1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Thổ lộ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Rất lâu sau tôi liếc trộm cái, trong lòng thầm mắng mình, đôi mắt sáng quắc kinh người, bắn toé ra, có vẻ nhìn như xuyên thấu lòng người vậy, thực biểu đạt ý tưởng của !

      Tôi bất thình lình rùng mình cái, cả người nổi tầng tầng lớp lớp da gà, thể nào nha! Ông chủ Mặc Viện này thế nào chắc cũng là vị văn nhân đọc đủ thơ từ chứ! Chữ sắc đầu như con dao, cầm đầu vạn ác dâm đạo lý này chưa học bao giờ sao?

      Tôi tự nhận mình tà ác bằng ánh mắt mà trốn tránh, thích giương mắt nhìn, muốn so thị lực chắc! Tốt! Nên biết bản tiểu thư đây phải là loại con lúc nào cũng khiếp sợ xấu hổ đâu nhé, ta – Diệp Vũ thích nhất là làm theo lẽ thường!

      “Công tử tuấn tú như con , vì ta là loại bồ liễu chi tư này mà có hứng thú đấy chứ! Hay là ngấy ăn thịt cá rồi, muốn đổi khẩu vị chăng?”

      Hàm Mặc rời mắt, giống như chuyện trừng mắt to với chẳng ảnh hưởng gì, vẫn dùng giọng thản nhiên như cũ , “ nương có biết cái loại gì gọi là cách vạn hoa toả đầy hương ?”

      “Đương nhiên biết rồi, đây là hình dung cảnh tích công tử phong lưu, cái gì cách vạn hoa toả đầy hương chứ, chó má nó! Tôi cho rằng nam nhân đùa bỡn nữ nhân chỉ là lấy cớ, muốn dùng cách này để che giấu ác ý của bản thân với lý do đàng hoàng thôi”

      Nghe câu thế tôi thích, những lời giải thích cứ lòng vòng hồi, xét cho cùng, cách toả hương, thể ý tứ chỉ đơn thuần vậy thôi sao? cần thiết vậy đâu!

      Hàm Mặc kinh dị ngắm liếc tôi cái, nhếch nhếch khoé miệng, “Nhân giả gặp nhân, trí giả gặp giả, lý giải của đúng là cách độc đáo duy nhất, cũng biết vừa rồi là ta ám chỉ người nào rồi chứ?”

      Ai biết tên đàn ông phong lưu này còn có bao nhiêu phong lưu đây, vậy có liên quan gì đến tôi chứ. Chả nhẽ việc này cũng còn có thể lấy ra khoe nữa sao? Trong lòng tôi rầu rĩ nghĩ ngợi, đáp, “Lấy thân phận công tử mà , hương vị này chỉ ra người, vừa rồi vị bà chủ tuyệt sắc kia phải là người đó sao?”

      lắc lắc đầu biểu tình có chút ưu tư, ánh mắt đẹp bắn ra hào quang liên tục, “Nàng phải! Nàng chỉ là người mà ta biết, có lẽ tin, ta chân chính muốn chỉ có người là !”

      Tôi uống trà bỗng “Phụt” bắn ra, trừng to mắt, điên rồi sao? Hay là bị mù rồi? Tôi thân thiết gì với sao lại lòi ra quan hệ vớ vẩn kia chứ? Chả nhẽ tôi đây là xem mắt sao? Hay vị nam tử lạnh nhạt này là kẻ hài hước nhỉ?

      Nghĩ đến đây phía sau truyền tới tiếng cười ha ha của Tiểu Thuý Tiểu Lan, tôi cũng “cạch” cái phì cười, kiềm chế nổi cười to run lẩy bẩy cả người, mãi lâu sau mới dừng lại cố nén cười, “Hàm công tử à, chuyện cười này cười làm chết người đó, sau này đừng có đùa vậy nữa, nếu tôi bị nội thương ngài lại phải mất tiền để đền đó nha!”

      xong kìm được lại phụt cười, mặt đối diện đỏ bừng lên mảng rồi cuối cùng đen sì lại.

      Lúc này, vị phụ nữ có tên gọi là Bạch Lăng kia đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này của chúng tôi mà ngẩn người, sau đó phản ứng nhanh cười duyên tới, “Diệp nương có chuyện gì buồn cười sao? Xem cười đều chảy cả nước mắt rồi kìa”

      Sau đó nhìn vẻ mặt đen sì của Hàm Mặc lo lắng tới bên người hỏi , “Chàng làm sao vậy?”

      Tôi nở nụ cười lúc, cũng hiểu được là quá khoa trương rồi, lấy tay che miệng, nỗ lực kiềm chế, Hàm Mặc lúc này mới lên tiếng, cũng là với Tiểu Thuý Tiểu Lan và Bạch Lăng, “Các người đều ra ngoài hết , ta muốn chuyện cùng nàng”

      Tiểu Thuý Tiểu Lan dùng ánh mắt hỏi ý tôi, tôi gật gật đầu, rất có hứng thú muốn biết xem vị huynh đài này gì với tôi!

      Mọi người hết rồi, trong phòng trang nhã, tinh xảo chỉ còn lại hai người chúng tôi, tôi bình tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua Hàm Mặc ngồi uống trà, “Công tử có gì muốn với tôi sao?”

      luôn luôn coi thường người tới gần sao? cảnh giác của có thể quá ngốc nghếch hay ?” Tự dưng tung ra câu làm tôi biết gì! giờ tôi mới phát ra cùng chỗ tính cách tôi chả biết biến đâu cứ như là bị ai dắt mũi vậy đó, đâu còn khí thế nữa!

      “Tôi công tử muốn gì?”

      đương nhiên rồi, Diệp Vũ à, hãy nghe cho kỹ đây! Tranh của hấp dẫn ta, nhưng con người của lại càng hấp dẫn ta hơn, ta thích , hiểu chưa?”

      đây là thổ lộ với tôi sao? chút cảm giác điện giật cũng có nha! Tôi trừng mắt nhìn, đối với chuyện này tôi lại luôn luôn bình tĩnh kinh hoàng hoảng hốt, thong dong ứng đối, nhìn tôi nghe, tiếp tục ,

      “Ta vốn là người ngẫu nhiên vào quán của , khi đó người đông lắm, vốn cũng để ý tới ta, nhưng ta vẫn chú ý tới , lúc cười, lúc nhíu mày, lại lúc đếm tiền, có cái gì mà hấp dẫn ta nhìn người , ta cũng hiểu, so với người khác đẹp, xinh, tài hoa như những người con ta biết, nhưng sao ta thể quên được ! thấy có kỳ lạ hay đây! Nhưng lại thích Quá Ngọc Hoán, đại tài tử kinh thành”

      Tôi vốn nửa tin nửa ngờ lắng nghe chăm chú, nhưng khi nhắc tới tên Ngọc Hoán điều này làm tôi thể quan tâm rồi, chả nhẽ là thực ư? Nhưng mà… Tôi nhíu mày nghĩ ngợi lát, mất nửa ngày tôi mới thấy tức, tôi thực là chưa gặp lần nào mà.

      Nhìn thấy tôi cố sức nghĩ ngợi, lạnh nhạt bỗng thoáng cười, “ thể nhớ ra nổi ta đâu, bởi vì lúc ta ở bên cạnh , cũng chưa bao giờ chú ý đến ta cả”
      Nhớ ra phải lỗi của tôi nhé, tôi tức giận , “Đúng vậy! Tôi nhớ nổi ra ngài, ai bảo ngài ngốc như thế chứ, lúc ấy nếu ngài quàng trước ngực tấm bài gỗ, đó viết là ta có rất nhiều tiền hoặc ta rất tuấn tú, nhất định tôi nhớ tới ngài” Tôi vốn định thực soái nhưng sợ hiểu nên đổi lại thành thực tuấn tú.

      Đến lượt kinh ngạc, bỗng chốc có phản ứng gì, đương nhiên cách này chỉ có mình tôi là nghĩ ra thôi. hồi lâu có vẻ nghĩ ngợi rất kỹ sau đó nhoẻn cười, đôi mắt to nhìn vào tôi, “Từ bên cạnh ta ít phụ nữ, ta chưa từng động tâm với người phụ nữ nào, mà chỉ có phụ nữ tìm mọi cách để tiếp cận ta thôi, mà ta lại chỉ động tâm với mình xong dùng loại ánh mắt khác thường nhìn vào tôi.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Thân phận (1)
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)


      Ô long, thuần tuý là ô long thôi, trong thiên hạ thế nhưng lại có tình này sao? trời tự dưng rớt xuống Lâm muội muội tôi đây tin tưởng, nhưng bước kế tiếp trời có Tống Ngọc xuống mà đánh chết tôi tôi cũng tin. Nhìn thẳng vào mắt của , tôi có cảm giác biết là nên khóc hay cười nữa, ông trời đúng là biết trêu cợt người quá ! Nhưng loại tình được thổ lộ bất thình lình thế này thực ra cũng kích thích ghê lắm, tôi buồn cười mỉm cười, “Hàm công tử à, Diệp Vũ tôi đây cũng chỉ là người con rất chi là bình thường thôi, lại có tài đức gì mà được công tử để ý tới chứ, ý tốt của công tử tôi đây vô phúc tiêu thụ”

      Ha ha! Thoả mãn chút hư vinh của tôi mà! Nhưng với soái ca tôi vốn có định lực miễn dịch sao tôi lại còn cự tuyệt cực lực thế chứ!

      Tôi thầm buồn cười vài tiếng. Nhìn thấy khoé miệng tôi nhếch lên, có chút ảm đạm thê lương, hai lông mày nhăn lại dính vào nhau, lúc lâu sau ánh mắt của lại khôi phục giống như trước lạnh nhạt, tự mình rót cho mình chén trà, chậm rãi uống, mắt phượng mỉm cười, “ nương cảm thấy buồn cười lắm sao? Ta là người biết biểu đạt, nếu nương cảm thấy thành ý của ta chưa đủ, ta còn có vật muốn đem tặng cho , xin đừng cự tuyệt”

      lấy từ trong lòng ra chiếc hộp gấm, đưa cho tôi, tôi thấy tò mò muốn biết là cái gì! Vừa mở nắp hộp ra bỗng ngẩn cả người, ràng là viên hàn băng ngọc châu mà hôm nay mua kia! định đem vật này tặng cho tôi sao? Tôi phải là gặp được vị cực giàu thích tiêu tiền như nước chứ?

      Tự dưng chợt nhớ tới chuyện phát sinh giữa trưa, tôi nhanh chóng đưa lại cho , “Công tử cứ giữ lấy ! Tôi cần”

      “Là vì hôm nay ta sao?” hiểu được cười cười, giương mắt nhìn tôi. Cho dù phải lí do kia, tôi cũng nhận. Thiên hạ chẳng bao giờ có gì miễn phí cả, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cũng đừng bảo tôi thêm nữa, vừa mới cự tuyệt tình ý của , nếu nhận hạt châu này, tôi còn mặt mũi nào nữa?

      Bỏ , bỏ , cùng vị công tử nhu này tôi thấy thần kinh của mình trở nên bình thường rồi, hay cứ sớm chào rồi nhanh chóng trở về khách sạn vậy.

      Vị Hàm công tử này mời ăn cơm nhưng nửa ngày qua mà đến cả bóng thức ăn vẫn chẳng thấy đâu, tôi đói tới nỗi ngực như dán chặt vào lưng rồi, cộng thêm giữa trưa chưa được ăn gì vào bụng nữa! Coi như được ăn ké bữa tiệc tối nên cũng chịu ăn trước mà!

      Cái này hay rồi, mặt mũi để đâu, tham lắm mất công toi, lúc này chịu đói cũng chỉ có mình tôi, Tiểu Thuý Tiểu Lan nhất định là đói chết lên rồi. Nghĩ tới đây, tôi cố duy trì phong độ đứng dậy,

      “Vô công chịu lộc, hay công tử mang bảo bối này tặng hồng phấn giai nhân của ngài ! Tin chắc các nàng rất vui mừng, đối với tình ý của công tử càng thêm tình nồng, thân càng thêm thân, a, đúng rồi, canh giờ còn sớm, bữa cơm này xin để công tử chậm rãi dùng, tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi, hẹn gặp lại”

      xong nhìn coi thường rồi bước chân ra cửa. Quả nhiên ra tới ngoài cửa nhìn thấy Tiểu Thuý tiểu Lan có vẻ sắp chết đói tới nơi rồi nghe chừng sắp xỉu, thấy tôi miệng nhếch cao lên, ‘Tỷ tỷ à, các người chuyện gì vậy ha! phải là chuyện đàm luận việc hôn gả đó chứ! Sau lâu như vậy!”

      “Con bé này ăn gì thế?” Tôi ở bên trong cũng buồn hỏng cả rồi đây này, cái loại đàn ông chủ nghĩa nam nhân này chút cũng hiểu lòng phụ nữ, cái gì chả bao giờ thiếu đàn bà, tôi hoài nghi biết có phải mắc chứng tự kỷ đây, hừ!

      “A! Diệp nương nhanh vậy sao, sao ngồi lại lát nữa?” Bà chủ Thiên Duyệt quyến rũ thắt đáy lưng ong chặn chúng tôi lại, mắt phượng long lanh, “ được, chúng tôi có việc phải về khách sạn, lần sau lại đến gặp bà chủ vậy”

      Tôi mỉm cười trả lời, định bước chân ra khỏi cửa, Bạch Lăng giữ chặt tay tôi lại, “Muội muội chờ chút, tỷ tỷ có lời muốn mới muội” Tôi thấy rùng mình, bị ta kéo sang bên, “Có phải Hàm công tử biểu lộ tình ý với muội muội ?”

      “Tôi với Hàm công tử hữu tình sao mà biểu lộ tình ý được?” Tôi nhíu mày, “Hì hì, muội muội nếu biết thân phận chân chính của Hàm công tử chắc nghĩ vậy đâu. đời này có bao nhiêu người muốn đó, muội muội có phúc mới bị nhìn trúng, cũng đừng nên bỏ qua chứ! Lần đầu ta thấy vì phụ nữ mà suy nghĩ nhé! Muội nha thực ở trong phúc mà biết hưởng phúc”

      Vẻ mặt Bạch Lăng bí hiểm, mặt loé lên nét cười ám muội, “ là ai vậy ha?”

      Tôi bị những lời bí bí của Bạch Lăng này mà cảm thấy hứng thú. Bạch Lăng nhìn khắp bốn xung quanh rồi đến gần bên tai tôi thào như gió thoảng, “ là đệ đệ của đương kim hoàng thượng đó, dòng họ vương”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Thân phận ( 2 )
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Tôi mở to con mắt, thở dốc vì kinh ngạc, khoa trương kêu to “A…” tiếng, Tôi cảm giác mình như biến thành pho tượng bị trật khớp cằm vậy! Cả ánh mắt cũng như sắp lòi ra, có lầm đây? Vì sao sớm với tôi chứ! Tôi thế nhưng lại đắc tội với chủ nhân lớn như vậy ha?

      Bạch Lăng nhìn thấy tôi kêu lên vậy lấy tay bịt miệng tôi lại, làm động tác được lên tiếng, “Muội muội trăm ngàn lần đừng có bí mật này ra nhé, mấy người hầu của muội cũng vậy, nếu mất đầu như chơi đó”

      Tôi ra sức đỡ chiếc cằm, cố khép miệng lại, gật gật đầu, “Tôi biết rồi, có đánh chết tôi cũng

      Bạch Lăng thở dài hơi, làm như có tâm vô hạn vậy, “Muội muội khác người ta liếc mắt cái là có thể nhìn ra, xác thực người của muội có cỗ ma lực hấp dẫn người khác, cũng khó trách khiến cho hứng thú, ta chỉ cảnh tỉnh cho muội biết, miễn chọc cho thân vương mất hứng! Xem tình hình vừa rồi, nương dường như chọc giận tới rồi!”
      “Vậy phải làm thế nào đây?” Tôi nhanh chân hỏi lại, toàn thân lông tóc đều dựng đứng cảnh giác, đây là liên quan trực tiếp đến sinh mạng của tôi nha!

      Biểu của Bạch Lăng làm tôi cũng thấy ổn hơn, nhìn thấy tôi lo lắng phát cuồng lên vậy có vẻ cười tốt lắm, vỗ tôi cái, “Muội muội đừng lo, thân vương cũng phải là loại người giết người thành bản tính, chỉ trừng phạt những kẻ nghe lời thôi, muội muội đáng như vậy, tin chắc cũng làm vậy với muội đâu!”
      Đáng ư? Từ tôi cũng phát ra mình rốt cục có ưu điểm chỗ nào mà bị người ta nhìn thấy, nhưng tôi là vui tới mức chịu nổi, vẻ mặt vẫn đau khổ như cũ, Bạch Lăng đương nhiên là lo lắng gì, mạng cũng phải của nàng ta mà!

      Nàng ta cũng biết tôi trước mắt vị thân vương này năng chẳng nể nang gì. Nếu thần chí tỉnh táo mà , tôi còn nhớ mình hơi bẩn, tư thế bất nhã, lời mang vẻ đùa cợt, mặt mũi châm biếm. Tôi xong rồi! Ngẫm lại tôi lúc đó tâm tình chỉ biết là mình dùng sai chỗ, tôi dùng ánh mắt khinh bỉ sắc lang mà khinh bỉ vị dòng họ vương này.

      Càng nghĩ càng cảm thấy đau cả đầu, tôi giả bộ lâm vào tận thế rồi, giờ tôi có kế hoạch bức thiết, tôi muốn nhanh chân trốn khỏi nơi đây, vĩnh viễn bao giờ gặp lại vị thân vương này nữa.

      “Cảm ơn tỷ tỷ khuyên bảo, tôi nhớ kỹ trong lòng, nhưng giờ tôi có việc phải trước, lần sau lại tới chỗ của tỷ vậy” xong kéo hai cái mặt mơ màng ra cửa, “ thôi! Nhanh chút nào!”

      “Tỷ tỷ sao lại muốn chạy ha!”

      “Đừng có hỏi, cứ chạy là được”

      Mấy con nhóc sao mà ngừng cứ lải nhải liên hồi, “Tỷ tỷ người gây chuyện gì à?”

      “Tỷ tỷ chả nhẽ chúng ta lại bị quan binh đuổi bắt nữa sao?”

      Đối với vấn đề của các nàng, tôi trừ chuyện mím chặt miệng ra vẫn chỉ mím chặt miệng lại, tôi sợ nếu buông phun hết ra mọi chuyện, tôi cũng nghĩ muốn tìm nhân vật lớn nào đó phun hết lần mới được!

      Ban đêm gió lớn, tối như bưng, nhưng vẫn thổi bay nội tâm buồn bực của tôi. Xem ra sau này phải thận trọng mới được, cẩn thận vẫn hơn, đừng giống như đêm nay lại hồ đồ mà đắc tội vị nhân vật lớn này. Nghĩ tới đây tâm lý của tôi cũng kích động hẳn, chạy trốn càng nhanh hơn. Tiểu Thuý Tiểu Lan chưa từng gặp tôi bị kích động như thế, miệng cũng mím chặt sau tôi.

      Trở lại khách sạn, ba người chúng tôi mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống đất, chưởng quầy thấy vậy, cười bảo, “Đằng sau các có hổ đuổi bắt sao?”

      Tôi hoàn hồn câu, “Hổ cũng chưa đáng sợ như vậy”

      Tiểu Thuý Tiểu Lan nghe ra manh mối, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, “Tỷ tỷ, rốt cục là có chuyện gì vậy?”

      Lòng tôi thầm kêu ổn, nếu bị hai nha hoàn này túm lấy kỳ nhèo, chưa biết chừng tôi lại phun ra manh mối ấy chứ, tôi đành tươi cười dẹp lại, “ có gì, Bạch Lăng tỷ bảo đêm nay có quỷ thần hay lui tới, bảo buổi tối chúng ta đừng có ra ngoài, nhất định là phải ở trong khách sạn, nếu bị quỷ quấn chân”

      Tôi nhe răng múa vuốt doạ cho các nàng nhảy dựng lên, hai nàng sợ quá chạy thục mạng về phòng của mình.

      Tôi bảo chưởng quầy đun nước ấm, vào phòng, trong lòng nhịn được mắng to, vị thân vương láo xược này, ngươi kiểm lại tác phong của ngươi xem, đáng tởm, cứ hạ thấp như vậy sao! Là ngài ngồi ở cao sao, thân vương có gì đặc biệt hơn người chứ, làm theo lời ngươi có đạo lý, thèm sợ ngươi đâu, là ngươi tự tìm, gặp phải Diệp Vũ ta đây là người đủ hương sắc, phúc cầu đủ, nhanh chân chạy về phủ của người mà ngồi an ổn , đừng có tới tìm tôi nữa, tôi chẳng có chút đáng nào đâu.

      Nghĩ vậy mà kinh, tôi cảm thấy chẳng đáng sợ chút nào, có lẽ Bạch Lăng đúng, thích tôi nên xử phạt với tôi đâu!

      Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chân bước, tôi đoán chắc là chưởng quầy mang nước lên mới thò mặt ra nhìn, tuấn tú có thiên lý gì chứ, tôi hít hơi sâu, dòng họ thân vương này thích đột nhập phòng con lúc nửa đêm sao?

      Tôi bỗng chốc ngẩn người, ra lời, nghẹn họng trân trối nhìn , nhàng cười, tay chạm vào mặt tôi, hành động nhàng như thế, tôi sợ tới mức lùi lại từng bước, cười ra tiếng, “Mồm miệng to gan lớn mật của chạy đâu cả rồi vậy? Bổn vương giá lâm, cự tuyệt chứ!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Đấu trí
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Nếu ngươi cho phép tôi cự tuyệt mà , tôi trả lời ngươi ngay lập tức, hừ! Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại cười tươi, “Tiểu nữ tử biết thân vương giá lâm, xin tha tội cho, chỉ là biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”

      Đàn ông mà ban đêm xâm nhập phòng phụ nữ còn có thể có chuyện gì? Xem tôi miệng quạ đen này, lòng tôi thầm oán tiếng. lách bên cạnh tôi vào phòng, nhìn khắp xung quanh, “Ta xem chạy trốn vất vả như vậy, nghĩ tới an ủi tiếng, phải sợ bổn vương đấy chứ!”

      thế mà lại theo sau tôi, tính ngươi lợi hại rồi, đem tôi sợ tới mức chết khiếp lên đây nè, còn chạy tới ném đá xuống giếng nữa, lại còn giả vờ thay tôi làm mèo có lòng tốt khóc chuột hay sao. Diệp Vũ tôi đây dám nhận đâu, “Sợ à, đương nhiên là sợ rồi! Thân vương là huynh đệ của đương kim hoàng thượng, thử hỏi có thiên hạ ai mà sợ chứ?”

      Nghe như có vẻ nịnh nọt vậy, bỏ , tôi chụp được chụp luôn ! Tốt nhất là có thể chụp trúng, nếu tôi uổng công rồi.

      “Ngươi ngoài miệng hay lắm nhưng trong lòng ngươi sợ lắm có phải !” Hàm Mặc cười khẽ, ngồi xuống trước bàn, cầm tách trà rót chén, “Sao vậy chứ! Tiểu nữ tử nghe được ngài là dòng họ thân vương lúc ấy, sợ tới mức suýt chút nữ đái ra quần rồi còn gì!” tôi đây co vào dãn ra được, chút ấy tôi có thể ấm ức mà nhịn, những lời này của tôi làm cho buồn cười, ho tiếng, có thể là bị sặc nước chè,

      “Cốc… cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu nhị gọi, “Diệp nương, mở cửa, tôi mang cho chút nước ấm này”

      Tôi thầm kêu thảm tiếng, có sắc lang ở đây, tôi nào dám tắm đâu! Liếc nhìn cái, tôi đứng dậy ra mở cửa, “Tiểu nhị, hôm nay tôi cần, sáng mai ngươi mang chút nước ấm qua đây vậy”

      Tiểu nhị sửng sốt, có chút khó hiểu , “Chuyện này…?”

      xem vẻ mặt đầy mồ hôi, đừng có tự mình làm nóng lên hỏng người” Cửa mở to ra, Hàm Mặc đứng cạnh cửa giọng , mặt của tôi biến sắc đen sì, tiểu nhị nhìn thấy chúng tôi đứng cạnh nhau, mặt đỏ lên vào đổ nước vào bồn tắm, chắc chắn là hiểu lầm rồi.

      Đợi tiểu nhị ra ngoài tôi còn đứng đó lên tiếng, vị thân vương ở phương diện này chắc chắn có nhiều kinh nghiệm lắm, ra mà mặt đỏ, tim đập, da mặt khá dày.

      Nếu phải vì thân phận của ngươi, nếu phải là tôi yếu thế, nếu tại phải là trọng nam khinh nữ, tôi sớm đá nhát cho bay lên tới tận mặt trăng để thưởng thức chị Hằng rồi, lại còn đợi tới phiên giương oai ở trong này sao? Nếu mà răng nanh của tôi đầy đủ ý à, tôi làm thôi, còn làm phải làm đến cùng đem cắn chết luôn!

      “Đứng thế nào! Lại đây ngồi ” Nhìn thấy bộ dạng tôi nghiến răng nghiến lợi, cười khẽ, chỉ chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Thân vương mệt sao? Hay là ngài về nghỉ ngơi trước , sáng sớm mai lại đây cùng tôi chuyện phiếm nhé”

      Tôi hít sâu hơi, ngồi đối diện với , “Vừa mới tới được lúc, hạ lệnh trục khách sao?” cứ coi như có chuyện gì để ý tới cảnh túng quẫn trước mắt, lắc lắc chén trà, uống xong ngụm, rồi sau đó lén liếc mắt lên nhìn bắn vào tôi cái, ánh mắt vô cùng lãnh liệt. Lòng tôi phát lạnh, ngờ lại là khối băng thể đụng vào, xem ra đêm nay tôi đừng có nghĩ tới chuyện ngủ rồi, chắc phải cùng ngóng chờ tới sáng mất. Nếu chỉ như thế này tốt quá, chẳng may nổi thú tính, muốn bá vương ngạnh thượng cung sao đây?

      Tôi cũng dám tưởng tượng thêm, “ có nha! Tôi chỉ nghĩ cho Vương gia mà thôi! Giấc ngủ tốt ảnh hưởng lớn tới thân thể đó, Vương gia phải chú ý tới thân thể nha! Đêm ngày làm lụng vất vả, thân mình có làm bằng sắt cũng chống đỡ nổi đâu”

      Xong rồi, diễn đạt thế nào mà lại toàn từ xấu nổi lên, tôi và lúc đó cũng đâu kém việc đâm thủng tờ giấy, cũng cũng có ý tứ chính xác, chắc phải muốn giữ chặt lấy tôi đấy chứ?

      Ở cổ đại các Vương công quý tộc thích phụ nữ, cũng giống người ở đại hàm súc như vậy, hơn nữa còn được pháp luật bảo vệ, lấy thân phận đè chết người, danh phận sầu chết người ở cổ đại lại càng ràng, trong lòng họ chỉ có thể tưởng tượng nổi, có càng quyết chiếm bằng được.

      Quả nhiên ngồi đối diện nghe ra manh mối, cười hàm ý, “Ngày đêm làm lụng vất vả sao? So sánh này là đúng quá, hay là làm sạch thân thể trước , bổn vương ở giường chờ nhé? Thân thể ta được làm bằng sắt đó”

      Đầu tôi nổ “ầm” tiếng, mặt mày bị những lời ám muội như thế đỏ bừng lên, tức chết lên được! Xem biểu đáng chết kia của kìa, tôi bỗng phát hoả, bây giờ nên làm gì đây?

      Nhưng tôi lại là thiếu nữ tay trói gà chặt có năng lực làm gì bây giờ? giờ tôi có thể lý giải tâm tình Khuất Nguyên nhảy sông La Giang rồi, chết là hết chuyện, nhưng mặc kệ mọi chuyện thế nào? Đêm nay cho dù có vắt hết óc ra cũng phải cố chống tới hừng đông, ngày mai lại tính tiếp, xem ra chỉ có thể dùng trí thôi, “Vương gia cứ đùa, nếu Vương gia có thể giải ra đề tôi ra sau thấy thế nào?”

      “Ngươi kiểm tra bổn vương sao?” Mặt có vẻ nghiền ngẫm.

      “Cứ xem như vậy ! Chúng ta ra điều kiện, nếu ngài có thể trả lời được, đêm nay ta cùng ngài, nếu ngài trả lời được xin mời về”

      “Được!”

      “Vương gia phải giữ lời chứ?”

      “Bổn vương lời định, chuyện đương nhiên giữ lời rồi”

      Trong lòng tôi thầm kêu tiếng “Tuyệt”, ngươi chết chắc rồi, cứ ngoan ngoãn tiếp chiêu !

      Cũng ngờ tôi ở mạng lại học được ít nhé! Tôi cười khẽ nhìn , “Trước đoán cái ! Trâu chó lợn dê cùng thi chạy, chạy tới điểm kết xong, trâu chó lợn đều mệt vô cùng thở hồng hộc, chỉ có dê thở….đoán xem là thành ngữ gì?”

      mặt tôi lên chút đắc ý cười cười, ngồi đối diện sợ ngây người, mặt nhăn lại, có vẻ suy nghĩ khổ sở, tôi ở bên cạnh nhịn nổi cười rồi, khó quá ha!

      Nhìn vẻ mặt thể đoán nổi, tôi cười giảo hoạt, đợi thiếu kiên nhẫn hỏi lại tôi. lát sau, có vẻ tức đủ, ánh mắt sáng chói nhìn tôi, “ cho bổn vương biết, đáp án là cái gì?”

      Tôi thở dài nhõm hơi, cười ha hả, “Ngài thực ngốc quá ha, chính là hãnh diện mà thôi ( bật hơi ra)!” Nếu đùa giỡn tôi tuyệt đối nương tay. ngồi đối diện mặt bỗng bừng tỉnh hiểu ra, sau đó lại thở phì phì, ngoài miệng che giấu được ý cười, “ đúng là tiểu nha đầu giỏi ha, dám đùa bỡn bổn vương, xem bổn vương có dám đem ăn sạch

      giả vờ động dục chồm tới, chuyện này làm tôi phát hoảng, nhảy dựng lên, “Nè, sao ngài lại phân phải trái nha! chuyện phải giữ lời đó, xấu lắm, xấu quá”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39: Ám chỉ
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      ngồi đối diện lại ngồi trở lại, trong mắt loé lên tia sủng nịch cười, “Bổn vương còn chưa bỏ được ăn nhé! Nha đầu à, thực giống người thường! ngờ lại có nhiều cái mới mẻ vậy, có thể cho bổn vương được ?”

      “Nha đầu sao?”

      “A!” Tôi đầu đuôi hỏi câu, sao lại thế chứ? Tôi thế mà lại chìm đắm vào trong nét cười của , nụ cười của tựa như hồ nước ấm áp, nhộn nhạo như hoa giữa mùa xuân vậy, muốn làm con người hoà tan trong đó.

      “Nàng sao thế! Bị bệnh rồi sao?” bàn tay ấm áp xoa xoa trán tôi.

      Doạ nha! Tôi bị doạ nhảy dựng lên, khi nào đứng ở trước mặt tôi rồi, lại còn nhàng ôm lấy vai tôi nữa vậy? Tôi ngẩng đầu lên, nhíu mày lại, là tôi rất mệt mỏi, hay là tôi bị ảo giác, tôi nhìn thấy trong mắt lo lắng, vì sao vậy?

      “Nha đầu, nàng sinh bệnh sao !” đầu truyền tới thanh giận dữ của .

      Tôi sinh bệnh sao? Chắc chắn là do quần áo bị mồ hôi ra ẩm ướt kịp thay nên mới thế, hơn nữa nhiều ngày tâm tình tốt nên mới có thể sinh bệnh. Lời vừa tôi cảm thấy có chút choáng váng, tư tưởng cũng tập trung, cả người thấy nặng nề.

      Bỗng dưng tôi cảm thấy thân mình hẳn, bị ôm vào lòng, tôi sợ tới mức thét chói tai, “A….ngài muốn làm gì?”

      đè tôi lại, “Chớ động đậy, lên giường nằm nghỉ ngơi , nàng mệt mỏi rồi”

      khỏi phân trần ôm lấy tôi tới giường, sau khi cho nằm ổn rồi, biết tìm ở đâu ra chiếc khăn ướt đắp lên trán tôi, bảo là để hạ sốt. Tôi hề động đậy, chỉ có trợn tròn mắt nhìn vẻ lo âu trong mắt , thấy rất khác so với vẻ lạnh lùng trước đây, có vẻ rất cẩn thận chăm sóc như bảo bối của vậy.

      bàn đèn đuốc chợt loé làm cho đầu óc tôi càng ngày càng . như biết nỗi sầu lo của tôi, vỗ nhè trán tôi, “Ngủ ! Bổn vương thua rồi, tuyệt đối mạo phạm nàng”

      hiểu vì sao tôi lại tin tưởng vậy, có lẽ thấy trong mắt trung thành, có lẽ tôi thực cần phải ngủ, tôi nhắm hai mắt lại.

      Mở mắt ra, thấy gương mặt xa lạ ngồi bên giường, còn Hàm Mặc đứng bên, nhìn thấy tôi tỉnh lại, trong mắt tràn ngập vui sướng, “Nha đầu, nàng làm ta lo lắng muốn chết, ngự y à, mau nhìn xem nàng giảm sốt chưa?”

      Trong lòng tôi thầm giật nảy mình, ra xem bệnh cho tôi là ngự y trong hoàng cung sao? Chẳng trách, cũng chỉ có thân phận Hàm Mặc vậy mới mời được người tới.

      Tôi giật giật thân mình, cả người đau nhức thôi, người ta bệnh hàng năm tới, bệnh đến cũng nhanh mà cũng nhanh, hàng năm bị bệnh, khi bị bệnh làm cho toàn thân khôi phục rất chậm. Xem ra là tôi ở thời kỳ bị ông trời tra tấn, trận bệnh này trút xuống ít nhất cũng phải nằm mất vài ngày!

      Trong lòng tôi cảm thấy buồn bực khó chịu, bàn tay ấm áp bắt mạch, cả ngừơi rất yếu ớt, tôi muốn chuyện cứ lẳng lặng nằm.

      “Thế nào rồi?” Hàm Mặc đứng sau sốt ruột muốn biết kết quả luôn.

      “Bẩm Vương gia, Diệp nương hơi khỏi chút rồi, nô tài cho chút thuốc an thần để dùng, tới vài ngày, khỏi hẳn”

      Ngự y xong xoay người ra ngoài, Hàm Mặc ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy tay đặt lên trán sờ sờ, “ nóng như lúc trước rồi, nàng thấy sao? Có chỗ nào thoải mái cứ ra, ta mời ngự y tới khám cho nàng, mấy ngày nữa khỏi”

      Tôi cắn cắn môi, cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn, “Tôi đói quá! Tôi muốn ăn gì đó”

      Hàm Mặc giật nảy người, lập tức gật gật đầu, “Được, nàng đợi chút, ta bảo người nấu cho nàng vài thứ” xong đứng dậy ra cửa.

      lát sau Tiểu Thuý Tiểu Lan khóc sướt mướt tiến vào, tay bưng chén cháo, “Tỷ tỷ à, tỷ làm chúng ta sợ chết được”

      “Đúng rồi! Chúng ta vẫn gặp được tỷ, lo lắng quá”

      Xem ra các nàng nhất định làm ầm ĩ lên bị Hàm Mặc đuổi ra ngoài. Tôi ngắm Hàm Mặc đứng cạnh hiểu ý cười cười, “Các ngươi phải là muốn ta chết đói hay sao!”

      phải, phải, tỷ tỷ, nào, muội tới bón cho tỷ” Tay chân Tiểu Thuý Tiểu Lan hoảng loạn vừa lau nước mắt vừa tiến gần bên giường tôi nằm.

      “Các người ra ngoài hết ! Để ta” Lúc này, Hàm Mặc đứng cạnh thản nhiên bảo, đón bát cháo tay Tiểu Thuý, quét mắt nhìn các nàng cái, các nàng lập tức câm như hến lui ra, chắc là cực kỳ sợ vị Vương gia đạm mạc này .

      Tôi cũng dám nhận ân tình của , loạng choạng ngồi dậy, “Để tự tôi ăn là được rồi”

      được, nàng là bệnh nhân”

      “Tôi cũng phải là bị bệnh nguy kịch gì, có thể tự chiếu cố chính mình, Vượng gia đừng coi thường người ta được !”

      Thấy tôi kiên trì chịu, Hàm Mặc thoả hiệp, nhìn tướng ăn của tôi cười khẽ, “Thân phận của ta chắc làm nàng lo lắm rồi, ta thực nên ngăn cản Lăng nương đừng cho nàng mới phải, nếu giờ phút này nàng nhất định kiêu ngạo lắm!”

      Tôi bị doạ nhảy dựng lên, “Khụ…Khụ…Tiểu nữ tử dám kiêu ngạo trước mặt Vương gia rồi, khụ…” Tôi cẩn thận bị sặc cháo ho khan ngừng. Hàm Mặc mím môi mỉm cười, vỗ nhè vào lưng tôi, “Cẩn thận chút, nha đầu, trước mặt ta nàng vẫn cứ là nàng, mặc kệ nàng gì, làm gì, ta cũng trách nàng đâu, được ?”

      thế giới này có quái nhân như vậy , cứ đón ý người ta hùa theo để người ta xúc phạm sao? Ha ha! Thú vị quá. Tôi giảo hoạt chớp chớp mắt cạnh vành bát, cẩn thận bị bắt được, ánh mắt của chúng tôi giao nhau, nhìn nhau cười, trong lòng , trong đầu tính quật khởi lại nổi lên, “Tiểu nữ tử tay nào dám vặt lông đầu hổ, tiểu nữ tử tự biết an phận, tuyệt đối dám mạo phạm Vương gia”

      Tôi ngoài miệng lái vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ ngược lại. Đấy là ngươi đấy nhé, sau này tôi khách sáo nữa. Tâm tư của tôi lại bị nhìn xuyên thấu, xoa xoa đầu tôi. Chết tiệt, ông trời muốn tôi chết sao? Trong bụng tôi truyền tới trận ùng ục, đem toàn bộ bầu khí yên lành dâng lên cao trào, ôi, tôi xấu hổ chết mất thôi.

      Hàm Mặc cũng để họng tôi yên, bảo Tiểu Thuý Tiểu Lan lại bưng đồ ăn lần nữa tiến vào, cả người rất nhọc, tôi ăn uống no đủ, lại thấy buồn ngủ, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :