1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 043: Cuối cùng ngày như thế

      Ngày 19 tháng 4 năm 465 lịch Bạch Thương là ngày khiến người thể nào quên. Ngày đó, nhà của Yến thế tử hàng năm ở đế đô làm con tin bị tàn sát, sau khi chết vẫn được yên nghỉ, còn phải chịu hỏa hình ở đài Cửu U, đầu lìa khỏi thân, bị thiêu đốt suốt chín ngày chín đêm.


      Trong lúc cờ hiệu sư tử của từng uy chấn biên cương phía Bắc rũ xuống và quý tộc đế quốc mưu toan bắt tay chia cắt Bắc Yến buổi lễ long trọng được cử hành thảo nguyên Tây Bắc. Mười bộ lạc Khuyển Nhung đều tề tượu lại chỗ, do Đại hãn Nạp Nhan Minh Liệt tự mình chủ trì ăn mừng Yến gia thất thế, ăn mừng Yến Thế Thành được chết tử tế, ăn mừng hoàng triều Đại Hạ đại công vô tư dâng cho người Khuyển Nhung biên cương phương Bắc phì nhiêu màu mỡ. Thần linh vĩ đại như ban phúc cho dân tộc Khuyển Nhung dũng. Khi đó, bọn họ tin rằng, còn ai có thể ngăn cản lưỡi đao của các hán tử thảo nguyên.


      Cùng lúc đó, tại địa phương hẻo lánh tiêu điều, gió lạnh ngừng tràn vào bên trong gian phòng tồi tàn, mái phòng lộ tuyết, có chậu than, có đồ chống lạnh, chỉ có chiếc giường cùng đệm chăn rách nát đen bẩn, bốc mùi hôi thối.


      Ngoài cửa có tiếng của tên lính canh cửa uống rượu vung quyền, hương vị rượu thịt từ xa bay vào phòng. Thiếu niên sắc mặt xanh trắng, trán nóng hổi, đôi môi khô nứt, mày kiếm nhíu chặt lại chỗ, mồ hôi lạnh ngưng chảy xuống thái dương, tóc mai ướt đẫm.


      Trong phòng ngừng vang lên tiếng lạch cạch, nữ hài tử khó nhọc giơ cái ghế lên, sau đó nặng nề nện nó xuống mặt đất. Chiếc ghế gãy ra thành từng thanh rời rạc, nàng thở ra hơi, đưa tay lau mồ hôi rồi bắt đầu dùng củi nhóm lửa, đống lửa bùng lên, trong phòng nhất thời ấm áp hơn chút.


      Cẩn thận đun chén nước, nữ hài bò lên đệm giường lạnh tanh, đỡ đầu thiếu niên, giọng gọi: “Yến Tuân, tỉnh dậy, uống nước.”


      Thiếu niên như nghe thấy, hề có chút phản ứng. Nữ hài nhíu mày, lấy chiếc đũa thô ráp từ chén cơm bàn, trựa tiếp cạy mở hàm răng thiếu niên ra, rót nước ấm vào.


      Tiếng ho khan khụ khụ nhất thời vang lên, ngực Yến Tuân phập phồng kịch liệt, lớn tiếng ho khan, phun ra toàn bộ nước vừa được rót vào miệng. Sở Kiều nhìn kỹ, thấy trong nước có lẫn tia máu, lồng ngực đột nhiên có chút khó chịu. Nàng mím môi, quệch mũi, lại bò xuống giường tiếp tục nấu nước.


      “Yến Tuân?” Đêm xuống, trong phòng càng lúc càng lạnh đến chịu nổi, nữ hài đem toàn bộ áo lông cùng chăn bông đắp ở người thiếu niên, còn mình chỉ khoác tạm chiếc áo mỏng. Nàng co ro nép ở bên người Yến Tuân như con thú con, tay bưng chén sứ trắng, giọng : “Ta bỏ thêm nước nấu cơm thành cháo, huynh gắng ngồi dậy uống chút.”


      Thiếu niên vẫn đáp lời, giống như ngủ. Dưới ánh trăng, mặt tái nhợt như giấy, nhưng con ngươi dưới đôi mắt nhắm chặt vẫn có dấu vết chuyển động. Sở Kiều biết thiếu niên hề ngủ, vẫn tỉnh, chẳng qua chỉ muốn mở mắt mà thôi.


      Sở Kiều khẽ thở dài, nàng để chén cháo xuống, ôm gối ngồi dựa lưng vào vách tường. Ngoài cửa bão tuyết bay tán loạn, qua cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng trắng bệch như sương đọng tán cây, giọng nàng rất khẽ, chậm rãi : “Yến Tuân, ta là đứa nô lệ quyền thế, vô thân vô cố, người nhà của ta cũng đều bị giết chết. Có người bị chặt đầu, có người bị đày , bị chôn sống, bị đánh chết, bị chặt tay ném xuống hồ cho cá sấu ăn, cũng có bị cưỡng hiếp cho đến chết, thi thể bị chất lên xe ngựa như đồ bỏ . Thế giới này sao lại công bình như vậy, cho dù là nô lệ hay huyết thống thấp kém cũng nên có quyền được sống. Ta hiểu, tại sao con người phải phân chia đẳng cấp, tại sao sói nhất định phải ăn thỏ mà thỏ lại thể phản kháng? Nhưng bây giờ ta hiểu, là bởi vì thỏ đủ mạnh, có móng vuốt cùng hàm răng sắc bén. Muốn bị người khác nhìn xuống bản thân chỉ có thể tự đứng dậy. Yến Tuân, ta còn rất , nhưng thứ ta có chính là kiên nhẫn cùng thời gian. Đám người vô nhân tính Gia Cát gia kia, kẻ cũng chạy thoát, ta nhất định phải sống, sống để nhìn bọn họ trả giá cho những gì làm. Bằng cho dù chết, ta cũng nhắm mắt.”


      Lông mi thiếu niên khẽ run rẩy, hai môi mím lại. Gió tuyết thổi vào qua cửa sổ phát ra thanh vù vù.


      Giọng của nữ hài càng lúc càng : “Yến Tuân, còn nhớ mẹ huynh trước khi chết gì với huynh ? Bà phải sống tốt, đừng sợ sống bằng chết, nhất định phải sống sót bởi vì huynh còn rất nhiều chuyện phải làm. Huynh có biết là chuyện gì ? Chính là nhẫn nhục, là nằm gai nếm mật, là chờ đợi thời cơ đặt kẻ thù sát hại thân nhân dưới lưỡi kiếm báo thù của mình. người huynh có quá nhiều máu tươi, có quá nhiều ánh mắt trời chăm chú dõi theo huynh, huynh nhẫn tâm để cho bọn họ thất vọng sao? Huynh nhẫn tâm để cho bọn họ chết nhắm mắt, cam tâm chết chiếc giường rách nát này, có thể chịu được đám người giết chết phụ mẫu thân thân kia vô tư sống tốt, cả ngày hưởng lạc sao?”


      Giọng nữ hài đột nhiên trở nên khàn khàn tựa như tiếng lưỡi dao xẹt qua mặt băng, nàng cơ hồ như gằn từng chữ: “Yến Tuân, huynh phải sống, cho dù phải luồn cúi như con chó cũng phải sống. Chỉ có sống mới còn hy vọng, chỉ có sống mới có khả năng hoàn thành tâm nguyện chưa đạt được, chỉ có sống mới có thể ngày nào đó đoạt lại những thứ thuộc về mình. thế gian này, người huynh có thể trông cậy vào, ai khác ngoài mình huynh.”


      tiếng hít vào nặng nề vang lên, nữ hài nhoài người lên bưng chén cháo đến trước mặt thiếu niên mở mắt ra, hai mắt sáng ngời tràn đầy sức lực, tựa hồ như có liệt hỏa thiêu đốt hừng hực.


      “Yến Tuân, phải sống, phải giết sạch bọn chúng!”


      Tinh quang chợt lóe lên trong mắt thiếu niên, mang theo cừu hận thị huyết cùng cam lòng muốn hủy thiên diệt địa. nặng nề gật đầu, thấp giọng lập lại: “Phải sống, giết sạch bọn chúng!”


      Gió tuyết vẫn gào thét bên ngoài, bên trong gian phòng lạnh như băng, hai hài tử tuổn còn siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên quyết liệt chưa từng có.


      Rất nhiều năm sau khi trưởng thành, mỗi khi nhớ lại đêm đó, Yến Tuân vẫn còn sợ hãi trong lòng. biết, nếu như ban đầu nhất thời mềm lòng bỏ qua cho tiểu nô lệ đầu tóc rối bù nhưng ánh mắt quật cường kia, nếu nhất thời hiếu kỳ mà nhiều lần ra tay tương trợ nàng, nếu như buổi tối hôm đó tâm huyết dâng trào muốn từ biệt nàng… hôm nay ra sao? Liệu thiếu niên quý tộc cẩm y ngọc thực có thể ngã gục trước thảm kịch người mất nhà tan hay ? Liệu có thể vì đau khổ uất ức mà chết trong đêm này hay ?


      Nhưng thế gian này dù sao cũng có nhiều cái nếu như như vậy, cho nên đêm đó, thiếu niên với hai bàn tay trắng thầm thề độc giữa băng thiên tuyết địa.


      Phải sống, cho dù phải luồn cúi như con chó cũng phải sống!


      Đêm dài đằng đẵng qua , cung Thịnh Kim trước lúc trời sáng phái sứ giả đến. Bất kể là vì nguyên nhân gì, là phân chia đều hay là môi hở răng lạnh, tóm lại là các phiên vương khác cùng nhau tạo áp lực lên đế quốc, đồng thời nhất trí Bắc Yến thế tử Yến Tuân vô tội tiếp nhận vương vị Trấn Tây vương, nhưng thời gian thụ quan phải dời lại đến khi hai mươi tuổi. Trước khi Yến Tuân trưởng thành, Bắc Yến cho cung Thịnh Kim cùng phiên vương các nơi thay phiên trông coi, còn phải tiếp tục ở lại đế đô Chân Hoàng, do hoàng thất chiếu cố.


      Từ đây cho đến đó còn thêm 8 năm, chỉ cần qua 8 năm nữa thôi.


      Ngày 21 tháng 4, Yến Tuân rời khỏi phủ đệ của mình để chuyển vào bên trong cung Thịnh Kim, nơi được canh phòng cẩn mật nhất hoàng triều Đại Hạ. Buổi sáng hôm đó, gió lớn gào thét, bông tuyết bay tán loạn, Yến Tuân mặc thân áo choàng bằng lông của giống chồn đen ở Bắc Yến, đứng ở trước quảng trường Tử Kim vàng rực rỡ, nhìn đài Cửu U cách đó xa, sau lưng là biên cương Tây Bắc của đế quốc. Nơi đó từng là nhà của , là nơi sinh ra và lớn lên, có thân nhân cùng tình cảm gia đình chân thành. Bây giờ, tất cả rời bỏ , nhưng tin chắc, bọn họ nhất định cao lẳng lặng mở to mắt chăm chú nhìn , đợi trở về Bắc Yến, đợi tiến vào Thượng Thận, đạp phá hạ đồng sơn khuyết.


      Hôm đó chính là tròn bốn tháng kể từ ngày đoàn quân chinh Tây của đế quốc xuất binh, tuy thể xử lý hoàn toàn loạn dân ở Thượng Thận nhưng đoàn quân lại tìm được đầu sỏ gây ra bạo động, nhà của Bắc Yến Trấn Tây vương bị tàn sát, quân đội hoàng triều Đại Hạ lại lần nữa dùng thủ đoạn máu lửa để duy trì tôn nghiêm của đế quốc. Song rất nhiều năm sau đó, khi sử quan đời sau mở ra bức họa lịch sử lại thể cảm thán, bước này của Đại Hạ chôn xuống mầm tại họa cho ngày diệt vong của mình. Thiếu niên còn sống sót từ trong đầm máu của gia tộc kia hung hăng vung lên lưỡi đao vấy máu, hoàn toàn chôn vùi vương triều vốn mục nát này.


      “Ta luôn cho rằng cuộc sống như thế này vĩnh viễn kết thúc, giống như cao nguyên Bắc Yến quanh năm suốt tháng luôn lộng gió, như tuyết núi Long Tích ngàn năm tan chảy. Nhưng tại ta biết mình sai lầm rồi, đôi mắt bị gông xiềng vàng son che khuất khiến ta nhìn thấy dã tâm muốn thâu tóm thiên hạ bên dưới cảnh ca múa thái bình. Máu thịt của con dân Bắc Yến và quyền mưu quỷ dị khó lường, bây giờ ta phải tiến vào chiếc lồng giam vàng son này, người còn mang theo máu của phụ mẫu cùng máu của huynh đệ tỷ muội. Nhưng xin thề dưới bầu trời bao la của Bắc Yến, có ngày ta trở về.”


      Thiếu niên xoay người sang hướng khác, kéo tay nữ hài tử tám tuổi trực tiếp bước qua cánh cửa cung nặng nề dày cộm. Đại môn chậm rãi đóng ầm lại, phong bế toàn bộ ánh sáng ở trong đó, cuồng phong gào thét đều bị tường thành to lớn che ở bên ngoài. Dưới trời chiều đó như máu, chỉ có ánh mắt sắc bén của ưng điểu từ trung mới có thể nhìn thấy ràng hai thân ảnh kia, hai thân ảnh bé đứng giữa ban công cung điện rộng ngút ngàn lại lộ vẻ cao ngất như vậy.


      ngày hai người bọn họ sóng vai ngẩng cao đầu ra khỏi cánh cổng Tử Kim này!


      Trời xanh làm chứng, cuối cùng ngày như thế!

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      YT lột xác, đọc chương này có cảm giác rất hào hùng + háo hức chờ YT trả thù (dù có thể khá lâu)
      thanks nàng edit ^^

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      QUYỂN II: CỐ ĐÔ CHÂN HOÀNG
      Chương 044: Thời gian thấm thoát thoi đưa


      “Chư vị, kế hoạch giờ như sau.” Bên trong doanh trướng đơn sơ, nữ tử áo xanh khẽ ngước cằm lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào bản đồ địa hình chi tiết thư án, trầm giọng với binh lính xung quanh: “Thời gian hành động là canh ba giờ Sửu*, Chấp Hạ mang tiểu đội 1 đến hồ Xích Thủy mai phục ở cầu Xích Sào. Duệ Hề và Thương Biên mang theo 5 người chia ra lẻn xuống dưới cầu phá hủy bè cỏ và cầu dây dùng để qua sông. Sau đó Chấp Hạ phát động công kích diệt trừ cứ điểm phòng thủ của kiêu kỵ binh ở cầu. cần kiêng kỵ đánh cỏ động rừng, chỉ nhớ là phải để ý kết thúc trận chiến trong vòng nén nhang**, chưa?”

      *Giờ Sửu = từ 1h đến 3h sáng

      ** Thời gian nén nhang là khoảng 1 tiếng



      !” Chấp Hạ, Duệ Hề và Thương Biên ba người đồng loạt gật đầu, trầm giọng xác nhận.


      Nữ tử rê ngón tay dọc theo phía Tây bản đồ, xoay đầu lại : “A Đô mang tiểu đội 2 mai phục ở tiểu lộ dẫn vào thôn Hà Tỏa, phối hợp hành động với Chấp Hạ, ngăn ngừa viện binh của kiêu kỵ binh khi Chấp Hạ đánh úp đồn phòng thủ cầu Xích Sào. Nhiện vụ của các ngươi chính là ngăn cản quân kiêu kỵ binh từ phía Bắc tiến xuống, tìm cách cầm chân bọn chúng trong canh giờ.”


      Khuôn mặt ngăm đen của A Đô cũng nặng nề gật đầu, nương yên tâm.”


      Nữ tử gật đầu, ngón tay lại vẽ vòng tròn địa đồ, dùng sức điểm vào vị trí, trầm giọng : “Nhiệm vụ của các ngươi là phải tìm cách lẻn vào địa lao phía Bắc, cứu Mục tiên sinh và Chu phu tử bị giam trong thủy lao ở góc Tây Bắc, cùng với hai mươi tám huynh đệ ở trong đài Thiên Nguyên phía Nam nữa. Trong bọn họ có người thể bước , trước hừng đông các ngươi phải đưa bọn họ đến thôn Bành Định cách đó mười lăm dặm hướng Tây Nam, sau đó có quân tiếp viện dùng xe ngựa đón họ . Vì vậy, húng ta phải mạo hiểm hành động trước khi trời tối.”


      Trong lều yên tĩnh tiếng động, tất cả đều tập trung tinh thần lắng nghe, nữ tử bình tĩnh tiếp tục : “Ba trăm thước phía trước địa lao phía Bắc chính là rừng rậm, nhưng khoảng cách này chính là đất bằng có nửa điểm che đậy, bốn góc doanh trướng là đài quan sát đều có người trực cả ngày, các ngươi cần phải trườn mặt đất mà .”


      Nữ tử xoay người trải ra tấm bản đồ khác, : “Nhìn kỹ, đây là bản đồ chi tiết của địa lao, đây là thương khố, đây là kho lương thảo, đây là kho binh khí, đây là chỗ nghỉ ngơi của bọn lính, còn đây chính là mục tiêu của chúng ta – tháp Thiên Nguyên và thủy lao Tây Bắc. Trong hai canh giờ, các ngươi phải nhớ nằm lòng, thể có chút sơ sót nào. Hai phía phải phối hợp chặt chẽ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Canh ba giờ Sửu khi Chấp Hạ phát động tấn công Thừa Dương hãy dẫn tiểu độ 3 và tiểu đội 4 cùng xông lên, A Lực và A Thành mang đội cung thủ men theo vành đai phòng thủ, vòng qua địa lao bắn chết lính canh đài quan sát, phải tiễn giết gọn, thể lưu lại người sống. Xong chuyện, Thừa Dương mang tiểu đội chủ lực mở cổng chính ra, nhóm đẩy mạnh tấn công vào mạng phía Tây, vờ như mục đích chính của chúng ta là thương khố và kho lương thảo, tạo hỗn loạn thu hút chú ý của quân tuần tra. Nhóm còn lại bắn tên lửa vào khu vực nghỉ ngơi, cần chú ý giết người, chỉ cần kéo dài thời gian cho quân lính bên trong trại nghỉ chạy ra ngoài. Nhớ kỹ, khi để cho toàn bộ quân binh chạy đến địa lao, hành động xem như thất bại. Vì thế các ngươi phải ra tay chuẩn xác, hơn nữa hành còn phải tùy theo hoàn cảnh. Tiểu Cảnh phối hợp với các ngươi ở vòng ngoài, tìm cách thả ngựa vào rừng, làm rối loạn hàng ngũ địch nhân.”


      Tiểu Cảnh đứng ở bên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng da thịt ngăm đem cùng những vết sẹo chằng chịt cánh tay sớm cho thấy đó là chiến sĩ ưu tú. cười híp mắt, gật đầu với Thừa Dương, : “Thừa Dương ca, nhớ đừng giống như lần trước đấy, lúc thoát ra lại quên mang ta theo, sau đó còn tưởng ta là kẻ địch mà bắn tên nữa.”


      Mọi người nghe vậy liền ha hả cười lên, khiến khí trang nghiêm trong phút chốc được hòa tan. Thừa Dương đưa tay đẩy thiếu niên cái, cười : “Ngươi đúng là thù dai.”


      Nữ tử ho tiếng, tất cả liền quay lại, vẻ mặt nghiêm túc hề cười đùa nữa.


      “Sau khi A Lực và đội cung thủ loại trừ người hai đài canh gác xong hành động chính thức bắt đầu. Thừa Dương dẫn tiểu đội chủ lực nhanh chóng tấn công thẳng vào đại doanh địch, cách mỗi năm trượng* phải thiết đặt nhóm cung thủ canh phòng, che chở tiểu đội tiến công. Nhiệm vụ chính là cứu người, cần để ý đến bất kỳ địa phương nào khác, sau khi người của A Lực tiêu diệt xong mục tiêu chuyển sang bảo vệ các ngươi. Trước thủy lao Tây Bắc cứu Chu phu tử và Mục tiên sinh ra rồi hãy đến tháp Thiên Nguyên. Ở đó có người của chúng ta, lúc các ngươi chạy đến nơi những thủ vệ khác hẳn bị diệt trừ. Thành công giải cứu mục tiêu xong phải nhanh chóng rút lui theo hướng Tây Nam, A Thành dẫn người cắt đường truy đuổi của địch. Sau khi xác định bỏ sót bất kỳ người nào ở lại, Thừa Dương hãy bắn pháo tín hiệu màu xanh, giờ Dần** kết thúc tác chiến, canh ba giờ Dần (đúng 5h sáng) đến địa điểm được chỉ định, Tiếu Cửu an bài đường rút lui an toàn cho các ngươi.”

      *5 trượng = 15 mét

      ** Giờ Dần = 3 – 5 giờ sáng


      Hai mắt nữ tử trong trẻo như tuyết, nàng ngẩng mặt quét mắt nhìn tất cả, trầm giọng hỏi: “Có ai còn ?”


      ai trả lời, nữ tử gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ bắt đầu chuẩn bị trang bị vũ trang và học thuộc bản đồ hành quân, nửa canh giờ sau ta hỏi lại trình tự hành động lần, nếu có vấn đề gì… canh giờ sau tiến hành tác chiến.”


      .” Các nam nhân cùng đồng thanh đáp lời, rầm rập đứng dậy, bên trong lều trại nho lập tức có chút chật chội.


      Nữ tử áo xanh cũng đứng lên, thân hình hơi gầy yếu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt nhưng đôi mắt hẹp dài lại khẽ lộ ra tinh quang. Nàng đưa tay phải ra nắm thành quả đấm, đấm ngực mình, trầm giọng gầm từng chữ: “Đại Đồng mất.”


      mất.”


      Thanh đều nhịp cùng lúc vang lên, nữ tử khẽ gật đầu, sau đó tất cả liền nối đuôi nhau lui ra ngoài.


      Trong lều nhất thời trở nên an tĩnh, bên ngoài gió rất mạnh, hôm nay vừa đổ xuống trận đại tuyết. Tuyết lớn báo hiệu năm được mùa, năm sau có lẽ cuộc sống của bá tánh khá hơn chút.


      Nữ tử vừa uống ngụm trà thiếu niên mặc áo ngắn màu nâu xám đột nhiên vào lều, hướng về phía nàng : nương, Ô tiên sinh đến.”


      Đuôi lông mày nữ tử giương lên, bàn tay cầm chén trà khẽ run, nhưng ngay sau đó nàng bình tình cất tiếng : “Cho vào .”


      Từ bên ngoài nhất thời truyền vào làn gió nhàng khoan khoái, nam tử cởi đấu lạp* xuống. Người này thân trường sam thanh y, dung mạo tuấn tú lỗi lạc, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khóe mắt hơi có chút nếp nhăn nhưng hề hư tổn đến khí chất tao nhã người . Nam tử thả đồ trong tay xuống, nhàng cười tiếng: “A Vũ.”

      *Đấu lạp = mũ tre mưa

      [​IMG]

      Nữ tử tự nhiên nhận lấy ngoại bào của Ô Đạo Nhai, nhàn nhạt cười : “Huynh đến khi nào, phải về Bắc Yến rồi sao?”


      “Tạm thời có việc nên phải lập tức trở về đế đô chuyến.” ngồi xuống ghế cởi giày ra, đế giày đóng đầy băng tuyết.


      nương nhăn trán, hỏi: “Huynh đến từ cao nguyên Băng Liệt?”


      “Đâu có cách nào khác?” Ô Đạo Nhai ngẩng đầu lên, “Vị trong cung Thịnh Kim kia làm đại thọ, mở tiệc chiêu đãi tam quốc, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, giờ còn sợ bóng sợ gió nên cẩn thận chút hơn.”


      “Cẩn tắc vô áy náy, huynh rất đúng.”


      “Phải rồi.” Ô Đạo Nhai cau mày : “Tây Hoa gởi thư , hai cứ điểm ở đế đô bị tiêu diệt, là ?”


      “Che dấu tai mắt người khác thôi.” nương cười nhạt, rót chén trà đưa đến cho Ô Đạo Nhai, : “Gần đây hoàng thành kiểm tra chặt chẽ, khí vô cùng khẩn trương. Mục Hạ vừa nhậm chức phủ doãn nên chạy ngược chạy xuôi tìm cách thể . Là ta cố ý tiết lộ hai cứ điểm vứt ra ngoài, cho lập chút công mà thôi. Bên trong hai cứ điểm đó có gì quan trọng, tin tình báo đều là giả giả khó phân biệt, người của chúng ta cũng có thương vong gì.”


      “Ta cũng đoán được tám chín phần là như vậy.” Ô Đạo Nhai cười cười: “Ngụy phiệt lần này quả thất thế, Ngụy Thư Du ở phía Nam thua trận cách thảm hại, thành ra đem vị trí đế đô phủ doãn tặng cho Mục thị, xem ra nội bộ viện trưởng lại sắp có màn gió tanh mưa máu rồi.”


      “Ta xem chuyện này tám chín phần là do lão cáo già Ngụy Quang cố ý an bài.”


      Ô Đạo Nhai nhăn trán, trầm giọng : “Xin chỉ giáo?”


      nương thở dài: “Đạo Nhai, bảy năm rồi, tới sáu tháng nữa là đại điển thụ quan của thiếu chủ. Nhưng ngươi suy nghĩ chút xem, liệu vị ở trong cung Thịnh Kim kia cùng đám nguyên lão trong viện trưởng lão, còn có gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc để cho thiếu chủ an toàn trở về Bắc Yến thừa kế vương vị sao? Những năm này bọn họ nhiều lần ra tay ám hại, ngừng bày ra các loại mưu bẫy rập hòng đẩy thiếu chủ vào chỗ chết. Nếu phải có các phiên vương khác nhìn, e ngại gây ra cục diện rối rắm quá lớn bọn họ sớm hạ độc thủ. Lần này lại chính là cơ hội đánh cược cuối cùng, bọn họ nhất định nương tay. Hơn nữa Hạ vương mừng đại thọ, tam đại quốc tề tụ cùng với các tiểu quốc triều bái, e đế đô Chân Hoàng tránh khỏi đại loạn. Vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, đế đô hẳn màn gió tanh mưa máu, phủ doãn chưởng quản vụ ở đế đô, chắc chắn thoát khỏi dính líu. Ngụy Quang gian xảo như thế, sao lại nhìn ra thế cục này. Ngụy phiệt lần này e quyết định khư khư giữ mình.”


      Ô Đạo Nhai nghe vậy gật đầu, trầm giọng : “Vẫn là muội nghĩ chu toàn, xem ra Mục Hợp Vân chết rồi Mục thị có con cháu đủ khả năng cáng đáng. Khó trách đường đến đây, ta nghe Gia Cát Mục Thanh phái Gia Cát Hoài Đông Nam nghị với Hoài Tống, ra cũng là để tránh vạ lây.”


      “Huynh lâu ở trong kinh nên quan hệ trong chuyện này thôi. Lần này ngoại trừ Mục thị biết sống chết muốn đối kháng cả hai bên Yến môn và gia tộc Ba Đồ Cáp ngũ đại thế gia còn lại đều chọn sách lược né tránh, Mộc thị ở Lĩnh Nam còn trực tiếp triệu hồi Mộc tiểu công gia ở đế đô trở về Lĩnh Nam để tránh đầm nước sâu này. Trần đánh này của các huynh e dễ dàng.”


      Ô Đạo Nhai nặng nề gật đầu, thở dài : “Tám vạn tướng sĩ Bắc Yến chờ đợi ngày này hơn bảy năm rồi, vô luận thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ thiếu chủ an toàn trở về. Năm đó cả nhà Yến vương đều vì Đại Đồng mà hy sinh, chúng ta thể mất huyết mạch duy nhất của ngài.”


      nương đưa tay vỗ lên bả vai của Ô Đạo Nhai, “Binh đến tướng chặn, nước đến đấp đất chặn, huynh cũng đừng lo lắng quá. Lại , thiếu chủ bị nguy hiểm đến tánh mạng, quả đáng mừng.”


      Nghe đến đây, Ô Đại Nhai cũng khỏi nhoẻn miệng cười, gật đầu : “Đúng vậy, muội cũng cảm thấy đứa trẻ kia tệ sao?”


      “Ừ.” nương gật đầu, “Còn tuổi mà có suy nghĩ cẩn thận như vậy đúng là hiếm thấy. Ban đầu để có thề khiến nàng tin tưởng, ta còn phải tốn ít công phu cùng thời gian. Những năm gần đây, nếu có nàng ở bên cạnh thiếu chủ, chừng huyết mạch của chủ nhân Bắc Yến sớm tuyệt hậu. Đứa trẻ này là người có tài, ta lưu ý.”


      “Có muội chiếu cố ta yên tâm. Lần này ta ở lại đế đô lâu, chưa tròn năm đến kỳ thu thuế mùa xuân, ta phải trở về Bắc Yến trấn giữ, thể để cho triều đình và gia tộc Ba Đồ Cáp vơ vét quá nhiều. Cho dù chưa chính thức tiếp nhận Bắc Yến vẫn thuộc quyền sở hữu của Yến môn. Tuy thể làm cho Bắc Yến giàu có phồn vinh như năm đó, nhưng tối thiểu cũng được để khi thiếu chủ kế vị Bắc Yến chỉ còn là mảnh đất hỗn hộn.”


      nương khẽ cười tiếng, : “Huynh yên tâm, ta dốc toàn lực trông chừng cẩn thận.”


      nương, đến giờ!” tiếng gọi đột nhiện truyền vào từ bên ngoài.


      Ô Đạo Nhai nghe vậy liền đứng dậy, “Ta chỉ đến xem muội chút thôi, còn phải lập tức phủ trấn thủ Bắc Yến nữa, thuế vụ mùa đông được đưa đến kinh thành, ta muốn xem thiếu chủ nộp lên bao nhiêu.”


      nương gật đầu, định ra đưa tiễn Ô Đạo Nhai đưa tay cản lại, “Bên ngoài gió rất lớn, thân thể muội tốt, cần tiễn ta, ta tự mình là được.” Dứt lời liền đội đấu lạp lên, xoay người ra khỏi lều.


      nương đứng tại chỗ nhìn tấm rèm đung đưa, hơi có chút sững sờ. hồi lâu sau nàng xoay người đến ngồi xuống trước thư án, vừa cầm sơ đồ phác thảo hành động vừa khẽ nhìn lên.


      “A Vũ.” tiếng trầm thấp đột nhiên vang lên, Ô Đạo Nhai lại thò đầu vào.


      nương nhướng mày, nghi ngờ nhìn . Ô Đạo Nhai lặng yên suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trầm giọng : “Tiết trời ngày càng lạnh, muội phải chú ý thân thể, đừng tự mình làm tất cả mọi chuyện, mọi phải cẩn thận, bảo trọng lấy bản thân.”


      Dứt lời lại xoay người ra ngoài, bên ngoài cuồng phong gào thét nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bước chân dần dần xa của .


      Hồi lâu sau, tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên. Vũ nương nhìn rèm cửa, nhàng : “Huynh cũng thế.”


      Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt là bảy năm.
      Nhã Tịnh, Bé BiWinter thích bài này.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 045: Năm tháng phảng phất

      Hoàng thất Đại Hạ bắt nguồn từ dân du mục, ngàn năm trước cũng như người Khuyển Nhung, cả ngày giục ngựa rong ruổi bình nguyên Hồng Xuyên, sống cuộc sống du mục gần đồng cỏ và nguồn nước. Cho đến khi Bồi La Chân Hoàng xuất , dưới hướng dẫn của ông, dân tộc dũng này mới từng bước tiến vào hàng ngũ dân tộc chính thống của phương Đông. Thúc đẩy văn giáo, mở mang thương nhân mậu dịch, phát triển nông canh, qua trăm năm tích lũy, chính quyền dị tộc ngày xưa mất khí chất phong trần, thay vào đó là trang nghiêm nặng nề. Nằm mảnh đất quanh năm đóng tuyết và thời tiết rét lạnh chút độ ấm, so với Biện Đường hèn yếu cùng Hoài Tống phù hoa, Đại Hạ ra như cường quốc đầy vẻ uy nghiêm trang trọng.


      Nhưng đồng thời, tình thảo nguyên trong máu huyết hoàng tộc Đại Hạ lại ít, bọn họ đối với nơi sinh sống tuy quyến luyến nhưng lại mười phần cuồng nhiệt với quyền lợi. Thấm nhuần đạo lý cá lớn nuốt cá bé nên ngừng mở mang bờ cõi, dung hợp vô số dân tộc trăm ngàn năm qua, khiến văn hóa phong tục của bọn họ thay đổi khá nhiều, trở thành cảnh trí kỳ lạ đại lục.


      Đất đai cung Thịnh Kim cực kỳ rộng lớn, nơi này tập tục mọi đặc sắc của đại thổ Tây Mạc, Giang Nam và cả Yên Vũ. Cầu lầu các, còn có đại khí trang nghiêm của Tây Bắc, nguy nha kỳ vĩ. Ngoài thành kiên cố, tường đỏ ngói vàng, đài đá đen và sông đào sâu hoắm bảo vệ quanh thành, vũ trang cẩn mật, thủ vệ nghiêm ngặt, bầu khí khẩn trương bao trùm. Chính giữ thành là chính điện nơi quan lại dâng tấu, đại điện bằng gỗ lim, bảng chữ ‘Hạ Hoa Thịnh Cung’ sơn son thiếp vàng khiến khí càng thêm nguy nga hùng tráng. Còn phía sau chính là nơi ở của đám hoàng tử công chúa, cỏ cây sơn thủy, đình đài hình vòm, khắp nơi đều là cảnh trí tinh xảo, ôn tuyền được dẫn xuống từ núi cao, hoa cỏ phồn thịnh, trúc xanh bát ngàn, núi đồi xanh xanh. Cho nên hậu thành của cung Thịnh Kim ở Đại Hạ còn có danh xưng là tiểu Nam Đường*.
      *Thiên đường phía Nam


      Hoàng triều Đại Hạ khởi nguồn từ thảo nguyên, thiên tính du mục cho nên tương đối tôn sùng địa vị của phụ nữ. So với Biện Đường và Hoài Tống hơi bất đồng, trăm ngàn năm qua, ít nữ tướng nữ nho theo con đường làm quan, bên trong hậu cung cũng thiếu nữ nhân giật dây cầm quyền, đối với chuyện nam nữ cũng tương đối thông thoáng rất nhiều. Ngoại trừ phi tử và công chúa của hoàng đế, còn có rất nhiều thị vệ đóng lại, hoàng tử chưa được phong Vương ban đất xây phủ cũng phần lớn ở tại hậu thành.


      Ngay lúc này, bên trong biệt viện Oanh Ca thuộc hậu thành, tại nơi trúc hải thanh u là vị công tử trẻ tuổi mặc hắc bào.


      Công tử bất quá chỉ chừng hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn mỹ, tròng mắt như sao, sống mũi cao thẳng, hài hàng lông mày tựa kiếm, mái tóc đen như mực được buộc lỏng lẻo bằng dải băng gấm đen rơi ở sau lưng, trường bào bằng gấm Hoài Tống đồng dạng màu đen ung dung hoa quý, vạt áo thêu kỳ lân tím cưỡi tường vân, chân mang giày da hươu mềm mại, đế giày khắc hoa gốm xanh. nhàn nhã tĩnh lặng ngồi trước chiếc bàn đá nho , lò hương bên cạnh tỏa huân hương lượn lờ, bên bàn bày thanh cổ cầm cùng vài quyển sách tán loạn, còn có bầu rượu Thanh Ngọc và chén lưu ly, hai bên chén lưu ly khảm hình song long ngậm châu, vừa nhìn liền biết chính là trân phẩm.


      vào đông nhưng nhờ vào ôn tuyền vây quanh nên khí vẫn vô cùng ấm áp, mỗi khi có gió thổi qua phả vào mặt, làn gió trong trẻo xuyên qua rừng trúc càng thêm vẻ thong dong tự tại.


      Nam tử trẻ tuổi đưa mười ngón tay thon dài như bạch ngọc chậm rãi bưng chén lưu ly lên, đưa đến môi nhưng uống vào, con ngươi sáng như sao khẽ híp lại, hề nhìn lên cũng thản nhiên : “Ra .”


      “Đáng ghét.” Giọng nữ mềm mại nhất thời vang lên, thiếu nữ dung mạo kiều mỵ ra khỏi rừng trúc, “Lần nào cũng bị huynh phát , vô vị!”


      Thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, thân váy màu hồng cánh sen cùng la quần màu trắng thêu hồ điệp xanh, đai lưng cũng màu xanh nhạt, kết hợp với ngọc bội hình hoa lan xanh thẫm, tóc mây búi cao, trâm cài đong đưa, trang sức huyết ngọc hình giọt lệ rơi ở mi tâm, khuyên tai hoa lan, dây chuyền mã não, bộ dạng cao quý nhưng lại có chút tục khí. Nàng cởi áo choàng lông chồn tuyết xuống, vừa vừa thanh thúy : “Phụ hoàng đúng là thiên vị huynh nhất. Muội vừa từ Lan San viện đến đây, nơi đó lạnh muốn chết, huynh nhìn chỗ này của huynh , tuyết còn chưa chạm đất tan mất rồi.”


      Nam tử trẻ tuổi xoay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng điểm nụ cười nhạt, đáp: “Là Thánh thượng ưu ái.”


      “Hừ, hừ.” Thiếu nữ bất mãn : “Tại sao muội được ưu ái như vậy, mà muội chính là nữ nhi thân sinh của phụ hoàng đó.”


      “Công chúa……”


      “Còn gọi muội là công chúa?” Ném áo lông cho hạ nhân ở bên, thiếu nữ chạy đến trước mặt nam tử trẻ tuổi, lớn tiếng kêu lên.


      Nam tử trẻ tuổi bất đắc dĩ cười tiếng, : “Thuần Nhi.”


      “Đừng tưởng như vậy là có thể qua loa lừa muội.” Thuần Nhi công chúa ngồi xuống đối diện bàn đá, phồng má phụng phịu : , tại sao chưa tàn tiệc rời ? Khiến muội phải bỏ tất cả tân khách cất công đuổi đến tận nơi này.”


      Nụ cười mặt nam tử vẫn đổi, có lỗi, tạm thời có việc.”


      “Huynh có thể có chuyện gì chứ?” Thiếu nữ lớn tiếng chất vấn, nhưng vừa xong nhận ra mình lỗ mãng nên vội vàng cẩn thận dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt nam tử, thấy có phản ứng sốt ruột : “Có phải huynh nhìn thấy Ngụy Thư Du đến nên mới ra khỏi hội trường? vừa trở lại từ phía Nam mà thôi, muội cũng biết đến, huynh đừng giận.”


      Nam tử ngẩng đầu lên, chậm rãi lắc đầu, “Công chúa cần lo lắng, Yến Tuân dám.”


      “Còn gọi muội là công chúa.” Thuần Nhi nhướng mày, đột nhiên đứng dậy kéo tay áo Yến Tuân, tức giận : “Yến Tuân, huynh rốt cuộc có xem muội là người nhà vậy?”


      Yến Tuân cúi đầu, khỏi cau mày nhìn bàn tay trắng noãn của thiếu nữ rồi bất động thanh sắc rút tay áo ra, “Công chúa nghĩ quá rồi, vẫn nên chú ý tôn ti thân phận hơn.”


      “Thân phận tôn ti gì chứ, chúng ta khi còn bé vẫn còn rất tốt mà, huynh còn nhớ năm muội chín tuổi hay , huynh còn mang muội kỹ viện làm loạn trận, bây giờ ngay cả kêu nhũ danh của muội cũng phải tránh tránh né né.”


      “Năm đó vi thần còn hiểu chuyện nên làm chuyện lỗ mãng.”


      “Đáng ghét!” Thuần Nhi đưa tay gạt bầu rượu rơi xuống mặt đất, lớn tiếng : “Huynh đáng ghét chết được!”


      Dứt lời nàng liền xoay người định rời .


      “Công chúa xin dừng bước.” Yến Tuân đứng dậy kêu lên, đưa ra cái hộp bọc bằng lụa tím.


      Thuần Nhi nhướng mày, “Đây là cái gì?”


      “Sinh thần của công chúa tuy vì cùng tháng với bệ hạ nên thể tổ chức rầm rộ, nhưng đây là chút tâm ý của ta, mong công chúa nhận lấy.”


      Khuôn mặt nhắn của Thuần Nhi nhất thời vui vẻ lên, tươi cười mở cái hộp ra. Nhìn thấy cái đuôi thỏ trắng bóc trong hộp, nàng mở to mắt, lớn tiếng kêu lên: “Đây là đuôi của Hoàn Hoàn?”


      Yến Tuân gật đầu, : “Mấy hôm trước nghe Hoàn Hoàn cắn tay muội bị thương, bị Tây thái phi hạ lệnh đánh chết rồi ném ra ngoài, nghe muội còn khóc trận lâu. Ta sai người xuất cung cắt đuôi thỏ xuống, cái đuôi này muội cứ giữ làm kỷ niệm . phải là vật đáng giá gì, mong muội đừng chê.”


      Ánh mắt thiếu nữ nhất thời có chút ướt át, nàng lắc đầu khẽ : “Vàng bạc châu báu gì đó muội nhận quá nhiều, chỉ có cái này mới là lễ vật tốt nhất. Tuân ca ca, cám ơn huynh, Thuân Nhi rất vui.”


      Vừa dứt lời, khuôn mặt thiếu nữ lập tức đỏ lên, nàng cầm chặt cái đuôi thỏ, kịp mặc cả áo lông mà liền xoay người chạy ra khỏi rừng trúc.


      Yến Tuân vẫn mực đứng yên tại chỗ, nụ cười mặt theo bóng lừng rời của thiếu nữ mà dần dần biến mất.


      “Thế tử, Thuần Ngọc công chúa rồi.”


      *Xoẹt* tiếng, Yến Tuân cởi ngoại bào vừa mới bị thiếu nữ đụng vào ra ném xuống bàn. xoay người rời , trước đó cũng trầm giọng lưu lại câu: “Cầm thiêu hủy.”


      “Dạ.” Hạ nhân trầm giọng đáp ứng tiếng, nâng đầu lên thân ảnh của Yến Tuân thấy nữa.
      Nhã Tịnh, Bé BiWinter thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      YT thế này, mình thích. công cvúa này cũng ngây thơ quá rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :