1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 108
      EDIT: MEOMEOMEO

      Trong lòng tôi cả kinh, thị vệ qua thăm dò hơi thở của bà ta, quay đầu bẩm báo, “Nương nương, bà ta tắt thở rồi!”

      ra khỏi hình bộ, lòng tôi rối loạn vô cùng, muốn làm thế nào, điều này cũng trật đường ray rồi, bà ta nam tử có vết sẹo, tôi cố nhớ lại trong đầu nhưng cũng thấy có người thế này mà! Hơn nữa câu cuối cùng của bà ta kia, bảo đêm nay cũng trốn thoát, nhưng trốn cái gì chứ? Chả lẽ có người đến ám sát ư? Trong lòng tôi thất kinh, vậy, thế lực sau lưng bà ta kia biết bà ta bị bắt rồi, cũng phái người tới giết người diệt khẩu sao? Tôi nhìn hình bộ đốc sử phía sau dặn dò, “Đêm nay phải tăng cường canh phòng cẩn thận, được lơi lỏng, nếu có người lẻn vào ngục bắt ngay lập tức!”

      Đốc sử cũng hiểu được ý của tôi, lập tức lĩnh mệnh thực , đêm nay gia tăng phòng bị luôn. Tôi thở dài sâu, trở lại trong cung, Long Kỳ ngồi trong thư phòng, vẫn còn đọc tấu chương, nhìn thấy tôi bước vào, buông cuốn sách tay, quan tâm hỏi, “ tình có tiến triển gì ?”

      Tôi ngồi vào bên cạnh chàng, cau mày , “Em đến đúng là muốn thương lượng với chàng chuyện này! Hôm nay bà lão kia gặp khó khăn chết rồi!” Long Kỳ ngẩn ra, nhíu mi , “Sao lại thế chứ? tìm hiểu được gì ?”

      “Vốn cũng tìm được, nhưng mà điều đó với án chết của em lại khác xa nhau quá, bà ta bảo người hại em là nam tử mặt sẹo, nhưng nghe đằng sau thế lực rất mạnh! Bí mật vô cùng, giống như người Hắc Quỷ môn trước đây đuổi giết quá, hành tung bất định!”

      Tôi đem mọi chuyện nghe được cho Long Kỳ, sắc mặt Long kỳ càng ngày càng tối sầm lại, cau chặt lông mày trầm tư, mãi lúc sau mới ngẩng mặt lên nhìn, “Nàng có biết tả gã đàn ông đó mặt mũi trông thế nào , hay có đặc điểm gì khác nữa?”

      Tôi lắc lắc đầu, “ có, gã đàn ông đó lúc sai khiến bà ta đều che mặt cả! Chàng xem là loại người nào đây?” Tôi lo lắng nhìn chàng, bỗng dưng tôi nghĩ tới câu cuối cùng của bà ta lúc sắp chết, nhanh, “Ôi, đúng rồi, cái bà già đó câu cuối cùng có , bà ta bảo cho dù bà ta chết đêm nay cũng trốn thoát, em đoán chắc là có người muốn tới giết người diệt khẩu đó!”

      Ánh mắt Long Kỳ loé lên, hừ lạnh, “Xem thử xem có năng lực này !” Tôi cau mày, Long Kỳ xoa xoa mày tôi, an ủi, “Được rồi, mấy ngày nay nàng cũng khổ rồi, nghỉ ngơi sớm chút, đêm nay cứ giao cho ta xử lý là được!” xong, Long Kỳ đứng lên, ra ngoài cửa, tôi nhìn chàng ngừơi vào bóng đêm, lòng chợt khó hiểu, rốt cục là ai mới được chứ?

      Tôi nằm giường nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, Long Kỳ vẫn chưa trở về, biết là chàng xử lý thế nào nữa, tôi cứ trằn trọc, mở to mắt lặng lẽ phân tích, hôm nay biểu của Thái Hậu rất lạ, nếu liên quan gì đến bà ta, vì sao bà ta lại vui vẻ quan tâm tới bà già đó có khai hay chứ, chả nhẽ bà ta có quan hệ với người bên ngoài cung? Hay là gã mặt sẹo là người giang hồ do bà ta mời tới? Có khả năng lắm, trước kia đại hoàng tử chẳng phải mời Hắc Quỷ Môn đến đối phó với Long kỳ đó thôi, ngẫm lại Thái Hậu cũng phải kẻ ngốc tới mức lộ ra thân phận mình mà tự tặng thuốc cho tôi, chỉ có mượn tay kẻ khác, làm tôi thấy hoài nghi tới bà ta, đúng, đây cũng là con đường mà thể bỏ qua được.

      Cả ngày đúng là mệt chết được, tôi cứ nghĩ ngợi mãi, ánh mắt chịu nghe lời nhắm lại chìm vào mộng đẹp, đến cả lúc Long Kỳ về nằm bên cạnh lúc nào tôi cũng biết nữa.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Long Kỳ mặc xong quần áo, tôi trừng mắt nhìn chàng hỏi, “Tối qua chàng trở về lúc nào vậy?” Long Kỳ mặc xong quần áo, tới bên giường, hôn lên trán tôi cái, cười khẽ bảo, ‘Lúc nàng ngủ đó”

      Tôi đỏ bừng mặt, nhìn chàng cực , chàng vừa định bước ra cửa lại quay đầu lại bảo, “Từ hôm nay trở , ta phái hai cao thủ đại nội tới làm bạn với nàng!”

      Tôi kinh ngạc hỏi, “Vì sao chứ?”

      “Ta sợ trong hoàng cung có số người muốn có ý đồ xấu đối với nàng, ta thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng được, cũng để đề phòng bất trắc” Long Kỳ xong xoay người bước ra tới cửa, vứt lại mình tôi giường, Long Kỳ phát ra cái gì rồi chăng?

      giường lúc, rồi bảo Hoan Nhi thay quần áo cho tôi, vừa ra tới cửa nhìn thấy hai cung nữ đứng hầu ở cửa. Tôi nhìn đánh giá các nàng ấy, nghĩ thầm, Long Kỳ lo lắng chu đáo, hai vị cung nữ thâm tàng bất lộ này là cao thủ chàng tặng tôi, tên là Ân Hỉ, tên là Thuý Ngọc. Các nàng mặc quần áo cung nữ dĩ nhiên là nha hoàn của tôi rồi. Tôi dẫn Hoan Nhi cùng tôi ăn sáng, đường có rất nhiều tài nữ, mỹ nhân thừa dịp trời sớm mát mẻ lúc này chơi đùa trong hoa viên. Tôi hít hơi khí trong lành, thưởng thức hoa nở, tâm tình dần dần thoải mái hẳn lên. Lúc này biết từ đâu có tươi cười ngọt ngào tới, quỳ xuống trước mặt tôi thỉnh an, tôi nhìn đánh giá nàng ta. Nàng ta là đẹp, nhưng trong mắt loé lên tia sáng tính kế. Tôi vừa thấy cứ ngầm im lặng, gật gật đầu với nàng ta. Nàng ta cùng bên cạnh tôi, kéo tay tôi thân mật cười , “Nương nương, nghe bên đó cúc mới nở nhưng mà lại còn có đoá cúc vua nữa đó!”

      Tôi cười bảo, “A, có đúng vậy ? Vua các loài hoa sao! Bổn cung cá xem ai nhanh chân tới xem trước đấy” Nàng ta cùng tôi nhanh chân tới giữa vườn hoa, ánh nắng vừa lên chiếu xuống, giọt sương đọng đoá hoa xinh đẹp vô cùng. Tôi nhàng cúi xuống xem kỹ, chỉ lát sau thấy lưng có chút mỏi, nhìn thấy ngôi đình cách đó xa, vội bước nhanh đến bảo Hoan Nhi mang đồ ăn sáng tới, bên cạnh cũng theo tới bên đình. Tuy tôi biết ý nghĩ của ta, nhưng cũng ra, cứ để cho ta theo. Hoan Nhi cũng sai người mang đồ ăn sáng đến đặt bàn đá. Tôi vừa ngồi xuống, lại thấy kia biết bưng ở đâu ra mâm hoa quả, , “Nương nương, đây là hoa quả Giảo Nhi mang từ nhà theo, rất ngon miệng, vô cùng nhiều nước nè! Mang tới tặng riêng cho nương nương nhấm nháp chút”

      Tôi bảo ta đặt lên bàn, ăn điểm tâm, ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, trong mát loé lên tia cầu xin, ‘Nương nương, xin nương nương giúp Giảo nhi vài câu tốt trước mặt Hoàng Thượng, Giảo nhi nhất định cả đời xin trung thành với Hoàng thượng!”

      Sắc mặt tôi cứng ngắc, định cầm điểm tâm bỏ vào mồm dừng lại bình tĩnh nhìn nàng ta, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ bức thiết, lại còn loé lên nhiều tia sáng, làm như cực kỳ khát khao quá vậy, tôi cắn môi dưới, thản nhiên, “Đứng lên , chuyện này phải do ta làm chủ!”

      Trong mắt Giảo Nhi lộ ra ướt át, run giọng , “Van cầu nương nương, Hoàng Thượng triều chính bận rộn, tần phi chúng ta đến cả mặt ngài ấy cũng nhìn thấy, chứ đừng là ngài ấy ghé mắt nhìn, quả thực đến cả góc áo của ngài ấy cũng đều nhìn thấy nữa, Giảo Nhi xa cha mẹ tới đây, chỉ mong có ngày được như nương nương áo gấm về nhà, hưởng ân sủng, ánh sáng soi đường, cầu xin nương nương giúp Giảo Nhi tốt vài câu, tiến cử Giảo Nhi…. Nếu Giảo nhi có thể được sủng hạnh, nhất định quên đại ân đại đức của nương nương…Nhất định…”

      Tôi hiểu sao tức giận bốc tới, vỗ mạnh bàn, giận dữ quát, “Làm loạn rồi!”

      ta giật mình đứng đực ra, hai mắt nhìn tôi chăm chăm, tôi cũng bỗng chốc ngây người, vì sao lại tức giận nữa, nhưng nghe đến việc nàng ta muốn cùng chia sẻ Long Kỳ với mình trong lòng đột nhiên thấy ghen vô cùng, được, các nàng ấy ai cũng đừng có mơ. Trong lòng tôi bá đạo gào thét điên cuồng, lạnh lùng nhìn Giảo Nhi quỳ đất, mạnh, “Ngươi là người mới, có người phục vụ cũng đủ rồi! Đừng có nổi lòng tham, ngươi đứng lên !”

      Nha hoàn bên cạnh Giảo Nhi đỡ ta dậy, nước mắt ta rơi đầy, nhưng cũng là ngừơi thông minh, cúi đầu , “Nương nương thứ tội, Giảo Nhi sau này dám hy vọng xa vời nữa, ghi nhớ lời nương nương dạy bảo! Giảo Nhi xin cáo lui” xong cả người run rẩy được nha hoàn của ta đỡ rồi .

      Tôi đứng lặng tại chỗ, trong lòng rối bời, tôi đây sao thế nhỉ? Vừa rồi cảm thấy tức giận vô cùng, quả thực những lời của ta hơn câu mà sao lòng tôi lại đau đớn thế chứ? Hơn nữa giọng điệu và hành động của tôi cũng doạ cho tôi thấy sốc. Vừa rồi tôi còn giống như con sư tử bảo vệ lãnh thổ của chính mình vậy, khí thế bức người ghê.

      Hoan Nhi nhàng, “Nương nương…”

      Tôi nhìn nàng ta cái, bảo, “Đem cái này hết cả ! Bản cung ngán rồi” Hoan Nhi lập tức gọi người tới dọn dẹp mọi thứ bàn, kể cả đám hoa quả kia nữa.

      Nhìn thấy phụ nữ chơi đùa xa xa, lòng tôi loạn như ma vậy. Vì sao thế? Vì sao ông trời lại muốn an bài nhiều phụ nữ như thế cho Long Kỳ chứ? Vì sao lại quăng tôi lên trận tuyến tranh giành chứ? giờ đến cả tôi còn cảm thấy mình xa lạ. Tôi tức giận lắc lắc đầu, cố vứt hết mọi ý nghĩ vớ vẩn , tôi biết, cho dù Long Kỳ có phong tôi làm quý phi nữa, đứng đầu hậu cung tôi cũng còn an toàn nữa. Tôi vẫn còn lo lắng, ngày nào cũng lo lắng đề phòng, sợ có ngày tôi lại thể nắm dược chàng nữa, sợ có ngày chàng còn là của mình tôi nữa. Cứ nghĩ mãi, trái tim tôi càng ngày càng băng giá, như màn vừa rồi vậy, tôi dường như thay đổi thành người khác rồi, cứ nghĩ tới đám tần phi này tới quyến rũ Long Kỳ, tôi lại chỉ muốn giết người thôi. Điên mất rồi, tôi có phải bá đạo quá hay ? Tận đáy lòng tôi tự hỏi bản thân, nhưng mà tôi lại thể bá đạo, trong lòng thấy mâu thuẫn vô cùng. Nghĩ mãi mà nghĩ ra…

      Tâm tư kém tới cực điểm, dẫn theo Hoan Nhi rời hoa viên tới cung Công chúa. nhiều ngày rồi gặp nàng ấy rồi. Tôi đoán chừng là nàng ấy với Ngọc Hoán ở trong thế giới của hai người. Nghe lần trước nàng ấy có kể lúc Ngọc Hoán được Long Kỳ gọi bí mật trở về kinh thành, hiểu hay chưa?

      NHưng mà tôi lại muốn đứng bên trong đám tần phi, mải nghĩ ngợi, người hiểu đứng trước cửa cung của công chúa, thái giám đứng ở cửa nhìn thấy tôi đến, lập tức hành lễ vào trong thông báo.

      Tôi đứng lát, thái giám mời tôi vào. Cầm công chúa và Ngọc Hoán đứng ở cửa, tôi nở nụ cười tươi. Tôi nay là Quý phi rồi, Cầm Công chúa định hành lễ với tôi, tôi liếc mắt sang nhìn Ngọc Hoán thấy sắc mặt biến đổi, cũng là gì. Chàng cũng hành lễ với tôi, mỗi lời ra lại có vẻ hơi chua xót. Trong lòng tôi kinh ngạc, ngoài miệng lại nhiệt tình , “Đều đứng cả lên ! Người nhà cần đa lễ!”

      Cầm công chúa nhiệt tình bảo, “Chúc mừng tỷ tỷ, nhanh như vậy mà đứng đầu hậu cung rồi! Ta nha, Ngọc Hoán mới từ biên cương về, ta muốn giữ chàng lại, chúc mừng tỷ, tỷ đừng có trách ta nha!”

      Tôi cười , “ trách, trách đâu, hôm nay chính là trong lòng có chút phiền muộn chỉ muốn đâu đó chút, ngờ lại dạo tới chỗ này của muội!” xong, ánh mắt tôi nhìn lướt qua Ngọc Hoán, còn chàng lại nhìn thẳng vào mắt tôi, có chút giật mình, có cảm giác nên lời, những chất vấn và khổ sở trong mắt Ngọc Hoán làm cho lòng tôi giật mình sững lại, đừng như vậy mà. Trong lòng tôi thở dài, bỗng chốc tức giận có chút trầm trọng, tôi nhanh, “Công chúa, bản cung tới đây đến cả chén trà cũng có sao?’

      Công chúa cười nhiệt tình bảo, “Sao lại có chứ? Ta muốn dùng trà ngon nhất đãi tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn uống loại trà gì đây?”

      Lúc này Ngọc Hoán đứng cạnh thản nhiên , trà hoa cúc!”

      Tôi sửng sốt, Ngọc Hoán vẫn còn nhớ tôi thích uống nhất là trà hoa cúc, công chúa cũng ngây người ra, sau đó kịp phản ứng cười , “Chắc tỷ tỷ lúc mới đến, Ngọc Hoán đường hồi kinh vẫn còn nhớ tới trà hoa cúc đó thôi!”

      Tôi cười ngượng bảo, “Được, cứ làm cho tỷ tỷ nhấm nháp chút !” Công chúa xoay người về phía nha hoàn bảo, lúc này tôi ngẩng đầu lên lại chạm vào ánh mắt bi thương của Ngọc Hoán, tôi giật mình sựng lại, giả vờ như thấy. Tôi nghĩ đến phải lúc, vẻ mặt Ngọc Hoán làm cho tôi thở nổi, nỗi đau trong lòng cũng dâng lên, có loại cảm giác trở tay kịp nữa. Trong lòng tôi tự cho mình, có lẽ cách nhau khá lâu, Ngọc Hoán mới có chút cảm thấy thương cảm như vậy!

      Tôi có ý định muốn đè nén xúc động xuống, tuy tôi đối Ngọc Hoán tình cảm còn nữa, tôi thích Long Kỳ, nhưng tôi sợ loại cảm giác này lắm, được. Đợi lúc tôi quay sang Ngọc Hoán vào trước, công chúa kéo bên, “Tỷ tỷ, đừng ngẩn người ra nữa! Có chuyện gì làm cho tỷ tỷ phiền muộn vậy? Hay là hoàng huynh bắt nạt tỷ chăng?’

      Tôi hoàn hồn, vội đáp nhanh, “Chàng làm sao dám bắt nạt tỷ chứ, chỉ là trong lòng ta cảm thấy phiền muộn chút thôi!” xong cùng nàng ta bước vào đại sảnh, nha hoàn bưng ba chén trà tới, đặc biệt đặt trước mặt ba người chúng tôi, tôi bưng chén trà lên, mở nắp chén ra, mùi hoa cúc thơm ngát tràn vào mũi, làm cho tâm thần người ta cảm thấy dễ chịu, hoa cúc được nước nóng ngấm vào nở ra toả trở thành bông hoa đẹp vô cùng, tôi tán thưởng, “Quả là trà ngon!”

      Tôi khẽ nhấp ngụm, đặt chén trà xuống, nhìn bốn phía đánh giá. đại sảnh còn có chữ hỉ rất lớn, dường như cảm giác được bầu khí vui mừng khôn xiết. Lúc này lại thấy luồng mắt nóng bỏng bên cạnh truyền tới, lòng tôi giật mình kinh hãi, lờ , nhìn công chúa cười , “Bản cung quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa! Trong cung còn số việc chưa xử lý, bản cung trước!” xong tôi đứng dậy chuẩn bị lại nghe tiếng Ngọc Hoán vang lên sau lưng, “Cầm nhi, chuẩn bị ít lá trà, cho quý phi nương nương mang về từ từ thưởng thức !”

      Công chúa cười cười, “Được! Tỷ tỷ có chuyện vậy nhanh chút trở về ạ” xong bảo nha hoàn bên cạnh chuẩn bị. Tôi nhìn Ngọc Hoán cười , “Cũng được!”

      Hoan Nhi nhận lá trà trong tay nha hoàn, tôi vội vàng ra cửa, cả người bỗng trở nên thoải mái hẳn, tôi cũng biết vì sao nữa. Ánh mắt Ngọc Hoán làm cho tôi thấy nhức nhối, tôi biết, chắc chắn Ngọc Hoán có nhiều nghi vấn với tôi, hẳn là chàng cũng muốn được biết vì sao lúc trước Long Kỳ đồng ý chuyện của tôi và chàng. Tôi tưởng tượng cảm giác lúc này của chàng là gì nữa! Nhất định là chàng cảm thấy tôi rất ích kỷ, ham muốn hư vinh rồi!

      Nhưng nếu nghĩ lại, có lẽ Cầm công chúa kể mọi chuyện giữa tôi và Long Kỳ cho chàng nghe rồi, chàng có phải là thông cảm cho tôi ? Hy vọng chàng có thể hiểu nỗi khổ của tôi.

      Nhìn quanh thấy cung nữ mà Long Kỳ an bài cho tôi đứng bên đợi tôi. Bước tới phía trước, lúc ngang qua thư phòng, định vào lại nghe Hà công công bảo Hoàng thượng tiếp triều thần, thôi bỏ , định bảo chàng ở cùng với tôi, giờ chỉ có mình tôi chơi vậy.

      Nghe Hoan Nhi , phía đông cung có hồ nước rất lớn, nuôi các loại cá vàng, tôi nghĩ đến đó chơi cũng hay, liền dẫn theo Hoan Nhi tới. Phong cảnh ở đó đẹp hoàn hảo, nước chiếm hai phần ba trong hồ, có hoa sen, các loại cá bơi dưới lá sen lấp ló, cái miệng há ra đớp đớp, bơi lội tung tăng nhìn trông rất thích. hiểu Hoan Nhi lấy đâu ra ít thức ăn cho cá, tôi giơ tay cầm thức ăn lên, rải đều mặt nước, chỉ lát sau hàng đàn cá tập trung tới trước mặt tôi. Nhìn chúng nó tranh nhau cướp ăn, tâm tình bỗng dưng thấy ổn hơn nhiều, thư thái, cứ lẳng lặng nhìn con cá dưới nước thở dài, “Cá ơi cá à, mày xem chúng mày được tự do ghê!”

      Lúc này có tiếng đàn ông truyền sau lưng tới, “Nàng được tự do sao?” Tôi quay phắt lại thấy Hàm Mặc thân áo trắng đứng đằng sau tôi. Tôi kinh ngạc biết tới đây từ lúc nào? Tôi nhìn quanh, Hoan Nhi thấy, chắc được bảo rồi, dường như Hàm Mặc gầy hơn chút, vẻ tuấn mỹ mặt nhìn thấy cảm xúc gì. bình tĩnh nhìn tôi hỏi lặp lại, “Nàng được tự do sao?”

      Tôi quay đầu nhìn con cá trong nước thản nhiên, “ giống vậy”

      “Có gì mà giống chứ!” Hàm Mặc bám sát , tôi hơi khẽ cười, “Bởi vì chúng nó hiểu tình , vì thế có thể nghĩ ngợi gì, tự do tự tại!” Đằng sau trầm mặc, mãi sau mới mở miệng hỏi lần nữa, “Phải thế ? hiểu tình có thể tự do tự tại sao? Nàng có nghĩ tới , có lẽ chúng nó cũng vui vẻ lắm!”

      Tôi biết ý tứ trong giọng của , để ý đến vẫn cười như trước, “Vì thế tôi mới cho chúng ăn để chúng được vui vẻ mà!”

      “Cho cũng thể làm chúng vui vẻ được! Có lẽ làm cho chúng càng thêm thống khổ hơn!”

      Tôi thuận miệng hỏi, “Ôi, vì sao thế?”

      “Bởi vì chúng muốn rời xa nàng, mà nàng có lẽ kiếp này cũng chỉ có cho chúng nó lần, có lần hai, chúng nó biết làm gì bây giờ đây?’

      Tôi khẽ giật cả mình, nghĩ ngợi, quay đầu nhìn Hàm Mặc nhàng, “, tôi bỏ lại chúng, tôi bố trí người ngày nào cũng cho chúng ăn, làm cho chúng ngày nào cũng được vui vẻ mãi!”

      Hàm Mặc à, còn ý của tôi hay sao? nên tìm người ! Có lẽ kiếp này tôi thể cho được cái gì, nhưng người khác có thể. Đôi mắt Hàm Mặc xẹt qua tia đau đớn, khi tới gần trước mặt tôi, giọng giận dữ, “Người khác thay thế được nàng!”

      Tôi khẽ cười , “, người khác có thể thay thế được tôi!” xong tôi xoay người lại nhìn cá vui vẻ như cũ tiếp, “Bởi vì có thể mang đến vui vẻ cho chúng cũng phải chỉ có mỗi mình tôi, còn có rất rất nhiều người! Hay là, hoàng thúc cũng tới giúp cho chúng ăn được ?”

      cần quay đầu tôi cũng biết là rồi, mang theo vẻ tức giận vô bờ. Tôi nhìn con cá dưới nước, ngơ ngẩn cả người, lúc này chúng nó thấy còn thức ăn nữa nên có vẻ vội vàng bỏ chạy, ý đồ lại tìm thức ăn. Mắt tôi tối lại nhìn xuống, xem ra chúng thực vui vẻ gì cả! Trong lòng tôi nhàng, Hàm Mặc à, thực xin lỗi, đừng trách tôi nhé, tôi phải cố ý muốn tổn thương tới , chỉ là, giành cho mình chút gì đó, lưu luyến có ích gì đâu?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 109
      EDIT: MEOMEOMEO

      Hoan Nhi hiểu ra từ chỗ nào nữa, tôi đứng lên từ thềm đá, vỗ vỗ quần áo, cuối cùng nhìn thoáng qua hồ nước, dẫn theo Hoan Nhi ra cửa đông cung. Từ trong lời của Hàm Mặc tôi nghe ra được, vẫn có ý buông tay với tôi, giống như cứ tuỳ lúc là len lỏi vào trong cuộc sống của tôi, lại mang vẻ ưu thương rời , quá phận cố chấp. Người ta đều tình con người là ích kỷ, tôi ích kỷ muốn lưu tình để ý chút nào cảm thụ của những người khác, cả người cứ vùi sâu vào bể tình, đối với tôi làm nổi, tôi dứt khoát để ý đến. Tuy bề ngoài tôi lạnh lùng với Hàm Mặc rất nhiều nhưng sâu trong nội tâm lại luôn làm tổn thương , rồi lại yên lặng tự trách.

      Nghĩ ngợi bỗng hiểu sao đến hoa viên. Ngước mắt nhìn thấy người người cười cười trước mặt mới giật mình sựng lại. Bóng Long Kỳ và Lệ phi như mũi kiếm đâm thẳng vào ngực tôi. Họ sao lại có thể ở cùng chỗ với nhau chứ?

      Ánh mắt tôi lướt qua, ngoài Long Kỳ và Lệ phi ra còn có người già cả, vẻ mặt thô ráp cười đùa. Tôi nhận ra ông ta, ông ta chính là cha của Lệ phi, là đại tướng quân cao nhất trong triều, là người thủ hộ ở biên quan. Nghe Hà công công qua, cha Lệ phi vốn thể động vào được. Ông ta có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình, trong tay nắm binh quyền, thiện chiến dũng mãnh, là người thể có nhiều chiến công hơn được.

      Lòng tôi cân nhắc chút, xoay người dẫn theo Hoan Nhi vòng , nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu nổi. Tôi để tâm tới tình cảnh Long Kỳ, tôi được phong phi như này tuy nhìn triều đình có vẻ bình yên, nhưng mà tôi biết có nhiều người rất bất mãn. Tôi vừa phải là con của công thần triều đình nào, lại chẳng có gia thế hiển hách, sợ chống lại chỉ có vị Nhan tướng quân này, cứ đem con như hoa như ngọc vào cung, chẳng những chưa được quân sủng mà trước mắt vẫn chỉ là phi tử, trong lòng ông ta giận mới lạ. Chú ý chút thấy lúc này ông ta xuất ở đây, hơn nữa lại đem Long Kỳ gắn khối với Lệ phi, vậy là ông ta vội vàng từ biên quan trở về gấp, định muốn thông qua chuyện tốt giữa Long Kỳ và Lệ phi rồi !

      Tâm tư dâng trào, dần dần trở về trong cung. Bảo mọi người lui ra, tôi lẳng lặng ngồi ở ghế quý phi, tay chống cằm nghĩ ngợi. Nghĩ nghĩ về cũng cảm thấy phiền chán bất an, đứng ngồi yên, lại tìm thấy có chỗ nào phát tiết, đành ngồi rầu rĩ uống trà mang từ chỗ Ngọc Hoán về, cố gắng làm cho lòng bình tĩnh trở lại, rốt cục nghe thấy giọng Hà công công vang lên ở cửa, “Hoàng thượng giá lâm….”

      Cả người tôi đứng phắt từ ghế dậy, ánh mắt sốt ruột nhìn về bóng người từ cửa vào, lòng bình tĩnh, tiến đến hành lễ, Long Kỳ cúi xuống đỡ tôi dậy, kéo tay tôi tới trước bàn ngồi xuống. Chàng nhìn thấy vẻ rầu rĩ của tôi mới hỏi ôn nhu, “Sao ái phi lại mất hứng vậy?”

      Ngước khuôn mặt giấu nổi lên, mơ hồ, “Có sao? Sao em lại biết nhỉ?”

      “Vũ nhi, có phải ở mãi trong cung buồn lắm rồi ?” Long Kỳ vẫn nhìn ra, nhìn tôi hiền hoà, tôi cười nhàng bảo, “ buồn gì, hoàng cung lớn như vầy, hơn nữa cảnh sắc lại rất đặc biệt, nếu em buồn vài chỗ giải sầu ổn rồi!”

      Ánh mắt Long Kỳ xẹt qua tia xin lỗi, nắm lấy tay tôi, khẽ thở dài, “Vũ nhi à, đợi thời gian nữa, mọi chuyện trong tay ta xử lý êm đẹp rồi, nhất định dẫn nàng Giang Nam chút, để cho nàng phải đợi lâu đâu!”

      Trong lòng tôi có chỗ nào đó bỗng mềm mại lạ thường, chàng vẫn còn nhớ lời tôi , chàng làm cho tôi thế này là đủ lắm rồi. Tôi gật gật đầu, trừng mắt nhìn, giọng trả lời “Vâng” môt câu, ngả đầu lên vai chàng, nở nụ cười an lòng.

      Ngày có vẻ trôi qua bình tĩnh quá, tôi tin tưởng Long Kỳ, cũng muốn nghĩ ngợi linh tinh nữa. Việc làm này của chàng xua tan tư tưởng của tôi, gần đây tôi rất mê khiêu vũ. Ngày nào tôi cũng mặc quần áo mỏng, tóc túm đuôi ngựa, thả tóc bên tai, hoặc bay lên. Lúc Long Kỳ có mặt tôi vội bảo nhạc sỹ trong cung đến, khiêu vũ đủ kiểu, lúc nhàng, lúc mềm mại, lúc say mê. Ngoài khiêu vũ ra, tôi còn luyện viết chữ nữa, lúc là thơ đương đại, rồi dần đối với lịch sử hoàng triều Vĩnh Hán cũng muốn tìm hiểu đôi chút, có mời giáo viên nổi tiếng trong cung tới dạy tôi chơi cờ. Ngoài lần đó ra, tôi lại học tập lễ nghi trong cung nghiêm túc. Hành động khác thường này của tôi cả nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ, mãi rồi các nàng ta mới biết nương nương nhà mình là kẻ kỳ lạ. Nhưng tôi thực ra ngại, cuộc sống kiểu này với tôi mà rất là hưởng lạc tự đắc, làm cho tôi chìm vào trong thế giới chung.

      Hôm nay tôi tản bộ tới chỗ yên tĩnh trong hoa viên, mùi hương thược dược bay tới mũi, thấm sâu vào lòng sung sướng. Mùa hạ tới, nhuốm chồi cây xanh biếc, gió đông nam thổi, mang đến cảnh đầy sức sống, mùi hoa nhàn nhạt bay tới. Có rất nhiều loại hoa như hoa cẩm chướng. Tôi ở lương đình đem theo bộ cờ, đợi Long Kỳ tới. Chỉ lát sau Long Kỳ dẫn theo Hà công công xuất trước cửa cung, nhìn thấy tôi ngồi trước bàn, Long Kỳ cười khẽ, “Ái Phi vui vẻ hứng trí quá ha! hiểu cờ luyện tới trình độ nào rồi?”

      Tôi có chút đắc ý nhìn chàng cười, “Muốn biết kết quả thế nào, cứ thử rồi biết!” Tôi nhưng tốn ít công phu vào bàn cờ đó nha! Tôi tự đối với bản thân rất tin tưởng. Long Kỳ cười ngồi xuống. Chàng chọn màu trắng, tôi chọn quân màu đen. Chỉ lát sau hai ngừơi bắt đầu sát phạt dần dần tôi phát ra kỹ thuật chơi cờ của tôi vơí Long Kỳ còn kém rất xa. Nhưng mà tôi cứ liều mạng phen, cứ khéo léo dây dưa với chàng, nhìn thấy Long Kỳ nương tay ba phần, hai người vui vẻ chơi cờ mà để ý tới thắng thua.

      Quân trắng trước, quân đen sau, trong chớp mắt phân ra thắng thua. Tôi nghe thấy tiếng Hà công công và Hoan Nhi ở bên cười, xoa xoa miệng, xoè mười ngón ta, đặt lên bàn cờ, lúng búng , “Lại thua mất rồi, chơi nữa!” Tay tôi trùm cả lên bàn cờ, cả quân trắng đen cứ lẫn lộn với nhau thay đổi hoàn toàn.

      Tiếng cười vang lên sau lưng, Long Kỳ bất đắc dĩ cười lắc đầu, tham luyến nhìn bộ dạng của tôi, tôi ho khẽ tiếng, bỗng chốc hai tiếng cười bên cạnh bỗng biến thành tiếng rên, Long Kỳ cũng hạ thấp tiếng cười lại, “Vũ nhi à, xem ra lần sau nàng định tìm ta làm thầy rồi!”

      Tôi thuận ý chàng đáp, “Được lắm! Có Hoàng thượng làm thầy, em sợ thua nữa, chàng cũng đừng có giấu tuyệt kỹ đó nha!”

      Cả buổi chiều tốt đẹp đều tan trong tiếng cười của chúng tôi mà trôi qua. Long Kỳ được vị quan viên gọi mất, tôi bước nhàng qua hoa viên. Lúc này cảm giác có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đảo nhanh qua cũng thấy là thái giám. Nhìn thấy tôi nhìn , chạy vội tới cúi đầu, rồi vội vàng lướt qua tôi. Tôi lạnh nhạt rời mắt, tiếp tục lên phía trước, vô tình trong lòng nổi lên lời Hàm Mặc , “Có lẽ cả đời nàng chỉ có lần cho chúng ăn thôi, còn sau này chúng phải làm sao đây?’ Tôi tính lại muốn tới đông cung để cho cá ăn. Do tôi thích yên tĩnh, muốn bị ai quấy rầy. Hơn nữa mấy ngày liền, cũng bình an vô , tôi bảo cung nữ mà Long Kỳ an bài nghỉ ngơi, mình xuyên qua con đường dài, tới cung điện phía trước. Ở đây vốn yên tĩnh, dường như có rất ít người xuất . Tôi nhịn được hỏi Hoan Nhi, “Ở đây yên ắng quá, sao chẳng có người nào được bố trí ở đây vậy?”

      Hoan Nhi trả lời, “Nương nương, nơi này trước đây là tẩm cung của phi tần, sau đó vị phi tần kia bị nhốt biếm vào lãnh cung, ở đây ban ngày, hơn nữa còn cách chính cung rất xa, vốn chẳng có phi tần nào dám nguyện ý tới ở cả, lại phong thuỷ ở đây cũng tốt cho lắm ạ”

      Trong cung cổ đại đối với thuyết có quỷ thần ra như có vậy. Trong lòng tôi thầm than, nữ nhân cổ đại thể tự quản được vận mệnh của chính mình, đem mọi chuyện mới hay cũ đều phó thác cả cho ông trời, hạnh lúc đều là do ông trời ban cho, mà hạnh phúc đều là do chính mệnh của mình, chút cũng chẳng liên quan gì đến chuyện tình cả, cũng có người yếu bóng vía, là do thần hồ này quản.

      Tôi nhận thức ăn trong tay Hoan Nhi ném ít xuống, đàn cá lập tức tập trung bơi tới, cả người màu sắc rực rỡ xinh đẹp muôn phần. Tôi lẳng lặng nhìn chúng tranh cướp, lại thấy lòng mềm hẳn. Cứ tự mình ngắm tới mức nhập thần, phía hành lang đối diện lên bóng người, tôi ngẩng đầu nhìn lên thấy hành lang trống rỗng thấy gì, lòng tôi thất kinh, chả nhẽ tôi nhìn nhầm sao?

      Tôi lắc lắc đầu tiếp tục nhìn vào trong nước, cảnh giác trong lòng lại dâng lên, ánh mắt lướt tới hành lang lên trong nước, chỉ lát sau bóng ngược trong nước từ hành lang ra, tôi đột nhiên ngẩng đầu, thấy thái giám vội vàng đến. Tôi nhìn kỹ thấy chính là gã thái giám lúc nãy tôi gặp đường , tới đây làm gì vậy chứ?

      Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm theo dõi . Dường như rất vội, tôi mở miệng , “Đứng lại, ngươi đâu mà vội vàng vậy hả?”

      Cả người thái giám đó dừng lại, chậm rãi quay đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống, “Bẩm nương nương, tiểu nhân là nhanh tới đưa thức ăn cá cho nương nương ạ!”

      Lòng tôi vẫn thấy kỳ lạ, giọng điệu chợt vống cao lên chút, “Ngẩng đầu lên, ngươi là ở cung nào?”

      Thái giám từ từ ngẩng đầu lên, phải là khuôn mặt trắng nõn cho lắm, đường nét có chút thô, mặc cả người quần áo thái giám, nhưng luôn có cảm giác rất lạ, hơn nữa giọng của cũng giống thái giám eo éo. Trong lòng tôi vang lên cảnh báo, giương mắt nhìn quanh, hoảng sợ, sao thế nào mà Hoan Nhi cũng biến mất vậy nè? Hoan Nhi đâu rồi? Tôi cất giọng gọi, “Hoan Nhi…”

      Lại đúng lúc này, tên thái giám kia bưng mâm thức ăn cho cá tới, ánh mắt tôi bỗng lạnh lùng, ngăn lại, “ cần, bản cung muốn hồi cung!”

      Nhưng cũng dừng lại mà dần dần tới gần tôi, hơn nữa khoé miệng lộ vẻ cười tàn nhẫn, cười tới mức làm tôi run lên, có loại dự cảm xấu đột nhiên xông tới, kinh sợ nhìn , khoé mắt ngắm lại vị trí của tôi, lập tức hiểu ra, là muốn đẩy tôi rơi xuống hồ nước đây. Tôi sợ hãi hẳn lên, há mồm hô to, “Người đâu!”

      gần như tới trước mặt tôi, cười lạnh , “Quý phi nương nương, khắp xung quanh đây có người, ngươi cần gọi đâu!”

      Vẻ mặt tôi lạnh lùng, cau mày nhìn , “Ngươi là ai, vì sao muốn hại ta?”

      Tay bưng thức ăn cá vung lên, điều chỉnh ném thẳng xuống hồ nước, trong mắt lên tia sáng lạnh lẽo, “Trong lòng nương nương rồi, còn để ta phải ra sao? Chỉ cần ngươi chết, đối với cả hậu cung ai cũng đều ổn hết, người mong ngươi chết cũng ít đâu!” xong tiến tới gần từng bước.

      Trong lòng tôi kinh hoàng, nuốt nước bọt, lùi dần ra sau từng bước, nhưng vẫn cam tâm, trầm giọng bảo, “Ngươi phải người trong cung, ngươi là người của Thái Hậu có đúng ?’

      Nét cười trong mắt thái giám đột nhiên loé lên lạnh lẽo, gật gật đầu, “Xem như ngươi trong vai quý phi nương nương, ta cho ngươi hiểu , ta là người của Thái Hậu, đáng tiếc là nương nương ngươi biến mất hoàn toàn, ha ha…”

      Tiếng cười lạnh truyền đến, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh cái, tôi còn kinh ngạc, chân loạng choạng, cả người cứ thế từ từ rơi xuống nước. Tôi hét lên tiếng, rơi thẳng xuống nước, cả người lập tức chìm xuống tận đáy. Nước hồ lạnh lẽo trong veo vây quanh tôi, vừa rơi xuống nước tôi lập tức nổi lên, nước vào trong mắt, mơ hồ nhìn thấy ai bờ. vậy tên thái giám kia chạy thoát, nhưng lòng tôi thực ra rất bình tĩnh. Cũng may là ở đại tôi cũng trải qua lớp học bơi, biết được chút kỹ năng bơi, biết làm thế nào cho chính mình nổi lên. Tôi cố bơi tới chỗ tảng đá, miệng uống vài ngụm nước, tôi để ý, chỉ ra sức khua nước. Hồ nước này so với trong tưởng tượng của tôi rất sâu. Nếu tôi điều chỉnh tốt, rất có thể chìm nghỉm xuống mà dậy nổi. Từ từ tay tôi chạm được vào tảng đá, cố sức tóm lấy, cả người ướt đẫm cũng tìm được cân bằng. Cũng may là nước tới ngang mặt, tôi dễ dàng lên, ho khan vài tiếng, ngã ngồi mặt đất. Cả người do luyện múa mà trở nên tốt hơn trước kia rất nhiều. Thấy tôi cả người ngấm toàn nước bẩn, nỗi tức giận dâng tràn trong lòng. Tôi cố cắn răng, đứng lên, chạy ra phía ngoài. hành lang thấy Hoan Nhi ngã đó, dường như bị người đánh cho hôn mê bất tỉnh, tôi lắc lắc nàng ta, kêu lên, “Hoan Nhi…Hoan Nhi…”

      Hoan Nhi được tôi lay gọi, mở dần mắt lên, nhìn thấy tôi thân ướt sũng, kinh hoàng đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên, “Nương nương…Người sao thế?’

      Nhìn thấy nàng ta tỉnh lại, tôi thở dài nhõm, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này tuyệt đối thể cho Hoan Nhi biết được, nếu nàng ta kể cho Long Kỳ nhất định hỏi chuyện tôi, tôi sao dám là Thái Hậu chứ? Đối với mình có chứng cớ gì, tên thái giám kia lại phải là người trong cung, cứ như vầy, tôi sợ bị Thái Hậu cắn ngược lại miếng, bảo tôi hại bà ta, câu đó chẳng giải quyết được gì, tôi muốn hậu cung loạn cả lên. Cũng may tôi chết, còn sợ lật đổ được bà ta sao? Trong lòng tôi hung hăng thầm mắng, nhìn thấy vẻ mặt Hoan Nhi cười bảo, “ sao, vừa rồi tảng đá trơn ta cẩn thận rơi xuống hồ nước!”

      Hoan Nhi vỗ trán thở hắt ra, “Nhưng mà em nhớ là mình bị người đánh ngất mà, rồi cứ ngủ mê luôn!” Tôi lấp liếm, “Đánh chút à? có khả năng ha! ở đây có ai cả, nhất định là tối qua ngươi ngủ đủ, ngủ mất ở đây đó thôi!”

      Hoan Nhi có thể bị đánh ra sao, nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như cũng nghĩ ra, sau đó nhìn thấy tôi nước tong tong bỗng cả kinh kêu lên, “Ây da, cứ coi em mãi, nương nương nhanh chút hồi cung thay quần áo , nếu bị bệnh đó!”

      giờ là mùa hè, nhưng tôi ra cũng cảm thấy lạnh gì, chỉ là tóc có chút ẩm ướt thôi, cảm thấy có chút khó chịu, tôi gậtt gật đầu, bảo Hoan Nhi theo tôi trở lại con đường về cung. Dọc đường , Hoan Nhi cũng tránh thấy người khác, cũng có ai nhìn thấy cảnh tôi rơi xuống nước chật vật. Tôi vội vàng thay quần áo sạch vào, Hoan Nhi đem toàn bộ quần áo ướt của tôi mang . Tóc cũng được hong khô, nhưng mà trong lòng tôi có chút nghĩ mà sợ. Nếu lúc ấy tên thái giám kia nghĩ đẩy tôi xuống nước mà rút sao ra đâm tôi nhát rồi đẩy tôi cho dù có chút biết bơi cũng xong đời rồi. Trong lòng cũng đáng ăn mừng vì cuối cùng tôi biết ý đồ của Thái Hậu tính toán với tôi rồi, bà ta thế mà dám sai người bí mật muốn xử lý tôi cho xong, sợ là tôi được sủng ái mãi mới chủ mưu định giết tôi, đúng là người phụ nữ ác độc.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110
      EDIT: MEOMEOMEO


      Lòng tôi có chút bất an, lúc biết được chỗ ngồi trong thâm cung lớn này có người định giết người, tôi nhìn ai cũng thể thản nhiên được nữa, giờ tôi nên làm thế nào đây? Mặt ngoài Thái hậu đối với tôi tức rất đúng, đây là mọi người chứng kiến, mọi người biết cả. Nếu lúc này tôi nhảy ra chỉ bà ta, có lẽ mọi người ai cũng đều nghĩ là tôi cố tình gây , như vậy ngược lại có ảnh hưởng với tôi, vì vậy, tôi nhất định phải giả như như có gì xảy ra, cứ tiếp tục làm Hoàng quý phi của tôi. Nghiêng đầu nghĩ ngợi, nếu bà ta biết được tôi chết có biểu hệin gì đây? Kinh hoàng? Hay là lo sợ chứ?

      Tôi muốn tranh đấu với bà ta, cứ sống bình thản, bình phẩm trà ngăm hoa, viết chữ luyện cờ, Long Kỳ bảo muốn làm thầy dạy tôi, chỉ là chàng có thời gian nhiều lắm, chỉ có thể lúc đánh cờ với tôi dạy tôi chút, cá là rất tình thú. Mỗi lần tôi lại, chàng chỉ biết sủng nịch nhìn tôi, tôi cười rất giảo hoạt.

      Hai ngày trôi qua, tôi bảo tiểu Thuận Tử tìm hiểu động tĩnh của Thái Hậu bên đó, động tĩnh khác Thái Hậu có, chỉ là Thái Hậu càng gần gũi với Lệ phi hơn, ngày nào cũng đều thấy Lệ phi cứ ra ra vào vào cung điện của Thái Hậu.

      Tôi nhàng bắt tay vào pha trà, thổi hơi, đem gạt lá trà sang bên, uống qua ngụm, dừng mắt, đầu óc bắt đầu chuyển động lẳng lặng lên. Thái Hậu chỉ là hư danh, giống như Lệ phi là kẻ có tâm cơ thâm trầm vậy, nếu có lợi, sợ rằng làm điều thừa. NHưng Thái Hậu có thể cho nàng ta cái gì chứ nhỉ? Quyền thế cũng chính là Hoàng thượng người cầm quyền, Lệ phi muốn uyqqnr thế có thể đem hết mọi chiêu chạm vào mặt rồng, danh lợi ư? Cho dù Thái hậu có được chút lợi ích từ tiên đế chăng nữa, nhưng cũng tính là nhiều, hơn nữa chính cha của lệ phi vốn cũng giàu có rồi và có đông người, để ý tiền tài này đó làm gì, vậy cần cái gì chứ? Có mọi khả năng đều nghxi tới cả, nhưng đều bị xoá hết, căn bản thể thành lý do gì.

      Tôi híp mắt lại, nhìn lướt qua tiểu Thuận tử, đột nhiên mưu kế nảy lên trong lòng, chỉ lát sau tôi từ sau bình phong ra, thích hợp chỉnh sửa quần áo người, nhìn thấy ánh mắt tiểu thuận tử nhìn tôi cười bảo, “Có phải thoạt nhìn trông rất kỳ lạ phải ?”

      Biểu của tiểu thuận tử có chút sợ hãi bảo, “Nương nương người muốn mặc như vậy sao? Nếu như Hoàng thượng mà biết thảm lắm!”

      Tôi cười xảo trá, “Vậy cũng đừng cho ngài ấy biết làm gì, chúng ta nhanh về nhanh vậy!” Tôi nghĩ muốn tự mình đóng giả thái giám tới cung điện của Thái Hậu lần, như vậy tôi có thể tránh tai mắt của bà ta, lại có thể tự quan sát mọi động tĩnh.

      Tôi và tiểu thuận tử vừa vừa chuyện, tuy đường đụng phải mấy cung nữ thái giám nhưng cũng việc gì, vô tình tới trong hậu cung, rồi đến trước cung điện của Thái Hậu, tiểu thuận tử đột nhiên lẻn tới trước mắt tôi hạ giọng kêu lên, “Nương nương, phía trước kìa!”

      Tôi dừng mắt nhìn thấy cách đó xa là đoàn người của Lệ phi, sau có mấy cung nữ. Lòng tôi thất kinh, nếu bị lệ phi phát giác ra, tôi thảm rồi, cũng loạn lên trận. Trong lòng cuống lên, tiểu thuận tử cái khó ló cái khôn, tay giữ chặt lấy tôi, giọng , “ theo ta! trốn vào cái điện đằng trước !” Tôi gật gật đầu, theo cậu ta bước nhanh tới hành lang phía trước, bước vào gian điện bên cạnh, cũng nghĩ nhiều, đẩy cửa mà vào, biết cung điện này dùng để làm gì, thế mà đến cả bóng người cũng có. Tôi còn chưa đánh giá xong ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh , dường như có người đẩy cửa điện ra. Tôi hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của Tiểu Thuận tử. Hai người nhìn nhau, tiếng chân ngoài cửa cùng tiếng chuyện ngày càng gần.

      Tiểu Thuận cùng mắt tôi đều tập trung nhìn vào tấm bình phong cách đó xa, cũng chẳng cố gì nhiều tôi vội vàng cùng tiểu thuận tử vội nhanh trốn vào. Cũng may là tấm bình phong này rất dầy, màu đen, giấu hoàn toàn được hai bóng người chúng tôi lại. Ngay cả vậy tôi vẫn còn cố thở to. Lúc này cửa điện bỗng “két” tiếng vang lên, được người đẩy ra.

      Đột nhiên nghe thấy giọng nữ kinh ngạc kêu lên, “Sao trong điện có mành che, chuyện các người là thế nào sao còn quên lần trước ma ma Lý mắng hay sao?”

      Hai giọng khúm núm vang lên, lâu sau, tôi lẻn vào rèm cửa cách đó xa, đại điện trở nên yên tĩnh u vô cùng. Trong lúc quỳ dựa vào tấm bình phong sát tường, nhìn Tiểu Thuận Tử đối diện thấy cậu có chút hồi hộp, lại thấy hơi buồn cười, tôi nhoẻn miệng cười thầm kêu vận khí tốt. Tiểu Thuận Tử nhìn thấy tôi cười hồi hộp cũng giảm , cùng căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Trong điện chợt tối sầm lại, tiếng chân cung nữ bước vào trong điện hình như dạo lượt, ngoài cái giọng hung dữ của cung nữ bên ngoài ra, còn lại câu cũng thêm, tôi cũng biết là đến tột cùng có bao nhiêu người tới nữa, các nàng ấy tới trong đại điện này để làm cái gì chứ?

      Lúc này, tiếng cửa chuyển động vang lên, tôi thở ra, cố lấy tay chống đỡ, nâng đầu gối lên, định xoay người đột nhiên có cảm giác bất ngờ, câu cùng tiếng hành lễ vang lên, “Tham kiến Lệ phi nương nương!”

      Tôi thất kinh, lòng có chút cam tâm, đành phải hạ người xuống ngồi trở lại nguyên vị trí cũ, thế nào mà Lệ phi lại đến gian phòng này để làm cái gì chứ? Chả nhẽ nàng ta còn có hứng thú kiểm tra cung nữ làm việc nữa hay sao? Hay đây là địa bàn của Thái Hậu, cho dù kiểm tra nữa cũng phải là nàng ta? Trong lòng tôi tràn ngập tò mò, tiếp tục nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      Đợi lúc tiếng cửa lại mở truyền đến, rồi tiếng cửa lớn khép lại, bóng tối tiếp tục tràn ngập, yên tĩnh giằng co lúc, bên tai nghe thấy giọng nữ rất ôn nhu hỏi câu, “Làm tốt đó?” Tôi nghe ra được là Lệ phi, nghe giọng nàng ta dường như tâm tình tốt lắm, bởi vì chỉ có tại thời điểm thế này, giọng ôn nhu của nàng ta mới thể ra.

      TRả lời nàng ta dường như là cung nữ, thanh vô cùng cao hứng, “Đều y theo chỉ thị của Thái Hậu nương nương làm tốt lắm, mọi việc đều làm giống như cầu!”

      Tiếng cười khẽ truyền đến, Lệ phi đắc ý hừ tiếng, trong giọng chỉ có vui mừng, “Tốt! Xem ra ngày lành cũng còn xa nữa!”

      Nghe tiếng cung nữ cười phụ hoạ theo, “đúng vậy! Lệ phi nương nương!” Lệ phi cười càng thêm đắc ý, đột nhiên nghe thấy nàng ta thào kêu lên, “Long bào…Long bào…Người rốt cục có thể được mặc nó rồi!”

      Lòng tôi bùng lên dữ dội, mở to mắt, cùng liếc nhìn Tiểu Thuận Tử cái, trời ơi! Lệ phi bậy bạ gì thế? Long bào à? Chả nhẽ vừa rồi nàng ta hỏi là chuyện làm xong long bào hay chưa đó ư? Tôi giật mình kinh hãi, lại nghe thấy tiếng Lệ phi đắc ý , “Tốt lắm, nhớ kỹ cái miệng của các ngươi đó, sau này vinh hoa phú quý thể thiếu các ngươi được! Nếu dám tiết lộ nửa câu các ngươi biết kết cục là gì rồi đó!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 111
      EDIT: MEOMEOMEO

      Trong điện lại im lặng trận, tiếng cung nữ trả lời thánh thót vô cùng, thời gian cứ lẳng lặng trôi , cuối cùng, cũng nghe được tiếng đóng cửa mạnh vang lên, tôi từ sau tấm bình phong đứng lên, quét mắt nhìn trong đại điện lượt thấy trống còn ai nữa, yên lặng dường như chưa có ai tới vậy. Tiểu Thuận Tử cũng đứng dậy theo, tôi nhìn thấy nét kinh ngạc mặt cậu ta, lời vừa rồi chắc cậu ta cũng nghe được, cậu ta máy móc nhìn lại tôi. Tôi cau mày, mở miệng bảo, “Tiểu Thuận Tử, nhớ kỹ, những lời ngươi vừa mới nghe được được nhắc đến với bất kỳ ai, bao gồm cả Hoàng Thượng nhé”

      Tiểu Thuận Tử kinh ngạc thêm, sau đó thuận theo gật gật đầu, từ trong kinh hãi vàư rồi tỉnh táo trở lại, khôi phục thông minh vốn có của mình, tay chân ra ngoài cửa điện xem xét, sau đó quay đầu nhìn tôi, “nương nương, các nàng ấy rồi!”

      Tôi cùng cậu ta nhanh mở cửa ra, ra khỏi đại điện, theo hành lang tới phía trước. là nguy hiểm kinh khủng, tôi vừa vừa suy nghĩ lại cảnh vừa rồi kia, Lệ phi các nàng ấy mưu gì đây? Vừa rồi cảnh đó thay đổi lạ lùng, lời đều phải giấu trong phòng bí mật, hơn nữa nàng ta chế tạo long bào làm gì nhỉ? trong miệng nàng ta là ai đây?

      Trở lại trong cung, tôi thay y phục công công, trở lại mặc nữ trang, ngồi trầm tư trước bàn, kết hợp tất cả, cuối cùng tôi cũng ngộ ra tính nghiêm trọng của chuyện này, đoạt vị, Thái Hậu và lệ phi mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế. Ngẫm lại, long bào trong thiên hạ ai dám mặc chứ, ai có thể mặc chỉ có duy nhất đáp án là người, đó phải là đương kim hoàng thượng, mà từ xuất trong miệng Lệ Phi có khả năng vô cùng là kẻ có ý định muốn mặc long bào người đây.

      ngờ được đương kim hoàng triều còn có người tồn tại ý tưởng đoạt vị chứ. Nhìn chung triều đình, người có quyền thế đều bị Long Kỳ từ từ thu hồi dần quyền lực rồi, Lâm Quân Duệ hạ bệ, có khả năng là người ngoài cung, nhưng mà tôi còn nghĩ ra là ai có lá gan lớn này, vì thế, muốn điều tra người kia trong miệng Lệ phi là ai chỉ có từ người Lệ phi xuống tay mới được. Hơn nữa nghe Lệ phi cái giọng thào vậy, vậy người đó và nàng ta còn có đoạn tình ý, chắc phải là người lệ phi chung tình đó chứ? Ý tưởng lớn hình thành dần trong đầu tôi.

      Tôi gọi Tiểu Thuận Tử tới, bảo cậu ta hỏi thăm giúp tôi xem Lệ phi trước khi phong phi tiếp xúc với ai. Đầu tôi càng ngày càng cảm thấy tình cũng đơn giản như tôi nghĩ, trong tình thế này có giấu huyền cơ gì có lẽ tôi chỉ có thể đoán được góc , loại tâm tư lo âu này đều làm cho cảm xúc của tôi ổn định, cuối cùng tôi có định đem chuyện này ra với Long Kỳ nhỉ? Nếu tôi cho Long Kỳ biết có tình trạng gì xảy ra đây?

      Nghĩ nghĩ lại chưa tới thời cơ, đến cả chứng cớ tôi đều có, làm sao cho người khác tin phục được chứ? Trong cung kiểu lừa tôi gạt, chỉ cẩn thận chút khả năng mưu bị chìm nghỉm, xương cốt còn.

      Đến cả Long Kỳ muốn che chở cho tôi nhưng chàng thân là vua nước, như vậy có tổn hại đến danh dự của chàng, phá hỏng hình tượng của chàng, đường này thể nổi. Tôi thể để cho Long Kỳ vì tôi mà đối nghịch với triều thần, đối nghịch với thiê hạ. Muốn vậy trong chuyện này tôi nhất định phải xử lý cẩn thận, chỉ chuyện có liên quan đến tôi, mà cũng liên quan cả Long Kỳ nữa, liên quan tới hoàng triều Vĩnh Hán nữa.

      Nghĩ đến đây lòng tôi hạ thêm quyết tâm, Hà công công ban tiểu Thuận Tử cho tôi, quả nhiên tiểu thuận tử làm tôi thất vọng. Cậu ta làm việc thận trọng, lại hiểu biết mọi việc, xem ra chỉ cần thêm chút thời gian tất nhiên là nhiệm vụ tàng long ngoạ hổ trong cung, cậu ta ngày nào đó nghe được chuyện gì cũng đều bẩm báo mọi việc với tôi. Tôi nghe được câu đầu tiên mà suýt làm cho tôi kinh hãi kêu lên. Tôi thực thể tưởng được tình nhân trước đây của Lệ Phi lại đúng là đại hoàng tử Long Hạo. Lúc Long Kỳ còn chưa lên ngôi, đại Hoàng tử được chọn làm thái tử, còn Lệ phi lại là con của đại tướng quân, chắc chắn từng có giao tình thân mật với hoàng tử trong cung, chỉ là tôi kinh ngạc ở chỗ Lệ phi thế mà lại thích đại hoàng tử, nhưng giờ đại hoàng tử bị biếm làm dân thường, điều biên quan rồi, sao nàng ta vẫn còn chung tình với chứ? Chả nhẽ tình ý Lệ phi với đại hoàng tử phải được lập thành lợi ích, mà đơn thuần là vì tình chăng?

      NHưng mà cho dù Lệ phi và đại hoàng tử có tình ý gì chăng nữa, giờ nàng ta là phi tử của Long Kỳ rồi, chả lẽ lòng nàng ta còn treo bên ngoài sao?

      Theo quan sát mấy tháng nay, thế nào cũng cảm giác lệ phi biểu với Long Kỳ phải là hành động thuần tuý. Nàng ta thích Long Kỳ, chính là quyền thế của Long Kỳ, thích địa vị của chàng, thích chàng là vua nước. Trước đây tôi từng qua, phụ nữ hậu cung có bao nhiêu người là thích Hoàng thượng, có người trong các nàng ấy có lẽ cả mặt Long Kỳ cũng chưa từng nhìn thấy, làm sao mà có tình chứ?

      Những này đó cũng quan trọng, quan trọng là tôi biết người trong miệng Lệ phi rốt cục là ai đây? Theo hồi báo của Tiểu Thuận Tử, trước khi chưa phong phi, Lệ phi chỉ gần đại Hoàng tư, hơn nữa dường như còn có chút ái muội gì lắm. giờ tôi lại hoang mang, tin tình báo này kết hợp với nhau, đáp án lại làm cho tôi kinh hãi.

      Ban đầu Lệ phi là người của đại hoàng tử, còn Thái Hậu là mẹ ruột của đại Hoàng tử, ngôi vị hoàng đế, Long bào, đại hoàng tử. Ánh sáng chợt loé lên trong đầu tôi, tôi thở ra, chả lẽ trong miệng Lệ phi là đại hoàng tử Long Hạo sao?

      Trời ơi! Làm sao có thể chứ? Đại hoàng tử phải là lao động ở tận biên quan sao? Làm sao có thể trở lại kinh thành rồi chứ? Chả nhẽ đại hoàng tử căn bản bị đày biên quan, hoặc là bị đánh tráo, hoặc là có người thay thế? Hoặc là trốn từ biên quan trở lại sao?

      Đủ loại nguyên nhân làm cho tôi thở nổi, chấn động thực , thể tưởng nổi trong hoàng cung lại thầm ngưng tụ lực lượng cường đại đến như vậy, mưu này với hoàng triều Vĩnh Hán, trời ơi!

      Tôi cố gắng trấn tĩnh, chứng cớ khá , rất thuyết phục, làm cho tôi thể tin được, hơn nữa Thái Hậu vội tới mức thể đợi được nữa vội vàng vì làm long bào rồi. Đây chẳng lẽ thể là đại hoàng tử căn bản bị đày biên cương đó sao, có lẽ là lánh ở nơi nào đó trong hoàng triều vĩnh Hán, rục rịch, ý đồ mưu phản.

      Tôi nhớ lại bà già kia, còn có tên thái giám đẩy tôi xuống nước nữa. Bà già đó nam tử trẻ tuổi che mặt, có thế lực rất lớn sau lưng , cảh lẽ chính là đại hoàng tử đứng sau lưng làm trò quỷ, Thái Hậu định giết tôi, đó là chuyện cực kỳ bình thường. Lúc ở chùa Khải Phúc, Thái Hậu và đại Hoàng tử câu kết với nhau, do muốn phá hỏng toàn bộ kế hoạch, dám để lộ ra dấu vết, chỉ bức bách bà già kia tặng tàng hoa hồng cho tôi, sau đó tạo ra cảnh giả dối, hãm hại tôi và Hàm Mặc có liên quan, làm cho Long kỳ tức giận. Như vậy chẳng những loại được tôi mà cả Hàm Mặc cũng bị liên luỵ vào, Long Kỳ mất tôi, còn mất cả Hoàng thúc rất có tài lực nữa. Mặc kệ bắt đầu từ đâu, đều đả kích mạnh với Long Kỳ, nhưng thực đáng tiếc là tôi vì thế mà thất sủng, ngược lại càng củng cố thêm địa vị của tôi, thuận thế trở thành Hoàng Quý phi. Lại xem chuyện tôi bị ngã xuống nước nữa. Lúc này Thái Hậu có ý muốn hạ sát tôi rồi, định diệt trừ cho thống khoái, nhưng mà bà ta lại thất sách, chẳng những làm cho tôi biết người chủ mưu sau lưng là ai, còn khiến cho tôi hoài nghi. chuyện đẩy tôi xuống nước tên thái giám kia thừa nhận là do Thái Hậu sai khiến. vậy cũng có liên quan tới đại hoàng tử. Có lẽ là do đại hoàng tử sai lẻn vào trong cung, mình xung quanh tôi, thừa dịp lúc tôi chú ý ra tay hạ sát tôi. Lúc ở đông cung, chắc tên sát thủ kia nghĩ chỉ cần đẩy tôi rơi xuống nước, bị chết đuối là ổn. Nhưng lại quấ sơ xuất, tôi phải là tiểu thư con nhà gia thế, tôn quý yếu đuối vô lực. Tôi là người đại biết bơi, mới có thể tự cứu lấy mình trong hiểm cảnh.

      Thái Hậu à Thái hậu ơi, tôi coi thường bà lắm. Hoá ra tôi vẫn nghĩ đến thèm để ý đến bà đúng là chỗ đắc ý của bà rồi, thần biết quỷ hay muốn lẳng lặng bày thiên la địa vọng che trời. Nếu hôm nay tôi nhìn đến cảnh kia, toàn bộ hoàng cung chúng tôi đều chẳng ai hay biết gì. Long Kỳ mỗi ngày đều xử lý chính , hơn nữa đối với hậu cung chỉ thoáng quan tâm thôi, căn bản cũng lo lắng tới nấc này. Có lẽ chàng cho rằng chỉ cần đem quyền chỉ huy tối cao lục cung giao vào trong tay tôi là an tâm rồi ha! Nhưng nghĩ lại cũng đúng, mấy ngày trước lúc Long Kỳ ở bên cạnh tôi có an bài hai cao thủ là có chuyện gì xảy ra rồi? Ngày đó, chàng đem bà già chết kia cứ giao cho chàng, chả lẽ chàng phát ra gì rồi? Còn có chính là Ngọc Hoán nữa, chàng bí mật triệu tập Ngọc Hoán về cung là có nguyên nhân gì đây? Chuyện này lên cái gì? là Long Kỳ hình như cũng phải hoàn toàn biết, chả lẽ Long Kỳ có chuyện gì gạt tôi sao?

      Trời ơi, Có phải chẳng hay biết gì chỉ có mỗi mình tôi chăng? Tôi có chút mất hứng cau mày lại, đoán bên ngoài đủ kiểu rồi còn chính là chỉ có lời tôi thôi, cũng có chứng . Nhưng tôi biết cũng gần tiếp cận tới rồi, chỉ là nấc này còn dấu chưa bị lật lên thôi, vẫn chôn sâu trong lòng mỗi người. giờ tôi sợ trận mưu này nổi lên ngày nào đó, phải tôi có thể đoán được hậu quả trước, có lẽ nước lớn Vĩnh Hán đụng phải trận long tranh hổ đấu đây.

      TRời nóng bức mà sao tôi lại có cảm giác rét run, cơn gió mát thổi mạnh tới, cũng làm vơi bớt trận đông lạnh trong lòng. nỗi mờ mịt sợ hãi nảy lên trong lòng, tôi đứng dậy phiền chán lòng vòng trong phòng, đến trước bàn, bưng chén lên, uống ngụm trà, lo lắng vô cùng được trà lạnh làm dịu mát, thoáng có chút cảm giác, tôi biết nên làm sao đây? Đáp án xảy ra trước mặt, nhất định tôi phải ở đây để đợi trận mưu nổi lên, vạch trần bộ mặt Thái Hậu và lệ phi. Làm cho lực lượng bí mật hình thành sờ được kia bị đập. Đúng, chính là làm như vậy. Trong lòng tôi kiên định, tôi thể trơ mắt mà đứng xem trận đấu xảy ra ngày nào đó được.

      Có mục đích rồi, lòng của tôi vững vàng hơn rất nhiều, cả người dường như lâm vào trận chiến đấu vô hình, thấy mệt mỏi vô cùng, nỗi xúc động dâng lên, muốn tìm Long Kỳ. Tôi nghĩ đứng bên cạnh chàng, có cảm giác bình ổn, có thể trấn áp được nội tâm sợ hãi của tôi.

      Tôi tông cửa xông ra, về phía thư phòng Long Kỳ. Ngày đó, Long Kỳ lúc nào cũng phải tiếp kiến ít, lúc này nhìn thấy Hà công công đứng đợi ở cửa, tôi biết chắc chắn Long Kỳ tiếp ai đó bên trong. Hà công công nhìn thấy tôi bước tới vội vã, tới đón trước, “Nương nương có chuyện gì cần tìm Hoàng thượng sao?”

      Tôi thở hổn hển, cố trấn tĩnh lại, mở miệng hỏi, “Hoàng Thượng làm cái gì vậy/”

      “Hoàng thượng tiếp kiến sứ giả ngoại quốc, xin mời nương nương cứ đứng chờ bên ngoài lúc nữa !”

      Sứ giả ngoại quốc à? Trong lòng tôi thấy mẫn cảm hẳn lên, nhìn thoáng qua Hà công công, hỏi thử, “Hoàng thượng bây giờ tiếp kiến người nào vậy hả?’

      Tôi định đem chuyện tôi chứng kiến cho Hà công công biết, tuy ông ấy cùng đứng với tôi trận tuyến, cũng vì Long Kỳ bảo vệ chủ, đối với ngươi sợ ông ấy bảo vệ chủ thấy sốt ruột, đợi nổi mà đem chuyện này cho Long Kỳ, như vậy Long Kỳ lại tìm ra chứng cớ, lại thể băt được Thái Hậu. Cứ như vậy, chẳng những cho Thái Hậu chuyện này bại lộ, tôi sợ bọn chúng lại thay đổi kế hoạch, đột biến phát sinh.

      Hà công công nhìn tôi có chút thâm ý, nét mặt bóng loáng biểu cười cười, “Nương nương, Hoàng thượng ngày đó tiếp kiến đều là triều thần cả, nương nương hỏi thăm chuyện này để làm gì chứ?”

      Trong lòng tôi có cảm giác kỳ lạ, cảm giác hình như Hà công công cũng , hơn nữa sắc mặt cũng bình thường tới mức khác thường, cũng phải là tôi hỏi vấn đề này khác thường, mà là tôi ở hậu cung hỏi kiểu vấn đề như thế làm cho ông ấy kinh ngạc. Đây có phải là xuất phát từ Long Kỳ mà muốn bảo hộ tôi , mà dám cho tôi biết mọi chuyện chứ?

      Trong lòng tôi biết đáp án, chắc chắn là nguyên nhân này, Long Kỳ có chuyện quan trọng nào cũng đều tự mình xử lý, mà khong làm cho tôi có cảm giác sợ hãi và lo lắng. Nhưng điều này chàng có lẽ dự đoán được, tôi thế nhưng vô tình biết chút tin tức. Tôi do dự tự hỏi, ngắm vẻ kỳ lạ Hà công công nhìn tôi, lại cười, “Ây da, ta hỏi chút cái này sao ông còn biết sao? Vị đốc thống đại tướng quân kia phải trở lại rồi sao? Ông ta có lẽ cầu kiến Hoàng Thượng vì chuyện của Lệ phi ấy chứ!” Tôi loạn lên vì lý do này, đây ban đầu là khối tâm bệnh trong lòng tôi, nhưng từ lúc biết bí mật động trời rồi, khối tâm bệnh này lại giải quyết rất dễ dàng. Hà công công đương nhiên biết ý của tôi, nét khác lạ mặt biến mất, trừng mắt nhìn tôi, “Hoá ra là nương nương ghen ha! Yên tâm ! Nương nương còn tin được Hoàng thượng hay sao? Cho dù là do đốc thống đại tướng quân ra, Hoàng thượng cũng để ý! Nương nương đa tâm rồi!”

      Tôi lộ ra vẻ cười nhàng, “Xem ra là ta đa tâm !”

      Lúc này, nhìn thấy người mặc áo kỳ lạ từ trong thư phòng của Long Kỳ ra, nhìn thấy tôi hành lễ, làm như biết thân phận của tôi vậy. Tôi nhìn ông ta cười cười, nhìn theo bóng của ông ta, chuyển sang hỏi Hà công công, “Đây là người nước nào thế, sao trang phục kỳ lạ vậy?” Trang phục người đó giống như dùng cái chăn gấm to phủ bên ngoài vậy, lộ ra bộ ngực và bả vai rắn chắc, đoán chừng là người là dân tộc thiểu số ở bên kia đại tây dương gì đó, Hà công công giải thích, ‘”Đây là sứ thần Cao Ly!”

      Tôi nhấc chân lên, vào trong thư phòng của Long Kỳ, Long Kỳ xem thư, thấy tôi tiến vào, nở nụ cười tươi, thanh trầm thấp vang lên , “Vũ Nhi lại đây!”

      Tôi thở hơi, đến bên cạnh chàng, cùng ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn thư bàn, Long Kỳ thấy ánh mắt của tôi lén lấy thư lại cười bảo, “Vũ Nhi chắc phải muốn quan tâm đến chính đó chứ?”

      Tôi xoa xoa miệng, mặt lạnh nhạt, “Làm sao có thể thế chứ? chuyện là buồn tẻ, vô vị, buồn chết người mất, em thèm nhúng tay vào làm gì. Hơn nữa phải là hậu cung thể can thiệp vào triều chính đó ư?”

      Long Kỳ kéo lấy tay tôi, ôm tôi ngồi đùi chàng, lấy tay nhéo mũi tôi cái, con ngươi đen loé lên tia sủng ái lấp loé, “Quy củ trong cung ra học xong rồi, chả lẽ thấy buồn tẻ vô vị đó sao?”

      Tôi đưa tay lên ôm lấy cổ chàng, ngả đầu vào vai chàng, vô cùng thân thiết cọ sát vào bên mặt chàng, “Vì chàng, em nguyện ý học!”

      Long Kỳ đưa tay nâng cằm tôi lên, lời nào, cúi xuống áp môi, sau hồi triền miên, mang theo hơi thở nặng nhọc ôn nhu bên tai tôi, “Vì nàng, ta cũng nguyện ý trả giá hết thảy!”

      Lòng tôi thấy ấm áp quá, chủ động dâg môi thơm lê hôn, đem nhiệt tình vừa nãy trả lại cho chàng, hôn tới mức có chút thở nổi, vừa định lùi ra, Long Kỳ lại dường như đoán được, bàn tay to ôm lấy sau gáy tôi, làm cho nụ hôn càng thêm sâu hơn. Tôi thở gấp, khe khẽ rên lên, lúc nàylại nghe thấy câu vốn nên có vang lên, Hà công công vừa đẩy cảư vào thấy cảnh này của chúng tôi, “Hoàng thượng…”

      Lời bị mắc trong miệng, ánh mắt Long Kỳ từ sau vai tôi nghiêm nghị đảo qua, Hà công công biết điều lùi ra ngoài. Tôi mặt đỏ chôn sâu vào lòng chàng, khẽ sẵng giọng, “Đều tại chàng…”

      Long Kỳ cười bảo, “Vũ Nhi quái ác, ai bảo Vũ nhi mê hoặc làm ta kìm lòng dừng được chứ!” Mê hoặc tới mười phần, mặt tôi nóng bỏng, đứng lên từ đùi chàng, “Được rồi, chắc chàng vừa có chuyện quan trọng cần xử lý, em trước đây!”

      Liếc mắt nhìn Long Kỳ cái tôi ra cửa thư phòng, quả nhiên thấy số quan viên đứng chờ tiếp kiến. Thấy tôi ra, đều hành lễ. Tôi hít sâu hơi, nở nụ cười tươi bảo họ đứng lên, quay đầu nhìn Hà công công che miệng cười trộm. Tôi trừng mắt nhìn lướt qua, mặt lại đỏ bừng lên, Hà công công thấy thế, vội vàng khoát khoát tay, “Lão nô cái gì cũng có thấy, nương nương phải về cung rồi sao?”

      Tôi gật gật đầu, xoay người hướng cung tới, trong lòng lên cảnh ái muội chớp mắt vừa rồi, cảm thấy ấm áp dạt dào, thầm oán Long Kỳ gây ra, cảm thấy vui lắm.

      Trở lại trong cung, vừa ngồi xuống lại gặp phải vấn đề rắc rối, dường như có cảm giác Thái Hậu và Long Kỳ hai bên đều tầm thường, đại hoàng tử có biên cương hay nhỉ? Thái Hậu bận cái gì thế?

      Đột nhiên nghĩ đến bộ long bào kia, Thái Hậu chế tác tỉ mỉ gấp gáp ra chiếc long bào này rất có ích cho tôi. Chỉ cần tôi lấy được chiếc long bào này ở trong cung Thái HẬu ra, vậy bà ta mang tội giấu long bào, Long Kỳ có lý do đem trị tội bà ta.

      Chỉ cần Thái Hậu đổ, để Long Kỳ tiếp tục truy tra chỗ đại Hoàng tử ở, tin là tóm được đại hoàng tử trốn tránh trừng phạt.

      Nhưng mà làm cách nào lấy được long bào ở trong tay Thái Hậu chứ? Dĩ nhiên Thái Hậu bí mật gấp gáp như vậy chế tạo ra nó, thoải mái lấy ra sau hậu cung được. Chắc chắn nó phải được cất giấu bí mật ở nơi nào đó, tuyệt đối để cho người ta dễ dàng tìm được. giờ quan hệ của tôi và Thái Hậu rất cứng nhắc, Thái Hậu nhìn thấy tôi cũng được tự nhiên. Lần trước tôi chết có đả kích rất mạnh với bà ta, chỉ là bà ta giấu sâu trong lòng, biểu ra mà thôi. Cứ như vậy, tôi lại khó có cơ hội tiếp cận cung điện Thái Hậu, hay cách khác, nhất định Thái HẬu cố tránh né tôi, cho tôi nhúng tay vào chuyện của bà ta. Muốn lấy được bộ long bào kia lại khó càng thêm khó.

      Xem ra tôi phải lên kế hoạch tốt hơn chút, nếu có thể làm cho Thái Hậu hoài nghi tôi, cũng thể làm cho chính tôi gặp nguy hiểm. Trước tiên tôi nhất định phải làm cho Thái Hậu tin được tôi, mà gây ra hiểu lầm với tôi. Thái Hậu kiêng kỵ nhất chính là đối nghịch với bà ta, vì thế….ánh sáng loé lên trong đầu tôi.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 112.1
      EDIT: MEOMEOMEO

      Dài quá tớ cắt đôi ra làm 2 chương cho dễ đọc và edit


      Người trong cung mỗi người hành động đều như diễn viên , mỗi ngày sống trong địa bàn nham hiểm, che giấu kỹ bản thân, trước mặt người khác vĩnh viễn nguỵ trang khối mặt nạ, trong cung gọi là gì nhỉ? Gọi là con đường sinh tồn, gọi là bo bo giữ lấy mình.

      giờ tuy tiiu dám khẳng định thực lực sau lưng Thái Hậu mạnh bao nhiêu, nhưng mà xem ra lúc này bà ta là lúc cần nhân tài, đại hoàn tử muốn lợi dụng thế lực võ lâm để phủ định triều đình, nghe qua có chút buồn cười. Võ lâm và triều đình đều sống chung hoà bình, nước giếng phạm nước sông, nêu đại hoàng tử định kêu gọi võ lâm đối kháng với triều đình, số người lọt lưới rất tít. Võ lâm tuy là hỗn tạp, hạng người tiểu nhân rất nhiều, nhưng người võ lâm phải kẻ ngốc, đặc biệt là những môn phái có võ công đặc biệt cao cường, tông chính phái vớ vẩn tham dự, đối nghịch với triều đình, đó là tự rước lấy hoạ diệt, hơn nữa thế lực đương kim Vĩnh Hán khổng lồ, binh nhiều tướng mạnh, nhìn chung vĩnh Hán là thái bình, bọn họ cũng dám khởi nghĩa tạo phản linh tinh. Nhưng mà nghe đại đoàng tử trời sinh vốn là kẻ giảo hoạt hiểm, mưu kế đa đoan, hơn nữa thủ đoạn rất tàn nhẫn, sợ là tất có biện pháp đối phó. Kể từ đó trước hết khống chế toàn bộ thế cục võ lâm, sau đó lại tung ra đối đầu với Long Kỳ. Dã tâm của đại hoàng tử này thực phải bồn bột bình thường, đối với ngôi vị hoàng đế có tham vọng tới mức điên cuồng.

      Chẳng nhẽ ngôi vị hoàng đế này rất hấp dẫn người ta sao? là có câu cho cùng, cao bước thắng hàn. Nếu đổi lại là tôi, nguyện ý là cánh hạc nhàn nhã tựa mây bay.

      Phân tích những này đó xong, ngẫm lại Thái Hậu lúc này chắc chắn là muốn càng nhiều người cùng hùa vào, chừa ai. Nếu tôi đây tại lúc này là ra vẻ đứng bên cạnh bà ta, lấy được tín nhiệm của bà ta, sau đó tìm cơ hội tìm hiểu chỗ cất giấu long bào, vạch tội bà ta ra chẳng phải là giúp Long Kỳ rồi sao?

      Nếu đúng như tôi nghĩ, Long Kỳ thực có biết Thái Hậu hành động nhưng sao tới giờ vẫn chưa bắt bà ta nhỉ? Chẳng phải là thiếu chứng cớ đó sao? Nếu chứng cớ trong tay Hoàng thượng đủ để bắt Thái Hậu, chắc chắn triều đình có hành động phen kinh hồn. Tuy Thái Hậu là phụ nữ của tiên đế, nhưng triều đình rất hiếm còn hai thần tử hai triều, khó chịu với bà cũng ít, vì thế, đúng là lúc này xem thế cục chứng cớ là quan trọng nhất.

      Tôi thở dài hơi, rốt cục có cần đem chuyện này với Long Kỳ nhỉ? cho chàng, chắc chắn chàng cho tôi nhúng tay vào, những ngày được bảo vệ trong cung cũng tốt quá , có chút được, tôi còn chuyện muốn làm nữa. Có phải tôi là kẻ rất kỳ lạ hay ? Người ta ước gì gây chuyện ở trong cung, nếu thể nhúng tay thôi, còn tôi lại giống thế, có việc gì làm tìm việc làm. Lúc này trong lòng có chút xúc động, muốn làm chuyện kinh thiên động địa, hơn nữa còn muốn được hưởng thụ cảm giác khẩn trương kích thích kia. Điều này có liên quan tới tôi trời sinh thích mạo hiểm.

      Được rồi, muốn làm gì làm ! Trong lòng tôi tự cổ vũ chính mình, mang trà lên uống ngụm, chống cằm bắt đầu tự hỏi. VẪn còn chưa nghĩ ra cái gì có người bên ngoài đến báo. Người vào có bộ dạng quản gia, tôi vừa nhìn biết ngay là quản gia Vương bá ở phủ Hàm Mặc. Tự dưng ngẩn người, dường như có dự cảm ổn. Vương bá tiến đến làm lễ xong, sắc mặc tiều tuỵ, dường như có vẻ già rất nhiều. Lòng tôi nóng ruột vội vàng hỏi, “Vương Bá, có chuyện gì xảy ra vậy?”

      Vương bá thở dài mạnh , “Nô tài cũng bất đắc dĩ lắm mới tìm đến nương nương, Bạch nương chỉ có nương nương mới cứu được Vương gia nhà chúng ta, vì thế lão nô cả gan đến cầu xin nương nương gặp Vương gia khuyên Vương gia

      Lòng tôi ngẩn ra, tới , từ sau khi tôi xảy thai, Hàm Mặc còn quan tâm đến việc triều chính nữa, cứ làm vương gia nhà rỗi, ngày nào cũng trốn trong vương phủ, ra lệnh cho bất cứ kẻ nào quấy nhiễu, đặc biệt sau ngày đó tôi chuyển lời từ Bạch lăng tới cho những lời tuyệt tình, say rượu vài lần, bất tỉnh nhân . Bạch lăng chẳng còn cách nào sợ Hàm Mặc cứ như vậy mà suy sụp mất trở thành phế nhân, đành bảo quản gia tới mời tôi đến, hy vọng tôi có thể vực Hàm Mặc dậy.

      Lòng tôi cười khổ sở cần , HÀm Mặc và nghiệt duyên của tôi biết giải thế nào đây? tôi cũng chịu. Từ trước tới nay tôi đến thời đại này, dây dưa nhiều đoạn tình cảm mãi thể kết thúc nổi, ngoài Hàm Mặc ra, Ngọc Hoán cũng là người đàn ông mà làm cho tôi biết phải làm gì cho phải nữa. biết sao tôi có cảm giác tình ý của chàng với tôi chưa dứt, hình như giống chút vào rồi khó mà đứt đoạn. Ông trời à, cũng đừng đem tình cảm này đó ban hết cho tôi chứ? Cũng đừng để cho tôi chỉ mỗi Long Kỳ mà, cũng đừng để cho nhiều người như vậy vì tôi mà thương tâm khổ sở chứ?

      Trong lòng tôi bất lực kêu lên, cảm giác đầu óc hỗn loạn. Nếu tình cảm mà giống con đường tốt rồi, cứ thẳng tắp, cắt đoạn . Nhưng mà tình cảm có thể cắt đứt được sao? Tôi nữa cũng hiểu nổi. Ở đại tôi còn chưa giải quyết chuyện như thế bao giờ, mặc dù ở đại tôi cũng có thích người, nhưng chưa bao giờ gặp phải ai lại cứ khăng khăng mực đến vậy. Giống thế giới đại sặc sỡ muôn màu như vậy, có rất nhiều đôi lứa nhau được lâu tan thành mây khói, rồi lại người khác, khác hẳn cổ đại, có hàng ngàn người luôn dây dưa để ý , dường như cứ dây dưa mãi ngừng được ngày nào cả.

      Lão quản gia nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của tôi, hề lên tiếng, cứ lẳng lặng đứng bên nhìn. Tôi ngẩng đầu lên, thở rồi bảo ông ta, “Vương bá, ông cứ về trước , ta đến Hàm phủ chuyến!”

      Sắc mặt Vương Bá lên vẻ vui mừng, vội vã tạ ơn, mặt Hoan Nhi rất hoang màn, hỏi lại, “Nương nương, người muốn đến phủ Hàm Vương đó sao? Chẳng may Hoàng thượng mà biết… phải làm sao đây?”

      Mọi người hầu đều biết tôi, quan hệ giữa Long Kỳ và Hàm Mặc rất khó . giờ tôi định tới phủ Hàm Vương, họ cũng lo lắng thay tôi tình ý bên trong. Nhưng chẳng còn cách nào cả. Tôi cười khổ bảo, “ sợ, ta chỉ lúc, lâu lắm đâu”

      Đứng lên bảo Hoan nHi giúp tôi thay quần áo, rồi bảo tiểu thuận tử chuẩn bị xe ngựa, lễ vật, thuốc bổ, tôi lấy lý do thăm hỏi sức khoẻ của thân vương, hơn nữa nhất định là phải đàng haòng, biểu là tôi lấy thân phận Hoàng quý phi thăm, nếu ai muốn chọc lung tung sau lưng, nếu để tôi biết tôi tuyệt đối tha cho kẻ đó lần này.

      Tiểu Thuận Tử là theo mệnh lệnh của tôi chuẩn bị chiếc xe ngựa xa hoa, cung nữ từ phía đông cung cầm thuốc bổ, cả đoàn người chậm rãi hướng phủ HÀm Mặc tới. Chẳng bao lâu tôi nhìn ra khắp nơi thấy Vương bá đứng trước cửa. Ông ta rất vui nghênh đón chúng tôi tới. Tôi xuống xe ngựa, Vương bá mời tôi vào phòng khách. Trong Vương phủ vẫn vương mùi hoa quế như trước, chỉ là người còn, còn cảnh vui sướng như trước nữa, trông có chút doạ người.

      Ngồi vào đại sảnh, Vương bá xoay người ra ngoài, lát sau ông ấy trở về, mặt có chút biến sắc, tôi vội hỏi, “Hàm Vương gia muốn gặp ta sao?”

      Vương bá lắc lắc đầu, mặt càng khổ sở hơn, “ phải ạ, nương nương, Hàm Vương gia ở thư phòng đó! Ngài ấy bảo người tới!”

      Tôi chút do dự đứng dậy, tới thư phòng của Hàm Mặc, trong lòng có chút lo lắng, biết lần này nhìn thấy tình cảnh gì đây? Vừa mới tới trước cửa thư phòng, tôi dừng bước, lẳng lặng đứng lát, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng của Hàm Mặc, có chút men say gọi tôi vô cùng thân thiết, “Nha đầu, sao vào thế?”

      Tôi khẽ giật mình, nhấc chân lên rồi vào, HÀm Mặc thân mặc áo bào trắng, ngồi ngay ngắn trước bàn, cũng nhìn tôi, chỉ nhấc chén trà lên, rót thẳng vào miệng. Lòng tôi thấy chấn động, bước nhanh tới giật phắt chiếc chén trong tay , hét lên giận dữ, “đừng uống nữa!”

      Hàm Mặc bị hành động của tôi doạ cho, sau đó lẳng lặng nhìn tôi nở nụ cười, ánh mắt híp lại say mê nhìn tôi, “Nha đầu bảo uống nữa bổn vương cũng uống nữa!”

      Tôi thở hắt ra, ngồi xuống đối diện, cắn môi dưới, “Hàm Vương gia à, huynh cứ vậy sa sút đến bao lâu nữa đây? Xin huynh đừng tra tấn mình như vậy nữa có được ?”

      Trong mắt Hàm Mặc loé lên tia sáng, vằn lên những tia máu, dường như mấy đêm rồi vẫn chưa nghỉ ngơi, bình tĩnh nhìn tôi, chớp mắt, tôi trừng mắt lại, nhìn , dường như có loại lực vô hình áp tới, cười khổ, “Nha đầu, cùng giúp ta uống vài chén , trò chuyện, bổn vương cảm thấy đơn quá” xong tay có chút run run, cầm lấy vò rượu bên cạnh bắt đầu rót, lòng tôi lúc đó có tư vị gì nữa, nước mắt kìm chế nổi dâng đầy, ánh mắt nhìn mơ hồ. Tôi đưa tay ra cầm lấy tay sợ sun rẩy, “Tôi uống cùng !” ngước mắt lên, có chút vui vẻ, rút tay mình ra, cứ lẳng lặng nhìn tôi rót xong hai chén, tôi bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn, thế là xong ly. Lúc Hàm Mặc có vẻ giật mình sựng lại, tôi cắn chặt răng cái, rất mạnh, “Dĩ nhiên Vương gia muốn uống rượu, tôi cùng Vương gia uống cho hết!” xong tôi bưng lấy vò rượu rót thêm ly nữa rồi uống cạn. Chất rượu rượu trôi xuống cổ họng tôi làm tôi khó chịu, nhưng có luồng tín nhiệm làm cho tôi uống. Trong lòng buồn bã, muốn dùng loại rượu nóng cháy này lấp đầy chỗ trống trong lòng, lại rốt chén thứ ba. Hàm Mặc thả chén trong tay xuống, đứng dậy giật lấy chén trong tay tôi, giận dữ , “Nàng làm gì vậy/”

      Trong mắt tôi bắn ra ít sao bay, cười khổ bảo, “ phải huynh muốn uống rượu đó sao? Tôi cùng huynh uống nha! Uống xong rồi huynh còn uể oải chán chường như vậy nữa, trở lại là , làm vị Vương gia hoàng triều Vĩnh Hán, làm nam tử hán đàng hoàng, đừng mãi để cho người ta thương tâm, lo lắng cho

      Do giọng điệu kích động, tim đập nhanh, mấy câu làm cho tôi thấy lắc lư, gạt tay Hàm Mặc ra, bưng lấy vò rượu bàn tu thẳng. Luồng rượu nóng chui vào trong người, lạnh lẽo và nóng bỏng xen làm cho tôi thấy rất thống khoái. Đợi Hàm Mặc giật được bình rượu trong tay tôi xuống tôi uống khá nhiều rượu rồi, ngước đôi mắt giận dữ lên nhìn , “ phải huynh muốn uống đó sao? Vì sao huynh lại muốn ngăn tôi lại chứ? Huynh còn hiểu quan tâm người đó sao? Huynh có biết người bên cạnh mình vì huynh mà thương tâm khổ sở hay ? Huynh có biết Bạch lăng tỷ đau khổ vì huynh nhiều lắm ..?”

      Hàm Mặc nghe tôi xong, giật mình, thở dài, nhấc tay lên định đặt lên mái tóc tôi, tôi cố tránh , tay dừng lại giữa chừng, rồi từ từ thu lại, giọng trở nên trầm thấp, chua xót, “Nha đầu à, nàng cho ta biết, ta phải làm thế nào đây? Làm thế nào mới có thể quên được nàng, quên chuyện cùng ở chung với nàng lúc trước” cau mày dường như rất thống khổ.

      Tôi nhắm mắt lại lắc lắc đầu, cả người do bị rượu cồn làm cho đứng vững, tôi lấy tay chống lên bàn đỡ cả người, bỗng dưng thấy lưng có bàn tay. Trong lòng tôi cả kinh, mở to mắt nhìn, thấy khổ sở trong mắt Hàm Mặc, thấy nỗi thống khổ trong mắt , tôi bỗng quên giãy dụa, tuỳ ý để vùi đầu vào mái tóc tôi, trong mắt loé lên tia mê luyến, nỉ non , “Ta đành lòng quên nàng, ta càng nhớ nàng ngày sâu! Vũ nhi….” câu Vũ Nhi làm tôi tỉnh lại, đó phải là kiểu gọi của làm cho tôi thấy xa lạ, tôi cố sức né tránh, tránh ôm ấp của Hàm Mặc. Vừa đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Hà Công công, “Quý phi nương nương…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :