1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 005: Ngậm máu nuốt cay

      Sắc trời dần tối, gió Bắc gào thét càng thêm dữ dội, lạnh đến ghê người, xuyên đến cốt tủy, thổi tung tuyết rơi lả tả đầy trời, giống như con quái thú phát điên.


      Bọn hạ nhân Gia Cát gia quét dọn bãi săn, bọn họ dùng xẻn xúc những thi thể bé kia ném lên xe ngựa. Cách đó xa, cái hố to được đào lên, dự định là chỗ mai táng đám hài tử và cả bọn súc sinh kia. Loại sinh mạng vặt vãnh này giống như bong bóng, các chủ nhân có tiền chơi lần là chán, cho nên tất cả đều bị ném xuống hố, châm lửa đốt, bốc lên khói đen đặc.


      Kinh Nguyệt Nhi khoác tấm bao bố rách nát, vô cùng an tĩnh cúi thấp đầu, lẳng lặng ngồi dựa vào thành lồng tre. Nàng bị thương rất nặng, vết thương này cho dù là ở người người trưởng thành cũng chưa chắc có thể khiến họ nhẫn nại lên tiếng, chính vì thế nên bọn hạ nhân đều cho rằng nàng có lẽ chết rất mau. Nhưng sau khi đến xem nhiều lần, bọn họ thấy ngực đứa trẻ kia khẽ phập phồng, như được sinh lực kỳ dị chống đỡ mà vẫn sống. Vì thế bọn họ cũng có ném nàng vào hố chôn, lúc rời lại đem nàng nhốt vào lồng tre.


      Lồng tre lúc trước vốn chật chội chịu nổi giờ lại vô cùng trống trải, tất cả những đứa trẻ khác đều chết, chỉ còn lại có đứa. Bọn hạ nhân đều cảm thán đứa trẻ này vận khí tốt, đồng thời cũng nhịn được lặng lẽ quay đầu sang cẩn thận đánh giá nàng thêm mấy lần. Mặc dù ra lời, nhưng bọn họ cũng nhạy cảm nhận ra đứa trẻ này có cái gì giống với lúc trước.


      Cửa chính hoàng thành được mở rộng, Gia Cát gia có thế lực và địa vị rất lớn ở Đại Hạ, hộ quân thủ thành vô cùng cung kính xem xét lệnh bài của đám người Gia Cát Hoài, sau đó còn cúi đầu khom lưng để cho bọn họ vào thành.


      Kinh Nguyệt Nhi biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng đung đưa, nàng ngẩng đầu lên mà cũng có chút tri giác nào. Mặt trời lên cao nhưng gió lại rất lạnh, tiếng gió hiu hiu như tiếng than khóc, luồn vào khe hở lồng tre phả lên thân thể quần áo đơn bạc của nàng, đau như cắt da cắt thịt.


      Vượt qua đường lớn Cửu Uy chính là quảng trường Tử Vi bên trong thành, quảng trường này được đặt tên theo Tử Vi hoàng hậu, quốc mẫu khai quốc của Đại Hạ, suốt bốn trăm năm nơi này mơ hồ trở thành thánh địa của Đại Hạ, người qua đây đều phải đứng giữa quảng trường hướng về Tử Vi cung ba lạy chín gõ để bày tỏ tôn sùng.


      Đám hạ nhân của Gia Cát gia rối rít xuống xe, cẩn thận dập đầu về hướng Tử Vi cung. Ngay lúc đó liền có tiếng ngựa hí réo rắt, giọng chậm rãi vang lên: “Các ngươi là hạ nhân nhà ai, tại sao lại chắn giữa đường lớn?”


      Chu Thuận đứng dậy, nhìn thấy người nọ liền cất vẻ cao ngạo, bộ dạng phục tùng vội vàng cúi đầu cung kính : ra là Thư Diệp công tử, mau mau nhường đường cho công tử.”


      Đoàn xe của Gia Cát gia nhanh chóng tránh ra nhường ra con đường, tiếng vó ngựa tiến đến gần. Lúc ngang qua Kinh Nguyệt Nhi, nam tử đột nhiên ồ lên tiếng rồi lập tức dừng lại hỏi: “Các ngươi bị sói tập kích?”


      Chu Thuận sửng sốt, vội vàng đáp: “Hồi công tử… phải, chỉ là nô lệ, có gì đáng ngại.”


      Thư Diệp để ý đến Chu Thuận mà chỉ nhìn Nguyệt Nhi ở trong lồng tre, chậm rãi khom người xuống, hòa nhã : “Hài tử, ngẩng đầu lên.”


      *Chát*, ngọn roi đột nhiên xuyên qua lồng tre hung hăng quất lên người Kinh Nguyệt Nhi, bé chấn động cả người, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn về phía người cầm roi.


      “Ngươi làm cái gì vậy?” Thư Diệp nhăn trán, nghiêng đầu trầm giọng hỏi.


      Chu Thuận nhất thời có chút sợ, vội vàng giải thích: “Đứa… đứa nô lệ này lớn mật, dám làm theo lời của công tử…”


      “Tên ngươi là Chu Thuận, đúng ?” giọng mềm nhũn đột nhiên vang lên, mặc dù yếu ớt nhưng lại lộ ra vẻ bình thản cùng tĩnh táo.


      Chu Thuận cùng Thư Diệp cũng kỳ quái xoay đầu lại nhìn đứa trẻ vừa bị đánh. Chu Thuận líu lưỡi lắp bắp : “Ngươi, ngươi cái gì?”


      gương mặt nho của Kinh Nguyệt Nhi đầy máu đen, nhưng đôi mắt to trắng đen ràng lại vô cùng thanh tú. bé trầm tĩnh lập lại: “Ta mới vừa nghe người khác gọi ngươi là Chu Thuận, đây là tên của ngươi, có đúng ?”


      Chu Thuận chậm rãi nhíu mày, : “Đúng sao?”


      có gì.” Đứa trẻ lắc đầu, vươn cánh tay nhàng xoa lên chỗ bị đánh, gật đầu đáp: “Ta nhớ kỹ rồi.”


      Chu Thuận nhất thời giận dữ, vừa định quát mắng nhìn thấy Thư Diệp nở nụ cười. khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao ngất, tiêu sái lỗi lạc, thân trường bào nguyệt sắc bằng gấm thêu hoa văn tường vân*, ung dung hoa lệ mà khoa trương.


      từ cao nhìn xuống Kinh Nguyệt Nhi, cuối cùng cười : “Hài tử, có thể cho ta biết tên của ?”


      Nguyệt Nhi nhìn thẳng vào hai mắt của Thư Diệp, ngay sau đó lắc đầu, giọng vẫn có chút non nớt như cũ, nhưng ánh mắt lại hết sức trịnh trọng nên thoạt nhìn có chút tức cười, bé thành : “Chờ đến khi ta ở trong lồng tre mà nhìn ngươi cho ngươi biết.”


      Thư Diệp nghe vậy, ánh mắt nhất thời giương lên. quay đầu cười với Chu Thuận: “Tiểu nô lệ này chính là bằng hữu của ta, ngươi được khi dễ bé.”


      Chu Thuận liếc mắt nhìn Kinh Nguyệt Nhi cái rồi gật đầu đáp ứng.


      “Tiểu nương, ta chờ đến ngày bé có thể tên cho ta biết. Trước đó nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt.”


      Kinh Nguyệt Nhi gật đầu, Thư Diệp công tử ôn hòa cười tiếng rồi thúc ngựa rời khỏi quảng trường Tử Vi. Chu Thuận sắc mặt khó coi ra lệnh cho đoàn người tiếp tục lên đường, lúc sau liền đến phủ Gia Cát.


      Khuôn viên phủ Gia Cát vô cùng rộng lớn, vừa vào cửa Chu Thuận liền giao Nguyệt Nhi cho hai tên tạp dịch. Sau khi phân phó mấy câu, lạnh lùng nhìn nàng cái rồi xoay người rời .


      Khóa cửa lạch cạch mở ra, Kinh Nguyệt Nhi liền bị đẩy vào phòng. đợi nàng bỏ dậy, cửa phòng bị khóa chặt lại.


      Trong phòng tối đen mảnh, trong góc có đống củi lớn, còn có thể nghe được tiếng chuột chít chít bò sột soạt. Nguyệt Nhi cũng hề gào thét thất kinh, nàng ngồi yên trong phòng, cởi cái bao bố rách nát vai xuống, dùng răng chắn chặt đầu rồi ra sức xé nó thành từng dải dài. Nàng băng bó vết thương chân trước, thủ pháp vô cùng thuần thục.


      Khoảng thời gian lâu như vậy đủ để cho đặc công ổn định tinh thần, có thể dùng tư duy bình thường mà tĩnh táo đối mặt với bất cứ chuyện gì. Thế nhưng chỉ ngờ nàng lại phải đối mặt với tình huống thể tưởng tượng như giờ.


      Chính xác, bên trong Kinh Nguyệt Nhi lúc này chính là vị phó chỉ huy của cục 11 vì quốc vong thân - thiếu tá Sở Kiều. Bánh xe vận mệnh đúng là thể ngờ được, người bị nổ tung cùng với đạn pháo cũng nhất định chết, có lẽ, cái chết đó chính là để bắt đầu cuộc sống mới.


      Sở Kiều giơ tay lên, mượn ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa nhìn bàn tay nho của mình, trong lòng chậm rãi dâng lên chút bi thương. Chẳng qua nàng cũng biết, rốt cuộc là nàng bi ai cho bản thân hay là cho đứa trẻ đáng thương này.


      “Ở đây có người, mi có thể cho phép bản thân đau buồn cùng sợ hãi rồi, có điều mi nhất định chỉ được làm vậy trong thời gian ngắn mà thôi.”


      Đứa trẻ thấp giọng chậm rãi , nước mắt từ từ chảy xuống khuôn mặt gầy gò đen nhẻm. Nàng ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu xuống, chôn mặt trong hai cánh tay, phát ra tiếng động nhưng lưng lại rung lên từng hồi.


      Đây là buổi tối đầu tiên Sở Kiều đến vương triều Đại Hạ, ngồi trong phòng chứa củi có gió luồn lạnh như băng của phủ Gia Cát, nàng lần đầu tiên bởi vì mềm yếu và sợ hãi mà thất thố rơi lệ. Nàng cho bản thân canh giờ nguyền rủa vận mệnh, bỏ qua quá khứ, nghĩ đến tương lai, tìm cách thích ứng cuộc sống mới. Sau canh giờ, nàng còn là viên chỉ huy cấp cao của cục 11 nữa, mà là nữ nô lệ với hai bàn tay trắng, khó khăn cầu sinh ở chốn vương triều thị huyết chút nhân đạo này.


      Nếu vận mệnh đẩy nàng vào vũng bùn lầy nàng phải tìm cách trèo ra.


      Tình cảnh tệ hại cũng khiến nàng cho phép mình tự oán rồi thống khổ lo lắng hồi lâu, nếu như phấn chấn lên nàng có thể qua khỏi buổi tối này.


      Nàng vươn bàn tay bé ra giữa bóng tối đen như mực, nhặt thanh gỗ , viết từng chữ lên mặt đất.


      Chu Thuận, Gia Cát, Cảnh, Mộc, Giác, Triệt.


      Viết tới đây, nàng chậm rãi nhíu mày, ánh sáng bên ngoài tắt, biệt viện phía xa truyền đến tiếng ca múa cùng tiếng cười phóng đãng. Yên lặng hồi tưởng lâu, cuối cùng nàng viết xuống chữ ‘Yến.’


      Bên trong đại sảnh của phủ Gia Cát, tất cả ăn uống linh đình, mắt phải Yến Tuân đột nhiên chợt nháy. khẽ nhíu mày kiếm, chậm rãi quay đầu chăm chú nhìn ra bóng đêm bên ngoài.


      Bóng đêm dần dần chôn vùi mọi vật, hàn nhạn cất cánh bay cao, vương triều này bắt đầu thối nát từ bên trong.


      Cái cũ nhất định phải bị phá hủy, trật tự mới vùng dậy từ trong tro bụi.
      Aliren, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 006: Nợ máu trả bằng máu

      Bóng đêm dần dần trở nên dày đặc, gió lạnh như đao cắt.


      Mặc dù vết thương quanh thân đau đớn như muốn nứt ra, Sở Kiều vẫn buộc mình đứng lên, chạy tới chạy lui quanh căn phòng chứa củi chật hẹp, thỉnh thoảng dừng lại dùng hai tay xoa nắn da thịt để ngừa mình chết rét ở trong cái phòng củi rách nát này.


      Tiếng trống canh ba vừa mới điểm, thanh rất đột nhiên vang lên, nàng sửng sốt ngừng lại, quay đầu cảnh giác nhìn về hướng phát ra tiếng động.


      Khung cửa sổ cao hơn người chậm rãi bị đẩy ra, lộ ra cái đầu nho , mắt người này cẩn thận nhìn vòng quanh phòng chứa củi, nhìn thấy Sở Kiều đứng mặt đất vui sướng sáng rỡ, vội vàng giơ ngón tay lên miệng làm tư thế chớ có lên tiếng rồi lưu loát tung mình nhảy vào trong phòng.


      Đứa bé trai người còn vương hàn khí bên ngoài nhanh chóng chạy lại gần Sở Kiều, giơ tay ôm chặt nàng vào ngực, giọng có chút nghẹn ngào nhưng kiên định an ủi: “Nguyệt Nhi đừng sợ, Ngũ ca tới rồi.”


      Đứa bé trai rất gầy, tuổi cũng lớn, chỉ khoảng chừng tám chín tuổi, người mặc bộ xiêm y màu xám tro rộng thùng thình, càng khiến thân hình của cậu thêm gầy. Thân thể cậu bé còn chưa trưởng thành, so với Sở Kiều chỉ cao hơn nửa cái đầu, vẻ mặt ưu sầu nhưng kiên trì. Cậu ôm chặt đứa bé trong ngực, ngừng vỗ vỗ sau lưng bé, an ủi: “Đừng sợ, Ngũ ca tới rồi.”


      Chẳng biết tại sao, hốc mắt Sở Kiều đột nhiên ướt, dường như chính là phản ứng của khối thân thể này, từng giọt nước mắt lớn ngăn được rớt xuống, làm ướt xiêm y thô ráp của bé trai.


      Ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên người hai đứa trẻ thấp bé. Trời đất lạnh như băng, chỉ duy suy nghĩ trong lòng là có tia ấm áp. Thân thể nho của đứa bé trai như ngọn núi bền bỉ, tuy cũng có hơi run rẩy vì cái lạnh ban đêm nhưng cậu vẫn kiên định ôm chặt muội muội của mình như cũ, quyết liệt siết chặt hai cánh tay.


      “Nguyệt Nhi, có đói bụng ?” Cậu bé buông lỏng tay ra, đưa ngón tay đen nhẻm cẩn thận lau nước mắt mặt Sở Kiều, cười híp mắt : “Xem Ngũ ca đem cho muội cái gì nè?”


      Đứa bé trai lấy ra cái tô lớn bằng sứ thô, vân Thanh Hoa mờ gần hết, vành tô còn bị mẻ mấy miếng . Trong tô có đầy cơm gạo tẻ, phía còn có chút rau, nóng nhưng lúc này lại tỏa ra mùi thơm mê người. Cậu bé nhét đôi đũa vào tay Sở Kiều, thúc giục: “Mau ăn.”


      Sở Kiều cúi đầu và ngụm cơm vào trong miệng, trong miệng mặn chát, có lẫn vị máu và nước mắt nhưng nàng vẫn nhai ngon lành, sau đó nhàng nức nở tiếng. Hai mắt đứa bé trai trông mong nhìn nàng, mỗi lần Sở Kiều và đũa, cậu bé cũng nhàng hé miệng, thấy nàng nuốt xuống vui vẻ híp mắt lại.


      Đôi đũa khuấy trong tô cơm, đột nhiên cắm vào cục gì đó, nàng lựa ra, là khối thịt kho tàu còn hơi nóng. Miếng thịt nửa nạc nửa mỡ to cỡ ngón cái, hơi sém lửa ở trong bóng đêm lạnh như băng này lại lộ vẻ vô cùng mê người.


      thanh ùng ục đột nhiên vang lên, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn đứa bé trai, chỉ thấy cậu lúng túng vuốt bụng, cố ý bất mãn : “Ta mới ăn xong, tuyệt có đói.”


      Sở Kiều đưa đũa ra, dứt khoát : “Huynh ăn .”


      Cậu bé lắc đầu: “Tối nay chúng ta có đồ ăn ngon lắm, Tứ thiếu gia cho thêm món ăn, thịt kho tàu, cá chép hấp, sườn xào chua ngọt, vịt chần, rất nhiều món. Ta ăn đến muốn nôn, bây giờ cái gì cũng ăn vô.”


      Sở Kiều cố chấp giơ chiếc đũa: “Ta thích ăn thịt mỡ.”


      Bé trai khẽ sửng sốt, nhìn nhìn Sở Kiều rồi lại liếc nhìn khối thịt kho tàu kia, tự chủ nuốt nước miếng cái, lâu sau mới đưa tay nhận lấy đôi đũa từ trong tay Sở Kiều, cẩn thận há miệng cắn phần mỡ, chừa lại phần thịt nạc, cuối cùng he he cười tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Nguyệt Nhi, bây giờ có thể ăn rồi.”


      Lỗ mũi đột nhiên ê ẩm trận, Sở Kiều nhanh chóng cúi đầu, nước mắt tràn ra hốc mắt nhưng nàng vẫn ép cho nó chảy ra. Hồi lâu sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, cười với cậu bé tiếng, há miệng ăn khối thịt, vừa ăn vừa cong môi cười.


      “Nguyệt Nhi, có ngon ?” Ánh mắt cậu bé rất sáng, sáng như sao phía chân trời.


      Sở Kiều dùng sức gật đầu, tiếng nghẹn ngào đứt quãng: “Ngũ Ca, ngon lắm, thứ ngon nhất ta từng ăn trong đời chính là khối thịt này.”


      “Ngốc.” Cậu bé đưa tay vuốt đầu nàng, vẻ mặt có chút bi thương, : “Muội mới bao nhiêu tuổi mà như vậy. đến tương lai, lúc chúng ta còn bé cũng từng ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, chỉ là lúc đó muội còn bé, có lẽ nhớ được. Bất quá, muội yên tâm, ngày nào đó trong tương lai, Ngũ ca cho muội được ăn no mặc ấm, đem hết những thứ ngon nhất đời này cho muội ăn, chỉ có thịt kho tàu, còn có nhân sâm, cá muối, tổ yến, vi cá, cái gì cũng có. Đến lúc đó, ai cũng đừng mong khi dễ chúng ta. Nguyệt Nhi, muội có tin tưởng Ngũ ca ?”


      Sở Kiều gật đầu, cúi đầu cố gắng ăn hết chỗ cơm trong tô, mùi vị khổ sở nhưng vô cùng ấm áp.


      “Nguyệt Nhi, đừng sợ.” Đứa bé trai cởi áo khoác người xuống choàng lên vai Sở Kiều, giọng non nớt nhưng lại kiên định gằn từng chữ : “Có Ngũ ca bảo vệ muội, ta ở đây với muội, đừng sợ.”


      Ánh trăng bàng bạc thê lương xuyên qua khe cửa, chiếu vào trong phòng chứa củi, hai thân thể nho tựa sát vào nhau, đơn bạc nhưng lại vô cùng ấm áp.


      Đèn đuốc phía xa xa vẫn sáng trưng, đàn sáo tưng bừng, rượu thịt tràn lan, dạ tiệc long trọng đến hồi cao trào. Dưới ánh đèn huy hoàng, có ai nhớ đến nữ hài tử may mắn còn sống sót sau cuộc săn ngày hôm nay. Bên ngoài gió vẫn gào thét, cuốn lá cờ Đại Kỳ đỏ rực tung bay phần phật.


      Ngày thứ hai, sau khi Sở Kiều tỉnh lại đứa bé trai kia rời , đất có viết hàng chữ đẹp mắt: “Đến tối Ngũ ca lại đến, dưới đống củi có bánh bao.”


      Sở Kiều dỡ đống củi khô trong góc lên, tìm thấy gói giấy dầu, bên trong có hai cái bánh bao . Nàng nắm chặt bánh bao, sắc mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.


      Cứ như thế ba ngày trôi qua, người nào hỏi đến nàng, mỗi tối đứa bé trai kia lại đến, đến sáng lại lặng lẽ rời . Đến ngày thứ ba, cánh cửa phòng chứa củi *rầm* tiếng mở ra. Chu Thuận từ cao nhìn xuống Sở Kiều vẫn còn sống trong phòng chứa củi, chân mày càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc kêu hạ nhân thả nàng ra ngoài.


      khắc khi bước ra khỏi phòng chứa củi kia, Sở Kiều đứng ở cửa, thoáng nhìn bên trong gian phòng cũ rách này lần cuối, khóe miệng mím chặt, sau đó kiên quyết quay đầu .


      Chu Thuận, Gia Cát, Cảnh, Mộc, Giác, Triệt, Yến…


      Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên trán nàng, phản chiếu vòng sáng rực rỡ, kim quang lập lòe, tựa như phượng hoàng phi thiên.


      Càng về phía trước, phòng ốc càng lộ vẻ cũ rách, tùy ý cũng có thể thấy được nhóm lớn trẻ con cẩn thận núp sau nhánh cây ở hàng lang gấp khúc, len lén nhìn nàng. Sau khi đưa Sở Kiều đến tiểu viện, quản mới rời , ngay lập tức có đám trẻ con đồng loạt tiến lên ôm nàng vào lòng.


      “Tiểu Lục, muội trở lại.”


      “Lục tỷ, chúng ta còn tưởng tỷ về được nữa.”


      “Nguyệt Nhi, hu hu…”


      Đám trẻ con hề che giấu thi nhau khóc lớn, Sở Kiều bị dọa sợ, nhất thời chỉ có thể sửng sờ đứng yên mặc cho các nàng bao vây, bị trét nước mắt nước mũi đầy người.


      “Được rồi, đừng khóc nữa.”


      giọng nam hài đột nhiên vang lên, đám trẻ con quay đầu lại, nhất thời mừng rỡ kêu to: “Ngũ ca!”


      Đứa bé trai từ bên ngoài chạy vào, trong tay ôm cái bao bố, mới vừa chạy hai bước cái bao rớt xuống mặt đất, hạt dưa vung vẩy khắp nơi. Đám trẻ nhất thời hoan hô tiếng, đồng loạt buông Sở Kiều ra, chạy về phía trước.


      “Đừng tranh, ai cũng có phần.” Đứa bé trai bộ dạng đại nhân, : “Nguyệt Nhi vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, còn bị trọng thương, tất cả nên làm phiền muội ấy. Mấy ngày tới, phần việc của muội ấy, mọi người phải giúp tay.”


      Đám hài tử liên tục gật đầu, bé tóc thắt hai bím mặt trắng nhợt, cười híp mắt : “Ngũ ca, huynh yên tâm, chúng ta có giúp Lục tỷ.”


      Bé trai : “Tiểu Thất, thương thế của muội thế nào rồi? Sao lại xuống giường?”


      “Ngũ ca, muội ổn rồi.” bé ngẩng mặt lên, đưa tay vén tay áo, cánh tay đều là vết roi xanh tím, có nhiều chỗ da thịt bị rách vẫn chưa hoàn toàn khép lại.


      Tiểu Thất cười : “Thuốc huynh lấy được dùng rất tốt, xoa lên liền hết đau. Ngày hôm qua Tiểu Bát cho ngựa ăn bị Tật Phong đá vào eo, muội phải giúp đỡ muội ấy.”


      “Lâm Tích, vào đây, tỷ có chuyện muốn .” bé đột nhiên tiến lên kéo tay đứa bé trai.


      Cậu bé quay đầu liếc nhìn Sở Kiều rồi : “Nguyệt Nhi, bên ngoài gió lớn lắm, muội cũng vào trong .”


      Bên trong căn phòng cũ rách có tấm phảng lớn, phía có đặt hơn mười bộ chăn đệm. Đứa bé trai tên gọi Lâm Tích hỏi: “Hiệp Tương tỷ, có chuyện gì?”


      Hiệp Tương tuổi cũng lớn, chỉ khoảng hơn mười tuổi, nàng ngồi xổm người xuống móc từ trong cái hố đen thui bên dưới tấm phảng ra cái hộp nho : “Năm ngày nữa chính là ngày giỗ của Kinh gia, nhang đèn cùng tiền vàng giấy bạc đệ muốn chúng ta chuẩn bị xong.”


      Lâm Tích gật đầu: “Cẩn thận chút, chớ để quản phát .”


      “Ừ, yên tâm , có ai đến chỗ này của chúng ta đâu. Có lo lo đệ ở bên cạnh Tứ thiếu gia nhớ phải hầu hạ cẩn thận. Ngày hôm trước tỷ còn Tứ Đào ở phòng giặt Tứ thiếu gia vừa đánh chết hai thư đồng. Lão gia ở trong phủ, Hoài thiếu gia cũng để tâm chuyện nội phủ, cho nên bọn họ càng lúc càng cố kỵ. Lão thái gia tháng trước còn giết chết hơn hai mươi nữ nô tuổi, người Đỗ gia bị mua cùng lúc với chúng ta cũng tuyệt hậu, tỷ lo lắng ngày đến phiên chúng ta.”


      Hiệp Tương bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô bén nhọn: “Giỏi lắm, đám đầy tớ hạ tiện các ngươi dám trộm đồ, muốn sống nữa sao?”


      Lâm Tích nhướng mày, muốn ra cửa Hiệp Tương kéo cậu lại, giọng : “Mau ra từ cửa sau, thể để cho họ thấy đệ ở đây, Tứ thiếu gia đánh chết đệ.”


      “Đệ…”


      mau !”


      Căn phòng đơn sơ vẫn còn có cửa sau, Lâm Tích đẩy cửa ra, Hiệp Tương kéo tay Sở Kiều, trầm giọng : “Xảy ra chuyện gì cũng đừng ra.” Sau đó nàng liền vội vàng chạy ra ngoài.


      Bên ngoài nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng roi quất túi bụi, phụ nhân mập phệ hất tay, tàn bạo la lớn: “Đây phải là các thiên kim tiểu thư của Kinh gia năm đó sao? Sao lại luân lạc đến tình trạng này, đám tỷ tỷ của các ngươi ở phường Thức Hoa làm kỹ nữ, còn các ngươi ở đây trộm cắp, ổ đê tiện bại hoại mà!”


      “Tống đại nương, chúng ta biết sai rồi, chúng ta dám nữa.” Hiệp Tương che ở trước những đứa trẻ khác, mặt bị vụt vài roi, máu chảy đầm đìa.


      Nàng quỳ xuống kéo mép váy phụ nhân, lớn tiếng cầu xin: “Chúng ta dám nữa.”


      “Biết sai? Ta thấy các ngươi ăn roi nhớ lâu mà!”


      Từng làn roi tàn nhẫn rơi vào người đám trẻ, bé tóc thắt hai bím gọi là Tiểu Thất vốn còn bị thương, bị ăn vài roi liền tái mặt ngất . Đám trẻ nhất thời khóc lớn tiếng, nhưng phụ nhân kia càng đánh càng hăng, miệng ngừng chửi rủa, lại lần nữa vung roi lên.


      *Pặc* tiếng, nhưng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống đại nương cúi đầu nhìn, chỉ thấy bé áo quần rách nát đứng trước mặt mình, vóc dáng bé nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng, đôi tay đen đủi nắm chặt ngọn roi.


      bé sắc mặt lãnh trầm giọng : “Đủ rồi.”


      Tống đại nương giận dữ: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn chết có phải ?”


      “Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, mau buông tay!” Hiệp Tương vừa quỳ vừa bò lên, liều mạng kéo góc áo Sở Kiều, vừa khóc vừa lớn tiếng kêu: “Mau chịu tội với Tống đại nương.”


      Sở Kiều vẫn hề động đậy, chỉ đưa mắt nhìn ả phụ nhân, lạnh lùng : “Ngươi thử đánh các tỷ ấy nữa xem.”


      Đuôi mắt Tống đại nương nhảy lên, ả hét lớn: “Ta đánh bọn chúng nữa, ta đánh ngươi!”


      Dứt lời ả liền hung hăng vung roi lên. Sở Kiều cười lạnh tiếng, kéo đai lưng ả phụ nhân, dưới chân đưa ra ngáng, thân thể to lớn mập mạp của ả ngã cái *phịch* xuống đất.


      tiếng thét như heo bị chọc tiết nhất thời vang lên, Sở Kiều chậm rãi tiêu sái đến trước người ả phụ nhân, khom người cười lạnh : “Còn mau tố cáo?”


      Tống đại nương nhảy chồm lên, kêu to: “Người chờ đó cho ta!”


      xong liền xoay người chạy ra khỏi sân.


      Hiệp Tương lo lắng chạy lên, nước mắt liền chảy ra lả chã: “Nguyệt Nhi, muội gây đại họa rồi, làm sao bây giờ?”


      “Tỷ xem các muội ấy .” Sở Kiều dặn dò tiếng rồi xoay người theo phụ nhân ra ngoài.


      được lúc nàng thuộc đường, vượt qua hai hành lang gấp khúc liền nhìn thấy phụ nhân kia hấp tấp chạy cầu đá. Thân thể ả mập mạp, mới chạy được đoạn thở hổn hển. Sở Kiều đứng trong bụi cỏ, nhìn chung quanh vòng, xác định an toàn xong liền nhặt cục đá lên, nheo mắt ném thẳng vào mắt cá chân của ả phụ nhân.


      *Bốp* tiếng, cục đá nặng nề đánh vào cổ chân Tống đại nương, ả kinh hô tiếng rồi trợt chân té thẳng từ cầu xuống. Trời rét đậm, mặt hồ kết tầng băng dầy, ả té xuống cũng có khiến mặt băng bị vỡ, chẳng qua chỉ ngã chống vó, ai ui kêu to.


      Sở Kiều từ trong bụi cỏ đứng dậy, chậm rãi lên cầu đá, từ cao nhìn xuống, hô lớn: “Ê, có cần ta kêu người giúp ngươi ?”


      Phụ nhân quay đầu lại, lập tức hòa nhã : “Hài tử ngoan, nhanh gọi người giúp đại nương. Ôi, đau chết mất.”


      Sở Kiều cười cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp. Nàng cúi người xuống, ôm lấy mộ tảng đá khổng lồ lên, dùng sức nâng qua thành cầu.


      Phụ nhân nhìn thấy, nhất thời sợ hãi kêu lên: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”


      Mặc kệ ả la hét ầm ĩ, Sở Kiều nhàng buông tay, tảng đá rơi xuống nện mặt băng khiến mặt băng nhất thời vỡ tan tành. Phụ nhân chỉ kịp kinh hô tiếng liền bị nước hồ rét lạnh nuốt chửng, ả chới với được vài cái rồi chìm hẳn xuống dưới.


      Sở Kiều đứng cầu đá, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt vẫn bình thản, nhìn ra tia xao động.


      Đây là thế giới ăn thịt người, muốn sống sót cũng chỉ có thể giết sạch dã thú dẫn đầu ăn thịt người khác.


      Nàng hề lưu luyến xoay người quay trở về. Vừa bước vào sân, đám trẻ nhất tề chạy lên, người ai cũng có thương tích, hai mắt đẫm lệ. Sở Kiều vươn tay ôm lấy Tiểu Thất vừa mới tỉnh lại, hít hơi sâu, thấp giọng : “Đừng sợ, có chuyện gì nữa rồi.”


      Bên trong viện của nô lệ hạ đẳng nhất phủ Gia Cát, đám tiểu nữ nô cuộc sống bằng heo chó nhất thời nhịn được, cùng nhau khóc lớn.
      Aliren, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 007: hay ở

      Đến giờ cơm tối, đám trẻ Kinh gia lại đồng loạt bị ma ma quản kêu làm việc, Sở Kiều và Tiểu Bát vẫn còn hôn mê ở lại trong phòng, nhưng cả Tiểu Thất cùng Hiệp Tương bị thương cũng phải , đến khuya mới mệt mỏi trở lại. Cơm nước xong, cả bọn tự động bò lên giường ngủ, Hiệp Tương ngồi xổm dưới đất cho thêm củi vào lò sưởi, mặt vẫn còn vết roi sưng đỏ, nhìn như con rắn dữ tợn.


      Trong phòng rất an tĩnh, dần dần vang lên tiếng thở đều của bọn . Sở Kiều mặc bộ xiêm y Hiệp Tương vừa đưa cho nàng vào người, nhổm người lên giọng : “Vết thương mặt tỷ nếu được xử lý để lại sẹo.”


      Ánh lửa từ lò sưởi chiếu lên gương mặt gầy của Hiệp Tương, càng làm nổi bật đôi mắt to đen đó, nàng ngẩng đầu lên : “Nguyệt Nhi, nô lệ được dùng thuốc, lần trước Lâm Tích lén trộm thuốc về cho Tiểu Thất phải mạo hiểm rất lớn rồi, nếu bị phát mọi người đều mất mạng. Tỷ chỉ bị thương mặt, cần liều mình như vậy.”


      giường đột nhiên có tiếng động, hai người quay đầu lại, phát là Tiểu Thất mớ ngủ đá tung chăn. Hiệp Tương vội vàng chạy đến đắp kín chăn cho Tiểu Thất, sau đó khẽ lau mồ hôi trán rồi tiếp tục trở lại nhóm lò sưởi.


      Sở Kiều nhìn Hiệp Tương, môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng cũng gì. bé này bất quá chỉ mới mười tuổi nhưng vai lại gánh vác trách nhiệm nặng như vậy. Hài tử trong phòng này, lớn nhất cũng quá mười tuổi, nhất thậm chí chỉ có năm sáu tuổi, đại tài phú Gia Cát gia này cần nhiều trẻ em như vậy để làm gì?


      “Hiệp Tương tỷ.” Sở Kiều bò khỏi giường ngồi xuống bên cạnh Hiệp Tương, giọng : “Tỷ có từng đến Giang Nam chưa?”


      “Giang Nam?” Hiệp Tương nhíu mày, xoay đầu hỏi: “Giang Nam là địa phương nào?”


      “Vậy tỷ có biết núi Hoàng Sơn hay sông Trường Giang ở đâu ?”


      Hiệp Tương lắc đầu, : “Tỷ chỉ biết ở phía Tây Hồng Xuyên chính là núi Hồng Sơn, phía dưới Hồng Sơn chính là sông Thương Ly, Nguyệt Nhi, vì sao muội hỏi vậy?”


      Sở Kiều có chút sững sờ, nàng suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu : có gì, muội chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi Hiệp Tương tỷ, đương kim hoàng đế tên là gì, tỷ có biết ?”


      “Hoàng đế chính là Hoàng đế, chúng ta làm sao có thể tùy tiện gọi tên thiên tử. Nhưng ta biết vị Vương gia hay mặc áo đen thường xuyên đến phủ chính là con trai thứ bảy của Hoàng đế, tên gọi Triệu Triệt, là hoàng tử trẻ tuổi nhất Đại Hạ được phong Vương.”


      khuôn mặt lạnh lùng mang chút giễu cợt nhất thời lên trong đầu, Sở Kiều khẽ nheo mắt, lập lại: “Triệu Triệt?”


      “Nguyệt Nhi, muội làm sao vậy? Sau khi muội trở về có chút giống trước, rốt cuộc muội gì với Tống đại nương mà bà ta lại dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy?”


      Sở Kiều xoay đầu lại, cười nhạt, : “Muội sao, tỷ đừng lo lắng. phải Tống đại nương bỏ qua cho chúng ta mà là bà ta rơi xuống hồ băng chết đuối rồi, chính muội tận mắt nhìn thấy, cho nên bà ta cũng chưa kịp cho người nào khác biết chuyện ở đây.”


      “Chết rồi?” Hiệp Tương nhất thời lớn tiếng kêu lên sợ hãi.


      Sở Kiều lập tức che miệng nàng, nhìn chung quanh cái, thấy đám trẻ Kinh gia thức giấc mới trầm giọng : “Chuyện này chỉ có trời biết, tỷ biết cùng muội biết, nên thêm cho bất kỳ ai khác. Bà ta tâm địa độc ác, chết còn chưa hết tội. Dù sao người cũng chết, tỷ cần để ý.”


      “Nguyệt, Nguyệt Nhi…” Hiệp Tương run rẩy : , phải là muội giết bà ta, là bà ta tự mình rơi vào trong hồ, đúng ? Con, con trai của bà ta chính là tổng lãnh hộ vệ tiền viện đấy, chúng ta chọc nổi đâu.”


      Sở Kiều cười tiếng, chỉ vào ngực mình hỏi: “Tỷ cảm thấy chỉ bằng muội mà có thể giết chết bà ta sao? Được rồi, nên suy nghĩ nhiều nữa, bà ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, cho dù ai giết ông trời cũng ra tay. Tỷ mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi thôi.”


      Hiệp Tương vội vàng lắc đầu, được, tỷ còn phải nhóm lửa.”


      “Để muội làm là được, muội bị thương nên ngày mai có thể lười biếng, tỷ mau ngủ .”


      Sở Kiều lẳng lặng ngồi yên chiếc ghế , thỉnh thoảng ném thêm khúc củi vào lò sưởi, cửi bắt lửa cháy bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt của nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám trẻ trong phòng, đáy lòng đột nhiên có chút ê ẩm. Chỉ đáng tiếc, nàng có thể làm gì bây giờ? Đột nhiên giải thích được đến cái triều đại biết tên, bị kẹt trong cái thân thể nho xíu như vậy, võ nghệ người mất hết, thân phận lại thấp như vậy, tự lo còn chưa xong gì đến cứu người khác? Chuyện nàng làm ngày hôm nay, coi như là báo đáp ân tình Lâm Tích đưa cơm cho nàng ba ngày nay. Kế tiếp nàng phải lập tức rời khỏi chỗ này.


      Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, hành phải biết lượng sức, nàng bây giờ có thực lực lớn như vậy để lo cho người khác. Trời vừa hừng sáng, nàng chậm rãi đẩy cửa phòng ra ngoài.


      Khi tiếng gà gáy báo trời sáng vang lên, đám trẻ Kinh gia liền lục đục rời giường mặc y phục, chuẩn bị ngày làm việc mới. Sở Kiều đưa mắt nhìn bọn họ cười híp mắt rời , có chút chua xót trong lòng.


      Lấy ra ít thức ăn vừa trộm được, Sở Kiều chăm chú nhìn Tiểu Bát vẫn còn hôn mê nằm giường lúc lâu, sau đó dứt khoát xoay người .


      Thân thủ mạnh mẽ mất nhưng đầu óc thanh tĩnh vẫn còn, tuy Sở Kiều mạnh mẽ cỡ siêu cấp đặc công trường phái hành động như 003, nhưng nàng dầu gì cũng là quân nhân cấp quốc gia trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Diện tích phủ Gia Cát rất rộng lớn, nhân số lại nhiều, có điều đối với đứa bé thấp chưa đầy tám tuổi nhưng lại sở hữu năng lực phân tích siêu việt cùng khả năng cảm nhận phương hướng và gian vô cùng tốt như nàng, nơi này khác sân chơi có chút phòng bị.


      đến nửa canh giờ Sở Kiều lặng lẽ ra khỏi nội viện dành cho nô lệ, đến tiền viện được canh gác tương đối cẩn mật bởi rất nhiều hộ vệ bên hông có đeo đao. Gia Cát gia giống thế gia đại tộc bình thường, chỉ cần nhìn Gia Cát Hoài có thể xưng huynh gọi đệ với con cháu hoàng gia như Triệu Triệt cùng Triệu Giác biết. Sở Kiều thẳng lưng chỉnh đốn áo, ưỡn ngực ngẩng đầu về phía trước, thân thể gầy yếu giống như bụi cây .


      “Đứng lại! Muốn chết sao? Đây là chỗ ngươi có thể loạn à?” hộ vệ thân hình cao lớn mập mạp đột nhiên tiến lên, hung dữ quát.


      Sở Kiều dừng bước, ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt nhắn trắng trẻo vô cùng khả ái cùng đôi mắt trắng đen ràng, trong trẻo như hồ thu. Nàng cất giọng ngọt ngào : “Đại ca, ta là phụng mệnh đến chỗ lão thái gia truyền lời, sau canh giờ mà làm mất đầu.”


      Hộ vệ nhướng mày, đánh giá thân hình bé của Sở Kiều từ xuống dưới, thầm nghĩ lão thái gia từ lúc nào lại đổi sở thích, bắt đầu chuộng nữ hài tử còn chưa trưởng thành như vậy?


      Tuy vậy, vẫn nghi ngờ hỏi: “Ai bảo ngươi ? Ngươi biết chỗ của lão thái gia ở đâu sao?”


      “Ta có hướng dẫn.” bé đưa cánh tay trắng noãn múa may tìm kiếm trong cái túi bên người chút rồi lấy ra tờ giấy trắng, lẩm bẩm đọc: “Từ cửa phủ ra, đến con đường thứ ba rẽ trái, phía trước chính là tửu lâu Phù Hương…”


      “Được rồi.” Hộ vệ nhịn được quát lên: “Là ai cho ngươi, sao lại dẫn ngươi ?”


      bé trả lời ràng: “Là Tống đại nương cho ta biết, bà vốn muốn dẫn ta , nhưng lúc ngang cầu đá cẩn thận té xuống làm vỡ mặt băng, ta còn nhìn thấy bà ấy chìm xuống nữa, nên e thể dẫn ta được rồi.”


      “Cái gì?” Tên hộ vệ nhất thời quát to, kinh hãi nắm chắt bả vai Sở Kiều, lớn tiếng hỏi: “Ngươi ai té từ cầu đá xuống?”


      “Tống đại nương, quản tạp dịch hậu viện.”


      *Bốp* tiếng, gã nhất thời tát mạnh lên mặt nàng, mắng to: “Con nhóc chết bầm kia, sao lại sớm? Có ai ? Mau theo ta cứu người!”


      Sở Kiều bị đánh té mặt đất, hai tai ong ong, nhưng nhìn mọi người chạy loạn thành đàn khẽ cong khóe miệng lên, nở nụ cười lãnh đạm.


      Nàng nhớ kỹ cái tát này.


      Sở Kiều nhanh chóng đứng dậy, ôm bao quần áo hề quay đầu thẳng về phía đại môn. Cánh cửa sơn son đỏ thẫm cao bằng ba người, hai con sư tử đá bộ dạng uy vũ đằng đằng sát khí chiếm cứ ở hai bên, ba chữ Gia Cát phủ được khắc tấm biển treo cao, kim quang lập lòe vô cùng đẹp mắt.


      Sở Kiều bước từng bước leo qua bậc cửa, vừa bước chân ra ngoài, ánh mặt trời sáng loáng liền chiếu lên người, khí tựa hồ cũng như mát mẻ hơn. Từ nay về sau, mạng của bản thân do nàng định đoạt, tất cả khuất nhục cùng máu đổ vừa qua, nàng vĩnh viễn nhớ . Nàng tìm nơi an toàn sinh sống, chậm rãi chờ đến khi bản thân có năng lực phản kích.


      Nàng mím chặt đôi môi, hít sâu hơi, nhấc chân sau lên chuẩn bị bước ra khỏi cửa.


      Ngay lúc đó, tiếng kêu quen thuộc đột nhiên thảm thiết vang lên, thanh vô cùng thê lương xé toạt trung.


      Sở Kiều chấn động cả người, nhất thời quay ngoắt đầu lại.
      Aliren, Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 008: Máu nhuộm đại môn

      Cạnh miệng giếng lộ thiên bên dưới mái hiên phải cách đại môn tiền viện khoảng 3 thước, tiếng kêu thảm thiết của nữ ngừng hòa lẫn tiếng đại bản đánh xuống da thịt ngừng truyền ra khắp tiền viện phủ Gia Cát. Đám tôi tớ khỏi ghé mắt kiễng chân muốn nhìn xem đến tột cùng là ai được hưởng vinh hạnh đặc biệt như thế.


      Đám đông dần dần tụ lại, Sở Kiều tần ngần đứng trước cửa lớn, chỉ thêm bước là nàng có thể ra khỏi địa phương ăn thịt người này, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết kia ngừng đánh thẳng vào tai nàng. Đôi mày thanh tú chíu chặt, nàng rốt cuộc thu chân, xoay người nhanh chóng chạy về phía mái hiên bên phải.


      Vận mệnh thường xuyên cho con người cơ hội chọn lựa, nhưng bước sai có thể dẫn đến rất nhiều thay đổi.


      Gia Cát Nguyệt thân hoa phục bằng gấm màu xanh nhạt, vạt áo thêu hoa sen xanh thẫm, mái tóc đen như mực xõa vai, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tròng mắt đen như mực, môi đỏ thẫm dị thường, mặc dù chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi nhưng dáng đứng lại vô cùng tà mị phóng túng. chống đầu nghiêng người nằm ghế mềm bằng gỗ tử đàn mạ vàng, hai bên có thị nữ tướng mạo thanh tú cầm lò xông hương thượng hạng, thỉnh thoảng đút vào miệng trái vải được thiên lý mã cấp tốc vận chuyển về từ Biện Đường.


      Khoảng hai mươi bước trước mặt , đứa trẻ mặc y phục vải bố bị đánh đến da bong thịt tróc, ngay cả tiếng kêu cũng bắt đầu yếu dần. tiểu nữ nô tầm sáu bảy tuổi quỳ bên cạnh ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, trán nữ hài tử rách da, máu tươi giàn giụa chảy xuống khuôn mặt đầy nước mắt của bé.


      Mặt trời dần dần lên cao, hoàng thành nằm ở thượng nguồn sông Hồng Xuyên, khí hậu tuy lạnh giá nhưng ánh mặt trời vẫn rất mãnh liệt. Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày nheo mắt, thị nữ hai bên thấy thế liền khẩn trương giơ quạt che đầu . Gia Cát Nguyệt phiền muộn đẩy ra, ngồi thẳng người lên dựa vào lưng ghế rồi phất phất tay với hạ nhân ở hai bên.


      Hai đại hán vạm vỡ lập tức cung kính tiến lên, trước sau nâng chiếc ghế dựa Gia Cát Nguyệt ngồi lên khiêng vào trong phòng.


      Nữ hài tử quỳ gối dập đầu thấy thế nhất thời kinh hãi, thất kinh kêu lên tiếng, lập tức bò đến kéo góc áo Gia Cát Nguyệt, vừa khóc vừa : “Tứ thiếu gia, van cầu người thả Lâm Tích, tiếp tục đánh nữa huynh ấy chết mất!”


      Gia Cát Nguyệt nhăn trán, hạ mắt nhìn xuống bàn tay bé còn dính máu đen kia. Nữ hài tử lập tức cảm thấy cỗ rét lạnh xông lên tận ót, mũi giày trắng muốt của Gia Cát Nguyệt là năm dấu tay máu đen, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.


      bé kinh hãi, cứng lưỡi há hốc mồm, lâu sau mới giật mình ra sức dùng tay áo lau giày của Gia Cát Nguyệt, khóc ròng : xin lỗi Tứ thiếu gia, Tiểu Thất lập tức lau sạch cho người.”


      *Bốp* tiếng, Gia Cát Nguyệt cước đá Tiểu Thất ngã lăn ra mặt đất, thị nữ hai bên liền tiến lên quỳ xuống giúp cởi chiếc giày bị bẩn ra. Gia Cát Nguyệt chán ghét liếc nhìn cái, trầm thản nhiên : “Chặt tay nó cho ta!”


      Nữ hài tử nhất thời quên cả khóc, trợn mắt há hốc mồm ngồi bệch dưới đất, gã thị vệ hung hăng nhanh chóng chạy đến, trong nháy mắt rút trường đao bên hông ra khỏi vỏ chém xuống nhát, bàn tay bé liền rơi rụng ra đất, tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh vang lên ngay sau đó.


      Sở Kiều đứng yên như pho tượng đá ở cửa, cước bộ vốn chạy như điên liền dừng phắt lại, nàng mở to mắt đưa tay bụm chặt miệng, thể nhúc chích dù chỉ chút.


      “Tứ thiếu gia, tiểu tử này còn thở.”


      Gia Cát Nguyệt thản nhiên nhìn lướt qua thi thể nho của Lâm Tích, vươn ngón tay thon dài xoa xoa thái dương, nhàn nhạt : “Ném vào hồ ở núi phía sau hậu viện cho cá ăn .”


      “Dạ.”


      Hai gã đại hán nâng ghế dựa lên, chậm rãi về phía trước. Đoàn người đến đâu, đám hạ nhân ở đó liền cuống quít quỳ xuống, cũng dám ngẩng đầu lên.


      “Chậm lại.”


      Lúc ngang qua cửa mái hiên, Gia Cát Nguyệt đột nhiên giọng ra lệnh dừng lại. khẽ quay đầu về phía Sở Kiều đứng trước cửa viện mở to mắt nhìn mình chằm chằm, nhíu mày trầm giọng hỏi: “Ngươi là nô lệ của viện nào? Vì sao thấy ta mà quỳ?


      Sở Kiều hít hơi sâu, cắn chặt môi cố gắng nuốt xuống nỗi kinh sợ trong lòng rồi quỳ bịch xuống mặt đất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm viên gạch trước mặt, dùng thanh trẻ con thất kinh : “Nguyệt Nhi là tạp dịch ở hậu viện, xin Tứ thiếu gia tha thứ cho Nguyệt Nhi có mắt. Nguyệt Nhi lần đầu nhìn thấy thiếu gia, còn tưởng rằng mình thấy thần tiên.”


      Gia Cát Nguyệt khẽ cười tiếng, nhìn thấy nàng bộ dạng tuyết ngọc đáng , tuổi còn nhưng miệng mồm lại lanh lợi cười : “Tiểu nha đầu lanh lợi, ngươi mấy tuổi rồi, tên là gì?”


      “Hồi Tứ thiếu gia, Nguyệt Nhi năm nay bảy tuổi, họ Kinh.”


      “Vậy .” Gia Cát Nguyệt : “Ngươi sau này theo ta, tên đổi thành… ừ, gọi là Tinh Nhi .”


      Sở Kiều nhất thời dập đầu, lớn tiếng : “Tinh Nhi tạ ơn Tứ thiếu gia chọn.”


      Gia Cát Nguyệt cười nhạt rồi gì nữa, bọn hạ nhân nâng ghế lên tiếp tục , rẽ qua hành lang gấp khúc liền thấy bóng dáng.


      Náo nhiệt tàn cuộc, bất quá chỉ chết nô lệ cấp thấp, hạ nhân trong phủ cũng lấy làm lạ, tụ lại chút nữa rồi rối rít tản ra. Đám hạ nhân nhấc thi thể bé của đứa trẻ lên, dùng vải bố quấn lại rồi kéo lê đất về phía hồ nước ở hậu viện.


      Đứa trẻ còn rất , bị đánh đến máu thịt toàn thân, máu tươi thấm ra khỏi vải bố, kéo dài thành vệt nên mặt đất. Sở Kiều vẫn còn quỳ mặt đất, bóng lưng khẽ run rẩy, môi dưới bị răng cắn chặt, nắm tay nho siết chặt lại, nàng mở to hai mắt đăm đăm nhìn cuộn vải bố chậm rãi bị kéo , nhìn theo vệt máu tươi chói mắt mặt đất, giọt nước lớn đảo quanh hốc mắt, *bộp* tiếng rơi xuống mu bàn tay nàng.


      “Nguyệt Nhi đừng sợ, Ngũ ca tới rồi.”


      “Tối nay chúng ta có đồ ăn ngon lắm, Tứ thiếu gia cho thêm món ăn, thịt kho tàu, cá chép hấp, sườn xào chua ngọt, vịt chần, rất nhiều món. Ta ăn đến muốn nôn, bây giờ cái gì cũng ăn vô.”


      “Có Ngũ ca bảo vệ muội, ta ở đây với muội, đừng sợ.”


      Nỗi bi thương cùng cừu hận giống như thủy triều mãnh liệt đánh úp vào đại não, nhưng nàng biết mình thể khóc, thể ở nơi này lộ ra bất kỳ chút oán hận nào.


      Sở Kiều lấy tay chùi mặt, nhanh chóng đứng dậy đến bên cạnh miệng giếng, Tiểu Thất bị chặt tay sớm hôn mê từ lâu, máu tươi ngừng chảy ra giàn giụa từ chỗ cổ tay bị đứt, nhưng người để ý đến bé.


      Sở Kiều nhanh chóng xé xiêm y người, linh hoạt điểm huyệt cầm máu cho Tiểu Thất, sau đó cõng bé lên lưng, cắn răng về phía hậu viện. Nàng vừa mới ra khỏi cửa, sau lưng liền vang lên thanh rét lạnh, “Đứng lại! Ai cho ngươi khiêng nó ?”


      Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhận ra chính là gã Chu Thuận bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt trong ba ngày đó, nàng khẽ chau mày, bình tĩnh : “Tứ thiếu gia chưa muốn giết nàng.”


      “Chủ tử cũng muốn thả nó!” Chu Thuận lạnh lùng nhìn Sở Kiều.

      Chẳng biết vì sao, màn ở tại đường lớn Cửu Uy ngày đó luôn xuất trong giấc mộng của , hình ảnh đứa trẻ sau khi bị đánh vẫn bình tĩnh hỏi thăm tên mình luôn khiến bất an. Chính bản thân cũng thấy buồn cười vì lại kiêng kỵ tiểu nô lệ tuổi có thân phận thấp như vậy. Nhưng đáy lòng lại ngừng vang lên tiếng nhắc nhở ‘Nếu sớm diệt trừ, đứa trẻ này sớm muộn gì cũng trở thành đại họa của .’


      “Tự mình đoán bừa tâm tư chủ nhân, đúng là biết sống chết. Người đâu, bắt hai tên tiểu nô lệ này lại cho ta!”


      Hai gã gia đinh nhất thời tiến lên kéo tay Sở Kiều, nàng vội vàng né tránh. Trong lúc lôi kéo, miếng vải băng cánh tay Tiểu Thất lại bị xé toạt, máu vừa ngừng lại tiếp tục chảy ra xối xả.


      “Các ngươi dám? Ta là người bên cạnh Tứ thiếu gia, các ngươi muốn sống nữa?”


      Chu Thuận cười lạnh tiếng, : “Chưa thu được lông gà mà muốn làm tên lông vũ? Tứ thiếu gia đến sáng mai còn nhớ đến ngươi hay còn chưa chắc mà ngươi dám dùng cái này để dọa ta? Nhanh lên, bắt hai con nhóc này lại dạy dỗ chúng trận cho ta!”


      Sở Kiều nhíu mày, thân hình cõng Tiểu Thất liền như con báo linh hoạt ngược về, xoay đầu chuẩn bị chạy…


      Ngay lúc đó, sau lưng Chu Thuận đột nhiên vang lên thanh , thiếu niên cao thẳng như ngọc, người mặc mãng bào màu lục đứng đưa lưng về phía cửa, bốn gã tùy tùng theo bên cạnh, tùy tùng dẫn đầu chỉ khoảng mười mười hai tuổi, bày vẻ mặt khó chịu : “Chu quản gia, phải ngươi thông báo cho Hoài thiếu gia có thế tử nhà ta đến sao? Vì sao còn dây dưa ở chỗ này? Nhàn rỗi quá sao?”


      Chu Thuận sửng sốt, vội vàng quay đầu khom lưng thấp đến tận đũng quần, : “Yến thế tử, là hạ nhân chịu quản giáo, để Yến thế tử chê cười rồi.”


      “Rốt cuộc là ngươi quản giao hạ nhân quan trọng hay là thế tử nhà ta quan trọng? Chu Thuận, ta thấy ngươi là váng đầu nên gan to ra rồi.”


      Chu Thuận kinh hãi, ngay lập tức dập đầu : “Tiểu nhân dám, tiểu nhân dám, tiểu nhân biết sai.”


      “Biết sai mà còn đứng đây?”


      Chu Thuận nghe vậy liền đứng dậy, ngoáy mông chạy về phía thư phòng của Gia Cát Hoài, bọn hạ nhân còn lại nhanh chóng lui sang bên, người trong đám cẩn thận : “Mời Yến thế tử vào đại sảnh chờ.”


      Thiếu niên mặc cẩm bào gật đầu, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen như mực quét qua tiền viện, nhìn thấy Sở Kiều tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, liền híp mắt mỉm cười về phía nàng.


      Sở Kiều vẫn trầm tĩnh, cẩn thận lui về phía sau hai bước. Yến Tuân thấy nàng lui lại dừng bước, im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó móc trong tay áo ra bình sứ khắc hoa lan trắng tinh xảo đưa về phía nàng, khẽ hất cằm, ra hiệu bảo nàng nhận lấy.


      Sở Kiều đánh giá dưới Yến Tuân lượt, màn bãi săn ngày đó lại thoảng qua trước mặt khiến nàng có chút hoảng hốt mà dám tiến lên.


      Yến Tuân sửng sốt, khóe miệng ngay lập tức khẽ cong lên lộ nụ cười nhạt, cúi người khẽ khàng đặt bình sứ xuống mặt đất, sau đó mới xoay người mang tùy tùng vào đại sảnh.


      “Ưm…”


      tiếng rên rỉ rất vang lên sau lưng, Tiểu Thất mơ màng nhìn thấy khuôn mặt của Sở Kiều, giọng như muỗi, vừa khóc vừa : “Nguyệt Nhi tỷ… Tiểu Thất… Tiểu Thất sắp chết phải …?”


      Sở Kiều ngồi xổm xuống cầm lấy bình sứ kia lên nắm chặt trong tay, đưa ánh mắt thâm trầm nhìn về phía chỗ ở của chủ nhân trong phủ, chậm rãi nhưng kiên định đáp: “Tiểu Thất, tỷ tỷ cam đoan muội sao, muội bao giờ xảy ra chuyện nữa.”
      AlirenNhã Tịnh thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 009: Kinh gia diệt môn

      Sau khi Sở Kiều cõng Tiểu Thất chạy về hậu viện tạp dịch liền nhanh chóng vào phòng bôi thuốc băng bó cho bé, bình thuốc Yến Tuấn đưa vô cùng tốt, cầm máu rất công hiệu mà còn có thêm thuốc mê, Tiểu Thất chỉ rên rĩ mấy tiếng chìm vào giấc ngủ say.


      Tiểu Bát vốn luôn hôn mê tỉnh lại, cũng miễn cưỡng có thể bước xuống giường. Đứa trẻ này lúc trước bị trận kinh sợ, sau khi tỉnh lại vẫn mở miệng gì, chỉ ngây ra như người ngốc nhìn Sở Kiều vội vội vàng vàng qua lại nấu nước chăm sóc cho Tiểu Thất.


      Sắc trời dần tối, Sở Kiều lau mồ hôi trán, giờ mới cảm nhận được vết thương ở bả vai đau nhức. Nàng tựa người vào vách tường, lắng nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Thất, quả tim như bị ai hung hăng nhéo chặt, bị móc ra ném xuống mặt băng lạnh lẽo. Nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười trong trẻo của Lâm Tích lại lần nữa quanh quẩn trong đầu, đứa bé trai luôn miệng bảo vệ nàng kia bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, nhìn ra diện mạo.


      hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống mặt nàng, rơi xuống cằm rồi xuống mu giày bằng vải thô.


      Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng kêu thất thanh, Sở Kiều cả kinh mở cửa ra ngoài, chỉ thấy nữ hài tử chừng mười hai mười ba tuổi đứng trong sân, bé nhìn thấy Sở Kiều liền như thấy khúc cây cứu mạng, lập tức chạy đến khóc lớn: “Nguyệt Nhi, Hiệp Tương và các hài tử Kinh gia đều bị Chu quản gia phái người bắt rồi.”


      Sở Kiều nghe vậy liền nhướng mày, trầm giọng hỏi: “Bị bắt ? Chuyện xảy ra khi nào?”


      “Từ hồi sáng sớm. Ta chỉ tìm được Lâm Tích nên để cho tìm Tứ thiếu gia cầu tình, nhưng cả ngày vẫn có tin tức, làm sao bây giờ?”


      “Có là bắt bọn họ làm cái gì ?”


      bé lau nước mắt, vừa khóc vừa : là đưa đến biệt viện của lão thái gia bên ngoài phủ.”


      “Cái gì?” Sở Kiều kinh hô tiếng.


      Lời của nữ hài tử như sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu nàng, mấy ngày nay nàng được Lâm Tích kể cho nghe chuyện về lão thái gia cầm thú có đam mê nam sủng cùng luyến đồng, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch như tuyết.


      Tiểu Tám đứng ở cửa, nghe vậy chỉ ngây ngốc lững thững tiến lên, kéo kéo góc áo Sở Kiều, tiếng rù rì như con thú bị thương, chậm rãi hỏi: “Nguyệt Nhi tỷ, mấy người Hiệp Tương tỷ đâu rồi? Các tỷ ấy đâu vậy?”


      Sở Kiều chợt có phản ứng, liền lập tức xoay người chạy như điên ra ngoài.


      “Nguyệt Nhi!” Nữ hài tử ở phía sau kêu lên tiếng nhưng Sở Kiều vẫn hề quay đầu lại.


      dự cảm bất an nhanh chóng dâng lên trong lòng Sở Kiều, nàng biết mình có đến kịp hay , biết mình có còn cơ hội cứu những đứa trẻ kia hay , nàng chỉ có thể cố hết sức chạy nhanh về phía trước, khắc cũng dám ngừng.


      Vượt qua Thanh Sơn viện, chuồng ngựa, vườn hoa hậu viện, xa hơn nữa chính là hành lang gấp khúc dẫn đến tiền viện. Ngay lúc đó, phía trước đột nhiên vang lên loạt tiếng bước chân dồn dập, Sở Kiều cẩn thận dừng cước bộ lại.


      “Nguyệt nhi tỷ?” giọng nho vang lên từ phía sau.


      Sở Kiều sửng sốt quay phắt lại, chỉ thấy Tiểu Bát thân áo ngắn rộng thùng thình đứng ở phía sau nàng, ngay cả giày cũng mang, ngơ ngác hỏi cách tội nghiệp: “Mọi người Hiệp Tương tỷ đâu hết rồi?”


      Sở Kiều kéo Tiểu Tám, xoay người nép vào bụi hoa ở góc. vào đông nên hoa cỏ nơi này sớm rụng hết, cũng may giờ là buổi tối, dưới ngọn đèn dầu thưa thớt nhìn kỹ cũng rất khó bị phát . Tiếng bước chân ngày càng gần, là bốn người cùng đẩy chiếc xe kéo, người đẩy phía sau, ba người kéo bên hông thành xe. Con đường này vốn hết sức hẻo lánh, trừ hạ nhân quét dọn rất có ít người qua, Sở Kiều kéo Tiểu Bát đứng trong bụi hoa, định bụng lẳng lặng chờ những người này rời khỏi mới tiếp tục .


      Đám người đến chỗ hai người Sở Kiều đứng đột nhiên dừng lại, Tiểu Bát hiển nhiên sợ hãi đến run rẩy cả người, tay bé nắm chặt áo Sở Kiều, cử động cũng dám làm.


      gã cất giọng thô kệch: “Các huynh đệ, hay là dừng chân lát? đoạn đường dài như vậy còn chưa được nghỉ ngơi lần nào, ta thèm rít chút thuốc rồi.”


      Mấy người khác cười : “Lão Lưu đến cơn ghiền thuốc lá rồi.”


      Cả đám vừa cười ha ha vừa đánh lửa châm thuốc.


      Sở Kiều gấp trong bụng, nghe vậy khẽ cau mày. cơn gió lạnh chợt thổi qua, Tiểu Bát ăn mặc đơn bạc nên run rẩy càng thêm dữ dội. Ngọn gió đột nhiên trở mạnh, thổi lật ngược tấm chiếu phủ xe lên, tấm chiếu quay tròn vài vòng trung rồi rơi phạch xuống mặt đất. Dưới ánh đèn dầu leo lét, mặt chiếu mảnh máu tươi đỏ sậm.


      Sở Kiều cùng Tiểu Bát cùng nhau nhìn về phía xe, nhất thời như bị sét đánh. Sở Kiều nhanh chóng đưa tay bịt miệng Tiểu Bát.


      Ánh trăng xuyên thấu tầng mây, chiếu tầng tầng lớp lớp thi hài trẻ con chiếc xe đẩy nằm ngổn ngang như củ cải trắng có sinh mệnh. Thân thể nho trần truồng của Hiệp Tương đầy vết xanh tím, hai mắt bé mở to, khóe mắt tụ đầy máu đen, hạ thể máu huyết lẫn lộn, hai tay cùng hai chân vẫn còn bị buộc lại về phía sau bằng dây thừng, bị khuất nhục bằng tư thế tàn nhẫn quỷ dị nhất.


      tay Sở Kiều bịt miệng của Tiểu Bát, tay còn lại ôm chặt lấy thân thể bé. Đứa trẻ này tựa hồ như phát điên, liều mạng muốn đẩy cánh tay giữ mình để xông ra, từng giọt nước mắt lớn nóng hổi rơi xuống cánh tay Sở Kiều, hề khoan nhượng cắn bàn tay môi mình, máu tươi tràn ra, theo cổ tay trắng nõn của Sở Kiều chậm rãi giọt xuống mặt đất. Ánh trăng xuyên qua bụi hoa thưa thớt chiếu lên người hai nữ hài tử để lại quang ảnh loang lổ, ảm đảm như sương.


      biết qua bao lâu, chiếc xe đẩy dần dần xa, bốn phía tĩnh mịch. Sở Kiều chậm rãi buông lỏng tay, da thịt cổ tay bị cắn đến nhầy nhụa, nhìn vô cùng khinh khủng. Tiểu Bát tựa hồ u mê, ngây ngốc nên lời, Sở Kiều đưa tay vỗ vỗ lên mặt Tiểu Bát, cất giọng khàn khàn như tiếng quỷ khóc cẩn thận kêu tên bé.


      Gió lạnh thê lương vẫn thổi ngừng, tiếng cây khô xào xạc trong gió làm nổi bật thêm yên tĩnh của bóng đêm. Tiếng đàn sáo huyên náo ở tiền viện vẫn chậm rãi truyền đến trong tai, giống như thanh từ thế giới khác.


      “… Giết bọn chúng…”


      Đứa trẻ sáu tuổi đột nhiên đăm đăm mở to hai mắt, lẩm bẩm : “Phải giết chết bọn chúng.”


      Hai mắt bé đỏ bừng, nhìn trước sau trái phải như tìm kiếm vật gì đó rồi đột nhiên cầm tảng đá dưới gốc bụi hoa lên, đứng dậy xông ra ngoài. Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt được bé, ôm chặt nàng vào trong ngực.


      “Giết bọn chúng! Phải giết bọn chúng!” Nữ hài tử nhịn được nữa khàn giọng quát lên, khuôn mặt nho giàn giụa nước mắt tràn đầy hận thù điên cuồng cùng đau thương tuyệt vọng.


      Sở Kiều lòng đau như cắt, ôm chặt đứa trẻ giãy giụa điên cuồng trong ngực, nước mắt rốt cuộc cũng thi nhau rơi xuống.


      Những kẻ súc sinh, đám dã thú cặn bã này có chết ngàn vạn lần cũng đủ để rửa sạch tội.


      Sở Kiều chưa bao giờ cảm thấy hận, chưa bao giờ có cảm giác muốn giết người như giờ phút này, nỗi hận như muốn nhấn chìm cả người, nàng hận, hận những kẻ đó tàn nhẫn, hận thế đạo vạn ác này, càng hận bản thân mềm yếu, hận bất lực của mình, hận mình chỉ có thể trơ mắt nhìn nhưng cái gì cũng làm được. Tiếng gào khóc của đứa trẻ trong ngực như ngọn dao găm từng chút khóet tim phổi nàng. Nếu giờ trong tay có khẩu súng tự động, nàng tuyệt đối chút do dự vọt vào tiền viện giết chết toàn bộ những người đó.


      Đáng tiếc nàng có, nàng có gì cả, tiền, thế lực, thân phận, võ công, vũ khí. Nàng chỉ là u hồn bị vây trong thân thể Nguyệt Nhi bé ở chốn dị giới này, dù cho có tâm trí cùng kiến thức ngàn năm, nhưng trong giờ khắc này lại cũng chỉ có thể đứng núp trong bụi hoa, ngay cả dũng khí ra nhìn những đứa trẻ kia lần cuối cũng có.


      Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh trăng lạnh lùng trong trẻo chiếu lên mặt nàng, nàng thầm thề với bản thân, chỉ lần này mà thôi, nàng bao giờ để có lần thứ hai, bao giờ sống với hai bàn tay trắng như vậy nữa… bao giờ cho phép bản thân tiếp tục cuộc sống chút năng lực tự vệ như thế này nữa…


      Ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc như nước trải khắp phủ đệ rộng lớn của Gia Cát gia, hai tiểu nô lệ cấp thấp đứng nép mình bên bụi hoa trong hoa viên hậu viện, giống như hai con cún bị mất mẹ tựa vào nhau, nhưng trong mắt lại sôi trào cừu hận đủ để phá hủy trời đất.


      Lúc trở lại hậu viện tạp dịch là đêm khuya, còn chưa qua khỏi cửa viện Sở Kiều liền phát cửa phòng mở rộng, trong lòng nhất thời chợt lạnh, nàng buông tay Tiểu Bát nhanh chóng chạy vào bên trong, chỉ thấy trong phòng mảnh hỗn loạn, tấm chăn giường dính đầy máu đen, mặt đất có rất nhiều dấu chân người nhưng tuyệt nhiên thấy nửa bóng dáng của Tiểu Thất.


      “Nguyệt Nhi, các muội trở lại!”


      Chính là nữ hài tử lúc trước đột nhiên chui ra từ trong đống củi ở góc tường, Sở Kiều vội vàng tiến đến kéo tay bé, trầm giọng hỏi: “Tiểu Thất đâu? Tiểu Thất đâu rồi?”


      bé khóc : “Chu quản gia dẫn người đến, là Tiểu Thất mất tay, sau này thể làm việc được nữa nên muốn ném muội ấy vào trong hồ cho cá sấu ăn.”


      Trước mắt Sở Kiều tối sầm, suýt nữa bất tỉnh, trái tim trong khoảng thời gian ngắn thể chịu nổi áp lực, nàng níu chặt vát áo nữ hài tử, khàn giọng gằn từng chữ hỏi: bao lâu rồi? bao lâu rồi?”


      gần canh giờ rồi, Nguyệt Nhi, thể cứu muội ấy được nữa rồi.”


      Sở Kiều quay đầu nhìn về phía Tiểu Bát đứng ở cửa, hai mắt bé đỏ bừng, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Tầm mắt hai người vừa chạm vào nhau, nước mắt liền rơi xuống lã chã, tuy nhiên ai cũng khóc thành tiếng.


      “Nguyệt Nhi, ta phải trở về, các muội phải cẩn thận chút. Ta nghe người ở phòng giặt , Chu quản gia là cố ý nhắm vào các muội, các muội có phải làm chuyện gì đắc tội rồi ?”


      Trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh, trong khuôn viên trống trải của hậu viện tạp dịch, hai đứa bé vẫn lẳng lặng đứng, lâu lời.


      Khi tiếng trống canh ba vừa điểm, hai đứa trẻ cuối cùng của Kinh gia lén lút xuyên qua rừng Thanh Thạch, đến cái hồ phía sau phủ Gia Cát. Rừng trúc chập chờn trong gió lạnh, quanh cảnh quanh hồ là cảnh chết, mặt hồ tĩnh lặng như tờ, thoạt nhìn có gì khác ngày thường.


      Sở Kiều quỳ xuống sườn núi cao, với Tiểu Bát ở bên cạnh: “Tiểu Bát, quỳ xuống dập đầu với ca ca cùng các tỷ tỷ.”


      Tiểu Bát còn chưa đầy bảy tuổi, trải qua đại biến tối nay, khuôn mặt mất vẻ non nớt ngây thơ của đứa trẻ, bé lẳng lặng quỳ xuống bên cạnh Sở Kiều, hướng về phía hồ nặng nề dập đầu ba cái.


      “Tiểu Bát, muội có hận chỗ này ?”


      Nữ hài tử lời gật đầu, tiếng bình thản nhàn nhạt của Sở Kiều vẫn tiếp tục: “Vậy muội có muốn rời ?”


      bé trầm giọng : “Muốn.”


      Sở Kiều đưa mắt nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày rồi nheo mắt lại, chậm rãi giọng bình thản chút gợn sóng: “Tỷ tỷ hứa với muội, tỷ tỷ nhanh chóng dẫn muội rời . Nhưng trước đó chúng ta còn có chút việc cần hoàn thành, làm xong chuyện chúng ta liền rời khỏi đây.”


      bé lẳng lặng gật đầu, dập đầu mặt đất, trầm giọng từng chữ: “Hiệp Tương tỷ, tỷ luôn cầu xinh Thần Phật phù hộ, nhưng mắt ông trời sớm bị mù, tỷ mang theo ca ca cùng các tỷ tỷ khác chậm chút chờ nhìn xem, nhìn muội cùng Nguyệt Nhi tỷ báo thù cho mọi người.”


      Gió rét vẫn gào thét, bóng đêm thâm trầm, sườn núi bên cạnh rừng Thanh Thạch, hai thân ảnh nho nắm chặt tay dựa vào nhau.
      Nhã Tịnhphuongvutyty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :