1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Dị tình
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Quá Ngọc Hoán cau mày, trong mắt lên nét sầu lo, đây là lần đầu tiên tôi chưa bao giờ nhìn thấy, nét mặt tuấn tú của chàng bình tĩnh ổn định, bỗng đột nhiên biến đổi, nghiêm túc , “Hành vi xử của Đại hoàng tử có thể chắc chắn đảm được trọng trách đó chăng? Thiên hạ rơi vào tay thực nguy cơ, biết biến thành kiểu gì nữa đây/”

      “Quá ca ca, làm sao bây giờ đây? Hoàng thượng thể vô duyên vô cớ từ bỏ thái tử được! Hơn nữa còn có hoàng hậu ở trong cung ngăn cản, chống đỡ, chắc có chuyện gì đâu!” Dương mỹ nhân trông lo lắng , “Vậy nhị điện hạ, tam điện hạ đâu rồi? Họ có phản ứng gì ? Chẳng nhẽ họ cứ ngồi yên nhìn xem giang sơn bị huỷ trong tay người vô dụng sao?”

      “Nhị điện hạ tuy xử chín chắn, nhưng lại là ứng cử viên với đương kim thái tử đầu tiên, hành vi của mơ hồ, gần nhất trong cung đều ít nhìn thấy bóng , ta cũng cho lắm, mỗi ngày tam điện hạ say mê tập võ, hoàn toàn biến thành võ sĩ rồi, để ý tới triều chính đâu”

      Quá Ngọc Hoán thở dài mạnh hơi,. “Sao lại biến thành như vậy chứ! Trong cung xảy ra chuyện lớn vậy, nhị điện hạ sao lại quan tâm chứ! Chuyện này là do chính thái tử phải chịu trách nhiệm sao? được, mai ta phải hồi kinh mới được”

      “Quá ca ca, muội bị chuyện này làm cho hoảng sợ chịu nổi để mà sống rồi, lần này cũng ra là để giải sầu, ngày mai muội và huynh cùng nhau về nhé!”

      Tôi đứng nghe bên như lọt vào tầng sương mù, đại để tình hình nắm khá , nghe những lời của họ tới thái tử này, chả nhẽ kẻ ngực lớn chí hướng, ngu ngốc ham hưởng lạc sao?

      Vậy nhị hoàng tử tam hoàng tử có chuyện gì xảy ra thế? Hay là họ có vẻ hy vọng kẻ kế vị là nhị điện hạ?

      Ai, việc hoàng triều này cũng phức tạp quá ha, “Ngọc Hoán à, ngày mai chàng muốn vào kinh sao?’

      Cuối cùng tôi tính ra, “Ừ! Vũ nhi à, nàng cứ ở đây cho tốt nhé! Đợi khi nào chuyện hoàng cung xử lý xong, ta trở lại”

      Tuy tôi rất muốn giữ chàng bên người, nhưng tình lần này liên quan tới tồn vong của hoàng triều, tay tôi có thể níu giữ chặt lấy chàng được sao? Tôi giơ hai tay tán thành. “ ! Quốc quan trọng hơn, em có vấn đề gì!”

      Lúc này vẻ mặt Dương Mỹ nhân nghi hoặc nhìn hai chúng tôi, kinh ngạc , “Hai người các ngươi …” Quá Ngọc Hoán và tôi liếc mắt nhìn nhau, cầm lấy tay tôi, ràng, “Ta thích Vũ nhi”

      Muốn chết sao, da mặt tôi rất mỏng đó! Nhưng đúng là con có khác, ở tình trạng như vậy, trong lòng lúc nào cũng thấy ngượng, tôi cúi đầu xuống, lúc này nghe thấy bên tai truyền xuống tiếng thở dài nho . Tôi kinh ngạc ngẩng lên, nhìn thấy trong mắt Dương Mỹ nhân ánh lên tia đơn, mắt nàng hàm xuân nhìn mặt Quá Ngọc Hoán loé lên, tôi lập tức hiểu ra, rút vội tay ra khỏi tay Ngọc Hoán, “Ngọc Hoán à, thời gian còn sớm nữa, chúng ta dùng cơm xong rồi phải về! Sớm ngày mai chàng còn phải lên kinh thành nữa mà!”

      “Được! Tốt lắm! Chúng ta ăn cơm trước !”

      Cơm nước xong, chào tạm biệt Quá Ngọc Hoán, tôi nhằm khách sạn bước tiêu sái, trong lòng vẫn còn chuyện gỡ ra được. Dương Mỹ nhân đối với Ngọc Hoán ngờ có tình như vậy, trong lúc đó họ có phát sinh chuyện gì ?

      Trong lòng Quá Ngọc Hoán, đối tượng tương tư định nghĩa như thế nào đây? Bạn bè ư? Muội muội sao? Hay là..? Ai! Sĩ diện sống bị tội, vừa mới đồng ý với Ngọc Hoán đến phủ được dùng mọi cách nghi ngờ n lần vậy chứ. Tôi rầu rĩ chẹp chẹp miệng!

      Lúc này là buổi chiều, người đường náo nhiệt vô cùng, quán trà quán rượu, cờ bay phấp phới, nhưng tâm tình của tôi cũng đỡ hơn chút nào!

      “Tỷ tỷ à, chúng ta trước tiên chưa về khách sạn vội, tìm chỗ nào dừng chân chút !” Tiểu Thuý quan tâm , “Được! Cũng tốt! Dù sao trở về cũng buồn” Tôi đáp ứng.

      Cả buổi chiều, chúng tôi ngồi trong gian phòng ở quán trà giải sầu, chuyện trời dưới đất, con nhóc bị tôi kể chuyện cười cừ cười khanh khách, mãi cho tới khi có nhiều người nhìn vào, chúng tôi mới ngừng.

      Trời rất nhanh chạng vạng tối, đường vẻ náo nhiệt cũng tan dần, nhà nào cũng thắp đèn lên, chúng tôi rảo bước về khách sạn. Bỗng dưng lòng tôi trào lên niềm xúc động khó tả, tôi nghĩ muốn tới chỗ của người nào đó chút!

      “Các ngươi cứ về khách sạn trước , mình ta chút, thời tiết này ở trong phòng cũng chán lắm”

      Hai người tuy hiểu tâm tình của tôi nhưng cũng hỏi nhiều, ngoan ngoãn về khách sạn.

      Lúc này đường chỉ còn lại mình tôi, ngạo mạn thong thả về phía trước. Nhớ trước kia tôi có nguyện vọng buồn cười.

      mình đeo ba lô to du lịch, Vân Nam, Tây Tạng, có truyền thuyết rất hay, là nơi sâu xa đơn thuần, biết giờ ở thời đại này có Vân Nam hay Tây Tạng . đến Vân Nam, tôi vô cùng vui vì ở đó có loại hoa, là hoa thuốc phiện. Nó đẹp nhưng vô cùng độc, quyến rũ mê hoặc con người, cứ như là phụ nữ vậy, trăm ngàn lần đừng dễ dàng động vào nhé.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: đường gặp tai họa bất ngờ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Bóng đêm dần buông, đường người lại cũng ít , tôi ngước mắt nhìn xa xa bên cây cối lộ ra mái ngói, tôi thế mà bỗng dưng hay biết tới Quá phủ, lúc này chàng làm gì? Có phải ở cùng Dương Tư Tư hay ?

      Tâm lý của tôi vô duyên vô cớ dâng lên tia ghen tuông, tôi biết rất mình ghen, vừa mới gặp phụ nữ ghen rồi, sao có thể vậy chứ?

      Tôi ảo não chớp mắt mấy cái, lắc lắc đầu quay trở về. Vừa mới được nửa đường, bỗng dưng bóng đen nhanh chóng xẹt qua người tôi, tựa như lân tinh vậy, hơi lướt qua đầu tôi. Đầu tôi bỗng “Oành” cái, gặp quỷ rồi!

      Là hoa mắt sao? Quay đầu lại xem thấy mảng tối đen, đến cả nửa bóng người cũng có, là sao vậy nè? Chả nhẽ tôi thực gặp quỷ rồi sao?

      Cảm giác bàn chân man mát nhè rung lên. Hướng bên kia nhìn thực có chút khủng bố quá! Thất Nguyệt sao? Má ơi! Quỷ hút máu ư?

      Trong đầu tôi toát ra hình bóng, thảm rồi! Tôi thế mà bị quỷ hút máu tóm được ở đây. Toàn thân tôi nổi da gà rợn rợn, xem ra lần này ra cửa là xem lịch tính ngày rồi.

      Trong đầu tôi lập tức nổi lên ý nghĩ chạy, chân trước chưa kịp nhấc trong chớp mắt ánh sáng loé lên, “ được động đậy!” Hai thanh đao sáng loáng trong chớp mắt kè ngay cổ tôi, gặp nạn rồi sao?

      Tim tôi bắt đầu đập “Bùm bụp” điên cuồng, trời ạ! Tôi gặp cướp rồi, “Các ngươi muốn làm gì?”

      “Làm gì hả? muốn chết ngoan ngoãn nghe lời, mau kêu cứu mạng tên thô lỗ đẩy mạnh tôi cái. Tôi chút nghĩ ngợi há mồm kêu lên, “Cứu mạng! Cứu mạng với, bị cướp nha!”

      Tôi cũng muốn đầu rơi xuống, tôi vẫn còn trẻ mà!

      “Long Kỳ, ngươi nghe cho kỹ, nếu ngươi ngoan ngoãn thân, nàng ta chết” giọng lạnh băng cất lên, tôi rùng mình cái, đợt chút! Tôi muốn tâm trí mình tỉnh táo hơn, hình như gã vừa gọi tên Long Kỳ !

      “Buông nàng ra” Trong bóng đêm, bóng đen thon cao đứng lặng dưới ánh trăng, là người đàn ông mặc áo đen, phải Long Kỳ kia còn ai nữa?

      “Ha ha! Buông nàng ra cũng được, lấy mạng của ngươi ra trao đổi”

      Giọng vừa rồi đột nhiên phát lạnh, lạnh như băng doạ chết người, nam tử giấu trong bóng đêm ra, mặt che miếng vải đen, ánh mắt lãnh liệt dị thường.

      “Được!” ngờ Long Kỳ kia chút do dự đồng ý, rồi dần dần tới chỗ chúng tôi. Lòng tôi lập tức lạnh tanh, Long Kỳ định làm gì? Định lấy mạng đổi mạng tôi sao? vốn tốt như vậy sao?

      Nhìn bóng hình từ từ tiến gần, tôi biết là nên nổi điên hay là giả vờ ngớ ngẩn, bật thốt lên, “Long Kỳ, ta cần người cứu! Ngươi tránh xa ta ra chút”

      Lời vừa ra khỏi miệng, tiếp theo liền nhận được ánh mắt của tên thứ nhất, “Các ngươi biết nhau sao?”

      “Chúng ta biết!” Long Kỳ đứng đằng trước tôi , giọng vô cùng lãnh đạm, lòng tôi cả kinh. Vì sao lại dối chứ, ràng là chúng tôi biết nhau mà!

      Tên bịt mặt cười phá ra vui sướng, “Được lắm, ta nghĩ nàng ta hợp khẩu vị Long Kỳ ngươi, buông kiếm xuống, tới gần đây”

      Sắc mặt Long Kỳ lạnh băng, làm theo lời bỏ kiếm xuống, tay tới, chỉ còn cách vài bước, liếc mắt nhìn tôi cái.

      “Thả nàng ra” Tên bịt mặt đưa mắt nhìn hai bên, hai tên dùng đao kè cổ tôi lập tức buông ra định khống chế Long Kỳ, đột nhiên bốn phía vang lên tiếng kêu thảm thiết, trong chớp mắt, thấy có ba xác chết nằm xuống, đằng trước có năm người quỳ xuống,

      “Thuộc hạ cứu giá chậm, xin chủ nhân giáng tội” Tôi dường như hoàn hồn trở lại đứng thẳng bất động. Mẹ của tôi ơi! Vì sao tôi lại ngất xỉu chứ? Vừa rồi cảnh kia…?

      Nhưng ông trời cũng chiều theo ý tôi, tâm trí vẫn tỉnh táo, Long Kỳ dường như sớm đoán được, nhàng khoát tay, “Đứng lên !”

      “Vâng” Năm người đồng thời cùng đứng lên.

      “Chủ nhân, người sao chứ!”

      Doạ à nha! Tôi lại hết hồn lần nữa, quay đầu, đằng sau biết sao ra hai , đến cả tiếng động cũng có!

      Các nàng biết làm thế là doạ chết người sao! Tôi đánh giá toàn bộ hai nhân vật nữ phản diện, vị trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa sen mới nở, vị trông hoạt bát như mùa hè vậy, xem ra hai người này đều là thủ hạ của Long Kỳ.

      Lúc này vị nữ nóng như lửa kia cất giọng với người áo đen trước mặt, “Các ngươi đúng là cẩu nô tài, nếu làm chủ nhân bị thương, cẩn thận đầu các ngươi đó”

      Người trước dường như rùng mình cái, có vẻ cực kỳ sợ ta, cúi đầu thấp xuống, Long Kỳ lên tiếng, “Ta sao, truyền lệnh xuống, điều tra làm mấy tên áo đen này xem có phải là người của Hắc Quỷ Môn , nếu đúng, giết tha”

      Giọng Long Kỳ cứ dần dần lạnh xuống, dưới ánh trăng trông giống như ác ma vương vậy.

      Ông trời ơi, hôm nay tôi bị nhét vào hầm đá rồi hay sao ý, toàn thân cứ lạnh toát, chân cứ run lẩy bẩy, răng va lập cập.

      “Tiếc là để lão quỷ chạy! Nè, ngươi nha đầu hoang dã kia, nửa đêm nửa hôm chạy loạn tới chỗ này làm gì. Nếu vì cứu ngươi, chủ nhân thoát thân rồi”

      Vị nữ nóng như lửa kia trừng thẳng mắt nhìn về phía tôi. Ông trời của tôi ơi! Tôi thèm so đo với các người nhé, là số các người cứt chó thôi, còn dám lớn tiếng mắng tôi sao, muốn sống chắc?

      Tôi cố nén cơn tức xuống, nhưng cơn tức lại cứ bùng lên, buột ra tiếng, “Vương pháp có quy định buổi tối đường là phạm pháp sao? Ta ngốc ở đâu cần ngươi ở đây hoa chân múa tay, muốn xen vào phải quản chủ nhân nhà ngươi cho tốt chứ, đêm nay ta thèm tính sổ với các ngươi, các ngươi cười trộm lại còn dám mở mồm thối ra sai khiến ta sao, ngươi tính gì vậy”

      Có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi mở miệng lưu tình chút nào, nhìn thấy nàng ta đứng đối diện mặt xanh mét lại, lòng tôi thấy thoải mái vô cùng.

      “Ngươi….Ta thấy ngươi cũng chẳng phải con đứng đắn gì, nửa đêm chạy tới đây quyến rũ đàn ông hoang dã, mạng ngươi giá trị lắm sao? Nếu chủ nhân bị thương, ngươi có mười cái mạng cũng đền đủ”

      Gì cơ? Tôi lập tức từ trong hầm băng trở về lò nóng, con nhóc này đúng là đáng đánh. “Viêm Hoả, đừng làm quá lên”

      Long Kỳ đứng cạnh cất giọng lạnh lùng quát, sắc mặt lạnh tanh, ra vẻ dạy dỗ thuộc hạ, tôi nhìn mặt cũng chẳng thấy sáng chút nào!

      Tôi quay đầu nhìn vị này được coi là sinh mạng “Quý giá” Long đại nhân, khoé miệng trào phúng cười, “Thủ hạ của Long đại nhân giỏi quá ha! Trong lòng các nàng, chỉ có duy nhất mạng của Long đại nhân thôi, mạng người khác cũng đáng giá, cũng khó trách nha, có dạng chủ nhân gì có thuộc hạ đó mà! Chủ nhân bận tâm đến tính mạng người khác, nô tài lại càng phải hơn! Thực là làm cho người khác mở mắt ha!”

      Tức chết , tức chết lên rồi, tốt nhất đem bọn mày khích cho tức chết lên, thù mới hận cũ cùng tính cả. Khoé miệng tôi cười nhạo ý tứ hàm xúc tràn đầy.

      “Nha đầu thối kia, ngươi dám ô nhục chủ nhân chúng ta, ngươi chán sống rồi sao!”

      Nha đầu tên Viêm Hoả kia nhấc tay kiếm lên, có vẻ như sắp xông tới. Tôi cũng bị cảnh đó doạ người, sợ ngươi sao!

      “Dám làm cũng sợ người ta , ô nhục sao? Ta cũng có bản lãnh này, chỉ chân tướng gặp may mà thôi! Tiểu thư ta hôm nay có hứng thú ầm ĩ với các ngươi, các ngươi cũng cần ỷ đông hiếp yếu, thiên hạ vẫn còn vương pháp”

      Viêm Hoả có vẻ như đắc ý, thu kiếm lại, vênh mặt, có vẻ vênh váo, “Hiếp người thế nào? Chủ nhân chúng ta chính là vương pháp”

      Tôi lạnh giọng hừ cái, những người này thực kiêu ngạo, ngày thường quen thói ngang ngược rồi, cứ nghĩ mình là giỏi lắm ý, cứ mồm to, ngươi cho mình là đương kim Hoàng thượng sao? Trong lòng tôi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy còn sớm nữa, xem ra tôi phải về khách sạn rồi, đỡ phải nửa đường lại gặp tai hoạ bất ngờ.

      Tôi nhấc chân bước, chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng của Long Kỳ, lãnh đạm có chút tình cảm, “Diệp nương, tối nay đừng có chạy lung tung, cứ ở khách sạn của cho tốt, nếu xảy ra hoạ sát thân đó”

      Đây là lời cảnh cáo hay là mệnh lệnh? Sao tôi nghe thế nào cứ là như là lệnh vậy, hoạ sát thân sao? Sao có thể vậy chứ, tôi cùng người cừu oán, cũng tự nhận mình gây tội với bất luận kẻ nào, hừ! Tôi muốn chính là đụng chạm với tên ôn thần như là tôi an toàn lắm rồi!

      “Ta chỉ có mạng, ai cần người lo, cần Long đại nhân lo lắng, đỡ phải ta biết điều!”

      “Lãnh Phù đưa nàng về khách sạn” Long Kỳ với im lìm đứng cạnh, vung tay áo lên cùng đám người Viêm Hoả biến mất vào bóng đêm. Ngã tư đường vắng lạnh chỉ còn lại có tôi và tên Lãnh Phù kia, ý của Long Kỳ là gì đây? Tiễn tôi sao? tốt như vậy sao?

      Lòng người khó dò, tôi cẩn thận vẫn hơn, “À, vị nương này, ngươi theo chân bọn họ thôi! Tôi cần đưa”

      “Chủ nhân chính là mệnh lệnh, Diệp nương, thôi!”

      Giọng cũng như người đều lạnh lùng, có đôi lúc tôi hiểu lắm, con người khi còn sống, sống trong băng tuyết có gì tốt chứ! cười, cuộc sống có gì thú vị đâu? Con người có máu thịt, là con cũng phải có tình cảm chứ!

      nương, thực cần tiễn. Tôi muốn nhận ân tình của chủ nhân các ngươi”

      thế này chắc nàng ta rồi chứ!

      “Ân tình này ngươi nhận cũng phải nhận, còn sớm nữa, thôi!” Tôi ràng là mua khối đậu phụ thối mà, bỏ , có cũng phí nước bọt thôi. Thực ra có người võ công cao cường bên cạnh cũng thấy an toàn, võ công của nàng ta chắc là rất cao ! Xem loại tính tình của nàng ta chắc biết ! Kiêu căng thoả hiệp, kiên cường lại cố chấp.

      đường chuyện, tôi trước nàng theo sau, lúc chân tôi bước vào khách sạn, miệng nàng mới mở, “Lời chủ nhân tốt nhất ngươi nhớ kỹ trong lòng, tự thân chúng ta khó bảo toàn, có thời gian đâu mà quan tâm người ngoài”

      A! Nàng ta có văn vẻ ghê ha! Người ngoài sao? Tự thân bọn họ khó bảo toàn sao? Tôi nhìn vị mỹ nhân lạnh lùng bảo, “Các ngươi bị người ta đuổi giết có liên quan gì đến ta? Sao mạng ta lại nguy hiểm được chứ?”

      Tôi cũng ngốc tới nỗi đem mạng mình vứt bỏ, kiểu gì cũng cần phải biết tình hình mới được!

      Nàng ta dường như muốn lộ ra nhiều tin tức, liếc mắt nhìn tôi cái, “Hắc Quỷ Môn là tổ chức rất mạnh, vào nhưng ra được, người nào liên quan đều bị giết chết tha, hôm nay ngươi may gặp được chúng ta, sau này ngươi tự cầu nhiều phúc !”

      xong lắc mình cái, người biến mất tường cao.

      “Nè, các ngươi là bị người đuổi giết sao?”

      Tôi ném câu đuổi theo nhưng có trả lời, câu kia của nàng ta như quả bom vậy, làm lòng tôi bị nổ rối loạn, chạy mạch về phòng, khoá cửa chặt lại, rót chén trà uống ngụm xong, mới từ từ nhớ những lời nàng kia .

      Tôi còn nhớ người ta Hắc Quỷ Môn gì đó, nghe thấy tên này giống như tổ chức giết người gì đó rất lợi hại, cứ vậy toàn bộ tình . Long Kỳ bị Hắc Quỷ Môn đuổi giết, toàn bộ cảnh diễn đêm nay xong, tôi bất hạnh làm cho chúng tin rằng mình và Long Kỳ có liên quan tới nhau, Long Kỳ và Lãnh Phù đều tôi tự cầu nhiều phúc, kẻ ngốc tự lo lấy.

      tình càng ngày càng ràng hơn, lòng tôi chìm sâu vào vực đáy, muốn khóc, khóc to, định gào lên nhưng lại ra giọt nước mắt nào.

      Trời ơi! Tôi trêu chọc tới ai mà bị vậy chứ! Tai hoạ này sao lại tìm tới cửa nhà tôi vậy ha! Có phải là chê tôi cả ngày nhận khổ đủ ! Ngày lành dễ chịu quá ha! trời nhìn tôi vừa mắt quá ha! Hay là tôi với vị Long đại nhân này có oan gia từ kiếp trước?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Tặng quà
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Ngày mai chính là ngày Ngọc Hoán lên kinh thành, cả đêm nay làm cho tôi kinh ngạc vô cùng rồi, cũng kịp chuẩn bị gì, có chết cũng bỏ cuộc! Cứ vậy phải cố gặp mặt lần cũng có thể đụng phải Hắc Quỷ Môn gì đó sao? Ở đại có thể xem xét chút! Bởi vì ở đại khoa học kỹ thuật phát triển nghiên cứu ra máy ảnh nha, còn cổ đại cái gì cũng có, trường có vài người chết rồi, tuy có tên chạy thoát, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, lại là buổi tối đen nữa, có thể nhớ tôi sao? Chắc là khả năng rất ít!

      Càng nghĩ tôi vẫn quyết định thể bị những lời Long Kỳ mê hoặc, Long Kỳ bị người ta đuổi giết cũng quan tâm chuyện của tôi, tôi thấy ban ngày chắc là an toàn, cứ nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ!

      Lấy ra tờ giấy, bút mực, tôi tự mình vẽ mình tranh, Ngọc Hoán vừa biết tới bao giờ mới trở về. Kinh thành việc Hoàng triều phải chỉ cần làm vài ba tháng là xong ! Có lẽ còn lâu hơn nữa chăng? Tôi thể đoán được, mà cổ đại có máy chụp ảnh, thể dễ mà mang theo ảnh của tôi được, chỉ có thể vẽ thôi.

      Vẽ phác thảo bút cuối cùng, nghe thấy tiếng gà gáy xa xa báo sáng, bầu trời cũng thấp thoáng lên vài tia sáng, tôi thu dọn gọn gàng bức tranh, vội vàng tới Quá phủ.

      Lúc đến Quá phủ trời sáng , cửa đóng, trước tường rào có chiếc xe ngựa, xem ra Ngọc Hoán chuẩn bị sắp lên đường rồi. Lòng tôi quýnh lên, nhanh chân bước hơn, xuyên qua hành lang dài gấp khúc, chạy ngay tới thư phòng của Ngọc Hoán. Thấy tôi tiến vào, Ngọc Hoán lắp bắp kinh hãi, vui sướng bước vội tới đón tôi.

      “Vũ nhi, sao nàng lại tới đây?”

      “Em tới tiễn chàng nha! Em nghĩ trước khi chàng đến nhìn chàng chút thôi! Dương nương đâu rồi?”

      “Nàng ý còn ở trong phòng, lát nữa chúng ta khởi hành” Ngọc Hoán nhìn thấy trong tay tôi cầm bức tranh cuộn tròn, hỏi, “Đây là cái gì vậy?”

      Tôi mới đưa ra , “Đây là tranh em vẽ, tặng cho chàng mang theo bên người, sau này nếu chàng nhớ tới em, nhìn tranh như gặp người vậy” Trong tranh tôi đứng tựa cửa sổ, khuôn mặt tươi cười thần thái như chờ người vậy.

      Quá Ngọc Hoán cười khoé mắt ươn ướt, vuốt ve tôi trong tranh, “Vũ nhi, thực là thần vẽ, cử chỉ thần thái duy nhất, nụ cười duy nhất, cứ lần cười lại in sâu trong lòng ta. Vũ nhi, nàng ta nên đề chữ gì bức này đây?”

      Tôi cười nhàng, lòng như hồ nước sôi động lăn tăn, nhìn chàng mà cười trong sáng, nghĩ ngợi lúc đứng lên, nét cười của chàng, si tình của chàng, như vậy in sâu lòng tôi!

      Ai cũng lòng dạ đàn bà khó dò, như mò kim đáy biển vậy, thực thế sao? Nhưng sao tôi lại thấy mình là thân con cảm thụ được gì? Tôi chỉ biết khi làm người phụ nữ người đàn ông, trong lòng nàng đều quấn quít lấy chàng, mỗi lời cử chỉ đều dễ hiểu vô cùng.

      Tôi liếc mắt nhìn mình trong tranh, nhàng ngâm nga ra, “Nguyện ta như tinh quân như nguyệt, hàng đêm tinh quang tướng sáng tỏ” (Nguyện mình như trăng sao, mãi đêm đêm soi sáng)



      Chữ viết xong, bên ngoài có người thúc giục, “Thiếu gia, xe ngựa đợi ở bên ngoài rồi”

      “Biết rồi!” Quá Ngọc Hoán cuộn lại bức tranh, quay đầu nhìn vào tôi.

      “Việc Hoàng triều, vừa phức tạp lại khó khăn, dữ nhiều lành ít, Ngọc Hoán, chàng lần này biết đến bao giờ mới gặp lại? Chàng có nhớ tới em ?” Nhìn chàng bước chân ra khỏi cửa, tôi đuổi theo hỏi, trước kia vẫn thấy kiểu như thế này thực là ngốc, ngờ tôi cũng trở thành ngốc như thế, đối mặt với người mình , lại vốn là thông minh bình tĩnh bỗng cam tâm biến thành kẻ ngốc.

      Quá Ngọc Hoán xoay người lại ôm lấy tôi, “Vũ Nhi, chuyện này tình liên quan đến thành bại của Hoàng triều, ta thể ! Nàng đừng có lo lắng quá, ta chỉ cần mời được nhị hoàng tử ra mặt gặp nguy hiểm gì, hãy đợi ta!”

      Trở lại khách sạn dường như tôi đánh mất hết linh hồn vậy, cả người cứ như bị rút xương mềm nhũn vô lực, tiểu Thuý Tiểu Lan cùng trò chuyện hưng phấn với chưởng quầy, thấy tôi tiến vào vội vàng tới đón.

      “Tỷ tỷ à, sáng sớm tỷ chạy đâu vậy, sao chẳng thấy bóng đâu, làm bọn muội lo lắng chết lên được”

      sao, ta chỉ ra ngoài giải sầu chút thôi, đưa tiễn Quá công tử”

      Tiểu Thuý vội kêu lên, “Tỷ tỷ à, tỷ đối với Quá công tử sâu nặng quá hà!”

      “Được rồi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi, các ngươi tự mình chơi nhé!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: Nam nhân kỳ lạ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Thời gian trôi rất nhanh qua năm ngày, quán tranh bán càng ngày càng thuận lợi, hôm nay ông chủ cấp cao nhất của Mặc Viện cho người mang thiệp mời tới, muốn mời tôi người trong truyền thuyết tới Thiên Duyệt tửu lâu để tâm .

      Biết tin này tôi cũng thấy bất ngờ gì, tranh của tôi vẽ cướp rất nhiều mối làm ăn của các quán tranh khác, thực ra mà tôi mang tới cho họ nhiều lợi lộc, bằng tôi mang tới nhiều phiền toái cho họ, gần đây Ngọc Hoán , lòng tôi cũng tản mạn rất nhiều, có hứng thú vẽ, hứng chẳng làm, thành ra gây cho người tranh trong Mặc Viện oán giận liên tục, đáng giá nhất chậm lại, danh dự cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

      Nhưng chuyện này với tôi cũng chẳng tổn thất gì, tôi cũng thèm quan tâm nhiều làm gì vậy, dù sao giờ tôi biết chữ, nhìn cũng biết điều này cũng nằm trong quy định, tôi cảm thấy hứng thú chuyện tôi ở Mặc viện lâu như vậy mà còn chưa được gặp chủ nhân chân chính, tôi thực muốn nhìn chút xem người có bản lĩnh mở Mặc viện lớn như vậy là người như thế nào?

      Giữa trưa tôi khoá phòng xong dẫn theo Tiểu Thuý Tiểu Lan ra khỏi khách sạn, vị chủ nhân kia mời chúng tôi là buổi tối, tôi cũng nóng ruột lắm, cứ thong thả dạo lòng vòng quanh những cửa hàng nổi tiếng trong thành, dạo phố là bản tính của con , ở cổ đại có tiền muốn dạo đúng là ít nhé!

      Có nhà bán ngọc xa xa ở đằng trước gây chú ý với tôi, chủ yếu là vẻ u đến kinh người, bình thường ngọc dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt, mời chào khách hàng lắm, biết cái cửa hàng này sao lại có vẻ ảm đạm thế chứ?

      Vừa tới gần cửa hàng này, đột nhiên cảm thấy rùng mình lạnh lẽo, cứ có luồng khí lạnh phát ra, xâm nhập vào tận trong người.

      “Tỷ tỷ à, chúng ta thôi! Cửa hàng này đáng sợ quá!”

      Tiểu Thuý Tiểu Lan tránh sau lưng tôi vẻ mặt kinh hoàng. NHưng tôi lại nghĩ thế. Ông chủ mở cửa hàng là để buôn bán kiếm lời lại càng khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, trong cửa hàng u thấy bóng lão chủ đâu.

      “Xin hỏi có ai ở trong ? Tôi muốn mua ngọc”

      “Xin hỏi có ai ? Tôi muốn mua ngọc”

      Lúc này , phía sau truyền tới tiếng trả lời, rồi người đàn ông mặc áo dài trắng cao ra, nhìn thấy mặt , tôi cảm giác trông giống con hơn chút, vô cùng mềm mại, diện mạo lại càng giống nữ hơn. Lòng tôi thầm đánh giá, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

      “Khụ….Khụ…Hai vị muốn muốn gì đó sao? Khụ…” Từ đại sảnh ông già ra, lưng còng run run, đôi mắt xùm sụp ngước lên nhìn làm tôi sợ nhảy dựng lên. Người gì mà có thể biến già đến vậy sao? Làn da hoàn toàn khô quắt, khô quắt tới mức thể tả được. Tôi định trả lời vị nam tử nhu phía sau cướp lời.

      “Đúng vậy, ông chủ à, ta muốn xem chút hàn băng ngọc châu người làm có chưa?”

      “Khụ…. làm được rồi, mời công tử vào”

      Quá đáng lắm, tôi cũng là khách hàng mà, sao lại chỉ có đón tiếp mình chứ? Tôi vội mở miệng, “Ai, ông chủ, tôi cũng muốn mua, Nghe vị kia tới hàn băng ngọc châu chắc là thứ tốt rồi!”

      nương có đặt trước ?’ Người đàn ông đằng sau thản nhiên hỏi.

      “À, những thứ đó phải đặt trước hay sao?” phải chứ! Cửa hàng này phải có thứ sẵn để bán sao?

      “Vâng, lão Hàn chỉ nhận làm theo cầu, có bán sẵn” Người đàn ông áo trắng theo sau ông già vào trong bức rèm, tôi cũng vào theo, có sẵn cái nào trong phòng sao! Nếu có tôi cũng muốn.

      Hai người đằng trước dường như cũng có ngăn cản tôi, cứ mạch, cho tới cái vòm màu đen xuất trước mặt, ông già dừng chân, lấy tay kéo cửa vòm lên, hình như là muốn nhìn thứ gì đó vậy.

      Chỉ lát sau cũng lấy từ trong vòm ra viên ngọc châu trắng bóng như tuyết, cả viên toát ra từng đợt lạnh từ vật thể hình tròn, viên này có thể là viên hàn băng ngọc châu mà vị công tử kia chăng!

      Ôi chao, quả đúng là bảo vật, sao lại có thể làm được như thế chứ? Tôi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào viên ngọc châu toả khí lạnh từng đợt nhè kia, cũng thấy tan ra, vẻ ngạc nhiên cũng phải chỉ mình tôi, ánh mắt vị công tử nhu kia cũng nhìn chằm chằm, tay dài trắng nõn cầm lấy viên hàn băng ngọc châu tay ông già, “Lão Hàn quả đúng là kỳ tài,có thể sử dụng băng ngàn năm tạo ra viên thần châu băng phách như thế, thực tuyệt quá”

      “Chỉ cần công tử đưa ra giá, lão nhân nhất định hoàn thành nhiệm vụ” Lão Hàn mặt mũi khô quắt thấp thoáng cười.

      Tôi đứng bên có chút hiểu ra, chẳng trách gian phòng này khí lạnh bức người, u thấy mặt trời, ra là có huyền băng ngàn năm. Tới cổ đại này mới biết thêm được rất nhiều, khối huyền băng ngàn năm này, là khối hàn ngọc được đào từ chỗ sâu nhất trong núi tuyết, có tính chất kinh thiên luyện thành tan, vị công tử này cũng thực biết hưởng thụ quá , lại đúng vào thời điểm nắng hè nóng chói chang, nếu có viên huyền băng tan trong người, tay chắc thoải mái lắm ha?

      “Lão Hàn tạo ra viên ngọc như thế này cần bao nhiêu tiền vậy ha?”

      “Tiền vàng vạn lượng” Lời thốt ra từ miệng vị công tử nhu kia, lập tức đánh bay suy nghĩ của tôi. Gì cơ? Giết người à? vạn lượng tiền vàng sao? Giá trời chắc?

      Nhìn thấy tôi sửng sốt, vị công tử nhu kia lại mở miệng, “Ngươi có biết khối huyền băng này phải trả giá bao nhiêu ? Theo ta được biết, ít nhất là hy sinh táng mạng của hơn trăm người mới đổi được viên hàn ngọc như thế này, vật vô cùng giá trị, nương còn muốn làm theo cầu nữa ?”

      cầm viên châu này xem xem lại, hoàn toàn nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của tôi, hơn trăm mạng người sao?

      Với tôi mà lại là con số rung chuyển, vì sao ư? Chỉ vì viên hàn ngọc này sao? Cả người tôi bỗng dưng trở nên lạnh hơn! Tôi ôm chặt lấy thân thể, giọng cũng trở nên run sợ, “Công tử tất nhiên là biết vì hạt châu này mà hy sinh mạng nhiều người như vậy, sao lại còn muốn làm theo cầu chứ?”

      Giọng cũng bình thản như cũ, thản nhiên để lộ ra cảm xúc, “Ý nương ta là hung thủ giết người sao? Ta chỉ làm theo cầu mà thôi, thao túng người phải ta, có ít người vì thế mà uổng mạng, ta quản được sao? Ta chỉ có lòng tốt thu mua khối ngọc này, bọn họ lại được trả thù lao, nương chưa từng nghe qua câu sao? Có tiền mua tiên cũng được mà! (Ý ở đây là, có tiền có thể sai khiến được cả quỷ!)”

      Tôi gì, thế giới hắc ám này tôi cũng phải lần đầu mới biết đến, vô lý cũng trở thành có lý, đúng lắm, mua khối ngọc này chỉ là vì thế mà chôn vùi tính mạng người mà thôi, Diệp Vũ à! Mày chỉ là người của tương lai, những chuyện tình phát triển này đó, mày có khả năng để ngăn cản sao?

      “Có lẽ ngươi đúng” Tôi rời khỏi gian phòng, cố gắng xuống, loại chuyện thế này cần đụng vào cũng vậy, cổ đại thực bình thường, tôi nếu mà cứ sầu lo, vì chuyện u buồn mà chết chứ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: Chủ nhân Mặc viện
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Cả ngày cuối cùng rồi cũng tới mà phải cố chịu đựng gì. đường cái phồn hoa náo nhiệt làm tan tâm tình u uất của tôi, bỗng dưng nghĩ tới bữa tiệc buổi tối, nhìn thấy phía chân trời chỉ còn lại chút nắng tàn, màn đêm dần buông xuống, ba người chúng tôi vội vàng chạy tới nhà hàng Thiên Duyệt.

      Thiên Duyệt buổi tối, khách cũng đông lại vô cùng náo nhiệt, ra ra vào vào loang loáng, đều là những kẻ giàu có. Ba người chúng tôi mặc màu xanh sám chen vào đám đông. Chết tiệt , cũng biết vị lão chủ Mặc viện kia ngồi ở đâu? Bảo tôi tìm thế nào đây!

      nương tới tìm người sao?” Tiểu nhị ở phía sau tươi cười nhũn nhặn hỏi, “Vâng! Là tìm người”

      nương là khách của ông chủ Mặc viện sao?”

      “Đúng vậy! Người đó ở đâu?”

      Trong lòng tôi rất vui, xem ra vị chủ nhân Mặc viện này sớm có an bài rồi.

      “Ngài ấy ở Duyệt Lai cư đợi , xin theo tôi”

      Tiểu nhị xong trước dẫn đường. Duyệt Lai Cư là gian phòng vô cùng thượng đẳng của Thiên Duyệt tửu lâu, nghe gian phòng này bối cảnh cũng vô cùng lớn, chẳng trách tới đây phải tốn nhiều tiền tới mức doạ người. Trong lòng nghĩ ngợi tới Duyệt Lai cư rồi, tiểu nhị tới trước đẩy cửa phòng ra, “Mời nương vào”

      Tôi nhìn mỉm cười rồi bước vào phòng! Mỉm cười xong lại có chút cứng ngắc, trong phòng diễn cảnh gì thế nhỉ! Đông cung sống à? Tôi ngây người nhìn!

      Mà đảm nhiệm vị trí nam chính hôm nay đúng là vị công tử nhu kia! cùng phụ nữ xinh đẹp chơi trò đương nha! Lúc này bàn tay xấu xa của mò vào trước ngực vị phụ nữ kia. Tôi trợn to mắt lên, tôi hoài nghi có phải mình nhầm phòng nhỉ?

      Quay đầu thấy Tiểu Thuý Tiểu Lan sợ tới mức trốn ở sau cánh cửa phòng, mặt đỏ bừng dám nhìn thẳng. Vẻ mặt của người đàn bà đẹp kia ửng hồng đứng bên, còn tên đàn ông nhu kia sắc mặc cũng chẳng đẹp hơn, chắc là tức giận tôi tới quấy rầy chuyện tốt của !

      Trong lòng tôi lén cười trộm thôi, nét mặt lên vẻ đắc ý, cố nén cười : “Thực xin lỗi, quấy rầy hai vị rồi, các ngươi cứ tiếp tục, ta nghĩ nhầm phòng, ngượng quá”

      Tôi chuẩn bị rời vị đàn ông đẹp trai phía sau cất tiếng thản nhiên, “Diệp Vũ, có việc gì đến sớm như vậy sao!”

      Tôi kinh hoàng ngẩng đầu, ngờ lại biết tên tôi! Chả lẽ? Tim tôi có quy luật đập bùm bùm kinh hoàng, chính là lão chủ Mặc Viện sao?

      Tôi biểu đoan chính, có chút cười nhạo, “Nếu ta đoán đúng, ngài hẳn là ông chủ đứng đầu Mặc viện ! Lần đầu gặp mặt, thực là làm cho người ta nhớ mãi khó quên ha!”

      Mỹ nam nhếch nhếch miệng, “ cần cười nhạo mờ ám, có ý kiến gì với ta cứ thẳng, ta để tâm, mọi người biết về cách làm người của ta mà”

      Có đúng là vị này mặt mũi giống đàn bà có nét đàn ông là ông chủ Mặc viện chứ! Cũng thể tưởng tượng nổi lần ra mặt đầu tiên lại long trọng đến vậy. Lúc đầu là ra giá trời, thứ hai gặp lại đùa giỡn đàn bà.

      Loại đàn ông này tôi coi ra gì rồi, giàu có, háo sắc. Tôi đưa mắt nhìn sang người đàn bà đẹp kia, thực có thể là quốc sắc thiên hương, đó là người đàn bà trung tuổi đẹp, mặc toàn thân quần áo lụa màu tím nhạt, yếm đỏ ngực, thân hình thon thả, tóc dài dùng trâm phượng ngọc cài đầu, mày như vẽ, mắt như nước hồ thu, long lanh, người lộ ra đậm nét hương vị phong trần, có thể thấy hai vị này cũng là nhân vật tầm thường.

      “Vị này là?” có khả năng giới thiệu là vợ mình chứ! Bàn về tuổi người đàn bà này còn lớn tuổi hơn người đàn ông kia!

      Tôi có ý định muốn ra, có tia nghiền ngẫm nảy lên trong lòng. Người đàn bà đẹp phong tình vừa rồi tóc đen rối loạn, cười quyến rũ, “ thể tưởng được lời Hàm nhi thần vẽ lại đúng là thiếu nữ trẻ tuổi! Bộ dạng nhìn cũng được lắm! Ta là bà chủ của Thiên Duyệt tửu lâu tên Bạch Lăng, rất vui được gặp

      Tâm lý của tôi tại được kích lên tầng nữa. Trời ơi! Tôi thể tưởng tượng nổi mở nhà hàng này lại là phụ nữ, lại là người đàn bà rất đẹp nữa.

      Tôi từ kinh ngạc rất nhanh hoàn hồn trở lại, “Phụ nữ quả có bản lĩnh, người thuộc giới nữ mà có thể mở được nhà hàng to lớn nhường này, thực là tiểu nữ tử kính nể vô cùng”

      Khách sáo tới khách sáo lui, khen ngợi lẫn nhau, lại bao hàm cả ý . Tôi vốn phải là người gặp được cao thủ chơi, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông nhu nhàn nhã uống trà, có vẻ sảng khoái, lập tức tự giới thiệu bản thân, “Ta tên là Hàm Mặc”

      “Hàm công tử, hôm nay ngài mời ta đến bữa tiệc chắc định cho ta tới xem ngài tìm mua vui đấy chứ!”

      nương chẳng những vẽ cũng khác thường mà người cũng vậy ha! Mời ngồi nào! Lăng nương, ngươi trước tiên xuống tiếp đón , có việc gì ta gọi ngươi”

      Bà chủ tửu lâu cười quyến rũ, hàm oán nhìn cái, rồi ra khỏi phòng. Tiểu Thuý Tiểu Lan theo sau vào đứng bên cạnh tôi. Tôi ngồi đối diện với , phải tôi muốn dùng kiểu nhìn lỗ mãng thế này nhìn đâu, nhưng thực làm tôi thấy vừa lòng gì, tuy bề ngoài có đẹp trai đấy, đẹp tới mức giống như phụ nữ vậy, nhưng trong mắt tôi chỉ thưởng thức chút thôi. “Hàm công tử tìm ta có việc gì?”

      đem Mặc viện của ta biến thành mảnh đất cày xới, đương nhiên ta tìm có việc rồi!” nhìn tôi cái lạnh lùng, tưởng như đọc được những suy nghĩ bí mật trong lòng của tôi vậy, tôi cười nhàng: “Hàm công tử dùng ánh mắt vậy nhìn ta, cho rằng ta cố ý làm loạn mâm ngài sao”

      nương định làm loạn mâm của ta phải sao, hôm nay ta cố ý mời nương tới đúng là xác minh thực, chỉ hy vọng nương tiếp tục mở lại Mặc viện bán tranh, cần quấy rối, nếu ta khách sáo đâu”

      Trong lòng nhất định cho rằng tôi là tới phá rối, cũng biết, thuần tuý chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, nếu phải Ngọc Hoán rời làm ảnh hưởng lòng tôi, tôi khả năng tiếp tục bán tranh. Kỳ thực trong lòng tôi muốn từ ngày mai bắt đầu lại vẽ tranh lần nữa, Hàm Mặc hiểu lầm cũng có lý, nhưng nghe giọng điệu của dường như cũng giận hành vi gần đây của tôi. Tôi cũng muốn động tới , cũng đáng. Tôi cứng với ai được chứ tiền ! Đắc tội với loại ông chủ này cũng đáng! muốn chỉ là tôi tiếp tục bán tranh mà thôi.

      Tôi cười tiếng, “Hàm công tử cũng đừng để bụng những thứ linh tinh nhé! Tôi chỉ là thiếu nữ tay sao có thể huỷ mâm của ngài được, tôi còn phải dựa vào danh tiếng Mặc Viện của ngài nữa chứ!”

      Gặp người tiếng người mà gặp quỷ chuyện ma quỷ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dù sao tôi cũng chỉ là nhân vật quá bé mà thôi!

      “Tốt lắm, nương nếu đáp ứng cái gì rồi hay lắm. Người đâu, đem đồ ăn lên”

      Hàm Mặc gọi tiếng ở ngoài. Hàm Mặc giống như người có nhiều bộ mặt vậy, biểu sắc mặt thay đổi đúng lúc, tâm cơ cũng đơn giản nha!

      Có thể điều khiển được Mặc viện như vậy đứng vững thương trường, tháng tiền thuê phòng chắc phải tới hai vạn là cái chắc. Vậy năm sao, cũng được khối tiền nha. Trong lòng tôi thầm tính toán, hoàn toàn quên tiệt người đàn ông ngồi đối diện kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :