1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      mũi tên, mũi tên, nàng tránh bằng cách nào?

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 034: Đội tuyết trở về

      “Đại ca!” Ngụy Thư Diệp nhăn trán, hét lớn tiếng, thúc ngựa tiến lên.


      Chỉ nghe *vút* tiếng, mũi tên mang hàn quang khiếp người xé gió lao đến, vô cùng tinh chuẩn cắm thẳng vào mắt trái, xuyên qua mắt phải con ngựa Ngụy Thư Diệp cưỡi, máu tươi cùng óc bắn tung tóe, chiến mã kêu thê lương tiếng rồi ngã vật xuống. Ngụy Thư Diệp linh hoạt nhảy khỏi lưng ngựa, chật vật đáp xuống đất, đứng giữa gian đầy gió tuyết.


      Nữ hài tử nửa ngồi mặt đất, tay trái cầm đao kề cổ Ngụy Thư Du, tay phải nâng nỏ đặt xương bả vai, đầu nghiêng ra sau lưng dùng miệng lấy tên từ cái túi ở sau lưng, tuy chỉ dùng miệng và tay nhưng tốc độ bắn tên vừa nhanh lại vừa chính xác. Nàng nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Ngụy Thư Diệp, chậm rãi : mũi tên này chính là báo đáp giúp đỡ ở quảng trường Tử Vi ngày đó, mũi tiếp theo chỉ nhằm ngựa mà bắn, ta khuyên ngươi nên tiếp tục tiến đến nữa.”


      Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều có chút sững sờ, toàn bộ tựa hồ như bị khí trời giá lạnh này đóng băng. Hơn ngàn chiến sĩ tinh nhuệ nhất thành Chân Hoàng, bốn vị vương tôn công tử thế gia cùng rất nhiều tướng lãnh ưu tú của Điểm Tướng đường đều khỏi cau mày nhìn về nữ hài tử cao quá ba thước kia. Nữ hài thân mặc áo giáp bằng da quá khổ, cổ áo màu thiên thanh bao quanh khuôn mặt nhắn to bằng bàn tay người trưởng thành, hai mắt to tròn, con ngươi trắng đen phân minh, cái mũi tinh xảo hơi nhếch lên, đôi môi khẽ cong, cánh tay thon gầy tựa hồ vừa dùng lực liền có thể bị bẻ gãy, toàn thân lộ ra vẻ mũm mĩm non nớt thể che dấu.


      Nhưng chính ở nơi này, nữ hài tử cao quá eo người trưởng thành, thoạt nhìn mỏng manh như bị gió thổi bất cứ lúc nào, lại có thể đột phá vòng vây do đội quân tinh nhuệ của Ngụy thị môn phiệt bày ra. Lợi dụng kinh thường của đối phương cùng tính toán cao siêu của bản thân, nàng ngay lúc này nửa ngồi ở đó, chút sợ hãi đối kháng hơn ngàn binh sĩ, đối kháng quyết định của viện trưởng lão, đối kháng chủ nhân cung Thịnh Kim, đối kháng cả đế quốc Đại Hạ, lạnh lùng bắt đầu não địch làm con tin, uy hiếp tất cả.


      Đây là lần đầu tiên Sở Kiều công khai phản kháng thống trị của hoàng triều Đại Hạ, coi rẻ hoàng uy, ý muốn của nàng rất đơn giản, nàng muốn rời , muốn mang Yến Tuân cùng nhau thoát khỏi nơi này.


      “Bỏ vũ khí xuống, mở cửa thành ra, ta hai lần.” Nữ hài tử cất giọng trầm thấp, chậm rãi đưa mắt xẹt qua đám người, theo cử động của thân thể, chiếc nỏ vai cũng chuyển động theo, đầu nỏ như con máu khát máu lướt qua xem xét con mồi.


      “Động thủ!” Ngụy Thư Du đột nhiên quát lên tiếng chói tai, vị công tử hoàng triều thân phận cao quý cách nào chịu được nhục nhã khi bị tên dân đen uy hiếp, quật cường ngẩng đầu lên, hề sợ hãi lưỡi đao kề cổ, tức giận quát: “Bắt bọn chúng lại!”


      tiếng *xoẹt* vang lên, Ngụy Thư Du còn chưa dứt lời hai ngón tay bị nữ hài cắt đứt, vị phủ doãn trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của đế đô Chân Hoàng đau đớn hét lên, ngón tay bị cắt rơi xuống mặt đất, máu chảy đầm đìa.


      “Núi xanh che hết, sông lớn luôn chảy về hướng Đông, người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngụy đại công tử, ta khuyên ngươi nên im lặng hơn.”


      Nữ hài tử ngẩng đầu lên nhìn đám quân binh của Ngụy phiệt, lạnh lùng cười tiếng, chậm rãi : “Các ngươi nghe hiểu lời ta … hay là định làm phản? Mà cũng có thể là, phụng lệnh của vị chủ soái khác?”


      Ánh mắt nàng chuyển tới lên người Ngụy Thư Diệp, khẽ đánh vòng tròn, cười lạnh tiếp: “Đối thủ cạnh tranh lớn nhất chết, có người danh chánh ngôn thuận lên vị trí gia chủ. Thư Diệp thiếu tướng, chân trong viện trưởng lão, ngoài ngươi ra còn ai là ứng cử viên?”


      “Dân đen!” Ngụy Thư Du nghiến răng căm hận : “Huynh đệ chúng ta tình thâm, người đừng hòng khích bác chia rẽ!”


      “Có phải huynh đệ tình thâm hay , phải nhìn mới biết được.” Nàng cười nhạt, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Ngụy Thư Diệp, chủy thủ vẫn kề cổ Ngụy Thư Du, nụ cười ta mị hề giống hài tử tám tuổi.


      Sở Kiều nhanh chóng trói Ngụy Thư Du lại, vóc người nàng gầy, khí lực cũng lớn nhưng thủ pháp thắt dây lại hết sức xảo diệu, cho dù lấy sức nam tử có võ như Ngụy Thư Du cũng khó thoát ra.


      “Lên ngựa.” Nàng hừ lạnh tiếng: “Còn phải phiền Ngụy đại công tử đưa chúng ta đoạn đường.”


      trời mây giăng đầy, thấy bất kỳ ngôi sao nào, ngay cả ánh trăng trong trẻo cũng bị che khuất.


      Sở Kiều cũng cưỡi cùng ngựa với Ngụy Thư Du mà hết sức tự tin ngồi con ngựa khác. Nàng dắt theo hai con ngựa khác, theo sau ngựa của , tay cầm nỏ mắt vẫn chăm chăm ngó chừng nam nhân bị trói phía trước, tùy thời đều có thể bắn ra tiễn trí mạng.


      “Yến Tuân, chúng ta .” Nàng cũng quay đầu lại, chỉ cất giọng nhàn nhạt câu.


      Yến Tuân khẽ nheo hai mắt, ngay sau đó cong khóe miệng vui vẻ nở nụ cười, chậm rãi leo lên lưng ngựa, mang theo đám thuộc hạ còn sống sót trực tiếp về phía trước, hề băn khoăn đến quân địch đứng hai bên. Sở Kiều dẫn đường đầu, thân hình bé nhưng lại toát ra hơi thở lạnh lùng ai có thể chống lại, đến mức đám kiêu kỵ binh đông nghịt đều rối rít né tránh khi nàng ngang qua.


      Cửa thành phía Tây ầm ầm mở ra, ánh đuốt phần phật chiếu sáng cả khoảng trời, khói lửa ở phía Bắc đế quốc vẫn chưa tắt, chiến hỏa liên lụy hàng ngàn hàng vạn dân chúng phương Bắc, máu tươi nhiễm đỏ từng tấc đất cao nguyên*.

      *Đất phong Bắc Yến của phụ thân Yến Tuân ở phía Bắc nhé


      Giờ khắc này, ngay tại trung tâm đế quốc, Yến Tuân, con trai trưởng của Yến vương bị đế quốc phán định là phản đồ lại công khai ung dung rời khỏi thành Chân Hoàng, mà quân đội tinh nhuệ nhất hoàng triều Đại Hạ chỉ có thể trơ mắt nhìn, thể có bất kỳ hành động cứu vãn thế cục nào.


      Lịch sử trong khắc này xảy ra thay đổi, con cọp con được thả khỏi lồng, ai biết được liệu có thể trở thành kiêu long* hùng cứ Tây Bắc trong tương lai hay .

      *Kiêu long = rồng kiêu ngạo


      Gia Cát Hoài khẽ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt đến ai thấy.


      Đối với Gia Cát gia mà , Yến thế tử có thể trở lại Bắc Yến hay cũng quan trọng, điều quan trọng nhất chính là… cung Thịnh Kim giao nhiệm vụ quan trọng này cho Ngụy phiệt, nhưng bọn họ lại thể hoàn thành.


      gì có thể khiến người khác cao hứng hơn chuyện tối nay.” Gia Cát Hoài nghĩ thầm trong bụng, quay sang với hạ nhân bên cạnh: báo cho Tứ thiếu gia lập tức trở về phủ. Ta có việc muốn thương lương với đệ ấy.”


      Chu Vĩnh khom người tiến lên: “Tứ thiếu gia ra khỏi thành rồi ạ.”


      “Cái gì”? Gia Cát Hoài sửng sốt, trầm giọng hỏi: “Ra khỏi thành rồi?”


      “Tứ thiếu gia ra khỏi thành từ cửa Bắc, là muốn đuổi bắt hạ nhân chạy trốn.”


      “Hạ nhân chạy trốn?” Gia Cát Hoài cau mày hỏi: “Là ai mà phải tự mình đuổi theo?”



      Thuộc hạ cũng lắm, nhưng lập tức điều tra ngay.”



      Gia Cát Hoài ngẩng đầu lên, híp nửa mắt nhìn màn đêm thâm trầm, lẩm bẩm: “Chỉ mong đừng làm ra chuyện hay.”


      ……………………………………………………………………………………


      Ngụy Thư Du hung hăng nhìn Yến Tuân cùng hài tử phía sau cái, ngay sau đó xoay người chạy về phía thành Chân Hoàng.


      “Ngươi nên thả .” Nữ hài tử cất tiếng lạnh lùng, nhìn thấy ánh mắt của sao? Ngươi giữ mạng lại sớm muộn gì cũng gặp đại họa.”


      Yến Tuân lắc đầu, nhìn theo thân ảnh dần xa của Ngụy Thư Du, chậm rãi : “Giết Bắc Yến mang tội mưu phản, ta thể mạo hiểm.”


      xong, xoay người nhìn Sở Kiều, hỏi: “Ngươi có tính toán gì ? Gia Cát gia bỏ qua cho ngươi, theo ta về Bắc Yến .”


      Sở Kiều hất mặt lên, khẽ cười tiếng: “Đa tạ hảo ý, nhưng ta còn chuyện phải làm.”


      Yến Tuân nhướng mày, trầm giọng : hài tử như ngươi có thể có chuyện gì?”


      Nàng nhướng mày nhìn , thời gian lâu như vậy, ngươi rốt cuộc nhìn chỗ nào mà cảm thấy ta là hài tử?”


      Yến Tuân sửng sốt, há mồm cứng lưỡi muốn biện giải, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy nàng đúng là có chỗ nào giống hài tử. cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi tức giận kéo tay Sở Kiều, quật cường : “Ta nhìn chỗ nào cũng giống, xem người , tay chân đầu cũng , ràng chính là hài tử, cho dù lòng dạ ngươi độc ác đến cỡ nào cũng là hài tử.”


      Sở Kiều hất tay Yến Tuân ra, cau mày lầm bầm: “Phiền phức.”


      “Ê!” Yên Tuân thúc ngựa tiến lên ngăn ở phía trước Sở Kiều, “Ngươi phải ?”


      “Nhất định phải .”


      “Có chuyện gì phải làm, ta tìm người làm cho ngươi, được sao?” Yến Tuân thẹn quá hóa giận, lớn tiếng hỏi.


      Sở Kiều xoay đầu lại, nhìn nhìn khuôn mặt trong trẻo của thiếu niên, hít hơi sâu rồi trầm giọng : “Yến Tuân, ta và ngươi vốn phải cùng loại người, cùng đoạn đường khi nãy cũng đủ rồi.”


      Yến Tuân ngồi lưng ngựa, trầm mặc .


      “Ta và ngươi qua lại chỉ lần này, con đường phía trước khó dò, ngươi bảo trọng.” Nàng cất giọng trầm thấp câu, ngữ khí giống như người trưởng thành nhiều kinh nghiệm, sau đó quay đầu ngựa, vung roi rời .


      Yến Tuân giờ mới chợt phản ứng, thúc ngựa đuổi theo mấy bước nhưng cuối cùng cũng phí công, bên dưới bầu trời trăng sao, bóng dáng đơn độc của nữ hài tử dần dần biến mất trong làn gió tuyết. Thiếu niên thân áo lông trắng toát ngồi ở lưng ngựa, hướng về bóng dáng biến mất trong màn đêm lớn tiếng kêu lên: “Ê! Tương lai có chuyện hãy đến Bắc Yến tìm ta!”


      Giọng của xuyên qua màn gió tuyết, nhanh chóng tan ra trong bóng đêm thâm trầm lạnh thấu xương.
      AnAn, phuongvutytyWinter thích bài này.

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 035: Xông vào hang hổ

      Bên ngoài mặt Đông hoàng thành tăm tối, cái bóng thấp bé sốt ruột thúc ngựa chạy đến cửa thành, cuồng phong càng lúc càng mạnh, bông tuyết phất lên mặt khiến người hầu như thể mở mắt ra. Chiếc áo da khoác ngoài thấm nước căng phồng nặng trĩu, nữ hài tử lại khó khăn nhưng vẫn ngừng tiến về phía trước, tựa hồ như có dã thú hung ác đuổi ở sau lưng nàng.


      Tiếng vó ngựa ẫn trong thanh gió rít trở nên vô cùng thanh thúy, chiến mã đen tuyền từ bình nguyên xa xa trong thoáng chốc chạy đến gần cửa thành, nữ hài tử gầy thân mặc xiêm phục Yến vệ, đôi mắt đen nhánh sáng quắc như ưng quét qua bóng đêm, nhìn thấy phía trước có hài tử nhất thời vui mừng, nhanh chóng vung roi giục ngựa tiến lên.


      “Tiểu Bát!” Sở Kiều kêu to tiếng, tiếng của nàng nhanh chóng bị cuồng phong phá tan thành từng mảnh vụn, tiểu hài tử ở phía trước như nghe thấy, vẫn cúi đầu lầm lũi .


      Sở Kiều quất ngựa xông lên ngăn ở trước người hài tử, nhướng mày trầm giọng kêu: “Tiểu Bát?”


      “He he he.” tiếng cười khàn đục đột nhiên vang lên, người có thân hình thó ngẩng đầu lên, mặt đầy nếp gấp, nơi nào là hài tử, ràng là Chu Nho nam tử trung niên dưới bốn mươi.


      chậm nhưng tình huống lại xảy ra rất nhanh, ám tiễn từ trong tay áo Chu Nho chớp nhoáng lao thẳng đến trước mặt Sở Kiều, mang theo lãnh khí bức người. Sở Kiều bị bất ngờ kịp chuẩn bị, chỉ có thể hừ tiếng, thân thể ngã xuống khỏi lưng ngựa.


      Tiếng cười khàn khàn chậm rãi vang lên, dưới màn đêm rét lạnh càng thêm vẻ quỷ dị, Chu Nho ném túi quần áo lưng xuống, từ tốn đến đá cước vào đùi nữ hài tử, thấy nàng có phản ứng mới ngồi xổm xuống dò xét hơi thở.


      “Chủ tử gia đích thực hồ đồ rồi, lại phái ta đối phó với con nhãi vắt mũi chưa sạch như thế này.” Chu Nho hừ lạnh, đưa tay lật thân thể nữ hài tử lại.


      Thế nhưng nữ hài tử vốn nằm mềm nhũn mặt đất đột nhiên bật dậy, mở to đôi mắt sáng như sao, dùng khí thế sét đánh hoán đổi vị trí bị quản chế chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi. Nàng hung hăng dí sát chủy thủ vào động mạch chủ cổ Chu Nho, phì tiếng phun ám tiễn ngậm trong miệng ra mặt đất.


      ! Tiểu Bát ở đâu?” Sở Kiều lạnh lùng cất giọng, đồng thời đẩy mạnh chủy thủ cứa rách da Chu Nho, máu tươi đỏ sẫm lập tức chảy ra.


      “Tiểu, Tiểu Bát gì chứ?” Thần sắc kiêu ngạo tự đại vừa rồi của Chu Nho biến mất trong thoáng chốc, run giọng vội vàng : “Ta biết Tiểu Bát nào hết, ta chỉ thay người làm việc mà thôi.”


      Sở Kiều vẫn bình tĩnh chậm rãi : “Tiểu Bát chính là chủ nhân của túi quần áo này, là hài tử ngươi cải trang thành.”


      “Ta, ta biết.” Chu Nho lắp bắp: “Người của Tứ thiếu gia tới tìm ta, ta chỉ là môn khách của Gia Cát gia, cùng ngươi thù oán.”


      “Ngươi biết?” Sở Kiều nhướng mày, nhìn dưới Chu Nho đánh giá lượt, thấy ngừng lắc đầu phủ nhận trong lòng nhất thời dâng lên lửa giận.


      Nàng gia tăng lực đạo, xoay cổ tay vòng, hai mắt Chu Nho nhất thời mở to, con ngươi trừng lớn, tay chân cứng đờ, hô hấp dần tiêu biến, cổ xuất đường máu dài.


      “Ngươi thích hợp làm khách môn cho người khác, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, chi bằng trước khi chết làm chút chuyện tốt vậy.” Sở Kiều lạnh lùng nhìn thi thể của Chu Nho, sau đó ngồi xổm xuống cởi chiếc áo khoác trùm đầu người ra.


      ……………………………………………………………………………………


      Hoàng thành đêm này quả yên tĩnh, đêm khuya nhưng cửa thành phía Đông vẫn sáng đèn như cũ, Tứ thiếu gia phủ Gia Cát tự mình trấn giữ, cầu hoàng quân điều động hơn nửa số quân lực canh giữ cửa thành, truy bắt hạ nhân bỏ trốn của phủ Gia Cát.


      Mấy đội nhân mã lần lượt rời nhưng tuyệt nhiên có bất kỳ tin tức nào trở lại. Gia Cát Nguyệt cưỡi ngựa đứng yên trước cửa thành Đông, nhìn qua như con sư tử khổng lồ say ngủ trong bóng đêm miên man. Đám hạ nhân phủ Gia Cát theo ở phía sau đều nín thở dám lên tiếng, e sợ làm kinh động đến con cọp trong cơn giận dữ này.


      “Tứ thiếu gia!”


      Chu Thành thân áo choàng xám tro, nhanh chóng cúi người tiến tới giọng bên tai Gia Cát Nguyệt: “Tứ thiếu gia, Đại thiếu gia phái người bảo người lập tức trở về phủ.”


      Gia Cát Nguyệt làm như nghe thấy, mặt thay đổi vẫn tiếp tục nhìn về phía trước. Chu Thành thấy thế liền sốt ruột : “Người của Đại thiếu gia phái đến Yến Tuân mang theo Yến vệ chạy thoát rồi, Ngụy gia thất bại, Ngụy Thư Du bị chặt mất hai ngón tay, còn bị bắt làm con tin nữa.”


      Gia Cát Nguyệt nghe vậy nhăn trán, trầm tư suy nghĩ lúc, ngay sau đó cau mày hỏi lại: “Yến Tuân?”


      “Dạ.” Chu Thành : “Bọn họ đường lớn Cửu Uy, chỗ giao giữa Bạch Lan tự cùng quảng trường Tử Vi.”


      Gia Cát Nguyệt trầm giọng hỏi: “Đám người Yến Tuân đến từ hướng nào?”


      “Hình như, hình như là từ hướng hồ Xích Thủy.”


      can đảm!” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh tiếng, mày kiếm nhướng cao, nhất thời thông suốt vì sao Ngụy Thư Diệp lại dẫn người bao vây biệt phủ Gia Cát, còn động thủ với hạ nhân bên trong phủ.


      cau mày, trong đôi mắt đen nhánh phảng phất nổi lên cuồng phong dữ dội, nắm chặt cương ngựa, trầm giọng : “Yến Tuân chạy về hướng nào?”


      “Tứ thiếu gia!” Chu Thành kinh hãi kêu lên: “Đại thiếu gia cố ý căn dặn bảo người ngàn vạn lần nên nhúng tay vào chuyện này, tuyệt đối thể!”


      Gia Cát Nguyệt nhăn trán, vừa muốn lên tiếng trong trung đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại đến, con hắc mã từ Bắc Yến chợt xuất trong tầm mắt của mọi người. lưng ngựa là thân hình gầy, khoác áo trùm đầu rộng thùng thình, người còn chưa đến gần thi thể nho rớt thịch xuống mặt tuyết, thi thể mặc y phục da màu thiên thanh, ràng là hạ nhân trong phủ của Yến Tuân.


      Gia Cát Nguyệt mâu quang chợt lóe, mày kiếm nhíu chặt. Hạ nhân bên cạnh lớn tiếng kêu lên: “Tứ thiếu gia, Hồ Sinh trở về.”


      Gia Cát Nguyệt nhìn cỗ thi thể mặt đất, chỉ thấy thân thể người nọ cứng ngắc, đầu tóc tán loạn, mặt cùng quần áo hỗn tạp bùn máu, nhìn qua liền biết chết được thời gian. cảm giác tức giận thể ức chế nhất thời chạy thẳng lên não, chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Chu Nho người cao chưa quá ba thước, gằn từng chữ : “Ngươi giết nàng?”


      Người được kêu là Hồ Sinh lưu loát tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, cúi đầu tiến lên hai bước rồi nặng nề quỳ phịch xuống mặt đất, cất giọng trầm trầm, trong tiếng gió hú trở nên vô cùng khó nghe, “May mắn làm nhục mệnh!”


      “Ta bảo ngươi giết nàng khi nào?” Gia Cát Nguyệt giận tím mặt, đến vung roi quất lên lưng người trước mặt, tức giận quát lớn: “Đáng chết!”


      “Thiếu gia!”


      “A!”


      “Có thích khách!”


      Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, khi roi của Gia Cát Nguyệt sắp sửa rơi xuống con người thấp bé kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt non nớt kia nào phải sát thủ Chu Nho da dày thịt béo? Nữ hài tử nở nụ cười lạnh, thân hình linh hoạt như con báo, nhanh như chớp lao đến vung chủy thủy xẹt ngang cổ Gia Cát Nguyệt, tay còn lại siết chặt phòng ngừa phản kháng.


      “Ngươi chưa chết?” Gia Cát Nguyệt trong mắt chợt lóe, trầm giọng gằn từ chữ, chẳng qua dưới tình thế này, thanh kia lại khiến người khác nghe ra rốt cuộc là buồn hay vui.


      “Như lời ngươi , ta vẫn còn sống phây phây.” Sở Kiều lạnh lùng nhìn Gia Cát Nguyệt, chậm rãi : “Bất quá ta cũng xác định được ngươi còn có thể sống bao lâu nữa.”


      “Mau thả muội muội của ta!” Trong tiếng cuồng phong, Sở Kiều quát lớn: “Bằng cho ngươi gặp Gia Cát lão thái gia ở tào địa phủ.”
      AnAn, Nhã Tịnh, phuonghoangden2 others thích bài này.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 036: Quan ải như sắt

      Bông tuyết theo cuồng phong ngừng bay lả tả vào mặt, nữ hài tử tám tuổi thân mặc áo choàng xám tro, chiếc mũ trùm đầu to rộng che phủ khuôn mặt trong trẻo, cánh tay trắng thuần nắm chặt chủy thủ lạnh lẽo, ngẩng đầu đứng giữa vạn quân, hoàn toàn chút sợ hãi yếu ớt.


      Gia Cát Nguyệt lạnh lùng cười tiếng, nghiêng đầu chậm rãi cất giọng trầm thấp: “Ngươi giết được ta sao?”


      Gió tuyết trong đêm phát ra những tiếng hú dữ tợn, phảng phất nghe như tiếng kêu cam lòng của những oan hồn. Ánh mắt Sở Kiều nhất thời trở nên lạnh băng, khuôn mặt tươi cười đơn thuần của nam hài trong phòng củi cùng mùi thơm của khối thịt kho tàu giống như trái bom nổ mạnh trong lòng, nàng chậm rãi cúi đầu, lạnh lùng nhìn vào mắt thiếu niên, trầm giọng : “Ngươi có thể thử.”


      “Vậy sao?” Khóe môi Gia Cát Nguyệt khẽ cong lên, hai mắt hơi híp lại, mỉm cười : “Được thôi.”


      Dứt lời thân thể liền như mất thăng bằng, đầu chợt cúi xuống đưa cổ về phía lưỡi dao sắc bén.


      “Thiếu gia!”


      “Chủ tử!”


      “A!”


      Hạ nhân xung quanh đều thất kinh hô lớn, thời gian tựa hồ như bị dồn ép vào chỗ rồi chợt bung ra ào ào như đê vỡ. Sở Kiều cả kinh, hề ngờ Gia Cát Nguyệt lại quyết tuyệt như vậy, tình nguyện tự sát chứ nguyện chịu uy hiếp. Trong giây lát, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu khiến Sở Kiều kịp suy ngẫm hàm ý của hành động này, nàng cơ hồ như cùng lút thu chủy thủ về, nhưng lưỡi dao sắc bén vẫn kịp để lại vệt máu dài đến mang tai cổ .


      Ngay lúc Sở Kiều thu hồi chủy thủ, thân thể Gia Cát Nguyệt đột nhiên trở nên uyển chuyển như con rắn, giẫm chân lắc người luồn ra khỏi tay nàng. Tất cả động tác đều xảy ra trong cái chớp mắt, những tiếng kinh hô kia còn chưa dứt hắt thoát khỏi khống chế.


      Tuy cách thức vô cùng quyết liệt nhưng trong giờ khắc này, đường hoàng ngẩng đầu rút trường đao bên hông ra, lạnh giọng với nữ hài cau mày đứng ở đối diện: “Ngươi giết được ta.”


      Máu tươi chảy xuống từ cổ Gia Cát Nguyệt, vết cắt sâu nhưng lại chảy rất nhiều máu, nhuộm đỏ chiếc áo lông dày cuộm của . Chu Thành thấy vậy liền lập tức chạy lên, hoảng hốt hét lớn: “Tứ thiếu gia, người bị thương rồi. Mau, mau trở về phủ, về phủ thôi!”


      Gia Cát Nguyệt đưa ánh mắt rét lạnh nhìn Sở Kiều, như hề nghe thấy lời của Chu Thành, đưa tay vào trong ngực lấy ra chiếc khăn gấm màu trắng, máu tươi cổ xuống chiêc khăn, từng điểm đỏ sẫm, như hàn mai nở rộ tuyết.


      “Mau! Thuốc trị thương đâu, tiểu tổ tông, xin ngài ngồi xuống để nô tài băng bó vết thương lại cho ngài trước !”


      Thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng giữa trời tuyết mênh mông, hai mắt chứa phong mang khó lường, nâng tay lên, cổ tay siết chặt đến lộ gân xanh, hồi lâu sau kiên quyết buông tay ra, chiếc khăn gấm lập tức bị cuốn theo từng đợt gió tuyết ngừng gào thét, trong phút chốc còn bóng dáng*.


      Có ai nhớ được, chiếc khăn trắng tinh kia từng lau nước mắt của người nào đó lại được thiếu niên giữ trong ngực. Cái khăn đó cùng người từng muốn bảo vệ cuối cùng tan biến trong gió tuyết. Đến cùng ai lún sâu hơn ai, ai mới là kẻ bại?


      “Bắt lại!” Gia Cát Nguyệt lãnh đạm xoay người sang chỗ khác, giọng trong trẻo mà lạnh lùng, nghe ra chút tình cảm nào.


      Bọn thị vệ của Gia Cát gia đồng loạt tiến lên vây lấy Sở Kiều. Nàng rút đao trường đao ra, lưỡi đao bóng lưỡng phản chiếu ánh mắt lạnh lùng như thép. Trong đó, chứa tĩnh táo cùng oán hận, có cẩn thận xem xét thời thế cùng quyết tâm cứng rắn, tuyệt mảy may có chút mềm yếu cùng hối hận.


      Sở Kiều ràng biết phải làm thế nào để sinh tồn, biết lưng mình mang huyết hận nặng nề đến cỡ nào, biết mình thiếu bao nhiêu ân tình.


      Chính vì thế, Gia Cát Nguyệt, lúc ngươi hạ lệnh chém tay Tiểu Cửu, lúc ngươi cho người đánh chết Lâm Tích ta và ngươi trở thành kẻ địch. Ta giết được ngươi cũng chỉ có thể bị ngươi giết chết, có con đường khác.


      “Lên!” tiếng quát đột nhiên vang lên, đám hạ nhân Gia Cát gia dám xem thường nữ hài thoạt nhìn yếu ớt này nữa, tất cả đều đồng loạt cẩn trọng lao đến.


      Đao phong bổ xuống, hàn quang chớp lóe, tiếng đao kiếm giao phong ngừng vang lên bên tai. Thân hình nữ hài linh hoạt như báo, chân trái vừa khụy chân phải nhấc lên, thoăn thoắt len lỏi giữa đám người, tay trái vung trường đao nhuốm máu, tay phải hung hăng chế trụ cổ gã đại hán, vận sức ngón tay, tiếng xương gãy răng rắc vang lên giòn tan, con ngươi gã đại hán nhất thời lồi ra, cả người mềm nhũn bổ nhào xuống.


      Đám hạ nhân có chút kinh ngạc nhưng vẫn hề lui lại. thanh đại đao chém xuống vai, Sở Kiều nhíu mày giơ đao cản, nhưng bất đắc dĩ còn lực yếu, tuy kịp thời đỡ được nhưng vẫn bị đẩy lùi lại hai bước, đầu vai trái thấm máu, chính là vết thương từ trận đấu khi nãy.


      Nhận thấy chỗ yếu, đám người còn lại liền đồng loạt xông lên tấn công vào phía trái của nàng. Gia Cát Nguyệt đứng ở ngoài cuộc chiến, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi tái nhợt, Chu Thành lo lắng băng gạc rịt lên vết thương của . Bão tuyết vẫn tung bay đầu trời, gian mảnh tiêu điều.


      “Ha!”


      Ngay lúc đó, tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, phía Bắc truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập. Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy ở xa xa phía Bắc xuất khoảng hơn trăm kỵ mã dũng lao đến. Thiếu niên cưỡi ngựa dẫn đầu đạp tuyết xông lên, tay giương cung bắn ra từng mũi tên nhanh như sao xẹt, liên tiếp quật ngã thị vệ của Gia Cát gia.


      “Tiểu nha đầu!” Chiến mã cất vó lao thẳng vào đám người, thiếu niên dùng tay ôm ngang người Sở Kiều kéo nàng lên lưng ngựa, hai mắt sáng ngời, ha ha cười : “Ta lại cứu ngươi thêm lần, định báo đáp ta thế nào đây?”


      Sở Kiều lật đao đỡ kiếm, quay đầu căm tức nhìn Yến Tuân, “Ngươi điên rồi sao? Sao lại trở lại vào lúc này, muốn sống nữa?”


      “Ta trở lại ngươi ra sao?” Lòng tốt bị chà đạp, Yến Tuân uất ức bĩu môi: “Ôm chặt!”


      Dứt lời, liền mạnh mẽ quất roi vào đùi ngựa, chiến mã khàn giọng hí lên, nhảy thẳng qua đỉnh đầu đám thị vệ Gia Cát.


      “Yến Tuân!” Gia Cát Nguyệt giận dữ, phất áo lớn tiếng quát: “Ngươi dám nhúng tay vào chuyện của ta?”


      Chiến mã Bắc Yến nổi tiếng tứ phương, bình sinh khó có người đuổi kịp. Yến Tuân ôm Sở Kiều nhanh chóng chạy xa, trước đó còn quay đầu lại cười lớn tiếng, sang sảng : “Gia Cát tứ công tử hữu lễ, Yến Tuân hôm nay về Bắc Yến trước, cần tiễn… núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày khác gặp lại!”


      Dứt lời liền mang các chiến sĩ Bắc Yến rời như trận gió.


      “A! Thiếu gia!” Chu Thành kinh hô tiếng, chỉ thấy Gia Cát Nguyệt tức giận hừ tiếng, vất bỏ băng gạc cổ, cau mày phóng lên lưng ngựa, vung roi đuổi theo.


      “Mau! Mau đuổi theo thiếu gia!”


      Gió đêm sắc như dao, tuyết bay cuồn cuộn thành đoàn mặt đất bằng phẳng.
      AnAn, Nhã Tịnh, phuonghoangden2 others thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 037: Bị bắt giam

      Yến Tuân và Sở Kiều cưỡi cùng con ngựa chạy băng băng cánh đồng tuyết trống trải.


      “Nha đầu, theo ta trở về Bắc Yến !”


      .”


      được.” Thiếu niên lanh lảnh cười: “Xem người giờ có thể chạy đâu.”


      Cuồng phong quét ngang phá tan yên tĩnh bình nguyên, tiếng vó ngựa cuồn cuộn như sấm vang lên ở phía sau, Sở Kiều khẩn trương kéo tay Yến Tuân, trầm giọng : “Đồ điên, đằng sau có người đuổi theo ngươi?”


      Yến Tuân bất cần cười lớn, “Vô phương, Bắc Yến đất rộng của nhiều, nếu Ngụy phiệt muốn theo chúng ta cũng có gì là được.”


      Sở Kiều cau mày, liên tục quay đầu lại nhìn, mắt thấy chân trời tuyết bay tung tóe liền biết số lượng người ít. Nàng cắn môi dưới, xem xét địa hình rồi tức giận : “Ngươi có điên hay , biết có người muốn dồn ngươi vào chỗ chết mà còn dám trở lại?”


      Yến Tuân giương đuôi lông mày, vẫn lặp lại câu kia: “Ta trở lại ngươi ra sao?”


      Trong mắt Sở Kiều đột nhiên có chút ê ẩm, nàng ngẩng lên nhìn cái cằm trơn bóng của Yến Tuân, người này vẫn chỉ là hài tử, ngay cả râu mép còn chưa mọc, con nhà thế gia, luôn hồ nháo bất kể sống chết.


      Nhìn thấy nàng hơi chút sững sờ, Yến Tuân ha ha cười tiếng, trêu ghẹo: “Làm sao? Cảm động muốn lấy thân báo đáp à? cần đâu, người còn quá , ai biết tương lai ngươi có thể lớn thành bộ dáng gì. Bằng ngươi cứ theo bổn thế tử trước, từ từ nhìn xem rồi hãy tính.”


      “Tặc tử Bắc Yến! Mau xuống ngựa thúc thủ chịu trói!”


      tiếng quát đột nhiên vang lên, Yến Tuân ngừng đùa cợt, nhăn trán khẽ : “Chậc, xem ra chúng ta lại có thêm phiền toái.” Vừa vừa vung roi giục ngựa, chẳng những dừng lại, ngược lại thúc ngựa chạy nhanh hơn.


      Từng hàng chiến giáp đen tuyền sừng sững như núi ở trong bóng đêm càng lộ vẻ dữ tợn, tiếng vó ngựa dồn dập càng lúc càng gần, hàng vạn hàng nghìn bông tuyết tung bay như đỉnh núi tuyết lở, uy thế kinh người. Mặt đất dưới chân điên cuồng run rẩy, phảng phất như có thú dữ thượng cổ ngủ say dưới lòng đất, nay thức tỉnh bèn giận dữ công phá bề mặt xông ra.


      “Ôm chặt!” Thiếu niên đột nhiên trở nên quyết liệt, mày kiếm khóa chặt, siết chặt cương ngựa quát lên tiếng chói tai, con chiến mã trong nháy mắt tung vó hí lên, tốc độ như gió giật thoáng cái bỏ xa truy binh.


      “Ha ha!” Các chiến sĩ Bắc Yến đồng loạt sảng khoái cười to, sôi nổi quay lại nhìn khuôn mặt kinh ngạc của bọn lính Ngụy phiệt.


      Tiểu thư đồng Phong Miên cũng cười to, : “Thế tử, cũng nên cho đám công tử thế gia kiến thức nửa mùa này biết chiến mã Bắc Yến chân chính là như là như thế nào.”


      Yến Tuân cười vang, “Được, cho bọn chúng mở rộng tầm mắt.”


      vừa dứt lời, thiết kỵ Bắc Yến đồng loạt ghìm cương, đột nhiên đặt tay lên môi huýt sáo ra hiệu. Truy binh còn đám chiến mã của Yến Tuân chợt đứng thẳng người lên, bờm ngựa dựng cao như bờm sư tử, khàn giọng hí dài. Tiếng hí kích động xé trách màn đêm, mang theo khí phách vương giả gì so sách nổi, khiền người nghe sôi trào máu huyết, khó chịu trong ngực. Kỵ mã của đám truy binh nghe tiếng liền đột nhiên gào lên, bốn chân mềm nhũn nằm rạp xuống mặt đất, mặc cho bọn tướng quân quất roi như thế nào cũng chịu đứng dậy.


      Nhìn thấy vẻ kinh ngạc mặt Sở Kiều, tiểu thư đồng Phong Miên cười tiếng, đắc ý giải thích: “Chiến mã của Bắc Yến bọn ta là do giống ngựa thuần sống dưới chân núi Thiên Mục giao phối với dã lang sinh ra, chẳng những chạy cực nhanh mà còn có thể ở chiến trường gọi sói trợ chiến. Đám ngựa của bọn công tử thế gia này toàn là ngựa nhà, chưa hề trải qua thực chiến trong hoang dã, chỉ nghe tiếng sói muốn tè rồi, chi đến chuyện muốn đuổi kịp chúng ta, quả thực là mộng tưởng.”


      Các chiến sĩ Bắc Yến cùng cười to, gió tuyết thổi tung vạt áo lông của Yến Tuân, thẳng lưng, sang sảng ra lệnh: , trở về Bắc Yến!”


      Các chiến sĩ cùng nhau đồng thanh: “Trở về Bắc Yến!”


      Vó ngựa cuồn cuộn, bụi tuyết sôi trào trong màn đêm, các chiến sĩ Bắc Yên giơ roi thúc ngựa tiếp tục chạy về phía trước.


      Ngay lúc đó, cảm giác bất an đột nhiên tập kích đại não Sở Kiều, nhiều năm làm công tác nguy hiểm tôi luyện cho nàng tính cảnh giác cao độ, khi nàng còn chưa kịp nghĩ ra cảm giác khẩn trương này từ đâu đến thanh sắc bén xé gió lao đến. Mắt thấy còn kịp, tựa hồ là trong chớp nhoáng, Sở Kiều vung quyền đánh thẳng vào bụng Yến Tuân. Yến Tuân bị đau liền gập người xuống, vừa định mắng Sở Kiều bị động kinh hay sao mũi tên xuyên thủng bả vai trái , máu tươi lập tức túa ra. Tốc độ của mũi tên vừ mạnh vừa nhanh đến kinh người, ngay lập tức đẩy Yến Tuân ra khỏi lưng ngựa, ngã ầm xuống trênh mặt tuyết lạnh lẽo.


      “Yến Tuân!” Sở Kiều thất thanh thét lên, nhanh tay kìm chặt cương ngựa, nhưng chiến mã phi với tốc độ nhanh hề bị dây cương kìm hãm, vẫn điên cuồng tung vó. Nàng khẩn trương, chợt chồm lên tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, nhào lộn vài vòng rồi vững vàng đứng lên giữa cánh đồng tuyết.


      “Yến Tuân!” Sở Kiều vội vã chạy đến bên cạnh thiếu niên lảo đảo đứng lên, đưa tay đỡ vai , trầm giọng hỏi: “Có sao ?”


      *Chíu* tiếng, lại thêm kình tiễn* bắn đến. Sở Kiều nghe tiếng gió liền lập tức xoay người vung đao gạt tên. Ma sát giữa lưỡi đao cùng mũi tên tóe lửa trong bóng đêm thâm trầm.

      *Kình tiễn = mũi tên vừa nhanh vừa mạnh


      “Bỏ vũ khí xuống!”


      tiếng quát đồng thời vang lên, vô số nhân mã đột nhiên xuất giữa cánh đồng tuyết vốn trống rỗng. Khoảng hơn ngàn người ngựa, tất cả đều khoác áo lông trắng toát, nằm dưới mặt tuyết vô cùng khó nhận ra, khó trách khi bọn họ chạy qua nơi này hề nhìn ra chút manh mối. Đao phong rét lạnh đồng loạt chỉa vào hai người, vòng vây trùng điệp khẽ hở. Cách đó xa cũng đồng thời vang lên tiếng chém giết kịch liệt, hiển nhiên là các chiến sĩ Bắc Yến kịp xuống ngựa rơi vào mai phục của địch.


      thiếu niên khoác trường bào lông đen thúc giữa lên giữa đám người, vạt cẩm bào có thêu kim long vươn long trảo sắc bén về phía cổ áo, dưới ánh đuốc sáng rực càng thêm rực rỡ chói mắt.


      Triệu Triệt híp nửa mắt, lạnh lùng hừ tiếng: “Biết ngay Ngụy gia làm nên chuyện.”


      Lưỡi đao sắc bén gác lên cổ hai người, đuôi mắt nữ hài thoáng liếc thấy chuôi đao có dấu ấn kim hoa tử vi đặc thù của cung Thịnh Kim, vừa nhìn cũng biết là cấm vệ đại nội. Vị vương gia thiếu niên đồng thời cũng là Thất hoàng tử mắt lạnh nhìn Yến Tuân cái, ngay sau đó liền đảo mắt vòng người Sở Kiều, trầm giọng với hạ nhân đằng trước: “Mang về.”


      “Thất hoàng tử.” gã hạ nhân tiến lên, khẽ đưa mắt nhìn về phía các chiến sĩ Bắc Yến vẫn còn chiến đầu kịch liệt ở đằng xa, giọng hỏi: “Những người còn lại?”


      Triệu Triệt khẽ cau mày, hừ lạnh tiếng: tuân vương lệnh, phản quốc nghịch chủ, còn giữ lại làm gì?”


      Gã hạ nhân ngầm hiểu, hướng về chỗ xa xa lớn tiếng quát: “Thất điện hạ có lệnh, tội đồ phản quốc, giết tha!”


      Tiếng hô đáp lời ầm ầm vang lên, mưa tên đồng loạt rào rào bay ra, các chiến sĩ Bắc Yến mới vừa rồi còn sang sảng cười to trong nháy mắt biến thành thi thể sống, nặng nề ngã xuống mặt tuyết. Sở Kiều phẫn nộ, bên tai còn có thể nghe được tiếng mắng to tức giận của tiểu Phong Miên. Nàng siết chặt nắm tay, mắt lạnh nhìn lên Triệu Triệt ở cao. Ngay lúc đó, cấm quân cung Thịnh Kim tiến lên bắt lấy hai người, nữ hài khẽ giãy giụa thu hút ánh mắt của vị hoàng tử cao cao tại thượng.


      Triệu Triệt nhìn dưới đánh giá nàng thêm lần, khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại nhớ nổi gặp nhau ở nơi nào.


      “Đem người liên can chém mang xuống chém.”


      “Ai dám!” tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, Yến Tuân lắc mình tiến lên ôm chặt nữ hài vào trong ngực, hai mắt lạnh lùng chút sợ hãi nhìn thẳng vào thiếu niên con thiên tử kia.


      Triệu Triệt sửng sốt, giận quá hóa cười: “Ngươi đúng là biết sống chết, đến nước này rồi mà còn tưởng mình là Bắc Yến thế tử sao?”


      Yến Tuân lạnh lùng : “Triệu Triệt, nếu ngươi dám làm, ta bảo đảm khiến ngươi hối hận kịp.”


      Triệu Triệt nhíu mày, cười lạnh : “Bản thân ta muốn xem con chuột trong rọ như ngươi làm thế nào khiến ta hối hận kịp, động thủ!”


      Hai tên tinh binh đột ngột đồng loạt giơ đao tiến đến, Yến Tuân lập tức rút chủy thủ ra nhắm ngay ngực mình, trong mắt chứ vẻ quyết tuyệt băng lãnh trước nay chưa từng có.


      “Dừng tay!” Triệu Triệt thoáng sửng sốt, thể tin nhíu mày, cẩn thận đánh giá nữ hài thêm lần nữa, rốt cuộc trầm giọng : “Yến Tuân, coi như lần này ta cho ngươi mặt mũi, mang cả hai về!”


      Chủy thủ trong tay bị tước , cả hai được mang vào trong chiếc xe ngục, Sở Kiều được Yến Tuân ôm chặt trong lòng, khuôn mặt tái nhợt dán chặt lồng ngực , vai trái ngừng chảy ra máu tươi, thấm ướt y phục nàng.


      “Yến Tuân,” Sở Kiều giọng gọi, “Huynh sao rồi*?”

      *Thay đổi xưng hô từ đây nhé.


      Thanh suy yếu có chút áy náy nên lời: “Nha đầu, là ta liên lụy muội.”


      “Đừng như vậy, chúng ta nhất định …”


      “Muội yên tâm!” Yến Tuân đột nhiên ngắt lời Sở Kiều, vô cùng cứng cỏi như đinh chém chắt: “Ta bảo vệ muội.”


      Thân thể nữ hài cứng đờ, nhất thời ngây ngẩn cả người, trước đó bao lâu, bên trong phòng chứa chủi tan hoang, cũng có người với nàng những lời như vậy.


      “Nguyệt Nhi, đừng sợ, ta bảo vệ muội.”


      Cuồng phong vẫn tiếp tục gào thét, Yến Tuân mất máu quá nhiều nên thân thể lạnh như băng, ngừng run rẩy. Sở Kiều đột nhiên vươn cánh tay mảnh khảnh ra ôm chặt lấy thân thể Yến Tuân, phía bên trái đỉnh đầu , cách đó xa xa là gò đất cao, lúc mây đen tản , ánh trăng mờ nhạt loáng thoáng chiếu lên thân người ngựa đơn bạc. Thiếu niên ngồi lưng ngựa, tay kéo cung nhắm mũi tên nhọn vào người bên cạnh nàng. Vết thương bả vai Yến Tuân chính là do người này ban tặng.


      Mặc dù cách nhau xa như vậy nhưng Sở Kiều lại tựa hồ như có thể nhìn bộ dáng cùng mặt mày người nọ. Nàng siết lấy thân thể càng ngày càng lạnh của Yến Tuân, cắn chặt môi dưới, hai bàn tay bé chậm rãi nắm thành quả đấm.


      Bóng đêm thê thương, mây đen tản để lộ ánh trăng trong trẻo lạnh lùng như nước, Gia Cát Nguyệt chậm rãi buông cung nỏ, nhìn theo xe ngục của cung Thịnh Kim dần dần biến mất, lâu vẫn rời .


      đêm dài này rốt cuộc cũng sắp qua.


      Khi trời sáng, phía Tây Bắc truyền về tin chiến thắng, Yến vương bị bắt, ít ngày nữa cũng bị áp tải về đế đô.


      Đế quốc vui mừng, mặt trời vừa lên báo hiệu ngày mới bắt đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :