1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40: Cưỡng hôn
      EDIT: MEOEMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Trận bệnh này kéo dài mất mấy ngày, tôi được chuyển từ khách sạn tới ở trong biệt viện của Hàm Mặc. Cả người yếu ớt, toàn bộ thời gian tôi đều nằm giường ngủ, ra sức hưởng thụ vẻ nhàn nhẽ hiếm có. Bởi vì rất rảnh rỗi, từ sau lần trước tôi chê cười trêu chọc kia, lại thấy vô cùng hứng thú.

      Tôi cũng thấy rất vui vẻ, ngày nào cũng ở giường cười trêu chọc làm cho cười, bớt cái vẻ lạnh nhạt kia, còn vẻ mặt cau có, còn vẻ khinh nhờn người. VẺ tuấn mỹ vốn có của lại càng nhìn vừa mắt hơn, đến cả Bạch Lăng cũng khen tôi có cách hay lắm.

      Tôi bắt đầu có chút thích nàng khéo léo này rồi, phải là loại phụ nữ yếu ớt, rất dễ dàng ở chung cùng tôi, cũng quan hệ giữa nàng ta và Hàm Mặc là gì nhưng từ miệng nàng ta ra tôi có thể cảm giác được, bất kể nàng ta suy nghĩ ở góc độ nào cũng đều lấy mục đích là quan tâm tới Hàm Mặc.

      Hàn huyên hồi lâu mới biết được nhà hàng Thiên Duyệt này chỗ dựa lớn nhất sau lưng bà chủ chính là Hàm Mặc. Lòng tôi đối với Hàn Mặc cũng kính nể hơn chút, nhìn bộ dạng nho nhã yếu ớt, suy nghĩ khôn khéo, tính toán kỹ càng, có cách buôn bán.

      Thực ra rất ít thấy mặt mũi Tiểu Thuý Tiểu Lan, trong mắt các nàng Hàm Mặc dường như trở thành kẻ ăn thịt người vậy! Sợ tới mức dám đến chỗ tôi đây, trong khi đó Bạch Lăng lại tặng cho tôi rất nhiều lăng la tơ lụa, vòng tay vàng bạc. Định cự tuyệt nhưng bị Hàm Mặc ngăn lại nên còn cách nào đành nhận lấy.

      Ở cho đến giờ cũng bốn năm hôm rồi, tôi tựa người vào cửa sổ ngồi rất lâu, quên mất là Ngọc Hoán hơn mười ngày rồi! biết chàng có có tìm vị Nhị hoàng tử kia ? Rốt cục tình hình hoàng cung tiến triển thành gì rồi?

      Lúc này, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bóng Hàm Mặc tới chỗ tôi.

      lát sau, tiếng của vang lên đằng sau, “Nàng bị bệnh vừa đỡ, đừng ở đó hóng gió nhiều, vào nhà

      Rất thích nghe cái giọng sủng nịch mệnh lệnh kia của , tôi hé môi cười, “ cần, tôi đều buồn đến mốc meo cả người rồi đây này, muốn hít thở chút khí mới giúp nhanh hồi phục chứ!

      Tôi ngẩng đầu lên, “Đúng rồi, Hàm Mặc à, có chuyện này tôi muốn hỏi ngài chút” “Chuyện gì?”

      “Trong Hoàng cung có phải xảy ra chuyện lớn gì ha!” Tôi giả vờ hỏi bâng quơ, mặt Hàm Mặc lập tức biến sắc, nụ cười biến mất, ánh mắt nhìn ra cửa sổ lập tức trở nên mơ màng, “Tại sao nàng muốn hỏi điều này chứ?”

      “Tôi nghĩ muốn quan tâm chút quốc gia đại thôi mà!” Hơi chột dạ, tôi bâng quơ nhàng. Hàm Mặc rời mắt nhìn lại thản nhiên bảo, “Nàng chắc quan tâm tới !”

      Tôi muốn phản bác lại, dĩ nhiên là biết rồi, mới ràng chút, “Đúng, là tôi quan tâm tới chàng! tôi muốn biết chàng ở trong hoàng cung thế nào!”

      Tôi ngờ lúc ta đề cập tới Ngọc Hoán lại làm Hàm Mặc tức giận tới như vậy, nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của , lòng tôi hiểu. Tôi có ngốc gì chăng nữa cũng biết Hàm Mặc có tình ý với tôi, tuy có biểu lộ ra nhưng được người ta che chở chăm sóc thể coi thường được, điều này tôi biết rất .

      Mộc lúc lâu Hàm Mặc thở dài, “Nàng yên tâm ! trong hoàng cung có việc gì”

      Lòng tôi lo lắng trung xuống, có gì tốt rồi! Ngọc hoán như vậy cũng thấy khó xử, cũng có thể sớm làm xong chuyện đó rồi trở về. Tôi nghĩ trong lòng thấy ngọt ngào cười khẽ ra tiếng. Vừa ngẩng đầu mới phát Hàm Mặc lặng lẽ rời từ lúc nào, tôi biết vẫn giận, người cao ngạo như sao có thể chịu nổi người con mình thích lại thích người đàn ông khác chứ!

      Tôi cũng vậy, nhưng tôi đối với tình cảm của Hàm Mặc lại thấy khó xử. Ở chung với nhau nhiều này rồi tôi chỉ có thể coi là bạn bè hoặc là ca ca mà thôi, thể ra, cảm tình của tôi với Ngọc Hoán rất đơn thuần. Tôi thích chàng, thực rất thích, tựa như có thể nắm chặt tay được vậy. Tôi cười khẽ, trong lòng chỗ nào rồi.

      Biệt viện của Hàm Mặc tuyệt đối phải là nơi tôi ở lâu, lần trước sau khi Hàm Mặc giận, hai ba ngày sau cũng chưa nhìn thấy người. Tất nhiên chọc tới chủ nhân rồi, xem ra tôi còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở tiếp nữa rồi. Có số việc chỉ là tới đột nhiên làm cho người ta trở tay kịp, đối với tất nhiên là đụng vào kia chút, tránh là cách tốt nhất.

      Tôi quyết định trở lại khách sạn rồi. Nghe quản gia Hàm Mặc ở biệt viện Merlin, mọi thứ thu dọn gọn gàng, mặc kệ thế nào cứ tìm chủ nhân rồi lời từ biệt là tốt nhất thể kính trọng. Tôi tìm thấy con đường lát đá, theo từng phiến đá mê li này, ở đây cây cối xanh tươi, cảnh sắc đẹp, xem ra mùa dông mà được ở nơi đây để ngắm mai hay lắm.

      Vừa nghĩ tôi vừa bước lên đình đài lầu các, thấy bóng thon cao của Hàm Mặc đứng ở cuối hành lang, thân áo choàng trắng phiêu dật, tóc tung bay trong gió, hình ảnh này dúng là tuyệt đẹp, u nhã linh. Lòng tôi chấn động. Bóng Hàm Mặc có vẻ rất đơn, tịch nịch làm cho lòng tôi đau đớn. vậy cũng biết tin tôi rời khỏi đây rồi. Tôi cắn cắn môi tới chỗ .

      “Hàm Mặc!” Tôi gọi khẽ, hề động, cũng gì. “Hàm Mặc, tôi đến là để lời từ biệt với ngài, bao ngày qua rất cảm ơn ngài chăm sóc cho tôi, tôi nhớ kỹ trong lòng, sau này có cơ hội tôi báo đáp ngài”

      vẫn hề động đậy như cũ, lòng tôi càng đau hơn, xem ra là tôi thực làm tổn thương , đứng bên lát vậy. Bỏ , dù sao tôi với rồi, có lẽ tôi đứng ở đây lại càng làm thương tâm hơn!

      Nghĩ vậy tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú mê li của . “CẢm ơn ngài! Hẹn gặp lại!”

      Chân chưa kịp bước bất thình lình eo tôi bị ôm lấy, tôi còn chưa kịp hồi tỉnh, môi Hàm Mặc áp lên môi tôi. Tôi mở to con mắt, đầu óc trống rỗng, nhìn hàng mi dài rợp trước mặt, từ từ nhắm mắt ra sức hôn lấy tôi, như là cố sức ôn nhu, tôi có cảm giác môi mình có chút đau nhức.

      Tiếp theo đó, tôi mới hoàn hồn trở lại, theo bản năng vũng tay lên đánh nhát mạnh vang dội vào má tuấn mỹ của , năm ngón tay to in mặt. Tôi ngây dại, Hàm Mặc cũng giật mình dừng lại, hai người cứ vậy trầm mặc nhìn nhau, đáy lòng tôi hỗn loạn. Rốt cục tôi làm gì thế này? Tôi đánh sao? tôi đánh ư?

      Đáy lòng sôi trào lên niềm hối hận vô bờ, làm sao tôi lại có thể đối với như thế chứ? Tôi nên làm gì bây giờ đây?

      Tôi run tay xoa lên mặt , “Có đau ? Thực xin lỗi!”

      Hàm Mặc trầm lặng, tránh bàn tay tôi, trong chớp mắt trở nên lãnh đạm hẳn, mím chặt môi, buông tay ôm tôi ra, bình thản, “Nàng !”

      Tôi định giải thích , tôi cũng phải là chán ghét mới đánh . Tôi chỉ làm theo phản ứng bản năng mà thôi, đều phải là cố ý!

      Nhìn thấy biểu lãnh đạm của , trong lòng tôi thực vô cùng áy náy, tôi thực phải cố ý mà! thực xin lỗi, Hàm Mặc. Tôi xoa xoa môi, chỗ này là vừa cắn rách ra, có chút sưng đỏ. Tôi nhay nhay môi, vẫn còn đau chút ha, ai! Xem ra tôi và Hàm Mặc tình ý thể xích lại với nhau được rồi. Người kiêu ngạo như chắc gì chịu nổi loại tức giận thế này?

      Nghe Bạch Lăng từng , trước đây con đều chủ động tặng tới cửa, còn chưa kịp làm vui chứ đừng là làm tức giận. Còn tôi sao, có tư cách gì mà cho bạt tai chứ? Tôi thực đáng chết mà!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Gặp nạn
      EDIT: MEOMEOMEO ( DƯƠNG TỶ)

      Đợi lúc tôi ổn định cảm xúc trở lại, tới cửa, tiểu Thuý tiểu Lan chờ ở đó! Quản gia của Hàm Mặc cẩn thận gọi cho tôi chiếc xe ngựa, lòng tôi rất băn khoăn, nếu ông ta mà biết vừa rồi tôi cho chủ nhân của ông ta cái tát!

      Tôi chưa từng thấy mình thất bại thảm hại như thế này bao giờ, cả con tim đều đau đớn, tựa như biết tôi nên suy nghĩ tính toán thế nào mới đúng đây.

      Tôi chỉ muốn rời chỗ này nhanh, đừng nên nhìn cảnh duy nhất ở đây làm gì. Có phải tôi ích kỷ lắm , ở đây ai cũng chăm sóc tôi rất cẩn thận, còn tôi chỉ ước gì mình rời nhanh thôi, ai!

      Thở dài biến thành kiểu độc quyền của tôi. Xe ngựa chậm rãi lóc cóc đường, đằng sau tất cả dần dần lùi xa, tôi lại thở dài cái, trong lòng thấy thoải mái chút. Tiểu Thuý tiểu Lan đều nhìn lên mặt tôi, hỏi cẩn thận, “Tỷ tỷ à, tỷ cùng Vương gia gì quá phải !”

      Lòng tôi căng thẳng, chả nhẽ các nàng nhìn ra gì rồi sao? “Bỏ bỏ , cho ta nghỉ ngơi chút, đừng có chuyện”

      Lòng tôi phiền muộn vô cùng, ràng là ngồi góc xe ngựa, mặt rụt lại, cố lộ ra cảm xúc gì cho các nàng biết.

      “Tỷ tỷ à, tỷ xem này, đây là bạc của Hàm Vương gia cho đó”

      Đầu tôi nổ uỳnh tiếng, quay phắt lại, nhìn thấy tiểu Thuý lấy ra túi bạc to đầy bự mà phát hoảng! Tôi giật lấy, vừa tức vừa vội, lạnh lùng, “Các ngươi làm gì thế hả?”

      Giọng của tôi sắc nhọn, hai khuôn mặt tươi cười đóng băng lại, trợn mắt há mồm nhìn tôi, đến nửa ngày mới nhát gan hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ sao thế!”

      Tôi phát giác ra mình cũng hơi quá, muốn bình thường lại cũng muộn rồi, thuận tiện luôn, “Các ngươi chưa được đồng ý của ta mà nhận! Phải biết rằng chúng ta ăn ở trong Hàm phủ mất xu nào khó xử lắm rồi, lại còn nhận bạc của người ta nữa, còn ra thể thống gì hả? Sau này được đồng ý của ta, đừng có nhận bừa này nọ của người ta nữa, có biết hả, kể cả số bạc này?”

      Tôi bắt đầu nhớ lại hình như tiểu Thuý tiểu Lan còn có gói to gói gì đó, chả nhẽ cũng là Hàm phủ đưa tặng sao?

      Lông tơ tôi dựng đứng lên, “Còn nữa, còn có bà chủ Bạch tặng cho số vải vóc tơ lụa này, cả vòng tay quần áo nữa nha! Hàm Vương gia lại cần, chúng ta cứ vậy sao?”

      Tiểu Lan sợ hãi , lòng tôi như có tảng đá đè nặng xuống, phải Hàm Mặc cho tốt rồi, tôi đều phiền chết được đây nè.

      Đột nhiên xe ngựa bỗng chấn động mạnh, ba người chúng tôi lắc la lắc lư như điện, tôi lắp bắp kinh hãi, hình như phải là chuyện xảy ra bình thường , hay bên ngoài phát sinh chuyện gì rồi? Chả nhẽ lại gặp cướp sao?

      “Tỷ tỷ?” Tiểu Thuý Tiểu Lan cũng kinh hoảng giống tôi cùng liếc nhìn nhau, tôi há mồm hỏi người đánh xe ngồi trước, “Hà đại gia, Hà đại gia?”

      Đến nửa ngày cũng có tiếng đáp lại, lưng ba chúng tôi bỗng chốc lạnh lẽo, bên ngoài đến tột cùng là xảy ra chuyện gì thế?

      Tôi bừng tỉnh lại kéo rèm cửa sổ ra, thở ra hơi, trời ạ! Chúng tôi gặp nạn lớn rồi, có vài tên bịt mặt mặc áo đen mang đao đứng cách đó năm thước, nhìn trừng trừng như hổ về phía chúng tôi, còn Hà đại gia đánh xe trước ngực bị đao xuyên qua, máu tươi từ xe ngựa chảy xuống ròng ròng tí tách, nét mặt vẫn còn dấu ấn kinh hoàng, người bất động hình như là chết rồi. Lòng tôi chợt tắc nghẹn run giọng hỏi, “Các ngươi muốn làm gì?”

      tên cầm đầu cười ha hả, “Chúng ta muốn làm gì! Chỉ xin mời nương theo chúng tôi chuyến”

      đâu?” Tôi hoàn toàn hiểu gì hỏi, “Cứ khắc biết”

      Hai tên áo đen gì nhiều tiến lên thô lỗ kéo tuột tôi xuống xe ngựa, tiếng tiểu Thuý tiểu Lan kêu lên sợ hãi đằng sau, tên áo đen đưa dao kè cổ hai nàng, “Hai người các ngươi sớm chạy nhanh lên, phải chuyện các người, đừng ở đây vướng chân vướng tay, cẩn thận ta giết”

      Tôi quay đầu nháy mắt với các nàng, “Tôi cùng các ngươi được rồi, còn hai tiểu muội muội này vô tội, các ngươi đừng làm khó các nàng”

      Tôi lại nhìn về phía tiểu Lan, “Nhanh chân trở về chỗ cũ của các ngươi , đừng ở đây khóc lóc sướt mướt, phiền chết được”

      Tiểu Thuý tiểu Lan lẳng lặng gật đầu, từ ngựa nhảy xuống chạy, tôi lén thở ra nhàng. Cũng còn may mấy tên áo đen nhằm mục tiêu là tôi thôi, cũng đuổi theo. Chỉ cần các nàng chạy thoát, nhất định tới phủ Hàm Mặc cầu cứu, đến lúc đó hy vọng tôi vẫn chưa chết.

      Tôi xem bọn áo đen mà dám thở mạnh, cứ tuỳ chúng kéo bừa, nhưng việc này tự dưng bọn áo đen rốt cục là người gì? Sao vô duyên vô cớ lại bắt tôi chứ? Định mang tôi tới đâu vậy?

      loạt các vấn đề xoay lòng vòng trong đầu tồi, còn tôi lại lý giải nổi. Bọn áo đen túm chặt tay tôi kéo tuột đẩy mạnh lên trước, “Xin hỏi các vị là người ở đâu? Sao lại bắt tôi chứ?”

      “Ngươi biết Long Kỳ chứ?’ Tên cầm đầu quét mắt nhìn về phía tôi cái. Long Kỳ à? Lại là Long Kỳ sao? Lòng tôi rung chuyển ầm ầm, hình như nhớ lại gì đó, lạnh cả sống lưng, nhớ tới lần trước Long Kỳ nhắc nhở, hay là xui xẻo bị bọn Hắc Quỷ Môn bắt chứ? Chả nhẽ Long Kỳ đó là ư?

      Tôi quan sát những tên này, quần áo chúng đóng giả cũng giống y lần trước, xem ra tôi đoán sai, chúng thực là Hắc Quỷ Môn, chả nhẽ vào tay chúng thực ra được sao?

      Tôi thể nuốt trôi tổ chức thần bí này rồi, xem ra cổ đại cách truy tìm người cũng chẳng kém đại là bao, thế mà thực nhanh tìm được tôi, lần này tôi chết chắc rồi.

      biết” Tôi lập tức cãi lại, dối với tội phạm, ông trời chắc chắn tha thứ thôi.

      “Đừng mạnh mồm, vì tìm ngươi, chúng ta mất ít công sức, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn ra chỗ Long Kỳ ở đâu hơn!”

      Doạ nha! đùa sao? Lần trước chia tay rồi, vẫn chưa gặp lại lần nào, tôi sao biết ở đâu chứ? Tôi lại tiếp tục giả ngu thêm, “Tôi thực biết mà, lần trước chẳng qua là được cứu thôi, sao các ngươi lại bảo tôi và biết nhau chứ? Xem ra lần này các ngươi lại phí công toi rồi” Tôi cười nhạo .

      giờ ngươi , đợi dùng hình ngươi phải thôi”

      Tên đằng trước quay đầu cười lạnh, bỗng chốc tôi rùng mình lạnh toát, dùng hình sao? Tôi rùng mình cái! Với tôi sao?

      Tên trước lại tiếp tục, “Ngươi con quỷ bộ dạng cũng chẳng sạch gì, Long Kỳ có đàn bà như vậy cũng thấy lạ, lần này còn xem thử xem ngươi còn có giá trị gì trong lòng Long Kỳ nữa đây, nếu có thể dụ được đến, lên ngươi thực có bản lĩnh rồi. Nếu thực dụ được đến, hồn ma tan thành mây khói !” Gã nhìn tôi cười nhạo.

      “Nè, ngươi gì? Tôi là đàn bà của Long Kỳ bao giờ hả? Tôi phải, ngươi có nghe hay , ngươi đừng có tốn công sức nữa, Long Kỳ bị dụ đến đâu, thành cho ngươi biết, ta và Long Kỳ chẳng có chút quan hệ gì cả”

      Tôi vừa vội vừa tức, hét to lên, đúng là nhục mà, tôi thèm biết Long Kỳ đâu nhá. muốn biết, muốn, có chết cũng cần, lại còn dùng tôi làm mồi nhử nữa chứ, chiêu này cũng quá đáng !

      Hỏi thăm gì chưa ràng dùng bừa, chúng phí công sức tôi cũng kệ, tôi còn lo cho mình đây này! Tuyệt đối Long Kỳ đến cứu tôi đâu, điều ấy tôi biết rất so với người khác, phải bản thân khó bảo toàn sao? Thảm rồi! Xem ra lần này tôi chết cũng ràng rồi.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: Được cứu
      EDIT: MEOMEOMEO ( DƯƠNG TỶ)

      “Ngươi câm miệng, Long Kỳ có đến hay cần ngươi nhiều lời, ta cũng tin giết được

      Bọn chúng muốn ám sát Long Kỳ sao? Vì sao chứ? người đường đường là quan khâm sai mà bị người đuổi giết sao? Những tên này lấy cớ gì để giết chứ? Chả nhẽ có thâm cừu đại hận với Long Kỳ sao? Đúng là buồn cười, xem ra kẻ thù của Long Kỳ cũng ít, hơn nữa đều lợi hại như vậy, còn tôi tám đời xúi quẩy mới dây dưa tới , thực là buồn cười quá.

      Những tên áo đen vẫn kéo tôi lòng vòng rồi mới tới trước chiếc xe ngựa, hình như là cố ý xa như vậy, nguyên nhân gì tôi biết, những sát thủ đó làm việc kỳ lạ vô lý, có vẻ như cố ý lộ hành tung ra vậy!

      lên” tên đàn ông thô bạo đẩy tôi vào trong xe ngựa, tôi ngoan ngoãn tiến vào, hảo hán ăn trước mắt mệt, tất nhiên rơi vào tay bọn chúng rồi, muốn giết muốn quát cũng đừng có cố giãy dụa vô ích thôi, khéo bị khổ.

      xe ngựa toàn bộ tối như bưng, tôi chỉ liếc mắt qua rồi ngồi xuống, mành cửa buông xuống, trước mắt tôi chìm vào trong bóng tối.

      Tiếp đó, cảm giác xe ngựa bắt đầu , tôi nghiêng tai lắng nghe, giọng uy nghiêm vang lên, chắc là do tin tức tung ra rồi, cần đoán cũng chắc chắn là chúng bắt đầu thực kế hoạch câu cá, còn tôi vô cùng bất hạnh làm con mồi, may may mắn chút nào ha!

      Lòng tôi thầm nhắc tới, muốn dùng hai từ để thể tình trạng của tôi giờ mới thoải mái chút, tôi thể đoán được phía trước tôi đợi con đường thế nào?

      Xe ngựa đường, tôi ngồi trong xe, tin tức gì cũng biết, chỉ khi thấy xe lắc lư bình thường, lắc động lắc tây hoảng loạn tôi mới bình tĩnh trở lại tự hỏi, có tiếng Tiểu Thuý Tiểu Lan vọng tới! Nhưng mà tôi vừa mới làm tổn thương lòng Hàm Mặc, đến cứu tôi sao?

      Tôi thấy hối hận quá, nếu hôm nay tôi làm tổn thương lòng , nếu hôm nay tôi , có lẽ chuyện liên tiếp xảy đến có, nhưng đời này sao mà mua thuốc hối hận được ha!

      Chỉ còn nghĩ tới chuyện ông trời an bài, ý trời trêu ngươi thôi. Cũng biết là được bao xa, oành tiếng, xe ngựa dừng lại, tôi ở trong xe bị lắc mạnh như điên vậy, ngựa hí vang rền, như bị gì đó mạnh mẽ túm lại, bên ngoài lại có chuyện gì rồi?

      Tôi bừng tỉnh kéo tấm mành ra, ngờ tối rồi, tôi hé mắt nhìn lại, trong rừng cây đen đặc, hai bên người lửa cầm kiếm đối đầu, hai bên đều bịt mặt, làm tôi sửng sốt.

      Tên cầm đầu áo đen cười to ha hả, rất là đắc ý, “Quả nhiên là dụ hổ rời núi ha!”

      “Hắc Quỷ Môn, ngươi đừng đắc ý, rốt cục ngươi nhận bao nhiêu lòng tốt của người ta mà ép chúng ta vào chỗ chết chứ?” Giọng nữ vang lên, sao lại có vẻ quen thế nhỉ?

      Tôi híp mắt nghĩ ngợi, lòng mừng rỡ, hoá ra là thủ hạ của Long Kỳ tên là Viêm Hoả kia, chỉ có giọng nàng ta mới chọc lỗ tai tôi như vậy, ngượng quá, tôi là người rất có lòng thù oán.

      “Chúng ta Hắc Quỷ Môn làm việc, chỉ biết tiền nhận người, cấp giao nhiệm vụ chúng ta chỉ có đường phục tùng, dám kháng chỉ, nếu đắc tội rồi”

      Tên cầm đầu đứng trước cất tiếng, xem ra có chút e ngại với người là Long Kỳ kia, “Các ngươi to gan, cũng dám chọc chủ nhân nhà chúng ta, ngươi sợ sau này đời này còn chỗ trú cho các ngươi nữa sao? Thức thời nhận lỗi, cự tuyệt đường làm ăn này , nếu các người biết tay”

      Tiếng Viêm Hoả vĩnh viễn kiêu ngạo như vậy, vô cùng khí thế.

      “Bớt lắm lời , Long Kỳ chưa đến sao?’ Mặc kệ cho người ta phát hoả, tôi thầm sốt ruột thay cho vị muội muội bốc lửa này, nhịn được mà oán hận trong lòng. Trời ạ! Ngươi cứu người có được ! Đừng có nhiều lời vô nghĩa thế chứ.

      Tình hình trước mắt, đôi bên khí thế ào ạt, tiếp đó trận máu tanh, vô cùng căng thẳng.

      Đối phương cười lạnh tiếng, “Hừ, đối phó với mấy tên tép riu các ngươi, cần chủ nhân chúng ta ra mặt, có chúng ta là đủ”

      Lời vừa dứt, người bắn nhanh như sao xẹt, “Nha đầu chết tiệt giọng điệu kinh ha, cho chủ nhân nhà các ngươi biết lợi hại”

      Hắc Quỷ Môn châm biếm hồi, cũng vung đao vọt lên. Trong chớp mắt người ngựa lửa lập tức xông vào phân thắng bại. Tôi trốn trong xe ngựa nhìn mà tim đập hồn bay, thầm cầu trời phù hộ cho bên Long Kỳ thắng.

      Đột nhiên bóng người lên ôm lấy người tôi bay ra, đợi khi tôi hoàn hồn mới phát có người ôm ngang lưng, hét lên chói tai, “A….”. Bất chợt bên tai truyền tới tiếng Long Kỳ, “Là ta!”

      Tôi mở mắt ra thấy mặt Long Kỳ gần sát, tôi lại kêu “A” tiếng lui nhanh lại phía sau, cách xa ba thước. Long Kỳ dường như cũng thích tôi lắm, thản nhiên liếc xéo nhìn tôi cái, rồi nhìn tình hình chiến đấu.

      Tôi và Long Kỳ đứng cách Viêm Hoả khoảng mười thước, thực là sợ bóng sợ gió, tôi vỗ mạnh ngực hít sâu vào, xoay mặt nhìn chăm chú vào vẻ lạnh lùng của Long Kỳ trước mặt, toàn bộ đường nét như khắc hoàn mỹ, chỉ có người toát lên hơi thở lạnh lùng, so với bọn áo đen kia cũng kém mấy. Xem ra cũng có động cơ giết tha.

      Tôi đứng bên hết cả hồn, tôi nhát như chuột cũng được, tôi tham sống sợ chết cũng vậy, tôi còn muốn cảm giác lúc này, tận đáy lòng tôi vô cùng sợ hãi nha!

      Hoả lực bên kia liên tục khai chiến, hai bên người lửa đều mặc áo đen, hơn nữa tôi lại mắc bệnh quáng gà, nhìn chẳng bên nào, nhưng trong mắt lên vài tia sáng, chắc là bóng kiếm từ ánh trăng phát ra loang loáng, kiều diễm đưa thanh đao vung lên chạm nhau chan chát, có tiếng kêu thảm thiết liên hồi, làm toàn bộ màn đêm lộ ra hơi thở tử vong khủng bố, quỷ dị đến doạ người.

      Tôi xoay người nhắm mắt lại, dùng ống tay áo bịt chặt lỗ tai, cố gắng để mình hét lên chói tai.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: kiện lúc trước
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Ông ta vào phòng tối, mở cửa ra nhường tôi vào trước, tôi liếc nhìn ông ta cái, nhìn ông ta tay chân, bộ dạng giống y như phụ nữ vậy, cả người tôi cảm thấy rất khó chịu. tới cửa ông ta ngồi đối diện với tôi, “Để ta nhớ lại , ta tới đâu vậy nhỉ?”

      “À tới vụ án giết người kia” Tôi nhắc nhở ông ta, “Đúng vậy, có biết vì sao Lý tri huyện lại bị phu nhân của ông ta giết ?”

      Tôi lắc đầu, thực cho tới giờ tôi đối với vụ án giết người này cũng rất mơ hồ, Triệu Vận Chi bị phản là đúng, tôi trong trạng thái ngây ngất nên lúc tỉnh lại Long Kỳ kết thúc vụ án rồi, lúc đó còn đâu có thời gian mà quan tâm đến mối quan hệ như thế nào nữa. Tôi làm sao mà giải thích được, đến ngày thứ hai Triệu Vận Chi bị kết án tử hình kia, tôi lại càng muốn nghĩ tới, nhưng chuyện này có liên quan gì tới Long Kỳ chứ?

      Mà Long Kỳ cứu tôi vào lúc đêm liên quan gì. Tôi lại nhíu mày, vội vàng hỏi tiếp, thái giám cất giọng êm tai tiếp làm cho tôi sợ tới mức há hốc mồm, sợ hãi kêu than liên hồi.

      ra, Lý tri huyện chết cũng đơn giản là vụ án giết người đơn thuần, mà giấu sau nó là mưu lớn, liên luỵ tới cả đương kim hoàng tử trong lúc đó tranh đoạt ngôi vị, đại hoàng tử này được lập làm Thái tử, chỉ cần hoàng thượng băng hà có thể thắng lợi lên ngôi. Nhưng dã tâm của quá lớn, trời sinh tính tàn bạo, lòng có chí lớn, vì thế rất nhiều đại thần đều lập thư khởi tấu, hy vọng huỷ bỏ chức vị Thái tử, lập nhị hoàng tử làm Thái tử.

      Nhị Hoàng tử công trung thể quốc, tài hoa bức người, có phong cách đế vương, là thái tử đầu tiên trong lòng đương kim đại thần.

      Vì vậy thần tử xuất hai phái, phái ủng hộ đại Hoàng tử, phái kia ủng hộ nhị Hoàng tử. trong triều đình mỗi người câu, tranh nhau đớp mồi, đầu lưỡi dài, mà miệng tròn, phản ứng của các đại thần rất kịch liệt, rất nhanh cũng làm Hoàng thượng nhìn ra.

      Trải qua trận suy nghĩ đắn đo, lựa chọn, chuyện này cũng làm cho vị thái tử chính kia khủng hoảng, cái gọi là miệng rắn nuốt trôi, vì bảo trụ vị trí thái tử của mình tiếc cấu kết với ngoại bang, muốn mượn lực bên ngoài mưu phản đoạt vị.

      Mà chuyện lớn này, đại Hoàng tử mình thể hoàn thành được, liền cấu kết với mấy vị đại quan viên ủng hộ , lợi dụng lục đục trong quan trường để thực thi kế hoạch lớn của . Có thể ngày đẹp khí độc, lời thể bịt miệng được, nhiều người lắm miệng, chuyện này bị vị đại thần say rượu vô tình tiết lộ ra, bởi vậy chuyện động trời này cũng bị người phát .

      Làm tôi thể tin được người phát này thế nhưng lại là vị huyện thái gia mà tôi làm nha hoàn kia, chuyện này tôi rất u mê. Bởi vậy hoạ ra từ miệng. suốt đêm lên kinh nghe được từ vị quyền cao chức trọng ra chuyện này, lại chính là vị Lý đề đốc cứ muốn ép tôi vào chỗ chết kia ha!

      là hạ nhân của thái tử phủ, chuyện này làm tôi há họng mắc quai. huyện thái gia chết đối với hoàng triều mà phải là chuyện . Cho nên vị Lý đề đốc kia phát chuyện tình bại lộ, mới dùng quan hệ để tiếp cận với vị phu nhân xinh đẹp trẻ tuổi Triệu Vận Chi của Lý tri huyện. Triệu Vận Chi bị vinh hoa phú quý làm cho mờ mắt tham lam danh lợi liều lĩnh chui vào vòng tay ôm ấp của Lý đề đốc, lại nảy sinh tình cảm với Lý đề đốc, muốn cùng ông ta vĩnh viễn bên nhau, đương nhiên là Lý đề đốc sảng khoái đồng ý rồi. Và đây cũng là mục đích mà ông ta muốn tiếp cận với bà ta nha!

      Vì thế hai người bắt tay vào kế hoạch chu toàn giết chồng, nhưng kế hoạch này lại xuất chỗ sai chút.

      Triệu Vận Chi bị ích lợi đêm ngày chiếm tâm muốn sớm cùng kề cận bên Lý đề đốc, cũng muốn Lý đề đốc khen ngợi mình, mới tự mình quyết định, chọn lấy ngày, đem Lý tri huyện giết chết, rồi liên tiếp các kiện xuất , tôi bị oan, bị đuổi giết, bị ngồi tù.

      Ông trời của tôi ơi! Tôi dám chắc là mình nghe câu chuyện cổ tích đó chứ, chuyện này nghe ra xảy ra bên chính người tôi nha! Lưng tôi chịu nổi rùng mình, chuyện này mà xảy ra sai lầm chút mạng của tôi còn.

      tại tôi mới cảm nhận được cái gì là cảm giác vận mệnh, nghĩ lại tình cảnh lúc đó sợ kinh khủng. Cái gọi là quan trường gió thổi lay động tới cả Thiên tử, huống chi là chuyện này.

      Lúc Hoàng Thượng phái Long Kỳ làm khâm sai truy sát chuyện này, Lý đề đốc chó cùng rứt giậu, nhanh chân chạy trước chờ lệnh tự mình tra án. Nhưng người có quỷ trong lòng, bối rối bên trong nóng lòng muốn thành công, từng bước sai, rất nhanh lộ ra sơ hở.

      Với Long Kỳ là loại người tâm cơ thâm trầm, làm việc giỏi giang sao dễ nhìn ra? Vì thế lấy thân phận là khâm sai đến hỏi qua loa chuyện này, làm cho Lý đề đốc mất cảnh giác, rồi lại thầm tự tra xét ra manh mối. Nhưng cuối đêm thẩm án đó, Long Kỳ nhận được tin tức Đột Quyết phiên bang thầm phái người tới, chuẩn bị cùng Lý đề đốc thương nghị tình, dối là kinh thành có chuyện gấp triệu hồi, chạy tới gặp người phiên bang, còn vụ án của tôi cũng để lại.

      Lý đề đốc định đẩy tôi vào chỗ chết, Long Kỳ vừa , như chúa sơn lâm có người hầu cận mình tự tung tự tác phán tôi tội danh, chết có đối chứng, rồi sau đó mới báo cáo kết thúc vụ án.

      Tôi nào đâu biết rằng Long Kỳ chỉ giả vờ làm vậy, bị doạ pháp trường khóc đến ngất xỉu , giờ nghĩ lại thấy mất mặt quá, chẳng trách tôi trở thành “xú nha đầu biết cảm ơn trong miệng Viêm Hoả. Mà đây cũng là nguyên nhân tôi hận Long Kỳ.

      đúng là tức lên cãi nhau, bên nào cũng cho mình là đúng, mọi hành động của Lý đề đốc đều qua khỏi lòng bàn tay của Long Kỳ.

      Ngày hôm sau ngoại phiên rời xảy ra chân tướng, đem Triệu Vận Chi lên đoạn đầu đài. Đây chính là lưới trời thể thoát, nhân quả báo ứng, Triệu Vận Chi chết cũng chưa hết tội, Lý đề đốc cũng là lão gian ngoan xảo quyệt.

      Trước khi phán tội chết cho Triệu Vận Chi tàn nhẫn cắt lưỡi bà ta, làm cho bà ta nên lời, cứ như vậy mọi tội lỗi đổ hết lên đầu Triệu Vận Chi, Triệu Vận Chi có miệng mà thể , chẳng trách lúc ở đài hành hình ngày đó bà ta phát ra thanh nào, cứ oán hận nhìn chằm chằm Lý đề đốc thôi.

      Người ác bị quả báo, giải quyết chuyện Triệu Vận Chi xong, Long Kỳ mới bắt tay vào tra chứng cớ của đại hoàng tử. Chỉ cần tìm ra được chứng cứ xác thực của đại hoàng tử, tố giác trước mặt mọi người trong triều vị trí thái tử tưởng ngồi vững còn nữa!

      Nhưng đại Hoàng Tử cũng phải ngồi yên, Lý đề đốc biến mất được hơn tháng, đến cả Long Kỳ cũng tìm thấy bóng dáng ông ta đâu. Nếu biết toàn bộ chân tướng vụ án khó mà đoán ra bên trong đại Hoàng tử giở trò quỷ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Bất ngờ gặp tai ương
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Vẻ mặt tôi đau khổ nhìn vị thái giám ngồi đối diện uống trà, chân tướng biết, lại vượt xa những gì tôi nghĩ, chỉ có trời mới biết nhiều kiện liên tiếp cất dấu trong vụ án này.!

      tại xem ra xong đâu! Vì sao Long Kỳ lại bị đuổi giết? Là ai bỏ tiền thuê Hắc Quỷ Môn? Chỉ dùng ngón chân suy đoán thôi là tôi do mệnh xấu mới chẳng may bị kéo vào hỗn loạn bên trong. Trời ơi! chả lẽ là trừng phạt tôi chuyện tôi hiểu lầm Long Kỳ sao?

      Thôi bỏ , giờ tôi gặp Long Kỳ xin lỗi là được chứ gì. Sau đó nhanh chân tránh người, cách xa bọn họ, cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan với .

      “Xin hỏi tôi nên gọi ông là Công công dược ?” Đến nửa ngày tôi cũng biết ông ta họ gì!

      nương thông minh lắm, chỉ liếc mắt nhìn ra, ta họ Hà, Hà Nhân Nghĩa công công!” Ông ta khen ngợi tôi liếc mắt nhìn tôi cái. Tôi sao lại thông minh chứ? Người sáng suốt cũng nhìn ra mà, chỉ có mình ông ta là biết mà thôi.

      “Hà công công sao? Ông bảo tôi có nên xin lỗi Long Kỳ ? Ông xem thuộc hạ của ngài ấy đều mắng tôi hết”

      Nhớ tới ánh mắt hung tợn của họ tôi cảm thấy rùng mình. Trước kia sao, giờ lo lắng cũng đủ. Tôi nghĩ ngợi mãi cũng thể đứng lên nổi.

      “Đúng đấy! nên xin lỗi với chủ nhân nhà chúng ta , lòng dạ ngài rộng lượng nhất định tha thứ cho

      Hà công công vuốt ve bàn tay bóng loáng được chăm sóc kỹ của ông ta. tự mình ngắm nghía.

      Tôi áp sát vào ông ta, “Hỏi thêm câu nữa, rốt cục Long Kỳ có thân phận gì, ở trong cung ngài ấy là loại người nào?”

      Ông ta bị doạ nhảy dựng lên, trừng to mắt, thở ra hơi, mím môi, “ hỏi chuyện này làm gì?”

      “Tò mò được sao! tôi chỉ hỏi có câu thôi mà, đừng có dùng loại ánh mắt sói này nhìn tôi chứ?”

      Tôi trợn mắt liếc, ngồi xuống, Long Kỳ này rốt cục là loại người nào, Hoàng Thượng phái tới tra xét vụ án giết người này chắc chắn là rất tín nhiệm , chả nhẽ chức quan của cao lắm sao?

      Lúc này lại nghe Hà công công ngồi cạnh chậm rãi, “Chủ nhân nhà chúng ta là người quan trọng bên cạnh Hoàng Thượng! Chức quan rất cao, hơn nữa lại vô cùng có năng lực”

      Chuyện này nhận ra rồi lại còn muốn ông ta sao? Nghĩ tới Long Kỳ này nhất định là thuộc hạ quan viên được sủng ái nhất của Hoàng đế rồi! Nghĩ tuổi còn trẻ vậy mà làm được thế, thực đơn giản chút nào nha!

      Xin lỗi sao? Bày tỏ thực khó khăn quá ha!

      Trong lòng tôi thầm nghĩ, tôi thế nào đây nhỉ? Long Kỳ xin thứ lỗi, tôi hiểu lầm rồi, xin rộng lượng tha thứ, đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cũng đừng có phạt tôi. Người ta kẻ biết có tội, tôi thực biết kế hoạch này của mà! Nếu mà biết chắc tôi nhất định phối hợp. Nhưng cũng phải trách cả nữa chứ? Nếu sớm ra, tôi cũng đến nỗi ngất xỉu xấu mặt thế chứ! Cũng là muốn chê cười tôi thôi.

      Ôi chao! Sao thế nào mà lại thành đấu võ mồm rồi. Tuyệt đối tôi thể dùng giọng điệu này với , nếu lại ra vẻ mặt khác tôi chết chắc rồi!

      Thôi, chỉ đúng câu, thực xin lỗi là được! cứ phải dài dòng văn tự làm gì, phiền chết!

      Trong lòng tôi cứ lẩm nhẩm câu thực xin lỗi, thực xin lỗi, dần dần tiến gần tới sát phòng Long Kỳ rồi, sao lại đóng cửa nhỉ, ở trong sao?

      Tôi lặng lẽ đưa tay đẩy cửa cái mở ra, bỗng chốc thấy mấy ánh mắt đồng loạt phóng tới hướng tôi, sao lại có những người này chứ? Trước mắt mọi người quây quần quanh bản đồ nghiên cứu gì đó! Long Kỳ ngồi chỗ chính, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi, “ có chuyện gì?”

      Ôi ôi, thảm rồi! Tôi đứng xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy mất mặt quá ha! Tôi thầm cắn răng, còn kêu la chuyện này làm gì! giờ được lắm, tên lên dây thể bắn, lùi bước mới thực ngu ngốc. Tôi hé miệng cười, nhưng được tự nhiên cho lắm, cười giả lả, “Mọi người bận việc ha! Tôi…tôi tới là muốn với Long Kỳ câu thôi!” Tôi giơ ngón tay lên.

      !” Ánh mắt Long Kỳ nhìn sang bản đồ, làm ra vẻ chú ý lắm.

      “Tôi nghĩ đến chuyện hiểu lầm ngài vụ kiện giết người kia muốn thực xin lỗi, tôi biết liên luỵ tới nhiều chuyện vậy! Nếu lúc ấy ngài cho tôi biết, tôi rất phối hợp, tôi…. vô cùng phối hợp” Xúc động quá đến nỗi giọng cũng lạc , “Chỉ đó thôi sao?”

      Long Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt có nét cười. “Chỉ có vậy, tôi giờ phải , vì vậy lời từ biệt lần cuối, vậy quấy rầy các người nữa, hẹn gặp lại”

      đúng là doạ người quá mà! may là tôi nhìn vào sắc mặt của những người khác, xem ra là thắng lợi mỹ mãn rồi! Chắc tiếp nhận rồi ha!

      Vừa bước chân ra khỏi cửa, trong đầu tôi nảy lên ý nghĩ này.

      cho là còn được nữa sao?” Tôi tưởng mọi chuyện xong, ai ngờ có tiếng Long Kỳ truyền tới đằng sau, tôi dừng bước, quay đầu lại, “Ý ngài là gì ạ?”

      “Tất nhiên là biết rồi, cho rằng ta thả cho sao?” Long Kỳ toát ra cười, biểu vô cùng nghiêm túc. “Ôi…?” Mắt tôi sắp lòi rồi này, có lầm đây, thả tôi sao?

      Lúc này người tiến vào, là vị Hà công công kia, nhìn thấy hai chúng tôi đứng như tượng gỗ, giải thích đầu đuôi, “Chủ nhân, các người đều ở đây hết à! Tôi phải cố tình , chỉ là vì tôi muốn nàng hiểu lầm chủ nhân nên cẩn thận ra ạ”

      Viêm Hoả bên cạnh Long Kỳ thầm, “Ông ta càng ngày càng giống phụ nữ, nhiều như vậy! Có che cũng che được”

      “Diệp nương, ta thể cho rời được, bởi vì biết rất nhiều, kế hoạch này thể có chút sơ hở nào, mời ở lại”

      Long Kỳ bình tĩnh nhìn tôi, tôi phải ý của , chẳng phải là sợ tôi nhiều miệng lộ ra kế hoạch của sao! Cửa đóng xem người, lại xem thường cả tôi.

      “Long đại nhân, ngài có thể yên tâm, tôi tuyệt đối lệ ra nửa chữ, nhất định thay ngài bảo vệ bí mật này” Tôi gật gật đầu kiên định .

      “Nếu đao đặt lên cổ sao?” Hai má Long Kỳ có chút tức giận. Tôi cũng tức giận trừng mắt nhìn cái, bỗng chốc cứng họng, nghiêm trọng vậy sao? Nhưng nếu đao đặt cổ tôi tôi thực dám cam đoan! Có lẽ khai ra!

      “Sao nữa ! Vậy mời nương đừng có cậy mạnh, chỉ cần kế hoạch này của ta hoàn thành nhất định ta thả ra, còn giờ nửa bước cũng đừng hòng thoát

      Giọng Long Kỳ lạnh lùng vang lên, mà nhìn tôi, cũng chỉ vị Hà công công này vẻ mặt khổ sở nhìn tôi, hình như là tự trách ông ta lắm miệng. Hà công công sợ tới mức cúi thấp đầu xuống, nhếch miệng, cong người xuống.

      “Này, Long Kỳ, tôi muốn theo các người. Tôi tuyệt đối đồng ý với ngài ra ngoài, có muốn tôi thề ?”

      Nhìn ánh mắt của mà lòng tôi phát lạnh, trong lòng sinh ra kháng cự. Tôi muốn cùng họ chỗ, họ có cách làm việc riêng, mỗi tiếng cử động của họ đều làm cho tôi thấy thoải mái tẹo nào. Tôi là sống động, phải là con cú tránh trong bóng tối, theo chân họ quả thực rất dày vò.

      phải do chọn nữa rồi, Lãnh Phù, ngươi mang nàng vào phòng của nàng

      Long Kỳ lại lần nữa ngồi lại vị trí, xem kỹ bản vẽ bàn. “Vâng” Lãnh Phù tà tà liếc tôi mọt cái, “ thôi!”

      Cứ như vậy sao? Long Kỳ này cũng bá đạo quá ! Cứ câu vậy đánh tôi trở lại nguyên hình sao? Tôi vừa rồi xin lỗi với cũng biến mất tăm.

      “Này, Long Kỳ, tôi xin lỗi ngài rồi, cũng cam đoan với ngài rồi, ngài còn muốn thế nào nữa? Tôi thèm làm bạn với các người đâu nhé. Ngài con đường của ngài, còn tôi cầu gỗ của tôi, ai đụng ai! Aizz! Thân thể tự do của tôi có bất cứ ai có thể muốn làm gì làm, cho dù dao đặt cổ tôi cùng lắm là tôi chết thôi.”

      Cứ mạnh trước, dù sao sau này mỗi người ngả, chẳng gặp nhau, tôi sợ ngài sao.

      “Ta tin

      Long Kỳ đến cả đầu cũng ngẩng lên vẫn tiếp tục nghiên cứu bản đồ. Tôi hít hơi dài, cố gắng tự khuyên mình bình tĩnh lại, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, phải bình tĩnh, đừng chấp nhặt với . Mày là người con thế kỷ hai mươi mốt có phong độ, có nội hàm, bị người cổ đại làm cho tức chết được. Nhưng lửa giận cũng nén được cứ bùng lên, tôi tức quá cắn môi hét vang.

      “Nè, đừng quá đáng thế chứ, dựa vào cái gì mà dám nghi ngờ nhân cách của tôi? Người của cao thượng quá , bá đạo sai khiến người khác, phải là người!”

      Cuộc đời tôi ghét nhất là bị người ta dùng quyền áp đặt người, tôi giận mới là lạ. Vừa xong, hơn mười con mắt tức giận quét thẳng về phía tôi, xem ánh mắt kia như muốn nuốt chửng tôi, muốn đem tôi xé thành từng mảnh vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :