1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Dã ngoại khách sạn
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)


      Xe ngựa đường xóc nảy liên hồi, cũng may là xe ngựa này chất lượng tốt lại rất rộng, chật chội. Tôi và Viêm Hoả ngồi bên, Lãnh Phù và Long Kỳ ngồi bên, cả bốn người ngồi xe gì. Long Kỳ từ từ nhắm mắt lại, hình như là suy nghĩ gì đó. mở miệng, Lãnh Phù và Viêm Hoả cũng tự nhiên cúi đầu gì. Chỉ có tôi là trừng mắt to nhìn ra bên ngoài quan sát xung quanh.

      được mấy canh giờ, tôi nhìn ra xa chút, thấy xung quanh toàn là rừng cây, xe ngựa đường, điều khiển xe là Hà công công, còn ba người giả làm người giúp việc đằng sau. Tôi thực bội phục họ, chịu trách nhiệm vác nặng vậy đó, thế mà lại cứ như bay, chẳng có chút tia mệt mỏi nào.

      “Hà công công à, chúng ta ra khỏi huyện Kinh đô chưa?”

      Tôi hỏi thăm. Hà công công đáp bên ngoài, “Chỉ cần ra khỏi cánh rừng này còn là phạm vi của Kinh đô nữa” “Hôm nay chúng ta đây có thể dừng ở đây sao?”

      thể, trước khi trời tối phải tìm khách sạn dã ngoại để nghỉ, đợi sáng mai lại chạy tiếp”

      bọn Long Kỳ đều nghiên cứu kỹ đường của vùng này tốt lắm, chỉ cần đúng lúc tìm được chỗ nghỉ ngơi. Tôi hỏi lại nữa, dựa đầu vào thành xe nhắm mắt lại, đợi cho tới khi nào dừng.

      Theo thời gian, chúng tôi rất nhanh chạy tới khách sạn Thịnh Vượng này. Xuống xe, tôi nhìn quanh đánh giá, trong vòng trăm mét chỉ có duy nhất nhà ở, tất cả đều được làm bằng gỗ, có hai tầng, lầu thiết kế có phòng khách. Có thể là do cách xa thị trấn nên chủ nhà thiết kết cực kỹ đơn giản.

      Tôi và Long Kỳ trước, vừa bước vào cửa bà chủ cười mê người ra đón, “Vài vị nghỉ trọ hay là vẫn tìm chỗ ngủ trọ ạ?”

      “Tìm chỗ ngủ trọ” Long Kỳ cười khẽ, “Tuyệt lắm, xin hỏi cần mấy phòng ạ?” Thần kinh của tôi căng thẳng, tôi vẫn chưa nghĩ tới tình huống này. Ánh mắt bà chủ nhìn xuyên qua Tôi và Long Kỳ, có vẻ hiểu ra. Tôi quay đầu xem Long Kỳ, suy tư lúc sau đó lại cười như trước, “Chúng tôi cần bốn phòng”

      Trong lòng tôi thầm phân chia, nếu để cho tôi và Long Kỳ phòng mà , Lãnh Phù và Viêm Hoả phòng, bốn người còn lại vừa đủ hai người phòng, vừa vặn bốn phòng. Tôi trợn to mứt, nhìn trừng trừng Long Kỳ, dùng ánh mắt bảo như thế là được. cũng chẳng thèm nhìn tôi cứ lẽo đẽo theo sau bà chủ lên lầu.

      “Các vị buôn bán tơ lụa phải ạ? Từ đâu tới vậy?” Bà chủ đúng là chủ nhà nhiệt tình, dọc đường cứ hỏi đông hỏi tây. “Chúng tôi mới từ huyện Kinh Đô đến đây” Long Kỳ trả lời bà ta, nhóm người sau chúng tôi.

      “Đây là bốn phòng, các người tự chọn nhé! Ta xuống viết sổ sách”

      Bà chủ đưa chúng tôi tới trước cửa phòng rồi bước . Long Kỳ đẩy ra phòng đầu tiên, vào. Tôi bước theo sau, cũng vào phòng, “Này, Long Kỳ, đêm nay ngủ thế nào đây?”

      Long Kỳ quay đầu có hứng thú nheo mắt lại, nhìn ánh mắt đề phòng của tôi cười khẽ, “ đừng lo, ta dành cho ngủ, đêm nay ta và Trương ngũ ca ngủ”

      Tốt nhất là vậy , trong lòng tôi thở dài nhõm. Buổi tối cả nhóm chúng tôi ăn cơm ở khách sạn, tay nghề bà chủ được lắm, xanh xao mê người, mùi vị nức mũi, bà ta còn khách sáo bảo chúng tôi tạm được, tôi mừng rỡ lớn tiếng khen ngợi. “Bà chủ à, cơm bà nấu từ lúc ta chào đời tới giờ mới được ăn thứ ngon nhất đó! Có thể so với quán rượu to được mà, sao lại bảo là có thể ăn tạm được thôi sao. Là phúc của chúng ta mới đúng”

      Bà chủ cao hứng cười tươi, bốn phía xung quanh cũng cười ầm lên, khí có chút ấm áp, bà chủ lại cao hứng lần nữa nấu thêm vài món, tôi ăn càng hăng hơn. Thời đại này, làm người phải có tinh thần giải trí chứ, nếu hỏng mất.

      Trở lại phòng, Long Kỳ ngồi yên uống trà, tôi ngồi ở đầu giường buồn bực. Loại trường hợp này thực khó xử lắm, tiến thoái lưỡng nan. Hai người mới quen nhau sơ sơ lại vì bắt buộc mà phải ở chung chỗ với nhau là chuyện khó tin rồi, huống hồ tôi và lúc trước còn có đoạn chuyện xảy ra, lại càng làm cho tôi cảm thấy được tự nhiên, lòng tôi vẫn nhàm chán đoán xem lúc nào mới .

      “Này, Long Kỳ, phải bảo là đến chỗ Trương Ngũ ca ngủ sao?” Tôi nhắc nhở .

      Long Kỳ uống xong chén trà, nhìn tôi thản nhiên bảo, “Nếu vậy, có thể ngủ trước đương nhiên biết tôi sợ cái gì. Tôi mím miệng, đáp lại, dựa vào mép giường, cả ngày sóc nảy, toàn thân thực rất mệt mỏi, ánh mắt díu lại, thần chí có chút , mặc kệ, tôi nhất định phải ngủ mới được, nháy mắt phòng bị trong lòng thả lỏng, đầu ngả xuống giường tiến vào mộng đẹp. Tư thế này của tôi tuy thực bất nhã chút, nhưng dang chân dang tay ra chiếm toàn bộ giường, đây là ý nghĩ cuối cùng của tôi. Long Kỳ muốn ngủ à, đừng có mơ nhé.

      Hôm sau tôi là người dậy muộn nhất, đợi tôi vệ sinh sạch xong, mọi người ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, bà chủ nhìn thấy tôi đến, nhiệt tình tiếp đón, “Lâm phu nhân, nhanh chút lại đây ăn sáng nào!” Tôi ngừng nghĩ nửa giây, Lâm phu nhân sao? Bảo tôi ấy à? Bỗng dừng chợt nhớ Long Kỳ lấy họ giả là Lâm, tôi là phu nhân của chính là Lâm Phu nhân rồi. Tôi lúc lâu mới nhăn nhó cười cười, “Được, buổi sáng ăn gì vậy?”

      “Là mỳ ha! Ta thích ăn lắm” Tôi chạy vội tới, nghe thấy có người bên cạnh thầm, “ ta sao cái gì cũng thích ăn thế! Như heo vậy” Viêm Hoả này ngày mà đá tôi vài câu chắc là chịu nổi. Tôi thích ăn thế nào, tôi ăn là của Long Kỳ, cũng phải ăn của ngươi, hừ!

      Tôi bưng bát mỳ lên, hít ngụm trơn tuột trôi xuống, khiêu khích trừng mắt liếc Viêm Hoả cái, trong lòng trào lên chống đối với ta.

      “Khụ…… khụ…..” Tôi khụ tiếng, làm mọi người chú ý, tôi khụ mạnh hơn, chỉ vào Viêm Hoả bảo: “Nha đầu kia, mang chút nước cho ta nhanh lên” Hai tròng mắt Viêm Hoả nổ lớn, sắc mặt đỏ bừng, thở phì phì, tôi vừa ho khan vừa la lên, “Ngươi nha đầu kia, nhanh rót chút nước cho ta, ngươi định cho ta ho sặc chết có phải ?”

      Trong lòng tôi thấy buồn cười, xem tôi chỉnh ngươi trước mặt người khác, lúc này trừ nhóm chúng tôi ra, ngồi quanh cũng có mấy bàn người dân, mọi ánh mắt đều tập trung người Viêm Hoả, biến thành mặt mũi ta rất mất mặt, tình nguyện đứng lên bứng bát nước đưa cho tôi, khoé mắt tôi cười, nhận lấy uống xong chỉ vào lưng tôi bảo, “Giúp ta thông khí chút, ghê , sao tự dưng lại sặc chứ”

      Tôi vừa lẩm bẩm vừa cười thầm. Lần này sắc mặt của ta đều tức nhanh, đấm mạnh lên lưng của tôi hai cái, tôi vừa uống ngụm trà lập tức phun ra, tôi quay đầu mạnh lại, “Ngươi muốn hại chết ta sao! Ngươi làm nha đầu kiểu gì thế, là, chân tay thô quá, mà cái đầu ngốc ghê” Tôi cao hứng vừa mắng vừa ăn nốt bát mỳ, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ! Mắng tôi là heo à, có ngươi mới là heo ngốc có.

      Tôi lén cười thầm, trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt của Long Kỳ, trong mắt viết rất ý tứ. Lòng tôi đập bùm bưng bát mỳ lên, vừa trốn ánh mắt của vừa ăn rất nhanh.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Sai ý
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Do chạy nhanh, chúng tôi ăn xong bữa sáng liền lên xe ngựa. Viêm Hoả trừng mắt lửa giận nhìn rời khỏi tôi, tưởng có thể đem tôi ăn thịt luôn vậy. Tôi cũng lười so mắt với ta, ngồi lên phía trước giúp Hà công công đánh xe.

      Lúc này chúng tôi qua khe núi, mảng hoa đỗ quên rập rờn đập vào mắt, giống như hải dương hoa mêng mông mảng vậy, làm tôi suýt nữa ngây ngẩn cả người, từng đoá hoa đỏ đẹp rực rỡ xen lẫn trong đám lá xanh tôn lên vẻ đẹp tự nhiên hiếm có, đẹp sao tả xiết, tung hoàng bên trong có mấy tảng đá, thanh nhã tuyệt luân.

      Vậy tôi đây thể nghệ thuật nghiệp dư hỏng rồi, tôi nhịn được vừa đánh xe vừa ngân nga khúc “Nhạc Vô Biên”.

      hát gì đó?” Hà công công thấy tôi rất vui vẻ, cảm thấy hứng thú hỏi. Tôi cười hì hì, “Ca hát đó mà!” Thiên nhiên quỷ phủ thần công thực kỳ diệu lắm, cảnh cảnh làm cho con người ta nhìn như thế là đủ lắm rồi. HÀ công công cười bảo, “Vậy hát nghe chút ? Dù sao cũng nhàn rỗi, tìm được việc vui cũng hay!”

      Tôi sảng khoái đáp ứng, ca hát tuy phải là sở trường của tôi, nhưng cũng đến nỗi nào. Tôi vừa đánh xe vừa nhàng hát,

      Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, khinh giải la thường, độc thương liên thuyền.

      Vân trung ai ký cẩm thư đến, nhạn tự hồi khi, nguyệt mãn tây lâu.


      Hoa tự phiêu linh thủy tự chảy, loại tương tư, hai nơi nhàn sầu.


      Này tình vô kế khả tiêu trừ, mới hạ mày, lại để bụng đầu.”



      Tôi vừa ngừng hát, Hà công công vui tươi hớn hở khen ngợi, “Diệp nương thực lợi hại quá, có thể đem thơ biến thành ca khúc để hát! Nghe cũng hay ha”

      Trong lòng tôi cười thầm thôi, ngờ bài thơ của họ này còn chưa thuộc hết nha! biết tôi xuyên quan thời đại gì nữa, tôi hát hip –hop mà,

      “Quá khen, người ở quê chúng tôi còn lợi hại hơn nhiều! Bài hát họ hát mới thực đáng khen ngợi nha, tôi chỉ nhàn rỗi có việc gì học được chút, lại có chút thời gian rỗi hát mà thôi”

      Dọc theo đường tôi cứ hát câu lại câu, xe ngựa chạy càng xa, bay nhanh về phía trước.

      Lần này xe ngựa vào thị trấn , từ xa nhìn thấy rất nhiều người đông như chảy hội, náo nhiệt, ồn ào, nghe HÀ công công gần huyện Kinh Đô là huyện Thanh Đường. Vào thị trấn xa lạ lòng tôi hưng phấn cách nào tả nổi. Cứ nghĩ có dịp được du ngoạn trận tôi nhịn được xúc động hẳn lên.

      Lúc này giọng Long Kỳ từ xe truyền tới, “Diệp Vũ, vào trong xe nhanh chút nào, như vậy được hay cho lắm”

      Tôi nghĩ cũng thấy đúng. Đường đường là vị phu nhân ôn nhu cao quý, nhàn nhã, giờ xem hình dáng của tôi nè, sao mà giống chứ? Tôi ngồi vào trong xe, nhận được hai luồng ánh mắt bắn ra trông doạ người! NHất định là những gì tôi và Hà công công linh tinh kia bị họ nghe hết cả, lại còn bài hát tôi hát kia nữa.

      Tôi ho khẽ tiếng, rất yên lặng ngồi chỗ. Xe ngựa tiến vào đám đông bước chậm lại, tôi liếc mắt ra nhìn. Quán trà, quán rượu chật ních người, đường cảnh sắc buôn bán rực rỡ muôn màu, tôi nhìn chớp mắt, xem ra huyện này so với huyện Kinh Đô cũng chẳng kém gì.

      Lúc này, đằng trước truyền tới tiếng của Hà công công, “Chủ nhân, khách sạn của chúng ta tới rồi”

      Long Kỳ dẫn đầu đoàn người vào, tôi liền theo sau. Nhìn khách sạn trước mặt này so với ngôi nhà dã ngoại kia sang trọng gấp vạn lần. Mặt tiền hoa lệ, phòng khách được tranh hoàng hiển khí chất quý tộc. Lúc này quan khách cũng đông, vô cùng náo nhiệt, từ gian trong vị phụ nữ trung niên vô cùng diễm lệ nhanh nhẹn tới, nhìn chằm chằm vào mặt Long Kỳ tươi cười, “Ôi, khách quan, đến ở trọ hay là nghỉ trọ đấy ạ?”

      Có thể coi trọng vẻ tuấn mỹ của Long Kỳ, ánh mắt bà ta cứ ngắm lấy ngắm để Long Kỳ chán, phóng điện cực mạnh.

      Tôi vừa thấy vị bà chủ này có thể biết là người rất có kinh nghiệm chính trường, là dạng phụ nữ phong trần. Loại phụ nữ như bà ta có thể lèo lái được khách sạn lớn như vậy nhất định đứng đằng sau có chỗ dựa , tựa như nhà hàng Thiên Duyệt vậy, có đệ đệ của đương kim Thánh Thượng làm chỗ dựa ai còn dám làm càn nữa?

      Long Kỳ chỉ cười nhàng, “Tìm chỗ nghỉ trọ, bốn phòng”

      Bà chủ quay sang ngắm chúng tôi, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi, cầm khắn phất phất, mặt tươi hẳn lên, “Vị này chắc là phu nhân của ngài rồi!”

      Bà ta nhìn sang Long Kỳ dò hỏi, “Đúng là người nhà” Lòng Kỳ cười nhìn tôi, tôi giả vờ ngây thơ biết, trừng mắt nhìn lại, chạy đến chỗ Long Kỳ, giữ chặt lấy ống tay áo cuă , dựa hẳn vào người , lộ vẻ chim nép vào người.

      Tự dưng tất cả mọi người chung quanh ngây ra, nhìn bộ dạng của tôi. Tôi khó hiểu bĩu môi, thấy thế nào? Vợ chồng người ta phải vẫn làm vậy hay sao?

      BÀ chủ cười ầm lên đầu tiên, ” Khách quan, vị phu nhân của ngài này đáng quá , ai cũng thích, chắc hay chọc cho ngài ít phiền toái nhỉ!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Long Kỳ ửng đỏ, bàn tay to đặt xuống tay tôi, “Phu nhân ta quả có nghịch ngợm chút, làm cho ta bớt lo tý nào!”

      xong trước mặt công chúng, kéo tôi lên lầu. Vào trong phòng, Long Kỳ có vẻ chịu nổi trừng mắt nhìn tôi, “ có biết làm phu nhân như thế nào hay hả?”

      Tôi coi thường lật ngược lại. Gì chứ? Còn biết xấu hổ tôi ý à. Tên ác độc này trước bảo tôi xấu, tôi bướng cãi lại, “Ngài đâu có dạy tôi, tôi làm sao mà biết được giả vờ thế nào chứ. Hơn nữa chúng ta cũng phải vợ chồng , giả vờ kiểu gì cũng mất mặt lắm”

      Tôi giận quá bỏ qua bên, mất mặt chết lên được. Tôi vẫn chưa xây dựng gia đình mà. Đối với lễ tiết ở cổ đại tôi làm sao mà biết chứ. Vừa rồi cười tôi còn tưởng là chúng tôi lúc đó vẫn chưa đủ thân mật chứ! Hừ! Lại còn quở trách tôi trước mặt mọi người nữa.

      Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Lãnh Phù đứng ở cửa, “Chủ nhân, chúng tôi có việc muốn thương nghị”

      Long Kỳ liếc mắt nhìn tôi cái, theo Lãnh Phù ra ngoài. Tôi đặt mông ngồi xuống ghế. Cái gì chứ! thế nào tôi cũng là thành viên trong bọn họ mà, sao lại kỵ tôi vậy chứ, quả cứ như là nhìn thấy tồn tại của tôi vậy đó. Hừ! nhìn nhìn, tôi tự mình mình chơi vậy.

      Tôi xuống đại sảnh, vị bà chủ kia nhìn thấy tôi có vẻ vui mừng, “Lâm thiếu phu nhân, ôi, sao lại thấy phu quân của người đâu chứ?”

      BÀ chủ háo sắc này là, xem ánh mắt của bà ta kìa, nhất định là muốn nhìn Long Kỳ nhiều hơn rồi ! Tôi thuận miệng đáp câu, “Phu quân bảo mệt muốn nghỉ ngơi”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Chuyện phiền toái
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      Tìm được bàn trống ngồi xuống, “Mang giúp chút đồ ăn cho ta ! Ta đói chết rồi”

      Sáng nay ăn chút bữa sáng đói bụng mới là lạ. Tôi gọi chút đồ ăn, bà chủ mặt mũi tươi cười rạng rỡ vào bếp thu xếp. Tôi thầm than tiếng, như vậy qua được ngày cũng dễ, ngày nào cũng trừ chuyện chạy cũng chỉ có chạy, so với việc tôi bán tranh ở Mặc viện ung dung tự tại vẫn còn kém xa.

      Nghe Hà công công muốn tới mục đích phải mất hơn tháng nữa, nhiều nhất cũng phải hơn ba tháng, giờ mới được có hai ngày. Ông lớn à, muốn chết người sao? Mặc kệ, chờ cơm nước xong xuôi tôi nhất định phải quyết dạo phố lần.

      nghĩ tới nhóm Long Kỳ xuống lầu, lập tức ngồi vào bàn tôi ngồi, Hà công công bảo bà chủ làm thêm nhiều đồ ăn chút.

      “Phu nhân, nào, ăn nhiều chút nha, xem gầy như vầy nè” Hà công công mang mâm tràn đầy thịt đặt trước mặt tôi, tôi bị vị này gọi vậy, sửng sốt, mãi lúc sau mới nhoẻn cười cái với ông ta. Bỗng dưng, Hà công công ghé sát vào lỗ tai tôi thào: “Tình hình có chút ổn, phối hợp cho tốt nha!”

      Trong lòng tôi kinh ngạc, mặt lại như có gì, tiếp tục ăn. Hừ, đương lúc này vẫn còn biết tồn tại của tôi à? Khoé mắt tôi lơ đãng ngắm xung quanh. Cừ , phía bàn bên trái có 4 gã đàn ông lỗ mãng ngồi, bàn đặt bốn thanh đao to sáng chói, mấy ánh mắt nhìn thành lùng bắt, dường như tìm người vậy.

      Lòng tôi sinh ra cảm thán, chả nhẽ những người đó là Hắc Quỷ Môn sao? Đại Hoàng tử này nhẫn tâm quá , cứ phải đuổi tận giết tuyệt hay sao?

      Vừa tới hai ngày đuổi tới nơi rồi. Tôi cúi đầu ăn cơm, khoé mắt liếc nhìn bốn tên đàn ông thô lỗ kia tọng cơm, uống rượu như điên, vẻ mặt bà chủ tươi cười bên mời rượu. Đột nhiên ánh mắt của gã dâm đãng nhìn tôi, “Tiểu nương tử, ngày thường đẹp rồi, đẹp lắm, đẹp quá”

      Chắc chắn là tôi mặc quần áo rất hoa lệ nên mới rước lấy hoạ như vậy. Tôi giả bộ như bị phát , để ý tới bọn chúng, tiếp tục ăn.

      Lúc này, Lãnh Phù mở miệng, “Chủ nhân, bọn người này phải là Hắc Quỷ Môn, đao bọn chúng có khắc ấn là Tứ Hải ấn ký”

      Trương ngũ ca tiếp câu, “Vũ lâm quân bắt đầu thực mệnh lệnh đuổi giết người Hắc Quỷ Môn rồi, tin tưởng nhóm dám ngang nhiên như thế, Hà công công cần lo lắng quá”

      Long Kỳ nhàn nhã uống rượu bên, bỗng dưng mắt sáng ngời, giống như ánh kiếm lợi hại quét sang người bàn bên, bỗng tiếng hét thảm thiết vang lên. Trước mặt Long Kỳ thiếu mất chiếc đũa. tôi quay phắt đầu nhìn lại thấy chiếc đũa kia ràng là cắm vào đùi gã nọ, dĩ nhiên là đâm thủng, có thể thấy lực đạo này vô cùng mạnh mẽ nha!

      Mấy gã bàn bên lập tức nhảy dựng lên, nhìn khắp mọi nơi hét to, “Ai? là ai?”

      Mãi lúc sau cũng có ai đáp lại, bốn gã thô lỗ cùng liếc mắt nhìn nhau, cầm đao lên vội vàng tính tiền chạy lấy người. Lòng tôi thấy vô cùng kỳ lạ, hình như bọn chúng là người kiêu ngạo như thế sao tự dưng lại hoảng sợ bỏ chạy vậy, “Sao bọn chúng lại chạy vội thế nhỉ?”

      “Có cao thủ ở đây, chúng định đợi bị đâm thủng chân kia nữa à?” Trương ngũ ca cười bảo, những người khác cũng phụ hoạ theo, cho đáng, những tên này phải chịu dạy dỗ tý chút.

      Cơm nước xong, tôi thấy sắc trời cũng còn chưa tối lắm, vừa vặn dạo đường vòng, tôi vươn tay về phía Long Kỳ, “Cho tôi ít tiền!”

      Long Kỳ khó hiểu nhìn tôi, “ cần tiền làm gì?’

      “Tôi muốn mua vài thứ nha!” Lấy bừa lý do gì đó vậy.

      Long Kỳ nhíu mày, tiếp tục nhìn sách của , “Mua cái gì?”

      Chỉ là ít tiền thôi mà! Lại còn tra xét như vậy nữa cơ. Trong lòng tôi thầm oán tiếng, cất cao giọng , “Tôi muốn mua ít đồ cần dùng của phụ nữ!” biết kinh nguyệt ư? biết việc riêng của con sao? Xem đỏ bừng mặt kìa, tôi dám đánh đố biết đấy, chẳng những mà cả những người khác bên cạnh cũng đều vội vàng lảng tránh.

      “Ta bảo Lãnh Phù với ” Long Kỳ vứt lại những lời vậy rồi ra khỏi phòng.

      Mới gần tháng 10, chạng vạng tối cũng có chút lạnh, nhưng ngã tư đường vẫn náo nhiệt như trước. Quá trà, rượu vẫn rầm rập người ra vào, các các cửa hàng bán đủ loại, có cửa hàng bán vải vóc tơ lụa, có chỗ bán châu báu hương liệu, người buôn bán đường trưng bày những vật phẩm của họ. Tôi nhìn đông nhìn tây xem xem xét xét, Lãnh Phù bám sát theo sau, cứ như sợ tôi bị mất tích bằng, tôi cũng mặc kệ. Cứ lấy tay ra lựa chọn thoải mái, ngân phiếu trăm lượng tay tôi đây mà! Ha ha! Ngượng quá, thế mà cũng hỏi Long Kỳ lấy tiền nữa cơ.

      “Lãnh Phù à, có muốn túi hương , thơm quá !” Tôi tham lam hít ngửi mùi hương tự nhiên, xoay vòng nhìn lại chẳng lời theo sau, cầm chiếc túi hương đặt vào tay nàng, “Xem chúng nó đáng chưa kìa! Cho này”

      TRong tay tôi lắm thứ xinh, có túi hương, khăn lụa, ví tiền! Tôi cứ mừng rỡ cười toe toét, Lãnh Phù vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ nhìn tôi, lại nhìn chiếc túi tay nàng, rồi lắc lắc đầu, “Ta cần”

      Tôi trừng mắt có chút mất hứng, “Sao lại cần? Cứ nhận lấy mà! Tiền này là của Long Kỳ đừng có lo, theo tôi mà mua cái gì tự bạc đãi mình quá đấy”

      Đợi tôi khuyên mãi hồi, nàng ta mới nhận. Tôi và Lãnh Phù vòng rồi quay về, đường nghe nàng ta kể ít chuyện trước kia. ra từ nàng ta mất cả cha mẹ, được người có võ nghệ cao cường nhận nuôi, sau đó theo ông ta học võ. Tuổi thơ của Lãnh Phù cứ thế trôi qua những tháng ngày luyện võ, ăn khổ chịu tội cần phải rồi, dần dần nàng ta trưởng thành, tính cách trở nên độc lạnh lùng, nội tâm càng ngày càng trở nên kiên cường như sắt, chẳng có tý thẹn thùng nào của con . Nghe vậy tôi đột nhiên có chút thương cảm. Nếu đổi lại là tôi sớm tự sát rồi, còn đâu mà gắng sức cho tới tận giờ nữa.

      Nếu tôi là đoá hoa thuỷ tiên được che chở trong ngôi nhà ấm áp nàng ta lại chính là cây xương rồng gai góc sinh trưởng trong vùng sa mạc khô cằn. Tôi bắt đầu có chút thích Lãnh Phù rồi.

      Trở lại khách sạn cũng là lúc lên đèn. Tôi thu dọn gọn gàng những thứ mua sắm được rồi xuống lầu cùng nhóm Long Kỳ để ăn tối. Bà chủ quán chắc lâu chưa nhìn thấy người đàn ông nào tuấn tú như Long Kỳ, vì thế rất thành , cứ đưa mắt mãnh liệt nhìn theo . Long Kỳ thực ra vẫn ung dung tự tại, chậm chạp bị quấy nhiễu đó làm ảnh hưởng tới bản thân. Khổ nhất vẫn là tôi. Cơm nước xong bị bà chủ quán giữ chặt lại, huyên thuyên việc nhà cửa, làm tôi dở khóc dở cười, đành phải mò vớ vẩn cho qua chuyện.

      Trở lại phòng trời về khuya, Long Kỳ ngồi dưới ánh nến cầm quyển sách ngồi đọc thực , thỉnh thoảng thấy nhíu mày, có lúc lại gật đầu. Đôi lúc tôi còn đoán ra Long Kỳ làm gì, thực cao thâm khó dò quá, nhìn chẳng thú vị gì. biết trong lòng nghĩ gì nữa!

      Nhìn thấy tôi bước vào, chỉ có hơi ngẩng đầu lên nhìn. Tôi bắt đầu thấy hiếu kỳ, muốn nhìn cho xem thực ra xem sách gì mới được! Tôi cầm lấy cuốn sách khá dầy bàn lên xem, chữ tôi biết hơi ít, chỉ nhận được hai chữ binh pháp đó, vậy chắc là Long Kỳ nghiên cứu việc nước đây! Trong lòng tôi đoán vậy, buông sách xuống ngồi lên giường.

      Lúc này Long Kỳ cũng buông sách, liếc nhìn tôi cái, “ ngủ sớm chút, ngày mai lại bắt đầu rồi”. xong ta ra cửa. Tôi thở dài, tuy giờ tôi chẳng còn hận nữa, nhưng tôi cũng chẳng có cách gì thích cả. Trong lòng cứ hiểu sao nảy sinh tia đắc ý. Xem ra Diệp Vũ tôi đây vẫn có thực lực miễn dịch đối với soái ca nè. Lần đầu tiên đối với ngươi đàn ông vĩ đại có chút hứng thú, hoặc do chuyện lúc trước mà sinh ra ngăn cách. Có lẽ tôi và trong lúc đó tiếp xúc nhau quá ít, liên hệ quá ít, thể nhất định có phát sinh ra chuyện gì. Tôi lắc lắc đầu, nằm xuống giường.

      Ngày hôm sau, cần gọi tôi vẫn là người dậy muộn nhất trong nhóm. Đợi lúc tôi sửa sang chỉn chu, mọi người ngồi chờ sẵn bên bàn dưới lầu rồi. Chắc trước mặt mọi người họ dễ gọi tôi tiếng thiếu phu nhân, cũng coi tôi như nhóm, chỉ có Hà công công nhìn tôi cười tươi, bảo tôi ăn sáng.

      Tôi vô cùng hài lòng ăn ngon lành, đột nhiên bà chủ quán tiến lại gần trước mặt tôi, câu bên tai, tôi xấu hổ tới mức phụt cả sợi mỳ ra, ho khan ngừng. Ông trời ơi, tôi thầm mắng bà chủ quá háo sắc này chẳng có đạo đức gì cả, cái gì lại bảo tôi và Long Kỳ ngủ cùng nhau, tại sao lại có chuyện đó chứ! Hừ! Tôi hung hăng trừng mắt nhìn vị đầu sỏ gây ra này, thầm hối hận chuyện ngày hôm qua tán gẫu cùng nàng thân thiết.

      Mọi người thấy tôi lúng túng, vẻ mặt khó hiểu, chỉ có bà chủ quán kia trốn bên len lén cười trộm. Hà công công cẩn thận rót cho tôi chén nước, vỗ vỗ lưng tôi, “Thiếu phu nhân à, cẩn thận chút nha! ăn từ từ!”

      Tôi cười bảo, “ sao, sao” Tôi giương mắt nhìn Long Kỳ liếc cái, cũng nhìn lại tôi, trong mắt có chút hiểu. Nếu mà biết bà chủ quán câu kia, tôi đoán chắc mặt mũi đen sì cho mà xem. Xem ra cũng chỉ có mình tôi nghe được câu đó có thể bảo tự nhiên vậy!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Chôn cất cha
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)


      Ăn sáng xong tiếp tục lên đường. Buổi sáng phố xá vẫn chưa náo nhiệt, xe ngựa lại dễ dàng bị ngăn trở. Chỉ được lát, tôi nghĩ ngợi xe bỗng chốc ngừng lại, tiếng Hà công công truyền vào, “Chủ nhân, đằng trước người rất đông, xe ngựa qua được”

      Long Kỳ dẫn đầu xuống xe, cả đoàn chúng tôi nối nhau theo sau, quả nhiên nhìn thấy đống người tụ tập bàn tán xôn xao gì đó!

      Tôi hiếu kỳ chen vào trong đám đông, đập vào mắt đầu tiên là thi thể bó vải trắng, đôi chân khô gầy thò ra, quỳ bên cạnh khóc thành tiếng, cúi gục đầu, từng giọt từng giọt nước mắt thánh thót rơi xuống đất. Lúc này tôi mới để ý tới mấy chữ viết ở , bốn chữ “bán mình chôn cha”, ra là con có hiếu!

      khóc lóc thảm thiết, dẫn tới đám đông đồng tình cao, “ đáng thương quá ! Nghe cha nàng ta vì nuôi nàng ta mà đốn củi núi, bị hổ vồ cắn chết, là đáng thương quá !”

      “Người cha này vừa , con này cũng có nơi nương tựa, chẳng trách mà phải bán thân mình ha!”

      Tôi nghe vậy ánh mắt khỏi ươn ướt, vị phụ thân này thực vĩ đại quá. Tôi vừa ngắm vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt kia tái nhợt còn chút máu trong lòng thấy đau xót vô cùng, thực là thảm kịch nhân gian mà.

      Tôi thầm đồng tình trận với người con này. Đúng lúc đó, đám đông truyền tới tiếng quát thô bạo, “Tránh ra, tránh ra, Lý công tử tới”

      Hai người đàn ông to cao lực lưỡng khênh chiếc kiệu rẽ đám đông tiến vào, vào là người đường nét tuấn tú, mặt tràn vẻ dâm đãng, lời nào, nhìn thấy quỳ mặt đất khinh thường lấy tay nâng mặt nàng lên nhìn. Trời ơi, tôi thấy kinh hãi! Đó là khuôn mặt thế nào nhỉ? Vô cùng nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần ngoái đầu thôi làm vạn người kinh hãi. Trong thiên hạ người đẹp như thế này, miệng xinh, mi cong cong mày lá liễu. Lòng tôi thấy thương hại quá, quay đầu nhìn vào đám người Long Kỳ. Vị công tử kia tay nắm cằm xem xét, sau đó cười dâm đãng, “Xinh lắm, quả thực xinh lắm, hắc hắc, tốt, mua về làm tập thứ tư của ta” Vị Lý công tử này đúng là tốt, người đẹp này mà gả cho , giống như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy, thối hoắc, hơn nữa vị Lý công tử này cứ câu tung ra cũng làm cho thế giới này người xem cũng lâm vào tuyệt vọng thê thảm, quả thực là vô cùng thê thảm.

      “Cảm ơn người tốt bụng, nhưng tôi phải chôn cất cha trước, xin ngài cho tôi tiền trước để tôi chôn cất cha, sau khi xong tôi theo ngài”

      Mặt lộ vẻ sợ hãi, sau đó lui lại đằng sau, “Người đẹp , giờ ngươi theo ta thôi! Cha ngươi giờ chết rồi, cần gì phải chôn chứ? Cứ để kệ ông ta vậy phải được sao” Lý công tử phát ra tiếng cười nham hiểm, cứ nhìn chằm chằm người đẹp thôi. Lòng tôi vô cùng tức giận nha! Như trận nước lũ bùng nổ, tôi ghét nhất loại người táng tận lương tâm này, vô tình vô nghĩa, cái gì mà mặc kệ chết cứng chứ? Mang ông ta vứt cũng khác gì lắm, hiểu ra đó là cướp đoạt!

      Mắt thấy kia cũng bị hai gã to lớn lôi , lòng tôi đập mạnh, nhảy bổ ra ngoài, “Nè, nương, bán mình bao nhiêu vậy? Tôi mua ” Vị Lý công tử kia dừng chân lại, quay đầu nhìn tôi, “Ngươi ở chỗ nào chui ra thế hả, biết giờ ta mua rồi sao?”

      “Ngươi đâu có phải mua , là ngươi cướp đoạt đó chứ!” Tôi khách sáo nhìn , “A, nha đầu này bộ dạng cũng được lắm, mồm miệng lanh lợi ghê nhỉ! Hắc hắc! Ta thích” Lý công tử nhìn sang bên gã to lớn cười to. Mẹ ơi, tôi thực phát hoả rồi, thế mà ta lại mang vẻ dâm đãng đổ lên người tôi kìa. Tôi hừ tiếng, cất giọng cao vút lên chỉ thẳng vào ta, “Ngươi chết , xem ngươi ra oai đến cả lông mũi cũng thò ra kìa, ngươi xứng với nương nhà người ta sao? Ta khinh! Quả thực là cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, xem ngươi vậy, ràng là bắt chẹt người chết thế mà cũng coi được” Chửi hay lắm, cứ chửi đấy, tôi còn biết trong óc tôi lại chứa lắm từ để chửi như thế chứ!

      Vị Lý công tử kia tức tới mức lông mày nhếch lên tận trời rồi, chết rồi, trông bộ dạng tức giận vô cùng, chắc chắn là kiêng kỵ nhất người khác xem mặt mũi ra gì, nhưng thực xin lỗi, tôi vừa lúc lại đem toàn bộ cục diện vứt hết!

      Thở hổn hển cả nửa ngày mới thông hơi thông khí, chỉ vào người tôi, “Ngươi…Ngươi to gan chết tiệt, ngươi dám mắng bản công tử, ta muốn tóm ngươi mang về, đem người làm vợ thứ năm của ta”

      Giọng chưa dứt, lập tức bên cạnh xuất hai người to cao. Vừa thấy tư thế này, tôi nóng nảy quay đầu nhìn Long Kỳ đứng trong đám đông, ha! Được cứu rồi. Tôi vẹt nhanh chân lập tức vọt tới bên người Long Kỳ trốn sau lưng , hai gã to lớn lập tức vọt tới bắt tôi, Long Kỳ liếc mắt sắc bén nhìn chúng cái, cái loại người phát ra thân khí chất vương giả làm cho hai gã to lớn sợ tới mức lùi lại. Lúc này Lãnh Phù, Viêm Hoả vọt lên chắn cho Long Kỳ. Hai gã to lớn thấy thế, hét to nhìn thẳng vào Long Kỳ, “Này, các ngươi là ai?”

      “Chúng ta là quân sư của ngươi!” Viêm Hoả phát huy sở trường của nàng ta, cười lạnh tiếng. Hai gã to lớn biến sắc, rút từ sau ra cây đao, mắng, “Con mẹ nó chứ, muốn sống chắc” Viêm Hoả lộ vẻ mặt châm biếm, trước tiên thu phục người, biết dùng thân thủ quỷ dị gì lập tức đạp cho gã to lớn ngã bụp xuống đất, lúc này Lãnh Phù dùng kiếm đặt ngay cổ gã kia, hai gã to lớn sợ tới mức lộ vẻ mặt kinh hoàng, lớn tiếng cầu xin tha. Còn vị Lý công tử kia nhìn bộ dạng thuộc hạ hết cách, biết là đụng tới cao thủ, mặc kệ hai gã chuồn mất, vù cái chẳng thấy tăm tích đâu. Cả đám dông cười ầm lên nhạo báng, tôi đứng đằng sau Long Kỳ cũng cười phá ra, “Lý công tử này là, hừ! tên chẳng ra gì“.

      bán mình kia đứng bên nhìn mà hoảng sợ, co rúm lại quỳ xuống bên cạnh thi thể người cha, tôi tới an ủi nàng ta, “ nương, đừng sợ, yên tâm ! Ta giúp an táng cha”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Thu Nhi
      EDIT: MEOMEOMEO (DƯƠNG TỶ)

      nước mắt lưng tròng, mặt mũi tái nhợt lập tức lộ ra nét tươi cười, khóc , “ ư?”

      Tôi nghiêm túc gật đầu, “ xong tôi nhìn về Long Kỳ xem ý thế nào. Long Kỳ gật gật đầu, tôi vui vẻ cười. Lãnh Phù lấy ra ngân phiếu trăm lượng đưa cho , giọng điệu thản nhiên, “Cầm ! An táng cha xong sống cho tốt” vui sướng thôi, nước mắt lại rơi tí tách từng giọt to, tôi thương xót tiến lên đỡ nàng ta đứng lên. Aizzz, vì tương lai của này mà lo lắng thêm, người con đẹp như thế chỉ cứu nàng ta lần thôi, cũng khong dám cam đoan tiếp theo có bị người xấu ức hiếp nữa. lau nước mắt, nhìn nhóm người chúng tôi xúc động vô cùng, “Hôm nay đại ân đại đức của các vị tiểu nữ tử dám báo đáp. Đợi sau khi tiểu nữ tử an táng cha xong xin nguyện làm trâu làm ngựa theo hầu hạ các vị”

      Tôi vừa nghe thấy vậy mà hoảng, chắc chắn nàng ta ý của tôi rồi, chúng tôi chỉ cần nàng ta sau này cố gắng sống cho tốt thôi, chứ muốn nàng ta hầu hạ đâu? Tôi liền luôn, “ nương, chúng tôi mua người của , chúng tôi chỉ thầm nghĩ giúp thôi, cần phải hầu hạ chúng tôi làm gì”

      Sao thế nào mà nàng ta lại tự đạp vào chân mình thế chứ, lòng tôi cũng đàng lòng. Thân chúng tôi đều thực nguy hiểm, mang theo nàng ta rất phiền hà, thực xin lỗi nhé. nghe ra ý của tôi, nước mắt lại đong đầy, con mắt lập tức hoảng lên, “Các vị vui sao? Hay là sợ tôi làm phiền mọi người, làm mọi người thấy phiền phức?”

      Lúc này Hà công công tiếp câu chuyện, “ nương, phải chúng ta thích , mà lần này thiếu gia chúng ta xa nhà buôn bán, thực có chút tiện” hiểu sao lời công công làm tổn thương , hay nàng ta thấy bị thương tâm chuyện gì, đột nhiên cúi đầu khóc nức nở, thân thể gầy yếu như bị gió thổi run rẩy thôi, tựa như búp bê bằng sứ yếu ớt sắp vỡ vậy. Tôi liếc mắt trắng trợn nhìn Hà công công cái, tiến tới đỡ nàng ta, “ nương đừng khóc nữa, lại có người ức hiếp sao?”

      ngước khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt lên nhìn, vừa khóc vừa , “Tỷ tỷ, cảm ơn các người lần này cứu ta, Thu Nhi tự biết sau này có ngày lành mới có thể bán thân, trước kia còn có cha bảo vệ ta, mới bị những người ác thực được, giờ chỉ còn lại mình ta độc thân thích, lưu lạc đầu đường xó chợ….Ta..” đến đây lệ rơi càng nhiều, ra nàng bán thân là muốn mua người có thể bảo vệ được nàng. Cũng đúng thôi, tựa như nàng – xinh đẹp như vậy sau này gặp muôn vàn nguy hiểm, nhưng giờ nên làm cái gì cho tốt đây? Hay là chúng tôi thu nhận nàng?

      Tôi thầm cân nhắc, nhìn về phía Long Kỳ, là người đứng đầu ở đây, hỏi chút nên làm sao đây?

      Lúc này đôi mắt Long Kỳ thâm đen như màn đêm nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại dùng ánh mắt nhìn xin giúp đỡ, lắc lắc đầu, trả lời tôi là được! Lòng tôi , đúng là người cạn tình, tôi phải chuyện tử tế với mới được. Đột nhiên Viêm Hoả giữ chặt lấy tôi, “ đừng làm quá phận” Đúng là kiểu người sắt đá như nhau, trong lòng tôi thầm mắng, ngăn tay nàng ta lại lập tức tới phiá Long Kỳ. “Tôi muốn tìm thương lượng chút…” “Ta ý kiến của ta cho rồi”

      Long Kỳ đương nhiên biết lòng tôi nghĩ gì, câu cự tuyệt. Tôi vừa tức vừa vội, lớn tiếng , “Sao lại nhẫn tâm thế chứ, chả nhẽ biết nàng ta như vậy là rất nguy hiểm sao? đơn độc nơi nương tựa, có biết bao người nhìn nàng ấy như hổ rình mồi vậy! Nếu chúng ta vừa , chắc chắn tên nhóc xấu xa kia chiếm lấy nàng ta ngay”

      Tôi cảm thán thấy lòng người dễ thay đổi, nước mắt bắt đầu đong đầy, hung hăng theo dõi . Long Kỳ nhíu mày, suy nghĩ lát, “Nàng ta theo chúng ta càng gặp nguy hiểm hơn!”

      “Sao lại nguy hiểm hơn chứ? phải có rất nhiều thuộc hạ đó sao? có thể bảo vệ được tôi sao thể bảo vệ được nàng ta chứ!” Tôi hơi vô lý chút, tôi biết Long Kỳ lần này hành động rất cẩn thận và thận trọng nhưng mạng người đối với sao lại có thể ngồi yên chứ? Tôi lập tức nghĩ tới chuyện lần trước tôi ngồi tù, cảm xúc lại dâng tràn. Long Kỳ lắc lắc đầu, tay kéo tôi cách ra xa nhóm họ về sau xe ngựa, tôi giận giật phắt tay ra khỏi , căm tức nhìn , “ Lần trước tôi tưởng là hiểu lầm , giờ phải cũng giống thế thấy chết mà cứu ý chí sắt đá sao? Tôi thực hiểu thấu rồi”

      Sắc mặt Long Kỳ trong nháy mắt trở nên khó coi, tựa như bị tôi kích đến, mắt tối sầm lại, con mắt đen bình tĩnh bỗng như lo lắng gì đó! Mãi sau, lần nữa nhìn thẳng vào mắt tôi, “Được rồi! Nếu đáp ứng được ba điều kiện của ta ta đồng ý mang theo nàng ta!”

      Lòng tôi ngần ngại, vội vàng hỏi, “Điều kiện gì?”

      , được lộ ra kế hoạch hành động này của chúng ta, tuyệt đối . Hai, được cùng nàng ta bàn luận toàn bộ chuyện từng trải qua. Ba, Chúng ta phảỉ trở thành vợ chồng chân chính, tuyệt đối được lộ ra sơ hở, khi nào đến Đột Quyết, ta thu xếp cho nàng ta toàn bộ”

      có thể đồng ý tôi đương nhiên là vui mừng rồi, chỉ là hai điều kiện đầu tôi đồng ý ngay, chỉ có điều kiện thứ ba tôi có chút hiểu, cái gọi là cuộc sống vợ chồng chân chính thực là cái gì? Chả nhẽ là cùng phòng cùng giường sao? Tôi mở to mắt nghi ngờ nhìn , lạnh lùng bảo, “Điều này sao có thể được chứ!”

      Nhìn thấu ý nghĩ của tôi, Long Kỳ cười chế nhạo, “Sao lại đồng ý hả?”

      “Tôi…đồng ý đồng ý rồi, nhưng mà chúng ta cùng phòng thể cùng giường được, ngủ sàn nhà! Tôi ngủ giường!” Tôi ngẩng mạnh đầu lên nhanh, cứ tưởng định chiếm tiện nghi tôi đấy sao, đừng có mà mơ nhé!

      Nhưng nghĩ lại thấy suy nghĩ này của Long Kỳ cũng phải là có lý, nếu tôi cứ bảo thủ làm tốt hai điều kiện trước, sau này còn điều kiện cũng cố mà làm cho tốt hơn. Bỏ bỏ , bảo thủ bảo thủ! Đem Thu Nhi theo tôi lại có thêm người để chuyện, còn nhàm chán như vậy nữa!

      Long Kỳ ra trước, tôi theo sau, lúc này đám đông cũng tan, con đường chỉ còn mình Thu Nhi và nhóm người Viêm Hoả, tất cả mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào chúng tôi tới. Tôi trực tiếp đến trước mặt Thu Nhi, nắm lấy tay nàng ta, “Yên tâm ! có thể theo chúng tôi, cần phải làm trâu làm ngựa gì, cũng cần phải hầu hạ chúng tôi, được !”

      Thu Nhi lau nước mắt mặt, nắm chặt lấy tay của tôi, xúc động đến mức biết gì cho đúng, cứ gật đầu lia lịa., “Được, được. Cảm ơn, tỷ tỷ, tôi nhất định làm phiền mọi người, tôi có gắng chăm sóc các người tốt, tôi cam đoan đó!”

      Tôi mỉm cười, “Tốt lắm, đừng cảm tạ, nhanh mang cha chôn cất ! Chắc ông ấy ở trời theo dõi đó!”

      Thu nhận Thu Nhi xong, chúng tôi dừng ở huyện Thanh Đường nửa ngày, Trương ngũ Ca cùng hai vị đại ca khác giúp xử lý hậu cho cha Thu Nhi, rất nhanh ăn qua cơm trưa xong chúng tôi lại bắt đầu lên đường. Thu Nhi ngồi ở bên cạnh tôi mặt tái nhợt có chút tươi cười. Tôi cứ giới thiệu mọi thành viên của chúng tôi cho nàng ta, khi nàng ta biết tôi là phu nhân của Long Kỳ có chút kinh ngạc! Nàng ta lại vạn lần lời cảm tạ Long Kỳ trận, Long Kỳ chỉ cười khẽ, đem mọi công lao đổ hết cho tôi. Tôi biết vốn là người như thế, vui vẻ tiếp nhận luôn, chỉ là tránh được ánh mắt hờn giận của Viêm Hoả. Nàng ta vốn thích đối nghịch với tôi mà, tôi thèm để ý đến nàng ta đâu.

      Dọc đường có thêm người, câu chuyện của tôi cũng rôm rả hơn. Thu Nhi là vô cùng lanh lẹ, đường nét thực rất đẹp, có thể là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, vẻ mặt mặc dù chứa nét ưu thương nhưng lại làm cho người ta thấy như bông sen quý. Tuy nàng ta chỉ mặc quần áo vải thô nhưng vẫn giảm khí chất, nếu mà mặc quần áo tơ lụa vào rất khó làm người khác đoán nàng ta là con nhà bình dân, chắc chắn cho rằng nàng ta là công chúa của quốc gia, tôi thực càng ngày càng thích nàng ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :