1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Chê cười
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      “Tỷ tỷ à, các người từ đâu tới? Giờ lại đâu thế?” Thu Nhi nháy mắt hỏi tôi.

      “Chúng ta từ huyện Kinh đô bên đến, lần này là buôn bán tơ lụa” Tôi đồng ý với điều kiện của Long Kỳ nên thuận miệng rất nhanh. Tuy Thu Nhi thực đơn thuần, nhưng tôi cũng muốn doạ nàng ta. Tất nhiên chuyện Long Kỳ khi nào đến Đột Quyết thu xếp cho nàng ta, tới lúc đó chỉ cần nàng ta có cuộc sống yên ổn là được!

      Dọc đường Thu Nhi vẫn chuyện gì nhiều liên quan tới nàng ta. Tôi sợ nàng ta thương tâm nên cũng nhắc đến, cứ nghĩ tới nàng ta nhiều ngày được nghỉ ngơi, mặt mệt mỏi. Tôi tốt bụng cho nàng ta mượn vai dựa vào, nàng ta cảm kích cười, nhắm mắt lại yên tâm ngủ.

      Ánh mắt tôi chạm vào tầm mắt của Long Kỳ, đọc cũng hiểu ý , tôi bĩu môi, mặt cúi thấp xuống, dòng suy nghĩ theo tiếng xe lọc cọc.

      Người ở đường huyện Thanh Đường làm chậm trễ, xe ngựa thể tiếp tới nơi cần đến nên đành dừng chỗ, xem ra lần này chúng tôi phải nghỉ ở ngoài rồi. Cuối cùng tới bãi trống hoang dã khi sắc trời vừa tối, Hà công công dừng xe lại xong, Trương Ngũ ca và hai người khác lập tức chuẩn bị mọi thứ. May là họ cũng mang theo lều bạt để chăng lên. Viêm Hoả bắt đầu oán giận, vừa vội kiếm nhánh cây to vừa kêu lên, “Thực làm người ta tức chết lên được, nếu vừa rồi sớm chút phải dãi gió dầm sương rồi!”

      Tôi biết nàng ta thầm oán tôi trong lòng rất nhiều, nhưng lần này tôi cũng muốn đấu võ mồm với nàng ta, cứ ngồi bên giúp nhóm lửa.

      Tôi nghĩ Thu Nhi đụng tới nhóm người chúng tôi đây chắc chắn cảm thấy rất kỳ lạ, chủ nhân đôi lúc lạnh nhạt như nước, có lúc lại tâm nhiều, hai nha đầu lãnh đạm hay , ba người giúp việc chẳng cất lời nào, hơn nữa lại còn có người chuyện chẳng giống phu nhân tẹo nào, tổ hợp này cũng thực rực rỡ quá. Chẳng trách được, ai bảo những người này ngày thường đều là vì chủ nhân ở cao với tới của họ kia? Lạnh lùng kinh người, đến cả chuyện phiếm cũng buồn mở miệng, hành động thể nào đoán được.

      Nhìn Thu Nhi thỉnh thoảng ngắm trộm mặt máy nhíu lại của Long Kỳ, con nhóc kia chắc chắn cũng thấy tự nhiên cho lắm, xem ra tôi phải giải toả khí này chút mới được.

      “Các người có muốn nghe truyện cười ?”

      Mọi người bận rộn đột nhiên quái dị liếc mắt nhìn tôi cái, tôi cứ nghĩ đến đám lạnh lùng, Hà công công lại tiếp lời, “Phu nhân định kể chuyện cười gì cho chúng tôi nghe đây?’

      Tôi giảo hoạt cười, làm như kể, “Trước kia có trông cực kỳ xấu xí, đàn ông cứ nhìn thấy là vội vàng tránh xa. này có tâm nguyện chết người đó là muốn bọn buôn người bắt cóc. Vì thế mỗi khi màn đêm buông xuống, liền tới con đường nông thôn có ít người qua lại, chờ đợi thời khắc kia đến.

      Trời cũng phụ lòng người, đêm nay, cuối cùng cũng bị tên cướp bắt cóc nhét vào trong xe ngựa. Bọn cướp mang theo “thành quả thắng lợi” của mình tới gặp tên đầu sỏ, chuẩn bị bẩm báo lĩnh thưởng. Nhưng mà khi tên cầm đầu nhìn thấy mặt mũi của , bỗng mắng tên cướp kia là mắt mù, cũng giao trách nhiệm cho lập tức mang kia rời sơn trại.

      Bọn cướp lại theo lệnh mang rời , nhưng kia cơ bản là muốn . Cứ giằng co rất lâu, bọn cướp dùng mọi thủ đoạn cưỡng bức, đe doạ, đánh đấm đủ trò nhưng vẫn mực chịu khuất phục, nhất quyết chịu . Cuối cùng tên cầm đầu thấy thế mới bất đắc dĩ kêu lên, “Coi như xong rồi! Trong trại cần!”

      Giọng điệu của tôi tràn ngập hình ảnh, bốc lên câu cuối cùng, thanh chưa dứt nghe đằng sau vang lên tiếng “lạch cạch”, dĩ nhiên Viêm Hoả nhẫn nhịn được nữa rồi cười phụt ra, lúc này những người khác cũng cười ha ha tiếp theo, khí nặng nề lập tức trở nên sinh động hẳn lên. Khoé mắt tôi quét qua Long Kỳ cái, thấy khoé miệng cũng nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười tự nhiên, Hà công công mặt mày thú vị hỏi, “ thế giới này thực xấu đến thế sao?”

      Tôi theo lời ông ta tiếp, “Có nha! Sao lại có chứ? Sau này các người đụng phải người nào chịu gả , đó mưu kế hay đấy!”

      Trương Ngũ ca cười ha ha chen vào, “Trong đầu phu nhân chứa nhiều ngạc nhiên gì đó quá!”

      Dọc đường bọn họ chưa bao giờ gọi tôi là phu nhân, tôi bỗng thấy ngượng quá, mặt đỏ bừng. Thu Nhi nhìn thấy bầu khí giữa chúng tôi tốt vậy, mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười cướp lấy củi thêm cho Trương ngũ Ca, khí nặng nề giảm xuống. Tôi nhận được ánh mắt tán thưởng của Lãnh Phù liếc nhìn cái, cảm giác Lãnh Phù lặng lẽ tiếp cận với tôi rồi!

      Mọi người bắt đầu nhiều hơn. Lần đầu tiên tôi thấy ở chung với nhiều người lại vui đến vậy, cảm giác hưng phấn lại kích thích, miệng vui tới mức cứ há ra khép lại được, làm cho Hà công công sẵng giọng, “Chắc phu nhân còn giấu chúng ta những chuyện cười khác nên mới tự mình cười trộm vậy ha!” Tôi cười hắc hắc, “Thế nào? Các ngươi còn muốn nghe nữa ?”

      “Phu nhân kể đương nhiên là chúng ta nghe rồi!” Là đại ca Lý Tiến tiếp lời, Lòng tôi thấy thầm đắc ý vô cùng, xem ra tôi vẫn còn sức để chiến đấu đây! Bọn họ dần dần gần với tôi hơn. Tôi nhìn ánh trăng sáng ngời đầu dâng lên tiếng cười quen thuộc. Bọn họ vừa dựng trại vừa lắng nghe những lời kể chuyện buồn cười của tôi, làm cho bọn họ cười trận lại trận tiếng cười bay trong đêm tối nặng nề càng tăng thêm ý vị.

      Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ba cái lều được dựng thành, chia thành hình tam giác ba cạnh, ở giữa đốt đống lửa to, chiếu bốn phía sáng ngời, mảng sáng rực. Hình như Long kỳ có tâm gì đó, ngồi độc mình, mặt loé lên nét sầu lo. Chắc lại suy nghĩ chuyện trong triều rồi ! Nghe tiếng chân bước quay đầu nhìn tôi liếc cái, vẻ lo lắng mặt cũng biến mất tăm tích, che giấu cũng tài lắm !

      Tôi ngồi xuống bên cạnh , mặc dù đóng giả phu nhân của , ưu sầu của tôi có thể biết được bao nhiêu đây, “ có vẻ có tâm nha!”

      Ánh mắt loé lên như bóng đêm, đáp lại tôi, tôi tự biết mình có tư cách chia sẻ thế giới nội tâm với , nên bĩu môi, chuyển sang đề tài khác, “ nào! Chúng ta ăn chút gì , hình như Trương Ngũ ca nướng món ăn thôn quê ngon lắm đó!” Tôi quay đầu nhìn xunh quanh, liếm liếm môi, ngửi mùi hương bay từ xa tới, ăn vào chắc là vị cũng ngon lắm!

      thực thích ăn lắm ha!” Bỗng bên tai vang lên tiếng khẳng định, mắt Long Kỳ loé lên nét cười. Tôi tức giận trừng mắt liếc cái, “Có thể ăn là phúc của đó chưa nghe qua sao? Long đại nhân có phải là muốn định tội cho tôi đây!”

      Thích ăn cũng phải tôi sai, hừ! Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười thầm của .

      Tôi tức cũng dám ngồi chỗ, đứng lên tới chỗ đồ ăn. Nhìn thấy tôi tới, Trương ngũ ca rất cẩn thận xé cái chân thỏ đưa cho tôi, tôi cười cảm ơn , cầm lấy ngồi xuống bên chiến đấu, cũng chẳng thèm để ý tới cái vị thánh thích ăn kia làm gì!

      Những người khác cũng đều ngồi xuống thưởng thức mỹ vị, Hà công công mang miếng cho Long Kỳ. Tôi len lén cười, bảo tôi thích ăn à! Tự mình có bản lĩnh đừng có ăn nha! Nhưng ăn cũng liên quan gì tới tôi, tôi cũng có bụng lớn tới mức chưa được phần kia của .

      Ăn uống xong xuôi, mọi người đều có chút mệt mỏi, Viêm Hoả ngáp cái, Thu Nhi cùng Trương Ngũ ca tán gẫu, ngồi trò chuyện liên miên!

      Lúc này Long Kỳ tới, “Mọi người nghỉ ngơi sớm chút ! Sớm ngày mai phải tiếp rồi”

      “Vâng, thưa chủ nhân!” Mọi người đồng thanh đáp lại, tôi nhìn về ba cái lều to, trong đầu nghĩ ra là mình ngủ ở đâu đây! Lãnh Phù và Viêm Hoả cùng Thu Nhi hăng hái chui vào cái lều rồi, còn lại Hà công công, Trương Ngũ Ca cũng vào trong lều khác. Tôi trừng mắt thầm cười khổ, tôi nên ngủ ở đâu đây!

      còn lại đây sao?” Người bảo tôi là Long Kỳ, chính là vào chiếc lều, có lầm đây? Tôi cùng lều với sao? Tôi nghẹn họng nhìn trân trối bên, nghiễm nhiên trở thành pho tượng duy nhất.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Cùng ngủ
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      “Phu nhân, bà mau vào trong ngủ ! Ngoài trời có chút lạnh đó” Lý Thành Lý Tiến tốt bụng nhắc tôi, hai người họ đều dựa vào chiếc xe ngựa, mặt loé lên ý cười mờ ám! Cũng có chút dấu hiệu làm tôi choáng váng! Xem tư thế bọn họ vậy kìa là chuẩn bị gác đêm rồi, Diệp Vũ, sợ gì chứ! phải là chỉ cùng ngủ chỗ thôi sao? Mày cứ coi ta như bạn bè thời học đại học bốn năm là được chứ gì! LÒng tôi đấu tranh kịch liệt trận, máy móc tới chiếc lều lúc nãy Long Kỳ tiến vào, vén rèm lên. Long Kỳ nằm bên, khuôn mặt tuấn tú bị ánh lửa bên ngoài chiếu vào sáng tối , lại có chút tà ác!

      Hình như đoán được là tôi có gan tiến vào, nhìn thấy nét mặt cười yếu ớt của tôi, hừ! Tôi dĩ nhiên là có can đảm vào rồi, đương nhiên là có gan ngủ bên cạnh . Tôi chút do dự, nằm xuống bên cạnh.

      cần nhiều lời tôi quay lưng lại với , cố gắng để cho thân thể có cử chỉ vượt rào nào. Tuy thích cho lắm nhưng khí có chút mờ ám như vậy cũng làm cho tôi mặt đỏ tim đập liên hồi. Tôi thầm thở hắt ra, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm, tay chân bỗng cứng ngắc, chỉ cần hơi động chút cũng dẫn tới thần kinh thác loạn. Tôi cho tới tận bây giờ cũng biết thần kinh mình bị sao vậy, thế nào mà tự dưng mình bị đưa vào thế quẫn bách chứ? Tôi bắt đầu thấy hối hận chuyện bắt đầu trước kia!

      ngủ hay chưa? Đây là chuyện mà trong lòng tôi muốn biết nhất. Nếu ngủ rồi tôi có thể duỗi cái thân này thả lỏng chân tay ra chút. Tôi lúc nào cũng thích ngủ nghiêng bởi vì tôi có cái tật hay chảy nước dãi! Hơn nữa làm vậy tim tôi thở được tốt cho lắm. Lúc này máu toàn thân tôi như bị đông lại rồi. Được thôi! Dĩ nhiên là có nhiều lý do vậy, tôi cứ xoay người thoải mái chút chắc cũng được chứ nhỉ?

      Tôi xoay người lại theo bản năng nhìn thấy cặp mắt kia vẫn mở to như thế. Trời ơi! thế nhưng vẫn còn chưa ngủ, cặp con ngươi đen kia đúng lúc chạm phải mắt tôi. Dường như đoán được là tôi quay người lại, né ra chút. Tim tôi lại đập nhanh, cả người yên được chỗ vội vàng xoay người lại. Trời ạ! Lòng tôi cứ thầm mắng vạn lần đáng chết, rốt cục là tôi mắng ai tôi cũng biết nữa, chỉ nghĩ kêu ra hai từ này thôi. Tôi biết tôi ngủ nổi, xem ra đêm tốt đẹp cũng khốn khó mà qua được lắm đây. Ôi ôi, sắc đẹp của tôi ơi, da thịt của tôi ơi!

      lúc sau tôi nghe thấy xung quanh có tiếng côn trùng kêu, lúc đầu đoán thử xem là con gì kêu có hình dáng thế nào, nhưng nghe lâu lại mơ hồ . Tôi bắt đầu chú ý động tĩnh chung quanh, trừ chuyện tịch liêu trong đêm có chuyện khác thường nào. Nhìn tấm vải che đầu, sao họ gỡ ra nhỉ? Nếu làm vậy, với đêm trăng sao chắc chắn tôi ngủ được. Nửa đêm trước tôi chỉ nghĩ linh tinh nếu ngủ qua đêm ở đây thế nào nhỉ. Dần dần mắt tôi có vẻ nghĩ nhiều thấy mệt mỏi, nhắm lại, thoải mái xoay người, tôi cứ thế vào giấc ngủ, tuy tôi còn có cảm giác có ánh mắt khác cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi chẳng còn cảnh giác với nữa rồi, cứ ngủ say tít biết gì.

      Hôm sau khi tôi mở mắt ra, Long Kỳ thấy đâu. Tiếp đó tôi hoảng sợ khi phát ra tôi có tư thế rất kỳ lạ, hình như tôi là ba người ngủ vậy, chân an phận vắt sang bên kia người, còn tay xấu xa lại dang về phía trước. Ông trời ơi, tôi sợ tới mức cứ há hốc cái miệng ra. Trời ạ! Chả nhẽ cơ thể của tôi lại mua tư tưởng của tôi sao đây?

      Tôi cố nhớ lại đêm qua, nhưng thực ra chẳng nhớ được gì cả, cứ như là trong mộng cưỡi ngựa dạo chơi thảo nguyên vậy. Rốt cục tôi làm gì nhỉ? Tôi còn nhớ tôi có tật xấu kinh khủng chết người, “Diệp Vũ à, mày ngủ rất hư, cứ cả tay cả chân đặt bụng người ta, đây có phải thói quen của mày ha!” Đầu tôi nổ “oành” nhát, chả nhẽ tối qua như vậy?

      Tận đáy lòng nhảy lên giọng khác, phải thế đâu! Tối hôm qua mày vẫn duy trì tư thế ngủ vậy mà, mày chỉ có tư thế ấy là khi Long Kỳ dậy rồi đấy thôi. Vì mày muốn duỗi người ra mà thôi! Là như vậy sao? Tôi hỏi cái người bé trong lòng kia, tôi nghe thấy tiếng nó gật đầu, tâm tình lập tức thả lỏng. Đúng ha! Đây mới là đáp án tôi cần nhất, ha ha!

      Tôi tiện vặn vẹo người vài cái rồi sau đó mới vén rèm lên. Tất cả mọi người dậy hết rồi, duy nhất thấy người là Long Kỳ đâu, tôi tò mò hỏi Hà công công, “Chủ nhân đâu?”

      “Ở dòng suối rừng cây trước mặt rửa mặt chải đầu nên ở đây”

      Tôi đáp lại rồi theo hướng rừng cây bên đó tới, khi nhìn thấy bóng người ngồi tảng đá cạnh con suối, đó phải Long Kỳ còn ai nữa? Nhìn dáng vẻ của hình như là ngồi khá lâu rồi. Thấy tôi tới, mặt có chút kỳ lạ, hình như mặt hơi hơi đỏ vậy! phải chứ! Ảo giác rồi, nhất định là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi rất nhanh phủ nhận ý nghĩ đó trong lòng, nhìn cười, “Tối qua ngủ ngon chứ?”

      “Ngon lắm!” đáp rất nhanh, tôi coi sắc mặt của vẫn tuấn tú như thế, đôi mắt thâm. Tôi trả lời tiến đến gần nước. Trời ơi! Đây là tôi đó sao? Trong nước thấy có đám mào gà đầu (ý là đầu tóc bù xù đó mà)! Tôi vội vàng lấy tay cào cào chải lại. Hình dáng của tôi đều bị xem hết rồi sao! Tôi xử lý rất nhanh rồi nhìn về phía chằm chằm nhìn vào tôi, tức giận bảo: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua người đẹp sao?”

      Long Kỳ có chút ngượng, vẻ mặt cao thâm khó dò nhìn tôi, gì. Như vậy mới đúng tính cách của chứ. Lòng tôi chịu thua hừ khẽ! Lấy trong lòng ra chiếc khăn dúng nước lau chân lau tay. CẢm giác lạnh lẽo làm cho tôi thấy rất thoải mái, bầu khí dã ngoại rất trong lành, có tý mùi trần tục nào, trong khí thoang thoảng mùi cỏ cây bùn đất sảng khoái, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào buổi sáng yên lành, xa xa là rừng cây u, tươi tốt tự tại thản nhiên, sương sớm vương lá, bắn ra từng tia sáng lấp lánh long lanh, nhìn vô cùng xinh đẹp. Tôi khe khẽ hát bài, lau cánh tay và gáy, nhấc váy lên xuống suối. lúc tôi hăng say lau rửa tại chỗ, nghe thấy có tiếng người đằng sau hừ khẽ tiếng. Tôi hoảng sợ, quay phắt đầu lại thấy bóng Long Kỳ biến mất ở trong rừng cây. “Cái gì chứ!” Tôi thầm tiếng, tiếp tục chuyện lau rửa thân thể tôi, hưởng thụ yên tĩnh của chính mình.

      Tôi lại khẽ hát quay trở lại đội, mọi người bàn luận chuyện kế tiếp nên giải quyết vấn đề ăn uống thế nào. Tuy tôi thực hoài niệm chuyện ăn món ngon hôm qua, nhưng vẫn cố nhịn xuống làm theo ý họ, ngồi lên xe, tôi giương mắt ra phát , trừ chuyện tôi ngủ ngon ra còn có những người khác cũng ngủ ngon nữa, đặc biệt nhất là Lãnh Phù, ánh mắt đều thâm đen, sưng lên. Chả nhẽ đêm qua nàng ta khóc sao?

      Trong lòng tôi thấy giật cả mình, đột nhiên nghĩ đến vấn đề tôi xem . Lãnh Phù vốn thích Long Kỳ, thế mà tối qua tôi và Long Kỳ ngủ cùng lều, nàng ta khó chịu mới là lạ! Nàng ta khó chỉ là chút hành động phát tiết thôi, nếu đổi lại là tôi, nếu ai mà cùng người trong lòng của tôi ngủ chỗ, tôi đem chiếc lều sốc lên mới là lạ nha, cộng thêm chuyện cãi lộn ép hỏi người tôi trận ấy chứ!

      Nghĩ đến đây lòng tôi nhảy lên xin lỗi! Haizz! Xem ra tôi vô ý hại người rồi ha! Nhưng mà, tôi và Long Kỳ lúc đó vốn phát sinh chuyện gì mà! LÒng nàng ta lo lắng quá thừa rồi, xem ra tôi phải lựa lúc để cho nàng ta biết mới được!

      Đến điểm tiếp theo, tôi đói tới mức chịu hết nổi rồi. Dọc đường cũng được mấy câu, vì còn hơi sức đâu.

      Tới thị trấn là buổi chiều, xe ngựa trải qua đêm được nghỉ ngơi chạy rất nhanh, mà ba vị đại ca đảm nhiệm khuân vác kia cũng hăng , cứ tiến bước đều dừng, tôi đoán chắc họ là đại nội cao thủ trong hoàng cung gì đó, nếu đêm ngủ sao thể lực lại còn khoẻ đến vậy chứ?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Cháo đêm
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      TRấn nằm trong sơn cốc, thôn dã hoang vắng bóng người, đưa mắt nhìn chỉ thấy có vài ngôi nhà đơn độc, nghĩ đến chắc là thôn lạc hậu, trong trấn chỉ có khách sạn duy nhất, chủ khách sạn là người cao tuổi, nhìn thấy đám người chúng tôi, ông ta từ sau mặt quầy tiến ra nhìn đánh giá lúc rồi mới tiếp đón, “Mấy vị định ở trọ sao?”

      “Đúng, ông chủ à, chúng tôi muốn nghỉ trọ” Trương Ngũ Ca điềm đạm đáp, ông già gật gật đầu, từ trong quầy ra, bóng dáng ông ta có chút tập tễnh. Ông ta dẫn chúng tôi lên lầu, vừa vừa giới thiệu, “Chỗ này của tôi có 4 phòng đơn sơ, khách quan chê chứ?”

      Có lẽ xem mặt chúng tôi ăn mặc giàu sang nên mới như vậy, sao chúng tôi lại chê chứ? Chỉ cần có chỗ tránh gió cho chúng tôi là tốt lắm rồi, ai còn dám vào lúc này mà chê ỏng chê eo, chọn tới chọn lui chứ.

      “Ông chủ à, ở đây chỉ là nơi dừng chân thôi sao?” Tôi bỗng dưng nghĩ tới vấn đề “ăn” vô cùng nghiêm trọng, có bàn ăn gì, chắc chỉ là chỗ dừng chân thôi !

      “Xin lỗi khách quan, lão chỉ có mình đảm được nhiều việc, chỉ có thể cho các vị chỗ dừng chân thôi, còn muốn ăn cơm phải lúc nữa, ở trấn có quán ăn lớn nhất đó!” Ông chủ nhà giao phòng xong xuống lầu, cần hỏi cũng biết tôi và Long Kỳ phòng. Để hành lý xuống mọi người đều cùng nhau xuống lầu, theo hướng ông lão chỉ mà .

      Quán cơm này cũng coi như khá phong phú, lúc Viêm Hoả lấy ngân phiếu năm mươi lượng ra đưa cho ông chủ, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm, tôi thấy có ánh sáng loé lên bốn phía, rồi rất nhanh bảo tiểu nhị mổ gà, mua thịt làm thịt. lúc sau gà cũng có, ông ta mang con gà mái nhà mình ra thịt. Chẳng bao lâu mùi thơm ngào ngạt bưng tới. Mọi người cần khách sáo ai cũng cầm đũa gắp từng miếng ăn, ăn được nửa tôi bỗng dưng thấy khát nước, mới bảo tiểu nhị lấy cho ấm trà. Lúc tôi quay lại thấy trong bát có miếng thịt gà ngon, lòng tôi thầm đoán biết ai lại tốt bụng vậy gắp rau cho tôi chứ?

      Tôi ngẩng đầu lên dò hỏi mọi người, họ ai nấy đều chăm chăm ăn cơm, bỗng Hà công công liếc mắt nhìn tôi cái, rồi đánh mắt sang phía Long Kỳ. Đầu tôi bỗng chấn động hẳn lên, chả nhẽ là Long Kỳ gắp cho tôi sao? Mặt có chút bừng đỏ. Chán ghét, ai bảo muốn lấy lòng thế chứ? Tôi uống xong trà, găp miếng thịt gà lên ăn có vẻ thích thú.

      Cơm nước xong sắc trời cũng dần tối, đêm tháng 10 gió có chút lạnh lẽo. Tôi kéo vội quần áo lên che chút gió lạnh, bám chặt lấy Thu Nhi, nàng ta chỉ mặc chiếc áo vải đơn bạc, thân mình lại suy yếu liên miên. Tôi tựa vào nàng ta là hy vọng muốn mang chút ấm áp cho nàng ta, nghĩ tới quần áo trước đây còn rất mới đợi lát mang cho nàng ta mặc.

      Buổi tối ai về phòng người nấy, tôi đứng ở cửa sổ lầu hai ngắm cảnh xa xa, mảng tối đen, thỉng thoảng có chấm sáng loé lên, làm cho người ta đối với vũ trụ xa xôi có ảo tưởng vô tận, thưởng thức gió lạnh thổi tới, lòng tôi có chút cảm hoài, khí trời lạnh, Ngọc Hoán giờ thế nào? Chàng lúc này có nhớ tới tôi ? Chàng có quan tâm tới chuyện tôi có mặc đủ ấm ăn có no ? Hay là?

      Đột nhiên tôi nhớ tới vị Dương Mỹ Nhân kia, có phải giờ nàng ta chờ Ngọc Hoán trở lại , rồi nàng ta dùng hiền dịu ấm áp yên lặng thủ hộ chàng, dùng thương trìu mến với chàng. Nếu lúc này tôi có thể làm được như vậy hay biết mấy!

      Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của chàng lên trong lòng tôi, cũng làm lòng tôi rét lạnh trở nên ấm áp hơn. Tôi thở dài, lại vừa nghĩ tới có hai khuôn mặt nhắn lo lắng lên trước mặt, Tiểu Thuý Tiểu Lan hai nhóc thế nào rồi? Có phải khóc chết sống lại khi tôi mất tích hay ? Hay là vẫn dũng cảm tiếp tục sống cho tốt? Các người cứ sống cho tốt vào ! Đến lúc đó tôi trở về mang niềm vui lớn tới cho các , là tôi chết.

      Kích động hồi, trong đầu tôi lại lên khuôn mặt như con , bị tôi cho tạt tai biểu lãnh đạm vô cùng, khi biết tin tôi mất tích có cảm tưởng gì ? Chắc chắn hết giận thôi! Con nhóc xấu xa lại còn cự tuyệt nụ hôn của ta nữa, con thế gian này người nào cũng đều muốn nịnh bợ ta, chỉ có mỗi con nhóc thối này cự tuyệt ta thôi! Ha ha, Chắc Hàm Mặc nghĩ như vậy rồi! Bỗng dưng tôi tự cho mình thấy ý nghĩ đó của mình mà buồn cười quá! Làm tôi bỗng cười ra tiếng.

      cười gì đó?” Đằng sau tự dưng có tiếng mạnh mẽ phát ra, biết Long Kỳ đứng đằng sau tôi từ bao giờ nhỉ? Tôi quay đầu nhìn vào bóng đêm che mặt, đúng rồi! cũng thực tuấn tú mà!

      Tôi lại đùa dai câu, “ cho , có thưởng gì đó ?” lại giật mình đứng tại chỗ, mãi sau mới trả lời tôi câu, “Đêm gió rất lạnh, nên nhanh trở về phòng ngủ !” Xoay người lẩn vào bóng đêm, tôi đứng bất động trước cửa sổ, coi trọng những lời của , chỉ cảm thấy thưc thú vị đoán động cơ những lời này, nghe ra có vẻ giống như là quan tâm tôi vậy!

      Ngây người yên lặng lúc, da thịt bị thấm lạnh, tôi rời cửa sổ tiến đến trước cửa sổ chuẩn bị trở về phòng, lại nhìn thấy Thu Nhi bưng trà từ trong phòng Long Kỳ ra, trong lòng tôi thầm trách cứ nàng ta. Thu Nhi này chắc chắn là cảm thấy rất có lỗi với chúng tôi chỉ muốn báo đáp chúng tôi thôi, nàng ta cũng nên biết chúng tôi coi nàng ta như bạn bè rồi mà? Aizz, cứ mặc kệ nàng ta vậy! Có lẽ trong lòng nàng ta thấy thanh thản chút!

      Thu Nhi vào trong phòng của nàng ta rồi, tôi chuẩn bị nhấc chân lên bước vào phòng bỗng nhoáng cái từ trong bóng tối, ra, khí chất nàng ta trong trẻo và vô cùng lạnh lùng làm tăng lên vẻ xinh đẹp của nàng ta, chỉ có ánh mắt nàng ta là giấu được vẻ âu sầu, đến trước cửa phòng Long Kỳ đứng hậm hực khá lâu, mãi lúc lâu sau thở dài quay trở về phòng nàng ta. Tôi ở trong bóng tối đứng im dám động đậy, sợ quấy nhiễu làm nàng ta xấu hổ, chuyện này sao thế nào lại trở thành bi kịch thế chứ?

      Lãnh Phù đối với Long Kỳ có tình cảm ta có biết ? Tôi đoán chắc biết đâu, nhất định Long Kỳ là nghiên cứu sách trị quốc của rồi.

      Tôi đoán vậy và đẩy cửa bước vào, quả nhiên Long Kỳ ngồi dưới ánh nến xem quyển sách.

      Tôi muốn quấy nhiễu , ngồi mình giường, ánh mắt cứ nhìn vào biểu nhăn mặt nhíu mày của . Người ta từng đàn ông hấp dẫn người nhất chính là vẻ mặt tự hỏi sinh động. Hôm nay vừa thấy quả đúng vậy, còn có vẻ vô cùng thu hút nữa chứ!

      nhìn cái gì?” Suy nghĩ bị cắt ngang, tôi thu ánh mắt lại, chút để ý , “Tôi nhìn con heo khó hiểu phong tình”

      cái gì?” Thấy vẻ chú ý của tôi dẫn tới người nào đó hờn mát, cặp mắt Long Kỳ kia giận dữ nhìn tôi. Lòng tôi đập bùm bùm, vội vàng giải thích, “ có, có mà. Tôi gì mà! Tôi chỉ bảo nên sớm nghỉ ngơi chút, chú ý thân thể đó!”

      Mặt Long Kỳ lên vẻ khó coi, nguy hiểm kề sát vào tôi, “Nhưng mà ta nghe rất có người mắng ta là heo đó!”

      Tôi quýnh lên, lại chọc giận tên này rồi, mà giận lên thực đáng sợ lắm! Tôi lùi vội ra sau giường, nuốt nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn , “Tôi thực chửi mà! Tôi tự mắng mình thôi! Là lỗ tai có vấn đề, nghe nhầm!” Chuyện này, tôi cho là heo đáng thôi, nếu tôi sao lại có thể ra sức đổ vấy lên người mình như vậy chứ?

      Long Kỳ ghé sát vào mép giường, lập tức nằm lên , ánh mắt khó dò nhìn tôi, “Lỗ tai ta có vấn đề, có đầu óc có vấn đề có, nhanh ngủ !”

      biết Long Kỳ làm cách nào, đưa tay ra búng cái ánh nến tắt phụt, cả gian phòng lâm vào bóng tối, tôi kêu khẽ tiếng, trong đầu nổ vang. Theo quy tắc phải là ngủ sàn nhà mà tôi ngủ giường hay sao? Tại sao lại có thể như vậy chứ?

      “Nè, Long Kỳ, ngủ sàn nhà ! Chúng ta thể…Ngủ cùng chỗ được!” Tôi đưa tay ra trước sờ soạng, chết tiệt, chăn đầu rồi nhỉ? Tôi lại mò ra phía trước sờ sờ, lại chạm vào thân thể thực ấm áp. Tay tôi giống như chạm phải thuốc độc vậy vội vàng rụt ngay lại. Sao Long Kỳ lại ngủ gần như vậy chứ. Ông trời ơi! Tôi làm cái gì bây giờ?

      Đột nhiên nghĩ đến câu, “Trước có hổ sau có sói”, Long Kỳ là hổ, mà bức tường chết tiệt này lại là sói, giờ tiến thoái lưỡng nan, chẳng có đường lui, làm sao bây giờ đây?

      ta cũng biết nam nữ “thụ thụ bất thân” mà! đọc sách nhiều như mây thế sao lại biết chứ? Chả nhẽ cố ý chỉnh tôi sao?

      Chỉnh tôi à! Tôi còn lợi dụng lúc để ý đấy thôi, Diệp Vũ tôi đây vẫn là phóng khoáng, cùng bé trai ngủ có gì đâu! Giỏi nhất chính là….phì, phì… Có muốn cũng phải cùng với nha!

      Cứ tưởng ở đại tôi vừa keo kiệt vừa háo sắc như thế nào, vậy mà đến cổ đại tôi lại phải cấm dục, khổ sở lắm đó! Nghĩ đến đây, tôi nằm xuống, mở to mắt hết cỡ, bỗng dưng, có ai đó đắp chăn lên người tôi, ấm áp làm tôi muốn đoán xem là ai nữa!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Cảnh cáo
      EDIT: MEOEMEOMEO ( DƯƠNG TỶ)

      Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ Long Kỳ thấy bóng dáng đâu, tôi thể nhớ nổi tư thế đêm qua của tôi là gì, day day mắt xuống giường. Thu Nhi rất quan tâm bưng nước tới cho tôi rửa mặt. Tôi ngồi trước cửa sổ, chải đầu bằng dầu ô liu, hưởng thụ khí tươi mát của buổi sáng, “Tỷ tỷ à, tôi thực hâm mộ tỷ lắm” Vẻ mặt Thu Nhi ngây thơ tiến gần người tôi, nhận lấy chiếc lược giúp tôi chải đầu, tôi mím môi cười hỏi: “Hâm mộ tôi cái gì?”

      Thu Nhi vừa chải vừa cười : “Tôi hâm mộ quan hệ của tỷ tỷ và gia, gia đối với tỷ tỷ tốt như vậy! Tỷ tỷ chắc chắn rất hạnh phúc !”

      Tôi cười miệng ngoác ra, tâm địa Thu Nhi đơn thuần vậy sao có thể nhìn ra Long Kỳ đối tốt với tôi chứ? chỉ làm bộ trước mặt ngừơi khác thôi, sau lưng vô cùng kiêu ngạo, tôi thực may là lạ gì tính tốt của . Lúc giả làm vợ , chúng tôi trước mặt người ngoài thong dong phối hợp, chưa làm cho ngừơi ta nhìn ra sơ hở gì, Thu Nhi nghĩ vậy cũng phải là có lý.

      “Cái này có gì đâu? Tôi còn hâm mộ vẻ xinh đẹp của đó! Môi đỏ hồng như hoa đào, vẻ đẹp nghiêng thành, lại nghiêng nước nữa”

      Thu Nhi có chút hưng phấn, cười rất tươi, “ vậy sao? Tỷ tỷ cũng khen tôi rất đẹp sao?” Tôi gật gật đầu, “Tỷ tỷ lừa bao giờ chưa, lớn lên trông vóc dáng xinh đẹp động lòng người, ai mà lại thích chứ?” Con nhóc kia cũng soi gương hay sao? ra là tôi thực xấu hổ quá.

      “Nhưng mà gia thích tôi!” Giọng Thu Nhi ảm đạm cúi đầu, Long Kỳ ư? thích Thu Nhi à? Trong lòng tôi ngẩn ra, Long Kỳ này chắc chắn lúc nào cũng chưng vẻ mặt lạnh lùng ra, lúc trước thu nhận Thu Nhi đồng ý rồi, sao lại có thể đối xử tử tế với nàng được chứ? Tôi nắm chặt tay Thu Nhi, “ ta bắt nạt sao?”

      Thu Nhi lắc đầu, “ có, chỉ là gia nhìn thấy tôi có vui, có phải tôi lại chọc cho gia tức giận hay ?” Mặt Thu Nhi nhăn lại buồn rầu, tôi lý giải được tâm tình của Thu Nhi, từ lúc tôi ra nhập đám người này cái loại khí lạnh nóng kiểu này làm tôi thầm khổ sở khá lâu, Thu Nhi lần này nhất định đoán ra tâm tư vui của Long Kỳ rồi, tôi nhướng mày cười, “Thu Nhi à! Đừng để ý tới ta làm gì, cũng phải chọc ta tức giận gì, ngày nào ta cũng có bộ mặt thối như thế, mặt ngoài ta nhìn có vẻ thích , nhưng kỳ trong lòng ta rất thích đó nha!” Tôi trấn an nàng ta, làm cho nàng ta nên suy nghĩ linh tinh, Thu Nhi cao hứng nở nụ cười tươi, thoải mái gật đầu ra ngoài.

      Nàng ta vừa , tôi cầm lấy sợi dây buộc túm tóc lên, đột nhiên nhìn thấy người dựa cửa, Viêm Hoả sao? Nàng ta có việc gì sao lại tìm tới tôi nhỉ? Lòng tôi thấy vô cùng kỳ lạ, cất cao giọng, “Thế nào? Lại tới đây dạy dỗ tôi đấy à?” Viêm Hoả thoải mái bước ung dung tiến vào, đóng cửa lại, ngồi xuống trước bàn, “Đúng vậy, ta đến là cảnh cáo , đừng tưởng rằng chủ nhân cùng phòng với mà có thể xằng bậy, tốt nhất là nghiêm chỉnh làm tốt bổn phận của mình , đừng có động tâm tư với chủ nhân!”

      thế nào mà tôi lại ngửi thấy mùi thuốc súng thế nhỉ, ra là có người mang bom tới ha. Tôi lạnh mặt liếc mắt nhìn nàng ta cái, hơi quá đáng đó nha, cứ như tôi là con sói ác vậy, cũng ngẫm lại xem ai mới là kẻ nhu nhược cần bảo vệ, ai mới là kẻ ở vào thế nhu nhược, nếu Long Kỳ động tâm với tôi mà sao, tôi hừ khẽ tiếng, “Tôi nên làm gì hay nên làm gì cần phải dạy, tôi còn có câu, muốn xen vào chuyện trước hết tự mình quản lý tốt chủ nhân của mình ! Rốt cục là ai động tâm với ai còn chưa biết đâu!”

      Viêm Hoả nghe thấy tôi đem Long Kỳ huỷ hình tượng, hổn hển đứng bật dậy, “Chủ nhân chính là người quân tử đó!”

      Tôi cũng chẳng buồn tức giận, cười khẽ, đùa cợt bảo, “ là chính nhân quân tử, thế tôi đây là tiểu nhân ti bỉ phải ?” Nhìn thấy nàng ta tức tới mức thể tưởng được, tôi lại tiếp tục tiếp, “Tôi biết là người nóng ruột bảo vệ chủ, cho dù Long Kỳ có là người quan trọng bên cạnh Hoàng thượng , chắc cũng chẳng thèm động tâm với tôi đâu, Diệp Vũ tôi đây cũng đâu phải là người mà tưởng tượng, cần giấu diếm cho biết! Tôi có người trong lòng, lo lắng chỉ có thừa thôi!”

      Viêm Hoả mở to hai mắt nhìn, có chút dám tin được những gì vừa nghe thấy, “ vậy sao? chứ?”

      Tôi giận quá liếc xéo nàng ta cái, “Xong”

      “A?” Viêm Hoả đuổi kịp, chỉ a tiếng mới phản ứng kịp, tức giận vung tay áo mở cửa, lại nghe thấy nàng ta lắp bắp kêu lên, “Chủ nhân?” Tôi quay đầu, mặt Long Kỳ vẫn thế đứng tại cửa, tầm mắt lướt qua Viêm Hoả phóng tới chỗ tôi. Chắc vừa rồi nghe những lời tôi rồi ! Ý lạnh truyền tới, tôi rất nhanh chóng sửa sang lại mái tóc mình rồi đứng dậy, “Có phải nên xuất phát rồi ?”

      “Chủ nhân?” Viêm Hoả kêu tiếng, Long Kỳ mới nhìn nàng ta cái, “Chuẩn bị chút rồi lập tức xuất phát!” Tôi ngẩn người ra rồi bật kêu lên, “Tôi còn chưa ăn sáng mà!”

      cần ăn nữa!” Long Kỳ bỏ lại câu rồi lập tức ra. Cái gì? cho tôi ăn sáng á? Viêm Hoả đắc ý cười nhìn tôi rồi ra ngoài, vẻ mặt tôi sụp xuống khổ sở, hơi quá đáng nha, có vài câu nên thôi mà! Đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi, có thế mà cũng bắt lấy nhược điểm của tôi để trừng phạt tôi.

      xuống lầu, mọi người đều đứng chờ xuất phát, Thu Nhi và Trương Ngũ ca cười chuyện, có vẻ rất vui. Tôi xoa xoa bụng, dễ dàng quá ha! Tôi đột nhiên có chủ ý, cho tôi ăn, tôi cứ muốn ăn đấy!

      Mọi người đều lên hết xe ngựa, tôi mặc kệ mặt lạnh Long Kỳ, ngồi vào trước xe giúp Hà công công đánh xe, hắc hắc! Quả nhiên đúng như suy nghĩ của tôi, đường trấn có nhiều người bán đồ ăn sáng rất nhiều! Còn sầu gì nữa?

      “Dừng, dừng chút!” tới quán bán bánh bao, tôi gọi dừng xe, Hà công công vội vàng kéo cương ngựa dừng lại, kinh ngạc nhìn tôi. Tôi thừa dịp đó lấy bạc ra bảo mang bốn năm cái bánh bao tới, cho tới khi Long Kỳ cứ lườm lườm nhìn tôi, tôi trừng mắt nhìn lại cái, mang theo bánh bao ngồi lên xe ngựa, tôi ngấu nghiến thưởng thức ăn bánh bao miễn bàn mọi chuyện.

      Xe ngựa lại tiếp tục hướng về phía trước. Hơi thở mùa thu tràn ngập khắp nơi, lá cây vàng rơi xuống, đám lá vàng theo gió bay bay, chỉ còn lại đám cành khô khẳng khiu đứng chờ mong năm sau gặp lại. Gió thu khuấy động mạnh mang theo đám bụi vàng bốc lên, tôi giơ tay áo bay bay phần phật, híp mắt nhìn toàn cảnh vô tình này, có lẽ chuyện này có liên quan tới tình cảm phong phú của tôi ! Thực dễ dàng tức cảnh sinh tình, tôi cảm giác hình ảnh đó đẹp, vừa quay đầu lại nhìn thấy Long Kỳ vén rèm lên, hai mắt chăm chú nhìn phương xa, cơ hồ có chút hư .

      “Bên ngoài gió to, nên vào trong !” Long Kỳ gọi tôi, giọng lạnh nhạt.

      cần, tôi thích ngốc ở ngoài” Tôi cao ngạo ngẩng đầu, biểu thị công khai lập trường của mình. Long Kỳ gì nữa, tôi có vẻ cảm thấy rất đắc ý, phải là chuyện tôi cự tuyệt , mà là tôi thực thích toàn cảnh trước mắt, hoang vu tịch liêu, như là cái gì đó vậy!

      Dưới đáy lòng tôi giải thích hết thảy, thói quen bị chính mình chôn chặt, hình ảnh này xác minh nhất nhân sinh hoang vắng.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: chiêu đãi
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tính ra được hơn nửa tháng, chúng tôi dần dần tiến vào lãnh địa Đột Quyết. Nhìn trước mắt cảnh rộng lớn vô ngần, tôi khỏi ngây người. Mùa đông quan ngoại dường như tới sớm hơn chút, mặt cỏ bị gió thổi qua, bay tản mạn trong trung, bay loạn xoay tròn, có thể tưởng tượng mùa xuân ở đây cỏ tươi tốt thế nào, cỏ khô hoang vắng vẫn kéo dài tới tận chân trời. Trời trong xanh như trước, ngẫu nhiên truyền đến tiếng đại bàng tìm con mồi kêu xa, xa xa là đường cong của lưng núi, mảng rừng cây xanh tươi chịu rét kiên cường sợ gió bão. Cơn lạnh thấm qua quần áo vào sâu tận trong tim, mang đến giá lạnh, tôi theo bản năng ôm chặt thân mình.

      Xe ngựa lại quan ngoại vào trong quan nội, đường người đông tấp nập, xem quần áo họ thấy có chút hương vị dân tộc ít người, xem ra số thương nhân Đột Quyết.

      “Chủ nhân, ở đây cách Đột Quyết Hoàng thành khoảng mấy chục ngày đường nữa đó!” Hà công công ở bên ngoài xe nhắc nhở, nếu ấn định theo tính toán hình như vừa tròn tháng. Đây cũng là kết quả mà chúng tôi là những người đường tính trước.

      “Đến quan ngoại rồi, khách sạn cũng rất ít, chỉ có thể tá túc trong lều của dân thôi” Lãnh Phù phân tích, xong cách đó xa thảo nguyên xuất khoảng mười cái lều tròn giống như nhà bằng bạt vậy, tôi bật kêu lên, “Ở đây phải là Tây Tạng đó sao?”

      “Tây Tạng á?” Vẻ mặt Thu Nhi nghi hoặc, tôi vội giải thích, “Tây Tạng là quê chúng tôi thường gọi, ở đó họ cũng dựng lều như vậy sinh sống”

      “Thế quê tỷ tỷ là ở đâu vậy?” Thu Nhi cảm thấy hứng thú, nháy mắt to chớp chớp nhìn tới, tôi hé miệng cười, ánh mắt trở nên xa xôi, “Nhà của tôi ư? Nhà tôi ở nơi rất là xa, là đất nước vô cùng vô cùng xinh đẹp, khi nào có thời gian tôi cho biết”

      Tôi ngẩng đầu lên, tôi cho họ biết nhà của tôi như thế nào. Đây cũng là chuyện mà cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nhắc tới. Tôi muốn vẽ cuốn truyện tranh, tôi muốn đem quê hương mình miêu tả thực kỹ, xuất trước mặt bọn họ.

      “À! Tôi đây đợi tỷ tỷ sau này cho tôi biết vậy” Thu Nhi cười gật gật đầu. Tôi nhìn ra hai bên đường thưởng thức phong cảnh. khí mùa đông rất khô ráo, xa xa khói bốc lên trung, mang tới cảnh quan có chút kỳ lạ, bên trong có ánh lửa lóng lánh, mới cảm giác trời có chút chạng vạng rồi. Đó là lửa trại mọi người vừa đốt lên, tâm tình lập tức hưng phấn hẳn lên. Nhớ tới dân tộc thiểu số ở đại đốt lửa trại, nam nữ trẻ tuổi cùng nhau khiêu vũ, cực kỳ kích thích.

      “Ở đây có hội nhảy múa ?” Nửa ngày trời mà chẳng có hưởng ứng nào, tôi bỗng cất tiếng hỏi, bọn họ cũng là lần đầu tiên đến mà!

      Hà công công dựa theo chỉ bảo của Long Kỳ vội vàng đánh xe ngựa tới chiếc lều to màu trắng. Đêm nay lều này là giải quyết vấn đề chỗ nghỉ, may mà du dân ở đây rất hiếu khách, đối với xuất của chúng tôi rất hoan nghênh. Họ thực tự nhiên hiền lành như ở Tây Tạng đại vậy. Tôi đoán có thể biết đâu họ là tổ tiên người Tây Tạng ấy chứ.

      Thu Nhi lôi tôi vào trong chiếc lều. tên là Sa Y chia cho chúng tôi hai chiếc lều, tôi vội vàng cảm ơn, Sa Y cười ngọt ngào, “Như thế này xin mời nương và công tử cùng ăn chung bữa tối”

      Nàng ta liếc mắt nhìn tôi và Long Kỳ cái rồi , tôi giật mình, nửa ngày sau mới phản ứng được, tôi và Long Kỳ giả làm vợ chồng mà.

      Chiếc lều chỉ có hai cái, nam nữ mỗi bên chiếc. Chúng tôi buông hành lý xuống, ra khỏi lều, xa xa ngửi thấy mùi hương sữa mê người. Ban đêm trở nên ấm áp hẳn lên. Ngước mắt nhìn thấy Long Kỳ và Hà công công tới hướng này, cha Sa Y ngồi ghế chủ nhà, tiếp đón mời chúng tôi ngồi xuống, đặc biệt sau khi tôi và Long Kỳ ngồi xuống xong, Sa Y rót cho chúng tôi mỗi người chén trà sữa , mời chúng tôi thưởng thức.

      Lần đầu tiên tôi được nhấm nháp vị trà sữa kiểu này, cảm thấy miệng đậm vị ngọt, ngọt như mật ong vậy, lại vô cùng thích thú. Những người khác đều lộ vẻ vui mừng, hưởng thụ. Hai mắt tôi cứ nhìn chằm chằm đồ ăn phong phú, thực rất muốn lấy tay nhặt miếng mà ăn. bàn còn có rất nhiều các loại bánh khác nhau, đều đượm mùi sữa thơm, làm người ta nhịn nổi muốn nhấm nháp.

      Phụ thân Sa Y cao giọng cười , “Mọi người đừng khách sáo, ăn thoải mái, ăn thoải mái” Những lời của ông ta như là mệnh lệnh vậy, tôi buông chén trà lấy tay cầm miếng thịt dê lên bỏ vào miệng, vừa ăn vừa khen, “Ngon lắm, ngon lắm” Mới phát ra mọi người xung quanh tôi cứ nhìn tôi trông kỳ dị, tôi lấy tay huých Long Kỳ kinh ngạc chút, “Ngốc làm gì? Mau ăn nào!”

      Hà công công phát ra nghi vấn, “Cứ vậy ăn sao! Sao chẳng có chiếc đũa nào vậy?” Tôi liếc mắt trắng dã, “Đợi ông tìm được đũa cho tôi ăn xong rồi, ông biết nhập gia phải tuỳ tục sao?” Lúc này Sa Y và cha nàng ta cũng lấy tay cầm miếng thịt dê lên, mọi người cũng ngây ngốc làm theo lấy thịt cho vào miệng. Đột nhiên cha Sa Y bưng chén rượu hướng tôi và Long Kỳ mời, “Công tử, phu nhân đường xa tới, để biểu hiếu khách, lão mỗ xin kính hai vị ly”

      xong giơ chén rượu lên, tôi hứng trí nhất, hào phóng nhấc chén rượu bàn lên trước mặt mọi người sợ hãi cạn sạch hơi cười , “Rượu ngon”

      Vừa uống xong, tôi thầm kêu khổ, tôi nhưng có tiếng là uống được, lần này thảm rồi. Rượu bắt đầu có tác dụng. Cổ họng tôi như có lửa thiêu đốt, đốt tới tận trọng bụng. Còn kịp nhìn qua xem Long Kỳ uống hơi cạn sạch, “Tỷ tỷ à, tỷ có khoẻ vậy?” Thu Nhi quan tâm đến cạnh tôi, đánh giá tôi. Vẻ mặt tôi đỏ rực, lắc lắc đầu, miệng tuột ra, “ sao, sao, tiếp tục uống!”

      giọng quan tâm vang lên bên tai, “ thể uống nữa!” Ánh lửa ánh lên vẻ mặt lo lắng của Long Kỳ, cầm lấy chiếc chén trong tay tôi, “Phù Nhi, Viêm Nhi đỡ phu nhân về nghỉ ngơi !”

      được, tôi muốn ngất rồi. Đây là rượu gì vậy cà? Sao lại nặng vậy chứ! Cả người tôi được Viêm Hoả và Lãnh Phù đỡ hướng chiếc lều trắng tới, chỉ là đầu có chút choáng váng, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo. Tôi nằm giường, nghe thấy tiếng Viêm Hoả thầm, “ uống được đừng có uống, cậy mạnh làm gì! Làm hại ta cơm cũng ăn chưa no, khen ngược nàng ta còn có người hầu ha”

      Đầu tôi có chút hỗn độn, các nàng xong bước , tôi nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Cái gì chứ! ồn ào sau lưng tính làm gì!”

      Thoải mái xoay người cái, lát sau mơ màng như có ai lại vào, mắt tôi mỏi mở ra nổi, “Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?” Là Thu Nhi, tôi nỉ non lên tiếng, xem như trả lời, sau đó trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh tới mức kỳ lạ. Ánh mắt tôi he hé mở, đập vào mắt là vẻ mặt bình tĩnh của Thu Nhi, vẻ mặt nàng ta kỳ quái nghiên cứu tôi rồi lầu bầu , “Nàng ta sao kỳ lạ vậy chứ!”

      Thu Nhi nàng ta sao thế, tôi oa oa kêu lên tiếng, “Thu Nhi!” Nàng ta có vẻ hoảng sợ, cả kinh nhìn tôi, “Tỷ tỷ, tỷ bảo tôi sao?” Tôi gật gật đầu, “Thu Nhi à, giúp tôi mang ít nước tới được ? Tôi khát chết lên được rồi!”

      “Được!” Thu Nhi xoay người ra ngoài, còn tôi nằm thẳng cẳng giường nghĩ ngợi lung tung. lát sau nghe có tiếng chân bước, tôi gọi to, “Thu Nhi” Đập vào mắt là mặt Long Kỳ, bưng ly nước ngồi trước giường, đường nét mặt mũi thanh thoát tuấn mỹ, dưới ánh nến lại vô cùng xuất sắc tới mức kỳ lạ. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy chớp, hành vi của tôi bị rượu tàn phá làm bừa, tất nhiên tôi chẳng có chút ngượng ngùng nào cả, trong mắt tình tự gì cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi. lúc sau tôi nhìn thấy chiếc bát trong tay , “Tôi muốn uống nước!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :