1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 38





      tại? Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt nhìn Vân Mộ Hàn. Nàng còn chưa đồng ý nha!


      “Lúc ta thỉnh an gia gia, gia gia bảo ta hảo hảo dạy muội. Mấy ngày nữa gia gia kiểm tra việc học của muội. nếu muội học thành, vậy sau này phải theo Phượng trắc phi hôm nay bị giáng chức thành thị thiếp cùng nhau trông coi từ đường ! Gia gia ngài dạy được nữa. Để cho chư vị lão tổ tông Vân vương phủ về cõi tiên dạy muội.” Vân Mộ Hàn cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên .


      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức tức giận. Như vậy bây giờ học được rồi? thể như vậy ! Nàng mới vừa tới đây, ngày tốt đẹp còn chưa có nha! Nhìn gương mặt tuấn dật của Vân Mộ Hàn, nàng đứng bất động, nghiến răng nghiến lợi : “Gia gia ngài cũng muốn muội bắt đầu học từ hôm nay phải ?”


      “Gia gia và phụ vương đều muốn muội sớm ngày chưởng gia, hôm nay trong phủ có người chưởng gia giống như năm bè bảy mảng. Dù sao nữa hôm nay ta cũng có việc gì, hôm nay bắt đầu học luôn!” Vân Mộ Hàn liếc nàng cái, đạm thanh .


      Khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt xụ xuống, trong lòng vừa buồn bực bắt đầu dậm chân, “mặc dù huynh có việc gì, nhưng muội mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc rất mơ hồ! bằng ngày mai ?”


      “Chẳng lẽ ngày mai muội mơ hồ?” Vân Mộ Hàn bất vi sở động ( bị thuyết phục), “Đừng có kéo dài nữa, mau sớm tới đây học xong. Muội ngủ hai ngày hai đêm, trong phủ sợ là ai cũng có tinh thần hơn muội.”


      Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Vậy huynh cho muội biết trước, huynh muốn dạy muội mấy ngày?”


      “Mấy ngày?” Vân Mộ Hàn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, chỉ là liếc mắt cái lại thu hồi tầm mắt, giọng : “hôm qua ta xin Hoàng Thượng nghỉ tháng, Hoàng Thượng nghe muội muốn học quản sổ sách, sợ rằng tháng muội học được, cho ta nghỉ hai tháng. Cho nên, muội học hai tháng.”


      Trời ạ! Đây là trần trụi khinh thường chỉ số thông minh của nàng!


      Vân Thiển Nguyệt cảm giác cái trán mơ hồ nổi đầy gân xanh. Chỉ bằng nàng chính là Thượng tướng trẻ tuổi nhất tài hoa nhất cục Quốc An, học mấy quyển quản gia sổ sách cũng phải mất hai tháng? ra sợ là bao nhiêu người đập đầu vào tường. Nhưng thấy Vân Mộ Hàn ngông nghênh ngồi ở chỗ đó bộ ngươi chính là như thế khiến nàng khỏi nhục chí, hùng đề cập tới hào hùng năm xưa a! Thời gian nàng là hùng cũng qua rồi, hôm nay nàng là Vân Thiển Nguyệt quần là áo lụa thay đổi chữ bẻ đôi biết a. Trong mắt người khác, đừng đến xem xét sổ sách, chính là biết được toàn bộ chữ bên trong cũng khó khăn. Hẳn là lúc này biết bao nhiêu người chê cười nàng đây! Vừa nghĩ như thế, trong lòng lại càng ấm ức.


      “Chớ nhụt chí, Hoàng Thượng cũng , hai tháng được ba tháng. Ngài cho ta nghỉ kỳ hạn để dạy muội học thành.” Vân mộ Hàn thấy gương mặt Vân Thiển Nguyệt đầy vẻ suy sụp bèn an ủi.


      Vân Thiển Nguyệt hơi nghẹn ở trong lòng, khóc ra nước mắt. Nàng ngốc đến như vậy sao?


      “Hôm nay trước xem sổ sách, trước hết ta dạy muội nhận biết chữ!” Vân Mộ Hàn bỗng nhiên thở dài tiếng, sai bảo Thải Liên: “Chuẩn bị giấy và bút mực.”


      “Dạ, thế tử!” Thải Liên vui mừng chạy xuống. Do thế tử tự mình dạy tiểu thư học sổ sách, nhất định tiểu thư có thể học được cách chưởng gia.


      Triệu mama và Thính Vũ, Thính Tuyết cũng cực kỳ vui mừng, hoan hoan hỉ hỉ bắt đầu thu dọn những thứ bàn. bao lâu bát bát đĩa đĩa bàn được thu dọn sạch .


      Thải Liên cũng mang giấy Tuyên Thành và bút mực lên, trải bàn. Vui rạo rực động thủ mài mực. Triệu mama và Thính Vũ, Thính Tuyết đứng ở đàng xa, nín hơi ngưng thần, chờ đợi nhìn Vân Thiển Nguyệt. Vui mừng trong mắt mọi người đều che dấu được.


      Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn, nghĩ tới là hổ lạc đồng bằng a!


      “Cũng là tay mài mực tốt a!” Vân Mộ Hàn khen Thải Liên.


      Thải Liên vội vàng trả lời: “Trước khi qua đời phụ thân nô tỳ là thầy giáo dạy học, trước đây khi chưa vào phủ nô tỳ thường chuẩn bị giấy mực cho phụ thân. Sau lại phụ thân qua đời, nô tỳ vào phủ, lâu mài mực, tay nghề mai rồi!”


      Vân Mộ Hàn gật đầu, gì nữa.


      Vân Thiển Nguyệt nhớ tới mới tới hôm đó Thải Liên trong nhà nàng cũng chỉ có tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau. Ánh mắt nàng chớp động hai cái, nghĩ tới ngày khác theo nàng trở về thăm tổ mẫu nàng chút.


      lâu lắm, Thải Liên mài mực xong liền lui xuống, Vân Mộ Hàn đứng lên, chấp bút, bắt đầu viết giấy Tuyên Thành.


      Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm thư án hồi lâu đến nỗi hoa cả mắt, rốt cục thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vân Mộ Hàn. Chỉ thấy tay nâng ống tay áo, tay chấp bút viết. Chữ viết đen như mực tờ giấy trắng nét chữ cứng cáp, nét chữ kính cốt phong cơ, ngân câu thiết họa, trăn vi nhập diệu, chỉ ánh mắt nhìn liền làm người ta vô cùng khâm phục là tốt chữ a.


      Nàng đè nén lời ca tụng trong mắt, nghĩ tới khi diễn ra cuộc thi thư pháp năm đó nàng nhất thời bướng bỉnh chạy dự thi lại nghĩ rằng đoạt được giải nhất. Vẫn là thiếu chút ít rắn rỏi so với chữ người ta, mà nàng còn gật gù đắc ý mấy ngày ngày. Về sau nàng thụ nghiệp ân sư dạy dỗ nàng bữa, mới dồn ép vẻ mặt đắc ý vui mừng của nàng xuống, nàng chính là khối gỗ mục, có chạm trổ thế nào cũng bất tài. Trong thâm tâm nàng phục, lại trẻ tuổi khí thịnh, từ đó về sau càng thêm luyện tập khắc khổ. Khi tiến vào trường học quân huấn luyện đặc thù, các hạng bài học đều đứng hạng nhất , các môn học tự chọn, ngoại khóa gì cũng là hàng đầu. Vài năm sau nàng đạt được hơn mười hạng học vị. Lúc gặp thầy giáo, nghĩ tới vốn cũng có thể được lão nhân gia khen câu! nghĩ tới lão nhân kia liếc nàng cái, câu “Thành người thành công, cũng phải do ngoại vật đánh giá tư chất huyền diệu ra. Ngươi cho rằng ngươi là thứ nhất? biết việc học vô bờ? Đạo lý núi cao còn có núi cao hơn?” Từ đó về sau, nàng mới bắt đầu thức tỉnh bản thân mình, tranh cường háo thắng, tĩnh tâm xuống, về sau quả nhiên nàng từng bước lên địa vị cao, làm biến mất cảm giác đắc chí vừa lòng.


      Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này, tâm trạng hốt hoảng chút. Mới hai ngày ngắn ngủn mà thôi, những thứ kia dường như là chuyện quá khứ.


      “Hôm nay trước hết học những thứ này! Nhiều ta sợ muội chịu được.” Vân Mộ Hàn viết tràn đầy trang giấy, quay đầu hướng Vân Thiển Nguyệt . Nhìn thấy nàng vẻ mặt hoảng hốt nhìn chữ của khỏi ngẩn ra.


      Vân Thiển Nguyệt lập tức tỉnh lại, thu lại sắc mặt hoảng hốt, nhìn những chữ này đổi thành vẻ phiền não và cảm giác xa lạ, cau mày với Vân Mộ Hàn: “Nhiều như vậy? Muội sao có thể học được?”


      “Mới trang giấy mà thôi, nhiều lắm!” Vân Mộ Hàn lắc đầu, vẫy vẫy nàng: “Mau tới đây, ta đọc trước cho muội nghe.”


      Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ tới, lúc này mới thấy trang giấy tràn đầy tên người. Chữ phồn thể cổ đại mà thôi, còn làm khó được nàng. Hơn nữa tên đầu tiên chính là Vân Mạnh, khóe miệng nàng co rúm lại, vậy đây đều là tên nhân vật có uy tín trong phủ. Nhưng vẫn lấy bộ tâm tình xa lạ chán ghét hỏi: “đây đều viết chính là cái gì? là khó a!”


      Trong lòng khinh bỉ mình, giả trang? giả bộ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng phải là Vân Thiển Nguyệt ?


      “Học rồi khó khăn nữa.” Vân Mộ Hàn chỉ vào tên thứ nhất : “Vân Mạnh. Đây là tên Mạnh thúc.”


      “À! chữ Vân tất nhiên muội biết, ra chữ Mạnh là như vậy, khó nhìn. Sao Mạnh thúc lại có tên như vậy ?” Vân Thiển Nguyệt cau mày đối cái chữ Mạnh : “Mạnh thúc đoán chừng biết chữ.”


      “Mạnh thúc chẳng những biết chữ, hơn nữa còn đọc đủ thứ thi thư.” Vân Mộ Hàn .


      “A, vậy chính là phụ thân Mạnh thúc biết chữ. Nếu tại sao lại đặt cho Mạnh thúc cái chữ này. Xấu chết được.” Vân Thiển Nguyệt .


      Đám người Thải Liên và Triệu mama nghe vậy đồng loạt vẻ mặt hắc tuyến.


      “Phụ thân Mạnh thúc từng làm quan thái sử lệnh, chịu trách nhiệm biên soạn Thiên Thánh Sử Chí. Sao có thể biết chữ?” Vẻ mặt Vân Mộ Hàn nhàn nhạt lại có biểu gì, vẫn thản nhiên .


      Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co rúm, lại : “Vậy tên này chính là gia gia Mạnh thúc đặt. Hẳn lão nhân gia biết chữ.”


      Đám người Thải Liên và Triệu mama nhìn nổi nữa, đồng loạt xoay người ra ngoài, vẫn quên khép cửa lại


      “Gia gia của Mạnh thúc từng làm thừa tướng tiền triều. Khi tiền triều mất nước tuẫn chủ mà chết. Muội có Thừa tướng biết chữ sao?” Vân Mộ Hàn nhướng mày.


      Vân Thiển Nguyệt cảm giác cái chữ Mạnh nho kia đột nhiên toát ra vòng sáng, được phóng to vô hạn, nàng hú lên quái dị, “Trời ạ, Mạnh thúc này lại còn có lai lịch lớn như vậy a!” Dứt lời, nàng líu ríu : “ đúng là nhìn ra. Vậy vì sao Mạnh thúc muốn làm quản gia trong phủ chúng ta a!”


      “Năm đó gia gia cứu . Cho nên cam nguyện theo hầu gia gia.” Vân Mộ Hàn cau mày, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Có phải là muội quá nhiều rồi ?”


      Vân Thiển Nguyệt còn muốn điều gì nhất thời đành ngậm miệng lại, cảm thấy thể quá mức nhân tính. như thế nào người này cũng là ca ca của nàng, lại là đại mỹ nam. Nàng che miệng, vội vàng : “vâng, muội , huynh , huynh .”

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 39





      Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Mộ Hàn cố định ở bàn tay mà Vân Thiển Nguyệt che miệng, bày tay kia trắng nõn nhắn, như bạch ngọc. khẽ ngước mắt, chỉ thấy con ngươi nàng xoay tròn, cực kỳ linh động. Mặt mày cũng tối tăm như thường ngày, hơn nữa mặt mày còn lóe lên ánh sáng thanh nhã, khỏi híp mắt lại.


      “Được rồi, huynh đừng nhìn muội như vậy, dọa người. Muội chuyện nữa, cũng hỏi loạn huynh nữa.” Vân Thiển Nguyệt né tránh bước, cái gì khiến cho người ca ca này lại nhìn nàng như thế. đáng sợ.


      Vân Mộ Hàn thu hồi tầm mắt, chỉ vào cái tên, thanh nhàn nhạt nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, “Đây là Ngọc Trạc.”


      Vân Thiển Nguyệt che miệng gật đầu. Ngọc Trạc chính là cái đại nha hoàn bên cạnh lão vương gia sao!


      “Đây là Lâm Thư!”


      Lâm Thư là ai? Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người được xếp hạng trước tiên, hẳn là đại nhân vật có máu mặt trong phủ.


      là trường tùy (có thể hiểu là tùy tùng, người theo hầu bên cạnh) của phụ vương!” Vân Mộ Hàn bất đắc dĩ giải thích.


      Vân Thiển Nguyệt “a” tiếng, hóa ra là tùy tùng của vương gia nàng a! Dường như nàng chưa gặp người này.


      “Đây là Lục Chi.”


      Lục Chi là ai? Vẻ mặt Vân Thiển Nguyệt hiểu.


      “Lục Chi là thiếp thân thị mặc của phụ vương.” Vân Mộ Hàn giải thích.


      Thị mặc là chức vị? Vân Thiển Nguyệt vẫn hiểu nhìn Vân Mộ Hàn.


      Vẻ mặt đạm mạc của Vân Mộ Hàn rốt cục bị nhiễm vẻ bất đắc dĩ, “Ta hoài nghi mấy năm nay có phải muội vẫn sống ở trong phủ này , làm sao ngay cả người trong phủ cũng biết, cũng biết thị mặc?”


      Vân Thiển Nguyệt che miệng, ậm ừ hai tiếng.


      “Ta hề cho muội chuyện!” Vân Mộ Hàn có chút im lặng.


      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới gương mặt đạm mạc của người này rốt cục cũng xuất vẻ mặt cần có của con người. thể bỏ qua công lao của nàng a! Lấy tay ra, lập tức mở miệng phản bác: “Huynh cũng phải biết những năm này muội lòng dạ theo đuổi tử thái tử kia? Nơi nào còn dành tâm tư quản việc khác? Muội và phụ vương cũng thân thiết cho lắm, biết người bên cạnh phụ vương có gì lạ? Hạ nhân trong phủ nhiều như vậy, muội đâu có thể nhớ kỹ tên? Người trong chính viện này muội còn !”


      Vân Mộ Hàn hoàn toàn còn lời gì để nữa. Vân Thiển Nguyệt bắt gặp bộ hoàn toàn im lặng khỏi trong bụng đắc ý. Á khẩu trả lời được ?


      “Muội cũng có chút đạo lý, là ta sơ sót.” Vân Mộ Hàn đem ánh mắt cố định ở giấy trắng mực đen, tiếp tục giải thích: “Thị mặc chính là nữ tử thêm hương hầu hạ bút mực bên cạnh phụ vương.”


      “Thông phòng?” Vân Thiển Nguyệt chợt nghĩ tới hai chữ này, ra ngoài. Nàng biết lão gia công tử cổ đại đều có thông phòng, khỏi nhíu mày nhìn Vân Mộ Hàn, “Huynh ngươi cũng có thông phòng?”


      Gương mặt lãnh đạm của Vân Mộ Hàn rốt cục hóa đen, “Ta có thông phòng!”


      “À!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Vậy có tiểu thiếp rồi? Muội có tẩu tử rồi? Đại tẩu tẩu? Tiểu tẩu tẩu?”


      “Ta cũng có tiểu thiếp, chưa có thành thân, muội nơi nào có tẩu tử?” Vân Mộ Hàn dường như tốn hơi thừa lời.


      “A, vậy huynh cũng có thị mặc? Nếu thị mặc phải là thông phòng, vậy là cái gì? Ấm giường?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.


      Vân Mộ Hàn bỗng nhiên quay đầu trừng Vân Thiển Nguyệt.


      Vân Thiển Nguyệt bị làm cho sợ đến lui về phía sau bước, có chút e ngại nhìn , liên tục sửa lời : “được, muội hỏi nữa, muội hỏi nữa vẫn được sao? Huynh nổi cáu gì? Có cái gì muội cũng hỏi nữa.”


      Vân Mộ Hàn trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, thu hồi tầm mắt, hình như hít sâu hơi, lại khôi phục lạnh nhạt : “Ta có gì cả. Thị mặc cũng có. Thị mặc là nữ tử chuyên môn hầu hạ bút mực thư họa trong thư phòng phụ vương, giúp phụ vương chuẩn bị tấu chương những vật hành tẩu. giống với di nương, tiểu thiếp, thông phòng trong phủ. Mà là tồn tại đặc biệt bên cạnh phụ vương. Cũng có thể là nữ trường tùy.”


      “Nga!” Vân Thiển Nguyệt ngộ ra. Chính là thư ký sao! Xem ra Lục Chi này làm thị mặc của vương gia đích thị là tài nữ. Nàng khỏi nghi ngờ nhìn Vân Mộ Hàn, “ dùng tốt như vậy, vậy huynh vì sao có?”


      cần!” Vân Mộ Hàn phun ra hai chữ đơn giản: “Chúng ta tiếp tục!”


      Được rồi! Người ta còn muốn hỏi cái gì nữa a. Vân Thiển Nguyệt thức thời ngậm miệng lại.


      Vân Mộ Hàn chỉ hướng tên người phía dưới, “Đây là Hồng Mai, đây là Hải Đường hai đại thiếp thân tỳ nữ lo liệu tất cả cuộc sống sinh hoạt của Tam di nương, đây là Quan bà bà nha hoàn hồi môn của Tam di nương. Đây là Thúy Nhi, nha hoàn nhị đẳng của Tam di nương, trông coi việc vặt trong viện Tam di nương, đây là Lệ Nhi, nha hoàn tam đẳng của Tam di nương, trông coi xuyến tẩy. . . . . .”


      Vân Mộ Hàn chỉ tên mọi người từ xuống, vừa chỉ vừa giải thích.


      Vân Thiển Nguyệt bội phục nhìn , khi dừng lại, nhịn được lại hỏi: “Ca ca, huynh cũng quá lợi hại nha? Có phải huynh có việc gì nên đặc biệt quan sát Tam di nương ? Ngay cả nha hoàn xuyến tẩy nho bên người nàng, huynh đều biết nhất thanh nhị sở. Tam di nương rất đẹp sao? Hoặc là nha hoàn trong viện nàng đều rất đẹp sao?”


      Vân Mộ Hàn lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, lần này chỉ là mặt đen, ánh mắt cũng đen. Chỉ nghe thanh từ lãnh đạm đổi thành lạnh lùng : “Vân Thiển Nguyệt!”


      “Có!” Vân Thiển Nguyệt run run ngoan ngoãn ngậm miệng, lập tức dừng lại.


      “Muốn chưởng gia, muội phải biết trong phủ này có bao nhiêu người, hơn nữa phải biết mỗi viện bao nhiêu người, mỗi người giữ chức phận gì. Nếu muội chưởng gia thế nào?” Vân Mộ Hàn : ” Ngoại trừ Phượng trắc phi Tam di nương và Ngũ di nương chính là hai thị thiếp tương đối được phụ vương sủng ái. Muội có nên biết chuyện và người trong viện các nàng hay ?”


      “À! Hóa ra là như vậy. trách được huynh biết như thế đây!” Vân Thiển Nguyệt hổ thẹn nàng sao cứ như vậy mà hoài nghi nhân phẩm đại suất ca, rất kém cỏi, cho nên lập tức kiểm điểm mình phen, nhưng vẫn là nhịn được : “Đây là việc người chưởng nhà nên học tập, nhưng mà muội , vậy nếu huynh hiểu như vậy, cái gì đều ràng, còn dạy muội làm cái gì? Dứt khoát mình ca chưởng gia phải được rồi ?”


      “Ta là nam tử, làm sao có thể quản chuyện hậu viện?” Vân Mộ Hàn dường như nổi giận.


      “Nam tử cũng có thể quản gia a! Ngươi nhìn Mạnh thúc phải là Đại quản gia phủ chúng ta sao?” Vân Thiển Nguyệt nhận ra lối thoát khỏi cái phiền toái này bỗng nhiên có hi vọng rồi, lập tức tiến lên phát bắt được tay áo Vân Mộ Hàn, ánh mắt lần nữa trong suốt lóe sáng nhìn


      ”Ca ca, dù sao học việc này là khó, muội liền học, huynh chưởng gia có được ? Dù sao huynh là thế tử, cả Vân vương phủ tương lai cũng là huynh. Huynh chưởng gia vừa lúc nắm hậu viện trong tay, tương lai nữ nhân của huynh vào cửa tiếp nhận. Hôm nay nếu huynh tân tân khổ khổ như vậy dạy cho muội, muội cũng quản được mấy ngày, dù sao sau này muội cũng phải lập gia đình nha, huynh dạy cũng uổng công, còn bằng dạy. dạy huynh cũng cần khổ cực như vậy, huynh cũng có thể cần xin Hoàng Thượng nghỉ rồi, huynh còn có thể. . . . . .”


      “Muội xong chưa? xong lập tức buông tay cho ta!” Giọng Vân Mộ Hàn bỗng nhiên giống như là băng sơn sụp đổ, trong khoảnh khắc trở nên lạnh buốt.


      Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, dường như sắp bị đông cứng. Nhưng vẫn là buông tay, tiếp tục cầu xin: “Ca ca, huynh cũng lường trước được muội học được đúng ? Việc này phải là người làm a, muội cảm thấy được còn chưa học bắt đầu già vài tuổi rồi, phải học xong chưởng gia hẳn là sống ít vài năm a. Huynh phải với gia gia và phụ vương, để huynh chưởng gia vẹn toàn đôi bên. Đúng rồi, huynh đính hôn chưa? Tiểu thư nhà ai a? Nàng có chưởng gia ? Nếu là có vậy cũng tốt, muội muội ta ngay bây giờ gọi nàng tới trong phủ chúng ta chưởng gia, nếu biết vậy huynh dạy nàng, nàng. . . . . .”


      “Câm miệng!” Vân Mộ Hàn bỗng nhiên nổi giận quát lên tiếng, hất tay Vân Thiển Nguyệt ra, lạnh lùng nhìn nàng cái, ra ngoài cửa. Tay áo thanh sam cẩm bào như gió, nhận thấy nhanh thế nào, trong nháy mắt đẩy cửa chạy ra khỏi Thiển Nguyệt Các. Cho đến khi rời , dường như phía sau còn trận gió lạnh lẽo.


      Cái này gọi là thẹn quá thành giận?


      Vân Thiển Nguyệt nhìn cửa bức rèm che trước cửa đung đưa, soạt kêu vang, như là tỏ người nọ thịnh nộ. Nàng nháy mắt mấy cái, lần nữa nháy mắt mấy cái. Bỗng nhiên cười ha ha lên!


      Tiếng cười xuyên thấu qua bức rèm che truyền ra ngoài, tiếng vang càng lớn như là làm lay động bức rèm.


      “Tiểu thư? Người làm cái gì lại khiến thế tử tức giận bỏ ?” Thải Liên vọt vào đầu tiên, khuôn mặt nhắn trắng bệch.


      “Đúng vậy a tiểu thư, lão nô thấy thế tử lúc ra ngoài mặt đều đen thành than. Cho tới bây giờ cũng chưa từng có chuyện này a.” Triệu mama theo sau vào, thấy Vân Thiển Nguyệt cười to, lập tức hỏi.


      “Đúng vậy a, thế tử đá hư hai gốc cây hoa lan trong viện đây! Tựa hồ giận đến chọn đường.” Thính Tuyết .


      “Chính là, hai gốc cây kia nhưng là Thúy Lan hảo hạng.” Thính Vũ cũng phụ họa .


      Vân Thiển Nguyệt vẫn cười thể dừng, càng nghĩ càng buồn cười. đôi mắt cơ hồ híp lại, nàng vất vả dừng lại, nhưng mặt mày vẫn mang nồng đậm tươi cười, khoát tay với bốn người: “ có chuyện gì, ca ca tìm tẩu tẩu tương lai tới chưởng gia thay ta. cần phải để ý đến .” Dứt lời, nàng duỗi lưng cái, thoải mái mà : “Rốt cục cần học tập a, tốt!”


      “Ai cần học? Tiếp tục!” Cửa bỗng nhiên truyền đến thanh quen thuộc, băng hàn thấu xương.


      Ngất a! Cái tay Vân Thiển Nguyệt duỗi ra chợt dừng lại giữa trung, chợt quay đầu lại, chỉ thấy Vân Mộ Hàn mặt đen đứng ở cửa lành lạnh nhìn nàng, bỗng nhiên nàng cảm giác đỉnh đầu có bầy quạ bay qua, đen như vậy, đen như vậy. . . . ..

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 40





      Vân Mộ Hàn rồi mà quay lại làm cho Vân Thiển Nguyệt có cảm giác ngoài ý muốn, nàng thấy mặt đen nhánh trong lòng phát run. Vội vàng để tay muốn cứng đờ xuống, ngượng ngùng cười cười với “Ca ca, huynh phải là rồi sao? Tại sao lại trở lại?”


      Vân Mộ Hàn nhìn chằm chằm nàng, nhất thuận bất thuận.


      Vân Thiển Nguyệt mặt cười cứng ngắc, mím môi nhìn Vân Mộ Hàn.


      Hồi lâu, Vân Mộ Hàn bỗng nhiên : “Nếu muội muốn ta dạy muội học chưởng gia cũng có thể.”


      ?” Vân Thiển Nguyệt vui mừng.


      “Nhưng mà ta xin thế tử Vinh vương phủ tới đây dạy muội, ta nghĩ nếu là tới dạy muội, đoán chừng muội rất thích ý mà học. Có lẽ còn rất nhanh là có thể học xong.” Vân Mộ Hàn tiếng vừa chuyển, lại .


      Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co rúm lại, Dung Cảnh dạy nàng? Nhớ tới người nọ bề ngoài nhìn lịch tao nhã, ra tâm rất đen! Vẫn là cần a. Nàng lập tức lắc đầu, vẻ mặt lấy lòng tới đưa tay kéo cánh tay Vân Mộ Hàn, “Ai muội vui khi ca ca dạy? Muội rất thích a, huynh ngươi mau vào, chúng ta tại tiếp tục học.”


      “Đây cũng là muội , nếu là muội hảo hảo học, ta khách khí với muội.” Vân Mộ Hàn né tránh tay nàng, vòng qua nàng lần nữa vào phòng.


      Vân Thiển Nguyệt đưa tay sờ sờ lỗ mũi. Cuộc đời nàng từ đây là chấm hết rồi?


      Thải Liên, Triệu mama, Thính Vũ, Thính Tuyết bốn người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt che miệng lại nín cười lui ra ngoài.


      Vân Thiển Nguyệt mè nheo từ từ tới trước thư án, đặt mông ngồi ở ghế, nhìn bàn giấy trắng mực đen, bất đắc dĩ : “được, ca ca tiếp tục dạy! Muội đây lại hảo hảo học là được.”


      “Ừ!” Vân Mộ Hàn hừ tiếng, cũng vén vạt áo ngồi xuống, tiếp tục chỉ vào chữ màu đen tờ giấy trắng đọc xuống dưới, “Triêu Yên, Triêu Mộng, thiếp thân nhất đẳng nha hoàn của Ngũ di nương, chuẩn bị hết thảy cuộc sống hàng ngày Ngũ di nương. Tiền bà bà, nha hoàn hồi môn của Ngũ di nương. Thu Diệp, nha hoàn nhị đẳng trông coi việc vặt trong viện Ngũ di nương. Phương Tư, nha hoàn tam đẳng, trông coi xuyến tẩy. . . . . .”


      Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Xem ra phân vị Tam di nương và Ngũ di nương ở trong Vân vương phủ mà kém bao nhiêu so với Phượng trắc phi khi chưa bị cách chức làm Thị thiếp lúc trước. Nếu cái viện cũng có hai ba mươi người hầu hạ. Hôm nay Phượng trắc phi rơi đài, xem ra hai người này hưởng lợi lớn nhất.


      “Thải Liên, thiếp thân tỳ nữ của muội. Triệu mama, trước kia trông coi phòng bếp Thiển Nguyệt Các. Thính Tuyết, Thính Vũ, trước kia trông coi việc quét dọn bên trong Thiển Nguyệt Các. Hôm nay cũng được muội cất nhắc tới bên cạnh.” Vân Mộ Hàn thấy Vân Thiển Nguyệt lên tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng cái, thấy nàng nghiêm túc theo dõi nơi ngón tay chỉ, tiếp tục cúi đầu đọc tiếp, “Yến Điệp, thiếp thân tỳ nữ đại tiểu thư Vân Hương Hà, Khương bà bà, nhũ mẫu đại tiểu thư. Bạch Lộ, thiếp thân tỳ nữ của nhị tiểu thư Vân Hương Hạ, Hà bà bà, nhũ mẫu nhị tiểu thư. . . . . .”


      (VL: ở đây tên đại tiểu thư và nhị tiểu thư của Vân vương phủ đều được phiên Hán Việt là Vân Hương Hà, hai chữ ‘Hà’ nhưng có ý nghĩa khác nhau, ‘Hà’ trong tên của đại tiểu thư có nghĩa là hoa sen, còn ‘Hà’ trong tên nhị tiểu thư nghĩa là là ráng mây, để tránh nhầm lẫn về sau, ta mạn phép xin để tên nhị tiểu thư trở thành Vân Hương Hạ nhé!)


      Giọng của Vân Mộ Hàn nhạt, đọc nhấn từng chữ trong trẻo. LÚc đầu Vân Thiển Nguyệt còn ngồi nghiêm chỉnh, sau dần dần trở nên như có xương gục ở bàn, chỉ nhìn chằm chằm tay . Nghĩ tới đại nam nhân có tay đẹp như vậy làm cái gì?


      “Được rồi. Những thứ này ta đều đọc cho muội nghe xong rồi, nhớ kỹ chưa?” Vân Mộ Hàn thu tay lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt.


      “Chưa, nhiều quá, làm sao nhớ được hết?” Vân Thiển Nguyệt đầu cũng ngẩng lắc lắc.


      Vân Mộ Hàn cũng phát giận, tiếp tục : “Vậy lại lần nữa.”


      “Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.


      Sau nửa canh giờ, Vân Mộ Hàn lại ngẩng đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Lúc này nhớ được chưa?”


      “Chưa!” Vân Thiển Nguyệt lần nữa lắc đầu.


      “Vậy. . . . . . Lại lần nữa!” Vân Mộ Hàn lại chỉ lại lần nữa.


      Lại sau nửa canh giờ, Vân Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn hướng Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng buồn bực nhìn những chữ tờ giấy kia, bộ dáng thâm cừu đại hận. thở dài, đưa tay xoa bóp cái trán, hỏi: “Còn chưa nhớ kỹ?”


      “Ừ!” Vân Thiển Nguyệt buồn bã gật đầu.


      Vân Mộ Hàn cau mày, bỗng nhiên thở dài, “Là ta quá mau, vậy bắt đầu lại từng chữ từng chữ !”


      “Được!” Vân Thiển Nguyệt phụ họa.


      Vân Mộ Hàn đứng lên, lần nữa cầm lấy trang giấy, cầm bút viết chữ ‘Vân’ lên đó, đưa bút đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Muội tới viết cái chữ này.”


      Vân Thiển Nguyệt nhận lấy bút, dùng tay bé nắm chặt, bộ sợ nó trượt ra khỏi lòng bàn tay.


      Vân Mộ Hàn thấy lắc đầu, : “ cần cầm bút quá chặt, nó rớt ra.”


      “À!” Vân Thiển Nguyệt biết điều gật đầu, nhìn giấy trắng nhưng mãi thể hạ bút.


      “Viết !” Vân Mộ Hàn có chút nhức đầu.


      “Ừ!” Vân Thiển Nguyệt bày ra bộ vẻ mặt thấy chết sờn, cầm bút dùng sức vạch nét xuống trang giấy.


      cần quá dùng sức.” Vân Mộ Hàn lần nữa lên tiếng.


      Vân Thiển Nguyệt lần nữa gật đầu, nhắm lại hai mắt, trong đầu dùng sức nghĩ tới lần đầu tiên mình học viết chữ viết ra cái dạng gì. Cho dù nàng tự xưng là trí nhớ vô cùng tốt, nhưng nghĩ nửa ngày, chuyện hơn hai mươi năm trước sớm quên mất. Hôm nay trong đầu nhớ rất làm sao viết chữ đẹp. Nàng mở mắt, khỏi chán nản.


      “Thả lỏng ra viết, viết sai rồi cũng sao.” Giọng Vân Mộ Hàn ôn hòa rất nhiều.


      “Đây cũng là huynh nha! Muội viết sai rồi cũng sao?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vân Mộ Hàn. Lần đầu tiên gặp tại hoàng cung ngày ấy, cảm thấy thái độ làm người của vị ca ca này đúng là cao ngạo lạnh lùng, đến hôm nay xem ra cũng phải thế!


      sao.” Vân Mộ Hàn hề nhìn nàng nữa. chuẩn bị tốt nàng viết sai.


      Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, bỗng nhiên bút,viết theo chữ của Vân Mộ Hàn. Gần nửa nén hương thời gian, chữ Vân mới viết xong, làm xong chính nàng cũng nhìn được. Nhưng vẫn thể làm bộ như mừng rỡ gọi Vân Mộ Hàn, “Ca ca, viết xong! Huynh nhìn, muội có viết đúng ?”


      Vân Mộ Hàn cúi đầu, nhìn những nét nguệch ngoạc thể gọi là chữ tờ giấy trắng, khóe miệng co rúm lại.


      “Sao vậy? Có phải viết đẹp hay ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mộ Hàn, trong lòng khinh bỉ chính mình, nhưng vẫn là làm bộ như nhụt chí giận dữ ném bút, “Muội muội viết tốt, huynh đừng bắt muội viết. Muội học chưởng gia, khó chết .”


      “Nếu là gia gia biết muội viết chữ Vân thành như vậy, quải trượng của ngài chắc chắn thăm hỏi muội.” Vân Mộ Hàn thở dài, cầm lấy bút, quay lại với Vân Thiển Nguyệt: “Nhìn, phải cầm bút thế này, phải viết thế này.”


      Vân Thiển Nguyệt gật đầu, dõi theo tay . Nét bút cứng cáp dưới tay phủ lên trang giấy trắng, nhìn đẹp nên lời.


      “Đến muội!” Vân Mộ Hàn đem bút đưa cho Vân Thiển Nguyệt.


      Vân Thiển Nguyệt nhận lấy, tiếp tục vẽ xấu, xong lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn.


      “Tiếp tục!” Vân Mộ Hàn lại .


      Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể lại tiếp tục vẽ xấu, xong lại nhìn về phía Vân mộ Hàn.


      Lúc này Vân Mộ Hàn hề nhìn nàng nữa, đưa tay cầm lấy sổ sách bàn mở ra, quay lại với nàng: “Viết trăm trang chữ Vân, viết xong đưa cho ta xem cả.”


      trăm trang?” Vân Thiển Nguyệt suýt nữa cầm được bút.


      “Đúng, trăm trang.” Vân Mộ Hàn : “ được thiếu trang dù sao chúng ta thời gian còn nhiều mà.”


      Vân Thiển Nguyệt nhìn chữ Vân kia, nhất thời khóc ra nước mắt.


      Giương mắt nhìn Vân Mộ Hàn, người nọ dường như tính toán chiến đấu lâu dài với nàng. Khuôn mặt nhắn đủ mọi màu sắc ngừng biến ảo, trong lúc nhất thời trông rất đẹp mắt. Đầu óc cũng ngừng xoay chuyển, nghĩ tới bây giờ nàng còn có thể sửa chữa sai lầm ? Còn có thể thoáng cái là viết xong để cho hài lòng ? Có thể nàng đều biết, thậm chí cũng có thể viết đẹp những chữ này, cũng biết xem sổ sách, cũng có thể chưởng gia, tất cả đều cần học nữa, có được ?


      Hẳn là thể! Nếu như vậy, nàng bị phát phải là Vân Thiển Nguyệt thực , bị cho là quái, bị đánh giết. Còn có thể ở nơi này làm tiểu thư chó má này sao! Sao nàng lại xui xẻo như vậy tới người vị tiểu thư chữ bẻ đôi cũng biết?


      Vân Thiển Nguyệt càng nghĩ càng có xúc động muốn cầm khối đậu hủ chụp chết mình. Cuối cùng, chán nản gục ở bàn, với Vân Mộ Hàn: “Ca ca, hôm nay huynh có chuyện gì phải làm sao?”


      có!” Vân Mộ Hàn cũng thèm nhìn tới nàng.


      “Vậy huynh về trước, tự mình muội viết được ? Muội viết xong bảo Thải Liên đưa cho huynh.” Vân Thiển Nguyệt hỏi.


      được, ta liền ở chỗ này nhìn muội viết.” Vân Mộ Hàn lắc đầu. Lại bổ sung: “ cho phép nhiều, nhanh nhanh viết. Nếu ta tìm gia gia đến xem muội viết.”


      Tên nam nhân chết tiệt này! Vân Thiển Nguyệt nghiến răng. Bất đắc dĩ, chỉ có thể trải tốt giấy, vẽ từng nét nguệch ngoạc lên đó.


      bao lâu sau nàng viết xong trăm chữ rồi, còn chưa mở miệng, Vân Mộ Hàn liền : “Tiếp tục viết chữ tới, chữ Mạnh. Cũng viết trăm trang.”


      “Viết xong chữ Mạnh, muội có thể nghỉ ngơi ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.


      thể, viết xong chữ Mạnh lại viết chữ tiếp theo. Cho đến viết xong hết dừng lại.” Vân Mộ Hàn lại .


      “Quá có nhân đạo! Muội viết!” Vân Thiển Nguyệt đùng cái đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm Vân Mộ Hàn, “Muội muốn chơi, muội muốn đua ngựa với Dạ Khinh Nhiễm, muội muốn. . . . . .”


      “Có muốn ta mời Dung Cảnh sang đây xem muội viết hay ?” Vân Mộ Hàn chặn lại lời của nàng, nhàn nhạt hỏi.


      “Muội. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt cảm giác mây đen kéo tới, tức giận đột nhiên bị dập tắt, chậm rãi ngồi xuống, ảo não : “Mới cần. Cái tên kia vừa nhìn cũng biết phải là người tốt lành gì. Muội. . . . . . Muội viết là được.”


      “Vậy là được rồi. Viết !” Vân Mộ Hàn tiếp tục xem sổ sách.


      Trong lòng Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm mười tám đời tổ tông Vân Mộ Hàn. Cuối cùng nhìn người nọ bất động như núi. Nàng bất đắc dĩ, cầm lấy bút tiếp tục vẽ xấu. Nàng hi vọng trời tối nhanh lên.


      vất vả đến buổi trưa, Vân Thiển Nguyệt cho là người này trở về ăn cơm, nghĩ tới Vân Mộ Hàn phân phó Triệu ma ma ăn ngay tại Thiển Nguyệt Các. Rốt cuộc Vân Thiển Nguyệt cảm giác được cái gì gọi là có thiên lý.


      Chập tối, Vân Mộ Hàn kiểm tra nghìn trang chữ Vân Thiển Nguyệt viết xong, gật đầu, bỏ lại câu “Ngày mai tiếp tục.” Sau rốt cục rồi.


      Sau khi , Vân Thiển Nguyệt ra sức kéo mình lên mặt giường lớn bằng gỗ Lê hoa, hữu khí vô lực. (yếu ớt)


      Phật viết: giả bộ cũng dễ dàng a!

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 41



      Vân Mộ Hàn rồi, Thải Liên, Triệu ma ma, Thính Vũ, Thính Tuyết cùng nhau vào. Cả đám đau lòng nhìn Vân Thiển Nguyệt.


      Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt bốn người, mới buồn rầu khoát khoát tay, “Ta muốn ngủ.”


      Bốn người thức thời mà lui xuống. Nghĩ đến hôm nay tiểu thư phải học chữ, là quá khổ rồi. Từ ngày mai nhất định phải hầm canh gà tổ yến cho tiểu thư uống, nhất định phải bồi bổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy tiểu thư càng gầy.


      Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, trời dần dần tối, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, từng đợt hương hoa xông vào mũi, nàng muốn ra ngoài ngắm trăng, cử động, cánh tay đau nhức, còn sức lực, khỏi oán hận mà nghĩ đến ngày mai nhất định phải nghĩ ra cách, tuyệt đối thể lại bị Vân Mộ Hàn tra tấn. Nghĩ nửa ngày cũng ra cách nào tốt, mệt rồi, dần dần ngủ thiếp .


      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Vân Thiển Nguyệt ngủ ngon lành, bên ngoài tiếng bước chân quen thuộc vào sân . Nàng giật giật mí mắt, thò mạnh tay mà đem chăn kéo lên che kín đầu. Ặc, Vân Mộ Hàn đừng sớm như vậy được được ?


      Quả nhiên chỉ lát, giọng Thải Liên từ bên ngoài truyền vào, trước thi lễ với Vân Mộ Hàn, hai câu, rồi tới gõ cửa: “Tiểu thư, thế tử đến rồi.”


      cho biết, ta còn chưa ngủ đủ đây này!” Vân Thiển Nguyệt tức giận .


      Thải Liên lập tức ngậm miệng, quay đầu lại nhìn Vân Mộ Hàn.


      “Trước đây khi ta còn đọc sách đều dậy từ canh ba. Hôm nay canh năm rồi, muộn cũng nên thức dậy. Gia gia những ngày này muội cần phải thỉnh an, chuyên tâm học chữ . Ta cho muội thời gian nén nhang để rời giường, nếu muội dậy, ta đây cũng vào.” Giọng Vân Mộ Hàn nhàn nhạt giống như hôm qua.


      Vân Thiển Nguyệt lập tức vén chăn lên, mặt tức đen lại. Nếu vào làm sao mà được? Tuy là ca ca của nàng, nhưng… nàng phải cái muội muội chân kia a! Ảo não ngồi dậy, oán hận kéo y phục mặc vào.


      “Tiểu thư, nô tài tới giúp ngài mặc quần áo.” Thải Liên thấy Vân Mộ Hàn quay lưng nhìn hoa lan trong viện, nàng đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt vật lộn vớn quần áo. Nghĩ thầm tiểu thư đáng thương.


      Thay quần áo, rửa mặt xong, Vân Mộ Hàn tới. Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt buồn bực mà nhìn , làm như thấy, cầm lấy sổ sách, với nàng: “Tiếp tục vẽ những bảng chữ mẫu hôm qua.” Dứt lời, cũng xem nàng.


      Vân Thiển Nguyệt đứng đấy bất động vẻ mặt mang buồn ngủ.


      Vân Mộ Hàn liếc nàng cái: “Mới ngày kiên trì được nữa? tối qua ta còn đến chỗ gia gia báo cáo tình hình học chữ của muội, gia gia mắng ta ngốc, nếu Dung Cảnh dạy muội, mấy ngày là muội có thể học được. Ta cũng muốn kiểm chứng gia gia đúng hay . Nếu …”


      “Ta viết, ta viết được ?” VânThiển Nguyệt lập tức nhấc tay đầu hàng.


      “Được, vậy viết a!” Vân Mộ Hàn thu hồi ánh mắt.


      Vân Thiển Nguyệt cầm lấy bút, nghiến răng nghiến lợi. Coi những chữ kia trở thành Dung Cảnh mà luyện. Nghĩ thầm nàng và người kia có cừu oán sao? có a! còn cứu nàng, nhưng là vì sao hôm nay cảm giác dường như nàng có cừu oán với . Chẳng lẽ mặt của nàng viết ràng là nàng rất sợ Dung Cảnh? Cho nên khiến cho Vân Mộ Hàn liên tục dùng uy hiếp nàng? Nhưng là thể thừa nhận, uy hiếp của hết lần này tới lần khác rất có tác dụng. Đối với nàng người trời sinh khá nhạy cảm với nguy hiểm. Dung Cảnh căn bản là cỏ độc, là sói đội lốt cừu trong miệng Dạ Khinh Nhiễm, e rằng còn vượt quá hiểu biết của nàng, thấy cách của lão vương gia và Vân Mộ Hàn cũng biết người nọ lòng dạ hiểm độc. Nàng có chút tuyệt vọng nghĩ đến, nàng vẫn nên là đừng tiếp xúc tốt hơn. Hôm nay chịu đựng ! Vân Mộ Hàn so với Dung Cảnh thế nào cũng tốt hơn.


      ngày như thế, Vân Thiển Nguyệt vượt qua luyện chữ.


      Chạng vạng tối trước lúc khỏi, Vân Mộ Hàn lại bỏ lại câu, lúc này nhiều hơn ba chữ: “Có tiến bộ, ngày mai tiếp tục.”


      Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc cái, lời nào.


      Buổi sáng ngày thứ ba,vào canh bốn, VânThiển Nguyệt chợt tỉnh. Vén chăn lên thức dậy, nghĩ đến hôm nay tuyệt đối để bị người này dày vò. Nàng muốn phản kháng, cách phản kháng chính là hôm nay lén lút ra khỏi phủ, để cho tìm thấy. Vừa nghĩ như thế, nàng cũng mệt nhọc, lập tức tỉnh táo tinh thần, cũng gọi Thải Liên, tự mình mặc quần áo xong đẩy cửa phòng ra, nhìn chung quanh, xem ra đám người Thải Liên, Triệu ma ma vẫn còn ngủ say, nàng cảm thấy vui vẻ, bước chân nhàng đến thể hơn mà ra ngoài.


      Vừa ra đến cửa Thiển Nguyệt các, Vân Mộ Hàn từ bên ngoài vào, tay cầm quyển sách, vừa vặn bắt gặp Vân Thiển Nguyệt. liếc nàng cái : “Ta biết hôm nay muội chăm chỉ, cho nên chờ muội từ sớm.”


      Vân Thiển Nguyệt giật mình, lập tức khóc ra nước mắt. Đây là người gì a!


      ngày này, chạy trốn thành, cả ngày Vân Thiển Nguyệt lại ủ rột mà luyện chữ ở Thiển Nguyệt các. Chạng vạng tối trước lúc , Vân Mộ Hàn lại : “So hôm qua có tiến bộ, hi vọng ngày mai muội cũng có thể thức dậy sớm như hôm nay?”


      Vân Thiển Nguyệt suýt nữa cầm bút lông ném vào mặt .


      Vân Mộ Hàn rồi, Vân Thiển Nguyệt tức giận đến nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cửa Thiển Nguyệt các nửa ngày, bỗng nhiên nàng liền bước chân ra bên ngoài. Nếu buổi sáng trốn thoát, như vậy buổi tối thế nào cũng được ? Vừa nghĩ như thế tinh thần lại tỉnh táo.


      “Tiểu thư, ngài đâu?” Thải Liên vội vàng bỏ việc đuổi kịp Vân Thiển Nguyệt.


      “Đều đợi ở trong sân cho ta, người cũng được theo ta, lại càng được báo tin. Ai nghe lời, về sau cũng đừng theo ta nữa.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu cảnh cáo đám người Thải Liên và Triệu ma ma đuổi theo.


      Bốn người sững sờ, Thải Liên khiếp nhược mà : “Tiểu thư, ngài… muốn đâu?”


      “Ngươi đừng quản!” Vân Thiển Nguyệt bỏ lại câu, sải bước ra ngoài.


      “Muội muội, muội muốn đâu?” Ai ngờ Vân Mộ Hàn đứng ở cửa vẫn chưa , thấy Vân Thiển Nguyệt ra, nhàn nhạt nhìn nàng hỏi.


      Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lập tức đen lại, người nọ và Chư Cát Lượng là nhà sao? Thần cơ diệu toán? Nàng tức giận : “Tìm Dạ Khinh Nhiễm đua ngựa!”


      “Xem ra muội vẫn chưa quá mệt, như vậy, tiếp tục luyện chữ !” Vân Mộ Hàn nói.


      “Huynh… huynh còn có .. nhân tính ?” Vân Thiển Nguyệt nổi giận. Lão hổ phát uy coi nàng thành con mèo bệnh sao? Có ca ca như vậy sao? Nàng trừng Vân Mộ Hàn: “ luyện chữ, ta muốn tìm Dạ Khinh Nhiễm đua ngựa, đua ngựa nghe hiểu ?”


      “Gia gia gần đây để cho muội toàn tâm toàn ý học chữ, cho đâu cả. Hơn nữa Hoàng Thượng ban chức vị cho Nhiễm Tiểu vương gia, hôm nay bộ binh nhậm chức. Bộ binh ở doanh trại bí mật tại Tây Sơn, muội Đức Thân Vương phủ cũng thấy đâu.” Vân Mộ Hàn bỏ qua lửa giận của Vân Thiển Nguyệt.


      “Ta tự mình cưỡi ngựa cũng có thể nha?” Vân Thiển Nguyệt lý . Dạ Khinh Nhiễm chết tiệt, ngươi nhậm chức chậm ngày được sao? Sao ngươi cứu ta ra khỏi nơi nước sôi lửa bỏng này? Trong cơn tức giận nàng liền giận luôn cả Dạ Khinh Nhiễm.


      được, hôm nay trời tối rồi, muội nữ hài tử an toàn.” Vân Mộ Hàn lắc đầu, ngăn lại nàng.


      “Huynh…” Vân Thiển Nguyệt hít sâu hơi, cắn răng : “Ta cưỡi ngựa trong phủ, được chưa?”


      Vân Mộ Hàn dường như do dự chút, gật gật đầu, “Vậy được rồi! Nếu muội muốn cưỡi ngựa, vẫn là ta giúp muội !”


      “Huynh là hồn bất tán phải ?” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy phổi đều muốn nổ tung, đôi mắt đều trợn tròn lên, nhắc lại từng chữ : “Ta ta muốn tự cưỡi ngựa!”


      “Hai tháng này gia gia giao muội cho ta quản, Hoàng Thượng lại hạ chỉ, ta cũng thể để cho gia gia và Hoàng Thượng thất vọng. Hôm nay muội thoạt nhìn phập phồng yên làm sao có thể tự cưỡi ngựa được? Xem ra mấy ngày nay chuyên tâm luyện chữ vẫn thể kiềm chế tính tình muội rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, ta cũng có cách khác rồi, chỉ có thể mời Dung Cảnh rồi. là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài, nhất định có cách giúp muội biết chữ.” Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, xoa đôi mi thanh tú, có chút bất đắc dĩ .


      “Huynh…”


      Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn còn lời nào để , trừng mắt nhìn Vân Mộ Hàn, tại nàng rất muốn lập tức quay lại viết chữ đẹp cho xem, lật tung đống sổ sách lần cho . Nhưng nghĩ nghĩ, nàng còn chưa mất lý trí. Buồn bực mà gục đầu xuống, vẻ mặt cũng trở nên ỉu xìu. Nghĩ đến chờ đấy, Vân Mộ Hàn khoản này sổ sách nhất định phải tính toán với , nếu hứa hôn, nàng quấy nhiễu cho tong, nếu còn chưa hứa hôn, nàng tìm để khiến hứa hôn được, tốt nhất đánh độc cả đời


      Vừa nghĩ như thế, trong lòng cuối cùng thoải mái rất nhiều, cũng thèm nhìn : “Ta cưỡi ngựa, trở về ngủ!”


      “Ừ, thôi!” Vân Mộ Hàn gật gật đầu, nhìn bóng lưng nàng lại bổ sung: “Ở Thiển Nguyệt các ta bố trí trăm vệ, tất cả bốn cửa vương phủ cũng bố trí trăm người, muội đừng nghĩ lại tự mình lén lút chuồn , đoán chừng với võ công trước mắt của muội thể ra được.” Dứt lời, quay người thản nhiên rời .

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 42





      Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng dáng thản nhiên rời của Vân Mộ Hàn, suýt nữa ho ra máu.


      Thiển Nguyệt các bố trí trăm vệ? Bốn cửa vương phủ tất cả bố trí trăm vệ? Tổng cộng là năm trăm người. Đừng nàng chỉ có người, dù là mười người cũng trốn thoát. Nàng hít sâu hơi, lại hít sâu hơi, nghĩ đến tức giận, tức giận, nhưng là dù thế nào cũng thể tức giận. khuôn mặt tuyệt mỹ nhắn bị vặn vẹo thành màu tím ngắt. Chết tiệt! Thời gian này có cách nào qua rồi.


      “Tiểu thư?” Thải Liên đứng sau Vân Thiển Nguyệt xa, dám lên trước. Bộ dáng tiểu thư nhìn đáng sợ!


      “Ngủ!” Vân Thiển Nguyệt lườm Thải Liên cùng bọn người Triệu ma ma, quay người vài bước trở về phòng, đóng chặt cửa phòng đóng lại. Nghĩ đến ngày đó lão Vương gia về Phượng Hoàng chân kinh, dường như rất lợi hại, thế nhưng mà nàng tại hề có ký ức về thân thể này. Thò tay sờ sờ người, hai ngày nay nàng tắm rửa lại thay quần áo, người ngoại trừ vài món đồ trang sức ra còn gì cả. Con mắt bắt đầu quay tròn chuyển động nhìn toàn bộ gian phòng, cái Phượng Hoàng chân kinh kia hẳn là bí tịch võ công, bình thường những thứ như thế đều được viết khăn lụa hoặc là giấy dai, biết có thể là giấu đâu đó ?


      Vừa nghĩ như thế, nàng bắt đầu lục lọi gian phòng. Cái tủ đầu giường, tủ quần áo, tủ sách, cuối cùng cả vách tường cũng sờ soạng, nhìn xem phải chăng có căn phòng bí mật, trong lúc nhất thời trong phòng vang lên thanh nàng tìm đồ đinh đinh .


      “Tiểu thư, ngài tìm cái gì sao?” thanh Thải Liên theo ngoài cửa truyền vào.


      có gì!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục tìm.


      Thải Liên hỏi nữa.


      Chừng lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt lật tung cả gian phòng, mà thu hoạch được gì. Nàng khỏi nhụt chí ngã xuống giường. Nghĩ nghĩ có là có Phượng Hoàng chân kinh ? Hoặc là được Vân Thiển Nguyệt học thuộc rồi đốt sợ người ta thấy? Nếu vậy… Nàng còn trông cậy vào cái rắm ah! (khụ khụ… đây là nguyên văn của tác giả nha)


      “Tiểu thư, đồ ngài muốn tìm tìm được chưa?” Giọng dè dặt của Thải Liên lần nữa truyền vào.


      “Chưa!” Vân Thiển Nguyệt ủ rũ mà .


      “Vậy ngài muốn tìm cái gì vậy? Ngài cho nô ty, có lẽ nô tỳ có thể giúp đỡ tiểu thư tìm được.” Thải Liên thử thăm dò hỏi.


      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức tỉnh táo tinh thần, vừa muốn mở miệng Phượng Hoàng chân kinh, nhưng nghĩ đồ bí mật như vậy tiểu nha đầu vừa mới đến nửa năm hẳn cũng biết, cân nhắc chút : “đồ gia gia cho ta, rất trân quý. Ta quên để ở đâu rồi, ngươi biết ?”


      Quả nhiên Thải Liên lắc đầu: “Nô tỳ mới đến nửa năm, nửa năm này ngoại trừ bảo vệ tiểu thư, lão vương gia chưa cho tiểu thư cái gì hết. Hẳn là chuyện trước kia rồi? tỳ nữ hầu hạ bên người tiểu thư chết chết, , hôm nay cũng chỉ có mình nô tỳ. Đúng rồi, nhũ mẫu của tiểu thư nhất định biết , trước kia nàng và tiểu thư rất thân thiết, nhưng mà nhũ chết rồi…”


      Chẳng lẽ trời quên ta? Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt chết tại chỗ.


      “Tiểu thư? Rất quan trọng sao? Vậy làm sao bây giờ? Nô tỳ giúp ngài tìm xem?” Thải Liên lại hỏi.


      “Quên , cũng phải quan trọng, tìm thấy thôi !” Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn bỏ ý nghĩ này, võ công cổ nhân rất khó nắm bắt! Có lẽ tìm được nàng cũng học được, như vậy cũng vô dụng. Nàng buồn ngủ mà nhắm mắt lại, “Ngươi xuống ! Ta muốn ngủ.”


      “Vâng!” Thải Liên xuống.


      Ngày hôm sau, Vân Mộ Hàn vẫn đến Thiển Nguyệt các sớm như thế.


      ngày này, Vân Thiển Nguyệt ỉu xìu ứng phó cho xong ngày. May mắn Vân Mộ Hàn nhìn nàng cái, câu.


      Hơn mười ngày tiếp theo, Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn nhận mệnh rồi. Cứ dây dưa ! Xem Vân Mộ Hàn này và nàng ai dây dưa ai. Nàng dù sao cũng là người được trường quân đội huấn luyện vài chục năm ra. Chút nghị lực và sức bền này cũng phải là khoác, sớm bị người dồn lại nướng ăn rồi.


      Nửa tháng liên tục, trong ngoài Thiển Nguyệt các yên tĩnh.


      Vân Thiển Nguyệt viết tên những người trong phủ kia đến độ buồn nôn rồi. Nghĩ đến đợi ngày nàng quản gia, đầu tiên là trừng trị đám có tên ngày ngày làm phiền nàng kia. chừa cái. Nhất định phải báo thù!


      Gần tối ngày, may mắn Vân Mộ Hàn bỏ lại câu: “Xem ra muội nhớ tên những người này trong phủ, cũng viết ổn ổn rồi. Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu nghiên cứu sổ sách.”


      “Tốt!” Vân thiển nguyệt kéo dài.


      Vân Mộ Hàn chăm chú nhìn nàng cái, đứng dậy ra khỏi Thiển Nguyệt các.


      Vân Mộ Hàn chân trước vừa , Thải Liên liền thở dài. Vân Thiển Nguyệt làm như nghe thấy, chỉ chốc lát sau Thải Liên lại liên tiếp thở dài, nàng mới tức giận trừng mắt nhìn Thải Liên: “Vất vả viết chữ cũng phải ngươi, ngươi luôn ca thán cái gì?”


      Thải Liên có chút ủy khuất mà nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nô tỳ là thở dài thay tiểu thư. Nô tỳ cũng biết học chữ thế mà lại khổ cực như vậy, sớm biết như vậy lúc ấy nghe tiểu thư muốn nhận liền trả sổ sách lại cho vương gia. Mấy ngày nay tiểu thư vui, nô tỳ nhìn thấy cũng khó chịu, ngài có phát sao? nhiều ngày nay ngay cả Triệu ma ma, Thính Vũ, Thính Tuyết mặt cũng còn nụ cười, chứ đừng đến những người khác hầu hạ trong Thiện Nguyệt các, đến giờ cả đám vẫn giống như câm điếc.”


      “Ta có biện pháp nào!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng người dựa vào cái ghế chán chường nhắm mắt lại.


      “Hơn nữa ngày mai là lễ cầu phúc. dưới Thiên Thánh cầu phúc ba ngày. Thế nhưng mà thế tử vừa mới muốn tiểu thư ngày mai bắt đầu học tập sổ sách. Đây chẳng phải là ngày mai tiểu thư cũng thể ra phủ rồi? Nô tỳ nghe ngày mai thiên hạ đệ nhất thánh tăng Linh đại sư ở Hương Tuyền Sơn linh đài tự mở pháp giảng. Ngày mai Hương Tuyền Sơn chắc chắn vô cùng náo nhiệt. Nghe Hoàng Thượng lệnh cho thái tử điện hạ thay ngài đến lắng nghe Linh đại sư thuyết pháp, mà các học giả và công tử trong kinh đều hâm mộ danh tiếng mà đến. Nô tỳ còn nghe ít tiểu thư tất cả các phủ trong kinh cũng từ sớm rồi. có thể cầu phúc, lại có thể lắng nghe thánh tăng giảng kinh, đây chính là chuyện vài năm mới có lần.” Thải Liên liên miên, mỗi câu càng là thở dài hơi, “Đáng tiếc tiểu thư bị thế tử giữ chân học chữ, được.”


      Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, cho là đúng, “ được ! tên hòa thượng mà thôi.”


      “Tiểu thư? Sao ngài có thể như vậy? Linh đại sư cũng phải hòa thượng bình thường. Ngài biết thôi, nghe Linh đại sư chẳng những Phật pháp tinh thâm, còn có thể đoán biết thiên mệnh. Năm đó xem tướng cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng định vì Đế Tôn (được định trước làm vua). Lúc ấy tiên hoàng còn chưa lập thái tử, quả nhiên lâu sau lập Hoàng Thượng làm thái tử, khi đăng cơ, phải là cửu ngũ chí tôn sao?” Thải Liên dứt lời, lại lặng lẽ sát vào bên tai Vân Thiển Nguyệt khẽ: “Nghe ít người trong đám tiểu thư kỳ phải là vì lắng nghe Phật pháp, mà là vì cầu Linh đại sư quẻ bói, để có thể tìm được vị hôn phu tốt.”


      Dựa vào! Cái này phải là thần thông truyền thuyết sao?


      Vân Thiển Nguyệt mặt tối sầm, “A, ta đây càng thể rồi. Cho dù liên quan việc học chữ, ta cũng .” Nếu là bị tên thần thông kia nhìn ra nàng phải người nơi này, mà là Quỷ Hồn nhập vào thân trong truyền thuyết, ngộ nhỡ muốn trói nàng lại, trục xuất nàng, chẳng phải là nàng có mệnh , mất mạng về sao?


      “Tiểu thư, đây chính là ngày lành gội rửa Phật Quang, ngài bị giữ chân học chữ thể coi như xong, vì sao liên quan việc học chữ cũng muốn à?” Thải Liên khó hiểu.


      vì sao cả!” Vân Thiển Nguyệt lộ ra vẻ mặt ai hiểu được.


      “Nghe hôm nay Linh đại sư đến linh đài tự sau đó đưa bái thiếp cho Cảnh thế tử. mười năm trước có duyên gặp mặt thế tử lần, rất là hợp ý, về sau bởi vì có việc cần gấp, thể tận hứng. Hôm nay nghe thế tử lành bệnh xuất phủ, cố ý mời Cảnh thế tử Hương Tuyền sơn lần. Cảnh thế tử nhận bái thiếp nha!” Thải Liên hưng phấn mà nói.


      Dựa vào! Dung Cảnh cũng ? Nàng lại càng . Những ngày này nàng bị Vân Mộ Hàn lợi dụng người này tra tấn, nàng hận thể nhét trở lại bụng mẹ .


      “Tiểu thư, ngài biết ? Lắng nghe thánh tăng đọc kinh vốn là diệu thú. Hôm nay lại có thể nghe thế tử cùng thánh tăng luận pháp (bàn về đạo lý nhà Phật), cái kia càng là diệu thú bên trong diệu thú. Sau khi tin tức Cảnh thế tử nhận được bái thiếp Linh Đài tự truyền ra, cả kinh thành đều sôi trào đây này! Nghe người ngựa bốn phương tám hướng chạy đến Linh Đài tự. Nhất là những tiểu thư khuê các thêm y mua hương (mua thêm quần áo và phấn son). Tiên y phường và Son phố ngày bị tranh đoạt đến hết sạch. Ai cũng muốn trông thấy phong thái Cảnh thế tử đó!” Thải Liên liên tục .


      Vân Thiển Nguyệt càng ngừng trợn trắng mắt. Nàng biết Dung Cảnh là cây đào hoa thối nát. Tốt nhất ngày mai để cho thần linh kia xuất gia, cho thế gian giảm bớt tai họa. Như vậy về sau Vân Mộ Hàn thể lại dùng người này để uy hiếp nàng. (Có ngày như thế có mà tỷ khóc ra nước mắt!!!)


      “Ai, đáng tiếc ngày mai dù có vui nữa, tiểu thư cũng được.” Khuôn mặt nhắn của Thải Liên sụp xuống, dường như vô cùng buồn bã.


      Vân Thiển Nguyệt lườm nàng, tiểu nha đầu còn rất tin Phật! Đứng dậy đến giường, có hứng thú khoát tay với nàng: “ được cũng có gì lớn, đừng ở đây than thở nữa, sắc trời tối, ngủ.”


      Thải Liên gật gật đầu, ỉu xìu ỉu xìu mà ra ngoài.


      Lúc này bên ngoài truyền đến hồi tiếng bước chân, lại vội vàng, dường như rất gấp.


      Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hướng ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy Vân Mạnh vội vàng vào Thiển Nguyệt các. Nàng có chút nhíu mày, nửa tháng này nàng đều buồn bực tại Thiển Nguyệt các, ngoại trừ người trong Thiển Nguyệt chỉ thấy được Vân Mộ Hàn. Hôm nay đại quản gia đúng lúc này đến có chuyện gì vậy? Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác xấu.


      “Tiểu thư, là đại quản gia, có ngày mai ngài có thể xuất phủ hay ?” Thải Liên lập tức tỉnh táo tính thần


      “Ngươi im miệng lại được !” Vân Thiển Nguyệt quát Thải liên câu.


      Thải Liên lập tức im lặng, nhưng đôi mắt vẫn là trông mong mà nhìn Vân Mạnh đến gần.


      Quả nhiên, bao lâu Vân Mạnh tới cửa, dừng bước, mở hai bên cánh cửa Thiển Nguyệt các : “Lão nô thỉnh an Thiển Nguyệt tiểu thư! Lão Vương gia phái lão nô nhanh chóng truyền lời tới tiểu thư, thấy mấy ngày nay tiểu thư nhu thuận, ngày mai tiểu thư cần học tập, đặc chuẩn tiểu thư ngày mai Hương Tuyền sơn Linh Đài tự cầu phúc, thuận tiện lắng nghe Linh đại sư giảng kinh.”


      “Ah, tốt quá! Tiểu thư, ngài có thể xuất phủ rồi! Vậy nô tỳ chuẩn bị đồ đạc cho ngài ..” Thải Liên lập tức hoan hô lên. xong muốn lao thu dọn đồ đạc.


      “Đứng lại!” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt xuống quát Thải Liên.


      Thải Liên im bặt tiếng hoan hô. Nàng xem thấy Vân Thiển Nguyệt, nghĩ đến tiểu thư như là muốn Hương Tuyền sơn, lập tức lại ỉu xìu.


      cho gia gia, ta nguyện ý tiếp tục học tập biết chữ, ngày mai Hương Tuyền sơn.” Vân Thiển Nguyệt với Vân Mạnh.


      Vân Mạnh sững sờ, nhìn vẻ bình tĩnh của Vân Thiển Nguyệt lập tức nở nụ cười, ha ha : “Lão Vương gia biết những ngày này ngài buồn bực ở trong phủ nghẹn sắp điên rồi, ngày mai ngài vừa vặn ra ngoài giải sầu, muốn trở về ngay ở lại Linh Đài tự vài ngày cũng được. Hơn nữa lão vương gia phái người đến Vinh vương phủ truyền lời rồi. để cho Cảnh thế tử ngày mai đưa ngài cùng . Người truyền lời trở về Cảnh thế tử đồng ý, sớm mai tới tiếp ngài. Quần áo và son phấn của ngài lão Vương gia sớm ra lệnh cho lão nô chuẩn bị xong. Tiểu thư cần phải lo lắng, ngày mai có Cảnh thế tử trông nom, ai dám khi dễ ngài, ngài yên tâm . Lão nô còn vội vã chuẩn bị tất cả vật dụng cho tiểu thư ngày mai xuất hành, hôm nay tiểu thư sớm nghỉ ngơi, lão nô cáo lui trước!”


      Dứt lời, đợi Vân Thiển Nguyệt phản bác, Vân Mạnh lại vội vã rồi, lát thân ảnh liền ra khỏi Thiển Nguyệt các.


      Thải Liên nghĩ đến quả nhiên hổ là đại quản gia, cả đoạn dài như thế có thể cần thở. Nàng khẽ nâng đầu lên vụng trộm nhìn Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy tiểu thư nhà nàng mặt tối sầm, đều sắp đen hơn đáy nồi rồi. Nàng gục đầu xuống, như thế nào cũng nghĩ thông ràng là chuyện tốt, lại có Cảnh thế tử tự mình đến đón, biết bao nhiêu tiểu thư trong kinh này hâm mộ ghen ghét chết, sao tiểu thư lại muốn ? Hơn nữa Cảnh thế tử là người tốt, nhìn bộ dạng tiểu thư thấy thế nào cũng như là chào đón?


      Hồi lâu cũng nghe thấy Vân Thiển Nguyệt lên tiếng, Thải Liên ngẩng đầu, thanh như muỗi kêu, “Tiểu thư? Ngày mai…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :