1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 025: Mượn đao giết người

      Ngay lúc này, quản gia Chu Thuận u sầu cầm cái hộp, trong hộp là đoạn cánh tay tuy dùng băng đông cứng nhưng cũng hơi bốc mùi, nhìn vô cùng dễ sợ. Chợt nghe thấy tiếng *cạch*, gã giật nảy mình lên như bị rắn cắn, lập tức chụp thấy chủy thủ giường, trừng mắt nhìn quanh rồi quát lớn: “Kẻ nào?”


      Chung quanh vẫn vô cùng an tĩnh, bóng người, Chu Thuận xoay đầu lại, chỉ thấy phong thư được dây buộc dính với viên đá nằm yên mặt đất, phong thư còn có đóa hoa lê trắng muốt, giấy viết thư nhàn nhạt tản ra ra mùi thơm thanh nhã.


      Sau khi mở thư ra, ánh mắt Chu Thuận nhất thời phát ra vẻ tà dâm, suy nghĩ vừa chuyển khỏi bĩu môi, sau đó quay về ngồi xuống ghế chứ ra cửa. hồi lâu sau, cái túi lại được ném vào từ cửa sổ, mở ra nhìn, là cái yếm màu đỏ tươi. Phía yếm vẽ đôi nam nữ quấn lấy nhau, vô cùng mị hoặc khiến người xem mạch máu phồng to, nóng ran cả người.


      Gã cất tiếng cười mờ ám, nhét cái yếm vào trong ngực, lầm bầm: “Ban ngày còn chờ kịp, đám nữ nhân lẳng lơ!”


      xong, gã mặc ngoại bào vào rồi liền ra cửa.


      ……………………………………………………………………………………


      Gia Cát chủ phủ* nằm ở phía Đông thành Chân Hoàng, dựa sát vào núi Xích Tùng, bên trái là hồ Xích Thủy, cửa chính hướng về phía Bắc, hậu viện ở phía Nam, đất đai cực kỳ rộng lớn. Cả phủ có ba khuôn viện, nội đình sâu thẳm với tầng tầng phòng hộ, ngoài có lầu gác, thị vệ canh chừng suốt hai mươi bốn giờ, cộng thêm bốn tòa tháp cung tiễn cùng con kênh phòng cháy. Quả thực chính là thành trì khi có chiến .

      *Chủ phủ = phủ dòng chính, khác với phủ dòng thứ cũng họ Gia Cát


      Khuê phòng của các vị phu nhân tiểu thư Gia Cát gia tọa lạc an toàn dưới chân núi Xích Tùng. Từ bên ngoài muốn lẻn vào nội viện của các vị phu nhân căn bản là chuyện thể.


      giữa trưa, mặt trời đứng bóng nhưng vách đá núi Xích Tùng lại có bóng đen nhanh chóng trượt xuống. Bão tuyết kết tầng tầng lớp băng lên toàn ngọn núi, cũng bao phủ cả vách đá, ánh mặt trời phản xạ mặt băng sáng chói mắt, khiến cái bóng nho kia trở nên rất khó nhìn ra.


      tiếng *phịch* khẽ khàng vang lên, hai chân Sở Kiều rốt cuộc chạm đất, nàng cởi dây thừng người xuống, quay đầu xem xét chung quanh. có người, an toàn!


      ……………………………………………………………………………………


      Ở tại cửa vào hậu viện, hộ viện canh cửa : ra là Chu quản gia, Chu quản gia đến nội phủ có chuyện gì sao?”


      “Hôm qua A Tứ phòng ốc ở Lê Nhiễm viện bị rò rỉ nước, tuyết ở lầu hai tan ra chảy nước xuống sảnh dưới, ta tới xem chút.”


      Hộ viện cười nịnh nọt, “Loại chuyện nhặt này sao dám phiền đến Chu quản gia? Giao cho tiểu nhân làm là được.”


      Chu Thuận cười tiếng, lắc đầu : “Ta cũng nhàn rỗi, Đại thiếu gia có ở trong phủ ?”


      “Đại thiếu gia và Tứ thiếu gia thương nghị ở trong thư phòng từ sáng sớm đến giờ, xem ra trong thời gian ngắn cũng chưa ra.”


      “Ừ.” Chu Thuận gật đầu, “Được rồi, ta vào đây, cần thông báo với các chủ tử, trời cũng trưa, các chủ tử có lẽ đều nghỉ trưa, được quấy rấy chủ tử nghỉ ngơi.”


      “Tiểu nhân hiểu.”


      Thời gian vừa vặn, nữ hài tử núp trong bụi hoa, hai mắt sáng ngời, khóe miệng thoáng cong lên khẽ nở nụ cười.


      Thất phu nhân Đoan Mộc Hoa Trữ của Xuân Hoa viện chuẩn bị ngủ trưa, áo choàng sa mỏng được cởi ra, lộ ra hai bờ vai trơn bóng nõn nà, ngực nở eo thon, cặp chân dài cùng hai mông tròn, da thịt vô cùng mịn màng, mười đầu ngón tay hồng hồng, là nữ nhân vô cùng kiều diễm. Nha hoàn khoác áo ngủ bằng gấm tơ tằm lên người Thất phu nhân, hầu hạ nàng lên giường.


      Ngay lúc này, viên ngói nóc nhà lặng lẽ được xê dịch tạo nên cái lỗ nhưng có ai phát ra, cái túi vải được đặt bên cạnh lỗ, thành túi ngừng ngọ nguậy như có vật sống bên trong.


      Đám nha hoàn lui xuống, trong phòng trở nên vô cùng an tĩnh, dần dần chỉ có tiếng thở khe khẽ của Thất phu nhân. tiếng *bịch* vang lên, cái túi vải rơi xuống chiếc gối thêu hoa lê tinh xảo của Thất phu nhân.


      Thất phu nhân ngủ say đột nhiên cảm giác mặt có vật lông xù gì đó liếm láp cần cổ thơm mịn của mình, nàng còn tưởng là nằm mơ nên cũng mở mắt ra. Ngay sau đó, mặt bỗng nhiên truyền đến trận đau đớn, Thất phu nhân bị đau liền dụi dụi mắt, nhìn vật trước mặt hơi sửng sờ, ngay sau đó tiếng hét kinh hoàng lập tức vang vọng khắp Xuân Hoa viện.


      “Phu nhân, phu nhân!” Bọn nha hoàn vội vàng chạy vào phòng, vừa tiến vào liền lập tức sợ hãi, ngừng thét chói tai. Chỉ thấy bên trong khuê phòng Thất phu nhân đầy nhung nhúc đám chuột lông đen nhánh vừa to vừa mập, nhìn thấy người cũng sợ, có mấy con còn giường Thất phu nhân ra sức cắn xé áo ngủ bằng gấm hoa lệ.


      “Á! Đám súc sinh này từ đâu ra, đuổi chúng ra cho ta, mau đuổi chúng ra! A a a!”


      Thế là toàn bộ Xuân Hoa viện dùng cả buổi trưa tiến hành công cuộc diệt chuột, Thất phu nhân uống hơn mười chén trà an thần nhưng vẫn chưa bình ổn được nhịp thở, toàn thân run lẩy bẩy.


      “Phu nhân, chúng ta tìm được cái này ở giường của người!” gã thị vệ cầm cái túi màu hồng phấn đến bẩm báo.


      Thất phu nhân nhận lấy cái túi, chỉ liếc nhìn cái liền trừng to mắt, lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng : “Tiểu tiện nhân! Ta biết ngay là ngươi! Người đâu, theo ta đến Lê Nhiễm viện, xem ta như thế nào xé rách da mặt tiểu tiện nhân kia!”


      Bọn hạ nhân ở Xuân Hoa viện theo Thất phu nhân hùng hổ về phía Lê Nhiễm viện. ai chú ý đến cái tủ trong góc chậm rãi bị đẩy ra, hé lộ khuôn mặt trầm tĩnh của nữ hài tử.


      Lửa nhóm cứ để nó tự bùng lên. Chuyện xong nàng cũng nên lui ra rồi.


      Nội phủ nhanh chóng náo loạn thành đoàn, bên phía Lê Nhiễm viện lại càng thêm ồn ào, cho nên Sở Kiều rất dễ dàng theo đường cũ trở về, rời khỏi nơi thị phi này.


      ……………………………………………………………………………………


      Trong thư phòng, Gia Cát Hoài dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn Gia Cát Nguyệt, trầm giọng : “Tứ đệ, chuyện lần này đệ thấy sao?”


      Trong phòng vẫn im lìm tiếng động, Gia Cát Hoài nhíu mày, hướng về phía Gia Cát Nguyệt cũng cau mày như có tâm , giọng kêu: “Tứ đệ?”


      “A?” Gia Cát Nguyệt thoáng giật mình, ngẩng đầu lên, mặt chợt lóe chút lúng túng nhưng liền lập tức biến mất, vội vàng : “Yến vương phủ lần này xem ra khó thoát hung hiểm.”


      “Ừ, ta cũng thấy vậy.” Gia Cát Hoài gật đầu tiếp: “Yến vương phủ vốn như cây cao gọi gió, từ lâu là cái định trong mắt các đại môn phiệt, gia tộc Ba Đồ Cáp ở đất phong phía Tây mơ ước Bắc Yến nhiều năm, chuyện lần này tám chín phần cũng là nhằm hắt nước bẩn lên đầu Yến vương. Cộng thêm vị chủ tử ở cung Thịnh Kim kia từ trước đến giờ thà tin ngoại nhân cũng tin tưởng huynh đệ mình nữa.”


      Ngay lúc đó bên ngoài chợt truyền vào tiếng ồn ào huyên náo, Gia Cát Hoài nhướng mày, cao giọng hỏi: “Chu Vĩnh, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?”


      “Hồi bẩm Đại thiếu gia, là tiếng động từ phía Lê Nhiễm viện, dường như là do Thất phu nhân làm ầm ĩ với ca nữ Lê Hương, Tam phu nhân và Tứ phu nhân cũng đến đó rồi.”
      Nhã Tịnh, phuongvutytyWinter thích bài này.

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 026: Ai nhanh hơn ai

      Gia Cát Hoài cau mày, trầm giọng : “Đúng là yên được ngày, biết phải sao.”


      Gia Cát Nguyệt nhướng mày, cười nhạt : “Nếu đại ca thích ồn ào, sao chuyển ra khỏi nội viện giống ta? Mắt thấy tâm phiền.”


      Sắc mặt Gia Cát Hoài nhất thời dịu lại, cười : “Đại ca dĩ nhiên cũng muốn được giống như Tứ đệ có thể tìm chỗ yên tĩnh để được thanh nhàn, nhưng ta thân là con trai trưởng, phụ thân có trong phủ, ta đành phải thay người làm việc, đúng là bất đắc dĩ.”


      Gia Cát Nguyệt khẽ cười, nâng chén trà lên hớp ngụm, cúi đầu đáp lời.


      “Đại thiếu gia, Tam phu nhân mời ngài cùng Tứ thiếu gia đến Lê Nhiễm viện, là có chuyện gấp cần ngài xử lý.”


      Gia Cát Hoài nhất thời có chút tức giận, : “Chuyện gì mà muốn cả ta cùng Tứ đệ đến? cho bọn họ biết, ta rảnh!”


      “Đại thiếu gia, Tam phu nhân muốn dùng đến gia pháp đánh… đánh chết Lê Hương nương ở Lê Nhiễm viện.”


      Gia Cát Nguyệt đặt chén trà xuống, đứng dậy : “Đại ca, chuyến xem sao. chừng là việc gấp.”


      Gia Cát Hoài thở dài tiếng, theo Giát Cát Nguyệt ra khỏi thư phòng.


      Bên trong Lê Nhiễm viện vô cùng ồn ào, tiếng mắng chửi chì chiết ngừng vang ra, phu nhân các viện khác cũng thay nhau tham gia náo nhiệt, trong tức giận còn mang theo chút hả hê mừng thầm. Tiểu tiện nhân biết từ đâu ra mê hoặc lão gia của bọn họ rốt cuộc cũng có ngày hôm nay.


      Thất phu nhân vênh váo đứng giữa viện, hướng về phía Lê Hương y phục xốc xếch cười lạnh, : “Quả nhìn ra phủ Gia Cát chúng ta lại có thể xuất chuyện đồi bại gia phong này, lão gia luôn đối xử với ngươi tệ, nhưng ngươi lại hồi báo người như vậy, biết liêm sỉ!”


      Tam phu nhân thân áo choàng lông cáo đỏ, tuổi khoảng hơn ba mươi nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt nên vẻ ngoài vô cùng khoan thai hoa mỹ, nàng lộ vẻ tiếc nuối mặt, : “Lê Hương, lão gia vốn sau khi trở về thu ngươi vào phòng, tiếc rằng ngươi lại làm ra chuyện đồi phong bại tục này. Hôm nay bổn phu nhân thể tha cho ngươi.”


      “Tam tỷ còn nhiều lời với ả làm gì, ta thấy cứ đánh chết là được, thể để ả tiếp tục làm ô uế Gia Cát gia chúng ta.”


      Lê Hương sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy ngực quỳ mặt đất, y phục xốc xếch, hai mắt vô thần, toàn thân ngừng run rẩy. Thỉnh thoảng nàng lại quét mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh, nhìn thấy thân hình nam nhân kia còn run rẩy kịch liệt hơn so với mình, da mặt xanh như sắp chết.


      Khi Gia Cát Nguyệt tiến vào Lê Nhiễm viện, thấy cục diện hỗn loạn như thế. Thất phu nhân tranh công lập tức tường thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, nghe xong nhất thời nhíu chặt mày, trong mắt khẽ lóe, đầu óc cấp tốc vận chuyển.


      “Đại thiếu gia!” Chu Thuận vừa nhìn thấy Gia Cát Hoài liền như thấy được phao cứu mạng, lập tức nhào tới, nước mắt nước mũi đầy mặt kêu khóc: “Là ả quyến rũ nô tài trước, là ả gửi thư gọi ta đến. Nô tài vừa tiến vào ả liền cởi y phục hòng dụ dỗ nô tài. Nô tài luôn nhớ đến ân huệ của lão gia cùng thiếu gia đối với bản thân, trong đầu no tài lúc nào cũng lòng cúc cung tận tụy làm việc vì Gia Cát gia sao có thể là ra chuyện đại nghịch đến như vậy. Nô tài liều chết chống cự mới có thể cầm cự trì hoãn với tiện phụ này. Nô tài là oan uổng a, nô tài quả biết gì cả!”


      “Đồ khốn khiếp nhà ngươi! Ngươi có lương tâm hả, ràng chính ngươi…”


      “Còn dám ngụy biện!?” tiếng *bốp* giòn tan vang lên, Thất phu nhân tát mạnh lên mặt Lê Hương, cười lạnh : “Tiện phụ chính là tiện phụ, còn dám dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy ám hại ta, rốt cuộc chính là tự đem đá đập chân, quả thực gieo gió gặt bão mà!”


      Gia Cát Nguyệt lập tức quay đầu rời , Gia Hoài nhìn thấy nhất thời sửng sốt, vội vàng nghi ngờ kêu lên: “Tứ đệ! Đệ đâu?”


      “Đại ca, ta có việc gấp, quay lại tìm huynh sau.” Vội vã ném lại câu, vị Tứ thiếu gia trẻ tuổi của Gia Cát gia rời khỏi Lê Nhiễm viện, nhanh chóng về phía Thanh Sơn viện.


      Cửa Thanh Sơn viện được đẩy ra cái *cạch*, Hoàn Nhi cùng mấy tiểu nha đầu ở trong sân tưới nước cho vườn hoa lan, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt liền vội vàng nép sang bên, cung kính hành lễ.


      Gia Cát Nguyệt cũng thèm nhìn tới các nàng, ngừng rảo bước về phía gian phòng của hạ nhân, vừa vừa hỏi: “Tinh Nhi đâu? Có ai nhìn thấy Tinh Nhi ?”


      “Tinh Nhi thân thể thoải mái nên trở về phòng nằm rồi ạ.” tiểu nha hoàn đáp.


      Hoàn Nhi ở bên cạnh sở Tinh Nhi bị phạt liền vội vàng thêm: “Nàng cùng bọn nô tỳ lựa lá trà cả ngày, chỉ vừa mới quay về phòng thôi.”


      Gia Cát Nguyệt sắc mặt trầm đến phòng của Sở Kiều, Nguyệt Thất theo bên cạnh thấp giọng : “Tinh Nhi nương đích thực bận rộn ở phòng bếp cả ngày, thuộc hạ hề nhìn thấy nàng ra ngoài.”


      Cửa phòng bị đẩy ra, Gia Cát Nguyệt đen mặt xông vào, tinh mắt đảo vòng, chỉ thấy nữ hài tử mặt tái nhợt nằm ở giường, bộ dạng quả như khỏe.


      Gia Cát Nguyệt có chút sững sờ, ngờ nàng ở trong phòng, có điều khi nhìn thấy nàng an ổn nằm ở đó, nhất thời vì sao lại thở phào nhõm, khối đá lớn trong lòng như được dỡ ra, khỏi cảm thấy an tâm thêm mấy phần.


      “Tứ thiếu gia?” Nữ hài tử kinh ngạc ôm chăn ngồi dậy, giọng còn có chút ngái ngủ: “Tinh Nhi làm sai chuyện gì sao?”


      Gia Cát Nguyệt sửng sốt, có chút lúng túng lắc đầu : có, ta nghe Hoàn Nhi ngươi bị bệnh nên vào xem chút.”


      “Dạ.” Nữ hài tử gật đầu, “Được thiếu gia mang thiều người như vậy đến thăm, Tinh Nhi cám ơn.”


      Mặt Gia Cát Nguyệt nhất thời đỏ lên, có chút luống cuống nhưng lại biết cái gì cho phải, chỉ đứng tại chỗ hắng giọng ho khan tiếng.


      Chu Thành thấy Gia Cát Nguyệt lúng túng vội vàng lên tiếng giải vây: “Tinh Nhi, thiếu gia đến thăm, ngươi còn mau đứng dậy?”


      Nữ hài tử sửng sốt, mặt lộ vẻ khẩn trương, khẽ cắn môi, vẫn hề nhúc nhích.


      Gia Cát Nguyệt khẽ nheo mắt, nhất thời có chút nghi ngờ. màn hôm nay phí nhiều công sức như vậy, muốn tránh khỏi tầng tầng canh phòng trong phủ thể vô cùng cẩn thận luồn lách hành tẩu, nhất định lưu lại dấu vết y phục. vừa nghe tin gấp gáp quay về, thể chậm hơn bao nhiêu so với người thầm sắp đặt kế hoạch kia, bộ dáng này của nàng, chẳng lẽ ở dưới chăn còn che giấu cái gì thể để người khác xem?


      “Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt chậm rãi tiến lên, hai mắt chăm chú nhìn mặt nữ hài tử, trầm giọng : “Rót cho ta chén trà.”


      Nữ hài tử lộ vẻ sợ hãi, cắn môi : “Thiếu gia có thể ra ngoài trước được ? Tinh Nhi lập tức mang đến ngay sau đó.”


      được.” Gia Cát Nguyệt đến bên giường, dùng ngón tay thon dài nắm lấy tấm chăn mỏng bằng gấm, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của nàng, gằn từng chữ : “Ta muốn ngay bây giờ.”


      “A!”


      tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều nhất thời trợn mắt há hốc mồm, liên tiếp kinh ngạc kêu lên. Chỉ thấy cái giường , nữ hài tử thân hình gầy ôm chặt hai đầu gối, chôn mặt ở hốc khủy tay, hai vai run run, mái tóc dài đen nhánh rơi tán loạn lưng.


      Gia Cát Nguyệt cầm chăn, trong nhất thời cũng có chút ngẩn người, sau đó gương mặt tuấn tú chợt trở nên đỏ bừng, lập tức quay người về phía bọn hạ nhân mở to mắt ở sau lưng, tức giận quát lớn: “Đều nhìn cái gì? Mau cút ngay!”


      Đám hạ nhân như vừa tỉnh lại từ trong mộng, rối rít lui ra khỏi phòng.


      Gia Cát Nguyệt ném chăn lên người Sở Kiều, ngữ điệu còn trầm ổn như cũ mà có chút xao động, : “Mau mặc y phục vào!”


      Thấy sau lưng vẫn rất yên tĩnh, còn có tiếng nức nở chậm rãi vang lên, Gia Cát Nguyệt cau mày, cũng là tức giận vì cái gì, chỉ nhịn được cả giận : “Bỏ , ngươi cứ tiếp tục nằm nghỉ .”


      xong liền sải bước ra khỏi phòng, cửa phòng còn bị đóng mạnh tiếng *rầm*. Nữ hài tử trong phòng ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, mảy may có chút bi thương. Nàng nhấc đệm giường bên dưới lên lôi bộ y phục lấm lem bùn đất ra, chút thương tiếc ném xuống đất.


      Gia Cát Nguyệt quả nhiên đủ cảnh giác, tốc độ nhanh đến mức nàng thậm chí kịp mặc y phục tử tế. Bất quá như vậy cũng tốt, từ đây đến xế chiều ai có gan tiến vào căn phòng này, như vậy nàng có đủ thời gian làm chuyện kế tiếp.


      Sở Kiều cúi đầu khẽ cười tiếng, nhưng khuôn mặt nhắn hiểu vì sao lại có mấy phần u ám.


      đến lúc đòi nợ.

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 027: Đổi kế

      Sở Kiều mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị lặng lẽ rời chợt nghe bên ngoài có tiếng động ồn ào, nàng khẽ nhăn trán, động tác khỏi ngừng lại.


      Có tiếng gõ cửa vang lên, Hoàn Nhi khẽ thấp giọng vào: “Tinh Nhi, có tin tốt!”


      Cửa vừa được kéo ra, Hoàn Nhi liền hưng phấn chạy vào, cười : “Tinh nhi, có tin tức tốt, có muốn nghe ?”


      Nữ hài tử gầy ngồi xuống ghế, mặt lộ ra chút buồn cười, rót chén trà rồi đoan tranh uống hớp, .”


      “Tinh Nhi!” Tiểu nha hoàn mất hứng quệt mồm, “Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay , làm sao mà chút hưng phấn cũng có!”


      Nữ hài hé môi cười tiếng: “Ngươi muốn tất , ta có muốn nghe ngươi cũng mà thôi.”


      “Hừ, thèm so đo với ngươi. Bất quá lần này là tin tốt.” Hoàn Nhi cười : “Chu quản gia ngoài phủ tư thông với ca cơ được cưng chiều gần đây ở nội phủ, vừa vặn bị Thất phu nhân bắt gặp, còn kinh động đến cả Tam phu nhân và Đại thiếu gia, ca cơ kia bị quăng xuống giếng rồi, Chu quản gia cũng bị đánh ba mươi đại bản, sao hả, tin tốt chứ?”


      Cánh tay cầm chén trà có hơi khựng lại, nữ hài ngồi ghế, sắc mặt như giếng cổ trăm năm gợn sóng sợ hãi, đôi mắt đen nhánh chậm rãi híp lại, lặng lẽ che giấu mọi tâm tình cùng sắc thái. Nàng khẽ gật đầu, trầm giọng : “Đích thực là tin tốt.”


      Tiểu nha hoàn tức giận : “Chính xác, gã Chu Thuận kia ngày thường chó cậy thế chủ, luôn khi dễ người khác. Đám nô tài chúng ta, có ai mà từng bị làm khó? Các tỷ muội Kinh gia của ngươi sở dĩ bị đưa đến chỗ Lão thái gia cũng đều do tay an bài. Hôm nay bị đánh trận như vậy, coi như là ông trời mở mắt, thay chúng ta xả oán khi trong lòng.”


      Nữ hài tử đổi sắc mặt, vẫn trầm giọng đều đều: “Tằng tịu với ca cơ nội phòng mà chỉ bị đánh ba mươi đại bản, chịu phạt có hơi .”


      đấy!” Hoàn Nhi tiếp lời: “Thất phu nhân vừa nãy tức giận có chạy đến tìm Tứ thiếu gia phân xử, chỉ tiếc thiếu gia chúng ta từ trước đến nay muốn quản những chuyện này. Đại phu nhân và lão gia lại ở trong phủ, nên tất cả đều do Đại thiếu gia định đoạt, mà Chu Thuận lại là người của Đại thiếu gia.”


      Sở Kiều gật đầu, chậm rãi : “Ừ, ta biết rồi. Hoàn Nhi, cám ơn tới cho ta biết.”


      Hoàn Nhi nhìn thấy sắc mặt nữ hài trước mắt có chút đúng khỏi có hơi băn khoản, bất an hỏi: “Tinh Nhi, thoải mái sao? Ta tìm đại phu cho ngươi nhé?”


      cần.” Sở Kiều mỉm cười, trấn an nàng, “Ta nghỉ ngơi chút rồi ổn.”


      “Ừ.” Hoàn Nhi gật đầu rồi rời khỏi phòng.


      Cửa phòng vừa được đóng lại, sắc mặt nữ hài liền lập tức chìm xuống.


      Như vậy cũng kết liễu được ? Thế nàng cũng chỉ có thể tự mình xuất thủ.


      Sở Kiều cắn môi, chậm rãi ngồi xuống ghế. Xem ra, nàng phải xem xét toàn bộ kế hoạch lại lần nữa.


      ……………………………………………………………………………………


      Bên trong viện của đại quản gia Chu Thuận, từ xa có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nam nhân kêu thảm thiết như heo bị giết, đám hạ nhân ngang qua đều cụp mắt cúi đầi, ai dám càn rỡ liếc nhìn cái, nhưng tất cả đều mang vẻ hả hê làm sao cũng thể che giấu mặt, xem ra còn vui vẻ hơn khi nhận được tiền thưởng cuối năm.


      Chu Thuận cởi quần nằm chổng mông ở giường, vừa gào khóc thảm thiết, vừa ngừng mắng chửi hai gã sai vặt bôi thuốc cho mình, giống như bọn họ chính là người đánh thành như vậy.


      “Con bà các ngươi! Muốn đau chết lão tử sao!”


      trong hai gã sai vặt mặt đầy mồ hôi cẩn thẩn xức thuốc, nhịn được : “Chu quản gia, người phải kiên nhẫn chút, da thịt bị dính với vải quần, gỡ ra được.”


      Phía Đông gian phòng có mấy bụi cây thưa thớt, Sở Kiều dùng chủy thủ sắc bén dọn dẹp đường , nàng thừa dịp gã nam nhân trong phòng kêu la thảm thiết, lặng yên tiếng động đẩy cửa sổ ra, tay đỡ chiếc nỏ gấp tự chế, chậm rãi đứng dậy nhắm ngay đầu gã.


      Loại cung nỏ này vốn có xuất xứ từ bộ lạc trong rừng rậm Nam Phi, hình thức tinh xảo, có thể tháo gấp tùy ý, bắn khoảng cách gần vô cùng chính xác, lại êm ái tiếng động. Năm đó lúc Sở Kiều núp ở nước ngoài làm nhiệm vụ, từng dùng loại nỏ này trà trộn vào buổi tiệc tư nhân được giám sát nghiêm ngặt bởi hàng loạt cảnh vệ trang bị súng ống đầy đủ, cuối cùng thành công giết chết được mục tiêu. Loại nỏ này những dễ mang theo mà còn có lực sát thương kinh người, thợ săn lành nghề có thể dựa vào loại nỏ này để giết con cọp trưởng thành. Trong thời đại vũ khí thô sơ này, Chu Thuận có thể là rất may mắn được làm người đầu tiên chết bởi loại vũ khí siêu cấp vượt thời gian này.


      Ngay lúc đó, hạ nhân đột nhiên thất kinh chạy vào, lớn tiếng kêu lên: “Chu quản gia, Chu quản gia!”


      “Kêu la cái gì?” Chu Thuận giận tím mặt, “Gọi tang sao? Lão tử còn chưa có chết!”


      Hạ nhân kia vội vàng : “Chu quản gia, biệt viện Lão thái gia phái người đến hỏi sao còn chưa đưa tiểu nữ nô kia sang?”


      Chu Thuận sửng sốt, nhất thời nhảy nhổm lên, ai ngờ chưa kịp câu gục xuống mặt đất, vừa rên la thảm thiết vừa : “Nha đầu kia e là thể rồi, Tứ thiếu gia thả người. Ở Hỉ Nhạc viện ta có chuẩn bị sẵn mười tiểu nô lệ vừa mới mua về, ngươi cho người mang sang bên đó trước .”


      “Dạ, tiểu nhân biết.” Hạ nhân nọ đáp ứng tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.


      Chu Thuận hét lớn: “Nhớ với Lão thái gia tiếng là ta bị bệnh nặng, khỏi bệnh hỏi thăm lão nhân gia ông ấy.”


      Chiếc nỏ ngoài cửa sổ chậm rãi được hạ xuống, nữ hài tử khẽ chớp mắt, trong lòng dâng lên ý định.


      Có lẽ nàng có thể dùng phương pháp diệt trừ hai người kia, tay vấy máu mà lại gọn gàng.


      Hầm đất ở Hỉ Nhạc việc vừa được mở ra, mùi hôi thối khó ngửi lập tức áp vào mặt, quản biệt biện nhướng mày, bịt mũi : “Đây đều là những thứ gì? Đồ như vậy mà cũng có thể hiến tặng cho Lão thái gia?”


      Hạ nhân khi nãy vội vàng khom lưng cúi đầu : “Gần đây dễ mua được nô lệ, mà chủ nô vừa nghe là bán cho phủ Gia Cát chúng ta cũng liền điên cuồng tăng giá. Mấy đứa này cũng là do Chu quản gia phải vắt óc nghĩ kế mới thu gom được. Quản yên tâm, sau khi tắm rửa sạch tuyệt đối đều là tiểu mỹ nhân, Lão thái gia nhìn thấy nhất định vô cùng vui vẻ.”


      Được rồi, đừng nhảm nữa, kéo bọn chúng ra , ta rảnh ở đây hưu vượn với ngươi.”


      Bọn trẻ lâu nhìn thấy ánh mặt trời, từ khi bị mua về vẫn bị giam trong hầm đất, đứa nào cũng đầu tóc rối bù, sắc mặt kinh hoàng, ánh mắt run rẩy, giống như đám thú con co chặt vào nhau.


      Quản biệt viện nhìn thoáng qua, ngay sau đó cau mày : phải chỉ có mười đứa sao? Ở đây ta đếm được mười .”


      “Vậy sao?” Hạ nhân vội vàng đếm lại, sau đó vội vàng : “Chắc Chu quản gia nhớ nhầm, để tiểu nhân về hỏi xem.”


      “Được rồi, khỏi cần hỏi, ta có thời gian chờ, mang hết !”


      Mấy gã tráng hán vạm vỡ tiến lên, kéo người hài tử, tức giận quát: “Đều lên đây!”


      Bọn sợ hãi, nhất thời có đứa giọng khóc lên.


      “Đứa nào dám khóc ta cho ăn đao! Muốn phản kháng à?”


      Gã gia đinh cậy thế chủ vừa vừa kéo đứa trẻ bộ dạng còn hơi sạch , ngay lúc đó bé kia đột nhiên quay đầu lại, hung hăng cắn mạnh lên cổ tay . Gã gia đinh kêu thảm tiếng, nhất thời buông tay ra, đứa trẻ kia liền nhanh như thỏ, lập tức bỏ chạy.


      “A! Chạy đứa! Mau đuổi theo bắt nó lại cho ta!”


      Hạ nhân Gia Cát phủ nhìn hướng đứa trẻ kia chạy lập tức sợ hãi, kéo kéo gã quản biệt viện, hét lớn: “Chúc quản , bên kia là Thanh Sơn viện của Tứ thiếu gia, thể vào!”


      “Chỉ là vào bắt đứa nô lệ, sao lại thể ?” Chúc quản gầm lên, đẩy tay tên hạ nhân ra, đuổi theo hướng đứa trẻ kia vừa chạy.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 028: Thanh mai trúc mã

      Cửa Thanh Sơn viện bị đá văng, đám thủ hạ của Lão thái gia như lang sói ào ào xông vào bên trong. Hoàn Nhi cùng tiểu nha hoàn ở hành lang tưới hoa, nghe tiếng động liền sợ hết hồn, nhất thời nhảy dựng lên.


      Gia Cát Nguyệt mới vừa bị Gia Cát Hoài gọi đến Hồng Sơn viện, Chu Thành cùng các hộ viện khác đều có ở đây. Gia Cát Nguyệt thích yên tĩnh nên trong viện vốn có bao nhiêu người, giờ chỉ còn lại mấy nha hoàn các nàng. Hoàn Nhi coi như là nha hoàn lớn tuổi nhất, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy lên : “Các ngươi là ai mà dám lớn gan như vậy? biết đây là viện của Tứ thiếu gia sao?”


      nương, chúng ta tới bắt nô lệ chạy trốn, xin thứ lỗi nếu có đắc tội.”


      “Bắt nô lệ sao lại chạy tới chỗ của chúng ta?” Hoàn Nhi nghe giọng điệu đối phương khá lịch cũng lớn gan hơn, thẳng thắng hùng hồn : “Các ngươi là nô tài viện nào, làm sao chút quy củ cũng có?”


      “Chúng ta là thuộc hạ của Lão thái gia ở biệt viện, nương muốn cáo trạng cứ việc tìm Tứ thiếu gia, chúng ta báo lại cho Lão thái gia sau.”


      Vừa nghe đến Lão thái gia Hoàn Nhi có chút chần chừ, nhưng vẫn lo lắng : “Chúng ta thấy nô lệ nào chạy vào cả, các ngươi chớ có làm loạn.”


      gã sai vặt tiến lên : “Chính là gian phòng đó, ta tận mắt nhìn thấy nàng chui vào cửa sổ phòng đó.”


      Hoàn Nhi cả kinh, kêu lên: “Đó là phòng thiếp thân thị nữ của thiếu gia, các ngươi thể vào.”


      Chúc quản hồ nghi nhìn Hoàn Nhi cái, trầm giọng : vào bắt người.”


      được!” Hoàn Nhi vừa định tiến lên ngăn cản bị gã đại hán bắt lại, nhìn thấy bọn họ ào ào xông vào sợ hãi kêu to, nước mắt cuồn cuộn chảy ra.


      “Chúc quản , chính là nàng!”


      “Tinh Nhi!” Hoàn Nhi kêu to, quay đầu lại quát lớn: “Các ngươi bắt lầm người rồi, đây là nha hoàn trong viện chúng ta, phải nô lệ các ngươi muốn tìm!”


      Chúc quản lạnh lùng nhìn Hoàn Nhi cái, trầm giọng : “Loại bao che tiểu nô giống ngươi ta thấy nhiều lắm rồi, khuyên ngươi nên biết điều chút, nếu ta làm lớn chuyện cũng có lợi cho ngươi.” Dứt lời, liền dẫn đám gia đinh mang Sở Kiều rời khỏi Thanh Sơn viện.


      “Tinh Nhi!” Hoàn Nhi kêu lớn, liếc nhìn thấy gã gia đinh cuối cùng chính là người trong phủ Gia Cát lập tức lên kéo tay , : “Ngươi phải là nô tài bên cạnh Chu quản gia sao? Là ngươi dẫn bọn họ đến? Mau mang Tinh Nhi trở về!”


      Gã hạ nhân kia cũng đầu đầy mơ hồ, nhưng cũng tận mắt nhìn thấy tiểu nô lệ kia tung mình nhảy vào phòng Sở Kiều, chỉ là ngờ đứa nô lệ kia lại quen biết nha hoàn trong Thanh Sơn viện, vì vậy bèn đẩy Hoàn Nhi ra: “Ngươi đừng náo loạn nữa, bọn chúng đều là nữ nô Chu quản gia định đưa đến cho Lão thái gia, ngươi còn nhiều chuyện nữa cũng cùng bọn chúng luôn bây giờ.”


      Chỉ lúc sau đám người rầm rập rời khỏi Thanh Sơn viện, Hoàn Nhi trợn mắt há mồm ngồi dưới đất, các tiểu nha hoàn còn lại đều sợ hãi nấp ở phía sau, dám đến gần.


      Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, vừa lau nước mắt mặt vừa nhanh chóng chạy về phía Hồng Sơn viện.


      cùng Gia Cát Hoài nghị trong thư phòng, Gia Cát Nguyệt đột nhiên nghe thấy Chu Thành ở bên ngoài lên tiếng: “Tứ thiếu gia, Hoàn Nhi vừa đến báo, có chuyện quan trọng cần gặp người.”


      Gia Cát Nguyệt nhướng mày, trầm giọng : “Có chuyện gì mà thể chờ ta trở về rồi hãy ? Càng lúc càng có quy củ, bảo nàng trở về chờ .”


      Ngoài cửa nhất thời tĩnh mịch tiếng động, nhưng ngay sau đó lại nghe Chu Thành vừa gõ cửa vừa : “Dạ bẩm Tứ thiếu gia, là chuyện của Tinh Nhi nương. Tinh Nhi nương vừa bị người của Chu quản gia mang rồi.”


      Cửa phòng liền lập tức bị kép ra, Gia Cát Nguyệt mày nhíu chặt, sắc mặt khó coi trầm giọng hỏi: “Ngươi cái gì?”


      Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán Chu Thành, nhìn thoáng qua Gia Cát Hoài mặt đầy vẻ hồ nghi bên trong, liếm liếm môi rồi chậm rãi : “Người của Chu quản gia chỗ bọn họ có nô lệ đào tẩu, Tinh Nhi nương chính là nô lệ chạy trốn đó, nên xông vào Thanh Sơn viện mang người .”


      “Mang ? Mang đâu?”


      “Bọn họ , là đưa đến biệt viện của Lão thái gia.”


      Nhất thời, Gia Cát Nguyệt lập tức bày ra sắc mặt muốn cỡ nào khó coi có bấy nhiêu khó coi.


      “Có lẽ là bắt lầm người, kể từ khi bị thương, Chu Thận này làm việc càng lúc càng thỏa đáng.” Gia Cát Hoài tiến lên, đưa tay vỗ vỗ lên vai Gia Cát Nguyệt, cười nhạt : “Tứ đệ, nếu đưa đến quý phủ của Nhị lão gia bỏ , chỉ là đứa nha hoàn, lát nữa đại ca chọn ra mấy đứa cơ trí đưa đến bổ sung trong viện của đệ, bảo đảm để đệ chịu thiệt.”


      bao lâu rồi?” Dường như hề nghe thấy lời của Gia Cát Hoài vào tai, hai mắt Gia Cát Nguyệt vẫn nhìn Chu Thành chằm chằm, cất giọng trầm thấp, cả người tỏa ra hơi thở hàn nhưng muốn đóng băng mọi vật xung quanh.


      “Dạ, gần nửa canh giờ rồi.”


      Cánh cửa bị đẩy ra cái *cạch*, Gia Cát Nguyệt nhanh như gió sải bước xông ra ngoài, Chu Thành cùng bọn hạ nhân Thanh Sơn viện cũng sớm đoán được như thế, đều đồng loạt hấp tấp chạy theo, ngay cả thời gian hành lễ với Gia Cát Hoài cũng có.


      Gia Cát Hoài hơi sửng sờ, quản của Hồng Sơn viện là Chu Vĩnh ở bên vẫn đứng yên như khúc cây, hề quay đầu nhìn.


      “Chu Vĩnh, ngươi thấy sao?”


      Chu Vĩnh hơn ba mươi tuổi, so với bọn người Chu Thành và Chu Thuận có vẻ thành thục hơn nhiều, sắc mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi cất giọng trầm thấp: “Đại thiếu gia phải luôn Tứ thiếu gia vô cùng tĩnh táo và lý trí, nhìn như đạm bạc nhưng kỳ thực lại là người có tâm cơ nhất, giờ theo nô tài thấy, đây chính là mặt tĩnh táo cùng lý trí của Tứ thiếu gia.”


      Gia Cát Hoài cười nhạt, ung dung xoay người trở vào trong thư phòng: “Trong các chuyện phong lưu tiêu hồng ỷ thúy, nặng nhất chính là thanh mai trúc mã, ha ha, thiếu niên tương giao vô tư vô ưu, là chuyện tốt, chuyện tốt!”


      thoáng quay đầu lại, giữa lông mày khó giấu chút tính toán, khóe miệng khẽ cong lên, thăm dò nha hoàn tên Tinh Nhi này chút, người này có lẽ trở thành con cờ rất quan trọng đối với ta.”


      Chu Vinh đáp ứng tiếng rồi liền lui ra ngoài. Gia Cát Hoài vẫn còn cúi đầu trầm tư, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, lại có thể mê hoặc lão Tứ vốn bàng quang đến như vậy, thậm chí còn quên che dấu ngay tại trước mặt .


      Nhưng hề biết, thanh mai trúc mã trong miệng lại chỉ là nữ hài tử chưa đầy tám tuổi.


      Sắc trời dần ngả chiều, gió Bắc bắt đầu thổi, Gia Cát Hoài cười nhạt, “Tinh Nhi…”
      AnAnNhã Tịnh thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 029: Đại loạn tương khởi*
      *Đại loạn bắt đầu (mình thấy để Hán Việt hay hơn)


      Đầu tháng hai, sao Thiên Lang ảm đảm, sao Kim chệch hướng, chủ vị loạn.


      Thời điểm Gia Cát Nguyệt biết được Sở Kiều bị Gia Cát lão thái gia bắt , bên trong từ đường Ngụy thị, Ngụy Quang đích thân giao mũi kim tiễn* vào trong tay Ngụy Thư Diệp, sắc mặt trịnh trọng, chậm rãi trầm giọng : “Thư Diệp, đừng làm cho thúc thúc thất vọng, cũng được khiến tổ tiên Ngụy gia thất vọng.”


      Ngụy Thư Diệp dùng cả hai tay nâng mũi kim tiễn kia, trong mắt lộ vẻ hỗn loạt kịch liệt. hé môi muốn gì đó, nhưng lại như cá rời khỏi nước, chỉ giật giật mà nhả ra chữ nào.

      *Kim tiễn = tên vàng


      “Diệp Nhi, tổ tiên Ngụy gia nhìn ngươi, phụ thân của ngươi nhìn ngươi, nên làm thế nào ngươi tự mình quyết định .”


      Ngụy Thư Diệp cau mày, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Là ai?”


      Ngụy Quang cười nhạt, đưa ngón tay dính chút nước trà, sau đó chậm rãi viết chữ xuống hương đài.


      Ngụy Thư Diệp nhất thời mở to mắt, cau mày tin nổi nhìn lão nhân, tựa hồ như van cầu cái đáp án.


      “Đây là ý tứ của chủ nhân cung Thịnh Kim, hài tử, mau . cần biết lý do, ngươi chỉ cần biết tất cả việc ngươi làm đều là vì Ngụy gia, vì tương tai vững chắc của Ngụy gia là đủ.”


      Thân ảnh trẻ tuổi dần dần biến sau cửa từ đường, ánh trời chiều theo cửa phòng mở ra chiếu vào, phủ bên tầng sắc đỏ như máu ở bên trong Ngụy Thư Du ra từ sau từ đường, đến bên cạnh lão nhân, cung kính hành lễ, “Thúc phụ.”


      “Tất cả đều chuẩn bị xong?”


      “Thúc phụ yên tâm, tất cả đều được an bài thỏa đáng.”


      “Ừ.” Lão nhân khẽ cúi đầu, xoay lại dập đầu dâng hương với linh vị tổ tông, vạt áo bào quý giá trải mặt đất, trong khí phản phất hương tro nhàn nhạt.


      Ngụy Thư Du lớn tuổi hơn Ngụy Thư Diệp nên dáng vẻ cũng có phần chững chạc hơn, nhìn thấy Ngụy Quang muốn đứng dậy liền vội vàng tiến lên đỡ tay ông, cất giọng nhàn nhạt hỏi như bâng quơ: “Theo cảm thận của thúc phụ, vị ở phía Bắc kia lần này có mấy phần thắng?”


      “A…” Lão nhân thấp giọng cười tiếng, khỏi có phần đắc ý châm chọc: chút cũng có.”


      Ngụy Thư Du nhướng mày, nghi ngờ : “Phía Bắc đất đai cực kỳ rộng lớn, dân phong dũng, tuy khí hậu lạnh khủng khiếp nhưng nhờ tiếp giáp với Tây Vực nên thương nhân mậu dịch phồn hoa, sau khi đất phong Bắc phiên được thành lập, nhân tài lại càng thêm đông đúc, lão vương gia mặc dù phải tài cao thao lược, nhưng lại hết sực thương ân cần với dân chúng, rất được người dân kính , nhìn ra có sai phạm gì.”


      Nếp nhăn mặt đều tụ lại chỗ, Ngụy Quang hít hơi sâu, nhàn nhạt : “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, ngươi cho rằng chủ nhân cung Thịnh Kim vì sao lại quyết định diệt trừ ông ta? người phạm sai lầm gì trong thời gian quá lâu, vậy bản thân chính là chỗ sai. con đường mưu quyền, lòng dân đặt ở hết, cực thịnh tất dẫn đến suy, đó là vòng tuần hoàn thể thoát. Chính bởi vì Yến vương có nhiều điều kiện thuận lợi như vậy nên mới khiến cho vị kia động sát cơ.”
      *Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn có tội, nhưng người có vật quý bên mình mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng, nhan sắ… cũng có thể mang đến tai hoạ.


      Ngụy Quang xoay đầu lại nhìn môn hạ đắc ý của mình, ra lời lẽ thấm thía: “Thư Du, người trong nước đều viện trưởng lão quyền khuynh Đại Hạ, bảy đại gia tộc chỉ là thần tử của hoàng gia danh nghĩa. Nhưng thúc phụ cho ngươi biết, vị trong cung kia mới là chủ tử chân chính của vương triều Đại Hạ, ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ điểm này.”


      Ngụy Thư Du rất ít khi nhìn thấy Ngụy Quang lời nghiêm nghị như vậy, nên vội vàng cúi đầu cung kính đáp lời.


      Ngụy Quang hít sâu hơi, chậm rãi : “Sở dĩ Yến vương có phần thắng, chính là bởi vì ông ta cho tới bây giờ chưa hề có ý định làm phản. sai càng thêm sai, ha ha ha.”


      ……………………………………………………………………………………


      Ráng chiều đỏ như máu bao phủ khắp thành Chân Hoàng, đường đột nhiên vang lên kinh hô đánh động đến những người khác lại, tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy xa xa bầu trời chưa tối hẳn xuất vì sao nhấp nháy ánh sáng đỏ như máu, nhìn qua vô cùng quỷ dị.


      Bên ngoài đại môn phủ Gia Cát, Chu Thuận biết mình chọc phải sát tinh nên vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngồi lưng ngựa liền nhất thời quên mọi ốm đau, lập tức đuổi theo ôm chân Gia Cát Nguyệt, bi thương kêu gào: “Tứ thiếu gia, xin nghe nô tài giải thích, đó là hiểu lầm!”


      tiếng *chát* vang lên, ngọn roi đỏ như máu vung lên, Chu Thuận kêu lên thảm thiết, vành tươi rơi xuống mặt đất, máu tươi bắn ra tung tóe.


      “Giữ mạng ngươi cho kỹ, chờ ta trở lại.” Thiếu niên sắc mặt trầm, ngữ khí bình thản nhưng người khác nghe vào trong tai lại thấy vô cùng hàn.


      Gia Cát Nguyệt thu hồi ánh mắt rét lạnh nhìn Chu Thuận rồi quay đầu thúc ngựa , bọn hộ vệ đồng tình nhìn gã cái nhưng cũng lập tức theo Gia Cát Nguyệt.


      Gã nam nhân mới vừa mất tay vài ngày trước đó gục mặt đất, vừa lăn lộn vừa kêu rên, đám tâm phúc ngày thường của cũng có ai dám tiến lên đỡ.


      Khoảng giờ cơm tối, bầu trời bắt đầu lất phất rơi tuyết, ven hồ Xích Thủy là mảnh trắng xóa, Yên Tuân thân áo lông chồn trắng như tuyết, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía xa xa. Khung cảnh ven hồ đóng băng phủ đầy tuyết càng làm tăng lên vẻ tiêu sái lỗi lạc của vị thiếu niên tuấn mỹ ăn mặc quý giá có ánh mắt trầm tĩnh kia.


      Mặt trời xuống núi, phía cung Thịnh Kim phát ra ánh đèn chói mắt vạn năm đổi. Khi Yến Tuân quay đầu nhìn về hướng cửa cung, ánh mắt thoáng có chút ngưng đọng.


      “Thế tử!” Thư đồng Phong Miên từ xa chạy tới, hổn hển đến trước mắt Yến Tuân, lớn tiếng : “Xảy ra chuyện hay rồi!”


      Yến Tuân nhăn trán, hỏi: “Chuyện gì?”


      “Nghe Tinh Nhi nương bị Lão thái gia phủ Gia Cát bắt rồi.”


      “Cái gì?” Yến Tuân nhất thời nhíu đôi mày kiếm, trầm giọng : “Chuyện xảy ra khi nào? Ngươi nghe được ở đâu? Tin tức có chính xác ?”


      “Là nghe hạ nhân quét cửa của phủ Gia Cát, chi tiết cụ thể ra sao ta cũng , chỉ nghe là Tinh Nhi nương ở Thanh Sơn viện.”


      Thiếu niên cau mày, trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên tung mình nhảy lên lưng ngựa, : “Phong Miên, chúng ta biệt viện Gia Cát.”


      “Dạ?” Phong Miên sửng sốt, kêu lên: “Thế tử, phải sao? Vạn nhất tin tức chính xác sao? Hay là chờ thêm thời gian nữa ?”


      Yến Tuân lắc đầu, : phải trở về, mất mát gì.”


      “Vậy chúng ta lấy cớ gì tới đó a? thể cứ gióng trống khua chiêng xông vào tìm người như vậy!”


      Yến Tuân chớp mắt cái, : “Cứ là ta muốn bái phỏng Gia Cát lão gia trước khi chúng ta trở về phía Bắc, thôi.”


      Vó ngựa xốc tuyết bay mù mịt. Phía Tây hoàng thành, đội nhân mã khoảng ba trăm người lẳng lặng chờ chực, ngựa do thám cấp tốc trở lại bẩm báo với vị chủ soái trẻ tuổi: “Bẩm thiếu tướng, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Yến thế tử về phía biệt viện phủ Gia Cát.”


      “Gia Cát gia?”


      Ngụy Thư Diệp nhướng mày, trầm giọng : “Yến Tuân đến Gia Cát gia làm gì? Chẳng lẽ Gia Cát gia muốn nhúng tay? Gia Cát Mục Thanh lần này tham gia viện trưởng lão, chẳng lẽ là cố ý tránh né chuyện này?”


      “Thiếu tướng!” Mục Hạ thúc ngựa tiến lên, cung kính cúi đầu : “Thuộc hạ cho là vậy, Gia Cát Mục Thanh từ trước đến nay luôn giao hảo với gia tộc Ba Đồ Cáp, ông ta lần này tham gia hội nghị là vì đất phong phía Đông xảy ra lũ lụt, thể đến đó chuyến. Thuộc hạ cho có lẽ chỉ là trùng hợp.”


      Ngụy Thư Diệp gật đầu, : “Nếu là vậy chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.”


      Trăng lên cao, phía cung Thịnh Kim đột nhiên sáng bừng lên, Ngụy Thư Diệp ngẩng đầu nhìn, chậm rãi : đến lúc.”


      Đại quân nghe lệnh liền lập tức xuất phát, rầm rập chạy về phía phủ đệ của Nhị lão gia nổi danh giàu có nhất Gia Cát gia.


      Các vì tinh tú trời chậm rãi lóe sáng, quỹ đạo vận mệnh dần mở ra, các thiếu niên hề biết đêm này có ảnh hưởng lớn như thế nào đến tương lai của họ. quỹ đạo của mỗi người dần xuất làn sương mù che phủ làm cho bọn họ thể nhìn quỹ tích cùng phương hướng vận mệnh của mình. Nhưng chiếc cổng thời gian lặng lẽ được mở ra, sử thi dài đằng đẵng phải bắt đầu bước sang chương mới.
      AnAn, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :