1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 28
      Phương Mặc trèo lên đỉnh núi, gió Bắc rống rít quét qua mặt, thổi tốc đấu bồng đen như mực của nàng, nhìn từ xa tựa hùng ưng vách đá vỗ cánh muốn bay. Tô Cẩn Nương gọi tiếng: “Mặc nhi.” Phương Mặc xoay người, Tô Cẩn Nương nắm chặt tay nàng, Phương Mặc sắc mặt tái xanh, ánh mắt u lạnh lẽo, mang theo luồng sát khí làm người ớn lạnh, thần sắc nàng như vậy khiến Tô Cẩn Nương khỏi có chút sợ, buộc phải hỏi: “Nữ nhi ngoan, con vẫn khỏe chứ?”

      Phương Mặc gật gật đầu: “Con sao.” Liếc nhìn xung quanh, người của Tiêu Tam chỉ còn lại bốn, hơn nữa đều bị thương chẳng , tựa vào tảng đá nghỉ ngơi, Tiêu Cửu dẫn theo Tôn Cẩn Du Chu Tử Hân nhóm lửa, vòm trời tối om, gió lạnh tê buốt, Chu thị ho sù sụ, Chu Tương Tú chậm rãi xoa lưng bà, nhà Vinh Tiến Vũ quây tụm vào chỗ, hoảng hồn thôi.

      Phương Mặc nhìn xuống, ngoại trừ hắc y nhân dần dần tụ thành đoàn sơn đạo, toàn bộ thế giới dưới chân đều là vùng đen đặc, sâu thấy đáy, mà trung đỉnh dường như đưa tay là có thể chạm tới, lòng nàng khỏi dâng lên cơn mê man. ấm áp nơi lòng bàn tay Tô Cẩn Nương khiến cảm giác này của nàng vơi ít, nàng : “Nương, bên này gió lớn, để con dìu người qua bên kia.”

      Tiêu Cửu nhóm lửa, tất cả mọi người đều vây quanh, Tôn Cẩn Du làm tan tuyết thành nước, đưa cho Phương Mặc, Phương Mặc uống hớp, lạnh lẽo thấm vào tận xương, trong lòng nàng chậm rãi thanh tịnh. Gió tuyết ngày càng lớn, bên tai tràn ngập thanh gió Bắc rít gào, cho dù nhóm lửa, đỉnh núi vẫn lạnh đến mức cách nào chịu được, song mọi người chẳng ai lên tiếng, chuyến hiểm nguy qua , có bao nhiêu kẻ mất mạng, họ vẫn còn may mắn.

      Cũng biết qua bao lâu, Tôn Cẩn Du đột nhiên lên tiếng: “Phương Mặc, muội nhanh tới đây coi.” Phương Mặc đứng vách núi nhìn qua, gió lạnh căm căm, vách núi này là cao nhất, dưới quần sơn quạnh, giữa màn đen như vẩy mực dần ra con rồng lửa dài dặc, rồng lửa trùng trùng điệp điệp phảng phất như nối liền với trời, hơn nữa lại từ từ dãn ra, ùn ùn kéo đến.

      Tiêu Cửu hỏi: “Đây là…” Tiêu Tam hít ngụm khí lạnh, trầm giọng đáp: “Đại quân Bắc Địch tuyến Tây.” Tiêu Cửu sửng sốt hồi, khỏi thêm: “Vậy Huệ Châu…” Lời chẳng thốt ra nổi, đại quân Bắc Địch tuyến Tây cũng đến dưới chân núi Ngu Sơn, vậy Huệ Châu còn yên ổn được sao?

      Tiêu Tam gắng gượng đứng dậy, với Phương Mặc: “Phương tiểu thư, xin lỗi, tiểu nhân thể đưa đến Nghịch Thủy.” Nhấc đao, về phía sơn đạo. Phương Mặc gọi ông ta lại: “Đứng lại! Ông cho rằng ông có thể sống sót xuống được Ngu Sơn? Chạy đến Túc Bắc mật báo?”

      Tiêu Tam cắn răng: “Cho dù thể, tôi cũng thể .” Tiêu Cửu chạy qua nâng ông, thấp giọng: “Tôi cùng ông xuống núi.” Bọn họ là hắc vệ Tiêu gia Túc Bắc, Túc Bắc nguy tại sớm tối, tất nhiên thể bất chấp.

      Phương Mặc lạnh lùng : “ cặp ngu xuẩn!” Tiêu Cửu trợn trừng mắt: “ nương, Tiêu Cửu tuy chẳng bằng bản lĩnh của , thế nhưng cũng thể coi thường như thế.” Phương Mặc cười lạnh tiếng: “Ta sai sao? Hai người cứ thế xuống núi, ngay cả Ngu Sơn cũng ra được, gì đến mật báo? Chẳng qua là công nộp mạng mà thôi!”

      Khuôn mặt đỏ au của Tiêu Cửu thoắt nghiêm túc, muốn đáp lại Tiêu Tam kéo , quay sang Phương Mặc: “Phương tiểu thư có biện pháp xuống khỏi đỉnh núi này?”

      Phương Mặc trầm mặc chốc lát, : “Tạm thời vẫn chưa có, có điều trời tuyệt đường người, mọi người cùng nhau bàn bạc, chung quy cũng nghĩ ra biện pháp.” đỉnh núi này vô cùng lạnh lẽo, nàng cũng thể để đoàn nữ nhân hài tử này chờ thêm đêm, ít nhóm người Tiêu Tam hỗ trợ, chỉ sợ nửa bước cũng khó , thời điểm thế này thể phân tán lực lượng.

      Tiêu Tam suy nghĩ lúc, dẫn theo nhóm người Tiêu Cửu trở lại đỉnh núi. Đỉnh núi này chính là chỗ cao nhất Ngu Sơn, chỉ chừng ba mươi, bốn mươi mét vuông, kỳ thạch như rừng, lại có sáu, bảy cây già, vì trời đông giá rét, tàng chỉ còn trơ mấy chạc, vách đá dốc đứng, giống hệt như lợi kiếm gọt thành. Mấy gốc cây già kia cũng khá nhiều năm, cành chạc tuy tươi tốt, nhưng sợi rễ phát triển to khỏe, theo vách đá thõng xuống, biết lan tới đâu.

      Phương Mặc kéo sợi rễ mấy gốc cây nọ, mặt sớm ướt băng, trơn nhẵn khó nắm, nàng ngẫm nghĩ chốc lát, rằng: “Muội xuống xem chút.” Tôn Cẩn Du đứng ngay cạnh nàng, vừa nghe lời này liền cuống lên: “Vẫn nên để ta.” Phương Mặc cười đáp: “Huynh nặng quá, chỉ sợ dây rễ này chịu được.”

      Tiêu Tam : “Phương tiểu thư, rễ cây băng dính thành thế này, chỉ sợ cũng chịu được trọng lượng của .”

      Phương Mặc cười cười: “Tiêu tổng quản có chỗ biết, rễ cây già tính dẻo dai rất kinh người, tuy nhìn mỏng manh, nhưng tráng hán bình thường trèo lên cũng thành vấn đề. Chỉ là trước mắt bị đông tuyết, tính dai khó tránh khỏi hơi yếu . Vóc người tôi thó, cơ thể lại , hẳn là được.”

      Tô Cẩn Nương lại cực kỳ căng thẳng, xẵng giọng: “Con bé này, Tiêu tổng quản được, con còn nhất định khoe khoang cái gì?” Phương Mặc nắm tay bà, thấp giọng: “Nương, đỉnh này quá lạnh, chúng ta nào có thể đợi lâu? Huống hồ, bọn tặc nhân canh giữ sơn đạo. Chúng nhân số đông đảo, giờ là ban đêm, lại có đá tảng cản đường, bọn chúng mới kiêng dè, khi trời sáng, bọn chúng rồi cũng tìm ra biện pháp dẹp đường. Đến lúc ấy, chúng ta còn mạng sao?” Tô Cẩn Nương còn do dự, Phương Mặc liền cười hì hì tiếp: “Nương, người khỏi cần lo, con xem trọng cái mạng của mình lắm, tuyệt tùy tiện mạo hiểm.”

      Tô Cẩn Nương do dự : “Vậy con nhất định phải cẩn thận!” Phương Mặc gật đầu, xé vải áo người chết quấn quanh tay, lại kéo rất nhiều sợi rễ tới, kết thành dây dài, dây quấn quanh hông, dây khác kéo trong tay, lấy hỏa chiết tử(1), đạp vách đá từ từ men xuống.

      Tôn Cẩn Du kéo siết rễ cây: “Muội nhất định cẩn thận.” Phương Mặc gật đầu cười, ngẩng đầu : “Yên tâm.” Nàng từng đặc biệt bỏ ra hai năm luyện tập leo vách núi với chuyên gia, xuống ngọn núi này chỉ là việc cỏn con, duy có phần vướng tay chân chính là khí trời thực tốt.

      Mọi người đều tụ vách đá nhìn nàng chậm rãi xuống, Tô Cẩn Nương thỉnh thoảng căn dặn tiếng “Phải cẩn thận”. Phương Mặc leo rất nhanh, lúc trước còn có thể thấy chẩm đầu đen đen của nàng, song sau thời gian nửa chén trà, cũng chỉ còn nhìn được thân người vận đấu bồng của nàng biến thành cụm mây đen mông lung, đến cuối cùng, trực tiếp màu đen thẫm, chẳng còn trông ra gì nữa.

      Trong lòng Tô Cẩn Nương kinh hãi, kêu lên: “Mặc nhi?” thanh khinh mạn của Phương Mặc truyền lên, “Nương, con đây.” Tô Cẩn Nương thở phào nhõm. Lại qua thời gian nửa chén trà, Tô Cẩn Nương thấy phía dưới chút động tĩnh, khỏi lại kêu: “Mặc nhi?” Lần này hề có thanh truyền đến.

      Ngay cả Tôn Cẩn Du cũng biến sắc, bám vào vách đá, kêu: “Phương Mặc?” Núi hoang tịch mịch, chỉ còn vọng của quay về, Tiêu Cửu giật rễ cây, áng chừng nặng , khuôn mặt đỏ lập tức biến sắc, nhanh chóng lôi dây rễ lại, vừa kéo lên nhìn, cuối dây nào còn bóng Phương Mặc?

      Tô Cẩn Nương đổ ra sau, hôn mê bất tỉnh.

      Mọi người nhất thời sững sờ, lát sau, Tôn Cẩn Du đột nhiên kéo dây rễ qua quấn lên người mình, mẹ Tôn Đại Nương bị dọa phát sợ, gấp gáp níu nhi tử lại: “Cẩn Du, con muốn làm gì?” Tôn Cẩn Du cũng quay đầu, chỉ vừa chuyên tâm thắt nút dây người như Phương Mặc làm, vừa : “Con xuống xem chút.”

      Tôn Đại Nương liều chết kéo tay : “Nhi tử, Phương Mặc ngã chết rồi, con còn muốn xuống?”


      ====

      (1)mồi lửa

      [​IMG]
      Nhã Tịnh thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 29
      “Ai cháu ngã chết?” Đột nhiên thanh khinh mạn nhàn nhã từ dưới truyền đến, mọi người cúi đầu nhìn xuống, dưới vùng vách đá tối om chậm rãi ra mái đầu đen bóng, mái đầu kia ngẩng lên, tất cả mọi người đều bắt gặp khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ, vô cùng vui nhìn bọn họ.

      phải Phương Mặc còn là ai?

      Tôn Cẩn Du lập tức nở nụ cười, bám vách đá, vui mừng kêu: “Ta kéo muội lên.” Phương Mặc lạnh lùng đáp: “ cần, tự muội có chân!” Chỉ trong nháy mắt, Phương Mặc lập tức bò lên như khỉ, nàng vừa lên tới liền : “Ai kéo rễ cây về vậy? Làm hại cháu tìm nửa ngày! May mà mấy cây này già tuổi nhiều sợi rễ, bằng cháu lên thế nào?”

      Tiêu Cửu cười hì hì: “Trách tôi, trách tôi, đều trách tôi. Rễ cây do tôi kéo lên, tôi còn tưởng rằng nương….hì, hì.” Phương Mặc hung hăng trừng cái, hỏi: “Nương ta đâu?” Tô Cẩn Nương yếu ớt tỉnh lại, nghe tiếng Phương Mặc khẽ kêu: “Mặc nhi.”

      Phương Mặc nắm tay bà: “Nương, con vẫn tốt lành mà.” Tô Cẩn Nương lại kéo chặt tay nàng, bỗng chốc khóc nức nở, nữ nhi này của bà có được rất dễ dàng. Nhớ năm đó vì khuyết điểm dung mạo, bà đành phải tuyển người ngoài thôn làm phu tế, mấy năm mới có được nữ nhi, nhưng chẳng ngờ sinh ra lại là đứa bé đần độn, ba bốn tuổi còn chưa biết chuyện, lúc đó bà tự cho rằng đời này chỉ sợ phải khổ sở mà thôi. Ai biết rằng năm khuê nữ được năm tuổi lại đột nhiên có chuyển biến tốt, chỉ mở miệng chuyện, mà cũng thông tuệ cực kỳ, đặc biệt lại can đảm hơn người. Ngay cả cha già Tô Tuân cũng mừng rỡ hết sức, dứt khoát con bé này nhất định có lai lịch lớn. Bấy giờ cuộc sống của bà mới dần dần chuyển tốt. Song nay lại lâm vào thời loạn lạc, nếu phải nữ nhi, sao bà có thể bình yên sống sót.

      Tô Cẩn Nương càng nghĩ càng thương tâm, nếu nữ nhi có chuyện bất trắc, bà sống còn hi vọng gì nữa.

      Phương Mặc giọng an ủi nửa buổi, lại ngừng đồng ý tiếp tục làm việc nguy hiểm, bấy giờ Tô Cẩn Nương mới từ từ dừng khóc, vừa nức nở vừa : “Con cũng thể lại làm những chuyện nguy hiểm kia nữa, nương chịu được.”

      Tiêu Tam thấy tâm tình hai mẹ con cuối cũng cũng ổn định, lúc này mới dám thấp giọng hỏi: “Phương tiểu thư, rốt cuộc phía dưới có được hay ?” Phương Mặc đáp: “Dưới vách đá này là sơn cốc, đêm nên ta cũng nhìn , nhưng xem ra là sơn cốc . Ta bốn phía mấy bước, dưới đó còn có dòng suối , có điều nước suối kết băng rồi.” Tiêu Tam nén kích động trong lòng: “Tiểu thư cho rằng sơn cốc này thông qua được chăng?”

      Phương Mặc gật đầu: “Hẳn là được, tuy ta đợi lâu, nhưng trong núi có gió thổi qua, lại có suối nước, có lẽ phải cái hang bịt chết, chúng ta vẫn có thể tìm đường thông ra ngoài. thế nào cũng tốt hơn ngồi đỉnh núi chờ người tới giết. Tiêu tổng quản, ông thấy có đúng ?”

      Tiêu Tam gật đầu liên tục, áp chế kích động trong lòng, “Phương tiểu thư đúng lắm, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi chỗ này.” Vội vã gọi nhóm người Tiêu Cửu lại đây, báo lời Phương Mặc cho bọn họ biết, tất cả mọi người đều tinh thần đại chấn. Phương Mặc lại trình bày tình sơn cốc cho nhóm người Vinh Tiến Vũ Tôn Cẩn Du, để mọi người chuẩn bị cùng nhau xuống dưới vách đá.

      Tiêu Tam sai người kéo mấy rễ cây lại, quấn kết thành dây thừng lớn, may mà đỉnh này cây già có nhiều, đa phần lại sinh trưởng dựa vào vách đá, rốt cuộc giúp bọn họ kết liền ba bốn sợi thừng lớn. Tiêu Cửu thử tình dai của những dây thừng nọ, xuống đến đáy vực đầu tiên, bao lâu, dây thừng lay động, Tiêu Tam : “Được rồi, lão Cửu tới nơi, có lẽ nên để nhóm phu nhân thiếu gia xuống trước thôi.”

      Đến phiên các nữ nhân việc này tất nhiên thể thông thuận, đoàn người nhìn nhau, nhưng chẳng ai tiến lên. Mấy phụ nhân Bắc địa này mặc dù phải xuất thân kim quý, thế nhưng bằng mấy sợi rễ cây xuống vách núi đen ngòm vẫn là lần đầu tiên, tất nhiên là sợ dám.

      Tiêu Tam hơi nhướng mày: “Các phu nhân vẫn nhanh lên thôi, nếu cứ dây dưa đến trời sáng, mọi người cũng được nữa.” Tôn Cẩn Du khẽ với mẹ : “Nương, thừng rễ kết này dù trông chắc chắn, nhưng thực tế cũng phải vậy, con vừa mới thử rồi, xác thực vô cùng khó đứt. Phương pháp của Phương Mặc cũng rất hay, quấn dây thừng quanh hông dễ ngã.

      Tôn Đại Nương cắn răng: “Được, ta .” hông quấn dây, bắt chước Phương Mặc từng bước từng bước nhảy xuống. Mọi người đợi lúc lâu, dây thừng mới lay. Tôn Cẩn Du cười : “Chu bá mẫu, bác xem, đâu có chuyện gì phải ?” Chu thị gật gật đầu, liếc mắt nhìn Chu Tương Tú: “Tương Tú, con xuống .”

      Có Tôn Đại Nương mở đầu, mấy người tiếp theo đều thuận lợi xuống dưới. Đợi đến khi đỉnh núi chỉ còn ba người Phương Mặc, Tôn Cẩn Du, Tiêu Tam, Tôn Cẩn Du chuẩn bị dập hỏa chiết tử Phương Mặc cản lại: “Chậm .” Nàng nhen lại những hỏa chiết tử kia lần nữa, cắm đỉnh núi, lại thêm rất nhiều củi khô vào đống lửa mặt đất, cởi đấu bồng của mình khoác lên cành cây, cười hì hì: “Chúng ta dùng chiêu kim thiền thoát xác(1), sao lại chẳng thêm chiêu giương đông kích tây? Việc hay nên thành đôi thành cặp mà.”


      (1)Kim thiền thoát xác (金蟬脫殼): ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay kịp

      Tiêu Tam nhìn bó đuốc rừng rực, gió Bắc thét gào, thổi tung đấu bồng đen của Phương Mặc lên cao, quan sát từ xa xa tựa người đứng đỉnh núi. Ông ta cười : “Phương tiểu thư người đỉnh suy cho cùng vẫn hơi đơn.” Dứt lời, lượm chạc rễ mặt tuyết, cởi áo lông của mình khoác lên . Tôn Cẩn Du giờ mới hiểu ra, vội vã cởi đấu bồng người, treo bên cạnh Phương Mặc.

      thời điểm đêm thâm nhất, đỉnh Ngu Sơn ánh lửa ngút trời, gió Bắc gào rống thổi bó đuốc kêu phần phật, đỉnh núi còn ai, chỉ có quần áo ba người phất phơ theo gió, từ xa nhìn lại, tựa như có mấy người đứng ở đó. Mà phía dưới sơn đạo, thủ lĩnh hắc y nhân ngẩng đầu trông lên đỉnh, hạ lệnh đóng trại ngay tại chỗ, hừng đông dẹp đường lên núi.

      Nhóm người Phương Mặc im lặng xuống núi, cả đoàn thu dọn đơn giản lần, Phương Mặc Tôn Cẩn Du giơ đuốc mở đường phía trước, nữ nhân hài từ còn lại đều ở chính giữa. Tiêu Tam Tiêu Cửu chặn hậu, chậm rãi lần mò tiến lên trong sơn cốc. Sơn cốc này ít dấu chân người, kỳ thạch quái mộc san sát, tuyết đọng lâu ngày tan, người vừa bước lên, tuyết đọng liền ngập tới bắp đùi, nhóm bọn họ nhiều là nữ nhân hài tử, chỉ có mấy hán tử cũng phần lớn là mang thương tích, tiến lên khá chậm chạp.

      Trời dần sáng, trong sơn cốc từ từ bay lên tầng sương mù, nhiệt độ cực thấp. Phương Mặc đằng trước, đột nhiên nghe Chu Tương Tú la to tiếng, “Nương…”

      Phương Mặc ngoảnh đầu xem, hóa ra là Chu thị ngã xuống mặt tuyết, tất cả mọi người đều vây quanh. Phương Mặc sờ tay Chu thị, rét cứng, khuôn mặt cũng xanh tím. Nàng mở mí mắt Chu thị quan sát đồng tử, có dấu hiệu phóng to. Chu Tử Hân vốn cùng Vinh Tiến Vũ khiêng Tô Cẩn Nương, lúc này cũng chạy qua, sốt ruột hỏi: “Nương huynh sao vậy?”

      Phương Mặc trầm giọng : “Phải nhanh tìm nơi để thân thể bà ấm lên, nếu chậm sợ là qua được.” Chu Tử Hân : “Chỗ quái quỷ này ngay cả bóng người cũng chẳng có, lấy đâu chỗ cho chúng ta dừng chân?” Nhóm người Tiêu Cửu leo lên cây già quan sát bốn phía, muốn tìm điểm dừng chân. Tôn Cẩn Du đột nhiên kêu lên: “Phương Mặc, mau sang bên này xem!” Phương Mặc vội vã chạy tới, nhìn về nơi Tôn Cẩn Du chỉ, ngờ ngợ nhận ra phía trước có căn nhà tranh.

      Chu Tử Hân cõng Chu thị, mọi người vội vã dắt nhau về phía nhà tranh kia. Đền gần, trong lòng Phương Mặc lạnh phân nửa, nhà tranh này đổ nát ngổn ngang, nóc nhà chỉ còn nửa gian, lâu ngày thiếu vắng hơi người. Song dù sao có còn hơn . Chu Tử Hân thả mẫu thân xuống mặt bàn dài lụp xụp, cởi đấu bồng của mình đắp lên người bà. Tiêu Tam gấp gáp phân công người nhóm lửa sưởi ấm, tất cả mọi người đều mệt lả, lặng lẽ vây quanh đống lửa.

      Chu Tương Tú đút cho mẫu thân mấy ngụm nước nóng, tay chân Chu thị dần có chút nhiệt độ, thế nhưng người vẫn mê man. Phương Mặc qua xem Tô Cẩn Nương, tình trạng của bà cũng chẳng khá hơn Chu thị là bao, Phương Mặc gọi mấy tiếng, lúc này Tô Cẩn Nương mới mơ hồ mở mắt, kêu tiếng “Nữ nhi ngoan” lại thiếp . Phương Mặc nắm tay bà chặt, trong lòng giá lạnh như khí trời.

      Con đường này trước mắt thể tiếp.

      Tiêu Tam tới, thấp giọng thưa: “Tiểu thư, đường này chỉ sợ là thể tiếp nữa.” Phương Mặc gật đầu: “Tiêu tổng quản đúng lắm, phiền ông triệu tập mọi người lại đây, chúng ta phải chia nhau làm việc.” Nhân mã Tiêu Tam mang theo chỉ còn bốn người, ngoại trừ Tiêu Cửu, mấy người này đều bị thương, nghe triệu tập tập trung lại.

      Phương Mặc đứng trước đống lửa, giá rét về lâu làm khuôn mặt nhắn của nàng trở nên trắng xanh, môi chút huyết sắc, độc đôi mắt đen thẫm, lóe lên ánh lạnh quật cường. Nàng quét qua mọi người, Tôn Cẩn Du đỡ Tôn Đại Nương đứng dựa vào tường, Chu Tử Hân và Chu Tương Tú trông coi trước tháp Chu thị, nhà Vinh Tiến Vũ dồn sát bên đống lửa sưởi ấm, nhóm người Tiêu Tam nhìn nàng, Nhiếp Vân Húc víu góc áo của nàng theo sát.

      Nàng chậm rãi : “Phương Mặc có lỗi với các vị, vốn nghĩ rời khỏi Túc Bắc là tốt nhất, nhưng chẳng ngờ lại lôi mọi người vào hiểm cảnh hôm nay. Là Phương Mặc suy nghĩ chu toàn. Vừa rồi tôi và Chu tổng quản thương lượng, hoàn cảnh tại của chúng ta là thể tiếp, cần xuất ra mấy người chạy về Túc Bắc cầu viện, những người còn lại chờ ở đây, gian nhà tranh này dầu cũ nát, vẫn có thể che chút gió tuyết.”

      Tiêu Cửu tiến lên bước: “Tôi cùng nương về Túc Bắc, lão Tam và những huynh đệ khác có thương tích người đều lưu lại, mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định trở về.”

      Tất cả mọi người yên lặng nhìn họ, Nhiếp Vân Húc kéo kéo góc áo Phương Mặc, nghểnh đầu: “Tỷ tỷ, đệ cùng tỷ.” Phương Mặc cười sở sờ đầu cậu bé: “Đệ với tỷ ai ở lại chăm sóc thẩm nương?” Nhiếp Vân Húc chun mũi cái, nhìn Tô Cẩn Nương phiến khung phía sau, lầu bầu : “Vậy đệ ở lại chăm sóc thẩm nương, tỷ tỷ, tỷ phải nhanh đến đón chúng ta đó.”

      Phương Mặc gật đầu: “Húc nhi ngoan nhất, Húc nhi yên tâm, tỷ tỷ nhất định mau trở lại đón hai người.”

      Tôn Cẩn Du đột nhiên đứng ra: “Phương Mặc, ta với muội.” Tôn Đại Nương nhìn , muốn lại thôi, nhi tử này của bà bướng lên xưa nay chẳng hề nghe khuyên bảo.

      Phương Mặc nghiêng đầu nhìn , cười : “Được.”

      Phương Mặc thu dọn hành trang, tới bên Tô Cẩn Nương, nắm tay bà kêu tiếng, “Nương.” Tô Cẩn Nương mở mắt ra, uống mấy hớp nước nóng, mặt dần có huyết sắc, Phương Mặc thấp giọng rằng: “Nương, người chờ con, con nhất định trở lại đón người.” Tô Cẩn Nương nở nụ cười, vuốt tóc rối nơi thái dương nữ nhi, ôn nhu : “Bất kể con làm gì nương đều tin con, con đừng lo cho nương, đường bản thân nhất định phải cẩn thận.”
      Nhã Tịnh thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 30
      Đại Chu năm Vĩnh Lịch thứ ba mươi, mùa đông Mạc Bắc năm ấy lạnh giá khác thường, tuyết lớn từ đầu tháng mười rơi, đến trung tuần tháng mười vẫn có dấu hiệu dừng lại, toàn bộ Mạc Bắc tựa như được băng tuyết đúc thành, rãnh nước cũng hóa băng. Mùa đông Túc Bắc năm đó đặc biệt khó khăn, người Bắc Địch từ Tấn Châu kéo đến, dựng trại đóng quân cách cổng Bắc chưa tới mười dặm, vây khốn Túc Bắc. Tuy Túc Bắc còn cổng Tây có thể ra vào, song bên kia sơn mạch miên man trùng điệp, sơn đạo khúc khuỷu khó , nhân mã và xe tiến lên gian nan, mọi thứ trong thành Túc Bắc dần thiếu thốn, vật giá tăng cao.

      Ngày hôm đó tướng thủ Trương Thường Tú đứng tường thành cổng Bắc trông xuống, dòng người xếp hàng ra vào cổng thành dài dằng dặc, từ đầu đến cuối đều thấy mút. Ra khỏi thành nhiều là vài xe ngựa nhà giàu, hộ vệ hộ tống tùy tùng số lượng khác nhau, chạy về phía trang viên ngoài thành của mình, tránh tình hình thiếu vật chất và thế cuộc phân tranh đương thời, còn vào thành đa phần lại là ít lưu dân châu huyện phụ cận, dắt díu con cái lảo đảo , đội ngũ kéo liên tục tới dưới chân núi Ngu Sơn mà vẫn chưa thấy đầu cùng. Trận tuyết lớn này dai dẳng tháng có dư, gió Bắc rét buốt, Trương Thường Tú đứng đó lát liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo thấu xương.

      Phó tướng Vu Thiên Hải cười : “Đại nhân, gió tuyết lớn quá, vẫn nên tránh trong doanh trướng bên kia thôi. Bên này có mấy người hạ quan trông coi hẳn là sao.” Trương Thường Tú trừng cái, định thuyết giáo vài câu nghĩ lại chung quy cũng mang phần ý tốt, liền chỉ giơ tay, nhàn nhạt đáp: “Khỏi cần.”

      Trước mắt thế cuộc gian nan, Bắc Địch bao vây cổng Bắc mấy ngày, đại tướng dẫn quân chính là con trai thứ tư của thủ lĩnh mười tám bộ Vũ Văn Hạ Nhiên, xưa nay danh xưng ngọc diện hồ ly Vũ Văn Diệu. Kẻ này dù trẻ tuổi, lại được Vũ Văn Hạ Nhiên hết sức coi trọng, tuổi mới chừng hai mươi cũng mấy lần lãnh đạo đại quân xuất chinh, hơn nữa ít khi nghe bại trận. Vây Túc Bắc lần này, Vũ Văn Diệu cũng gấp rút công thành, chỉ bao chặt cổng Bắc, liên tục gây rối xung quanh, đại đội lương thảo Túc Bắc ra vào liên tiếp bị cướp, rất nhiều điền trang phú thương bị cướp bị đốt, bộ muốn vây chết Túc Bắc. Song hai ngày nay thái độ lại rất khác thường, bắt đầu trắng trợn công thành, vỏn vẹn hôm qua mấy lần công kích, nếu chẳng phải tường thành Túc Bắc kiên cố, Tiêu Thế tử năng lực trác việt, chỉ sợ Túc Bắc sớm phá thành.

      Trương Thường Tú nhìn những dòng người kia, chau mày, tại ông được phái đốc thủ cổng Tây, dẫu bên này chưa chiến hỏa, nhưng trong lòng ông cũng thấp thỏm bất an. Túc Bắc nay chỉ còn cổng Tây là được ra vào, dòng người phức tạp, sợ nhất địch quân Bắc Địch cũng theo trà trộn vào thành, lại trong ngoài cấu kết, vậy Túc Bắc cũng nguy mất.

      Kiểm soát cổng thành đặc biệt nghiêm ngặt, hơn nửa ngày trôi qua mà đội ngũ vào thành chỉ chậm chạp tiến lên vài chục người. Trương Thường Tú xa xa liền bắt gặp ba con khoái mã từ chân núi Ngu Sơn chạy lại, gió tuyết mờ mắt, ông vốn tưởng rằng lưng ngựa chỉ có hai người, đợi đến gần hơn chút mới phát lưng ngựa trước nhất hóa ra cũng có người, chỉ là thân hình thấp bé, lại thêm gió rít ngựa phi nên mới nhìn . Ba con ngựa kia tốc độ cực nhanh, hoa tuyết bị móng ngựa hất lên hình thành đường bụi dài, chỉ trong chốc lát đến dưới thành.

      Thủ binh cổng thành sớm giơ cờ xí phất về phía ba người, ra hiệu xuống ngựa để kiểm tra. Nhưng ba người kia mã tốc hề giảm, xông thẳng qua thủ binh. Trương Thường Tú hơi nhướng mày, vội vã nhảy xuống tường thành — chỉ sợ là người phủ đệ nhà ai biết tình hình trước mắt, mực càn quấy như trước. Ông chuẩn bị bố trí chặn ngựa, ba người kia đến trước mặt, người trong đó giơ cao thiết bài màu đen, Trương Thường Tú vừa thấy hoàn toàn biến sắc, ý định ngăn cản biến thành hét lớn với thủ quân xung quanh: “Mau dọn đường, tránh ra!”

      đám thủ quân thiết lập chấn song nhất thời biết làm sao cho phải, Trương Thường Tú chạy mấy bước tới, tự mình dời chấn song, để khoái mã ba người vào thành.

      Ba con ngựa sớm còn tung tích, mà Trương Thường Tú vẫn đứng tại cổng thành thở dốc, tay người kia vừa mới nâng lên chính là bài hắc vệ nhất đẳng của phủ Túc Bắc Vương. Hắc vệ phủ Túc Bắc Vương là quân đoàn thần bí nhất Mạc Bắc, phụ trách an nguy nhân vật trung tâm vương phủ, đều là người có năng lực tuyển từ các quân các doanh Mạc Bắc, trong đó lại phân thành ba bậc, mà nhất đẳng chính là nhân vật nòng cốt của hắc vệ, lúc bình thường thể gặp được bài hắc vệ nhất đẳng.

      Chỉ sợ rằng quân tình lai có biến hóa. Trương Thường Tú vừa thở dốc vừa nghĩ, gió Bắc rít gào, mùi máu tanh mình ba người kia đến giờ vẫn chưa tan.

      Tiêu Cửu dẫn Phương Mặc Tôn Cẩn Du thẳng đến đại trướng cổng Bắc. đường họ đến đây rất dễ dàng, sau khi ra khỏi sơn cốc suýt va chạm với đại quân Bắc Địch, nếu phải Phương Mặc cơ trí, chuyển qua lối khác rời khỏi, lại cướp ngựa của nhà phú thương, lúc này mới tranh được với người Bắc Địch trở về trước.

      Dọc đường Tiêu Cửu giơ bài sắt đen, thẳng vào trong đại trướng. Tiêu Cửu được dẫn tiếp kiến Thế tử Tiêu Vinh, Phương Mặc và Tôn Cẩn Du phải người trong quân, được mang tới trướng khác tạm thời chờ.

      Phương Mặc sai người bưng tới chậu nước nóng, rửa mặt, ngửi thấy mùi máu tanh người mình hơi nhướng mày, song trước mắt phải lúc chú trọng, nàng đành yên lặng ngồi xuống, rót liền mấy ngụm trà nóng. Cũng bao lâu, họ liền được mời đến đại trướng.

      Lúc Phương Mặc đến trong trướng chỉ có hai người Tiêu Vinh Tiêu Trinh, Tiêu Cửu được dẫn xuống. Tiêu Vinh khoác áo lông dài xám bạc, gương mặt tuấn tú như họa hơi lên tia mệt mỏi, nghiêng người dựa vào ghế, tay đỡ thái dương trầm tư.

      Tiêu Trinh đứng thẳng bên, nghe thấy có người tiến vào hơi nghiêng đầu nhìn sang. Phương Mặc thân áo vải xanh lấm tấm vết máu bắn, chải song kế, đường vội khiến hai gò má vốn trắng ngần đều ửng vệt đỏ hồng vì lạnh, ánh mắt trước sau như thâm thúy như mực nước. Tiêu Trinh khẽ giương mắt phượng: “ bò từ trong đống người chết ra à? Sao lại giày vò bản thân thành thế này?”

      Phương Mặc hơi nghiêng đầu, ngửi người mình cái, cười : “Đúng đó, trong đống người chết có chuyện gì mà tốt cho được?”

      “Nhị đệ.” Tiêu Trinh muốn đáp trả, Tiêu Vinh ngẩng đầu, thấp giọng quát , lại quay sang khẽ mỉm cười với Phương Mặc: “Vừa rồi Tiêu Cửu giải thích tình, mà quân tình quá gấp, thể tìm nương lần nữa hỏi vài câu, mong rằng nương thứ lỗi, chớ trách chúng ta thông cảm.”

      Phương Mặc lắc đầu: “ đâu, Tiêu Thế tử có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi là được.”

      Tiêu Vinh do dự chốc lát, : “Theo nương thấy, nhân mã Bắc Địch từ Huệ Châu hướng về Túc Bắc, ước chừng khi nào đến?” Phương Mặc hơi trầm tư, đáp: “Trễ nhất cũng là giờ Tuất (7-9h tối) hôm nay.”

      “Giờ Tuất? Nhanh như vậy?” Tiêu Trinh biến sắc, hỏi Phương Mặc: “ tính sai đấy chứ?” Phương Mặc cười lạnh: “Dọc đường chúng tôi suýt chút đụng phải bọn chúng, chẳng qua chúng tôi chỉ có ba người, lại cướp mấy con ngựa tốt, hành động khôn ngoan nhanh chóng hơn chút mà thôi. Trinh thiếu gia xem, người Bắc Địch và chúng tôi còn phải thời gian chân trước chân sau?”

      Tiêu Vinh gật đầu, chậm rãi : “Huệ Châu hôm qua hẳn còn, Bắc Địch phàm nhổ bỏ sẵn mỗi Thám báo doanh từ Huệ Châu đến Túc Bắc, hành quân tất cực nhanh. Giờ Tuất có lẽ là trễ nhất.” Lại ngẩng đầu nhìn về phía Phương Mặc, ôn hòa cất lời: “Nghe người nhà vẫn còn trong sơn cốc núi Ngu Sơn, dự định khi nào đón họ?”

      Phương Mặc thấy lúc này Tiêu Vinh còn có tâm tình hỏi chuyện của nàng, trong lòng khỏi thầm khen trầm ổn, cười đáp: “ dối gạt Thế tử, tôi muốn xin ngài ân huệ. Lúc trước hai trăm người ngài giao tuy chỉ còn mấy người, song điều này cũng phải lỗi của tôi, ngài có thể cho tôi mượn mấy người dùng lần nữa được ? Ngài yên tâm, tôi đương nhiên chẳng công đòi ngài giúp đỡ.” Vừa vừa lấy bản vẽ từ túi gấm trong ngực ra, “Vốn định qua Nghịch Thủy rồi đưa cho ngài, nay tôi đưa cho ngài luôn vậy…”

      Lời nàng còn chưa hết, Tiêu Trinh liền đoạt lấy túi gấm, cau mày lật xem nửa ngày, ngập ngừng: “Cái này, sao lại quen mắt vậy nhỉ?”

      Đầu óc Phương Mặc tức tối sầm, hỏng rồi, tiểu tử này nhìn quen mắt cũng đúng thôi, túi gấm này vốn là của mà, bị nàng tiện tay dắt dê dùng cất bản vẽ. Phương Mặc đoạt lấy túi gấm, lấy bản vẽ ra, lại nhanh chóng nhét vào lồng ngực, miệng khó chịu: “Trinh thiếu gia gì vậy? đời này đồ châm tuyến như thế, chất vải như thế có đầy ra, chẳng lẽ ngài còn tưởng tôi lấy đồ của ngài?”

      Tiêu Trinh cau mày nhìn Phương Mặc, Phương Mặc mỉa vài câu cũng để ý đến nữa, trưng biểu cảm rất--vui-vì-bị-người-đả-kích rành rành mặt, với Tiêu Vinh: “Tiêu Thế tử yên tâm, tôi cũng cần người bây giờ, đương nhiên là phải đợi xong trận đánh này mới thương lượng tiếp.” tại dù nàng có nhân thủ, cũng thể xuyên qua phòng tuyến của người Bắc Địch đến phía sau họ tìm người được.

      Mày mắt Tiêu Vinh mang theo cười nhạt, túi gấm trong tay Phương Mặc tuy chàng chỉ liếc thoáng, nhưng vẫn nhìn ra chỗ khác biệt — chất liệu vải nọ là trân phẩm những năm trước trong cung thường ban xuống, toàn bộ Mạc Bắc chỉ sợ tìm được xếp thứ hai, còn châm tuyến lại được xuất ra từ Phương Tú các của Tây Nam Đoạn gia, cả Mạc Bắc cũng chỉ hai nha đầu bên người Vương phi mới có tuyệt kỹ này. Càng khéo chính là, người chàng cũng có cái giống như đúc. (Bà chị vô sỉ à, bị người ta phát rồi kìa :v)

      Tiêu Vinh cũng vạch trần, mang cười nhìn Phương Mặc, tiểu nương này vẻ mặt thanh đạm u nhã, vẻ bối rối cũng . Tiêu Vinh chậm rãi : “Cho dù lúc này nương cần người, ta cũng cho được, còn chẳng bằng cùng chúng ta đánh thắng trận này, lại tìm người cũng muộn.”

      Phương Mặc mỉm cười: “Tiêu Thế tử đùa, tiểu nha đầu như tôi nào có thể xuất trận giết địch với mọi người?” Tôn Cẩn Du cùng nàng tiến vào, thấy nàng như thế khỏi trong lòng quýnh lên — trận chiến này hiển nhiên càng nhanh càng tốt, mẫu thân còn chờ trong sơn cốc, có điều Phương Mặc cũng đúng, dù sao muội ấy cũng là nương gia, làm sao ra trận giết địch cùng các nam nhân được? Song bất kể Phương Mặc có hay , thế nào cũng phải tham gia.

      Đoạn Tôn Cẩn Du tiến lên bước, chắp tay rằng: “Tiêu Thế tử chê, Tôn Cẩn Du nguyện theo sau ngài, cùng giết những kẻ Bắc Địch kia!”

      Phương Mặc kinh ngạc nhìn , cậu bé thà này à, ai nàng ? Nàng cũng hi vọng trận chiến này càng nhanh kết thúc càng tốt, nàng cũng có người thân chờ cứu mạng đây. Có điều làm việc này chung quy phải được chút lợi lộc chứ nhỉ? Dựa theo nguyên tắc của Phương Mặc, việc có chỗ tốt như thế bình thường làm, đặc biệt là việc liều mạng, càng phải có chút ngon ngọt mới được, dù rằng mình có lẫn việc tư trong đó, thế nhưng bảo vệ quốc gia lại chẳng quan hệ gì nhiều đến nàng.

      Tiêu Trinh nghe Tôn Cẩn Du vậy, rất cao hứng vỗ vai , hào khí ngất trời tuyên bố: “Được, chúng ta cùng nhau giết những con cẩu Bắc Địch.”

      Phương Mặc có kích động muốn đỡ trán, thế Tôn Cẩn Du còn vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng: “Phương Mặc, những ngày qua muội cũng mệt nhọc rồi, muội tới nhà ta nghỉ ngơi trước . Chờ ta trở lại, cùng muội đón bá mẫu.” Phương Mặc đè cơn chán nản của mình xuống, cười : “Huynh có nhà cũng về, muội đương nhiên phải cùng với huynh. Tuy rằng muội chỉ là giới nữ lưu, thế nhưng cũng biết ít đại nghĩa, lúc này có thể cố phần lực, tự nhiên là việc nghĩa chẳng từ.”
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 31
      Tô Cẩn Nương còn ở trong sơn cốc, Phương Mặc tự nhiên muốn càng nhanh đón bà về càng tốt, trận chiến Tây môn Túc Bắc nàng vốn định quan tâm, có điều do thói quen làm việc trước đây, lúc tham gia chuyện liều mạng như thế đầu tiên nghĩ đến chính là có thù lao hay . Nếu ngay cả thiếu niên Tôn Cẩn Du hiền lành này cũng phấn đấu quên mình, sao nàng còn biết ngượng thừa nước đục thả câu? Lập tức liền chuyển tâm tư, thốt lời hào khí tràn trề. Tiêu Trinh cau mày quan sát Phương Mặc — xem nha đầu chết tiệt kia là lật lọng, vừa mới nãy còn bộ chỉ e tránh kịp, lúc này lại dáng vẻ việc nghĩa chẳng từ tận trung vì nước, Tiêu Trinh khỏi hừ lạnh tiếng. Phương Mặc nhìn : “Sao? Trinh thiếu gia xem thường tôi?”

      Tiêu Trinh trừng nàng cái, muốn mỉa mai vài câu, bắt gặp Phương Mặc cặp mắt đen láy, khóe môi hơi giương, nhất thời phát cáu lại thấy đáng, tức giận : “ có gì!” đại nam nhân như so bì với tiểu nha đầu làm gì, còn phải bị người chê cười? Tiêu Trinh quay mặt qua bên.

      Màn cửa đại trướng bị xốc lên, thiếu niên thanh tú mười bảy mười tám tuổi tiến vào, chính là tiểu tư bên người của Tiêu Vinh Đông Lai. Con ngươi đảo qua mọi người xung quanh, lại cúi đầu thưa: “Thế tử gia, đại nhân các lộ đều đến đông đủ.” Tiêu Vinh đứng lên, hỏi: “Hồ tiên sinh tới chưa?” Đông Lai trả lời: “Hồ tiên sinh còn chưa tới.” Tiêu Vinh nhìn Phương Mặc và Tôn Cẩn Du, cười : “Cùng qua thôi.”

      Phương Mặc theo Tiêu Vinh Tiêu Trinh chuyển tới đại trướng khác, bên trong ngồi đầy vòng người, thấy Tiêu Vinh vào đều đứng dậy. Phương Mặc quan sát những người này, đa số là đại tướng lĩnh quân toàn thân áo giáp đen như mực, mặt mang theo sát khí rét lạnh, đoán rằng ắt là đại tướng lĩnh quân các tuyến. Chúng nhân phòng bắt gặp Tiêu Vinh mang theo hai thiếu niên xa lạ vào, tất nhiên là tránh được nhìn thêm vài lần.

      Tiêu Vinh ngồi chưa được bao lâu, ngoài doanh trướng liền truyền đến tiếng động lộp cộp. Phương Mặc cảm thấy kỳ quái, thanh này nghe như tiếng bước chân, nhưng lại cũng đúng hoàn toàn — nào có người dám ồn ào nơi nghiêm túc thế này? nghi hoặc, Tiêu Vinh trái lại nở nụ cười trước tiên: “Hồ tiên sinh đến rồi, mau mời vào.”

      Quả nhiên ở cửa có hai người tiến vào. Người phía trước ước chừng ba mươi, khuôn mặt gầy gò, mày ngắn mắt híp, bên mép hai sợi râu cá trê, thân nho sam tay rộng, guốc gỗ chân lộp cộp vang vọng, mà phía sau ông ta là tiểu tư áo xanh, ước chừng mười bốn mười lăm, diện mạo thanh tú, ôm cây đàn thất huyền cầm(1). Phương Mặc trông thấy hai người này mắt khỏi trợn lớn: Kẻ này thực chẳng hề phụ cái danh họ Hồ chút nào, chỉ khuôn mặt thôi y hệt con hồ ly, còn để tiểu tư ôm cầm đến, trông phong nhã phô trương.


      (1)Thất huyền cầm: loại đàn cổ gồm hộp bằng gỗ và bảy dây đàn.

      Tiêu Vinh sớm đứng dậy, cười : “Hồ tiên sinh mau ngồi.” Hồ tiên sinh nọ ngược lại chút hoang mang vào, chậm rãi cất lời: “Thế tử gia, Bất Quy vừa vặn có chuyện quan trọng muốn bẩm.” Tiêu Vinh ngẩn ra: “Hồ tiên sinh mời trình bày.”

      Hồ Bất Quy sắc mặt trầm nghiêm, rằng: “Bất Quy mới biết được tin tức, Huệ Châu thất thủ vào hôm qua, tướng thủ Hô Diên tướng quân và tiểu tướng quân đều chết trận sa trường.” Tiếng ông vừa dứt, người cả trướng lập tức náo loạn, vị tướng quân cách thủ tọa gần nhất đứng dậy: “ thể nào!” Ông ta đầy mặt râu rậm, lúc chuyện mắt hổ trợn tròn, “Huệ Châu binh lực thua Tỷ Thủy, há dễ thất thủ?”

      Hồ Bất Quy chuyển qua tướng quân kia: “Hồ tướng quân tin Bất Quy?” Tướng quân kia chính là phó trấn phủ sứ Túc Bắc Hồ Vĩnh Lợi, nay quân chức ông ta chỉ sau Tiêu Vinh, đối với việc Tiêu Vinh coi trọng văn sĩ như Hồ Bất Quy vốn có chút phục, tức cả giận: “ dám. Hồ tiên sinh, tin tức trọng đại bậc này, vì sao toàn bộ Thám báo doanh Túc Bắc mảy may phong thanh? Tiên sinh lại lấy được tin tức trước tiên, Hồ mỗ đúng là muốn hỏi tiên sinh tin tức này đến từ đâu?”

      Hồ Bất Quy liếc mắt nhìn , nhàn nhạt : “Hồ tướng quân có tin hay đều chẳng quan trọng, quan trọng chính là, Thế tử gia có tin hay .” Hồ Vĩnh Lợi tức đến mặt đỏ gay, muốn phản bác Tiêu Vinh đưa tay ngăn cản: “Hồ tướng quân mau ngồi xuống, tin tức này của Hồ tiên sinh quả thực thiên chân vạn xác.”

      Hồ Bất Quy chắp tay, liền dời mắt sang chỗ khác. Tiêu Vinh lại tiếp: “Việc này ta cũng mới biết được, cho nên mới gọi mọi người đến cùng thương nghị. Đại quân Bắc Địch tuyến Tây lúc bắt đầu đoạt Huệ Châu nhổ sẵn Thám báo doanh và dịch trạm các lộ của chúng ta, vì thế thám báo mới lấy được chút tin tức nào của Huệ Châu. Trước mắt bọn chúng cách Túc Bắc chưa tới nửa ngày, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó.”

      Cả trướng lặng ngắt như tờ. Túc Bắc cũng chỉ chừng hai mươi vạn binh lực, phần lớn bố phòng ở cổng Bắc, vốn hi vọng Huệ Châu phía Tây có thể chống vững áp lực, chờ viện quân Đại Chu đến, nhưng trước mắt viện quân chưa kịp tới nơi, Huệ Châu lại thất thủ mất, đây thực tin tức quá tệ. Lần này Bắc Địch Nam tiến, tập hợp mười tám bộ lạc cùng hơn sáu mươi vạn nhân mã, quân chia thành ba tuyến, chỉ hơn mười ngày chiếm mấy châu. Túc Bắc dẫu nguy nga hùng tráng, thế nhưng châu huyện chung quanh đều thất thủ, nay Huệ Châu cũng thất thủ, Túc Bắc thành thành, có kiên cố thế nào nữa cũng khó mà chống được mấy tháng.

      Tiêu Vinh thấy mọi người đều gương mặt tuấn tú hơi tối lại, ôn hòa hỏi: “Hồ tiên sinh có biện pháp giải mối nguy này chăng?”

      Hồ Bất Quy chắp tay thưa: “Bất Quy đúng là có kế, có điều rất mạo hiểm.” Tiêu Vinh vội vàng đáp: “Hồ tiên sinh nhanh .” Hồ Bất Quy trả lời: “Đại quân Bắc Địch tuyến Tây nhổ Thám báo doanh các lộ từ trước, tất là muốn đánh lén Tây môn Túc Bắc, chúng ta có thể tương kế tựu kế, mai phục sẵn ở Ngu Sơn, phủ đầu chúng đòn!” Hồ Bất Quy chậm rãi mấy bước, lại tiếp: “Có điều, kế này rất mạo hiểm.”

      Tiêu Vinh ngẩn ra, kế này của Hồ Bất Quy dù hay, nhưng cũng rất nguy hiểm — muốn mai phục trong Ngu Sơn, binh lực cổng Bắc khó tránh khỏi bị phân tán, nếu Vũ Văn Diệu biết được thực hư, nhân cơ hội công thành, vậy Túc Bắc cũng lâm nguy. Tiêu Trinh đột nhiên : “Ca, đệ cho rằng kế này của Hồ tiên sinh rất hay, huynh cho phép đệ Ngu Sơn .”

      Tiêu Vinh quay đầu nhìn Tiêu Trinh, mặt tuy non nớt, nhưng dần dần trầm ổn cẩn trọng nơi người Tiêu gia. Tiêu Vinh khẽ cười, nhã nhặn rằng: “Được! Túc Bắc chúng ta sao có thể do bọn Bắc Địch đến là đến? Bọn chúng dám vụng trộm tới đây, chúng ta cho bọn chúng ăn ám côn đau!” Kỳ thực trong lòng Tiêu Vinh cũng biết, trận chiến này đánh cũng phải đánh, nếu Tây môn Túc Bắc lại bị vây chết, Túc Bắc thành thành. Tường thành dù có kiên cố đến đâu, nhưng lương thảo cạn kiệt, binh lực đủ, chỉ sợ khó qua mấy tháng.

      Tiêu Vinh quay sang mọi người, nét mặt thâm trầm nặng nề, chậm rãi : “Kế của Hồ tiên sinh rất hay! Chúng ta chờ đại giá của Vũ Văn Dương ngay tại Ngu Sơn!”

      Phương Mặc đứng sau lưng Tiêu Vinh nghe chàng truyền từng đạo quân lệnh xuống, đứng lâu nên nàng có chút vô vị, liền lui về phía sau hai bước. Mặt sau nghị trướng ngăn thành tiểu gian, án phía trong bày công văn, mùa đông Túc Bắc rất lạnh, nhưng trong tiểu gian này lại ấm áp vô cùng. Từng luồng huân hương bay vào mũi, Phương Mặc càng cảm thấy đầu mình nặng trịch, thanh các vị tướng quân trong nghị trướng liên tiếp vang lên, bất tri bất giác đầu nàng tìm được chỗ dựa, nặng nề thiếp .

      Cũng biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy đúng, mở choàng mắt, nghị trướng im ắng, vòng người trong đại trướng cũng tản , chỉ còn Tiêu Vinh vẫn ở đó. Chàng chậm rãi xoa cằm, ngoảnh đầu quan sát Phương Mặc. Bên ngoài doanh trướng tuyết trắng chói mắt, Tiêu Vinh đứng ngược sáng, khoảng cách vô cùng gần như thế, lông măng li ti mặt chàng hơi ánh lên, con ngươi ôn hòa, ý cười thanh thiển, quả thực là rất đẹp. Phương Mặc khỏi sờ mép, may mắn vẫn còn khô, vội vã chống đầu dậy, ngượng ngùng cười: “Thực là hơi mệt.”

      Hồ Bất Quy bật cười ha hả: “Tiểu nương này đúng là thú vị, đứng trong đại trướng mà còn ngủ ngon lành đến thế, là ngưỡng mộ.” Phương Mặc hì hì cười theo, đây có gì đáng ngạc nhiên, nhớ năm đó nàng bị người treo trong rừng hai ngày, còn chẳng phải nên ngủ ngủ sao. Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh, Phương Mặc quay đầu sang. Tiêu Trinh lạnh mặt cởi áo lông mình, đồng thời lớn tiếng gọi: “Từ Ngũ!”

      Từ Ngũ xốc màn trướng vào, Tiêu Trinh kéo áo lông xuống, quăng lên người Từ Ngũ: “Mau ném cho gia.” xong, thở hổn hển mất.

      Phương Mặc há hốc nhìn bóng rời , nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi cạnh muội có phải cậu ta hay ?” Tôn Cẩn Du gãi gãi đầu, rất thực thà đáp: “Ừm, ban nãy muội tựa lên bả vai cậu ấy mà ngủ.”

      Trong lòng Phương Mặc khỏi kêu tiếng chẳng trách, lúc mình ngủ vẫn ngửi thấy mùi lửa cháy, hóa ra là từ người tên này truyền đến. Có điều mới nãy nàng cũng sờ qua mép mình, cũng chảy nước miếng mà, biết rốt cuộc Tiêu Trinh phát cáu cái gì, tên này cũng là khó chịu. Phương Mặc lại hỏi: “Bên này nghị xong rồi, Cẩn Du, khi nào huynh về?”

      Tôn Cẩn Du lắc đầu: “Ta về đâu, Tiêu Thế tử phân việc cho ta rồi.” Dừng chút, lại : “Muội cũng cùng ta.” Phương Mặc chỉ chóp mũi của mình, “Muội? Cũng phân việc?” Lửa trong lòng nàng bùng lên cao — có thù lao cũng thôi , lại còn dám sai bảo nàng như hạ nhân Tiêu gia. Đoạn nàng quay đầu nhìn Tiêu Vinh, chàng thấp giọng trò chuyện với Hồ Bất Quy, mặt mang theo nụ cười nhàng mà ôn hòa, giữa hai mày lại có vệt lo âu rất nhạt, nét lo âu này nhất thời xua tan hơn nửa cơn tức giận của Phương Mặc. Phương Mặc hít hơi sâu — quên , làm hạ nhân của lần cũng chẳng thể coi là thiệt thòi.
      Nhã Tịnhquỳnhpinky thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 32
      Tiêu Vinh biết bên cạnh có người ngầm thèm dãi mình, thấp giọng thảo luận với Hồ Bất Quy, “Theo Hồ tiên sinh lần này Vũ Văn Diệu có thừa cơ làm được hay chăng?”

      Hồ Bất Quy gật đầu: “Vũ Văn Diệu vốn có danh xưng ngọc diện hồ ly, từ khi kẻ này vây nhốt Túc Bắc tới nay y thực rất khó đoán. Chiếu theo mà , trong các con trai của Vũ Văn Hạ Nhiên tứ tử Vũ Văn Diệu và nhị tử Vũ Văn Dương có tiếng tăm hùng hậu nhất. Mà hai người này, Vũ Văn Dương là trưởng tử, mẫu gia lại đến từ Hạ Nam bộ, kế thừa hãn vị có lẽ trừ ra thể là ai khác. Nhưng theo tin tức từ Bắc Địch truyền đến, Vũ Văn Hạ Nhiên lại mấy coi trọng trưởng tử này, luôn coi trọng nhất vẫn là tứ tử Vũ Văn Diệu, thuở mang theo bên người tự mình giáo dưỡng. Bắc Địch đối với trận chiến cùng Mạc Bắc, bất luận ai đoạt được Túc Bắc cũng chẳng thể nghi ngờ là trợ lực lớn với việc kế thừa hãn vị, song Vũ Văn Diệu tuy rằng tới Túc Bắc trước tiên, lại chỉ vây công. Rốt cuộc y muốn duy trì thực lực, hay là muốn cùng Vũ Văn Dương Bắc Tây hô ứng? Vậy rất khó .”

      Tiêu Vinh cũng chậm rãi gật đầu: “Vũ Văn Diệu này và ta cũng có mấy lần đối mặt, trong vạn quân, chốn sinh tử mà y vẫn còn chuyện trò vui vẻ, quả thực vô cùng hiếm thấy.”

      Hồ Bất Quy gật đầu: “Kẻ này mặt như quan ngọc, tâm tư lại xảo trá như cáo, tuổi mới chừng hai mươi nhưng thế lực xây dựng lại có thể đối đầu với trưởng huynh lớn hơn y mười tuổi, quả đúng bất phàm. Cho dù trong đó có Vũ Văn Hạ Nhiên ngầm giúp đỡ, nhưng năng lực cả nhân cũng thể khinh thường. Kỳ thực bất kể Vũ Văn Diệu có ôm dự định nào chăng nữa, Thế tử gia vẫn tuyệt đối nên rời khỏi Bắc môn.”

      “Đây là đương nhiên.” Tiêu Vinh đáp, “Cho nên trận đánh Ngu Sơn do Hồ tướng quân thống lĩnh, Hạ tướng quân cùng theo.”

      Đôi mắt hẹp dài của Hồ Bất Quy mang theo châm biếm nhàn nhạt, chậm rãi : “Trận đánh Ngu Sơn sợ là quá thông thuận, Thế tử gia vẫn nên sớm bố phòng ở Tây môn.” Tiêu Vinh gật đầu, Hồ Bất Quy chắp tay cáo từ: “Bất Quy còn có việc.”

      Tiêu Vinh vội vàng đứng dậy tiễn Bất Quy rời , quay đầu nhìn Phương Mặc vẫn quan sát chàng, khẽ mỉm cười. Phương Mặc nhất thời có cảm giác trăng phá mây ló dạng, liền hỏi: “Chẳng hay Tiêu Thế tử phái chúng tôi làm chuyện gì?”

      Tiêu Vinh lại nở nụ cười, chậm rãi : “Đệ đệ của ta trước nay chưa từng ăn khổ bao giờ, lần này lại nhất định phải tham gia chiến ở Ngu Sơn, ta thực yên lòng, nhưng lại có cách phân thân. Dù Phương tiểu thư tuổi , nhưng thân thủ tuyệt vời, nhạy bén thông tuệ, nếu có bên cạnh hỗ trộ hộ vệ toàn diện, ta yên tâm hơn nhiều.”

      Phương Mặc ngẩn ra, giờ mới hiểu được hóa ra phải là làm đương sai dưới tay , bất mãn vừa đè xuống lại trồi lên, như cười như đáp: “Tiêu Thế tử quá khen, tôi nào có lợi hại như ngài ? Ngược lại tôi cho rằng Trinh thiếu gia tuy trẻ người, nhưng lại càng lợi hại hơn tôi, tôi tài cán gì bảo vệ được cậu ta? Tôi ở cạnh chỉ cản chân thôi.”

      Tiêu Vinh cúi đầu cười, lại hòa hoãn cất lời: “Cường giả bất luận tuổi tác lớn , Phương tiểu thư hà tất phải khiêm tốn. Nếu làm được, há có khả năng mình dẫn theo mẫu thân ấu đệ từ Tấn Châu ra? Há có thể từ dịch trạm Xích Hồ chạy ra? Phương tiểu thư yên tâm, nếu giúp ta lần này, ta tất nhiên có hậu tạ.”

      Tiêu Vinh nhấn rất mạnh hai chữ “hậu tạ” kia, nhìn mặt mày khó chịu của Phương Mặc lập tức phấn chấn, con ngươi vốn u nhất thời sáng rực, cả khuôn mặt nhắn cũng ngời ngời cả lên trong lòng khỏi buồn cười. Phương Mặc chợt nhướng cao mày, hỏi: “Nếu cậu ta nghe tôi sao?”

      Tiêu Vinh khoan thai xoa hàm dưới, cười đáp: “Nếu Tiêu Trinh nghe khuyên bảo, Phương tiểu thư chung quy vẫn có biện pháp để đệ ấy vâng lời, đúng ?”

      Phương Mặc gật đầu liên tục: “Được, nếu tôi dùng cách thức mấy dễ coi, Thế tử gia ngài cũng phải thông cảm cho.” Tiêu Vinh cười: “Ấy là tự nhiên.” Phương Mặc lại cẩn thận bổ sung: “Thế tử gia, sau chuyện này ngài đừng quên hậu tạ đấy nhé.” Tiêu Vinh gật đầu, “Phương tiểu thư yên tâm, hậu tạ nhất định thiếu.”

      Tiêu Vinh thấy Phương Mặc rốt cuộc cũng coi như mặt mày hớn hở đồng ý, liền mỉm cười gọi Đông Lai qua, để dẫn Phương Mặc Tôn Cẩn Du xuống thu xếp. Phương Mặc theo Đông Lai đến dưới sườn núi, chỗ này cách đại trướng hơi xa, chỉ thưa thớt mấy chục tiểu trướng màu xám, tới lui đa phần là vài bà tử chừng bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc giặt quần áo, hoặc khuấy nồi nấu cơm, trông có vẻ là nơi phụ trách hậu cần.

      Đông Lai cười : “Phương tiểu thư chịu thiệt cho. Đây là Nghĩa doanh, những người này nhiều là dân chúng Túc Bắc tự nguyện đến giúp đỡ, dẫu đơn sơ nhưng thuận tiện hơn quân trướng nhiều.” Phương Mặc gật đầu, Đông Lai gọi phụ nhân chừng ba mươi diện mạo chỉnh tề lại đây, bảo bà ta dẫn Phương Mặc vào, bấy giờ mới cười cáo từ.

      Phương Mặc theo phụ nhân kia vào trong lều trướng, bên trong nước nóng y phục đều chuẩn bị đầy đủ. Phụ nhân cười : “Phương tiểu thư thứ lỗi, quần áo này là của Tiểu Lục nhà tôi, tuy rằng mới, nhưng cũng chưa mặc qua mấy lần.” Phương Mặc cười đáp: “Đa tạ Hình tẩu tử.” Cầm lấy y phục xem xét, là của thiếu niên mười mười hai tuổi, đoán rằng Đông Lai dặn dò.

      Phương Mặc rửa mặt xong xuôi, mặc y phục, tuy có hơi lớn nhưng được cái thuận tiện hơn nữ trang. Lúc nàng ra, xa xa liền bắt gắp Tôn Cẩn Du đợi sườn núi, nàng cũng qua đứng. Từ sườn núi trông sang, phía dưới là chi chít trướng doanh, tinh kỳ phất phới, nhân mã qua lại ngớt, khí thế khổng lồ, mà trung đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, gió tuyết nổi cơn càng ngày càng lớn. Phương Mặc khỏi nhìn nhập thần. Đột nhiên, chẳng biết từ đâu truyền đến tiếng đàn, mang theo sát khí hoang tàn, xông phá mây xanh.

      Phương Mặc quay sang Tôn Cẩn Du, nhìn đến mê mẩn hai mắt. Phương Mặc cười: “ thôi.” Tôn Cẩn Du gật đầu. Hai người xuống sườn núi, bắt gặp sườn dốc khác có hai người, người thân mặc bào rộng nguyệt sắc tay lớn gảy đàn, người mặc bố sam màu xanh lẳng lặng mà đứng. Gió Bắc nổi, y sam hai người kia bay phần phật trong gió, tiếng đàn dưới tay người mặc bào rộng điêu linh dâng trào, tựa như thiên quân vạn mã xông pha, nghe mà nhiệt huyết sục sôi.

      Tôn Cẩn Du chỉ vào hai người nọ: “Hồ tiên sinh ở bên kia.” Phương Mặc gật đầu, cùng Tôn Cẩn Du xuống. Trong doanh địa vô cùng náo nhiệt, rất nhiều nhân mã đều chuẩn bị rời , Phương Mặc chợt trông thấy Tiêu Cửu, nàng vội vã gọi lại. Tiêu Cửu lau mồ hôi nóng đầu, : “Phương nương, các người thấy Thế tử gia ?”

      Phương Mặc lắc đầu, Tiêu Cửu gấp đến độ xoay vòng, Phương Mặc hỏi: “ xảy ra chuyện gì?” Tiêu Cửu đáp: “Là Trinh thiếu gia, ngài ấy và Hồ tướng quân làm ầm lên rồi.” Phương Mặc hơi nhướng mày, muốn mở miệng Đông Lai từ đại trướng đằng sau ra, với Tiêu Cửu: “Cửu gia, tôi vừa mới hỏi qua, Thế tử gia đến Thần khí doanh bên thành Đông.”

      Tiêu Cửu hoảng lên: “Thành Đông? Vậy sao tới kịp!”

      Phương Mặc nhìn sắc trời, kéo Tiêu Cửu qua bên, khẽ hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiêu Cửu trả lời: “Trinh thiếu gia mang theo thủ dụ của Hạ tướng quân sang Tây đại doanh điều nhân mã. Ai ngờ Hồ tướng quân lại chỉ cho phép tám ngàn nhân mã, hơn nữa đa số là tân binh, vì thế Trinh thiếu gia mới lý luận với Hồ tướng quân.”

      Phương Mặc hơi nhướng mày: “, chúng ta qua xem.” Tiêu Cửu gật đầu, ba người lên ngựa, Tiêu Cửu quay đầu lại với Đông Lai: “Nếu Thế tử gia trở về, xin ngài ấy cốt phải đến Tây đại doanh chuyến.”
      Nhã Tịnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :