1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Khâm sai đại nhân (1)
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Sắc mặt khâm sai đại nhân tức đến mức giận dữ: “Làm càn, ngươi có bằng chứng, bắt người lung tung, quả thực thể chấp nhận được, lập tức thả người ra ngay” Những lời này khiến mọi người hoan hô, ai ai cũng đều hài lòng, quần chúng bắt đầu bán tán xôn xao, chủ yếu là chỉ trích hành vi của quan sai, cũng có người chửi bậy ầm lên, tôi đứng trong đám đông lại vui mừng khôn xiết, phải là thống khoái mới đúng, xem ra vụ án của tôi có hy vọng rồi. Quan sai thấy thế, sắc mặt e ngại hẳn, mang vẻ khó xử: “Nhưng bẩm đại nhân, đây là cầu của đề đốc đại nhân….tiểu nhân…” Vị khâm sai chắp tay sau lưng, mắt lạnh quét ngang về phía quan sai: “Ngươi thân là người của nha môn, tri pháp phạm pháp, tội thêm bậc, bảo tới gặp ta” “Nhưng mà…đại nhân…” “Lớn mật, lời khâm sai đại nhân các người nghe sao? Hay là định kháng chỉ hử?” Thị vệ bên người vị khâm sai quát lớn, quan sai sợ tới mức run rẩy lùi sang bên.

      “Đưa những người này về, đợi xử lý” Vị khâm sai xong lên ngựa, đám người sau cũng lục tục theo hướng tới phủ của huyện thái gia. Nhìn bóng họ xa dần, lòng tôi bỗng thấy cao hứng quá, được cứu rồi! Đại lão gia quan thanh liêm chân chính đây rồi! Tôi lập tức rời khỏi đám đông, chạy theo hướng đoàn người cưỡi ngựa . Chỉ lâu tới phủ của huyện lão gia, thấy quan khâm sai dẫn theo đoàn người xuống ngựa vào phủ, tôi trốn chỗ đứng xa xa nhìn toà phủ đệ đơn độc chỗ, thấy tức chịu nổi, trong đầu lên đủ cảnh chạy trốn ngày hôm qua, địa phương may mắn này, phòng huyện lão gia chắc đúng phong thuỷ rồi hoặc là đắc tội thần linh nào đó, mới có thể lấy phải bà vợ ác độc thâm hiểm đến như thế, kết quả này, aizz, tôi cũng thấy đáng thương, trăm năm mới có hoạ lớn nhưng lại đổ lên người tôi, chả nhẽ tôi ở thế kỷ hai mươi mốt hương khói ít hay sao? Kệ , tôi tự cứu mạng mình quan trọng hơn nhiều.

      Tôi lòng vòng hồi, rồi tới cửa sau phủ, lần trước tôi cũng chính là ra từ nơi này nên trí nhớ rất kỹ, tôi đẩy nhưng được, chắc chắn là bị khoá bên trong rồi, tôi nhìn quanh mắt chạm vào cây liễu, thân cây to vừa vặn chạm tới bức tường của phủ huyện, hạ quyết tâm, tôi bắt đầu trèo từ cây này lên, thân cây cũng khá to nên tôi mới uổng sức, ngẩng đầu qua tường nhìn ngó khuôn viên trong phủ, thấy bóng quan sai tới bên này tôi vội vàng rụt đầu lại, khi ngẩng lên ta xa. Tôi nhìn xuống vị trí bên dưới, nghe chừng cũng khá cao, nhảy đây? Hay là nhảy? Còn chần chờ, chưa biết quyết tâm hay , tôi thả người nhảy xuống, rơi xuống đất là cỏ, đằng trước có hòn núi giả, tuyệt vời! Tuyệt vời! bị phát , tôi thầm thở , chuyện quan trọng trước mắt là phải biết vị quan khâm sai kia ở phòng nào mới được! ở tại phòng cũ của lão gia hay là tại phòng khách đây? Tôi đoán thầm, dọc theo hành lang. May mắn thay tôi biết địa hình trong phủ nên tránh được chỗ có người ở, theo bên sườn sờ soạng tiến về phòng của lão gia, mới được vài bước nghe thấy tiếng chuyện phát ra từ trong phòng, tôi nín thở áp sát phòng nghe ngóng, lời mạnh mẽ vang bên tai làm tôi mừng thầm: “Hung thủ có lẽ là người khác, ta tin ba tiểu nha hoàn kia có can đảm làm chuyện này, chỉ là hung thủ chưa bắt được, vụ án chết người có tiến triển, cũng có chứng cớ xác thực, ngươi xem chả lẽ ….” Người này tạm dừng, lại nghe thấy vị khâm sai tiếp: “Ta dùng lạt mềm buộc chặt, dụ rắn ra khỏi hang” “Đại nhân cao minh, à, vừa rồi đề đốc đại nhân chuyển lời lại, đêm nay định mở tiệc chiêu đãi đại nhân, tiệc rượu được tổ chức tại Tuý Hoa Lâu”. “Để sau , ngươi nghỉ ! Ta muốn yên tĩnh chút” Đúng là vị quan tốt, tôi thầm tán thưởng, tôi cũng đoán vị đề đốc đại nhân kia phải là người tốt gì, xem ra vị quan khâm sai này cố ý thông đồng làm chuyện bậy rồi. nghĩ ngợi vậy tiếng chân bước xa, Thực là ông trời cũng giúp tôi rồi, tôi đúng là chỉ cần ở cùng lúc thôi! Tôi nâng thân mình lên, mở rộng cửa sổ ra nhìn thấy bóng người cao lớn đứng trước giá sách, hình như là xem sách phải, tôi mừng thầm, tim đập bụp bụp, xoay người theo cửa tiến vào.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Khâm sai đại nhân (2)
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      “Ngươi là ai?” Tôi thầm đắc ý đằng sau truyền ra tiếng hỏi, tôi quay lại vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt , mắt trông cực kỳ bình tĩnh trầm ổn, tia kinh ngạc nào, tôi thầm khen tiếng, định lực tuyệt vời, quan khâm sai quả nhiên có khác, nếu là viên quan khác nhịn được gầm lên rồi. “Khâm sai đại nhân, tôi có oan tình!” Tôi nhìn thẳng vào mắt , có chút bức thiết, bị ức chế lâu như vậy, làm cho tôi ức tới thể chịu nổi rồi. nhíu nhíu mày, giọng điệu bình thản “Ngươi có oan tình gì?”

      Tôi tự giới thiệu mình, ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt nghiêm nghị của . “Tôi chính là phạm nhân bị truy nã thông cáo” Vẻ mặt lập tức nghiêm chỉnh hẳn lên, có chút tin: “Ngươi chính là nha hoàn giết người tàn bạo nhất trong huyện sao?” Những lời này nghe chói tai quá, lòng tôi thực hoảng sợ, nhưng cũng bình tĩnh lại ngay. “Tôi vốn có giết lão gia của chúng tôi, tất cả chuyện này đều là người khác hãm hại tôi thôi” “Ai hãm hại ngươi?” Mi mắt nhíu sâu lại.

      “Là phu nhân của lão gia tôi” “Ngươi có chứng cớ gì ?” Ánh mắt ngời sáng nhìn tôi, có vẻ như là tra xét xem có phải tôi dối hay , thế nhưng tôi nghĩ có nhìn cũng chẳng thấy được gì, lúc này ánh mắt tôi trừ chuyện phẫn nộ ra vẫn là phẫn nộ thôi, tôi bị khổ sở, tôi bị định tội, tôi thừa nhận áp lực này quá lớn, sao chuyện lớn này tôi phải chịu chứ? Lại càng khốn khổ hơn nữa là tôi bị quan sai truy đuổi khắp nơi, được ăn ngon ngủ yên, bị khủng hoảng cùng cực, loại tinh thần bị tổn thất này ai bồi thường cho tôi đây?
      Tôi nghiến răng nghiến lợi “Ánh mắt của tôi chính là chứng cớ, tôi tận mắt thấy phu nhân cầm dao giết lão gia, cảnh này tôi suốt đời quên, lúc đó ở đây tổng cộng có ba người, trừ tôi ra còn có hai người khác có thể làm chứng” nhướng mày lên “Lá gan ngươi cũng phải , dám mình xông vào bản phủ, người sợ ta bắt ngươi sao?”

      Tôi hiểu được có ý dò hỏi! Cúi đầu xuống, “Đương nhiên sợ rồi, hôm nay nhìn thấy đại nhân dạy dỗ vị quan sai kia từ đầu, tôi biết đại nhân là vị quan thanh liêm chính trực, vì dân làm chủ, giờ đường đâu đâu cũng là quan sai tìm bắt tôi, để rửa sạch oan khuất, dân nữ còn cách nào khác đành phải ra hạ sách này, nếu cả ngài cũng bắt nữa, tôi cũng hề oán hận lấy câu” Diệp Vũ tôi đây phải tên ngốc, nếu đến trước mặt của ngươi, tôi còn sợ ngươi bắt nữa sao?

      có vẻ tán thưởng nhìn tôi cái, sau đó cẩn trọng, “Được lắm, trước hết hãy ngồi xuống kể cho ta biết tình hình lúc đó xem thế nào, được giấu diếm Ý bảo tôi ngồi xuống ghế. “Đa tạ đại nhân” Tôi vui mừng khôn xiết, cảm ơn. “Đại nhân, tình là như vầy….” Đợi lúc tôi ngồi vào chỗ xong, tôi kể hết mọi chuyện sót tý nào từ chuyện tôi vào phủ thế nào, làm nha hoàn ra sao, rồi phu nhân bức bách phải trốn thế nào kể hết ra, bằng trình độ tôi cân nhắc từng từ để kể hiệu quả chắc đạt tới tuyệt vời, vẫn nhíu mày, cặp mắt sâu như biển kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi, bỏ sót tia cảm xúc nào. “Lúc đó trải qua mọi chuyện là như vậy, dân nữ mỗi câu đều là , dám có chút giấu diếm, xin đại nhân minh xét!” xong, tôi đứng lên dập đầu, tuy còn trẻ tuổi nhưng vẻ mặt lại rất tự tin bình tĩnh, ánh mắt loé sáng trí tuệ sâu sắc, có loại nên lời thực uy nghiêm. “Nếu đúng như lời ngươi , vậy phu nhân nhà ngươi sao lại phải hại lão gia nhà ngươi chứ? Mục đích của bà ta là gì?”

      Tôi lắc đầu “Nguyên nhân trong đó tôi cũng lắm, tôi vào phủ mới chỉ có bốn ngày thôi, để ý nhiều chuyện như vậy, nhưng bình thường phu nhân và lão gia cũng rất thương nhau, nhìn có gì khác thường cả” Đây cũng là điều tôi thấy hoang mang, đúng như vậy! đôi vợ chồng thương nhau như thế, nhìn ra cũng thấy có gì đáng ngờ, bảo bà ta giết chồng đúng là thể, có thể thấy phu nhân là người giảo hoạt vô cùng. “Vậy sao lúc đó ngươi báo án? Sao lại phải chạy trốn?” Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn tôi nghi hoặc. Tôi chớp chớp mắt, trong lòng thấy khổ sở, tôi vốn phải người của thời đại này, đối với thời đại này toàn bộ đều , mọi chuyện thứ tự ra sao đều biết, hơn nữa ác mộng kia cứ xâm chiếm toàn bộ tư tưởng của tôi, làm sao lại còn biết tự hỏi cho nữa đây? Theo bản năng cứ phải chạy trốn thôi mà! Còn may mắn là tôi nhanh chân chạy mới thoát được, nếu tôi làm gì còn khả năng đứng ở trước mặt của người nữa. Thấy tôi gì, lại tiếp, “Là vì các ngươi chạy trốn nên phu nhân nhà các ngươi mới báo lên tuần phủ đề đốc, rồi đề đốc mới tự mình hạ lệnh truy bắt ngươi, còn chuyện ta muốn cho ngươi biết, Triệu phu nhân sớm cung cấp người làm chứng rồi, chứng minh ba người các ngươi chính là hung thủ, vì vậy, khi ngươi bị bắt, chỉ có con đường là chết” “Ầm” Đầu tôi bùng nổ, đây là tình cảnh gì vậy? Phu nhân có người làm chứng ư?

      Phẫn nộ sao? Hết hy vọng rồi ư? Tuyệt vọng à? Lòng tôi rối như tơ vò, chuyện này sao lại loạn lên chứ? Kế hoạch hoàn hảo mà tôi vạch ra bị đánh nát, xem ra tôi xem kế hoạch án chết người này rồi, ra tất cả đều nằm trong cái bẫy của người khác, còn tôi ngẫu nhiên sai sót thành quân cờ trong tay người ta, mỗi bước tôi đều bị người ta khống chế, đều bị người ta khoá chặt, ép tôi đến bước đường chết. Phân tích càng ngày càng sâu, tư tưởng càng ngày càng hơn, đầu tôi càng ngày càng thấy choáng váng, ra muốn ép chết người là có cảm giác như vậy, tôi nắm chặt tay, cảm thấy dòng lửa giận mạnh mẽ bùng lên làm lòng tán loạn, cố tìm mọi cách thoát ra, tôi đứng bật dậy, “Đúng là ngoan độc, hiểm giảo hoạt kinh khủng, mật ngọt chết người, khẩu phật tâm xà. Mụ đàn bà thối tha đáng giết ngàn đao…” Tôi hít hơi mạnh mà nổi, cố hít thở ra, ” Diệp Vũ ta đây chả lẽ cứ ngoan ngoãn ngồi yên cho ngươi bày trận sao? Ngoan ngoãn ngồi yên là tấm khiên che cho ngươi sao? Đừng có mà mơ, định gán tội cho người khác, bất chấp tất cả, ta tuyệt đối ngồi im chịu trói đâu, nếu có ngày, ta bắt ngươi quỳ lạy dưới chân ta, đợi ta rút kiếm chém bay đầu ngươi ra” Phù….Mọi lời ra trong đầu có lẽ bị tôi ép xuống khó chịu vô cùng cuối cùng cũng bung hết ra, thực sảng khoái, tôi mắng quá trôi chảy, lại vô cùng sảng khoái. Bỗng dưng lại đột ngột nhìn thấy cặp mắt tìm tòi nghiên cứu, đầu tôi lại nổ tung, tôi thế nhưng lại mắng bừa bãi trước mặt khâm sai đại nhân, những lời bẩn thỉu sao? Có phải là phạm pháp rồi hay ?

      “Thực xin lỗi” Tôi cúi đầu về phía , thầm mắng mình tiếng đáng chết, lúc ngẩng đầu lên thấy trong mắt hơi cười, xem ra là tôi bị người ta giễu cợt rồi, tuy nét cười của có làm cho nét mặt nghiêm túc bỗng ôn hoà hẳn nhưng tôi lại có rỗi hơi mà thưởng thức rồi. Tôi điều chỉnh cảm xúc của mình lại, nhìn thẳng vảo mắt , “Chứng cứ của phu nhân chính xác là giả, bà ấy muốn đổ tội vu hại cho chúng tôi, toàn bộ chuyện này đều là bẫy của người ta, ai cũng đều nghĩ đến, án chết người này có rất nhiều sơ hở, tuyệt đối phải là án giết người bình thường được, chắc chắn đằng sau nó có giấu mưu rất lớn” “ mưu gì?” nhíu nhanh mày, xem ra phải mỗi tôi là nghĩ như vậy, cũng nghi ngờ. “Tôi cũng có chứng cứ gì để chứng minh, chẳng qua tất cả đều là tôi căn cứ bị vu oan mà đoán thôi” Tôi cứ ăn ngay ra. đứng lên, đường nét tuấn dật trầm xuống, ánh mắt loé lên tia phức tạp, hình như nghĩ tới kiện nào đó liên quan, tới bên cửa sổ, thân hình cao lớn quay lại phía tôi, nhìn phía xa suy nghĩ chút, lúc sau xoay người lại, “Chuyện này đúng như ngươi nghĩ, đúng thực là đơn giản”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Lao ngục ( 1 )
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      “Đại nhân…” Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến tiếng, có tiếng bước chân lo lắng tới, lát sau đến cửa, người đến là người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, bộ mặt góc cạnh, đầu đội mũ, mặc quần áo quan, nhìn tôi sửng sốt ” Đại nhân?”

      Vị khâm sai nhướng mày lên, nhìn cái “Nàng chính là hung thủ giết chết TRiệu Chí” TRiệu Chí là tên của huyện lão gia, do chức quan ông ta cao nên chỉ gọi chức danh. “Nàng ư?” đánh giá tôi, biết tôi tự chui đầu vào lưới đúng là làm người ta kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tình huống này, lý trí ai cũng giống tôi mà thôi đều làm vậy cả. Vị khâm sai gật gật đầu. “Ngươi có chuyện gì?”

      “Chuyện này?” liếc nhìn tôi cái, cúi đầu khó xử, đúng lúc tôi thức thời ra cửa chuẩn bị chạy, vị khâm sai gọi tôi lại “Ngươi đâu vậy hả?” Bị hỏi, tôi đúng là trả lời được, nhìn lên trời thấy chạng vạng tối, tôi đoán chừng ông Lý rồi! Ông ấy chắc tưởng tôi tìm được họ hàng thân thích nương tựa rồi, trước mắt tôi còn biết chỗ nào nữa đây?

      Lúc này, chỉ nghe quan khâm sai gọi ra trước cửa “Người đâu” Ngoài cửa lập tức xuất hai thị vệ, cung kính câu “Đại nhân”. “Trước tiên mang giải ” Tôi bỗng chốc kinh ngạc, cứ lặng lẽ nhìn , dướn mày lên “Lao ngục là nơi an toàn nhất cho ngươi, cho ta biết chỗ của hai người khác, nếu các ngươi đúng là bị oan, bản đại nhân chắc chắn trả lại trong sạch cho các ngươi” “Tạ đại nhân” Tôi lập tức hiểu ý, nhìn gật gật đầu, ra chỗ ở của Tiểu Thuý và Tiểu Lan, phân phó cho thị vệ của , rồi vẫy vẫy tay với tôi. Tôi theo hai quan binh này ra ngoài, qua hành lang gấp khúc dài, vòng qua phủ đệ, vào nới hẻo lánh, chỗ này chỉ có nhà, cửa trước viết hai chữ rất to, tôi đoán đó là nhà tù. vào nhà tù ẩm ướt, tôi biết vậy nên cố hít thở khó khăn, trong khí thoang thoảng mùi tanh tưởi, phạm nhân trong nhà giam nhìn tôi đưa tay bẩn thỉu ra, trong miệng xin giúp đỡ, viên cai ngục quát tiếng “ phải chuyện của các ngươi, tất cả ngồi xuống, ngồi xuống ” Họ vừa kêu la vừa đập ầm ầm vào song sắt, nhìn cảnh này tôi thấy kinh khủng, tâm phạm nhân vốn chai lì rồi, ánh mắt vô thần của họ nhìn ra bên ngoài loé lên tia khát vọng, cũng loé lên tuyệt vọng, đáy lòng tôi tự giễu, thể tưởng tượng nổi Diệp Vũ tôi đây xuyên chưa đến mười ngày phải ngồi tù, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ là mốc để tôi chạy đua với sinh mạng của mình, điểm kết ở đâu tôi cũng biết trước được, có thể tôi chết sao? Hay là tôi tham sống sợ chết? Hay là lại làm bạn cùng tù nhân? Bất kể là gì con đường trung gian này nhất định là con đường gập ghềnh trắc trở, tràn ngập kinh hãi. NHưng cho dù thế nào, tôi tuyệt đối cũng chịu cúi đầu nhận tội, ngoan ngoãn chết thay cho kẻ khác, nghĩ đến đây ánh mắt tôi ánh lên chút kiên định, vào góc nhà giam. Viên cai ngục khoá cửa xong ra ngoài, cũng tiếng nào, tôi nhìn đánh giá gian nhà tù này, ánh sáng ảm đạm, nền ẩm ướt, chỉ có mỗi chiếc giường, gọi là giường vì nó cao hơn so với nền chút, có đống cỏ khô, thoạt nhìn giống ổ chó nằm, tôi rùng mình cái, ngồi dựa vào tường nhắm mắt lại.

      Cảm giác này dĩ nhiên là thấy lần đầu tiên so với mười ngày trước, cứ việc là ở trong tù, cứ việc đến nửa đêm cảm giác có con chuột lủi tới mắt cá chân tôi, nghe được tiếng ai đó kêu la từ phòng giam khác, nhưng tôi lại ngủ rất ngon, rất bình yên duy nhất đêm. Sáng hôm sau tỉnh lại thấy trờ sáng chưng, tôi ngồi trong góc, ôm chặt lấy thân mình, trong bụng truyền đến tiếng kêu kỳ lạ, tôi xoa xoa bụng, từ sáng qua tới giờ chưa có hột cơm nào vào bụng đói mới là lạ. ngồi nghĩ lung tung, lại nghe thấy tiếng rống của tù nhân khác kích động, tôi chạy nhanh tới cửa, cai ngục mang theo thùng nước, cứ đổ gì đó ở trước từng nhà giam, cơm sao? Tôi giật mình, sau đó nghe thấy đầu truyền đến tiếng “Bát của ngươi đâu? Ngươi cần ăn cơm có phải ?” Tôi tìm xung quanh, thấy ở trong đống cỏ lộ ra cái bát bẩn thỉu, tôi cúi cúi đầu, muốn làm là tôi tức giận, tôi lại lui về góc tường ngồi xuống, ôm đầu, nghe cai ngục mắng câu gì đó rất ác liệt rồi . Tôi muốn ăn, nghĩ đến đồ ăn giống như cám lợn, bụng tôi bỗng cuộn lên suýt nôn, cũng phải tôi thanh cao gì cho cam, đến cả miệng cũng muốn ăn, tôi tình nguyện ăn. Cuộc sống tù ngục chỉ có thể dựa vào ngày tới đếm trăng lên mới biết , cứ ngồi như vậy biết bao lâu, bỗng tôi nghe có tiếng mở cửa rất , “Ra đây! Quan khâm sai đại nhân có chuyện muốn hỏi ngươi” vị quan sai vào kéo tôi, tôi vừa đứng lên bụng đau trận, tôi kêu tiếng nho , quan sai cũng thèm để ý, cứ trước kéo tôi, tôi cảm giác ruột gan bị phá nát, vỗ nhè bụng theo sau ra cửa, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt làm tôi mở ra nổi, tôi vừa định dừng lại lát, vị quan sai mắng, tôi đói đến nỗi buồn cãi lại, cố chịu, chúng tôi vòng qua cái sân, lại qua mấy hành lang gấp khúc, vị quan sai chỉ cho tôi cái đình bảo “Khâm sai đại nhân ở bên đó, qua

      Tôi hé mắt nhìn thấy bóng người mặc quan phục đứng khoanh tay, mắt dõi nhìn xa xa, phải vị khâm sai kia còn ai nữa?

      Tôi nhịn đau tới, “Dân nữ Diệp Vũ khấu kiến đại nhân” Tôi quỳ xuống lạy. xoay người nhìn tôi nhướng mày, nâng tôi dậy, “ngươi sao chứ?” Tôi biết bộ dạng tôi lúc này doạ người kinh khủng, tóc tai bù xù như nữ quỷ vậy hơn nữa sắc mặt tái nhợt, “Dân nữ sao, dân nữ chỉ là…chỉ là…” Ông trời ơi, tôi chắc chắn là thiếu máu rồi, đầu tôi so với ngồi xe còn choáng váng kinh người, tôi nhìn trước ngực rộng thùng thình, cố nổi đổ ụp xuống.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Lao ngục ( 2 )
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Đợi lúc tôi tỉnh lại là ngày hôm sau rồi, tôi nhìn thấy vị quan khâm sai đứng bên giường mà ảo não ngừng “Đại nhân, thực xin lỗi…dân nữ..” “Trước đừng có gì, ăn chút gì rồi hãy ngăn tôi lại, hành vi rất xa cách, tôi ngẩng đầu lên nhìn , mặt có biểu gì, nhưng ánh mắt ánh lên tia thân thiết “Ăn chút gì ” Bên người nha hoàn bưng lên gì đó rất cẩn thận, mùi hương thơm bốc lên nghi ngút, tôi đỡ lấy cái bát, nghe thấy ngoài cửa có người bẩm báo, quan khâm sai quay người tới cửa. “Ngươi nha cũng buồn cười đó, thế mà lại choáng váng trong lòng đại nhân, ngươi có phải vài ngày chưa được ăn cơm ?” Con bé vẻ mặt tò mò ngắm tới ngắm lui mặt tôi, nếu ngươi mà đói bụng vài ngày xem, ta xem ngươi có khiồcn dựa cả vào trong lòng hoàng thượng nữa ấy chứ, còn dám cười nhạo ta hả, hừ! Trong lòng nghĩ vậy nhưng bề ngoài tôi tươi cười, nhanh chóng húp cháo, tôi thầm may mắn là vị quan khâm sai kia ra ngoài, nếu cái kiểu tôi dùng thìa mà ăn cháo chắc chắn làm ngã ngửa nát kính mắt mất “Ta lại lấy cho ngươi bát nữa nhé” Tiểu nha hoàn đỡ lấy bát của tôi rồi nhanh ra cửa, tôi xoa xoa bụng quả nhiên đau đớn hết, lát sau, tiểu nha hoàn lại bưng tới bát, tôi an phận ngồi xuống, cầm lấy thìa húp từng húp từ từ ăn. lát sau, tuỳ tùng của vị khâm sai kia vào “Diệp nương, thôi!”

      đâu?” Tôi khó hiểu nhìn . “ huyện nha, do tình trạng ngươi khá đặc biệt nên quan khâm sai đại nhân muốn kéo dài thăng đường thẩm vấn, nhanh chút thôi” Cái gì cơ? Nhanh như vậy thẩm án rồi sao? biết Tiểu Thuý và Tiểu Lan tìm được chưa, tinh thần tôi lập tức xúc động hẳn lên, tôi chính là loại người càng bị áp bức lại càng hăng hái, tôi đáp nhanh, rồi vấn tóc qua loa, theo ra khỏi cửa phòng. Thẩm án vẫn là ở huyện nha, trước đó là quan đường thẩm án của huyện lão gia, tôi vào cửa, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào phụ nữ quỳ trước công đường, sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp như thế, sao lại có lòng dạ ngoan độc đến thế cơ chứ? Khuôn mặt đó ở trong mộng tôi đá ngàn đá, đám vạn chưởng, giờ là vẻ mặt của bà ta đắc ý nhìn tôi, giờ ánh mắt tôi cỡ nào là ánh ắmt hy vọng giết người ta, tôi bắn nát bà ta ra, mẹ nó chứ! Tôi trừng trừng nhìn như chết vào bà ta, cho tới tận lúc quan binh áp tải tôi bắt quỳ xuống tôi mới giương mắt nhìn vị đề đốc kia ngồi ở phía , vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, vị khâm sai kia ngồi bên cạnh lão ta, cũng nhìn tôi, tôi choáng váng, tôi dường như thực thành tên tội phạm trong miệng người khác rồi. “Thăng đường” Tiếng hô vang lên, quan sai bên cạnh cùng hô “Uy vũ” “Phạm nhân Diệp Vũ, ngươi biết tội chưa?” Đề đốc đại nhân vỗ mạnh miếng gỗ kinh đường quát tiếng. “ biết đại nhân, dân nữ phạm phải tội gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn lão ta hỏi lại, tiếp đó chuyển sang nhìn mặt người đàn bà bên cạnh, phụ này, tưởng ép chết tôi, cửa cũng chưa nhé!

      “Ngươi có ý đồ gây rối, ám sát người đứng đầu huyện, ngươi còn biết tội sao?” Đề đốc mớm. “Đại nhân, dân nữ bị oan, dân nữ có giết hại lão gia, hung thủ giết hại lão gia là bà ta” Tôi chỉ vào mặt người đàn bà bên cạnh, khuôn mặt kia có chút thay đổi, khí sắc tái , xem ra gần đây bà ta ngủ thực yên ổn ghê!

      “Ngươi bậy, ta tận mắt nhìn thấy người giét chết lão gia nhà ta, ngươi còn dối sao” Triệu Vận Chi bỗng chốc cãi lại, mặt giả vờ giả vịt tức giận. “Bà mới bậy có” Tôi lại cất cao giọng, hung hăng nhìn bà ta, “Tôi tận mắt nhìn thấy bà cầm dao giết lão gia, bà còn chống chế nữa sao, bà còn muốn từ chối hành vi phạm tội, vu tội cho người khác, bà…” “Im lặng” Đề đốc lại đập tấm gỗ kinh đường xuống, ngăn hai chúng tôi cãi nhau, tôi ngẩng đầu lên nhìn đề đốc ngồi , trực giác cho tôi biết, Triệu Vận Chi và lão ta có quan hệ đơn giản, mà lúc này, ánh mắt của tôi lơ đãng nhìn lại vị khâm sai ngồi bên, ánh mắt phức tạp nhìn toàn bộ, lời nào. “Tội dân lớn mật, ngươi ngươi bị oan, vậy ngươi có chứng cớ gì ?” Lời cuối của đề đốc thay đổi, lão ta nhìn chằm chằm vào tôi. “Đương nhiên là có” Tôi nhìn sang bên vị khâm sai kia, đúng lúc tôi chuẩn bị nháy mắt với đằng sau truyền tới thanh quen thuộc. “Dân nữ Tiểu Thuý, Tiểu Lan khấu kiến đại nhân” Hai nha hoàn cùng đồng thanh , quỳ xuống bên cạnh tôi, chúng tôi nhìn nhau cái. “Đại nhân, chúng tôi có thể chứng minh kẻ giết hại lão gia là phu…phu nhân” Hai tiểu nha hoàn đúng là làm tôi tức chết mất, đều đối chất công đường rồi, mà còn khổ sở mất hết cả khí thế như thế, các nàng còn thận trọng dám liếc nhìn cả Triệu Vận Chi bên cạnh nữa, chỉ biết cúi đầu. Ánh mắt Triệu Vận Chi lập tức sáng lên, nét mặt vẻ đắc ý. “Đại nhân, bọn họ dối, họ đều cùng là đồng phạm, lại biết bao che cho nhau, sao lại là người làm chứng được chứ? Xin đại nhân giải oan cho ta, vì trong sạch cả đời của lão gia nhà ta, vậy mà bị chết thảm quá, luật trời khó dung ha” xong, bà ta lại giả vờ quỳ sụp khốn khổ. Lý đề đốc gật gật đầu đồng tình, nhưng lại như lo lắng tiếp theo mới hỏi vị khâm sai ngồi bên “Long đại nhân, ngài xem có thể dùng người làm chứng này được ?’ ta họ Long sao? Tôi nhìn về phía , đến giờ cả tên là gì tôi cũng biết, lúc này mắt nhìn về phía tôi, tôi đặt nhiều kỳ vọng vào lắm! Nhưng câu tiếp theo của làm kỳ vọng của tôi tan tành, gật gật đầu, “ thể được”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Đối chứng công đường ( 1 )
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      Đề đốc nghe vậy to dõng dạc “Dân nữ to gan, ngươi biết tội chưa, ngươi đợi ba người các ngươi đều là hung thủ giết chết Huyện lệnh Triệu Chí, thể làm chứng được”

      Tôi choáng váng cả người, tên khâm sai chết tiệt kia, sao giúp tôi rửa sạch tội danh chứ? Thế lại còn hãm hại tôi nữa! Xem ra dựa vào đáng tin rồi, lạ cho việc dễ tin người của tôi.

      “Đại nhân, ta muốn hỏi câu, có gì chứng minh chúng ta là hung thủ giết người vậy?” Muốn trị tội ông đây sao, mơ nhé, ông đây muốn đánh cuộc xem mày lấy gì để trị tội ông chứ. “Đại nhân, nha hoàn nhà ta và ta đều có thể chứng minh mấy nàng là hung thủ giết người” Triệu Vận Chi vui mừng .

      “Cho truyền nhân chứng”

      Lý đề đốc phất tay, ngoài cửa có tiếng chân vang lên, tôi nhận ra nha hoàn này, trừ tôi ra, Triệu Vận Chi còn nha hoàn bên người nữa tên là Tiểu Diễm, nàng ta vào quỳ xuống bên cạnh Triệu Vận Chi.

      “Nha hoàn Tiểu Diễm, ngươi có nhận bên cạnh ngươi , có phải các nàng ta ám sát lão gia nhà ngươi ?” Lý đề đốc chỉ vào ba người chúng tôi, ánh mắt tôi bắn mạnh sang nàng ta, nàng ta cúi thấp đầu, vội vàng nhìn lén ba chúng tôi, sau đó lại cúi xuống.

      “Bẩm đại nhân, chính là ba nàng, tự ta nhìn thấy họ cầm dao đâm vào người lão gia ạ” Mẹ nó chứ, vĩ đại quá mà được thưởng, TRiệu Vận Chi này cho nàng ta cái gì tốt hay là uy hiếp nàng ta, thế mà dám trợn mắt dối, tôi xem như hiểu thêm rồi, xem tôi lấy gậy ông đập lưng ông hả.

      “Đại nhân, ta phản đối, đúng như ngài , đồng loã thể làm chứng được, nha hoàn Tiểu Diễm từ theo phu nhân, có lẽ nàng ta cũng là đồng loã của phu nhân, chúng tôi chấp nhận nàng ta là người làm chứng được”

      “Ngươi…” TRiệu Vận Chi tức giận nhìn về phía tôi, thể cãi lại được.

      “Im lặng” Lý đề đốc vỗ mạnh tấm bài gỗ, “To gan, phu nhân tận mắt nhìn thấy ngươi giết huyện thái gia, chả nhẽ còn vu oan giá hoạ cho ngươi sao? Ngươi còn lắm lời, người đâu kéo nàng ta xuống”

      “Đại nhân, ngươi cứ phán án lung tung như thế, ta phục, chả lẽ ta lấy giấy chứng nhận làm quan của ông ta là quan sao?” Tôi lửa giận bốc lên, có thể thấy chính là bao che mà. Chỉ thấy Lý đề đốc thổi râu trừng mắt, tăng thêm trầm trọng, chỉ thẳng vào tôi”Làm càn, ngươi còn dám trêu đùa cả mệnh quan triều đình sao, cố tình gây công đường, tội tăng thêm bậc nữa”

      Thân ông đây là tử tội rồi, mày còn tăng thêm tội nữa tăng ! Dù sao chứng cớ đủ để phán tội của ông. Tôi rời ánh mắt nhìn sang vị khâm sai ngồi im kia, ta có phải quan khâm sai đây? Ở công đường cũng chẳng thèm câu nào, lại muốn rửa oan cho tôi sao, ông mày xem ra mày cùng giuộc với lão ta là ông mày cảm ơn lắm rồi. “Xin hỏi khâm sai đại nhân, lời tôi vừa rồi có phải có lý ạ?”

      Vị khâm sai dò xét nhìn tôi cái, đứng dậy, vẻ mặt uy nghiêm “Lý đại nhân, lời nàng ta cũng phải là có lý” từ từ tới trước mặt Triệu Vận Chi “Nha hoàn này của Triệu phu nhân có phải là tỳ nữ bên người của ngươi ?”

      Sắc mặt TRiệu Vận Chi khẽ thay đổi, cúi đầu đáp đúng câu, khâm sai lại tiếp tục hỏi tiếp “Nếu đúng vậy, ngươi cũng là nghi phạm, nếu muốn chứng minh ngươi trong sạch, ngươi nhất thiết phải cung cấp căn cứ xác thực hơn, ví dụ như hung khí gì gì đó của hung thủ…Ngươi có thế cũng cấp ra”

      ta làm trò gì thế, chả nhẽ để Triệu Vận Chi đưa thêm chứng cớ xác thực bức tôi vào đường chết sao?

      “Chuyện này…” Triệu Vận Chi ngẩng đầu ánh mắt mơ màng, làm như chú ý, liếc nhanh mắt với Lý đề đốc cái, rồi mới hạ quyết tâm “Bẩm khâm sai đại nhân, dân phụ còn có chứng cớ nữa”

      ” Khâm sai đại nhân như dự đoán được trước, nhướng mày lên. TRiệu VẬn Chi liếc nhìn tôi cái, rồi chậm rãi “Lúc ấy hung thủ gây án xong trốn vội vàng, hung khí giết người vẫn ở người lão gia, dân phụ nghĩ đến sau này có thể là vật chứng nên giữ lại, vì vậy con dao này ta vẫn bảo quản rất kỹ bên người” Triệu Vận Chi chút hoang mang, như sớm chuẩn bị sẵn lời kịch rồi, sau đó cúi đầu thầm gì đó với Tiểu Diễm bên cạnh! Tiểu Diễm vội vàng chạy ra ngoài.

      Đúng lúc tôi liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn Triệu VẬn Chi cảm giác có luồng mắt nhìn vào tôi, là vị khâm sai kia, ánh mắt phức tạp khó dò, con người này, liếc mắt cái bình thường trở lại, mặt sáng như gương, nếu nhìn kỹ phát thấy ánh mắt sâu như biển cả, rất khó tìm ra cái gì, hình như là người có tâm cơ rất sâu, nhưng kiểu người như chẳng thú vị gì, muốn biết nghĩ gì đúng là quan trọng nữa.

      Chỉ lát sau, Tiểu Diễm vội vào, trong tay cầm bọc vải trắng, chắc là con dao mà phu nhân giết lão gia ngày đó, là nực cười, thế mà chứng cớ của bà ta lại trở thành chứng cớ của chúng tôi chứ, nhưng nếu cứ theo tình hình này phán đoán, tình cảnh của tôi đúng là bất lợi vô cùng! Đợi chút, vị khâm sai này sao lại ép bà ta đưa ra con dao nhỉ? Chả nhẽ còn có ý khác sao? Hay là có mưu kế gì?

      Lúc này vị khâm sai nhận con dao tay Tiểu Diễm, vuốt ve cẩn thận, sau đó cười “Lý đại nhân, hôm nay thẩm vấn đến đây vậy, ta có chút mệt mỏi, muốn ngày mai thẩm vấn tiếp thấy thế nào?”

      Làm gì vậy! Tôi còn bị vây chặt đường lùi nữa rồi sao? NHư vậy phải chứng minh chúng tôi là hung thủ giết người ư? Tiểu Thuý Tiểu Lan bên cạnh tôi lên tiếng giật áo tôi, hỏi “Tiểu Vũ tỷ, có phải chúng ta bị chém đầu ?”

      Tôi trừng mắt nhìn các nàng cái, lòng hừ lạnh lùng! Vừa rồi còn mở miệng thế mà vừa mở miệng ra lại là chết rồi, phải chết các nàng chết , tôi muốn chết đâu! Tôi ngước nhìn mặt vị khâm sai cao thâm kia, cũng nhìn lại phía tôi, đón nhận cơn tức giận của tôi nhưng khoé môi lại loé lên nụ cười chết tiệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :