội tới thưa: “Lão gia, ngài về rồi.”

      Ông cau mày, hỏi: “Chuyện gì?” Quản gia trả lời: “Là Cửu di nương. Ngài sai người khiêng Tạ tướng quân trở về, Cửu di nương nhất thời chịu nổi ngất xỉu, sau khi tỉnh lại liền khóc tới giờ, ai cũng khuyên được, chỉ ầm ĩ muốn xuống với Tạ tướng quân…”

      Hộ Vĩnh Lợi nhanh chân vào trong nội viện, tiếng khóc của Cửu di nương Tạ Hồng Hương ngày càng . Tâm thần ông ta nhất thời có chút rối bời. Vị di nương này của ông ta mới nghênh vào cửa năm trước, cực kỳ xinh đẹp, vừa vào cửa liền cho ông đứa con trai. Tuy chỉ đứng hàng thứ chín trong phủ, nhưng quý phủ có chủ mẫu, lại nuôi độc nhi tử, nên ông luôn luôn sủng ái nó nhất. tại Phương Mặc giết huynh trưởng Tạ Hải Long duy nhất của nàng trong đại trướng của ông ta, ông ta quả biết đối mặt với nàng ra sao.

      Sau khi Hồ Vĩnh Lợi đảo quanh cửa mấy vòng, hạ quyết tâm đẩy cửa vào trong, phòng nha đầu bà tử khuyên ngăn thấy ông tiến vào đều lui xuống, Tạ Hồng Hương khóc đến tựa lệ nhân. Ông khuyên can xoa dịu đủ đường, lại phen thề thốt, nhất định phải báo thù cho Tạ Hải Long, Cửu di nương cuối cùng mới hơi có dấu hiệu hòa hoãn, nức nở nhào vào ngực ông.

      Hồ Vĩnh Lợi nhìn mỹ nhân đôi mắt sưng thành mật đào lại càng kiều, có chút tâm thần dập dờn. muốn mò mẫm lúc này, tiểu tư canh cửa khẽ gõ lên cánh cửa, kêu tiếng: “Lão gia, Tây đại doanh Dịch tướng quân sai người đưa quân vụ khẩn cấp đến.”

      nay quân vụ phải trò đùa, Hồ Vĩnh Lợi hơi nhướng mày, lòng tràn đầy khó chịu sửa sang y phục xuống giường, ra cửa, đạp vào ngực gã tiểu tư kia cái, thấp giọng mắng: “Đồ khốn có mắt, dám hầu hạ sơ suất trước mặt lão gia ta.” Liền đến tiền viện.

      Tiểu tư nọ bị đá xa, rúm ró trong góc sân, cửa phòng mở ra, mỹ nhân cả người trắng thuần xuất , đứng tại cửa viện nửa ngày. biết có phải do bị té ngã đầu hay , tiểu tư lại bắt gặp khuôn mặt mỹ lệ của Cửu di nương vừa mất huynh trưởng tia cười. Khóe môi hơi nhếch, mắt phượng xếch lên, đẹp có đẹp, nhưng lại mang mấy phần như đào kép bị phân tâm đài hát, chỉ có động tác bề mặt, tìm được vẻ vui mừng . Mặt trắng toát, phả ra chút quỷ khí.

      Dưới ánh đèn vàng tươi, tiểu tư trông thấy nụ cười kia khỏi rùng mình, vội vã co rụt thân thể vào trong góc.

      Tạ Hồng Nương vẫy vẫy tay với , trong lòng tiểu tư nọ sợ sệt, dám tới. đại nha đầu véo bắt tiến lên trả lời, lại mắng: “Chủ nhân bảo ngươi tiến lên, người lề mề cái gì?”

      Tạ Hồng Nương quan sát , chậm rãi : “Vừa nãy ngươi làm rất tốt.”

      Tiểu tư kia bỗng chốc khuỵu đất, dập đầu ngừng, lúc này hận thể cho mình mấy cái bạt tai mạnh. Quân cơ đại là để truyền bậy sao?

      Tạ Hồng Nương cười khẽ, hỏi: “Ngươi sợ cái gì?” Rồi quay sang đại nha đầu kia: “Ngũ Nhi, bưng tới .” Đại nha đầu nọ xoay người vào phòng, bưng ra khay đồ vàng óng.

      Tiểu tư cũng dám nhận, quỳ đất lẩm bẩm “nô tài, nô tài” nửa ngày, cắn răng cái dập đầu : “Nô tài tạ Cửu di nương, nô tài, nô tài thể nhận.”

      Tạ Hồng Nương kinh ngạc nhìn mấy lần, bỗng nhiên bật cười: “Ngũ Nhi, khí trời lạnh quá, ngươi bưng chén trà nóng cho Phú Thuận ấm bụng , ta vào trong trước.” Dứt lời liền thướt tha lắc eo vào cửa.

      Tiểu tư kia thở phào nhõm, vừa đứng lên Ngũ Nhi mang chén trà nóng cười khanh khách lại đây, nhất thời sợ đến gần chết. Thủ đoạn trong đại trạch viện tự nhiên nghe chẳng ít, sợ rằng trong trà này có gì đó ổn.

      Ngũ Nhi cũng chờ do dự, kéo cằm qua dốc trà nóng vào.

      Chỉ chớp mắt, tiểu tư nọ liền bụm cổ họng còn động đậy.

      Hồ Vĩnh Lợi tới khách phòng, vẫn chưa kịp nổi cáu người truyền tin kia đón tới cửa, chắp tay thưa: “Đại nhân, đại hay rồi! Đại quân Bắc Địch tuyến Tây bao vây cổng Tây!”

      Hồ Vĩnh Lợi nộ hỏa bừng bừng bị chậu nước lạnh ập xuống, nhất thời toàn thân đều lạnh thấu, nhanh chóng nhận lấy công văn quân sĩ kia đưa tới, xem xét mấy lần, sắc mặt tức biến đổi, quát: “Hạ Vân Phi đâu? Lão ta phải đến ven núi Hổ Đầu phục kích người Bắc Địch sao?” Quân sĩ kia đáp: “Thuộc hạ biết.”

      Quản gia sai người dắt ngựa lại, Hồ Vĩnh Lợi chạy thẳng mạch tới cổng Tây. Đêm khuya trong thành Túc Bắc loạn thành nồi cháo, tin người Bắc Địch vây cổng Tây lan rộng trong dân chúng, đường người gấp gáp chạy về nhà bít kín hơn nửa đường. Hồ Vĩnh Lợi mới được nửa tiếng kén Túc Bắc liền nổi lên, thanh u u bi tráng bay lượn khắp thành.

      Hồ Vĩnh Lợi hít hơi sâu, tiếng kèn lệnh này truyền đến từ cổng Bắc. Người Bắc Địch định ngay đêm nay Tây Bắc liên hợp hạ Túc Bắc!

      Ông ta ra roi thúc ngựa chạy tới cổng Tây. Tường thành ánh đèn sáng rực, quân sĩ lui tới nườm nượp dứt. Phó tướng Tây đại doanh Dịch Hổ và tướng thủ thống lĩnh Tây môn Trương Thường Tú cùng nghênh tiếp. Hồ Vĩnh Lợi : “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hạ Vân Phi chết rồi ư? Sao nhanh như thế để người Bắc Địch đánh tới cổng thành.”

      Dịch Hổ tiến lên thưa: “Đại nhân, căn cứ vào thám tử đến báo, đại quân Bắc Địch tuyến Tây cũng tới ven núi Hổ Đầu, mà vòng qua đó tức tốc đến đây. Chúng hành quân cực nhanh, mạt tướng chỉ kịp bố trí sơ sài dưới chân núi Ngu Sơn.” Dịch Hổ bố trí được như thế là rất tốt, Hồ Vĩnh Lợi gật đầu, lên tường thành, từ cao phóng mắt nhìn xa xa. Bố trận ở chân núi Ngu Sơn vừa mới bày xong. Vòm trời đêm phía Tây Nam từ từ sáng lên, ánh đuốc Bắc Địch phủ kín toàn bộ chân trời, đại kỳ hắc ưng rợp trung ùn ùn kéo đến, chỉ trong nháy mắt đập tan đội ngũ nơi chân núi Ngu Sơn.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 37
      Hồ Vĩnh Lợi đứng chưa đến nửa nén hương mà cả người rét buốt, đội ngũ mấy ngàn binh sĩ cứ thế biến mất ngay dưới mắt, lưu lại chút dấu vết. Đại quân Bắc Địch tuyến Tây cuồn cuộn ập tới cổng Tây, từ dưới tường thành kéo dài đến chân núi Ngu Sơn, dưới chân tràn ngập đại kỳ hắc ưng giương cao của chúng.

      Bầu trời phía đầu đen ngòm như mực, giữa trung lả tả tuyết lớn như lông ngỗng, mà vùng đất dưới chân lại sáng rực. Gót sắt người Bắc Địch làm tường thành kiên cố trăm năm ngừng chấn động. tường thành dàn mỏng mấy ngàn thủ quân, bị thanh thế này dọa đến chân gần như đứng vững.

      “Đại nhân.” Dịch Hổ đột nhiên lên tiếng, “Ngài xem này.”

      Hồ Vĩnh Lợi nhận đồ vật trong tay , thứ đồ nhắn này chế tác tinh xảo, chưa to bằng nửa cung nỏ bình thường, chính giữa lắp trụ đồng, trong xếp ngay ngắn chín cây tên sắt. Hồ Vĩnh Lợi : “Đây là…” tráng hán mặt đen mặc áo đuôi ngắn bên người Dịch Hổ đáp lời: “Đại nhân, đây là liên châu nỗ, có thể bắn liên tục chín phát. Thế tử gia lệnh Thần khí doanh suốt đêm đánh chế năm trăm chiếc, đặc biệt sai tiểu nhân đưa tới.” Hồ Vĩnh Lợi hơn nửa đời đều ở trong quân lữ, liếc mắt liền then chốt hoạt động của thứ đồ nhắn này, nâng lên, nhắm vào phía dưới, chỉ phựt tiếng vang khẽ, mũi tên sắt kia chuẩn xác bắn trúng tảng đá dưới thành, hất tung nó lên lộn mấy vòng.

      Hồ Vĩnh Lợi hoàn toàn biến sắc, đây chính là đồ tốt! Là thứ trước mắt chẳng thể thích hợp hơn. Ông ta ra lệnh tiếng, bảo Dịch Hổ phân phát vật này đến tay cung tiễn thủ.

      Tiếng gót sắt của người Bắc Địch đột nhiên dừng lại, trung nhất thời im lìm, chiến mã công thành sắp khai hỏa. Dịch Hổ cưỡi ngựa lao vùn vụt tường thành, nay ngoài ba mươi, kiếp sống nhiều năm chinh chiến khiến hiểu hôm nay chỉ sợ phải mất mạng nơi đây. Gió Bắc gào thét, tuyết lông ngỗng tán loạn khắp mặt khắp người , hề quan tâm, cả giọng: “Chư vị tướng sĩ, ta biết trong lòng mọi người đều rất sợ hãi, ta cũng sợ như thế! Song chúng ta thể lui bước! Trong thành Túc Bắc này có nhà của chúng ta, có vợ con già trẻ của chúng ta! khi gót sắt Bắc Địch xông vào thành, bọn chúng đạp lên quê hương của chúng ta, tàn sát gia đình vợ con của chúng ta, biến thành Túc Bắc này thành địa ngục giữa trần gian. Chúng ta chấp nhận để chúng làm vậy ư?”

      thể!” “ cho phép!” vọng của các chiến sĩ vang động trời cao.

      Dịch Hổ rút trường kiếm trong tay, gầm lên: “Chỉ cần chúng ta còn hơi thở, chúng ta tuyệt đối cho phép chuyện đó xảy ra! Nếu người Bắc Địch muốn vào thành Túc Bắc này, hãy để chúng phải bước qua xác chúng ta trước tiên!”

      Thủ quân thành sôi sục giơ đao kiếm trong tay, cùng nhau hét lớn: “Giết!”

      Kèn lệnh tiến công của người Bắc Địch dưới thành vang lên, tiếng vó ngựa rầm rập dâng đến.

      “Bắn tên!” Dịch Hổ quát to.

      trung nhất thời che kín ánh bạc, đợt binh sĩ Bắc Địch xông lên trước nhất ào ào ngã xuống, thế nhưng vẫn hề ngăn được bước chân tiến công của người Bắc Địch. Bọn chúng vẫn chi chít như ong vàng hùng dũng tràn về Túc Bắc. Nhóm ống tên liên châu nỗ đầu tiên bắn hết, dưới đáy thành Túc Bắc ngã xuống lít nhít những xác người Bắc Địch. Mấy chục thang mây(1) Bắc Địch dựng lên tường thành, Hồ Vĩnh Lợi rống to tiếng, dẫn đầu mấy chục người đẩy xuống thang mây, mấy chục binh sĩ Bắc Địch phía liền ngã nhào xuống dưới, những thang còn lại cũng tức khắc bị quân sĩ thủ thành đẩy xuống.

      Nhưng bên công bên thủ rốt cuộc vẫn cách nhau quá xa, thang mây của người Bắc Địch ngừng dựng tới, cuối cùng từ mấy thang trồi lên những cái đầu trơn bóng.

      Hồ Vĩnh Lợi rút đại đao, bổ về phía binh sĩ Bắc Địch leo lên, lớn tiếng quát: “ thể để chúng lên tường thành!” Quân sĩ thủ thành ùn ùn nhằm về phía người Bắc Địch trèo lên tường thành, trận đánh giáp lá cà tàn khốc bắt đầu.

      Hồ Vĩnh Lợi chẳng mình vung bao nhiêu đao, ông chỉ biết đại đao trong tay mình ngày càng nặng trĩu, mà người Bắc Địch vẫn cuồn cuộn ngừng bò lên thang mây. Đột nhiên kẻ người toàn máu lăn tới cạnh ông, hét lên: “Đại nhân, cổng thành sắp giữ được rồi!” Hồ Vĩnh Lợi từ khuôn mặt máu me bê bết của người này lờ mờ nhận ra mấy phần kiên nghị, đây là tướng quân phụ trách phòng ngự cổng thành Trương Thường Tú.

      Hồ Vĩnh Lợi nhìn xuống, người Bắc Địch xông về cổng thành tuôn trào thành con rồng dài dặc, thanh cự mộc tông vào cổng thành từng tiếng từng tiếng truyền đến, ngay cả tường thành trăm năm cũng chấn động. Ông xoay mình lên ngựa, đội vệ binh cận thân bao quanh ông lao xuống dưới thành, mới đến cổng đại môn liền bị phá tan tành, người Bắc Địch lũ lượt kéo vào. Hồ Vĩnh Lợi đại đao đứng ngựa thủ tại cổng thành, thân hình ông vạm vỡ cường tráng, đại đao phi đến đâu, người Bắc Địch liền ngã ào đến đó.

      Cũng biết qua bao lâu, Hồ Vĩnh Lợi dần chệnh choạng, xung quanh đều là những quả đầu trơn nhẵn, những bóng người xám trắng. Đao lên đao hạ, ông còn phân biệt được có ngộ thương nhân mã của mình hay . Chợt thấy tim nhói lên, cúi đầu xem, cây tên bạch vũ cắm ở ngực, hướng cổng thành tướng lĩnh Bắc Địch toàn thân áo giáp xám ngồi tuấn mã màu đen, được đám hộ vệ vây quanh. Kẻ kia trước trán nhẵn bóng, gương mặt như đao khắc mọc kín những món râu ngắn tua tủa, trong con ngươi nhạt màu ra hàn quang lãnh khốc, thiết cung trong tay kéo đầy, nhắm ngay Hồ Vĩnh Lợi lại thêm tên.

      Hồ Vĩnh Lợi biết kẻ kia, chính là thống soái tuyến Tây Bắc Địch Vũ Văn Dương, ông giao chiến với kẻ này mấy lần, hiểu tường tận cách làm tiểu nhân của hơn ai hết. Nhưng tốc độ mũi tên phóng đến quá nhanh, căn bản chẳng cho ông ta né tránh. Ông trợn mắt trừng trừng, đại đao cắm đất, chết cũng phải chết như trượng phu.

      Nào ai hay trước mắt lóe lên bóng người, che trước mặt ông chắn tên. Hồ Vĩnh Lợi đỡ lấy Dịch Hổ, kêu to: “Dịch tướng quân!”

      Dịch Hổ ngực trào máu, đứt đoạn: “Đại, đại nhân, thể để những tên Bắc Địch này vào thành Túc Bắc của chúng ta!” Hồ Vĩnh Lợi nhất thời nghẹn ngào, Dịch Hồ trong lòng còn động đậy. Hoa tuyết bay múa đầu trời, thế giới rặt đỏ và trắng, thế phòng thủ phe mình là nỏ mạnh hết đà. Ông gắng gượng đứng thẳng người, bẻ gãy chuôi tên trước ngực, xem ra bây giờ ông phải trước lão già Hạ Vân Phi kia rồi.

      Hỗ Vĩnh Lợi rống to tiếng, tay phải vung đại đao, bổ về phía binh sĩ Bắc Địch cưỡi ngựa, thu đao, máu tươi nơi mũi đao xuống phiến đá xanh. Ông nửa ngồi xổm đất, nhìn về phía Vũ Văn Dương, mắt bỗng nheo lại, đại đao trong tay mãnh liệt tung ra, cắt xuống trung đường hàn quang, bức thẳng tới chỗ Vũ Văn Dương. Cho dù có chết, cũng phải lôi Nhị Vương tử Bắc Địch này làm đệm lưng, bằng , ông cũng thua quá nhục nhã, sau lưng Hạ lão đầu kia chắc chắn cay độc ông đến đáng đồng.

      Nào ngờ đại đao vẫn chưa tiếp cận Vũ Văn Dương, bên người xông ra mấy chục hộ vệ cầm khiên. Đại đao chỉ đánh đội vệ binh lui lại mấy bước, tuyệt nhiên thương tổn Vũ Văn Dương nửa sợi lông.

      Hồ Vĩnh Lợi ngụm máu tươi phun tung tóe, thân thể đổ sụp đất, trong lòng thê lương giăng đầy. Trương Thường Tú đỡ ông, chỉ về phía Tây Nam cả tiếng: “Đại nhiên, ngài mau xem kìa.”

      Gió Bắc vi vút, tuyết lông ngỗng thốc lên mặt, Hồ Vĩnh Lợi híp mắt trông về phía Tây Nam. Nơi Bắc Địch kéo tới, hướng Tây Nam Túc Bắc, lúc này lẽ ra phải tối đen như mực, biết vì sao lại nổi lên đám mây đỏ lửa, rực rỡ đến chói mắt, hệt như ráng chiều chân trời Mạc Bắc vào lúc thời tiết đẹp nhất, tráng lệ đến kinh tâm động phách.

      Hộ vệ xa giá của Vũ Văn Dương cũng chuyển hướng, quan sát về phía kia. Hồ Vĩnh Lợi cảm giác người Bắc Địch thất kinh, ông còn trong nghi hoặc, đột nhiên nơi mây lửa đổ tuôn ra biển người vô biên vô hạn, lang kỳ sắc xám của Kiêu kỵ doanh Túc Bắc đón gió Bắc nhanh như chớp thổi qua.

      “Là Kiêu kỵ doanh! Là Hạ tướng quân!” biết là ai kêu ầm lên.

      Trương Thường Tú cầm cây trường thương trong tay, hô hoán: “Chư vị tướng sĩ, Hạ tướng quân đến rồi, Túc Bắc chúng ta được cứu rồi!” Dứt lời, quay người nhằm về phía đám người Bắc Địch tràn vào Túc Bắc. Thủ quân Tây môn Túc Bắc tích tắc dũng khí hừng hực, gào lớn xông vào đoàn hỗn chiến.

      Hồ Vĩnh Lợi vô lực dựa bên cổng thảnh, tầm mắt dần có chút mơ hồ, chỉ bắt gặp Kiêu kỵ doanh cách đó xa phi tới đây, hất tung bụi tuyết khắp gian. Người dẫn đầu kia cưỡi ngựa trắng, toàn thân áo giáp bạc, râu tóc bạc phơ, đâu khác chi Chiến thần từ trời giáng xuống.

      Lão già Hạ Vân Phi này quả nhiên chưa chết!

      Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, Hồ Vĩnh Lợi khỏi mắng tiếng, gương mặt bê bết máu từ từ lên nét cười.

      ====

      (1)thang mây (lúc đầu tớ còn tưởng là loại dây thang ấy :v)

      [​IMG]
      Nhã Tịnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :