1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Hung thủ chạy thoát
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      lát sau, lão chủ từ trong buồng ra, lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy đưa đến “Đây là ngân phiếu ngàn lượng, ngươi kiếm được tốt lắm, à…chiếc vòng cổ kia có thể đưa cho ta rồi chứ!” Lão này đúng là dằn nổi lòng tham.

      Từ hiệu cầm đồ ra, là trưa, chen chân vào đám đông nhốn nháo, tôi hạ quyết tâm giải quyết vấn đề ăn cơm trước . Lúc bị nhốt trong nhà giam, đầu lưỡi tê liệt cả vị giác rồi, cứ nghĩ đến mùi hương của đồ ăn lan tràn khắp nơi, thức ăn ngon lành nóng hôi hổi trôi tuột vào cổ họng kia là tôi cảm thấy tứa nước miếng rồi. Bỗng, có đám người chạy hừng hực về phía chúng tôi, ồn ào náo nhiệt khó tin, miệng oán giận gì đó, rồi có nhóm sôi nổi bàn luận, nhóm khác chạy lên đằng trước, tôi bị trận này làm cho hoảng sợ. Trực giác mách cho tôi biết có chuyện lớn rồi, Tiểu Thuý Tiểu Lan tiện giữ lấy vị nữ trung tuổi ở phía trước hỏi “Bác à, có chuyện gì vậy?”

      “Aizz da, cháu biết hả, hung thủ sát hại huyện lão gia bị bắt rồi, bị nhốt trong xe tù áp tải ra pháp trường kìa!” Bác vội vàng xong lại chạy theo đám đông tiếp. Hung thủ giết người à? Lòng tôi bỗng rung động, những từ này với tôi mà quả thực cực kỳ nhạy cảm, chả lẽ là Triệu Vận Chi sao? Tôi lôi hai người ngây ngốc giống tôi chạy theo dòng người tới. “Tỷ tỷ, chắc chắc là phu nhân bị bắt rồi” “Đừng gì cả, phải bà ta là ai chứ?” Người xưa rất đúng, ở hiền gặp lành, người ác bị quả báo, trốn thoát được, chả nhẽ ông trời có mắt sao? Lòng tôi quay cuồng, hiểu là lý do gì.

      Rốt cục cũng tới đằng trước truyền đến tiếng chửi mắng, “Con nữ này, đúng là thể tưởng tượng nổi lại ác độc như thế, nhẫn tâm hại chết chồng mình, bà ta có chỗ nào xứng với đại lão gia chứ! Đồ biết xấu hổ, ta khinh” “Nhìn bên ngoài bà ta là thân tô vàng giát ngọc mà bên trong lại là loại đàn bà thối rữa, tốt mã dẻ cùi, người có tim, tự dưng lại làm chuyện động trời vậy, bị trời trừng phạt!”

      “Tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội, chết là đáng lắm!” Cứ mỗi người câu chửi mắng ác liệt lan tràn đường, rốt cục từ trong đám đông có chiếc xe tù bằng gỗ chậm rãi tới, đằng trước có bốn năm quan sai, ven đường dân chúng vừa ném vừa chửi, ánh mắt xem như xem quái vậy trừng trừng nhìn bà ta.

      Tôi định thần lại nhìn, xe tù chở người quần áo tơi tả, tóc tai bù xù phải là Triệu Vận Chi còn ai nữa? Lúc này bà ta gục đầu xuống, tóc che hai bên má, mắt nhắm tịt lại, biểu hoảng sợ vô cùng, thân mình run lẩy bẩy, nếu bị phải đầu bị ngăn lại, chắc sớm xỉu. Lúc này người bà ta bị ít trứng thối thức ăn thối ném vào, chắc bà ta cũng thể đoán được mình có ngày này!

      Dưới đáy lòng tôi thở dài, nhìn trường hợp trước mắt mà thấy sợ, quay đầu ngẫm lại, nếu Long Kỳ cứu tôi kịp thời, chắc lúc này người chịu mắng nhục nhã chính là tôi đây. Tiểu Thuý Tiểu Lan vẫn tránh sau lưng tôi, dám nhìn thẳng, tiếng người mắng vẫn vang dứt bên tai. Xe tù chậm rãi ngang qua tôi, chúng tôi bị đám đông cuốn , lòng tôi rất rối loạn, đầu óc hỗn độn, đám đông bừng bừng phẫn nộ, hỗn tạp góc trời, tôi choáng váng tới mức thể chịu nổi rồi, Tiểu Thuý Tiểu Lan bám sát lấy tôi.

      Lúc này giữa trưa, mặt trời rọi thẳng xuống đầu như lò nướng, luồng nóng hừng hực bốc lên, ai cũng biết lát nữa trận máu rơi. Tôi nheo mắt lại nhìn, ở chỗ lạnh lẽo, Lý đề đốc và Long Kỳ ngồi, họ nhìn xe áp tải tù nhân Triệu Vận Chi ra pháp trường, tôi nhìn theo đó, thấy Triệu Vận Chi lúc này có phản ứng kịch liệt, ra sức giãy dụa, nhưng cũng có chút kỳ quái là miệng bà ta bị bịt chặt mà thanh phát ra từ trong miệng ràng chỉ có tiếng a a phát ra, hình như có điều gì muốn vậy!

      Quan binh rốt cục cũng lôi bà ta ra bắt quỳ đài, Triệu Vận Chi lại càng lo lắng tột cùng đứng dậy, miệng bà ta há hốc ra nhìn hướng bọn Long Kỳ kêu to a a! Thanh cực kỳ thảm thiết, có chút khủng bố, ánh mắt bà ta nhìn kỹ hình như là nhìn vào mặt Lý đề đốc, rốt cục bà ta định làm gì nhỉ? Chả nhẽ bà ta còn chịu thừa nhận tội danh của mình sao? Hay vẫn tưởng cầu cứu Lý đề đốc? Nhưng cổ họng bà ta bị sao vậy nhỉ? Là bị độc làm tắc, hay còn nguyên nhân gì khác? Ý nghĩ này vọt qua trong đầu tôi tức , tôi cũng muốn nghĩ sâu thêm, lúc này Lý đề đốc đứng dậy, lạnh lùng:

      “Tội phạm Triệu Vận Chi, ngươi thiết kế mưu hại người đứng đầu huyện, chứng cứ phạm tội , bản quan giờ tuyên án tội dân TRiệu Vận tử hình”

      Lão ta xong câu đó, dân chúng ồ lên trầm trồ khen ngợi, hưởng ứng nhiệt liệt, gào thét liên hồi, tôi lướt nhìn sang người Triệu Vận Chi vẫn giãy dụa kêu to, lúc này ánh mắt bà ta loé lên tia tuyệt vọng, lắc lắc đầu, nhắm chặt mắt lại, làm như hết hy vọng. Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra ha, tôi ngướng mắt nhìn về phía Long Kỳ, vẻ mặt có biểu gì ngồi ở đó, bộ dạng thờ ơ, ánh mắt lơ đãng nhìn đám đông dồn đến, nhìn gì đây?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Thay hình đổi dạng
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Lúc này Lý đề đốc lấy tấm bài gỗ bàn hướng đài giơ cao, lớn tiếng “Hành hình”, cả pháp trường bỗng lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch tới mức chỉ cảm thấy đám bụi đất khô ráo bốc lên bốn phía, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chú vào mặt khủng bố của Triệu VẬn Chi, bỗng bà ta ngẩng đầu lên, nhìn trời cười điên cuồng hồi, nhưng phát ra thanh nào, chỉ nhìn thấy cổ họng bà ta rung động, ra thống khổ, tuyệt vọng của bà ta, trong đôi mắt chết chóc chảy xuống dòng nước mắt, đột nhiên cúi đầu xuống.

      Bên cạnh bà ta xuất thân hình khoẻ mạnh nhanh nhẹn, tay giơ cao đại đao, từ từ nhằm xuống chiếc cổ của Triệu Vận Chi.

      Đến lúc này, tôi thực có đủ can đảm để nhìn tiếp nữa, mặc kệ trước kia có tôi hận Triệu Vận Chi thế nào, lúc này đây trừ chuyện thở dài ra còn gì khác, tôi xoay người tách ra khỏi đám đông, hoảng hốt đường phố.

      “Tỷ tỷ..?” Đằng sau Tiểu Thuý Tiểu Lan theo, có thanh răng rắc rất truyền tới, cũng mang đến tiếng mọi người bay trong gian, hít vào, thào, tôi dám quay đầu lại nhìn cảnh phía sau, cứ thẳng mạch về phái trước, đáy lòng có cảm xúc gì, kiểu giết người thế này chẳng đáng phải vui mừng gì cả, tuy bà ta chết chưa hết tội, nhưng lòng tôi vẫn thấy vui. Triệu Vận chết, có nghĩa là tôi hoàn toàn được tự do, tôi muốn tỉnh lại đứng dậy, con đường phía trước mờ mịt, tôi phải nhanh chân chút để hoà nhập với thời đại này thôi, học kỹ năng sinh tồn, muốn sống tốt.

      Đúng vậy, Diệp Vũ, nhanh thay đổi ! Thay đổi thành người dũng cảm trong tương lai, càng bị áp chế lại càng phải hăng hái hơn! Đến cả tử vong mày cũng trải qua rồi, còn gì làm khó được mày nữa, phải vậy sao? Nhanh chóng thể mặt bình tĩnh của mày, đối mặt !

      Trong lòng hồi đấu tranh làm tôi thấy có chút hy vọng, sức sống tràn ngập khắp trong thân thể, “Chúng ta ăn cơm thôi! Chết đói rồi”

      phải chứ! Biểu kiểu gì vậy? Chả nhẽ những lời này đúng vậy sao? Ánh mắt hai con bé cho tôi biết, hai nàng theo kịp nhịp điệu của tôi, “Sao trông mặt ngố thế! Ta nợ tiền của các ngươi, các ngươi muốn ăn cơm sao? Nhanh chút thôi!”

      Kinh đô Cổ trấn có vài quán ăn lớn, trước kia có tiền tôi có qua đó vài lần, vì do ngượng ngùng, tôi cũng dám hy vọng xa vời cùng giống người khác xuyên qua gặp được quý nhân, vài lần nóng lòng muốn thử rồi tuyên bố dừng, cuối cùng khuấy động phong ba, giờ ha ha! Trong lòng đắc ý, trong túi tôi có hẳn ngàn lượng rồi này! Hôm nay tôi đàng hoàng hưởng thụ lần.

      Đợi chút, tôi thấy kiểu gì hai nha hoàn kia cũng chẳng giữ thể diện cho tôi gì cả, nhìn xem quần áo rách tơi tả, tóc rối loạn như đám rơm, xuất trước tửu lâu sang trọng, hình tượng rất quan trọng, cử chỉ hành vi cũng hào phóng hơn chút, muốn để cho người khác nhìn vào phải thấy là người nho nhã. Vì vậy, dựa theo cách tôi làm, ba người chúng tôi thay quần áo, sửa sang mặt mũi trước .

      “TRước tiên đừng vào vội, chúng ta tìm phòng ở khách sạn trước , thay quần áo xong mới đến, nào! Chúng ta dạo phố nào!”

      Phản ứng của các nàng dường như vĩnh viễn chậm hơn tôi bước, cả hai cùng kinh ngạc, trợn to mắt, tôi vốn là người mạnh mẽ mà, gặp được tôi, các nàng nhất định là ngốc vô cùng.

      thế giới này đẹp nhất là trang phục, phải quần áo người Hán, mà là màu hoa sen, lụa mỏng xanh nhạt, trắng trong tinh khiết, kiểu may tinh tế, rất xứng với chiếc quần màu xanh nhạt kia, phải là cực kỳ thanh nhã, diễm lệ, thoát tục.

      “Lấy cái này , ông chủ, cho tôi bộ nào” Có lợi nhuận đến, đương nhiên ông chủ vui vẻ ra mặt rồi, còn quên khen câu “ nương đúng là có con mắt tinh đời, liếc cái nhìn ra nó là bất phàm, bộ quần áo này rất có khí chất, thanh lễ nhã nhặn, rất hợp với nương xinh đẹp như hoa, quả thực rất hợp với cả người nương, đúng là người đẹp vì lụa nha”

      Tôi mím môi khẽ cười, lòng có chút vui sướng, được người khen ai mà chẳng thích chứ! Lúc này Tiểu Thuý tiểu Lan cũng chọn được quần áo đến chỗ tôi. Chúng tôi nhanh chóng tìm được khách sạn, lúc này trời chuyển sang chiều, chân trời có nhiều mây, nắng nóng như lửa, nhìn tình hình đó, bà chủ thấy chúng tôi bước vào cửa rất nhiệt tình tiếp đón “Mấy vị muốn ở trọ sao?”

      “Đúng thế, phiền bà cho chúng ta hai phòng, chuẩn bị cho chúng ta mỗi phòng ít nước ấm, chúng ta cần tắm rửa” Vài ngày bị bắt, toàn thân rất thối, khó chịu vô cùng.

      “Được, mời ba vị nương lên lầu trước , tôi dẫn ba vị lấy phòng ở, rồi chuẩn bị cho các ngay” Bà chủ nghe thực thoải mái quá, đúng là người làm ăn buôn bán có khác!

      Tắm rửa xong, cảm giác cả người khoan khoái hơn, tôi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi vào trước gương, đập vào mắt là khuôn mặt hơi đen, đường nét đoan chính như mặt thiên nga vậy, có lẽ là do nguyên nhân nước nóng, làm làn da tôi hồng rực lên, nhìn sáng bóng dễ chịu, dưới ánh nến chiếu vào, lên nét khoẻ mạnh, tôi chưa già, mới chỉ có hai mươi ba tuổi thôi, là tuổi thanh xuân đẹp nhất, rất hài lòng với chính mình.

      Vừa rồi lúc cởi quần áo ra thấy mình gầy rất nhiều, mà càng làm cho tôi vui mừng hơn nữa là vòng bụng lồi còn. Đây chính là công sức ngồi tù, ở thế kỷ hai mươi mốt ngày nào cũng vận động mà giảm được, giờ tự dưng biến mất tôi sao cao hứng chứ? Bụng phẳng lì là giấc mộng của tôi nhé!

      Tuy người da có đen chút, nhưng tôi tự tin mình có thể khôi phục được, chắc cũng phải mất vài tháng, phải thay đổi được hay sao? Chỉ cần ở tại đây chăm sóc tốt vài tháng thành công. Tóc sau khi gội dài tới thắt lưng đen mượt. Tôi thấy may mắn là ở thế kỷ hai mươi mốt nhuộm tóc thành nhiều màu, nếu chạy tới nơi này chắc bị coi là quái mà bị đánh chết.

      Thực ra cũng nghĩ định làm xoăn, nhưng còn chưa kịp làm chuyện xảy ra. Tôi lại nghĩ linh tinh trong đầu, tóc của tôi kiểu này là bắt đầu nuôi từ lúc còn chớm vai, đấy là tôi bắt chước Hàn Quốc, trong Tivi, con phải là ai cũng để tóc dài ngang vai sao? Vừa gợi cảm vừa nghịch ngợm, lại mất nét xinh đẹp thanh nhã, quyến rũ, nhưng mà, ở cái thời đại này tôi vẫn phải tuân theo quy củ chút, lấy dây màu trắng buộc túm tóc lên, loại này được gọi là mây trắng búi tóc nhưng tôi học được, trông cũng tạm, dưới ánh trăng, tôi đứng lên, làn gió từ cửa sổ thổi vào vuốt ve làn váy, bay bay như tiên vậy, chỉ có cảnh là khác, lại nhớ tới câu thơ “Vân tay áo lay theo điệu vũ, eo uốn mình theo tơ lụa”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Tìm việc
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Làm xong mọi việc, cảm giác toàn thân thoải mái hơn, tôi từ trong phòng ra, bụng kêu gào ầm ĩ, Tiểu Thuý Tiểu Lan vẫn còn trong phòng chưa xuống. Tôi nhìn thoáng qua ngã tư đường, người đường nhiều, đặc biệt u, làm tan mất ý tưởng đến đại tửu lâu ăn cơm

      “Bà chủ à, còn gì đặc biệt ăn ngon ? Lấy lên bàn xem nào” Bà chủ hai bước chân đến trước mặt tôi, “Trong quán chúng ta có thịt kho, gà hầm, măng nộm, hoa bí, canh móng giò…” Tôi vểnh tai lên nghe bà chủ loạt thực đơn, nghe qua tên, hấp dẫn lắm rồi, biết hương vị có như trong tưởng tượng của tôi đây. Tôi là người rất để ý tới vị giác, ở thế kỷ hai mươi mốt được bàn bè đặt cho cái tên rất đẹp là “Tiểu Tham Dương” ( tham ăn) nhé!

      “Bà chủ, mang toàn bộ các món ngon nhất đến đây, những móng khác sau này từ từ thưởng thức”

      Vì nghĩ tới chiếc bụng của tôi nên vẫn trước với bà chủ để đồ ăn khác lại chút.

      “Có ngay, em ngồi xuống trước , ta bảo đầu bếp, lát nữa được rồi” Bà chủ cười phớ lớ mất.

      Lúc này, trong phòng ăn có lác đác vài người, đều là khách trọ trong khách sạn cả, đại để giống tôi cũng đến dùng bữa tối! Sao hai tiểu nha hoàn này vẫn chưa xuống nhỉ?

      Tôi nhàm chán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cổ đại này buổi tối có vẻ có rất nhiều ý tưởng để vẽ tranh, nếu phải cứ mở điển tịch lịch sử ra xem , có thể tìm được rất nhiều thơ ca, ca khúc miêu tả cảnh đêm. giờ thân ở đây nên cũng bị cảm động lây rồi.

      “Tỷ tỷ, nhìn gì thế?” Tiểu Thuý Tiểu Lan biết tự lúc nào ngồi đối diện, hai tiểu nha hoàn này còn tưởng vẫn ngốc, cứ thấy tôi nhìn chằm chằm vào các nàng ngượng ngùng cúi đầu. Lúc này tiểu nhị tiến vào. “Nào, đồ ăn của khách quan đến rồi”

      Tôi nhìn lướt qua, mắt nhìn chăm chăm vào thức ăn nóng hôi hổi kia, đúng rồi! Đây là canh móng giò mà tôi thích nhất đó! Mùi hành thơm phức toả ra xung quanh tôi, tôi hít hơi, móng giò mềm mại, nước canh màu hồng ngọt, đúng vậy, chiêu bài đồ ăn ở khách sạn này tôi thích lắm.

      Tôi cầm lấy đôi đũa gắp miếng móng giò cho vào miệng, hương vị ngon quá, vị cũng vô cùng đặc biệt. Ha ha, tôi xem như thực được nguyện vọng ăn thức ăn của thời cổ đại rồi. Tổng cộng có 4 món ăn tôi nhớ tên là gì, thức ăn trước mặt, chẳng bận tâm tới chuyện khác, gió cuốn lá vàng chính là cảnh để hình dung ra chúng tôi làm gọn chỉ còn tàn cuộc.

      Đợi lúc trở lại phòng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu ngọn cây, tôi ngồi bên bàn thưởng thức uống trà, hiểu vì sao chẳng thấy buồn ngủ gì cả, trong đầu cứ trống rỗng.

      giờ chúng tôi có tiền rồi, miệng ăn núi lở là cái chắc, phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được, nhưng phải làm gì mới tốt đây? vài mánh khoé kinh doanh ở thế kỷ hai mươi mốt trong đầu, nhưng nghĩ nghĩ lại cũng vừa ý tôi. tôi cũng phải là người cái gì cũng biết, nếu chẳng may bị lỗ sao đây?

      Vốn ban đầu là tôi học lập trình viên máy tính, nhưng ở đây chẳng dùng được chút nào. Nghĩ ngợi hồi lâu, ánh mắt mệt mỏi vô lực, nghĩ ra để mai nghĩ vậy! Tôi trèo lên giường, chùm chăn lên muốn nghĩ nữa. Cũng thấy lạ là vận số của tôi quá kém, xuyên qua đến cổ đại lại vào đúng màu hè nắng chói chang.

      Oh, my god! Toàn thân tôi cả lỗ chân lông cũng nở to hết cỡ rồi, đỉnh đầu bốc hơi nước nữa! Kem của tôi, kem que của tôi ơi, điều hoà của tôi ơi! Nghĩ tới băng vẫn nóng, càng ngày càng thấy nóng, cần chút cũng có mà dùng.

      Tôi lấy tay lau trán, tìm việc ở cổ đại khó quá ! đường tìm nửa ngày rồi nếu phải tiền công thấp doạ chết người công việc lại khổ cực chết lên được, chẳng có việc nào phù hợp với cầu của tôi.

      Ở cổ đại mọi người tay làm hàm nhai, có thể tránh được bao nhiêu tránh, giống như đại được phát lương như nhau, lại còn nghĩ mua cả xe, tìm phòng ở sống nữa chứ, aizz….Nếu thêm, tôi đồng ý chọn sống ở đại!

      nghĩ ngợi miên man, đụng phải người, “Ôi chao, mắt ngươi để đâu thế hả, nhìn đường sao”

      Tôi nheo mắt nhìn lại thấy tên mặt trắng trông dáng thư sinh gì đó “Nè, nè…Chân ngươi đừng có động đậy, đừng dẫm vào tranh của ta chứ, aizz.. ngươi rồi mà! Người mù à”

      Tôi á? Hai mắt của tôi mở to, bị mù sao? Trong bụng tôi tức ách nhưng thèm chấp, cãi lại “Ngươi ai mù hả! Ngươi là tên quỷ nghèo xiết xác, ngươi thấy mắt ta mở nhìn rất hay sao! Là ngươi có mắt đụng phải ta mới đúng, ngươi còn sao?”

      “Ngươi ai có mắt hả! Aizz da, bảo ngươi đừng dẫm vào tranh của ta mà, ngươi xem đều bẩn hết rồi này, sao mà bán được đây!”

      ta nhặt bức tranh có dấu chân dẫm lên, ra sức thổi phù phù cho tro bụi bay , tôi nhìn lướt qua tranh , vẽ thế mà cũng bán được sao? Vẻ mặt tôi nghi ngờ “Nè, tranh của ngươi thế này mà cũng gọi là vẽ sao?”

      thực giật mình ngẩng đầu nhìn tôi, tức giận trả lời “Người vừa cái gì, ngươi có biết ta là ai hả? Ta chính là hoạ sỹ nổi tiếng ở kinh đô này đấy, ngươi con nhóc xấu xí chưa đủ lông cánh biết cái gì, ..”

      Gì cơ? Tôi chẳng hiểu gì cả? Tôi giận đến mức cả mồ hôi cũng toát ra được nữa, tiến gần sát “Ngươi ta ngu hả? Có muốn ta vẽ cho ngươi xem , ta vẽ bừa còn đẹp gấp trăm lần ngươi ấy chứ, hừ!”

      Vẻ mặt tin “Ngươi ư? Ta xem ngươi đến cả bút còn chưa cầm qua, còn dám vẽ tranh, muốn đọ với ta hả. Ta khuyên ngươi, bỏ cuộc

      Gì cơ? Toàn thân tôi run lên, ha ha, biết đứng trước mặt đây chính là cao thủ vẽ tranh sao!

      Tôi tức có chỗ xả, nhấc chân lên “ cẩn thận” lui bước “Ai da, ngượng quá, dẫm nữa rồi, dẫm phải rồi”

      đầu thư sinh kia bay vèo, vội vàng chạy lại “ bảo ngươi phải cẩn thận chút rồi mà, ngươi cố tình có phải ? Bỏ chân ra ngay, có bản lĩnh tự mình vẽ ! đúng là con nhóc xấu xí hiểu gì cả”

      vừa vừa nhặt những bức tranh đất lên, tôi giận tái mặt “Được lắm, chúng ta liền đọ thử xem, ta nhất định cho ngươi thua thê thảm”

      Tôi ngoan cường, mồm thở phì phì lên trước, được mấy chục bước, khoé miệng của tôi cong dần lên cười, sao tôi lại nghĩ ra cái gì chứ!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Hội hoạ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Trở lại khách sạn trời chạng vạng tối, Tiểu Thuý, Tiểu Lan nhìn thấy trong lòng tôi ôm thứ gì đó mở to hai mắt nhìn “Tỷ tỷ, ngươi mua nhiều giấy bút vẽ làm gì đấy?”

      “Vẽ nha!” Tôi lập tức vào phòng mình, các nàng theo sau, tôi lấy ra bút vẽ, giấy vẽ, hộp mực, nghiên mực, còn có chút đồ dùng này nọ nữa, thứ linh tinh này cũng ít! Ít nhiều cũng được tên thư sinh kia nhắc nhở, làm cu li là cách kiếm tiền rẻ mạt nhất, nghĩ lại có trí nhớ tốt quá!

      đại, hoạ sỹ, tác giả, giới nghệ thuật, tác phẩm của họ so với người bình thường vất vả khổ cực khác hơn hẳn là vì sao đây? Nguyên nhân vô cùng đơn giản, sáng tạo, phát huy trí sáng tạo của nhân loại để tạo ra cái gì đó cực kỳ có giá trị.

      Từ tôi rất kết hội hoạ rồi, hội hoạ có thể là thú vui bậc nhất trong cuộc đời của tôi, năng khiếu trời cho làm tôi từng hợp tác với bạn bè mở nhà triển lãm tranh đấy nhé, hợp tác rất ăn ý.

      Chỉ là bước đại nhanh quá, máy tính mới là công cụ chủ yếu thị trường. Tôi thể bỏ hứng thú với hội hoạ được, nhưng vừa rồi bị tên thư sinh kia khiêu khích, linh cảm chợt đến, có nguồn sẵn có như thế sao tận dụng chứ?

      Trong đầu tôi chứa ít các bức tranh nổi tiếng nhé! Vừa nhìn thấy tên thư sinh kia vẽ, nét bút cứng ngắc, thô ráp, ngốc nghếch, chẳng hề có tý sáng tạo nào mà , các đường nét cũng chẳng đẹp hơn chút nào, gây cho tôi chẳng có chút cảm giác gì, vẽ mà chẳng có linh hồn, thế mà là hoạ sỹ nổi tiếng ở chốn kinh đô cơ đấy, thế tôi còn là sư phụ của nữa ấy chứ!

      Ha ha! Tôi quả thực ở thời đại này có thế mạnh rồi, rất mạnh nhé.

      “Tỷ tỷ, ngươi thực muốn vẽ sao? Vì sao vậy?”

      “Đương nhiên là rồi, ta muốn dựa vào vẽ tranh để kiếm tiền đó!”

      Mặc kệ các nàng có biểu kinh sợ kiểu gì, tôi dọn xong hết tất cả, mở giấy ra, bắt đầu mài mực, tôi cảm giác toàn thân tràn ngập kích tình với hội hoạ, linh cảm tràn ra nhập sâu trong đầu, tôi tính thế này, mấy ngày liền đóng cửa vẽ tranh, đợi khi nào hoàn thành xong lên phố bán.

      “Được rồi, Tiểu Thuý Tiểu Lan, mấy ngày này các ngươi giúp ta mang đồ ăn vào, ta muốn yên tĩnh vẽ tranh, giữa chừng đừng có quấy rầy ta, biết chưa?”

      Xem thái độ của các nàng đứng bên hiểu có nghe được , nhưng giờ tôi muốn giải thích nhiều với các nàng làm gì, sau này các nàng tự nhiên biết tôi làm gì thôi.

      Xem các nàng đứng sững sờ bên, tôi đứng lên đẩy đẩy các nàng ra cửa, khoá lại, ngồi vào bàn mím môi cười khẽ, đúng là nhiều sắc thái tốt hơn, màu sắc cổ đại hơi ít, ánh sáng màu cũng quá đơn điệu, lấy màu đen làm chủ, tôi mở cái gói , bên trong là đủ loại màu son bột nước, là màu vẽ chủ yếu của tôi đó. Cầm bút, bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp lên trong đầu, mây trắng, hoa đỏ, cảnh rừng hùng vĩ, chiếu sáng xa xa, vầng trăng lên, ánh sáng soi tỏ như gương, mặt mày như ngọc, mặc lụa trắng như bay, người con tuyệt đẹp mỹ miều từ nào tả xiết, môi đỏ như đào quần áo bay bay, tay áo thướt tha giơ lên, chân mang giày thêu, xoay múa dưới trăng, lụa mỏng nhàng, yểu điệu giai nhân nghê thường múa rồi múa, cỏ cây lay động, ngoái đầu nhìn cười, toàn bộ nét phong tình ở đuôi lông mày. Trọng tâm của bức hoạ này chính là người đẹp ngoái đầu nhìn lại cười kiểu này, bên cạnh lụa mỏng bay lượn, sợi tóc đen tuyền lướt qua môi, nụ cười tuyệt mỹ lên khoé môi, có phen nhu tình, diễm lệ, thanh thoát. Hạ xuống nét bút cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên nhìn trăng rằm, nhàng ngâm: “Từ xưa đa tình nên hận, mộng đẹp tồn tại khi tỉnh, hằng nga ứng hối trộm linh dược, trời nước màu hàng đêm tâm”

      Tôi nhìn trong tranh mà bừng tỉnh say múa như tiên giới kia, quên chính mình, quên thiếu nữ phiêu dật, lúc này chỉ có hằng nga là vui vẻ nhất, tên bức hoạ này được gọi là Hằng Nga Bôn Nguyệt. Nhìn bức hoạ miêu tả thành công thiếu nữ, tôi mím môi mỉm cười, đặt nó lên giá vẽ, mình lùi ra sau ngắm lúc, trở lại gần bàn, mở tiếp tờ giấy khác ra, nghiên cứu lúc, bắt đầu hạ bút.

      Làm hoạ sỹ cũng khá đơn giản, chủ yếu là miêu tả được ý tưởng sâu xa, ngắn gọn, kiểu cổ. Ánh nến bàn lay động, tư tưởng của tôi cứ lướt như bay. Dưới ngòi bút dần dần ra , bức tranh này lấy màu sắc làm chủ đạo, tranh sơn thủy có chút đơn điệu, chủ yếu coi trọng nét thanh nét đậm, mỗi nét bút đều thể được cái thần, bức tranh này tôi từng vẽ qua, nên miêu tả cũng đơn giản nhiều lắm, số chỗ cần chú tâm lắm, đặt bút xuống là có thể vẽ được ngay, chỉ cần phối hợp màu sắc cho hài hòa. Trong bức tranh chính miêu tả cảnh mây bay, gió thổi, nước chảy, gốc cây cổ thụ, tiểu đồng đứng, vị trí giả kiễng chân nhìn ra xa, toàn bộ hình ảnh tựa như cảnh tiên gió thổi mát rượi, ý tứ hàm súc sâu xa bay bay nhàng.

      Dừng bút lại, cầm lấy bức tranh này, lặng lẽ thưởng thức, hình ảnh bên trong xen lẫn vẻ tráng lệ, vừa bình thản vừa sâu sắc, tôi rất vừa lòng gật gật đầu. Ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng chiếu rọi bầu trời, sang nửa đêm, tâm tình xúc động hoà quyện nhau, lúc này mi mắt có chút nặng trĩu, xem ra để ngày mai vẽ tranh tiếp rồi, đêm nay cứ vậy ! Tôi treo hai bức tranh lên, thu dọn bàn gọn gàng, thổi tắt nến rồi lên giường nằm.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19: Văn võ Trạng Nguyên
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Có thể tối qua vẽ tranh quá muộn nên đầu óc có chút choáng váng, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc”, “Tỷ tỷ, người dậy chưa? Muội mang đến cho người chút điểm tâm nè”

      rửa sạch mặt mũi chân tay, tôi ngồi ăn nhấm nháp điểm tâm bàn, ánh mắt Tiểu Lan đột nhiên sáng ngời “Tỷ tỷ, đây là tỷ vẽ sao? Đẹp quá ha! này thực khá đẹp ha!” nàng cầm bức tranh Hằng Nga Bôn Nguyệt lên nhìn thích thú rời.

      phải ta vẽ còn ai vào đây nữa?” Tôi vừa ăn, vừa nhìn biểu thưởng thức thú vị của nàng, nha đầu Tiểu Lan này cứ quang quác cái mồm vậy hỏi.

      Trong lòng tôi có chút tiếc nuối, bức tranh này của tôi duy nhất hoàn mỹ chính là đề chữ. Xem ra tôi phải tự tìm người để đề chữ rồi.

      Tôi ở trong phòng ước chừng năm ngày, năm ngày này Tiểu Thuý Tiểu Lan trừ chuyện đưa cơm nước ra, cũng quấy rầy, nên tranh của tôi cũng mau hoàn thành. Tôi vẽ được mười lăm bức, phần lớn đều là tranh con người, hơn nữa toàn bộ đều là vẽ phụ nữ, đây cũng là đặc điểm chủ đạo của tôi, tôi chỉ vẽ phụ nữ, bởi vì phụ nữ là người lúc nào cũng có vẻ mềm mại, quyến rũ rất thích hợp để vẽ tranh. Lúc nhíu mày nhăn mặt, lúc động lúc tĩnh, mặt mày lúc đó đúng là rất có phong thái.

      Trừ mỹ nữ ra cũng có ít tranh sơn thuỷ, vách đá, mỏm đá, thác nước, cây tùng, biển trời linh tinh gì đó. Thực ra ở đại tôi đối với vẽ nước non cũng chỉ thường thường để tâm nhiều cho lắm, tôi đặc biết thích cái kiểu bình thường đơn giản nhưng lại tràn đầy ý vị sâu xa, tinh diệu.

      Sáng sớm, tôi thu dọn xong toàn bộ các bức tranh, hôm nay tôi lấy tranh làm nguồn sống cho ngày đầu tiên, ra cũng thực kích động cũng có hồi hộp, Tiểu Thuý Tiểu Lan cũng xem qua tranh của tôi rất thích thú, biết ý nghĩ của những người khác thế nào?

      Kinh đô Cổ Trấn là thuộc vùng sông nước, văn nhân mặc khác tất nhiên thiếu, vì mưu sinh họ trao dổi, thành lập nên nơi để những người có tâm hồn thơ ca gặp nhau, được gọi là “Viện Mực”.

      Trong đó độc quyền là về thơ, ca, nhạc, hoạ 4 loại, được thiết kế thành viện thơ, viện ca, viện nhạc và viện hoạ. Ở đó nổi tiếng khắp giang nam Bắc, kiếm được nhiều lợi nhuận. Vì vậy tôi quyết định mang tranh của tôi tới chỗ đó bán, có lẽ được giá cao chút.

      Ăn chút điểm tâm xong, tôi và Tiểu Thuý Tiểu Lan địu tranh ra cửa, khách sạn cách phường hoạ xa chút. Chúng tôi tới ngã tư, có vài ngày ra cửa mà đường dường như náo nhiệt hơn chút, tâm tình của tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.

      Bất ngờ đám đông ngã tư xôn xao hẳn lên, mọi người ở các gia đình toả ra, cùng nhìn về hướng hình như là chờ đợi gì đó. Tôi nổi lên tia nghi hoặc hỏi Tiểu Thuý “Mọi người nhìn gì vậy hả?”

      “Tỷ tỷ à, tỷ đóng cửa vài ngày như vậy đương nhiên là biết rồi, huyện chúng ta xuất tân khoa TRạng nguyên nhé! Hôm này là ngày vinh quy bái tổ, mọi người ai cũng chờ mong được nhìn thấy nha!”

      Tiểu Thuý rất hưng phấn, ngẩng đầu nhìn ra phía trước, tôi cũng trừng mắt nhìn, văn võ Trạng Nguyên sao? Vinh quy bái tổ à?

      “Vinh quy bái tổ là ý gì hả?” Tôi lại hiểu, sao tôi chưa bao giờ được nghe tới chuyện vinh quang như thế này chứ!

      Tiểu Lan đứng cạnh giải thích “Là vinh quy bái tổ chứ đâu! Chính là tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa vòng quanh toàn bộ thị trấn vòng, nhận toàn bộ lời chúc mừng và hoan nghênh, lại còn phải hành lễ nữa đó!”

      Lúc này ở đằng trước ồn ào hồi lớn hơn, vài tiếng phát truyền tới, con tuấn mã cao lớn từ trong đám đông đến, ngồi nó là người đàn ông tuấn tú, đầu đội mũ, thân mặc quần áo màu đỏ, cười quyến rũ mê người, vẫy vẫy tay về phía đám đông, lập tức thu hút hàng ngàn ánh mắt ái mộ của các trẻ, cứ nhìn chằm chằm vào mắt , miệng há to chảy nước rãi thèm thuồng, đầu óc choáng váng.

      Nhưng cũng biết đây là lỗi của , cứ nhìn về trước mà mỉm cười, tôi đứng trong đám đông trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chăm chú vào . Người này quả là có tướng quý nhân, mắt sáng tinh tường, mày lưỡi mác, mũi cao ráo, đặc biệt người toát ra khí chất tao nhã, làm cho thoạt nhìn toàn thân hiên ngang cao quý, rộng lượng bất phàm.

      “Haizz….Tránh ra tránh ra nào….tránh ra nào…đông thế này sao có thể nổi chứ…tránh ra nào”

      Lúc ngang qua trước mắt tôi, tôi bị người ép chặt hai bên, khổ sở đứng, số thiếu nữ chen chân lên trước, tôi giờ mới biết con cổ đại truy người ra sao, khí thế mạnh mẽ thua gì đại cả. Nhưng tại người người áp sát, người người chen chúc, tôi phải đứng chỗ nào mới chiếm mất vị trí của người ta chứ?

      Lúc tôi lo lắng bỗng chân bị ai đó dẫm mạnh nhát, đau tới mức tôi bỗng hét chói tai “Đừng có dẫm vào tôi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :