1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Quan Thu Giải Nguyên
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      “Á” Thân tôi bị đám đông ép chặt đẩy tới ngã tư đường cái, tôi lảo đảo hơn nữa lưng còn địu đống tranh vẽ, giá vẽ nặng trịch, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống,

      “A” Tôi thảm thiết kêu lên, nhìn đám bụi bay mù mịt trước mặt, tôi thầm kêu xong rồi, kiểu gì cũng bị hít đám bụi này mất thôi. Tôi nhắm tịt mắt lại cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sắp hôn đất, bỗng được cánh tay to vòng qua eo túm lại, dùng chút sức kéo đầu tôi lên, truyền tới cảm nhận chấn động sâu sắc.

      Chuyện bi hài này cũng chấm dứt khi tôi mở mắt ra chớp chớp, choáng váng hoa mày chóng mặt nhìn thấy khuôn mặt, ôi phải là vị công tử Trạng Nguyên vinh quy bái tổ kia đó sao, tôi nằm mơ rồi!

      “Ngươi sao chứ?” đầu truyền tới giọng vô cùng, phải là vô cùng nam tính. Tôi phải nằm mơ.

      sao, sao, tôi sao, cám ơn!”

      Tôi lễ phép tách người ra xa chút, mặt hơi nóng lên. “Tỷ tỷ….Tỷ tỷ..” Lúc này Tiểu Thuý Tiểu Lan vẹt mạnh đám đông chạy tới phía tôi.

      “Tỷ tỷ, người sao chứ? Có bị thương chỗ nào ?” Tiểu Thuý Tiểu Lan kiểm tra cả người tôi từ xuống dưới, rồi nhìn thấy vị công tử Trạng Nguyên đứng cạnh, vội : “Cảm ơn công tử cứu tỷ tỷ nhà chúng ta, cảm ơn ngài, ngài thực là người tốt”

      Đám đông im lặng nghiêm trang lúc này cũng vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng, ra sức khen ngợi cách làm người của công tử Trạng Nguyên, công tử Trạng Nguyên lại vẫy vẫy tay hướng tới đám đông, cưỡi khẽ, rồi lại lên ngựa, tiến lên phía trước, đám đông bắt đầu nối đuôi nhau theo sau. Tôi ổn định lại tinh thần, trong lòng bắt đầu có chút thích vị Trạng Nguyên kiêu căng, tử tế này rồi.

      Tôi và Tiểu Thuý Tiểu Lan tiếp tục hướng đến “Mặc Viện” tới, xuyên qua dòng người thấy toà nhà cao lớn đẹp đẽ, khí thế xuất trước mặt, trước cửa lớn treo tấm biển, viết hai chữ rồng bay phượng múa “Mặc Viện”, nét chữ cứng cáp, chữ cổ đại tôi cũng phải là chưa thấy bao giờ, nét viết cũng tựa như nét vẽ vậy.

      vào trong mặc viện, phát ra kiến trúc của nó giống như kiến trúc ở đại, cũng có hàng loạt các dãy phòng, chẳng qua là bán các thứ khác nhau mà thôi. Mặc viện là nhà khá lớn, được chia là 4 khu vực: quán thơ, quán văn, quán ca nhạc, và quán hoạ. Lúc này người đến người tấp nập, lòng tôi thầm cao hứng, xem ra việc kiếm lời ở đây cũng khá đấy chứ. Chúng tôi tới quán hoạ, lập tức có vị trung tuổi ra đón, nhìn thấy lưng tôi đeo mấy bức tranh sơn dầu hỏi: “ nương tới bán tranh hay là mua tranh vậy?”

      “Bán tranh” Vị nam tử trung tuổi cười “Vậy xin theo ta”

      Qua hành lang dài có nhiều người thưởng thức tranh, chúng tôi xen qua đám đông, đến hai gian phòng cuối, vị nam tử trung tuổi đẩy cửa ra rồi vào,

      “Phòng này chính là của ngươi”

      Tôi nhìn qua đánh giá gian phòng treo đầy tranh, lớn lắm, cạnh cửa có chiếc bàn, chiếc ghế dựa, sau lưng có bức tường sơn tróc, sau bức bình phong lớn có bức tượng gỗ điêu khắc cầu kỳ, tường cũng có điêu khắc, nhìn cả phòng trông có vẻ cổ kính, xem ra là khá lâu đời, nhưng bán tranh ở đây đúng là thích hợp.

      “Gian phòng này thuộc về tôi rồi phải ?” Trong lòng tôi thầm vui sướng.

      “Thả các thứ này ra, rồi làm thủ tục ký tên, tiền thuê ở đây trăm lượng tháng”

      Vị nam tử Trung tuổi giơ tay lên bảo.

      “Gì cơ? trăm lượng sao? Sao đắt vậy?”

      Tôi mở tròn hai mắt, tôi đoán ngay là đơn giản như vậy mà, nhưng tiền thuê trăm lượng đúng là ra ngoài dự kiến của tôi.

      Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của tôi, vị nam tử trung tuổi có vẻ khó chịu, “ nương, ngươi hiểu quy củ của chúng ta ở đây sao? Chỗ chúng ta đây tiền thuê là đắt lắm, nương, chắc là chưa từng nghe qua danh tiếng của mặc viện chúng ta đấy chứ! Danh tiếng mặc viện chúng ta nhưng mà nổi tiếng khắp các tỉnh Nam Bắc đó, các vị quan lớn cao quý ai cũng đều tới mặc viện chúng ta mua tranh hết, nếu ngươi vẽ đẹp, bức tranh có thể bán được rất nhiều tiền, ngươi còn chê đắt sao, nếu ngươi cảm thấy mình có đủ tư cách để mở quán bán tranh, cứ bán ở đường !”

      ngờ ông ta lại tuyệt tình đến vậy, mặt thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết nữa. Thấy ông ta định đóng cửa, tim tôi rung lên, đúng là ở địa bàn người ta có khác, tôi phải cố mà nở mặt cười tươi

      “Aizz, ông chủ chờ chút, giá cả thương lượng được lắm, trăm lượng trăm lượng, chả nhẽ còn sợ tôi trả nổi hay sao?”

      Nghe giọng hào phóng của tôi, vị nam tử trung tuổi lập tức cười tươi, lại mở cửa ra lần nữa, chuyện cũng mềm mỏng hơn chút.

      nương là người thông minh, biết phân biệt nặng , ở đây buôn bán chỉ có lãi chứ thiệt đâu mà sợ, yên tâm, chỗ chúng tôi đây tuyệt đối có đám ác bá đến quấy rối đâu”

      “Sao, kiểu này cũng dám sao, còn biết ai mới là người ác cơ đấy!”

      Tôi nhếch miệng thầm. “ nương gì thế?”

      thể tưởng tượng nổi lỗ tai ông ta thính thế, giận tái người nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức lại phải nhoẻn cười “Đâu có gì đâu, tôi là ở đây buôn bán sinh lời quá ha”

      “Ở đây tự ngươi phải để ý chút ! giờ theo ta ký tên”

      Tôi cầm bản ký hợp đồng tay, gấp cẩn thận cho vào trong người, hành lang là dài, có nhiều chỗ bày bán tranh chữ, tôi tò mò bước vào gần trong những gian hàng trong quán, thấy có khách đến ông chủ lập tức nhiệt tình ra chào mời “ nương, mua tranh ?”

      “Vâng!” Tôi gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào tranh chữ tường, xem ra vị lão bản này rất tinh thông tranh sơn thuỷ, mỗi bức tranh lại giống nhau, ở mỗi góc tranh đều có đề chữ, nhìn tổng thể có vẻ phối hợp rất tinh tế, chẳng trách ở đây lại có lắm khách hàng đến vậy, đúng là có năng lực .

      Bỗng có người chỉ tay vào bức tranh hỏi ông chủ:

      “Bức này bán bao nhiêu tiền vậy?”

      Ông chủ nở nụ cười tươi tới “Bức này giá ngàn lượng”

      Tôi bị doạ nhảy dựng lên, bức tranh giá ngàn lượng sao? Tôi quay đầu nhìn kỹ bức tranh vẽ cây tùng kia, kỹ thuật vẽ rất đẹp, biểu đạt được toàn thể ý cảnh trong đó, nhưng trong con mắt của tôi đánh giá lại đẹp lắm, chả nhẽ tranh ở đây giá đều cao như vậy sao?

      Lúc này nghe ông chủ đứng cạnh giải thích, “Bức tranh này nhưng là do Kinh thành đệ nhất Tiên sinh Thuỷ Viễn Chi đề chữ đó, rất hiếm có, người ta , tiên sinh Thuỷ Viễn Chi lui về ở lâu rồi, nhưng chữ tranh này đều là tuyệt bút nha! Chỗ ký tên này là do Thuỷ tiên sinh tự mình ký đó! Người nhìn thử xem”

      Tôi chấn động, trợn mắt nhìn chữ ký phía dưới, tuy mờ nhưng nét chữ cứng cáp sắc cạnh, bên cạnh đó còn có dấu đóng nữa, quả nhiên là xuất phát từ tay danh gia.

      Xem ra tranh của tôi cũng cần phải tìm lấy người đề chữ cho mới được, dù tìm được nhà nổi tiếng, nhưng mỗi bức tranh mà được đề chữ lên đó cũng rất hợp lý, cũng phải trống trải có linh hồn.

      Bước ra khỏi gian hàng này, tôi lại tới gian hàng của mình, tranh vẽ của tôi được Tiểu Lan Tiểu Thuý lấy ra treo giá, tôi thưởng thức từng bức tranh , tranh của tôi nhìn theo góc độ cá nhân thuộc loại đẹp nội tâm, giống những người khác vẽ mạnh mẽ, khí thế hào hùng, có lẽ là do liên quan đến tôi là rồi.

      Lúc này, vào cửa có hai người, nam khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rất thư sinh, nhìn qua khá nhã nhặn, người toả ra nồng đậm phong độ tri thức.

      Bên cạnh chắc là thư đồng, vóc dáng gầy yếu, đường nét thanh tú, đại để khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi gì đó.

      vừa tiến đến, cứ nhìn đông lại nhìn sang tây, tôi còn chưa kịp mời chào, mắt to của nhìn vào bức tranh kêu lên, “Thiếu gia, bức tranh này rất đặc biệt ha”

      chỉ vào bức tranh tôi vẽ vị công tử đại, tôi cười cười đến “Ngươi có thích ?”

      “Thích thích lắm, tỷ tỷ, đây là do người vẽ sao?”

      Tiểu thư đồng ra sức gật gù, nhìn tôi. “Là ta vẽ”

      nương, sao tranh của đều có đề chữ là thế nào?”

      đầu truyền đến tiếng công tử nhã nhặn hỏi. Tôi lộ vẻ đáng tiếc mặt, “Công tử đúng lắm, hôm nay là ngày đầu tiên tôi khai trương buôn bán, còn chưa kịp tìm người đề chữ!”

      “Tự nương thể đề chữ sao?”

      hỏi lại. “Tôi biết chữ”

      Tôi lắc lắc đầu có chút xấu hổ, lại ngại che giấu. “Tỷ tỷ, công tử nhà chúng ta giúp ngươi đề chữ có được ?” Bỗng vị tiểu thư đồng ngó đông nhìn tây kia lại gần.

      “Ôi…” tôi bỗng sửng sốt, biết nên đáp lại ra sao. “Công tử nhà chúng ta nhưng là đương kim Giải Nguyên đó! Công tử viết chữ rất đẹp nha!”

      Tiểu thư đồng tiếp tục “Công tử, người giúp vị tỷ tỷ này đề chữ !”

      “Đào nhi, được lắm chuyện” công tử nho nhã thản nhiên . Tôi đứng bên nghe rất vui sướng, ngờ vị có tướng mạo đoan chính này chính là đương kim Giải Nguyên, chẳng trách người lộ ra loại phong độ tri thức khác người chứ! Vị thư đồng này đúng lắm, sao tiện thể bảo vị công tử này giúp đề chữ chứ nhỉ?

      “Nếu may mắn có công tử giúp đề chữ, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích”

      nương đừng như thế, ta xem thấy tranh của vẽ rất đẹp, chỉ có thiếu chút là đề chữ thôi, nên hơi đơn điệu chút”

      “Công tử, người cũng như vậy, vậy người giúp chút nào!”

      Tiểu thư đồng có thể thực rất thích nét chữ của công tử nên cứ giúp tôi vào, vị công tử nho nhã kia đưa ánh mắt liếc nhìn thương vào cái rồi sau đó lại nhìn sang tôi.

      “Được rồi! Nếu nương có lòng, tiểu sinh xin được thể xấu chút”

      Ôi chao! Thành công rồi. Lòng tôi cười thầm, liếc nhìn tiểu thư đồng kia cười ăn ý. Trong lúc chuyện mới biết ra vị công tử này là nhân sĩ trong kinh thành, họ Quan, tên Thu, là đương kim Giải Nguyên tuỳ thân bên Hoàng thượng, hôm nay tới Kinh đô Cổ Trấn du ngoạn, lúc này thư đồng của lấy từ trong bọc quần áo ra cây bút, lọ mực.

      nương, muốn tôi đề chữ gì tôi viết chữ đó là được”

      Tôi cười cười gật đầu, cầm lấy bức tranh thứ nhất, bức này tôi có ý tưởng rất hay, chỉ cần ra là được. Rốt cục cũng đề xong toàn bộ tranh. Chữ viết của quả nhiên là đẹp , nét cứng cáp khoẻ mạnh như rồng bay phượng múa, làm cho mỗi bức tranh đạt tới trình độ biểu tuyệt vời.

      nương đúng là có suy nghĩ kỳ diệu thực làm cho ta kinh ngạc, vô cùng mới mẻ, ta thấy cũng chưa từng được nghe qua”

      Đề chữ xong, Quan Thu rất thích thú nhìn tôi, tôi biết bởi vì chút tranh này nọ đều là do Trương Công tử vẽ, tên vẽ cũng do bảo bối của công tử, chắc chắn chưa từng nghe là đúng rồi, tôi cười cười bảo “Quan công tử có lẽ chưa từng nghe qua , những này đó đều là tự ta nghĩ lung tung mà ra thôi, làm công tử ngài đầy chê cười rồi”

      Lúc này Tiểu Thuý Tiểu Lan cùng Đào Nhi rất thích thú nhìn từng bức tranh ! Quan Thu cũng đứng dậy, nhìn qua từng bức, cuối cùng dừng lại ở bức tranh Hằng Nga Bôn Nguyệt kia, nhìn lúc, “ nương, ta muốn mua bức tranh này của

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Khai trương thuận lợi.
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Tôi kinh sợ bước nhanh hai ba bước tới, “Công tử, nếu mà ngài thích, ta có thể tặng nó cho ngài”

      cười khoát khoát tay, “NHư vậy sao được, ngày đầu tiên nương mở cửa buôn bán, sao có thể để cho thâm hụt tiền nong được, Đào Nhi”

      liếc nhìn tiểu thư đồng cái, Đào Nhi hiểu ý nhanh nhẹn lấy tấm ngân phiếu trong túi ra, tôi lại “Công tử viết chữ giúp tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp, lấy bức tranh này làm chuyện báo đáp vậy, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên tôi khai trương gặp được ngài là quý nhân như vậy, sợ tôi sau này làm ăn có lãi sao?”

      Quan Thu nhướng mày nở nụ cười chút, Đào Nhi bên cạnh mở miệng “Tỷ tỷ, công tử bảo ngươi nhận ngươi cứ nhận lấy , tiền đó công tử nhà ta có đáng là bao đâu!”

      “Đào Nhi, cấm bậy” Quan Thu lại trừng mắt nhìn cậu quở trách, xem Đào Nhi này đúng là ruột để ngoài da, nghĩ gì nấy, ngây thơ chất phác vô cùng, ngăn nổi miệng, nhưng lời cậu ta ra cũng có vài phần thực thực giả giả biết đâu mà lần, nhìn vị Quan Thu này xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhà của kia chắc cũng rất giàu có đây? Tiểu Đào Nhi lấy ngân phiếu nhét thẳng vào tay tôi, tôi bỗng chốc biết ăn thế nào cho phải, nếu cứ cự tuyệt lại làm người ta bị thương tâm, tôi đành nở nụ cười,

      “Công tử đừng khách sáo, nếu có thời gian tôi mới hai người ăn cơm được ?”

      Tiểu Lan đứng bên phụ hoạ, “Đúng rồi, Quan công tử, đến lúc đó nhất định phải đến nha!”

      Quan Thu nhíu mày lại chút “Ta sợ là phật ý tốt của nương rồi, đêm nay chúng ta quay trở lại kinh thành rồi”

      Tôi hoảng sợ, mặt che giấu được vẻ thất vọng, “Đêm nay các ngài rồi sao?” Kỳ thực tôi còn muốn mời ở lại thêm vài ngày, còn đề chữ cho tôi nữa chứ! Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt , hình như nhìn thấy tâm tư của tôi, “ nương, có phải định tìm người đề chữ hay . Ta có người bạn thân ở kinh đô có thể giới thiệu cho nương biết” Mắt tôi sáng lên “ sao?”

      “Đúng vậy” cười gật đầu, bỗng như nhớ ra gì đó, “À, nương, tôi chắc là phải ngay rồi có thời gian giới thiệu cho các người, ta viết lá thư cho , mang thư ta , chắc chắn giúp

      “Vậy hay quá, xin cảm ơn” Trong lòng tôi mừng thầm, hôm nay đúng là vận may, đụng thế nào lại đụng phải quý nhân như thế, nếu là bạn của , nhất định cũng nổi tiếng như thế. Quan Thu viết thư xong, địa chỉ người bạn này của xong. Lúc này Đào Nhi tên nhóc kia cũng giơ trong tay bức tranh kia lên hỏi tôi “Tỷ tỷ à, ta mang bức tranh này nhé?”

      Tôi khẽ cười, “Đào Nhi thực là đáng quá , được rồi! Vì đáng đó của ngươi, ta có lòng tốt tặng cho ngươi đó”

      Tôi nhịn được xoa xoa đầu cậu ta, Tiểu Thuý tiểu Lan đứng bên cùng Quan Thu cười phá ra đứng dậy. Vẻ mặt Đào Nhi đỏ lên, tên nhóc này ngượng ngùng, tôi thấy vậy vội vàng cười bảo “Đào Nhi à, lần sau có cơ hội, tỷ tỷ vẽ nhiều bức tranh như vậy cho ngươi được ?”

      sao”

      “Đương nhiên là rồi, tỷ tỷ lừa ngươi, ta cam đoan với ngươi đó”

      Tôi nhịn được lại vỗ đầu cậu ta. Đào Nhi cười “khanh khách” ầm lên, theo Quan Thu ra cửa. Đây là cặp người thế nào ha!

      Tiễn họ rồi, tôi ngồi ở cửa trước trông ra dáng ông chủ lắm, trong lòng tôi có chút đắc ý nho , rốt cục mình cũng trở thành bà chủ, cần xen sắc mặt người khác kiếm tiền. tới tiền, tôi lôi ngân phiếu Đào Nhi dúi cho ra, ôi chao, ra tay hào phóng quá , những trăm lượng cơ, thực đúng là chủ nhân có nhiều tiền ghê.n

      Lúc này, trong quán có vài người khách lục tục tiến vào, dừng chân bên các bức tranh thưởng thức, lòng tôi lại kích động hồi, tới trước.

      Những người này rất lễ phép, tôi đoán chừng hiểu được mọi người tới xem đều là những người nho nhã cả! Nếu là kẻ lỗ mãng bao giờ bước chân vào nơi này rồi.

      Tôi tính toán vậy nên đứng bên giải thích cho họ nghe chút, trong tranh muốn biểu đạt ý gì, họ chọn bức tranh sơn thuỷ, bức thứ hai là người đẹp, mà giá tôi đưa ra cũng cao lắm nên họ cũng cò kè mặc cả gì mua luôn tổng cộng khoảng ba mươi lượng bạc.

      Gian hàng vừa khai trương giá cả thể cao hơn được, cứ theo cách của đại khuyến mại nửa giá thực nhằm để thu hút khách, qua mấy ngày để xem xem tình hình thế nào rồi mới tăng giá lên.

      Chẳng mấy chốc mà thời gian cũng chạng vạng tối, trừ Đào Nhi mua bức tranh kia ra, mười lăm bức tranh bán được hơn sáu bức, tiền thu về được trăm ba mươi hai lượng, nếu thu tiền mà Quan Thu ra tay hào phóng chắc phải con số này rồi!

      Tôi thực may xuyên qua, người ta xuyên qua đến cổ đại buôn bán cứ tựa như mây bay gió thổi, khí thế hừng hực, suất sắc mười lần, còn tôi đối với chuyện buôn bán cũng chỉ là hờ hững, chắc chắn là kiểu mò mẫm rồi bị đập cú vậy.

      Ngày đầu tiên ra quân có tình cảnh này, nhưng cũng tích luỹ được chút kinh nghiệm. Đầu tiên là cửa hàng của tôi có vị trí được tốt cho lắm, phía trước có loạt phòng, tôi bị sắp xếp ở vị trí khu 2, buồn cười hơn nữa là lại gần gian cuối cùng chưa cho ai thuê.

      Quá thất bại, ngày chỉ lác đác có vài người tới, đúng ra khách hàng là thượng đế, có khách hàng, tranh vẽ ra có người thưởng thức cũng như .

      Xem ra sau này tôi phải xuất chiêu để mời chào khách hàng vậy, lần thứ hai được chắc chắn cửa hàng của tôi còn chiêu bài nào thu hút khách nữa. NHìn người khác thảnh thơi kiêu ngạo, hăng hái chiêu bài câu khách, so với cửa hàng nghèo túng của tôi cũng mạnh mẽ gấp hàng trăm lần. Xem ra ngày mai tôi phải thay đổi phương thức mới được.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Trạng nguyên Ngọc Hoán
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Tìm ra khuyết điểm vẫn chưa đủ, vài ngày sau tôi nghĩ đau hết cả đầu, tôi vốn là người dư thừa tinh lực mà, trước đây cũng chưa từng bị mệt nhọc như thế bao giờ, mặc dù có Tiểu Thuý Tiểu Lan giúp đỡ nhưng hai nàng nhiều nhất cũng chỉ là chân chạy bàn giúp tôi mà thôi.

      Toàn bộ trang trí cửa hàng đều phải tay tôi chọn lựa. Mất sau vài ngày cố gắng hết mức, cửa hàng cũng được thay đổi hoàn toàn, ra ánh sáng ảm đạm trong phòng trở nên sáng rực rỡ hơn, toàn bộ phòng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thanh tịnh, thoải mái, trước cửa có hai bồn hoa lan toả hương, trong cửa hàng cũng có những bồn hoa nho , cùng với đủ loại cây tùng lớn bé xen kẽ làm cho gian đạt tới cảnh hài hoà, hư thực kết hợp, sinh ra nhiều ý tưởng vô cùng thoả mãn, người thưởng thức có thể từ kiến thức có hạn về nghệ thuật cũng lĩnh hội được hàm ý nghệ thuật vô hạn ở trong đó.

      Nhìn thấy tôi thiết kế như vậy, Tiểu Thuý tiểu Lan thể tin nổi nhìn cửa hàng đổi mới hoàn toàn, miệng cứ há hốc ra.

      Lúc này chỉ còn duy nhất kiện gì đó – là biển hiệu của cửa hàng, cái này được gọi là chiêu bài của chiêu bài, chính là biển hiệu sinh lời, tuyệt đối thể viết bừa rồi treo lên được, càng nghĩ tôi càng quyết định hôm nay phải tìm vị bằng hữu của Quan Thu kia mới được, phải xin bằng được viết chữ cho, viết biển hiệu cho mới được. Tôi bảo Tiểu Thuý tiểu Lan câu rồi cứ theo địa chỉ Quan Thu kia tới, Kinh Đô Cổ Trấn tuy lớn cho lắm nhưng việc hết cả ngày như thế này cũng cần phải có thời gian. Dọc theo đường , tôi đoán vị bằng hữu của Quan Thu kia, người văn sĩ phần lớn tính cách chắc khá kỳ quái, biết đâu lại cự tuyệt tôi sao?

      Nhìn cảnh sắc bốn phía hình như là đúng lời Quan Thu kia miêu tả ngôi nhà kia rồi, nhưng mà sao đây? Ánh mắt tôi nhìn xung quanh xem xét, ở đây trừ ngôi nhà có tường lớn bao quanh kia ra chẳng còn nhà nào khác, chả nhẽ là nhà này sao?

      Nhìn vào hai cánh cửa lớn mở ra, thấy cây cối xanh tươi trong viện cùng với loạt các phòng lầu các tinh xảo uốn lượn, có vẻ u tĩnh cao nhã, rất hợp với văn nhân ở.

      Hạ quyết tâm tôi nhanh chân chạy tới, bước lên thềm đá, đột nhiên có quản gia nhanh nhẹn ra, thấy tôi đứng trước cửa có chút ngạc nhiên hỏi “Ngươi tìm ai hả?”

      “Xin hỏi có vị tiên sinh Ngọc Hoán ở đây phải ạ?”

      “Ngươi có chuyện gì vậy?” Ông ta hỏi lại.

      “Là như vầy, tôi được bạn tốt của ngài ấy uỷ thác đến đây truyền tin”

      Tôi vòng vo tam quốc biến thành kẻ truyền tin. “Là người ở đâu?”

      “Là vị tiên sinh Quan Thu” Nghe tới tên Quan Thu, sắc mặt vị quản gia lập tức dịu , “Vậy à, nương là được Quan thiếu gia nhờ ha! Vào ! Thiếu gia chúng ta ở thư phòng, ta dẫn đường cho

      Tôi nghe vậy thấy rất là vui, cuối cùng cũng tìm đúng rồi, nhưng mà Quan Thu giới thiệu cho tôi vị bằng hữu này nghe qua hình như là người trẻ tuổi vậy.

      Lúc này lão quản gia xoay người sang hành lang bên trái tới, tôi dừng lại nghĩ ngợi cố đuổi theo sau cho kịp. Toàn bộ hành lang toả ra mùi hương hoa quế thơm lừng, bên cạnh còn có mấy khóm hoa quế chúm chím nở hoa, hương bay tràn ngập.

      “Phong cảnh ở đây đẹp quá”

      Tôi khỏi có chút tán thưởng . “Đương nhiên rồi, thiếu gia nhà chúng ta rất thích phong cảnh ở đây đó!”

      Lão quản gia luôn, rất nhanh tới trước phòng có cánh cửa mở rộng, “Thiếu gia nhà chúng ta ở bên trong, đợi chút, ta thông báo tiếng”

      Quy củ ở đây là nhiều ghê, chỉ lát sau, lão quản gia tươi cười ra, “Thiếu gia bảo vào” “Được”

      Tôi đáp lại, vào trong phòng, hai hàng giá sách gọn gàng trước mặt, người đàn ông buộc tóc đen dài, mặc toàn thân màu vàng nhạt cúi xuống viết chữ. Cảm giác hình như có người tới mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, hai mắt chạm nhau, trong lòng tôi đánh “oành” cái, đây phải là vị công tử Trạng nguyên vinh quy bái tổ kia sao? Quan Thu giới thiệu sao? Sắc mặt tôi hơi thay đổi, nhưng đối phương lại coi như có gì, cười đứng lên, “Ngươi chính là Quan biểu ca giới thiệu đến đưa tin rồi!”

      “Vâng” Tôi yên lòng gật gật đầu, lấy từ trong người ra bức thư này đưa cho , ngờ Quan Thu và em họ ha!

      mở thư ra xem lúc, môi lên nét cười yếu ớt, “ nương là Diệp Vũ trong thư sao?”

      “Đúng vậy” Trong lòng tôi cao hứng quá, nếu vị công tử Trạng Nguyên này tôi khá yên tâm rồi. “ nương hôm nay đến đây có mang theo tranh ?”

      Quá Ngọc Hoán tao nhã tới gần tôi. “Có, tôi mới mở cửa hàng bán tranh, hôm nay là tới xin công tử viết chữ đẹp, muốn xin ngài viết cho cửa hàng của tôi cái tên”

      Tôi chi tiết. “Vậy hả, vậy nương muốn ta viết tên gì nào?”

      hỏi. “Gọi là Vũ Hiên Hoạ Quán!”

      cúi đầu cười khẽ, “Tên hay lắm, Vũ là tên của sao?”

      “Phải” Tôi vừa dứt lời, liền tới trước bàn, “Lại đây giúp ta mài mực !”

      Tôi sợ run chút, nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào người , rọi soi vào khuôn mặt tuấn tú của , vô cùng đẹp trai. Tôi bỗng chốc ngây người, ngẩng đầu nhìn tôi liếc cái, lại cười khẽ. Tôi lập tức thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng tới.

      mở tờ giấy trắng khổ lớn ra, lấy bút giá bắt đầu quan sát lúc rồi dùng bút lông chấm mực viết như rồng bay phượng múa bốn chữ “Vũ Hiên Hoạ Quán’. Nhìn dừng bút, tôi trừ chuyện sợ hãi than thở ra vẫn là than sợ, ngờ tuổi còn trẻ vậy mà luyện được chữ viết đẹp như thế, Vũ Hiên Hoạ Quán bốn chữ dưới ngòi bút của đúng là như rồng bơi trong biển lớn, tư thế hiên ngang. Thực tuyệt quá.

      “Chữ đẹp quá ” Tôi thầm khen trong lòng. Đứng lúc tôi nghĩ tới trong cửa hàng còn cần hỗ trợ, “Công tử, hôm nay xin đa tạ công tử viết biển hiệu, người trong cửa hàng cần giúp, ngày khác ta lại tới quấy rầy công tử vậy”

      nhìn tôi, “Được rồi, trong thư biểu ca cũng ngươi là tài nữ, tới lúc đó rất mong được thưởng thức những tác phẩm xuất sắc của ngươi, tin tưởng biểu ca nhìn nhầm người”

      Tôi lo lắng vô cùng ngẩng đầu cười , “Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ tuyệt đối làm công tử thất vọng”

      cũng sợ run lên chút, thể tưởng được tôi lại tự tin đến thế. Tôi lúc này cũng lâng lâng, cầm bốn chữ viết lên chào ra phủ, lúc đó trời cũng về chiều tôi vội vàng trở về cửa hàng.

      Đợi tôi trang trí mặt tiền của cửa hàng xong trời cũng tối, đứng bên cạnh cửa sổ lạnh, trong đầu tôi lên hình ảnh Quá Ngọc Hoán cười khẽ, nhớ tới hôm nay cười sáng lạn mà lòng tôi thấy vui vẻ quá.

      Trở lại trước bàn, mở tờ giấy ra, trong lòng thần biết quỷ hay toát lên ý tưởng, chờ mong nhanh chóng được gặp lại Quá Ngọc Hoán, mặt đỏ bừng lên, mất mặt chết lên được, có phải mặt chỉ có mỗi đẹp trai đâu cơ chứ! Cả giọng cũng dễ nghe ghê cơ!

      Nhưng sau khi nhìn thấy rồi, cái loại cảm giác mê mẩn trong đầu tôi cứ chuyển động liên hồi, lâu mà tan, cảm giác này hình như là…. Tôi lấy tay đập mạnh vào đầu, nghĩ ra.

      Hôm nay tôi nhất định phải vẽ bức tranh có hàm ý mới được, tựa như đại tài tử Quá Ngọc Hoán vậy, từng nét bút đơn sơ cũng thể nổi ánh mắt của , trong đầu tôi cứ luẩn quẩn tuyệt tích danh hoạ.

      Lúc này ánh trăng lên cao chiếu sáng khắp nơi, mây trắng nhởn nhơ bay, cảnh đẹp như tranh, bên cửa sổ đứng khép mi, thầm tưởng nhớ, tưởng niệm tình . Đợi tới lúc tôi bừng tỉnh, giấy lên bức tranh tuyệt đẹp, lòng tôi dậy sóng, đây là vẽ gì ha!

      Quần áo này mặc thần thái sao lại giống tôi đến vậy chứ, quả là lạ! Nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, ai quy định là được vẽ tôi chứ, ngày mai tôi mang bức tranh này tìm để đề chữ xem thế nào?

      Trong lòng tôi phản bác lại. Tiếp đó lại vẽ tiếp bức “Vịnh Xuân Đồ”, tranh cây đào, cành liễu thướt tha, cả rừng cây từng cánh hoa đào hồng đẹp bay khắp trời , cảnh tượng lâng lâng khôn cùng!

      Mờ ảo như cảnh tiên vậy! Làm cho con người ta kìm lòng được muốn dang hai tay ra, làm cho gió thổi tay áo phất phơ bay bay, hoà cùng biển hoa bay lượn bên trong.

      Sáng sớm hôm sau, tia nắng bên ngoài cửa sổ làm tôi tỉnh giấc, đứng dậy chải đầu rửa mặt, vui sướng. Mấy ngày nay trời nắng, sắc mặt có vẻ khôi phục trắng ra chút, rất mềm mại, đôi mắt to nhìn quanh mê ly, A ha! Lại khôi phục được vài phần bộ dạng trước kia của tôi rồi.

      Lúc này ngoài cửa có tiếng đập vang lên, chắc là Tiểu Thuý tiểu Lan đợi sốt ruột lắm rồi!

      Chạy nhanh tới cửa hàng, mở cửa, sáng sớm khách tới rất đông, phần lớn là thừa dịp buổi sáng mát mẻ tới, còn có ít khách phương xa chơi xuân đến, lại càng làm cho khí thêm ồn ào náo nhiệt.

      Vừa mở cửa lâu, có vài vị khách tiến vào, vẫn là mấy bức tranh trước kia, họ từ từ thưởng thức, hình như phát ra gì đó rất vui mừng, cứ khen ngợi liên hồi, ngay lập tức mười bức tranh được họ mua hơn nửa, Tiểu Thuý tiểu Lan mừng quá cứ cười ha hả suốt, “Tỷ tỷ à, người xem, tranh của chúng ta bán chạy quá

      Tôi đứng bên cạnh cũng rất cao hứng, tôi vẽ tranh cũng chậm mất vài ngày rồi, do nhiều ngày vì chuyện cửa hàng mà đau đầu nhức óc, chẳng có thời gian đâu bận tâm đến. Hôm qua vẽ tranh chỉ được ba bức, còn chưa đề chữ. Liếc mắt thấy trong quán chỉ còn lại vài bức, tôi thấy sốt ruột lắm.

      “Tiểu Thuý, Tiểu Lan à, các em trông quán nhé, cứ theo giá kia mà bán, ta chút quay lại”

      Chạy vội về khách sạn, cầm lấy mấy bức tranh hôm qua tôi vẽ mang tới phủ. Nhìn thấy cửa to rộng mở, mùi hoa thoang thoảng khắp nơi, lòng tôi kích động hồi, hít hơi sâu rồi vào. Lại là vị lão quản gia kia, chắc Quá Ngọc Hoán chuyện của tôi với ông ta, ông ta bảo thiếu gia ở thư phòng rồi làm việc khác.

      Dần dần tới gần thư phòng, tôi thở dồn dập, cuối cùng cũng nhìn thấy Quá Ngọc Hoán mặc cả người màu áo xanh lam dáng tao nhã ngồi uống trà. Nhìn thấy tôi mỉm cười, đưa tay ra mời. Tôi đặt tranh lên bàn, “Công tử nhàn nhã quá ha, ẩm trà uống trà đúng là cảnh cuộc sống thưởng thức dưỡng sinh”

      nương cũng biết thuật dưỡng sinh sao?”

      Ánh mắt dừng mặt tôi chút, rồi nhìn tranh cuộn tròn bàn, “Nhàn nhã dưỡng thân cuộc sống đúng là chuyện vui, có thể ôm phiền não trong lòng, ký thác tình thú, tựa như chúng ta đây nín thở ngưng thần mới có trải nghiệm, hồn và cảnh hoà hợp, đúng là đạt tới cảnh giới mơ ước” Tôi cười đáp.

      “Đúng là có tài ăn ghê, thể tưởng nổi nương có thể xuất khẩu thành thơ, ngôn ngữ ra đúng là câu thơ, nhưng nương biết chữ, bản công tử cũng thực thấy kỳ lạ”

      Mắt nhìn tôi nghiên cứu, cái loại này đâm thủng ánh mắt người khác, làm cho tôi cả người lúng túng, tôi đương nhiên là biết chữ rồi, chẳng qua là xem được kiểu chữ ngoằn ngoèo giống rắn này mà thôi.

      Trong đầu tôi toát lên ý nghĩ, bật thốt lên: “ dối gạt công tử, tôi thực biết chữ, cha tôi là hoạ sĩ, từ chỉ nghe thôi nhớ kỹ, chỉ là được học hành tử tế, xin công tử có thể dạy tôi biết chữ được ?”

      Do vấn đề tôi nêu ra khá bất ngờ, hình như có doạ đến , dướn mày lên, khuôn mặt tuấn tú vẻ suy nghĩ, chỉ lát sau, “Buổi tối ta mới rỗi, nếu nương thực muốn học, ta có thể dạy, chỉ là buổi tối đối với nương mà có chút khó khăn”

      Lòng tôi mừng như điên, chỉ sợ đổi ý, vội vàng tiếp lời “Ôi ôi… sao, tôi cái gì cũng sợ, buổi tối cũng được”

      Buổi tối sợ gì chứ! Nhìn cười khẽ, cả đêm khuya tôi cũng đồng ý nữa là.

      “Được, vậy chạng vạng tối ngươi tới đây, ta dạy ngươi hai canh giờ”

      “Vâng, ngài chỉ cần dạy tôi biết nhận mặt chữ là ổn, còn những cái khác tôi đều biết cả rồi”

      Cứ sợ khó xử, xuất khẩu cuồng ngôn tôi cũng chẳng sợ, bất chợt nhìn thấy ba bức tranh đặt bàn, tôi ngượng ngùng bảo: “Quá công tử à, phiền ngài đề chữ cho tôi trước được , trong quán thiếu tranh”

      có chút xin lỗi, “À, là ta làm mất thời gian của nương, chuyện này ta đề chữ cho

      Trải bức tranh ra xong cầm lấy bức lẳng lơ kia lặng nhìn lúc, lòng tôi kích động hồi, “Công tử có cần đề bài thơ bức hoạ này được ?”

      “Đề thơ gì vậy?” kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Tôi chăm chú liếc nhìn bức tranh cái, mặt đỏ hồng, luôn “Bức tranh này miêu tả mặt hướng nhìn về phương xa, nghĩ ngợi gió trăng, lòng đầy ưu thương, cuộc đời con người từ xưa luôn có tình si, hận nỗi thể cùng trăng với gió”

      “Thực đúng là người sinh từ cổ xưa luôn có tình si, hận nỗi thể cùng trăng với gió, thể tưởng tượng nổi nương với thơ từ lại tinh thông đến thế”

      Ánh mắt Quá Ngọc Hoán ánh lên nét cười, đặt bút viết xuống bức hoạ câu “cuộc đời con người từ xưa luôn có tình si, hận nỗi thể cùng trăng với gió”.

      Còn làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là thế mà lại dám viết tên mình dưới những chữ . Sao lại muốn viết vậy chứ, vì sao vậy???

      Tôi bắt đầu thấy choáng váng mơ hồ cả đầu óc, luồng cảm xúc khuấy động sâu trong tâm hồn tôi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Tranh đề chữ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      ”Mỗi bức tranh của nương đúng thực là rất khác nhau, đến cả ta xem qua rất nhiều danh hoạ rồi nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại tranh như tranh của nương thanh thoát hoạt bát, làm cho con người ta vui sướng tột cùng, cũng giống như thể được tâm ý khác trong đó vậy”

      Quá Ngọc Hoán tinh tế nhìn bức tranh bàn, vẫn chưa để ý tới thần thái của tôi, tôi thầm mắng mình gặp quỷ rồi, ra, “Công tử khen quá lời rồi, tranh và người vẽ tranh là tâm linh tương thông, tâm tình bất đồng vẽ tranh cũng bất đồng, có thanh thoát, diễm lệ, hoạt bát, đau thương, tất cả các tranh đó đều là do tôi có tâm tình như vậy mà tạo thành”

      “Vậy ư? Diệp nương còn dùng tranh để bày tỏ cảm xúc nữa sao, vậy bức tranh này của nương sao lại đau thương chứ?”

      Quá Ngọc Hoán có hứng thú nhìn tôi, rồi chỉ chỉ vào trong tranh. Lòng tôi hiểu sao rung lên nhè , mặt đỏ bừng, tôi còn tưởng nhìn sương sớm mà suy nghĩ, ai ngờ đến mức mà vẩy bút thành chuyện, bị khám phá ra, tôi chỉ còn cách hay sao? Trời ơi! Tôi đối với soái ca cứ như vậy có định lực sao? Đúng là mất mặt người đại quá !

      Tôi cứ nghĩ lung tung cả lên, nhưng mặt có biểu gì, nhàng cười, “Tranh này lúc tôi vẽ, là tôi ngồi ngắm trăng, cảnh như thực như mơ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ tiện vẽ luôn xuống, lúc ấy vô cùng nhớ nhà, nên mới miêu tả cảnh đau thương của , chỉ thuần tuý là mượn cảnh sinh tình mà thôi, cũng có dụng ý gì khác”

      Xem , trạng thái thực tốt lắm, hoàn toàn che giấu được cảm xúc của mình. Quá Ngọc Hoán cười lạnh nhạt, “Xem ra ta lại làm mất thời gian của nương nữa rồi”

      Nghe vậy tôi mới lập tức bừng tỉnh, vỗ vỗ vào trán, “Đúng rồi, Quá công tử, giờ tôi xin phép được cáo từ, tối nay tới chỗ ngài tập viết”

      “Được! Ta chờ ngươi, nếu có thời gian ta tới quán tranh để động viên, chắc ở Mặc viện ha!”

      “Vâng” Tôi cầm lấy bức tranh cuộn tròn lại rồi vội vàng ra khỏi phòng, làm động tác hít hơi sâu, rồi lại vội vàng chạy tới quán tranh, biết lúc này quán tranh thế nào rồi, có phải là đóng cửa rồi hay .

      Đợi lúc tôi chạy tới quán tranh, Tiểu Thuý Tiểu Lan đứng trước cửa nhìn quanh, thấy tôi chạy đến, “Tỷ tỷ à, người đến rồi, tranh bán xong hết rồi đó”

      “Làm ăn thực tốt đến vậy sao?” Tôi giật mình kinh ngạc, so với tưởng tượng của tôi đúng là nhanh quá!

      “Tỷ tỷ, người biết họ cứ xoi mói tranh của người đấy! Bảo là tranh tỷ tỷ độc nhất vô nhị, có mấy người khác còn đặc biệt muốn đợi người ở đây nữa kìa! Muội bảo với họ là có khả năng tỷ tỷ đến, lúc âý họ mới đó”

      “Họ mặt tiền của cửa hàng chúng ta trang trí rất khác, rất chi sáng tạo, hấp dẫn ít người nhé!”

      Hai con nhóc cứ câu, tôi câu nhắc lại những lời của khách hàng, tôi cười khẽ, đưa bức tranh trong tay cho các nàng, “Nhanh mang những bức tranh này treo lên ! Đừng có để quán trống , lại giống như việc buôn bán chạy vậy!”

      Lúc này có khách lại tới cửa, có hai vị trí thức già, quần áo lộng lẫy quý giá, vừa nhìn là thấy đúng là những người có học thức. Đầu tiên là họ đánh giá toàn cảnh quán tranh, rồi gật gật đầu bảo, “Văn Nhi đúng lắm, Mặc Viện thực là có quán tranh rất có phong cách, chỉ có vài bức tranh mà tiếng lành đồn xa, vị lão bản này thực là có ý tưởng sáng tạo quá đí!”

      vị khách khác tiếp lời, “Hà lão à, ngài nhìn mấy bức tranh kia mà xem, ý vị sinh động, thể văn chương, sơn thuỷ tràn ngập trí tuệ, hoa trùng hợp với cảnh, nhân vật động lòng người, bức có vẻ thiên thu mơ màng, lại cực kỳ sinh động kìa”

      vị khách lại đến gần bức tranh nhìn kỹ, “Trong thơ có hoạ, trong hoạ có thơ, tình thơ ý hoạ, tỉnh cảnh giao hoà, nè, Hà lão, người đề thơ này đúng là Trạng Nguyên Quá Ngọc Hoán văn võ song toàn mới được đương kim thánh thượng bổ nhiệm đó!”

      Nghe vậy, Tiểu Thuý Tiểu Lan cả kinh há hốc mồm nhìn tôi, “Tỷ tỷ à, người thế nhưng lại tìm được Quá công tử đề chữ sao. Ôi chao, tỷ thực giỏi quá ha”

      “Có gì đặc biệt hơn người đâu, còn phải là do công tử Quan Thu giới thiệu đấy sao, đắc ý gì chứ”

      Nghĩ đến gương mặt tao nhã tuấn tú kia, có tình cảm ấm áp mong chờ dội lên từ trong lòng.

      “Aizz, nương, tranh này xuất ra từ cao nhân phương nào vậy ha?”

      Người được gọi là Hà lão quay đầu hỏi tôi. Lòng tôi thấy buồn cười quá, chả ai thèm để ý gì đến tác giả bên cạnh là tôi đây, đúng là bị người ta bỏ qua có cảm giác gì đó, nhưng từ trong lời của họ nghe ra, tranh tôi vẽ quả thực có chỗ hơn người đấy! Tôi cười khẽ, “Thưa ông, chẳng có cao nhân gì cả, tranh này là do cháu vẽ đấy ạ!”

      “A..” Hai ông già như bị doạ nhảy dựng cả lên, mắt trợn tròn, giọng điệu có vẻ khó tin, chỉ vào bức tranh, “Tranh này là do chính tay nương vẽ sao?”

      “Sao, thể hay sao?” Tôi cười cười hỏi lại, cảm thấy có chút buồn cười. Hai ông già lắc đầu, “ nương tuổi còn trẻ, thoạt nhìn giống lắm, hay là ngươi lại đùa rồi!”

      Cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại câu. Tôi còn chưa kịp mở miệng Tiểu Thuý bên cạnh cất tiếng thánh thót như chim hoàng oanh chen vào vô cùng đắc ý, “Đúng là do tỷ tỷ của cháu vẽ đó, tỷ tỷ của cháu nhưng là thiên tài đó!”

      “Quả thực vậy sao, đúng là nhìn người thể nhìn tướng mạo, thể nhìn tướng mạo rồi! Tranh của nương đúng là hiếm có lắm, rất hiếm có khó được!” Ông già cười ha hả khen ngợi, chỉ tay vào ba bức tranh mua hết, ra tay cực kỳ hào phóng, giá nguyên là mười hai nhưng họ lại trả trăm lượng bức tranh, còn là hàng rất có giá trị nữa, ha ha!

      Tôi cũng chẳng khách sáo gì, cứ tiện nhận luôn, hôm nay đúng là việc vui liên tiếp! tại buôn bán làm ăn có khởi sắc chút rồi, tôi xem sau này phải tính toán thực chu đáo, lên kế hoạch thực hoàn hảo mới được.

      Trở lại khách sạn, tôi chẳng có tâm tư gì ăn cơm, vẫn nhớ tới tối nay đến chỗ Qua Ngọc Hoán tập viết chữ!

      Lúc Tiểu Thuý Tiểu Lan tròn mắt kinh ngạc nhìn quanh trong phòng, tôi rót chén trà ngồi uống thong thả, nhưng trong lòng lúc nào cũng lên gương mặt tuấn tú kia, làm gì nhỉ? Có phải là ở thư phòng đợi tôi ? Ôi, Ông trời ơi! Trà nhớ cơm nghĩ cứ như thế này sao!

      Tôi vỗ bộp vào trán, phải là chỉ mời đề chữ thôi sao! Mày đúng là cứ coi như thần vậy! Đáy lòng lập tức nảy lên người bé, tay cứ ác liệt chỉ thẳng vào tôi , tôi thèm vào, mày là người đại vừa có trí tuệ vừa có lý trí cùng đồng hành ở thế kỷ hai mươi mốt, sao lại có thể nghĩ tới chuyện trăng gió như thế này chứ? Quán cũng nên đóng cửa rồi, mày còn phải làm ăn buôn bán nữa chứ! Mày tưởng là ngồi ăn khí đấy à!

      Haizz, tôi chỉ có ái mộ chút xíu với thôi mà!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Tập viết
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Cố vứt hết mọi suy nghĩ linh tinh , xuống lầu, gọi tiểu nhị mang thùng nước ấm lên, hôm nay chạy mất ngày tôi mệt chết lên được chỉ thiếu nước là ngã sấp xuống thôi, toàn thân đầy mồ hôi, dính nhớp nháp vào da thịt, rất chi là khó chịu. Sờ thấy nước ấm, cởi bỏ dây buộc tóc, nhảy vội vào thùng tắm, chớp mắt toàn thân được nước bao quanh, tôi ngả đầu thành bồn, tóc dài rơi xuống nước ướt đẫm.

      Cả phòng tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng nước róc rách dưới chân. Từ trong khách sạn ra trời chạng vạng tối, người buôn bán đường cũng rời gần hết, có chút lạnh lùng, lười chuyện với Tiểu Thuý Tiểu Lan, sợ các nàng lại truy ra căn nguyên, dây dưa lằng nhằng. Hai tiểu nha hoàn này từ lúc theo tôi luyện được lá gan càng lúc càng lớn, đặc biệt với cách làm quái dị của tôi, bắt đầu tìm được khe hở luồn lách vào hỏi linh tinh đống, bực mình quá cơ.

      Hoàng hôn buông xuống, ngã tư đường chỉ còn sót lại ánh nắng yếu ớt, mỏng manh, hơi nóng bốc lên, tôi rảo bước nhanh tiến tới phủ. Xuyên qua hàng loạt con phố ngang dọc, thấy cửa lớn xuất trước mặt, cánh mở sẵn, còn nhìn cảnh cây cối xanh biếc bên trong, hiểu sao mỗi lần đứng ở chỗ này tôi lại có cảm giác tim đập dồn dập, biết sao cứ nghĩ ngợi hỗn loạn ra đâu với đâu cả.

      Tôi vào cánh cửa mở sẵn, trời chạng vạng tối nên trong phủ thắp đèn đuốc sáng trưng, bốn phía đều treo đèn lồng, chiếu sáng ngời, truyền đến luồng hơi thở mãnh liệt.

      “Diệp nương đến rồi à, mau mời vào, thiếu gia vừa luyện kiếm xong tắm, cứ chờ trong thư phòng nhé!” Quản gia ở đâu chui ra. Luyện kiếm sao? Chắc chắn là rất có khí thế tuấn tú rồi, lòng tôi lại dội lên nỗi khát khao. “Được. Xin hỏi xưng hô với ngài thế nào ạ?”

      “Ai cũng gọi ta là lão Lý, nương là bạn của thiếu gia, cứ gọi như vậy

      “Được, ta tự mình vào là được rồi! Ông có việc cứ !” Lão Lý gật gật đầu, “Vậy được! Ta bảo phòng bếp chuẩn bị ít điểm tâm mang tới đây vậy”

      xong hướng cuối sân tới. Cái sân này ghê gớm đấy, lúc này phảng phất toàn mùi hoa quế, hoa quế ban đêm cứ thoang thoảng bay ra từng đợt, sực nức mũi, hấp dẫn tôi bước vào trong rừng cây, giang hai tay ra xoay tròn xoay tròn, miệng còn thốt lên lời ca “Thế giới hoàn mỹ”. Bài hát này có đoạn,

      biết ngày lên trăng tàn, bao nhiêu mùa hạ mùa thu, biết ta chạy khắp nơi bao lâu...”

      Bỗng có tiếng vỗ tay truyền tới, tôi kinh ngạc chút quay đầu nhìn thấy bóng Quá Ngọc Hoán đứng cách đó năm thước, mặt mỉm cười, đường nét khuôn mặt tuấn mỹ dưới bóng hoa mang vẻ quyến rũ kinh người. Tôi từ trong cảnh quyến rũ mê hoặc bỗng phục hồi tinh thần lại, to lên, “Công tử đến lúc nào, sao tôi biết vậy?”

      nương đâu chỉ biết mỗi mình ta? vừa rồi còn đem toàn bộ thế giới quên hết đấy chứ!” về phía tôi. Tôi vẫn mê mẩn như vậy sao? Tôi sao lại biết nhỉ? Cứ giương mắt nhìn , “Công tử cứ đùa, tôi dám quên hôm nay tới chỗ ngài viết chữ nha”

      Tôi chợt nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, là học trò phải trả học phí, chắc chắn tôi đề cập tới cũng ngượng đề cập tới , “Quá công tử, xin hỏi là học trò của ngài tôi đây cần trả học phí bao nhiêu vậy ạ?”

      sửng sốt mọt chút rồi nhíu mày: “Học phí à?”

      phải chứ! Chả nhẽ khả năng biểu đạt của tôi giảm xuống trầm trọng rồi sao? Sao lại có vẻ hiểu tình hình là gì thế ha! Hay là ở đây vẫn tin chuyện này?

      “Ý tôi là nhờ ngài dạy viết cho, cần thù lao bao nhiêu, ngài có khả năng miễn phí dạy cho tôi chứ!”

      Điều này hiểu ngay, chỉ nghe cười ha ha, “Vậy nương nguyện ý trả bao nhiêu bạc đây?”

      Bị hỏi vậy tôi thấy kinh ngạc vô cùng, giá này là do định ra mới đúng chứ, sao lại hỏi tôi vậy cà? Trả nhiều hay ít phải chỉ cần câu sao? Tôi bị vào thế tiến thoái lưỡng nan, biết làm sao đây? Tôi vẫn còn chưa kịp nghĩ ra để trả lời lại nghe thấy tiếng cười truyền từ đầu xuống, “Hay là như vầy ! Phí dạy viết chữ ta thu, nương tặng cho ta hai bức tranh có được ?”

      Lòng tôi vui sướng như mở cờ, lập tức thấy rất hợp lý, “Được, được ạ!” Sao lại được chứ, ha ha! Chỉ là hai bức tranh thôi mừ!

      “Vậy vào trong thư phòng !”

      Chữ cổ đại và chữ đại khác nhau nhiều lắm, học viết cũng cần tốn nhiều công sức, Quá Hoán lấy mấy cuốn sách đơn giản cho tôi xem, sau đó theo giấy viết mẫu, tôi lại tập viết cho đúng, nhìn bút pháp cũng kém mấy, nếu phải cứ y nguyên những chữ giống rắn này viết, tôi viết chữ chính tông bằng bút lông trông cũng được lắm nha!

      Lúc này Quá Ngọc Hoán đứng bên nhìn tôi chăm chú viết, lại liên tục khen tôi thông minh, he! đúng, phụ nữ thông minh hay lắm, dù gì cũng phải giả vờ ngốc chút, tựa như tôi lên kế hoạch này vậy. Có số chữ tôi viết mấy lần nhưng vẫn viết được lắm, tôi liền giả vờ sốt ruột kêu lên, “Ây da, sao viết mãi mà được vậy nè, cứ viết sai hết vậy! Làm sao bây giờ đây?”

      chiêu này quả nhiên khiến Quá Ngọc Hoán chú ý, cúi xuống nhìn chữ tôi viết, bàn tay to trùm lên nắm bàn tay cầm bút của tôi, “Ta dạy cho

      Lòng tôi mừng như điên vậy. A ha, mỹ nam trúng kế rồi. Quá Ngọc Hoán đứng phía sau tôi, lúc cúi xuống kề sát lưng tôi, hình thành tư thế đặc biệt, mặt tôi nóng bừng lên, bốc lên mặt. Cùng người đàn ông như vậy, tiếp xúc ám muội đây cũng là lần đầu nhé!

      Ôi, trời ơi! Kiểu đùa vui này thể tiếp tục được nữa, chết người đó, được, phải quyết tâm thể thế được. Tay của tôi bị nắm chặt thành công, viết xuống bút kia, chỉ chớp mắt viết xong, “ thử xem” Buông tay tôi ra, đứng lên.

      “Vâng!” Tôi lúng búng đáp lại, rất nhanh viết xuống chữ khá được. “Diệp nương thông minh quá, chưa bao giờ viết chữ này ta đúng là tin chút nào!”

      đứng sau lưng tôi cười , lời này có ý gì thế nhỉ? Chả nhẽ nhìn ra cái gì rồi?

      Lòng tôi càng rối loạn, giả vờ ngây ngốc hơn, “Tôi đúng là chưa tập viết bao giờ mà! Nhưng dùng bút này viết với vẽ cũng hơi giống nhau, đặt bút xuống được, chẳng qua nhìn hiểu gì thôi”

      Tôi học viết cũng cố gắng nhớ kỹ, Quá Ngọc Hoán chữ của tôi nên phải cố gắng tập trung, dám có sai sót, cũng cho phép sau này phát sinh thêm chuyện gì nữa!

      giờ tôi mới phát ra vấn đề, đó là quan hệ với người dạy tiến triển lên bước lớn, sao lúc còn học trung học, tiếng của tôi lại khá vậy? Chính trị sao lại kém thế chứ? Nguyên nhân chính là thầy dạy tiếng là nhân vật vừa tốt nghiệp đại học rất đẹp trai, còn thầy dạy chính trị là nhân vật răng móm mém sắp rụng rồi. Có người cực kỳ đẹp trai dạy tất nhiên phải học hành cẩn thận rồi, có thể nghĩ tôi chỉ trong đêm mà học hành tiến bộ, quả đúng là phát triển quá nhanh.

      Đêm hè vô cùng mát mẻ, khác so với ban ngày nóng bức, tạo cho con người ta có cảm giác sung sướng thoải mái, như lướt gió vậy.

      Tôi nhìn người người bên cạnh Quá Ngọc Hoán cố gắng đưa tôi trở lại khách sạn, đáy lòng cứ rộn ràng mãi, hiểu sao có bên cạnh tôi lại cảm thấy vô cùng yên tâm, lòng cao hứng mở miệng hát ca khúc rất thích, mu bàn tay ở sau người cứ giật giật.

      nương có gì mà cao hứng vậy?” Quá Ngọc Hoán đứng sau lưng bỗng dưng cười cười. Tôi quay đầu lại, gió thổi phần phật qua mặt, “Có chứ, đương nhiên là có rồi, hơn nữa lại vô cùng cao hứng cơ”

      cười nhàng, cảm thấy hứng thú nhìn tôi, “Vậy có thể ra cùng chia sẻ được ?”

      Tôi cười khụ khụ tươi, ánh mắt hấp háy nhìn nhìn kỳ lạ, “ được, tâm của con , thể lộ ra”

      Đại để Quá Ngọc Hoán cũng đoán được tôi vậy, có chút im lặng mất tự nhiên quay đầu , cũng lặng lẽ sau tôi nữa, ha ha!

      thể tưởng tượng nổi mặt mũi đàn ông lại cũng xấu hổ vậy. Nhìn thấy phố xá quen thuộc, khách sạn tôi ở cũng còn xa, tôi quay đầu nhìn màu áo lam bay bay của , “Quá công tử, sắp đến khách sạn tôi ở rồi, có muốn lên uống chén trà rồi về ?”

      khoát khoát tay áo, “ được, ngày mai Diệp nương phải là chưa có tranh bán sao? Làm sao lại có thời gian cùng ta uống trà chứ?”

      Tôi bỗng chốc tỉnh ngộ, vỗ mạnh vào trán cái, “Đúng ha! Tôi tý nữa còn về vẽ tranh nữa, nếu ngày mai quán mở cửa lại có tranh mà bán, Quá công tử ngày mai gặp lại”

      Tôi cũng quay đầu lại mà chạy nhàng về phía khách sạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :