1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 049: Thập tam hoàng tử

      Tám năm rồi mới nàng trở lại nơi này.


      Mặt trời mùa đông treo cao, tỏa ánh sáng xuống cánh đồng tuyết bằng phẳng, Sở Kiều đĩnh đạc ngồi lưng ngựa, nhìn cờ trướng rực rỡ bay phấp phới trước mặt, trí nhớ ào đến như thủy triều.


      Tám năm trước, ngay cánh đồng tuyết này, nàng lần đầu tiên đặt chân đến đại lục Tây Mông, đứng giữa màn giết chóc ngập ngụa mùi máu tanh nồng, nàng quần áo lam lũ tay tấc sắt nỗ lực tìm đường sống bãi đất trống chỗ trốn. Thời gian trôi qua trong thoáng chốc, hôm nay cũng ở cánh đồng này, nhưng nàng lại ngồi lưng ngựa, đối mặt với đám hài tử lạnh run trong lồng tre kia, cung tên trong tay bị nàng siết chặt như muốn gãy vụn.


      “A Sở.” Yến Tuân lập tức quay đầu nhìn lại, chân mày khẽ nhíu, “Muội sao rồi?”


      có chuyện gì.” Sở Kiều lắc đầu, “Ta vẫn ổn.”


      tiếng trống vang lên, tiết trời rét lạnh như vậy nhưng hán tử đài cao vẫn để dùng cánh tay trần trụi mạnh mẽ đánh dùi lên mặt trống. Tiếng trống ầm ầm đều nhịp như thẳng vào xương sống người nghe, hán tử đầu đầy mồ hôi, đầu quấn khăn đỏ, vừa đánh trống vừa cao giọng hét lớn. Đám hạ nhân Mục Hợp thị cũng đồng loạt hô to, tất cả đều mặc nhuyễn giáp bằng da sư tử biển cao cấp, hông thắt đai lưng nạm vàng, đứng chung chỗ vô cùng chói mắt, có điều khó tránh khỏi vẻ tục khí như nhà giàu mới nổi.


      “Mục Hợp thị hổ là đệ nhất thế gia trong viện trưởng lão, da sư tử biển cũng có thể cho hạ nhân làm nhuyễn giáp, quả nhiên quyền cao chức trọng, tiền bạc như nước.”


      Sở Kiền nghiêng đầu nhìn sang, bên trong chiếc lều da màu tím thẫm dưới tán cờ trướng có công tử dung mạo tuấn lãng ngồi đó, ánh mắt dài hẹp, khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt trắng như ngọc, môi hồng như máu, thân áo choàng bằng lông ưng, cổ áo viền lông chồn tuyết, thần thái vô cùng ung dung.


      Người này Sở Kiều biết lâu, ban đầu cũng vào mùa này, cùng mảnh đấy này, cũng từng chỉa mũi tên về phía nàng.


      Cảnh tiểu vương gia nhấp ngụm trà, cười híp mắt với Linh vương thiếu tử bên cạnh: “Chung Ngôn, Linh vương gia cũng là phú giáp phương, có phải cũng có đội thân vệ trang bị bằng nguyễn giáp da sư tử biển ?”


      Triệu Chung Ngôn khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cũng coi như đoan chánh, nghe vậy liền cười ha hả tiếng, đột nhiên : “Nhà chúng ta giống như dòng suối bên hồ lớn, làm gì có khả năng ra tay hào phòng như vậy? Cảnh Hàm, ngươi chê cười ta sao?”


      “Da sư tử biển có gì đặc biệt hơn người chứ, ngày nào đó ta dùng Bích Lạc sa trang bị cho đội cận vệ của mình, đó mới gọi là ra tay hào phóng.”


      Cảnh tiểu vương gia và Linh vương thiếu tử nghe vậy đều cười ha hả, Lạc Hình tướng quân khoác tay lên bả vai của thiếu niên vừa mở miệng, cười : “Thập tam điện hạ, nếu ngài dùng Bích Lạc sa để trang bị cho đội cận vệ của mình, ngay cả Thái tử Biện Đường cũng phải cúi đầu chịu thua với ngài rồi.”


      Triệu Tung nhăn trán, định mở miệng khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy thân ảnh mảnh mai phía sau đội cờ, lập tức bậc dậy khỏi ghế, xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Chờ ta trở lại rồi tiếp tục lý luận với các ngươi.”

      ……………………………………………………………………………………

      “Chà, cũng tới sao?” Thiếu niên len lỏi qua đám người đông đúc, chạy đến khéo tay thiếu nữ, hưng phấn kêu to.


      Yến Tuân đứng sau Sở Kiều, hai mắt khẽ nheo lại trong giây lát nhưng vẫn thờ ơ vuốt cằm, “Thập tam điện hạ.”


      “Yến thế tử, lúc nãy có nhìn thấy ngươi. Ngươi làm gì cũng chạy tới đây?”


      Yến Tuân mỉm cười, gật đầu : “Tại hạ rảnh rỗi, cả ngày ở trong Oanh Ca viện có gì đứng đắn để làm.”


      “Ha ha, ngươi bớt khiêm nhường .” Triệu Tung vui vẻ nở nụ cười để lộ hàm răng trắng noãn, “Mấy ngày trước Giao tiên sinh còn mang thi từ của ngươi đến bắt ta học hỏi. Haiz, ai bảo ngươi dùng mấy câu chữ khó hiểu như vậy để làm gì chứ, ta xem hồi lâu vẫn hiểu, rốt cuộc bị phạt chép thơ hai trăm lần, Tiểu Đức Tử bây giờ còn ở trong cung viết thay ta kìa.”


      “Ồ? Thập tam điện hạ vẫn chưa tốt nghiệp Thái Học Viện* sao?”
      *Thái Học Viện = trường cho con cháu hoàng tộc


      “Còn ba tháng nữa.” Triệu Tung vừa vừa liếc nhìn Sở Kiều, nhe răng cười : “Ba tháng nữa ta tròn mười tám tuổi, có thể lập phủ cưới vương phi rồi.”


      “Vậy sao?” Yến Tuân : “Vậy xin chúc mừng Thập tam điện hạ.”


      cần, cần, đến lúc đó ngươi chuẩn bị phần đại lễ là tốt rồi.” Triệu Tung cười , sau đó liền lôi kéo tay áo Sở Kiều, “Yến thế tử, cho ta mượn người dùng chút được ?”


      Yến Tuân nghiêng mắt nhìn về phía Sở Kiều, thấy nàng phản đối mỉm cười gật đầu.


      “Ha ha, đa tạ Yến thế tử! A Sở, theo ta!”


      Thân ảnh hai người lập tức liền biến mất trong đám đông, Yến Tuân thân trường bào lông đen, màu tóc đen bóng, con ngươi sâu như biển dần dần mất độ ấm, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa.


      “A Sở, nhìn chút xem đây là cái gì?”


      Sở Kiều cầm lấy cái hộp màu vàng Triệu Tung nâng niu vô cùng cẩn thận, mở ra thấy là loạt những thanh gỗ dài , đầu có chút phấn đỏ, thoạt nhìn vô cùng quen mắt.


      “Diêm?” Thiếu nữ khẽ nhíu mày, “Dùng để nhóm lửa.”


      “A! A Sở, là lợi hại!” Triệu Tung chậc lưỡi suýt soa, giơ ngón tay cái lên, “Sao cái gì cũng biết vậy? Đây là vật tiến cống của người phương Tây dâng lên cho phụ hoàng, đến ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy. nhìn xem, thứ như vậy mà có thể đốt ra lửa, có phải rất thần kỳ ?”


      Sở Kiều mỉm cười, gật đầu đưa tay gõ lên trán Triệu Tung, cười : “Ừ, đúng là rất thần kỳ, đồ thần kỳ như thế bảo sao ngươi thu về làm của riêng.”


      “A Sở!” Triệu Tung che trán, buồn bực hét lớn: bảo được gõ đầu của ta.”


      Sở Kiều nhún vai, gõ.”


      “A Sở.” Triệu Tung vây quanh người Sở Kiều, nghiêm mặt : “Ta có chánh tìm , hôm nay sao lại theo Yến Tuân đến chỗ này? Có biết Gia Cát Nguyệt trở lại rồi hay ? Nếu để cho gặp được , phải là gặp tai vạ đến nơi rồi hay sao?”


      Sở Kiều cảm thấy ấm áp trong bụng, vỗ vỗ bả vai Triệu Tung, : “Yên tâm, ta tự có biện pháp.”


      “Haiz.” Triệu Tung thở dài, “Dù sao cũng luôn có biện pháp, là ta phí tâm lo lắng rồi.”


      phải đâu.” Sở Kiều cười : “Ngươi coi ta là bằng hữu nên mới lo lắng như vậy, ta rất cảm kích.”


      “Rất cảm kích sao?” Triệu Tung nhất thời trở nên hăng hái, cười híp mắt hỏi tới: “Vậy cũng đừng theo Yến Tuân trở về Bắc Yến nữa, ở lại đây với ta được ?”


      được.” Sở Kiều trực tiếp phủ quyết, “Những chuyện khác đều được, chỉ riêng có chuyện này là được.”


      Triệu Tung nhất thời thở dài, ủ rũ buông thõng vai, mặt lộ vẻ ‘biết ngay mà.’


      Nghĩ lại, hai người bọn họ quen nhau cũng sáu bảy năm. Ban đầu theo Yến Tuân, tất cả đều cho rằng nàng là nha hoàn thiếp thân của Yến Tuân, ai hoài nghi thân phận của nàng hay cất công điều tra lai lịch nữ hài tuổi còn như vậy. Gia nhân cũ của Yến Tuân đều chết hết, hạ nhân Gia Cát gia cũng có cơ hội nhìn thấy nàng, người duy nhất biết chỉ có Gia Cát Nguyệt, nhưng tại sao vẫn ra. Hơn nữa, tháng sau khi chuyện xảy ra, rời khỏi thành Chân Hoàng, đến Ngọa Long sơn dưỡng bệnh, sau đó hề trở lại lần nào.


      Những năm qua, mặc dù đám con cháu quý tộc từng nhìn thấy nàng trong bãi sân lần đó, nhưng bọn họ mắt cao hơn đầu, sao lại chịu nhìn tiểu nô lệ đầu bù tóc rối nhiều hơn cái. Ngay cả Ngụy Thư Du đối với nàng thù sâu như biển cũng chỉ cho rằng nàng là nha hoàn bên người của Yến Tuân, mấy lần công kích trả thù đều nhắm vào Yến Tuân, hề để ý đến nàng.


      Song cuộc sống bình thản như vậy lại thay đổi sau khi gặp phải Triệu Tung. Tiểu hoàng tử chỉ có duyên gặp gỡ nàng hai lần này chỉ liếc cái liền nhận ra nàng chính là tiểu nha hoàn của Gia Cát gia nhiều lần trêu cợt mình. Nhưng lại rất nhân nghĩ, hề ra, thậm chí còn thầm trợ giúp hai người trong lúc đám hoàng thất quý tộc tập thể bỏ đá xuống giếng, lần này tới lần khác giúp bọn họ vượt qua khó khăn.


      tình mà , coi như là bằng hữu duy nhất ở đế đô của hai người. Chỉ tiếc, Triệu Chính Đức là phụ thân , chính là hoàng tử Đại Hạ, đối với điểm này, chỉ e Yến Tuân vĩnh viễn cách nào quên được…
      Last edited: 31/10/15
      Nhã Tịnh, phuongvutytyWinter thích bài này.

    2. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 50: Thua ở chỗ nào

      “A Sở.” Triệu Tung đưa cái hộp đến, : “Cái này cho .”


      Sở Kiều sửng sốt, “Như thế sao được? Đồ quý trọng như vậy?”


      “Ai nha, cứ cầm .” Triệu Tung thêm, nhét cái hộp vài trong tay Sở Kiều, “Ta cầm cũng vô dụng, biết con người ta rồi đấy, đồ mới mẻ chơi chút liền chán, đến lúc đó cũng cho người khác mà thôi, bằng cho trước. Yến Tuân cũng là tên tim lạnh phổi lạnh, thân thể yếu đuối, trời lạnh như thế này còn phải bôn ba khắp nơi. Ta nghe mới vừa trở về từ phương Bắc, có phải ?”


      “Ừ.” Sở Kiều gật đầu, : “Ta phía Bắc bàn chút chuyện mua bán, là việc làm ăn của Yến thế tử ở Bắc Yến.”


      “Trong cung của ta có áo da tuyết vừa được đưa tới từ Tây Sắt Nga*, đặc biệt ấm áp, chờ ta trở về cho người mang đến cho , cơ nhớ phải thường xuyên khoác nó vào.”
      *Tây Sắt Nga = nước Nga ngày nay


      “Ừ.” Sở Kiều cười tiếng, “Đạ tạ.”


      “Thành giao, ta về trước đây.”


      Sở Kiều sửng sốt, “Ngươi tham gia trận săn sao?”


      Triệu Tung lắc đầu, “Buổi săn kéo dài mấy ngày rồi, hôm nay là săn người, đám người vây bắn mấy tiểu nô lệ, ta có ham thích biến thái đó. Ta chính là tới tìm thôi, bây giờ tìm được rồi nên ta muốn về trước.”


      Sở Kiều gật đầu, định mở miệng đột nhiên nghe được tiếng thái giám kêu to, “Ai ui ui, tiểu tổ tông, nô tài có ý đó!”


      Hai người Sở Kiều quay đầu lại, chỉ thấy hai thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đứng trước lều của Triệu Tung, vai kề vai, bộ dạng có bảy tám phần giống nhau. Trong đó mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén, thân áo trường bào xanh lam, bên ngoài khoác áo lông dày, nhìn qua giống như con báo cường tráng. Người còn lại thân áo lông xám trắng có hơi cũ, chỉ dài đến mắt cá chân, ánh mắt lãnh đạm như băng tuyết. Phía sau bọn họ cũng chỉ có thưa thớt vài hạ nhân thấp bé, cũng có xe ngựa.


      Thiếu niên áo lam nhìn chằm chằm gã tiểu thái giám nhị đẳng, tức giận : phải là ý đó, vậy là ý gì?”


      Tiểu thái giám bị đạp cước, cánh tay cơ hồ như muốn gãy rụng, suýt soa kêu lên: “Ý của nô tài, chỗ này là doanh địa của Thập tam điện hạ, Thập lục điện hạ thể dùng.”


      Thiếu niên nghe thế, ánh mắt nhất thời run lên, phát bắt lấy cổ áo của tiểu thái giám, tức giận : “Vậy ta bị phân tới chỗ nào?”


      “Ngài, ngài được phân tới bên cạnh cánh rừng phía Tây.”


      “Vậy sao?” Thiếu niên cười lạnh tiếng, là chỗ tốt mà, ta nhớ lầm đó là bên cạnh chuồng ngựa mà đúng ?”


      “Cái này, cái này… bọn nô tài cẩn thận, thể cho thứ súc sinh kia nửa đêm ầm ĩ quấy rầy mộng đẹp của Thập lục điện hạ.”


      “Vu Đức Lộc!” Thiếu niên trừng mắt, lớn tiếng quát: “Ngươi to gan!”


      “Thập lục!” giọng trầm thấp nhất thời vang lên, thiếu niên áo xám đưa tay ngăn ở trước người thiếu niên áo xanh, trầm giọng : “Đừng gây chuyện.”


      “Ta có gây chuyện sao?” Thiếu niên tức giận : “Thập tứ ca, ta , cùng là con của phụ thân, tại sao có người lại như trăng sáng có đầy sao vây quanh, còn có người lại bị phân đến ở cùng đám súc sinh kia. Còn phải là do đám cẩu nô tài này mang mắt chó coi thường người khác sao!”


      “Đừng nữa!” Thập tứ hoàng tử xoay đầu lại, tầm giọng với Vu Đức Lộc, “Lộc công công, phiền ngươi dẫn đường, đưa chúng ta đến trướng được phân.”


      “Dạ, vâng ạ.” Vu Đức Lộc liền lăn vòng bò dậy, trước dẫn đường.


      “Chờ chút!”


      Triệu Tung đột nhiên kêu lên tiếng, tiến lên mấy bước ra. Thập lục hoàng tử nhìn thấy liền trừng mắt, định xông lên phía trước lại bị Thập tứ hoàng tử kéo lại.


      “Thập tam ca.”


      Triệu Tung gật đầu, quay sang với Vu Đức Lộc: “Lộc công công, ta tham gia buổi săn hôm nay, chỗ này tặng cho Thập tứ đệ cùng Thập lục đệ.”


      Vu Đức Lộc nghe thế sửng sốt, cẩn thận nhìn vào mắt Triệu Tung cái, ngay sau đó hỏi: “Vậy còn ngày mai, ngày kế? Thập tam điện hạ vẫn tới sao?”


      Triệu Tung ha ha cười tiếng, : “Chuyện ngày mai đợi mai hãy , cho dù làm hàng xóm của bầy ngựa cũng sao. Đừng quên ta hồi bé cũng toàn ngủ trong chuồng ngựa, việc gì.”


      “Việc này…”


      Vu Đức Lộc còn định Thập tứ hoàng tử lại đột nhiên ngắt lời: “Đa tạ ý tốt của Thập tam ca, Thập lục đệ tuổi còn nên hiểu chuyện, chỗ này Thập tam ca cứ giữ . Thập lục, chúng ta .”


      Dứt lời liền lôi Thập lục hoàng tử xoay người rời . Vu Đức Lộc sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền vội vàng đuổi theo ở đằng sau. Sở Kiều tiến lên, chân mày khẽ nhíu, nhìn theo hướng hai người vừa rời .


      “Đó là Thập tứ, tên chỉ chữ Dương, tính tình cá biệt nhất trong các huynh đệ. có thể chưa từng nhìn thấy , mẫu thân và Thập lục là sủng cơ do thương nhân người Hãn hiến tặng cho phụ hoàng, xuất thân thấp hèn, bọn họ từ trước đến nay đều chỉ ở trong cung Tây Ngũ, rất ít khi ra ngoài.”


      “Ừ.” Sở Kiều gật đầu, lặng lặng .


      “Được rồi, ta trước, tìm Yến Tuân , nhớ cẩn thận Gia Cát Nguyệt chút, tối hôm qua ta có nhìn thấy , giống như lúc trước, phải đề phòng.”


      Sở Kiều gật đầu, “Ta biết rồi.”


      Triệu Tung mang theo thị vệ, trèo lên ngựa xong còn quay đầu lại : có chuyện gì cũng đừng vọng động, bọn người Cảnh Hàm ban đầu cũng từng gặp ngươi, cẩn thận để lộ thân phận. Ngụy Thư Du lần này cũng tới, và Yến Tuân phải biết nhẫn nhịn.”


      Thiếu nữ bất đắc dĩ thở dài, thúc giục: “Ta biết rồi, ngươi nhanh .”


      “Có chuyện mau phái người báo cho ta biết, chớ tự mình làm chuyện ngu ngốc.”


      Sở Kiều dở khóc dở cười, : “Nếu ngươi còn trời tối mất.”


      “Hừ.” Triệu Tung quay đầu ngựa, vừa vừa lầm bầm: “Cũng chỉ biết thúc giục đuổi ta , đồ vô lương tâm. Sớm muộn gì cũng biết ai mới là người có lòng nhất với mình.”


      Sở Kiều nhìn theo bóng lưng Triệu Tung dần dần rời , đột nhiên cảm thấy ánh nắng chiều ở phía Tây vô cùng ấm áp, khiền nàng cơ hồ hề cảm giác cái lạnh sắc nhọn của gió Bắc.


      đường trở lại, vô tình ngang qua cánh rừng phía Tây, nơi đó rất xa trung tâm, Thập tứ hoàng tử Triệu Dương và Thập lục hoàng tử Triệu Tường cùng mấy hạ nhân ở chung gian lều trướng. Sở Kiều thâm ghi nhớ trong lòng, chỉ liếc mắt nhìn thêm cái rồi xoay người về phía doanh địa của Yến Tuân.


      Vừa kéo màn trướng ra, huân hương lan thảo ấm áp nhất thời đập vào mặt, Yến Tuân cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ như viết gì đó, cất giọng bình tĩnh, “Triệu Tung rồi?”


      Sở Kiều nhìn Yến Tuân, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chậu than hơ ấm tay, “Huynh cũng tinh ý .”


      Yến Tuân thở ra hơi, đặt văn thư vừa viết xong lên thư án, quẳng bút xuống, : từ tham gia mấy tiết mục như vậy, cũng có gì lạ.”


      Nghe Yến Tuân nhàn nhạt ung dung dùng hai chữ ‘tiết mục’ để chỉ màn kia, chẳng vì sao trong lòng Sở Kiều lại khẽ run, nàng ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: tham gia, vậy còn huynh?”


      Yến Tuân cau mày, “Muội là hỏi trước kia hay bây giờ?”


      “Cả hai.”


      “A Sở.” Yến Tuân tiến lên đứng ở trước mặt Sở Kiều, : “Muội có biết năm đó phụ thân ta thua ở chỗ nào ?”


      Sở Kiều ngẩng mặt lên, cũng tiếng nào. Yến Tuân cười nhạt, nụ cười chứa chút khổ sở, nhưng cũng nhàn nhạt mang theo sát khí tanh nồng.


      “Ông ấy thua vì quá mềm lòng, thua vì quá nặng tình nặng nghĩa. Ông vốn từng có cơ hội phế Triệu Chính Đức tự mình đăng cơ làm hoàng đế, đem huyết mạch Yến thị trả lại gia phả Triệu thị, nhưng ông ấy lại làm. Sau đó ông cũng có cơ hội đánh bại Mông Điền đại tướng quân, nhưng ông ấy cũng làm. Cho nên cuối cùng ông ấy bị Triệu Chính Đức tịch thu gia sản, bị Mông Điền chém đầu. Ngay từ lúc tiến vào cung Thịnh Kim, ta thề, cả đời này quyết thể giống như thế.”


      Vị thế tử trẻ tuổi đứng dậy, thân hình cao ngất, mặt mũi tuấn lãng, ánh mắt đen nhánh, thâm thúy như biển cả, cất bước ra ngoài.


      Tay vừa vén màn trướng lên, thân thể thoáng dừng lại, trầm giọng tiếp lời: “Nếu như có cách nào tiếp nhận tối nay muội hãy ở lại trong lều, đừng ra ngoài nhìn.”
      Nhã Tịnh, phuongvutytyWinter thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      bắt đầu rồi, hy vọng là YT thành công

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 051: Mục Hợp thiếu chủ

      Trăng tròn sao thưa, trung tâm trường săn ngừng truyền ra thanh đàn sáo ca múa. Đại Hạ chuộng võ, người dân lấy dũng làm đầu để kỷ niệm tinh thần du mục của tổ tiên, quên gốc rễ dòng họ. Hoàng triều Đại Hạ năm hai mùa xuân thu thể thiếu chuyện săn.


      tại vẫn còn đầu xuân, nơi này năm có hơn sáu tháng tuyết rơi, mùa hè ngắn ngủi còn mùa đông lại rất dài. xa bên trong cánh rừng thỉnh thoảng vang ra tiếng người sục sạo, Sở Kiều biết đó là bọn lính tìm kiếm cọp gấu gì đó để làm vật đuổi cho buổi săn ngày mai.


      Sở Kiều mặc chiếc áo da lông chồn tuyết, bên ngoài khoác áo choàng lông màu tím nhạt, mang giày cũng cùng màu trắng, càng lộ con ngươi đen nhánh cùng màu tóc đen như mực. Chân chính nhận định Kinh Nguyệt Nhi này cũng coi như là tiểu mỹ nhân, vẫn chưa trưởng thành mà cả người lộ ra vẻ thanh tú kiều thể che dấu.


      Bầu trời đêm đen thẫm, đột nhiên có tiếng động , con bồ câu trắng đáp xuống mặt tuyết, đứng ở xa xa nhìn Sở Kiều, nghiêng nghiêng đầu rồi lẫm chẫm từng bước về phía nàng.


      Đây là con bồ câu sống ngoài hoang dã, phải loại bồ câu đưa tin được nuôi trong nhà, cho nên có chút e dè khi gặp con người. Chắc là nó thấy người này ngồi ở chỗ này lâu như vậy vẫn nhúc nhích nên có chút ngạc nhiên, muốn tới nhìn cái. Sở Kiều ngẩng đầu lên, chú ý tới chú chim khẽ mỉm cười, đưa tay vào trong túi áo móc ra chút lúa mạch luôn mang theo bên người, vẫy ra mặt đất.


      Bão tuyết mịt mù nên kiếm ăn vô cùng khó khăn, chú chim bồ câu thấy vậy vui vẻ chíp lên tiếng, nhảy lên bay về phía Sở Kiều. Song, ngay lúc đó lại đột nhiên xuất hai mũi tên nhọn từ xa bay đến, đồng thời cắm phập vào bụng và ngực chú bồ câu, máu tươi bắn ra mặt tuyết như hồng mai.


      Nhất thời có tiếng vó ngựa vang lên, hai con khoái mã dẫn đầu vượt lên trước, đỏ đen, vô cùng chói mắt. Nam tử cưỡi con ngựa đỏ thẫm khoảng hai lăm hai sáu tuổi, bộ dạng kiêu ngạo tùy ý, nhìn thấy thiếu niên ngồi mặt tuyết, thèm hỏi liền giương cung lắp tên, bắn vèo về phía ngực Sở Kiều.


      Trong nháy mắt, Sở Kiều linh hoạt như con báo săn, tay trái lấy đà, bật người đứng dậy, động tác nhìn như nước chảy mây trôi nhưng vô cùng quyết liệt, xoay người dùng tay phải chụp lấy mũi tên giữ trong lòng bàn tay. cơn gió lớn thổi qua, tà áo lông của thiếu nữ bay phấp phới trong khí, nhìn như bạch ưng vỗ cánh muốn bay, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, lạnh lùng nhìn về phía đám người chạy tới.


      “Hạ nhân nhà ai, vì sao lại lang thang ở khu vực săn bắn giữa đêm khuya?”


      giọng lãnh lập tức vang ra từ trong miệng nam tử cưỡi con ngựa đỏ, nam nhân vô cớ đả thương người nhưng tại lại có chút ăn năn hối hận. người mặc áo lông chồn tuyết nơi cực Bắc, bộ dạng ung dung nhưng lại mơ hồ tản ra vẻ trầm rét lạnh nên lời.


      Nam tử cưỡi con ngựa đen nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cũng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mắt như chuông đồng, sắc mặt ngăm đen. chạy đến nâng con bồ câu lên, “Mục Hợp Tây Phong, tính sao đây?”


      Nam tử cưỡi ngựa đỏ lạnh lùng nhìn Sở Kiều cái rồi quay sang với nam nhân kia: “Trát Lỗ, tên của ta cắm ở cổ họng, dĩ nhiên là ta thắng.”


      Nam nhân kia nhướng mày, cả giận : “Làm sao ngươi biết mũi tên ở cổ là của ngươi, chúng ta lại tiễn có khắc tên.”


      “Tên do chính tay ta bắn nên ta tự nhiên biết.”


      “Hừ, được.” Trát Lỗ : “So lại lần nữa.”


      Mục Hợp Tây Phong nhăn trán, “Ngươi muốn làm sao so?”


      “Đó, bắn nàng.” Trát Lỗ tiện tay chỉ vào Sở Kiều, : “Ở đây phải có sẵn đứa nô lệ sao? Bắn nàng .”


      Chân mày Sở Kiều chậm rãi nhíu lại, liếc mắt nhìn nhìn về phía Trát Lỗ nhưng cũng phát , xoay người phóng lên lưng ngựa, thấy nàng nhìn sang thúc giục: “Ngươi, mau chạy, chạy ra xa chút.”


      Sở Kiều dưới đánh giá hai người mấy lần, mi tâm nhíu chặt, sau đó hướng về phía Mục Hợp Tây Phong trầm giọng : “Ta phải là nô lệ.”


      Mục Hợp Tây Phong nghe vậy liền nhăn trán, tựa hồ có chút hứng thú, nhướng mày : “Thế sao?”


      Đúng vậy, thế sao? Mặc dù nàng phải là nô lệ, nhưng thân là hạ nhân những kẻ quý tộc này cũng có thể tùy thời chém giết mà cần bất kỳ lý do gì.


      Sở Kiều thêm gì nữa, xoay người về phía doanh trướng của Yến Tuân. Ngay sau đó mũi tên đột nhiên cắm phập ở dưới chân nàng, Trát Lỗ tức giận quát lên: “Bảo ngươi chạy nhanh lên chút, ngươi nghe thấy sao?”


      Đứng giữa cuồng phong rét lạnh, thiếu nữ đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đen nhánh ném cho Trát Lỗ cái nhìn sắc bén, đáy lòng thiếu chủ của đất phong Tây Bắc – Trát Lỗ – bất chợt run lên, nuốt câu mắng người đến cửa miệng vào bụng.


      “Ta cưỡi ngựa hai vị chủ tử có thể bắn được ta ?”


      Mục Hợp Tây Phong khẽ cong khóe miệng, chưa kịp Trát Lỗ cả giận đáp: “Đưa ngựa cho nàng.”


      chiến mã toàn thân đen nhánh được dắt đến, Sở Kiều vỗ lên đầu ngựa, sau đó quay đầu lại nhìn hai người cái. Ban đêm gió rất to, cuốn tuyết bay từng vòng mặt đất, đập vào mặt đau rát.


      Bỗng nhiên, thiếu nữ phi thân nhảy lên lưng ngựa, rút chủy thủ bên hông ra chút do dự đâm thẳng vào đùi ngựa. Chiến mã hí lên tiếng, dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai lao , tất cả còn chưa kịp phản ứng nàng biến mất khỏi tầm mắt hai người.


      Trát Lỗ trợn mắt há mồm, hai mắt trừng lớn như mắt trâu, hồi lâu sau mới xoay đầu lại với Mục Hợp Tây Phong: “Nàng ta cứ như vậy mà ?”


      Mục Hợp Tây Phong quay đầu ngựa lại, làm như có chuyện gì xảy ra, về phía có tiếng người ồn ào, hừ lạnh : “Chứ ngươi nghĩ sao?”


      Trát Lỗ giận tím mặt, tức tối rống lên tiếng. mặt Mục Hợp Tây Phong lộ vẻ rét lạnh, hai mắt lóe lên phong mang sắc bén.

      ……………………………………………………………………………………

      Còn chưa chạy đến gần doanh trướng đối diện xuất đội nhân mã vội vàng chạy tới, Sở Kiều kéo cương ngựa, cau mày nhìn nhận ra bóng người càng ngày càng gần kia chính là Yến Tuân cùng đám thị vệ A Tinh.


      “A Sở!” Yến Tuân nhìn thấy Sở Kiều, tay ghìm chặt dây cương, tiến lên phía trước trầm giọng : “Muội sao chứ?”


      có chuyện gì.” Sở Kiều lắc đầu, hỏi: “Buổi săn đêm kết thúc rồi sao? Sao nhanh như vậy trở lại rồi?”


      Yến Tuân nhìn thiếu nữ từ xuống dưới, ngựa vẫn còn phập phồng, hơi thở có chút hổn hển, lắc đầu, : “Về doanh trướng trước .”


      Tối nay Yến Tuân tựa hồ như mệt chết , vừa trở lại doanh trướng hai người liền tách ra trở về phòng riêng của mình. Lúc ra cửa, Sở Kiều vừa vặn đụng phải A Tình cùng đám hộ vệ dẫn mấy đứa trẻ vào doanh địa. Nàng sửng sốt, lập tức tiến lên hỏi thăm.


      A Tinh cung kính : nương, bọn họ là do thế tử mua lại từ bãi săn.”


      Sở Kiều sửng sốt, trầm giọng : “Mua lại từ bãi săn? Là ý gì?”


      “Đêm nay săn người, thế tử uống quá chén thể tham gia, đám Cảnh tiểu vương gia và Linh vương thiếu tử đồng ý, làm ồn ào trận. Thế tử bất đắc dĩ đành dùng trăm đĩnh vàng mua lại hài tử trong lồng tre của mình.”


      “Ừm.” Sở Kiều gật đầu, “Các ngươi mau lên, ta về trước.”


      Thiếu nữ bình tĩnh xoay người sang chỗ khác, gió đêm như cắt da cắt thịt thổi lên người, nàng vén màn trướng lên vào, bên trong vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Nàng cởi áo lông ra, ngồi xuống giường êm, rất lâu sau, khóe môi đột nhiên nở nụ cười diễm lệ như nắng chiều.
      Nhã Tịnh, phuongvutytyWinter thích bài này.

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 052: Bắt đầu báo thù

      Ngày thứ hai là buổi săn chính của hoàng thất Đại Hạ. Có tư cách tham gia buổi săn này, ngoài trừ hoàng thất quý tộc, vương công đại thần, thân tộc gia quyến của các đại thần, còn có sứ giả của các vùng đất phòng. Săn bắn mùa xuân thể so với săn mùa hè, khuôn viên rộng lớn của bãi săn phủ đầy tuyết, bên cạnh là rừng tùng mênh mông, hậu duệ các gia tộc đều võ trang đầy đủ, cẩm y áo lông kỹ càng, cung nỏ nịt chặt sau lưng, dũng mãnh tuyệt luân.


      Đại Hạ tư tưởng phóng khoáng như hai nước Tống, Đường. Dõi mắt nhìn lại thiếu thân ảnh nữ tử vận y phục cưỡi ngựa, thúc ngựa chạy như bay, cho nên Sở Kiều theo bên người Yến Tuân cũng có ai lấy làm lạ.


      “A Sở.” Yến Tuân quay đầu lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Sở Kiều, hỏi: “Lạnh ?”


      lạnh.” Sở Kiều ngẩng đầu lên đáp: lâu dậy sớm như thế, khí tốt.”


      Yến Tuân cười cười, định đột nhiên nhìn thấy đội nhân mã chạy đến gần. Mục Hợp Tây Phong thân trường bào lông chồn tía, bộ dạng tuấn lãng xuất chúng, đường hấp dẫn ít ánh mắt nhìn theo.


      “Yến thế tử, lâu gặp, vẫn khỏe chứ?”


      Yến Tuân quay đầu lại, cười híp mắt, dưới đánh giá Mục Hợp Tây Phong cái, sau đó cười nhạt, : “Mục Hợp công tử hàng năm lãnh binh bên ngoài, ta và ngươi quả nhiên lâu gặp.”


      “Đúng vậy.” Mục Hợp Tây Phong khẽ cười tiếng, “Bắc Yến gần đây lại xuất dân tộc thiểu số làm loạn, Yến thế tử vận số tốt, có thể ở lại đế đô tránh bị quấy rầy, ta được vậy, trời sanh số phải lao lực.”


      Nụ cười của Yến Tuân vẫn đổi, gật đầu : “Có thể lao lực vì hưng thịnh của Đại Hạ, công lao của Mục Hợp công tử, dân chúng thiên hạ quá ràng.”


      Mục Hợp Tây Phong ha ha cười tiếng, “Cám ơn lời khen.”


      Dứt lời liền xoay người thúc ngựa , lúc ngang qua cạnh Sở Kiều dừng lại nhìn nhiều hơn cái, nở nụ cười quỷ dị, “Vị nương này thoạt nhìn quen mắt.”


      Sở Kiều cung kính trả lễ, “E Mục Hợp thiếu gia nhận lầm người, Sở Kiều phúc mỏng, trước giờ có phúc khí diện kiến thiếu gia.”


      “Nhân tài kiệt xuất trong thế gian, Sở Kiều, tên rất hay.” Mục Hợp Tây Phong cười xong liền xoay người nhanh chóng thúc ngựa rời .


      Ngay lúc đó, đột nhiên có tiếng trống dồn dập vang lên, bảy tiếng dài bảy tiếng ngắn, lúc nhanh lúc chậm; từ xa Hạ vương cùng Mục Hợp Na Vân được đám thị vệ vây quanh, chậm rãi lên đài cao. Hơn vạn cấm vệ binh chia làm hai bên ngăn cách Hoàng đế với người bên ngoài, màn trướng hoàng kim dày cộm khiến ai có thể nhìn mặt Hạ vương, chỉ có thể cảm giác được lãnh ý nhàn nhạt từ sau màn trướng.


      Toàn trường nghiêm nghị quỳ rạp đất, đoan chánh dập đầu, đồng loạt hô to vua ta vạn tuế.


      Đội ngũ săn kéo dài gần ba mươi dặm cùng nhau hô to, thanh thế kinh người, buổi săn được vạn dân Đại Hạ mong chờ rốt cuộc được mở màn.


      Xa xa nhìn lại, có thể thấy bóng người trùng điệp bên bờ Xích Thủy, Sở Kiều đứng bên cạnh Yến Tuân, nhìn doang trướng quân cấm vệ kéo dài hơn mười dặm, hai mắt khỏi híp lại.


      Quân uy Đại Hạ quả nhiên giống bình thường. Mặc dù hôm nay chỉ là buổi săn thường lệ của hoàng gia, nhưng lại bố trí cấm quân đông đảo như chuẩn bị cho trận chiến. Có thể thấy, nếu chuẩn bị ra trận giết địch còn thêm quy mô hùng hồn đến cỡ nào.


      Lấy cờ trướng của Hạ vương làm trung tâm, đoàn người lần lượt xung phong ào ạt lao lên bình nguyên. Cấm vệ quân, lục doanh quân, kiêu kỵ binh, kỵ quân đinh đô sắp hàng vây chặt bốn phương tám hướng, bày bố trận địa bảo vệ xung quanh lều lớn.


      Quân bốn hướng Đông Tây Nam Bắc theo đội hình xếp lớp, vòng ngoài che chắn vòng trong, cách ba mươi bước có binh sĩ truyền tin, mỗi trăm bước đều có sắp đặt trăm người phòng thủ. Bốn góc doanh địa có hơn ngàn binh sĩ canh gác, phòng thủ có thể giọt nước cũng lọt, chút khẽ hở nào.


      cơn gió mạnh thổi qua, chiến mã hí dài, chiến kỳ phấp phới, Yến Tuân dõi mắt nhìn lại, mặt đổi sắc, cất giọng trầm thấp chậm rãi : “A Sở, trở về nghỉ ngơi chút .”


      Sở Kiều xoay đầu lại nhìn lên mặt Yến Tuân, đáy lòng nhất thời có chút hiểu . Nàng gật đầu, trầm giọng : “Huynh cẩn thận chút.”


      Yến Tuân xoay đầu lại, cười nhạt, “Cơ hội khó cầu, ngàn năm thuở. A Sở, chờ tin tốt của ta.”


      Đến xế chiều, bên trong doanh trướng của Yến Tuân cũng bị vậy trong khí khẩn trương. Sở Kiều trấn giữ trong đại doanh, mặc thân trường bào đen như mực, thoáng nhìn qua còn tưởng chính là Yến Tuân ngồi trong đại trướng.


      Nàng hạ điểm cuối cùng lên địa đồ, ngẩng đầu lên trầm giọng : “Nhất thiết phải cẩn thận, được để lại dấu chân ngựa.”


      Tất cả đồng loạt gật đầu, “Sở nương yên tâm!”


      Xế chiều ngày đó, hậu duệ xuất sắc nhất của Mục Hợp thị là Mục Hợp Tây Phong mất tích trong cánh rừng phía Tây Bắc. Mục Hợp thị xuất động số lượng lớn binh lực tìm kiếm nhưng cũng tìm ra nửa điểm tung tích. Mục Hợp Tây Phong là cháu của Mục Hợp Na Vân, cho nên quốc mẫu Đại Hạ cũng muốn cho kiêu kỵ binh xuất binh tìm người, nhưng lại bị người tại nắm giữ kiêu kỵ binh là Triệu Triệt thẳng thừng từ chối. Mẫu tử hai người tan rã trong vui, song giờ khắc đó Triệu Triệt hề biết hành động này mang đến bao nhiêu mối họa cho trong tương lai.


      Ngoại trừ Mục Hợp thị các đại thế gia cùng những hoàng thân quốc thích còn lại đều đắm chìm trong khí tưng bừng của buổi săn, thậm chí còn thầm hả hê, ai có nửa điểm đồng tình. Mục Hợp Tây Phong hàng năm trấn giữ biên cương, ương ngạnh kiêu ngạo thành thói, lại lãnh tàn nhẫn nên sớm được nhiều người ưa. Hơn nữa tất cả bọn họ đều cho rằng chẳng qua chỉ bị lạc trong rừng mà thôi, dù sao cũng có ai mưu hại quý tộc của đế quốc ngay giữa vòng vây canh chừng nghiêm ngặt như vậy.


      Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ.


      Trong lúc đó, tại sơn động bí mật bên trong rừng rậm phía Tây Bắc, Yến Tuân nhìn Mục Hợp Tây Phong toàn thân đầy máu, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, chậm rãi trầm giọng : “Mục Hợp công tử, ngài có khỏe ?”


      Mục Hợp Tây Phong chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén hung tàn như sói hoang, hung nhìn Yến Tuân, lạnh giọng gằn từng chữ: “Yến Tuân, những gì ngươi ban tặng hôm nay, ngay khác nhất định ta trả đủ số. ngày nào đó, ta khiến ngươi hối hận vì sinh ra đời.”


      Yến Tuân mỉm cười, nụ cười khẽ mang theo chút giễu cợt.


      Mục Hợp Tây Phong nghiến răng nghiến lợi, cất giọng khàn khàn như vịt đực, trong mắt có chút điên cuồng, trầm giọng : “Ngươi chờ đó cho ta, ta bỏ qua cho ngươi. Tỷ tỷ của ngươi bị ta chơi, tương lai nữ nhân của ngươi cũng bị ta đặt dưới thân.”


      “Yến Bắc mất, nhà các ngươi cũng bị chém đầu như con chó, chỉ còn lại đồ tạp chủng hèn yếu vô năng là ngươi, đồ tham sống sợ chết. Ngươi dám giết ta sao? Ngươi có gan đó, chỉ cần ta chết, buổi săn bị gián đoạn, tất cả mọi người bắt đầu điều tra, Mục Hợp thị bỏ qua cho ngươi, ngươi sống hết mấy tháng cuối cùng này. Ngươi phải rất thích tiểu nữ nô kia sao, đến lúc đó, ngươi cũng chỉ có thể mang theo nàng tào địa phủ đoàn tụ với người nhà ngươi, ngươi chỉ có thể…”


      Lời ác độc còn chưa hết con ngươi của Mục Hợp Tây Phong đột nhiên nở rộng, dòng máu đỏ bắn ra, chảy dọc theo cần cổ tái nhợt của .


      Yến Tuân dùng ánh mắt khinh bỉ xẹt qua khuôn mặt của Mục Hợp Tây Phong, nhàn nhạt : biến thành tù nhân mà vẫn còn dõng dạc hùng hồn như thế, đồ bị thịt!”


      Thi thể Mục Hợp Tây Phong ngã *thịch* ra đất, Yến Tuân dùng y phục lau vết máu chủy thủ, với thị vệ bên cạnh: “A Tinh, kéo quăng cho cọp ăn, để lại chút đầu mối, dẫn dụ người Mục Hợp thị đến.”


      nương lên kế hoạch hãm hại Triệu Triệt cùng Ngụy Thư Du, bây giờ thực ?”


      Yến Tuân gật đầu, ra khỏi sơn động, nhảy lên lưng ngựa rồi : “Cứ làm theo lời nàng.” Dứt lời liền xoay người thúc ngựa về phía doanh địa.


      nương.” Hạ nhân vào doanh trướng bẩm báo: “Thế tử trở lại.”


      Sở Kiều gật đầu, “Chuyện sau đó xử lý ổn thỏa chưa?”


      “Tất cả đều dựa theo phân phó của nương, tuyệt có sơ hở.”


      “Vậy tốt.” Sở Kiều gật đầu, : “Các ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi .”


      “Dạ.”


      Tấm rèm doanh trướng nhất thời được vén lên, Yến Tuân đầu đầy tuyết trắng vào, Sở Kiều tiến lên phủi tuyết đọng mũ trùm của , vừa phủi vừa hỏi: “Tất cả đều thuận lợi chứ?”


      “Hoàn hảo.” Yến Tuân cởi ngoại bào ra, ngồi xuống trước chậu than hơ ấm, “E sáng sớm ngày mai có đại loạn.”


      “Vậy sao chứ.” Sở Kiều lắc đầu, đời này có loại người khi chết người xác định là ai hạ thủ. Bởi vì làm quá nhiều điều ác, người đắc tội cũng ít. đến chung ta ngoài mặt thế đơn lực bạc, chúng ta ở kinh thành bảy năm cũng hề gây ra chuyện, thế hôm nay cần gì phải mạo hiểm ngay dưới phòng hộ nghiêm mật như vậy? Triệu Triệt cùng Ngụy Thư Du đều vừa trở lại kinh, khách quan mà , dựa vào ân oán giữa và Triệu Triệt, cộng thêm cừu hận giữa Ngụy phiệt cùng Mục Hợp thị, nếu còn là chúng ta ra tay khỏi có hơi quá miễn cưỡng rồi.”


      Yến Tuân nghiêng đầu sang, khẽ cười tiếng, hỏi: “Tối hôm qua khi dễ muội?”


      Sở Kiều sửng sốt, lắc đầu cười : có, làm gì có chuyện ta để cho người khác khi dễ mình.”


      Yến Tuân gật đầu: “Vậy tốt.”


      Ngoài cửa sổ bão tuyết bay tán loạn, Yến Tuân cầm tờ giấy ố vàng lên, nặng nề gạch tên của Mục Hợp Tây Phong. Hận máu Bắc Yến bớt người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :