1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Lúc dịch mấy chap này, thiệt tình là muốn khóc.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      biết ngay là bình yên trước bão mà :'(
      cố lên nàng, ủng hộ hết mình luôn ^^

    3. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 041: Huyết lệ*
      *Huyết lệ = nước mắt máu


      Sấm chớp cuồn cuộn trong tầng mây đen kịt, gió Bắc gào thét bi thương như con dã thú nổi điên, cát bay đá chạy, gia chủ đương nhiệm của Mông thị, vị tướng quân chủ quản cấm quân đế đô mặt đổi sắc tiếp tục trầm giọng : “Yến thế tử, mời xác nhận phạm nhân.”


      trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, cờ phiên đón gió giật phần phật, lá cờ đỏ như lửa bay múa cách hung tợn, tựa hồ như muốn bứt khỏi cột cờ. Thiếu niên cắt chặt hàm răng, hai mắt đỏ ngầu, mặt thoáng xanh thoáng tím, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, trong lồng ngực như có đại hỏa ngút trời.


      Yến Tuân bất chợt gầm lên, thân hình nhanh như báo lao đến đấm ngã tên binh sĩ, trong chớp mắt đoạt lấy trường đao tay , như mãnh hổ điên cuồng lao vào chém giết thẳng đường đến giữa đài Cửu U.


      Tiếng kinh hô thất thanh vang lên khắp nơi, cấm vệ đại nội rối rít ào lên như thủy triều. Sở Kiều đứng ở phía sau Yến Tuân, nàng cau mày, ánh mắt đảo nhanh. Ngay sau đó chỉ thấy nữ hài tám tuổi đột nhiên đá vào bắp chân gã binh sĩ, lấy đà bay vọt lên chộp lấy đoạn dây giăng cờ phiên. tiếng phần phật lớn vang lên, vô số chiến kỳ thêu hắc long trong nháy mặt phủ xuống đài Cửu U, che phủ toàn bộ người ngồi đài


      “Bắt !” Ngụy Thư Du xanh mặt, là người sớm nhất bò ra khỏi đống cờ phiến, chỉ tay vào Yến Tuân chạy xuống khỏi đài giám trảm, hét lớn: “Chó Bắc Yến đầy dã tâm, thể để chạy thoát!”


      Lúc này đám binh lính quảng trường Kim Vũ xông lên, Sở Kiều kéo Yến Tuân, nhướng mày ném trường đao vào chậu than khổng lồ cháy đùng đùng bên cạnh đài Cửu U, lửa than trải rộng, dầu hỏa bắn khắp nơi, bắt lửa cháy phần phật mặt tuyết lạnh.


      !” Sở Kiều quát to tiếng, kéo Yến Tuân định chạy về hướng đường Chu Vũ, ngờ trong nháy mắt lại dùng khí lực kinh người đẩy nàng ra, lao vút vào đám trọng binh phòng thủ ở đài Cửu U.


      “Yến Tuân!” Cuồng phong thổi tới, cuốn phăng mũ trùm đầu nữ hài tử, đầy tóc đen nhánh khiêu vũ cùng gió, khuôn mặt tái nhợt như giấy, nàng cau mày lớn tiếng gọi: “Huynh điên rồi! Trở lại!”


      *Ầm ầm*, huyết quang bắn ra bốn phía, thi thể hỗn độn khắp nơi. Yến thế tử ở đế đô Chân Hoàng hằng năm luôn càn rỡ, tiêu sái ai có thể kiềm chế, nhưng chưa có người nào từng nhìn thấy chân chính tức giận động thủ, ngay cả những quý tộc thiếu niên thường cùng nhau giao hảo như Gia Cát Hoài cũng hề biết thực lực sâu cạn ra sao. Nhưng trong giờ khắc này, thân ảnh thiếu niên lại mạnh mẽ như báo, ánh mắt thị huyết hung tàn như sói, ngay cả đám quân nhân hàng năm ở chiến trường uống rượu ăn thịt đống thi thể người chết cũng khỏi cảm thấy sợ hãi.


      Sức lực đó phải là võ nghệ, cũng phải là trí lực, phải là sức mạnh của lần bộc phát, mà là sức lực phát ra từ nỗi oán hận thấu xương, của kiên định điên cuồng gặp người ngăn giết người, gặp Phật chặn giết Phật.


      Cuồng phong gào thét, cây cối bị bẻ gãy nằm rập mặt đất, gốc cổ thụ gãy ngọn trơ trọi đón gió phát thanh u u, nghe như tiếng quỷ khóc thê lương, mái tóc đen của thiếu niên rũ ở trước mắt, đầu vai nhuốm máu, áo lông trải rộng, cổ tay nổi gân xanh, hai mắt như dã thú trong tuyệt cảnh, tay cầm trường đao vấy máu, từng bước tiêu sái lên đài Cửu U, binh sĩ hai bên do dự dám tiến lên. Hơn ngàn binh sĩ tinh nhuệ của đế quốc hiểu tại sao bọn họ lại do dự dám động khi đối mặt với ánh mắt điên cuồng của thiếu niên. Trong trung tràn ngập sát khí khổng lồ, như ngọn núi nửa chực chờ nổ tung.


      Hai chân thiếu niên đạp lên bậc thang cuối cùng, chỉ cần tiến thêm bước là có thể lên đài Cửu U. Ngay lúc đó, giọng trầm thấp lạnh như băng của Mông Điền chậm rãi vang lên: “Yến thế tử là đến tra nghiệm phạm nhân?”


      Yến Tuân chậm rãi ngẩng đầu lên, dòng máu tươi dọc theo mặt chảy xuống cằm , là máu của người khác hay là máu của chính . Thiếu niên cất giọng khàn khàn, nghe như tiếng của ác quỷ từ dưới địa ngục: “Ngươi tránh ra!”


      *Ầm* tiếng sấm lớn vang lên, phía Đông nổi lên cuồng phong cùng bão tuyết. Thiếu niên chậm rãi giơ chiến đao đẫm máu lên chỉ vào Mông Điền tướng quân, lạnh lùng phun ra chữ: “Cút!”


      tiếng *thịch* vang lên, thân ảnh hư ảo quỷ mị của vị đại tướng quân đế quốc đột nhiên nhảy lên, dùng khí lực thiên quân vạn mã đá cước vào ngay giữa ngực thiếu niên. Trong phút chốc, chỉ thấy Yến Tuân giống như diều đứt dây, nháy mắt phun ra máu tươi, cả người xoay tròn trung rồi nặng nề rơi xuống thềm đá, lăn xuống mặt đất.


      “Yến Tuân!” Sở Kiều hét to tiếng, hai mắt trừng như muốn nứt ra, vung đao xoay người chạy về phía trước.


      Bọn lính lúc này mới kịp phản ứng, ngay lập tức hoàn toàn bao vây nữ hài. Dù sao Sở Kiều cũng thân sức yếu, thể chống đỡ nhiều người tấn công cùng lúc như vậy, chỉ thoáng chốc cánh tay cùng bắp đùi nàng bị thương nhiều chỗ. Thân thể nàng mềm nhũn, hơn mười lưỡi đao sáng choang kề cổ, thể động dù chỉ chút.


      “Yến Tuân!” Sở Kiều rên rỉ tiếng, hai mắt vằn máu, hai tay bị quặt ngược về phía sau, thể giãy dụa.


      Qua đoạn dồn dập, gian lại trở nên vô cùng an tĩnh, tiếng gió phần phật như oan hồn đòi mạng thổi loạn quảng trường. Giai cấp thượng vị của đế quốc trong thành Chân Hoàng, quý tộc, nguyên lão, quan viên, tướng quân, binh lính cùng dân chúng vây xem bên ngoài khỏi ngừng thở, kiễn chân nhìn thiếu niên áo nằm trong đống áo nhuốm máu. Đoạn thời gian kia vừa như rất dài vừa phảng phất như chỉ cái nháy mắt, thiếu niên gục mặt đất khẽ động đậy ngón tay, sau đó lại hung hăng vò chặt tuyết mặt đất, lảo đảo bò dậy, ánh mắt quật cường như sói hoang, chống trường đao lại lần nữa từng bước về phía đài cao.


      “Cửu U là trọng địa thành Chân Hoàng, nếu Yến thế tử , cho dù là quan giám trảm cũng thể lên. Bổn soái hỏi ngươi lần nữa, Yến thế tử là đến tra nghiệm phạm nhân?”


      Bên dưới vắng lặng tiếng động, thiếu niên mắt như hàn băng, quật cường đưa tay lau khóe miệng, trầm giọng : “Cút!”


      tiếng *thịch* vang lên, lại cước sấm sét, thân thể Yến Tuân lại lần nữa lăn xuống khỏi đài.


      “Yến Tuân!” Nữ hài rốt cuộc nhịn được, điên cuồng rống to: “Đồ ngốc, huynh muốn chết sao? Trở lại! Các ngươi buông ta ra!”


      Mọi thanh trong trời đất như rời xa Yến Tuân, hai tai nghe được nửa tiếng động, tròng mắt hằn máu, khuôn mặt đầy bụi đất cùng vết thương, hai tay đầm đề máu tươi, ngực đau như vừa bị thiên thạch từ trời đập phải. Dường như có người gọi nhưng nghe vào tai, trong đầu đều tràn đầy thanh của Bắc Yến. tựa hồ nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân, nghe được tiếng càm ràm ngừng của Đại ca, nghe được Nhị tỷ vung roi đuổi đánh Tam ca, nghe được tiếng tiểu thúc kể lại chuyện xưa, còn có các thúc thúc bá bá thuộc hạ của phụ thân, nhưng người từng khênh lên vai, làm ngựa cho cưỡi.


      Nhưng thân ảnh họ dần dần nhìn nữa, trời đất mảnh đen tối, trong đầu Yến Tuân chỉ nghe được bọn họ thấp giọng, lần rồi lại lần thúc giục: “Yến Tuân, đứng lên, đứng lên, hãy là hán tử Bắc Yến chân chính, đứng lên!”


      Trời đất mảnh u ám, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn thiếu niên cả người máu chảy đầm đìa, nhìn vị thế tử cao quý của thiên triều ngày xưa lại lần nữa bò dậy từ trong vũng máu, bước, hai bước, ba bước, máu tươi chảy xuống thềm đá đen trơn bóng, phản chiếu tuyết quang vô cùng chói mắt.


      Vị tướng quân ý chí sắt thép cũng dần dần nhíu mày, nhìn thiếu niên lảo đảo từng bước, muốn nhưng lại biết nên biểu đạt thế nào, rốt cuộc ở khắc cuối cùng vẫn như cũ cước đá xuống khỏi đài Cửu U.


      Đột nhiên có tiếng khóc vang lên trong đám người, tiếng nức nở đè nén dần dần lan rộng trong đám đông bá tánh thường dân. Những dân chúng thân phận thấp hèn nhìn lên quảng trường cao quý kia, rốt cuộc thể kiềm chế bi thương trong tận đáy lòng. Đó dù sao vẫn chỉ là hài tử mà thôi.


      Đám quý tộc nhếch môi, trong đôi mắt lạnh lùng cũng có chút động.


      Gió lạnh thổi lên thân thể lảo đảo của thiếu niên, đứng lên nổi nữa. Đế quốc đệ nhất nguyên soái Mông Điền võ nghệ cao cường, sức lực mạnh như núi, từng từng ở cao nguyên Tây Mạc đánh chết hơn hai trăm nhân mã của quân địch, người bị ông đánh quyền chết chỉ đếm đầu ngón tay. Nhưng ai biết được thiếu niên này dùng sức lực từ đâu ra chống đỡ bản thân, tiếp tục vươn ngón tay nhuốm máu, từng chút bò về phía đài Cửu U.


      Lần cuối cùng đá rơi Yến Tuân xuống khỏi đài, vị tướng quân rốt cuộc cau mày, trầm giọng với thị vệ hai bên: cần giám nghiệm nữa, bắt người lại, hành hình!”


      “Mông Điền tướng quân!” Ngụy Thư Du nhướng mày, đứng dậy trầm giọng : “Tướng quân làm vậy e hợp quy củ, cung Thịnh Kim hạ chỉ muốn giám nghiệm tử thi, sao có thể qua loa cho xong?”


      Mông Điền nhướng mày, xoay đầu lại nhìn thiếu niên nhân tài kiệt xuất của Ngụy thị, chỉ ngón tay về phía Yến Tuân, chậm rãi : “Ngươi cảm thấy bộ dáng này của còn có thể tuân theo thánh lệnh sao?”


      Bảo Yến Tuân tuân theo thánh lệnh gì đó, bất quả chỉ là để tìm lý do hợp lý giết mà thôi. Còn về chuyện loạn dân ở Thượng Thận, đế quốc cùng viện trưởng lão cùng nhau đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Bắc Yến Trấn Tây vương, tàn sát cả nhà Trấn Tây vương, chính là huyết mạch duy nhất còn sót lại. Yến Tuân ở lại đế đô nhiều năm, theo lý liên quan với chuyện ở đất phong Bắc Yến, sau khi Yến Thế Thành mất, Yến Tuân đúng ra là người kế vị danh hào, nhưng đế quốc sao có thể mạo hiểm mà tha cho đứa con của sói?


      Cho nên bọn họ bày ra màn này, nếu Yến Tuân tuân thánh lệnh chính là coi rẻ cung Thịnh Kim, là thần tử bất trung, còn nếu ngoan ngoãn nghe lời chính là hèn yếu vô năng, đại nghịch bất đạo, vì tử bất hiếu. Vô luận như thế nào, cũng chỉ có kết cục là chết. Hành động lần này của đế quốc bất quá chỉ là cho dân chúng thiên hạ cùng phiên vương các nơi cái công đạo, ngăn mọi lời đàm tiếu. Văn võ cả triều, có ai mà biết?


      Lý do như vậy dĩ nhiên thể đem ra giữa ban ngày ban mặt, Ngụy Thư Du tức đến nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn về phía Yến Tuân, lạnh giọng : “Mông tướng quân làm như vậy, sợ Thánh thượng và viện trưởng lão trách tội?”


      “Trách tội hay , bổn soái mình gánh chịu, phiền ngươi quan tâm.” Mông Điền quay sang liếc nhìn hài tử bị người hung hăng áp chế trước mặt, tiếng động thở dài cái, sau đó xoay người về hướng khác, ra lệnh chuẩn bị hành hình.


      Ngay lúc đó, thanh già nua đột nhiên vang lên, Hoàng Kỳ Chính thân là phụ tá quan giám trảm chậm rãi lên, híp nửa mắt, thong thả ung dung : “Mông tướng quân, trước khi đến đây Mục Hạ đại nhân có dặn trước, nếu có biến hãy đưa cái này cho tướng quân xem.”


      Mông Điền nhận lấy văn thư, chỉ cái sắc mặt liền đại biến, đứng yên ở đài hồi lại, rốt cuộc nặng nề xoay đầu lại nhìn Yến Tuân, chậm rãi : “Yến thế tử, xin đừng cố chấp nữa, vô luận thế nào, ngươi chỉ cần khẽ gật đầu cái, bọn họ chính là thân nhân của ngươi, chỉ có ngươi mới có tư cách xác nhận.”


      Thân thể Yến Tuân bị đè mặt đất, còn nhìn ra bộ dáng hào sảng của Yến thế tử khi xưa, nhìn như quỷ hồn bò ra từ địa ngục, tràn đầy thống hận cùng sát khí.


      Mông Điền nhìn ánh mắt quật cường của thiếu niên, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng : “Nếu Yến thế tử kháng chỉ bất tuân cũng đừng trách bổn quan làm việc theo luật, người đâu, kéo lên!”


      “Chậm !”


      Cuồng phong thổi đến, mây đen sôi trào, thanh thanh thúy đột nhiên vang lên, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ nghe có tiếng vó ngựa phía Tử Kim môn truyền lại, bạch y lông chồn tuyết, mái tóc đen như nước, nữ tử thúc ngựa tiến lên, chậm rãi gằn từng chữ : “Ta tới nghiệm!”
      Nhã Tịnh, Bé BiWinter thích bài này.

    4. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 042: Lệ chảy thành sông

      “Mẫu thân?” Thiếu niên nằm trong vũng máu quay đầu lại nhìn về phía nữ tử lưng ngựa, thảng thốt gọi.


      Gió Bắc cuốn qua trung, trong nháy mắt bông tuyết bồng bềnh giáng xuống. Phụ nhân thân bạch y trắng hơn tuyết, tay áo bồng bềnh như mây, mái tóc đen như mực xõa xuống sau lưng, mềm mại như gấm Hoài Tống thượng hạng, mặc dù tuổi gần bốn mươi nhưng vẫn vô cùng trẻ trung, tròng mắt ôn như bông tuyết đỉnh Thanh Tuyền, ngay cả khóe mắt có chút nếp nhăn cũng lộ ra vẻ ôn nhu tĩnh lặng.


      Phụ nhân uyển chuyển nhàng tung mình xuống ngựa, đến bên cạnh Yến Tuân, đám thị vệ hai bên hầu như ngây ngẩn cả người, ai đứng ra ngăn cản. Bà ôm lấy đầu Yến Tuân, dùng ống tay trắng noãn nhàng lau khuôn mặt nhuốm máu của thiếu niên, mỉm nụ cười ấm áp: “Tuân Nhi.”


      Trong nháy mắt, nước mắt Yến Tuân chảy ra, thiếu niên chút nhíu mày khi đối mặt với thiên quân vạn mã lúc trước trong nháy mắt gào khóc, nắm chặt ống tay áo của bà, lớn tiếng hỏi: “Mẫu thân, tại sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      “Tuân Nhi.” Phụ nhân ôn nhu lau khóe mắt dính máu của , giọng hỏi: “Con có tin tưởng phụ thân ?”


      Yến Tuân nghẹn ngào gật đầu: “Hài nhi tin.”


      “Vậy đừng hỏi tại sao.” Phụ nhân ôm lấy , ánh mắt tĩnh lặng xẹt qua từng quý tộc đài, khẽ khàng : thế giới này phải chuyện gì cũng có thể nguyên nhân, chỉ đơn giản giống như hổ ăn sói, sói ăn thỏ, thỏ ăn cỏ, đều phải đạo lý có thể ra.”


      “Mẫu thân!” Yến Tuân đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn đám quý tộc ăn mặc sang trọng kia, gằn từng chữ lạnh giọng : “Là bọn họ? Là bọn họ hại Bắc Yến?”


      Ánh mắt thiếu niên bén nhọn lãnh xuyên qua màn tuyết, trong nháy mắt đó, tất cả đám quan lại quý tộc quyền quý của đế quốc hầu như đều rùng mình cái. Vị phu nhân xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã như lan kia lại mỉm cười, lau nước mắt mặt thiếu niên: “Tuân Nhi, đừng khóc, con cháu Yến gia chỉ chảy máu chứ rơi lệ.”


      “Mông tướng quân, ta tới giám nghiệm tử thi. kia chính là trượng phu ta, là con trai cùng con ta, là thân nhân ta, tin rằng đời này, còn ai có tư cách hơn ta để làm chuyện này.”


      Mông Điền cau mày, trong đôi mắt đen như có mạch nước ngầm kích động quay cuồng. Nhìn phụ nhân dung mạo như hoa trước mắt, vị tướng quân máu lạnh nhất đế quốc bất chợt ra lời, chuyện xưa như thủy triều dâng trào trong đầu.


      Còn nhớ đầu xuân năm ấy, ông và Thế Thành, còn có nam nhân giờ ngay cả tên cũng thể gọi thẳng, gặp gỡ nữ tử siêu phàm thoát tục ở ven hồ nước Biện Đường. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, thiếu nữ chống thuyền, thân mặc xiêm y xanh nhạt, ống quần xắn cao để lộ bắp chân trắng như ngọc, cười cười hướng về ba thiếu niên nhìn đến choáng váng, lớn tiếng gọi: “Này, ba đại ca cao to, có lên thuyền ?”


      Chớp mắt hơn ba mươi năm, trải qua bao nhiêu mưa máu, bao nhiêu trận sát phật cùng vô vàn mưu xảo trá, ba người bọn họ luôn tay trong tay, sóng vai mở đường máu. Khi đó có lẽ bọn họ cũng biết ba mươi năm sau gặp phải tình cảnh như hôm nay, nếu như biết, liệu bọn họ còn có thể đồng cam cộng khổ, liệu có thể khắng khít như tay và chân, còn có thể quên cả sống chết họa phúc cùng chia như thế sao? Chẳng lẽ tất cả những việc làm khi xưa, chỉ là để sau này bọn họ lại vung đao chém giết lẫn nhau, khoan nhượng chém đầu đối phương?


      Mông Điền chậm rãi thở dài, trầm giọng : “Nàng nên đến đây.”


      hạn chế tự do của ta ở đế đô, chỉ cần ta ra khỏi thành Chân Hoàng bị ai ngăn cản. Mông tướng quân, đây là thánh dụ, ngươi thể làm trái. Cũng giống như việc mang binh đánh Bắc Yến, bất kể ngươi có nguyện ý hay , ngươi cũng phải làm.”


      Phụ nhân nâng váy, từng bước lên đài cao, động tác vô cùng nhàng khoan thai nhưng cước bộ dẫm mặt đất lại nặng nề đến như vậy.


      “Mẫu thân!” Yến Tuân khẩn trương, lập tức định đứng dậy nhào đến, nhưng còn chưa được bước ngã xuống mặt đất, thống khổ rên lên.


      Sở Kiều nhìn thấy, nhất thời lao ra khỏi vòng vây được các binh sĩ nới lỏng, chạy đến đỡ lấy Yến Tuân, khẩn trương hỏi: “Huynh sao rồi?”


      Tuyết bay tứ tung, gió Bắc gào thét, tiếng chim kêu thê lương, máu tươi ở khắp nơi, cờ phiến tan hoang cùng chậu than đổ vỡ, ngàn vạn ánh mắt đều nhìn chăm chú vào bóng lưng phụ nhân từng bước lên đài Cửu U. Cuồng phong thổi tung y phục của bà, nhìn qua như con bạch hạc mong manh trước gió.


      Phụ nhân đưa tay sờ lên hộp gấm đầu tiên, nam nhân mày kiếm nhuốm đầy máu đen nhưng hề có chút dữ tợn đáng sợ, hai mắt nhắm chặt như ngủ, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ nhếch như có lời muốn nhưng cuối cùng lại ra khỏi miệng. Bà nhìn trượng phu của mình, ngón tay khẽ vuốt ve khoảng bên dưới, giống như ở đó vẫn là thân thể vĩ ngạn.


      hề khóc, chỉ quay đầu lại, ôn nhu cười, giọng : “Đây là trượng phu ta, phiên vương phong hào cha truyền con nối của đất phong Bắc Yến, đế quốc đại nguyên soái quân Tây Bắc, cung Thịnh Kim bài vị tổ miếu thứ 576, Bắc Yến Trấn Tây vương, Yến Thế Thành.”


      Bông tuyết rơi xuống thái dương phụ nhân nhưng cũng tan ra, mặt bà có chút tái nhợt, nhưng giọng vẫn ôn hòa như cũ, hai mắt bình thản như nước nhìn chăm chú lên đỉnh đầu của Yến vương, phảng phất như ông tùy thời mở mắt ra mỉm cười với bà. Bà đưa tay sờ lên mặt ông, phía tai có vết sẹo , nhìn như nhiều năm, nhìn kỹ rất khó nhận ra.


      “Vết sẹo nơi này, năm đó Thương Lan vương làm phản, là bị kiếm đâm bị thương ở cửa thành U Vi. Năm đó hoàng thượng bị người ám toán, ăn phải cỏ u hồn, cả người vô lực, Thế Thành cùng Mông tướng quân từ hai phía Đông Tây chạy vào cứu giá, Thế Thành tìm được hoàng thượng trước tiên. Ông ấy cõng hoàng đế hôn mê bất tỉnh mình đột phá vòng vây chạy ra khỏi cung Thịnh Kim bị ba ngàn binh mã vây khốn, người và tay có hơn ba mươi vết đao chém, nửa năm sau mới có thể xuống giường lại. Năm đó, ông chỉ mới mười bảy tuổi.”


      “Chỗ này, là từ trận đánh ở Bạch Mã Quan lưu lại.” Tay phụ nhân lại đưa đến vệt hồng hồng bên dưới, tiếp tục : “Năm 447 lịch Bạch Thương, đế quốc đến Dao Thủy tế bái tổ miếu, tất cả trưởng lão và cả hoàng thân quốc thích đều cùng. Tấn Khương vương tư thông với địch, mở cửa khẩu Bạch Thương để cho người Khuyển Nhung tràn vào, Dao Thủy bị bao vây bởi ba mươi vạn quân Khuyển Nhung. Sau khi Thế Thành biết được, lĩnh quân rời khỏi Bắc Yến, suốt bảy ngày bảy đêm nghỉ đến Dao Thủy giải nguy. Hoàng đế của các ngươi ở tại Bạch Mã Quan phát thời thề, đế quốc cùng Bắc Yến vĩnh viễn làm quân thần, bao giờ bỏ rơi nhau. Lúc ấy đại đa số người chỗ này cũng có mặt ở đó.”


      Các đại thần đế quốc dưới đài nhất thời xao động trận, chuyện cũ bị bụi thời gian che phủ được xốc lên, phơi bày ngay trước mắt, những đôi mắt già nua như cũng phảng thất thấy được giờ Ngọ ngày của rất nhiều năm trước, trong ráng chiều đỏ rực như máu, cờ huy sư tử của Bắc Yến đón gió rống giận giết sạch quân Khuyển Nhung chừa mảnh giáp. Khi đó, bọn họ cũng đều còn trẻ, từng hưng phấn đến vây quanh vỗ vai con người trẻ tuổi kia, cười lớn cùng nhau uống rượu mạnh.


      “Còn chỗ này, là giữa trưa ngày 16 tháng 4, bình nguyên Hỏa Lôi, là Mông tướng quân đích thân chém xuống. Tướng quân lúc tráng niên, bày mưu nghĩ kế sát phạt vô cùng quyết đoán, thể nhận ra vết thương này là do kiếm của mình gây ra. Người này có phải là Yến Thế Thành hay , ngươi có thể biết sao?”


      Mông Điền đột nhiên á khẩu thể trả lời, mặt xanh như thép, sững sờ ra lời.


      “Ta xác định, người này là trượng phu của ta, là Bắc Yến Trấn Tây vương - Yến Thế Thành, tuyệt giả dối.” Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng *cạch* vang lên, phụ nhân đóng nắp hộp gấm lại, xoay người chuyển sang cái hộp bên cạnh.


      “Đây là con trai ta, Bắc Yến phân vương, tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế, phục sứ trấn giữ Tây Bắc, bài vị tổ miếu thứ 577, con trai trưởng của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Đình. Năm nay hai mươi mốt tuổi, nhập ngũ từ năm mười ba, từ cấp tiểu binh lên, trong tám năm tấn chức hai mươi bốn lần, sáu mươi bảy lần đánh lui quân Khuyển Nhung xâm chiếm biên cương, lập vô số chiến công lớn , cung Thịnh Kim cùng viện trưởng lão khen ngợi bảy lần. Mười tám tuổi được phong làm Trấn Bắc phục sứ, lãnh binh bảo vệ biên cương phía Bắc, chưa bao giờ thất thủ. Ngày 14 tháng 4, ở thành Liệt Viên bị vạn mã chà đạp, thể phân biệt diện mạo, chỉ còn lại bọt máu.”


      “Đây là con trai ta, Bắc Yến phân vương, tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế, phó phục sứ trấn giữ Tây Bắc, bài vị tổ miếu thứ 578, con thứ ba của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Tiếu. Năm nay mười sáu tuổi, nhập ngũ từ năm mười ba, theo phụ thân Nam chinh Bắc chiến, ba lần thành công đánh đuổi dân man di biên cương phía Bắc, luôn hăng hái ra trận giết địch, thề đền nợ nước, chưa bao giờ lui nửa bước. người nó có hơn bốn mươi vết đao chém, đều là vì chúng con dân Bắc Yến. Ngày 16 tháng 4, nó bị đại quân Tây chinh dùng máy ném đá đánh trúng, cột sống vỡ vụn, hai chân đứt đoạn, chảy máu cho đến chết.”


      “Đây là con ta.” Giọng phụ nhân đột nhiên trở nên nghẹn ngào, thủ cấp trong hộp gấm màu trắng nhợt, phù thũng như bị ngâm nước, khóe mắt cùng cánh mũi đều đọng máu tím bầm, “Con cháu phiên vương đất phong Bắc Yến! Tôn tử đời thứ 25 của Bồi La đại đế, bài vị tổ miếu thứ 579! Trưởng nữ của Bắc Yến Trấn Tây vương Yến Thế Thành – Yến Hồng Tiêu. Ngày 16 tháng 4, thúc ngựa cứu mẫu thân bị bắt , lúc chạy ngang ven hồ Thủy Hồng, đội quân số 4 dưới quyền tướng Mục Hạ hạ trại dã chiến bắt gặp chặn lại, bị cưỡng dâm đến chết, cuối cùng xác bị vứt xuống hồ.”


      Gió tuyết trung đột nhiên trở nên cuồng bạo hơn, tiếng của phụ nhân càng thêm thê lương, sắc mặt càng thêm tái nhợt, từng câu từng chữ như thấm đẫm máu. Bão tuyết lượn vòng đài Cửu U, vô số chim ưng nhất loạt giương cánh bổ nhào xuống, chiến kỳ Hắc Long bay phần phật trong gió.


      “Còn những người này cũng đều là chiến sĩ của Bắc Yến, đều là theo chủ phản quốc, là loạn thần tặc tử, Mông tướng quân, ngươi hành hình !”


      chiếc đỉnh khổng lồ bằng đồng xanh được đưa lên đài Cửu U, trong đỉnh lửa cháy hừng hực, Mông Điền cau mày, rốt cuộc trầm giọng : “Hành hình!”


      Hai mươi hộp gấm lập tức bị ném vào trong đỉnh đồng, hai mắt Yến Tuân đột nhiên như đổ lửa, cổ họng bắn ra tiếng gào thảm thiết như dã thú, đứng dậy xông lên phía trước. Bọn cấm quân thị vệ đồng loạt tiến lên ngăn ở trước người Yến Tuân, Sở Kiều cũng gắt gao ôm lấy thân thể Yến Tuân, nữ hài tử vốn quật cường rốt cục cũng thể kiềm được, rơi nước mắt lả chã. Thiếu niên bị nàng ôm vào trong ngực, kêu lên thê lương, quỳ xuống mặt đất liều mạng đấm nắm tay đầy gân xanh lên phiến đá lát quảng trường, tay chảy máu đầm đìa nhưng hề đoái hoài mà vẫn khàn giọng rống to cách đáng sợ.


      Phụ nhân vẻ mặt thống khổ nhìn đỉnh đồng phần phật lửa cháy, lệ tuôn ướt mặt, bà vươn tay ra khẽ chạm vào đỉnh đồng nóng bỏng, quay xuống ôn nhu nhìn con trai dưới đài cái rồi lập tức hướng về phía Mông Điền chậm rãi : “Mông đại ca, xin với , đừng quên những lời .”


      Toàn thân Mông Điền chấn động, tiếng ‘Mông đại ca’ trong nháy mắt như đưa ông về ba mươi năm trước. Lời lẽ thắm thiết thê lương cỡ nào cũng thể khiến vị tướng quân rắn rỏi như sắt thép mảy may rung động, nhưng chỉ tiếng gọi đơn giản kia lại khiếng hai tay ông thể khống chế mà khẽ run rẩy. Ông cất bước định tiến lên, thấp giọng gọi: “Bạch Sanh…”


      Nhưng ngay sau đó, bạch y phụ nhân đột nhiên xoay người đập mạnh đầu vào đỉnh đồng xanh, động tác nhanh như sao băng.


      “Bạch Sanh!”


      “Mẫu thân!”


      “A!”


      Những tiếng kinh hô chói tai đồng thời vang lên, hàng ngàn người quảng trường Kim Vũ đồng loạt khàn giọng kêu to, chỉ thấy máu tươi chảy ra trán phụ nhân, cánh tay bà vẫn còn vịn vào đỉnh đồng, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất.


      “Mau! Mau gọi ngự y!” Mông Điền ôm lấy thân thể phụ nhân, vẻ mặt cứng cỏi rốt cuộc hoàn toàn tan biến, thất kinh ra lệnh cho bọn thị vệ bên dưới.


      Yến Tuân lảo đảo bò lên đài Cửu U, trực tiếp nhào đến người phụ nhân, hung hăng đẩy Mông Điền ra, lớn tiếng kêu: “Mẫu thân!”


      Trời đất vẫn tiếp tục gào thét, cỏ cây nằm rạp xuống trong cơn cuồng phong, chân trời cuồn cuộn sấm, bão tuyết rơi mù mịt, phụ nhân chậm rãi mở mắt ra nhìn khuôn mặt của con trai, ôn hòa cười tiếng, máu tươi trán lại chảy ra càng nhiều.


      “Mẫu thân!” Hai mắt Yến Tuân đẫm lệ, nhìn hai tay đều là máu tươi, tuyệt vọng kêu to: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Phụ thân mất, đại ca mất, tất cả thân nhân còn, ngay cả người cũng muốn rời bỏ Yến Tuân sao? Mẫu thân, tại sao?”


      Nước mắt chậm rãi chảy xuống mặt phụ nhân, bà khó khăn đưa tay cầm lấy tay hài tử, “Tuân Nhi… Hứa với mẫu thân, phải nhất định sống sót, chỉ cần còn sống là đủ. cần phải sợ sống bằng chết, nhất định phải sống sót, đừng quên bản thân con còn rất nhiều chuyện phải làm.”


      “Mẫu thân!”


      Ánh mắt phụ nhân nhất thời tan rã, thân bạch y đẫm máu nằm dài nền đá đen của đài Cửu U, nhìn như hàn mai phẫn nộ bung nở. Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn trong trẻo như hoa mai khẽ nở nụ cười, bà cất tiếng như muỗi kêu: “Ta vẫn cho rằng bản thân thích nhất là núi Thanh Sơn Nhai của Biện Đường, nơi đó có mùa đông, có tuyết rơi, có bốn mùa, mãi mãi là mùa xuân. Nhưng giờ ta biết ta nhầm rồi, những gì ta thích nhất đều ở Bắc Yến, bây giờ ta phải trở về tìm bọn họ.”


      Hốt nhiên, xuyên qua tầng mây đen kịt trời, bà tựa hồ như có thể nhìn thấy thảo nguyên trải dài đến chân trời ở Bắc Yến, nam nhân hai mắt sáng ngời ngồi lưng ngựa chạy về phía bà, cất tiếng xuyên qua ánh mắt trời chói lòa, hòa lẫn tiếng gia súc đủng đỉnh kêu thảm cỏ xanh, “A Sanh……”


      “A Sanh, ta cho nàng toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trong thế gian. ta nghe, nàng thích cái gì nhất?” Nam nhân ngồi lưng ngựa, sang sảng cười to.


      Đồ ngốc, ta có được những thứ tốt đẹp nhất thế gian từ lâu. Chính là nhà của chúng ta, con của chúng ta, còn có Bắc Yến của chúng ta.


      Cổ tay phụ nhân vô lực buông xuống, gió Bắc thê lương đột nhiên ào qua bầu trời thành Chân Hoàng, tuyết lả tả rơi trắng cả trời.


      “Mẫu thân!” Thiếu niên ôm thân thể phụ nhân, trong nháy mắt hai mắt vốn đỏ như máu như rơi vào trong đêm tối mịt mù. Nữ hài tử che ở bên người thiếu niên, hai nắm tay siết chặt, khuôn mặt trắng xanh chút huyết sắc. Gió lạnh thê lương thổi tung mái tóc rối bời trước trán, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía cung Thịnh Kim, nơi đó, nguy nga tráng lệ, trang nghiêm hào hùng nhưng tràn đầy áp bách cùng máu thịt của người vô tội.


      ngày này như cái gai sắc bất chợt đâm vào đáy lòng nữ hài tử, nàng siết quả đấm, khóe miệng mím chặt, lâu được lời nào. Nhưng trong đầu nàng xuất mầm móng từng chút vững vàng lớn dần, theo kinh nghiệm của năm tháng cùng trải qua mưa gió, ngày nào đó mầm cây này trở thành cây cổ thụ cành lá rậm rạp cao đến chọc trời.


      Lẫn trong tiếng gió tuyết là từng hồi chuông tang ngừng vang lên, ở hướng cung Thịnh Kim nguy nga, thân ảnh màu đen chậm rãi xoay người từng bước dọc theo hành lang dài vắng vẻ về phía trung tâm Đại Hạ, ánh nến chập chờn chiếu vào khiến bóng người nọ kéo dài mặt đất.
      Nhã TịnhWinter thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      đời trung quân, đổi lại được cái gì chứ? Chẳng phải đều là công cao cái chủ, chuốc lấy cái chết sao? Thủ đoạn vô tình tàn nhẫn như vậy, hổ là boss sau màn (mà ngay cả tên còn chưa biết). nhưng tại sao các đại gia tộc khác nghĩ đấy là tấm gương cho mình, biết đâu kết cục ngày hôm nay của Yến Vương là kết cục mai sau của các gia tộc khác. Từ đầu đến giờ chỉ có vài chương là ấm áp chút, còn lại hầu như là đen tối u ám, mình có cảm giác tất cả thiếu niên đều phải trưởng thành quá sớm, biết đây là do hoàn cảnh nhưng vẫn hơi buồn. YT trải qua biến cố này bao giờ còn là thiếu niên tươi cười, có lúc khá ngây thơ nữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :