1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 010: Vừa mới bắt đầu

      Tháng 12, phía Tây của Thượng Thận xuất loạn dân, vị trí sao Xích Thủy ổn định, ánh sáng sao Thiên Lang ảm đạm, sao Đại Kim bị chệch vị trí. đến hai mươi ngày, náo động càng lúc càng lớn, hơn vạn dân chúng Thượng Thận bị cuốn vào trong khói lửa chiến tranh. Thượng Thận có vị trí địa lý đặc thù, là nơi tiếp giáp giữa đất phong của gia tộc Ba Đồ Cáp và quản hạt Bắc Yến dưới quyền của Yến vương. Thời bình hai bên tranh đoạt địa phận này ngừng nhưng khi có loạn lại thoái thác đùn đẩy lẫn nhau. Cho đến nay, dưới quản thúc chặt chẽ từ đế đô Chân Hoàng, gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến vương cũng đồng loạt phái tinh binh bình loạn, nhưng cũng chỉ là lý luận suông, cố làm ra vẻ mà thôi. Bạo động từ nạn dân gây ra hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng thêm nghiêm trọng, văn thư cầu cứu các loại ngừng bay đến đế đô, thỉnh cầu hội trưởng lão phái binh giúp đỡ.


      Ngày 27 tháng 12, sao Phá Quân xuất làm lu mờ sao Chiêu Minh, thái cung Khâm Thiên bói ra quẻ: “Hướng Thái Bạch trống rỗng, phía Xích Thủy lãnh, Phá Quân thế, chính là đại hung!”


      Bảy đại môn phiệt* thương thảo cả đêm, quyết định cử bộ binh Hoàng Thiên Đông Bắc bình loạn Thượng Thận. Tấu chương được đưa đến cung Thịnh Kim, hoàng đế liền duyệt chữ ‘chuẩn’.

      *Môn phiệt = quý tộc; nhà thế phiệt (trong xã hội phong kiến chỉ những gia đình có quyền có thế)


      Trong khoảng thời gian ngắn, đế đô Chân Hoàng xuất đại loạn, phe phái các đại thế gia đều vô cùng khẩn trương, trong bóng đêm thâm trầm đen như mực, mạch nước ngầm dưới tầng băng dày cộm bắt đầu nặng nề chảy cách mãnh liệt.


      Ngay lúc này, Sở Kiều ở tại Bắc Đình sục sạo các bụi cỏ khô tìm kiếm hang ổ của đám rắn ngủ đông. Đột nhiên nghe thấy tiếng kèn vang rền còn hơn tiếng kêu cao vút của bạch hạc, thanh như muốn xuyên thủng màn nhĩ nặng nề mà hùng hồn kéo dài hơi, nàng chậm rãi đứng thẳng người, nheo mắt nhìn về phía Nam, là hướng cung Thịnh Kim tọa lạc.


      Màn đêm dày đặc bao phủ khiến con đường trở nên rất khó .


      Sau giờ Ngọ ngày thứ hai, bên dưới mái ngói lưu ly Thanh Sơn viện có hai con chó tuyết bằng ngọc đáng , tia nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt ngọc phản chiếu ánh sáng trong suốt lấp lánh. Trận đại tuyết đầu mùa tối qua phủ lớp tuyết dày hơn tấc lên nền đất, hạ nhân quét dọn đều đưa mắt nhìn thẳng khi ngang hai con chó tuyết bằng ngọc, dường như e sợ nhìn nhiều hơn cái liền rước họa vào thân.


      Cẩm Ti người mặc áo gấm màu tía, la quần màu hồng phấn, hông thắt dải lụa hồng nhạt, đứng mặt tuyết trắng lóng lánh càng thêm vẻ thanh tú xinh đẹp. Nữ hài tử cả ngày hầu hạ bên cạnh Tứ thiếu gia chỉ mới mười ba tuổi nhưng trỗ mã trở nên vô cùng duyên dáng kiều. Tiểu nương thường ngày rất dịu dàng ngoan ngoãn khi theo bên cạnh chủ tử giờ lại có chút ngang ngược, nàng đưa ánh mắt chán ghét nhìn đám hài tử người chỉ mặc cái áo ngắn mỏng ôm chặt con chó tuyết bằng ngọc, ngữ điệu lạnh lẽo : “Ôm chặt vào, thiếu gia đây là ngọc sống, chỉ cần mượn hơi người càng thêm sáng bóng, đám nô lệ ti tiện các ngươi hôm nay gặp may mới được làm việc cho Tứ thiếu gia, được lười biếng. Khi ta trở về, phát ai nghe lời ném tất cả vào hồ làm thức ăn cho cá sấu.”


      Bọn nhất thời sợ hãi, rụt rè gật đầu đáp ứng, Cẩm Ti cười lạnh tiếng rồi xoay người vào bên trong nhà hoa ấm áp.


      Sau khi tuyết rơi, tiết trời càng trở nên lạnh giá, dù có mặc áo lông chồn với ôm lò sưởi cũng đủ, càng cần phải đến chuyện chỉ mặc bộ áo mỏng đứng giữa trời tuyết. đầy chốc lát, môi của đám trẻ đều xanh mét vì lạnh. Ngay lúc đó Sở Kiều bưng khay đào đến từ hướng Lam Sơn viện, Cẩm Ti nhìn thấy liền vội vàng chạy ra khỏi nhà hoa kêu nàng tiếng.


      Sở Kiều quay người lại, sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ ngây thơ, nghiêng đầu : “Cẩm Ti tỷ, có chuyện gì vậy?”


      “Tứ thiếu gia nghỉ trưa, đưa đào cho ta là được.”


      Sở Kiều mỉm cười gật đầu, thành đưa khay đào cho nàng. Cẩm Ti cười lạnh tiếng, xoay người ôm khay đào vào nhà hoa. Ai ngờ còn ngồi chưa yên vị, tiếng gầm nhất thời vang lên từ bên trong Thanh Sơn viện. Cẩm Ti bối rối để rỗ đào xuống, vội vàng chạy về phía đó. Còn chưa tới cửa cái bóng dài mảnh có năm màu bay ra từ bên trong đập cái bộp lên mặt nàng, xúc cảm mềm mại lại lạnh như băng, mang thêm mùi tanh hôi.


      Cẩm Ti cúi đầu nhìn xuống, phát con rắn hổ đất nhất thời hồn vía lên mây, kinh hoàng hét lên tiếng rồi té bệch xuống mặt đất.


      Sở Kiều chạy vào phòng, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thân áo gấm xanh nhạt ngồi dựa ghế mềm, cổ tay chảy máu đen ròng ròng, hiển nhiên bị rắn cắn. Nàng lập tức tiến lên kéo cổ tay , cầm lấy con dao gọt trái cây bàn đâm về phía vết cắn.


      Gia Cát Nguyệt nổi giận, vừa định mở miệng mắng Sở Kiều cúi xuống mút mạnh lên dấu rạch hình chữ thập vết rắn, phun phì phì ra hai cái rồi gấp gáp : “Xin thiếu gia ngàn vạn lần đừng dùng lực, nếu độc lan nhanh hơn, bây giờ nô tỳ lập tức tìm đại phu.”


      Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa tụ tập đám đông nô tài, Cẩm Chúc thất kinh xông đến đẩy Sở Kiều ra, quỳ xuống nắm lấy tay Gia Cát Nguyệt kêu lên: “Thiếu gia, người làm sao rồi?”


      “Cút ngay!” Gia Cát Nguyệt nhướng mày, cước đá thẳng vào ngực Cẩm Chúc, trầm giọng quát lên: đám phế vật vô dụng!”


      Tay Cẩm Chúc sờ đất, nhất thời kêu thảm tiếng, chỉ thấy mặt đất có rắn rết cùng côn trùng bò lổn ngổn, khoảng hơn hai mươi con, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Sở Kiều nhanh chóng nhảy sang cầm lấy giá nến đốt lên, dùng ánh lửa đuổi rắn. Đám rắn rết cùng côn trùng sợ lửa nên đều tản ra.


      Đại phu trong phủ Gia Cát gấp gáp chạy tới, toàn bộ nô tài đều bị đuổi ra ngoài, bọn hạ nhân hầu hạ trong Thanh Sơn viện nơm nớp lo sợ quỳ gối ở cửa, mặt ai cũng đều xám như tro.


      Chốc lát sau, đại phu ra khỏi phòng, hướng về đám hạ nhân : “Ai là Tinh Nhi nương?”


      Vóc người thấp bé của Sở Kiều chậm rãi đứng lên từ phía sau, nàng giơ tay lên, giọng : “Tiên sinh, là ta.”


      Đại phu ngờ lại là hài tử như vậy nên hơi có chút sững sờ, trầm ngâm hồi lâu rồi trầm giọng : “Ngươi vào , Tứ thiếu gia ngươi giúp người hút máu độc, muốn lão phu kiểm tra cho ngươi chút.”


      Trước sau cùng hai bên hơn trăm tên hạ nhân đều đồng loạt kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Kiều. Sở Kiều có chút khủng hoảng, trước tiên quỳ xuống dập đầu mấy cái cảm kích ân nghĩ của Tứ thiếu gia rồi mới theo đại phu vào bên trong. Chi lát sau Sở Kiều ra ngoài, sắc mặt vẫn vô cùng kính cẩn, bộ dáng nhìn ra bất kỳ chút cao ngạo đắc ý nào. Sau khi đại phu rời , hai nha đầu Cẩm Ti và Cẩm Chúc mới mang vài hạ nhân cấp cao vào phòng Gia Cát Nguyệt.


      Gia Cát Nguyệt tựa lưng ngồi ghế, ánh mắt khép hờ, trầm giọng : “Hôm nay là ai hầu hạ trong phòng?


      Cẩm Chúc nhìn Cẩm Ti cái, mặt xám ngoét, dập đầu rồi ấp úng đáp: “Dạ thưa thiếu gia, là nô tỳ. Nô tỳ vừa rồi mới…”


      cần nữa.” Gia Cát Nguyệt lạnh lùng : “Ngươi biết quy củ trong viện ta, Thanh Sơn viện từ trước đến nay nuôi hạ nhân vô dụng ăn ngồi rồi. Tự mình nhận ba mươi roi, sau đó cầm thư của ta An Quân viện nhận chức khác.”


      Cẩm Chúc vừa nghe xong, nước mắt liền chảy xuống, nàng quỳ rạp xuống mặt đất lớn tiếng khóc ròng: “Thiếu gia, xin người tạm tha cho nô tỳ lần này, sau này nô tỳ dám nữa.”


      Gia Cát Nguyệt khẽ nhíu mày, hai gã đại hán lực lưỡng liền lập tức tiến lên kéo Cẩm Chúc ra ngoài.


      “Ai là người giữ cửa?”


      Hai gã gia đinh quỳ đất, run rẩy dập đầu đáp: “Tiểu nhân có tội, van xin thiếu gia cho tiểu nhân con đường sống.”


      Gia Cát Nguyệt mở mắt ra, dửng dưng liếc họ cái rồi trầm giọng : “Là hai người các ngươi?”


      xong liền khẽ hừ tiếng: “Các ngươi từ đến nay cũng là đánh người khác, vậy qua bên kia cầm gậy đánh lẫn nhau , người nào chết trước kẻ còn lại cần chịu phạt.”


      Trong phòng mảnh tĩnh mịch, Gia Cát Nguyệt vì cổ tay bị thương nên tâm phiền ý loạn, cau mày với đám người còn lại: “Còn cút , nhìn các ngươi ta càng thêm phiền lòng.”


      Tất cả như được đại xá, lập tức đồng loạt lui ra ngoài. Ngay lúc đó, thanh nho đột nhiên vang lên: “Thiếu gia, nô tỳ có thể đem mấy chậu than ở ngoài hiên ?”


      Gia Cát Nguyệt nhăn trán: “Ngươi cái gì?”


      Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy chính là tiểu nữ nô mới vào hầu hạ trong Thanh Sơn viện ngày hôm kia, bé cất giọng non nớt chậm rãi : tại tuy là mùa đông, nhưng vị trí địa lý của Thanh Sơn viện có chút đặc thù, nơi này ở sát với ôn tuyền, khí hậu ấm áp hơn nơi khác nhiều, vì thế thu hút nhiều loại côn trùng sâu muỗi. Bên ngoài đặt nhiều chậu than tỏa nhiệt như vậy, càng hấp dẫn đám chim chuột đến ăn sâu muỗi, chuột lại là thức ăn của rắn, tất dẫn rắn mò đến. Đây là kiến thức thường thức, nô tỳ đúng ra phải sớm nghĩ đến mới phải.”


      Gia Cát Nguyệt nhíu chặt mày, hồi lâu mới xoay đầu trầm giọng hỏi: “Là ai đưa mấy chậu than này đến?”


      Cẩm Ti sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm thiếu gia, mấy chậu than này là do Chu quản gia đưa tới ngày hôm qua. Chu quản gia có đây là đặc sẳn Nam Cương, có lẽ thiếu gia thích nên cố ý bảo nô tỳ bày ở ngoài hiên.”


      “Chu Thuận?” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh tiếng, trong mắt lạnh , chậm rãi : làm quản gia đúng là càng ngày càng uy phong rồi, lần sau nếu mua được chủy thủ từ Tây Vực, bảo ngươi đặt giường bổn thiếu gia ngươi cũng làm theo?”


      Cẩm Ti kinh hãi, vội vàng quỳ xuống dập đầu : “Nô tỳ dám!”


      Gia Cát Nguyệt lãnh đạm , bọn hạ nhân vừa định rời đột nhiên : “Ngươi, sau này ở trong phòng hầu hạ ta.”


      Mọi người sửng sốt, cũng biết Gia Cát Nguyệt là ai. nhịn được cau mày, chỉ vào Sở Kiều : “Chính là ngươi.”


      Toàn bộ luồng mắt nhất thời tề tụ lại người Sở Kiều, nàng cúi đầu cung kính đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”


      Rời khỏi chính phòng, bọn họ liền nhìn thấy Cẩm Chúc toàn thân đầy máu tươi vừa bị ném lên xe ngựa. Bị đánh ba mươi đại bản, còn bị ném đến chỗ như An Quân viện, nữ tử yếu đuối làm gì còn mạng nữa chứ?


      Cẩm Ti nhìn mà lạnh cả sống lưng, tay chân cơ hồ đều có chút run run. Ngay lúc đó, giọng ngọt ngào đột nhiên vang lên ở sau lưng, Cẩm Ti quay đầu lại, chỉ thấy Sở Kiều cười híp mắt với nàng, cất giọng ngọt ngào : “Cẩm Ti tỷ tỷ, sau này chúng ta cùng nhau làm việc, ta tuổi còn hiểu chuyện, còn cần tỷ tỷ chiếu cố đấy!”


      Chẳng hiểu vì sao, Cẩm Ti trong thoáng chốc lại có chút hốt hoảng, nàng nhìn nhìn Sở Kiều, cố gắng trấn định : “Cùng là nô tài, dĩ nhiên phải nên chiếu cố lẫn nhau.”


      “Vậy sao?” Sở Kiều cười tiếng, tiếp: “Vậy Cẩm Ti tỷ thấy có nên thư thả với mấy hài tử ôm noãn ngọc kia chút ?”


      Cẩm Ti có chút vui trong bụng nhưng vẫn gật đầu : “Cũng thời gian, các nàng được rồi.”


      “Ta đây thay các nàng cảm ơn tỷ trước.” Sở Kiều cười híp mắt rồi tiêu sái qua để cho đám trẻ đông lạnh đến trắng xanh mặt tản ra, sau đó tựa như chợt nhớ tới cái gì, xoay người lại : “Nếu ngày đó Cẩm Chúc tỷ cũng có thể giống như Cẩm Ti tỷ thư đồng Lâm Tích bị thiếu gia đánh chết, bởi mới làm người nhất định phải có lòng thiện lương. Tỷ nhìn xem, Lâm Tích mới chết có ba ngày mà Cẩm Chúc tỷ theo rồi, ngẫm lại quả khiến người ta lạnh sống lưng.”


      Cẩm Ti thể giả vờ được nữa, mặt trắng bệch mở to mắt nhìn chằm chằm Sở Kiều, chỉ cảm thấy đứa trẻ này toàn thân đều là tà khí khiến người khác sợ hãi.


      Sở Kiều chậm rãi tiến lên, kiễng chân rướng người bên tai Cẩm Ti: “Có câu ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, phải có báo ứng, chỉ chẳng qua chưa đến lúc mà thôi, ngươi có đúng ?”


      Cẩm Ti cả kinh, nhất thời lùi về phía sau bước, xoay người muốn rời Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt được bả vai nàng, Cẩm Ti kinh hãi mạnh mẽ giật ra, hét lớn: “Ngươi muốn làm gì?”


      Sở Kiều lạnh lùng khẽ hừ tiếng, mặt còn giữ nửa ý cười, trầm giọng : “Ngươi khẩn trương cái gì? Ta bất quá chỉ muốn ngươi trả khay đào kia lại cho ta mà thôi.”


      “Đào?”


      “Bây giờ ta và ngươi đều là nha hoàn hầu hạ trong phòng, phân biệt cao thấp, ta khổ cực đến Nam Uyển hái đào cũng nên tự mình trình đào lên cho thiếu gia, phải sao?”


      Cẩm Ti nghe xong, nhất thời á khẩu trả lời được.


      Sở Kiều xoay người về phía nhà hoa, vừa vừa nhàn nhạt : “Núi xanh che hết, đại giang luôn chảy về hướng Đông, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Có mấy lời chỉ có thể lần, có chút cảnh cáo chỉ có thể làm lần, sau nên làm thế nào, ngươi tự mình định đoạt .”


      Vào mùa đông, ánh mặt trời sau giờ Ngọ càng thêm rực rỡ, phản chiếu tuyết đập vào mắt vô cùng chói chang. Những ngày này bình yên như thường lệ, sau khi tấu chương của viện trưởng lão được chuẩn duyệt, bộ binh Hoàng Thiên lập tức lên đường bình định, gia chủ bảy đại môn phiệt đều thi nhau tranh đoạt vị trí thống soái chỉ huy Hoàng Thiên Bộ. Đại gia trưởng Gia Cát Mục Thanh của Gia Cát gia có ở trong phủ, nên toàn bộ vụ lớn đều do Gia Cát Hoài chủ trì. Triều đình Đại Hạ nhất thời bị bao phủ bởi đao quang kiếm ảnh, ngừng đấu đá giữa các gia tộc đứng đầu.


      Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này, Tứ công tử Gia Cát Nguyệt của phủ Gia Cát bị rắn độc cắn, tuy được trị liệu kịp lúc nhưng cũng cần phải tĩnh dưỡng thời gian. Dù Gia Cát Nguyệt tuổi lớn nhưng là thiếu tướng trực thuộc Hoàng Binh Bộ, xuất thân dòng dõi tướng lĩnh, từng ba lần mang binh bình định tây bắc Sa Man, võ nghệ cao siêu, ngoài Gia Cát Hoài chính là người nổi bật nhất Gia Cát gia.


      Những đại môn phiệt khác tin tức cực kỳ linh thông, nhanh chóng chóng nắm được chuyện này, Gia Cát Hoài chân trước vừa dâng tấu sớ lên xin cho đệ đệ lĩnh binh tấu sớ phản đối của bọn họ lập tức theo đuôi chạy vào cung Thịnh Kim. Đến chiều ngày hôm đó, trong cung phái thái y đến phủ Gia Cát kiểm tra, gia tộc Gia Cát đành phải lặng lẽ hủy bỏ ý nghĩ nắm giữ quyền chỉ huy Hoàng Binh Bộ.


      Rút dây động rừng, tộc trưởng các chi thứ của gia tộc Gia Cát nghe được chuyện này đều đồng loạt tới cửa, nhất thời làm náo loạn toàn bộ phủ Gia Cát.


      Trong cùng thời gian, bởi vì Gia Cát Nguyệt bị thương mà bên trong phủ Gia Cát diễn ra tình giống ngày thường. Đại nha hoàn Cẩm Chúc hầu hạ bên người Tứ thiếu gia từ đến đến giờ luôn ỷ thế hiếp người nay phơi thây dưới đòn roi, hai gã gia đinh canh cửa viện Thanh Sơn ra sức đánh nhau, cuối cùng chết trọng thương, gã còn sống sang ngày thứ hai cũng cầm cự nổi mà buông tay . Đại quản gia tự tiện quyết định chuyện chậu than, tự nhiên bị đánh hai mươi đại bản, đến nay vẫn còn nằm giường tịnh dưỡng.


      Trong cái hồ nuôi cá sấu bên cạnh ôn tuyền sau núi, lại lần nữa có ba bộ thi thể tiếng động bị quăng xuống nước, mặc cho đám cá sấu tùy ý cắn xé mà ai để ý tới.


      Bầu trời đêm ánh trăng tối mịt mù, Sở Kiều nhận lấy xấp tiền vàng bạc từ trong tay Tiểu Bát bỏ vào trong chậu than, thấp giọng lẩm bẩm: “Các ngươi hãy chờ xem.”
      AnAn, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 011: Yến Tuân thế tử

      Mấy ngày nay, tâm thần Cẩm Ti vẫn yên, mỗi lần nhìn thấy nữ hài tử Kinh gia kia đều cảm giác được luồng khí lạnh thể kiềm chế xông lên từ tận bàn chân, cơm nước vào, nghỉ ngơi cũng yên.


      Sáng sớm hôm nay, khí trời quang đãng, bọn hạ nhân trật tự thu dọn tuyết đọng trong viện, chuẩn bị bắt đầu công việc của ngày mới. Điểm tâm sáng sắp được đưa lên đột nhiên có hạ nhân ở Hồng Sơn viện đến thông báo, Mộc tiểu công gia Mộc Lĩnh Nam của Mộc phủ, Cảnh tiểu vương gia của đất phong Vân Trù, Thất điện hạ Triệu Triệt, Bát điện hạ Triệu Giác, Thập tam điện hạ Triệu Tung cùng với thế tử phủ Yến vương ngồi tại đại sảnh Lưu Ly ở Hồng Sơn viện, Đại thiếu gia ở đó tiếp khách từ sớm, Tam thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia cũng chạy tới, hỏi Tứ thiếu gia thân thể có khá hơn chút nào , nếu có thể cũng đến tụ họp phen.


      Tính cách Gia Cát Nguyệt tương đối cổ quái, rất ít khi qua lại với mấy huynh đệ trong phủ, cả ngày chỉ ở trong Thanh Sơn viện, đọc sách chính là thưởng thức điểm tâm cùng trái cây các loại, hề có chút bộ dáng thiếu gia con nhà quyền quý, nếu phải tính tình quá mức tàn nhẫn cũng coi như là loại an phận thủ thường. giờ nằm ở giường, sau khi nghe hạ nhân thông báo chỉ đáp mình thoải mái, tiện ra ngoài tụ họp.


      Sở Kiều đứng cạnh lư hương nhàng phe phẩy quạt, nghe vậy đuôi lông mày chỉ khẽ nhướng lên, mặt vẫn giữ vẻ bình thản, mực lặng yên . lúc lâu sau, điểm tâm được đưa lên, Sở Kiều lặng lẽ tiếng động theo thị nữ mang thức ăn đến lui ra ngoài. Cẩm Ti thoáng ghé mắt, thầm ghi nhớ trong lòng, thoáng sau cũng tìm cớ lui ra.


      Sảnh Lưu Ly tuy được gọi là đại sảnh, nhưng kỳ thực lại là tiểu đình nằm đỉnh núi Bát Giác phía sau Hồng Sơn viện, bên dưới là bích hồ xanh trong, mặt hồ trong trời đông rét lạnh đóng băng, tuyết phủ mờ mịt, chung quanh là rừng mai đỏ trắng xen lẫn nở rộ, đẹp đến chói mắt.


      Bên ngoài rừng mai là trường cưỡi ngựa thuộc địa phận Gia Cát gia, sườn núi chất đầy cỏ nuôi súc vật thượng hạng được chuyển đến từ quan ngoại dành riêng cho những con bảo mã thuần chủng được nuôi nhốt kỹ lưỡng kia. Nơi này khá vắng vẻ vì hạ nhân vô phận thể vào. Thân hình nhắn của Sở Kiều linh hoạt tránh ánh mắt của thị vệ canh giữ, men theo sườn núi tiến vào bên trong mà hề bị phát giác.


      Thân thể bé của Kinh Nguyệt Nhi có chỗ lợi nhưng cũng có chỗ xấu, tỷ như tại, nàng muốn di chuyển chậu hoa cũng phải dùng nhiều sức lực. Sở Kiều đột nhiên phát bên sườn núi có thân ảnh lén lút đến, nàng cẩn thận cúi thấp người, chờ người nọ rời rồi mới chậm rãi tiếp tục. Dưới gốc tùng cao bên sườn núi có con tuấn mã cao lớn đen tuyền, toàn thân tia tạp mao, nó nhìn thấy Sở Kiều đến cũng hề có phản ứng. Nàng trong bụng kỳ quái, ngựa tốt như vậy phải được huấn luyện tỏ ra phòng bị khi có người lạ đến gần sao, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên mặt đất có túi lúa mạch còn chưa ăn hết. Sở Kiều kiễng chân, kéo đầu ngựa nhìn kỹ hồi lâu, khẽ nhíu mày rồi cũng để ý đến nó nữa.


      Nàng vừa định rời , trong lúc quay đầu nhìn thấy lưng ngựa có treo cái túi, trong túi đựng chừng vài chục mũi tên lông vũ trắng, lấy mũi tên ra xem xét, đầu mũi tên bọc bằng bạc có khắc chữ Yến nho .


      Chủ tử các viện đều ở sảnh Lưu Ly dùng điểm tâm thưởng mai, Sở Kiều men theo sườn núi đến con đường , nàng đặt chậu than sau vách đá khuất rồi đổ cái bao bố bên người ra mấy con rắn .


      “Hừ! Ta biết ngay là do ngươi giở trò quỷ!”


      tiếng lanh lảnh đột nhiên vang lên, Sở Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Cẩm Ti đứng ở sau lưng, vênh vang đắc ý nhìn nàng : “Sau khi ta lại cho Tứ thiếu gia ngươi chết chắc.”


      “Vậy sao?” Sở Kiều nghiêng đầu, giảo hoạt cong môi, vành tai khẽ động, nghe được từ xa có tiếng bước chân đến lắc đầu, : “Chưa chắc.”


      Vừa dứt lời thân thể Sở Kiều đột nhiên nghiêng về phía sau, nhảy thẳng xuống vách đá.


      “Ở đó!” thanh yếu ớt đồng thời vang lên, Cẩm Ti còn chưa kịp kêu lên bị đám đại hán hung hăng đè xuống mặt đất.


      Chu Thuận mắt lạnh nhìn thiếu nữ đất, hận đến ngứa răng, trầm giọng : “Cẩm Ti, giờ tang chứng đầy đủ, ngươi còn có gì muốn .”


      Cẩm Ti kinh hãi, vội vàng : phải là ta, là Kinh Tinh Nhi, ta chỉ theo nàng đến!”


      hưu vượn, ta tận mắt nhìn thấy ngươi lén lút chạy đến chỗ Chu quản gia trộm chậu than, còn muốn vu hãm cho người khác?”


      giọng thanh thúy đột nhiên vang lên, Cẩm Ti quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bé bộ dạng hết sức quen thuộc theo bên cạnh Chu Thuận, trong đầu linh quang chợt lóe, Cẩm Ti nhất thời ràng chuyện, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Con nhóc này là đồng bọn của Kinh Tinh Nhi, Chu quản gia, thể tin nó!”


      Chu Thuận mấy ngày hôm trước bị đánh hai mươi bản, bây giờ cái mông còn sưng nên phải ngồi cái ghế mềm được bốn tráng đinh khiêng, nghe thế liền nhướng mày, hạ giọng : “Ngươi ngươi theo Kinh Tinh Nhi đến đây, vậy nha đầu đó đâu?”


      “Nàng nhảy xuống khỏi vách đá rồi.”


      “Cái gì?” Chu Thuận lập tức giận dữ, lớn tiếng quát: “Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ý ngươi là vì để hãm hãi ngươi, nha đầu Kinh gia tự mình nhảy xuống vách đá chết rồi.”


      “Ta…”


      “Hồ ngôn loạn ngữ!” Chu Thuận cả giận tiếp: “Ngươi vào phủ cũng được 4~5 năm rồi, ta luôn đối đãi với ngươi tệ. Ngươi và Cẩm Chúc tranh thủ tình cảm là chuyện nội bộ ở Thanh Sơn viện các ngươi, tội gì phải hất nước bẩn lên đầu ta? Hôm nay ngươi còn muốn làm gì? Muốn đổ bô lên đầu ta ngay trước mắt các chủ tử thiếu gia sao?”


      “Chu quản gia, xin hãy tin ta.”


      “Người đâu! Đánh cho ta!”


      Tiếng kêu thảm thiết chói tai nhất thời vang vọng sườn núi, Sở Kiều nắm chặt dây thừng chuẩn bị từ trước, hơi dùng sức lấy đà nhảy vào trong cái huyện động . Núi Bát Giác được cấu thành bởi đá nham thạch đen, mỗi khi xuân đến, mặt đá sinh trưởng loại cỏ rêu màu tím hiếm có, đốt lên tỏa mùi thơm thanh nhã vô cùng đặc biệt, có thể giúp tĩnh tâm. Đám hạ nhân Gia Cát gia đầu xuân mỗi năm đều treo mình vác đá hái loại cỏ rêu này, sau thời gian dài đào được cái động cao hơn đầu người trưởng thành, Sở Kiều cả ngày lăn lộn ở hậu viện tạp dịch, biết đến cái động này từ sớm. Nàng hất mấy cây cỏ khô, cẩn thận đáp xuống mặt đất, chậm rãi thu lại dây thừng rồi lẳng lặng chờ đám người vách núi rời .


      lúc đó, đột nhiên có hơi thở ấm áp phun vào tai nàng, giọng nam trầm thấp nén cười vang lên: “Tiểu nha đầu này, tâm địa sao lại ác độc như vậy?”


      Sở Kiều cả kinh, lập tức quay phắt đầu lại, trong lúc gấp gáp vẫn quên dùng móc nhọn ở đầu dây thừng hung hăng đâm thẳng về phía cổ đối phương.


      “Ta thấy vô số phụ nhân hung dữ, nhưng ngươi là người đanh đá nhất. khó tưởng tượng nha đầu nhà ngươi chỉ mới mười tuổi.” Thân thủ đối phương vô cùng nhanh nhẹn, chỉ dùng tay bắt được cánh tay bé của Sở Kiều, giọng vẫn thản nhiên chút sợ hãi.


      Sở Kiều tuổi còn sức yếu, bị người nọ dùng tay đè xuống mặt đất nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, nàng nhất thời cả kinh, mi tâm nhăn lại, trầm giọng : “Là ngươi?”


      Nam tử dường như cũng có chút sững sờ, cẩn thận nhìn nữ hài tử thêm mấy lần, ngay sau đó chợt hiểu cười : “Ta còn tự hỏi là ai, ra là ngươi. Thuốc trị thương dùng tốt ?”


      Người này mày kiếm như bay, sống mũi cao thẳng, ánh mắt đen nhánh như mực, vẻ mặt ôn hòa nhưng khó dấu vài tia sắc bén, ràng là trong những vị khách mời của buổi tiệc hôm nay, Yến thế tử của đất Bắc Yến làm con tin ở kinh thành – Yến Tuân.


      Sở Kiều quật cường ngửa đầu, lạnh giọng : “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn gì?”


      Yến Tuân cười khẽ: “Lời này hẳn phải do ta hỏi mới đúng?”


      Ý nghĩ trong đầu Sở Kiều khẽ lưu chuyển, thầm tự đánh giá bản thân có mấy phần thắng nếu muốn chiêu trí mạng đẩy nam nhân này xuống khỏi vách núi, vừa nghĩ nàng vừa đưa tay lên chủy thủ bên hông.


      Nhưng Yến Tuân giơ ngón tay lên, giọng : “Nếu ngươi muốn bị phát nên an phận chút, trong đầu nên có chủ ý xấu như vậy. Tuổi còn mà sao lại ác độc như vậy?”


      Sở Kiều nhăn trán: đến ác độc, ta còn cách các ngươi khá xa. Ngươi trốn ở đây, nhất định cũng làm trò xấu xa gì đó, ta và ngươi hai người kẻ tám lạng người nửa cân, cần giả nhân giả nghĩa giúp đỡ ta.”


      Yến Tuân nghe thế, đột nhiên đứng dậy hất đám cỏ khô, hướng phía lớn tiếng kêu lên: “Người nào ở ?”


      Sở Kiều cả kinh, muốn ngăn cản nhưng kịp, trong đầu thầm nghĩ nếu nàng bị bại lộ Tiểu Bát nhất định gặp chuyện may, vì thế lập tức rút chủy thủ ra đâm thẳng vào lưng Yến Tuân.


      Yến Tuân tiêu sái đưa tay đỡ, ôm chặt nàng vào trong ngực, tay còn lại che cái miệng của nàng. Lúc này phía truyền xuống tiếng hỏi thăm, Yên Tuân thò đầu ra khỏi huyệt động, cất giọng : “Bổn thế tử ở đây thưởng mai, các ngươi ở phía gào thét cái quỷ gì? Mau cút cho ta!”


      Chu Thuận được khiêng đến vách đá nhìn xuống, vừa thấy Yến Tuân lập tức mất hết uy phong, vội vàng cúi đầu khom lưng chào cái rồi dẫn đám người rời .


      Yến Tuân cười híp mắt buôn tay ra, xoay đầy lại cười với Sở Kiều: “Này xem như ta giúp ngươi chuyện lớn rồi ?”


      Thân hình bé của Sở Kiều đứng chưa đến vai Yến Tuân, nàng nghiêng tai lắng nghe hồi, thấy phía quả còn động tĩnh nhanh chóng ném móc câu lên vách đá, tung mình bò lên .


      Yến Tuân híp mắt nhìn theo, tuy thân thủ Sở Kiều tương đối nhanh nhẹn nhưng bộ dạng nàng giống như là biết võ, chỉ có thể coi như là gan lớn cẩn trọng, cộng thêm động tác lưu loát mà thôi. Huyệt động này cách phía chỉ khoảng hơn thước, Yến Tuân đặt hai lên vách đá, dùng sức nhún người nhảy lên cách gọn gàng.


      Sở Kiều giấu kỹ dây thừng cùng móc câu trong người, xem xét chung quanh phen, sau khi xác định an toàn liền xoay người chuẩn bị rời , nghe thấy tiếng gọi của Yến Tuân ở phía sau quay đầu lại, tĩnh táo trầm giọng : “Ta muốn thiếu nợ ngươi, lúc trở về nhớ chú ý ngựa của ngươi.”


      Yến Tuân hơi sững sờ, lúc nhận thức lại thân ảnh nữ hài tử xa, từ xa nhìn lại như con cún con đường gập ghềnh, thoáng cái thấy bóng.


      Yến thế tử nheo hai mắt lại, khẽ cười tiếng rồi : “Thú vị.”


      Mặt trời lên cao, giữa trời đất mênh mông phủ đầy tuyết, mặt hồ phản chiếu ánh sáng rực rỡ, lộ ra vẻ đẹp đẽ khác thường.
      AnAn, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 012: Phương thức sinh tồn

      Xuống khỏi núi Bát Giác, vượt qua dãy hòn non bộ chính là rừng mai. Hôm nay người kế thừa của các đại thế gia đều tụ tập ở phủ Gia Cát nên rừng mai được canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, bên trong rừng hết sức an tĩnh. Thân hình nho của Sở Kiều lại bên trong rừng mai, thỉnh thoảng còn thản nhiên kiễng chân hai hai nhành mai.


      “Ê! Ngươi, tới đây!”


      giọng trẻ thơ bá đạo chút khách khí đột nhiên vang lên, Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy là tiểu công tử khoảng hơn mười tuổi thân mặc cẩm bào, khoác ngoại bào màu xanh biếc, vạt áo thêu chỉ vàng lóng lánh tinh xảo, cổ quấn cái khăn bằng lông đuôi chồn trắng như tuyết, để lộ khuôn mặt trơn bóng như ngọc, cái mũi giờ quyết liệt nhăn lại, đưa con ngươi đen như mực nhìn nàng chằm chằm, lớn tiếng kêu lên: “Chính là ngươi, ta gọi ngươi!”


      Sở Kiều khẽ chau mày, thầm nghĩ cũng nên gây chuyện nữa, vì vậy lễ phép khom người, hạ giọng : “Nô tỳ còn có việc, thứ cho nô tỳ thể ở lâu.” Dứt lời nàng liền xoay người rời .


      Tiểu công tử sửng sốt, ngờ nha đầu này vừa liền lập tức , cái mũi xíu càng thêm nhăn, lập tức vung roi ngựa trong tay lên hét lớn: “Cẩu nô tài! to gan!”


      Sở Kiều nghe tiếng gió, lập tức khẽ dịch thân thể, quay đầu đưa cánh tay trắng noãn ra chộp lấy ngọn roi ngựa, dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn lại.


      Tiểu công tử nào ngờ tiểu nha hoàn Gia Cát gia lại mạnh mẽ như vậy, dùng sức kéo roi về nhưng được, cái miệng nhắn chu lên, cả giận : “Ngươi muốn chết sao? Ta cho người chém ngươi!”


      Sở Kiều lạnh lùng cười tiếng, bàn tay nắm ngọn roi khẽ động, chiếc roi ngựa nhất thời trượt ra khỏi tay tiểu công tử, cuối cùng rơi vào trong tay Sở Kiều. Nữ hài tử chưa tròn tám tuổi, vóc người thấp bé, khuôn mặt trắng nõn nà nhưng ánh mắt hề vẻ non nớt. Nàng trầm tĩnh từng bước về phía trước, bình thản : “Roi ngựa là dùng để đuổi ngựa, phải để đánh người.”


      Dứt lời, nàng đem roi ngựa đưa cho tiểu công tử rồi xoay người rời . Tiểu công tử nọ thấy tiểu nương này tuy tuổi còn hơn mình nhưng khí thế lại hơn mười phần, thân thủ lại linh hoạt như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn thân cận.


      Nhìn thấy nàng muốn , nhất thời có chút gấp, nhưng vừa rồi mặt mũi bị mất hết, cũng tiện hạ giọng, cho nên lập tức tức giận chạy lên vung tay ra ngăn ở trước mặt nàng, lớn tiếng : “Ngươi là hạ nhân ở viện nào của Gia Cát gia? Tên là gì? Ngươi có biết ta là ai ? Có tin ta kêu người lôi ngươi ra ngoài chém hay ?”


      Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn tiểu công tử cái, đẩy tay ra, kinh miệt nhướng mày: “Đánh lại người khác luôn miệng tìm người khác giúp còn gì là bản lãnh nam nhi? Người như vậy có thân phận gì, ta chút hứng thú muốn biết cũng có.”


      Gốc mai khẽ lay động trong gió, tiểu công tử mặc cẩm bào đứng như trời trồng trong rừng mai, sững sờ nhìn theo thân thể bé của Sở Kiều biến mất ở cuối rừng.


      Trở lại Thanh Sơn viện, Sổ Kiều gật đầu chào hỏi hạ nhân bốn phía rồi trực tiếp vào nội viện. Gia Cát Nguyệt vẫn bộ dáng lười nhác nửa ngồi nửa nằm giường mềm, nhìn thấy Sở Kiều vào cũng hề ngẩng đầu lên, chỉ dùng đuôi mắt nhàn nhạt lướt qua nàng cái.


      Sở Kiều đến bên cạnh bình hoa bằng ngọc vừa mới lấy ra từ hôm qua, cắm mấy nhành mai vừa mới hái vào. Làm xong nàng đến cái lò hương bên cạnh Gia Cát Nguyệt, cẩn thận bỏ thêm hoa mai cùng hoa lan vào trong lò, sau đó cầm quạt lên khẽ phe phẩy, mùi hương tươi mát nhất thời lan tỏa khắp phòng, Gia Cát Nguyệt hít hơi sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.


      Hơn nửa canh giờ trôi qua, Gia Cát Nguyệt tựa hồ ngủ bên ngoài đột nhiên có tiếng động truyền vào, nhịn được mở mắt ra, chân mày khẽ nhíu lại.


      “Tứ thiếu gia, Chu quản gia vừa phái người đến là bắt được Cẩm Ti nương ở dưới chân núi Bát Giác, Cẩm Ti nương ôm theo cái chậu than, người còn có bao rắn độc, tang chứng vật chứng đầy đủ, bị thẩm vấn ở Chưởng viện.”


      Gia Cát Nguyệt khẽ nheo hai mắt lại, thong thả : “Cẩm Ti tuy ương ngạnh nhưng lá gan , nàng dám mang theo rắn độc bên người? Các ngươi có nghe nàng ?”


      “Nàng …” Giọng gã hạ nhân nhất thời , gã liếc mắt nhìn Sở Kiều an tĩnh ngồi ở góc, thấp giọng : “Nàng nàng chỉ theo Tinh Nhi, còn chính là Tinh Nhi bày mưu hãm hại nàng cùng Cẩm Chúc, mục đích là để báo thù cho hài tử Kinh gia bị đánh chết lúc trước.”


      “Tinh Nhi.” Gia Cát Nguyệt : “Tự giải thích .”


      Sở Kiều quỳ xuống mặt đất, bình tĩnh trả lời: “Hồi Tứ thiếu gia… Tinh Nhi làm vậy.”


      “Vậy vừa rồi ngươi đâu?”


      “Tinh Nhi đến rừng mai.”


      “Có người nhìn thấy?”


      Nàng nghiêng đầu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi : “Tinh Nhi ở trong rừng có gặp vị tiểu thiếu gia, phải thiếu gia trong phủ của chúng ta, khoảng hơn mười tuổi, người mặc áo choàng xanh biếc, vạt áo thêu chỉ vàng, cổ choàng khăn bằng lồng chồn tuyết, Tinh Nhi cũng biết tên của người đó.”


      “Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, với hạ nhân đến truyền lời: “Ngươi xuống .”


      Hạ nhân kia hơi sửng sờ, cẩn thận nghi ngờ hỏi: “Vậy còn Cẩm Ti nương?”


      Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại chậm rãi : làm sai phải chịu phạt, tùy Chưởng viện xử lý .”


      Người nọ đáp tiếng rồi lưu xuống, trong phòng trở nên im ắng, chỉ có huân hương nhàn nhạt như từng cụm mây mù phiêu tán trong trung.


      “Tinh Nhi, trong lòng ngươi có hận Gia Cát phủ giết thân nhân mình ?”


      Sở Kiều cúi đầu, biết điều trả lời: “Thiếu gia, Tinh Nhi từ khi hiểu chuyện là nô lệ trong phủ, nhờ có thiếu gia Tinh Nhi mới có thể ngủ giường êm nệm ấm, được ăn cơm gạo nóng, được mặt xiêm y ấm áp. Tinh Nhi còn , trong lòng chứa nổi nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn hầu hạ thiếu gia tốt để có cuộc sống yên ổn mà thôi.”


      “Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, “Ngươi có thể nghĩ như vậy tốt, tuy ngươi tuổi nhưng làm việc trầm ổn, sau này chuyện ở nội viện do ngươi quản lý.”


      “Dạ, cám ơn thiếu gia.” Nữ hài tử cung kính cúi đầu đáp, hồi lâu sau mới chợt mở miệng hỏi: “Thiếu gia tin là Cẩm Ti tỷ hãm hại Cẩm Chúc tỷ sao?”


      Gia Cát Nguyệt khẽ hừ tiếng: “Cẩm Ti có bao nhiêu lá gan, mà cho dù có nàng ta cũng thể nghĩ ra kế sách như vậy. Chu Thuận là kẻ lão làng trong phủ nhưng lại phạm sai lầm để bị đánh, mất hết mặt mũi nên muốn tìm bậc thang cho mình leo xuống cũng có gì lạ. Chẳng qua nên giội nước bẩn lên Thanh Sơn viện của ta, bày ra chuyện nô tài trong viện lục đục với nhau để rửa tội cho . sống nhiều năm như vậy cũng coi như vô dụng, chút đầu óc cũng có.”


      “Vậy tại sao thiếu gia lại giúp Cẩm Ti tỷ? Chưởng viện đánh chết nàng.”


      “Nếu là Cẩm Ti làm ra chuyện đó, ta ngược lại cứu. Nhưng nàng lại khinh địch trúng mưu của người khác, người tâm trí ngu xuẩn như vậy ở lại Thanh Sơn viện ta có ích lợi gì?”


      Ánh mặt trời giữa trưa vô cùng chói mắt, len theo khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, mang theo hương mai trong trẻo thơm ngát. Sở Kiều ngồi chiếc ghế , hai mắt khẽ nheo lai.


      Thời cơ gần chín muồi, nàng muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
      AnAn, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 013: Liên tiêu đái đả*
      *Liên tiêu đái đả = cách đánh của quyền thuật, vừa ngăn chặn vừa hóa giải thế đánh của đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích)


      Chu Thuận ở Gia Cát phủ hơn mười năm, ít nhiều cũng tích lũy ít kinh nghiệm. Mặc dù đáy lòng nhận định Cẩm Ti và Cẩm Chúc tranh thủ tình cảm nên mới gây chuyện liên lụy đến , nhưng mặt khác lại sợ Gia Cát Nguyệt tin tưởng mà ngược lại hiểu lầm là vì muốn giải tội mà cố ý gài tang vật hãm hại Cẩm Ti. Cho nên mắt nhắm mắt mở để cho chưởng viện đánh chết Cẩm Ti, chính là muốn ngay mai nhân lúc Đại thiếu gia có thời gian rảnh đem chuyện này bẩm báo lên.


      Ban đêm, chưởng viện im lìm tĩnh mịch, bên trong phòng chứa củi tối đen như mực, Cẩm Ti da thịt cả người hầu như bị lật lên, phủ đầy vết voi, nhìn ra được nàng vừa mới bị trọng hình. Sở Kiều đứng ở trước mặt Cẩm Ti, múc bầu nước giội thẳng lên mặt nàng.


      Cẩm Ti hừ tiếng, chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn thấy Sở Kiều lập tức giận dữ, hung ác kêu lên: “Tiểu tiện nhân! Ngươi còn dám tới gặp ta?”


      Sở Kiều vẫn trầm tĩnh đứng yên, lẳng lặng nghe nàng lớn tiếng mắng, hồi lâu sau mới cười nhạt : “Ngươi nếu muốn chết có thể tiếp tục la hét.”


      Cẩm Ti toàn thân nhuốm máu, mặt mũi tái nhợt nhưng lồng ngực lại phập phồng kịch liệt, mặt tràn đầy vẻ oán hận.


      Sở Kiều lắc đầu, chậm rãi : có người đả thương hổ sao hổ lại có ý hại người? Ta sớm cảnh cáo nhưng ngươi vẫn nhiều lần đối nghịch với ta, hôm nay nếu ngươi theo dõi ta sao lại có kết cục này? Tất cả cũng là do mình ngươi gieo gió gặt bão, oán được ai chứ?”


      “Tiểu tiện nhân độc ác, ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi!”


      Sở Kiều than tiếng, : “Ngươi chẳng lẽ muốn chết như vậy sao?”


      Cẩm Ti sửng sốt, Sở Kiều tiếp tục : “Ta vốn có ý hại ngươi, hôm nay cũng chỉ là muốn cho ngươi bài học mà thôi. Đáng tiếc Tứ thiếu gia lại chịu cứu ngươi, xem ra ngươi chỉ có thể theo Cẩm Chúc xuống đáy hồ.”


      Lời vừa dứt, sắc mặt Cẩm Ti nhất thời lại trắng bệch thêm mấy phần, nàng nhìn Sở Kiều chằm chằm, trong mắt đột nhiên ra tia dục vọng cầu sinh, vội vàng : “Tinh Nhi, ta và ngươi ngày thường oán thù, Lâm Tích bị đánh chết đều là vì chủ ý của Cẩm Chúc, ta bất quá chỉ phụ họa mấy câu mà thôi. Ngươi có thể lặng yên tiếng động đến tất nhiên có thể cứu ta ra khỏi đây, van cầu ngươi cứu ta với, ta muốn chết!”


      Cẩm Ti xong, nhịn run rẩy cả người khóc lên. Sở Kiều than tiếng, đặt chiếc bao bố lưng xuống, trầm giọng : “Đừng khóc, ngươi cho rằng ta tối nay tới đây chỉ là để ôn chuyện với ngươi hay sao? Tội ngươi đáng chết, nếu ta hại ngươi lâm vào tình trạng này nhất định buông tay. Mau mặc bộ y phục này vào, ta lập tức đưa ngươi ra ngoài.”


      Sở Kiều vừa vừa tiến cởi dây trói người Cẩm Ti. Cẩm Ti mừng rỡ, vội vàng : “Có thể chạy thoát sao? Thủ vệ trong phủ cẩn mật như vậy.”


      “Yên tâm , ta mua chuộc người giữ cửa sau, lão gia sắp trở về, trong phủ rất bận rộn, có ai để ý truy cứu nha hoàn nho như ngươi đâu. Ngươi chỉ cần chạy ra khỏi phủ có thể giữ được mạng.”


      Cẩm Ti theo sau Sở Kiều, hai người leo ra ngoài theo đường cửa sổ, khi ngang qua dãy núi giả ở khu vực bích hồ thuộc Hồng Sơn viện, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa, chính là gia đinh tuần đêm. Cả hai cả kinh, ngay lập tức ngồi xổm xuống mặt đất, dám tiếp. Sở Kiều quay đầu lại, nhét cái bọc vào trong tay Cẩm Ti, trầm giọng : “Ta dụ những người đó rời hướng khác, mình ngươi mau chạy đến cửa tây hậu viện , ta dàn xếp ổn thỏa với tên giữ cửa, chỉ cần tên của ta ra bọn họ thả cho ngươi . Trong bọc này có chút lộ phí đường cùng quần áo trước kia của Hiệp Tương tỷ, biết ngươi có mặc vừa , ta có nhiều bạc, cũng chỉ có thể lấy ra mấy thứ này thôi, về sau ngươi hãy tự bảo trọng, lo lắng tốt cho bản thân.”


      Dứt lời Sở Kiều liền xoay người về hướng khác, còn cố ý gây ra tiếng động để hộ vệ tuần tra nghe được, lập tức đuổi theo.


      Cẩm Ti mở cái tay nải ra, thấy bên trong chỉ có mấy đồng tiền, mua con vịt quay cũng đủ khỏi nhíu mày. Lại nhìn mấy bộ y phục phải là rách nát là bẩn thỉu bốc mùi khó chịu, vô cùng khó coi càng thêm khó chịu trong lòng. Thầm nghĩ mình làm nha hoàn được ăn no mặc tốt làm, lại phải chật vậy chạy trốn như vậy, cẩn thận bị bắt lại cái mạng này cũng khó giữ. Hơn nữa tất cả đều là do bị Kinh Tinh Nhi kia làm hại, mà nàng ta bây giờ còn giả mù sa mưa ở trước mặt mình bày ra bộ dạng người tốt, quả thực biết xấu hổ.


      Cẩm Ti lấy mấy đồng tiền ra rồi ném bao quần áo xuống đất, hề băn khoăn sau khi mình trốn thoát, vạn nhất những thứ đồ này bị người khác phát mang phiền toái gì đến cho Sở Kiều.


      Ngay lúc đó, trong phòng Chu Thuận ngừng vang ra tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc cùng tiếng rên rỉ kiều của nữ tử, lời lẽ dâm mỹ vô cùng chói tai.


      Đêm đông rét lạnh, thị vệ canh gác sớm lười biếng tìm chỗ ấm áp lim dim. Thân thể nho của nữ hài tử lặng lẽ chạm vào trước cửa phòng Chu Thuận, bên ngoài vẫn im lìm tiếng động. Sau khi bố trí xong xuôi, Sở Kiều đứng gần cửa phòng, trong bóng đêm thâm trầm, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch khẽ chớp lộ ra vẻ cơ trí cùng tĩnh táo. Đột nhiên, nam tử bên trong sung sướng rên lên tiếng, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt. Sở Kiều cầm cục đá trong tay từ xa ném thẳng về phía cửa phòng. tiếng phịch giòn tan vang lên, tiếng động lớn nhưng đủ để cho người bên trong nghe được ràng.


      Chu Thuận cất giọng : “Người nào ở bên ngoài?”


      Sở Kiều cũng đáp lời, tiếp tục nhặt thêm viên đá ném lên cánh cửa.


      “Tới đây, tới đây!” Nam nhân phiền não : “Nửa đêm nửa hôm, là ai thế?”


      Cửa phòng được kéo ra, Chu Thuận nhìn thấy bóng người kinh ngạc nhíu mày, đưa đầu định ra ngoài , ai ngờ vừa mới nhấc chân bị vướng phải sợi dây thừng căng ngang, nhất thời té cái rầm mặt đất.


      “Ui da!”


      Chu Thuận kêu thảm tiếng, câu mắng người còn chưa ra khỏi miệng bị xô nước đen như mực chụp xuống đầu, trước mắt liền tối sầm. kinh hãi, rốt cuộc ý thức được chuyện đúng, lập tức quát to tiếng, vươn tay quơ quào lung tung trước mặt. Bóng đêm đen kịt, hàn khí bức người, Sở Kiều nắm chặt chủy thủ sắc bén trong tay, trong mắt lóe lên, mím chặt khóe miệng lạnh như băng rồi nhanh như chớp vung xuống cánh tay mập mạp kia.


      Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết nhất thời vang vọng trong màn đêm, Chu Thuận ôm cổ tay bị cắt lăn lộn ngay tại chỗ. Sở Kiều cũng ham chiến, nhanh chóng lủi vào trong bụi hoa. Phía sau lập tức truyền đến tiếng bước chân huyên náo của thị vệ trong viện cùng với tiếng kinh hô thất thanh của nữ tử.


      “Xảy ra chuyện gì? A! Chu quản gia, là ai làm?”


      Nữ nhân quần áo xốc xếch chạy ra, kinh hoàng kêu lên: thấy là ai, có điều thân mình cao, tựa như… tựa như đứa trẻ.”


      hướng nào?”


      “Hướng Tây.”


      “Đuổi theo!”


      Trước mặt lần lượt có hơn mười hai đôi chân xẹt qua, Sở Kiều tận lực co người lại trong bụi cỏ khô, lắng nghe tiếng người dần dần xa, bốn phía cũng từ từ yên tĩnh trở lại. Nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi đất người rồi chậm rãi thong dong rời khỏi nơi thị phi này.


      đến dãy núi giả ở Hồng Sơn viện, quả nhiên nhìn thấy bọc y phục xốc xếch bị ném mặt đất, Sở Kiều cười lạnh tiếng, nhặt nó lên rồi về Thanh Sơn viện, cẩn thận leo cửa sổ vào bên trong phòng, nàng đổi bộ áo ngủ trắng mềm mại. Kể từ khi chuyển sang hầu hạ Gia Cát Nguyệt, Sở Kiều rời khỏi hậu viện tạp dịch, dời đến ở trong khu phòng cho hạ nhân trong Thanh Sơn viện. Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, ánh đuốc đốt thành hàng dài sáng, chiếu sáng choang giữa trời.


      Sở Kiều vò vò tóc, dụi dụi mắt, bày ra bộ dạng mơ ngủ ra mở cửa, cùng lúc đụng phải mấy tiểu nha hoàn vừa ra khỏi cửa.


      “Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”


      Mấy tiểu nha hoàn khoảng mười ba mười bốn tuổi phẩm cấp cao bằng Sở Kiều đều mờ mịt lắc đầu tỏ ý biết. Ngay lúc đó bên phía nội phòng vang lên tiếng mở cửa, tất cả đều vội vàng chạy đến.


      Gia Cát Nguyệt sắc mặt trầm, nhìn thoáng qua đám người Sở Kiều đầu tóc bù xù mới chạy đến rồi quay sang hỏi thị vệ từ bên ngoài vào: xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như vậy?”


      “Thiếu gia, phủ bên kia có thích khách, Chu quản gia bị chém đứt tay, thị vệ ở cửa phía Tây vừa bắt được Cẩm Ti nương định chạy trốn, bị áp tải lên chưởng viện rồi.”


      Gia Cát Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó cong khóe miệng khẽ nở nụ cười, : “Có câu chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, ngờ Cẩm Ti tính tình cũng cương liệt đến như vậy.”


      Thị vệ kia cẩn thận nhìn Sở Kiều cái rồi : “Lúc Cẩm Ti nương bị bắt còn la lớn, là do Tinh Nhi hại nàng, phải là nàng làm.”


      Lời vừa ra miệng, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung ở người Sở Kiều, khuôn mặt nhắn của Sở Kiều nhất thời nhăn lại, đôi mắt to ngậm nước ủy khuất chớp chớp như sắp rơi lệ, xoay đầy tội nghiệp nhìn Gia Cát Nguyệt cái, khổ sở : “Tứ thiếu gia, Tinh Nhi… Tinh nhi vẫn mực ở trong phòng ngủ. Tinh Nhi có…”


      Sở Kiều vừa dứt lời những nha hoàn khác cũng đồng loạt đứng ra làm chứng cho nàng. Gia Cát Nguyệt gật đầu, với hạ nhân kia: với chưởng viện, nếu nữ nhân kia còn nhảm, thẩm vấn xong cứ trực tiếp vô hồ cá sấu . Tinh Nhi mới có bao lớn chứ, càng càng quá mức.”


      Gã hạ nhân vội vàng gật đầu rồi lui xuống.


      Gia Cát Nguyệt nhìn đám tiểu nha hoàn ở cửa cái, : “Các ngươi cũng trở về ngủ .” rồi liền xoay người vào nội phòng.


      Sở Kiều vẫn giữ sắc mặt ủy khuất đứng yên tại chỗ, mấy tiểu nha hoàn còn lại liền tiêu sái chạy lên kéo tay nàng, an ủi lấy lòng: “Tinh Nhi, ngươi đừng sợ, chúng ta làm chứng cho ngươi. Cẩm Ti có muốn đổ oan cho ngươi cũng vô dụng.”


      Sở Kiều gật đầu, sướt mướt: “Cám ơn các vị tỷ tỷ.”


      gần canh ba, gió đêm thổi vù vù, trong đêm nay, kẻ hại chết Tiểu Thất của Kinh gia rốt cuộc chảy nhiều máu. Chẳng qua, số máu này vẫn còn thiếu rất nhiều, vẫn chưa đủ.
      AnAn, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 014: Hư ảo giả tạo

      kiện thích khách xôn xao cả phủ.


      Đến sáng ngày thứ hai, Chu quản gia bị chặt đứt tay, tổn thất thể thảm nên nổi giận sai người đánh chết Cẩm Ti. Cẩm Ti vốn thương tích đầy mình, chịu trọng hình quá canh giờ liền hương tiêu ngọc vẫn, sau đó bị bọc trong cái chiếu ném xuống hồ sau núi làm thức ăn cho cá sấu.


      Gia Cát Nguyệt thích yên tĩnh, tính cách lại quái gở, nội phòng vốn chỉ có hai nha đầu hầu hạ là Cẩm Chúc và Cẩm Ti mà trong vòng ba ngày đều lần lượt chết , cho nên giờ nội phòng chỉ còn có mình Sở Kiều. Nàng vẫn chưa qua tám tuổi, vẻ ngoài non nớt cộng thêm bình thường ăn còn có chút bập bẹ, thế nên trong mắt người ngoài cũng ít nhiều có chút kỳ quặc. quá nửa ngày, dưới cả phủ đều lặng lẽ lan truyền chuyện ‘Tứ thiếu gia trong phủ bước lên con đường của lão thái gia, cũng bắt đầu đặc biệt thích nữ hài tử.’ Kể từ đó, thái độ của người trong phủ càng thêm cung kính đối Sở Kiều.


      Sau giờ Ngọ*, Sở Kiều mặc chiếc váy thêu hoa hải đường mới may, chân mang giày bằng lông lạc đà trắng, đầu cài hai bông hoa bằng ngọc xanh biếc, tiêu sái chân sáo trong vườn hoa bên hồ, bộ dáng vô cùng ngây thơ đáng . Nàng vừa mới ra ngoài mang trầm thủy hương** trở về, lúc qua rừng trúc liền có bóng người đột nhiên nhảy đến trước mặt nàng, ha ha cười lên: “Ta tin mình tìm ra ngươi!”

      *Giờ Ngọ = 11h sáng đến 1h trưa

      **Trầm thủy hương = hương được chế tạo từ thực vật sống dưới nước


      Tiểu công tử hôm nay người mặc ngoại bào màu xanh ngọc, vạt áo thêu chim tước ngũ sắc vờn mây, vô cùng rực rỡ. đắc ý vung vẩy cái roi trong tay, nhìn Sở Kiều từ xuống dưới, cười : “Ngươi đâu vậy? Hôm nay tiết trời tốt như vậy, chúng ta ném chim .”


      Sở Kiều cau mày nhìn bộ dạng hưng phấn trùng trùng của tiểu công tử, lắc đầu : “Ta có rảnh như vậy, ta còn có việc bận, xin lỗi thể cùng ngươi.”Dứt lời nàng liền xoay người định rời .


      “Hey hey, đừng , đừng .” Tiểu công tử vội vàng chạy đến giang hai tay ngăn trước mặt nàng, gấp gáp : “Ta rất vất vả mới tìm được ngươi, ở chỗ này đợi từ sáng đến giờ rồi. Như vậy , cho ta biết tên của ngươi , là người của viện nào, ta tìm Gia Cát Hoài xin người, để cho ngươi trở về cùng ta, như thế nào?”


      Sở Kiều nhăn trán, xoay đầu lại hất mặt hỏi: “Ngươi muốn mang ta ?”


      Tiểu công tử trịnh trọng gật đầu: “Ừ, trong tất cả hạ nhân ở đây, ta thấy ngươi thuận mắt nhất, ta phong cho ngươi làm đại tướng quân giữ cửa chỗ ta, thế nào hả?”


      Sở Kiều cười tiếng, gật đầu : “Được thôi, vậy bây giờ ta cho ngươi biết tên của ta, bất quá có thể xin người từ chỗ Đại thiếu gia hay phải xem bản lãnh của ngươi.”


      “Yên tâm!” Tiểu công tử vỗ vỗ ngực, lớn tiếng : “Đừng tiểu nha hoàn, dù là mười tám người Gia Cát Hoài cũng phải ngoan ngoãn đưa cho ta.”


      “Tốt, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Hư Tử*, ở tại Ô Hữu** viện, là tiểu nha hoàn dưới quyền Đậu đại nương, công việc mỗi ngày chính là nặn tượng đất cho các thiếu gia tiểu thư chơi, nhớ kỹ chưa?”

      *Hư Tử = trống rỗng, có, đồ giả

      **Ô Hữu = làm gì có


      Hai mắt tiểu công tử sáng lên: “Ngươi còn có thể nặn tượng đất?”


      “Đúng vậy.” Sở Kiều nghẹn cười, cảm thấy đứa trẻ này rất đáng , nhịn được kiễng chân đưa tay hung hăng nhéo má cái, cười : “Ta còn rất nhiều bản lãnh khác, tương lai bổ sung thêm kiến thức cho ngươi. Ta còn có việc phải rồi, ngươi nhớ phải tìm Đại thiếu gia đấy.”


      “Ừ, ngươi yên tâm .” Tiểu công tử gật đầu, ngây thơ cười tiếng: “Ngươi cứ về thu dọn đồ đạc trước, hồi nữa ta đến đón ngươi.”


      Sở Kiều xa, quay đầu lại vẫn thấy tiểu công tử kia vẫn đứng tảng đá lớn, ngừng ra sức vẫy tay về phía nàng. Nàng nhịn cười, vượt qua rừng trúc, ôm trầm thủy hương trở về Thanh Sơn viện.


      “Tên là Hư Tử, Ô Hữu viện, tiểu nha hoàn nặn tượng dưới quyền Đậu đại nương, nhọc ngươi nghĩ ra nhanh như vậy.”


      giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên ở phía , Sở Kiều cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Yến Tuân thân thanh sam bồng bềnh, mặt mày sáng ngời, ngồi chạc cây cao mỉm cười nhìn nàng.


      Sở Kiều bại lộ bản tính ở trước mắt người này cũng phải lần đầu, vì thế cũng thèm ngụy trang nữa, nàng lạnh lùng dò xét nhìn cái rồi hằn học : “Trèo cao như vậy, sợ ngã chết?”


      “Cái này nhọc ngươi quan tâm, nha đầu ngươi tâm địa độc ác như vậy, cần phải lo lắng cho mình mới đúng. Ta thấy chân trời có mây đen tụ tập, chừng có sét mùa đông đánh chết người làm việc trái với lương tâm đấy.”


      Thân thể nho nho của Sở Kiều đứng dưới tàng cây, nàng ngửa đầu lên, lạnh giọng : “Ta có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng bì kịp đám người bại hoại giết người chớp mắt như các ngươi, đều bọn súc sinh, có ai tốt.”


      “Ngươi to gan.” Lời lẽ nghiêm nghị nhưng khẩu khí lại mang ý cười.


      Thiếu niên ngồi cây, nhìn xuống với nữ hài tử bên dưới: “Ngay đó ta cố ý bắn chệch, có lòng tốt thả cho ngươi con đường sống, màng đến phần thưởng là tám mũi tên lông vũ quý hiếm Đại thiếu gia mang về từ Tây Vực, mà ngươi chẳng những lời cám ơn, ngược lại ác liệt mắng mỏ ta như thế, đạo lý gì vậy?”


      “Đạo lý? đạo lý với đám người bại hoại như các ngươi? Ta cảnh cáo ngươi nên quấn lấy ta nữa, cũng đừng nghĩ uy hiếp tố cáo ta, nếu ngươi dám làm thế, nhất định hối hận.”


      Sở Kiều dứt lời liền xoay người bước nhanh hơn, ai ngờ vừa mới hai bước, trán đột nhiên thấy đau nhói, cúi đầu nhìn chỉ thấy tuyết đọng rơi lộp bộp. Nàng nhất thời giận dữ, lập tức quay đầu lại hung hăng nhìn Yến Tuân: “Ngươi khiêu khích ta?”


      “Sai!” Yến Tuân mỉm cười : phải khiêu khích, ta chính là khi dễ ngươi.”


      Sở Kiều nghiêng đầu đứng dưới tàng cây, đột nhiên lời liền xoay người rời . Yến Tuân ra vẻ thâm trầm nắm nửa con mắt, vốn định chờ bé này lý luận với mình, thấy nàng thẳng như vậy khỏi có chút phẫn nộ. Ai ngờ ngay lúc đó cục đá lớn bằng nắm tay đột nhiên bay thẳng về phía mặt Yến Tuân, cũng may học qua võ nghệ nên phản ứng linh hoạt, kịp thời nghiêng đầu tránh né. Yến Tuân còn thầm đắc ý chợt cảm giác phần gáy lạnh như băng, vừa thầm kêu tốt nghe tiếng ầm, toàn bộ tuyết đọng cây bị chấn động liền bổ xuống hết người hắ.


      Thiếu niên cẩm y ngọc bào nhảy xuống khỏi cây đại thụ, cả người đầy tuyết đọng, bộ dạng vô cùng chật vật. ngẩng đầu lên, chỉ thấy thân ảnh xíu của bé kia đứng mặt tuyết trắng phủi phủi tay, thấy nhìn nàng liền đưa tay phải, giơ ngón tay giữa lên lên trời, khoa tay múa chân ra vẻ thị uy cười đắc ý, nhưng ngay sau đó lập tứ xoay người rời .


      Yến Tuân khẽ cau mày, buồn bực cúi đầu, cũng giơ ngón tay giữa lên, vị thế tử tôn quý mới mười ba tuổi của đất Bắc Yến cũng hiểu dấu tay này có nghĩ là gì… ^.^


      Tiểu thư đồng mười tuổi Phong Miên chạy từ trong rừng ra, giương nanh múa vuốt kêu lên: “Thế tử, nô tài bắt nàng lại, phải để Hoài thiếu gia trừng trị nha đầu biết tôn ti này trận.”


      “Ngươi? Bắt nàng?” Yến Tuân xì mũi giễu cợt, dựng thẳng ngón giữa lên xoay đầu lại hỏi: “Phong Miên, dấu tay này có ý gì?”


      “Cái này…” Phong Miên có hơi sửng sờ, nhưng ngay sau đó liền như đinh chém sắt: “Hẳn là ý xin lỗi, chắc nàng cũng biết mình làm chuyện đại nghịch bất đạo, bất quá còn hiểu chuyện, biết ra lời nên dùng dấu tay này thay thế.”


      xin lỗi?” Yến Tuân cau mày: “Ta nhìn làm sao cũng giống.”


      “Nhất định là vậy, thế tử, sai đâu.”


      “Phải ?”


      ……………………………………………………………………………………


      Bên trong đại sảnh của Hồng Sơn viện, Gia Cát Hoài cùng đám người Triệu Triệt nghe xong lời của tiểu công từ liền đồng loạt cười phì.


      Cảnh tiểu vương gia tuổi tuy nhưng lại vô cùng tinh ranh, cười : “Gia Cát, phủ ngươi có nha hoàn lanh lợi như vậy sao? Ta cũng muốn nhìn chút.”


      Gia Cát Hoài lắc đầu : “Hạ nhân hiểu chuyện, khiến mọi người chê cười rồi.”


      “Rốt cuộc là tại sao? Các ngươi cười cái gì?” Da mặt tiểu công tử đỏ lên, gấp gáp .


      Triệu Triệt cười : “Tên là Hư Tử, Ô Hữu viện, nha hoàn chuyên nặn tượng dưới quyền của Đậu đại nương, phải trêu chọc đệ sao? Thập tam đệ, người ta chê cười đệ đấy.”


      Khuôn mặt nhắn của Triệu Tung đỏ bừng lên, oán hận dậm chân xoay người bỏ chạy ra ngoài.
      AnAn, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :