1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      “Buông ra!” Giọng của Dung Cảnh hơi trầm xuống.

      Vân Thiển Nguyệt buông tay, cánh môi nhếch lên.

      “Ta buông ra, nàng nghe thấy sao?” Giọng của Dung Cảnh lạnh thêm mấy phần.

      Vân Thiển Nguyệt lời nào, tay vẫn nhúc nhích.

      Dung Cảnh bỗng nhiên để châm xuống, tay lấy kéo lấy thân thể Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, cúi đầu gắt gao nhìn nàng, lát sau, cúi đầu xuống, môi nặng nề rơi xuống, hôn lên môi của nàng.

      Vân Thiển Nguyệt ngửi thấy hơi thở như tuyết liên quen thuộc, sạch trong suốt, mới gặp trong khoảng thời gian ngắn, lại phảng phất dài như thế kỷ, mới trải qua phen như vậy, lòng của nàng như bị liệt hỏa dày vò mười tám lần, lúc này mới được ném trở lại ôn tuyền tẩy rửa, uất nghẹn thoáng chốc tản ra, cánh môi nhếch lên, thân thể mềm nhũn, nhúc nhích thừa nhận nụ hôn của Dung Cảnh.

      Nàng biết giận dữ!

      nên giận đấy! Còn có quyền giận !

      Nàng cũng giận!

      Nhưng Dạ Thiên Dật. . . . . . Mặc dù nàng đối xử độc ác với , cũng thể hung ác đến mức ra tay cá chết lưới rách với khi nhàng dỗ dành nàng. chỉ bởi vì giống Tiểu Thất, mà tựa hồ ở trong lòng nàng luôn nghĩ hạ thủ.

      Dung Cảnh bỗng nhiên buông nàng ra, ánh mắt ủ dột nhìn nàng, giọng trầm thấp mà lạnh lùng, “Nàng đáp ứng cái gì?”

      Vân Thiển Nguyệt mấp máy cánh môi, thấp giọng : “Đối xử công bằng với chút!”

      Dung Cảnh đẩy nàng ra “Bây giờ nàng ra ngoài!”

      Vân Thiển Nguyệt bị đẩy nên lảo đảo chút, miễn cưỡng đứng vững thân thể, nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh nhìn nàng, lần nữa cầm lấy châm đâm xuống ngón tay của mình, nàng vừa muốn tiến lên, chỉ nghe lạnh lùng : “ ra ngoài!”

      Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn mười mấy kim châm trong khoảnh khắc cắm đầy tay của , nàng mím môi đứng tại chỗ, bất động.

      ra ngoài!” Dung Cảnh lại .

      Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dâng lên cỗ tức giận, xoay người ra ngoài.

      Dung Cảnh nghe Vân Thiển Nguyệt nhấc chân ra ngoài cửa, bỗng nhiên nhắm mắt lại, sau lúc lâu, mười mấy kim khâu tay biến thành màu đỏ như máu, mới mở mắt, nhổ mười mấy kim khâu từ tay xuống, nhàng vung tay lên, đâm vào các huyệt đạo quanh thân Lãnh Thiệu Trác.

      Vân Thiển Nguyệt ra cửa, ánh mặt trời chiếu thẳng tắp vào nàng, nàng có chút thích ứng được.

      “Nguyệt nha đầu, sao nhanh như vậy ngươi ra rồi?” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt ra ngoài, nhìn nàng lên tiếng hỏi thăm.

      cần ta!” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế cái, chưa nàng căn bản là vô dụng. Dung Cảnh đâm toàn bộ châm vào tay mình rồi, có thể sử dụng đến nàng mới là lạ.

      “Vân Thiển Nguyệt, nếu ngươi cùng Thất ca thông tín với nhau mấy năm, tại sao vẫn còn câu dẫn Cảnh thế tử? Ngươi làm như vậy chẳng phải là. . . . . .” Lục công chúa thấy Vân Thiển Nguyệt ra ngoài, đôi mắt đẹp tức giận nhìn chằm chằm nàng “Ngươi. . . . . . ngươi biết xấu hổ!”

      Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lục công chúa, chỉ thấy nàng đứng bên cạnh lão hoàng đế, khăn quyên mỏng manh ở đầu, lúc này được ánh mặt trời chiếu vào, mơ hồ lộ ra vết thương trán, nàng híp mắt nhìn vết thương trán nàng ta, thân thể thuận thế lười biếng tựa vào khung cửa “Lục công chúa, vết sẹo trán ngươi có phải là đủ sâu hay , còn muốn ta đánh thêm hai lần nữa sao?”

      Thân thể Lục công chúa run lên, nhưng ngay sau đó giận dữ “Bổn công chúa còn chưa tìm ngươi tính sổ? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”

      “Chỉ bằng ngươi những lời này ra đủ ăn đòn rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục công chúa, thờ ơ : “Hôm nay miệng của Lãnh quý phi cần ăn đòn, ta thay Hoàng thượng dượng dạy dỗ nàng. Ta cho nàng cái tát, mặt nàng liền xuất hai đạo vết thương, rớt cái răng cửa. Ngươi mặt của ngươi có thể bền chắc hơn so với Lãnh quý phi ?”

      Lục công chúa biến sắc, thân thể tự chủ được lui về phía sau bước, trong giây lát, nàng nhớ tới có Hoàng thượng ở bên người, nước mắt lập tức tràn mi “Phụ hoàng, Vân Thiển Nguyệt hôm qua đánh nữ nhi , hôm nay lại còn đánh quý phi của ngài, quả thực vô pháp vô thiên, để người vào trong mắt, người nhìn nàng xem, câu dẫn Thất ca, lại câu dẫn Cảnh thế tử, nàng biết xấu hổ như vậy, quả thực là nên. . . . . .”

      “Lục muội chớ bậy!” Dạ Thiên Dật nhíu mày, đánh gãy lời của Lục công chúa.

      “Thất ca, ta đúng sao? Ngươi còn che chở cho nàng? Ngươi nhìn xem nàng làm những gì? Ta !” Lục công chúa nhìn về phía Dạ Thiên Dật ” Những năm này người người đều biết nàng đuổi theo phía sau Thái tử hoàng huynh, trong lúc đó lại có thư từ qua lại với ngươi, Thái tử hoàng huynh để ý nàng, nàng liền câu dẫn Cảnh thế tử, chỉ như vậy, còn có Nhiễm Tiểu Vương gia, Nam Lương thái tử, Tứ ca đều đối với nàng. . . . . .”

      “Lục công chúa, bằng ngươi ta rất có bản lĩnh, có thể câu dẫn nam nhân khắp thiên hạ !” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh tiếng.

      “Vân Thiển Nguyệt, ngươi còn muốn câu dẫn nam nhân khắp thiên hạ? Ngươi quả biết xấu hổ!” Lục công chúa phẫn nộ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      “Cho dù ta có câu dẫn nam nhân khắp thiên hạ còn e ngại Lục công chúa ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, dứt lời, nàng bừng tỉnh đại ngộ “Ah, đúng rồi, ta e ngại rồi, bởi vì ngươi thích Dung Cảnh! Ta biết xấu hổ, ngươi tốt đẹp sao? Ngươi mỗi ngày đều chạy tới Vinh Vương phủ, có gì khác với ta chứ? Chó chê mèo lắm lông! Trong mắt chỉ thấy người khác xấu, nhìn lại bản thân mình.”

      “Ngươi. . . . . .” Lục công chúa lập tức ngậm miệng, nhìn về phía lão hoàng đế “Phụ hoàng, ngài xem nàng. . . . . .”

      “Lục nhi, Thất ca con đúng, đừng vội năng bậy bạ. Hôm nay các vị đại thần đều ở đây, con cùng Nguyệt nha đầu đánh nhau sợ thành chuyện cười sao!” Lão hoàng đế trách mắng Lục công chúa câu, trầm giọng hỏi “Ta hỏi con, con chắn đường Cảnh thế tử là có chuyện gì?”

      Lục công chúa nghĩ tới Lão hoàng đế lại xử trí Vân Thiển Nguyệt, nàng cúi đầu, thấp giọng trả lời “ có chuyện gì!”

      có chuyện gì?” Lão hoàng đế nhìn Lục công chúa, giọng trầm xuống “ !”

      Người Lục công chúa run lên, mím môi “Nữ nhi tin Thái y trong cung, muốn Cảnh thế tử trị lành vết sẹo đầu cho nữ nhi.”

      “Chỉ vì chuyện này?” Lão hoàng đế ràng tin.

      “Dạ, là chuyện này!” Lục công chúa gật đầu.

      “Cảnh thế tử có đồng ý ?” Lão hoàng đế nhìn Lục công chúa, nhìn lướt qua bên trong điện Thái y viện.

      Lục công chúa cắn cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trong điện cái, gật đầu, giọng cực đồng ý!”

      “Ừ, Cảnh thế tử diệu thủ hồi xuân. Thương thế của con để lại sẹo.” Lão hoàng đế gật đầu, hề để ý tới Lục công chúa nữa, nhìn về phía Dạ Thiên Dật “Thiên Dật, con chút, con cùng Nguyệt nha đầu những năm này có thư từ lui tới là chuyện gì xảy ra?”

      Dạ Thiên Dật mà nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt làm như nghe thấy, lười biếng dựa vào khung cửa nhắm mắt lại. Hôm nay tình huống như vậy, nàng xem có thể khai báo với lão hoàng đế như thế nào!

      “Thưa phụ hoàng, ngài biết , phủ đệ của con ở phía tây Vân Vương phủ, lúc thường xuyên chơi chung chỗ với Nguyệt nhi. Sau khi mẫu phi mất, con được lệnh Bắc Cương, con chỉ có thân mình ở Bắc Cương, có ai để dựa vào. Trong kinh các huynh đệ tỷ muội có người nào chăm sóc con, chỉ có Nguyệt nhi mỗi lần đều viết thư trấn an khích lệ con. Còn có mỗi lần cũng theo thư cho người đưa ít quần áo và đồ dùng cho con. Nếu có nàng, nhi thần sớm gượng dậy nổi, lại càng thể tận tụy lập công trạng trong những năm nay rồi!” Dạ Thiên Dật cung kính trả lời.

      “A? Nguyệt nhi chữ to biết, còn có thể viết thư sao?” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Những thư kia phải là viết chữ, mà là dùng bút họa tranh chữ.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, lắc đầu.

      “Tranh chữ? người của ngươi có mang theo , lấy ra cho trẫm xem chút!” Lão hoàng đế cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt cái.

      “Nhi thần chỉ mang theo phong tùy thân, những bức khác đều để ở Bắc Cương!” Dạ Thiên Dật sờ tay vào ngực, móc ra phong thư, đưa cho lão hoàng đế.

      Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn về phía lá thư này. Chỉ thấy phong thư cực kỳ cũ kỹ, nhưng trang giấy vô cùng tốt, là giấy Tuyên Thành thượng hạng. Hơn nữa có bất kỳ nếp gấp nào, vừa thấy biết được giữ gìn vô cùng tốt.

      Lão hoàng đế nhận lấy phong thư, rút giấy viết thư bên trong ra, chỉ thấy theo giấy viết thư còn rơi ra gốc hoa hải đường, hoa hải đường sớm khô héo, nhưng vẫn được giữ hoàn hảo, cầm hoa hải đường cầm lên nhìn thoáng qua, cười hỏi Dạ Thiên Dật: “Sao còn có bông hoa này?”

      “Bẩm phụ hoàng, đây là năm đó nhi thần mới tới Bắc Cương, Bắc Cương có hải đường, khi đó đúng lúc hoa hải đường ở kinh thành nở. Là Nguyệt nhi cắt bông kẹp cùng với thư gửi cho nhi thần. Nhi thần liền được thấy hoa hải đường rồi!” Dạ Thiên Dật .

      Lão hoàng đế gật đầu, lấy bông hoa hải đường kia ra nhìn về phía giấy viết thư. Thư tổng cộng gồm bảy tám tờ, lật lật lại hiểu nhìn Dạ Thiên Dật “Thư này chỉ gồm vài bức tranh này thôi? Ngươi nhìn có thể hiểu sao?”

      “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nhìn hiểu!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

      “Đến, ngươi cho trẫm nghe chút, xem Nguyệt nha đầu cái gì với ngươi.” Lão hoàng đế đưa giấy viết thư cho Dạ Thiên Dật, nhưng lại đưa bông hoa hải đường kia.

      Dạ Thiên Dật đưa tay nhận lấy giấy viết thư, nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, thấy nàng nhìn , ấm áp cười tiếng với nàng, cúi đầu nhìn giấy viết thư, sắc mặt ôn nhu cười : “Tờ thứ nhất này vẽ bức tường, bức tường này là bức tường ngăn giữa Vân Vương phủ và phủ đệ của nhi thần, con chim ngậm cọng cỏ nằm tường này là Nguyệt nhi mình, nàng cho nhi thần biết, nhi thần , nàng người có ý nghĩa.”

      ra là như vậy!” Lão hoàng đế gật đầu.

      “Tờ thứ hai vẽ hai con chim đánh nhau, con chim khuyên can nhưng được sau đó con chim kia tức giận đánh cả hai con chim kia. Hai con chim kia người là Tứ ca, bởi vì đuôi con chim là bốn ngọn cỏ.” Dạ Thiên Dật đến đây nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dục, thấy mở to hai mắt, cười tiếp tục con chim khác là người tại nằm trong Thái y viện được Cảnh thế tử thi châm- Lãnh tiểu Vương gia. Bởi vì đuôi con chim vẽ bông tuyết, mà con chim đánh người kia trong miệng ngậm cọng cỏ , đây là tật xấu mà Nguyệt nhi từ có, thoạt nhìn hôm nay sửa lại. Phụ hoàng ngài cũng biết, lúc trước bởi vì mỗi ngày nàng đều ngậm cọng cỏ, ngài còn nàng rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ thay đổi, sau ngài cũng nữa!”

      “Ừ, đúng, đúng, từ nàng có cái tật này rồi. Nhưng mà cũng chỉ mới sửa lại mấy tháng nay thôi.” Lão hoàng đế cười gật đầu.

      “Tờ thứ ba Lãnh tiểu Vương gia bị đánh, Hiếu Thân vương gì, chạy tố cáo với ngài. Ngài phạt nàng quỳ ở ngoài cung, nhưng nàng nằm ở mặt đất ngắm sao, sau nhìn chán liền ngủ mất, lại nghĩ bị nhiễm phong hàn, từ đó bệnh nặng chừng mấy ngày hôn mê bất tỉnh, dọa Vân lão Vương gia sợ hãi trận, chạy đến phủ Hiếu Thân vương đánh Hiếu Thân vương trận.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, thấy nàng tình nghe, tiếp tục cười “Vân lão Vương gia ở trong lòng Nguyệt nhi chính là gia gia mặt đen, thường xuyên đánh nàng chính là mắng nàng, cho nên cả người con chim này đều màu đen, mà Hiếu Thân vương ở trong lòng Nguyệt nhi là người luôn bao che cho con, cho nên con chim này có hai cái tay ôm bụng. . . . . .”

      “Ha ha ha, ra là như vậy!” Lão hoàng đế cười to “ sai, trẫm nhớ là có chuyện như vậy!”

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 44: Tình thâm đến tận đây
      Edit: Giọt mực xanh
      Beta: Leticia

      Vân Thiển Nguyệt nhìn thư trong tay Dạ Thiên Dật, nghĩ tới biết những năm tháng tuổi thơ trong ký ức bị phong tỏa của nàng có những chuyện gì xảy ra, lúc ấy nàng dùng tâm tình gì khi vẽ những bức tranh thư gửi cho Dạ Thiên Dật như vậy, coi Dạ Thiên Dật trở thành cái gì của nàng? Nhìn Dạ Thiên Dật cầm giấy viết thư, dung nhan tuấn tràn đầy nụ cười, đột nhiên nàng cảm giác được mình mất trí nhớ quên , bây giờ lại lãnh huyết vô tình như vậy đúng công bằng.

      Nàng có trí nhớ, mà sống trong trí nhớ.

      Giống như là ngươi ngày ngày cho hài tử ăn kẹo, đột nhiên có ngày cho ăn! như thế nào?

      Vừa nghĩ như thế, Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cỗ tức giận với bỗng nhiên tản . Chỉ có thể trong lòng của nàng Dung Cảnh nặng hơn, hơn nữa nặng đến vị trí mà so với tất cả mọi người đều ! Nàng bỗng nhiên nhàng thở dài tiếng, nhưng mà người kia lại tựa hồ tại ở trong lòng nàng rất quan trọng, quan trọng đến mức Dạ Thiên Dật hơi dùng chút thủ đoạn với nàng, điều đầu tiên nàng nghĩ đến phải là dùng lý trí hóa giải như thế nào mà là nghĩ đến có tức giận hay , do đó càng thêm hoang mang lo sợ, thần chí luống cuống, ném chuột sợ vỡ bình, bị uy hiếp.

      nghĩ tới Nguyệt nha đầu còn tâm tư linh lung như vậy, ha ha ha, thư như vậy mà ngươi có thể xem hiểu!” Tiếng cười của lão hoàng đế lớn, tựa hồ tâm tình rất vui vẻ, ngưng cười, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, cười với Dạ Thiên Dật: “Tiếp tục đọc , trẫm muốn nghe nữa!”

      “Dạ!” Dạ Thiên Dật cũng cười nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, tiếp tục xem giấy viết thư “Tờ thứ tư tới lễ cập quan của Thái tử hoàng huynh, nàng thích đĩa Túy Hà* nhưng bị Thái tử hoàng huynh đưa cho Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng. Nàng tức giận lật đổ cái bàn, ném cái đĩa tôm đó xuống đất, Thái tử hoàng huynh giận dữ, nàng đánh trận với Thái tử hoàng huynh, sau đó chạy tới Túy Hương lâu gọi ba đĩa Túy Hà, ăn sạch toàn bộ. . . . . .”

      *Túy Hà là món tôm ướp với rượu. Cách làm là tôm ướp rượu, muối trong 2 tiếng rồi vớt tôm ra. Trộn với mù tạc, tiêu, tỏi băm, hành tây, dấm, đường là có thể ăn luôn.

      “A?” Lão hoàng đế lúc này mới nhớ tới Dạ Thiên Khuynh, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh quỳ mặt đất.

      Khóe miệng Dạ Thiên Khuynh vẫn lưu lại máu tươi, quỳ mặt đất thoạt nhìn cực kỳ chật vật, chăm chú nhìn tờ giấy viết thư trong tay Dạ Thiên Dật, trong đôi mắt phượng hoàn toàn là vẻ dám tin. Giống như chưa bao giờ ngờ tới Vân Thiển Nguyệt lại có liên hệ thư từ với Dạ Thiên Dật, hơn nữa còn là họa thư(thư bằng tranh vẽ). Hai tháng trước trắc phi Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt có liên hệ thư từ, ra người chân chính liên hệ thư với nàng là Dạ Thiên Dật. Mặc dù phái người giám thị Vân Thiển Nguyệt, nhưng những năm này vẫn phái người giám thị Dạ Thiên Dật! Nhưng nửa điểm tin tức ta và Vân Thiển Nguyệt có liên hệ cũng nhận được. Nếu hôm nay Dạ Thiên Dật , còn biết. chợt phát có lẽ sớm sai lầm rồi, hơn nữa còn cực kỳ sai.

      Thất đệ là hạng người gì, từ rất ràng! ta thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư thủ đoạn thua Dung Cảnh. Những năm này nhiều lần phái sát thủ Bắc Cương, toàn bộ đều công mà lui. ta nếu có bản lĩnh, sao có thể nhanh như vậy có chỗ đứng ở Bắc Cương? Hơn nữa ta còn thu được Bắc Cương vào trong tay? Còn có Dung Cảnh, Cảnh thế tử là hạng người gì? cần , khắp thiên hạ mọi người đều biết, còn có Dạ Khinh Nhiễm, Tiểu ma vương kia từ khi sinh ra cho tới nay cho người nào sắc mặt tốt? Toàn bộ bọn họ đều đối với Vân Thiển Nguyệt bất đồng, vì sao?

      Trước kia có lẽ thấy , giờ này khắc này bỗng nhiên thấy vài chuyện. Có lẽ khi người thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn mới có thể thấy số chuyện. vẫn bị thân phận cùng vị trí Thái tử trói buộc. Hôm nay đột nhiên đối mặt với nguy cơ bị phế, quỳ gối ở đây làm người ngoài đứng xem, bỗng nhiên liền thấy ràng!

      Vân Thiển Nguyệt tất nhiên giống với những năm này, ở trước mặt biểu người ngu xuẩn, học thức, hung hăng càn quấy, vô lễ khiến người ta chán ghét!

      Nếu tất cả mọi người đều bị mù, bằng chính mắt bị mù!

      “Trước ngực con chim vẽ vết bẩn, đại biểu Thái tử hoàng huynh, phụ hoàng còn nhớ năm đó khi ba người Thái tử hoàng huynh, Tứ ca và nhi thần phân phủ đệ, nàng đòi Thái tử hoàng huynh đổi phủ đệ với nhi thần, Thái tử hoàng huynh đồng ý, nàng khóc lớn làm ầm ĩ lên, lau nước mắt nước mũi vào người Thái tử hoàng huynh, về sau Thái tử hoàng huynh vẫn thuận theo nàng ?” Dạ Thiên Dật cười .

      “Ừ, trẫm nhớ có chuyện như vậy! Lúc ấy trẫm đau đầu, vẫn là Hoàng hậu quản được nàng. Đúng rồi, ta nhớ sau bữa tiệc nàng đẩy Cảnh thế tử vào trong hồ. Cảnh thế tử biết bơi, xém tí nữa bị chết đuối. Cái tiểu nha đầu này, chuyện gì cũng đều làm ra được.” Lão hoàng đế cười gật đầu.

      Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe Dạ Thiên Dật đọc thư, ánh mặt trời chiếu vào người nàng, thân áo tím yên la được chiếu rọi dưới ánh mặt trời rực , lười biếng mềm mại như có xương dựa vào khung cửa, khiến người ta dời được tầm mắt. Lúc này yên lặng, cùng với đứa bé năm đó khóc lớn ầm ĩ, nước mắt nước mũi lau vào người khác nhau trời vực.

      “Con chim có cái đầu thẳng tắp, có bất kỳ biểu gì là Tần tiểu thư của phủ Thừa Tướng Tần.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, nụ cười mặt đọng lại “Ở trong mắt của nàng, Tần tiểu thư mọi thứ đều tốt, nề nếp đâu ra đấy, nàng vẫn nàng sinh lầm chỗ rồi, hẳn là Tần tiểu thư sinh ra ở Vân Vương Phủ, nàng sinh ra ở phủ Thừa Tướng. Tần tiểu thư làm Hoàng hậu mới thích hợp!”

      “Ha ha, tiểu nha đầu cũng tự mình hiểu đấy!” Lão hoàng đế cười lớn gật đầu “So với Nguyệt nha đầu, Tần nha đầu hết sức quy củ hơn chút ít! Dường như từ chính là cái bộ dáng đấy. Đúng, thích hợp làm Hoàng hậu hơn!”

      Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên cúi đầu, tay trong tay áo nắm lại chặt chẽ.

      “Tiếp !” Lão hoàng đế liếc Dạ Thiên Khuynh cái, đáy mắt trầm.

      “Tờ thứ năm trong kinh gần đây lưu truyền trò chơi, đệ tử trong kinh mua hài tử nhà nghèo làm thành bia, đặt ở trong bãi săn, để cho những hài tử kia chạy, sau đó mọi người bắn tên, người nào bắn trúng nhiều hài tử nhất, đó chính là người thắng, người thua mời người thắng tới Vọng Xuân Lâu bỏ tiền mua nương đứng đầu bảng để khoái hoạt!” Dạ Thiên Dật thu hồi nụ cười mặt, nhìn lão hoàng đế cái, thấy lão hoàng đế cũng có sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tiếp tục : “Đừng thấy Hiếu Thân vương phủ Lãnh Tiểu Vương gia có võ công, mỗi lần đều là thắng, bởi vì người cha tốt, có người dám thắng .”

      Lão hoàng đế nhìn về phía Hiếu Thân vương, sắc mặt Hiếu Thân vương trắng bệch, cúi thấp đầu dám lên tiếng

      “Nguyệt nhi trò chơi như vậy diễn ra hơn tháng, cho dù là Hoàng thượng, hay Thái tử, các vị Vương gia trong kinh cũng đều mắt mù tai điếc, cũng quản, nàng thấy thể tiếp tục như vậy nữa, liền đánh những người đó trận. Đánh Lãnh tiểu Vương gia là tàn nhẫn nhất, lúc này Hiếu Thân vương biết mình đuối lý nên dám tìm Hoàng thượng, cho nên dìm chuyện này xuống, nhưng nàng biết, kể từ hôm nay trở nàng hoàn toàn đắc tội với con cáo già Hiếu Thân vương!” Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, lại .

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ hóa ra nàng kết cừu oán với Lãnh Thiệu Trác và Hiếu Thân vương là do chuyện này!

      Sắc mặt lão hoàng đế có chút trầm nhìn Hiếu Thân vương, nhưng cũng gì. Hiếu Thân vương phát run, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      “Tờ thứ sáu sau khi Thái tử hoàng huynh cập quan bao lâu, Hoàng thượng chọn cháu của Phượng lão tướng quân làm Thái tử trắc phi, đại hôn hôm đó nàng xem, đoán chừng là Thái tử sợ nàng gây náo loạn, phân phó người cố ý ở bàn nàng bày hai đĩa Túy Hà, nhưng miếng nàng cũng chưa ăn những uống ba hũ nữ nhi hồng, sau khi uống xong còn lật tung cái bàn lên.” mặtDạ Thiên Dật lại lộ ra nụ cười nữa”Chắc mỗi người đều cho rằng nàng uống phải là rượu mà là dấm chua, nhưng lại biết trong lòng nàng rất cao hứng! Lặng lẽ cho nhi thần biết, ra nàng thích Thái tử chút nào, nhưng vẫn phải làm chút chuyện phù hợp với thân phận của nàng!”

      Dạ Thiên Khuynh chợt ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới những chuyện này phù hợp tác phong của nàng, ra là trước kia nàng có thói quen dương dương tự đắc, cố kỵ như vậy!

      “A? Hóa ra Nguyệt nha đầu thích Thái tử a! Đây là lần đầu tiên trẫm nghe đấy!” Lão hoàng đế cũng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, cười : “Mấy ngày trước Thái tử xin trẫm tứ hôn người trong lòng là phủ Thừa Tướng Tần nha đầu, trách được tiểu nha đầu này lúc ấy còn làm ầm ĩ lợi hại hơn so với Thái tử, khuyên trẫm nên thành toàn cho Thái tử, ra là nàng cũng thích Thái tử! Chẳng lẽ những năm này nàng đuổi theo ở phía sau Thái tử là bởi vì làm như vậy mới phù hợp với thân phận nàng?”

      Dạ Thiên Dật lời nào.

      Dạ Thiên Khuynh gắt gao nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      “Nguyệt nha đầu, ngươi với trẫm xem nào! Có phải thế ?” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.

      “Hoàng thượng dượng, ngài phải cũng biết sao? Còn hỏi!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ nàng thích Dạ Thiên Khuynh là , để cho mọi người đều biết cũng có chuyện gì! Tránh cho Dạ Thiên Khuynh tự đại điên cuồng còn tưởng rằng tốt cỡ nào, người người tranh nhau muốn đoạt lấy!

      “Vậy ngươi thích người nào? Là thích Thiên Dật?” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, liền nhìn lướt qua Dạ Thiên Dật “Nếu vì sao ngươi lại thư từ với như vậy? Chắc hẳn những bức họa thư như vậy còn có rất nhiều đúng ?”

      “Hoàng thượng dượng, cái gì gọi là thích?” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế.

      Lão hoàng đế ngẩn ra “Nguyệt nha đầu, đừng cho ta ngươi ngay cả thích là cái gì cũng biết!”

      “Ta tự nhiên biết thích là gì. Ta thích nhiều người, cũng phải chỉ thích Thất hoàng tử!” Vân Thiển Nguyệt dựa vào khung cửa, lười biếng “Ta thích Hoàng thượng dượng, thích Hoàng hậu , thích ông nội ta, thích ca ca ta, thích Dạ Khinh Nhiễm, thích Nam Lăng Duệ, thích Diệp Thiến, còn thích những nữ tì hầu hạ trong viện của ta, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, Triệu ma ma. . . . . . Đúng rồi, còn thích cá nướng phù dung, thịt gà xông khói lá sen, xương sườn nấu với tương, Túy hà. . . . . .”

      Dạ Thiên Dật vốn mỉm cười nghe vậy liền thu hồi nụ cười, mím môi nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      “Nguyệt nha đầu, trẫm hỏi phải là cái này, mà là thích giữa nam và nữ!” Sắc mặt lão hoàng đế nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      thích giữa nam và nữ a . . . . .” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế, nhìn về phía trung, bầu trời bao la xanh thẳm, vạn dặm mây, trời xanh mây, chỉ có vòng ánh nắng mặt trời màu vàng chiếu vào người nàng, nàng híp mắt nhìn mặt trời, giọng mặc dù rất , nhưng cũng đủ cho tất cả mọi người trong ngoài Thái y viện đều nghe thấy “Người ta là Dung Cảnh!”

      Dạ Thiên Dật cứng đờ người.

      Vân Thiển Nguyệt tiếp tục “Là loại thích giữa nam nữ kia! người nặng, người khắp thiên hạ đều !”

      Giấy viết thư trong tay Dạ Thiên Dật “ba ” tiếng rơi mặt đất. Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, thân thể bị khống chế lui về phía sau bước.

      Ánh mắt lão hoàng đế nhìn lướt qua Dạ Thiên Dật, cau mày nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      Bên ngoài Thái y viện tất cả mọi người kinh dị nhìn Vân Thiển Nguyệt, nàng nhàng như vậy, giọng nhàn nhạt, nhưng so với lớn tiếng kêu còn chấn động lòng người hơn. người nặng, người khắp thiên hạ đều . thua gì câu ở lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa hôm qua của Cảnh thế tử “Cuộc đời này chỉ có thê, độc nhất vô nhị.”

      Thái y viện thoáng chốc yên tĩnh như chỗ người.

      Đúng lúc này, màn che trong điện được vén lên, Dung Cảnh từ bên trong ra, vừa ra tới, ánh mặt trời thoáng chốc chiếu người của , cẩm bào trắng nguyệt nha như làn thu thủy giữa bầu trời, xẹt qua phía chân trời vòng màu trắng như tuyết, nếu như tuyết rơi đỉnh Thiên Tuyết sơn khiến mọi người giá lạnh, tuyết này tung bay trong những ngày nắng nóng, khiến trong lòng tất cả mọi người đứng dưới ánh mặt trời đều cảm thấy mát lạnh.

      Tất cả mọi người đều nhìn Dung Cảnh.

      Dung Cảnh ra ngoài, mắt dường như cũng thích ứng được với ánh mặt trời nên nhắm lại lúc rồi mới mở ra, ánh mắt quét qua mọi người vòng, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, khẽ cười “Ta cũng biết nàng ta sâu đậm đến như vậy!”

      Vân Thiển Nguyệt từ trời thu hồi tầm mắt nhìn Dung Cảnh, ánh mắt rơi vào tay , chỉ thấy đôi tay như ngọc của giấu ở trong tay áo, cần nhìn nàng cũng biết là đầy lỗ kim, sắc mặt nàng tốt hừ tiếng “Ngươi biết cái gì?”

      “Hôm nay nàng như vậy là tốt rồi. Tránh cho Thất hoàng tử hiểu lầm nàng.” Dung Cảnh nhàng cười cười, nhìn về phía Hiếu Thân vương “Hiếu Thân vương, ta đề nghị để Lãnh Tiểu vương gia ở lại Thái y viện! Lúc này nên bị di chuyển, Thái y của Thái y viện có thể coi chừng hàng ngày, sau này mỗi ngày ta đều tới đây thi châm cho Lãnh tiểu Vương gia. tháng sau chắc chắn trả lại cho ngươi Lãnh Tiểu vương gia sinh long hoạt hổ.”

      “Lão thần đa tạ Cảnh thế tử, lão thần đều nghe theo Cảnh thế tử, cho khuyển tử ở lại Thái y viện.” Hiếu Thân vương luôn miệng cám ơn.

      “Mỗi ngày vào giờ này nàng cũng phải tới đây! Thiếu máu của nàng châm được!” Dung Cảnh với Vân Thiển Nguyệt.

      Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, vạch trần . Thầm nghĩ biết mới vừa rồi là dùng máu của người nào để thi châm đấy!

      “Hoàng thượng, nếu có chuyện gì nữa, Cảnh về phủ trước!” Dung Cảnh xuống bậc thang, nhìn lão hoàng đế ôn hòa .

      “Hôm nay vất vả Cảnh thế tử rồi, tháng sau này Cảnh thế tử còn vất vả hơn!” Lão Hoàng đế che giấu tia sắc bén trong mắt, thu hồi tầm mắt từ người Vân Thiển Nguyệt, nhìn Dung Cảnh ôn hòa dặn dò “Cảnh thế tử đừng quên ngày mai phải lâm triều! Sau khi lâm triều ngươi tới thi châm cho Lãnh tiểu Vương gia, xế chiều Nghị điện, giúp đỡ Tần Thừa tướng nghị .”

      “Dung Cảnh biết!” Dung Cảnh gật đầu, chậm rãi ra ngoài, hai bước bỗng nhiên quay đầu hướng Dạ Thiên Dật nhắc nhở “Thất hoàng tử, quan tâm là vì nghĩa bằng hữu, cũng phải là có tình ý tự định chung thân. Dung Cảnh khuyên Thất hoàng tử cần phải phân biệt ràng, tránh cho tự hại mình càng ngày càng sâu. Thất hoàng tử thông minh, là người sáng suốt, nên hiểu đạo lý này, nếu hiểu, cũng chỉ là hại người hại mình.”

      Mặt Dạ Thiên Dật trầm xuống, cũng gì .

      Dung Cảnh thêm lời nào, chậm rãi ra ngoài.

      “Cảnh thế tử!” Lục công chúa thấy Dung Cảnh rời , lập tức xách váy đuổi theo , rất nhanh liền chắn ở trước mặt .

      Dung Cảnh dừng bước, nhìn Lục công chúa, sắc mặt nhàn nhạt “Lục công chúa, cách xa ba thước!”

      Lục công chúa vốn còn muốn về phía trước, nghe vậy lập tức lui về phía sau bước, khuôn mặt nhắn trắng bệch : “Cảnh thế tử, làm sao ngươi có thể tin tưởng Vân Thiển Nguyệt như vậy? ràng nàng có tình ý với Thất ca, lại còn câu dẫn ngươi, biết xấu hổ như thế, ngươi lại còn đối với nàng. . . . . . A. . . . . .”

      Lục công chúa còn chưa dứt lời, Dung Cảnh vung ống tay áo lên, trận gió quét về phía Lục công chúa, Lục công chúa chỉ cảm thấy trận gió đập vào mặt, nàng chống lại nổi, thân thể thẳng tắp bị ném ra ngoài, ngã quỵ cách đó vài thước.

      Mọi người nhất tề cả kinh.

      Chỉ nghe Dung Cảnh lãnh đạm : “Lục công chúa, nếu để cho ta nghe thấy người như vậy lần nữa, ngươi vĩnh viễn cần mở miệng chuyện nữa!” Dứt lời, nhìn Lục công chúa cái, cũng nhìn Lão Hoàng đế, từ từ rời khỏi Thái y viện.

      Lục công chúa nằm mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Dung Cảnh rời , bỗng nhiên “òa” tiếng, khóc ra thành tiếng.

      “Câm miệng!” Ánh mắt lão Hoàng đế dâng lên vẻ tức giận, biết là tức giận Dung Cảnh ở trước mặt đánh bay Lục công chúa ra ngoài, hay là tức giận Lục công chúa chiếm được tâm Dung Cảnh, ở trước mặt , hôm qua bị Vân Thiển Nguyệt đập vỡ cái trán, hôm nay lại bị Dung Cảnh đánh bay như thế, làm mất hết mặt mũi.

      “Phụ hoàng. . . . . .” Lục công chúa ủy khuất nhìn lão hoàng đế, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, tức giận mắng: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì thư từ cùng Thất ca mấy năm, lại còn thích Cảnh thế tử? Loại nữ nhân lẳng lơ như ngươi. . . . . .”

      “Lục muội! Ta thấy ngươi vĩnh viễn muốn chuyện nữa rồi!” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên xoay người nhìn Lục công chúa.

      Vẻ mặt Lục công chúa trắng nhợt, nằm mặt đất người run lên, trong thoáng chốc liền ngậm miệng.

      “Xem ra trẫm quá cưng chiều ngươi rồi, khiến ngươi coi trời bằng vung, càng ngày càng thành bộ dáng gì rồi! ràng lời vô liêm sỉ nào cũng dám !” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật cái, cả giận với Lục công chúa: “Bây giờ ngươi trở về tẩm cung cho trẫm, có lệnh của trẫm được ra ngoài!”

      “Phụ hoàng, nhi thần muốn cầu phụ hoàng tứ hôn, nhi thần muốn gả cho Cảnh thế tử!” Lục công chúa bỗng nhiên ngồi dậy, quỳ mặt đất.

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cất bước về phía Lục công chúa.

      Trong lúc nhất thời lão hoàng đế lên tiếng, ánh mắt nheo lại nhìn Lục công chúa cùng Vân Thiển Nguyệt về phía Lục công chúa.

      “Ngươi ngươi muốn gả cho Dung Cảnh?” Vân Thiển Nguyệt tới trước mặt Lục công chúa, ngồi xổm người xuống, nhìn nàng.

      “Đúng, ta muốn gả cho Cảnh thế tử!” Lục công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt, phẫn hận : “Vân Thiển Nguyệt, ngươi có tài đức gì? Quần là áo lụa thay đổi, chữ to biết, có giáo dưỡng, biết lễ nghĩa, chân trong chân ngoài(bắt cá hai tay), dây dưa với biết bao nhiêu người? Tính tình lẳng lơ, nữ nhân như vậy căn bản xứng với Cảnh thế tử!”

      “Còn gì nữa ? tiếp!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục công chúa, buồn giận.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      “Những thứ này còn chưa đủ sao?” Lục công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      đủ, ngươi những thứ này Dung Cảnh đều thích! Ta quần là áo lụa thay đổi, chữ to biết, có giáo dưỡng, hiểu lễ nghĩa, chân trong chân ngoài, tính tình lẳng lơ. . . . . . Những thứ này cũng biết.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, sắc mặt có chút tức giận nào”Ngươi phải tìm ra những chuyện của ta mà thích mới có tác dụng!”

      “Ngươi biết xấu hổ!” Lục công chúa oán hận nhìn chằm chằm nàng “Ngươi dùng thủ đoạn ma quỷ gì dụ dỗ Thất ca cùng Cảnh thế tử, quả thực ngươi nên bị nhốt vào lồng heo, dìm xuống ao, ngũ mã phanh thây, được tốt. . . . . . A. . . . . .”

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên phất tay, thân thể Lục công chúa thẳng tắp bay ra khỏi Thái y viện.

      “Lục nhi!” Lão hoàng đế biến sắc, trầm giọng quát bảo ngưng lại “Nguyệt nha đầu dừng tay!”

      Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, đứng lên, cười vô tội với lão hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, sao ngài sớm, ngài chậm, Lục công chúa bị ta ném ra rồi!”

      “Thiên Dục, còn mau xem chút!” Lão Hoàng đế trầm mặt nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, vội vàng ra ngoài.

      Dạ Thiên Dục lên tiếng, lập tức điểm mũi chân đuổi theo.

      Tất cả mọi người vội vàng theo phía sau lão Hoàng đế, mới vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy Lục công chúa giống như như diều đứt dây bay ra ngoài, nếu ngã mặt đất vẫn còn tốt sao? Mọi người khỏi cảm thấy Thiển Nguyệt tiểu thư lớn mật, nếu Lục công chúa bị ném chết…, Hoàng thượng muốn xử trí Thiển Nguyệt tiểu thư cũng phải xử trí!

      Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, nữ nhi của Hoàng đế như thế nào? Nữ nhi của Hoàng đế muốn gả cho ai đều được à? Nàng cười lạnh tiếng, đến lúc để cho Lục công chúa ghi nhớ lâu ! Hôm qua nàng hạ thủ quá rồi, hôm nay khiến nàng ta nếm chút tư vị.

      người nặng, người khắp thiên hạ đều sao?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên tới, đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng “Nguyệt nhi, thông tín năm năm ngươi câu nàng cũng đến Cảnh thế tử. Lúc này mới ngắn ngủn hai tháng, nàng liền tình thâm ý trọng với như thế rồi? Nàng tình sao? Nàng muốn ta tin tưởng như thế nào? Mười năm tình ý của chúng ta, năm năm thư từ, bằng Cảnh thế tử mười năm bệnh nặng nằm giường nghỉ ngơi?”

      ra là năm năm thư từ, câu nàng cũng nhắc tới Dung Cảnh sao? Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật “Thích chẳng phân biệt được trước sau! có thời gian giới hạn.”

      “Hay cho một câu thích chẳn phân biệt được trước sau!” Dạ Thiên Dật cười tiếng, đưa tay nắm lấy tay Vân Thiển Nguyệt “Nàng theo ta!”

      “Ta với ngươi là được, ngươi cần lôi ta!” Vân Thiển Nguyệt né tránh cánh tay Dạ Thiên Dật.

      Dạ Thiên Dật nhìn nàng cái, cất bước ra ngoài, vừa hai bước, quay đầu lại nhìn về phía họa thư rời lả tả mặt đất, quay về khom người nhặt lên, gấp họa thư để vào trong phong thư. Tiếp tục ra ngoài.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn họa thư trong tay , mấp máy môi, cất bước đuổi theo .

      Hai người ra khỏi đại môn Thái y viện, chỉ thấy đám người lão hoàng đế đứng ở cửa, Lục công chúa bị treo cây quế cách đó xa, Dạ Thiên Dục cây cứu nàng.

      “Nguyệt nha đầu, nàng là công chúa của trẫm! Ngươi ra tay khỏi quá nặng ! Nếu phải cây quế tiếp được, nàng ngã chết, ngươi nghĩ trẫm xử trí ngươi sao?” Lão Hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt tốt.

      “Hoàng thượng dượng, chẳng lẽ ngài nhìn ra ở trước mặt ngài ta hạ thủ lưu tình?” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Lục công chúa, ước chừng là bị làm cho sợ đến ngất , nàng thu hồi tầm mắt thản nhiên : “Nếu sau này nàng lại gả cho Dung Cảnh, phải chỉ bị rơi cây quế đâu!”

      “A?” Lão hoàng đế nheo mắt lại “Nếu trẫm cố ý gả nàng cho Cảnh thế tử sao?”

      Vân Thiển Nguyệt đón nhận tầm mắt của Lão Hoàng đế, thần sắc thay đổi, có chút nào sợ hãi, nhàn nhạt phun ra mấy chữ “Ta đây chỉ có thể giết Lục công chúa!”

      “Vân Thiển Nguyệt, ngươi to gan!” Lão hoàng đế bỗng nhiên quát lớn tiếng.

      “Hoàng thượng dượng, lá gan của ta luôn luôn rất lớn! Ngài vẫn biết mà!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười “Nếu ngài tin đại khái có thể thử chút. Ta giết nàng. Đúng rồi, trừ phi ngài giết ta trước. Nhưng ta cảm thấy ngài thể giết ta. Nếu ngài giết ta, người chết chỉ sợ phải là mình Lục công chúa thôi đâu, đoán chừng rất nhiều đấy.”

      “Càn rỡ! Đúng là trẫm quá dung túng cho ngươi! Để ngươi dám uy hiếp trẫm!” Lão Hoàng đế tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.

      “Người đầu tiên có thể là Dung Cảnh tự sát vì tình, Dung Cảnh vừa chết, như vậy đoán chừng nữ nhân khắp thiên hạ ái mộ Dung Cảnh đều tự sát theo. Ừ, đúng rồi, còn có Lãnh tiểu Vương gia có Dung Cảnh thi châm cũng cứu được, Lãnh tiểu Vương gia vừa chết, ước chừng Hiếu Thân vương cùng Hiếu thân lão Vương gia cũng sống được nữa, còn có ông nội ta, đúng rồi, còn có ta, còn có. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt phảng phất nghe thấy, đếm loạt tất cả những người liên quan mà nàng thuộc như trong lòng bàn tay.

      bậy bạ!” Lão hoàng đế cắt đứt lời của Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt im lặng, nhìn Lão hoàng đế tức giận cười : “Hoàng thượng dượng, có phải bậy bạ hay cũng sao, quan trọng hơn chính là ngài thể gả Lục công chúa cho Dung Cảnh! Nếu ngài tứ hôn nàng cho Dung Cảnh, ta nhất định giết nàng. Còn có, ta thích Dung Cảnh, ngài cũng thể tứ hôn người nào cho . Nếu tứ hôn cho người nào, ta liền giết người đó!”

      “Vô liêm sỉ!” Lão hoàng đế ném bông hoa hải đường của Dạ Thiên Dật mà vẫn cầm trong tay chưa trả lại vào mặt Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, thầm nghĩ gốc cây hoa hải đường lưu lại bao nhiêu năm? Có phải nên phá hủy hay !

      Hoa hải đường sắp rơi vào mặt Vân Thiển Nguyệt, Dạ Thiên Dật đưa tay nhàng tiếp lấy, hoa hải đường hoàn hảo tổn hao gì, nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, bỗng nhiên khom người cung kính với lão hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi thần muốn xin đạo ý chỉ của phụ hoàng!”

      “Ý chỉ gì? !” Lão hoàng đế trầm mặt hỏi. Hiển nhiên giận đến , trán gân xanh nhảy lên.

      “Mỗi ngày phụ hoàng đều rất bận rộn, có thời gian dạy Nguyệt nhi ? Nhi thần hồi kinh, đáng lý nên phân ưu với phụ hoàng. Nguyệt nhi quần là áo lụa thay đổi, những năm nay nhi thần quen thuộc tính tình nàng, từ hôm nay, phụ hoàng giao nàng cho nhi thần dạy !” Dạ Thiên Dật .

      Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, lập tức phản bác “ thể nào!”

      “Nguyệt nha đầu, sao lại thể nào? Ngươi thực quá bướng bỉnh, ngay cả trẫm cũng để vào trong mắt. Trẫm cũng tin thiên hạ này có người quản được ngươi?” Lão hoàng đế trầm mặt, với Dạ Thiên Dật: “Tốt! Trẫm đáp ứng ngươi!”

      “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật lập tức tạ ơn.

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay đầu bước .

      “Nguyệt nha đầu, ngươi muốn đâu?” Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.

      “Ta trở về phủ! Nếu Hoàng thượng dượng tự mình dạy ta, ta còn ở lại hoàng cung làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt cũng quay đầu lại.

      được! Ngươi phải ở hoàng cung! Kể từ hôm nay, Thất hoàng tử chuyển vào trong cung ở.” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, với Dạ Thiên Dật: “Còn ngươi đến ở chỗ cũ của ngươi trước khi xuất cung lập phủ !

      “Vâng!” Dạ Thiên Dật lên tiếng.

      Vân Thiển Nguyệt dừng chân, quay đầu lại nhìn lão hoàng đế “Hoàng thượng dượng, sao ngài cứ tóm lấy ta buông vậy? Ngài sợ ta làm hỏng con trai của ngài sao? Ta chỉ là nữ nhân, cầu có danh tiếng, có trí tuệ đại tài, cũng muốn có nghiệp kinh thiên động địa, ta chỉ muốn tương lai gả cho Dung Cảnh, giúp chồng dạy con, cho làm dù lung tung, vô pháp vô thiên, cũng là tai họa nhà , có trông coi, sau khi ta gả đoán chừng ngay cả Tử Trúc Lâm của Vinh vương phủ cũng ra, gây tai họa cho ngươi khác, lại càng cản trở đến chuyện của ngài ? Ngài nắm giữ thiên hạ, Thiên thánh vạn dặm non sông, ngài cứ việc hưởng thụ sơn hào hải vị, chim sa cá lặn mà người ta dâng tặng, níu lấy ta tha làm cái gì?”

      hươu vượn!” Lão hoàng đế nghe vậy lập tức quát tháo, trầm mặt : “Nữ nhân Vân Vương phủ người nào là dịu dàng đoan trang? Ngươi nhìn phía ngươi, ngươi, rồi nhóm thái của ngươi đều là mẫu nghi thiên hạ, vô cùng tôn quý, là quốc mẫu mỗi triều đại đều được người trong thiên hạ người ta xưng tụng là hoàng hậu hiền đức, ngươi nhìn lại ngươi, thành cái dạng gì đây? Nửa điểm điệu bộ của nữ nhân cũng có? Thích ai để cho cả thiên hạ đều biết, suốt ngày ở chỗ cùng các hoàng tử của trẫm cố kỵ chút nào. Cách chuyện, cử chỉ cũng có nửa điểm rụt rè mà nương nên có. Nếu trẫm để ngươi cứ tiếp tục vậy, chẳng phải là vũ nhục thanh danh hiền đức của ngươi, và các thái của ngươi?”

      “Theo Hoàng thượng dượng như vậy, thanh danh của ta tốt, làm liên lụy đến ta, rồi cũng làm liên lụy đến các thái chết của ta, vậy ngài là đế vương của dân chúng trong thiên hạ, có trách nhiệm chú ý đến dân chúng trong thiên hạ, có người vi phạm pháp lệnh, danh tiếng của ngài bị bôi xấu rồi? Có người giết người, người nọ chính là ngài giết? Có người phóng hỏa, lửa kia cũng là ngài phóng? Trong kinh đệ tử chơi trò chơi bắn tên giết hài tử cũng là ngài để cho bọn họ làm?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

      Lão hoàng đế bị nghẹn họng trả lời được, vừa định gầm lên.

      Vân Thiển Nguyệt đợi mở miệng tiếp tục : “Có phải ngài lại muốn ta bậy bạ phải ? Ta khuyên ngài đừng nữa! Tiết kiệm sức lực . Ta chính là kẻ bất tài vô dụng lên được mặt tường. có chí hướng lớn, cũng muốn giống như và các thái , để cho người trong thiên hạ ca tụng. Ta muốn gả cho Dung Cảnh. Thay giặt quần áo nấu cơm sinh con, Hoàng thượng dượng gả ta cho Dung Cảnh phải được rồi sao? Ta bảo đảm sau khi gả vào Vinh vương phủ quy củ! để truyền ra nửa điểm thanh danh tốt.”

      “Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế tức giận, hồi lâu mới phun ra câu “Ta thấy ngươi nên học ít nữ giới! Có nữ nhân nào giống như ngươi, còn chưa cập kê, há mồm ngậm miệng là muốn lập gia đình, hơn nữa còn cái gì giúp chồng sinh con, dạy con. Ngươi quả thực chính là. . . . . . Trẫm cảm thấy mất mặt xấu hổ thay ngươi!”

      “Làm gì có nữ nhân nào lấy chồng, sinh con? Chính ta đỏ mặt, Hoàng thượng dượng đỏ mặt cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua Dạ Thiên Dục cứu Lục công chúa xuống, nàng bày ra bộ dạng khiến lão hoàng đế tức giận hộc máu cam lòng ngừng lại, cố bĩu môi : “Nữ nhi của ngài, Lục công chúa phải là người sao? Nàng cũng muốn gả cho Dung Cảnh, giúp sinh con đấy thôi! Đáng tiếc người ta cần! Chỉ cần ta.”

      “Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế tức giận “Từ giờ trở , ngươi câm miệng cho trẫm, được tiếng!”

      !” Vân Thiển Nguyệt quay đầu rời .

      Lão hoàng đế có mở miệng gọi Vân Thiển Nguyệt, giận đến sái quai hàm, trừng mắt nhìn nàng rời .

      Tất cả mọi người đều nhìn lão hoàng đế, trong những năm này có người dám nhổ râu lão hổ, Thiển Nguyệt tiểu thư là người đầu tiên!

      “Phụ hoàng, nhi thần. . . . . .” Dạ Thiên Dật nhìn lão hoàng đế.

      ! Dạy bảo nàng tốt cho trẫm!” Lão hoàng đế khoát khoát tay với Dạ Thiên Dật.

      Dạ Thiên Dật lập tức cất bước đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt hai bước thấy Dạ Thiên Dật theo kịp, nàng dừng bước, bỗng nhiên lạnh lùng nhìn “Hôm nay ta rất tức giận, ngươi tốt nhất chớ theo ta. Ta đáp ứng ngươi khôi phục trí nhớ, đối xử công bằng với ngươi chút, cũng đáp ứng thích ngươi!”

      Dạ Thiên Dật dừng bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      “Sau khi khôi phục trí nhớ ta đối xử với ngươi như thế nào ta biết, nhưng ít ra tại, hôm nay, trước mắt, ta muốn gặp lại ngươi chút nào. Nếu ngươi cứ đuổi theo, có hậu quả gì ta dám bảo đảm, đừng tưởng rằng ngươi dùng mọi chuyện qua có thể uy hiếp được ta.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, nhìn Dạ Thiên Dật, thẳng về phía trước.

      Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt đen tối , cánh tay trong tay áo nắm chặt, cuối cùng cũng đuổi theo.

      Vân Thiển Nguyệt rất nhanh qua góc tường Thái y viện, nàng quá nhanh, suýt nữa đụng vào người đứng thẳng ở góc tường, nàng dừng bước, thấy Dung Cảnh, liền ngẩn ra “ phải là ngươi rồi sao? Sao lại đứng ở chỗ này?”

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :