1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 41: Gieo gió gặt bão
      Edit: Yue
      Beta: Leticia

      Lão hoàng đế vội vàng đến, theo phía sau là Văn Lai cùng đội thái giám cung nữ, sau đội thái giám cung nữ còn có hai người theo, người là Dạ Thiên Dục, người còn lại phe phẩy chiết phiến(quạt xếp) trông vô cùng phong lưu, Nam Lăng Duệ.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn bước chân vội vàng của lão hoàng đế, nghĩ tới biết là lão đầu này sủng ái Lãnh quý phi, hay là làm bộ cho mọi người xem, kỳ trong lòng lại có mưu ma chước quỷ bắt nàng để hỏi tội đây.

      “Nguyệt nhi, cháu tới đây” Hoàng hậu nhìn lão hoàng đế, nắm chặt khăn trong tay lại, nhàng gọi nàng.

      Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn về phía Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu mím môi, tựa hồ quyết định muốn bảo vệ nàng, nàng thấy rất cảm động, nhàng cười cười với Hoàng hậu, lắc đầu, “ , cháu đứng ở chỗ này là tốt rồi.”

      Hoàng hậu nhíu mày.

      Vân Thiển Nguyệt dùng truyền nhập mật vào tai nàng Hoàng hậu: “ yên tâm, cháu có việc gì, cần lo cho cháu.”

      Hoàng hậu nghe ràng được lời của Vân Thiển Nguyệt, kinh ngạc thấy nàng biết dùng thuật truyền . Thấy nàng bày ra vẻ mặt sao cả, có chút khẩn trương cùng sợ hãi nào, liền nhớ tới Thiển Nguyệt nhiều lần đều hữu kinh vô hiểm, thoạt nhìn lỗ mãng, kì thực mỗi chuyện đều là nàng có lý, lòng cũng yên tâm hơn vài phần, thể gật đầu.

      bao lâu sau, lão hoàng đế tới, liếc mắt liền thấy được tình hình ở cửa Vinh Hoa cung, ánh mắt rơi người Lãnh quý phi nằm mặt đất, khuôn mặt già nua thấy mặt của Lãnh quý phi nhìn ra hình dạng gì rồi, có chút dám tin, lát sau, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu, trầm giọng hỏi: “Hoàng hậu, xảy ra chuyện gì? Sao Lãnh quý phi lại thành cái bộ dáng này?”

      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn về phía Văn Lai, Văn Lai nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, cúi đầu, nàng nghĩ tới lão hoàng đế máu lạnh như vậy, là người vô tình, tỉnh táo, tâm tư thâm trầm, người như vậy thể nào chỉ nghe được Lãnh quý phi bị đánh liền vội vã chạy tới, nhất định là hỏi nguyên nhân hậu quả rồi. Nhưng vẫn trực tiếp hỏi Hoàng hậu, bỏ qua nàng, xem ra định mượn việc lần này trừng trị Hoàng hậu. Nàng nghĩ đến chỗ này, đợi Hoàng hậu mở miệng, lập tức : “Hoàng thượng dượng, Lãnh quý phi là bị ta đánh!”

      Hoàng hậu vừa muốn mở miệng, nhưng chưa kịp phải nuốt vào.

      “Sao? Bị ngươi đánh? Nguyệt nha đầu, ngươi mới vừa tiến cung mà? Mới vừa tiến cung tới đánh Lãnh quý phi của trẫm? Ngươi to gan.” Lão hoàng đế giận tím mặt, quát Hoàng hậu: “Hoàng hậu, ở cửa cung của ngươi lại có thể phát sinh ra loại chuyện này, trẫm thấy ngươi càng ngày càng vô dụng rồi.”

      “Hoàng thượng, phải là thần thiếp vô dụng, sao ngài hỏi xem vì sao Nguyệt nhi lại đánh Lãnh quý phi?” Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng.

      Hôm qua nàng vì sao Nguyệt nhi và Cảnh thế tử đột nhiên xin chỉ tứ hôn, sau khi hồi cung mới nhận được tin tức Hoàng thượng muốn mượn chuyện dâm từ diễm khúc của Tố Tố tuyên dâm hoàng cung để trừng phạt nàng rồi sau đó phế hậu. Hôm nay thấy Hoàng thượng bỏ qua Vân Thiển Nguyệt trực tiếp chỉ trích nàng, khiến nàng càng hiểu được Hoàng thượng quyết tâm muốn phế nàng, trong lòng rất tức giận, những năm này ở trong cung nàng vẫn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu lại rơi vào kết quả bị phế, những nàng còn có thể liên lụy đến Vân Vương phủ, mà còn xứng đáng với chính mình và hạnh phúc của cả đời mình. Hôm qua nàng ngồi đêm, tâm chết như tro tàn, ngờ lại nghe được tin Hoàng thượng tuyên chỉ muốn mang theo Vân Thiển Nguyệt ở bên người để quản giáo, còn được sắp xếp vào ở Vinh Hoa cung. Tâm nàng vốn như tro tàn nay cháy lại. Cho dù nàng có bị phế cũng thể chịu uất ức mà bị phế. Càng thể để cho cháu nàng bước theo gót của nàng được.

      “Bất kể là nguyên nhân nào, có ngươi ở đây, sao ngươi có thể để cho Nguyệt nha đầu phạm thượng đánh Lãnh quý phi? Ngươi lại còn trốn tránh trách nhiệm, trẫm quá thất vọng về ngươi, người đâu, đem Hoàng hậu. . . . . .” Lão hoàng đế nhìn Hoàng hậu, ánh mắt tràn đầy tức giận.

      Vẻ mặt của Hoàng hậu cũng lên tức giận, chặn lại lời lão hoàng đế, lạnh lùng : “Tính tình của Nguyệt nhi quần là áo lượt thay đổi, phải hôm qua ngài cũng thấy rồi sao. phải nàng còn đánh Lục công chúa trước mặt ngài? Hôm nay thần thiếp thể ngăn cản, ngài cũng thể đổ lỗi cho thần thiếp được.”

      Lão hoàng đế bị lời của Hoàng hậu làm cho á khẩu trả lời được, nghĩ tới nữ nhân này cả đời đều sống theo khuôn phép, chưa bao giờ dám phản kháng , vậy mà bắt đầu từ hôm qua lại khéo mồm khéo miệng dám trắng trợn phản kháng . vốn chỉ là giả bộ tức giận, nay lửa giận bị khơi mào, cả giận : “Hai chuyện này sao có thể giống nhau? Lãnh quý phi là quý phi của trẫm.”

      “Hoàng thượng như vậy cứ như Lục công chúa phải là nữ nhi ruột thịt của ngài?” Hoàng hậu nhướn mày.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám với trẫm như thế?” Giọng lão hoàng đế như bị nén ở ngực, cái trán toát ra gân xanh.

      “Hoàng thượng với thần thiếp như thế, nên thần thiếp thể dễ nghe với Hoàng thượng được. Người nào trời sinh phải chịu oan uổng! Cho dù ngài là Hoàng thương. ” Hoàng hậu bỏ qua lửa giận của lão hoàng đế, người đứng thẳng.

      “Tốt! Ngươi trẫm oan uổng ngươi. Vậy ngươi , vì sao Nguyệt nha đầu lại đánh Lãnh quý phi?” Lão hoàng đế dùng ánh mắt ác liệt nhìn Hoàng hậu, cả giận : “Hôm qua là Lục nhi chọc giận Nguyệt nha đầu trước, lại thêm các nàng là cùng trang lứa, tiểu nữ nhi tranh cãi là chuyện bình thường. Trẫm thể bởi vì nàng là công chúa của trẫm mà thiên vị nàng, lại niệm tình hôm qua là lễ cầu Chức Nữ nên trách tội Nguyệt nha đầu. Hôm nay nàng ta lại dám đánh Quý phi có phẩm cấp, đây là phạm thượng. Nếu ngươi ra được lý do. Trẫm tha cho ngươi.”

      “Tốt, thần thiếp cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cần phải nghe cho kỹ.” Hoàng hậu nắm chặt khăn trong ống tay áo, cũng cả giận .

      “Trẫm nghe đây, ngươi .” Lão hoàng đế khoanh tay, .

      “Hoàng thượng dượng, , chuyện do ta gây lên, người cũng là ta đánh. Sao các ngươi lại bỏ qua chính chủ như ta đây? Điều này để cho ta cảm thấy ta đánh người mà nửa điểm cảm giác thành tựu cũng có.” Hoàng hậu vừa muốn mở miệng, Vân Thiển Nguyệt xen vào, nhìn hai người, trong lòng nàng chợt cười lạnh. Lão hoàng đế đùa chiêu này sợ là được việc rồi. muốn mượn việc Lãnh quý phi để trách tội Hoàng hậu, rồi phế hậu, có cửa đâu.

      Hoàng hậu nhớ tới lời của Vân Thiển Nguyệt trước đó, chợt im miệng.

      “Nguyệt nha đầu, ngươi đánh Quý phi, đương nhiên trẫm tha cho ngươi. Ngươi cứ đứng qua bên cho trẫm, trẫm muốn nghe Hoàng hậu .” Lão hoàng đế liếc Vân Thiển Nguyệt cái. Giọng lạnh lùng mà trầm.

      “Vẫn là để ta cho. Chuyện này để thích hợp lắm” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế, lại nhìn thoáng qua Lãnh quý phí nằm mặt đất, đợi lão hoàng đế phản đối, liền mở miệng, “Lãnh quý phi từ xưa tới nay, người nào được Hoàng thượng mang theo bên cạnh để dạy dỗ biến thành nữ nhân của ngài, giống như Lệ Tần vậy. Hoàng thượng dượng là hôn quân nên mới muốn ta cũng trở thành nữ nhân của ngài, sau này cháu cùng chung chồng để cho người trong thiên hạ chế nhạo, ta là con cóc mà cũng muốn vào ở Vinh Hoa cung, sau này Vinh Hoa cung nên đổi lại tên rồi, quan trọng nhất là . . . . . nàng Hoàng thượng dượng sớm muốn phế ! Còn . . . . . .”

      xằng bậy.” Lão hoàng đế cắt đứt lời Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt xanh mét.

      “Hoàng thượng dượng, ngài cũng biết đây đúng là xằng bậy đúng ? Cho nên, ta nghĩ Lãnh quý phi là quá cần ăn đòn rồi. Nên giúp ngài ra tay dạy dỗ nàng” Vân Thiển Nguyệt mở miệng, nhìn lão hoàng đế, “Hoàng thượng dượng đối xử với ta còn tốt hơn cả phụ vương, chỉ thuần túy coi ta là nữ nhi của ngài mà bảo vệ, nhưng Lãnh quý phi chuyện như vậy, chỉ vũ nhục danh tiếng của ngài mà còn dám nghi vấn phẩm hạnh của ngài. như vậy, nếu bị truyền ra ngoài, thiên hạ nhìn Hoàng thượng dượng như thế nào đây? danh cả đời của ngài có thể bị hủy rồi.”

      “Trẫm là ngươi bậy bạ đấy. Sao Lãnh quý phi có thể công khai ra những lời như vậy?” Lão hoàng đế tức giận nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      “Ngài tin à. tin ngài hỏi những người đứng ở đây chút. Đây là phi tử trong hậu cung của ngài, cung nữ, thái giám, ma ma, còn có Văn công công. Ngoại trừ ma ma tìm Thái y cho Lãnh quý phi chưa có ai rời khỏi đây.” Mắt Vân Thiển Nguyệt quét vòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người mà từ lúc lão hoàng đế xuất liền nơm nớp lo sợ.

      Lão hoàng đế nghe vậy nhìn về phía những người đó, ánh mắt đặt tại mặt Minh phi, “Minh phi, ngươi , Nguyệt nha đầu có đúng hay ? được bởi vì chuyện hôm qua của lục công chúa mà ghi hận Nguyệt nha đầu. Trẫm muốn nghe lời .”

      Vân Thiển Nguyệt cười lạnh trong lòng, đây là cố ý nhắc tới Lục công chúa, ra để Minh phi mang thù với nàng đây mà. Nhưng cho dù Minh phi có thù nàng. Cũng phản bác nàng vào lúc này, để ngoài sáng đắc tội với nàng được. Nàng thấy Minh phi có thể được lão hoàng đế sủng ái nhiều năm như vậy, quả là có bản lĩnh, tuy nàng chỉ sinh ra được ba người công chúa nhưng vẫn được sủng ái, nữ nhân này cũng đơn giản như vẻ bề ngoài. Người đơn giản thể tồn tại trong hoàng cung được.

      “Bẩm Hoàng thượng, những lời Thiển Nguyệt tiểu thư đều là . có nửa câu giả dối” Minh phi tiến lên bước, cung kính đáp lời.

      Lão hoàng đế nheo mắt lại, “ ?”

      “Thần thiếp dám giả dối lừa gạt Hoàng thượng” Minh phi gật đầu.

      Lão hoàng đế nhìn chằm chằm Minh phi trong chốc lát, Minh phi cúi đầu thấp nhúc nhích, dời tầm mắt, nhìn về phía những người khác, những người khác đợi mở miệng, rầm rầm quỳ đất, cao thấp đều mà : “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thiển Nguyệt tiểu thư đúng , bọn thần thiếp đều chính tai nghe được. có nửa điểm giả dối!”

      Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hơi cong lên, quả là nữ nhân trong hoàng cung, có nửa điểm giả dối? Nàng cố ý thêm mấy từ hôn quân vậy mà cũng bị vạch trần.

      “Ah? như vậy Lãnh quý phi là gieo gió gặt bão rồi?” Lão hoàng đế híp mắt nhìn đám phi tần. Đương nhiên tin Lãnh quý phi mắng là hôn quân. Nhưng đại thể có thể Vân Thiển Nguyệt nửa là , chỉ thắc mắc biết khi nào hậu cung lại có thể đoàn kết như vậy rồi?

      Tất cả mọi người ai mở miệng chuyện.

      “Mặc dù Lãnh quý phi gieo gió gặt bão, cũng tới phiên Nguyệt nha đầu giáo huấn. có trẫm dạy dỗ nàng ta. Hậu cung xảy ra chuyện như thế, Hoàng hậu thân là người đứng đầu hậu cung thể đổ trách nhiệm cho người khác được” Lão hoàng đế thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hoàng hậu, “Kể từ hôm nay, Hoàng hậu. . . . . .”

      “Hoàng thượng, ngài làm giống như lời của Lãnh quý phi, muốn phế thần thiếp chứ?” Hoàng hậu ngăn cản lời của lão hoàng đế, “Thần thiếp tự hỏi mình chưa từng làm chuyện gì đúng. Lãnh quý phi vẫn luôn những lời cố kỵ, thần thiếp niệm tình nàng là Quý phi của Hoàng thương nên đều bỏ qua cho nàng. Hôm nay nàng quá mức càn rỡ, chỉ vũ nhục thần thiếp, còn vũ nhục Hoàng thượng, mà thần thiếp lệnh cho nàng im mồm, nàng nghe răn dạy, còn khoác biết ngượng là có Hoàng thượng làm chỗ dựa cho nàng, đám người Tôn ma ma được lệnh của thần thiếp muốn đưa nàng tới chỗ của Hoàng thượng để ngài quản giáo. Nàng lại để cho ma ma thủ hạ đánh trả. Thử hỏi từ xưa đến nay làm gì có phi tần nào dám mạo phạm với Hoàng hậu như thế? Nếu phải Hoàng thượng sủng ái khiến nàng coi trời bằng vung, sao nàng có thể lớn mật như thế, lời và hành động đều cố kỵ, càn rỡ vô lễ? Nếu Hoàng thượng dựa vào chuyện này mà muốn hỏi tội thần thiếp khỏi quá mức khôn ngoan rồi, nếu để lan truyền ra ngoài dân chúng trong thiên hạ cũng Hoàng thượng sủng thiếp diệt thê.”

      “Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế giận dữ.

      “Nếu là như vậy, thần thiếp xin Hoàng thượng phế hậu là được. Để cho dân chúng thiên hạ nhìn xem, thần thiếp bị Hoàng thượng ức hiếp như thế nào đến nỗi phải rơi vào tình cảnh như thế này.” Hoàng hậu bỗng nhiên quỳ xuống, lạnh lùng : “Hoàng thượng tuyên chỉ . Ngôi vị Hoàng hậu này thần thiếp làm cũng được.”

      “Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế nghĩ tới Hoàng hậu lại có chiêu này. Tức giận nhìn chằm chằm nàng.

      Cái này gọi là lấy lui làm tiến. Hay cho câu sủng thiếp diệt thê. Vân Thiển Nguyệt mừng rỡ trong lòng, cảm thấy người này hổ danh là Hoàng hậu. Gây khó dễ cho lão hoàng đế đúng chỗ bảy tấc*. Cổ nhân coi trọng nhất là vợ chồng kết tóc se duyên, phu vi thiên, vợ vi tôn, thiếp vi tiện(chồng là trời, vợ được tôn trọng, thiếp ti tiện). Dù Lãnh quý phi có tôn quý thế nào nhưng so với Hoàng hậu cũng chỉ là thiếp. Lão hoàng đế bị chụp cái mũ như thế xem còn phế hậu như thế nào?

      *Người ta thường đánh rắn phải đánh bảy tấc, vì chỗ bảy tấc là tim rắn, nếu đánh vào đấy rắn chết ngay. Ở đây Vân Thiển Nguyệt vậy có nghĩa là Hoàng hậu nắm đúng nhược điểm của lão Hoàng đế.

      “Ngươi. . . . . .” Lão hoàng đế tức giận, nhìn Hoàng hậu mặc dù quỳ nhưng thân thể lại thẳng tắp, lửa giận xông lên tận não, mọi tính toán đều trở nên vô ích, bỗng nhiên quay đầu, quát to với Vân Thiển Nguyệt: “Người đâu, Vân Thiển Nguyệt dám phạm thượng, đem nàng. . . . . .”

      Rốt cục chuyển hướng sang nàng. Xem ra lão hoàng đế định đánh bàn tính tiện cả đôi đường, mượn việc lần này trước tiên trị tội Hoàng hậu, sau Hoàng hậu thuận tiện bắt luôn cả nàng. Hôm nay thấy có cách nào trị tội Hoàng hậu, liền quay đầu lại trừng trị nàng. Vân Thiển Nguyệt cười lạnh trong lòng, lời nào, lẳng lặng nghe xem lão hoàng đế định trừng phạt nàng như thế nào rồi lại trở mình cũng muộn.

      “Ah, chuyện này là mới mẻ.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên mở miệng, chặn đứng lời của lão hoàng đế, cười : “Thiên Thánh là đại quốc mênh mông, chúng quốc cúi đầu xưng thần. Hoàng thượng minh cơ trí, thiên hạ truyền tụng. Trước khi bổn Thái tử chưa tới Thiên Thánh, rất ngưỡng mộ Ngô Hoàng minh thần võ, cho là ngài cũng giống với Nam Lương phụ vương của ta, hậu cung tất nhiên phải luôn hòa thuận đoàn kết, ngờ là trăm nghe bằng thấy a. Vừa nghe ngôn luận Lãnh quý phi biết được nàng ta là nữ nhân thiết hụt đức hạnh, lại còn được phong làm quý phi, chậc chậc, nếu ở Nam Lương quốc ta, nữ nhân như vậy ngay cả cửa cung cũng được vào đấy.”

      Lão hoàng đế nghe vậy lúc này mới nhớ tới Nam Lăng Duệ, lập tức nữa, sắc mặt tốt nhìn về phía Nam Lăng Duệ, “Duệ Thái tử, sao ngươi lại tới đây?” Dứt lời, phát Dạ Thiên Dục cũng ở đây, cau mày, quát lạnh : “Dục Nhi, sao ngươi cũng ở đây?”

      “Bổn Thái tử mới vừa cùng Hoàng thượng muốn ở Vinh Hoa cung, ngài đáp ứng, dĩ nhiên là ta phải cùng đến rồi.” Nam Lăng Duệ cười .

      “Trẫm đáp ứng ngươi khi nào?” Lão hoàng đế nhìn Nam Lăng Duệ.

      “Ta ta ở Vân Vương phủ chán ngấy rồi, nghĩ muốn vào hoàng cung ở mấy ngày. Ngài đồng ý. Ta ta muốn chọn chỗ ở vừa lòng nhất, ngài tất cả các cung điện trong hoàng cung đều để tùy ta chọn. Ngài đáp ứng. Ta chọn trúng Vinh Hoa cung.” Nam Lăng Duệ dứt lời, hỏi: “Thiên thánh Ngô Hoàng, phải là nhanh như vậy mà ngài quên chứ?”

      Lão hoàng đế nghe vậy sắc mặt trầm, lời nào, nhìn về phía Dạ Thiên Dục.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới việc này cũng quá đơn giản . Nàng liếc nhìn Nam Lăng Duệ, Nam Lăng Duệ nháy mắt với nàng. Nàng liền im lặng.

      Dạ Thiên Dục tiếp nhận tầm mắt lão hoàng đế, lập tức cung kính : “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo phụ hoàng, thấy ngài tới Vinh Hoa cung, nhi thần nghĩ đó là chuyện gấp, trì hoãn lâu sinh ra đại , cho nên nhi thần liền theo tới” .

      “Có chuyện gì quan trọng?” Lão hoàng đế sẵng giọng . Hiển nhiên giận đến .

      “Nhi thần mới vừa nghe Thái tử hoàng huynh đánh Lãnh tiểu Vương gia, bây giờ được đưa Thái y viện, Lãnh tiểu vương gia vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Đây chính là đại , nên nhi thần cố ý tới bẩm báo” Dạ Thiên Dục .

      “Hả? Thiên Khuynh đánh Lãnh tiểu Vương gia? Vì sao?” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dục, quá tin tưởng.

      “Nhi thần cũng biết vì sao, nhi thần thấy Hiếu thân vương cưỡi khoái mã tiến cung, đến cửa cung cũng chưa từng xuống ngựa, trực tiếp chạy vội đến Thái y viện, hỏi thăm mới biết hình như là Lãnh tiểu Vương gia bị đánh rất nghiêm trọng, tính mạng nguy kịch, mới vội vàng tới bẩm báo phụ hoàng.” Dạ Thiên Dục lập tức trả lời.

      “Sao ngươi sớm?” Lão hoàng đế phẫn nộ nhìn Dạ Thiên Dục.

      “Nhi thần chỉ mới nghe mà thôi, cũng dám khẳng định. Lại thấy chuyện chỗ này cũng là đại , nên chờ phụ hoàng xử lý xong rồi mới bẩm báo, tránh chọc cho phụ hoàng vui.” Dạ Thiên Dục cúi thấp đầu, trả lời cẩn thận đến giọt nước cũng lọt.

      “Bây giờ ngươi Thái y viện nhìn xem. Rốt cuộc chuyện này là có hay ?” Lão hoàng đế ra lệnh. vẫn thể tin tưởng Dạ Thiên Khuynh đánh Lãnh Thiệu Trác. Dạ Thiên Khuynh mặc dù làm Thái tử khiến hài lòng, nhưng từ trước đến giờ làm việc đều rất đúng mực. Huống chi kể từ khi Dạ Thiên Khuynh tính kế xin chỉ muốn cưới Tần Ngọc Ngưng càng thêm cẩn thận từng li từng tí hơn, để cho thấy nửa điểm sai lầm. Sao lại mạo hiểm đắc tội Hiếu thân vương, đánh Lãnh Thiệu Trác đến nguy hiểm tính mạng? (DTK) cũng phải biết Hiếu thân vương rất bao che cho con.

      “Dạ!” Dạ Thiên Dục lĩnh mệnh, xoay người rời .

      cần hỏi. Chuyện này ta biết, ta chẳng những biết, ta còn trải qua đây này.” Nam Lăng Duệ mở miệng lần nữa, nhìn lão hoàng đế : “Trước khi ta tiến cung, ở bên ngoài cửa cung gặp Lãnh tiểu Vương gia và Thái tử điện hạ, ta cũng luôn ngưỡng mộ Dạ Thái tử, liền nhích tới gần chút, muốn cùng thân cận chuyện, lại thêm việc ta quá buồn ngủ, liền dựa thân thể vào người , nhưng mà biết là do Dạ Thái tử quá mức hẹp hòi hay là thích ta, ra tay muốn đẩy ta ra, lại còn sử dụng nội lực, ta bị đánh bay ra ngoài, đụng phải Lãnh tiểu Vương gia, ta có nội lực hộ thể mà cũng phải chịu chút tổn thương, Lãnh tiểu Vương gia bị ngất . Dạ Thái tử mang Thái y viện rồi. Ta vốn cũng muốn qua xem chút, nhưng sợ Thái tử điện hạ thích ta lại ra tay, lúc này ta bị thương phải là đối thủ của , cho nên phải gặp Hoàng thượng ngài đây. Sau lại cùng ngài tới Vinh Hoa cung. Vinh Hoa cung quả nhiên hổ là chỗ ở của lịch đại các Hoàng hậu của Thiên thánh, quả nhiên là chỗ tốt, ta vừa thấy liền thích, cho nên. . . . . .”

      Nam Lăng Duệ vừa vừa đánh giá Vinh Hoa cung, dùng lời bộc lộ thỏa mãn của mình.

      “Ngươi chuyện này là ?” Lão hoàng đế cắt đứt lời của Nam Lăng Duệ , sắc mặt có chút trầm.

      “Đương nhiên là ” Nam Lăng Duệ gật đầu, “Bổn Thái tử cũng ngoa. Vốn là ta muốn Ngô Hoàng cho ta lời giải thích đấy, sau lại sợ tổn thương hòa khí, nên ra chuyện này. Lại hành động của Thái tử điện hạ cũng là vô tâm. Ta so đo nữa. Chỉ là liên lụy tới Lãnh tiểu Vương gia, là xui xẻo, chỉ lẳng lặng ở sau lưng nghe ta và Dạ Thái tử chuyện. Lúc ấy Dạ Thái tử dùng hẳn hơn tám thành nội lực, có võ công hộ thể, nếu tại kịp thời cứu chữa, sợ rằng cái mạng cũng xong rồi. . . . .”

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng. . . . . .” Nam Lăng Duệ chưa dứt lời, nơi xa truyền đến trận la hét, chính là giọng của Hiếu thân vương.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Lão hoàng đế lập tức theo giọng nhìn lại, Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn lại, chỉ thấy Hiếu thân vương bước nhanh tới, lúc này thoạt nhìn Hiếu thân vương là chật vật, áo khoác quan phục cũng chưa được buộc lại, đường chạy trối chết mà đến, thần sắc mặt thê lương như là mẹ chết. Tâm tư nàng khẽ động, nhìn về phía Nam Lăng Duệ lần nữa, Nam Lăng Duệ lại nháy mắt với nàng. Nàng nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh vô duyên vô cớ ra tay với , chắc chắn là tên này động tay động chân vào rồi.

      “Hoàng thượng, xin ngài hãy cứu khuyển tử. . . . . .” Hiếu thân vương vừa tới, cũng bất chấp tình hình trước mắt, “bịch” tiếng quỳ xuống với lão hoàng đế, khóc rống lên, chảy nước mắt.

      “Lãnh vương huynh, ngươi cứ đứng dậy , có lời gì từ từ , Lãnh tiểu Vương gia làm sao?” Lão hoàng đế làm bộ như biết hỏi.

      “Khuyển tử. . . . . . Khuyển tử bị Thái tử điện hạ đả thương, bây giờ ở Thái y viện, tất cả Thái y đều thúc thủ vô sách. . . . . . chỉ sợ. . . . . chỉ sợ. . . . . . Lão thần chỉ có duy nhất đứa con trai này thôi. . . . . .” Hiếu thân vương ngừng dập đầu.

      Sắc mặt lão hoàng đế đại biến, gấp giọng : “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

      “Thái y lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại. . . . . . bây giờ chỉ còn hơi thở. . . . . .” Hiếu thân vương rơi lệ đầy mặt, càng ngừng khẩn cầu, “Hoàng thượng, lão thần van xin ngài cứu khuyển tử. . . . . . Lão thần thể có đứa con trai này. . . . . .”

      “Lãnh vương huynh mau đứng dậy, trẫm cùng ngươi Thái y viện xem chút” Lão hoàng đế cũng quan tâm đến việc trị tội Vân Thiển Nguyệt nữa, vội vàng bước nhanh hướng Thái y viện.

      Hiếu thân vương lập tức bò dậy, theo phía sau lão hoàng đế, từ đầu đến cuối căn bản có tâm tư nhìn Lãnh quý phi nằm mặt đất , vừa bước nhanh vừa khóc ròng : “Hoàng thượng, ngài ban linh chi năm trăm năm tại Ngự dược phòng để cứu mạng tiểu nhi được ? Thái y nếu có linh chi năm trăm năm khuyển tử có thể được cứu. . . . . .”

      “Lãnh vương huynh, chẳng lẽ ngươi quên? Linh chi năm trăm năm kia sớm bị Thái tử xin cho Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng cùng Nam Cương Diệp công chúa dùng rồi. Ở đâu còn có nữa?” Lão hoàng đế quay đầu lại nhìn Hiếu thân vương cái.

      Hiếu thân vương mặt xám như tro tàn, suýt nữa ngã quỵ, “Chẳng lẽ con thần cứu được?”

      “Trong Thái y viện trừ Thái y còn có người phương nào?” Lão hoàng đế hỏi.

      “Tất cả Thái y đều ở rồi, đều thúc thủ vô sách. . . . . .” Hiếu thân vương lau nước mắt .

      “Văn Lai, ngươi mau Đức phủ thân vương mời Nhiễm tiểu Vương gia vào cung trị liệu cho Lãnh tiểu Vương gia” Lão hoàng đế nhìn thoáng qua phía sau, phân phó Văn Lai.

      “Dạ” Văn Lai vội vàng lên tiếng.

      “Hoàng thượng, lão thần phái người mời Nhiễm tiểu Vương gia rồi, theo Đức vương huynh từ hôm qua, sau khi rời Nhiễm tiểu Vương gia vẫn chưa trở về phủ.” Hiếu thân vương lập tức .

      “Vậy mời Cảnh thế tử?” Lão hoàng đế dừng bước.

      “Lão thần nhất thời cuống quýt, mời Cảnh thế tử, nhưng cho dù thần có mời, Cảnh thế tử cũng nhất định cứu khuyển tử. . . . . .” Hiếu thân vương nghe được tên Dung Cảnh ánh mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại đen như than, lắc đầu.

      “Văn Lai, ngươi Vinh Vương phủ chuyến, lập tức mời Cảnh thế tử vào cung. Cảnh thế tử là người hiểu được đại nghĩa to lớn, tất nhiên thấy chết mà cứu.” Lão hoàng đế thoáng do dự, rồi phân phó Văn Lai.

      “Vâng” Văn Lai lên tiếng lần nữa, vội vàng hướng ngoài cung chạy .

      Hiếu thân vương vui mừng, vội vàng : “Cảnh thế tử diệu thủ hồi xuân, nếu có thể ra tay, tất nhiên khuyển tử có thể được cứu. . . . . .”

      Lão hoàng đế nghe vậy dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt hòa hoãn, “Nguyệt nha đầu, trong thánh chỉ có kể từ hôm nay trẫm mang ngươi theo bên người để dạy dỗ, ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn mau theo.”

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới người này trở mặt nhanh, vui vẻ luôn được rồi. Đoán chừng là cần dùng đến Dung Cảnh, cho nên mới có vẻ mặt ôn hòa với nàng. Nhưng nàng dễ chuyện như vậy đâu, lập tức lắc đầu, vẻ mặt đau khổ : “Hoàng thượng dượng, ta dám theo bên cạnh ngài đâu. Còn chưa có theo bên cạnh ngài để ngài dạy dỗ bị Lãnh quý phi chửi ta trận rồi, ta nào dám theo bên cạnh ngài nữa. Vinh Hoa cung này ta cũng thể vào ở rồi, ta tài đức, vào đây ở sợ là làm bẩn Vinh Hoa cung ”

      xằng bậy. Trẫm nhìn ở phân thượng nhiều thế hệ Vân Vương phủ cống hiến sức lực cho Thiên Thánh và lịch đại Hoàng hậu đều xuất thân từ Vân Vương phủ nên mới muốn tự mình dạy dỗ ngươi, để ngươi biết lễ. Ở đâu ra những lời đại nghịch bất đạo loạn thất bát tao như vậy? Còn mau đuổi theo nhanh lên.” Lão hoàng đế giận tái mặt.

      Vân Thiển Nguyệt vẫn đứng bất động, đương nhiên thể cứ như vậy mà theo , để vội vàng chữa trị cho Lãnh Thiệu Trác xong quay đầu lại tìm nàng tính sổ à. Làm như nhìn thấy lão hoàng đế tức giận, nàng nhìn Lãnh phi hôn mê bất tỉnh mặt đất : “Thế còn Lãnh quý phi sao, ngài trị tội ta nữa hả? Nhưng ta lại dám đánh Quý phi tôn quý nhất của ngài đấy.”

      Hiếu thân vương nghe vậy, lúc này mới chợt quay đầu lại, phát người nằm đất là Lãnh quý phi, cả kinh, “Muội muội?” , dứt lời, bước nhanh chạy đến bên cạnh Lãnh quý phi, nhìn thấy như vậy sắc mặt càng xám trắng, ngẩng đầu hỏi lão hoàng đế, “Hoàng thượng. . . . . . này. . . . . . đây là. . . . . . chuyện gì?”

      “Lãnh vương huynh, Lãnh quý phi những lời đại nghịch bất đạo về trẫm, đồng thời cũng xúc phạm đến Hoàng hậu, Nguyệt nhi mới thay trẫm dạy dỗ nàng. Lần này là do nàng ta gieo gió gặt bão. Ngươi cần phải để ý đến, nàng ta nên ăn chút ít khổ sở mới có thể thu liễm tính tình lại.” Lão hoàng đế trấn an Hiếu thân vương. Dứt lời, nhìn về phía Hoàng hậu quỳ thẳng tắp mặt đất, cũng dùng giọng điệu hòa hoãn : “Hoàng hậu đứng lên . Là trẫm trách lầm ngươi. Lãnh quý phi bị dạy dỗ, ngươi mau sai người Thái y viện tìm Thái y tới trị liệu cho nàng. Ngươi là Hoàng hậu trong hậu cung, lẽ ra nên có uy phong của Hoàng hậu. Nếu có người nữa giống như Lãnh quý phi, ngươi cần mang nàng tới chổ trẫm, trực tiếp xử trí là được.”

      “Vâng, thần thiếp tuân chỉ” Hoàng hậu cũng biết đây là Hoàng thượng lui về phía sau môt bước, cho nàng cùng Vân Thiển Nguyệt bậc thang, coi như là truy cứu chuyện này. Nàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt, liền đứng lên.

      Cái Vân Thiển Nguyệt muốn chính là kết quả này. Đánh Lãnh quý phi cũng đánh rồi. Nhưng nàng muốn ở Vinh Hoa cung nên vẫn đứng bất động. Vẫn còn muốn mượn cơ hội này mà cò kè mặc cả.

      “Hoàng thượng, rốt cuộc là Lãnh quý phi đại nghịch bất đạo như thế nào? lại còn bị đánh thành bộ dạng này. . . . . .” Hiếu thân vương nhìn Lãnh quý phi, cả người phát run. Phải biết rằng khuôn mặt đối với nữ nhân là quan trọng nhất, nhất là nữ nhân trong hoàng cung, việc này so với hủy dung có gì khác nhau đâu? Nếu chữa trị tốt lưu lại vết sẹo, như vậy về sau nàng sao có thể sống được trong hậu cung với ba nghìn mỹ nhân như hoa đây.

      “Lãnh vương huynh, Lãnh quý phi bị thương ngoài da mà thôi, từ từ chữa trị khỏi. Vẫn là tính mạng của Lãnh tiểu Vương gia quan trọng hơn” Lão hoàng đế thấy Hiếu thân vương bi thương nhìn mặt của Lãnh quý phi, nhắc nhở , “Trước tiên chúng ta Thái y viện chờ Cảnh thế tử tiến cung, xem Cảnh thế tử có biện pháp chữa trị cho Lãnh tiểu Vương gia hay . Đây mới là việc trọng yếu.”

      Hiếu thân vương lập tức bừng tỉnh, cũng nhìn Lãnh quý phi nữa, vội vàng đuổi theo lão hoàng đế. Trong lòng mặc dù rất tức giận với việc Hoàng thượng trị tội Vân Thiển Nguyệt đánh Lãnh quý phi, nhưng giờ đây việc quan trọng hơn chính là chờ Cảnh thế tử tiến cung cứu mạng nhi tử . Bây giờ chỉ mình biết Cảnh thế tử thương Vân Thiển Nguyệt, lại còn ra câu”Cuộc đời này chỉ cưới thê, độc nhất vô nhị.” Lời này phải phải nàng cưới sao. Vốn cho là Dung Cảnh vì hôm qua thỉnh chỉ tứ hôn với Vân Thiển Nguyệt bị người trong thiên hạ cười nhạo, nhưng lại nghĩ tới chẳng những dân chúng cười nhạo, ngược lại còn lan truyền Cảnh thế tử si tình, Thiển Nguyệt tiểu thư tình. Quả trời sinh đôi. Danh tiếng của chẳng những bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại danh tiếng của Vân Thiển Nguyệt lại tốt lên rất nhiều. Hôm nay lại phải cầu Dung Cảnh, tự nhiên phải cụp đuôi làm người tốt rồi, dám Vân Thiển Nguyệt câu nào. Mạng của con là quan trọng nhất.

      Lão hoàng đế thấy Đức thân vương gì, trong bụng liền trấn tĩnh lại. Con của Đức thân vương tuy có tiền đồ nhưng với vận mệnh của đương nhiên ông thể để cho Lãnh Thiệu Trác chết, khiến Hiếu thân vương gượng dậy nổi. về phía trước, hai bước vẫn thấy Vân Thiển Nguyệt bất động, trầm giọng quát lên: “Nguyệt nha đầu. Còn mau đuổi kịp.”

      “Hoàng thượng dượng, ta muốn ở Vinh Hoa cung.” Vân Thiển Nguyệt thừa cơ cầu.

      ở Vinh Hoa cung vậy ngươi muốn ở đâu? Trẫm muốn ngươi ở Vinh Hoa cung cũng bởi vì ở đây có ngươi, nàng phụ trách dạy ngươi vào buổi tối, nên ta mới để người vào ở Vinh Hoa cung. Chẳng lẽ ngươi để ngươi phải theo ngươi, dọn đến Vân Vương phủ để dạy ngươi sao? Vô liêm sỉ. Tranh thủ thời gian đuổi theo nhanh lên, ngươi còn thêm câu nữa trẫm sai người bịt miệng ngươi lại để ngươi được nữa.” Lão hoàng đế gầm lên.

      Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nghĩ đến xem ra lão hoàng đế quyết tâm rồi.

      “Tiểu nha đầu, bổn Thái tử vì ngươi nên mới vào ở Vinh Hoa cung, lúc này ngươi muốn ở, chẳng lẽ ngươi để cho bổn Thái tử mới vừa với Hoàng thượng lật lọng luôn rồi? Bổn Thái tử vốn là người rất giữ chữ tín đấy. phải là kẻ tiểu nhân hay lật lọng. Ngươi mau đáp ứng .” Nam Lăng Duệ phe phẩy chiết phiến đuổi theo lão hoàng đế, giả bộ thở dài “Bổn Thái tử cũng theo Hoàng thượng xem Lãnh tiểu Vương gia chút, dù sao chuyện này cũng là bởi vì bổn Thái tử mà ra, aiz, đáng thương Lãnh tiểu Vương gia.”

      Lão hoàng đế hề để ý tới Nam Lăng Duệ nữa, bước nhanh hướng Thái y viện.

      Hiếu thân vương nhìn Nam Lăng Duệ cái, có chút tức giận, nhưng tiện phát tác, cũng bước nhanh theo phía sau lão hoàng đế.

      Ánh mắt Dạ Thiên Dục lóe lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt vẫn bất động, lên tiếng, “Nguyệt muội muội thôi. Sau này muội ở Vinh Hoa cung tốt, mỗi ngày ta đều tới đây thỉnh an mẫu hậu, như vậy đều có thể gặp muội rồi. Nếu muội ở Vân Vương phủ, mười ngày nửa tháng ta cũng khó gặp được muội. ”

      “Nguyệt nhi, còn mau đuổi theo. Buổi tối ta phái người tới chỗ Hoàng thượng đón cháu.” Hoàng hậu cũng mở miệng.

      Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đuổi theo lão hoàng đế. Dù sao hôm nay thu hoạch cũng , nàng xem rốt cuộc Lãnh Thiệu Trác nửa sống nửa chết như thế nào cũng tốt.

      Đội ngũ hầu hạ lão hoàng đế lập tức đuổi theo, đoàn người mênh mông cuồn cuộn tới Thái y viện.

      Áp lực tại cửa Vinh Hoa cung chợt giảm nửa. Hoàng hậu thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Lãnh quý phi mặt đất, cùng với hai ma ma quỳ bên cạnh Lãnh quý phi, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng : “Người đâu, lôi Hà ma ma, Trịnh ma ma, hai nô tài phạm thượng này xuống, dám đặt bổn cung vào trong mắt, loạn côn đánh chết”

      Hà ma ma, Trịnh ma ma chính là hai ma ma lúc trước muốn che chở cho Lãnh phi khi Hoàng hậu muốn trừng trị Lãnh quý phi, và hai ma ma này cũng là người ra tay với đám người Tôn ma ma. Vốn ỷ vào sủng ái của Lãnh quý phi nên cho là mình ngang hàng với Tôn ma ma. Rất được Lãnh quý phi coi trọng, đặt Hoàng hậu vào trong mắt. Hôm nay nghe vậy hai khuôn mặt già nua thoáng chốc xám như tro tàn, van cầu, “Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ cũng dám nữa”

      “Lôi xuống” Hoàng hậu mặt lạnh nhìn hai người cầu xin tha thứ.

      Tôn ma ma vung tay lên, lập tức có hai ma ma cùng hai tiểu thái giám tiến lên, động tác lưu loát móc khăn tay ra nhét vào miệng của Hà ma ma và Trịnh ma ma, áp giải hai người xuống. Hai người kia chỉ hô hai tiếng liền được gì nữa.

      Các phi tần ở đây đều cho rằng hôm nay Hoàng hậu bị Hoàng thượng trừng phạt nặng nề cũng bị phạt , còn Vân Thiển Nguyệt mặc dù có các nàng làm chứng cũng bị trọng phạt, lại nghĩ rằng cuối cùng kết quả là như thế này. Chẳng những Hoàng thượng phạt Hoàng hậu, còn nâng vị trí và quyền lợi của nàng lên tầng. Mà Vân Thiển Nguyệt bình yên vô được Hoàng thượng mang . Lúc này mọi người hấy Hoàng hậu nhân lúc Lãnh quý phi chưa tỉnh lại liền đánh giết hai ma ma mà Lãnh quý phi coi trọng liền thầm nghĩ Lãnh quý phi mất đại thế rồi.

      Lúc này ma ma trước kia Thái y viện dẫn theo Thái y vội vã chạy tới, nàng vừa mới tới, Hoàng hậu lạnh giọng hỏi, “Triệu ma ma, sao lại chậm như vậy?”

      “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, tất cả Thái y trong Thái y viện đều chữa trị cho Lãnh tiểu Vương gia, nô tài vất vả. . . . . .” Triệu ma ma là ma ma hồi môn của Lãnh quý phi, rất được Lãnh quý phi coi trọng. Là người thân cận của Lãnh quý phi.

      chuyện cũng làm xong, lưu ngươi lại có ích gì?” Hoàng hậu đợi nàng xong, lạnh giọng quát lên: “Người đâu, mang Triệu ma ma xuống, cũng loạn côn đánh chết. Thứ nô tài vô dụng như vậy, hoàng cung cần.”

      “Hoàng hậu nương nương?” Triệu ma ma dám tin nhìn Hoàng hậu.

      Tôn ma ma cùng ma ma khác đều có cừu oán với Triệu ma ma, nghe vậy lập tức tiến lên đè Triệu ma ma lại. Hai người động tác lưu loát, cũng làm giống như vừa nãy, trong nháy mắt liền bịt miệng của Triệu ma ma lại, Triệu ma ma vùng vẫy, đánh đá nhưng cũng địch nổi sức của hai người, trong miệng ô ô thể chuyện, trong chốc lát liền bị lôi xuống.

      Cách đó xa truyền thanh của gậy gỗ đập vào người, còn kèm theo tiếng khóc thét cầu xin tha thứ, vô cùng thê thảm.

      Hoàng hậu liên tiếp trừ ba ma ma được Lãnh quý phi coi trọng. Làm như nghe thấy thanh cách đó xa, mặt đổi sắc với Thái y vừa tới: “Trương Thái y, ngươi khám cho Lãnh quý phi chút, có thể có biện pháp chữa trị hay ?”

      Trương Thái y tương đối trẻ tuổi, vào Thái y viện chưa lâu. Các việc khám bệnh trong hậu cung thường là các Thái y có thâm niên tới, hôm nay phàm là Thái y thâm niên toàn bộ đều ở lại Thái y viện nghĩ biện pháp chữa trị cho Lãnh Thiệu Trác. Tư cách của thấp nhất, nghe Lãnh quý phi xảy ra chuyện, cho nên bị phái tới đây, cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh loạn côn đánh chết này, lúc này sợ đến chân mềm nhũn ra rồi, nghe vậy “Phù phù” tiếng quỳ mặt đất, “Hoàng hậu nương nương, tiểu thần tài sơ học thiển. . . . . .”

      “Nếu là tài sơ học thiển xem ra trị được cho Lãnh quý phi rồi” Hoàng hậu cũng giận, vẻ mặt ôn hoà nhìn , “Vậy ngươi trở về !” Dứt lời, nàng với tiểu thái giám phía sau: “Tiểu Toàn tử, ngươi theo mời vị Thái y có thâm niên đến đến, Lãnh quý phi mặc dù đại nghịch bất đạo với bổn cung, nhưng cũng nhận được dạy dỗ thích đáng rồi, mặt của nàng cực kỳ quan trọng đấy, nhất định thể qua loa, ngươi tìm Thái y tốt tới trị liệu cho nàng, nếu mặt nàng bị hủy, đáng thương cho khuôn mặt mà nàng vẫn luôn lấy đó mà kiêu ngạo rồi.

      “Dạ” Tiểu Toàn tử lập tức lên tiếng.

      Trương Thái y vốn muốn tiểu thần mặc dù y thuật tài sơ học thiển nhưng nhất định hết sức trị liệu cho Quý phi nương nương, lại nghĩ đến kết quả lại như vậy, có chút sững sờ. Cho đến khi tiểu Toàn tử tới chỗ : “Trương Thái y, nhanh . Ngươi tài sơ học thiển chịu nổi trọng dụng, Hoàng hậu nương nương của chúng ta nhân từ trách tội ngươi, ngươi còn mau tạ ơn, theo ta trở về Thái y viện mời người”

      Trương Thái y vội vàng tạ ơn, “Cảm tạ Hoàng hậu nương nương trách tội”

      “Ừ. !” Hoàng hậu khoát khoát tay.

      Trương Thái y run rẩy đứng lên, tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng hiểu chuyện cung đấu. nghĩ Hoàng hậu nương nương ràng muốn chữa trị cho Lãnh quý phi, lúc vào Thái y viện, sư phụ dặn dò tận lực ít dính đến chuyện của hậu cung, phàm là chuyện gì cũng phải có chút ít cơ trí, nhìn sắc mặt chủ tử mà làm việc. Giờ đây thấy vết thương mặt Lãnh quý phi quá sâu, bằng y thuật của cũng nắm chắc mười phần có thể trị tốt, nghe Lãnh quý phi là chủ nhân dễ chọc, nếu trị tốt, vậy tiền đồ của có thể bị hủy. Vừa nghĩ như thế, liền bước nhanh theo tiểu Toàn tử rời .

      “Đưa chủ tử của các ngươi về cung. lát nữa tiểu Toàn tử mời được Thái y bảo trực tiếp đưa Thái y tới chỗ Lãnh quý phi trị liệu.” Hoàng hậu phân phó các cung nữ thái giám mà Lãnh quý phi mang đến, lúc này bọn họ bị nàng làm cho sợ đến mặt có chút máu, dứt lời, nàng khoát tay với đám người Minh phi cùng các phi tần, có chút mệt mỏi : “Hôm nay bổn cung mệt mỏi, các vị muội muội cũng cực khổ rồi, tất cả giải tán

      “Dạ” Hơn mười phi tần đều có sắc mặt trắng bệch, giờ đây các nàng mới thấy được lợi hại của Hoàng hậu.

      Hoàng hậu để ý tới mọi người, xoay người bước vào Vinh Hoa cung.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 42: Tín vật đính ước
      Edit: Yue
      Beta: Leticia



      Vân Thiển Nguyệt theo phía sau lão hoàng đế, tâm tình vô cùng tốt. Nàng nghĩ hôm nay vào cung chuyến uổng công. Lúc này biết trong nội tâm lão hoàng đế tức giận thành cái dạng gì nữa, nhưng phải nén giận dám phạt nàng, dù sao nếu phạt nàng, như vậy Dung Cảnh chữa trị cho Lãnh Thiệu Trác, Lãnh Thiệu Trác mà đời nhà ma, Hiếu thân vương suy sụp, lão hoàng đế cũng mất cánh tay hỗ trợ. Bên nào bên nào nặng vậy mà lão hoàng đế phân chia được rất ràng. Nàng nhớ Dung Cảnh từng chỉ cần sau này nàng gả cho , mọi chuyện đều có đỡ cho nàng, giờ đây còn chưa gả cho , cũng phiền tới rồi. Trước kia đều là nàng tự gỡ lấy rắc rối, bây giờ có thể đẩy qua cho người khác, điều này làm cho nàng có cảm giác vô cùng khoan khoái, dễ chịu.

      Tâm tình nàng rất tốt, bước cũng nhàng, mặc dù đường có cục đá nào cũng bị nàng đá lẹp xẹp thành trận tiếng vang.

      Nam Lăng Duệ thấy Vân Thiển Nguyệt đá rất khoan khoái, liền học bộ dáng của nàng, thoáng chốc thanh do hai người tạo ra vang lên thành đoàn.

      Lão hoàng đế quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, vừa muốn quát lớn, thấy Nam Lăng Duệ cũng đá theo Vân Thiển Nguyệt, liền quay đầu lại để ý tới nữa.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ ra Nam Lăng Duệ tiến cung là để bảo vệ nàng. Nàng nhìn về phía Nam Lăng Duệ, Nam Lăng Duệ sát vào người nàng, hạ giọng hỏi, “Tiểu nha đầu, ta có được hay ?”

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, vừa định mở miệng, cảm thấy ổn, dùng truyền nhập mật hỏi, “ việc của Lãnh Thiệu Trác có phải do người cố ý hay ? Cố ý giở thủ đoạn với Dạ Thiên Khuynh, để cho Dạ Thiên Khuynh chịu oan ức?” Lúc này vô luận Lãnh Thiệu Trác có cứu được hay , đoán chừng là Hiếu thân vương cũng hận chết Dạ Thiên Khuynh rồi! Đối với Dạ Thiên Khuynh, địa vị thái tử của ngày hôm nay là vô cùng bấp bênh, giờ lại thêm việc này khác gì núi tuyết được thêm sương.

      “Ai bảo quấy rầy bổn thái tử ngủ! Đáng đời!” Nam Lăng Duệ hừ tiếng.

      Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc trước bởi vì Dạ Thiên Khuynh tới chỗ xe ngựa, nàng mới ra tay ném Nam Lăng Duệ xuống xe để cho Văn Lai đánh xe rời . Nàng liếc Nam Lăng Duệ cái. Nàng đoán rằng Dạ Thiên Khuynh làm sao cũng nghĩ đến lý do này. Nếu biết đoán chừng tâm tư muốn giết người cũng có.

      “Tiểu nha đầu ngươi khỏi quá nương tay rồi, cứ để cho hai con ruồi (Dạ Thiên Khuynh cùng Lãnh Thiệu Trác đó) lải nhải ở trước mặt ngươi. Bổn thái tử liền thay ngươi giáo huấn bọn họ.” Nam Lăng Duệ thấy Vân Thiển Nguyệt lời nào, liền kề sát vào nàng hỏi, “Tiểu nha đầu, có phải ta rất tốt hay ?”

      “Ừ, cũng tệ lắm!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

      “Vậy ngươi theo ta Nam Lương ? Nam Lương tốt hơn, có ta bảo vệ ngươi, người nào dám khi dễ ngươi.” Nam Lăng Duệ hỏi.

      Nam Lương làm cái gì? Đừng là ngươi còn cho ta làm Thái Tử Phi của ngươi đấy nhé!” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày. Nghĩ nếu nàng làm như vậy, đoán chừng Dung Cảnh tha cho . Người nọ kiểm soát rất gắt gao đối với mọi thứ thuộc quyền sở hữu của . Bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng nghĩ tới việc vượt qua Lôi Trì bước.

      “Cái này. . . . . .” Nam Lăng Duệ tựa hồ có vẻ khó quyết định rồi.

      Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn , mắt nhìn lướt qua cây quạt luôn rời tay của . Ánh mắt chợt lóe lên, thêm gì nữa.

      Dạ Thiên Dục phía sau hai người, nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Nam Lăng Duệ đứng quá gần nhau, tựa hồ giữa hai người họ có chuyện gì đó liên quan đến nhau, cũng hình dung ra được loại cảm giác này, cứ cảm thấy đúng chỗ nào.

      “Tứ hoàng tử, ngươi nhìn chằm chằm vào bổn thái tử làm gì?” Nam Lăng Duệ chợt dừng bước, quay đầu lại đặt bả vai của mình lên bả vai của Dạ Thiên Dục, “Có phải ngươi rất ngưỡng mộ bổn thái tử, muốn thân cận với bổn thái tử chút hay ?”

      Thân thể của Dạ Thiên Dục bị chùng xuống, đề lực muốn đẩy ra, phát Nam Lăng Duệ vẫn nhúc nhích, lập tức cả giận , “Duệ thái tử, cây quạt này của ngươi đẹp, bổn hoàng tử cực kỳ thích, có thể cho ta mượn xem hay ?”

      Vân Thiển Nguyệt dừng bước lại, mới vừa rồi nàng cũng cảm thấy ánh mắt của Dạ Thiên Dục, chẳng lẽ cũng phát ra cái gì?

      “Khó mà cho mượn được! Đây là vật mà bổn thái tử thích, sao có thể cho người khác nhìn được?” Nam Lăng Duệ lắc đầu, nhìn lão hoàng đế cực nhanh ở phía trước, liền dùng giọng rất lớn với Dạ Thiên Dục: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn học bổn thái tử làm phong lưu thái tử?”

      Phía trước, lão hoàng đế dừng bước, quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dục.

      Dạ Thiên Dục biến sắc, lập tức lắc đầu, cười khô khốc tiếng, “Sao Duệ thái tử lại vậy, Thiên Dục chỉ hiếu kỳ mà thôi.”

      “A! Hóa ra là tò mò!” Nam Lăng Duệ lui thân thể về, chiết phiến “Ba ” tiếng mở ra, cười đến vô cùng phong lưu, nghiêng đầu nhìn Dạ Thiên Dục, bỗng nhiên hạ giọng hỏi, “Có biết câu là lòng hiếu kỳ có thể hại chết con mèo hay ?”

      Dạ Thiên Dục sửng sốt, “Lời này giống như ta từng nghe qua Nguyệt muội muội trước kia!”

      Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn về phía Nam Lăng Duệ. Trước kia nàng từng ?

      “Ha ha, là nàng ! sai! Bổn thái tử cảm thấy đó là châm ngôn của Cảnh thế tử.” Nam Lăng Duệ ha ha cười tiếng, nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, bước nhanh thẳng về phía trước, chỉ mấy bước đến bên cạnh Hiếu thân vương, dùng cây quạt “Ba” cái hạ xuống bả vai của Hiếu thân vương, bả vai của Hiếu thân vương đau xót, vừa muốn tức giận an ủi: “Hiếu thân vương yên tâm, có Cảnh thế tử ở đây, nhất định có thể chữa trị tốt cho Lãnh tiểu Vương gia nhà ngươi. Bổn thái tử cảm thấy rất áy náy với Lãnh tiểu Vương gia. như thế nào nữa hôm nay tiểu Vương gia cũng là bởi vì ta mà gặp nạn. nay trong hoàng cung Thiên Thánh có linh chi năm trăm năm, nhưng mà hoàng cung Nam Lương lại có gốc, chỉ cần Cảnh thế tử có thể giữ lại được mệnh của Lãnh tiểu Vương gia, bổn thái tử sai người ra roi thúc ngựa trở về Nam Lương để mang tới linh chi năm trăm năm tặng cho ngươi cứu Lãnh tiểu Vương gia.”

      Hiếu thân vương nghe vậy mừng rỡ, kích động nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ. . . . . . Duệ thái tử. . . . . . Đây là hay sao?”

      “Đương nhiên là ! Bổn thái tử cũng ngoa.” Nam Lăng Duệ gật đầu.

      “Lão thần đa tạ Duệ thái tử. . . . . .” Hiếu thân vương vốn bởi vì Nam Lăng Duệ khiến Lãnh Thiệu Trác bị hại thành chỉ còn hơi thở mong manh, trong lòng rất tức giận, nhưng bởi vì nóng lòng cứu nhi tử nên liền nén giận rồi sau này tính sổ với cũng muộn, giờ đây thấy Nam Lăng Duệ hào phóng như thế, oán hận đối với Nam Lăng Duệ cũng biến mất. Ngược lại cảm động đến rơi nước mắt .

      “Hiếu thân vương khách khí! Chúng ta đều là con dân của Thiên Thánh và Hoàng thượng, nên quan tâm lẫn nhau.” Nam Lăng Duệ lại dùng sức vỗ hai cái lên bả vai của Hiếu thân vương, mang vẻ mặt đồng bệnh tương liên.

      Hiếu thân vương gật đầu, nhất thời cảm thấy Nam Lương thái tử này nhìn như thế nào cũng thấy rất thuận mắt.

      Lão hoàng đế nhìn hai người, ánh mắt thâm thúy nhìn Nam Lăng Duệ lát, như tìm kiếm gì mặt , rồi an ủi Hiếu thân vương bày ra vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt: “Lãnh vương huynh cần lo lắng, Thiên Thánh là đại quốc rộng lớn. Thuốc tốt vô số, lại có Cảnh thế tử y thuật trác tuyệt, Duệ thái tử khẳng khái giúp đỡ. Nhất định có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia.”

      “Hoàng thượng đúng.” Hiếu thân vương gật đầu, trong lòng nghĩ tới chỉ cần có thể cứu mạng con của , để cho làm trâu làm ngựa cũng được.

      Lão hoàng đế thêm gì nữa, xoay người thẳng về phía trước, chỉ là khi xoay người, ở chỗ mọi người ai nhìn thấy nét mặt già nua của lên vẻ trầm như mưa bão.

      Hiếu thân vương nhất thời kích động, bị Nam Lăng Duệ đánh mấy cái cũng có cảm giác gì, cũng đẩy chiết phiến Nam Lăng Duệ đặt ở vai . Nhìn qua giống như là hai người có giao tình vô cùng tốt theo lão hoàng đế tiến thẳng về phía trước.

      Dạ Thiên Dục thấy lão hoàng đế nhìn mình nữa mới thở phào nhõm, nghĩ đến thể đắc tội Nam Lương thái tử này, hơn nữa ta cũng quá mức nhạy bén rồi. chỉ hơi cảm thấy đúng, liền bị ta phát giác rồi. dám nhìn Nam Lăng Duệ nữa, sợ rằng phụ hoàng có lòng nghi ngờ có ý đồ tranh đoạt vị trí thái tử rồi! Sau này phải cẩn thận làm việc hơn mới được.

      Vân Thiển Nguyệt bội phục nhìn Nam Lăng Duệ, chỉ dùng câu suông thôi mà được lòng của Hiếu thân vương rồi, là có bản lĩnh!

      Đoàn người tiếp tục chuyện nữa, rất nhanh liền tới Thái y viện.

      Thái y viện là cung điện độc lập,cách Thánh Dương điện của lão hoàng đế rất gần. Vừa thấy lão hoàng đế tới, ngay lập tức tất cả Thái y trong Thái y viện đều quỳ xuống đất cúi đầu, “Cung nghênh Ngô hoàng vạn tuế!”

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh có chút trắng bệch, tiến lên trước hành lễ.

      “Lãnh tiểu Vương gia đâu? Như thế nào rồi?” Lão hoàng đế dùng sắc mặt trầm nhìn Dạ Thiên Khuynh.

      “Lãnh tiểu Vương gia ở bên trong, nhi thần hành động vô tâm, mong phụ hoàng thứ tội!” Dạ Thiên Khuynh “phù phù” tiếng quỳ mặt đất. Mặc dù cũng nghĩ đến Lãnh Thiệu Trác bị thương rất nghiêm trọng, nhưng ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương.

      “Hành động vô tâm? Vô tâm mà để cho người khác chỉ còn hơi thôi sao?” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Khuynh, vốn cảm thấy nếu hôm nay xử trí được Hoàng hậu có thể mượn chuyện của Lãnh quý phi để trừng phạt Vân Thiển Nguyệt phen, nghĩ tới chuyện lại thành ra thế này. Lại để cho phen tính toán của thất bại. nhìn Dạ Thiên Khuynh, tất cả tức giận dường như đều tập trung vào chỗ, càng nhìn càng giận, cước đạp về phía , phẫn nộ quát: “Ngươi cho trẫm biết? Tại sao hành động vô tâm lại khiến người bị thương thành như vậy?”

      Tự nhiên Dạ Thiên Khuynh dám tránh né, cũng dám vận công chống cự, nên thực phải chịu cước của lão hoàng đế, các đời Đế vương Thiên Thánh đều có võ công, hơn nữa đạp này lão hoàng đế dùng rất nhiều sức, Dạ Thiên Khuynh “phốc” tiếng, phun ra ngụm máu tươi, thân thể bị đá, ngã quỵ ngửa mặt ra đằng sau.

      “Đồ vô dụng!” Lão hoàng đế thấy Dạ Thiên Khuynh chịu nổi đạp của , lại càng giận dữ, liền đạp thêm liên tiếp hai cái nữa, Dạ Thiên Khuynh lại phun ra hai ngụm máu, tức giận vẫn chưa tan, quát lên: “Ngươi cho trẫm, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      Dạ Thiên Khuynh chịu ba đạp liên tiếp dưới lửa giận của lão hoàng đế, lúc này chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, câu cũng ra được.

      “Trẫm hỏi ngươi đó? Ngươi câm rồi sao?” Lão hoàng đế giận trừng mắt với Dạ Thiên Khuynh.

      “Phụ. . . . . . Phụ hoàng, Duệ thái tử dựa vào nhi thần, nhi thần muốn đẩy Duệ thái tử ra. . . . . . Duệ thái tử đụng phải Lãnh tiểu Vương gia, là nhi thần cố ý. . .” Mặc dù trong nội tâm Dạ Thiên Khuynh rất tức giận và phẫn hận , nhưng lúc này dám phản kháng chút nào. biết chuyện hôm nay nếu xử lý tốt, vị trí thái tử này của có thể bị phế!

      “Ngươi đẩy Duệ thái tử vì sao lại phải dùng công lực?” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Khuynh, tìm về mấy phần lý trí.

      “Duệ thái tử sử dụng Thiên cân trụy( loại võ công của Thiếu lâm tự) với nhi thần… .” Dạ Thiên Khuynh nhìn Nam Lăng Duệ, cái nhìn vô cùng mãnh liệt.

      Lão hoàng đế nhíu mày nhìn về phía Nam Lăng Duệ, giọng uy nghiêm, “Duệ thái tử, ngươi cũng qua với trẫm là ngươi sử dụng Thiên cân trụy!”

      “Bổn thái tử chỉ dùng chút lực dựa vào Dạ thái tử mà thôi, đâu có sử dụng cái gì mà Thiên cân trụy chứ? Dạ thái tử lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, lại khẳng định bổn thái tử dùng Thiên cân trụy, trách được lại sử dụng công lực để đánh bổn thái tử ra ngoài!” Nam Lăng Duệ dứt lời, vươn tay ra cho Thái y quỳ mặt đất, “Ngươi bắt mạch cho bổn thái tử, xem có phải bổn thái tử cũng bị tổn thương ở bụng , nếu phải Lãnh tiểu Vương gia chịu thay bổn thái tử, giờ đây người nằm ở Thái y viện này e rằng chính là bổn thái tử đấy.”

      Thái y kia ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế cái, thấy lão hoàng đế lên tiếng, vội vàng đưa tay ra bắt mạch cho Nam Lăng Duệ.

      Ánh mắt mọi người đều nhìn vào tay của Nam Lăng Duệ.

      Lát sau, Thái y buông tay ra, cung kính với lão hoàng đế: “Hồi Hoàng thượng, Duệ thái tử đúng là bị thương, bụng bị tổn thương, nhưng do Duệ thái tử có công lực hộ thân, nên chỉ bị thương chút.”

      “Thiên Thánh Ngô Hoàng, chẳng lẽ ngài hi vọng người nằm ở bên trong hôm nay là bổn thái tử sao? Mặc dù bổn thái tử là người nên hồn, ở Nam Lương thường xuyên chọc giận phụ vương ta, nhưng phụ vương ta lại thương ta nhất đấy. Nếu ta xảy ra bất trắc gì, phụ vương ta chịu nổi đâu đấy.” Nam Lăng Duệ thu tay lại, nhìn về phía lão hoàng đế.

      “Duệ thái tử, chuyện này! Trẫm chỉ muốn hiểu chân tướng chút thôi, chuyện này chỉ trách Thiên Khuynh học nghệ tinh, nhất thời sai lầm.” Lão hoàng đế bị á khẩu trả lời được, nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, cả giận : “Quỳ cho trẫm, nếu Lãnh tiểu Vương gia cứu được, ngươi có quỳ chết cũng được đứng lên.”

      Thân thể Dạ Thiên Khuynh run lên, quỳ mặt đất dám lên tiếng.

      Lão hoàng đế để ý tới Dạ Thiên Khuynh nữa, nhìn về phía lão Thái y, “Vương Thái y, ngươi cho trẫm biết tình hình của Lãnh tiểu Vương gia nghiêm trọng đến mức nào rồi?”

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, lục phủ ngũ tạng của Lãnh tiểu Vương gia đều bị nội lực đả thương, gân mạch vỡ vụn, trừ phi có cỏ linh chi năm trăm năm hoặc là Thiên Sơn tuyết liên, trong những loại thuốc quý nhất mới có thể phục hồi lại kinh mạch, nếu chỉ uống thuốc và châm cứu thể cứu . . . . .” Vương Thái y : “Y thuật của lão thần tinh, hôm nay Thái y viện có những loại thuốc quý này, lão thần cũng dám kê loạn đơn thuốc, có lẽ Cảnh thế tử có những biện pháp khác. . . . . .”

      “Ừ, vậy chờ Cảnh thế tử đến vậy.” Lão hoàng đế gật đầu.

      Vương Thái y thêm gì nữa.

      Lão hoàng đế nhìn về phía Dạ Thiên Dục, “Thiên Dục, ngươi đón Cảnh thế tử!”

      “Vâng!” Dạ Thiên dục vội vàng lên tiếng, xoay người ra ngoài.

      Dạ Thiên Dục còn chưa ra khỏi Thái y viện, nghe thấy trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, Văn Lai từ bên ngoài chạy vào, đợi mở miệng, Hiếu thân vương liền bước nhanh tới trước, vội vàng hỏi, “Văn công công, Cảnh thế tử tới rồi?”

      “Cảnh thế tử tới! Nhưng mới vừa vào cung bị Lục công chúa quấn lấy, Lục công chúa Cảnh thế tử đáp ứng nàng chuyện, nàng để cho Cảnh thế tử rời , nô tài trước tới bẩm báo Hoàng thượng.” Văn Lai thở hồng hộc , hiển nhiên rất gấp.

      Hiếu thân vương lập tức khẩn trương, nhìn về phía lão hoàng đế, “Hoàng thượng. . . . . .”

      “Hồ nháo!” Lão hoàng đế gầm lên tiếng, “Thiên Dục, ngươi mau mời Cảnh thế tử tới! Nếu Lục công chúa còn dám ngăn cản, ngươi kêu người bắt nàng về tẩm cung cho trẫm”

      “Vâng, nhi thần ngay!” Dạ Thiên Dục thi triển khinh công, ra khỏi Thái y viện.

      Vân Thiển Nguyệt lưỡng lự trong lòng, nàng Dung Cảnh là bụi hoa đào nát mà, rốt cuộc Lục công chúa muốn đáp ứng cái gì?

      “Hoàng thượng, sợ là tiểu Vương gia tốt rồi, bây giờ tiểu thần nhìn hít vào nhiều mà thở ra bao nhiêu. . . . . . Nếu kịp thời cứu chữa, sợ rằng. . . . . .” Tiểu Thái y trông chừng Lãnh Thiệu Trác từ bên trong chạy ra, vội vàng hấp tấp .

      Hiếu thân vương nghe vậy lập tức chạy vào trong điện, lão hoàng đế cũng vội vàng vào nội điện .

      đám Thái y đều từ mặt đất đứng lên, vội vội vàng vàng vào theo.

      Vân Thiển Nguyệt đứng bất động ở trong viện, Lãnh Thiệu Trác sống hay chết nàng có hứng thú, chết cũng tốt, mà cho dù sống nàng cũng sợ .

      Trong điện, sau hồi rối loạn lúc mọi người vào liền truyền ra tiếng khóc thét của Hiếu thân vương, “Con của ta a. . . . . . Ngươi thể chết được, phụ vương chửi, mắng, đánh ngươi nữa, chỉ cần ngươi còn sống. . . . . .”

      “Lãnh vương huynh nén bi thương!” Trong phòng truyền ra giọng thương tiếc của lão hoàng đế.

      Vân Thiển Nguyệt nghe tình hình bên trong đoán chừng Lãnh Thiệu Trác chắc là hơi thở cũng còn, sắp chết rồi. Nàng nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, chỉ thấy sắc mặt Dạ Thiên Khuynh xám như tro tàn. Giờ khắc này nàng bỗng nhiên có chút thương hại , nóng vội mưu cầu nhưng ngờ rằng lại bị thua trong tay Nam Lăng Duệ.

      “Tiểu nha đầu, , chúng ta vào xem chút!” Nam Lăng Duệ nhướn mày nhìn Vân Thiển Nguyệt

      “Người chết có cái gì đẹp mà xem!” Vân Thiển Nguyệt đứng bất động.

      “Người chết cũng đẹp mắt mà, ta thích nhất nhìn người khác khóc! !” Nam Lăng Duệ lôi kéo Vân Thiển Nguyệt vào bên trong.

      Vân Thiển Nguyệt im lặng, đúng là loại thích vớ vẩn!

      Hai người tới cửa ra vào, liếc mắt liền thấy được Lãnh Thiệu Trác yên lặng nằm ở giường, mấy ngày điều dưỡng sắc mặt vốn tốt lên rồi, giờ đây nửa điểm huyết sắc cũng có, đôi môi loang lổ vết máu. Hiếu thân vương quỳ gối trước giường ôm Lãnh Thiệu Trác khóc rống lên, lão hoàng đế đứng ở trước giường, sắc mặt cực kỳ trầm. Nàng thu hồi tầm mắt, vừa muốn lui về bị Nam Lăng Duệ lôi kéo tay, đúng lúc này nghe được có tiếng bước chân vào Thái y viện, lập tức quay đầu nhìn lại, khi thấy người tới phải là Dung Cảnh mà là Dạ Thiên Dật, nàng khẽ giật mình.

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Dạ Thiên Dật vẫn mặc thân cẩm bào thiên thanh(màu xanh thẫm), eo thắt ngọc đái, đón ánh mặt trời, cẩm bào màu thiên thanh như được phủ tầng ánh sáng trắng rực rỡ. chậm rãi đến, bước chân trầm ổn, ánh mắt nội liễm, quanh thân có khí thế ác liệt, bén nhọn, nhưng lại làm cho kẻ khác cảm giác là người chí cao vô thượng. Vừa tiến vào nội viện, thấy Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn lại, ánh mắt của khẽ biến hóa, nhưng qua cái chớp mắt, liền mang theo bất kỳ cảm xúc gì, từ từ về phía cửa ra vào.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, mặc dù lý trí biết phải là tiểu Thất, nhưng vẫn có vài phần hoảng hốt.

      Dạ Thiên Dật tới cửa, đưa tay ra tự nhiên sờ đầu Vân Thiển Nguyệt, giọng mang theo ba phần tình cảm ấm áp, “Sao lại đứng ở chỗ này mà vào?”

      Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, nhìn Dạ Thiên Dật, cũng mở miệng.

      “Thiên Dật tới rồi sao? Sao trẫm lại quên mất ngươi nhỉ, trẫm nhớ ngươi cũng biết y thuật, mau vào, xem có cứu được Lãnh tiểu Vương gia ?” Lão hoàng đế nghe thấy giọng của Dạ Thiên Dật, lập tức nhìn ra phía cửa, khi thấy Dạ Thiên Dật vuốt đầu Vân Thiển Nguyệt tinh quang chợt lóe nét mặt già nua của , gấp giọng .

      “Bẩm phụ hoàng, nhi thần chính là vì chuyện này mà đến!” Dạ Thiên Dật thả tay xuống, với Nam Lăng Duệ ngăn cản ở trước mặt : “Phiền Duệ thái tử nhường đường.”

      Nam Lăng Duệ buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, nhích qua bên.

      Nhưng Dạ Thiên Dật lại kéo tay Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cả kinh, định rút tay ra khỏi tay Dạ Thiên Dật, nhưng Thiên Dật vẫn nắm chặt lấy tay nàng nhúc nhích, ôn nhu hòa hoãn cười tiếng, “Nguyệt nhi, nàng vẫn còn cáu kỉnh với ta sao? Hôm qua nàng cùng Cảnh thế tử thỉnh chỉ tứ hôn để chọc tức ta, đến hôm nay vẫn chưa hết giận ta sao. Ta biết ta hồi kinh chậm trễ là đúng. Đừng tức giận nữa có được hay ?”

      Vân Thiển Nguyệt, nhìn Dạ Thiên Dật, có ý gì?

      Tất cả mọi người trong Thái y viện đều nhìn về phía Dạ Thiên Dật, bao gồm cả Hiếu thân vương ôm Lãnh Thiệu Trác khóc rống.

      “Thiên Dật, ngươi gì đấy? Ngươi và Nguyệt nha đầu giận dỗi với nhau sao?” Lão hoàng đế híp mắt, nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Hồi bẩm phụ hoàng, phải là con và Nguyệt nhi giận nhau mà là nàng giận ta mới đúng, nên nàng mới cùng Cảnh thế tử thỉnh chỉ tứ hôn, kì thực là nàng giận vì con hồi kinh chậm trễ. Con từng đáp ứng nàng sớm hồi kinh .” Dạ Thiên Dật bất đắc dĩ thở dài tiếng, chống lại tầm mắt của lão hoàng đế, trì hoãn giọng : “Chuyện này con bẩm báo với phụ hoàng sau. Con vừa tiến cung, nghe chuyện của Lãnh tiểu Vương gia. Con nghĩ mình cũng hiểu chút y thuật, tới đây có lẽ có chút hữu dụng, xem có thể giúp phụ hoàng phân ưu hay .”

      “Tốt, chuyện này hãy sau, vậy ngươi mau vào đây khám cho Lãnh tiểu Vương gia!” Lão hoàng đế gật đầu.

      Dạ Thiên Dật lôi kéo Vân Thiển Nguyệt vào bên trong, Vân Thiển Nguyệt vận công, những vẫn tránh thoát khỏi tay của , cảm thấy tức giận. Dạ Thiên Dật muốn làm cái gì! Cái gì mà nàng tức giận nên mới cùng Dung Cảnh thỉnh chỉ tứ hôn. như vậy tình cảm của nàng và Dung Cảnh gọi là cái gì. Nàng nghĩ đến chỗ này, tức giận thấp giọng quát, “Buông tay!”

      “Đừng làm rộn! Bây giờ tính mạng của Lãnh tiểu Vương gia nguy kịch. Ta xem cho trước, sau đó cho dù nàng bắt ta phải quỳ xuống thỉnh tội với nàng cũng được, có được hay ?” Dạ Thiên Dật dùng giọng ôn nhu dụ dỗ Vân Thiển Nguyệt. Tuy , nhưng lúc này mọi người trong Thái y viện đều im lặng nên đều nghe được ràng. Tất cả dùng ánh mắt dám tin nhìn và Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt dùng cánh tay còn lại bị Dạ Thiên Dật giữ lấy đánh ra chưởng, tức giận , “Ngươi bậy bạ gì đó?”

      Dạ Thiên Dật dùng cánh tay khác nhàng bắt lấy tay của nàng, lời nào, lôi kéo nàng đến trước giường.

      Vân Thiển Nguyệt rất tức giận, nhưng phát võ công của nàng căn bản phải là đối thủ của Dạ Thiên Dật.

      Đứng ở bên giường, lão hoàng đế thấy hai người tới liền nhường đường, Hiếu thân vương vô cùng lo lắng, lúc này thấy Dạ Thiên Dật tới liền coi như Bồ Tát sống vội vàng buông Lãnh Thiệu Trác ra, tựa hồ như người chìm xuống nước nhưng ôm được khúc gỗ cứu mạng, “Thất hoàng tử, ngài mau khám cho Thiệu Trác, xem còn cứu được hay ? Ngài nhất định phải cứu , nếu ngài có thể cứu được Thiệu Trác, lão thần tất nhiên. . . . . .”

      “Lãnh vương huynh, trước hết hãy để cho Thiên Dật xem Lãnh tiểu Vương gia , sau đó lại tiếp cũng muộn!” Lão hoàng đế ngăn cản lời của Hiếu thân vương.

      Hiếu thân vương lập tức ngậm miệng. đôi mắt già nua đẫm nước mắt nhưng chan chứa hi vọng nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Hiếu thân vương yên tâm, chỉ cần Lãnh tiểu Vương gia còn hơi thở, Thiên Dật chắc chắn cố gắng hết sức.” Dạ Thiên Dật buông tay nắm tay Vân Thiển Nguyệt ra, kéo tay Lãnh Thiệu Trác bắt mạch cho .

      Tất nhiên Vân Thiển Nguyệt thể lại ra tay đánh Dạ Thiên Dật vào lúc này. Nàng rút tay ra được, chỉ có thể trầm mặt đứng ở bên cạnh .

      Tất cả mọi người đều nhìn Dạ Thiên Dật.

      bao lâu, Dạ Thiên Dật buông tay ra, nhíu chặt lông mày, trong lúc nhất thời cũng chuyện.

      “Thất hoàng tử. . . . . . Như thế nào? Khuyển tử có phải hay . . . . . .” Hiếu thân vương nén nước mắt, giọng run rẩy hỏi Dạ Thiên Dật.

      “Thiên Dật, như thế nào?” Lão hoàng đế cũng nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Lãnh tiểu Vương gia vẫn chưa tắt thở, bây giờ mặc dù xem ra giống như là còn thở nữa, nhưng tâm mạch còn có tia hơi thở. Y thuật của Thiên Dật tinh, sợ rằng cứu được .” Dạ Thiên Dật nhìn về phía lão hoàng đế, chậm rãi mở miệng, sắc mặt Hiếu thân vương xám như tro, Dạ Thiên Dật lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ do dự chút, chuyển giọng : “Nhưng mà ta biết Nguyệt nhi có viên Đại Hoàn đan, có thể giữ được mạng của Lãnh tiểu Vương gia. Đợi Cảnh thế tử đến đây có thể ra tay chữa trị, nhất định có thể giúp Lãnh tiểu Vương gia khải tử hoàn sinh.”

      Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nàng có Đại Hoàn đan?

      Hiếu thân vương lập tức mừng rỡ, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

      Lão hoàng đế cũng ngẩn ra, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, có chút tin, “A? Nguyệt nha đầu có Đại Hoàn đan? phải rằng trong thiên hạ còn Đại Hoàn đan sao? Mười năm trước Vân lão Vương gia có viên đưa cho Cảnh thế tử. Sao Nguyệt nha đầu vẫn còn có Đại Hoàn đan?”

      ” Đại Hoàn đan của Nguyệt nhi là do Vân Vương Phi lưu lại, năm đó Vân Vương Phi để lại cho Nguyệt nhi hai viên Đại Hoàn đan. Trong đó viên đưa cho Cảnh thế tử, viên khác người nàng.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh, ôn nhu : “Nguyệt nhi, mặc dù Lãnh tiểu Vương gia nhiều lần hãm hại nàng, nhưng hôm nay cũng nhận được dạy dỗ thích đáng. Hiếu thân vương chỉ có duy nhất người con của vợ cả để nối dòng, chúng ta cứu . Cũng giúp phụ hoàng bớt buồn phiền. Mặc dù Đại Hoàn đan rất trân quý, nhưng cũng trân quý bằng mạng người, có được hay ?”

      Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, trong lúc nhất thời ra lời. Nàng có trí nhớ, nào biết mình có Đại Hoàn đan hay ?

      “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão thần van cầu ngươi! Trước kia đều là lão thần cùng khuyển tử đúng, chỉ cần ngươi cứu khuyển tử, lão thần chắc chắn cảm động đến rơi nước mắt. . . . . .” Hiếu thân vương “phù phù” tiếng quỳ gối trước Vân Thiển Nguyệt.

      “Nguyệt nha đầu, nếu ngươi có Đại Hoàn đan lấy ra ! Hiếu thân vương có công với Thiên Thánh hoàng triều, trẫm thể nhìn tuổi già mà phải mất con. Ngươi muốn được phong thưởng cái gì, hoặc là có cầu gì cứ việc , chỉ cần có thể cứu mạng của Lãnh tiểu Vương gia. Trẫm đều đáp ứng ngươi.” Lão hoàng đế làm ra vẻ đồng ý.

      Trong lòng Vân Thiển Nguyệt rất tức giận, sắc mặt có chút trầm nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão thần van cầu ngươi. . . . . .” Hiếu thân vương thấy Vân Thiển Nguyệt bất động lời nào, cũng quản thân phận Vương gia cùng lòng kiêu ngạo mà quỳ mặt đất dập đầu với Vân Thiển Nguyệt

      “Nguyệt nha đầu!” Lão hoàng đế thúc giục, “Trẫm biết Lãnh tiểu Vương gia làm rất nhiều chuyện khiến ngươi thích. Nhưng Thiên Dật rất đúng, mặc dù Đại Hoàn đan trân quý, nhưng cũng trân quý bằng mạng người.”

      “Nguyệt nhi, có phải nàng quên chỗ cất Đại Hoàn đan?” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, xoa đầu nàng, sủng nịch : “Trí nhớ của nàng từ trước đến giờ luôn tốt, nhiều năm như vậy cũng thay đổi. Năm đó là ta cùng nàng cất đấy. tại nàng nhớ gì sao?”

      Vân Thiển Nguyệt đẩy tay của Dạ Thiên Dật ra, trầm mặt .

      “Đừng tức giận nữa được ? Ta biết ta sai rồi. Lần đầu tiên phụ hoàng phái người Bắc Cương tuyên triệu ta trở về kinh. Nhưng lúc ấy là ta thể được. Ta thể bỏ mặc lo cho dân chúng Bắc Cương. Ta dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại. Nàng nhìn nè, tay của ta bởi vì xiết chặt dây cương mới tạo thành dấu vết như thế này, đến bây giờ vết thương vẫn chưa lành…” Dạ Thiên Dật thò bàn tay trong tay áo ra, mở tay ra để cho Vân Thiển Nguyệt nhìn. bàn tay ràng có mấy dấu vết, chính là dấu vết cầm cương ngựa, đúng là giống như do xiết chặt dây cương trong thời gian dài.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn tay Dạ Thiên Dật, trầm mặc .

      “Đôi hoa tai này là năm đó ta tặng nàng, nàng vẫn luôn đeo nó mà ném . Nàng xem, nó chính là chứng cớ, kỳ nàng vẫn luôn nhớ tới ta có đúng hay ? Nàng vì tức giận nên mới cố ý dùng Cảnh thế để chọc tức ta đúng ? Đừng tức giận nữa có được hay ? Ta cam đoan, có lần sau nữa, chúng ta cứu Lãnh tiểu Vương gia trước rồi sau đó nàng muốn xử trí ta như thế nào cũng được. Có được hay ?” Dạ Thiên Dật đưa tay chạm vào hoa tai của Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu dụ dỗ. Cho dù ai nghe thấy cũng biết đây là giọng điệu dành cho nữ tử mà mình mến.

      Lúc này tất cả mọi người trong Thái y viện đều nhìn chằm chằm vào Dạ Thiên Dật, rồi nhìn Vân Thiển Nguyệt, khỏi tin thêm mấy phần.

      “Trẫm nhớ được đôi hoa tai này là cống phẩm, chỉ có đôi, mẫu phi ngươi trông thấy rất thích nên xin trẫm, nhưng sau khi hồi cung ngươi rất vừa ý nên lấy , hóa ra là đưa cho tiểu nha đầu, những năm này trẫm lại chú ý tới, ra đôi hoa tai mà Nguyệt nha đầu đeo là đôi đó.” Lão hoàng đế nhìn về phía hoa tai của Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt thoáng lộp bộp trong lòng, chứng cớ này là đủ chứng thực rồi!

      “Dạ, trí nhớ của phụ hoàng tốt ! Chính là đôi năm đó con lấy từ trong tay của mẫu phi.” Dạ Thiên Dật gật đầu, ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt : “Dùng để làm tín vật đính ước.”

      Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt trầm xuống.

      “Nguyệt nha đầu, chuyện của ngươi cùng Thiên Dật vẫn nên để sau này rồi hãy . Hãy cứu Lãnh tiểu Vương gia trước . Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cứu được Lãnh tiểu Vương gia, trẫm tất nhiên bạc đãi ngươi.” Lão hoàng đế thu hồi tinh quang trong mắt, đồng ý lần nữa.

      “Thiển Nguyệt tiểu thư, chỉ cần ngươi lấy Đại Hoàn đan ra cứu khuyển tử, ngươi muốn lão thần làm trâu làm ngựa lão thần cũng cam tâm tình nguyện. . . . . .” Hiếu thân vương cũng đồng ý. Mặc dù toàn bộ tâm tư của đều đặt vào sinh tử tồn vong của Lãnh Thiệu Trác, nhưng vẫn mất lý trí. Nhìn thần sắc của Thất hoàng tử như vậy cũng biết cho dù Vân Thiển Nguyệt đưa Đại Hoàn đan ra nhưng từ nay về sau cũng dám đắc tội với nàng nữa, dù sao Thất hoàng tử cũng khác so với xưa nhiều rồi.

      Trong lòng Vân Thiển Nguyệt biết là phẫn nộ hay là tức giận, chuyện đến nước này, toàn bộ đều là do Dạ Thiên Dật . Nàng muốn phản bác nhưng lại có trí nhớ nên ngay cả câu cũng phản bác được, nàng tức giận nhìn Dạ Thiên Dật, “Ngươi Đại Hoàn đan ở người của ta, vậy ngươi tìm .”

      “Ai, quả nhiên nàng quên” Dạ Thiên Dật nhàng thở dài, đưa tay tháo hoa tai bên trái của nàng xuống, ôn nhu : “Ta nhớ được năm đó nàng cứu Cảnh thế tử là dùng đan dược ở hoa tai bên phải, nên đan dược bây giờ là ở hoa tai bên trái.” Dứt lời, bàn tay như ngọc ở khẽ bóp chốt cài, chỉ nghe “tách” tiếng vang , hoa tai được mở ra.

      Tất cả mọi người nhìn tay , chỉ thấy trong lòng bàn tay viên thuốc màu xanh ngọc.

      “Đây là Đại Hoàn đan, là Đại Hoàn đan. . . . . .” Vương Thái y mừng rỡ, thở phào nhõm .

      Hiếu thân vương cũng rất vui mừng, hận thể ngay lập tức lấy thuốc từ tay Dạ Thiên Dật đút cho Lãnh Thiệu Trác.

      Lão hoàng đế nhìn viên thuốc trong tay Dạ Thiên Dật, gật đầu, “ sai, trẫm nhớ được năm đó viên dược mà Vân lão Vương Gia đưa cho Cảnh thế tử cũng giống viên đan dược này. Lúc đó trẫm cũng ở đó. nghĩ tới Đại Hoàn đan là Vân Vương phi để lại cho Nguyệt nha đầu .”

      Vân Thiển Nguyệt nhìn viên đan dược, câu cũng nên lời!

      “Đưa đan dược này cho Lãnh tiểu Vương gia được ?” Dạ Thiên Dật lên tiếng hỏi thăm lần nữa.

      “Tùy ngươi!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng phun ra hai chữ. Nàng có khái niệm gì về Đại Hoàn đan, cho Lãnh Thiệu Trác mặc dù có hơi phí, nhưng dù sao cũng là mạng người, cứu cũng được! phải là nàng bỏ được. Chỉ là khiến cho nàng tâm lạnh đó là dưới tình huống này mà Dạ Thiên Dật lại dám công bố trước mặt mọi người quan hệ của nàng và , cho dùng nàng có phản bác nhưng có ai tin, nàng mím môi chặt, bỗng nhiên cảm giác khí trong phòng đúng, nàng chợt quay đầu nhìn về phía cửa.

      Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đứng ở cửa, nhìn nàng cùng Dạ Thiên Dật, sắc mặt trước sau như nhàng ôn nhuận, như thi như họa, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhìn vào bên trong, nhưng nàng lại cảm thấy có nồng đậm lãnh ý. Sắc mặt nàng hơi đổi, há miệng, muốn cái gì, lại phát chữ cũng ra được.

      Nàng bỗng nhiên hối hận, nếu nàng khôi phục trí nhớ nàng bị động như thế rồi! Nhưng hôm nay ngay cả tia ký ức nàng cũng nhớ lại được.

      “Nếu nàng đồng ý, vậy ta đan dược cho Lãnh tiểu Vương gia dùng.” Dạ Thiên Dật đưa đan dược trong lòng bàn tay cho Hiếu thân vương, Hiếu thân vương lập tức nhận lấy, đút vào miệng Lãnh Thiệu Trác, quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, sắc mặt cũng thay đổi, cười : “Cảnh thế tử tới vừa đúng lúc, y thuật của Thiên Dật tốt, có Đại Hoàn đan bảo vệ tánh mạng mà ngươi lại có y thuật cao thâm, nhất định có thể cứu được tính mạng của Lãnh tiểu Vương gia.”

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 43: Phản đòn, giận hôn
      Edit: Giọt mực xanh

      Beta: Leticia



      Dạ Thiên Dật vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thấy Dung Cảnh đứng ở cửa, trong lúc nhất thời mọi người đều nín thở, trong phòng tĩnh lặng giống như có người.

      “Thiên Dật đúng, Cảnh thế tử đến đúng lúc, ngươi mau tới đây xem chút!” Lão hoàng đế cũng nhìn về phía Dung Cảnh, sâu trong ánh mắt xuất tinh quang. “Nếu ngươi có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia Hiếu Thân vương đến nỗi tuổi già phải để tang con, trẫm cũng phải sầu lo nữa rồi!”

      “Cảnh thế tử, lão thần nhờ cậy ngài!” Hiếu Thân vương dùng sức đút Đại Hoàn đan vào trong miệng Lãnh Thiệu Trác, đút mấy lần mới thành công, quay đầu lại dùng vẻ mặt khẩn cầu nhìn Dung Cảnh.

      Dung Cảnh phảng phất như nghe thấy lời của mấy người này, ánh mắt lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Dung Cảnh. Nàng thừa nhận nàng tham muốn tình cảm tốt đẹp với Dung Cảnh trong tại, muốn khôi phục trí nhớ để cho những chuyện tình rối rắm qua làm ảnh hưởng đến nó. Nàng cho rằng nàng rất vô tình cự tuyệt Dạ Thiên Dật, hơn nữa nàng và Dung Cảnh có thái độ rất ràng cùng nhau xin chỉ tứ hôn, nàng nghĩ đến Dạ Thiên Dật vẫn từ bỏ như vậy. Nàng xem thường chấp nhất của người này. Mới để cho loại chuyện này phát sinh, đặt nàng và Dung Cảnh vào tình cảnh bị chê cười. Đôi môi mím chặt nhếch lên, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Dung Cảnh, lòng nàng càng lo lắng. Thời gian dài như vậy ai hiểu Dung Cảnh hơn nàng. Càng bình tĩnh, sợ rằng lúc này trong lòng sớm phiên giang đảo hải(dời sông lấp biển) rồi! Nàng có chút chịu nổi ánh mắt của , hất cánh tay Dạ Thiên Dật muốn qua.

      Dạ Thiên Dật vẫn nắm chặt tay nàng, nhúc nhích chút nào.

      Vân Thiển Nguyệt quay đầu tức giận nhìn chằm chằm Dạ Thiên Dật, vừa muốn trở mặt, lại nghe Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh ở đằng sau cười : “Lúc Thiên Dật tiến cung nhìn thấy Cảnh thế tử bị Lục muội muội quấn lấy, nghĩ tới Lục muội muội cũng theo đến đây. Nếu Cảnh thế tử tới sớm bước, có lẽ cần dùng Đại Hoàn đan của Nguyệt nhi để giữ lại tính mệnh cho Lãnh tiểu Vương gia rồi!”

      Vân Thiển Nguyệt lập tức ngậm miệng, quay đầu, lúc này mới phát Lục công chúa đứng ở phía sau cách Dung Cảnh xa. Hôm nay nàng ta mặc thân trang phục váy công chúa hoa lệ, mà chỉ là bộ áo lưới trang nhã, dùng trâm cài hay đồ trang sức, trán được băng bằng tấm lụa mỏng, che kín vết thương hôm qua bị nàng đánh. có khí thế kinh người như hôm qua, hôm nay khuôn mặt nhắn vẫn còn vài vệt nước mắt, loang lổ dấu vết, nàng vốn có dung nhan xinh đẹp, bây giờ lại lê hoa đái vũ, điểm vài vệt nước mặt, làm cho người ta thấy rất thương tiếc, bất kỳ nam tử nào thấy nàng, sợ là cũng có thể dâng lên lòng thương hương tiếc ngọc. Tâm nàng đột nhiên nhảy lên cái, lửa giận đối với Dạ Thiên Dật bị nghẹn nơi cổ họng, trong lúc nhất thời chỉ nhìn Lục công chúa, ánh mắt có chút tối tăm.

      “Tiểu Lục hiểu chuyện! Tại sao có thể quấn lấy Cảnh thế tử vào lúc này?” Lão hoàng đế cũng nhìn về phía Lục công chúa, mặt mặc dù có vẻ tức giận, nhưng giọng có nửa điểm tức giận “May là Thiên Dật tới kịp, tìm được Đại hoàn đan của Nguyệt nha đầu. Cảnh thế tử đến vào lúc này cũng coi là quá muộn. Lãnh tiểu Vương gia có thể được cứu hay , có Đại hoàn đan đủ mà còn phải dựa vào Cảnh thế tử rồi.”

      “Cảnh thế tử, ngài nhanh tới đây cứu khuyển tử với! Trước kia lão thần đắc tội với ngài nhiều, Cảnh thế tử đại nhân chấp tiểu nhân, lão thần chỉ có đứa con trai này, nếu mất nó, lão thần . . . . . .” Hiếu Thân vương thấy Dung Cảnh vẫn bất động, đứng dậy tới, quỳ xuống trước mặt Dung Cảnh. Bây giờ sao còn chú ý đến thân phận Vương gia nữa, chỉ cần có thể cứu được nhi tử , cũng tiếc rẻ cái mặt mo này.

      “Hiếu Thân vương cần hành đại lễ, lương y như từ mẫu, chỉ cần có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia, Dung Cảnh chắc chắn dốc hết sức lực cứu .” Dung Cảnh nhàng vung tay áo, ngăn cản Hiếu Thân vương cúi người xuống, thu hồi tầm mắt từ mặt Vân Thiển Nguyệt, thản nhiên .

      Hiếu Thân vương nhất thời mừng rỡ: “Đa tạ Cảnh thế tử. . . . . .”

      Dung Cảnh nhìn Hiếu Thân vương, cất bước tới giường, sắc mặt nhàn nhạt, bước chân nhàng, cẩm bào trắng nguyệt nha bay lên cực theo từng bước của , giống ngày thường như đúc. Nhưng tất cả mọi người khỏi cảm thấy có chút lãnh ý. Chỉ thấy tới cách giường ba thước dừng lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Thiên Dật đứng trước giường, cúi đầu lẳng lặng nhìn Lãnh Thiệu Trác nằm ở giường.

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên gục đầu xuống.

      Tất cả mọi người nhìn Dung Cảnh, đều có cảm giác khí bị đè nén, dám thở mạnh.

      Sau lúc lâu, Dung Cảnh quay đầu nhìn về phía Lão hoàng đế “Cảnh có thể cứu được Lãnh Tiểu Vương gia!”

      sao? Cảnh thế tử. . . . . . Lão thần. . . . . . Chỉ cần ngài cứu khuyển tử. . . . . . Lão thần vô cùng cảm kích. . . . . .” đợi Lão hoàng đế lên tiếng, Hiếu Thân vương chạy tới, vẻ mặt kích động nhìn Dung Cảnh. năng lộn xộn.

      “Trẫm cũng biết Cảnh thế tử có thể diệu thủ hồi xuân mà! Thiên Thánh ta tìm ra người thứ hai có khả năng diệu thủ hồi xuân như Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế cũng mừng rỡ.

      “Nhưng mà ước chừng phải châm cứu khoảng tháng.” Dung Cảnh vừa dứt lời, liền nhàn nhạt liếc Dạ Thiên Dật : “Mặc dù Đại Hoàn đan là thứ tốt, nhưng dược tính quá mức mãnh liệt, là thần dược mà người tập võ khi tính mạng bị đe dọa mới sử dụng, ngàn vàng khó mua, sau khi sử dụng mới có thể cải tử hoàn sinh, bảo vệ tâm mạch. Nhưng đối với người bình thường có võ công, thể chống cự được dược tính quá mạnh của nó. Cho nên, lúc dùng thuốc, cũng đồng thời phải thi châm giúp chống cự dược tính của Đại hoàn đan cắn trả, nếu mặc dù người có khỏe lại, cũng biến thành si ngốc.”

      “Lúc nãy Cảnh thế tử bị Lục muội muội ngăn cản tới được, Thiên Dật sử dụng Đại hoàn đan của Nguyệt nhi đúng là hành động bất đắc dĩ.” Dạ Thiên Dật cười nhạt “Vô luận như thế nào, chỉ cần có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia là tốt rồi! Dù sao thi châm tháng so với còn hơi thở vẫn tốt hơn.” Dứt lời, nhìn về phía Hiếu Thân vương “Lãnh vương thúc, ngươi có đúng ?”

      “Dạ, dạ, Thất hoàng tử đúng! Cảnh thế tử cứ việc thi châm, chỉ cần có thể cứu khuyển tử là được.” Hiếu Thân vương gật đầu lia lịa.

      “Tốt!” Dung Cảnh gật đầu, với Lão hoàng đế: “Vậy Dung Cảnh thi châm cho Lãnh tiểu Vương gia, lúc ta thi châm thích có người ở bên cạnh. Xin Hoàng thượng cùng các vị đại nhân đều ra ngoài chờ.”

      “Cảnh thế tử vất vả!” Lão hoàng đế gật đầu, ra ngoài trước.

      Thái y trong điện vốn còn muốn nhìn Dung Cảnh cứu Lãnh tiểu Vương gia như thế nào, nhưng biết may mắn được thấy, liền đứng dậy vội vàng theo Lão hoàng đế ra ngoài.

      Hiếu Thân vương đứng bất động, chờ đợi nhìn Dung Cảnh.

      Dung Cảnh thản nhiên : “Hiếu Thân vương cũng ra ngoài !”

      Mặc dù Hiếu Thân vương muốn rời , nhưng biết quy củ của Dung Cảnh, chỉ có thể ra ngoài.

      “Nguyệt nhi, chúng ta cũng ra ngoài chờ!” Dạ Thiên Dật lôi kéo Vân Thiển Nguyệt ra ngoài.

      “Thất hoàng tử có thể ra ngoài, nàng phải ở lại!” Dung Cảnh nhìn hai người, đưa tay vào ngực lấy hộp gấm mở ra, bên trong có loạt kim châm. Kim châm mảnh như lông trâu. tay vuốt khẽ cái, thản nhiên .

      “A? Cảnh thế tử, tại sao phải như vậy?” Dạ Thiên Dật dừng bước nhướn mày.

      Ở phía trước, đám người lão hoàng đế tới cửa cũng dừng bước quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

      “Máu của nàng có thể giúp ta thi châm. Thất hoàng tử, lý do này có đủ ?” Dung Cảnh nhìn về phía Dạ Thiên Dật “Nếu đủ ta ta đổi lý do khác.” Dứt lời, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, giọng nhàn nhạt “Nàng cho Thất hoàng tử, hôm qua nàng xin Hoàng thượng tứ hôn là tâm hay giả dối? Là vì chọc tức Thất hoàng tử hay là chủ ý của nàng. Nàng cho ràng người trong lòng của nàng là ai, tránh cho Thất hoàng tử hiểu lầm.”

      Dạ Thiên Dật xiết chặt tay Vân Thiển Nguyệt:”Cảnh thế tử sao lại như vậy? Chẳng qua Nguyệt nhi vì ta về trễ nên nàng mới tức giận với ta mà thôi. Lại tại tai nàng đeo hoa tai của mẫu phi ta cũng phải là giả.”

      đôi hoa tai có thể lên cái gì?” Dung Cảnh nhướn mày, nhìn Dạ Thiên Dật “Thất hoàng tử muốn lưỡng tình tương duyệt, tư định chung thân, hoa tai là tín vật đính ước sao?” Dứt lời, đợi Dạ Thiên Dật mở miệng, liền thản nhiên : “Là mười năm trước lúc ta bị bệnh ! Khi đó nàng tới năm tuổi mà thôi, liền hiểu mà chấp nhận tín vật đính ước của Thất hoàng tử rồi?”

      Ánh mắt Dạ Thiên Dật trầm xuống.

      “Nếu năm tuổi Thất hoàng tử đưa đồ cũng có thể coi là vật đính ước, vậy mấy năm nay nàng thu tín vật cũng nhiều đến mức đếm nổi rồi! Sinh nhật hàng năm của Thiển Nguyệt tiểu thư có bao nhiêu người tặng lễ? Từ đến lớn chỉ Thất hoàng tử tặng đôi hoa tai, Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử, Nhiễm tiểu Vương gia, cùng với các hoàng tử trong cung có người nào là chưa từng tặng quà nàng?” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, sắc mặt nhàn nhạt “ phải là đồ gì cũng có thể gọi là vật đính ước. Túi thơm, ngọc bội mới được coi là đính ước vật. Những năm này Thất hoàng tử ở trong kinh, cho là kinh thành Thiên Thánh cũng giống như Bắc Cương? mảnh lá dương cũng có thể tỏ tình hay sao?”

      Ánh mắt của Dạ Thiên Dật run lên, giọng hơi trầm xuống “Hoa tai do tuổi quá tính, nhưng những năm gần đây ta Bắc Cương nàng vẫn viết thư từ qua lại với ta. Nếu là vô tình, sao luôn viết thư cho nhau? Cảnh thế tử đừng biết giữa nam nữ có thư từ qua lại mấy năm là có ý nghĩa gì!”

      “Mẫu phi Thất hoàng tử mất, lẻ loi mình sống ở Bắc Cương, từ các ngươi có quan hệ tốt, là bằng hữu quan tâm cũng là điều nàng nên làm. Thư từ qua lại mấy năm là đại biểu có tình ý rồi hả? thể a!” Dung Cảnh nhướng mày, liếc Vân Thiển Nguyệt cái, thản nhiên : “Nàng lấy ngọc bội của ta ra cho Thất hoàng tử xem chút! Đúng rồi, còn có khăn tay thiếp thân của ta, phải nàng vẫn luôn giữ đấy sao? Còn có hồng nhan cẩm ta tặng nữa, đều mang ra cho Thất hoàng tử xem chút, miễn cho Thất hoàng tử biết vật gì mới được gọi là vật đính ước. Làm trò cười cho người trong nghề!”

      Dạ Thiên Dật nghĩ tới Dung Cảnh bắt đúng cơ hội, chỉ dùng vài ba câu bác bỏ chê vào đâu được chuyện thư từ qua lại và những việc liên quan giữa cùng Vân Thiển Nguyệt. Dạ Thiên Dật nhếch môi mỏng lên, ánh mắt u ám nhìn Dung Cảnh.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Thiên Dật gây ra cục diện khốn đốn lại bị Dung Cảnh chỉ dăm ba câu đảo ngược lại được rồi, trong nội tâm nàng thở phào nhõm, đồng thời cánh tay bị Dạ Thiên Dật nắm chặt truyền đến cảm giác đau nhói, chỗ đau từ lòng bàn tay trực tiếp truyền vào trong lòng nàng, nàng nhớ tựa hồ rất nhiều năm về trước tiểu Thất cũng nắm chặt tay nàng như vậy. Lần đó hình như là lúc bọn họ cùng được chọn vào Cục an ninh. Chỉ là khi đó nàng bị vui sướng làm cho mơ hồ, có cảm giác đau nhiều, hôm nay đau đớn này làm cho nàng cơ hồ chịu nổi. Bởi vì đau đớn, nàng có thể tỉnh táo biết phải là Tiểu Thất.

      Nàng nhìn Dạ Thiên Dật, bỗng nhiên cắn răng, dồn nội lực tới cổ tay, nội lực toàn thân chạy tới cổ tay, thoáng chốc hất văng cánh tay Dạ Thiên Dật nắm chặt, thò tay vào tìm ngọc bội của Dung Cảnh. Nàng lòng thích Dung Cảnh, nàng cùng xin tứ hôn là xuất phát từ trong lòng, đương nhiên thể để cho mình chống đỡ thay nàng! thể để cho biến thành trò cười được!

      số việc phải kết thúc, nên tiếp tục lộn xộn dây dưa nữa!

      Dạ Thiên Dật bị nội lực mà Vân Thiển Nguyệt toàn lực bộc phát làm cho chấn động, cổ tay tê rần, buông lỏng tay nàng ra, thu hồi tầm mắt từ người Dung Cảnh để nhìn nàng, thấy nàng đưa tay vào ngực, ánh mắt bỗng nheo lại, dùng truyền nhập mật : “Nguyệt nhi, đừng ép ta!”

      Tay Vân Thiển Nguyệt dừng lại chút, rồi làm như nghe thấy, tiếp tục tìm ngọc bội. Khối ngọc bội kia là nàng đoạt từ người Dung Cảnh, nếu trước kia biết túi thơm, khăn quyên, ngọc bội thường xuyên được nam nữ dùng làm tín vật đính ước, nhưng lâu như vậy nàng cũng biết. Nàng thích khối ngọc bội này, cho tới bây giờ cũng chưa trả lại cho Dung Cảnh, sau này cũng có ý định trả!

      “Nguyệt nhi, đừng ép ta! Hôm nay nàng chỉ là mất trí nhớ mà thôi! Ta chỉ muốn công bằng. Nhưng nàng thể dùng mất trí nhớ để lấy cớ mà ngay cả công bằng cũng cho ta. Như vậy, nàng đừng ép ta làm ra chuyện ngay cả mình cũng hối hận. Hôm nay coi như là chuyện. Nếu nàng vẫn khăng khăng mực, ngày mai, từ nay trở , sau này mỗi ngày ta làm chuyện, cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẫn dùng truyền , giọng của truyền ràng vào lỗ tai Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt vẫn làm như nghe thấy, thứ nàng sợ nhất chính là uy hiếp! Loại uy hiếp này đối với người máu lạnh vô tình như nàng vô dụng thôi!

      “Những năm nay nàng ngụy trang là kẻ quần là áo lượt, vì ta mà làm biết bao nhiêu chuyện, nàng đều quên, nhưng ta chưa quên. Phá núi dẫn nước giải trừ khô hạn cho Bắc Cương, dụng kế phá giải tai họa loạn lạc ở Bắc Cương năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới nước, khai thác mấy vạn khoảnh đất cằn cỗi của Bắc Cương biến thành đất đai phì nhiêu màu mỡ. Cũng xử lý bao nhiêu sát thủ mà Thái tử hoàng huynh phái đến Bắc Cương, những chuyện này đừng ép ta phải ra ngoài. Chỉ cần ta ra, phụ hoàng chắc chắn để nàng thoát khỏi Hoàng gia. Có lẽ lập tức tứ hôn cho ta và nàng!” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng hòa hoãn, ràng từng chữ từng câu.

      Vân Thiển Nguyệt chợt dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Nguyệt nhi, cũng bởi vì mất trí nhớ, nàng hoàn toàn loại bỏ ta ra khỏi trí nhớ của nàng sao? Mặc dù có cơ hội khôi phục trí nhớ nàng cũng làm? Dự định phủ bụi tất cả ký ức giữa ta và nàng cả đời sao? Để cho những chuyện từng xảy ra đều tồn tại? Nàng đối xử công bằng với ta chút có được ?” Dạ Thiên Dật đón nhận tầm mắt Vân Thiển Nguyệt, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa giống như bi thương vừa giống như đau khổ “Ta muốn đối xử độc ác với nàng, nhưng nàng đối xử với ta quá mức ác độc! Ngay cả chút cơ hội cũng cho ta! Những năm này ta hiểu rất nàng, nếu ta ra tay ép nàng, có phải nàng có ý định cứ tiếp tục với Cảnh thế tử như vậy? Cho đến tận khi các ngươi đại hôn, trong lòng nàng trong mắt nàng cũng có ta?”

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, nhìn Dạ Thiên Dật.

      cho nàng biết, ta làm được! Chẳng những tại làm được, sau này cũng làm được!” Dạ Thiên Dật lạnh lùng “Cái gì ta cũng có thể buông tha, kể cả bắt ta tại lập tức rời kinh thành trở lại Bắc Cương trọn đời trở về Thiên Thánh kinh thành cũng được. Nhưng đối với nàng, ta buông tay!”

      “Vậy ngươi muốn thế nào?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thả lại ngọc bội cầm tay, nhìn Dạ Thiên Dật.

      “Ta chỉ cầu nàng đối xử công bằng với ta.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt “Cảnh thế tử có thể được nàng thích, đó là bởi vì nàng mất trí nhớ, ta có ở bên cạnh nàng, nàng mới có thể thích . Nếu ta về kinh thành sớm, nàng tất nhiên. . . . . .”

      “Ta đáp ứng ngươi, ngươi đừng nữa!” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời Dạ Thiên Dật, từng chữ từng câu : “Khôi phục trí nhớ!”

      Dạ Thiên Dật bỗng nhiên ngậm miệng.

      Vân Thiển Nguyệt liếc cái, cất bước về phía Dung Cảnh.

      đúng, nếu hôm nay ép nàng như vậy, nàng hạ quyết tâm cả đời cũng khôi phục trí nhớ, quá khứ để cho nó trôi qua, nhưng lại như mong muốn. Dạ Thiên Dật và nàng có nhiều điều liên quan đến nhau, hiểu rất nàng, hiểu nàng lãnh tâm, lãnh huyết, chỉ cần mình sống dễ chịu, vô luận quá khứ phát sinh chuyện gì nàng có thể coi hết thảy là quá khứ, chưa từng tồn tại. Hôm nay nếu những chuyện làm ở Bắc Cương công bố với mọi người nàng là người ra chủ ý, lão hoàng đế có thể ngay lập tức chỉ hôn cho nàng và Dạ Thiên Dật biết chừng, như vậy thể vãn hồi rồi!

      Phá núi dẫn nước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, tự nhiên phải là phương pháp xử lí mà cổ nhân có thể nghĩ ra, sức sản xuất của thế giới này còn chưa tân tiến đến như vậy! Cho nên, nàng hề hoài nghi lời của Dạ Thiên Dật, đó là nàng từng trợ giúp Dạ Thiên Dật làm.

      Cho nên, nàng chỉ có thể đáp ứng ! có lựa chọn nào khác!

      Hai người chuyện đều là truyền nhập mật, tự nhiên mọi người nghe được, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt hất Dạ Thiên Dật ra, nhìn nhau lúc lời rồi tới chỗ Dung Cảnh. Mà Dung Cảnh từ lúc những lời kia xong, từ đầu đến cuối liếc mắt nhìn qua hai người cái. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lão hoàng đế, nghĩ tới Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư hôm qua xin tứ hôn như sét đánh kinh thiên khiến tất cả đều cảm thấy sợ hãi, hôm nay Thất hoàng tử giống như thêm trọng lôi vào màn sét đánh đó, càng làm lòng người kinh hãi thôi.

      Ánh mắt lão hoàng đế tìm kiếm người ba người, ánh mắt thâm thúy, nhưng thể che hết tinh quang, thấy Vân Thiển Nguyệt về phía Dung Cảnh, nhìn Dạ Thiên Dật, cười : “Dù sao Nguyệt nha đầu cũng chỉ là nương, da mặt mỏng, chuyện của các ngươi để sau cũng muộn. Thi châm cho Lãnh tiểu Vương gia mới là quan trọng, Thiên Dật, nếu Cảnh thế tử cần máu của Nguyệt nha đầu mới có thể thi châm, ngươi giúp được gì, theo trẫm ra ngoài !”

      “Vâng, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

      “Tiểu Lục cũng ra ngoài!” Lão hoàng đế nhìn Lục công chúa cái, ra cửa điện.

      Lục công chúa nhìn Dung Cảnh, lề mề chút, cũng ra ngoài.

      Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, nhếch môi rồi ra ngoài.

      Sau khi ba người ra ngoài, Hiếu Thân vương cùng đám Thái y của Thái y viện cũng vội vàng theo ra ngoài, trong chốc lát, bên trong điện chỉ còn lại Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, cùng với Lãnh Thiệu Trác hôn mê bất tỉnh.

      Vân Thiển Nguyệt tới đứng trước mặt Dung Cảnh, câu nào, đưa tay cho . Dung Cảnh nhìn cũng thèm nhìn tới Vân Thiển Nguyệt cái, sau khi lau sạch tất cả kim châm, lấy ra cái kim châm hướng tay mình đâm vào.

      Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lập tức ra tay ngăn cản phải dùng máu của ta sao? Ngươi làm cái gì?”

      Dung Cảnh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nhàn nhạt “Buông ra!”

      Vân Thiển Nguyệt ngăn cản tay của , bất động, mím môi nhìn . Chuyện hôm nay nên trách nàng vì khôi phục trí nhớ cho nên bị Dạ Thiên Dật khống chế sao? Hoặc là nên trách nàng nhìn Dạ Thiên Dật mà nhớ tới Tiểu Thất nên hoảng hốt bị ta kiềm chế cứ thế để cho ta công bố chuyện liên quan giữa ta và nàng với nhiều người sao? Hoặc là nên trách nàng lúc ấy có lớn tiếng phản bác, mặc dù đánh lại Dạ Thiên Dật cũng phải hất tay ra? Nhưng vì sao lại bị Lục công chúa quấn lấy mà tới kịp? Lục công chúa có thể quấn lấy khiến chậm trễ lâu như vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :