1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 25: Tranh đại.
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Buổi tối linh cảm tràn trề, đặt bút xuống, vẽ hơi được liền mười bức tranh, các tranh cũng phải là loại tranh sơn thuỷ vô cùng phức tạp, mà hầu hết là cảnh ở đại nhàng ngời sáng, tất cả đều là những hình ảnh mà tôi thích, có áo cưới đại, sườn xám, tóc dài mộng ảo, nhân vật phim hoạt hình mắt to khoa trương, bữa tiệc tối có nến ấm áp lãng mạn, cánh chim ngựa màu đen cùng với đôi cánh thiên sứ màu trắng, mặc quần áo ràng, thân hình thon thả, mặt luôn mỉm cười, lúc ngồi, lúc đứng, lúc ngẩng cao đầu lúc lại trầm tư, có lúc lại cúi đầu cười khẽ, đủ mọi sắc thái, mê hoặc quyến rũ lòng người.

      Tranh dưới bút vẽ lên sinh động, vô cùng sinh dộng. Tôi linh cảm tràn đầy, đưa bút càng tự nhiên, vẽ được càng nhiều hình ảnh đại sôi động giấy. Lúc dừng bút vẽ, tôi thầm thở phào, xa xa truyền tới tiếng gà gáy, trời tảng sáng, tôi mệt mỏi quá đổ gục xuống ghế. Trời ơi! trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất đó là tôi muốn ngủ bù.

      Tôi đưa mắt liếc nhanh đống tranh để lung tung bàn, các tranh này phải là cảnh sơn thuỷ phức tạp, nhưng lại là những bức tranh động lòng người.

      Nhìn ra cửa sổ, đoán chừng Tiểu Thuý, Tiểu Lan cũng dậy rồi, quả đúng là dạy dỗ cũng có hiệu quả có khác, ngần đó ngày tôi huấn luyện thực là có quy luật, trời sáng dậy, đúng giờ đến gõ cửa phòng quỷ lười là tôi đây, “Cóc, có…” Tiếng đập cửa vang lên ben ngoài, “Tỷ tỷ, dậy chưa?”

      “Vào !” Tôi vươn thân lười lên. Tiểu Thuý Tiểu Lan nhìn thấy đống tranh, miệng há to kinh ngạc, tôi nhìn lướt qua tốt bụng nhắc, “Miệng kìa, há to tới nỗi trật cả khớp hàm rồi”

      Hai tiểu nha hoàn cả nửa ngày cũng chỉ có mỗi câu, “Tỷ tỷ, tất cả đều là do tỷ vẽ sao?”

      “Ta cũng đâu có phép biến hoá? Chẳng phải ta vẽ chả nhẽ là quỷ vẽ sao?”

      Tôi đau cả đầu, thoải mái úp mặt chăn, thoáng nhìn Tiểu Thuý tiểu Lan thu dọn tranh bàn, nét mặt có vẻ kỳ lạ hiểu, mắt trợn tròn, miệng há to nửa ngày cũng khép lại. Đợi tới lúc các nàng thu dọn xong xuôi rồi, tôi mới giương mắt, ngáp cái, “Tranh hôm nay, tăng giá lên năm mươi hai lượng, ta mệt quá, buồn ngủ rồi, các người mang tranh ra quán bán nhé!”

      Tiểu Thuý Tiểu Lan nhìn lướt qua, ngoan ngoãn rời phòng. Tôi lại nằm xuống giường, buồn ngủ rũ rượi. Mơ mơ màng màng nhìn thấy chu công tới, màn cờ chém giết lẫn nhau bắt đầu. Lúc tới thời điểm say giấc bỗng nghe có tiếng người thét chói tai bên cạnh, “tỷ tỷ, tỷ tỷ” cứ gọi, hình như là tiếng của Tiểu lan tiểu Thuý vậy, từ xa tới gần, sau đó toàn thân bị lay trận, từ trong mộng ảo chớp mắt biến mất, tôi mở mắt kèm nhèm nhìn hai khuôn mặt nhắn hưng phấn đỏ bừng bừng, “Có chuyện gì vậy hả?”

      “Tỷ tỷ, tranh bán, bán hết rồi…Toàn bộ hết sạch”

      Giọng con nhóc đúng là bị kích động cứ lắp liên hồi, tay chân cũng ra sức thể để biểu đạt. Tranh bán hết rồi sao? TRanh bán hết rồi sao? Những lời này cứ luẩn quẩn trong đầu lúc. “Bùm” tin tức kinh người này kích thích đầu óc của tôi, làm thần kinh tôi nhảy dựng lên, “TRanh bán hết rồi à?”

      Hai con nhóc cứ gật gật đầu liên hồi, lấy từ trong túi ra đống bạc, “Tỷ tỷ à, người xem

      Não tôi trống rỗng, nhìn túi bạc kia mà giật mình đánh cộp. Trời ơi! Tôi làm gì vậy? phải là tôi nằm mơ đó chứ! Nhưng sao mộng lại chân đến vậy kìa? Bạc phát sáng kia giải thích thế nào đây? A….Đầu tôi sắp rớt rồi nè, hét toáng lên tiếng, ra sức véo tay Tiểu Lan Tiểu Thuý, “Tranh bán hết rồi sao? Thực bán hết rồi sao? Ha ha!!!”

      bức cũng còn” Hai tiểu nha hoàn cũng kích động giống tôi. “Nhưng mà tỷ tỷ….?” Đợi bình tĩnh trở lại, Tiểu Thuý Tiểu Lan ra suy nghĩ của mình. “Cái gì cơ?” Tôi kỳ lạ nhìn hai người. Tiểu Lan tiếp câu chuyện, “Tỷ tỷ à, người mua tranh này là muốn gặp tỷ đó”

      Tôi khỏi “a” lên tiếng, tộc truy người sao? Trong đầu tôi thoáng lên cảnh chạy trốn trước đây, đằng sau có hàng đống người đuổi theo sau, cần vậy đâu!

      “Tỷ tỷ à…?” Dường như có ai đó lay tôi, thấy tôi thất thần, tôi mới hoàn hồn trở lại, “Ôi….Các người thế?”

      gì cả, chỉ là ánh mắt của tỷ kỳ lạ ghê”

      “Vậy à, có, có ha, , chúng ta khách sạn lớn nhất trong huyện động đậy tý , chúng ta phải ăn thứ ngon nhất”

      Tôi từ ngôi sao trong mộng tỉnh lại, kích động lôi kéo các nàng ra cửa. Hôm nay có chuyện gì xảy ra mà đường có nhiều văn sĩ dạo vậy ha, vừa tiến vào trong quán nghe được, “Nghe chưa? Mặc viện xuất quán bán tranh kỳ lạ lắm, tranh này thực là thần kỳ, nửa ngày cũng tranh nhau được”

      “Ta mới từ chỗ đó về, nhưng tiếc là chưa được tận mắt nhìn thấy tranh này, nghe họ bút vẽ như thần, thực có loại tranh như vậy sao?”

      thôi! Ta có người bạn cướp được bức về, cùng nhau xem được ?”

      Hai văn sĩ nhanh chân ra trước, mặt Tiểu Thuý tiểu Lan đặc biệt sáng ngời, cái miệng dừng được cười đắc ý, “Tỷ tỷ à, tin chưa! Họ chính là quán tranh của chúng ta đó!”

      Sao tin được chứ? Túi tiền nặng chịch này cho tôi biết rồi còn gì! Ha ha! Xem ra ngày lành của tôi tới rồi!

      Quán rượu lớn nhất là nằm ở phía tây ngã tư đường, lúc này là giờ ăn cơm trưa, xa xa nhìn thấy nhà to đẹp trang hoàng khí phách, tầng lầu mới treo tấm biển hiệu quảng cáo có tên là “Thiên Duyệt tửu lâu”, ý là trời duyệt vậy, mấy ngày liền đều rất vui, có thể thấy người ra vào nơi đây đều là người giàu có. Vừa bước chân vào quán rượu này, ngửi thấy mùi hương thơm lừng của thức ăn, đập vào mắt là cảnh trang hoàng lộng lẫy sáng ngời, chói mắt, bốn phía là các bức tranh thêu, nét chữ cứng cáp, khí thế bừng bừng thêu vàng óng ánh, bàn trải khăn lụa thiêu vàng óng ánh, ghế bằng gỗ lim, sắp xếp chỉnh tề, thoáng, nâng tầm toàn bộ quán rượu lên, làm cho nó có vẻ sang trọng, giàu có, làm cho người ta có cảm giác được đây là nhà hàng cao cấp, có thể thấy được ông chủ cũng phải là nhân vật bình thường mà rất lợi hại. Cả toà lầu có hai tầng, tầng dưới là cơm bình dân, tầng là những gian phòng trang nhã.

      “Mời ba vị khách quan vào”

      Tiếng tiểu nhị nhiệt tình mời chào truyền đến, tươi cười ra đón chúng tôi. “Tiểu nhị, chúng ta cần gian phòng trang nhã”, dưới lầu các bàn đầy khách, chỉ còn góc sáng sủa còn bàn trống, tôi chịu thiệt đâu nhé!

      Tiểu nhị giật mình, nhìn chúng tôi đánh giá. Tôi cũng thấy lạ, chúng tôi quần áo bình thường, ngửa mặt nhìn lên cũng kém người ta giàu sang phú quý, là người dân rất bình thường thôi mà. Tiểu nhị khôi phục lại vẻ tươi cười, thần thái nhũn nhặn, “Được lắm! Mời ba vị theo tôi! phòng trang nhã”, tuý ý khách hàng vậy, lo lắm chuyện làm gì?

      Ngồi vào trong phòng trang nhã đúng là đỡ ồn ào chút, cả đại sảnh nóng hừng hực và thanh ồn ào hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 26: Oan gia ngõ hẹp
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở, có vài người lần lượt ra, đằng trước là người đàn ông mặc quan phục thon cao, dưới mũ là đường nét khuôn mặt tuấn tú, xem chừng đúng là thể chê vào đâu được, thực đúng là người sợ gặp mặt, mà ngựa sợ đối đầu. Hơn tháng qua, Long Kỳ sao vẫn còn ở kinh đô nhỉ?

      Vụ án chết người kia kết thúc rồi sao quay lại kinh thành để báo cáo vậy?

      Mặt tôi biến sắc! sau kia phải Lý đề đốc còn ai nữa, xem ra là uống rượu cũng ít, mặt đỏ rực, nhìn trông cũng thoải mái cho lắm.

      Lúc này tầm mắt Long Kỳ đảo tới chỗ chúng tôi, vừa lúc chạm vào ánh mắt của tôi, bỗng kinh ngạc. Tôi giả vờ nhìn thấy, dời ánh mắt sang nhìn Tiểu Lan Tiểu Thuý sôi nổi chuyện. lát sau, tôi mới quay lại nhìn thấy người đối diện rồi, mới an tâm chút, quay đầu lại nghĩ ngợi.

      Tôi thực đúng là nhìn lầm người mà, từ vụ án lần trước đấy, Lý đề đốc làm cho người ta sáng tỏ, mà giờ Long Kỳ lại cạnh ông ta, thông đồng cùng nhau làm bậy chỉ có quỷ mới tin.

      lúc sau rượu và thức ăn được mang lên, hương vị quả nhiên là được lắm. Tôi vui thích nhất chính là canh cá vô cùng ngon lành, cũng biết rượu kia thế nào, muốn uống chai. Mới có mấy chén mà mặt đỏ bừng như phát sốt vậy, cái này nếu là đại được gọi là cuốc lủi rồi.

      “Tỷ tỷ à, bọn muội kính người ly, từ nay về sau, bọn muội chính là nha hoàn của người, đợi lệnh của tỷ tỷ”

      “Ta sớm coi mấy ngươi là muội muội người nhà của mình rồi, vậy có chút khách sáo quá. Sau này ba chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng nhau mở ra tương lai tốt đẹp, nào, uống….”

      Ăn cơm uống rượu nghe chừng cũng no, tôi nhìn sắc trời thấy còn sớm, cũng chuẩn bị để đến nhà công tử tập viết rồi, tôi luôn luôn thích để người ta chờ đợi.

      “Tiểu nhị, tính tiền”

      “Aizzz, khách quan, hoá đơn của ngài thanh toán rồi!”

      Tiểu nhị cười nhún nhường . Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau “Ai trả vậy?”

      “Là Long đại nhân vừa gặp đó, ngài ấy là bạn của các ngươi!” Tôi mặt đen sì lại, Long Kỳ sao? Trong lòng bỗng tức bốc lên, trả tiền gì chứ, ai muốn trả tiền hả?

      “Ta vốn biết vị Long đại nhân kia, ta tự mình trả tiền, hết bao nhiêu bạc vậy?”

      “Nhưng mà…. nương à, Long đại nhân quả trả tiền rồi mà”

      Tôi phát hoả, chả nhẽ nhìn thấy tôi muốn nhận ân tình của Long Kỳ sao?

      “Tiền của ông ta, lần sau ngươi đưa cho ông ta là được, liên quan gì đến chuyện của ta cả!”

      Tiểu nhị hình như nhìn thấy gì đó, nở nụ cười tươi chút, “Tất cả hết trăm tám mươi lượng bạc”. Thanh toán tiền xong ra cửa trời cũng sẩm tối, xem ra phải trực tiếp tới phủ rồi. Hai nha hoàn kia sớm biết tôi bái Quá Ngọc Hoàn làm thầy nên về khách sạn trước.

      Dọc theo đường , tôi có chút nghĩ ngợi, vì sao Long Kỳ lại giúp trả tiền? Chả lẽ là định bồi thường chuyện lần trước mắc sai lầm sao? đền được sao? Dưới đáy lòng tôi cười lạnh, nhìn thấy mà tôi nghĩ thấy sợ hãi quá, nhớ tới loại cảm giác như thế, cách bồi thường tốt nhất là đừng có bao giờ xuất trước mặt tôi, đừng có đem tội ác đó lôi trở lại nữa.

      Nhìn thấy mảnh sân yên tĩnh trước mặt, tôi ngừng tưởng tượng, loại tâm tình tốt đẹp xuất , cái gì qua cho qua , cứ nghĩ nhiều mà làm gì? Cứ lấy chuyện trước mắt cần làm là được rồi chứ gì!

      Lần này chắc là tới sớm, lão Lý chỉ chỉ đám cây cối đằng sau bảo, “Thiếu gia còn luyện kiếm đó!”

      Lòng tôi mừng như điên, đúng là có phúc, tôi ngăn lão Lý cho dẫn tôi tới thư phòng mà về hướng rừng cây trước mặt, nơi sân rộng rãi, Quá Ngọc Hoán tập trung tinh thần luyện kiếm. Chỉ thấy cầm kiếm ngọc, múa như giao long, lực mạnh mẽ, trường kiếm loang loáng, toả ra từng đoá hoa kiếm, lúc chân dừng, lúc lại nhanh như sao xẹt, bay vot lên , tóc đen bay lượn, vạt áo phấp phới, từng đoá hoa xoay tròn trong gió tạo thành cơn lốc xoáy, nhìn vô cùng đẹp mắt. Miệng tôi há to tưởng cằm đều trật cả, hét to tiếng “Hay quá”. Lúc này Quá Ngọc Hoán mới nhìn thấy bên cạnh có người, lắc mình cái hướng tôi tới. Tôi hoảng sợ lùi lại, chạm vào tảng đá đằng sau, tý nữa ngã bụp, lại thấy sau lưng có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, luồng sức mạnh kéo tôi đổ vào khối ôm ấm áp. “Doạ tới sao?”

      đầu tôi truyền đến giọng quan tâm. Tôi biết làm vậy là thất thố, ngượng ngùng đẩy ra. “ có, kiếm thuật của công tử đúng là rất cao, tiểu nữ tử hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy lắm”

      “Sao hôm nay đến sớm vậy, quán tranh của thế nào rồi?”

      tới tranh, lòng tôi lập tức đắc ý hẳn lên, nếu mà biết tôi trở thành thần vẽ trong miệng người khác, thế nào nhỉ? Tôi lấp lửng, “Công tỷ hy vọng quán tranh của tôi làm ăn được ?”

      “Đương nhiên rồi, ta hy vọng nương làm ăn buôn bán càng ngày càng phát đạt, nổi tiếng khắp thiên hạ”

      Tự đáy lòng Quá Ngọc Hoán thốt lên, tôi cao hứng cười to, “Được, vậy thừa dịp công tử vậy, tôi muốn đứng đầu trong mặc viện, trở thành hoạ sĩ đại tài, nổi tiếng khắp thiên hạ, tuyệt đối làm công tử thất vọng”

      Trong lòng tôi thực vui, tôi đương nhiên muốn người trong lòng tôi biết lợi hại của tôi đó!

      Quá Ngọc Hoán dường như bị chất giọng của tôi doạ suýt ngã, “Diệp nương, ta có thể gọi là Tiểu Vũ có được ?’

      “Ôi?” Tôi sửng sốt chút, “Có thể, có thể, tôi sớm nghĩ đến, Diệp nương Diệp nương nghe cũng chẳng thấy lọt tai, sau này tôi gọi ngài là Ngọc Hoán, còn ngài gọi tôi là Tiểu Vũ nhé!”

      (Từ giờ đoạn này để nhân vật tự xưng là chàng, nàng…)

      Quá Ngọc Hoán nhàng vén tóc tôi lên, để tay thưởng thức, giọng điệu bỗng dưng mềm mại hẳn, “Chỉ cần nàng cố gắng, ta tin tưởng nàng nhất định trở thành hoạ sĩ lớn, nhưng cũng đừng có làm quá sức mình, ta muốn nhìn nàng chết mệt đó”

      Ôi! Đầu óc tôi trống rỗng, mặt có chút nóng lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, khỏi ngẩn ngơ, trong lòng có tia cảm giác ngọt ngào lan tràn ra, ôm trọn lấy tôi. Tôi chỉ có tâm nguyện nho , đó là có được người thương, có thể mở con tim ra cùng tôi sống thế giới này, là chàng sao?

      Có lẽ tôi im lặng quá mức, cũng có lẽ thái độ của tôi quá mức hiền lành, có lẽ trong mắt tôi nét vui mừng thể quá mãnh liệt, chàng nhìn biểu của tôi có chút suy nghĩ, dần dần ôn nhu hẳn. đoá hoa bay loạn đầy trời rơi xuống trán tôi, chàng dùng tay nhặt lấy cánh hoa, vuốt ve mặt tôi, mu bàn tay trượt xuống vén tóc rớt xuống bên tai lên

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: mong chờ tình ý
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      “Ngọc Hoán, chúng ta cùng luyện viết chữ !” Tôi đẩy chàng ra, tình cảnh kiểu này quá mức làm cho tôi quên tiệt mọi chuyện! Cúi gằm mặt, trời ơi! Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác , ngọt ngào giống như đường vậy, tim đập bình bình, làm cho người ta muốn ngừng mà được.

      Quá Ngọc Hoán dường như cũng chìm đắm vào trong đó khắc, cảm thấy tôi giãy ra, buông vội ra, “Được! Vào trong thư phòng nào!”

      Trời ơi! Cái loại cảm giác mờ ám này ở trong lòng thực là rối rắm, Quá ngọc Hoán thâm trầm trong lòng, tôi cũng nắm được chút nào. Nếu tôi to gan mà thổ lộ thế nào? Làm rối chuyện lên sao? Doạ cho chàng sợ chạy mất dép sao?

      Lúc này, tôi nghĩ cũng hiểu hơn chút, có thể thấy trong lòng chàng nghĩ gì! Đối với tôi có cảm giác kiểu gì ? Đối với mày cái gì cũng thể hỏi rồi, chỉ còn nước theo chàng, cứ để trong lòng gào thét điên cuồng.

      Ánh trăng như lưỡi câu, sáng ngời, gió đêm tháng sáu thổi từ cửa sổ vào gây cho mọi người có cảm giác mát mẻ nhè , bóng đêm mê người như thế, tâm trôi xa, tôi có thể thấy ánh mắt thâm thuý kia của Quá Ngọc Hoán, cứ trốn tránh bắn thẳng vào mặt tôi, đáy lòng tôi oán thầm, bất an, nếu còn kích thích tôi như vậy, tôi sao còn tâm trí đâu mà tập viết nữa chứ. Lúc này nhìn chữ sách, tựa như xem rắn bò khiêu vũ vậy, bắt được hình dáng nó, tôi chịu đến cực hạn rồi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời như nước kia, tôi có chút đùa dai, “Công tử, mặt tôi dính cái gì sao?”

      A ha! Bị bắt tại trận, khuôn mặt tuấn tú của Quá Ngọc Hoán đỏ bừng lên, “Ôi, có, ta chỉ là….?”

      “Công tử, tôi cảm thấy trong này oi ức quá, hay là chúng ta ra ngoài đường chút , hít thở tinh hoa trời đất, hun đúc tình thú, thấy thế nào?”

      Tôi thực thức thời mở đường giúp chàng, cho dù muốn nghe chàng giải thích, chắc cũng chẳng giải thích ra cái gì, tôi cũng muốn cho soái ca mất mặt, nếu hai người yên lòng, giấu diếm lẫn nhau, chi bằng cứ buông tay, theo cảm giác vậy.

      Nghĩ muốn chầm chậm dưới ánh trăng, trong lòng tôi dâng lên tình cảm lãng mạn.

      Quá Ngọc Hoán gật gật đầu, bước ra phủ, trời trong, ánh trăng mờ tỏ, vật lớn bầu trời kia toả ánh sáng nhu hoà chiếu lung linh mặt đất, làm cho mọi vật xung quanh có vẻ mờ mờ ảo ảo. Tôi hít hơi dài, cảm giác sảng khoái, trong lòng tràn ngập tình thú đặc biệt, nóng lòng muốn thử cảm giác phóng thích bản thân. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng duyên dáng kia dâng lên tia xúc cảm.

      Mây bay nhàng, sao sáng cả bầu trời, dải ngân hà xa xa mờ ảo.

      Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng lại nhân gian vô số.

      Nhu tình như nước, ngày cưới như mộng, nhẫn có cầu hỉ tước đường về.

      Hai tình nếu dài lâu, lại khởi tại triều sớm tối mộ.

      (Bài thơ này có nhiều chỗ hiểu lắm nên mình để nguyên; nếu bạn nào hiểu giúp mình với nhé)

      Ánh mắt Quá Ngọc Hoán loé sáng, đón gió mát, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt chàng hơi hơi vàng, đôi mắt vui sướng.

      Tôi dựa vào bên cạnh chàng, lúc này cả gian im ắng, lặng lẽ, tôi nghe thấy tiếng hơi thở hoà lẫn vào nhau, toàn bộ yên tĩnh tựa như bức tranh vậy.

      Xa xa sao mờ dần, bầu trời đêm có vô số màu sắc đen thẫm, còn ánh đèn rối loạn, lúc này bầu trời trở nên trong suốt, như con sông , dải mây dài giống như dải băng, đó là ngân hà. Bất chợt có hình ngôi sao giống như hạt giống làm tôi chú ý, nhìn kỹ lại, tôi vui mừng cười rộ lên, “Chòm sao bò cạp kìa, đó là chòm sao của tôi đó!”

      “Chòm sao bò cạp sao?” Giọng người đàn ông đằng sau nổi lên tia tò mò, tôi cười quay đầu nhìn chàng cái, chỉ hướng có bảy ngôi sao phát sáng, “Ngài xem, bảy ngôi sao kia liên kết với nhau, tựa như hạt giống của bò sát vậy, đó chính là chòm sao của tôi, chòm sao bò cạp”

      “Chòm sao của nàng sao?’ Giọng Quá Ngọc Hoán cố nén cười, tôi hồi phục lại tinh thần, ngượng ngùng, “Nhà của tôi ở quê có truyền thuyết thế này, vũ trụ làm chủ mười hai chòm sao đại diện cho tính cách khác nhau. Mùa hè là lúc sao sáng rất nhiều, cuối giờ chúng tôi ngồi dựa ghế, vào trong sân, cả nhóm người cắn hạt dưa ngẩng đầu nhìn lên trời tìm kiếm chòm sao của chính mình, rất thú vị đó”

      Lúc này ở đây, tôi thở dài hơi thoả mãn, đó chính là việc mà tôi thích làm trước đây, cứ nghĩ tới cảnh tượng ấm áp này, tôi lại thấy xúc động suýt khóc.

      “Đúng là thú vị ” Quá Ngọc Hoán cười rất tươi, nhìn vào trong mắt tôi tràn ngập thú vị, “Quê hương nàng cũng có ý tứ”

      “Vâng, khi nào tôi vẽ quê nhà của chúng tôi cho ngài xem nhé, vô cùng có ý tứ đó, chắc chắn ngài thích lắm. Ngài sinh vào tháng mấy hả? Tôi giúp ngài tìm chòm sao được ?”

      Quá Ngọc Hoán nhìn tôi còn nở nụ cười rất tươi, “Ta sinh vào tháng chạp, lúc tuyết rơi, mùa rất lạnh, nàng tính giúp ta xem?”

      “Ngày nào?”

      “Cuối tháng”

      Tôi nhíu nhíu mày nghĩ ngợi rồi cười bảo, “Ngài thuộc cung Ma Yết, đàn ông thuộc cung này chòm sao cũng rất đẹp nha! Hơn nữa rất xứng với ngài đó” Tôi hưng phấn lên, tiếp: “Tôi rồi mà! Chòm sao thầy tướng số rất chuẩn xác đó, nhưng chòm sao của tôi bị cho là chòm sao trong cung Hoàng đạo xen lẫn lương tâm bất lương, tâm ngoan thủ lạt, đúng là công bằng chút nào nha. Tôi chính trực thiện lương, trí tuệ đáng mà, ngài bảo có đúng vậy ha?”

      Nè, kỳ quái, tôi oán giận nhiều như vậy sao sau lưng lại chẳng có tiếng đáp lại thế nhỉ? Tôi quay đầu nhìn thấy con ngươi của Quá Ngọc Hoán lấp lánh, mang theo tia thâm trầm, chàng mơn trớn mặt tôi, cười nhàng, “Ta thực là tò mò, nàng nhóc này rốt cục giả vờ giấu kín bao nhiêu ngạc nhiên đây?”

      đợi tôi trả lời, Quá Ngọc Hoán từ từ ghé sát vào mặt tôi, chàng định hôn tôi sao? Tôi bỗng chốc bối rối chút, biết có nên cự tuyệt lại hay cự tuyệt đây. Bóng đêm mê người, hoà cùng tiếng gió thổi, ý chí của tôi có chút bạc nhược, có chút say mê, trong đầu rối loạn mờ mịt, cho tới lúc môi chàng áp lên, tôi kêu khẽ tiếng, đầu óc trống rỗng, toàn thân bỗng run rẩy chút, tôi ngây ngốc đáp lại, giờ khắc này tôi ý loạn tình mê, kiểm soát được mình nữa rồi.

      là cao hứng, nụ hôn đầu tiên của tôi dĩ nhiên lại phát sinh trong bóng đêm lãng mạn vậy, cùng với người đàn ông mình thích, lòng tôi kỳ vọng nhất thời khắc này là yên lặng, đọng lại biến thành vĩnh hằng.

      Hồi lâu sau, Quá Ngọc Hoán rời môi, cả người tôi mềm nhũn, tựa cả người vào trước ngực chàng thở nặng nhọc, chàng lẳng lặng ôm lấy tôi, tôi nhắm mắt lại, trong miệng phải là nước bọt của tôi nhưng sao lại ngọt vậy…

      Gặp quỷ rồi, mặt tôi thiếu nước, tôi dám nhìn vào mặt Quá Ngọc Hoán, rụt đầu lại.

      “Đêm lạnh rồi, ta đưa nàng trở về khách sạn nhé!”

      “Vâng!” Rời khỏi vòng tay ôm ấp của chàng, tôi lên trước, Quá Ngọc Hoán tiến lên ngang tôi, tay bị bàn tay to ấm áp nắm chặt, chúng tôi nhìn nhau cười, cùng hiểu nhau.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28: Làm ăn phát đạt
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Trở lại khách sạn là nửa đêm, sau khi chia tay với Quá Ngọc Hoán về nhìn thấy tiểu nhị ngáp ở quầy, thấy tôi về nhìn mơ màng về phía tôi, tôi mỉm cười, rồi về phòng mình, chân bước nhàng, miệng hát líu lo.

      Trở lại phòng, chỉ có mình tôi, nỗi hưng phấn nén lại giờ bùng nổ, tay che miệng, dám cười to, cứ trong lòng bộc phát nỗi vui sướng tột độ, nếu ở ngoài có ai nhìn vào chắc chắn bị bộ dạng của tôi doạ.

      Hồi lâu sau tôi mới bình tĩnh trở lại, tôi phải lâm vào tình cảnh được mà lo được lo mất, cứ suy nghĩ miên man về người ta, tôi tin tưởng tình cảm lưu luyến của mình cứ chậm rãi dừng ở đó, đợi khi tôi qua, nó vĩnh viễn biến mất.

      có lời thề non hẹn biển, có những lời ngon tiếng ngọt, cảm giác của tôi với Quá Ngọc Hoán vừa mới nhất thời sáng tỏ, tôi nhận định chàng là duy nhất của tôi kiếp này.

      Đặt bút xuống, mở rộng trang giấy, vẽ hai trái tim to, có mũi tên thần Cupid xuyên qua, tim màu đỏ, mũi tên màu vàng, xung quanh trang trí những hoa văn nhìn vô cùng xinh đẹp, bức tranh này vẽ lòng tôi vui mừng, nghĩ đến cái gì vẽ cái đó, cánh chim thiên sứ, động vật đáng , khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, hoa quả khoe sắc, giấy tràn đầy những hình vẽ, hạnh phúc ngọt ngào.

      Linh cảm vừa tới, cũng nắm chặt được, lần này vẽ chỉ là những hình ảnh phim hoạt hình, đường nét thanh thoát tuấn mỹ, biểu tràn đầy vẻ đáng , bức cảnh như mộng ảo, mắt to toả sáng mê ly, thái độ biểu nghịch ngợm cổ quái, miệng chu lên, trong chớp mắt, tóc dài bay bay, lụa trắng như mộng, tóc dài như tuyết trắng bay bay trong gió, dài tới tận mắt cá chân, bối cảnh khác nhau, màu sắc khác nhau, xung quanh trang trí đường viền khác nhau, vô cùng hoàn mỹ.

      Những bức tranh này ngày mai lại khuấy động vùng sông nước thành thị trang nghiêm làm cho náo động cuồng nhiệt, còn tôi nguyên tác giả này, bởi vậy mà nổi như cồn.

      Hôm sau, Tiểu Lan Tiểu Thuý dĩ nhiên đánh thức tôi dậy, mặt trời lên cao tám con sào, mắt có chút mỏi mệt, chắc là do tối qua dùng mắt quá độ, dụi dụi mắt, ngồi trước gương, tay dính đầy mực, mắt tôi thâm đen như mắt gấu mèo. Tôi rất lo lắng, giờ có mặt nạ đắp mặt, như vậy lộ vẻ xấu tệ, tôi cũng chỉ là người con thích chưng diện như ai thôi mà!

      Rửa mặt mũi sạch , ngoài cửa sổ truyền tới tiếng chân bước, đến gần cửa sổ, là tiếng của hai nhóc tiểu Thuý tiểu Lan, “Tỷ tỷ à, dậy chưa vậy?”

      Tôi đáp lại ngay, hai nàng vào, nhìn thấy đống tranh bàn, há miệng hoảng sợ, vội vàng tiến gần, nhìn thấy những đường viền, nét vẽ trong tranh vui mừng hiểu hỏi, “Tỷ tỷ à, những tranh này vẽ trang trí gì vậy ha? Người sao lại có hình dáng đẹp thế, những người này tò mò quá ha”

      chính là từ nhân vật phim hoạt hình thoát ly người thường ra cả mà, lấy hình dáng biểu khác để thể hỉ, nộ, ái, ố, làm sao người cổ đại có thể hình dung ra chứ.

      “Có thích , các ngươi cầm , chuẩn bị chút! Hôm nay ta cũng muốn đến trong quán, tranh này tăng giá lên trăm lượng bức”

      Tôi vừa , vừa tiện tay buộc tóc bằng sợi dây, có lẽ điều này có liên quan tới tính cách của tôi, cái gì tôi cũng thích đơn giản, thích làm ra vẻ thâm trầm phức tạp.

      Lúc này trong mắt hai tiểu nha hoàn lộ ra nét kinh ngạc, mừng như điên, kích động thể tin nổi. Xem ra hai tiểu nha hoàn này vui mừng quá độ, tôi cũng vui vẻ nở nụ cười.

      vào cửa mặc viện, thấy ở đây vô cùng náo nhiệt, người đến người , ai ai cũng chìm đắm vào thi ca nhạc hoạ, vui vẻ ngao du, đón gió hít thở từng đợt khí trong lành, làm cho tinh thần con người ta bỗng dưng hưng phấn hẳn lên.

      Đột nhiên có đám đông ở xa tụ tập, thấy rất ràng, chả lẽ có chuyện kỳ lạ nào xảy ra sao?

      Trong lòng tôi đoán mò, cùng tiểu Thuý tiểu Lan tới, đến càng gần tôi có cảm giác có gì đúng lắm, sao tôi cứ cảm thấy chỗ họ tụ tập đông đúc lại là trước cửa quán của tôi vậy nhỉ!

      Trời ơi! Tôi đoán quá chuẩn mà, ra từ hôm qua quán tôi sớm đóng cửa, có rất nhiều người nghe tiếng tới xem tranh, từ hôm qua chỗ này bắt đầu tụ tập đông đúc lo lắng chờ đợi rồi. Lúc này vẫn tan, tôi bị doạ cho trận suýt ngã, thầm kinh ngạc lòng cuồng nhiệt của họ.

      “Tỷ tỷ à, bây giờ phải làm sao đây? Người đông quá ha! Hay là chúng ta mở quán nữa!” Tiểu Thuý tiểu Lan ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có chút kinh sợ.

      Tôi mở miệng cười vô cùng xinh đẹp, “Mở, phải mở chứ, mỗi bức tranh tăng giá lên năm trăm lượng”

      “Cho nhờ, xin cho nhờ chút…Làm ơn nào…” Tôi lách qua đám đông đến trước cửa quán, những người đó biết tôi là ai, bị hành động của tôi thu hút, tôi cầm lấy chìa khoá nhanh nhẹn thuần thục mở cửa.

      “Quán mở rồi, ông chủ chắc tới!” Có tiếng kêu vui mừng trong đám đông vang lên, “Đúng vậy ha, biết tác phẩm lần này có kinh hãi như thế hay nha!”

      “Hôm qua vừa thấy được mở mắt rồi, chân chính cảm nhận được cảnh giới khôn cùng của tranh, rộng lớn vô ngần! Những vật chưa hề thấy bao giờ, vô cùng thú vị”

      Nghe đám đông chuyện, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết. Trước mắt để khống chế tình hình, ổn định đám người dao động, cần mọi người phải kích động vì xem tranh, cũng cần mọi người vì quá kích động mà xông lên cướp tranh, giấy này rất mỏng, chỉ động cái là nát, tôi cũng mệt cho lắm nhưng đề phòng hoả hoạn xảy ra mà thôi!

      Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía đám đông phất phất tay, dướn cao cổ , “Mọi người im lặng, nghe tôi chút”

      Phối hợp tốt lắm! Cả trận lửa nóng hầm hập bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, tôi cất giọng thanh thanh , “Mọi người hãy nghe tôi đây, tiểu thư nhà chúng tôi bảo, hôm nay giá tranh tăng lên mỗi bức năm trăm lượng, nếu có hứng thú tới, nhưng xin mọi người chú ý cho, nếu là hỏng phải bồi thường đó”

      Tôi nhìn hai tiểu nha hoàn đứng bên ngẩn ngơ nháy mắt, các nàng lập tức treo tranh lên giá. Tranh chưa treo được nửa đám đông xôn xao ầm ĩ, bầu khí xúc động trào ra, họ nhìn trước mắt tranh vẽ cổ quái, mặt loé lên kinh ngạc, hưng phấn, hiểu, đến cả đánh giá cũng chưa lên tiếng, vì trong mắt của họ ngoài kỳ lạ vẫn là kỳ lạ, muốn đánh giá mà thốt nên lời, bắt đầu xem tranh nhiều hơn mua tranh, cứ đồng loạt nhìn qua, thần sắc mọi người vô cùng khó hiểu, có vẻ như phát ra bảo tàng vậy, cứ lấy tay vẽ phác thảo qua, xem thế là đủ rồi.

      Nửa ngày trôi qua trong quán càng tụ tập nhiều người hơn, đến cả chỗ đặt chân cũng có nữa, tôi thầm kêu thất sách rồi, người xem cũng cần phải bỏ tiền ra mua, mà chỉ là lưu luyến với tranh này thôi, hình như xem mỗi bức mà cảm thấy đủ, lại muốn xem lại vậy. Trời ạ! Tôi cũng phải mở triển lãm tranh nhé, xem tôi đứng ở chỗ này, bị chèn ép tới tận cửa rồi.

      Cuối cùng cũng có người tới trước mặt tôi , “ nương, bức tranh này tôi mua, đây là năm trăm lượng, cầm lấy

      Tôi cười mê người, “Cảm ơn! Xin hoan nghênh lần sau lại đến”

      Có người đầu tiên mua tranh những người sau xem tranh cũng tháo ra cuộn lại, người cướp ta đoạt, nhìn vô cùng náo loạn. Tôi cầm bạc trắng bóng, mắt cười mê hoặc, đúng là phát tài rồi, hơn mười bức tranh bị mua hết, cuối cùng túi tiền của tôi cũng đầy rồi, ha ha!

      Bức tranh cuối cùng cũng bị mua sạch, quán tôi lập tức trống rỗng.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Chuyện quốc hoàng triều
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Mang theo túi , ít nhất có khoảng năm ngàn lượng đó nha!

      nương thực là có bản lĩnh” Ai khen tôi đó? Tôi quay lại, ra là ông chủ Mặc Viện. “Ông chủ tìm tôi có việc sao? Tôi nhớ tiền thuê tháng giao xong rồi mà!”

      Nhìn ông ta cười giả lả, chỉ biết là tốt rồi, cứ tưởng giả vờ trước mặt tôi vậy, còn chưa lới lượt ngươi đâu.

      “Ha ha…. nương cũng là, lần này ta tới là chúc mừng nương thôi”

      Tôi hừ tiếng nghiền ngẫm cười, “Có gì hay mà chúc mừng chứ?”

      nương ngắn ngủn mấy ngày mà tiếng đồn vang khắp nơi, thanh danh lan truyền, chuyện này đáng để chúc mừng sao?”

      “Còn phải là do danh tiếng Mặc Viện của ông nổi tiếng, danh tiếng lan truyền, tôi cũng dám chiếm chút công nào đâu nha”

      Lời tôi có chút mơ hồ ý tứ hàm xúc cười nhạo, phải biết rằng, lúc tôi mới tới chỗ này, bị ông ta làm cho tức ít, tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi mà.

      “Sao vậy chứ, sao vậy chứ! Tiếng tăm của nương trùm nặng lên mặc viện của chúng ta rồi, mặc viện chúng ta còn muốn dựa vào nổi tiếng của nương mà!”

      Tốt bụng đến vậy sao? Tôi tin chắc lấy mặt mũi lão chủ sớm nhìn thấy vẻ kiên nhẫn của tôi rồi.

      “Vậy nương, ta làm phiền nữa, sau này có việc gì cứ tiếng, ta hết sức giúp đỡ”

      “Tỷ tỷ à, nhìn biểu của ông ta kìa, đúng là làm cho người ta chán ghét chết lên được!”

      Tiểu Thuý Tiểu Lan đứng bên xen vào. “ quan trọng, người như thế coi ông ta là khí cũng được, thế giới này làm gì tồn tại loại người ăn đâu!”

      Tôi vội vàng đếm bạc trắng cũng chẳng thèm quan tâm đến cái khác nữa.

      “Ba ngàn, ba ngàn năm trăm, năm ngàn…”

      Tôi tính toán trong lòng, tiền dù phải là vạn năng, nhưng nếu có tiền cái gì cũng thể làm được, tiền đúng là thứ tốt nhất đó!

      Tôi là người ở đại hiểu chuyện có khác, chính là có đầu óc, trí nhớ tốt, vô cùng đa dạng, sau này tôi cần phải suy nghĩ nát óc nữa, cứ phát huy tư tưởng kỳ diệu của mình, sống vì ngòi bút, cũng tốt hơn nhiều so với kẻ có tiền. Tôi bắt đầu cảm thấy chuyện xuyên qua đến cổ đại này cũng phải có gì là tốt cả.

      Nè! Hình như tôi ngửi thấy quanh mình có mùi của soái ca vậy đó, khoé mắt thấy choi chói, tôi nhìn sang phía bên bức mành nhìn lại, vừa thấy tôi sợ tới mức đông cứng lại, mắt trợn tròn lên. Trời ơi! Chàng đứng bên đó bao lâu rồi? Chàng nhìn thấy hết sao? Bộ dạng quái dị của tôi? Tôi đối với tiền thèm thuồng như thế? Lại còn có vừa rồi châm chọc khiêu khích ông chủ nữa? Trời ơi! Vẻ thục nữ ngây thơ của tôi bị tiêu rồi.

      Tiểu Thuý Tiểu Lan sớm đứng bên đó cười cười, sao hai tiểu nha hoàn này nhắc nhở tôi tiếng nhỉ, làm tôi mất mặt quá hà, hừ! Khi nào về tôi tính sổ với các nàng.

      Thu tiền xong xuôi, tôi tới bóng dáng thon cao kia, “Chàng tới đây từ lúc nào vậy?” Thầm oán trước. Quá Ngọc Hoán chàng đứng trước cửa quán thơ đối diện, hôm nay mặc bộ màu vàng nhạt, tôn lên nét phong thần tuấn tú, làm cho người ta nhìn vào chói mắt, khoé miệng khẽ nhếch cười, “ lâu lắm”

      Quỷ mới tin! Trong lòng tôi nghĩ ngợi, bỏ , bỏ , trước tiên cứ cho chàng thích ứng , tôi vốn là kẻ tiền như mạng người mà, sau này cần….Có sau này sao? Gả cho chàng ư?

      Đáy lòng bé của tôi hỏi, tôi quên cả ý nghĩ này trong đầu, cứ nhìn chằm chằm vào bộ dạng tuấn tú kia của chàng! Gả cho chàng có gì tốt chứ? Sau đó lại bổ sung thêm câu, “Chàng đến đây là mời em ăn cơm sao?”

      Tôi đổi dược kiểu ngoài miệng của đại, tung ra câu. Soái ca có chút kinh ngạc, nghĩ ngợi chút hiểu ra, cười khẽ, “Buôn bán của nàng phát đạt vậy, có phải nàng nên mời hay ?”

      “Chàng cũng chọn đúng ngày ha, có phải tính toán chính xác hôm nay tiền tài tới tìm em ?”

      Tôi khách sáo cãi lại, cũng nghĩ tới ở đại tôi nổi tiến là “Vua cơm” nha! Nhưng mà? Tôi ở nhà chàng đúng là được ăn khuya ít, như vậy có phải ăn thịt nhà người ta có thể hay rất….?

      “Như vậy được rồi! Hôm nay em cố mời chàng chút được lắm! chàng là sư phụ của em, hai là ăn mừng việc làm ăn phát đạt của em, nào! Chúng ta tới nhà hàng Thiên Duyệt nhé”

      Bị tôi lôi kéo, tiếng tăm Quá ngọc Hoán có thể là nổi tiếng như cồn, đường , ai cũng vô cùng tôn kính với chàng, huyện Giang Đô này ai mà biết TRạng nguyên văn võ song toàn tài hoa xuất chúng chứ?

      Đột nhiên tôi cảm thấy mình nên hãnh diện vì chàng mới đúng khi được bên chàng, mặc kệ ánh mắt tốt đẹp của người khác, tôi nhận ra có ánh mắt ái mộ của bốn , tuy mặt trời chói chang chiếu đầu, nhưng tôi còn cảm thấy nổi cả da gà nữa.

      “Chàng đoán xem em trong lòng các nàng có vị trí gì?”

      Tôi hỏi Ngọc Hoán. “Gì cơ?”

      Chàng sửng sốt, “Tiểu nha hoàn của chàng đó” Tôi cắn răng . Quá Ngọc Hoán nghe xong môi khẽ cong lên chút, “Vậy nàng làm nhóc bên người của ta được ?”

      Đầu tôi ong ong gào thét, nhóc bên người sao? Nghe tuyệt lắm, vị trạng nguyên này, cho chàng chút nhan sắc chàng bị nhiễm rồi, nếu cho chàng nước sông chắc cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi chắc.

      “Phải vậy ? Nếu vậy chàng có thể hầu hạ tốt người nào đó mới được”

      Tôi hung hăng nhéo tay chàng cái, nhân cơ hội kiểm điểm tiện nghi, ai cho chàng là bộ dạng ngọt ngào khát nước tới như vậy, làm cho tôi thể nào cự tuyệt nổi, “À, vậy ta phải hầu hạ thế nào đây?”

      “Vậy phải xem bản lĩnh của chàng thế nào !” Tôi vênh mặt, ra vẻ đắc ý, tiểu Thuý tiểu Lan là hai ngoan biết điều trước rồi. Cuối cùng nhà hàng Thiên Duyệt cũng lên trước mặt. Nhìn thấy chúng tôi tiến vào, tiểu nhị sớm nhận ra Quá Ngọc Hoán, nhanh chân tiếp đón nhiệt tình, “Quá công tử, xin mời lên lầu”

      Quá Ngọc Hoán tựa hồ là khách quen vậy, tiểu nhị dẫn chúng tôi vào phòng riêng, đợi chúng tôi ngồi xuống gọi món xong mới vội vàng rời . Lúc này tôi đói mềm rồi, vội vàng rót chén trà uống, giương mắt nhìn thấy đúng lúc đó mỹ nữ duyên dáng đáng đứng ở cửa, đúng là người đẹp mà! Mắt ngọc mày ngài, thanh thoát tinh tế, đôi mắt đẹp nhìn quanh, ánh mắt của nàng dừng lại bị mỹ nam ngồi bên cạnh tôi đây.

      Đối với nghệ thuật mà , chỉ cần đồ vật đẹp tôi đều thích, chính cái gọi là vùng sông nước nhiều mỹ nữ, vị em này có thể coi là tuyệt sắc rồi.

      “Quá ca ca” Giọng nghe như chuông rung, ôn nhu lãng đãng. Trời ơi! Giọng nàng cũng siêu tốt đến thế!

      Lúc này Quá Ngọc Hoán mới chú ý tới đứng trước cửa, mặt lên cười, vui vẻ “Dương muội muội?”

      sau tiểu nha hoàn. xem ra vị con này nhất định là cành càng của quan lại rồi, cử chỉ thần thái rất giống phong cách của tiểu thư khuê các.

      “Vị này là?”

      Người đẹp để ý tới vẻ uống trà như khát của tôi, lên tiếng nghi vấn. Tôi lập tức đứng lên tự giới thiệu, “Ta là bạn của Quá công tử”

      Thân phận của tôi nhưng ai có thể ra được. “Ồ, Vũ nhi, vị này là thiên kim của đương kim lễ bộ thượng thư, Dương Tư Tư nương”

      Quá Ngọc Hoán giới thiệu. Cừ , cha nàng dĩ nhiên là làm quan lớn như vậy, chẳng trách dạy dỗ được con trong sáng ngây thơ như thế. Lòng tôi thầm khen ngợi, gia cảnh nhà nàng và Quá Ngọc Hoán kém nhau nhiều, vài ngày trước từ chỗ lão Lý hỏi thăm được chút, cha Quá Ngọc Hoán là đương kim Hình Bộ Thượng thư, gia cảnh quyền lực mạnh mẽ, ở trong kinh đô, phủ Quá cũng chính là thiết kế cho Quá Ngọc Hoán, chính thức ở trong Quá phủ kinh thành. Nhưng theo ánh mắt Dương mỹ nhân nhìn Quá Ngọc Hoán, trong có có thể còn có gì đó nảy sinh chẳng!

      Tôi ở bên nhìn cảnh tượng, đảo mắt ngắm nghĩ ngợi. “Tiểu muội định tới Quá phủ chơi, ai ngờ khéo thế lại được gặp mặt nhau lúc này”

      “Đúng vậy! Dương Bá phụ khoẻ ? nhiều ngày rồi ta cũng chưa trở về được”

      Dương Tư Tư thở dài, mặt vẻ lo lắng, “Có gì mà khoẻ, Quá bá phụ và cha ta đều hao tổn hết tâm tư vì trong cung đó. Vậy mà cũng bất lực”

      Lần đầu tiên tôi nghe tới hoàng cung ở thời đại này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nghe giọng của nàng, hình như đương kim hoàng triều có chuyện vui nha! Sao lại thế chứ?

      Quá Ngọc Hoán cũng cảm kích vậy, lắc lắc đầu theo, “ biết bệnh tình hoàng thượng có đỡ hơn , lần này hoàng tử tranh giành nhau, người ngoài khó nhúng tay vào, cả văn võ bá quan đều bất lực cả, chúng ta muốn nhanh cũng giải quyết được, chỉ có thể nhìn hoàng thượng an bài thôi”

      Tôi đứng cạnh nghe mà thấy sợ, thiên hạ sắp phát sinh đại loạn sao? Họ tới hoàng tử tranh giành, đầu óc tôi bay lộn tứ tung, chỉ sợ lạp nhìn thấy đại Hoàng triều gặp phải vấn đề khó, bệnh tình Hoàng đế nguy kịch, các hoàng tử tranh đấu gay gắt kịch liệt thể tránh khỏi chẳng nhẽ đương kim hoàng triều diễn cảnh tranh giành ngôi vị của Hoàng đế sao?

      Đây là chuyện lớn khó lường nha! Cái gọi là thần dân trong lúc đó, như sợi tơ liên quan, chặt đứt rất khó, ai khổ phải chịu tội đều đổ lên hàng trăm dân chúng vô tội nha!

      Tiền lệ Lịch sử tranh đoạt kia phải là trận tràn ngập giết chóc sao? Trời ơi! Thực xuyên qua đây, trăm năm khó gặp cảnh kinh hãi tột cùng của kiểu vương triều gì đây, Ôi, cầu trời phù hộ cho chúng tôi là minh quân !

      Dương mỹ nhân cúi đầu chớp chớp, “Ai….Đương kim hoàng hậu là mẹ ruột của đại hoàng tử, mà đại Hoàng tử lại được hoàng thượng trước phong cho làm thái tử, xem ra lần này là bị bắt buộc thôi”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :