1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 23
      Mấy người cùng tới sân luyện, giữa sân sớm bố trí ổn thoả. Ba mươi, bốn mươi bia tên xếp dày trong sân, Tiêu Trinh thân trang phục ngồi lưng ngựa, lưng đeo bao tên, trong cắm đầy mấy chục mũi tên, tay nắm cây cung lớn, thân cung chẳng khác nào trăng bán nguyệt, to đến bằng nửa người . Phương Mặc đứng bên cạnh, trong tay cầm liên châu nỗ, lưng mang bao tên. Chiều cao của nàng chỉ miễn cưỡng bằng bia tên, tiểu tư bên cạnh dắt chú ngựa con đỏ thẫm lại đây, nàng xoay mình lên ngựa, xếp ngang hàng với Tiêu Trinh.

      Tiêu Trinh liếc mắt nhìn Phương Mặc —— nha đầu này còn chưa tới bả vai . Phương Mặc quay sang nở nụ cười với , Tiêu Trinh hừ lạnh tiếng.

      Tiêu Vinh hạ lệnh, Tiêu Trinh tay rút ba mũi tên lông trắng, nhắm thẳng, bắn lượt, ba mũi tên gần như đồng thời vững vàng cắm trúng hồng tâm, trong lòng hơi đắc ý, quay đầu nhìn nhưng thấy Phương Mặc cài tên nhắm, chỉ nghe ‘phựt phựt’ vài tiếng vang trầm, Phương Mặc bắn liền ba tên sắt, tên trật đích. Khoé mắt Tiêu Trinh co rút, quật khí trong lòng lập tức xông lên, giá tiếng, vừa ruổi ngựa vừa lưu loát cài tên nhắm bắn, cũng tiếp tục nhìn loạn, chỉ lòng muốn tranh cái trước tiên, hạ thấp tiểu nha đầu này.

      Chỉ chốc lát Tiêu Trinh phóng năm tên, tập trung tinh thần nhắm bắn, chuẩn bị thả tên thứ sáu đột nhiên nghe Tiêu Vinh lớn tiếng gọi: “Tiêu Trinh, trở về!”

      ghìm ngựa quay đầu nhìn, Phương Mặc nhảy xuống con ngựa đỏ thẫm, cười khanh khách giao dây cương vào tay tiểu tư, bao tên lưng trống trơn. Tiêu Trinh xem lại sau lưng mình, tên trong bao còn những nửa, mà nha đầu nọ cũng uống nước chuyện, đầu óc nhất thời ong lên, ném mạnh cung sắt, cảm giác cơn giận vẫn tức nơi ngực, nuốt nổi, nhả chẳng xong, quả thực khó chịu cực độ. chưa từng thất vọng đến thế, hôm nay thua ngay cả chút mặt mũi cũng còn.

      Tiêu Trinh quăng dây cương cho tiểu tư, thở hổn hển qua. Tiểu tư lại đây báo kết quả nghiệm chứng: “Trường tiễn mười lăm cây, mười ba trúng hồng tâm, đoản tiễn mười tám cây, mười bảy trúng hồng tâm, cũng có tên bắn trúng, chỉ là nằm trong hồng tâm.” Phương Mặc cười : “Tiêu Thế tử thấy liên châu nỗ này của tôi thế nào?”

      Tiêu Vinh cười đáp: “Tất nhiên là lợi khí thượng hạng.”

      Tuyết đọng tàng cây thấp bốn phía sân luyện võ chưa tan, sáng loà chói mắt, Tiêu Trinh cảm thấy hai người này cười dưới tuyết trắng như thế khiến người ta vô cùng thoải mái, lại vẫn mặt mũi chuyện, chỉ đành đứng bên oán hận sinh hờn.

      Tuyết trắng mênh mang, khuôn mặt nhắn của Phương Mặc trắng tựa sứ men xanh, ngũ quan như hoạ, ý cười thấu nét mặt, “Tiêu Thế tử, tôi dùng liên châu nỗ này đổi với ngài vài thứ được ?”

      Nhất thời tất cả mọi người đều sửng sốt, cách đó xa ngọn cây bị tuyết đè gãy nghe tanh tách. Bé trước mắt ràng còn , nhưng ánh mắt tĩnh mịch nặng nề, phảng phất tựa đầm cổ ngàn năm, sâu chẳng thấu đáy, mà mặt còn dẫn theo ý cười trong vắt, tựa hồ lời vừa nãy chỉ là chuyện cười bình thường, ngay cả Tôn Cẩn Du cũng nghiêng đầu nhìn Phương Mặc.

      Phương Mặc tiếp tên sắt tiểu tư đưa tới, dùng vải thô lau sạch, vừa xếp từng mũi vừa cười cất tiếng: “Tiêu Thế tử yên tâm, liên châu nỗ này của tôi bảo đảm chưa từng kẻ nào dùng qua. Nếu Tiêu tử có thể đánh chế số lượng lớn, với thế cục trước mắt cũng vô cùng hữu ích, Tiêu Thế tử ngài chớ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”

      Tiêu Vinh nén kinh ngạc, chậm rãi cười đáp: “Chẳng hay nương muốn đổi thứ gì?”

      Phương Mặc nghiêng đầu: “Cũng phải gì to tát, tôi chỉ muốn mượn dùng Tiêu Thế tử mấy người, thực dám giấu giếm, chúng tôi vốn dự định đến phía Nam nương nhờ thân thích, chỉ là mẫu thân tôi vài ngày trước đó bị thương , vẫn chưa khỏi hẳn. Bây giờ dọc đường yên ổn, tôi lại độc người, đường có chút tiện, cho nên mới cả gan mượn Thế tử mấy người hỗ trợ.”

      Tiêu Vinh cười nhìn nàng: “Sao nương chờ người nhà thương lành rồi lại ?”

      Trong lòng Phương Mặc thầm , chờ thương lành, ai biết có được nữa hay , miệng lại cười đáp: “Tính tôi nóng nảy, thực chẳng muốn chờ lâu. Nếu Tiêu Thế tử cảm thấy liên châu nỗ của tôi đáng giá, vậy tôi lưu lại đồ, bản vẽ chế tác ngày khác đưa tới, bảo đảm ngài có nó tựa như được thần trợ, ngài thấy thế nào?”

      Tiêu Vinh nhìn Phương Mặc. Vóc người tiểu nương này chưa trổ mã, gương mặt còn chưa to bằng bàn tay chàng, dung nhan tuy non nớt, mày mắt lại thâm thuý, tâm tư cũng , tựa như quen làm chuyện như vậy, lại còn để dành chiêu. Trong lòng khỏi buồn cười, đáp: “Phương nương muốn bao nhiêu người.”

      Phương Mặc thoáng giơ hai ngón tay xanh nhạt, “Hai trăm người, chúng tôi vừa qua sông Nghịch Thủy là tôi trả cả người lẫn bản vẽ về cho ngài.”

      Tiêu Vinh cười khẽ: “Được. biết lúc nào Phương nương cần người?”

      Phương Mặc đáp: “Ngay tối nay, nửa đêm, chúng tôi ở cổng viện Tôn gia thành Tây chờ tin tức tốt của ngài.” Phương Mặc bắt gặp Tiêu Vinh cười yên nhiên, mặt chút ác ý, lại cười hì hì, “Tiêu Thế tử dứt khoát đưa Phật đưa đến cùng , cũng tặng tôi chút tiền bạc gọi là lộ phí? Xin ngài yên tâm, tôi đây khẩu vị chẳng lớn, ba năm trăm lượng là đủ, chúng ta trước lạ sau quen, lần sau lại kiếm được thứ tốt, tôi nhất định nghĩ tới ngài đầu tiên.”

      Tiêu Vinh bật cười ha hả: “Chuyện này có khó khăn chi? Chẳng hay Phương nương còn cần gì? Cứ việc là được.”

      Phương Mặc ngượng ngùng cười, “Những cái khác cần, tôi chờ tin tức tốt của Thế tử,” Cầm trong tay liên châu nỗ đưa qua, kéo Tôn Cẩn Du liền nhanh chóng cáo từ.

      Tiêu Trinh dõi theo bóng dáng rời như bay của tiểu nha đầu nọ, trong lòng hận đến nghiến răng, thấp giọng hỏi: “Ca, huynh lại nghe ta?” Tiêu Vinh nhìn Tiêu Trinh: “Ồ, đệ còn chủ ý khác?” Tiêu Trinh liếc Tiêu quản bên cạnh cái, Tiêu quản nhận được ánh mắt của , tiến lên bước cười thưa: “Tiểu nhân đúng là có kế, tiểu nương kia lưu lại chỗ ở, chúng ta có thể dẫn nhân thủ bắt ta về, đến lúc đó lại cho ta nếm chút mùi đau khổ, còn sợ ta ?”

      Tiêu Trinh ngây ra, mắt phượng nhất thời trợn tròn, quát Tiêu quản tiếng. Trong lòng Tiêu quản kinh hoàng, lại lặng yên tiếng động lui về sau nửa bước – hoá ra lúc này là đá vào tấm sắt, xem chừng dũng cảm ra mặt phải đều mua được tốt đẹp.

      Tiêu Vinh bật cười: “Người ta sớm phòng chiêu này của chúng ta, bản vẽ kia chỉ là tờ giấy mỏng manh, muốn đốt chỉ là chuyện trong chớp mắt. Lại , liên châu nỗ này cũng quả là thứ tốt hiếm thấy, chúng ta cũng thể vì thế mà đắc tội người.” Tiêu Vinh trông bóng dáng Phương Mặc rời , kỳ thực muốn lưu lại tiểu nương này cũng phải có biện pháp, chỉ là đối diện với khuôn mặt nhắn ý cười trong trẻo kia, chàng lại cách nào sử dụng những ngoan chiêu đó.

      Gió lạnh u u thổi tới, mặt Tiêu Vinh lạnh buốt. Ngẩng đầu nhìn, tuyết lông ngỗng hạ trời rơi xuống, lòng chàng bỗng nhiên cảm thấy điêu linh khôn kể —— tiểu nương vội vã rời thành Túc Bắc, chẳng lẽ Túc Bắc…, chàng chẳng dám nghĩ tiếp, hít sâu hơi lạnh, trầm giọng: “Lập tức phân phó các tổng lĩnh Binh khí doanh đến đại trướng nghị .” Xoay người mang theo Tiêu Trinh thẳng đến đại trướng ở cổng thành. Đầy trời tuyết lớn cuộn xoáy, chốc lát vùi lấp bóng họ giữa màn trắng xám.

      Phương Mặc kéo Tôn Cẩn Du thẳng tới cửa hàng Tôn gia, Tôn chưởng quỹ và tiểu nhị bận rộn làm việc. Phương Mặc mời ông vào trong, trực tiếp chuyện mình phải , kính xin ông dẫn lời, buổi tối cốt phải mời cho được nhóm người Chu Đại Chu Nhị Lý Tiến về Tôn gia thương lượng việc này. Những người này với mình có ân, những lúc thế này tự nhiên phải báo tiếng, nếu muốn cùng rời , vậy dọc đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

      Tin này chẳng thể coi thường, Tôn chưởng quỹ cẩn thận đồng ý, Phương Mặc cùng Tôn Cẩn Du trở lại Tôn gia, Tôn Cẩn Du mang theo ý tứ của phụ thân, thẳng vào phòng Tôn Đại Nương. Phương Mặc quay lại phòng, Tô Cẩn Nương trò chuyện cùng Nhiếp Vân Húc, bắt gặp nàng vào, Nhiếp Vân Húc mừng kêu tiếng, chạy lên trước dắt tay cười: “Tỷ tỷ, tỷ xem áo trấn thủ người đệ có vừa ?”

      Phương Mặc sờ đầu cậu bé: “Rất đẹp.” rồi ngồi lên mép giường, trong lòng cân nhắc làm sao mở miệng.

      Tô Cẩn Nương trông sắc mặt nàng, thấp giọng: “Mặc nhi, xảy ra chuyện gì à?”

      Phương Mặc nhìn vẻ mặt bà, chậm rãi đáp: “Nương, tối nay chúng ta lập tức phải rời khỏi thành Túc Bắc.”

      “Sao lại gấp như thế?” Tô Cẩn Nương kinh ngạc , “ yên lành, chúng ta muốn đâu?” Phương Mặc thấp giọng: “Kỳ thực tối ngày hôm ấy Lý thúc tìm tới, có với con chút chuyện. Trước mắt Túc Bắc này chẳng hề yên ổn như mặt ngoài, bây giờ đường ngay cả chuyện cướp lương cướp gạo đều có, chúng ta vẫn nên sớm rời mới tốt.”

      Tô Cẩn Nương sững người, cay đắng cười, kéo tay Phương Mặc: “Nương dù ra ngoài, nhưng trong lòng cũng ít nhiều biết bây giờ trong thành yên, con muốn rời khỏi, tất nhiên nghĩ ràng, có điều nương sinh ở đây, lớn lên ở đây, có là nơi nào cũng muốn . Nữ nhi ngoan, nếu con muốn , hãy dẫn theo Vân Húc cùng , hai tỷ đệ các con dọc đường phải chăm sóc lẫn nhau.” Tô Cẩn Nương đột nhiên nhớ tới mẹ của Lý Tiến, lão phụ nhân như thế, cam đời khổ nuôi nhi tử khôn lớn, cuối cùng lại tự mình đập đầu mà chết, bà bỗng hiểu ra tâm tư của lão phụ nhân ấy – con cái lớn rồi, bà lại thành gánh nặng của chúng.

      Phương Mặc thấy khoé mắt Tô Cẩn Nương chợt loé ánh nước, bàn tay xíu đặt lên mu bàn tay bà, ôn nhu : “Nương, ngài gì thế? Chúng ta đương nhiên là phải cùng . Ngài cần lo, con sắp xếp thoả đáng, Tiêu Thế tử phái người hộ tống chúng ta rời , đường có người phủ Túc Bắc Vương hộ tống lại càng thoả đáng.”

      Tô Cẩn Nương ngây ra, “Tiêu, Tiêu Thế tử? Chẳng lẽ là Tiêu Thế tử phủ Túc Bắc Vương?!”

      Phương Mặc gật gật đầu, “Chính là ngài ấy.” Tô Cẩn Nương ngờ vực nhìn Phương Mặc: “Nữ nhi ngoan, đây là ? Quý nhân này sao con biết được? Sao cậu ta có thể giúp chúng ta ân tình lớn như vậy?” Phương Mặc cười đáp: “Nương, ngài cần phải nghĩ nhiều, nửa đêm chúng ta rời thành, ngài vẫn nên suy xét xem chúng ta mang vài thứ gì mới đúng.”

      Tô Cẩn Nương mất hồn mất vía gật gật đầu, vội vã chỉ huy Phương Mặc thu kiếm vật dụng. Đến khi vòm trời sẩm tối, đám người dùng cơm, Tôn Cẩn Du mời Phương Mặc đến tiền viện, đàn ông chủ các phòng đều chờ bên trong, bắt gặp Phương Mặc vào, ào ào đứng lên. Phương Mặc khoác đấu bồng tối, toàn thân đen như mực, chỉ có khuôn mặt nhắn trắng ngần thanh lệ, lộ ra trầm ổn hợp với tuổi.
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 24
      Tôn chưởng quỹ mời Phương Mặc ngồi xuống thủ toạ, mở miệng rằng: “Chuyện tối nay chắc hẳn mọi người đều biết. Phương Mặc mời hai trăm hộ vệ vương phủ hộ tống, giờ Tý đêm nay rời khỏi Túc Bắc. Mọi người nếu có ý rời khỏi có thể cùng , nếu muốn, trạch viện này của ta cũng có thể sắp xếp cho mấy vị, chỉ cần chê cứ việc ở lại.” Dừng chút lại tiếp, “Ta và nương Cẩn Du cũng thương lượng, hai mẹ con họ theo Phương Mặc rời , ta lưu lại. Nếu các vị quyết định xong hãy sớm ra, chúng ta cũng bố trí cho tốt.”

      đám nam nhân thấy Tôn chưởng quỹ mời Phương Mặc lên ghế , trong lòng cũng Tôn chưởng quỹ này đem Phương Mặc thành thủ lĩnh đám người họ. Đối với an bài này, Lý Tiến tất nhiên hai lời, hai người Chu Đại Chu Nhị từng chứng kiến Phương Mặc lúc hỗn chiến tại cửa thành Túc Bắc, đối với tiểu nương này cũng rất khâm phục, chỉ chậm rãi uống trà, mí mắt cũng chẳng nâng cái. Vinh Tiến Vũ đứng dậy, cười : “ nhà chúng ta vừa khéo có mấy người thân thích ở phía Nam, đương nhiên muốn theo Phương Mặc.”

      Chu Đại ho tiếng, chậm rãi cất lời: “ đại gia đình già trẻ của ta liền phiền Phương Mặc. Ta và nhị đệ báo tên trong quân, hai người chúng ta .” Chu Nhị cười khà khà, lộ ra đầy miệng răng trắng, “Mọi người tới được địa điểm dừng chân hãy phái người lại đây báo tiếng, chờ chúng ta đánh xong trận này tìm mọi người.”

      Những người này đều hiểu, dẫu Túc Bắc có thủ được hay , giờ trong thành này thiếu áo hụt cơm chính là trạng, trước đây muốn đến phía Nam, là sợ đường yên ổn, hai là lo lắng dễ qua quan. tại có quân đội phủ Túc Bắc Vương hộ tống, tựa như có biển chữ vàng, tất cả những thứ này đều được giải quyết suôn sẻ, mang nhà phụ nữ trẻ em yên lành đến nơi tự nhiên chẳng cần nghi ngờ.

      Lý Tiến lại câu nào, bây giờ chỉ lẻ loi người, lại báo tên trong quân, tất nhiên thể . Tôn chưởng quỹ thấy mọi người ý định, dặn dò các phòng mau mau thu dọn, chớ bỏ lỡ canh giờ. Người phòng lục tục tản , Lý Tiến chợt gọi Phương Mặc lại, Phương Mặc quay đầu, mấy ngày gặp, Lý Tiến mặt đen lại gầy trông thấy. Lý Tiến : “Mặc nhi, mọi người cứ ở lại phía Nam, chờ đánh đuổi được người Bắc Địch, ta cùng mấy người Chu Đại đón cháu và các tẩu tử quay về.”

      Phương Mặc gật đầu, cười đáp: “Được, chúng ta chờ Lý thúc.”

      Lý Tiến dõi theo bóng lưng Phương Mặc rời , đen như thế, nhưng lại tựa cây tùng cứng cáp, giữa vùng đất trời xám màu chậm rãi xa dần. Lý Tiến thở dài hơi, nếu Phương Đại Phúc vẫn còn, tất cả những chuyện này khác chăng, đến cùng, con bé cũng chỉ mới mười tuổi. Nghịch cảnh là thứ tốt nhất để tôi luyện ý chí, con bé cũng là bất đắc dĩ từng bước từng bước tới hôm nay.

      Giờ Tuất, Phương Mặc nghe được Ngưu tẩu tử ở cửa thưa: “ nương, bên kia phu nhân có mấy vị khách nhân đến, mời ngài sang xem chút.” Phương Mặc theo Ngưu tẩu tử tới tiền viện, Tôn Đại Nương cùng bà tử chuyện, bên người còn đứng hai nha đầu xinh đẹp mười lăm, mười sáu tuổi, thấy hai người vào, tất cả đều đứng dậy. Tôn Đại Nương cười giới thiệu: “Phương Mặc, đây là Dư ma ma của phủ Túc Bắc Vương.”

      Dư ma ma nọ độ chừng năm mươi, dung mạo có gì đặc biệt, chỉ đôi tay xương khung vô cùng lớn, cười khanh khách: “Phương nương khoẻ, hai người này là nha đầu hầu hạ bên người Vương phi nhà tôi, thường ngày cũng được cho là lanh lợi chịu khó. Vương phi nhà tôi nghe nương muốn dẫn lão phu nhân đến phía Nam, sợ đường ít kẻ hầu hạ, thất lễ phu nhân, nên cố ý phân phó tôi đưa hai nha đầu này tới, dọc đường cũng hỗ trợ tay.”

      Phương Mặc cuống quýt cảm ơn, Dư ma ma để hai nha đầu tự báo họ tên, nha đầu mặt tròn hay cười gọi Hạ Chí, người còn lại mặt trái xoan, mày lá liễu, mắt như thu thuỷ gọi Thu Lâm. Dư ma ma cười : “Người mang tới, lão thân cũng lải nhải thêm nữa.” Lại dặn Hạ Chí Thu Lâm vài câu liền cáo từ.

      Phương Mặc ý cười trong vắt quan sát hai người này, hai người dù mặc trang phục nha đầu, nhưng giữa hai mày đều mang luồng sát khí lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết là người tập võ, nhất định phải thực xuất thân nha đầu. Dẫu sao cũng là rận nhiều rồi sợ ngứa, hai trăm người nàng cũng đòi, còn sợ thêm hai người này? Phương Mặc cũng cười dặn vài câu, liền mang người tới hậu viện, dẫn đến trước mặt Tô Cẩn Nương.

      Tô Cẩn Nương nơm nớp lo sợ nhìn hai nhà đầu dập đầu hành lễ, cả đời này bà chưa từng được ai hầu hạ. Ngược lại Phương Mặc rất trấn tĩnh, nắm lấy tay bà, dặn dò hai người Hạ Chí Thu Lâm: “Mẫu thân ta đứng có chút bất tiện, cho tới nay đều do ta chăm nom, các mới tới, cũng chưa thói quen của bà, nên cần hầu hạ bên người. Nếu có việc ta gọi các .”

      Hai nha đầu hơi khom lưng, hành lễ rồi lui ra. Tô Cẩn Nương thở phào nhõm, thấp giọng: “Mặc nhi…” Phương Mặc chặn tay bà, khẽ đáp: “Nương khỏi lo, cần muốn thứ gì cứ phân phó là được.” Tô Cẩn nương do dự gật đầu.

      Đến giờ Tý, cửa trạch viện Tôn gia truyền đến tiếng bước chân trật tự, mọi người mở đại môn, trước cửa xếp kín mấy trăm người, đều trang phục màu xanh, còn có mấy chục xe ngựa trống, ngựa xe liền nhau bít kín cả con đường, cũng may đêm khuya nên chẳng mấy láng giềng ra ngoài.

      Trong những người này có hán tử trung niên trông vẻ quản lại đây thưa: “Mời tiểu thư dẫn phu nhân lên xe.” Ông ta hơi xốc góc áo, lộ ra y phục màu đen bên trong, Phương Mặc thầm gật đầu. Quản kia lại thấp giọng: “Tiểu nhân tên gọi là Tiêu Tam, vốn là sai bên người Thế tử gia. Lần này hai trăm người mang theo cũng đều là người bên cạnh Thế tử gia, tuyệt kẻ vô dụng, Thế tử gia căn dặn, dọc đường cứ nghe tiểu thư phân phó mà làm việc.”

      Phương Mặc thấp giọng đáp: “Đa tạ.” Tiêu Tam vội vã trả lời: “ dám. Tiểu thư vẫn nên nhanh chóng phân phó lên xe, chúng ta tốt nhất nên ra khỏi thành trước hừng đông.”

      Phương Mặc gật đầu, trời vừa sáng, cửa thành kẻ ra người vào, đội ngũ họ khổng lồ thế này, tất làm người khác chú ý. Trước mắt binh hoang mã loạn, chút gió thổi cỏ lay(biến động ) dẫn tới đồn đãi đầy trời, nàng chọn đêm khuya rời thành vốn dựa nguyên tắc điệu thấp, tất nhiên muốn sinh nhiều thị phi. Nàng thấp giọng dặn dò mấy câu, nhóm người Tôn Đại Nương Chu thị Vinh Tiến Vũ chia ra ngồi lên xe, hành lý dư cũng chỉ hai ba xe, rớt xuống cuối hàng rốt cuộc vẫn còn xe trống.

      đoàn xe ngựa rầm rộ ra khỏi thành. Phương Mặc ngồi trong xe, xốc mành trông lại cửa thành Túc Bắc ngày càng xa, đám người tiễn đưa dần dần biến thành vài chấm mực tàu nhạt nhoà, gió lạnh cuốn theo tuyết lớn, thổi đèn sừng dê trong tay hộ vệ ngựa đến chao đảo, con rồng khổng lồ Mạc Bắc rốt cuộc biến mất nơi chân trời mờ mịt. Nàng thở phào nhõm, buông mành.

      Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc ngủ say, trong buồng xe ấm áp dễ chịu, nàng giém kỹ góc chăn cho hai người, cầm lấy bao đồ bọc vải ở góc buồng xe, mở ra, thanh trường kiếm thình lình xuất . Kiếm này là lúc gần lên xe Tôn Cẩn Du đưa cho nàng, rằng Tôn chưởng quỹ suốt đêm đánh chế. Kiếm vừa ra vỏ, hàn quang tức khắc loé sáng, ngay cả nhiệt độ trong buồng xe cũng lập tức lạnh xuống. mặt Phương Mặc mang cười, quan sát lượt. Thân trường kiếm rèn rất mỏng, cầm vào tay chỉ nặng nửa cân, song lại cực kỳ sắc bén, khẽ vung cái, tiếng rít vừa vang góc mành liền rơi đất.

      Buồng xe truyền đến tiếng gõ , Phương Mặc đè thấp giọng hỏi: “Ai?” Giọng Hạ Chí vang lên phía ngoài: “Tiểu thư, là tôi Hạ Chí.”

      “Chuyện gì?” Phương Mặc hỏi.

      Hạ Chí đáp: “Tôn phu nhân đưa ít trái cây, hỏi lão phu nhân có muốn dùng chút ?” Phương Mặc liếc Tô Cẩn Nương cái, bà ngủ say, có điều thùng xe nhiệt độ cao, nếu tỉnh lại chỉ sợ khát nước. Phương Mặc cất lời: “Lấy tới đây.” Hạ Chí vén mành, đưa bàn trái cây vào. Phương Mặc trông ra ngoài mấy lần, gió tuyết lớn, phía chân trời vùng thê lương, đúng thời điểm đêm thâm nhất. Đoàn xe nối liền, lượn vòng lên sơn đạo, bên đường là vách đá dốc đứng tựa lợi kiếm gọt thành, bên khác lại là ven núi cheo leo đen thẫm sâu thấy đáy.

      Nhân mã Tiêu Tam mang theo đều là người lão luyện, trong sơn đạo hiểm trở mà trong xe chẳng mảy may xóc nảy. Phương Mặc thả mành, dựa vào vách xe ngủ thiếp . Cũng biết qua bao lâu, Phương Mặc đột nhiên thấy xe dừng lại, nhún người lên, ánh sáng bên ngoài xuyên qua khe mành chiếu vào, hoá ra trời sáng bảnh, ngựa xe đến mặt trước sân viện, Tiêu Tam chỉ huy nhân mã thu xếp.

      Hạ Chí Thu Lâm xuống xe, Hạ Chí tới thưa: “Tiểu thư, nơi này chính là dịch trạm Ngu Sơn, xe ngựa tới lui nhiều là nghỉ ngơi ở đây. Phía trước chúng ta phần lớn là đường núi, tuyết quá nhiều nên đường dễ . Tiêu tổng quản để đoàn người trước dừng chân ở đây, nghỉ ngơi sơ qua lại tiếp tục lên đường.”

      Phương Mặc gật đầu, phân phó hai người thu xếp, bản thân gọi Tô Cẩn Nương và Nhiếp Vân Húc dậy, đoàn người vào dịch trạm. Phương Mặc nhìn bốn phía, dịch trạm này toạ lạc trong lòng dãy núi, là tứ phương viện điển hình Mạc Bắc, bốn góc viện xây vọng gác, phía thấp thoáng đầu người qua lại. Tiêu Tam sớm dọn dẹp sân viện, mấy người Tôn Đại Nương Chu thị cũng lục tục xuống xe, nữ nhân và hài tử tụ lại trong hậu viện, Tiêu Tam mang theo đám hộ vệ canh giữ tiền viện, Vinh Tiến Vũ theo sau Tiêu Tam, thỉnh thoảng lại chạy vào hậu viên đưa chút đồ đạc, còn hai người Tôn Cẩn Du và Chu Tử Hân sớm chạy mất bóng.

      Tiểu nhị dịch trạm đưa nước nóng tới, mọi người rửa tay rửa mặt, Hạ Chí và Thu Lâm đỡ Tô Cẩn Nương cùng dùng cơm với mọi người. Tôn Cẩn Du và Chu Tử Hân đột nhiên vọt vào, trong tay người ôm con thỏ trắng béo, Chu Tương Tú la lên, “Các huynh ra ngoài sao gọi muội?”

      Chu Tử Hân liếc nàng: “Tay chân muội thế kia, là muội bắt thỏ, hay thỏ bắt muội vậy?” Người đầy phòng đều cười phá lên, Chu Tương Tú tức tối cực kỳ, nhất định muốn ra ngoài bắt con thử xem. Chu thị vội vã gọi nàng lại: “ nương gia như con chạy loạn khắp núi còn ra thể thống gì? Còn ngồi im!”

      Tôn Đại Nương bảo Tôn Cẩn Du đem con thỏ béo kia đến nhà bếp xử lý, dặn dò làm cho tốt, con đưa vào đây, con mang đến ngoại viện. Ngoài phòng lác đác hoa tuyết bay, phòng nữ nhân hài tử cười ha ha vây quanh bàn, rộn rã xuyên qua phòng, tung khắp toà dịch trạm. Thế nhưng quần sơn im lìm lạnh lẽo, vô biên vô hạn, rất nhanh vùi mất tiếng cười ấy vào đất trời xám bạc lạnh lẽo thê lương.
      Nhã Tịnhhuyenlaw68 thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 25
      Ra dịch trạm, sơn đạo ngày càng khó , đoàn xe vừa vừa nghỉ, đến giờ Tuất mới đến điểm dừng chân thứ hai là dịch trạm Xích Hồ, tất cả mọi người mệt lả, dắt nhau xuống xe. Trời sẩm tối, tuyết lớn vẫn chưa hề ngừng, đất trời vùng thê lương. Cũng may Tiêu Tam phái nhân mã lại đây chuẩn bị từ lâu, tất cả đều đâu ra đấy. Thủ trưởng dịch trạm sớm chuyển khỏi nội viện, để đám nữ quyến tiến vào nghỉ ngơi.

      Dịch trạm Xích Hồ nằm cạnh bờ hồ Xích, do trời rét nên hồ nước sớm kết băng, dưới ánh đèn mờ nhạt phản chiếu hàn quang lấp lánh. Tôn Cẩn Du cùng Phương Mặc tới tiền viện, đám thị vệ vây quanh chậu than nướng đồ ăn, từng luồng hương thơm truyền đến, có thị vệ mở bầu rượu, lớn tiếng thét to. Tiêu Tam thấy Phương Mặc ra, thấp giọng quát: “Còn câm miệng!” Chạy tới cười với Phương Mặc: “Tiểu thư thứ lỗi, những kẻ này đa phần là người lỗ mãng, ngôn ngữ khó tránh khỏi thô tục, bẩn tai tiểu thư.”

      Phương Mặc cười: “Tiêu tổng quản khách khí quá.” Nàng hạng người gì chưa từng thấy, gió tuyết mờ thành trước mắt, uống rượu chén lớn, ăn thịt tảng to nàng đều từng làm, huống chi những nam nhân này. Tiêu quản , Phương Mặc và Tôn Cẩn Du cùng nhau ra cửa viện, gió Bắc vù vù thổi, lạnh buốt cuốn theo tuyết lớn, hầu như khiến người chẳng mở nổi mắt, Tiêu Tam liền vội vàng : “Tiểu thư vẫn nên vào thôi, giờ bên ngoài lạnh quá.”

      sao.” Phương Mặc cười, “Dọc đường này ngoại trừ dịch trạm, chúng ta còn điểm dừng chân khác ?”

      Tiêu Tam đáp: “ về phía Nam Túc Bắc, ngoại trừ phải qua sông Nghịch Thuỷ, chỉ có nhánh sơn đạo này là khó nhất. Nếu khí trời trong, vượt sơn đạo này chỉ hơn nửa ngày, trước mắt thiên công bất tác mỹ (thời tiết tốt), chuyến này đoàn người chúng ta đa phần là nữ nhân hài tử, tự nhiên đường phải tốn nhiều thời gian hơn. Trong sơn đạo tuy cũng có nhà dân để ngủ lại, thế nhưng cũng thuận tiện bằng dịch trạm. Tiểu thư trước tạm chịu ít, chờ qua dãy núi này, đường phía sau dễ hơn nhiều.”

      Phương Mặc yên lặng nhìn phương xa, quần sơn tĩnh mịch, đen kịt nặng nề, phảng phất như mây đen vô biên vô hạn, đè sầm xuống, khiến lòng nàng chợt có chút bất an.

      Thủ trưởng dịch trạm thấy ba người đứng ở cửa viện chuyện, gió Bắc rít gào, dường như cả bóng người của vị tiểu thư nhất kia cũng muốn bay lên, ông ta vội vã lấy chiếc đèn, chạy tới cười rằng: “Bên ngoài gió lớn lắm, các đại nhân vẫn nên vào nhà chuyện …”

      Lời còn chưa dứt, tiếng xé gió đột nhiên truyền đến, trước mắt Phương Mặc loé hàn quang, chính giữa yết hầu của thủ trưởng nọ có thêm đường hàn quang rét lạnh, mũi tên nhọn từ sau gáy xuyên thẳng qua cổ họng của ông ta, bóp chết tiếng trong cuống họng.

      Máu tươi bắn tung toé, giăng đầy mặt Tiêu Tam. Phương Mặc tâm thần chưa định, lại tràng tiếng xé gió tinh mịn truyền đến, nàng đá cước vào khoeo chân Tôn Cẩn Du, Tôn Cẩn Du rên lên, bổ nhào về phía trước, mũi tên xẹt hiểm qua vành tai , phập lên khung cửa bên cạnh.

      Tiêu Tam vẫn còn chấn kinh, thình lình mưa tên dày đặc như ong bắp cày ùn ùn kéo đến, ông ta tránh kịp, lập tức trúng mũi tên vào vai. Phương Mặc quát lớn tiếng: “! Đóng cửa!” Tôn Cẩn Du cõng Tiêu Tam lăn vào sân, Phương Mặc vội vã kéo then cửa, “Phập phập phập” vô số mưa tên bắn đóng lên đại môn, phát ra tiếng vang trầm dày đặc.

      Trong sân đám hộ vệ vẫn quây quanh chậu than ăn uống no say, thấy ba người như gió xoáy cuốn vào, nhất thời tất cả đều sửng sốt. hán tử mặt đỏ muốn chọc ghẹo vài câu, đột nhiên bốn góc sân lần lượt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, mấy người canh chừng trong vọng gác bốn góc dịch trạm Xích Hồ tới tấp lăn xuống, rầm tiếng rơi mặt tuyết, ánh đèn lờ mờ, tuyết trắng dưới thân những người kia tức thành đỏ như máu.

      Mọi người nhất thời sợ giật bắn, giương mắt nhìn ba người chật vật vào sân. Tiểu nương kia quát lớn: “Mau vào nhà! Dập tắt lửa!”

      Có người hoang mang đứng dậy, đột nhiên trung rớt xuống vô số bóng đen, chuẩn xác bắn ta thành con nhím, đám người lúc này mới phản ứng lại, hộ vệ mặt đỏ kéo đấu bồng xuống, phủ lên chậu than, trong sân lập tức đen như mực, mọi người quây thành vòng vào nhà. Thế nhưng vẫn chậm, mưa tên chi chít từ trời giáng xuống, có mấy người kêu thảm té gục mặt tuyết, nằm lại giữa khoảnh sân trống trải.

      Trong đại sảnh tiền viện chật ních, tiểu nương thấy trong sân còn người sống, vội vã chốt then cửa. Đèn phía trong lù mù, gương mặt trắng mịn của tiểu nương loang lổ vết máu bắn, ánh mắt tĩnh mịch lạnh lẽo, dường như bỗng thành người khác.

      Ngoài đại môn truyền đến tiếng vó ngựa rầm rầm, dường như muốn lật tung dịch trạm Xích Hồ bé này lên, mà trong gian phòng hơn trăm người ngoại trừ tiếng thở ồ ồ chẳng còn tiếng vang nào khác, kinh biến đến quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Tiêu Tam thấp giọng: “Thả tôi xuống.” Tôn Cẩn Du liền vội vàng đặt Tiêu Tam ngồi lên băng ghế.

      Hộ vệ mặt đỏ đỡ Tiêu Tam, trầm tiếng: “Lão Tam, ông sao rồi?” Tiêu Tam lắc đầu: “Còn chưa chết được.” Hộ vệ mặt đỏ nọ quyền nện lên cột nhà, quát: “Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tiêu Tam lắc lắc đầu, nhìn Phương Mặc.

      Phương Mặc chậm rãi lấy lại nhịp thở, thấp giọng hỏi: “Tiêu quản , trong dãy núi này có thổ phỉ đạo tặc ?” Tiêu Tam suy nghĩ lúc, lắc đầu: “Chưa hề nghe thấy.” Phương Mặc hơi nhíu mày, lại hỏi: “Nơi này cách Huệ Châu bao xa?” Tiêu Tam ngẩn ra, đáp: “Ngược lại cũng xa lắm.”

      Trong phòng mọi người ngừng thở, chỉ chiếc đèn lung lay chiếu lên mặt Phương Mặc. Tiểu nương mặt trắng bệch như tờ giấy chút huyết sắc, lại hỏi: “Tiêu tổng quan làm việc bên cạnh Thế tử gia, những ngày qua thám báo Huệ Châu có truyền tin đến ?” Tiêu Tam thấy lời tiểu nương này trực tiếp đề cập tới Huệ Châu, cổ họng khỏi có chút lạnh lẽo. Ông ta nuốt nước miếng, thấp giọng thưa: “Ngoại trừ mấy ngày trước quân áp giải lương thảo Huệ Châu bị mất lương thực ở ven núi Hổ Đầu, cũng còn chuyện khác.”

      Huệ Châu nằm phía Tây Túc Bắc, chỉ đứng ngay sau trọng thành Túc Bắc, hai thành hô ứng xa cho nhau, cùng hình thành bình phong chặt chẽ nhất phương Bắc Đại Chu, khoảng cách giữa hai thành chính là quần sơn mênh mông. Bắc Địch phân thành ba tuyến tập kích Mạc Bắc, trong đó tuyến hướng về Huệ Châu. Tiêu Tam thấy Phương Mặc sắc mặt ngày càng trắng, khỏi lên tiếng: “Tiểu thư là lo…”

      Phương Mặc ngẩng đầu, khuôn mặt trắng như tuyết, cặp ngươi đen càng ngày càng đen thẫm nặng nề, nàng thấp giọng: “Huệ Châu, sợ là thất thủ.”

      Tiêu Tam sửng sốt: “Tuyệt đối thể!” Huệ Châu là trọng trấn Mạc Bắc, danh tướng thủ thành Hô Diên Giang Khánh là thủ hạ đệ nhất của Túc Bắc Vương, nơi đó nhân số quân coi giữ chỉ sau Tỷ Thuỷ quan, có tới hơn hai mươi vạn, sao có khả năng vô thanh vô tức thất thủ?

      Phương Mặc trầm giọng: “Huệ Châu bị vây, thế nào ba ngày đều chẳng có tin tức thám báo truyền đến? Tiêu tổng quản ở bên người Tiêu Thế tử, ắt biết đường đến Huệ Châu này có bao nhiêu dịch trạm? Bao nhiêu Thám báo doanh? Song chúng ta đường tới, lại hề gặp bất kỳ nhân mã cùng đường, đây cực kỳ bình thường. Dịch trạm Xích Hồ này vừa tiền bạc, lại nhân vật quan trọng nào, cớ gì dẫn ra nhiều cường địch như thế? Vừa nãy ông cũng , trong dãy núi này cũng có đạo tặc thổ phỉ xuất , lẽ nào những nhân mã ngoài cửa kia là từ trời giáng xuống ư? Ngoại trừ quân đội Bắc Địch, còn có nhân mã nào tới nơi này nữa?”

      Phương Mặc vừa xong, phòng trong nhất thời nghe được cả tiếng kim rơi. Hộ vệ mặt đỏ cạnh Tiêu Tam tiến lên bước, chắp tay rằng: “ nương, tiểu nhân Tiêu Cửu, cũng giống Tiêu lão Tam thuộc hắc vệ Tiêu gia quân. Lời mới rồi của nương, Tiêu Cửu cho rằng ổn. nương cho rằng những kẻ ngoài kia là nhân mã Bắc Địch tuyến Tây, thế nhưng nếu Huệ Châu thất thủ, vì sao hai dịch trạm lớn Xích Hồ Ngu Sơn lại chút tin tức? Cứ coi như người Huệ Châu đều chết hết, vậy chẳng lẽ mười tám Thám báo doanh đường chút tin tức cũng dò được?”

      Phương Mặc dò xét ngoài song cửa, người bên ngoài dừng bắn tên, mặt tuyết xanh xám đổ gục mấy chục thi thể. Phương Mặc hừ lạnh tiếng đáp: “Có gì mà phải nghi vấn? Chẳng qua là Bắc Địch lúc đầu đoạt Huệ Châu nhổ hết mười tám Thám báo doanh này trước, để giữa hai thành chiếm được bất cứ tin tức gì. giờ nhân mã nhổ đinh này lại chẳng may vừa vặn đến dịch trạm Xích Hồ chỗ chúng ta.”
      Nhã Tịnh thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 26
      Edit: Didytran
      Beta: _haru_

      Tiêu Cửu sửng sốt, phì ngụm, rủa: “Mẹ kiếp bọn Bắc Địch rác rưởi, lại dám xem bọn lão tử là đinh sắt!” Tiêu Tam quát: “Lão Cửu, cậu còn câm miệng, bừa gì thế? Tất cả đều nghe Phương tiểu thư bố trí!” Tiêu Cửu mặt càng đỏ, ngượng ngùng ôm quyền: “ nương chớ trách, tôi là kẻ thô lỗ, biết ăn .”

      Phương Mặc phất phất tay, đảo mắt nhìn mọi người chung quanh vòng. Những người này xác thực đều là kẻ từng trải, chỉ chốc lát trấn tĩnh, có lẽ trước khi rời thành Tiêu Vinh ắt giao phó, tuy thình lình gặp hiểm cảnh nhưng chẳng hề rối loạn trận tuyến. Có người lấy đao tên, có người đỡ đồng bạn ngồi trong góc, khí trong phòng dù căng thẳng nhưng cũng hoảng loạn.

      Phương Mặc trầm giọng: “Thời khắc bất thường, Phương Mặc khách khí với chư vị. Ở hậu viện đều là nữ nhân hài tử, chúng ta phải nghĩ kế ra khỏi viện này mới được, bằng khi đám người bên ngoài tấn công vào, hậu quả khôn lường.” Nàng quay đầu với Tôn Cẩn Du: “Cẩn Du, huynh đến hậu viện trông chừng mọi người , được tùy tiện ra khỏi cửa viện, thu đơn giản ít đồ đạc thiết yếu, chuẩn bị rời bất cứ lúc nào.”

      Tôn Cẩn Du có chút chần chờ. Phương Mặc vỗ vỗ cánh tay : “ cần lo cho muội, nhanh .” Tôn Cẩn Du gật đầu, im lặng ra cửa sau.

      “Tiêu Cửu.” Phương Mặc lại , “Ngươi mang mấy người canh chừng các cửa sổ và cửa chính. Chỉ cần có kẻ xâm nhập, bất kể là ai cứ việc bắn chết.”

      Tiêu Cửu sửng sốt, nhìn Tiêu Tam. Tiêu Tam trầm mặt, quát: “Tiêu Cửu, Phương tiểu thư chính là ta, cậu còn do dự gì nữa?” Khuôn mặt đỏ au của Tiêu Cửu nghiêm túc lại, trầm giọng rằng: “Vâng.” Chỉ định mấy chục người chọn địa hình có lợi, thủ bên cửa sổ.

      Phương Mặc hỏi Tiêu Tam: “Tiêu quản có thông thạo dịch trạm này và địa hình xung quanh ?” Tiêu Tam lắc đầu: “ hẳn là quen lắm.” Trong góc đột nhiên có thanh niên thân hình cao gầy đứng dậy, : “Tiêu nhân ở đây hai năm, cũng coi như hiểu chỗ này.”

      Phương Mặc nhìn , thấy trang phục người này khác với hộ vệ áo xanh nàng mang theo hỏi: “Ngươi tên gì?”

      Người nọ rụt rè tiến lên. Trong phòng tiểu nương kia khoác đấu bồng đen đứng trước đèn, khuôn mặt nhắn trắng ngần xinh xắn, chúng nhân trong phòng ấy là người thấp bé nhất, nhưng quanh thân tiểu nương này lại mang luồng lệ khí tên, khiến người thể khiếp sợ. nuốt ngụm nước miếng: “Tiểu nhân Hoàng Nhân Bình, là phó tiêu trưởng dịch trạm này.”

      Phương Mặc nhấc đèn ở góc tường đặt lên bàn, thuận tay lấy công văn, trải ra mặt bàn, chấm mực, với Hoàng Nhân Bình: “Hoàng tiêu trưởng, phiền ngươi hết những gì mình biết cho ta, càng tỉ mỉ càng tốt.” Hoàng Nhân Bình nhìn qua Tiêu Tam, người này là trong những hắc vệ đầu mục của phủ Túc Bắc Vương, là khách quý ngày thường thậm chí chưa từng gặp qua, mà giờ lại phụng lệnh tiểu nương này làm việc, cũng chẳng biết rốt cuộc lai lịch của tiểu nương này là thế nào?

      phỏng đoán trong lòng, Phương Mặc ngẩng đầu liếc cái, mày khẽ nhíu, cả người Hoàng Nhân Bình run lên, cảm giác ớn lạnh lại tăng thêm mấy phần, vội vã cúi đầu trình bày. Phương Mặc thỉnh thoảng lại hỏi câu, bao lâu, nàng đưa bản vẽ tới trước mặt Hoàng Nhân Bình: “Hoàng tiêu trưởng nhìn xem có đúng hay ?”

      Hoàng Nhân Bình vừa thò đầu nhìn, trong lòng nhất thời cả kinh. bản vẽ lớn lại phác hoạ ràng dịch trạm Xích Hồ và địa hình xung quanh, giống hệt như thấy tận mắt. cuống quýt thấp giọng: “Đúng, đúng, chính là như vậy.” Phương Mặc đưa bản vẽ tới trước mặt Tiêu Tam: “Tiêu tổng quản, mặt sau dịch trạm này là hồ Xích, phía trước là sơn đạo. Chúng ta bị vây khốn trong viện này, ngoại trừ chính diện lao ra chẳng còn biện pháp nào khác.”

      Tiêu Tam quan sát bản vẽ, mày rậm nhíu chặt, đáp: “Giờ bên ngoài trời tối đen. Chúng ta ngay cả đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người cũng biết. Lao thẳng ra ngoài, chỉ sợ là gay go.” Ông ta vô cùng uyển chuyển, nhưng kỳ thực vẫn còn lời chưa hết —— đối phương có ngựa có tên, lại chiếm lợi thế địa hình, bọn họ ngay cả ra cửa viện cũng khó, làm sao mà cứng rắn xông ra được? Hơn nữa trong phòng này người người kinh hồn, khi biết được thực tình, chỉ sợ sinh tuyệt vọng. Giao đấu với địch, khí thế là quan trọng nhất. Nếu ngay từ đầu chẳng có hy vọng ai còn ý chí chiến đấu?

      Phương Mặc gật đầu, lúc suy xét đột nhiên, cửa viện truyền đến tiếng nổ rầm vang, là những kẻ phía ngoài phá mở đại môn, ngựa rầm rập tràn vào. Tiêu Cửu hô hoán: “Bắn tên!” Mấy chục mũi tên nhanh như chớp bắn về phía nhân mã lao tới. Phương Mặc tay bắt lấy trường kiếm bàn, chặt đứt then cửa, nhảy ra ngoài. Tiêu Tam quát lớn: “Còn phản công! Tuyệt đối đừng để chúng vọt vào!” Bản thân cầm thanh đại đao, gắng gượng đứng lên, theo sát Phương Mặc xông ra ngoài.

      đoàn người trong phòng ào ào xông ra. Tuyết lớn tung bay, mờ mắt người, tiền viện dịch trạm Xích Hồ tiếng gào giết rung trời, hắc y nhân tràn vào càng ngày càng nhiều, tiếng vó ngựa ầm ầm phi bên tai, Phương Mặc kiếm chặt đứt móng ngựa lao vút qua trước mặt. Ngựa mất móng, ngã gục về phía trước, hắc y nhân phía nhất thời rơi xuống. Tiêu Cửu vạch đao về phía cổ kẻ kia, máu tươi tung tóe đầy người .

      Phương Mặc quay người nhìn. Địch nhân quá nhiều, tưởng chừng như vô tận, có mấy kẻ xộc tới hậu viện, tim nàng cơ hồ nhảy khỏi lồng ngực, hô lớn: “Tiêu Cửu, mau đóng cửa!” Tiêu cửu ngoảnh đầu, bắt gặp cái bóng xíu đen thẫm nhanh như chớp nhào về bên đại môn. vùng người lăn qua, cũng nhào về phía khác đại môn, cùng Phương mặc hợp lực đóng cửa. Con ngựa xông lên kịp thu móng, bị đụng trúng đầu, hí lên tiếng, đứng thẳng hai vó trước, hất tung người lưng xuống đất.

      “Mau tránh ra!” Phương Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Tam la, xoay người trông lại. Tiêu Tam đánh chiếc xe ngựa xông tới đại môn. Sắp va phải cổng ông ta đao chém đứt thừng xe lưng ngựa, ngựa mất thừng, ngoặt hướng, hí lên chạy sang phía khác, thùng xe theo quán tính, vừa vặn chặn cứng đại môn.

      Ba người nhìn nhau, xoay người nhằm về phía hắc y nhân trong viện.

      Đại môn đóng, lại còn hắc y nhân tràn vào, trong viện hộ vệ áo xanh dần chiếm tiên cơ, nhưng ngờ, trung tối mịt đột nhiên lại lao xuống vô số mưa tên. Nhóm hắc y nhân kia thế mà chẳng hề để ý phía trong còn nhân mã của mình, bắt đầu kiêng dè phóng tên!

      “Lui về!” Tiêu Tam hét lớn, gọi người mình về cửa, bản thân được Tiêu Cửu đỡ vào phòng. Chờ đến khi trong sân người của mình đều vào hết, Phương Mặc mới nhanh chóng đóng cửa lại, nàng chẳng kịp nhìn kỹ chung quanh, xách kiếm vọt vào hậu viện. Chém giết trong hậu viện vẫn chưa dừng, Hạ Chí Thu Lâm người dốc lực đánh với mấy người, dần rơi xuống thế hạ phong, bên khác Tôn Cẩn Du cầm đại đao giữ cửa, giao chiến với hai hắc y nhân. Tuy sức lớn, nhưng có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể cố thủ tại cửa, cho kẻ nào tiến vào.

      Phương Mặc đâm xuyên ngực hắc y nhân trong đó, Tôn Cẩn Du khốn cục được giải, đao giải quyết tên còn lại, Hạ Chí Thư Lâm cũng theo sát Phương Mặc phía sau nhóm người Tiêu Cửu viện trợ, thế cục trong hậu viện tức thay đổi.

      Phương Mặc đẩy toang cửa phòng, nữ nhân phía trong kinh hoàng rít lên, cơn gió táp tới, Phương Mặc tay mắt lanh lẹ tránh sang bên, ra Vinh Tiến Vũ tưởng xông vào là ngoại nhân, giơ băng ghế bổ xuống.

      “Phương Mặc!” Băng ghế rơi xuống đất, nhất thời vỡ nát, Vinh Tiến Vũ lau mồ hôi trán, trong lòng thầm kêu nguy hiểm . vội vã : “Mọi người đều ở phòng này.” Sau khi Tôn Cẩn Du trở vào, vì để thuận tiện trông nom nên đều mang nữ nhân hài tử tập trung vào phòng.

      Phương Mặc gật đầu, nhanh chân vào trong, Tô Cẩn Nương căng thẳng ngồi giường, tay lần dưới gối, nắm chặt cây kéo, vừa thấy nữ nhi liền cuống quýt ném thứ đồ trong tay, kéo con lại, tay lau lung tung vết máu mặt con, chờ đến khi phát những vết máu này chỉ là máu người khác bắn lên, bấy giờ trái tim đập dồn mới chậm rãi bình ổn.

      Phương Mặc nhìn quanh, trầm giọng hỏi: “Nương, Húc nhi đâu?” Tô Cẩn Nương siết tay nàng, run môi: “Dưới gầm giường.” Phương Mặc khom người nhìn xuống, cái bóng xíu nằm nép dưới gầm giường tối thui, chỉ đôi mắt đen nhánh ngờ ngợ nhìn ra là Nhiếp Vân Húc. Nhiếp Vân Húc vừa thấy Phương Mặc, nhanh chóng bò ra như chuột, ôm tay nàng kêu to: “Tỷ tỷ!”

      Phương Mặc xoa đầu cậu bé: “, chúng ta đến sân.”

      đoàn phụ nữ trẻ dắt díu nhau ra phòng, nhóm người Tiêu Tam Tiêu Cửu sớm loại bỏ hết địch nhân trong sân, chờ tại nội viện. Phương Mặc đỡ Tô Cẩn Nương ngồi lên ghế đá, trung đen đặc, dưới ánh đèn lờ mờ, hoa tuyết bay múa đầy trời, rét buốt thấu xương, ngoài đại viện truyền đến tiếng vó ngựa chẳng dứt, biết có bao nhiêu địch, trong lòng mọi người đều sợ hãi thôi, chỉ cảm thấy lúc này e rằng khó thoát kiếp.

      Tiêu Tam thầm bên tai Phương Mặc: “ nương, chúng ta còn chưa tới trăm người.” Phương Mặc nâng mắt nhìn, sân viện vốn chật chội trống ít, lại thêm bao nhiêu người bị thương, chỉ lần xông ra mất hơn nửa nhân mã ở đây. Đến gần bậc thang dưới mái hiên có hắc y nhân ngã ở đấy, Tiêu Cửu lấy đao hất ra khăn đen che mặt của kẻ kia, lộ ra khuôn mặt thô đen ngũ quan thâm thuý, rất khác với dân chúng Mạc Bắc, tóc trước trán hoàn toàn có, chỉ còn da đầu trơn bóng, phía sau tết đuôi sam dài, cuốn quanh cổ. Tiêu Cửu nhổ ngụm nước bọt, quát mắng: “Mẹ kiếp, ngờ đúng là bọn Bắc Địch rác rưởi!”

      Kẻ kia còn chưa tuyệt khí, hung ác trừng Tiêu Cửu, Tiêu Cửu vạch đao qua cổ , lấy mạng.

      Phương Mặc trong lòng ngưng trọng, nàng khẽ cau mày, đôi mắt đen khuôn mặt nhắn đầy vết máu càng ngày càng tĩnh mịch, suy nghĩ chốc lát, liền đưa mắt khoá tại mấy chiếc xe ngựa, con ngươi đen đột nhiên sáng rực, nàng thấp giọng: “Hoàng tiêu trưởng, ở đây có mỡ bò ?” Hoàng Nhân Bình tay chịu vết đao, được đồng bạn băng bó, nghe thấy vậy liền vội vàng tiến lên: “Có.” Dịch trạm Xích Hồ nằm giữa dãy núi mênh mông, mỡ bò dùng chiếu sáng tất nhiên chuẩn bị ít.

      “Lấy hết ra.” Phương Mặc quả quyết.

      Tiêu Tam khẽ thưa: “Phương tiểu thư cần nhiều mỡ bò như thế làm gì?” Phương Mặc thấp giọng trình bày tính toán của mình, Tiêu Tam nghe xong, thần sắc đại chấn, trầm tiếng: “Hay, kế này hay lắm!”
      Nhã Tịnh thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 27
      Dịch trạm Xích Hồ tọa lạc trong dãy núi, là dịch trạm tiếp nối Tây Nam qua lại, trước sau vừa hơn hai mươi phòng , chìm trong mênh mông quần sơn cũng chỉ là giọt nước giữa biển khơi mà thôi. Trận tuyết lớn Đại Chu năm Vĩnh Lịch thứ ba mươi bắt đầu từ đầu tháng mười, đến trung tuần tháng mười vẫn lác đác chưa ngừng, gió Bắc đêm mãnh liệt, tuyết lớn như lông ngỗng lại tiếp tục lả tả rơi xuống, nhiều đến nỗi sắp nhấn chìm dịch trạm Xích Hồ bé này.

      Gió Bắc đêm rít gào, tuyết lớn mờ thành, mà dịch trạm Xích Hồ lại cực kỳ yên ổn. Vô số móng ngựa chạy vùn vụt, bao vây dịch trạm này thành thùng sắt.

      Ánh đuốc trong tay kỵ binh lay động qua lại, chiếu sáng xung quanh dịch trạm tựa ban ngày. Mấy trăm cung tiễn thủ trận địa sẵn sàng đón địch, đứng chi chít tại cổng dịch trạm, kéo cung tên trong tay thành trăng đầy, nhắm vào phía trong, hễ bên trong truyền đến tia gió thổi cỏ lay mưa tên dày đặc đúng kỳ bay tới. Mà khắc này, so với cảnh ồn ào bên ngoài, phía trong dịch trạm sau đại môn bị bắn thành cái sàng lại tiếng động, dường như người bên trong đều chết hết.

      Đây là trận chém giết thực lực tuyệt đối chênh lệch. Đội ngũ mấy ngàn người bí mật lên đường về hướng Tây mà tới, dùng thần tốc tuyệt đối diệt trừ mười tám doanh thám báo nằm dày đặc giữa Huệ Châu và Túc Bắc, bảy dịch trạm lớn bé khác nhau, giờ đối mặt cũng chỉ là dịch trạm nhất giữa Túc Bắc và Huệ Châu – dịch trạm Xích Hồ. Ấn theo lệ thường, dịch trạm này tăng thêm vọng gác ở trong, hẳn là chưa tới trăm người. Song tình huống thực tế còn xa mới như thế, thực lực dịch trạm lại mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, đợt xung kích thứ nhất, mấy trăm tinh nhuệ vào trong viện, lại như đá chìm biển lớn, ngay cả cửa viện cũng đánh mở nổi.

      Thủ lĩnh hắc y nhân kéo con ngựa bồn chồn, trong lòng cũng rất sốt ruột. Nhiệm vụ lần này lúc cấp phân công xuống dưới từng , chỉ cho thành công, thể thất bại. Song trước mắt, dám mạo muội tiến công lần nữa, hoàn toàn nắm được tình hình phía trong dịch trạm này.

      Đột nhiên trong dịch trạm truyền đến tiếng ngựa hí, hắc y nhân vây thủ phía ngoài chuẩn bị phóng tên, đại môn dịch trạm đột nhiên bị phá toang. Tất cả mọi người cảm thấy trước mắt lóe sáng, luồng sóng nhiệt thình lình ập tới. Là sáu bảy xe ngựa bốc cháy rần rần đột nhiên xông ra!

      Thế tới những xe ngựa kia hung mãnh, nhằm thẳng phía cung tiễn thủ giăng dày, căn bản cho người có thời gian né tránh. Nhất thời tràng tiếng kêu thảm thiết nối liền dứt truyền đến, rất nhiều cung tiễn thủ hoặc bị móng ngựa giày chết, hoặc bị lửa thiêu, hoặc chen nhau tránh ra bốn phía, đội ngũ nghiêm trận đón địch chốc lát liền tan tành.

      Ngựa bị kinh động, kéo thùng xe lửa chạy tán loạn khắp nơi, trận doanh kỵ binh ngoài cửa cũng chịu liên luỵ. Vô số ngựa bị hoảng sợ mất kiểm soát, hí lên hất người lưng xuống, những kẻ này hãy còn hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh, trong tai nghe được tiếng la giết rung trời, là người trong dịch trạm xung phong.

      Bọn chúng run cầm cập đứng dậy, đội kỵ binh xông tới giết, lưng con ngựa dẫn đầu có hình cầu đen , tựa bóng người, rồi lại cũng giống lắm — ở đâu ra kỵ binh gầy như thế? Chờ đến khi ngựa nhanh như chớp vọt tới trước mắt, bọn chúng mới từ trong hình cầu đen kia nhận ra khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ, ngờ là chưa trưởng thành.

      Trường kiếm xẹt qua, khiếp sợ lập tức bị bóp chết trong cuống họng. Phía sau tiểu nương kia theo sát hai xe ngựa, trực tiếp phóng lên sơn đạo.

      Bấy giờ thủ lĩnh hắc y nhân mới phản ứng kịp, quát to tiếng, gấp gáp thúc ngựa đuổi theo.

      Đêm đen như mực, quần sơn im lìm, sơn đạo dốc đứng của núi Ngu Sơn lại có con rồng lửa bay múa, dần dần tiếp cận đỉnh núi, thanh móng ngựa rầm rập đâm thủng tĩnh lặng của dãy núi. Phía trước con rồng lửa là hai chiếc xe ngựa lao băng băng, đánh xe đằng trước là tráng hán mặt đỏ, quất roi ngựa vun vút, ngựa phi cực nhanh, đánh xe mặt sau lại là thiếu niên mặt đen chỉ chừng mười bảy mười, đầy mặt ngưng trọng, tuy nhưng từng roi lại ngày càng cấp bách, sít sao đuổi theo xe phía trước.

      Phía sau xe ngựa là con tuấn mã màu đen, người ngựa thân đấu bồng đen, dáng thấp bé, ngựa sát vách núi cheo leo chạy qua, bóng người lưng ngựa tựa như hòa vào dãy núi đen tĩnh mịch, nếu phải trường kiếm xám bạc trong tay người đó, hầu như người khác chỉ cho rằng đó là con ngựa ai cưỡi. Phía sau người nọ là mấy chục kỵ binh áo xanh, cách xa là biển người màu đen dài dặc. Những kẻ kia giơ đuốc, đuổi sát tốp nhân mã phía trước, tiếng xé gió vun vút thỉnh thoảng truyền đến, phóng về phía những người áo xanh đằng trước. Nhóm người áo xanh càng ngày càng ít, song cái bóng thó tuấn mã màu đen lại rất nhanh nhạy, khi chuyển ngựa, khi nghiêng người, khi chui vào dưới bụng ngựa tránh tên.

      Sơn đạo ngày càng hẹp, thỉnh thoảng có kẻ cả người lẫn ngựa lăn xuống vách núi, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trăng mờ gió rít, sơn đạo khúc khuỷu dốc đứng, hán tử mặt đỏ đánh xe đằng trước đột nhiên kêu to, “Cẩn thận!” Hóa ra gặp phải khúc cua gấp, sơn đạo phía trước thình lình hẹp lại, chỉ có khả năng qua được người, căn bản tránh kịp. Mắt thấy cả ngựa lẫn xe sắp lăn xuống vách núi, hán tử mặt đỏ nhanh tay nhanh mắt, đao chém đứt cương ngựa, ngựa hí lên, lăn xuống vách núi sâu thấy đáy, xe ngựa dừng sát bên rìa.

      Tiêu Cửu lau mồ hôi lạnh trán, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kinh hô của đám nữ nhân, quay đầu nhìn, là chiếc xe Tôn Cẩn Du điều khiển phía sau phanh kịp phóng về phía dưới núi, sợ mồ hôi lạnh cả người, tiếng thét chói tai của nữ nhân bỗng im bặt, lại nhìn qua ngựa lăn xuống dưới, thùng xe nửa sơn đạo, nửa lơ lửng ở vách núi, bên hông thùng xe người liều chết kéo lại, để xe lăn xuống.

      Thiếu niên này có thần lực! Tiêu Cửu thầm khen tiếng, vội vã nhảy xuống, Tô Cẩn Du ôm chặt cột thùng xe, giữ đến mặt đỏ chót, vội vã cùng hợp sức. Phương Mặc nhảy xuống lưng ngựa, năm người trong buồng xe sợ đến mặt cắt còn hột máu. Phương Mặc lôi tay Hạ Chí, hét lớn: “Nhảy!”

      Hạ Chí ôm Nhiếp Vân Húc nhảy xuống, xe ngựa mất cân bằng, lại chênh vênh trượt xuống mấy tấc. Tiêu Cửu rống lớn tiếng, ôm chặt cột xe, la lên: “Nhanh xuống xe! Sắp giữ được rồi!”

      Thu Lâm đẩy mạnh Tôn Đại Nương ra, Tôn Đại Nương nhào về phía cửa toa sau, được Hạ Chí vững vàng đỡ lấy, trong xe chỉ còn Tô Cẩn Nương và Thu Lâm. Tô Cẩn Nương đứng bất tiện, Thu Lâm vừa dìu bà đứng dậy, thùng xe liền lắc mạnh, hai người ré lên, lại lần nữa lăn xuống đầu buồng xe.

      Phương Mặc cẩn thận từng chút lên thùng xe, bắt lấy tay Tô Cẩn Nương, muốn đỡ bà lại đây đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gỗ gãy răng rắc. Cây cột Tôn Cẩn Du giữ rốt cuộc chịu được trọng lực, gãy thành hai đoạn, theo tiếng kêu của Thu Lâm, thùng xe lăn xuống vách núi sâu thấy đáy.

      Phương Mặc tay mắt lanh lẹ, lôi Tô Cẩn Nương ngã nhào xuống đất, hai người ngàn cân treo sợi tóc tránh được thùng xe lăn xuống.

      Chỉ nháy mắt, hắc y nhân và nhân mã Tiêu Tam mang theo chém giết hỗn loạn, vì là sơn đạo nên chỉ đủ được mấy người, nhân mã của Tiêu Tam dù ít, nhưng mỗi người đều lão luyện, thủ sơn đạo, lấy địch mười, tình hình giao chiến nhất thời giằng co. Phương Mặc thả Tô Cẩn Nương lên lưng Tôn Cẩn Du, lớn tiếng: “Hai người trèo lên đỉnh trước .” Càng lên đỉnh đường càng hẹp, hắc y nhân tuy nhiều, nhưng dù sao cũng là từng kẻ từng kẻ tiến lên, địa hình này chỉ thích hợp nhất phu đương đạo, vạn phu mạc khai(1).


      (1)miêu tả địa thế vô cùng hiểm trở, hoặc để hình dung dũng cảm kẻ có vạn người có, người chặn hàng vạn người

      Tôn Cẩn Du gật đầu, cõng Tô Cẩn Nương, dẫn theo đám nữ nhân hài tử chạy lên đỉnh núi.

      Phương Mặc xoay người, dưới ánh đuốc mờ mờ chiếu xung quanh, người Tiêu Tam mang đến ngày càng ít, hơn nữa vừa đánh vừa lui ra sau. Phương Mặc cùng Tiêu Cửu liếc mắt nhìn nhau, song phương đều từ trong mắt đối phương nhận ra u quang hung ác như sói, Tiêu Cửu hét lớn tiếng, vọt vào đám chiến.

      Hắc y nhân nườm nượp dứt, thỉnh thoảng lại phóng ám tiễn, nhân mã của Tiêu Tam vừa đánh vừa lui, dần dần áp sát đỉnh núi. Đấu bồng đen của Phương Mặc thành màu máu, cả khuôn mặt sớm chẳng nhìn ra vẻ xinh xắn ban đầu. Công phu của nàng tuy khá, song rốt cuộc vẫn thua thể lực vóc người, chỉ cảm thấy trường kiếm trong tay ngày càng nặng trĩu.

      Đột nhiên nàng nghe thấy đỉnh đầu có người gọi: “Phương Mặc! Cẩn thận!” Theo tiếng nhìn lên, đám người Tôn Cẩn Du Chu Tử Hân đứng bên cạnh tảng đá lớn đỉnh vung tay với nàng. Nàng kéo Tiêu Tam xông về phía đầu, bên quát to: “Chạy mau!” Dẫn theo mấy người áo xanh còn sót lại nhào tới trước.

      Nhóm hắc y nhân chuẩn bị dồn qua đột nhiên, đỉnh đầu phát ra tiếng vang ầm ầm ầm, tảng đá mấy trăm cân lăn từ đỉnh núi, chặn đầu bọn chúng nện ập xuống dưới, núi lại lần lượt lăn xuống vô số đá, đè chết mấy chục hắc y nhân chưa kịp lui lại.

      Đường bị lấp kín, nhất thời có truy binh áp sát, sơn đạo hẹp tức khắc yên tĩnh. Phương Mặc thở hồng hộc mấy hơi, trầm giọng : “!” Tiêu Cửu đỡ Tiêu Tam, dẫn theo những người còn lại leo lên đỉnh.
      Nhã Tịnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :