1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 020: Học cưỡi ngựa

      Khi Sở Kiều trở lại phủ Gia Cát trời rất khuya, gia đinh giữ của nhìn thấy nàng hơi có chút giật mình, nhưng biết nàng giờ là hạ nhân được sủng ái ở Thanh Sơn viện cũng làm quá làm khó, thậm chí còn đưa cho nàng cái đèn lồng để chiếu sáng đường .


      Ban đêm ở phủ Gia Cát mang theo vẻ lạnh lùng như băng, còn chút ồn ào náo nhiệt của ban ngày, gian trở nên vô cùng tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài bóng chim quạ lao xuống tìm mồi, nhưng cũng nhanh chóng bị thị vệ thiện xạ dùng cung bắn rớt. Thời điểm các chủ tử yên nghỉ cho phép có bất kỳ quấy nhiễu nào, cho dù chỉ là tiếng động từ các loại động vật .


      Lúc ngang qua bờ tường bên ngoài Lam Sơn viện, Sở Kiều chợt nghe có tiếng khóc nghẹn ngào, dường như là tiểu nữ nô phạm sai lầm bị đánh, núp ở chân tường đối diện khóc tấm tức.


      Cước bộ dưới chân nhất thời khựng lại, vầng trăng sáng tròn vắt ngang trời, ánh trăng phủ lên thân thể bé của Sở Kiều tạo thành cái bóng tinh tế thon dài vách tường, tựa như vóc người cao gầy lúc trước của nàng. Ánh mắt nàng chợt có chút mờ mịt, bất tri bất giác vươn tay từ từ chạm đầu ngón tay vào vách tường lạnh như băng. Đáy lòng nàng nhất thời dâng lên trận bi thương, hy vọng qua cái chớp mắt hoảng hốt, hết thảy chẳng qua chỉ là giấc mộng, chỉ cần tỉnh giấc, những thi thể ngã xuống, những hình ảnh giàn giụa máu tươi cùng những giọt nước mắt bi ai kia như chưa từng xảy ra…


      Tiếng khóc của phía bên kia tường vẫn tiếp tục vang lên nỉ non. Nhưng dù cho nàng có trèo tường sang bên kia với thân thể bé này, nàng làm sao có thể mang theo ấm áp an ủi người khác? Giống như khi chứng kiến những thi thể bị chôn dưới cánh đồng phủ đầy tuyết kia, nàng đau lòng nhưng lại thể làm gì.


      Cánh cổng Thanh Sơn viện đột nhiên được mở ra khiến Sở Kiều hơi có chút giật mình, nàng vốn tính toán qua đêm trong phòng củi, ngờ cổng viện vẫn chưa khóa. Gia Cát Nguyệt là người rất kỹ tính về chuyện sinh hoạt hàng ngày, nếu Điểm Tướng đường ở trong viện chăm sóc vườn hoa lan, thưởng trà nghiệm hương, cầu với chất lượng giấc ngủ cũng rất cao, tuyệt đối giống như các thiếu gia khác trong phủ, suốt đêm trầm luân sa vào nữ sắc.


      Sở Kiều mới vừa cẩn thận tiến vào viện chiếc đèn lồng nhanh chóng tiến đến gần, Hoàn Nhi vội vàng kéo tay nàng, hạ giọng kêu lên: “Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngươi chạy đâu vậy? Ta chờ ngươi gần cả buổi tối.”


      Sở Kiều khẽ le lưỡi, rụt vai : “Ngựa của ta bị kinh động chạy đoạn rất xa nên giờ ta mới trở về, thiếu gia đâu? Làm sao trễ thế này mà còn chưa khóa cửa?”


      “Vận khí ngươi rất tốt đó nha.” Hoàn Nhi bĩu môi, híp mắt cười : “Thiếu gia ở trong thư phòng, đọc sách đến gần nửa đêm cũng phân phó khóa cửa, cũng ngủ nên ta mới dám ở đây chờ ngươi.”


      Sở Kiều gật đầu, dợm bước về phía phòng Gia Cát Nguyệt, Hoàn Nhi vội vàng kéo nàng lại : “Lúc thiếu gia trở lại sắc mặt rất khó coi, biết là ai chọc giận người, trễ như vậy, có chuyện gì mai hãy . Thiếu gia cũng có dặn dò bảo ngươi trở lại nội phòng, ngươi nghỉ ngơi trước, ta với thiếu gia tiếng là được.”


      Sở Kiều gật đầu đáp: “Vậy cũng được.” Sau đó liền xoay người về phòng mình.


      Hoàn Nhi lập tức chạy vào nội phòng, mấy câu liền lui ra. Sở Kiều là đại nha hoàn của nội phòng nên phòng ngủ của nàng ở sát bên cạnh chủ viện, nàng vừa đến cửa phòng mình, còn chưa đẩy cửa ra thấy ngọn đèn trong gian phòng sau lưng mình chợt tắt ngúm, bóng tối đen kịt nhất thời bao phủ khắp nơi. Sở Kiều hơi có chút sững sờ, tay vẫn để hờ cửa, hơi ngoảnh đầu nhìn về phía gian phòng của Gia Cát Nguyệt, hồi lâu sau mới đẩy cửa vào phòng.


      Ngọn đèn trong phòng vừa tắt, cả khuôn viên bên trong Thanh Sơn viện chìm vào tĩnh mịch.


      Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Kiều gặp Gia Cát Nguyệt, nàng làm mất con ngựa hồng, vốn cần phải khai báo với nhưng vị thiếu gia thành thục trước tuổi này lại có ở trong phòng. định ra ngoài tìm người hỏi thấy Gia Cát Nguyệt thân võ bào đen tuyền, tay cầm trường kiếm vào trong viện, theo sau là đoàn tùy tùng thân thủ lưu loát, bộ dáng nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chu Thành cúi người, cánh tay khoác cái áo choàng, chạy chậm theo ở phía sau.


      Hoàn Nhi vội vàng tiến lên dâng trà bưng nước cho Gia Cát Nguyệt, đốt hương cùng chuẩn bị y phục tắm rửa. Sở Kiều đứng nép ở bên cửa, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngồi xuống mới lên : “Tứ thiếu gia, ta làm mất Tiểu Hồng.”


      “Ừ.” Gia Cát Nguyệt khẽ hừm tiếng coi như đáp lời, nhận lấy trà từ tay Hoàn Nhi uống hớp, sau đó quay sang với hạ nhân bên cạnh: lấy hai chậu mặc lan* Mộc phủ đưa tới ngày hôm qua đến, mang lò hương này , nghe gay mũi.”

      *Mặc lan:

      [​IMG]

      Hạ nhân lập tức vâng dạ rồi lui xuống. Sở Kiều vẫn đứng tại chỗ, thấy Gia Cát Nguyệt có ý định xử phạt mình, cũng biết muốn chuyện nữa, vừa định lặng yên ra lại nghe đặt chén trà uống, chỉ về phía nàng : “Tinh Nhi, ngươi chờ lát.”


      Trong lòng Sở Kiều lộp bộp tiếng, còn thầm nghĩ cái gì nên tới cũng tới rồi lại nghe Gia Cát Nguyệt : lát nữa ngươi theo Chu Thành lui ra tìm hộ viện đắc lực dạy ngươi cưỡi ngựa.”


      “A?” Sở Kiều cùng Chu Thành đồng thời sửng sốt, hẹn mà cũng nhau kêu lên tiếng.


      Gia Cát Nguyệt nhướng mắt, đôi mày kiếm khẽ chau lại, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao? Có vấn đề?”


      có vấn đề, có vấn đề.” Chu Thành năm nay mười bảy, từ hầu cận bên cạnh Gia Cát Nguyệt, dĩ nhiên biết cá tính có hai của vị chủ tử này, vội vàng lấy lòng : “Vậy nô tài xin phép mang Tinh Nhi nương .”


      Gia Cát Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn Chu Thành cái, “Tinh Nhi mới tám tuổi, nương cái gì?”


      “Đúng, đúng. Vậy nô tài xin mang Tinh Nhi… Tinh Nhi…” Chu Thành ngày thường luôn lanh lợi nhưng nhất thời lại tìm được từ để diễn đạt, há miệng cứng lưỡi lắp bắp hồi lâu.


      Gia Cát Nguyệt nhịn được phất tay : “Được rồi, cút xuống , thẳng sống lưng lên, đừng để người ngoài cho rằng nô tài trong Thanh Sơn viện chúng ta đều là người gù.”


      “Dạ phải.”


      Sở Kiều đứng ở đó, cái đầu nho , người mặc bộ xiêm y vàng nhạt, phía khoác cái áo lông cáo, thoạt nhìn rất mũm mĩm đáng , nàng quay người thi lễ với Gia Cát Nguyệt cái rồi mềm giọng : “Tinh Nhi cám ơn Tứ thiếu gia.”


      Gia Cát Nguyệt cũng ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ phất phất tay.


      Sở Kiều cùng Chu Thành lui ra khỏi nội phòng, Chu Thành hồ nghi liếc nhìn nữ hài tử trước mắt từ xuống dưới cái, thấy nàng ngẩng đầu nhìn lập tức tươi cười : “Tinh Nhi nương, chúng ta thôi?”


      Sở Kiều cười tiếng, cũng để ý đến , tiến lên ra khỏi Thanh Sơn viện.


      “Tinh Nhi nương, đây chính là người ta chọn cho nương, đều là cao thủ cưỡi ngựa, nương tự mình chọn ra người .”


      Sở Kiều và đám người Chu Thành ở dưới chân núi, nữ hài tử tám tuổi khẽ ngẩng đầu lên nhìn đám đại hán vạm vỡ đứng trước mặt mình, những người này ngày thường luôn tức giận quát mắng tiểu nô lệ trong phủ Gia Cát giờ trưng vẻ tươi cười mặt, thần thái cung kính, người biết còn có thể cho rằng bọn họ bình thời vốn ôn hòa đến cỡ nào.


      Nữ hài tử từng bước ngang qua trước mặt các đại hán lượt, hai mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, ý vị thâm trường nhìn nhìn cái, khóe miệng điểm nụ cười nhàn nhạt, chỉ vàng đại hán có chút bối rối, khẽ cười : “Ta chọn .”

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 021: Chó ngáp phải ruồi

      “Tinh Nhi nương.” Gã đại hán cười nịn nọt, trong nụ cười có lẫn vẻ lúng túng che dấu được.


      Nữ hài tử đứng sườn núi, thân y phục trắng như tuyết cùng áo khoác lông chồn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp đáng .


      “Mời nương chọn ngựa.”


      Sở Kiều nhìn thoáng qua hơn mười con ngựa trước mắt, chỉ thấy toàn bộ đều là ngựa con móng còn chưa chai, màu lông sạch bóng loáng, vừa nhìn liền biết là ngựa nuôi trong nhà từ ngay cả cửa chuồng cũng chưa ra. Nàng dậm từng bước chân tuyết, quơ quơ chiếc roi ngựa trong tay, ra vẻ điêu ngoa : “Ta cần những con này, ta muốn cưỡi đại mã.”


      Hộ vệ bên cạnh khó xử tiến lên, vừa muốn mở miệng Tống Liêm vội vàng ngăn cản, cúi đầu khom lưng : “Tinh Nhi nương muốn cưỡi đại mã dĩ nhiên là thành vấn đề, mấy người các ngươi xuống dắt vài con ngựa tốt lên, nhớ kỹ, phải là đại mã.”


      Tống Liêm nhấn mạnh chữ ‘đại’, hai tên hộ vệ nhìn nhau, bừng tỉnh đại ngộ xuống, chốc lát sau năm con ngựa cao lớn được dắt vào. Sở Kiều chỉ liếc mắt cái liền nhìn ra chúng toàn là ngựa già có tuổi, có thể chạy hay còn là dấu hỏi, nhưng nàng cũng trắng ra, chỉ xoay người hướng về phía Tống Liên : “Mấy con ngựa này thoạt nhìn dũng cường tráng, ta tuổi còn , thể cưỡi ngựa lớn như vậy, bằng Tống hộ viện diễn luyện trước vòng cho ta được mở mắt phen?”


      Tống Liêm nhất thời nhíu chặt lông mày, nhanh chóng xụ mặt xuống, Chu Thành nghi ngờ thúc giục: “Nhanh lên, biết cưỡi sao? Mới vừa rồi phải ngươi còn giành đến đây sao?”


      Tống Liêm trong lòng có khổ mà ra lời, thầm nghĩ nếu biết phải hầu hạ vị tiểu tổ tông này có đánh chết cũng chường mặt đến. lúng túng đến trước con ngựa già, đưa tay sờ sờ con ngựa có vẻ lờ đờ, vỗ vỗ hai cái rồi cẩn thận dẫm chân lên dây đạp, giống như con ngựa dưới chân làm bằng giấy, hơi dùng lực sập bất cứ lúc nào.

      *Chú thích: Tống Liêm này chính là con trai của Tống đại nương ở đầu truyện, là người đánh mắng Sở Kiều khi nàng lần đầu tiên định trốn ra khỏi phủ Gia Cát.


      Tống Liêm hít mộ hơi nhảy lên, con ngựa cũng hít vào hơi, bốn chân tuy có chút run lên nhưng cũng có khụy xuống, lúc này mới yên tâm thở phào nhõm, cười : “Hôm nay có tuyết lớn, Tinh Nhi nương còn , hôm nay chúng ta học lên ngựa trước, ngày mai mới học chạy.”


      Chu Thành vừa muốn gật đầu tán thành Sở Kiều đột nhiên tiến lên, chợt vỗ lên mông ngựa cái, cười : nhiều như vậy làm cái gì, trước chạy vòng cho ta xem!”


      Chỉ nghe *bốp* tiếng, con ngựa bị vỗ mông, chẳng những chạy mà ngược lại chân mềm nhĩn, khụy xuống cái ầm, Tống Liêm bị hất nhào té đâm đầu xuống trong đống tuyết, chỉ lộ ra hai cái chân ở phía .


      Đám hộ vệ nhất thời thất kinh chạy lên, Chu Thành nhướng mày nhìn con ngựa già nằm mặt tuyết thở phì phò, vui : “Đây chính là ngựa tốt nhất? Ta thấy các ngươi là để lời dặn của Tứ thiếu gia trong lòng.”


      “Tiểu nhân dám.” Tống Liêm liền lăn vòng chạy tới, vội vàng : “Tiểu nhân tuyệt đối có ý nghĩ này, chẳng qua Tinh Nhi nương tuổi còn , chúng ta dám dắt chiến mã trẻ khỏe tới a!”


      Chu Thành gật đầu, : “Lời này cũng có mấy phần đạo lý, Tinh Nhi, ngươi còn , trước tập cưỡi ngựa con , có được ?”


      “Chu Thành đại ca nên cưỡi ngựa con Tinh Nhi cưỡi ngựa con.” Nữ hài tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt mũm mĩm là đôi mắt cong cong, nhìn cực kỳ đáng .


      Chu Thành vui vẻ, quay đầu lại trợn mắt với Tống Liêm: “Còn mau dắt ngựa tới!”


      Tống Liêm khập khễnh dắt ngựa tới, đỡ Sở Kiều lên ngựa trong tiếng dặn dò cẩn thận liên tiếp của Chu Thành. Nàng cúi đầu, cười híp mắt : “Vị hộ vệ đại ca này, ta còn chưa biết cưỡi ngựa, ngươi giúp ta nắm dây cương , chúng ta từ từ chạy vòng.”


      Tống Liêm cũng chỉ ước được như thế, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Con ngựa con cũng hết sức biết điều, được Tống Liêm dắt chậm rãi tới phía trước. Chỉ trong chốc lát hai người được hơn trăm bước, Tống Liên ngẩng đầu cười lấy lòng với Sở Kiều: “Tinh Nhi nương, con ngựa này cũng tệ phải ? Nó mới vừa được sinh ra bao lâu, lúc trước Thất tiểu thư thích ta cũng thể đưa cho tiểu thư, nhưng nếu nương thích ta đưa cho nương.”


      “Vật Thất tiểu thư thích, Tinh Nhi sao có thể lấy? Như vậy hợp quy củ.”


      Tống Liêm nhất thời nhe răng cười : nương gì vậy, Thất tiểu thư tuy là nữ nhi thân sinh của tướng quân, nhưng đến địa vì cách xa như trời với đất so với Tứ thiếu gia. nương là người tâm phúc của Tứ thiếu gia, so thân phận cao hơn các nàng nhiều.”


      “Vậy sao?” Nữ hài tử khẽ mỉm cười, : “Ta còn biết mình có thân phận cao như vậy, dù sao trước đây lâu, Tống hộ vệ còn tùy ý đánh chửi ta.”


      Sắc mặt Tống Liêm nhất thời tái , Sở Kiều khẽ nheo mắt, nhanh tay rút ám tiễn tay Tống Liêm ra, dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai hung hăng cắm lên đùi ngựa. Con ngựa kinh hãi hí dài tiếng, cước đá văng Tống Liêm ở bên cạnh, chạy như điên về phía trước.


      Nữ hài tử nhất thời thất kinh kêu to: “Tống hộ vệ! Ngươi làm gì vậy?”


      Đám người Chu Thành từ xa thấy con ngựa bị chấn kinh chạy như điên vô cùng sợ hãi, vộ vàng chạy đuổi theo nhưng làm sao có thể dùng chân chạy đuổi kịp con vật bốn chân kia.


      “Mau! Lên ngựa đuổi theo cứu Tinh Nhi!”


      Hơn mười con tuấn mã nhanh chóng lướt lên, Sở Kiều ra vẻ kinh hoảng nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn quanh tìm điểm dừng chân an toàn. Ngay lúc đó, con ngựa lông vàng đốm trắng đột nhiên xuất , thiếu niên gương mặt trắng trẻo, ánh mắt như điện, đôi môi đỏ dị thường, thân áo gấm màu tím giục ngựa lao vụt đến, nhanh như chớp rút kiếm đâm thẳng vào hai mắt con ngựa . Con ngựa bị tập kích, càng hí lên thảm thiết hơn, nhất thời dựng thẳng lưng chồm lên, điên cuồng lắc đầu.


      Cùng lúc đó, sợi roi mềm bay vụt đến, vòng qua thân thể bé của nữ hài tử, cuốn lấy người nàng.


      “Ha ha, nguy hiểm , nguy hiểm .” Yến Tuân thân cẩm bào xanh nhạt, dung mạo tuấn lãng, cười híp mắt ôm lấy Sở Kiều, trong giọng mang theo vẻ giảo hoạt.


      Gia Cát Nguyệt rút ám tiễn đùi ngựa ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Tống Liêm, với hạ nhân bên cạnh: “Mang xuống, đưa đến chưởng viện, giao cho Chu Thất.”


      Hai gã thị vệ lập tức xông lên, chỉ mấy chiêu khống chế được Tống Liêm, hét lớn: “Tứ thiếu gia, tiểu nhân có…”


      Trong nháy mắt chỉ nghe thình thịch tiếng, Yến Tuân phất vạt áo lắc mình bay lên, cước đá nát cái miệng đầy răng ố vàng của Tống Liêm, khiến kịp mở lời. Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, xoay đầu liếc mắt nhìn về phía Yến Tuân.


      “Nô tài như vậy ở Yến vương phủ ta sớm bị kéo ra ngoài chém, làm gì cho cơ hội hưu vượn.” Yến Tuân cười, tiếp: “Tứ thiếu gia quá nhân từ rồi, Yến Tuân tự mình ra tay, hy vọng Tứ thiếu gia vì thế mà phiền lòng.”


      Gia Cát Nguyệt hừ tiếng: “Khách sáo rồi, thân thủ Yến thế tử rất cao, trước kia ở Điểm Tướng đường đúng là nhìn nhầm.”


      Yến Tuân khoát tay áo, cười : “Chỉ là chút ít công phu qua đường, sao dám so với Tứ thiếu gia thiếu niên lãnh binh, bụng đầy binh thư.”


      Gia Cát Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật đầu hàm nghĩa , vung tay lên, thuộc hạ kéo Tống Liêm miệng đầu máu xuống.


      “Yến thế tử, hôm nay đa tạ ngươi cố ý đưa trả ngựa quý phủ bị mất, chẳng qua chuyện như vậy sau này cứ để hạ nhân làm là được, cần gì phiền đến thế tử đại giá thân chinh. Vốn định giữ thế tử lại trong phủ ăn bữa cơm thanh đạm, nhưng biết thế tử quý nhân bận rộn, Nguyệt cũng nhiều chuyện. Chu Thành, đưa tiễn Yến thế tử.”


      Yến Tuân chỉ đành cười trừ, khách sáo với Gia Cát Nguyệt câu rồi xoay người rời , khi ngang qua Sở Kiều lại đột nhiên kê vào tai nàng thấp giọng : “Tiểu nha đầu nhẫn tâm, lại để cho ngươi hại thêm người nữa rồi.”


      Sở Kiều sửng sốt, ngẩng đầu lên thấy Yến thế tử chỉ cười nhạt như có gì, thân hình cao ngất rất có phong tư của nam nhân trưởng thành, sắc mặt trầm tĩnh, có chỗ nào giống tên công tử cợt nhã phóng đãng lúc đối mặt với nàng?


      “Tinh Nhi.” Sau lưng Sở Kiều đột nhiên vang lên thanh trầm thấp, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt sắc mặt khó coi dùng ánh mắt sắc bén như dao lướt qua người nàng, chậm rãi : “Theo ta về.”


      Sở Kiều khẽ thở dài cái, xui xẻo, giờ phải cẩn thận nghĩ cách làm sao ứng phó với tên tiểu hồ ly nà.


      Nữ hài tử tám tuổi ủ rũ theo sau Gia Cát Nguyệt, trong đầu bắt đầu biên soạn năm tháng bi thảm của mình, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên phía trước thầm mang theo vẻ đắc ý của hài tử, cũng là đắc ý vì cái gì.

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 022: Nghi ngờ

      Trong phòng an tĩnh lâu, ngoài cửa sổ gió nhàng thổi, chậu mặc lan vừa được mang đến tản ra hương thơm nhàn nhạt.


      Nữ hài tử vẫn lẳng lặng đứng yên chỗ, bất quá thời gian qua lâu, lâu đến độ nàng cơ hồ cho là người ngủ, bèn nhịn được ngẩng đầu lên len lén nhìn phía trước mặt cái, lại vừa đúng lúc rơi vào đôi mắt đen như mực, sâu thẳm như đầm nước.


      thể giả bộ nhìn thấy, Sở Kiều liếm liếm môi, giọng gọi: “Tứ thiếu gia.”


      “Soạn xong lời để dối gạt ta rồi sao?” Thiếu niên bưng chén trà lên chậm rãi uống ngụm, cất giọng nhàn nhạt chậm rì rì .


      Quả nhiên là tiểu hồ ly!


      Sở Kiều trong bụng hừ lạnh, nhưng mặt lại lộ vẻ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống : “Tinh Nhi dám láo!”


      “Vậy sao?” Gia Cát Nguyệt cúi đầu cười khẽ, : “Vậy nghe chút xem.”


      “Đầu tháng trước, Tinh Nhi và đám tiểu nữ nô trong phủ bị đại thiếu gia mang đến bãi săn, cuối cùng chỉ có mình Tinh Nhi còn sống trở về. Sau khi trở về Tinh Nhi rất sợ hãi, nhân cơ hội dưỡng thương, liền thu thập đồ chuẩn bị chạy trốn.”


      “Chạy trốn?” Gia Cát Nguyệt khẽ nhướng mày: “Ngươi từ sống trong phủ, toàn bộ Kinh thị ba năm trước đây bị hôi diệt, bên ngoài cũng còn bất kỳ thân nhân nào, ngươi tuổi còn như vậy, có thể chạy đâu?”


      Nữ hài tử hơi sững sờ rồi giọng đáp: “Tinh Nhi cũng biết, chẳng qua chỉ muốn chờ chết. Thiếu gia có lẽ cảm thấy Tinh Nhi đại nghịch bất đạo, nhưng làm người chỉ có thể sống lần, mạng Tinh Nhi trong mắt người khác đáng giá đồng, nhưng đối với Tinh Nhi là vô cùng trân quý.”


      “Thời điểm Tinh Nhi chuẩn bị chạy bị Tống hộ vệ phát , còn hung hăng tát cái. Hôm nay nhìn thấy ta, có lẽ sợ ta được thiếu gia sủng ái rồi trả thù, cho nên mới muốn hại ta.”


      “Vậy sao? ra là như vậy, quả to gan lớn mật.” Gia Cát Nguyệt nhấp trà, bình thản chậm rãi : “Vậy ra ngươi còn nhớ chuyện đánh ngươi?”


      Sở Kiều sửng sốt, chỉ thấy ánh mắt Gia Cát Nguyệt sắc bén, rất giống như mắt linh xà, nhất thời cúi đầu xuống, : “Này là chuyện cách đây lâu nên Tinh Nhi còn nhớ .”


      “Trí nhớ của ngươi tệ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, : “Vậy ngươi có thể nhớ chuyện Cẩm Chúc giật dây ta cho người đánh chết Lâm Tích, có thể nhớ chuyện Chu Thuận mang người nhà của ngươi đưa cho người khác, có thể nhớ được người giết hại tỷ muội ngươi?”


      Sở Kiều cả kinh trong bụng, nhưng lý trí cho phép nàng ngẩng đầu lên, lập tức dập đầu đất, khóc thảm thành tiếng, : “Thiếu gia, Tinh Nhi đều nhớ được tất cả những chuyện đó, nhưng Tinh Nhi cũng biết thân phận của mình, biết bổn phận của bản thân, biết chắc mình có bao nhiêu năng lực.”


      “Ý của ngươi là chỉ cần đợi đến ngày có đủ bản lãnh ngươi báo thù?”


      Sở Kiều nhất thời ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn về phía trước: “Tứ thiếu gia!”


      cần phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta biết ngươi tuyệt đối có tâm trí của hài tử bình thường, ta nhìn ra được trong mắt ngươi chứa rất nhiều thứ.”


      Hốc mắt nữ hài tử ngậm nước, nàng mím môi : “Thiếu gia cho rằng Tinh Nhi có thể làm gì? Cho rằng Tinh Nhi giết người sao? Hay cho rằng Cẩm Chúc và Cẩm Ti tỷ tỷ chết cũng là do Tinh Nhi hại? Tinh Nhi tuổi còn , tuy trong lòng vẫn thỉnh thoảng có hận, nhưng cũng biết cái gì nên làm cái gì , Kinh môn bị diệt, hơn vạn tộc nhân trong đêm đều chết, Tinh Nhi cũng từ thiên kim tiểu thư biến thành nô bộc hạ tiện, nếu hận, Tinh Nhi có phải nên hận hoàng đế ở cung Thịnh Kim, nên hận hội trưởng lão ra lệnh, hận binh đoàn Hoàng Thiên? Thiếu gia, Tinh Nhi có năng lực lớn như vậy, ta chỉ muốn sống tốt, những thứ đó quá nặng, Tinh Nhi gánh nổi.”


      Nữ hài tử dập đầu mặt đất, tấm lưng thẳng tắp, kiên định cúi thấp đầu, nhưng bả vai cũng nhịn được mà có chút run rẩy, tựa hồ vô cùng sợ hãi, muốn khóc nhưng vẫn gắng cầm lại.


      Ánh mắt của Gia Cát Nguyệt lướt người nữ hài tử đánh giá, vẻ sắc bén trong mắt rốt cuộc mềm nhũn ra trong tiếng nức nở bi thương của bé. để chén trà xuống, tựa vào giường êm, chậm rãi : “Ngươi đứng lên .”


      Nữ hài tử mím môi, cố mở to hai mắt đỏ bừng, trong mắt ngậm đầy nước.


      Gia Cát Nguyệt liếc nhìn nữ hài tử trước mặt, khuôn mặt nho phấn hồng, quả đấm nắm chặt lại cách khẩn trương, muốn khóc nhưng lại cố sức nén lại, bộ dáng như con thú con bị ủy khuất, nhìn hết sức đáng thương. khỏi khẽ thở dài tiếng, thầm nghĩ bản thân kinh qua nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt nên lo sợ hão huyền rồi.


      “Được rồi, coi như là ta ủy khuất ngươi, muốn khóc khóc .”


      Đây coi như là cách xin lỗi khác, dựa vào tính tình của Gia Cát Nguyệt, chưa từng khách khí với người khác như vậy. Nhưng nữ hài tử kia vẫn quật cường cố chấp đứng yên như cũ, vẫn mím môi mở to mắt, cũng chịu rơi giọt nước mắt.


      Gia Cát Nguyệt hiểu vì sao lại cảm thấy phiền não, phất tay : xuống , chớ đứng ở đây chướng mắt ta.”


      Nữ hài tử cũng câu, chỉ tức giận xoay người sang chỗ khác định quay trở về phòng.


      “Đứng lại!”

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 023: Gặp chiêu tiếp chiêu

      Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên kêu, nữ hài tử nhất thời dừng chân nhưng cũng hề xoay đầu lại.


      Gia Cát Nguyệt lấy trong ngăn kéo ra bình bằng sứ men xanh, chậm rãi đến, giày của dẫm tấm thảm bằng da gấu lặng yên tiếng động. đưa tay nắm lấy bả vai nữ hài tử muốn xoay nàng lại nhưng ngón tay lại cảm nhận được sức lực bướng bỉnh cưỡng lại như muốn xoay người lại, khiến khẽ nhăn trán.


      Gia Cát Nguyệt dù sao cũng lớn tuổi hơn Sở Kiều nhiều, đặt cả hai tay lên vai nàng, mạnh mẽ dùng lực xoay người nàng lại. khuôn mặt tràn đầy nước mắt ủy khuất ra trước mắt Gia Cát Nguyệt, hai mắt nữ hài tử hồng hồng, nhìn thấy , nước mắt càng rơi xuống dữ tợn hơn.


      “Được rồi, đừng khóc, ta phải chỉ mấy câu thôi sao?” Thiếu niên cau mày : “Ngươi làm sai cũng cho người khác ?”


      “Ta làm sai chỗ nào, là thiếu gia cho ta học cưỡi ngựa, ta học rất tử tế, có chọc đến ai đâu.” Nữ hài tử tám tuổi rốt cuộc nổi xung, khí thế bừng bừng mạnh miệng đáp trả với chủ nhân, vừa vừa nức nở, suýt nữa cũng ăn cả nước mũi vào trong miệng.


      Gia Cát Nguyệt khẽ cau mày, lấy khăn tay trong ngực ra lau nước mắt mặt nữ hài tử, động tác vô cùng lóng ngóng, vừa lau vừa : “Còn lý lẽ, ngươi làm mất ngựa của ta, hôm nay còn làm chết con long mã Mạc Tây Tuyết thượng hạng nữa, còn mình sai?”


      “Gì chứ, người ta có phải tự mình muốn học cưỡi ngựa đâu, hơn nữa phải Yến thế tử đem ngựa trả về rồi sao, ta đều… đều biết rồi.” Nữ hài tử đúng lý chịu buôn tha, nước mắt vẫn lả chả rơi xuống, hồi làm ướt đẫm khăn tay của Gia Cát nguyệt.


      Gia Cát Nguyệt vừa định lấy thêm cái khăn khác đột nhiên thấy nữ hài tử níu tay , dùng khăn tay lau nước mũi. Gia Cát Nguyệt sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái khăn vô cùng bẩn kia, lại nghe nàng tiếp tục : “Ngay cả con ngựa hôm nay, cũng là do thiếu gia tự mình giết chết.”


      “Hừ, ngươi phân phải trái cũng rành mạch nhỉ.”


      Nữ hài tử cúi đầu, phục lẩm bẩm : “Người ta chỉ mà thôi.”


      Ánh mặt trời theo cửa sổ ở góc phòng gọi vào, vẩy lên vai hai người. Nữ hài tử còn rất , đứng thẳng người cũng chỉ đến bả vai thiếu niên, hai mắt đỏ rực như hai trái táo lớn.


      “Cho ngươi.” Gia Cát Nguyệt đặt bình sứ vào trong tay nàng, : “Trở về xoa chút.”


      Quả nhiên là tâm tính tiểu hài tử, lực chú ý rất dễ bị dời . Gia Cát Nguyệt trong bụng cười nhạt nhìn nữ hài tử giơ cái bình lên, nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”


      “Thuốc trị thương.”


      Hôm qua con ngựa chạy quá nhanh nên khủy tay Sở Kiều đều bị xây xát rướm máu, nàng bĩu môi, gật đầu : “Tứ thiếu gia, vậy Tinh Nhi lui xuống trước.”


      Thiếu niên quay trở về ghế ngồi, đầu cũng ngẩng lên, như rất bằng lòng nhìn thấy nàng, phất phất tay : xuống .”


      Nữ hài tử vừa định mở cửa Gia Cát Nguyệt đột nhiên kêu lên: “Tinh Nhi, sau này nhìn thấy Yến thế tử tận lực cách xa chút.”


      Nàng nghiêng đầu khó hiểu nhìn , Gia Cát Nguyệt phiền não cau mày, quát: “Nghe hiểu ?”


      “Hiểu rồi!” Hài tử lớn tiếng trả lời rồi xoay người rời , thân hình nho loạng choạng qua cánh cửa cao cao như sắp ngã.


      Lá gan đứa này là càng lúc càng lớn rồi. Thiếu niên đen mặt, thầm thở hổn hển.


      Sở Kiều vừa mở cửa ra liền gặp khuôn mặt lo lắng của Chu Thành, vội vàng chạy lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lập tức sốt ruột hỏi: “Thiếu gia sao, có tức giận ?”


      Sở Kiều nhìn cái, gật gật đầu rồi quay trở về phòng mình.


      Chu Thành thấp thỏm vào, thấy Gia Cát Nguyệt cúi đầu cũng dám lên tiếng, chỉ cẩn thẩn đứng ở bên. lát sau, món đồ đột nhiên bay thẳng về phía đầu , Chu Thành kinh hãi nhưng cũng dám né, thầm nghĩ mạng mình sắp tiêu lại cảm giác vật này mềm nhũn, bị nện lên đầu cũng tuyệt đau. cúi đầu nhìn thấy là cái khăn tay vô cùng bẩn, góc khăn có thêu chữ ‘Nguyệt’ nho .


      “Cầm lấy ném .”


      Nhớ tới khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Sở Kiều, Chu Thành chợt giống như lĩnh ngộ được cái gì, hơi sửng sờ nhưng liền vội vàng cúi đầu khom lưng : “Nô tài tuân lệnh.”


      Chu Thành định ra cửa chợt nghe Gia Cát Nguyệt kêu câu ‘khoan ’, lập tức quay đầu lại, khom ngươi chờ chực chỉ thị, mười phần bộ dáng nô tài.


      Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên biết vì sao lại có chút hồng, suy nghĩ hồi lâu vẫn mở miệng. Chu Thành cẩn thận ngẩng đầu lên, chi thấy Gia Cát Nguyệt cau mày, giống như đắn đo quyết định trọng đại, vẻ giống y như gặp phải đại ngày thường, liền trụ chân vểnh tai chờ chực phân phó của chủ tử.


      lâu sau, Chu Thành mới nghe thanh uy nghiêm vang lên: “Cứ đem xuống giặt sạch rồi mang trở về cho ta.”


      “A?” Chu Thành nhất thời trợn mắt há hốc mồn, lớn tiếng kêu lên.


      Gia Cát Nguyệt giận dữ: “A cái gì mà a! Nghe hiểu sao?”


      “Dạ hiểu, dạ hiểu. Nô tài lập tức liền.”


      Cửa phòng được sập lại, Giá Cát Nguyệt ngồi ghế, dần dần bình phịch nhịp thở, nhớ tới bộ dạng quệt mồm khóc của nữ hài tử chẳng hiểu vì sao lại có chút phiền muộn. đứng dậy vào phòng trong, bày biện bên trong vô cùng đơn giản thanh tịnh, hướng đối diện có treo bức chân dung của nữ hài tử khoảng mười mười hai tuổi, ánh mắt sáng ngời, nụ cười ngọt ngào, người mặc áo ngắn vàng nhạt cùng la quần mỏng màu thiên thanh, hết sức kiều diễm đáng .


      Gia Cát Nguyệt chậm rãi vươn tay ra khẽ vuốt góc của bức tranh, lâu sau mới bằng giọng đến thể nghe ra: “Tin tưởng thêm lần vậy.”


      ……………………………………………………………………………………


      Thân thể bé của Sở Kiều cúi đầu hành lang gấp khúc, gặp ai cũng chỉ chào hỏi qua loa, vừa nhìn chính là bộ dáng vừa bị mắng. Bọn hạ nhân rối rít phỏng đoán, thấy nàng đến cửa phòng lại ngẩng đầu lên nhìn nhất thời liền tản làm chuyện của mình, cũng dám nhìn trộm nữa.


      Nữ hài tử vươn cánh tay nho đẩy cửa ra, sau đó vào phòng, cửa vừa mới được đóng lại, bộ dáng ủy khuất đáng mặt kia liền bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sắc mặt trầm tĩnh cùng ánh mắt sắc bén. Nàng để tay lên ngực chậm rãi ngồi xuống ghế, rót chén trà cầm trong tay, nhưng cũng đưa lên miệng uống.


      Rốt cuộc cũng qua được cửa ải hung hiểm ngày hôm nay, bất kể Gia Cát Nguyệt tin được bao nhiêu, nhưng tạm thời nàng có nguy hiểm. Lưng áo Sở Kiều ướt đẫm mồ hôi, gió thổi đến lạnh buốt, nàng nhấp ngụm trà lạnh, bình ổn nhịp thở gấp gáp, sau đó nhắm mắt lại thở ra hơi dài.


      Bất luận như thế nào, chuyện cần phải tiến hành nhanh hơn, nàng còn nhiều thời gian nữa.


      Gió lạnh sắc như đao, mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường.
      AnAn, Nhã TịnhWinter thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 024: Cơ hội

      Trong gian tối tăm đen như mực, ánh sáng từ các vì tinh tú dìu dịu phủ xuống vùng đất chìm trong giấc ngủ say, tựa như đôi mắt lãnh đạm lẳng lặng theo dõi bánh xe quỹ đạo của vận mệnh thế gian. Năm 466 theo lịch Bạch Thương, hàn đông vừa đến, bão tuyết tràn ngập, đế đô Chân Hoàng mới vừa vui mừng nghênh đón ngày hội Nguyên Tiêu liền phải đối mặt với nguy cơ.


      Sương lạnh bao phủ cả thành Chân Hoàng, viện trưởng lão cùng cung Thịnh Kim chong đèn nghị luận sáng đêm. Bộ binh Hoàng Thiên chinh Tây chịu thương tổn nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, máu tươi từ cao nguyên Vân Tịch theo dòng chảy giá lạnh của sông Hằng trải rộng khắp hoàng triều Đại Hạ, thẳng đến trái tim đế quốc. khiêu khích của dân đen chọc giận các quý tộc thượng tầng của đế quốc, chất vấn cùng xâm phậm quyền uy được thiết lập từ máu và mồ hôi của tổ tiên bọn họ. Thất bại của cuộc chinh Tây tất khiến rất nhiều người đổ máu, thành Chân Hoàng lại lần nữa thầm chuẩn bị cho lần giao tranh kế tiếp, chỉ e mục đích chỉ là vì duy trì tôn nghiêm của đế quốc.


      Chiếu chỉ nạm vàng được phát từ cung Thịnh Kim, quyết định cân nhắc của viện trưởng lão xuyên qua quảng trường Tử Vi, đường lớn Cửu Uy, dàn tế Thừa Thiên rồi đại môn Càn Khôn, đường chạy thẳng đến biên cương, trước đêm mưa gió, dân chúng ở thành Chân Hoàng vẫn im lìm chìm trong giấc ngủ say.


      “Nguyệt Nhi tỷ.”


      Tiểu Bát vừa kêu tiếng liền bị Sở Kiều dùng tay che miệng lại. Hai mắt nàng sáng ngời, nhìn Tiểu Bát từ xuống dưới rồi móc từ trong ngực ra cái túi gấm đưa cho bé, sau đó trầm giọng : “Tiểu Bát, thời gian nhiều, chúng ta ngắn gọn thôi. Trước giờ cơm tối ngày mai, nếu thấy ta đến tìm muội hãy tự mình theo cửa sau chạy đến sau núi. Ta quan sát mấy ngày hôm nay, canh giờ trước giờ cơm tối có người canh phòng cửa sau. Đây là chút kim bảng làm lộ phí đường, còn có văn thư xuất thành cùng giấy phép lại, muội mang theo chúng bên người, cần chờ ta, cứ trực tiếp ra khỏi thành.”


      “Nguyệt Nhi tỷ?” Tiểu Bát vội vàng kéo tay Sở Kiều, gấp rút : “Tỷ muốn làm gì? báo thù sao? Tiểu Bát cũng có thể giúp tỷ, muội muốn rời mình.”


      “Nghe lời ta.” Sở Kiều đưa tay xoa đầu nữ hài tử, trầm giọng : “Kinh gia bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, ta là tỷ tỷ, muội phải nghe lời ta. Chỉ cần có còn người sống, Kinh gia mất, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất còn có muội báo thù cho.”


      “Nguyệt Nhi tỷ…”


      “Tiểu Bát, hãy nghe ta , khi ra khỏi thành phải chú ý về phía Đông. Đến thành Tam Dật ở biên cảnh Hạ Đường, ở đó chờ ta ba ngày, sau ba ngày nếu ta vẫn chưa tới cứ tự mình rời trước. Muội yên tâm, đây chỉ là kế sách vạn toàn, khi ta thoát thân, nhất định đuổi kịp muội.”


      Nữ hài tử đỏ bừng mắt, khóe miệng mím chặt, đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy hông Sở Kiều, nghẹn ngào : “Nguyệt Nhi tỷ có bản lãnh nhất, nhất định có việc gì.”


      Sở Kiều chua xót trong bụng, ôm lấy vai bé, khổ sở cười tiếng: “Yên tâm , này chúng ta có thể rời khỏi đây, sau này bao giờ có ai khi dễ chúng ta nữa.”


      Vầng trăng lạnh ngoài cửa sổ cong như cái móc câu, gió Tây thổi tuyết bay mịt mù, vang lên thanh xào xạc thê lương.


      ……………………………………………………………………………………


      Ngày thứ hai, Sở Kiều theo thường lệ dậy sớm đến phòng Gia Cát Nguyệt hầu hạ, nhưng lại được báo rằng Tứ thiếu gia rời khỏi phủ từ sớm, có ở trong phủ.


      Sở Kiều thầm nghĩ trời cũng giúp mình, liền xoay người về phía chánh viện. Ai ngờ nàng vừa đến cửa bị cận vệ Nguyệt Thất của Gia Cát Nguyệt ngăn cản, hộ vệ trẻ tuổi quá mười lăm tuổi lạnh lùng nhìn Sở Kiều, gằn từng chữ : “Thiếu gia phân phó, cho Tinh Nhi nương ra khỏi cửa Thanh Sơn viện.”


      Sở Kiều sửng sốt, Gia Cát Nguyệt này lại phát điên cái gì, nàng ngẩng đầu lên khả ái cười cái, : “Vị đại ca này, ta phải muốn ra khỏi viện, chỉ là muốn đến phòng bếp xem trà đưa đến ngày hôm qua có tươi hay mà thôi.” Dứt lời liền xoay người về phía phòng bếp.


      Nguyệt Thất chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, ánh mắt sắc bén như chim ưng.


      Chỉ chốc lát sau, Hoàn Nhi ra từ trong phòng bếp, Nguyệt Thất nhướng mày, tiến lên hỏi: “Tinh Nhi đâu?”


      “Ở bên trong cùng mọi người lựa trà.”


      Nguyệt Thất cau mày: “Thân phận nàng bây giờ còn phải làm loại công việc này?”


      “Hừ, ngươi cho rằng Tinh Nhi có thanh thế như Cẩm Chúc Cẩm Ti hay sao?” Tiểu nha hoàn nhăn trán, khinh thường nhìn Nguyệt Thất cái rồi trực tiếp : “Đồ nịnh hót.”


      Phía chân trời mây trắng bồng bềnh, hôm nay khí trời rất tốt.


      Thoát khỏi Nguyệt Thất, Sở Kiều tùy tiện tìm cớ cẩn thận ra khỏi Thanh Sơn viện, nhanh chóng về phía tiền viện. Nàng sợ bị phát nên chọn con đường hẻo lánh nhất, vừa đến rừng mai cái bóng đột nhiên xông đến. Nữ hài tử cả kinh, cau mày nhìn lại thấy là người tuổi lớn lắm, mi thanh mục tú, nhìn hết sức quen mắt.


      cần kinh hoảng, ta là thư đồng Phong Miên của Yến thế tử, hôm nay đặc biệt thay điện hạ đến gửi lời nhắn cho ngươi.”


      “Gửi lời?” Sở Kiều nhăn trán, đưa mắt nhìn Phong Miện lượt từ xuống dưới, : “Làm sao ngươi biết mà chờ ta ở chỗ này?”


      Phong Miên cười đắc ý: “Thế tử chúng ta nếu vào được Thanh Sơn viện cứ dùng con đường bí mật thông ra ngoài phủ, nhất định có thể gặp được ngươi.”


      Sở Kiều hừ tiếng, lạnh lùng giễu cợt : “Thế tử các ngươi đúng là liệu như thần.”


      “He he.” Tiểu thư đồng cười nhe hai hàm răng trắng bóc, : “Thế tử chúng ta đích thực rất thông minh.”


      “Gửi lời gì mau lên, ta còn có việc.”


      Phong Miên thầm chậc lưỡi, tiểu nô lệ này đúng là có tính cách, khó trách thế tử và Tứ công tử Gia cát lại để ý nàng như vậy, vội vàng : “Thế tử chúng ta muốn nhờ ta nhắn với ngươi, sáng sớm ngày mai ngài phải trở về Bắc Yến nên buổi tối muốn gặp mặt ngươi từ giã, hẹn gặp ở chỗ cũ.”


      “Trở về Bắc Yến?” Sở Kiều khẽ cau mày, : “Thế tử các ngươi phải ở đế đô làm con tin sao? Sao đột nhiên phải về?”


      “Nguyên nhân cụ thể ta biết, chỉ biết lão vương gia phái người vào kinh gọi thế tử về, chắc là có việc gấp, viện trưởng lão cũng ân chuẩn, sáng sớm ngày mai lên đường.”


      Sở Kiều yên lặng gật đầu, : “Ngươi với thế tử các ngươi, ta là nô tỳ, thể dễ dàng xuất phủ, hơn nữa có quay về Bắc Yến hay cũng liên quan gì đến ta, thân phận ta hèn mọn, dám với cao, cáo biệt gì đó cũng cần đâu.”


      Tiểu Phong Miên cười he he, : “Thế tử chúng ta , nếu ngươi muốn có người ngăn được. Về phần có liên quan hay , đó phải là chuyện ta có thể xen vào. nương bận rộn, Phong Miên xin trước.”


      Tiểu thư đồng cười mờ ám rồi biến mất ở trong rừng mai, Sở Kiều khỏi thầm than phòng vệ phủ Gia Cát rất kém, lại có thể để cho đứa trẻ tự do ra vào.


      đường thận trọng, khoảng nửa canh giờ sau Sở Kiều rốt cuộc đến mái hiên tiền viện, tiểu viện của đại quản gia Chu Thuận phòng bị ra trước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :