1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 33



      Vân Vương gia nghe Dạ Khinh Nhiễm lại nhìn Dạ Thiên Khuynh.


      Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn nhìn , trong lòng khỏi bị phiền não đè nén, gật đầu, “Cũng tốt!”


      “Tốt! Thái tử mời, Tiểu vương gia mời” Vân vương gia thi lễ với hai người, lấy thân phận của chủ nhân bước trước ra khỏi cửa phòng.


      Dạ Thiên Khuynh và Dạ Khinh Nhiễm theo sau Vân Vương gia cùng ra ngoài.


      Trong phòng chỉ còn lại có Lão vương gia, Vân Thiển Nguyệt, Phượng trắc phi, còn có nữ nhi của Phượng trắc phi Đại tiểu thư Vân Hương Hà. Hai người kia đắc ý nhìn Vân Thiển Nguyệt, nghĩ thầm lát nữa đợi Vương gia nổi giận đùng đùng vào, nhìn nàng còn như thế nào khoan thai thong thả ngồi ở chỗ đó.


      Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, tựa đầu dựa vào người Lão vương gia, ngáp cái : “Gia gia, con buồn ngủ chết mất, trước chợp mắt lát, đợi có kết quả gia gia người lay con dậy.”


      “Xú nha đầu, còn biết ngủ.” Lão vương gia mặc dù miệng mắng, nhưng vẫn đẩy nàng ra.


      Vân Hương Hà ghen tỵ nhìn Vân Thiển Nguyệt dựa vào Lão vương gia nhắm mắt lại muốn ngủ. Trong lòng giận mình vì sao phải là con vợ cả. Nếu nàng là con vợ cả, hôm nay tựa vào người Lão Vương Gia phải là nàng ta.


      Trong lòng Phượng trắc phi cười lạnh, nghĩ tới trước hết để cho cái nha đầu chết tiệt kia đắc ý chốc lát. lát nàng có quả ngon để ăn!


      Trong phòng nhất thời lẳng lặng, người nào chuyện.


      “Nguyên nhân hôm qua Đại tiểu thư bị thương ở Thiển Nguyệt Các và sáng nay Phượng trắc phi bị ném vào trong hồ rốt cuộc là như thế nào? Hôm nay bổn vương muốn nghe lời , nếu có người hồ ngôn loạn ngữ , đợi bổn vương tra ràng sau đó loạn côn đánh đuổi ra khỏi phủ.” Lúc này phía ngoài truyền đến thanh nghiêm nghị của Vân Vương gia. Dứt lời, đợi mọi người mở miệng, với Thải Liên: “Thải Liên, ngươi trước !”


      Phượng trắc phi nghe được trong lòng giận, nàng tỉ mỉ hầu hạ vương gia nhiều năm. Hôm nay lại hướng về nha đầu chết tiệt kia. Nhưng mà trước thế nào? Đợi đến lúc tất cả mọi người phản bác nàng, nước bọt có thể chìm chết nàng a.


      “Dạ, Vương gia!” Thân thể Thải Liên vốn phát run, giờ lại thấy vương gia điểm danh đến nàng. Nghĩ tới vẻ mặt trấn định của tiểu thư lúc trấn an nàng, nhất thời cũng sợ, đứng thẳng lên, từng chữ từng câu: “Hồi Vương gia, hôm qua sau khi Cảnh thế tử đưa tiểu thư về Thiển Nguyệt Các, Đại tiểu thư dẫn số tiểu thư ngăn ở cửa Thiển Nguyệt Các. . . . . .”


      Thải Liên kể tình hình hôm qua chút dấu diếm, hơn nữa trịnh trọng Đại tiểu thư muốn đánh tiểu thư như thế nào, nàng bị đánh như thế nào, lại cho Vương gia nhìn vết thương mặt của nàng, năm dấu tay ràng vẫn còn đó. Hôm qua qua nghe tiểu thư dặn dò, cố ý bôi thuốc, chính là vì hôm nay. Còn hôm nay Phượng trắc phi gọi đến mấy chục vệ muốn lúc đó đánh chết tiểu thư, may là vệ của tiểu thư xuất kịp thời. Lúc bắt đầu đối mặt với vương gia, Tiểu vương gia, thái tử điện hạ nàng trần thuật có chút khẩn trương, về sau càng càng tức giận, đem tình hình lúc ấy khuếch đại lên làm cho mọi người như được tự trải nghiệm.


      Vân Thiển Nguyệt cũng ngủ , nghĩ tới tiểu nha đầu Thải Liên này nếu là nam nhi tuyệt đối có thiên phú thi thư.


      Vân vương gia nghe được sắc mặt càng ngày càng lãnh. Mặc dù có lúc hồ đồ, nhưng cũng phải hồ đồ. Như thế nào cũng sống hơn nửa đời, quen biết đủ loại người. Biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm Vân vương phủ của như hổ rình mồi! Nếu vương gia hèn nhát sớm bị người kéo xuống ngựa. Chẳng qua là chuyện tình trong phủ vẫn cảm thấy phải là địa phương nam tử nhúng tay vào. Mặc dù biết những năm này Phượng trắc phi có chút thủ đoạn, cũng chỉ mở con nhắm con mắt mà thôi. nghĩ tới các nàng cư nhiên lại càn rỡ thành tính.


      Hơn nữa vẫn cho rằng Vân Hương Hà mặc dù thân là thứ xuất, nhưng lại có biểu xuất chúng. Vân Thiển Nguyệt làm cho thất vọng, Hương Hà là kiêu ngạo của . nghĩ tới Hương Hà lại làm ra hành động như thế. Phượng trắc phi lại ỷ vào nửa vệ cho muốn giết nữ nhi con chính thất. Nữ nhi kia dù tài đức thế nào cũng là nữ nhi của , nữ nhi của và nữ nhân thương nhất, cũng là nữ nhi duy nhất. Đây là lý do mà nhiều năm qua rồi chưa từng tái giá hoặc đưa ai lên làm chính phi. Hôm nay suýt nữa mất nữ nhi này, tức khắc giận đến tay đều run run.


      Thải Liên dứt lời, cúi đầu an tĩnh đứng, thêm lời nào.


      “Sách sách, là đáng sợ a! nghĩ tới bảy năm ta hồi kinh, trong Vân vương phủ này lại náo nhiệt đến thế làm cho người ta mở rộng tầm mắt.” Dạ Khinh Nhiễm tấm tắc đánh giá, như là thấy sắc mặt Vân vương gia xanh mét. Khuyên nhủ : “Vương thúc, trong phủ ngài Vương Phi đoan trang đúng là thích hợp, ai, nếu là Tình di còn sống, trong phủ ngài sao trở nên ô yên chướng khí (chướng khí mù mịt) như thế. Hơn nữa Nguyệt muội muội là nữ nhi duy nhất của Tình di, nếu bị những vệ mà ngài đích thân cho nữ nhân khác đánh chết rồi, dưới cửu tuyền Tình di biết rồi. . . . . . Ai ai. . . . .”


      Dạ Khinh Nhiễm lắp bắp hai tiếng, câu kế tiếp chưa , hàm ý cần cũng biết.


      Tức giận của Vương gia hoàn toàn bị dẫn đốt, vừa muốn gầm lên, chỉ nghe thái tử Dạ Thiên Khuynh chậm rãi mở miệng, “Đây chẳng qua là lời bên của tiểu nha đầu này. Nàng dù sao cũng là thiếp thân tỳ nữ của Nguyệt muội muội. Vương thúc cũng ngại nghe người khác như thế nào. Nếu là người khác cũng như thế, chứng minh như thế, Vương thúc cũng có thể quang minh chính đại xử trí mọi việc theo lẽ công bằng. Nếu phải như thế. Chuyện này còn cần đợi điều tra cho sáng tỏ.”


      Nghe vậy, Vân vương gia đè lại hỏa khí trong lòng, gật đầu, “Thái tử cũng đúng! Mọi người các ngươi tiến lên chút!”


      Bên trong phòng Phượng trắc phi đắc ý, cháu nàng có phí công gả cho thái tử điện hạ, thời điểm mấu chốt thái tử điện hạ lại ra tay giúp nàng. Hương Hà đôi mắt đẹp cũng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ngắm thân ảnh Dạ Thiên Khuynh ở trong viện, làm sao cũng hề dời .


      Lão vương gia hừ lạnh tiếng. Vân Thiển Nguyệt dường như ngủ say, hô hấp đều đều.


      Vân vương gia dứt lời, hồi lâu trong viện người mở miệng, tĩnh lặng tiếng động.


      “Sao thế? Câm cả rồi sao? Trả lời bản vương chứ!” Vân vương gia bộc phát ra tư thế uy nghiêm. Hôm nay mới ý thức được lâu hỏi qua chuyện ở hậu viện, xem ra cũng có người nào để trong mắt xem trong tâm coi là vương gia cả.


      “Hồi Vương gia, lời Thải Liên tỷ tỷ toàn bộ đều là .” tiểu nha đầu được Vân Thiển Nguyệt chọn ra tiến lên bước . Nàng vẫn còn có chút khẩn trương, thanh run lên, nhưng vẫn hết câu.


      “Hồi Vương gia, đúng là như thế, nô tỳ có thể làm chứng.” Lại có tiểu nha đầu bên cạnh được Vân Thiển Nguyệt chọn ra cũng lập tức . Có người thứ nhất đầu, mặc dù nàng sợ, chuyện quá căng thẳng.


      “Hồi Vương gia, lão nô cũng có thể làm chứng.” Ba người Vân Thiển Nguyệt lưu lại trong đó có Triệu mụ mụ, cũng tiến lên phía trước .


      “Ừ, các ngươi là người Thiển Nguyệt Các, thể làm chứng. Người khác tới đây chút.” Vân Vương gia nghĩ tới cái nữ nhi này của lại có mấy nô tài trung thành tận tâm, sắc mặt hòa hoãn lại, hỏi những người khác.


      “Hồi Vương gia, bọn họ là chân . Nô tỳ (nô tài) có thể làm chứng. Thiển Nguyệt tiểu thư là bất đắc dĩ mới động thủ.” Vương gia dứt lời, thoắt cái cả đám người ào ào quỳ xuống.


      Vương gia ngẩn ra, hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Các ngươi là nô tỳ hầu hạ viện nào?”


      “Nô tỳ là người hầu hạ trong viện Nhị tiểu thư, hôm qua cũng theo Nhị tiểu thư Thiển Nguyệt Các.” người .


      “Nô tỳ là theo hầu hạ Tứ tiểu thư. Hôm qua cũng theo chân Tứ tiểu thư Thiển Nguyệt Các.” Lại người .


      “Nô tỳ là theo hầu hạ ở trong viện của Ngũ tiểu thư, hôm qua theo Ngũ tiểu thư Thiển Nguyệt Các.” Tiếp người cũng .


      . . . . . .


      Ngay sau đó tất cả mọi người liên tiếp mở miệng, có nha hoàn, có bà tử, có gã sai vặt, các phòng các viện đều có. Đều chứng nhận lời Thải Liên . Có ít người còn thêm dầu thêm mỡ bổ xung việc Thải Liên chưa đến. Đại tiểu thư gây giáo huấn Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào, bất đắc dĩ Thiển Nguyệt tiểu thư mới ra tay muốn ngăn cản Đại tiểu thư.


      Khóe miệng Dạ Khinh Nhiễm lộ ra ý cười. nghĩ tới a! Nhìn tình hình này căn bản là cần hỗ trợ cái gì!


      mặt Dạ Thiên Khuynh nhìn ra bất kỳ tâm tình nào, mắt phượng phát ra sâu thẳm khó dò.


      thể nào! Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Những lang tâm cẩu phế này . . . . . .” Phượng trắc phi nghe được phía ngoài từng tiếng chỉ chứng, mắt trợn trừng, sao cũng thể tin tưởng những điều mình chính tai nghe được. Làm sao còn có thể đợi trong phòng? Bước nhanh bỏ chạy ra ngoài.


      Hương Hà cũng dám tin, những năm này mẫu thân nàng là đương gia chủ mẫu cầm giữ quyền to ở hậu viện Vân vương phủ. Người phương nào nịnh bợ lấy lòng, sợ xảy ra chút sai làm mẫu thân nàng thích, hôm nay làm sao toàn bộ đều trở mặt? Nàng cũng theo Phượng trắc phi chạy ra ngoài.


      Lão vương gia thấy hai người xông ra, vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, hừ tiếng, “Xú nha đầu, ngươi toan tính trước rồi?”


      “Đừng nháo, rất muốn ngủ!” Vân Thiển Nguyệt gạt lão tay Lão vương gia xuống, tiếp tục gặp chu công.


      “Nha đầu chết tiệt kia, lại còn ngủ.” Lão vương gia lại muốn gõ đầu Vân Thiển Nguyệt.


      Như là có mắt ở phía sau Vân Thiển Nguyệt nhanh chóng xuất thủ ngăn cản tay của , cảnh cáo : “Ta toan tính trước như thế nào? Chuyện này cũng có công lao gì của người, đừng nghĩ tìm ta lĩnh tình. Người còn ầm ĩ nữa, ta nhéo râu mép ngài.”


      Lão vương gia râu mép vễnh lên, “Phản rồi!” Nhưng ngay sau đó thấy Vân Thiển Nguyệt còn ngủ, trợn mắt : “Vậy ngươi chút, gia gia ta nếu có công lao, những người này vì sao lại làm chứng cho ngươi? Ngươi ràng, ta liền cho ngươi ngủ.”


      “Phượng trắc phi xây dựng ảnh hưởng nhiều năm ở trong phủ này, di nương trong phủ cũng phải mình nàng, nữ nhi của vương gia cũng phải chỉ có mình Vân Hương Hà. Mặc dù ngoài mặt đều sợ nàng, nghe lời nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng sau lưng sợ là hận được đích thân giết chết nàng. Hôm nay ta sáng tạo cho các nàng cơ hội kéo ngã nàng ta xuống ngựa. Những người đó cũng phải là kẻ ngu, như thế nào có thể nắm bắt cơ hội này? Cho nên, tự nhiên là đứng ra làm chứng cho ta.” Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng giải thích phen, thanh càng ngày càng , cuối cùng cái thanh mấy thể nghe nổi, dần dần tiếng hít thở đều đều lần nữa truyền đến, lại ngủ.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 34





      Trong đôi mắt già nua của Lão Vương Gia lên tia kinh ngạc, lão cúi đầu nghiêm túc nhìn Vân Thiển Nguyệt. Dường như nhìn rất lâu, mới thu hồi tầm mắt, như đắc ý, lại như thương cảm thở dài , “Quả nhiên đây mới là cháu của lão đầu tử ta!”


      Vân Thiển Nguyệt sớm gặp Chu công, khuôn mặt nhắn chôn trong khuỷu tay, đều đều vang lên tiếng hít thở nhàng nhợt nhạt.


      Phía ngoài sau khi người hầu các phòng, các viện đều làm chứng xong, người người quỳ mặt đất đều lời. Sắc mặt Vân vương gia xanh mét, cũng mở miệng. Trong viện yên lặng đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.


      “Vương gia, ngài đừng nghe bọn họ nhảm. Những người này đích thị là bị Lão vương gia và Vân Thiển Nguyệt biết dùng biện pháp gì mua chuộc, để vu oan Hương Hà cùng thiếp thân, nếu làm sao có thể trả lời giống nhau?” lúc này Phượng trắc phi từ trong nhà lao ra, hướng về phía Vương gia vội vàng .


      Vân vương gia chậm rãi quay đầu, nhìn gương mặt bối rối cấp bách của Phượng trắc phi, ánh mắt lướt qua những người hầu làm chứng kia. Con ngươi lóe ra tàn, lạnh lùng cười tiếng: “Ngươi bọn họ cùng nhau oan uổng ngươi? Là do phụ vương cùng Thiển Nguyệt mua chuộc?”


      Phượng trắc phi thân thể run lên, nhưng vẫn cắn răng : “Dạ, Lão vương gia ngài vẫn luôn duy trì Vân Thiển Nguyệt. . . . . .”


      “Phượng Kim Châu!” Vân vương gia bỗng nhiên hét lớn tiếng, cắt đứt lời của nàng, cả giận : “Ngươi hôm nay còn thừa nhận sai lầm? Còn thừa nhận là Hương Hà muốn khi dễ Thiển Nguyệt tìm cớ gây trước? Còn nhận ngươi muốn mượn cơ hội tìm tới tận cửa dùng vệ đánh chết Thiển Nguyệt? Hôm nay còn muốn ngụy biện?”


      Thân thể Phượng trắc phi chợt run rẩy lui về sau bước, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, nhưng vẫn rất nhanh trấn định, nước mắt tuôn trào như mưa: “Vương gia, những năm này phẩm hạnh của thiếp thân như thế nào ngài cũng biết, nếu làm sao có thể theo bên cạnh ngài nhiều năm như vậy? Những nô tài này ràng chính là bị người xúi giục, phải là lão vương gia và Vân Thiển Nguyệt còn có thể là ai. . . . . . A. . . . . .”


      “Ngươi còn nhảm nữa!” Vân vương gia bỗng nhiên ra tay, chỉ nghe “bốp” tiếng, mặt Phượng trắc phi bị tát cái, nàng kinh hô tiếng ngã mặt đất. Vân vương gia nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi phụ vương tính kế ngươi? Ngài còn sợ ô uế tay của mình. Ngươi có thân phận gì? Có thể đáng được lão nhân gia ngài động thủ? Ngươi Thiển Nguyệt tính kế ngươi? Nếu nàng có bản lãnh đó những năm này cũng để bị ngươi khi dễ! Đừng cho là ta biết những chuyện do ngươi làm.”


      “Vương gia, thiếp thân là bị oan uổng . . . . . .” Phượng trắc phi dám đề cập tới lão vương gia và Vân Thiển Nguyệt câu.


      “Vương thúc, những người này toàn bộ đều trăm miệng lời cũng đúng là có chút kỳ lạ. Có lẽ Phượng trắc phi bị oan uổng .” Thái tử Dạ Thiên Khuynh liếc mắt nhìn Phượng trắc phi cái, chán ghét trong mắt chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn mở miệng .


      “Ta oan uổng nàng? Hừ, những năm này nàng có cái tâm tư gì bản vương chẳng qua chỉ mở con nhắm con mắt mà thôi. Đừng cho là ta biết, nàng đơn giản đã muốn làm Vân vương Phi.” Trán Vân vương gia mơ hồ xuất gân xanh, thấy Phượng trắc phi ngừng oan uổng, hít sâu hơi, “Tốt, ngươi những người này đều oan uổng ngươi! Vậy ngươi lấy ra chứng cớ người khác oan uổng ngươi! Hôm nay bổn vương rửa oan cho ngươi, nếu những người này toàn bộ là . . . . . .”


      “Vương gia, thiếp thân nhất định có thể tìm ra chứng cớ.” Phượng trắc phi lập tức ngắt lời Vân Vương gia. Trong mắt tóe ra ánh sáng vui mừng, nàng chợt quay đầu nhìn về phía bên những người trong viện của nàng, vội vàng : “Các ngươi mau, ta là bị oan uổng phải ?”


      Bên kia người hé miệng, khi ánh mắt nàng chiếu tới đều đồng loạt cúi đầu.


      Sắc mặt Phượng trắc phi lập tức biến đổi, cả giận : “Các ngươi a!”


      Thân thể những người đó run lên, nhưng vẫn người nào mở lời.


      Sắc mặt Phượng trắc phi tối sầm, gần như cắn nát môi dưới, nàng quay đầu nhìn về phía hơn mười người quần áo chỉnh tề đứng yên ở bên khác, các di nương tiểu thiếp thông phòng xinh đẹp như hoa, : “Các vị muội muội, các ngươi cần phải làm chứng cho ta a! Ta thường ngày đối đãi các ngươi cũng tệ.”


      “Tỷ tỷ, phải chúng ta giúp ngươi, là hôm qua và sáng nay chúng ta đều ở trong viện của mình. biết chuyện gì xảy ra cả!” Trong đó phụ nhân bằng tuổi Phượng trắc phi .


      “Đúng vậy a, chúng ta cũng thấy tận mắt, chuyện này thể làm chứng.” phụ nhân khác cũng .


      “Đúng vậy, chúng ta cũng biết, làm sao làm chứng cho tỷ tỷ?” Những người còn lại cũng hẹn mà cùng gật đầu.


      Trong lòng Phượng trắc phi trầm xuống, vội vàng nhìn về phía số nữ tử bên cạnh, ước chừng hơn mười người, cũng là thứ xuất tiểu thư trong phủ, bình thời ai nấy đều vô cùng ngọt ngào trước mặt nàng, mở miệng một tiếng mẫu thân, hôm nay vội vàng : “Các ngươi hôm qua cùng Hương Hà . . . . . .”


      “Dạ, chúng nữ nhi hôm qua cùng Đại tỷ tỷ. Cho nên, Đại tỷ tỷ khi dễ Tam muội muội chúng nữ nhi cũng tận mắt nhìn thấy. Thải Liên cũng dối.” nữ tử trong đó xấp xỉ mấy phần với Hương Hà lập tức . Là Nhị tiểu thư trong phủ.


      sai, hôm qua Đại tỷ tỷ khi dễ Tam tỷ tỷ, chúng con cũng tận mắt nhìn thấy.” nữ tử hơn gật đầu .


      “Đúng vậy a, Đại tỷ tỷ phạm phải sai lầm. Trắc mẫu phi, ngài mau nhận sai với phụ vương. Bình thường phụ vương sủng ái ngài nhất. Thẳng thắng thừa nhận lỗi lầm, phụ vương nhất định tha thứ ngài và Đại tỷ tỷ.” nữ tử ôn nhu khuyên lơn.


      Lập tức con ngươi Phượng trắc phi cũng muốn trừng ra ngoài, cả người run rẩy, đưa tay chỉ về phía các nàng: “Các ngươi. . . . . .”


      “Ngươi còn lời gì ? Chẳng lẽ các nàng cũng bị phụ vương và Thiển Nguyệt mua chuộc? Mấy trăm người trong phủ, ngay cả nha hoàn người hầu bên cạnh ngươi cũng bị người mua? Phượng Kim Châu! Ta nhìn lầm ngươi!” Vân vương gia gầm lên tiếng, lộ ra tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.


      Phượng trắc phi chán nản nhắm hai mắt lại, nàng bỗng nhiên hiểu. Ha ha, uổng nàng hao tổn bao tâm cơ những năm này, cho là cả vương phủ đều nắm ở trong tay, ngờ cái chuyện tình nho nhưng lại đánh nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục. Cái gì ngày ngày gọi tỷ tỷ lấy lòng nàng nồng nhiệt, cái gì gọi mẫu thân thậm chí còn thân hơn mẹ ruột. Chẳng qua là bởi vì quyền lực trong tay nàng mà thôi. Hôm nay rốt cuộc những nữ nhân này tìm được cơ hội, hợp lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết! trách được Vân Thiển Nguyệt nghe lão vương gia gọi toàn bộ người tới vẫn ngồi yên bất động. ra cái nha đầu ngu xuẩn chết tiệt Vân Thiển Nguyệt kia biết mọi chuyện, còn nàng cho tới bây giờ nhận vạn mũi tên mới tỉnh ngộ. Nàng chợt cười to, biết là cười chính mình hay là cười người khác.


      “Ngươi còn có lời gì ?” Vân vương gia thất vọng nhìn Phượng trắc phi.


      “Thiếp thân lời nào để , tùy vương gia xử trí!” Phượng trắc phi dừng cười, lẳng lặng nhìn mọi người cái.


      Những năm này nàng nóng vội muốn thắng, đơn giản muốn làm cho mình có thể bước lên ngôi vị chính phi của Vân vương phủ. Muốn cho Hương Hà trở thành đích nữ trong phủ, ngày kia có thể trở thành chủ tử trong hoàng cung. Nhưng những năm này rốt cuộc nàng cũng hiểu, cho dù nàng cố gắng như thế nào, vẫn là trắc phi. Nàng đề cập vô số lần, cũng bị vương gia ứng phó cho qua, căn bản cũng có ý phong nàng làm chính phi. Nàng biết vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ tới cái người chết kia. Người sống còn có thể tranh với nhau phen, nhưng ai có thể tranh được với người chết? Cho nên nàng cũng tranh giành, nàng đem tâm tư động đến người Vân Thiển Nguyệt. May là Vân Thiển Nguyệt được lão vương gia cưng chìu vô pháp vô thiên, lại si mê Dạ Thiên Khuynh, cho nên điên cuồng làm biết bao nhiêu chuyện, khiến cho nàng ta mang tiếng xấu. Nàng vẫn ở bên cạnh cười, nghĩ tới ngày kia Vân Thiển Nguyệt gặp đại nạn, như vậy nữ nhi của nàng có cơ hội. Cái nữ nhi này từ được nàng dốc lòng dạy dỗ, mời danh sư cầm kỳ thư họa trong kinh truyền thụ nghệ kỹ, tuyệt đối mạnh hơn gấp trăm lần so với Vân Thiển Nguyệt cái gì cũng biết. Duy nhất thiếu hụt chính là thân phận đích nữ.


      Ngày hôm trước Vân Thiển Nguyệt hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu chết mấy trăm người, nàng biết cơ hội tới, ở trong phòng vui vẻ ngày, thầm nghĩ lúc này sợ là người nào có thể cứu nàng. Nhưng là nghĩ được hết lần này tới lần khác xuất Cảnh thế tử cùng Nhiễm Tiểu vương gia bảo vệ nàng. Nàng suy nghĩ đối sách, ngờ nữ nhi của nàng Thiển Nguyệt Các, hơn nữa bị Vân Thiển Nguyệt phế tay. Mặc dù nàng giận, nhưng nghĩ cái tay nếu có thể đổi lại mạng Vân Thiển Nguyệt và thân phận đích nữ cũng đáng. Cho nên, sớm Thiển Nguyệt Các, hạ quyết tâm muốn đánh chết Vân Thiển Nguyệt. thể ngờ lão vương gia lại cho nàng vệ.


      Tất cả chuyện chỉ sai bước, chỉ có sai bước mà thôi. . . . . .


      “Người đâu! Đem người. . . . . .” Vương gia hề nhìn Phượng trắc phi nữa, oán hận mở miệng.


      “Vương thúc, mặc dù Phượng trắc phi là trắc phi của ngài, nhưng cũng là thành viên Vân vương Phủ. Hôm nay ngoại công khoẻ mạnh trong phòng, hơn nữa người bị thương tổn là Nguyệt muội muội. Thiên Khuynh xem ra ngài hay là vào trong phòng trưng cầu ký kiến của ngạo công và Nguyệt muội muội rồi xử trí Phượng trắc phi cũng muộn.” Dạ Thiên Khuynh lần nữa mở miệng.


      Vân vương gia nhất thời mở miệng.


      Dạ Khinh Nhiễm trong lòng hừ lạnh tiếng, nghĩ tới đơn giản là muốn xem Vân Thiển Nguyệt muốn xử Phượng trắc phi như thế nào sao? Liếc Dạ hiên Khuynh cái, xoay người trở vào phòng, vừa lúc cũng muốn xem chút.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 35





      Dạ Thiên Khuynh nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Khinh Nhiễm, híp híp mắt, theo sau vào phòng.


      Vân vương gia coi như chấp nhận, cũng theo sau hai người vào phòng.


      Bên trong nhà lão vương gia nhắm mắt dưỡng thần, Vân Thiển Nguyệt gục ở người lão vương gia giống như con mèo , như là ngủ thiếp .


      Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra, Dạ Thiên Khuynh cũng khẽ ngây người.


      Vân Vương gia đè xuống tức giận, với lão vương gia: “Phụ vương, chứng là Hương Hà khi dễ Thiển Nguyệt trước, Thiển Nguyệt tự vệ mới đả thương tay nàng. Phượng trắc phi bị ném hồ cũng thể trách Thiển Nguyệt, là nàng muốn giết Thiển Nguyệt. Phụ vương người xem xử trí nàng như thế nào?”


      “Nàng là nữ nhân của ngươi! Tự ngươi làm chủ!” Lão Vương Gia cũng ngẩng đầu lên, .


      Vân Vương gia im lặng cái, chớp mắt, ánh mắt dừng ở người Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt, con nên xử trí như thế nào?”


      Vân Thiển Nguyệt hô hấp đều đều, ngủ rất an ổn, căn bản nghe được.


      “Thiển Nguyệt! Tỉnh!” Vân vương gia cao giọng. Hôm nay thái tử điện hạ cùng Tiểu vương gia còn ở đây, nàng gục ở người Lão Vương Gia ngủ như vậy ra thể thống gì! Thực quá vô lễ. Vốn là muốn dạy dỗ nàng, nhưng nghĩ đến những năm này vắng vẻ cái nữ nhi này, thể mềm lòng, chỉ có thể ôn hòa hạ giọng: “Đừng ngủ nữa, con tỉnh lại , chút xử trí chuyện này như thế nào!”


      Vân Thiển Nguyệt bị đánh thức, trong bụng phiền muộn, ngủ ngon chút nào. Giật giật thân thể, chậm rãi ngẩng đầu, mở ra ánh mắt mù sương nhìn Vân Vương gia cái, lười biếng : “Nàng là nữ nhân của phụ vương, tự nhiên là ngài xử trí. Nữ nhi xen vào.” Dứt lời, lại cúi đầu, chuẩn bị tiếp tục ngủ.


      “Xú nha đầu, muốn ngủ trở về viện của ngươi ngủ! Cánh tay của gia gia ta cũng bị ngươi áp đến tê rần.” Lão Vương Gia đẩy nàng ra.


      “Tốt! Dù sao gia gia người là lão già khọm, cứng chết người ta.” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, liền bước chân ra bên ngoài.


      “Ngươi nha đầu chết tiệt kia!” Vân Lão Vương Gia vung quải trượng bay ra ngoài.


      Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, nhàng cầm quải trượng, buồn ngủ ngáp cái : “Gia gia, ngài bao nhiêu tuổi rồi? Tính tình là xấu a. Nên tu thân dưỡng tính được ? Ai, đoán chừng người cũng đổi được rồi, đáng buồn cho người.” Ném quải trượng, vừa ngáp vừa .


      Lão Vương Gia dựng râu trợn mắt, trong tay quải trượng ném xuống muốn đánh nàng nhưng lại nỡ, chỉ có thể nhìn nàng .


      Dạ Khinh Nhiễm nhịn được cười khẽ, đợi Vân Thiển Nguyệt ngang qua bên cạnh kéo cánh tay nàng lại, hỏi: “Uy, muội cứ như vậy ngủ?”


      “Ừ, mặt trời lặn hảo hảo ngủ. Nên ngủ thôi!” Vân Thiển Nguyệt dừng bước.


      Dạ Khinh Nhiễm cẩn thận quan sát nàng, thấy vẻ mặt nàng mơ mơ màng màng, ánh mắt đều mở ra được, tựa hồ rất buồn ngủ, vội vàng buông tay ra, “Hảo , như vậy ngủ thôi, vậy muội hãy mau nghỉ ! Bản vương ngày khác lại tới tìm muội kỵ mã.”


      “Hảo!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ra khỏi phòng.


      Nàng mới ra khỏi cửa phòng, Thải Liên cùng người của Thiển Nguyệt Các lập tức đuổi theo kịp, đoàn người rất nhanh rời viện của lão vương gia. Cũng để ý tới những người hoặc đứng hoặc quỳ trong viện cái.


      Bàn tay Dạ Thiên Khuynh trong tay áo rất nhanh nắm chặt. Chỉ có chính biết lúc này hận tới túm nàng hỏi chút có là nàng định tuyệt tình với đến cùng hay ? Thế cho nên hôm nay thèm liếc đến lần. Hoặc tất cả đây cũng là nàng lấy lui làm tiến? Nếu làm như vậy là để cho chú ý, để tâm tới nàng. Như vậy Vân Thiển Nguyệt, ngươi làm được rồi. Cố gắng kìm nén cảm giác quay cuồng trong lòng, mới có đuổi theo.


      “Nếu Nguyệt muội muội ngủ, bản tiểu vương cảm thấy cũng rất muốn ngủ. Ta cũng trở về phủ ngủ thôi. Thái tử hoàng huynh cùng Vân gia gia thoạt nhìn cũng rất muốn ngủ. như vậy, mọi người cùng nhau ngủ ngon a.” Dạ Khinh Nhiễm vứt lại câu , thản nhiên cũng ra khỏi viện của lão vương gia.


      Khóe miệng lão vương gia co quắp. Cái Tiểu Ma vương này!


      “Phụ hoàng cùng mẫu hậu vẫn lo lắng sức khỏe của ngoại công, Thiên Khuynh cũng yên lòng hôm nay tới xem chút. Hôm nay ngoại công thoạt nhìn rất khỏe, vậy mấy ngày là có thể lên triều rồi. Thiên Khuynh cũng mừng rỡ, phụ hoàng cùng mẫu hậu nhất định rất an tâm. Thiên Khuynh xin cáo lui, hồi cung bẩm báo cho phụ hoàng cùng mẫu hậu tin tức tốt.” Dạ Thiên Khuynh cũng cáo lui.


      “Ừ, lão già khọm ta đây đoán chừng còn có thể sống hai ngày, cứ bảo hoàng thượng cùng hoàng hậu yên tâm !” Lão vương gia khoát khoát tay.


      “Vương thúc cũng chớ tức giận thương tâm, phủ đệ nhà ai đều có loại chuyện này.” Dạ Thiên Khuynh với Vân vương gia.


      “Thái tử điện hạ thong thả, cựu thần tiễn.” Vân vương gia gật đầu.


      Dạ Thiên Khuynh xoay người rời khỏi phòng lão vương gia.


      “Thái tử điện hạ. . . . . .” Từ lúc nàng và Phượng trắc phi bị mọi người chỉ chứng đến giờ, Vân Hương Hà vẫn luôn lâm vào u mê, lúc này thấy Dạ Thiên Khuynh muốn rời mới giật mình tỉnh lại, lập tức lên tiếng gọi lại.


      Dạ Thiên Khuynh dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía Vân Hương Hà. Nữ tử nước mắt quanh tròng nhàng nhìn , mắt phượng nhàn nhạt đảo qua, tiếp tục xoay người, lời ra phía ngoài. Thị vệ của lập tức theo phía sau, đoàn người thoáng chốc rời khỏi viện của lão vương gia.


      Vân Hương Hà bỗng thương tâm khóc lên.


      Phượng trắc phi đau lòng nhìn thoáng qua Vân Hương Hà, ánh mắt ngoan quét qua những nữ nhân cùng thứ xuất tiểu thư kia. bỏ sót tiếng cười lạnh cùng ánh nhìn hả hê trong mắt các nàng. Nàng cúi đầu, tay nắm lại chặt.


      “Còn chưa cút ra ngoài xử trí nữ nhân của ngươi, xử trí xong để cho những người phía ngoài đó cút nhanh lên.” Lão vương gia phất tay đuổi vương gia.


      “Dạ, hài nhi cáo lui!” Vân vương gia gật đầu, rời khỏi gian phòng.


      Đóng cửa phòng, lão vương gia ngáp cái, sáng sớm như vậy giằng co, tự nhiên cũng ngủ đủ, xú nha đầu kia cùng Tiểu Ma vương đúng, hẳn là nên tiếp tục ngủ.


      Trong viện, ánh mắt sắc bén của Vân vương gia nhìn về phía Phượng trắc phi. Chốc lát, quát : “biếm Phượng trắc phi làm thị thiếp, thu hồi vệ vương phủ cùng quyền chưởng gia, kể từ hôm nay dọn đến từ đường ở hậu viện tư quá, có lệnh của bổn vương, bất cứ kẻ nào cũng được phép thăm hỏi, cũng cho phép ra ngoài.”


      “Vương gia!” Phượng trắc phi nghĩ tới xử phạt nặng như vậy, bảo nàng đến từ đường coi như xong, thu hồi vệ vương phủ và quyền chưởng gia, nàng cũng có thể tiếp nhận, dọn đến từ đường hậu viện tư quá nàng cũng nghĩ tới rồi, điêu duy nhất ngờ tới chính là lại biếm nàng làm thị thiếp. Trong lúc nhất thời dám tin nhìn vương gia.


      “Người đến, đưa nàng vào từ đường !” Vân vương gia nhìn Phượng trắc phi.


      , phụ vương, ngài tha cho mẫu thân! Mẫu thân nàng. . . . . .” Vân Hương Hà thức tỉnh, lập tức quỳ xuống cầu van xin Vân vương gia.


      “Hương Hà, ngươi khiến phụ vương quá thất vọng. Niệm tình tay ngươi bị phế coi như nhận lấy trừng phạt, hôm nay phạt ngươi. Từ nay về sau ngươi phải tự lo liệu.” Vương gia cúi đầu nhìn Vân Hương Hà cái, phất phất nàng. Dường như thoáng cái già rất nhiều, quay lại khoát tay với mọi người, mệt mỏi : “Tất cả giải tán !”


      Dứt lời, hề dừng lại, ra khỏi sân.


      Vân Mạnh vung tay lên, có hai người tiến lên lôi Phượng trắc phi về phía từ đường, Vân Hương Hà khóc té mặt đất. Những di nương tiểu thiếp kia thấy rốt cục trừ đại kình địch, đều đắc chí vừa lòng mà dẫn dắt nữ nhi nha hoàn người hầu trở về.


      lâu lắm, viện của lão vương gia rốt cục an tĩnh lại.


      Lúc này Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển Nguyệt Các, vừa tới gian phòng nàng liền nhào đầu vào giữa giường chuẩn bị ngủ. Lúc này Thải Liên nhớ tới chuyện, kinh hô tiếng, “Tiểu thư, ngài bẩm báo với lão vương gia chuyện mũ mẫu chưa?”


      Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, mở mắt, lắc đầu, “ quên rồi!”


      “Vậy làm sao bây giờ? Có nên để cho lão vương gia điều tra tặc nhân giết nhũ mẫu?” Thải Liên lập tức hỏi.


      Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nghĩ một lát, khoát khoát tay, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, “quên , ngươi tìm người đem thi thể nhũ mẫu đưa cho người nhà nàng chôn cất ! Dù sao gia nô mà thôi, chết quan phủ cũng truy cứu. Nàng làm chuyện ác ít, chết mọi chuyện thôi . Ngươi cầm chút ít bạc cho người nhà nàng, coi như là toàn bộ tình nghĩa chủ tớ của ta và nàng.”


      “Dạ!” Thải Liên gật đầu, nghĩ tới tiểu thư là hảo tâm. Nhũ mẫu đối với nàng như vậy, nàng lại đưa tiền cho người nhà nàng ta. Nhưng mà tiểu thư như vậy nàng thích. Nhưng vẫn lo lắng : “Nhưng cứ như vậy mà truy xét tặc nhân kia nhỡ đâu quay lại đả thương tiểu thư làm sao bây giờ?”


      “Tặc nhân trở lại vừa vặn bị mắt rồi. Thế là ổn rồi. Ngươi yên tâm, ai làm ta bị thương được.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay. ngủ đủ, phân phó : “Nếu ta chưa tỉnh lại, lúc này nếu trời sập xuống được đánh thức ta.”


      “Vâng, tiểu thư ngủ ! Nô tỳ phân phó Thính Vũ cùng Thính Tuyết ở bên ngoài coi chừng dùm tiểu thư. Nô tỳ đem thi thể nhũ mẫu đưa cho người nhà nàng.” Thải Liên .


      “Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp tiếng.


      Thải Liên dịch tốt góc chăn, xoay người ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại, xoay người đối với hai tiểu nha đầu tuổi xấp xỉ nàng thấp giọng giao phó phen. Hai tiểu nha đầu gật đầu, nàng dẫn người tới mang thi thể nhũ mẫu ra khỏi Thiển Nguyệt Các.

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 36





      Vân Thiển Nguyệt ngủ giấc liền ngủ suốt hai ngày đêm. Rốt cục cuối cùng tỉnh lại, là bị đói tỉnh.


      Nàng mở mắt chỉ thấy Thải Liên cùng hai tiểu nha đầu còn có mama đứng ở bên giường nàng lo lắng nhìn nàng. Thấy nàng tỉnh lại tất cả mọi người lộ vẻ vui mừng, suýt nữa cực vui mà khóc. Thải Liên còn tiếng lên ôm cổ nàng, kích động : “Tiểu thư, người hù chết nô tỳ rồi? Rốt cục ngài tỉnh!”


      “Tại sao đều ở đây? Xảy ra chuyện gì rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên, lại nhìn mấy người bên trong nhà. Tình hình này cứ như là nàng cải tử hoàn sinh vậy. phải chỉ ngủ giấc thôi sao? Nhưng mà cảm giác lúc vừa ngủ dậy là thoải mái. Những năm này nàng đều bận rộn, mỗi ngày đều giống như loại máy móc được thanh nhàn, hôm nay cảm thấy như được giải thoát vậy.


      “Người còn sao! Giấc ngủ này của người cũng quá dài, suốt ngủ hai ngày hai đêm đó. Làm cho cả bọn nô tỳ đều sợ hãi. Định tìm lão vương gia, nghĩ tới mới ra khỏi Thiển Nguyệt Các lại gặp được thế tử, thế tử sang đây thăm người, người chỉ ngủ say đáng ngại, lúc này nô tỳ mới yên lòng lại.” Thải Liên buông Vân Thiển Nguyệt ra, cái miệng nhắn vẫn oán giận nàng, “Tiểu thư, người ngủ ngon a.”


      “Thế tử? Thế tử nào?” Trong chốc lát đầu óc Vân Thiển Nguyệt kịp xoay chuyển.


      “Tiểu thư, người là ngủ đến hồ đồ, còn có thể là thế tử nào? Dĩ nhiên là thế tử chúng ta! Người cho là Cảnh thế tử sao? Hai ngày nay Cảnh thế tử tới phủ.” Thải Liên lập tức .


      “À, là ca ca!” Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra.


      “Dạ, chính là ca ca của tiểu thư.” Thải Liên lập tức cười .


      là thân ca ca của ta sao?” Vân Thiển Nguyệt cau mày. Nhớ tới ca ca hiếm thấy mặt lần ở hoàng cung hôm đó, giúp nàng câu, về sau hồi phủ nàng lại chưa gặp lại .


      “Ai nha, tiểu thư người là ngủ hồ đồ rồi. Thế tử là thân sinh của Vương phi, người cũng là thân sinh của Vương Phi. Thế tử lớn hơn ngài lớn ba tuổi. Năm nay mười tám, người kém thế tử ba tuổi, năm nay mười lăm. Vương phi sinh hạ tiểu thư hai năm sau nhiễm bệnh qua đời. Thế tử ngài ấy chân chân chính chính là thân ca ca của người. Trừ lão vương gia và vương gia ngài ấy là thân nhân duy nhất của người! Sao có thể phải là thân ca ca?” Thải Liên đưa tay sờ đầu Vân Thiển Nguyệt, trong mắt ra lo lắng, chẳng lẽ ngủ đến hồ đồ sao?


      ra là thân ca ca! Hơn nữa mới mười tám, thân thể của nàng mới mười lăm. . . . . .


      Vân Thiển Nguyệt nghĩ là buôn bán lời, càng sống càng trẻ tuổi. Đẩy tay Thải Liên ra, bĩu môi: “tất nhiên ta biết là thân ca ca, nhưng mà nơi nào có việc thân muội muội gặp chuyện may ngay cả mặt mũi cũng thấy. Có mấy thân ca ca như vậy a?”


      Thải Liên nhất thời cứng miệng.


      Triệu mama ở bên nhịn được mở miệng khuyên nhủ: “Tiểu thư cũng đừng trách thế tử lãnh tâm với ngài. là mười năm trước thế tử gặp đại nạn, khi được cứu trở về liền hôn mê suốt ba tháng. Sau khi tỉnh lại đối với người nào cũng đạm mạc. Thậm chí cũng thân thiết với lão vương gia và vương gia. Lúc ấy lão vương gia và vương gia vẫn luôn gạt tiểu thư chuyện này. Năm đó người mới chỉ năm tuổi, cho nên người biết, vẫn cho là thế tử thích người.”


      “Hóa ra là như vậy a.” Vân Thiển Nguyệt chịu được thổn thức. Nghĩ tới đại nạn kia nhất định rất lớn, nếu sao có thể hôn mê suốt ba tháng? Nàng im lặng, rơi vào trong mắt ba người kia là biểu cảm thương tâm.


      Triệu mama thầm mắng mình lắm mồm, vội vàng bù đắp : “nhưng mà những năm này mặc dù thế tử đối với ai cũng lãnh đạm. Nhưng thực ra rất tốt với tiểu thư, thầm giúp tiểu thư tránh thoát ít thủ đoạn trong phủ. Chỉ có điều là tiểu thư thực quá cố chấp, thích quấn lấy thái tử điện hạ, thế tử cùng ngài lại gần như thân thiết.”


      Vân Thiển Nguyệt nghĩ thầm có thể chủ nhân thân thể này thích quấn lấy Dạ Thiên Khuynh rồi, trong mắt quan tâm người khác. Thân ca ca thân cận nàng, nàng càng chủ động. thường xuyên qua lại, dĩ nhiên là rất xa lạ. Gật đầu, “Cũng là ta sai lầm rồi, thân cận ta, ta nên thân cận mới phải”


      “Chính là thế, thế tử người ra rất tốt. Hôm qua lúc nghe nô tỳ vừa tình huống của người, ngài ấy hai lời lập tức tới rồi. Xem mạch cho tiểu thư, biết tiểu thư là ngủ say vô mới .” Thải Liên lập tức tiếp.


      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lập tức đè lại cổ tay, gấp giọng hỏi: “ bắt mạch cho ta rồi? Còn khác sao?”


      “Bảo là tiểu thư mất ngủ lâu dài đến nỗi khí huyết khuyết thiếu. Sau này bồi bổ nhiều hơn là tốt. gì khác nữa.” Thải Liên lắc đầu.


      Vân Thiển Nguyệt thở phào nhõm. Hôm đó ở hoàng cung Tứ hoàng tử muốn xin thái y xem mạch cho thân thể này thế nhưng bị nàng cự tuyệt. nghĩ tới cái ca ca này cũng hiểu y thuật. Chính nàng sờ sờ mạch, trừ thân thể đúng là rất yếu ớt ra còn lại rất bình thường. hẳn là tra ra thân thể này đổi người mới đúng. Trừ phi có thần lực có thể dò ra. Ngẫm lại cảm thấy thể nào, nàng có xui xẻo như vậy chứ. Nếu là người nọ điều tra ra cái gì, sợ là nàng thể vẫn bình an ở nơi này đến giờ. Vừa nghĩ như thế, rốt cục yên tâm, bụng đúng lúc càu nhàu kêu tiếng.


      sớm biết tiểu thư đói bụng, người mau rời giường rửa mặt ăn cơm ! Triệu mama chuẩn bị sẵn thức ăn cho người.” Thải Liên bật cười, lập tức .


      “Đúng rồi, nô tỳ phòng bếp dọn thức ăn cho tiểu thư.” Triệu mama cũng cười rồi xuống.


      “Hai người nô tỳ cũng theo Triệu mama bưng thức ăn cho tiểu thư!” Thính Vũ cùng Thính Tuyết cũng xuống.


      Khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt hơi đỏ lên, nhưng lại nghĩ ăn uống là nhân chi thường tình, cũng có cái gì tốt. Thải Liên hầu hạ nàng thay quần áo, rửa mặt, ngồi ở trước bàn, Triệu mama và Thính Vũ, ThínhTuyết bưng thức ăn lên. Nàng lập tức cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn như hổ đói.


      Tướng ăn cực kỳ nhã nhặn. Chốc lát bàn hơn phân nửa món ăn bị quét sạch. Khiến bốn người trợn mắt hốc mồm.


      “Ai, trước kia cho dù tiểu thư thủ khuê trung chi lễ (tuân theo lễ nghi của tiểu thư khuê các). Nhưng tướng ngồi tướng đứng tướng ăn cũng đều rất dịu dàng thư nhã, sao hôm nay lại trở nên thô lỗ vậy?” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẻ mặt đau khổ cảm thán.


      Vân Thiển Nguyệt . Lấp đầy bụng mới là vương đạo. Thô lỗ coi là cái gì?


      “Người còn như vậy, nhìn sau này ai dám lấy người?” Từ ngày đó sau khi từ hoàng cung trở về, Thải Liên biết tiểu thư trở nên rất tốt rồi, nàng chuyện cũng lớn gan hơn.


      ai cưới ai cưới, phải là ngươi cũng gả sao? Vậy về sau chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.” Vân Thiển Nguyệt cho là đúng mà hừ hừ hai tiếng. Kiếp trước nàng hai mươi bảy cũng bạn trai, phải có người theo đuổi nàng, mà là người theo đuổi nàng khi biết thân phận của nàng đều chùn bước. Kiếp này mới mười lăm, gấp cái gì? lấy chồng cũng rất tốt.


      “Sao nô tỳ có thể giống tiểu thư? Nô tỳ có thể lấy chồng, tiểu thư làm sao có thể lập gia đình?” Thải Liên trách Vân Thiển Nguyệt.


      “Đúng vậy a, hôm nay là tiểu thư đói nên nóng nảy thôi. Sau này tướng ngồi tướng đứng tướng ăn nên chú ý cho thỏa đáng. Nữ tử nào có thể lại lấy chồng?” Triệu mama cũng cười . Nàng cũng cảm thấy tiểu thư hôm nay rất tốt, thay đổi đây!


      “Đúng a!” Thính Tuyết cùng Thính Vũ hai tiểu nương biết điều cũng cười gật đầu.


      “Được, các ngươi đều đúng!” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt, tiếng thông, bi kịch a! Vừa muốn nữa, ánh mắt quét thấy chồng cao cao gì đó giống sổ sách bàn, bên cạnh còn có chuỗi rất nhiều chìa khóa. Đôi mi thanh tú vừa nhíu, “Đây là cái gì?”


      Nàng nhớ trước khi ngủ có những thứ đó nha.


      “Hồi tiểu thư, đó là hai ngày trước vương gia phái người đưa tới sổ sách và chìa khóa. sau này trong phủ do tiểu thư chưởng gia, toàn bộ chuyện trong phủ do tiểu thư định đoạt.” Thải Liên lập tức vui rạo rực .


      “Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt vừa nghe lập tức từ ghế đứng lên, cơm cũng ăn, tức giận hô to tiếng.


      “Tiểu thư?” Thải Liên bốn người cả kinh, nhìn Vân Thiển Nguyệt.


      “Tại sao bảo ta chưởng gia? Khi dễ người phải ? Ta làm! Nhanh chóng đem những đồ này đều đưa trở về cho phụ vương!” Vân Thiển Nguyệt cả giận . Kiếp trước nàng mệt chết vì công việc, mỗi ngày phải là máy vi tính tài liệu chính là cái phương án này đề án kia. Ngày ngày có thanh nhàn, kiếp này vất vả được thân phận tiểu thư, tưởng là có thể làm con sâu gạo rồi, ai biết lại đưa tới cho nàng đống phiền toái như vậy. Nàng mới mặc kệ!

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 37





      Vân Thiển Nguyệt dứt lời, trong lòng bốn người Thải Liên khiếp sợ khỏi ngước nhìn nàng.


      “Tại sao? Đều nhìn ta như vậy làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên, Triệu mama, Thính Vũ, Thính Tuyết. Vẻ mặt bốn người giống nhau, nhìn nàng giống như là nhìn loại quái vật vậy, làm cho nàng khỏi hoảng hốt.


      “Tiểu thư, người là ngủ đến hồ đồ sao? Có muốn nô tỳ mời đại phu cho người hay ? Hoặc là mời thế tử tới xem mạch cho người chút?” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt, khuôn mặt nhắn nhăn lại, dường như cực kỳ khẩn trương lo lắng.


      “Ta ngủ đến hồ đồ!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Ta hỏi sao các ngươi đều gì nghĩ vậy?”


      “Tiểu thư, người có biết bao nhiêu người muốn tranh đoạt việc chưởng sổ sách trong phủ và chìa khóa đều đoạt được a! Nghe ngày hôm trước sau khi Phượng trắc phi bị giam vào từ đường, có hai vị di nương đuổi theo vương gia thư phòng, vương gia đuổi người ra ngoài. Sau lại phái đại quản gia Mạnh thúc đưa sổ sách và chìa khóa này tới cho tiểu thư. Nô tỳ nghe tiểu thư căn dặn dù chuyện lớn bằng trời cũng được gọi ngài, nên gọi. Sao hôm nay người có thể trả những thứ này lại cho vương gia đây!” Thải Liên đồng ý nhìn Lý Vân, trong ý nghĩ của nàng xem ra tiểu thư chính là ngủ hồ đồ.


      “Đúng vậy a tiểu thư, quyền chưởng gia chính là chuyện tốt. Vương gia vội vàng đưa tới cho ngài, tại sao lại cần?” Triệu mama cũng đồng ý .


      “Tiểu thư vẫn là nhận lấy ! Đến lúc đó cả vương Phủ này cũng là do tiểu thư định đoạt!” Thính Vũ cùng Thính Tuyết vui mừng .


      Vân Thiển Nguyệt nhìn bốn người im lặng. Đây đối với người khác mà có thể là chuyện tốt, nhưng đối với nàng mà chính là phiền toái. Người nào muốn làm tiểu thư, muốn có cuộc sống thanh nhàn mà cần quản tới những thứ chuyện loạn thất bát tao này? Nàng nếu tiếp nhận chuyện này sau này cần làm những thứ khác, chỉ ngày ngày dành hết tâm lực về phía sổ sách là đủ mệt chết rồi. Khoát khoát tay, “Các ngươi cần phải nữa, dù sao ta cũng nhận những thứ này. Thải Liên, ngươi nhanh đưa đến cho vương gia .”


      Thải Liên đứng bất động, “Tiểu thư, vì sao người nhận a?”


      “Đây phải là gì chuyện tốt a, tự nhiên cần. Ngày ngày đều có chuyện tình bát nháo. Sau này sao ta còn có thể sống thanh nhàn?” Vân Thiển Nguyệt lần nữa ngồi xuống, lúc này khẩu vị ăn cơm cũng còn rồi, cầm lấy chiếc đũa lại để xuống.


      “Nô tỳ !” Thải Liên cong miệng lên.


      ! Ngươi nghe ta có phải hay ? Vậy sau này ngươi quản lí những thứ sổ sách này, trông coi chìa khóa, có được hay ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên. Tiểu nha đầu, mới hai ngày mà thôi, lại hiểu được phản kháng. Có phải nàng đối quá tốt với nàng ta rồi ?


      Khuôn mặt nhắn của Thải Liên tái , lập tức lắc đầu, “sao nô tỳ có thể chưởng gia? Tiểu thư chớ giỡn.”


      “Vậy Triệu mama chưởng gia?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Thải Liên cái, lại hỏi Triệu mama.


      “Lão nô biết chữ, làm sao quản gia? Tiểu thư tha lão nô !” Triệu mama lập tức lắc đầu.


      “Vậy các ngươi làm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Thính Vũ cùng Thính Tuyết.


      “Nô tỳ càng .” Hai người lập tức hoảng sợ lắc đầu.


      “Thế này nguy rồi! Ta cũng nhiều hiểu nhiều chữ nghĩa cho lắm, ta quản gia, các ngươi cũng . Đây phải là củ khoai lang phỏng tay sao? trả về nhỡ đâu xảy ra chuyện, làm sao bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bốn người. Nàng nhớ hình như Vân Hương Hà mắng nàng chữ to cũng biết mấy chữ, cái gì cũng đều hiểu, hôm nay vừa lúc lợi dụng.


      Bốn người vừa nghe đồng loạt xụ mặt xuống. Cho dù bọn họ vui mừng thế nào, sớm quên căn bản là từ trước đến giờ tiểu thư hề chưởng gia. Bốn người bọn họ chỉ có Thải Liên biết mấy chữ nhưng cũng là có hạn. Trong lúc nhất thời mắt to trừng mắt phen, đồng loạt thở dài. Vừa thất vọng lại biết làm sao.


      “Tiểu thư, vậy cũng thể cứ trả về như vậy! Nô tỳ nỡ, đây chính là quyền chưởng gia a, người có cách khác sao?” Thải Liên chờ đợi nhìn Vân Thiển Nguyệt.


      Vân Thiển Nguyệt liếc trắng nàng cái, tiểu nha đầu này tâm chấp nhất với quyền lợi còn rất nặng, tức giận : “ có!”


      “Tiểu thư, phải là nô tỳ thích quyền lợi này, mà là cảm thấy sau này nếu người chưởng gia, vậy chúng ta sống qua ngày tốt. Sau này ăn mặc, còn có phân phát quyền lợi trong phủ cũng thiếu phần Thiển Nguyệt Các chúng ta rồi. Người vẫn quan tâm cái này sao, những năm này Thiển Nguyệt Các chúng ta thường thường thiếu đông hụt tây so với viện khác. phải bị Phượng trắc phi khấu trừ cái này chính là cắt xén cái kia. Ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng của chúng nô tỳ cũng bị cắt bớt. Cũng may Thiển Nguyệt Các chúng ta có lão vương gia che chở coi như là tốt. Những viện khác có người ăn cũng đủ no đấy.”


      sao?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.


      “Chính là như vậy tiểu thư.” Triệu mama thở dài.


      Thính Vũ cùng Thính Tuyết cũng ngừng gật đầu.


      Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía chồng sổ sách cao cao kia, trong lòng phiền chán ra lời, thầm nghĩ chẳng lẽ phải tiếp nhận ? Vậy những ngày lành tháng tốt về sau của nàng chẳng là biến mất rồi? Nếu mà tiếp nhận, nàng liếc mắt nhìn bốn khuôn mặt ỉu xìu kia, đưa tay xoa bóp cái trán, cực kỳ buồn rầu, nghĩ rốt cuộc nhận hay là nhận.


      Khi nàng quấn quýt vấn đề này, phía ngoài chợt nghe thấy giọng nam nhàn nhạt, “Muội muội tỉnh rồi?”


      Vân Thiển Nguyệt nghe được thanh quen thuộc, lấy tay khỏi cái trán nhìn ra ngoài. Chỉ thấy nam tử cực kỳ trẻ tuổi vào sân. Dáng người cao ngất, dáng thanh tao lịch , thân trường bào gấm vóc thanh sam, khuôn mặt tuấn mỹ vẻ mặt nhàn nhạt. đôi mắt phượng cũng lạnh nhạt. Nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm vài giây, mới chợt hiểu ra đây chính là ca ca của nàng, thế tử của Vân vương phủ, hình như gọi là Vân Mộ Hàn.


      “Tiểu thư, là thế tử tới!” Thải Liên vội vàng đẩy Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư phải ra ngoài nghênh đón ?”


      Vân Thiển Nguyệt đứng bất động. Dù sao nàng cũng phải là Vân Thiển Nguyệt , muốn nàng thân cận nam tử xa lạ nàng làm được. Lắc đầu, “ cần, ca ca tiến vào.”


      Thải Liên gật đầu, Triệu mama liếc mắt ra hiệu cho Thính Vũ và Thính Tuyết, hai người vội vàng đến cửa nâng rèm. Cung kính với Vân Mộ Hàn: “Thế tử điện hạ, tiểu thư mới vừa tỉnh lại, ăn cơm!”


      Vân Mộ Hàn nhàng gật đầu, bước nhanh vào phòng. Liếc mắt liền thấy bàn hỗn độn nào khay nào chén. Mà Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước bàn nhìn , mâu quang trong suốt tinh khiết như tuyết đầu mùa, mặc dù mới tỉnh dậy, nhưng cả người thoạt nhìn nhàng mà thoải mái. giật mình lát, lại nhàn nhạt : “Phụ vương lệnh ta sang đây nhìn xem muội muội tỉnh lại chưa? Nếu tỉnh, lại bắt đầu xem xét sổ sách chưởng gia!”


      “Chỉ sợ khiến phụ vương thất vọng, muội chưởng gia.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Cảm thấy kiếp này nàng cũng thể lại vì bất kì người nào mà động chút là hy sinh nữa. So với bản thân mình nhàn nhã chơi, chưởng gia là đại phiền toái. Chỉ có thể xin lỗi bốn người bọn Thải Liên này rồi. Nhiều lắm là nàng tranh thủ cho Thiển Nguyệt Các nhiều phúc lợi, làm cho sau này các nàng theo nàng có những ngày tốt.


      “Phụ vương chính là lo lắng muội chưởng gia. Lệnh ta tới dạy muội muội học tập xem xét cùng chưởng quản sổ sách.” Vân Mộ Hàn .


      Đám người Thải Liên nghe vậy tức khắc vui mừng. Nhưng mà sắc mặt vui mừng vừa mới lên đến chân mày, chỉ nghe Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu, “ học!”


      “Muội học?” Vân Mộ Hàn kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt. Chưởng gia cũng là ước mơ tha thiết của mỗi cái a? Những năm này nữ nhân hậu viện, bất kể là phu nhân tiểu thiếp hay là tiểu thư đều tranh giành sứt đầu mẻ trán để có quyền chưởng gia này a. Đại tiểu thư theo Phượng trắc phi học tập nhiều năm.


      “Ừ, học.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, rất là kiên định.


      “Vì sao học?” Vân Mộ Hàn thu kinh ngạc, nhàn nhạt hỏi.


      học học, nơi nào có nhiều tại sao như vậy?” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, chợt nghĩ tới cái gì, ánh mắt lập tức sáng bừng lên nhìn Vân Mộ Hàn, “Nếu huynh dạy muội võ công ! Nếu huynh dạy muội võ công, nhất định muội học, hơn nữa học hành cẩn thận.”


      Vân Mộ Hàn lần nữa sửng sốt, con ngươi lãnh đạm nhìn đôi mắt trong suốt của Vân Thiển Nguyệt ở khoảng cách rất gần, trong suốt thấy cả đáy, ánh mắt nồng đậm hứng thú cùng mong đợi, gần như muốn cuốn hút người khác vào. dời tầm mắt, nhìn nàng, thản nhiên : “Võ công của muội cho tới bây giờ đều do gia gia đích thân dạy, cần đến ta. Nhưng chuyện chưởng gia xem sổ sách này phụ vương giao phó nhất định muội phải học. Cho nên, muội muốn học cũng phải học.”


      Lúc này Vân Thiển Nguyệt sửng sốt. Ông trời của ta ơi! Vương gia kia là thành tâm muốn nàng sống khá giả có phải hay ?


      Vân Mộ Hàn vòng qua nàng tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, đưa tay cầm qua quyển sổ sách nhìn thoáng qua với nàng: “Cơm nước xong chưa? Cơm nước xong nhanh chóng tới đây, bây giờ chúng ta bắt đầu học tập.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :