1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      nàng nhiều ^^ :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      phuonghoangdenwhitenavy thích bài này.

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 053: Áo lông chồn ấm áp

      Buổi săn ngày thứ hai, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Mục Hợp thị - Mục Hợp Tây Phong chết ở trong rừng Tây Bạch, thi thể bị hổ gặm nham nhở, ngực mở bụng phanh, lúc được phát còn toàn vẹn được phân nửa. Nếu phải có mẫu thân của Mục Hợp Tây Phong ở đó ai có thể nhận ra đống máu thịt đất kia lại chính là đích tôn của Mục Hợp thị cao quý, kiêu ngạo ngày thường.


      khí buổi săn thoáng chốc liền lâm vào trầm lặng, Mục Hợp Tây Phong hàng năm lãnh binh bên ngoài, võ nghệ siêu quần, mười người hợp lại cũng cách nào lại gần , vì thế con hổ căn bản thể cắn chết được . Hơn nữa trường có chút dấu vết quần thảo, kiếm của Mục Hợp Tây Phong thậm chí cũng ra khỏi vỏ. Phụ mẫu cùng các thúc bá của Mục Hợp Tây Phong nghi ngờ, nhất thời dâng tấu lên Hạ Đức đế, cầu Thượng Luật viện thụ án, mực cho rằng là bị người giết chết.


      Ngay sau đó cục diện liền trở nên thể khống chế, Mục Hợp thị tại tay dài mắt rộng, nắm giữ hơn phân nửa thế lực torng triều. Bên trong viện trưởng lại, Mộc thị ở Lĩnh Nam từ trước đến nay can dự vào tranh đấu ở đế đô, Gia Cát gia vẫn giữ vững lập trường đứng ngoài cuộc, Hách Liên gia từ đời trước bắt đầu xuống dốc, sớm chỉ làm nền trong viện, Thương thị ở Đông Nhạc chỉ trập trung vào giáo đạo, ảnh hưởng lớn đến triều chánh, còn gia tộc Ba Đồ Cáp tuy chiếm cứ phương Bắc nhưng thế lực ở kinh thành lại đơn bạc, cho tới nay cũng luôn phụ thuộc vào Mục Hợp thị. tại, có thể đối kháng với Mục Hợp thị chỉ có Ngụy phiệt vừa phạm phải sai lầm, Ngụy Thư Du vừa bị tước chức phủ doãn ở kinh thành. Mà Mục Hợp thị lại có vị hoàng hậu cùng ba vị hoàng vị trong hậu cung, đương nhiên chính là gia tộc chạm tay liền bỏng trong thiên hạ.


      Quan quân bây chặt bãi săn, tiến hành điều tra lấy mẫu, kiểm tra mọi người. Rừng Tây Bạch bị phong tỏa, nghiêm cấm ngoại nhân ra vào, ngay cả thư ra vào cũng chịu quản chế nghiêm ngặt nhằm tránh tạo cơ hội cho phạm nhân núp, tìm cách kim thiền thoát xác. Hoàng thất Đại Hâ biểu lộ đồng tình lớn với mất mát của Mục Hợp thị, hết mình ủng hộ bọn họ truy tìm hung thủ, cho nên buổi săn liền bị ngừng lại.


      Ở phía Tây Nam bãi săn, doanh địa của Yến Tuân tại chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch, rèm cửa bằng da gấu nặng nề khẽ động, luồng gió lạnh qua khe cửa thổi vào. Ngọn đèn thư án khẽ độngm nam tử thân trường bào nguyệt sắc ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh lộ vẻ thâm thúy.


      “Thế tử, nương có trong này?”


      Hai mắt A Tinh xoay vòng trong doanh trướng, sau đó liền quay người lui ra ngoài. Yến Tuân khẽ nhướng lông mày, cất giọng hỏi: “Là chuyện gì?”


      “Vừa rồi Thập tam điện hạ phái người đưa tới vật này, là cho nương.”


      Chân mày Yến Tuân nhất thời khẽ nhíu lại, để cuốn sách trong tay xuống, : “Ừ, để xuống đó trước .”


      “Dạ.” A Tinh đáp ứng tiếng rồi lui ra.


      Ngoài trướng gió vẫn gào thét đập ầm ầm vào nóc lều. Yến Tuân nhìn tấm rèm khẽ nhúc nhích, hồi lâu cũng động, cuối cùng cau mày liếc nhìn bao y phục thư án, lẳng lặng tiếng nào.


      Bao y phục rất to, mặt ngoài dùng chỉ tử kim thêu hình hồ sen trắng dưới đêm trăng, hai đầu được buộc chặt, nhìn bên trong là gì.


      Yến Tuân chỉ nhìn cái, sau đó như có chuyện gì xảy ra xoay đầu tiếp tục xem sách. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được ràng ngay cả tiếng bước chân binh sĩ lại bên ngoài, nhưng vì sao, trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, lại đột nhiên cảm thấy phiền não thể xem tiếp.


      đứng dậy, đến trà án rót chén trà. Hương trà thơm ngát, là trà tiến cống vừa được đưa tới từ Lĩnh Nam, Triệu Chính Đức thích uống trà nên phân phát cho mọi người trong cung. Lĩnh Nam thừa thải tơ lụa và lá trà, loại trà này có tên là Hồng Nữ, tương truyền là dùng xử nữ tướng mạo đoan trang dùng đầu lưỡi ngắt xuống vào buổi sáng sớm, cực kỳ trân quý. thể mùi vị này tốt hơn lá trà bình thường ở chỗ nào, nhưng cảm giác vẫn tốt hơn nhiều so với khi uống các loại trà khác.


      Dựa vào thân phận của Yến Tuân, dĩ nhiên là vô phúc hưởng dụng cống phẩm, nhưng ai biết được, chủ nhân sau màn của trà trang giàu có nhất Lĩnh Nam lại chính là vị Bắc Yến thế tử bị giam ở chốn thâm cung này. Chuyện này, ngay cả vương ở đất phong Lĩnh Nam là Mộc gia cũng biết được.


      Yến Tuân bưng chén trà trở lại trước thư án, mùi thơm của trà xanh tựa hồ giúp cho tâm tình của tĩnh lặng trở lại. nhàng híp nửa mắt, sắc mặt lạnh nhạt, lúc bước vô cùng bình tĩnh nhưng ngay lúc ngồi xuống ghế, bàn tay lại đột nhiên khẽ chao, chén trà lập tức đổ sang bên, toàn bộ nước trà nhanh chóng thấm ướt bao y phục.


      Nam nhân sắc mặt vẫn bình tĩnh, lặng lặng nhìn nước trà chậm rãi loang rộng, hề có chút kinh hoảng nào, hồi lâu sau lại bỗng nhiên lẩm bẩm: “Bị ta làm ướt rồi, theo lý nên mở ra hong khô.”


      Đến khuya Sở Kiều mới trở về, nghe A Tinh bẩm báo liền tới lều của Yến Tuân, lên tiếng hỏi: “Yến Tuân, huynh tìm ta?”


      “Ừ.” Yến Tuân đặt sách xuống, đứng lên bước ra khỏi thư án, thân trường bào xanh nhạt dưới ánh đèn dầu càng thêm nhu hòa, “Muội trở lại rồi, bên ngoài có lạnh lắm ?”


      “Vẫn ổn.” Sở Kiều đến cạnh chậu than, tháo bao tay da ra sưởi ấm tay, vừa hơ vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Huynh có chuyện tìm ta?”


      “Cũng có gì, vừa nãy Vu Hòa Điền có đến, gần xa muốn dò xét hướng ta hôm qua.”


      Sở Kiều lạnh lùng cười tiếng, “Bọn họ bây giờ là kiến bò chảo nóng, Vu Hòa Điền nhiều năm đóng ở phía Bắc, từ Tham tướng nho lên, mấy năm Triệu Triệt bị đày biên thành cũng coi như là có chút giao tình với . Nếu phải Triệu Triệt đắc đạo sao có thể gà chó lên trời theo? Hôm nay Triệu Triệt gặp nạn, dĩ nhiên tất phải ra tay giúp chút ít. Bất quá ta đoán phải là do Triệu Triệt sai tới, Triệu Triệt vốn kiêu ngạo, dư hơi làm ra mấy chuyện này.”


      Yến Tuân gật đầu, “Năm đó ở biên cương phía Bắc, cũng coi như có chút qua lại với phụ thân cùng các huynh trưởng ta.”


      “Vu Hòa Điền là tiểu nhân, năm đó chính là người hiến bản đồ địa hình Bắc Yến lên kinh, bán đứng Bắc Yến, hôm nay còn dám tới thăm dò. Huynh cần để ý, cứ giao cho ta xử lý.”


      “Ừ, ta cũng muốn gặp lại .”


      Ngọn đèn khẽ chao, Sở Kiều lắc lắc chân, nhích tới gần chậu than hơn, : “Tốt nhất là tìm phương thức thích hợp, làm cho Triệu Triệt biết tối nay Vu Hòa Điền tới đại doanh chúng ta. Dựa vào cá tính đa nghi của , nhất định có lòng đề phòng, để ý đến lời của Vu Hòa Điền. Chuyện như vậy, cần chúng ta tự mình ra tay.”


      “Ừ.” Yến Tuân gật đầu, “Muội bố trí .”


      “Đúng rồi Yến Tuân, huynh tìm ta là để chuyện này sao?”


      phải.” Yến Tuân đứng dậy, tới sau trướng lấy ra cái hộp bằng bạch ngọc, : “Văn Đình hôm qua đưa tới kiện xiêm y, chắc là gấp gáp cầm nhầm, hình như là y phục nữ nên cho muội đấy.”


      Sở Kiều nhận lấy, cau mày : “Quý Văn Đình thường xuyên tặng lễ vật cho huynh, lần này sao lại thất thố như vậy?”


      Sở Kiều mở ra nhìn, hai mắt khỏi tỏa sáng, bên trong hộp chính là kiện áo choàng bằng lông chồn trắng, toàn bộ phải may bằng da thân chồn mà bằng lông đuôi, màu lông trơn bóng chút tạp sắc, mềm nhẵn mịn màng như tơ lụa thượng hạng. Ống tay áo viền lông tơ ở phần bụng tuyết điêu, vạt áo điểm ngọc trai Đông Châu, tỏa quang hoa chói mắt, vừa nhìn liền biết vật này chính là cực phẩn thượng đẳng.


      Sở Kiều khỏi sửng sốt, : “Quý Văn Đình này quả ra tay hào phóng mà.”


      Yến Tuân cũng tiếp lời mà chỉ xoay người trở về trước thư án.


      “Vậy ta trước đây.”


      “À, chờ chút.” Tựa hồ như chợt nhớ tới cái gì, Yến Tuân đưa qua gói quần áo, : “Thiếu chút nữa quên, này là Triệu Tung vừa mới phái người đưa tới cho muội.”


      Sở Kiều nhận lấy, vừa sờ liền biết là thứ gì, định rời lại nghe Yến Tuân hỏi: “Muội mở ra xem là gì sao?”


      “Là áo da tuyết của người Tây Sắt Nga, hôm trước muốn đưa cho ta, ngờ lại đưa đến tận đây.”


      “Ra thế.” Yến Tuân gật đầu, : “Tây Sắt Nga năm xưa cùng phụ thân ta giao tình khá tốt, quan hệ tệ. Bọn họ có năm sáu quận phát sinh bạo động, mặc dù chỉ là kiện áo choàng, nhưng vị thế tại của chúng ta đặc thù, nên dùng để tránh tị hiềm hơn.”
      *Suy nghĩ của Whitenavy = ghen, muốn chị xài nên bày trò >.<


      “Ta hiểu.” Sở Kiều gật đầu, “Ta cũng sớm nghĩ tới, chẳng qua muốn trực tiếp làm Thập tam mất mặt mà thôi, huynh cũng biết vốn tương tối nhiệt tình.”


      “Muội trước giờ làm việc luôn chu toàn, ta rất yên tâm. muộn, nghỉ ngơi sớm .”


      “Ừ, huynh cũng ngủ sớm chút.”


      Sở Kiều đáp tiếng rồi xoay người ra ngoài. lát sau, A Tinh gấp gáp chạy vào, lo lắng với Yến Tuân: “Thế tử, sao nương lại cầm kiện xiêm y kia rồi? Đó là vật hiếm Ô tiên sinh cố ý tìm mua về từ Bắc Minh Uyên, thế tử phải tính toán tặng cho phu nhân của Đông Nhạc Thương làm hạ lễ sinh thần sao?”


      Yến Tuân cúi đầu đọc sách, cũng ngẩng đầu lên mà chỉ giọng : tìm thứ khác, tìm được cần tặng nữa.”


      A Tinh nhất thời trợn mắt há hốc mồm, đến khi kịp phản ứng Yến Tuân rời khỏi thư án, vào bên trong chuẩn bị ngủ.


      Bên ngoài bão tuyết bay mịt mù, đêm này, ngoại trừ doanh địa của Yến Tuân, những người còn lại ai có thể yên giấc.
      Last edited: 2/11/15

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương này Yến Tuân rất dễ thương.
      Winter thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      chuẩn rồi :v a thấy có người tặng chị áo cũng tặng luôn cho bằng người ta ^^
      whitenavy thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 054: biết sống chết

      Mặc dù Mục Hợp thị xảy ra chuyện, nhưng buổi săn của hoàng thất Đại Hạ chỉ ngừng tạm thời, sau đó lại tiếp tục diễn ra như cũ.


      Bình nguyên Hồng Xuyên thuộc địa phận đế đô Chân Hoàng có nhánh sông Xích Thủy cắt ngang, con nước cuồn cuộn, mênh mông vô bờ. Địa hình bình nguyên bằng phẳng lại rộng bát ngàn, xác là địa phương cưỡi ngựa săn thú vô cùng tốt. Bên dưới bầu trời đầy trăng sao, cánh đồng tuyết rộng lớn xuất vô số đống lửa, chiếu sáng bừng doanh dàn trải trùng điệp gần mấy trăm dặm. Tối nay trời tốt, có gió tuyết, nhiệt độ cũng ấm hơn, hơn vạn đám quyền thân quý tộc Đại Hạ phân tán bãi săn, nướng thịt phi ngựa, bắn tên so đao, nhảy múa uống rượu, phi thường náo nhiệt. Trong tai nghe được đều là thanh của thảo nguyên, chóp mũi ngửi thấy đều là mùi thơm của món ăn đồng nội ở bốn phía.


      Sở Kiều khoác áo lông trắng như tuyết, chân mang giày cùng màu, cưỡi lưng chiến mã, mái tóc dài được buộc lên đơn giản, đội mũ bằng lông chồn tuyết, lộ ra khuôn mặt nhắn bên dưới, trong bóng đêm hai mắt nàng lấp lánh như sao, sáng ngời động lòng người.


      Yến Tuân quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt đánh giá Sở Kiều phen, sau đó cười : “A Sở trưởng thành rồi.”


      Thiếu nữ nhăn trán, cau mày nhìn về phía Yến Tuân, “Huynh lớn hơn ta được bao nhiêu? Chớ có ở trước mặt ta làm như mình lớn lắm.”


      Yến Tuân nghe vậy ha ha cười tiếng, định mở miệng đột nhiên nghe có tiếng vó ngựa chạy tới gần, ngẩng đầu nhìn lại thấy là Triệu Tung thân y phục tung bay, ngoài khoác áo choàng phi tới nhanh như điện, vừa thúc ngựa vừa la lớn: “A Sở, A Sở!”


      Yến Tuân nhướng mày, trong giọng có chút bực bội, “Sao lại gọi muội như vậy?”


      Sở Kiều hừ , “Còn phải là học theo huynh sao.”


      Triệu Tung mang theo hai mươi hạ nhân dùng khí thế như trận gió chạy tới, cười híp mắt cất tiếng : “Ra các người cũng ở đây.”


      “Tiệc đốt lửa nướng thịt, tất cả mọi người đều ở đây.” Thanh Yến Tuân vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong đó lại có chút xa cách đối với người ngoài. Sở Kiều nghi ngờ quay đầu lại nhìn , chân mày khẽ chau.


      Cũng may Triệu Tung cũng cảm giác được, chỉ ý vị nhìn Sở Kiều từ xuống dưới, : “A Sở, sao mặc áo da ta đưa? ấm sao?”


      Sở Kiều gật đầu, nở nụ cười ấm áp đáp: phải, rất ấm. Chỉ là tối nay quá lạnh nên ta thấy cần mặc.”


      “Ừ.” Triệu Tung vỡ lẽ rồi liên tiếp gật đầu, ca ngợi: “Bất quá mặc cái áo lông này nhìn cũng rất đẹp.”


      “Ta nghe A Tinh , đằng kia thi cưỡi ngựa với so bắn tên, sao Thập tam điện hạ qua đó tham gia náo nhiệt.” Yến Tuân ở bên đột nhiên mở miệng hỏi.


      Triệu Tung sửng sốt, mặt nhất thời có chút đỏ lên, làm sao có thể là vừa nhìn thấy Sở Kiều liền vội vàng bỏ cuộc chạy tới đây chứ? Ấp úng hồi lâu mới trả lời: “Mấy trò đó cũng có gì vui, ta chơi chán rồi. Còn bằng đứng ở đây ngắm cảnh vạn dặm đóng băng, cho nên mới chạy tới đây tìm chút yên tĩnh.”


      “Vậy sao?” Yến Tuân đột nhiên cười : “Vậy đúng dịp, chúng ta còn định sang đó tham gia náo nhiệt đây, vốn còn tính gọi Thập tam điện hạ cùng , bây giờ xem ra có cơ hội rồi.”


      “Hả?” Triệu Tung sửng sốt, hai mắt nhất thời trợn lớn, há mồm cứng lưỡi, lúc sau mới hỏi Sở Kiều: “Các người cũng muốn tới đó à?”


      Sở Kiều tức giận trong bụng, len lén kéo ống tay áo Yến Tuân. Ai ngờ lại trở tay nắm chặt lấy tay nàng, tay còn lại kéo cương ngựa, cười : như vậy, quấy rầy Thập tam điện hạ thanh tĩnh nữa.” Dứt lời liền kéo Sở Kiều thúc ngựa .


      “Này! Này!” Triệu Tung ở đằng sau kêu to hai tiếng nhưng cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hai người.


      “Huynh làm gì vậy?” Vừa mới xuống ngựa, Sở Kiều liền giật tay ra khỏi tay Yến Tuân, tức giận .


      Yến Tuân cũng , chỉ mím môi nhìn nàng, nhưng bộ dáng kia lại có chút đắc ý vui sướng. Sở Kiều nhìn thấy, bụng lửa giận cũng dần tiêu tan.


      Tính ra, nam nhân này lâu lộ ra bộ mặt vui vẻ trẻ con như vậy.


      Thiếu nữ thở dài, bất đắc dĩ theo phía sau.


      Ngay lúc đó, lại có tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên, Sở Kiều và Yến Tuân sửng sốt, đồng thời quay lại, chỉ thấy Triệu Tung mang theo đám thị vệ chạy tới, ra vẻ kinh ngạc : “Ai nha, các ngươi cũng ở đây à? Đằng kia gió lớn quá nên ta định hơ lửa. Nếu gặp nhau, vậy cùng .”


      Cho dù Yến Tuân có giữ phong độ tốt đến cỡ nào sắc mặt cũng nhịn được biến thành màu đen. Sở Kiều phì cái, sau đó liền cười ra tiếng. Triệu Tung hiển nhiên cũng biết lý do đưa ra cũng quá mức miễn cưỡng nên chỉ ha ha cười hai tiếng, sau đó tiến lên dẫn đường cho hai người.


      Doanh địa rộng lớn chìm trong tiếng cười vui vẻ, từng đống lửa được đốt lên khắp nơi, mùi thịt nướng tỏa bốn phía. Ba người lại trong đám người, mấy tên hầu cận theo sau. Đột nhiên đằng xa vang lên tiếng người ồn ào, ba người vừa đến gần nhìn thấy là hơn hai mươi đại hán vạm vỡ cuốn tay áo vật nhau trong tuyết, tiếng hò hét vang dội ở hai bên. Ở mặt khác, thiếu nữ mặc kỵ trang khoác áo lông màu hồng ngồi lưng ngựa, dung mạo kiều mỵ, thân hình yểu điệu giương cung bắn vèo vèo ra ba mũi tên, tất cả đều trúng ngay hồng tâm cách đó hơn ba trăm mét.


      Đám người vây xem đều trầm trồ khen ngợi, thiếu nữ buông cung xuống, dương dương đắc ý nhìn chung quanh lượt. Đột nhiên thân thể nàng lao lên như viên đạn, dẫm lên vai gã đại hán, vung ngọn roi trong tay quất lên người những đại hán khác, cười to : “Ta và nhóm, các ngươi cùng tiến lên .”


      “Trát Mã?” Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, quay đầu nhìn Yến Tuân.


      Nhiều năm ăn ý làm cho Yến Tuân nhanh chóng hiểu nàng lo lắng cái gì, gật đầu. Ngay sau đó hai người đồng thời xoay người rời .


      “Đứng lại!” tiếng kêu khẽ đột nhiên truyền đến.


      Ngọn roi đỏ thẫm linh hoạt như rắn vọt tới trước mặt, Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt lấy ngọn roi, quấn mấy vòng quanh tay rồi dùng lực kéo căng.


      “Vừa tới muốn rời , Yến thế tử, ngươi là rùa đen hay sao?


      Thiếu nữ tung người nhảy xuống mặt đất, tất cả liền lập tức nhường đường. Đám con cháu các gia tộc khác khỏi thầm có chút hả hê cùng hưng phấn mong chờ nhìn. Gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc cùng Yến thị ở Bắc Yến vốn là cừu địch, thiếu nữ này là nữ nhi mà lão Ba Đồ sủng ái nhất, địa vị ở Tây Bắc còn cao hơn cả Trát Lỗ vốn là thế tử. Nàng ta từ trước đến giờ bạo ngược, tại chạm mặt thế tử Bắc Yến cửa nát nhà tan, xảy ra va chạm nảy lửa gì.


      “Trát Mã.” Yến Tuân xoay người lại, vẻ mặt thờ ơ, cất giọng bình tĩnh : lâu gặp.”


      “Đúng vậy.” Trát mã đắc ý cười : “Kể từ khi vương tộc Bắc Yến chết hết, ta cũng chưa từng gặp lại ngươi, nghe ngươi tại co đầu rút cổ ở trong cung Thịnh Kim. Ta còn tưởng đời này cũng có cơ hội gặp lại được Yến thế tử nữa chứ. Hôm nay đúng phải cảm ơn ông trời để cho ta gặp được hậu nhân Yến gia uy chấn Bắc cương ngày xưa.”


      “Trát Mã! năng chú ý chút!” Triệu Tung đột nhiên tiến lên, trầm giọng : “Thân là nữ tử mà lại ăn cay nghiệt ở trước đám đông như vậy, lão Ba Đồ dạy dỗ nữ nhi như vậy sao?”


      “Phụ thân ta dạy ta thế nào còn tới phiên ngươi tới quản! Đừng tưởng rằng có Ngụy phiệt làm chỗ dựa ngươi có thể hô to gọi với ta!”


      “Muội muội, có người khi dễ muội sao?” giọng tráng kiện đột nhiên vang lên từ phía sau, Trát Lỗ bước lên phía trước, thân hình cao to như ngọn núi , rất khó làm cho người khác tin tưởng và Trát mã là cùng mẹ sinh ra.


      có.” Trát Mã lớn tiếng : “Chỉ bằng bọn họ mà khi dễ được ta sao.”


      “Ngươi…”


      “Thập tam điện hạ, cần để ý tới bọn họ, chúng ta .” Yến Tuân đưa tay khoác vai Triệu Tung tức sùi bọt mép, ánh mắt bình tĩnh, mặt vẫn chút thay đổi chậm rãi . xong, xoay người định rời .


      “Muốn ?” Trát mã đột nhiên cười lạnh tiếng, lớn tiếng quát lên: “Cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay !”


      Trong phút chốc, hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, chỉ thấy Trát Lỗ khẽ động chiếc eo thon, giương cung lắp tên, mũi tên như sao băng bay thẳng về phía lưng Yến Tuân.


      chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ thấy thiếu nữ vẫng đứng bên cạnh Yến Tuân xoay người như cơn gió lốc, vạt áo lông bay múa trong gió, bàn tay vươn ra như ảo ảnh, năm ngón tay như lưới, chỉ phát liền bắt được đuôi mũi tên, ngay sau đó trở tay ném ngược lại, động tác mạnh mẽ dứt khoát, vô cùng gọn gàng, chút dư thừa. tiếng rắc giòn tan vang lên, nhìn lại thấy mũi tên kia cắm chặt thân cung của Trát mã, thiết mộc trường cung trong nháy mắt liền gãy đôi thành hai nửa, rơi xuống mặt đất.


      Mọi người ở trường vô cùng sợ hãi, gian mảnh tĩnh mịch, có nửa tiếng động .


      cơn gió mạnh nhất thời thổi đến, thiếu nữ hai mắt đen nhánh, màu da trắng như tuyết, ánh mắt chút nhiệt độ nhìn vị quận chúa Tây Bắc trợn mắt há hốc mồm. Nàng mở miệng, ngữ điệu rất nhưng đủ để cho toàn trường nghe nàng gì.


      Sở Kiều lạnh lùng nhìn Trát Mã cái, sau đó xoay người sang chỗ khác, giọng nàng phiêu đãng trong cơn gió Bắc, chỉ có bốn từ: biết sống chết.”


      “Ngươi, ngươi đứng lại!” Trát Lỗ giận dữ, nhất thời định đuổi theo.


      “Muội muội.” Trát Lỗ ôm lấy Trát Mã, trầm giọng : “Yến hội bắt đầu rồi, chuyện này hãy tính sau .”


      Xa xa đèn đuốc sáng trưng, thịnh yến mừng mùa săn của Đại Hạ rốt cuộc bắt đầu.


      *Suy nghĩ của whitenavy: Sở Kiều oai quá >.<
      Nhã Tịnh, phuongvutytyWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :