1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 038: Bên nhau dưới trăng lạnh

      Mặt trời lên, ánh nắng từ cao len qua cửa số, chiếu sáng gian phòng bụi bặm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chuột chạy líu ríu, nữ hài im lặng ngồi tựa vách tường, hai mắt nhắm lại tựa hồ như ngủ, nhưng cánh tay sau lưng nàng vẫn chậm rãi di động, cầm lấy hòn đá khẽ khàng mài mặt tường.


      Mặt trời lên cao rồi lại hạ xuống, ồn ào náo động bên ngoài dần biến mất, thay vào đó là bóng đêm rét lạnh bao trùm đế đô phồn hoa. Ngục tốt tuần tra qua lại nhìn hai lần, hả miệng ngáp mấy cái rồi lui xuống. Dưới ánh trăng trong trẻo, chợt có tiếng *thịch*, khối gạch lớn rơi vào trong bụi cỏ.


      “Yến Tuân…”


      Thanh yếu ớt chậm rãi vang lên, bên trong đại lao tĩnh mịch càng thêm thanh thúy, nữ hài đảo mắt nhìn sang phòng giam bên cạnh, chỉ thấy thiếu niên khoác áo lông trắng ngồi tựa vách tường đối diện, chân gác đống cỏ khô, hai mắt nhắm chặt như ngủ.


      “Yến Tuân.” Sở Kiều giảm thanh , cẩn thận gọi.


      Hàng mi run run, thiếu niên mở mắt ra, khó nhọc nhìn vòng, thấy ánh mắt trong suốt của nữ hài nhất thời mừng rỡ, cố gắng bò tới cửa, cười : “Nha đầu, muội thông minh.”


      “Ngốc!” Sở Kiều vội vàng quát khẽ: giọng chút, chớ để bị nghe thấy!”


      “Ừ.” Thiếu niên học bộ dáng của nàng nhìn vòng, sau đó xoay đầy đầu lại tươi cười lộ hàm răng trắng noãn, “Nha đầu, muội đừng sợ, phụ hoàng nhất định phái người đến cứu ta. Bọn chúng dám động thủ với chúng ta đâu.”


      “Ừm.” Sở Kiều nhàn nhạt gật đầu, cũng gì khác.


      Yến Tuân nhướng mày, “Này, muội tin ta?”


      “Ta nào dám?” Sở Kiều le lưỡi, bĩu môi : “Bất quá phụ hoàng huynh tới cứu huynh, nhưng ta làm gì có thân thích có khả năng như vậy.”


      Yến Tuân nghe vậy cười tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng như sao trời, “Yên tâm, ta bỏ mặc muội, sau nay muội hãy theo ta, ta bảo vệ muội.”


      dòng nước ấm đột nhiên chảy khắp toàn thân, nữ hài tám tuổi khẽ cười tiếng, gật đầu : “Vậy sau khi ra ngoài huynh phải mời ta ăn bữa, ta sắp đói chết rồi.”


      thành vấn đề.” Thiếu niên lời đáp ứng, “Muốn ăn gì tùy muội chọn, chỉ cần ra ta liền đáp ứng muội.”


      Chẳng từ khi nào, bên ngoài đột nhiên lại nổi bão tuyết, bông tuyết len theo cửa sổ ở cao bay vào phòng giam, mang theo gió rét lạnh thấu xương. Sở Kiều định mở miệng cả người chợt run lên, rùng mình cái.


      Yến Tuân thấy vậy, vội vàng đưa mặt nhìn sang, chỉ thấy nữ hài y phục đơn bạc, mặt mũi xanh trắng, hai môi cũng tím tái nhất thời khẩn trương, “Nha đầu, muội lạnh ?”


      “Vẫn tốt.”


      “Muội mặc ít như vậy, nhất định rét chết.”


      Thiếu niên đột nhiên đứng dậy cởi áo lông người ra, ngồi xổm xuống định nhét áo qua song cửa phòng giam, đáng tiếc chiếc áo quá dầy, cái ống tay cũng nhét lọt, Sở Kiều liền lập tức ngăn cản, “Đừng chộn rộn, bị phát hỏng bét.”


      “Bị phát sao chứ?” Yến Tuân lạnh lùng hừ khẽ: “Chờ đến khi ta ra khỏi đây, đám người đó tên ta cũng bỏ qua.”


      “Loại lời này nên chờ còn mạng ra ngoài rồi hãy sau.” Nữ hài giễu cợt câu, đầu khẽ hếch lên, bộ dạng ta đây rất khinh thường.


      Yến Tuân sửng sốt, phục hừ tiếng: “Muội cứ chờ xem.”


      Ban đêm trong phòng giam càng thêm lạnh lẽo, Yến Tuân tựa vào song cửa, đột nhiên : “Nha đầu, đưa tay muội ra.”


      “Hả?” Sở Kiều sửng sốt, “Huynh gì?”


      “Tay muội?” Yến Tuân vừa vừa ngoắc tay, “Đưa tay qua đây.”


      Nữ hài nhăn mày, “Huynh muốn làm gì?”


      “Đừng hỏi.” Yến Tuân nhịn được gắt, “Bảo muội đưa tay cứ đưa qua .”


      Sở Kiều giọng lầm bầm câu nhưng cũng đưa cánh tay mảnh khảnh tái xanh vì bị lạnh ra, quơ quơ trong trung, giọng hỏi: “Huynh muốn làm gì?”


      Bàn tay bé lạnh như băng nhất thời được bao lại, bàn tay thiếu niên khá lớn, nắm lấy tay nàng ngừng hà hơi thổi khí, hai mắt sáng ngời nhưng động tác cũng rất vụng về, vừa thổi vừa hỏi: “Khá hơn chút nào ? Có ấm hơn ?”


      Bóng đêm thê lương, trăng lạnh như sương, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, bay lả tả vào trong nhà giam lãnh. Nữ hài tử ngồi yên, có chút sửng sờ, hai mắt to tròn có chút ê ẩm, nàng dùng sức gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới người đối diện nhìn, cho nên cất giọng mũi khẽ ừ tiếng.


      “Ha ha.” Yến Tuân vui vẻ cười tiếng, : “Nha đầu, muội tên gì? Ta nghe lão Tứ của Gia Cát gia gọi muội Tinh Nhi, đây là tên của muội sao?”


      phải.” Nữ hài thấp giọng đáp, ấm áp như ôn tuyền ngừng truyền đến từ cánh tay, thông suốt máu huyết trong người, nàng dựa vào vách tường, giọng : “Ta tên Sở Kiều.”


      “Sở?” Yến Tuân nhướng mày, tự chủ ngừng động tác lại, “Muội phải là con của cựu Lại Bộ thượng thư Kinh Nghĩa Điển sao? Sao lại họ Sở?”


      “Đừng hỏi.” Giọng nữ hài trầm thấp nhưng lại mang vẻ trịnh trọng khó tả, “Yến Tuân, cái tên này ai biết, ta chỉ cho mình huynh biết, huynh phải nhớ kỹ, cũng được với ai khác.”


      Yến Tuân sửng sốt, ngay sau đó chợt hiểu ra, thầm nghĩ có thể là gia tộc bí nào đó nên tiện ra. Trong lòng nhất thời sinh ra cảm giác thỏa mãn vui vẻ, thầm nghĩ nàng có thể ra bí mật này với , phải coi là người nhà rồi sao, vì vậy vội vàng vỗ ngực bảo đảm: “Ừ, muội yên tâm, ta chết cũng ra.”


      “Vậy ta phải gọi muội là gì đây?” Sau đó thiếu niên lại cau mày, hỏi tiếp: “Vậy ta gọi muội là Tiểu Kiều được ?”


      được.” Sở Kiều nhất thời nhớ tới vị mỹ nhân Đông Ngô thời Tam Quốc*, lập tức nhướng mày phản đối: được kêu ta như vậy.”

      *Tiểu Kiều và Đại Kiều là hai mỹ nhân nổi tiếng thời tam quốc, Đại Kiều là vợ của Tôn Sách còn Tiểu Kiều là vợ chủ Chu Du.


      “Tại sao?” Yến Tuân nghi ngờ hỏi: “Vậy gọi muội A Sở?”


      “Ừ…” Sở Kiều tinh tế định giá hồi liền lập tức gật đầu: “Được, cứ kêu như vậy .”


      Yến Tuân vui vẻ gọi: “A Sở!”


      “Ừ.”


      “A Sở!”


      “Nghe rồi.”


      “A Sở! A Sở!”


      “Huynh gọi đủ chưa vậy?”


      “A Sở A Sở A Sở!”


      “……”


      “A Sở, tay còn lại.”


      Nữ hài nghe lời rút bàn tay được ủ ấm về, duỗi cánh tay còn lại ra, Yến Tuân ôm tay nàng, hà hơi thổi hai cái, phát tay mình cũng lạnh, liền kéo xiêm y trước ngực ra nhét tay nàng vào trong.


      “A!” Sở Kiều hô tiếng , lập tức định rút tay về.


      “Ha ha.” Yến Tuân ha ha cười tiếng, nắm chặt tay nàng buông, “Được chiếm tiện nghi của ta, bảo đảm muội trộm vui trong lòng.”


      “Xấu xa.” Sở Kiều hừ tiếng, bàn tay bé dán lồng ngực của thiếu niên, trong bóng đêm yên lặng, nàng thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim đập vững vàng của .


      Thiếu niên rất gầy nhưng quanh năm suốt tháng cưỡi ngựa luyện võ nên thân thể vô cùng rắn chắc, cơ bắp trước ngực rất ràng.


      Yến Tuân nắm tay nàng, ngồi dựa vào vách tường, cất giọng ôm hòa chậm rãi : “A Sở, chờ khi mọi chuyện kết thúc, hãy cùng ta trở về Bắc Yến, muội có chuyện yên lòng gì phải làm, ta làm cho muội. tại thế đạo loạn như vậy, hài tử như muội có thể đâu? Gặp phải người xấu bị bắt nạt, đừng cho rằng bản thân hung hăng cứng cỏi sao, ấy là vì muội chưa gặp phải kẻ ác chân chính, nếu may gặp phải, có ta ở bên cạnh che chở, muội nhất định chịu thiệt.”


      Sở Kiều tựa vào tường, dưới chân toàn là rơm rạ khô héo, trước mặt là tuyết trắng bay tán loạn, hai mặt phảng phất như nhìn rất xa rồi lại tựa hồ như chỉ nhìn được trước mắt. Nàng muốn đâu? Có lẽ, chính bản thân nàng cũng biết.


      nghe thấy Sở Kiều trả lời, Yến Tuân tiếp tục : “Ta cũng biết vì sao lại quan tâm muội đến như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy muội bãi săn, cản thấy đứa trẻ này rất thú vị, ràng còn rất mà lại hung hăng như vậy, vì thế mới cố ý bắn chệch. Ta ở kinh thành nhiều năm như vậy, đó là lần đâu tiên bị bại dưới tay tên khốn Triệu Triệt kia, thử nghĩ xem uất ức đến cỡ nào.”


      Tiếng trống báo canh ba đột nhiên vang lên từ nơi xa xa, thiếu vẫn đều đặn cất giọng nhàn nhạt: “A Sở, Bắc Yến rất đẹp, rất ít xảy ra chiến loạn. Vào hè, khắp nơi đều phủ màu cỏ xanh, ta và phụ hoàng, còn có Đại ca Tam ca thường xuyên cùng nhau săn ngựa hoang bình nguyên Hỏa Lôi. Khi đó ta chỉ mới bảy tám tuổi, cưỡi được ngựa trưởng thành, Đại ca đem con ngựa chết bầm của ngựa đầu đàn cho ta cưỡi, ta còn tưởng ca ấy xem thường mình nên rất tức giận, sau này mới dần dần hiểu đại ca chỉ sợ làm ta bị thương mà thôi. Tam ca tính tình xấu nhất, luôn tìm cách khi dễ ta, khi giận đem ta ném lên cao, hô cho ta ngã chết, sau đó Nhị tỷ xông lên dùng roi quất ca ấy. Tam ca mặc dù rất mạnh nhưng lại đánh lại Nhị tỷ, năm đó ta còn đặc biệt coi thường vì chuyện này, bây giờ suy nghĩ lại, là do Tam ca muốn động thủ với Nhị tỷ mà thôi.”


      “Khi mùa đông đến, Bắc Yến luôn có bão tuyết kéo dài trong nhiều tháng, chúng ta luôn đến cao nguyên phía Bắc, nơi đó có ngọn Hồi sơn, vừa cao vừa khúc khủy, nhưng núi có rất nhiều ôn tuyền. mẫu thân ta là người Biện Đường, chịu được hàn khí phương Bắc, thân thể cũng quá tốt nên năm có nửa năm ở lại trong hành cung gần ôn tuyền. Chúng ta còn luôn lén phụ vương trốn học thăm bà, nhưng toàn bị ông bắt gặp.”


      Ánh trăng vằng vặc chiếu mặt đất, mặt thiếu niên đột nhiên lộ vẻ ôn hòa vô cùng, mang theo ấm áp Sở Kiều chưa từng thấy qua.


      “A Sở, Bắc Yến chúng ta giống đế đô, phụ tử huynh đệ tỷ muội phu thê đều có thể trở thành kẻ địch, đâu đâu cũng là ám toán bắn lén, khắp nơi đều là mưu đồ bọc ngoài vỏ vàng, khắp nơi đều là ca múa thối nát đôi với dân chúng chết đói. đất Bắc Yến rất ít chiến loạn, có lưu dân, ai ai cũng có thể ăn no mặc ấm, nô lệ cũng có quyền sống của mình. A Sở, trở về Bắc Yến với ta , ở đó muội có cuộc sống tốt hơn, có ta bảo vệ có ai khi dễ muội, cũng có người chỉa tên vào người muội. Ta dẫn muội bình nguyên Hỏa Lôi săn ngựa hoang, dẫn muội Hồi Sơn thăm mẫu thân, mẫu thân là người rất ôn nhu, muội nhất định thích bà.”


      Trong bầu khí an tĩnh chỉ có tiếng trầm thấp của thiếu niên, nữ hài xiêm áo đơn bạc đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng ngẩng mặt lên, tựa hồ như nhìn thấy được Bắc Yến trong lời Yến Tuân, thấy được từng đàn súc vật đồng cỏ xanh mướt, thấy được Hồi Sơn phủ tuyết trắng, thấy được bầy ngựa hoang rong ruổi ngừng, nghe được tiếng cười to tự do tự tại của các thiếu niên trong tiếng gió bình nguyên.


      Sở Kiều chậm rãi cong khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó trịnh trọng gật đầu, giọng : “Ừ, chúng ta Bắc Yến.”


      Đêm dài lạnh lẽ, hai hài từ ngồi im trong phòng gian, hai tay xuyên qua chấn song siết chặt nhau.


      Chúng ta Bắc Yến, nhất định .
      AnAn, Nhã TịnhWinter thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      mãi mới được 1 chương ấm áp ^^ nhưng chỉ sợ là ấm áp trước cơn bão :'( SK có lẽ k sao, nhưng YT k biết được

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 039: Gió lớn nổi lên

      Đêm dài dần dần qua , sắc trời khẽ sáng. Tiếng bước chân nặng nề đánh thức hai hài tử khỏi giấc mộng, hai cánh tay nhanh chóng được thu về, hai người còn chưa mở mắt ra cửa nhà giam mở ra, đôi giày đen bằng bông đạp lên nền đất đầy bụi từng bước, tiếng chìa khóa chạm vào nhau kêu leng keng ngừng vang lên.


      *Răng rắc* tiếng giòn tan, binh sĩ mặc khôi giáp xanh nhạt cùng áo chàng màu đất tiến vào phòng giam, mang theo nhóm ít nhất cũng 50 người vào cùng, trong phút chốc khiến nhà ngục lớn trở nên vô cùng chật chội, phía sau còn có ngục tốt cúi đầu khom lưng cẩn thận theo. Sở Kiều ngồi trong góc lạnh lùng nhìn đám cấm vệ đại nội này, lòng dần dần trầm xuống.


      Yến Tuân ngồi dưới đất, lưng đưa về phía cửa, ánh mắt cũng hề động, xua tan vẻ ôn hòa thường thấy, dùng vẻ lạnh lùng sắc bén vây bản thân lại, bộ dạng như lão tăng nhập thiền, đếm xỉa gì đến người ngoài.


      Thị vệ đầu liếc nhìn vị thế tử mang trong mình dòng máu hoàng tộc Đại Hạ, vẻ mặt lạnh nhạt chút tôn trọng, lấy thánh chỉ trong ngực ra, máy móc : “Cung Thịnh Kim có lệnh, mang Bắc Yến thế tử Yến Tuân đến đài Cửu U chờ định tội.”


      gã thị vệ khác tiến lên, khinh thường cười lạnh tiếng: “Yến thế tử, xin mời.”


      Thiếu niên chậm rãi mở mắt, phong mang trong mắt bắt đầu khởi động, chỉ dùng đuôi mắt thoáng nhìn liền khiến thị vệ kia khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Thiếu niên tựa hồ hiểu ra, mặt vẫn duy trì ngạo khí, quật cường đứng dậy về phía cửa. Thị vệ đầu lĩnh cầm lấy gông xiềng chuẩn bị từ trước, suy nghĩ hồi lại cất , đưa mắt liếc trái phải cái, đám thị vệ liền đồng loạt kèm hai bên thiếu niên.


      Vạt áo lông quét sàn thiên lao quanh năm có người quét dọn, bụi đất bay lên mù mịt, lượn lờ trong trung rồi đáp xuống lên mặt giày bằng da hươu trắng của thiếu niên. giày của có thêu hoa văn kim long ngũ trảo chuyên dùng của hoàng gia, dưới ánh sáng mặt trời càng thêm chói mắt, cho dù đứng trong gian tồi tàn như này, vẫn mang bộ dạng với khí chất hơn người. Tựa hồ như dùng phương thức này để nhắc nhở người khác, từ rất lâu, huyết mạch Bắc Yến cũng là thành viên của hoàng tộc Đại Hạ.


      Gió chậm rãi thổi vào hành lang dài u ám trong nhà lao, mang theo khí trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo thấu xương của bên ngoài.


      cánh tay tinh tế tái nhợt như gốm sứ đột nhiên đưa ra từ song chắn phòng giam, cánh tay mảnh khảnh khiến người khác có loại ảo giác, chỉ cần khẽ dùng sức có thể dễ dàng bẻ gãy nó. Nhưng cánh tay kia lại ngăn cản đường của đám người, phát nắm chặt bắp chân của Yến Tuân, quật cường chịu buông ra.


      “Làm gì vậy? Chán sống rồi sao?” gã cấm quân tiến lên giận dữ quát lớn.


      Yến Tuân nhăn trán, quay đầu lại nhìn gã, ánh mắt lạnh lùng nhất thời khiến gã nuốt câu còn lại vào bụng. Thiếu niên ngồi xổm người xuống cầm lấy bàn tay mảnh mai của nữ hài, khẽ dùng sức kéo các ngón tay nàng ra, nhưng các đầu ngón tay kia lại vẫn vô cùng ngoan cố buông. khỏi sửng sốt, nhíu mày nhìn lên mặt nàng, thấp giọng : “A Sở, nên làm loạn.”


      “Huynh giữ lời!” Hai mắt nữ hài sáng ngời, nàng ngẩng đầu lên, cố chấp gằn từng chữ: “Huynh bỏ ta lại.”


      Yến Tuân nhăn mày, khắc nhìn thấy đám cấm quân đại nội kia, thiếu niên sống quen trong tranh đấu quyền lợi ở đế đô liền nhạy cảm nhận ra chuyện đơn giản như mình nghĩ. biết sắp tới xảy ra chuyện gì, lần này là phúc hay họa, sao có thể mang nàng theo cùng chịu nguy hiểm?


      nhíu chặt mày, thấp giọng quát: “Ta bỏ rơi muội khi nào? Muội ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở lại.”


      tin.” Nữ hài cố chấp , vẫn hề thả lỏng lực đạo tay, “Mang ta cùng.”


      gã thị vệ nhất thời giận dữ quát: “Nô tài lớn mật!”


      phải ngươi cũng tự xưng nô tài sao?”


      Yến Tuân chợt quay đầu dùng ánh mắt bén nhọn nhìn tên lính kia, lạnh giọng : “Khi nào luật pháp của đế quốc cho phép dân đen như ngươi hô to gọi ở trước mặt ta?”


      Mặt gã thị vệ trở nên đỏ bừng, hai thị vệ khác liền kéo lại, sợ trong lúc giận dữ làm ra chuyện gì vọng động. Yến Tuân cũng để ý đến nữa, xoay đầu lại nhìn khuôn mặt trắng xanh của nữ hài tử, cau mày : “A Sở, nghe lời , ta chỉ muốn tốt cho muội.”


      “Muốn tốt cho ta mang ta cùng.” Sở Kiều ngẩng đầu, nắm chặt ống quần của thiếu niên, mặt lộ vẻ ngoan cố nhượng bộ, thấp giọng lập lại: “Mang ta cùng.”


      Thời gian nhanh chóng trôi qua, gió thổi qua giữa hai người, thiếu niên yên lặng nhìn chăm chú vào mắt nữ hài, trong đó có ánh sáng lấp lánh như sao. biết, dựa vào thông tuệ của nàng thể nào lại biết chuyến này có bao nhiêu hung hiểm, khẽ mấp máy môi như muốn điều gì, nhưng rốt cuộc lại dừng lại trong ánh mắt quật cười của nàng.


      hồi lâu sau, Yến Tuân đứng dậy, hướng về đám cấm quân đằng sau, trầm giọng : “Mở cửa.”


      “Yến thế tử, thánh chỉ chỉ cho truyền mình ngươi…”


      Gã cấm quân nọ còn chưa hết lời Yến Tuân đột nhiên xoay người về gian phòng giam của mình, vừa vừa lạnh lùng : “Vậy cứ mang thi thể của ta đến cung Thịnh Kim.”


      “Yến thế tử!” Đám cấm quân nhất thời kinh hãi.


      Bọn chúng thương lượng hồi lâu, cảm thấy hay là cứ mở cửa cho Sở Kiều cùng. Dù sao cũng chỉ là tiểu nô lệ mà thôi.


      Cửa phòng gian được mở ra, Yến Tuân đến dắt tay Sở Kiều, để bất kỳ dây thừng nào trói thân thể gầy của nàng. đưa ánh mắt sắc bén và quả quyết nhìn nữ hài thấp hơn mình mọt cái đầu này, trầm giọng hỏi: “Có sợ ?”


      Sở Kiều ngẩng đầu, đột nhiên nhếch môi cười tiếng: “Chữ sợ viết như thế nào?”


      “Ha ha!” Yến Tuân cười lớn, kéo tay nàng ra ngoài.


      Ngoài cửa thiên lao, cấm quân cầm vũ khí đứng thẳng thành hai hàng, chiến giáp phản chiếu ánh sáng rét lạnh nền tuyết, đâm vào mắt vô cùng khó chịu. Đám cấm quân sắc mặt ngưng trọng như gặp đại địch, bá tánh đứng ở xa xa cũng kiễng chân lén nhìn, trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ cùng e dè.


      Có thể xuất động hoàng kim vệ của cung Thịnh Kim tự mình canh giữ, đến tột cùng là hạng người gì?


      Thế nhưng, khi hai hài tử cao thấp ra từ trong đại lao tối tăm, tất cả mọi đều đều lộ vẻ kinh ngạc. Gió Bắc thổi qua mái hiên khiến đám tuyết đọng rơi xuống lả tả từng đợt.


      buổi sớm này, bá tánh thành Chân Hoàng vĩnh viễn cùng thể quên màn sắp sửa mở trang trang sử mới này, sau này nhớ lại, cũng chỉ có thể cố nén trong miệng thầm than mà thôi.


      ai biết được, tại sao hai con cừu thoạt nhìn vô hại bị đẩy đến hiểm cảnh này làm thế nào biến thân thành mãnh hổ hung ác, dùng nanh vuốt sắc bén cắm thẳng vào trái tim đế quốc?


      Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, chim ưng xoải cách xẹt qua bầu trời bao la của thành Chân Hoàng, xuyên qua đám mây dày đặc phát ra tiếng kêu to bén nhọn. Bá tánh đồng loạt ngẩng đầu nhìn, khắc kia, bọn họ tựa hồ như nghe được tiếng chuông báo tử đầu tiên của đế quốc Đại Hạ.
      AnAn, Nhã TịnhWinter thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Chương sau vô cùng phấn khích thanks bạn

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 040: Mối hận thiên cổ

      Thiên lao của đế đô phân thành hai mặt, phía Đông thông đến đường cái Cửu Uy, là nơi giam giữ phạm nhân chuẩn bị đày cùng phạm nhân sắp được phóng thích. Còn phía Tây thông đến đài Cửu U, phần lớn là nơi thi hành án tử.


      mặt của đài Cửu U dựa vào chân núi, được bao quanh bởi sông Xích Thủy, còn điện Ung Hòa của cung Thịnh Kim lại tọa lạc ở chỗ giao nhai của hai sườn núi.


      có tiếng tù, có trải qua thẩm đường, hình tuần hai nghiệm minh, chỉ thấy ở trước cửa thiên lao là con chiến mã đen nhánh, cao lớn dũng mãnh. Nó nhìn thấy Yến Tuân liền hớn hở khì mũi tiếng, ràng chính con ngựa vẫn thường cưỡi. Yến Tuân nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười nhạt, đỡ Sở Kiều lên lưng ngựa rồi cũng tung mình nhảy lên, trực tiếp theo đội cấm quân tiến về phía trước, cắt ngang đường Chu Vũ. Con đường vừa dài vừa hẹp, dân chúng khỏi tranh nhau né tránh lùi sang hai bên, dáo dác nhìn theo, sau đó cũng kéo nhau đến đài Cửu U.


      Bầu trời giăng đầy mây đen, cuồng phong lại cuồn cuộn nổi lên mặt đất bằng phẳng, thổi mạnh vào mặt hai hài tử. Yến Tuân kéo vạt áo lông bao lấy thân thể mảnh mai của Sở Kiều, chỉ để lộ ra cái đầu nho . Sở Kiều quay đầu lại nhìn lên mặt vị thiếu niên tuấn sau lưng, hai mắt nàng sáng trong đẹp như nước. Yến Tuân cúi đầu khẽ cười với nàng tiếng, bên dưới áo lông, hai bàn tay nắm chặt.


      Hai người cũng biết phía trước là cái gì đợi, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, sẵn sàng chuẩn bị tiếp đón mọi mưa to gió lớn đổ xuống.


      tiếng chuông nặng nề đột nhiên vang lên, tất cả người lại đường đều tự chủ mà dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn về phía thượng nguồn sông Hồng Xuyên, đỉnh ngọn Thương Sơn cao vút. Ở đó chính là tổ miếu cung Thịnh Kim, chuông Thương Lãng khổng lồ được kim trụ* đánh vào, phát ra thanh vang vọng cả vùng. Tổng cộng 36 hồi chuông.

      *Kim trụ = thanh trụ bằng vàng


      Sắc mặt Yến Tuân đột nhiên trở nên tái nhợt, Sở Kiều cũng cảm giác được bàn tay nắm lấy tay mình run rẩy kịch liệt, nàng nhướng mày khó hiểu nhìn Yến Tuân, nhưng vẫn chữ.


      Khi đế vương hoàng triều Đại Hạ băng hà gióng 45 hồi chuông, còn 36 hồi chuông chính là lễ tiết dành cho hoàng thân quốc thích.


      Rất lâu về trước, Yến thị từng cùng Triệu thị tế bái chung tổ tiên, Yến thế tử trong người chảy xuôi dòng máu của hoàng tộc Đại Hạ lạnh lùng khẽ nở nụ cười châm biếm. Trốn cũng thoát, cái gì nên tới cứ tới .


      đường thẳng đến đài Cửu U, cờ phiên san sát, xa xa từ hướng Bắc nhìn lại có thể nhìn thấy cánh cửa nguy nga trang trọng, tường đỏ ngói vàng, khí thế ngất trời. Đài Cửu U được đúc bằng đá hắc lam đen tuyền, đứng sừng sững nền tuyết trắng, càng thêm vẻ trang nghiêm.


      Yến Tuân tung mình xuống ngựa, định lên đài nam tử trung niên mặc triều phục đột nhiên tiến lên, trầm giọng : “Yến thế tử, xin bên này.”


      “Mông Điền tướng quân?” Yến Tuân khẽ nhíu mi, nhìn về phía nam tử trung niên chỉ, : “Nơi đó phải là chỗ ta nên ngồi, đúng sao?”


      Yến Tuân nhìn nhìn chỗ ngồi của chủ giám trảm đài cao, hôm nay người bị xử tử phải là , mà là vương hầu hoàng thân quốc thích?


      “Vậy cung kính bằng tuân mệnh.”


      Thiếu niên lạnh lùng xoay người, thẳng lên chủ vị giám trảm trong ánh mắt kinh dị của mọi người. Bên cạnh đó vị trí của các quan viên trong viện trưởng lão, thiếu niên mày kiếm như bay, mặt như quan ngọc, khí chất lạnh lùng nhàn nhạt như băng tuyết, nhìn mảy may có chút khẩn trương nào.


      Thời gian chậm rãi trôi qua nhưng vẫn hề thấy phạm nhân được áp giải từ hướng quảng trường Kim Vũ. Ngay sau đó, tiếng ầm lớn vang lên, cửa đài được mở rộng, các nhân vật cầm quyền của viện trưởng lão, tướng quân ngoại sảnh cùng quan văn quan võ nội sảnh rối rít nối đuôi nhau tiến vào. Ngay cả bọn Gia Cát Hoài cùng Ngụy Thư Du cũng theo gia chủ các thế gia đến ngồi xuống vị trí của mình.


      Sắc mặt Ngụy Thư Du có chút tái nhợt, cổ tay thu trong tay áo rộng thùng thình, nhìn qua thấy có tổn thương gì, đưa tròng mắt sắc như đao xẹt qua người Sở Kiều ở phía sau Yến Tuân. Yến Tuân nhận ra ánh mắt của liền quay đầu nhìn lại, luồng mắt nhanh như tia chớp của hai thiếu niên giao kích ở giữa trung. Yến Tuân chỉ lạnh lùng cười tiếng, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ nhàn nhạt bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.


      Mặt trời lên cao, gần đến giữa trưa.


      Hình bộ lão đại nhân, Hoàng Kỳ Chính chịu trách nhiệm giám trảm tiến lên phía trước, chỉ vào dụng cụ tính thời gian ở giữa đài, cung kính xin chỉ thị: “Yến thế tử, canh giờ đến, nên hành hình rồi.”


      Yến Tuân cười nhạt, binh đến tướng chặn, nước đến lấy đất ngăn vậy, phất tay áo cái, “Hoàng đại nhân, xin mời.”


      Hoàng Kỳ Chính run rẩy đứng lên, hầu kết già nua khẽ động, cất tiếng vang vọng truyền lời: “Canh giờ đến, dẫn phạm nhân vào, chuẩn bị hành hình!”


      “Hành hình!”


      Tiếng hô vang vọng nhất thời rung chuyển cả đài Cửu U, ba ngàn binh sĩ bên dưới quảng trường Kim Vũ cùng nhau hô lên, thanh thế kinh người, muôn chim bị động thi nhau vỗ cánh bay lên. Cửa đài được mở ra, hai mươi quân nhân thân nhung trang tây chinh, sắc mặt lạnh lùng cầm khay phủ lụa trắng chậm rãi tiến lên, từng bước lên đài Cửu U đen như mực.


      Ngụy Thư Du đột nhiên hừ lạnh tiếng, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, đưa mắt nhìn lên phía đài giám trảm. Yến Tuân nhíu chặt mày, dự cảm bất thường nhất thời chạy lên đại não, hai tay siết chặt tay ghế vịn, lộ cả gân xanh.


      Hai mươi quân nhân xuất thân từ Điểm Tướng đường lạnh lùng đứng đài Cửu U, đệ nhất nguyên soái của đế quốc – Mông Điền tướng quân lên đài, hướng về quân nhân cầm đầu trầm giọng : tra nghiệm phạm nhân?”


      Quân nhân mặt chút thay đổi, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nghe vậy liền vang vang đáp: “Hồi bẩm nguyên soái, chưa từng!”


      Mông Điền nhướng mày: “Vì sao?”


      “Hồi bẩm nguyên soái, người nào có thể phân , cung Thịnh Kim có chỉ, chuyện này hôm nay do quan giám trảm chịu trách nhiệm.”


      Mông Điền gật đầu, quay đầu hướng về Yến Tuân ngồi ở chủ vị, cao giọng : “Yến thế tử, phải phiền người rồi.”


      Yến Tuân mím môi, mi tâm nhíu chặt, cảm giác sợ hãi khổng lồ cách nào ức chế chạy thẳng lên đại não khiến thể giữ vững vẻ trầm tĩnh tiêu sái ngày thường, ngay cả trả lời tiếng cũng phải cố hết sức mới được. Sở Kiều đứng ở phía sau lưng Yến Tuân tựa hồ như nhận ra cái gì, nàng đưa cánh tay bé ra nắm chặt lấy tay .


      “Mở hộp, tra nghiệm phạm nhân!”


      Hai mươi tên cấm vệ đại nội đồng loạt tiến lên phía trước, đều nhịp vén tấm lụa trắng phủ khay lên, bên dưới là hai mươi chiếc hộp bằng vàng quý giá, chìa khóa vàng được đưa vào, tiếng răng răng vang lên, tất cả nắp hộp được đồng thời mở ra cùng lúc, khiến vật bên trong hộp lồ lộ ra dưới ánh mặt trời.


      Hai mắt Yến Tuân đột nhiên mở to, trán lộ gân xanh, cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ, nhất thời rời khỏi ghế, định nhào tới đài cao. Cấm quân đứng hai bên thấy thế liền nhanh chóng xông ra, đao kiếm rời khỏi vỏ, lóe phong mang chói sáng, động tác như lôi điện cách ngăn cản. Cơ hồ cũng ngay trong lúc đó, thân ảnh đồng thời mạnh mẽ ngăn ở trước mặt cấm quân, chỉ nghe tiếng *keng* giòn tan, nữ hài nhanh tay tước vũ khí của gã binh lính, nhướng mày che ở trước người Yến Tuân, cho bất luận ai đến gần.


      Cuồng phong đột nhiên nổi lên, trời đất mảnh u ám, mây đen từng tầng chồng chất, tiếng quạ kêu bén nhọn vang lên, gió tuyết lạnh thấu xương thổi đến khiến tất cả tự chủ che kín hai mắt, dùng ống tay áo ngăn trở cuồng phong chút kiêng kỵ kia.


      Mông Điền thân trọng giáp, trầm giọng : “Tư Đồ Vân Đăng, đọc tên!”


      “Dạ!” Vị tướng lãnh trẻ tuổi đầu vai thêu phi điểu tử kim tiến lên, đưa ngón tay chỉ vào chiếc hộp đựng thủ cấp còn đọng máu tươi thứ nhất, lớn tiếng oang oang: “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 24 của Bồi La đại đế! Đại nguyên soái đoàn quân Tây Bắc của đế quốc! Tổ miếu thừa quang, bài vị thứ 576! Bắc Yến Trấn Tây vương – Yến Thế Thành, ngày 16 tháng 4, bị chém ở bình nguyên Hỏa Lôi!”


      Dứt lời, tới trước cái hộp thứ hai, tiếp tục lạnh giọng : “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế! Bài vị tổ miếu thứ 577! Trưởng tử của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Đình, ngày 14 tháng 4, bị chém ở thành Liệt Viên!”


      “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế! Phó phục sứ trấn giữ phía Tây Bắc đế quốc, bài vị tổ miếu thứ 578! Con thứ ba của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Tiếu, ngày 16 tháng 4, bị chém ở bình nguyên Hỏa Lôi!”


      “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế! Bài vị tổ miếu thứ 579! Trưởng nữ của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Hồng Tiêu, ngày 16 tháng 4, cùng đồ mạt lộ, tự vận bên hồ Thủy Hồng!”


      “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 24 của Bồi La đại đế! Phó nguyên soái đoàn quân Tây Bắc của đế quốc! Bài vị tổ miếu thứ 580! Đệ đệ của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Thế Phong, ngày 9 tháng 4, bị chém ở cao nguyên Thượng Thận!”


      “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến…”


      ……


      Cái tên cuối cùng được nêu xong, cuồng phong kích động chút kiêng kỵ quét ngang đài Cửu U, Mông Điền đứng bệ đá cao nhìn xuống Yến Tuân ở chủ vị giám trảm, trầm giọng : “Tên xướng xong, xin Yến thế tử xác nhận phạm nhân!”


      tiếng nổ *oàng* vang lên, cuồng phong đột nhiên quật gãy cây cổ thụ cao chọc trời bên cạnh đài Cửu U, nhánh cây ào ào đổ xuống nên xuống giữa đài. Tiếng gió gào thét đầy trời, tất cả ánh mắt quỷ dị trong thoáng chốc đều hội tụ người thiếu niên.


      Dùng hết sắt trong chín bể, cũng có thể đúc nên nỗi hận lúc này…


      Yến Tuân chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra trở thành mảnh đỏ máu.
      AnAn, Nhã TịnhWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :