1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10: Đối chứng công đường (2)
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Lúc này nghe thấy Lý đề đốc vỗ mạnh tấm mộc bài, lớn tiếng : “Đem ba tên tội phạm áp giải vào tù, đợi ngày mai tái thẩm, bãi đường”

      Tôi còn chưa kịp phản ứng bị hai tên quan sai tóm chặt lấy hai tay, sau đó Triệu Vận Chi đứng dậy, phủi phủi bụi quần áo, nhìn về phía tôi cười đắc ý, tôi liếc xéo bà ta, giọng mỉa mai “ phụ này, bà có kết quả tốt đâu” Nghe tôi mắng bà ta là phụ, mặt bà ta đột nhiên méo mó, cắn chặt môi, thái độ giận dữ tới mức như trò khôi hài vậy. Tôi bị áp giải đến nhà tù, chỉ khác là có thêm hai người nữa, Tiểu Thuý và Tiểu Lan mặt mày ủ dột, vẻ cầu xin ngồi góc, lòng tôi cũng chán chường hẳn , tôi làm người luôn theo tôn chỉ, nếu người phạm tôi, tôi tất phạm người, kể cả dây dưa tới chết tôi cũng nhất quyết chịu cúi đầu. Thái độ của Triệu VẬn Chi hôm nay cũng giống như suy nghĩ của tôi, quả thực là vô pháp vô thiên, coi thường tôi quá đáng, nhưng xem tình hình hôm nay Lý đề đốc này có vẻ hơi chút e ngại với vị quan khâm sai kia, điều này có lợi với tôi, ít nhất lão ta cũng dám dính vào, dám ngầm động tay chân với tôi. Lúc ba người chúng tôi ngồi lặng lẽ trầm mặc, tôi nhắm mắt lại, nghe thấy có tiếng người mở cửa, tôi mở to mắt nhìn, thấy viên cai ngục vào “Diệp Vũ, khâm sai đại nhân có việc muốn gặp ngươi” Tôi ư? Tôi mở to hai mắt, này nửa đêm mời tôi làm cái gì nhỉ? Thế cũng tốt! Tôi có vấn đề chính muốn hỏi kìa!

      Tôi nhìn lướt qua hai nàng ngủ, theo cai ngục ra cửa. Chúng tôi rẽ trái, rẽ phải vòng vèo, rồi đến gian phòng phía trước có ánh đèn ảm đạm hắt ra, bóng người đứng bên cửa sổ, đến gần mới nhìn là vị khâm sai đại nhân kia, lúc này bỏ quần áo quan ra, chỉ mặc bộ quần áo xanh đen, tóc dài được buộc túm lại bằng sợi dây cắm trâm cài tóc bằng ngọc sau đầu, tôi giật mình, ngoài uy nghiêm của ra, còn có loại tuấn sâu sắc, khí thế cao quý thoát tục, nhìn thấy tôi, mặt hơi giật giật, rồi bình thản như trước. Tôi đứng bên , cũng bái lễ, hỏi giận dữ: “Xin hỏi đại nhân, có phải ngài định ép tôi vào chỗ chết ” “Xin chỉ giáo cho?” xoay người, nét mặt lên vẻ thú vị. “Chả nhẽ là đúng sao? giờ Triệu VẬn Chi đều có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, còn tôi chút chứng cớ cũng , nếu ngaì gây rối, có lẽ…
      Đúng là tâm tình phiền chết lên được, cho dù vị khâm sai này hỏi lấy chứng cớ của Triệu VẬn Chi bà ta sớm muộn gì cũng lấy ra thôi, cơ bản điều này liên quan gì đến cả, nhưng mà….Lòng tôi lại nuốt nổi cục tức này. “Có lẽ thế nào?’ bắt được lời của tôi, trong mắt ánh lên nét cười xảo quyệt, chắc là định bôi xấu mặt tôi đây mà. “ thế nào hết, biết đại nhân nửa đêm mời tôi đến có chuyện gì muốn hỏi vậy?’ Tôi chuyển đề tài nhanh như gió, cũng muốn dây dưa gì với nữa. “Đêm nay ta muốn ngươi cùng ta đến chỗ” dời mắt chỗ khác. “ đâu vậy? ” Tôi ngẩng đầu lên nhìn . “ tới trước mộ lão gia nhà ngươi” “Ôi…” Tôi nhịn được kêu lên sợ hãi, đến trước mộ lão gia sao? Vì sao chứ? định làm gì?

      Tôi cố bình tĩnh lại “Chả nhẽ đại nhân phát ra gì rồi?”

      khôi phục lại vẻ mặt thận trọng như cũ, nhíu nhíu mày hỏi “Lúc lão gia nhà các ngươi chết có giãy dụa hay kêu la gì ?”

      Nghe thế tôi mới nhớ lại, lúc ấy phu nhân giết lão gia, hình như lão gia chết rồi vậy, chả lẽ lão gia phải bị ám sát mà chết chứ? Tôi linh cảm mà rùng mình cái, nhớ tới ánh mắt chết của lão gia, chết nhắm mắt, vẻ mặt tôi kinh sợ lắc đầu “ có”

      Tôi lập tức lâm vào trầm tư, tiếp “ kiện vụ án rất khó phân biệt, điểm đáng ngờ rất nhiều, đường đường người đàn ông khoẻ mạnh như thế sao lại bị giết chết dễ dàng thế chứ? Nếu lúc ấy lão gia hét to hoặc giãy dụa có lẽ chết, khả năng duy nhất chính là lão gia bị phu nhân giết chết trước, lúc đó chết rồi, có thể là bị độc chết. “

      Tôi to gian hoảng sợ phán đoán, ngẩng đầu nhìn . xoay người lại, đáy mắt nổi lên ý cười “Ngươi thông minh hơn so với trong tưởng tượng của ta rất nhiều, tệ, chúng ta chuẩn bị khám nghiệm thi thể của ông ta tra ra chân tướng” Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng “Bẩm đại nhân, quan khám nghiệm tử thi đến ạ”

      Quan khám nghiệm tử thi sao? Lòng tôi chấn động chút, nửa đêm động quan tài sao? Chuyện này phải bất kính với người chết sao? Lão gia chôn cất được mười ngày rồi, chuyện này phải quá khủng bố ? Trời ơi, tôi đối với kiện kỳ quái này cũng quá sức tưởng tượng rồi, thực ra có đôi lúc sức tưởng tượng phong phú cũng là chuyện đáng buồn, đáy lòng tôi sợ hãi thôi.

      “Được, chuẩn bị xuất phát” liếc nhìn tôi cái, rồi hạ lệnh.

      “Đợi…đợi chút, tôi có cần phải đến trường ?” Vẻ mặt tôi kinh hoàng nhìn , thấy vẻ sợ hãi của tôi, cười khẽ “Có ta ở đây, người đừng sợ, chúng ta xuất phát

      Chết tiệt, sao cứ phải là tôi chứ, tôi có rất nhiều lý do để cự tuyệt , làm như thế phải là vì cứu tôi đấy sao? Tôi có thể lùi bước được nữa sao? Tôi hít hơi sâu, theo họ ra ngoài cửa. Ngoài cửa chuẩn bị sẵn mấy con ngựa, lão gia được an táng tại ngọn núi cách kinh thành mười dặm, cưỡi ngựa là phương tiện lại tốt nhất. Tôi nhìn con ngựa thở phì phì trước mặt, nuốt nuốt nước bọt “Sao ngươi thế nào vẫn lên ngựa hả?”

      Vị khâm sai đứng bên hỏi, tôi hít hơi dài, lúng túng “Tôi biết cưỡi ngựa”

      dừng chút chăm chú nhìn tôi, “Lên ngựa của ta, ta đưa ngươi ” Tôi bỗng chốc mặt đỏ, chả nhẽ chưa từng nghe qua câu “nam nữ thụ thụ bất thân” sao? Tôi lại lúng túng đứng im, coi như nhìn thấy biểu đó của tôi thúc giục. “Nhanh lên ngựa nào, thời gian còn sớm nữa”

      Tôi nhìn cái, được thôi! Xem như vì đẹp trai, tôi chịu hy sinh tý chút vậy!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Hung thủ giết người (1)
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      “Đưa tay cho ta”
      Tôi ngoan ngoãn vươn tay ra, bàn tay to nhanh chóng nắm lấy kéo nhanh tôi lên ngựa, con ngựa bị kinh sợ giật mình, hí lên tiếng, hai vó trước giơ cao lên, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy eo , mặt áp sát vào lưng , luồng nhiệt của đàn ông truyền tới, tôi thầm mắng mình tiếng, thân thể cũng tiếp xúc thân mật của tôi mà có phản ứng gì.

      Để tôi ôm bừa, giục ngựa tới. Đây là cục diện khốn quẫn nhất của tôi, ôm cũng phải mà ôm cũng phải, cưỡi ngựa cũng giống như ngồi xe máy, cả chỗ nắm cũng có, cứ bồng bềnh, nếu ngồi cẩn thận chỉ có ngã ngựa mà thôi.

      Dọc đường , lòng tôi đấu tranh kịch liệt, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy . “Ngài tên gì vậy?” Tôi ngồi sau lưng hỏi , thấy rất hiếu kỳ với

      “Long Kỳ” đáp ngắn gọn. Long Kỳ sao? Tôi nghiền ngẫm tên , cũng dễ nghe nha! Cũng khá xứng với người, tuổi còn trẻ vậy mà có năng lực như thế, nếu ở địa vị cao cũng phù hợp là nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy.

      Ông trời hình như cũng biết chuyện chúng tôi làm lần này giống nhau, nên dọc đường , làm mây che trăng, chỉ có tiếng gió rít gào, thỉnh thoảng có tiếng gì đó từ bốn phái truyền tới, như hồn quỷ vậy than khóc, như tiếng ai oán của người chết, thanh thê lương tột cùng, xa xa màu đen tuyền, thỉnh thoảng có ánh lân tinh lấp loé, nhìn vô cùng tà, như ánh mắt của quỷ vậy, cứ nhìn chằm chằm vào từng cử động của ngươi vậy, lòng tôi rùng mình lạnh lẽo, xem ra vùng này người chết ít! Người bị chết nên để sống yên ổn, mở quan tài coi như bất kính, tôi còn cho rằng làm vậy là có đạo đức, nhưng toàn bộ là vì ai đây? Còn phải vì cứu tôi sao? Aizz…Tôi than thở trong lòng, nhắm mắt lại.

      “Đại nhân, đằng trước là ngôi mộ của Triệu Chí ạ”

      tuỳ tùng chỉ về phía trước kêu lên. Tôi theo bên cạnh Long Kỳ tới, cách đó xa có chút tiền giấy, lộ ra mấy ngôi mộ, có đống đất cao cao dựng bài vị đằng trước, toàn bộ ngôi mộ lạnh tanh, dưới ánh trăng tàn càng thêm quỷ dị.

      Long Kỳ nhảy xuống ngựa, đưa tay ra ôm lấy tôi, tôi lắc đầu, tự mình nhảy xuống ngựa, thị vệ đằng trước bắt tay vào đào đất, nhìn từng đám đất bị đào lên, tâm lý của tôi vô cùng thương cảm, thế hệ quan thanh liêm cứ thế là xong, thực đáng thương quá, bỗng cảm giác hai má có luồng chất lỏng nong nóng trào ra, tôi chớp chớp mắt, cây cối xa xa mờ ảo, tựa như thương xót cùng tôi vậy.

      Bỗng vai tôi có bàn tay, tôi quay đầu, vẻ mặt Long Kỳ thân thiết nhìn tôi, tôi lấy tay lau nước mắt, gục đầu xuống, đau buồn mình.

      “Bẩm đại nhân, thấy quan tài”

      Có người kêu lên. “Mở ra” Long Kỳ hạ lệnh, tôi ngước mắt nhìn vào thấy cỗ quan tài đen như mực nằm trong đất, giống như cỗ thi thể, tản ra mùi rợn tóc gáy, cảm giác lành lạnh cứ lan dần từ chân tôi lên.

      Bốn người bên đó bắt đầu mở quan tài, mùi thịt hôi thối xông lên ngập tràn khắp nơi, tôi lấy tay che nhanh miệng, bịt chặt mũi lại, cảm giác buồn nôn, cũng dám lên tiếng. Long Kỳ trở lại bên cạnh tôi, kéo tôi nhích xa ra chút. Nhóm người bên đó bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi.

      Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Long Kỳ bên cạnh biết suy nghĩ gì! Dưới ánh trăng đường nét của bỗng trở nên sắc nét hơn, thái độ bình tĩnh, lạnh băng, tôi trừng mắt nhìn, là tôi bị hoa mắt sao? Vì sao trong mắt lên nét vô tình vậy? Thời gia cứ chậm rãi trôi, đêm cũng dần tàn, tôi cảm thấy người rét run, nhìn ngôi mộ xa xa được xây lại lần nữa, bùn đất mới như cũ, dường như hề có chút dấu vết gì của việc động qua.

      “Bẩm đại nhân, tra ra, người chết trước khi chết bị uống qua độc dược, ngực bị hung khí đâm, hung thủ vô cùng tàn độc thực làm cho người ta thấy thất vọng vô cùng” Khám nghiệm tử thi là vị nhiều tuổi, ánh lên trong mắt lão tia tiếc hận đối với người chết.

      “Sa Mộc, con dao kia điều tra ra chưa?”

      Long Kỳ chuyển hướng sang người đàn ông tuấn tú mặc quần áo đen.

      “Bẩm đại nhân, điều tra ra, con dao kia là xuất từ nhà đao Tường Thiên, kẻ tạo ra dao giả thừa nhận, mua dao là nha hoàn Tiểu Diễm của Triệu phu nhân”

      “Được rồi” Long Kỳ vừa lòng gật đầu, tôi đứng cạnh nghe mà kinh ngạc hiểu, mở to hai mắt, ra lừa Triệu Vận Chi đưa ra con dao này là có mục đích, xem ra là tôi hiểu lầm rồi. Tôi ảo não hẳn, thực là lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử ha. Long Kỳ quay đầu nhìn về phía tôi.

      “Vụ án này vạch trần, ngày mai thẩm vấn trả lại tự do cho ngươi” Ánh mắt của tôi bỗng chốc sáng ngời, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa khốn quẫn, hưng phấn là vì tự do đến, khốn quẫn là vì vừa rồi tôi có thái độ quá thất lễ với , tôi ngượng ngùng cười cười ” Đại nhân, đêm nay tiểu nữ tử hiểu được tội, biết tôi quá nóng vội, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân, xin đừng trách tôi nhé” Long Kỳ đương nhiên biết tôi chuyện gì, nhàng cười, xoay người đối với đoàn người “Quay về”

      Tôi vẫn ngồi cùng con ngựa, ngồi sau lưng , khoảng cách thân mình tiếp xúc với lưng làm cho tôi trong mỗi ngóc ngách có chút mềm mại hẳn, tôi bỗng đỏ mặt lên, tôi nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi vẫn còn là chưa rửa sạch tội danh, sao lại động lòng với chứ? Nhưng trong lòng hiểu tình hình tại, tôi thực khó mà nghĩ đến ý nghĩ kia, tôi ôm chặt lấy , áp mặt vào lưng , an tâm nhắm mắt lại. Mơ màng, có người chạm vào mặt tôi, tôi khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt làm tôi hoảng sợ bị sốc “Ôi” làm gì vậy? Tôi thế mà lại tự dưng ngủ lưng chứ! Tôi ngượng ngùng lúng túng “Thực xin lỗi”

      “Xuống dưới ! Trở về nghỉ ngơi trận, chắc khoảng vài giờ nữa trời sáng rồi”

      khẽ cười tiếng, nhảy xuống ngựa trước, tôi nhảy theo sau, tôi thấy rất tình cảnh giờ của mình, vị quan sai đứng chờ ở đó tự bao giờ. Dọc theo đường , trăng tàn, ánh sáng ảm đạm hẳn, nhưng lòng tôi lại sôi trào mãnh liệt. Chỉ vài giờ nữa thôi, tôi được tự do, tôi có thể quang minh chính đại nghênh ngang khắp mọi nơi.

      Nghĩ đến đây chân tới phòng giam ẩm ướt, Tiểu Thuý và Tiểu Lan vẫn ngủ yên giấc, chau mày, mặt đọng nước mắt, trong mộng chắc chắn là mơ đến cái gì đáng sợ rồi! Con bé ngốc này, ngày mai chúng tôi được tự do rồi, lòng tôi thầm , đánh thức các nàng nữa, ngồi xuống góc tường, nhìn ánh nến nhảy nhót, thoáng lên hình ảnh trước mắt, ra gọi là Long Kỳ!

      Lần đầu tiên gần gũi với đàn ông như thế, người thoang thoảng mùi hương dễ chịu, tựa như mùi vị ánh mặt trời chiếu vào đám lá cây vậy (mùi sạch thơm mát), nếu thích người cần phải có lý do, tôi nghĩ là lòng tôi tự mình đa tình, chẳng trách mọi người thường thích người cần lý do gì, chả nhẽ tôi thích sao?

      Vài giờ còn lại mà thực quá lâu, nhìn cửa sổ trong phòng giam sáng lên, tôi lại ngửi thấy hương vị tự do, ra mong muốn chuyện lại đẹp đến vậy. Tiểu Thuý và Tiểu Lan lúc này tỉnh, nhìn thấy tôi cười, khó hiểu hỏi “Tỷ tỷ, ngươi cười gì vậy?” Vẻ mặt tôi nhàng “Chúng ta tự do rồi”

      “Tự do ư?” Hai người kinh ngạc với những lời tôi , vội vàng tiến gần, chắc nàng tưởng tôi bị bệnh ảo tưởng, rồi lại gục hẳn đầu xuống “Tỷ tỷ à, ngươi gạt chúng tôi sao? Thực ra chúng tôi đều vô dụng lắm, chúng tôi mệnh khổ mà” Con bé ngốc kia, căn bản là muốn đổ tội cho người khác thôi, có liên quan gì đến mạng đâu, cũng hiểu hai nàng này ôm tâm tính gì để sống chứ, con người khi còn sống chính là liều mạng, sao lại có thể tự mình khinh mình như thế? Tôi nhịn được buột miệng

      “Các ngươi nghe cho ta, hôm nay chúng ta chắc chắn thắng rồi, sau này ta bao giờ cho phép người khác khinh thường chúng ta nữa” Tôi đem hết mọi chuyện đêm nay kể cho các nàng nghe, ánh mắt cứ mở to hết cỡ, mặt cười tươi “Thực vậy ư? Tỷ tỷ, chúng ta phải chết sao? Chúng ta có chứng cớ chứ? Cảm ơn ông trời cứu chúng ta, cảm ơn người”

      Hai người kia cứ hướng cửa sổ vái lạy liên hồi, tôi ở bên cười trách mắng “Các ngươi cần cảm tạ ông trời, các ngươi hẳn là nên cảm ơn vị khâm sai đại nhân kia mới được, là cứu chúng ta”

      Có lẽ tôi ở thời địa này tôi luyện được tính tình lãnh đạm, tôi với thiên ý thất vọng thực , thiên ý chó má gì chứ, ông trời nhìn chúng tôi chịu khổ phải là mắt nhắm mắt mở sao? Tôi chỉ tin tưởng chính mình thôi.

      “Tỷ tỷ, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

      “Còn làm sao nữa! Đợi chứ! Lát nữa thôi quan khâm sai ra hết chân tướng, đến lúc đó…” Hừ hừ! Trong đầu tôi tưởng tượng ra cảnh mặt mũi Triệu Vận Chi méo mó trông xấu xí vô cùng, nếu phải để cho quan phủ xử lý, tôi cũng muốn nếm thử cái cảm giác bà ta là thịt bò, còn tôi là dao thớt xem thế nào! Ha ha! Chắc chắn là rất hưởng thụ rồi!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Hung thủ giết người (2)
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Tiếng mở cửa tù vang lên làm ba chúng tôi để ý người cai ngục, nhìn chúng tôi cái, ác ôn “Ra

      Trong lòng tôi ngửi thấy vị chán ghét, hung hăng trừng mắt nhìn cái, có lẽ lúc thời điểm mấu chốt đến, ba chúng tôi đều được mở còng sắt, tuy bị khoá lại nhưng cũng ngăn được niềm cao hứng của chúng tôi. Triệu Vận Chi quỳ trước công đường với nha hoàn của bà ta là Tiểu Diễm, nhìn đến ba chúng tồi tiến vào, mặt léo lên nét cười đắc ý, giống như nắm chắc chiến thắng trong tay vậy. Tôi bĩnh thản trở lại thái độ của người chắc chắn chết rồi, quỳ gối xuống bên kia, có chút kỳ lạ! Sao thấy Long Kỳ ngồi nhỉ? Tôi ngước mắt nhìn khắp nơi, thực là kỳ lạ nha, hay là tối qua mệt quá đến được rồi!

      Đúng lúc này, tiếng “bụp” vang lên, vị Lý đề đốc kia đạp tấm bài gỗ xuống bàn “Thăng đường” quan sai hai bên hô to “Uy vũ”

      “Điêu dân to gan, ngươi còn gì để nữa , nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, xem người còn chống chế thế nào nữa”

      Tôi nghe những lời này sao kiểu gì cũng thấy đúng, chả lẽ Long Kỳ đem mọi chi tiết chân tướng cho lão ta sao?

      “Bẩm đại nhân, xin hỏi vì sao hôm nay thấy khâm sai đại nhân đến tái thẩm vậy?”

      Lý đề đốc cau mày lại, hình như có chút đắc ý “Long đại nhân hôm nay sớm hồi kinh rồi, vụ án giết người này từ giờ giao cho bản đại nhân thẩm vấn”

      Gì vậy? Não tôi nổ “bùng” cái choáng váng, Long Kỳ lúc nào còn ở đây rồi? Sáng nay vẫn còn ở đây mà! Rốt cục là vì sao lại thế chứ?

      “Vậy đề đốc đại nhân, Long đại nhân có với ngài cái gì ạ?”

      “Dân nữ to gan, là ngươi thẩm vấn bản quan hay là bản quan thẩm vấn ngươi hả?”

      Lý đề đốc vỗ mạnh tấm bài gỗ, trừng mắt tức giận với tôi. “Đương nhiên là địa nhân thẩm vấn tiểu nhân rồi ạ. chỉ là khâm sai đại nhân tìm ra chứng cớ, chả nhẽ ông ấy chưa với ngài sao ạ?”

      Long tôi đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát, cảm thấy có chỗ nào đúng lắm.

      “To gan, Long đại nhân có chuyện quan trọng trước mới rời bản huyện , toàn bộ vụ án này là giao hết cho bản đại nhân ta thẩm vấn, chân tướng thế nào tý biết, ngươi vội gì chứ!”

      Thần thái cảu lão ta, giọng điệu của lão ta làm cho lòng tôi bất an đứng ngồi yên, chỉ nghe thấy tiếng tấm bài gỗ vang lên, rồi tiếng Lý đề đốc bức người xuyên thủng lỗ tai. “Điêu dân to gan, khai thực , ngươi hãm hại người đứng đầu bản huyện lão gia có mục đích gì? Mưu mô cái gì?”

      “Đại nhân? Ta…” “Ngươi giết chết người đứng đầu huyện, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nữa ?”

      “Đại nhân, chân tướng phải tra ràng rồi sao? Long đại nhân với ngài sao?”

      “Chân tướng hả? ha ha…Sáng nay Long đại nhân can thiệp vào vụ án này nữa rồi, ngươi chết đến nơi còn biết tội? Ta thấy các ngươi chưa gặp quan tài chưa đổ lệ rồi”

      Đầu óc tôi trống rỗng, tâm hoàn toàn lạnh, lạnh đến tận xương tuỷ, tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại như vậy đây? Long Kỳ rốt cục vì sao lại bỏ chúng tôi, cho dù có chuyện quan trọng gì cũng nên đem mọi chuyện chân tướng tra hết rồi mới chứ! có biết có ba mạng người bị chết thảm hay ? Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm mặt vị có tên là Lý đề đốc kia, chỉ nhìn thấy cái miệng lão nhưng nghe nữa rồi, hy vọng biến thành tuyệt vọng rồi.

      “Tỷ tỷ…Tỷ tỷ…”

      Cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt thương tâm tuyệt vọng của Tiểu Lan, Tiểu Thuý tôi mới tỉnh táo lại, lúc này Lý đề đốc hình như xong, thường lượng gì đó với quân sư!

      “Được, bản đại nhân quyết định, tội phạm Diệp Vũ, Tiểu Thuý, Tiểu lan, tội danh thành lập, chọn ngày xử trảm” Tiếng vang như sấm đè xuống, trước mắt tôi tối sầm, tôi thể chết như vậy được, tận đáy lòng luồng phẫn nỗ bùng lên, lôi lại linh hồn bay mất của tôi.

      “Đại nhân, dân nữ bị oan, đại nhân, ngài nghe ta giải thích, vụ án này có chân tướng mà”

      “Ngươi còn gì để nữa hả” Lý đề đốc thèm liếc nhìn tôi cái nào, cầm lấy đơn kiện nhìn, trong mắt lão tôi chính là con mồi chờ bị nuốt chửng. “Đại nhân, vụ án này chân tướng lão gia chết cũng phải là bị giết chết, mà là bị độc chết ạ”

      Ánh mắt Lý đề đốc tức giận trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào tôi. Vẻ mặt Triệu Vận Chi đắc ý bỗng chốc trở nên kinh ngạc, công đường tấc cả mọi người nhìn tôi im lặng, tôi đứng dậy chậm rãi :

      “Đại nhân, ngày đó lão gia từ công đường thẩm vấn trở về, cảm thấy khát, phu nhân ra lệnh cho nha hoàn bà ta là Tiểu Diễm rót chén trà đưa cho lão gia, trong chén trà bỏ độc dược vào, cũng lấy từ chỗ phu nhân mà có, lúc ấy ta đứng ở bếp, nghe thấy tiếng quản gia gọi, là lão gia giờ rất muốn uống trà, lúc ấy ta nghĩ đến Tiểu Diễm phải là đưa trà cho lão gia uống rồi sao? Vì thế, ta bưng ly trà, gọi cả Tiểu Thuý và Tiểu Lan bưng theo chút điểm tâm, khi chúng ta đến thư phòng của lão gia, nhìn thấy bà ta” Tôi hung hăng chỉ thẳng vào Triệu Vận Chi, lúc này mặt bà ta trừ chuyện kinh hoàng ra còn biểu nào khác.

      “Chính là Triệu phu nhân, cầm dao hung hăng đâm vào ngực của lão gia, sau đó lấy dao uy hiếp ba chúng ta phải trốn…Bà ta nếu chỉ có đường chết, lúc ấy chúng ta bị doạ sợ quá, cứ làm theo ý phu nhân trốn ra cửa sau, sau đó bị ngài bố trí quan binh truy đuổi giết chúng tôi, hôm qua phu nhân cung cấp vật chứng, là con dao từ nhà làm đao Tường Thiên mà có, mà người mua dao chính là nha hoàn Tiểu Diễm của Triệu phu nhân, cho nên chân tướng vụ án này ở ngay đây, chúng tôi vô tội”

      Tôi cho là tôi có thể xoay chuyển tàn cục, nhưng khi nhìn đến ánh mắt kinh sợ của Lý đề đốc, tôi cảm thấy lạnh thấu xương, máu toàn thân đông lại, hương vị chết chóc áp sát mặt, làm tôi hít thở nổi, tôi cái gì cũng biết rất , tất cả đều coi như có. Chân tướng tại cái thời đại xấu xí có vẻ vô lực yếu ớt, tôi cố sức nhắm chặt hai mắt lại. Lúc mở mắt ra dường như nhìn .

      “To gan, ngươi lại giả tạo , méo mó chân tướng, ngươi, ngươi….Tội thêm bậc, đáng chết vạn lần”

      Bên tai vang lên tiếng Lý đề đốc, lão ta và Triệu Vận Chi đều kinh hoàng như nhau cả, linh hồn tôi run rẩy rùng mình cái, tâm nhịn được bùng lên, ông trời ơi, đây là loại quan phủ gì chứ! Giờ khắc này, tôi đến cả tâm đều chết rồi.

      “Đại nhân, tiểu Vũ tỷ đều là , mọi chuyện trải qua đều đúng thế, phu nhân áp đặt tội lên người chúng tôi, xin đại nhân làm chủ nha!” Tiểu Thuý và Tiểu lan cùng đồng thanh phụ hoạ, các nàng ý khờ quá, cũng chẳng nhìn biểu sắc mặt xem chút, chả lẽ còn nhìn ra chuyện gì đến sao?

      Tôi quay đầu, trước mắt ràng, thần sắc TRiệu Vận Chi cũng khởi sắc được, cúi đầu xuống biết nghĩ gì! Nha hoàn Tiểu Diễm bên cạnh bà ta chân có dấu hiệu run rẩy.

      “Đủ rồi, các ngươi cần đóng kịch nữa. Các ngươi là được cẳng chân muốn lân lên đằng đầu hả, cứ bao che cho nhau, tại nhân chứng vật chứng đủ, các ngươi nhận tội cũng phải chịu!”

      Lý đề đốc ở công đường quát to tiếng, đúng là chó cùng dứt giậu, lúc này bọn họ ước gì tôi có thể chết ngay vậy.

      “Đại nhân, chân tướng đúng như thế, ta nhận tội”

      Mọi hy vọng biến tan tành, lòng tôi chết, nhưng tôi kiên quyết chịu nhận tội, nhìn gương mặt méo mó trước mặt, lòng tôi bùng lên ngọn lửa giận lan tràn! Đem tôi đốt thành đống tro tàn.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Tự do tuyệt vọng.
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      “Nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, cần ngươi tiếp thu hay nữa, kéo ra ngoài, ngày mai xử trảm”

      tấm bài gỗ ném xuống trước mặt tôi, tấm bài gỗ có viết hai chữ, tôi cười lạnh tiếng, cuồng nộ lên, tất cả mọi người đều giật mình đứng vững, cuối cùng cũng cười xong, tôi cười ra nước mắt, nhìn sắc mặt kinh hoảng trước mặt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, tôi lấy tay chỉ vào lão ta, nghiến răng kèn kẹt tuột ra

      “Tên quan chó này, ngươi phát rồ sao, chó cùng rứt giậu, ngươi ngậm máu phun người, bao che tội phạm, chết yên đâu”

      Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào hai người quỳ bên cạnh ra tiếng người “Mụ phụ nhà ngươi này, ngươi đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, hàng đêm bị ác ma dây dưa, ngươi chờ ta, ta hàng đêm tìm ngươi chuyện phiếm, ngươi nhất định phải đợi ta”

      Giọng tôi vô cùng lạnh lẽo, vang vọng đe doạ, Triệu Vận Chi và nha hoàn Tiểu Diễm của bà ta dám ngẩng đầu lên, lòng chột dạ! Tôi cười giễu cợt. Lúc này, có hai quan sai tới, tôi bị kéo mạnh ra ngoài, tới nơi phải nhà tù mà là phòng tra tấn, đó là phòng của tử tù, tâm tôi sớm tê liệt, cứ để bọn họ quăng bừa vào phòng giam, Tiểu Thuý và Tiểu Lan cũng vào theo sau, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của các nàng, tôi cảm thấy mình có tội rất lớn. Mọi chuyện đều do tay tôi tạo thành, đều do tôi dễ tin người khác, là tôi tự chui đầu vào rọ, tự chịu hậu quả.

      “Thực xin lỗi, tiểu Thuý, Tiểu Lan à, đều do ta hại các ngươi, đều là ta hại các ngươi”

      Nước mắt của tôi từng giọt từng giọt lăn dài má rơi xuống đất, thấm xuống thấy.

      “Tiểu vũ tỷ…Chúng ta trách ngươi”

      Ba người chúng tôi ôm chầm lấy nhau chặt, giờ trừ tình tỷ muội ra, tôi còn hy vọng xa vời gì rồi. Qua hồi lâu chúng tôi mới bình tĩnh trở lại, Tiểu Thuý sâu kín “Tiểu Vũ tỷ, ngươi chúng ta thực bị chém đầu xao? Vì sao khâm sai đại nhân ới cứu chúng ta đây?”

      Tôi còn suýt quên người cực kỳ thể tha thứ được, Long Kỳ là người đẩy chúng tôi vào vực sâu, vì sao mày tàn nhẫn vậy chứ? Vì sao mày muốn hại tao hả? Tối hôm qua với đêm nay tôi quả thực từ giấc mộng đẹp nhất ngã vào ác mộng tột cùng, kết quả vẫn chỉ là cơn ác mộng mà thôi!

      “Tỷ tỷ, ngươi Long đại nhân có phải vẫn chưa ? Đêm nay ông ấy đến cứu chúng ta chứ? Chắc chắn ông ấy có chuyện gì đó thể chậm trễ được đúng vậy ?” Trong mắt Tiểu Lan ánh lên tia sáng kì dị, là cuối đường chết có chút hy vọng, tôi tỉnh táo lại, vừa rồi chỉ là phần giãy dụa, lại ngờ dày thêm. Long Kỳ rốt cục là ngươi nghĩ thế nào, sao ngươi thực vẫn chưa sao? Tôi có nên hy vọng vào ngươi lần nữa ? Tôi cảm giác tim mình như bị đâm nát, bên phải đối mặt với tử vong, còn bên lại đối mặt với sinh tồn, bóng đen này cả đời tôi bao giờ quên được. Đêm nay tâm lý tôi vương chút tạp niệm, trong đầu lên nhiều hình ảnh, cha mẹ, ông bà nội, tình ấm áp khó quên kia. Nước mặt lặng lẽ tuôn trào, tôi lại ngồi góc nhấm nháp nỗi buồn, cảm giác đầu tiên là được trở về nơi cũ, tôi nhắm mắt lại, tâm lý trôi xa.

      “Tỷ tỷ…Tỷ tỷ…Ngươi tỉnh lại …Tỷ tỷ chúng ta được cứu rồi….Tỷ tỷ..”

      Trong bóng tối trầm luân bồi hồi, tôi biết tôi nằm mơ, nhưng tiếng Tiểu Lan, Tiểu Thuý sao lại gọi ràng như thế? Tiếp đó là thân thể bị lay hồi, kéo suy nghĩ của tôi trở lại. Tôi khẽ hé mắt nhìn, tôi sợ mở to mắt ra sợ đứng trước cảnh giết chóc, tôi cẩn thận mở mắt dần ra. “Tỷ tỷ, ngươi xem ai tới nè, tỷ tỷ à….Ngươi xem xem….Long đại nhân….Long đại nhân tới cứu chúng ta rồi nè”

      Bên tai truyền tới tiếng đinh tai nhức óc, tôi mệt mỏi quá lại nhắm mắt lại, tôi còn tin nữa rồi, đột nhiên cơ thể tôi được ai đó bế lên. Đợi lúc tôi nhìn cảnh tượng trước mặt, ở trong căn phòng lớn, đối diện có chiếc cửa sổ rèm màu lam, đảo mắt nhìn lượt, chớp chớp, có chuyện gì vậy cà?

      “Tỷ tỷ? Ngươi tỉnh rồi sao? tỷ tỷ..” Tôi đưa mắt nhìn về phía đầu giường, tiểu Lan Tiểu Thuý sao? Sao lại vậy chứ!

      “Đây có chuyện gì?” Cổ họng nóng bỏng, khô khát như bị lửa đốt, lúc thanh khàn khàn.

      “Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi tỉnh rồi, ngươi doạ chết chúng ta rồi, tỷ tỷ…”

      Đầu bị ôm chặt, rung chuyển hồi, tôi lại càng hôn mê. Rốt cục, các nàng cũng ngừng lại.

      “Tỷ tỷ, là Long đại nhân cứu chúng ta, ông ấy thực đến đây, chúng ta sao rồi..” Chúng tôi chết…chúng tôi chết sao….trong đầu tôi quay cuồng những lời này, mãi lâu sau mới ngấm vào trong ý thức, tôi chết. Lúc này, từ ngoài cửa có vài người vào, trước là người kia, trong mắt của ánh lên tia tự trách, có lo lắng. Suy nghĩ của tôi lập tức trở lại, bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường, mỗi góc trong lòng bỗng trở nên cứng rắn, tôi đẩy Tiểu Thuý, Tiểu Lan ra ngồi dậy, xuống giường.

      “Tỷ tỷ, thân thể của ngươi chưa khoẻ! thể xuống giường được!”

      Tiểu Thuý bận lo lắng cho tôi đỡ lấy tôi. “ cần, chúng ta thôi! Đứng ở đây ta thấy càng thoải mái”

      Tôi lạnh lùng , ánh mắt bắn về phía khuôn mặt vô tình kia, cố ý đứng lên, “Tiểu Thuý, Tiểu Lan, cần ở lại đây, chúng ta cũng cần nhận quan tâm của người ta”

      Tôi lôi hai người run sợ ra cửa, lúc ngang qua mặt ngời đàn ông đứng trước cửa, tôi cười lạnh tiếng,

      “Long đại nhân, đây là khổ nhục kế của ngươi sao? Trước tiên bức người ta vào đường chết, rồi lại dùng bộ mặt ân nhân cứu mạng xuất , tưởng lừa được ta báo ơn với ngươi sao, cảm động tới mức rớt nước mắt sao? Ngươi biết ngươi làm vậy là quá nhẫn tâm, quá vô sỉ sao?”

      Sắc mặt của bỗng đột biến, cau mày, trong mắt có cảnh chật vật khổ sở, khoé miệng run rẩy chút, định gì đó nhưng cuối cùng cũng .

      “Diệp nương, ngươi hiểu lầm Long đại nhân rồi, tình như tưởng tượng của ngươi đâu, tình là….”

      “Câm miệng” Người đứng cạnh định tiếp bị tiếng lạnh lùng của khiển trách, cũng ngậm miệng lại, lùi sang bên, tôi trào phúng “Long đại nhân, ngươi như vậy là phản đối hay là đồng tình đây? Ta cho ngươi biết, ta tuyệt đối bị ngươi hư tình giả tý là mờ mắt đâu, thôi”

      Tôi chuẩn bị bước chân ra cửa tay bị giữ chặt lại “Long đại nhân, ngươi còn muốn thế nào nữa đây?”

      Tôi ra sức giật lại, nhìn trong mắt chật vật của cùng khốn khó đánh tan, than tiếng trầm giọng “Ngươi thực hận ta thế sao?”

      Thực là buồn cười, đúng là vô nghĩa, tôi đương nhiên hận ngươi rồi, làm sao ngươi biết người ở trước cửa chết lại bồi hồi xúc động, ngời thấy tình cảnh tuyệt vọng mà buông xuôi còn tâm tình gì nữa? biết, làm sao mà biết chứ, tôi thấy ngày hôm qua còn đối với ý loạn tình mê, lúc này trừ bỏ giải thoát, còn gì khác, có lẽ thực có lý do để thể cứu tôi, có lẽ là lý do rất quan trọng , nhưng tôi đối với còn cảm giác gì rồi, có lẽ là hết hy vọng, cảm xúc lắm, tôi lạnh lùng bảo ,

      “Long đại nhân, hận hay hận còn ý nghĩa nữa rồi, bởi vì ta, ngươi, gặp lại, cho dù thế nào, ngươi cứu chúng ta, trong lúc phá án chúng ta cùng hỗ trợ nhau, thiếu nợ gì”

      quay đầu lại, lôi Tiểu Thuý Tiểu Lan chạy ra khỏi cửa lớn.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Chiếc vòng cổ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Vui ít, buồn ít, đường cái phồn hoa, tôi hít hơi sâu, ánh mặt trời chói chang rọi xuống, tôi có loại cảm giác như cách tầng thế hệ, tôi càng xác định tôi là kẻ xui xẻo nhất trong toàn bộ số người bị xuyên , người khác xuyên qua đều là trong cung, có trai đẹp xinh vây quanh, còn tôi, gần nhất là vòng kề cận cái chết, thừa nhận áp lực cực hạn, như kiểu thời đại này cho tôi té ngựa xuống vậy, bảo tôi sao cần làm càn ở thời đại này chứ? Hay là còn ý nghĩa gì khác nữa? Thèm vào! Là con mẹ nó cái hố tà!

      “Tiểu Vũ tỷ à, chúng ta đâu bây giờ ha?” Đằng sau truyền tới tiếng Tiểu Thuý, tôi chỉ nghĩ tới mỗi chuyện của mình mà hoàn toàn quên tiệt hai nàng, tôi quay đầu lại “Đương nhiên là tìm chỗ ở trước rồi, chả nhẽ ngủ qua đêm đường sao?”

      “Nhưng mà, tiểu Vũ tỷ à….Chúng ta có bạc làm thế nào mà ở trọ đây?”

      Bạc à? Aizz, cứ tưởng ở cổ đại kiếm tiền dễ gấp n lần so với đại, chỉ cần đùa giỡn chút là có thể kiếm được hàng nắm tiền, giờ mới biết được,ở cổ dại phải là kẻ nhiều tiền chính là kẻ nghèo hèn rồi, giàu có thể chảy thành dòng, đến cả nước cũng đều trôi, đừng là làm công nhân, phải trả giá cực khổ với chút tài mọn, thế kỷ hai mươi mốt tốt xấu gì cũng có chính phủ quản lý tiền lương cân bằng rồi! Chẳng còn cách nào, chỉ có thể làm vậy. Tôi sờ sờ chiếc vòng cổ, nó chính là bảo bối của tôi, làm tôi nhớ lại, muốn bán nó tôi cực kỳ muốn.

      “Trước tiên cứ đem nó bán , đổi chút tiền hẵng ” Tôi tháo nó xuống, dưới ánh sáng bảo thạch loé lên chói mắt, phát ra luồng sáng màu hồng bóng loáng, Tiểu Thuý Tiểu Lan bên cạnh ngừng khen ngợi “Nó đẹp quá”

      Tôi nhấc tay lên nắm lấy, “Được rồi, thôi!”

      đường có mấy hiệu cầm đồ, tôi nhìn mặt tiền của hiệu cầm đồ nào khá giả hăng hái vào, thấy quần áo chúng tôi cũ nát, sắc mặt nhợt nhạt, lão chủ trong cửa hiệu liếc mắt nhìn cái, rồi tiếp tục tính toán làm việc của lão, lòng tôi cười giễu cợt, thò tay vào túi lôi chiếc vòng cổ ra đặt trước mặt lão, chớp mắt,

      “Ông chủ, tôi muốn bán thứ này” ánh nắng hắt vào trong mắt lão, con ngươi lão ở lớn, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ của tôi rung động, định đưa tay nắm lấy, “Đợi ” Tôi thu tay về, “ nương…Cái này….”Xem vẻ mặt của lão ta kìa dường như có vẻ hứng thú lắm với chiếc vòng cổ của tôi vậy. Tôi cười cười “ông chủ, nó là bảo bối duy nhất muốn mà được đó, thể sờ lung tung được” “ nương, vậy làm sao mới có vật này?”

      “Đúng vậy, muốn có nó, ông chủ đồng ý trả bao nhiêu tiền?” “Hay là cho ta nhìn lại lần nữa, ta còn chưa kịp nhìn thấy gì cả! Để thấy rồi mới có thể cho ngài định giá được chứ!”

      Vẻ mặt lão đúng là xoay chuyển 180 độ, ra vẻ thương nhân lấy lòng người cời cười, xem bộ dạng thèm rãi của lão kìa, tôi nghĩ mà buồn cười, lại móc ra đưa tới trước mặt lão “Kiềm chế nào! Cẩn thận làm hỏng”

      Lão gật đầu cười cười, cầm chiếc vòng cổ vuốt ve nhàng, trong mắt lên vẻ vui mừng, cổ họng nuốt nước bọt ừng ực “Báu vật, thực là báu vật nha!” Đương nhiên rồi, chiếc vòng này ở thế kỷ hai mươi mốt chế tạo ra, bán hn ngàn nhân dân tệ chứ ít đâu! Lại tới thiết kế tinh xảo này đó, hoàn mỹ, cổ đại mấy ngàn năm có thể so được sao?

      “Ông chủ…ông chủ à… định giá ra chưa?” Tôi đập mạnh lên quầy, đánh thức lão chủ mất hồn lại, “ nương, số này” Lão chủ giơ năm ngón tay lên, nhìn tôi cời “Năm mươi vạn lượng sao?” Tôi bật thốt lên. “Ngươi đừng làm ta sợ à nha, là năm mươi lượng” Lão chủ có vẻ kinh sợ, cẩn thận ra,

      “Cái gì cơ? Chỉ có năm mươi lượng thôi á?” Tôi cất cao giọng lên, tăng thêm khí thế theo dõi lão, thực tôi cũng biết chiếc vòng này giá trị thực là bao nhiêu, chỉ là trong tưởng tượng của tôi phải con số này.

      “Thế nào tám trăm lượng được ?” Lão chủ cò kè mặc cả được, trả lại cho ta, được năm ngàn lượng ta bán”

      Tôi đoạt lại chiếc vòng từ tay lão thờ phì phì bảo “Ông chủ, ta tin tiệm khác mua nổi năm ngàn lượng” Tôi giả vờ kéo tay Tiểu Thuý tiểu Lan, đây là cách mà tôi ở thế kỷ hai mươi mốt học được, mua bộ quần áo, muốn hạ giá thấp hơn giả vờ là cần, sau đó lão chủ gọi ngươi lại đồng ý bán cho ngươi, như vậy là thành công rồi. “Aizz… nương … chờ chút” Quả nhiên lão chủ ở đằng sau gọi lại, tôi quay đầu lại “Thế nào, nghĩ đến giá chưa?”

      phải vậy, nương, với nương vậy! Vòng cổ này thực đáng giá như vậy, ngươi cứ tưởng chỗ huyện chúng ta đây có giá lớn vậy sao, rất khó nha! Cả huyện này chỉ có hiệu cầm đồ nhà ta là tốt nhất rồi, trừ phi các ngươi lên kinh thành, nhưng ta thấy bộ dạng các ngươi chính là có tiền, ta cho các ngươi ngàn lượng vậy! thể có giá cao hơn đâu, chiếc vòng thế này, nhà của ta sản xuất nhanh cũng có rồi” Lão chủ thở dài tiếp tục “Nếu nó phải là báu vật, ta cũng phải hy sinh lớn như vậy làm gì!”

      Tôi nghĩ ngợi, ngàn lượng là khái niệm thế nào, tôi nhớ trong tiểu thuyết từng viết qua, người dân thường cả đời đều nhìn thấy trăm lượng, chắc là cũng quá nhiều ! Hạ quyết tâm “Được rồi! Ông chủ ta tin ông, chiếc vòng cổ này ta tạm thời đưa ông bảo quản, khi nào tôi có nhiều tiền mua nó trở lại” “Được, đến lúc đó trả lại cho ngươi vậy”

      Lão chủ vội vàng cười , xoay người vào trong, “Tiểu Thuý, Tiểu Lan à, các ngươi đáng giá sao?” tôi nhịn được hỏi lại, Tiểu Thuý tiểu lan cúi đầu, dường như nghe thấy tiếng tôi hỏi “Tiểu Vũ tỷ, thực xin lỗi, hại ngươi mang vật gia truyền bán” Tôi cười cười, báu vật gia truyền, đúng nha! Bảo bối của tôi đấy! Trong lòng có chút đau xót, chiếc vòng cổ này là mẹ tôi mua cho tôi, còn nhớ mẹ khen tôi, được rồi! Sau này tôi có tiền việc đầu tiên chính là mua lại chiếc vòng cổ này về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :