1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Phong thành
      EDIT: MEOMEOMEO

      Gió đêm lạnh lẽo kiêng nể gì xuyên qua thảo nguyên mêng mông, tuyên bố mùa đông đến, nhưng chiếc lều kiên cố lại làm lui được luồng khí lạnh này. Chúng tôi châm nến lên, ánh sáng loé lên lay động trong lều lên thân hình thon thả của chúng tôi. Lãnh Phù và Viêm Hoả nằm thẳng, Thu Nhi ngồi, bốn người chúng tôi đều ngẩn người, lời nào tràn đầy tâm . Trong đầu tôi lại lên vẻ mặt Long Kỳ vừa nãy, phức tạp mà mâu thuẫn, tôi thấy trong ánh mắt có lên che chở, tôi đứng dậy cần chiếc áo choàng dầy phủ lên người, “Tỷ tỷ muốn ra ngoài sao?”

      Thu Nhi nhìn ra tâm của tôi, tôi buồn thực , bị tức tới mức chịu nổi muốn ra ngoài giải sầu chút, hưởng thụ chút gió lạnh. Tôi gật gật đầu, “Ừ! Tôi muốn hít thở khí!”

      Vén rèm lều lên ra ngoài, thấy bên ngoài còn có đống lửa to cháy, ánh lửa soi khắp nơi, hằn vào trong trung rồi tắt. Tôi nắm chặt quần áo người ngồi xuống trước cái bàn trước đống lửa, nhìn chằm chằm xuất thần vào đống lửa.

      sao vẫn còn chưa ngủ hả?” Đằng sau là giọng của Long Kỳ, tôi quay đầu lại, thấy thân trong trẻo lạnh lùng đứng trong gió biết từ bao giờ rồi. Tôi thản nhiên bảo, “Ngủ được!” Tư tưởng của tôi giao cho bóng đêm rồi, tỉnh táo lại nghĩ được gì, tựa như phải tâm tình của tôi vậy, vừa mới nhìn chằm chằm đống lửa mà chẳng chớp mắt chút nào, ánh mắt của tôi có chút mỏi đau.

      như vậy dễ bị cảm lạnh mất, nhanh chút trở về !” Giọng uy nghiêm mang theo chút mệnh lệnh, tôi cắn cắn môi buồn bực bảo, “Tôi phải thuộc hạ của , quản tôi làm gì! Tôi muốn thế nào làm thế ấy”

      Đây cũng là cá tính của tôi, tôi đúng thế, tôi phải là bất cứ ai của , phu nhân chỉ là chút hư danh mà thôi, có quyền quản tôi. Đằng sau có thanh , tôi biết Long Kỳ hay chưa, ngẫm lại ngồi ngốc rất lâu, bị cảm lạnh cũng là tự tra tấn chính mình. Tôi đứng lên cố bước ra từng bước, làn váy dài đung đưa theo bước chân dẫm phải, cả người cứ thẳng tắp ngã xuống, mắt thấy mặt thân mật tiếp xúc đất. Còn đợi tôi chưa kịp kêu lên cánh tay được người nào đó nắm lấy, nháy mắt bị ôm vào trong lòng người nào đó. Tôi kinh hồn ngẩng đầu lên, Long Kỳ khó thở kêu lên, “ làm gì thế? cẩn thận chút nào sao?”

      Gần nhau quá, tôi có thể thấy ánh mắt tức giận của , sợ tới mức ngây dại, bỗng chốc quên cả giãy dụa. mắng tôi song dường như phát ra chuyện ôm chặt tôi vào trong ngực, các ngón tay lưng tôi mới dần buông ra, tôi vội lùi lại hai bước, chưa kịp hoàn hồn, cúi gằm mặt xuống nóng bừng, dám nhìn vào vẻ mặt của , tôi cúi đầu khẽ, “Cảm ơn!” Xoay người vội vàng tới chiếc lều, lần này tôi nhấc váy lên cẩn thận, tránh lại bị vấp.

      Vừa lúc bước vào lều, các nàng dường như ngủ rồi. Tôi vỗ vỗ ngực, may là các nàng nhìn thấy, nếu chết chắc rồi. Tôi nằm xuống bên cạnh Thu Nhi, cho tới nửa đêm tôi nhớ tới cảnh kia, cuối cùng dần cũng nghĩ tới mà chìm vào ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ăn điểm tâm xong tiếp tục lên đường. hiểu sao, từ sau buổi tối hôm qua, tôi dám đối mặt với ánh mắt Long Kỳ. Cứ thấy ánh mắt của là mặt tôi lại đỏ lên choáng váng, giống như nữ sinh vậy tim đập liên hồi ghê lắm. Chả nhẽ lại phát sinh quan hệ thân mật với rồi?

      Đêm qua ôm tôi chặt quá , nếu đổi lại là người khác chắc chắn mức độ lớn nhất là đỡ lấy tôi kéo lại, mà cũng phải ôm lấy tôi như vậy!

      Chuyện này xuất phát từ người gì thế? Tôi nghĩ mãi mà hiểu, nhưng tôi cũng thể chìm ngập vào đó được mãi. Chuyện này chắc là ngẫu nhiên thôi, có khả năng thích tôi được. Thời điểm nào đó ngẫu nhiên có lẽ là tình cảm biểu lộ chân có phải nhỉ?

      Tôi dừng ở phong cảnh bên đường nhìn, định vứt cảm giác hít thở khó chịu kia . May phong cảnh bên ngoài kỳ lạ thành công hấp dẫn tôi, mặt tôi lộ ra nét cười nhạt.

      Điểm đến tiếp theo là Phong thành nho ngoài thành Đột Quyết. Phong thành là thành thị phải qua mới tới Đột quyết được, phong cảnh độc đáo, hấp dẫn con người. Vị trí này lấy giao thông là chủ yếu, phồn hoa náo nhiệt. Chúng tôi dừng chân tại khách sạn. Nhìn thịnh vượng như thế, tôi làm sao mà kích động cho được?

      với Long Kỳ câu, tôi kéo Thu Nhi rời khách sạn ra ngoài mua sắm. Long Kỳ vốn đồng ý nhưng tôi cứ kiên trì, đành lòng đành phải miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại bảo Viêm Hoả theo. Thời gian chạng vạng tối, tôi ôm đống đồ vật cùng Thu Nhi chen chúc trong đám đông, đột nhiên, đoàn xe ngựa đối diện chạy nhanh tới, người đường đều đoán ra thân phận đoàn xe. Tôi cũng giương to mắt nhìn. Tôi chưa từng thấy có đội ngũ nào đồ sộ vậy đâu!

      Đoàn xe hấp dẫn người ta nhất chính là chiếc xe có 8 con ngựa kéo, khí thế phi phàm, rèm che kín, thể nhìn thấy người ngồi trong xe là loại người nào, nhất định là có liên quan tới hoàng thất rồi, nếu ai mà lại xuất động cảnh tượng lớn như vậy chứ?

      ĐẰng trước cấm quân lấy xe ngựa làm trung tâm bảo vệ, sắp thành hàng mở đường, bảo vệ cho xe ngựa tới…

      “Đừng túm mà” Tôi mở miệng , nhìn theo bóng xe ngựa xa, con mắt Viêm Hoả lợi hại nhất định nhìn thấy người ngồi trong chiếc xe kia rồi nên có vẻ tính toán gì đó!

      A đúng rồi! Ai bảo chúng tôi là nằm vùng chứ! Thu Nhi cũng nhìn theo bóng xe ngựa rời , ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng, chắc đây cũng là lần đầu nàng ta thấy đây.

      Buổi tối, mọi người ăn cơm trong tiệm, khí có chút nặng nề. Tôi lại nghĩ chắc có liên quan tới đoàn xe kia đây. Vẻ mặt Long Kỳ nghiêm lạnh lẳng lặng uống rượu, những ngừơi khác ăn cơm. Mắt đẹp Thu Nhi nhìn xung quanh, xem ra mỗi người ở đây đều có tâm cả. Bị tội chính là tôi và Thu Nhi đây, bởi vì chúng tôi lúc đó đều bị họ coi thường.

      Cơm nước xong tôi nhàm chán ngồi ngẩn ngừơi trong phòng, lấy những đồ mua ở chợ ra chơi, “Cốc…cốc” Có tiếng gõ cửa, mở cửa ra là Thu Nhi, vẻ mặt nàng ta cười cười bưng nước trà, nhìn thấy nét mặt tôi cười mấy, nàng ta giương to mắt nhìn tìm tòi gì đó trong phòng, miệng hỏi, “Tỷ tỷ, gia có trong này sao?” Tôi bỗng chốc ngạc nhiên, Thu Nhi tìm Long Kỳ làm gì nhỉ? “ có, ta vừa mới ra ngoài, tìm ta có chuyện gì ha?”

      Mắt Thu Nhi loé lên, “Tôi mang trà cho ngài ấy uống nha!” Tôi cười khẽ, mang theo vẻ trách cứ , “Đừng hao tốn tâm sức hầu hạ ngài ấy làm gì, khát ngài ấy tự tìm nước uống!”

      Thu Nhi bị những lời tôi sửng sốt, trong mắt loé lên nghi ngờ, “Tỷ tỷ hình như có vẻ quan tâm gia nha!”

      Tôi đỏ mặt lên, tức giận , “Ta nào có tâm tình gì quan tâm tới ngài ấy chứ? Ngài ấy tưởng ngài ấy là ai vậy ha! Ta cũng phải phu nhân chân chính của ngài ấy mà”

      Lời vừa ra, tôi thầm kêu hối hận nhưng kịp nữa rồi. Tôi đây làm sao vậy nè? Thế mà lại lộ bí mật rồi. Ôi da, ôi da! Cái miệng thối chết tiệt của tôi này! Tôi thống khổ biết làm sao. Hà công công đúng lắm, tôi cứ há miệng là giữ được lời rồi. Trong mắt Thu Nhi có vẻ kinh ngạc như tôi mong muốn, trong mắt nàng ta là cảnh vui mừng khôn xiết, nàng ta run giọng , “ như vậy tỷ tỷ thực phải là phu nhân của ngài ấy rồi!”

      Tôi lập tức buồn bực, cái gì mà nghiêm túc phải chứ? Chả nhẽ Thu Nhi sớm biết rồi nên mới đến chỗ tôi chứng thực? Tôi bỗng như ngã vào đám khói, chỉ có thể gật gật đầu.

      Trở lại phòng tôi tự tát cho mình vài cái tát, trong lòng hối hận khôn nguôi, chuyện này sao lại xảy ra thế chứ!

      Vừa tới Đột Quyết lộ ra chuyện lớn như vậy rồi. Nhất định Long Kỳ bỏ qua cho tôi đâu, thảm rồi!

      Tôi đấm ngực dậm chân, kêu than mấy ngày liền, Thu Nhi hẳn làm ra chuyện gì chứ?

      Tâm tư Thu Nhi đơn thuần như vậy nhất định đâu! Vậy sao Thu Nhi lại cảm thấy kinh ngạc nhỉ? Chả nhẽ tôi nằm mơ lộ bí mật này ra rồi sao? có khả năng là có khả năng, tôi phải là loại kiểu thế mà! Nhưng mà. Tôi đập cào tóc rách da cũng đoán nổi, ràng là ngồi trước bàn, đợi Long Kỳ tới trừng phạt tôi .

      Nhắc tới Tào tháo, Tào Tháo tới liền, Long Kỳ đẩy cửa ra, tôi cảnh giác tìm hiểu vẻ mặt , may quá! có dấu hiệu tức giận, rất bình tĩnh, đúng sao? Chắc là điềm báo bão táp tới mới đúng chứ nhỉ? Lòng tôi rụt lại, hỏi rất cẩn thận, “ về rồi à?”

      Giọng tôi vô cùng ôn nhu làm ánh mắt Long Kỳ lộ vẻ kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào tôi như muốn xuyên thấu nội tâm tôi. Tôi cười hiền lành, vô cùng nhu thuận, “Nào, tới uống chén trà !”

      Tôi rót ra ly trà cho , ánh mắt thâm thuý của ánh lên vẻ nghi ngờ, lòng tôi chột dạ. bưng chén trà lên uống ngụm, xem xét tôi, “Có phải gây ra chuyện gì ?”

      Cái gì đến nên đến, tôi nghiêm mặt lại, cắn cắn môi, hạ giọng , “Tôi lỡ lời với Thu Nhi chúng ta phải vợ chồng rồi!”

      Tôi thể đoán trước được mức độ tức giận của Long Kỳ thế nào, cứ cúi đầu, nghênh đón bão táp, nhưng mãi lúc lâu cũng chẳng thấy có động tĩnh gì!

      Tôi thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên nhìn, nhận được ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Long Kỳ, thế nhưng lại nghĩ tới kiện khác, “ mắng tôi sao?” Tôi thử thăm dò hỏi, Long Kỳ nhếch nhếch khoé môi, đùa cợt này làm tôi thấy mình vừa hỏi mới ngốc làm sao, “ cho thế nào?:”

      Lòng tôi vừa tức vừa bực, nhấc chân đứng dậy, “Nè, rốt cục làm cái quỷ gì thế hả, thích chọc ghẹo người khác thấy vui lắm sao!!!!”

      Con ngươi Long Kỳ đảo lên, “Ta chưa từng chọc ghẹo gì , chỉ là ….” Lời tiếp theo chưa ra miệng, liếc mắt nhìn tôi lâu cái, tôi quýnh lên, “Chính là tôi thế nào? cứ ra xem nào!”

      Mặt Long Kỳ lên nét cười ấm áp, “ thực thiện lương, là người tốt”

      Tôi muốn té xỉu luôn, lại còn đùa tôi nữa. Tôi đảo cặp mắt trắng , thế này mà cũng được, tôi đương nhiên là người tốt rồi, chỉ có là người xấu thôi.

      vô nghĩa , tôi đương nhiên là người tốt rồi, chả nhẽ có mắt sao?”

      Tôi nhịn được mắng câu, mắt Long Kỳ trầm xuống, “Nhưng mà ở lâu bên cạnh người có tâm, có thể tiềm tàng thành người xấu đó!”

      là, lại tung ra câu làm tôi nghe hiểu nổi, cái gì mà người xấu, bên cạnh tôi phải mấy người họ đấy sao? Chả nhẽ thuộc hạ của phản bội à?

      Ai mà thèm tin chứ, biết thuộc hạ coi như sinh mạng của mình vậy, “Phải vậy ? Người xấu à? Cũng có thể nha! cùng tôi phòng, người hiềm nghi nhất chính là !”

      Tôi nhịn được cười chế nhạo . Long Kỳ lạnh nhạt cười, gì, vẻ mặt có chút lo lắng. Tôi rầu rĩ ngẩn ra, chả lẽ thực có chuyện phát sinh sao? “Nè, có phải có chuyện gì gạt tôi ?”

      Đúng lúc tôi chuẩn bị bức cung cửa mở, vẻ mặt Thu Nhi cười cười mang điểm tâm vào, “Gia, tỷ tỷ, hai người đều đói bụng rồi ! Tôi chuẩn bị điểm tâm cho các người nè”

      Tôi vui vẻ cười cười, “Cảm ơn Thu Nhi, dọc đường đều chiếu cố chu đáo chu chúng ta vậy, tại cần nữa, tự mình nghỉ ngơi cho tốt nha!”

      Tôi thuận tay cầm miếng lên cho vào miệng, miệng đầy nên lắm, nhưng ý cười lại loé lên trong khoé mắt tôi. Thu Nhi đem tầm mắt đến mặt Long Kỳ, vô cùng ngây thơ cười vui vẻ, “Gia ăn sao? Những này là Thu Nhi tự mình vào bếp làm đó!” Long Kỳ hướng nàng ta cười, “Cám ơn, cho nàng ăn là tốt rồi” Long Kỳ tiện đà nhìn thức ăn đầy trong miệng tôi.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Tình đặt sai chỗ
      EDIT: MEOMEOMEO

      Thu Nhi hiển nhiên vui chút nào, mặt nhắn nhăn lại ra ngoài, tôi nhìn Long Kỳ, “Tất nhiên là Thu Nhi biết chúng ta phải vợ chồng rồi, chúng ta đây chắc cũng cần chung phòng nữa” Tôi tiến đến trước mặt thản nhiên bảo, cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng cần ngủ chung với nữa.

      Sắc mặt Long Kỳ trông rất khó coi, thản nhiên liếc xéo mắt nhìn tôi cái, “ có vẻ vui sướng quá nhỉ?”

      thực tôi chẳng có chút cảm thụ gì, có lẽ là vốn bản thân có cảm giác gì, mục đích đơn thuần của tôi chỉ là muốn thảo luận lần nữa, muốn tìm nhiều đề tài để cải tạo quan hệ của chúng tôi thôi, tôi hùa theo ý , “Vui chứ, cái đó miễn bàn rồi!” Tôi giả vờ vui quá tới mức hoa chân múa tay, mặt loé lên nét cười sung sướng tột cùng.

      Sắc mặt Long Kỳ ngày càng đen sì, trầm doạ người, trắng ra là cố nén cơn tức giận, “Vì sao?”

      “A!” Tôi bỗng chốc chẳng biết gì, cũng thấy chẳng có gì để , tôi cũng biết là vì sao nữa, chỉ thấy trong lòng có nới cực kỳ quái dị, sao tôi lại muốn che giấu tình cảm chân thực của mình trước mặt Long Kỳ chứ nhỉ? Vì sao cứ muốn làm tức chứ? Rất vui sao? Tôi biết nữa, tôi ngẩng đầu lên, “Đó là vì tôi muốn ngủ mà phải lo lắng đề phòng nha! ngủ cạnh tôi chẳng khác nào tên gian ác, ai mà biết khi nào lại muốn ăn tôi chứ!”

      Cứ lấy bừa lý do ra, tôi tự nhận mình là người quen giả vờ biết gì trước mặt người đàn ông thân quen gì, mà cũng lạ cơ, cứ hỏi mãi chuyện chẳng ra sao! Cứ muốn tìm nhiều lý do ra làm gì nhỉ?

      Ánh mắt Long Kỳ nguy hiểm nheo lại gần tôi, “Ta là ác sói sao? Ta ăn ư?” thực chứng minh chẳng phải có can đảm làm chuyện này đấy thôi, tôi sợ tới mức lùi nhanh lại, người toát ra luồng khí mạnh mẽ kinh người, tôi tưởng tôi thở nổi nữa.

      Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của cứ phóng to lên sắp chạm vào chóp mũi của mình rồi, giọng tôi cuống hẳn lên, “Ôi chao tý quên mất, sao tôi lại nhiều với thế nhỉ, chúng ta phải vợ chồng mà, phân phòng ngủ cũng bình thường thôi”

      Long Kỳ rầu rĩ ngẩn ngơ, làm giống y lời tôi , quay người phất tay áo bước nhanh .

      Nhìn bóng ra khỏi cửa, lòng tôi cũng chùng xuống, thở dài. Tôi đây làm sao vậy kìa! Tôi điên rồi mà cả cũng điên rồi, tôi cũng biết sau này còn phải chịu đựng điều này thế nào nữa.

      Đúng như ý tôi, tối Long Kỳ cũng chưa bước chân vào phòng tôi tý nào. Tôi ngồi mình dưới ánh nến ngây người, nhàm chán khêu nến chảy làm bấc đèn, chẳng có cảm giác gì, dường như cả khí đều lạnh.

      Trước đây tôi đều ngồi ngẩn người giường, còn Long Kỳ ngồi trước bàn đọc sách, hình ảnh đó có chút giống như hương vị của vợ chồng thực , giờ , aizzz….. Tôi lại thở dài, cứ ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm lan tràn, đêm đông càng thâm đen và lạnh lẽo, làm cho con người ta càng thêm nản lòng, nhụt chí, làm cho con người ta nảy sinh gì đó.

      Nhìn bóng đêm tối, tôi phát ra thói quen thực vô cùng đáng sợ. Làm người đáng ghét cùng ở chung với nhau lâu dài, tất cả của đều vô cùng quen thuộc, có lẽ biết đâu cũng thích cũng nên.

      Lòng tôi nhói lên chút, vì trong lòng tự dưng ra lời mạnh mẽ xúc động, tôi bỗng nghĩ tới khuôn mặt luôn tươi cười, nụ cười ấm áp của Ngọc Hoán đó, sao lại có vẻ như xa xôi mơ hồ, tại sao lại thế chứ? Tôi Ngọc Hoán vẫn chưa sâu sao? Vào lúc này trong đầu cứ lên hình ảnh tức giận của Long Kỳ chiều nay, tôi giận quá lắc lắc đầu, muốn bình tĩnh nghĩ cho kỹ. Đêm rất khuya rồi, tôi lại hề buồn ngủ, cứ trợn tròn mắt nhìn ánh nến hắt ra. Tôi còn có bí mật nữa, tôi vô cùng sợ tối, đặc biệt là ở nơi tha hương khác, cứ cảm thấy trong lòng có loại e ngại gì đó bám chặt theo tôi, đợi lúc tôi mình bắt đầu rục rịch, tôi biết tâm lý của tôi có tác dụng tự an ủi, nhưng nó chân tới nỗi đuổi mãi cũng mất ha!

      Có hàng loạt tiếng chân bước nhè làm cho tôi bỗng thấy sợ hãi, ai đó? Ai mà lúc này còn lại chứ? luồng khí lạnh từ bàn chân toát ra, chắc phải là quỷ đó chứ?

      Đây là điều tối kỵ nhất trong cuộc đời của tôi đó! Tuy ai chứng minh được nó tồn tại cả.

      trận gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, nến trong phòng tôi bỗng tắt “phụt”. Tôi sợ tới mức hét toáng lên tiếng, bóng đen từ cửa sổ phi vào, tôi kịp giãy dụa bị bổ nhào vào người lên giường, miệng bị bàn tay to bịt chặt. Tôi cất giọng kêu cứu nhưng chỉ phát ra tiếng ô ô thôi. Trời ơi! Ai có thể cho tôi biết đây là chuyện gì thế? Ngay lúc tôi định há mồm cắn tay bóng đen chuyện, “Đừng nhúc nhích, là ta”

      Muốn chết à, nằm đè lên người tôi lúc này đúng là Long Kỳ, làm cái gì thế nhỉ?

      NHưng lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuyện khe khẽ, “Quận chúa, tất cả chuẩn bị xong, xin đợi chỉ thị của Quận chúa” Lần này là giọng nữ thanh thanh vang lên, “Nghe chưa, có chỉ thị của ta đừng lộn xộn, ca ca cũng được!”

      Vừa dứt lời, bốn bề lại im ắng, tôi nghe như lọt vào trong sương mù vậy, mãi lúc lâu sau mới phát giác ra sức nặng người mình, máu lập tức dồn lên mặt, cảm giác hơi thở Long Kỳ gần ngay bên tai tôi, như lông chim nhè khiêu khích vào dây thần kinh mình.

      Muốn chết à, tim lập tức nổ bùm bụp kích động, tôi đưa hai tay ra che ngực, cố gắng ngăn cho chạm vào những chỗ quan trọng người. Long Kỳ thấy tôi giãy dụa, buông người nằm xuống bên. Tôi khó thở lập tức thấy dễ thở hơn. Tôi có thể cảm giác được luồng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, thần kinh tôi lại lập tức như bị lên dây, cả người căng cứng dám động đậy.

      Ban đêm này dài, Long Kỳ vẫn , vẫn nằm bên cạnh người tôi. Tôi cũng đuổi , lẳng lặng , đáy lòng ràng có cảm giác rất yên tâm, rất bé cứ nhảy nhót, giống như nằm bên cạnh người tôi có gì sợ nữa, nhàng nhắm mắt lại.

      Tối nay tôi thực khó ngủ, vừa hoàng hôn tôi liền tỉnh. Đầu tiên tôi hành động là nhìn xem Long Kỳ có bên cạnh ? có? Tôi mới phát ta bóng thon cao đứng thẳng, tóc dài bay trong gió, nhìn bên mặt nghiêng hoàn mỹ lạnh lùng và vô cùng nghiêm nghị. Tôi giật mình kinh ngạc, xuống giường tới gần . Thấy tôi tới, nét mặt lập tức dịu , “Sao ngủ ?”

      Tôi nhàng trừng mắt nhìn, “ đêm ngủ ư?”

      Long Kỳ nhếch nhếch miệng, vẻ tuấn tú ám muộ nhìn tôi, “ cho là tôi ngủ được sao?”

      Tôi kinh ngạc, đột nhiên như hiểu ra cái gì, mặt ửng đỏ, lập tức bĩu môi, “Đâu có liên quan tới tôi chứ!” Chắc phải là tôi đâu!

      Long Kỳ hừ khẽ tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi mặc kệ , mở cửa xuống lầu. Tiểu nhị dậy rồi, lúc này làm việc. Nhìn thấy tôi nhiệt tình hỏi chào, tôi cười đáp lại, vào trong viện rửa sạch mặt mũi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi đoán chắc mùa đông này biết đâu lại có tuyết rơi sao, biết đâu đấy, tuyết đắp dày lên trắng xoá, cực kỳ kích thích đó!

      Lúc này Thu Nhi xuống lầu, nhìn thấy tôi hơi có chút kinh ngạc, cười tới, “Tỷ tỷ, tỷ dậy sớm quá nha!”

      Tôi gật gật đầu, lập tức nàng ta lại lên lầu. CẢ người tôi đều lạnh, ngồi vào bên bếp lửa sưởi. Trời dần dần sáng , đường Phong thành, mọi người bắt đầu náo nhiệt hoạt động dần.

      ăn qua điểm tâm xong, mọi người lại bắt đầu hướng hoàng thành Đột Quyết tới. Buổi chiều đến dưới chân thành thị của Hoàng thành. Trước kkhi chúng tôi Long Kỳ bố trí cửa hàng tơ lụa rồi, ở đây tụ tập thương nhân các nơi tới buôn bán tơ lụa. Vừa mới bước vào phố này đập vào mắt là số vải vóc tơ lụa muôn màu, có vải gấm trắng, màu sắc rực rỡ làm tôi xem chói cả mắt, lại có loại áo choàng bằng lông trắng như tuyết, màu sắc diễm lệ, thêu các đường viền hoa văn rất đẹp, quả thực là cho tôi nhìn mà suýt hét toáng lên, cứ sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, hận cái là thể làm hai mắt to dài hơn ra.

      Lần này chúng tôi sắm vai thương nhân lẻn vào Đột Quyết, địa điểm gì đó đều được thu xếp ổn thoả. Tôi đứng ở trước căn phòng này đánh giá. Mặt tiền thấy đây chỉ là cửa hàng thương nhân bình thường thôi, chẳng có chỗ nào đặc biệt. Lúc vào, có bốn năm gian phòng, lần này tôi và Long Kỳ lại ngủ chung, Thu NHi và Viêm Hoả cùng Lãnh Phù phòng. Tuy Thu Nhi biết thân phận của chúng tôi nhưng cũng vạch trần. Điều này làm cho tôi yên tâm. Nên biết chúng tôi phải giả vờ cho Thu Nhi xem, mà là giả vờ để cho mọi người ở đây cần tiếp xúc xem, làm cho bọn họ biết đến là đôi vợ chồng thương nhân trẻ tới ở.

      Thời tiết rất lạnh, trong phòng tôi có đốt lửa. Vừa mới dùng bạc của Long Kỳ mua được chiếc áo choàng vô cùng ấm áp màu trắng, trùm kí cổ rất thoải mái. Thu Nhi dường như rất thích giúp TRương ngũ ca chiếu cố, mang tới đám tơ lụa để bày.

      Long Kỳ và Viêm Hoả Lãnh Phù chẳng thấy bóng dáng đâu. Tôi biết bọn họ bắt đầu hành động rồi. có gì tênh mà!

      Tôi người rảnh rỗi quanh quẩn bên cửa hàng xem xét, ở bên cạnh cửa hàng của chúng tôi là phu nhân trung tuổi, tên gọi là Cao Y Mã. Nhìn phủ của bà ta thấy đây là người may mặc lớn tuổi. Người ta ánh mắt nhân vật này rất tinh, quả nhiên vừa nhìn thấy chiếc áo choàng của tôi cứ khen ngợi liên tục, làm tôi thấy rất ngượng ngùng với phố hoa lệ này. Tôi cười hì hì cảm giác cả đời này cũng chưa bao giờ nghe thấy những lời nào hay tới như vậy, lập tức cũng khen chiếc áo choàng vàng óng ánh của bà. Hàn huyên lúc chúng tôi cũng thân quen rất nhanh, cũng hiểu biết chút ít tình hình ở đây.

      Cho tới tận bây giờ tôi đều cho rằng tâm địa Thu Nhi là người đơn thuần, nụ cười của nàng ta, hành vi của nàng ta, tất cả đều là cử chỉ của rất thuần khiết, nhưng cảnh trước mắt này tôi biết nên giải thích thế nào mới đúng. Thu Nhi ngồi đùi Long Kỳ, hai tay ôm lấy cổ Long Kỳ, còn Long Kỳ mặt mũi vẫn như thế, lãnh đạm. Hai người nhìn thấy tôi đứng che trước cửa cùng ngẩn ra, đặc biệt là Long Kỳ, sắc mặt lập tức xanh mét. Sao họ lại có kiểu tư thế giống nhau thế nhỉ?

      Lúc tôi đẩy cửa ra suy đoán lung tung, nhưng rồi tôi cũng phủ nhận ngay, duy nhất chỉ có Thu Nhi là thích Long Kỳ thôi, Thu Nhi lại biết ngượng gì, cứ thoải mái từ đùi Long Kỳ đứng dậy, “Tỷ tỷ, người trở lại rồi à!” Tôi giật nảy mình hoàn hồn, nở nụ cười tươi, “Ừ” Còn câu tiếp theo bị tắc trong miệng tôi hỏi nổi vì sao cả?

      Long Kỳ liếc mắt nhìn Thu Nhi cái, “Thu Nhi, ngươi ra ngoài trước

      Thu Nhi oán hận liếc nhìn tôi cái. Oán hận à? Có phải tôi nhìn nhầm đây. Lòng tôi ầm cái, biết làm thế nào. Đơị lúc Thu Nhi vừa khỏi, ánh mắt Long Kỳ thâm thuý nhìn về phía tôi, tôi kìm được bắt đầu chế nhạo , biểu vô cùng nhàng, giống như cảnh tượng vừa nãy chưa phát sinh vậy, “Hay quá ha! thực có diễm phúc ghê! Chả trách lại có nhiều thích tới như vậy! Toàn bộ chỉ cần luồng điện phóng ra mờ ám, cũng biết trêu chọc biết bao người hiểu sai nữa!” Nhìn khuôn mặt tuấn tú của , lòng tôi khỏi có chút chua xót, tôi cũng được tính là người trong đó nữa sao?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Thân phận Thu Nhi
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tôi nghĩ tới kế tiếp chuỗi giải thích dài dòng, quan hệ của và Thu Nhi trong đó, nhưng gì, chỉ quăng ra câu, “Vừa rồi đâu thế?”

      Tôi hiểu sao dâng lên cơn giận dữ, liếc trắng mắt, “Ai cần lo chứ, chỉ cần quản cho tốt là được rồi!” Long Kỳ hờn giận nhăn mày lại, “Ta chỉ quan tâm đến an toàn của thôi! muốn gặp chuyện may”

      Tôi hừ khẽ tiếng, ngồi ghé mép giường, trong lòng nghĩ loạn lên, ai thèm chứ!

      Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Long Kỳ ra ngoài. Tại sao có thể như vậy chứ?

      Tôi nhớ lại, Thu Nhi gần gũi nhất vẫn là Trương Ngũ ca, Long Kỳ và Thu Nhi rất ít khi chuyện với nhau, sao lại có thể gần nhau được chứ?

      Nhưng mà giống Long Kỳ người đàn ông xuất sắc như vậy rất dễ dàng trêu chọc những thiếu nữ ngây thơ. Tôi xoa xoa mặt mình, ngồi giường suy nghĩ rất lâu, thế nào cũng nghĩ ra cái gì, thực thấy rất kỳ lạ.

      Từ thời khắc đó bắt đầu, Thu Nhi chẳng còn coi tôi là bạn nữa, còn giống lúc trước ngoan hiền dịu dàng, làm tôi dở khóc dở cười, biết là biểu ra sao nữa. Xem hành động của Thu Nhi ràng là muốn so với tôi rồi!

      Muốn so với tôi cái gì chứ? So vị trí ở trong lòng Long Kỳ sao?

      Tôi cũng thèm để bụng, thấy Thu Nhi bưng trà lên lầu, tôi theo lên, Thu Nhi quay đầu kinh ngạc liếc nhìn tôi cái, giọng có chút lãnh đạm, “Tỷ tỷ theo làm cái gì?”

      “Thu Nhi….Chúng ta có chuyện gì hiểu lầm sao?” Tôi nghĩ muốn hoá giải hiểu lầm giữa chúng tôi. Mắt Thu Nhi cười đẹp, “Hiểu lầm à? Ta và từ đầu phát sinh hiểu lầm rồi, biết sao?”

      Điều này làm tôi thực tròn mắt, tôi cau mày, dùng ánh mắt tìm tòi hỏi nàng ta, Thu Nhi hừ lạnh cái xoay người vào trong phòng Long Kỳ. Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, rốt cục tôi đắc tội với ta ở đâu vậy kìa?
      Lãnh Phù và Viêm Hoả tới bữa tối mới thấy xuất bên bàn, hai người toàn thân phong trần chắc khá lâu, cơm nước xong về phòng nghỉ ngơi. Tôi ngồi trước cửa quán quanh bếp sưởi lửa. Long Kỳ và Thu Nhi chẳng thấy bóng dáng rồi. Tôi thấy nhàm chán quá, đúng lúc này bên ngoài có tiếng Cao Y Mã gọi to, “Ôi muội muội à, sao muội lại ngồi mình ở chỗ này thế, tướng công nhà muội đâu?”

      Tôi nhìn về phía bà ta vui vẻ, “Ngài ấy ở lầu! Tỷ tỷ lại đây sưởi ấm !” Tôi dịch ra, Cao Y Mã ngồi xuống bên cạnh tôi, lập tức tung đề tài ra, “Tướng công nhà muội cũng là, bỏ lại mình Phu nhân ở lầu làm cái gì chứ!”

      Tôi lập tức nghĩ đến cảnh Thu Nhi và Long Kỳ đều ở lầu , cũng biết gì, hít hơi bảo, “Tướng công nhà muội ở lầu đọc sách, ngài ấy chuẩn bị thi cử lấy công danh!”

      Cao Y Mã lập tức sợ hãi than lên, “Tướng công nhà muội vẫn là đại tài tử ha! Ta thực hâm mộ muội quá, vừa có nha hoàn hầu hạ, lại vừa có tướng công lại vĩ đại như vậy, muội nhất định là hạnh phúc quá !”

      Bà ta càng càng say sưa, đến câu cuối tôi nghe mà thấy nổi cả da gà, tôi nhìn bà ta cười, “Tỷ tỷ à, muội ngồi với tỷ được, muội muốn bưng trà lên cho tướng công, chắc ngài ấy khát nước rồi”

      Tôi đứng dậy rời , lại nghe thấy tiếng Cao Y Mã thào, “Xem ra tướng công của nàng thực hạnh phúc lắm”

      Tôi bưng trà bước từng bước lên lầu, trong phòng Long Kỳ vẫn còn ánh nến sáng, bọn họ làm cái gì nhỉ? Tôi thầm phỏng đoán, vừa tới sát cửa chợt nghe thấy tiếng Thu Nhi trong phòng, “Ta có thể giúp ngài lấy được chứng cớ, chỉ cần ngài đáp ứng điều kiện của ta!”

      Bọn họ làm giao dịch sao? Tôi giật mình tại cửa, trở thành vị thần giữ cửa, tiếp đó chẳng có tiếng nào nữa, im lặng, lát sau tiếng Long Kỳ vang lên, cũng là với tôi, “ đứng ở cửa làm gì đó? Sao còn chưa tiến vào?”

      phát ra tôi rồi, tôi đẩy cửa ra, nhìn thấy Thu Nhi đứng bên cạnh Long Kỳ, vẻ mặt hờn giận trừng mắt nhìn tôi. Tôi muốn cân bằng tâm tính, buông trà, “Các người chuyện chắc mệt rồi ha! Tới uống miếng nước nào!”

      Thu Nhi lạnh lùng quét mắt liếc tôi cái, ra cửa. Tôi nhìn theo bóng nàng ta mà thấy hoang mang vô cùng, cảm thấy rất chi là giận, thực hiểu phụ nữ bán mình chôn cất cha sao lại biến thành như vậy chứ?

      Uổng công tôi đường tới giờ cẩn thận chiếu cố nàng ta, thế mà nàng ta cũng chẳng thấy có chút tâm tư cảm ơn sao?

      Ngay từ đầu tôi lấy tình cảm chị em để đối đãi ta, bao giờ bạc đãi ta đâu?

      Thực tức chết mà, tốt bụng lại biến thành lòng lang dạ thú, “Nè, các người có chuyện gì gạt tôi phải ?”

      Tôi soi cái vẻ mặt của Long Kỳ ra vẻ cao thâm khó hiểu kia, hình như cũng có phần nha. Long Kỳ nhìn sâu vào tôi, “ chắc muốn biết đâu!”

      Làm sao tôi lại muốn biết chứ? Mặc kệ xảy ra chuyện gì tôi cũng đều phải biết. Tôi làm mặt lạnh, hướng bức , “Tóm lại là có chuyện gì? Chả nhẽ là chuyện ban ngày chúng ta bị người đuổi giết sao?” Tôi đoán chắc là kiện này thôi. Long Kỳ lắc đầu, “Là về thân phận Thu Nhi!” Tôi hoảng sợ, gì cơ? Thân phận Thu Nhi ư? Tôi nhíu mày, “Nàng ta có thân phận gì?”

      “Nàng ta là con của quốc vương Đột Quyết, là thân phận quận chúa!” Long Kỳ mặn nhạt phun ra. Tôi cả kinh nhảy dựng lên, có nhầm đây? Thu Nhi là người Đột Quyết à? Nhưng đáy lòng tôi lại thấy nghi hoặc, tôi dám tin, ngờ thân phận Thu Nhi lại là quận chúa, nàng ta ư? Nàng ta tiếp cận chúng tôi là có ý đồ gì?

      Bị người đùa bỡn làm tôi thấy rất khó chịu, tôi lắc lắc đầu, “Thế Thu Nhi thực là ai? Thế thi thể nằm mặt đất kia là ai?”

      Tôi nghĩ lại cảnh cứu Thu Nhi kia, kiểu gì cũng thấy giỗng diễn trò, nhưng mà, vóc dáng Thu Nhi thực rất đẹp, người nàng ta khí chất căn bản phải người dân bình thường so được. Cái loại công chúa hoa lệ thế này, chả lẽ tất cả đều là ư?
      “Thu Nhi đúng là có người này, nhưng đâu rồi, còn thi thể kia cũng phải giả, là phụ thân của Thu Nhi

      Mỗi lời phân tích của Long Kỳ, tôi nghe thấy mà nổi trận lôi đình, nắm chặt tay, chỉ còn kém nước là tung đấm thôi, “ biết từ khi nào rồi hả?” Tôi oán hận nhìn chằm chằm Long Kỳ, biến tôi thành kẻ ngốc lâu như vậy, cũng chẳng câu, coi tôi là gì vậy cà?

      Long Kỳ quay đầu nhìn tôi cười yếu ớt, “Ngay từ đầu ta biết rồi!” Tôi sắp phát điên lên nè, nhìn quát, “Thế vì sao cho tôi biết hả!”

      Tôi chỉ biết Long Kỳ tuyệt đối ngồi yên, đối với chuyện người xa lạ tiếp cận chắc chắn có hành động rồi, nhưng giờ lại hợp tác với cả người khác để lừa gạt cả tôi, tuyệt đối thể tha thứ được. Long Kỳ lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào tôi, “ rất thiện lương, tốt xấu trong lúc đó cũng phân biệt được, suốt dọc đường lúc nào cũng để tâm bảo vệ cho Thu Nhi, ta sao lại nỡ làmtổn thương lòng của chứ!”

      Tôi chẳng thèm nghĩ gì trừng mắt nhìn , “ châm chọc tôi đấy à, ràng thấy tôi đối xử tốt với kẻ địch mà cũng nhắc tôi! Đến cuối cùng chả nhẽ làm tổn thương lòng của tôi chắc?” Tôi giận tới mức cả người phát run lên, ngẫm lại Thu Nhi ràng là thân phận quận chúa thế mà còn giả vờ yếu đuối nhu nhược, tôi thực kẻ ngốc quá mà, ngốc tưởng nổi.

      đỉnh đầu tôi có vẻ bốc khói, luồng chua xót nẩy lên trong lòng, “Tôi hận !” Tôi rống lên về phía , đạp cửa xông ra, chỉ nghe thấy tiếng Long Kỳ gọi thảng thốt đằng sau, “Diệp Vũ!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: mưu của Lena
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tôi chạy mạch xuống lầu vọt vào trong bóng đêm, theo đường cái phía Bắc chạy, mặc kệ, họ lừa tôi, tôi còn ở lại bên họ làm gì nữa! Càng nghĩ càng giận, đêm đông tối như mực, cơn gió lạnh cứ luồn lách vào tận trong quần áo của tôi, bị người lừa tôi cảm thấy thực khổ sở quá! Tôi vô cùng ấm ức, thở hổn hển chạy mạch như điên vậy, vừa chạy vừa khóc, nước mắt kìm nén lúc lâu kìm được tuôn trào, bay vào trong gió, xa xa bóng đêm tối đen bao trùm cuồng ngạo làm cho con người ta có vẻ bé tới mức nào.

      biết chạy được bao lâu, tôi dừng lại ở ven đường, gió lạnh làm tôi tỉnh lại, suy nghĩ bắt đầu hơn, Thu Nhi tiếp cận chúng tôi là có mục đích vì Long Kỳ sao? giờ nàng ta được như ý rồi, Long Kỳ bị nàng ta chinh phục hoàn toàn, cũng đúng thôi, vì sao tối nào Thu Nhi cũng thừa dịp tôi có mặt lại đưa điểm tâm và trà tới, Long Kỳ chắc hẳn là rất cảm kích rồi! Hành vi kỳ lạ của Thu Nhi đều có thể giải thích hết thảy, lòng tôi lập tức sáng tỏ, nhìn trời thở dài, trong lòng lại có chút đau đớn. Tôi hít ngụm gió lạnh, hoá ra, cho dù bị mất gì đó vốn thuộc của mình nhưng con người ta vẫn rất đau lòng khổ sở biết bao.

      Dần dần cơn giận cũng ổn, chỉ còn lại là khoảng trống rỗng sáng tỏ, ôm chặt lấy thân lạnh rùng mình, tôi nhìn khắp bốn phía, lại nhìn vào trong bóng đen đứng xa xa, biết đứng trong gió bao lâu rồi? vì đuổi theo tôi mà tới sao? hiểu sao trong bụng có vị chua quặn lên, tôi đứng dậy lại co quắp lại, người may, uống nước lạnh đều bị nghẹn, bụng lúc này lại đau đến mức chịu nổi.

      Bóng đen xa xa tiến lại gần chỗ tôi: “ làm sao vậy?”

      Tôi thèm để ý tới , cố cắn răng chịu đựng cơn đau, Long Kỳ càng nóng ruột, đưa tay ra đỡ lấy tôi, tôi lại đẩy mạnh ra, “Ai thèm quan tâm chứ!”

      Tay đưa ra giữa chừng lại dừng lại, trong lòng tôi thất vọng vô cùng, trừng mắt nhìn, nước mắt lại trào ra, bàn tay to ấm áp xoa mặt tôi, tôi cắn răng liếc mắt nhìn cái, dỗi bảo: “ cần lo, thế giới này trừ là người máu lạnh ra dĩ nhiên có quý tôi rồi!” Nghĩ đến Ngọc Hoán, nếu có chàng bân cạnh tốt rồi, vì người khác mà phụ tôi, nhất định bảo vệ tôi chặt chẽ vào trong lòng vậy.

      Long Kỳ rầu rĩ ngẩn ngơ, con ngươi đen trong đêm loé lên, nghe thấy vị vui mừng giận buồn: “Là thích người đó?”

      Tôi hừ lạnh tiếng, thèm lên tiếng, cố nén cơn đau đứng dậy tiến về phía trước.

      Trở lại trong quán, tôi nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thu Nhi, nhìn kỹ lại, cái loại công chúa này vốn được nuông chiều che giấu nổi toát ra, chỉ có chút ngạc nhiên là vì sao đường nàng ta lại nhu thuận tới như vậy? Tôi cười cợt : “Dọc đường ấm ức cho quá ha, quận chúa cao cao tại thượng mà lại phải làm nha hoàn ha!” Ánh mắt thay đổi, cả người đều đổi, Thu Nhi chỉ chọc người ta bằng con mắt, mà là lợi hại kinh người, nàng ta cười khẽ: “ ấm ức nha! Tỷ tỷ đối đãi tốt như thế, ta cũng cảm thấy ấm ức chút nào cả! Cảm ơn tỷ tỷ ha”

      Con ranh thối tha này lại còn vừa chiếm ưu thế lại vừa đanh đá kinh, chọc vào đúng chỗ tôi thống hận nhất, sắc mặt tôi lạnh lùng, cười khẩy bảo: ‘ cần, ta chỉ chiếu cố tới con chó đáng thương có ai muốn mà thôi” Mặt Thu Nhi biến sắc lập tức, giận tới mức cả người phát run, vừa định động tay, lại nhìn thấy Long Kỳ đứng tại cửa quán, tôi hừ khẽ tiếng lên lầu vào trong phòng, khoá trái cửa lại.

      Đêm nay nhất định là đêm ngủ nổi, tôi cuộn chặt mình vào trong chăn, đem mọi chuyện lặn vào trong vẻ ngoài trông rất bình tĩnh. biết rằng tôi cho rằng cuộc sống yên ổn rốt cục lại có giấu biết bao nhiêu bí mật trong đó? Tôi định làm người ngoài cuộc, cho dù Long Kỳ và Thu Nhi có giao dịch gì nữa, tôi cũng thèm quan tâm. Tôi muốn sống cuộc sống phiêu diêu tự tại, sau khi trải qua chuyện này, trong lòng tôi ràng hơn, tính người tại thời đại này mật lớn tới mức nào, trong suốt hành trình cũng để lộ ra, ai lại biết người tiếp theo tiếp cận tôi là ai nữa đây? Lại có mục đích gì nữa? Tính tình lạnh bạc của tôi lại nổi lên.

      Tôi biết là tôi trải qua nỗi khốn khổ tới mức nào, đến sáng sớm hôm sau, tôi mình ăn qua điểm tâm vào trong thành Đột Quyết dạo, dù sao họ mặc kệ tôi rồi, tôi cũng việc gì phải chọc vào họ làm gì. Đột Quyết hoang thành sản vật nhiều, tôi đến thời đại này cũng từng nhìn thấy thành thị phồn hoa hưng thịnh, Người Đột Quyết phần lớn đều mang theo bên người nhiều đồ vật và quần áo thêu hoa văn hoa lệ. Lúc đường, người thường phát ra tiếng kêu “đing ” của trang sức vang lên, trong mắt tôi tựa như người dân tộc thiểu số vậy, có kiểu phong tình khác.

      Tâm tình buồn bực lại được giải toả, tôi nhìn cảnh mọi người nhiệt tình tốt bụng gia nhập vào trong đó. Trong lúc khó khăn, dĩ nhiên thực giống như người nhảy múa vậy, có số mặc áo tay dài biết múa điệu gì, miệng hát những bài dân ca. Tôi rộn ràng điên lên theo đội ngũ này khá xa, mới phát ra họ vào trong đại điện, cùng họ chuyện hàn huyên lát mới biết là họ chuẩn bị biểu diễn trong cung. Tôi bừng tỉnh hiểu ra, chào tạm biệt họ, lại lần nữa đường vòng vèo, nhìn trời nhìn mây, hình như trời sắp mưa vậy, tôi lập tức quay trở lại, nhìn thấy loạt các dãy phòng xếp nối tiếp nhau, mới trợn tròn mắt lên, tôi cứ vậy mà lại bị lạc, biết đường nào về đây?

      Nhìn thấy mọi người vội vàng dọn dẹp hàng quán, tôi cũng vội hẳn, cứ nhằm thẳng đường tới, nửa đường hỏi bác mới biết là tôi đúng đường rôi, chẳng qua là tôi dạo xa quá, còn phải vòng vèo vài chỗ mới thấy đường lớn, lập tức ra roi thúc ngựa chạy thục mạng về.

      được đoạn mới nhìn thấy đầu đường quen mắt, lúc này thời tiết tối hẳn, tôi chạy nhanh về trước, may quá may quá! Cửa quán ở đằng trước, tôi thầm may mắn là mình về tới nhà thành công, vừa ngẩng đầu lên đụng vào đôi mắt tức giận, Long Kỳ đứng ở cửa, tôi sợ run chút, lướt qua , vào trong thấy bóng ai, mới kỳ lạ hỏi lại: “Mọi người đâu cả rồi?”

      Thu Nhi biết chui ra từ chỗ nào, giọng điệu lạnh nhạt: “ còn mặt mũi mà hỏi à, chẳng phải là tìm sao!”

      Trong lòng tôi cả kinh, nhìn sắc mặt Long kỲ biết lời Thu Nhi , thầm lo lắng cho họ. giờ trời bắt đầu sắp mưa, sao giờ họ cũng chưa quay lại vậy. Tôi đứng ở cửa nhìn quanh, có bóng ai, tôi đoán chắc là Long Kỳ hạ lệnh, vội kêu lên: “Tôi cũng phải đứa trẻ ba tuổi, tất nhiên là biết đườgn rồi, cần gì phải bắt họ chịu tội chứ?”

      Giọng Long Kỳ sắc lạnh nữa, lại xen phần lo lắng: “Cả ngày thấy bóng đâu, sao ra ngoài tiếng nào vậy” Tôi nuốt nuốt nước bọt, tôi biết lần này tuỳ hứng quá rồi, trong lòng biết lỗi, ngoài miệng lại phục ngẩng đầu lên: ‘Tôi sao lại chứ, có việc gì cũng có cần với tôi đâu, còn định quản cả tôi sao?”

      xong tôi hùng hổ lên lầu, đụng tới Hà công công từ lầu xuống, cũng chào câu nào, tôi chạy vội vào trong phòng đóng cảư lại, ngồi giường lo lắng. Ngoài cảư sổ trời mưa róc rách to dần, mang theo tiếng sấm ì ùng, vô cùng mãnh liệt. Tôi thở dài xuống dưới lầu nhìn thấy Trương Ngũ ca ướt sũng, còn những người khác vẫn chưa về, tôi vội kêu lên: “Những người khác đâu rồi? Vẫn chưa trở về sao?”

      Trương Ngũ ca liếc nhìn tôi cái ôn tồn : “ sao, Diệp nương trở về là tốt rồi!”

      Tôi tự trách mình rơi lệ, nhìn mưa gió mà thở dài ngừng: “Những đại ca khác chắc chắn sinh bệnh mất thôi! Đều tại tôi tốt, ham chơi!” Trương Ngũ ca thay bộ quần áo khô sạch , ngồi xuống bên cạnh tôi, “Diệp nương nương đừng tự trách mình, thân bọn họ mảnh mai yếu đuối lắm đâu!”

      Tôi lại nhăn nhó khổ sở, chỉ lúc sau, hai vị khác trở về, cần cũng thấy quần áo người họ chẳng còn khô ráo gì, may là Lãnh Phù và Viêm Hoả chấp hành nhiệm vụ rồi, nếu tôi thực áy náy lắm, HÀ công công sau khi tháy quần áo khô xong xuống lầu, rất kỳ lạ là họ đều trách gì tôi cả, trái lại còn an ủi tôi nữa, làm cho tôi cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp ai, chạy vội về phòng mình.

      Mấy ngày sau tôi mới biết tên của Thu Nhi, gọi là Lena, là con bảo bối của Nạp Lý Vương gia Đột Quyết, cụ thể lý do nàng ta lẻn vào trong đám người chúng tôi có mục đích gì, tới tận bây giờ tôi cũng thăm dò nổi. Thôi thôi, nàng ta là ai có quan hệ gì với tôi đâu cớ chứ, sao tôi lại cứ phải tốn công thêm để đoán làm gì? Nhưng mà, tôi thể tán thưởng Thu Nhi, à , tôi hẳn là phải gọi là Quận chúa Lena mới đúng chứ. Nàng ta mặc quần áo hoa lệ của Đột Quyết vào, đầu đội mũ, toàn thân toát lên khí chất cao quý, làm tôi thể dám thốt lên cực đẹp. Nàng ta muốn ở cùng với chúng tôi nữa, mà là ở trong phủ vương của nàng ta rồi. Do tôi vừa mới tới Đột Quyết nhìn thấy chiếc xe tám ngựa kéo kia mang , giờ tôi mới biết được nàng ta lúc đó cười có ý nghĩa tới mức độ nào. Nỗi tức giận trong lòng từ từ bốc cao dần lên. Hay quá ha! Cũng dám đùa bỡn tôi ha, đợi khi nào tôi có cơ hội cho biết hối hận.

      Chuyện làm ăn của Long Kỳ đều nhờ tay Hà công công để ý, Lãnh Phù và Viêm Hoả hai người này cả mấy ngày nay thấy đâu. Sáng sớm nay Long Kỳ mặc toàn thân quần áo gọn gàng, xem ra cũng muốn xa đây. Aizzz, ai nấy thôi! Mau mau làm xong mọi chuyện của họ , rồi sớm mang tôi hồi kinh ha, tôi nhớ hai con nhóc kia đến chết mất rồi đây này.

      Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi, Long Kỳ định ra ngoài, ra tới cửa lại quay đầu liếc nhìn tôi cái, tôi thấy trong mắt ràng có chữ mất hứng, thản nhiên bảo: “Ta định ra ngoài thời gian, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, và Hà công công sớm nhanh hồi kinh đô nhé! Đến lúc đó có người ra tiếp đón”

      Lòng tôi hoảng sợ, chả nhẽ lần này gặp nguye hiểm sao? Nhìn bóng quay , tôi lập tức đuổi theo, “Nè, chờ chút!” Long Kỳ dừng bước quay đầu lại, tôi chạy đến trước mặt , ngẩng lên nhìn : “ cho tôi xem nào, sao lại bảo là ngộ nhỡ là sao?”

      Long Kỳ nheo mắt chút, “Chính là bảo ta có mệnh hệ gì đó!” thẳng ra, là tôi choáng váng cả đầu, lòng e ngại, nhìn vào ánh mắt sâu như hồ nước trước kia, tôi lắc lắc đầu, ở sâu trong lòng có chỗ tự dưng thấy rất đau, cái mũi đau xót, giọng bật lên: “ được” Trong mắt Long Kỳ có chút dao động, nhìn sâu vào tôi: “Vì sao được?” Vẻ mặt ánh lên nét vui mừng, tôi híht hơi dài: “Tôi đồng ý, tự dưng mang tôi tới Đột Quyết, phải có trách nhiệm mang tôi về Kinh đô! Nếu tôi hận chết

      Lý do này cũng được sao? Tôi biết, khoé môi Long kỳ nhếch lên cười làm nỗi chua xót bị hoà tan, sau đó cẩn thận gật đầu: “Ta đồng ý với !”

      Tôi trừng mắt nhìn , nước mắt vọt lên tận khoé mắt, tôi muốn nhìn thấy cảm xúc trong lòng mình, Long Kỳ lướt qua tôi lên phía trước, tôi hiểu sao xoay vọt người lại, đuổi theo bóng tới ngẩn ngơ.

      Trong quán chỉ còn lại tôi và Hà công công, ông ấy dường như đối với quán này khá dũng cảm làm việc. Tới giữa trưa, có mấy thương nhân tới mua vải vóc, tôi và Hà công công bận bịu hồi, buổi chiều tôi chạy tới chơi trong quán của Cao Y mã, bà ta tặng cho tôi chuỗi trang sức, đặt lên đầu. Tôi cảm ơn bà ta, trở lại trong quán, nhìn thấy Hà công công ngồi uống trà mình, ngồi xuống đối diện với ông, vấn đề nhức óc trong đầu tôi, chắc ông có khả năng cho tôi biết đáp án.

      “Hà công công à, Long Kỳ bọn họ đâu vậy?”

      Hà công công có vẻ biết tâm tư của tôi nghĩ gì, hé miệng cười: “Cuối cùng cũng quan tâm chủ nhân rồi! Chủ nhân lần này là vào trong cung tìm chứng cớ, Viêm Hoả và lãnh Phù lẻn vào hoàng cung Đột Quyết rồi, chuẩn bị xuống tay, chủ nhân là tiếp ứng đó”

      Tôi nhíu mi, “Chứng cớ theo lời các người cụ thể là cái gì? Người hay là vật vậy?” Hà công công ghé sát vào tai tôi bảo : “Là bức thư da dê, do chính tay đại hoàng tử viết cho Khả Hãn Đột Quyết! Chỉ cần lấy được nó, có thể chứng minh tình hình thực tế đại hoàng tử phản quốc, tới lúc đó….hắc hắc….” Ông ta nhìn tôi cười mị hoặc, tôi đương nhiên biết bước tiếp theo là thái tử hạ bệ, và nhị hoàng tử kế vị thôi!

      Nhưng miếng thư da dê này quý giá như vậy, nước Đột Quyết nhất định đồng ý, Long Kỳ lần này nguy cơ bốn phía, tôi đột nhiên nghĩ đến Thu Nhi, nàng ta ở lại bên trogn có tác dụng gì đây? Tôi nhớ rất hình như nàng ta có là giúp Long Kỳ mà! Là lấy chứng cớ sao? Chẳng trách Long Kỳ và Thu Nhi lại gần gũi nhau đến vậy! Tôi ngắm vẻ mặt tươi cười của Hà công công, “Các ngươi có nắm chắc lấy được chứng cớ đó?” Hà công công cười, “Chuyện này đừng có lo, chủ nhân tự khắc có cách!”

      Tôi cười khẽ, “Dựa vào phụ nữ sao?” Sắc mặt Hà công công hơi đổi, kinh ngạc nhìn tôi: “..”

      Tôi mặn nhạt bảo: “Là dựa vào quận chúa Lena phải sao? Các người dĩ nhiên là nắm chắc phần thắng rồi! Tôi đây yên tâm, dù sao các người sớm có chứng cớ tôi được tự do mà!” Tôi để ý tới hai con mắt sắp lòi ra của Hà công công, bưng chén trà lên uống ngụm.

      Hà công công lúc sau mới thõng câu: “Diệp nương à! hiểu lầm chủ nhân rồi! Mọi chuyện còn có tình khác”

      Lòng tôi giật thột, quét mắt liếc ông ta cái: “Lời này là thế nào?”

      Hà công công cẩn thận kéo tôi, “ nào! Chuyện này thể ở đây được, chúng ta lên lầu !” Tôi cũng cảm thấy mọi chuyện đơn giản, theo ông ta lên lầu, tiến vào trong phòng, ông ta cẩn thận khoá cửa lại, “Chuyện này liên quan đến bá chủ tương lai của nước Đột Quyết đó! Đột Quyết sắp phát sinh biến cố lớn”

      Tôi kinh ngạc, “Định đánh nhau sao?” Lòng tôi bỗng hoảng sợ, đừng vậy mà!

      Hà công công lắc lắc đầu, “ phải, là sắp đổi chủ thôi!”

      “Ông là Đột Quyết sắp đổi Khả Hãn sao? Ai cơ?” Tôi lại kinh ngạc hiểu.

      “Chính là Vương Gia Nạp Lý đó!”

      “Ôi…Vương gia Nạp Lý định….” Tôi cả kinh kêu lên, hai từ làm phản bị Hà công công bịt chặt trong miệng, ông ta làm động tác bảo tôi , tôi gật gật đầu, ông ta mới buống ra, “Nhớ kỹ đó, những lời này chủ nhân cho ta lộ ra, thấy muốn tự mình tìm hiểu, ta nghĩ muốn cho hiểu ra chút” Tôi bị doạ sợ, chỉ biết gật đầu, thể tưởng được Vương gia Nạp Lý lại có dã tâm giống như đại hoàng tử vậy, đoạt vị ư? Đợi chút, vậy Thu Nhi tiếp cận Long Kỳ là có chút mục đích rồi.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Thân phận Long Kỳ
      EDIT: MEOMEOMEO

      Nghe Hà công công giải thích hồi, tôi cuối cùng cũng hiểu được Thu Nhi lẻn vào trong chúng tôi có mục đích gì. Hoá ra đây là mưu nhiều năm của vương gia Nạp Lý muốn đoạt ngôi vị. Vương gia Nạp Lý nắm giữ binh quyền Đột Quyết, hơn nữa địa vị rất cao, có thể là quyền hành trong tay, đứng thiên hạ, lòng người đầy tâm cơ, sâu thẳm như động đáy, thành công nghiệp ai tưởng nổi? Hơn thế, mọi chuyện chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông thôi, mà gió đông này, bọn họ thế nhưng tìm đúng là Long Kỳ, đúng là có dã tâm quá mà! Theo Lena nàng ta bắt đầu đóng giả bán mình chôn cha, bọn họ liền thực luôn kế hoạch dã tâm này, chỉ có chút tôi lắm, chả nhẽ Khả Hãn nước Đột Quyết là người ngu ngốc sao? Cực kỳ ngốc quá ư? Có người muốn rục rịch đoạt ngôi, ông ta lại bất động, ngồi hưởng nhởn nhở, thực đáng buồn đáng buồn quá ha.

      Tôi thấy tôi và Hà công công đều có cùng cảm giác buồn như nhau, tôi nghĩ hỏi thêm hiểu ra chút, “Khả Hãn nước Đột Quyết là hôn quân sao?”

      Vẻ mặt Hà công công suy tư, “Ông ta là người thế nào ta chưa từng thấy, nhưng nghe người tài đức vẹn toàn, ông ta cũng có chỗ khó xử mà! Thử nghĩ xem, chúng ta hoàng triều Vĩnh Hán là nước lớn nhất, bất luận kẻ nào cũng đều muốn chung sống hoà bình, Thái tử điện hạ lựa chọn nước Đột Quyết cũng là phúc khí của bọn họ, cũng thấy bọn họ tệ ở chỗ nào! Bọn họ cược, cược thái tử có thể hạ vị hay ? Cược cả tương lai bọn họ nữa nha!”

      Tôi nghe mà thấy u hết đầu, đối với chuyện đánh đấm tranh đoạt, tôi chút khái niệm cũng có, “Vì sao ha?”

      “Nghĩ tới thái tử chúng ta ! Mọi người ai cũng đều đại hoàng tử là người có dã tâm vô cùng, nếu lên làm đế vương Vĩnh Hán, chừng phát động chíên tranh với các nước quanh mình, cướp đoạt đất đai, tăng cường thế lực, , có phải rất đáng sợ ha!”

      “Ôi..” tới chiến tranh tôi sợ tới mức co rúm người lại, Hà công công phân tích rất đúng, ai mà thấu hiểu dã tâm của đại hoàng tử chứ, tại thời đại cá lớn nuốt cá bé này, khả năng nào cũng đều có hết.

      Hà công công thở dài, “Cho nên mới , đem hạ bệ đại hoàng tử là chuyện đơn giản, cũng là hy vọng của nước Đột Quyết, cũng là hy vọng của chúng ta, chúng ta vốn có vị hoàng đế tốt dân nước, vừa mạnh vàư độc đoán, bảo phát động chiến tranh là gì, chịu khổ chỉ có dân chúng thôi ha! Cả đến chúng ta lúc đó đều bị mang lên trước đoạn đầu đài, sống chết biết đâu mà lần, aizzz” Hà công công nghĩ tới cảnh địa hoàng tử lên kế vị mà thấy khủng bố quá, khuôn mặt già nua suy sụp xuống. Nghe ông phân tích như thế, tôi sợ tới mức toàn thân ra mồ hôi lạnh, nếu chiến tranh nổ ra, tương lai của tôi phải bị chôn vùi như vậy hay sao.

      “Vậy nước Đột Quyết đừng có đáp ứng cầu của thái tử được ?’ Đột nhiên tôi nghĩ ra cách chuyển thời cơ này.

      Hà công công uể oải bảo: ‘Nào có dễ như vậy hả! giờ ai cũng đều biết thái tử có hạ vị nữa, hơn nữa chứng cớ vẫn chưa tìm được, định chống lại cũng khó lắm! giờ các đại thần nước Đột Quyết đều hoảng sợ từng ngày, nếu đồng ý cầu của đại hoàng tử, khi lên ngôi, bỏ qua cho Đột Quyết hay sao? Lúc đó san bằng Đột Quyết mới là lạ nhá! Vì vậy tới chuỵện này rơi xuống Đột Quyết vừa là phúc cũng vừa là hoạ nha!”

      Ôi! Tôi sắp té xỉu rồi nè, ai cũng chuyện quốc gia địa khó nhằn, giờ tôi mới chính thức cảm nhận được, quyết sách sai lầm, thua hoàn toàn ha!

      Tôi hướng về Hà công công, “Vậy Long Kỳ đồng ý cầu của Vương gia Nạp Lý sao? Giúp đỡ lên ngôi ư?”

      Hà công công nghĩ ngợi lắc đầu: ‘Ý tưởng của chủ nhân ta dám suy đoán, ngài ấy đề tính toán hết rồi”

      “Tính toán à? Chúng ta đều bị dây thòng lọng tròng vào cổ, ngài ấy chả nhẽ có quyết sách gì sao?” Vì an toàn mạng sống của tôi, tôi vội mới là lạ, đột nhiên nghĩ tới những lời Long Kỳ lúc , “Ta định ra ngoài thời gian, nếu chẳng may có chuyện gì, và Hà công công nhớ sớm nhanh về Kinh Đô nhé! Đến lúc đó có người tiếp đón”

      Trong lòng tôi thấy đau nhức vô cùng, hoá ra Long Kỳ muốn chúng tôi chịu chết cùng nhau, mà muốn bảo vệ chúng tôi, tâm tư của , chả nhẽ chúng tôi có thể yên tâm thoải mái về trở về được hay sao?

      “Long Kỳ có gặp nguy hiểm gì ?’ Tôi bối rối đứng dậy, nhìn Hà công công.

      Ánh mắt Hà công công ảm đạm xuống, gục đầu : “Ta khuyên can ngài ấy hết sức rồi, đừng có mạo hiểm như vậy, nhưng vô dụng thôi. Ngài ấy tự mình lấy chứng cớ, ta….Nếu chủ nhân có mệnh hệ gì ta cũng muốn sống nữa!” Hà công công tự trách mình thôi, nhìn vẻ mặt của ông ấy, trong lòng tôi bùng lên luồng tức giận, quát ông ta: “Vì sao các ngươi cho tôi biết hả?”

      “Là chủ nhân cho phép chúng tôi , ngài ấy bảo đừng làm cho sợ!”

      “Sợ ư?” Tôi quát lên, trong mắt bọn họ, Diệp Vũ tôi đây chả nhẽ rất sợ chết sao? Là người dấm đương đầu sao? Cái gì cũng gạt tôi, cái gì cũng cho tôi biết, là vì bảo vệ tôi hay hại tôi đây?

      giờ tôi kiểu gì cũng hiểu nổi, hình như chiến tranh xảy đến cũng có chút sợ, Long Kỳ, tên tự đại tự cuồng, tên quỷ ích kỷ này, sao lo lắng tới cảm thụ của tôi hả, phải là giỏi lắm sao? Chả nhẽ chuyện này muốn tôi bị tổn thương sao. Trong lòng đau xót, nước mắt đột nhiên trào ra, từng giọt, từng giọt to lăn xuống, rớt tay tôi, tôi lấy tay lau , nhưng chúng cứ càng rơi ngừng, cảm tưởng như thể lau sạch được.

      Thực kỳ lạ quá nha, trong lòng tôi tự hỏi mình, Long Kỳ vì mày sắp xếp đường lùi rồi, sao lại phải thương tâm khổ sở làm gì chứ, phải mày rất mong liên quan gì tới ta sao? Đúng như mày mong muốn ha! Nhưng mà, vì sao lòng tôi lại đau đớn đến thế? Tôi hiểu nổi, tôi thực cho lắm. HÀ công công bị nước mắt như mưa lũ của tôi doạ nhảy dựng lên, kích động hẳn, “Diệp Vũ nương, đừng khóc mà! Chủ nhân phải cố ý lừa gạt đâu, đừng có khóc mà!”

      “Ôi! Tôi…Tim tôi đau quá , cuối cùng ra sao đây?’

      Lệ ngừng được, Hà công công thấy khuyên can được tôi, rời khỏi phòng, để tôi mình. Cuối cùng tôi quyết định lau nước mắt, ngừng khóc. Tôi muốn tiến vào hoàng cung Đột Quyết, tôi muốn giúp Long Kỳ tay, Long Kỳ à, đừng vứt tôi có được ? Tôi cũng muốn sống bên cạnh mà, cứ chờ mà xem, định bỏ tôi mà sao? đừng có mơ nhé. vĩnh viễn đừng có nghĩ vứt tôi nhé. Tôi muốn tự trách mình, tôi muốn phải hối hận gạt tôi, nếu có gặp lại , tôi nhất định phải biểu thực kiêu ngạo xuất trước mặt , xem thế giới lớn của tôi thể ứng phó nổi rồi. Trong lòng cứ từng câu từng câu điên cuồng trào lên gào thét làm cho tôi nín khóc mỉm cười, tiếng cười vang dội khoan khoái nhàng, tâm tình của tôi đúng là được tốt cho lắm.

      Hà công công chưa từng thấy trường hợp kiểu này bao giờ, nhìn thấy tôi xuống lầu, kích động chạy tới, tuôn ra câu đầu tiên là: “Diệp nương, đừng có làm chuyện điên rồ nha!” Tôi cười hì hì, “Sao? Sợ Long Kỳ về phạt ông đó sao! Yên tâm , tôi phải làm chuyện điên rồ gì đâu, mà làm chuyện quan trọng”

      Hà công công kinh ngạc hỏi: “Chuyện quan trọng à?”

      Tôi ngừng cười, “Vâng, chuyện quan trọng!” xong tôi quay người ra cửa, tôi cũng cho Hà công công biết mình làm chuyện quan trọng gì, chỉ bảo ông ấy đừng có vội gì, tôi nhanh chóng trở về thôi. Nhìn thấy tôi cười hi ha, ông ta cũng thấy yên tâm, lại chú ý tới cửa hàng như cũ.

      đường , tôi suy nghĩ xem làm cách nào trà trộn được vào trong hoàng cung , phải biết rằng thành Đột Quyết giờ như lâm vào địa bàn lớn của địch vậy, chung quanh bảo vệ nghiêm ngặt, đến cả con ruồi cũng lọt, tôi – thiếu nữ lại người võ công cao như Long Kỳ, muốn lẻn vào hoàng cung cũng khó khăn ghê!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :