1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Ván cờ này giống ván cờ Linh Lung lúc trước Dung Cảnh cùng nàng đánh ở Nam Sơn Linh Đài tự, mà là buổi sáng hôm nay nàng cùng Nam Lăng Duệ cưỡi ngựa tới Đông Sơn, nàng mặc dù hoảng hốt nhìn lướt qua, liền biết đúng là cùng Dạ Thiên Dật đánh ván cờ Chân Long.

      Ván cờ Chân Long, được xưng là ván cờ thượng cổ. Chín chín tám mươi mốt biến hóa, thiên địa nhãn, Phượng Hoàng kiếp, bao dung vạn vật. Cả ván cờ lớn tung hoành ngang dọc, và biến hóa rất nhanh. Người bình thường đừng là lĩnh ngộ tất cả chân lý trong đấy, coi như là bày ván thôi cũng vạn phần khó khăn.

      Vân Thiển Nguyệt suy đoán Dung Cảnh rốt cuộc là sở cầu cái gì?

      Theo Phổ Thiện đại sư trăm năm trước và Vinh Vương cũng đánh ván cờ như vậy, như vậy trăm năm trước Vinh Vương có cầu gì?

      Lúc đầu hai người đặt cờ cực nhanh, rồi dần dần liền chậm lại. Sắc mặt của Dung Cảnh trước sau như , vân đạm phong khinh, nhìn ra suy nghĩ trong lòng. Phổ Thiện đại sư ngược lại, tóc bạc mặt hồng hào, mặt thỉnh thoảng lại bày ra đủ loại tâm tình, quả nhiên là trăm ngàn vạn hóa, có thể là vì quá mức phong phú hay thay đổi, nên cũng khiến người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng.

      Vân Thiển Nguyệt điều chỉnh lửa và củi, để cho cá từ từ chín, nàng dời ánh mắt nhìn về phía tiền phương. Phía trước có tăng nhân ước chừng là ngửi thấy được mùi vị cá nướng nên tới, nhưng khi thấy ba người bên này, lại yên lặng tiếng động trở về, người nào đến đây quấy rầy.

      Gần nửa canh giờ sau, cá chín, hai người mới hạ được nửa ván cờ.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người cái, tính toán định cầm lấy con cá ăn trước. Cá vừa tới trong tay bị Phổ Thiện đoạt lấy, còn giáo huấn : “Tiểu nha đầu, biết kính già trẻ” Dứt lời, cũng ngại nóng, liền từng ngụm từng ngụm bắt đầu nhai nuốt.

      Vân Thiển Nguyệt cười cười, nghĩ tới lời này rất hay, kính già trẻ, mình vừa già vừa trẻ, cũng chiếm toàn bộ rồi. Lại cầm lên con cá nướng chín nhìn về phía Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh mỉm cười, nàng đưa cá cho . Động tác ăn của người này cũng ưu nhã.

      “Ừ, tiểu nha đầu sau này có thể làm hiền thê lương mẫu! Con cá này nướng tệ.” Phổ Thiện khen.

      Dung Cảnh mỉm cười gật đầu, ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, “Đại sư rất đúng!”

      “Nhưng hiền thê lương mẫu nhà ai còn chưa biết nha” Phổ Thiện đại sư vừa ăn cá, vừa hạ quân cờ, vừa .

      “Là của nhà ta đấy, nhất định là như thế!” Dung Cảnh bằng giọng điệu chân đáng tin.

      Vân Thiển Nguyệt cầm lấy cá cắn cái, nghe vậy suýt nữa bị hóc xương cá. Nghĩ tới thế mà thấy đỏ mặt.

      Phổ Thiện giương mắt nhìn Dung Cảnh cái, lắc đầu, “ giống!”

      “Như thế nào giống?” Dung Cảnh nhướn mày nhìn về phía Phổ Thiện.

      “Giống như là thiên định.” Phổ Thiện .

      “Giống như tùy tâm sinh. Ta giống chính là giống như.” Dung Cảnh chuyện, cũng hạ xuống quân.

      “Trăm năm trước Vinh Vương bỏ giang sơn, chỉ vì người con . biết tại sao vận mệnh lại trêu người đến thế.” Phổ Thiện đại sư .

      “Ta phải là tằng tổ phụ. Của ta chính là của ta, chỉ có ta muốn mà thôi, người nào có thể cướp , ông trời cũng thể.” Dung Cảnh .

      Phổ Thiện lại hạ xuống quân nữa, giương mắt nhìn lên bầu trời, “Cảnh thế tử, ngươi có thể xem Tinh Vân đồ (vị trí của các ngôi sao) trời rồi hả?”

      “Thấy được như thế nào? thấy được như thế nào?” Dung Cảnh ngẩng đầu lên, cũng đánh ra quân, nhướn mày .

      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, ngân hà tràn ngập ánh sao rất đẹp, nhìn từ xa cực kỳ hoa lệ. Thất Tinh Bắc Đẩu lung linh ở phía chân trời. Sao Khải Minh tỏa ánh sáng cực kỳ chói mắt. Mỗi vì sao, cho dù là ngôi sao nhất cũng tỏa sáng rực rỡ.

      “Nước loạn lạc, nửa giang sơn trống rỗng, Sát, Phá, Lang* đại sát chi chiếu.”, Phổ Thiện .

      *Ba sao Thất sát, Tham lang, và Phá quân luôn nằm tại cung vị tam phương hội hợp trong lá số để hội chiếu lẫn nhau, nên được gọi là tổ hợp “Sát Phá Lang”, hay “Trúc la tam hạn”. Là ba sao hạn, rất xấu.

      Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, sao nàng nhìn ra được? Nàng nhìn thấy chính là trời xanh mây, đầy sao hoa lệ. Từng ngôi sao đều đứng đúng vị trí của nó. Nhìn bầu trời đêm như vậy, làm cho tâm của nàng cũng trong suốt thanh tịnh.

      ra là Đại sư nhìn thấy như vậy, ngài có biết ta thấy được gì ?” Dung Cảnh vẫn ngẩng đầu lên, hỏi.

      “A? Cảnh thế tử ngại chút!” Phổ Thiện thu hồi tầm mắt.

      “Thiên hạ khuynh, giang sơn hưng, cẩm tú thơ văn hoa mỹ thiên cổ thịnh thế. Đại cát ra.” (ý : thiên hạ sụp đổ, giang sơn hưng thịnh, gấm vóc thơ văn hưng thịnh ngàn đời, xuất đại cát) Dung Cảnh .

      Phổ Thiện”Ách” tiếng, lại hạ xuống quân cờ, bỗng nhiên phá lên cười ha ha.

      Dung Cảnh cũng cười tiếng.

      Vân Thiển Nguyệt cảm giác được người là hòa thượng , người cũng khác gì hòa thượng, bí mật tới tới lui lui làm cho người ta mệt. Nàng thu hồi tầm mắt từ bầu trời, yên lặng ăn cá.

      “Tốt một câu cẩm tú thơ văn hoa mỹ thiên cổ thịnh thế! Từ điểm này, lão nạp có thể thấy tằng tổ phụ của ngươi bằng ngươi rồi. Quả nhiên sóng sau xô sóng trước.” Phổ Thiện ngưng cười, lại khen: “Tinh Vân đồ đến từ trong nội tâm, phải là đến từ bầu trời. Cảnh thế tử ngộ đạo rồi. Năm đó tằng tổ phụ ngươi cũng có ngộ đạo, mới làm cho Vinh vương phủ giãy dụa trăm năm như thế này.”

      Dung Cảnh mỉm cười , chẳng qua là nụ cười bỗng nhiên có chút lạnh.

      “Tiểu nha đầu, cho lão nạp con cá nữa” Phổ Thiện ném xương cá trong tay, ngoắc Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt lập tức cầm con cá cho .

      Phổ Thiện nhận lấy lại phân phó, “Rượu!”

      Vân Thiển Nguyệt trực tiếp ném vò rượu cho .

      Phổ Thiện lần nữa đưa tay nhận lấy, rồi lại với nàng: “ vò rượu cho Cảnh thế tử.”

      Vân Thiển Nguyệt cau mày, vò rượu lớn này nếu uống xong đoán chừng nàng phải cõng trở về. Nàng lắc đầu, “ được. uống rượu!”

      “Tiểu nha đầu, còn chưa có gả cho bắt đầu đương gia rồi?” Phổ Thiện nhướn mày.

      Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, trong lòng căm phẫn, hừ : “Muốn uống cũng được, nhưng nếu say, ngài chịu trách nhiệm đưa trở về, dù sao ta cũng thể cõng .”

      “Hóa ra là sợ say! Chắc là ngươi biết rồi. Nam tử Vinh vương phủ trừ tài hoa khuynh thiên hạ ra, còn có tài hoa bản lãnh thua ai, đó chính là tửu lượng. Ngàn ly say. Bây giờ chỉ có vò rượu, tiểu nha đầu, ngươi vẫn là hiểu .” Phổ Thiện cười .

      Vân Thiển Nguyệt cau mày, hoài nghi nhìn Dung Cảnh. Nàng từng nhìn thấy tận mắt say rượu. Chẳng lẽ là giả sao?

      “Ta chỉ say khi uống Thánh Linh Tuyền” Dung Cảnh chống lại ánh mắt hoài nghi của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lóe lên, giải thích nghi hoặc cho nàng.

      Thánh Linh Tuyền? là rượu mà Dạ Thiên Dật từ Bắc Cương cầm về. Chẳng lẽ cùng nàng có quan hệ gì sao? Vân Thiển Nguyệt hiểu , gật đầu, đưa vò rượu cho Dung Cảnh, “Vậy ngươi uống !”

      Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, động tác ưu nhã.

      “Lão hòa thượng ta sống hơn trăm năm, trăm năm qua khó gặp được người vừa ý, hôm nay liền cùng tiểu oa nhi ngươi làm bạn vong niên” Phổ Thiện đại sư tay nhấc vò rượu, tay cầm cá, nhìn Dung Cảnh cười .

      “Đó là may mắn của Dung Cảnh” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.

      Hai người vừa dứt lời, hai vò rượu nhất tề giơ lên đụng vào của đối phương, thanh đồ sứ đụng vào nhau vang lên, hai người rút tay về liền uống rượu của mình.

      Phổ Thiện đại sư uống như bò uống nước, Dung Cảnh vẫn tao nhã trước sau như .

      Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, bình thường mặc dù nàng cũng rượu, nhưng hôm nay cảm thấy thèm rượu chút nào. Ăn xong con lại tiếp con, nhìn lướt qua bàn cờ lúc nãy của hai người, nghĩ tới nửa giang sơn sụp đổ, vậy là chuẩn bị kết thúc rồi.

      Phổ Thiện đại sư nhanh chóng uống hết vò rượu, ném vò rượu qua bên, lời bắt đầu ăn cá.

      Vân Thiển Nguyệt lúc này đợi chuyện, đem mấy con cá còn lại đặt trước mặt của .

      Dung Cảnh để vò rượu xuống, hành động gì thêm nữa, lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt ăn cá.

      Vân Thiển Nguyệt phát con ngươi của Dung Cảnh hôm nay phát sáng như ánh sao bầu trời. Nàng bĩu môi với , tiếng động : “Tửu quỷ!”

      Dung Cảnh cười .

      lâu lắm, mấy con cá bị Phổ Thiện quét sạch, chỉ thấy lão sờ sờ cái bụng, tựa hồ có chút thỏa mãn. Dùng lá sen lau tay, với Dung Cảnh : “Tiểu oa nhi, hạ cờ dứt khoát! Còn nước cuối cùng, ngươi cần phải nghĩ kỹ. Nếu ngươi thua ta liền giữ tiểu nha đầu này ở bên người nướng cá cho ta”

      “Hạ dứt khoát! Uớc chừng là đại sư thắng được.” Dung Cảnh cười yếu ớt.

      “Vậy cũng chưa chắc. Chiêu cuối cùng này của ta là Càn Khôn Đại định. Ngươi có khả năng xoay chuyển trời đất thể thắng được.” Phổ Thiện đại sư dứt lời, đặt quân cờ đen cuối cùng lên bàn cờ.

      Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ván cờ Chân Long xong, cờ trắng xem như còn đường tiếp. Nàng nhìn về hướng Dung Cảnh.

      Chỉ thấy Dung Cảnh nhàn nhạt giương mi, ống tay áo màu trắng nguyệt nha nhàng phất qua bàn cờ, cờ trắng trong tay rơi xuống. Phổ Thiện đại sư nhìn bàn cờ trợn mắt há hốc mồm. Vân Thiển Nguyệt nháy mắt, bỗng nhiên nở nụ cười.

      Ở trước mí mắt người khác có thể vô thanh vô thức thực việc treo đầu dê bán thịt chó lô hỏa thuần thanh như vậy, trong thiên hạ sợ là chỉ có mình Dung Cảnh mới làm được. Chỉ thấy quân trắng xếp thành hình rồng, còn cờ đen tán loạn. Chính xác hơn có thể phong vân biến hóa trong sớm tối, lật tay che trời làm mưa cũng quá .

      “Lão nạp phục rồi.” Phổ Thiện bỗng nhiên cười lên ha hả.

      Dung Cảnh cười yếu ớt, “Đại sư nếu thua, cá cũng ăn, rượu cũng uống, có phải hay nên đáp ứng thỉnh cầu của Dung Cảnh?”

      “Lão nạp thua chắc chắn giữ lời, đây mới là chính nhân quân tử. Lão nạp tự nhiên đáp ứng, ngươi !” Phổ Thiện đại sư gật đầu.

      Dung Cảnh bỗng nhiên đứng lên, nhàng phủi vạt áo, nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, thi lễ sâu với Phổ Thiện, ấm giọng mở miệng, “ cầu của ta chính là xin đại sư giúp nàng khôi phục lại trí nhớ !”

      Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.

      Mắt Phổ Thiện đại sư lên tia sáng, “ ra việc ngươi cầu là cái này!”

      “Vâng. Trong thiên hạ trừ Phổ Thiện đại sư, người nào có thể giải khai Phượng Hoàng kiếp của Vân Vương Phi.” Dung Cảnh ấm giọng .

      Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt khẽ động, nhìn Dung Cảnh. Vân Vương Phi? Chẳng lẽ nàng mất trí nhớ có liên quan đến mẹ nàng? Phượng Hoàng kiếp? đến đoạn trí nhớ bị tắc nghẽn ở trong đầu nàng? Phổ Thiện đại sư nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ngoắc tay với nàng, “Tiểu nha đầu tới đây ngồi chút.”

      Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.

      “Đại sư bảo nàng qua kìa. Nghe lời ” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, ôn nhu dụ dỗ .

      Vân Thiển Nguyệt lườm Dung Cảnh cái, nghe lời tới ngồi xuống.

      Phổ Thiện đại sư đưa tay bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt. Lát sau lại buông tay nàng ra, gật đầu, “Đích xác là Phượng Hoàng kiếp!”

      “Cái gì gọi là Phượng Hoàng kiếp?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

      “Phượng Hoàng kiếp là loại võ công khắc chế Phượng Hoàng chân kinh. Kiếp bao gồm thiên kiếp, địa kiếp, nhân kiếp, quỷ kiếp, hồn kiếp, phách kiếp. Tuyệt thất tình, vứt bỏ lục dục. Nên được gọi là Phượng Hoàng kiếp.” Phổ Thiện đại sư .

      Vân Thiển Nguyệt hiểu lắm, nhìn .

      “Chính là bài trừ hết thảy vạn vật trong thiên địa, chỉ còn lại bản nguyên. Tựa như hôm nay, ngươi ứng kiếp, phong tỏa hết thảy trí nhớ trong đầu.” Phổ Thiện đại sư giải thích.

      Vân Thiển Nguyệt gật đầu. mẹ nàng vì sao lại hạ Phượng Hoàng kiếp lên nàng, nàng nhìn về phía Dung Cảnh, “Làm sao ngươi khẳng định là nương ta hạ Phượng Hoàng kiếp lên ta mà phải là ai khác?”

      “Phượng Hoàng kiếp trừ Vân Vương Phi mất ra còn người khác có được.” Dung Cảnh : “Huống chi bên trong cơ thể nàng có hai luồng chân khí, là của chính nàng, còn cỗ khắc chế nội lực trong cơ thể của nàng, đó là công lực của Phượng Hoàng kiếp. Cho nên ta đoán là do Vân Vương Phi truyền cho nàng. Hơn nữa trong thời gian dài cùng sinh cùng trưởng với thân thể nàng, ước chừng là trước lúc Vân Vương Phi mất truyền vào trong cơ thể nàng. Hai luồng chân khí khắc chế lẫn nhau. khi nàng tu luyện đến phần quan trọng nhất của Phượng Hoàng chân kinh, cỗ chân khí này đem công lực của nàng khóa lại, nên thể tu thành bước cuối cùng. Đoán chừng là nàng mạnh mẽ muốn phá tan phong tỏa, hai luồng chân khí va chạm nhau và cuối cùng là phong tỏa trí nhớ của nàng”

      Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Mẹ ta hại ta. Vì sao phải cho ta Phượng Hoàng kiếp!”

      “Mâu thân trong thiên hạ bao giờ hại nữ nhi của mình. Vân Vương Phi tự nhiên cũng hại nàng. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân nào, chỉ có chính bà mới biết” Dung Cảnh lắc đầu, chỗ sâu trong đáy mắt có ánh sáng lên.

      Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Mẹ nàng cho nàng tiếp quản Hồng các, đương nhiên hại nàng!

      “Có lẽ lão nạp biết được ý tứ của Vân Vương Phi” Phổ Thiện đại sư trầm tư chốc lát, chậm rãi lên tiếng.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Phổ Thiện đại sư.

      “Phượng Hoàng kiếp, kiếp quá mà sinh lâu. Chết tức là sinh, sinh tức là chết. Sinh tử chỉ trong lúc” Phổ Thiện đại sư nhìn Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi mở miệng, “Phượng Hoàng chân kinh, chân kinh hóa thành chân thân, chân thân diễm thiên hạ. Càn khôn nhật nguyệt, vạn vật khắp nơi, khí chất lan tỏa, ai kinh diễm. Nhưng từ trước đến giờ Phượng Hoàng xinh đẹp như hoa chỉ rơi vào nhà thiên tử. Ở đâu có Phượng Hoàng lại bay vào nhà dân chúng tầm thường?”

      Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, có chút hiểu.

      “Bao nhiêu người thể lĩnh ngộ. nghĩ tới Vân Vương Phi lại lĩnh ngộ!” Phổ Thiện đại sư dứt lời, khen câu, “Lão nạp từng thấy qua Vân Vương Phi lần. Nàng đúng là nữ tử hiếm thấy! Chỉ tiếc hoa thơm lâu, hồng nhan bạc mệnh. A di đà Phật.”

      Vân Thiển Nguyệt trầm mặc .

      “Tiểu nha đầu, tại lão nạp có thể giúp ngươi giải khai Phượng Hoàng kiếp để khôi phục trí nhớ.” Phổ Thiện sờ tay vào ngực, móc ra viên thuốc sắc màu đỏ thẫm đưa cho Vân Thiển Nguyệt, “Trước tiên ngươi ăn cái này, lúc sau, lão nạp vận công giải trừ kiếp ấn cho ngươi”

      Vân Thiển Nguyệt nhìn viên thuốc trong tay Phổ Thiện, nhướn mày, “Chỉ cần ta ăn cái này, là có thể khôi phục trí nhớ?”

      “Đúng vậy. Lão nạp có trăm hai mươi năm công lực, lại có Cảnh thế tử dùng sáu mươi năm công lực lòng tương trợ. Ngươi có thiên đại kiếp số, lão nạp cùng Cảnh thế tử hợp lực có thể giải khai cho ngươi.” Phổ Thiện đại sư .

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, hướng phía dưới chân núi . Phổ Thiện đại sư ngẩn ra, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy nàng vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, với Dung Cảnh: “Ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, giải khai cũng được.”

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 39: Hai đạo thánh chỉ
      Edit: Yue
      Beta: Leticia



      Nàng nghĩ tới hôm nay Dung Cảnh mang nàng tới đây là để cầu Phổ Thiện đại sư giúp nàng khôi phục trí nhớ, cũng nghĩ đến trí nhớ của mình bị mất là do mẹ nàng trước khi chết truyền Phượng Hoàng kiếp cho nàng. Hai việc này tới quá mức đột ngột. Nhưng mặc dù đột ngột, trong nháy mắt nàng cũng có thể nắm bắt được ý nghĩ trong lòng mình.

      Giải khai Phượng Hoàng kiếp, khôi phục trí nhớ, nàng muốn. Ít nhất bây giờ nàng muốn.

      “Tiểu nha đầu, ngươi vì sao lại làm thế?” Phổ Thiện đại sư hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “ tin lão nạp có thể trợ giúp ngươi giải khai?”

      phải” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

      “Vậy là vì sao? Ngươi phải biết rằng, Phượng Hoàng kiếp chỉ có Vô Thượng chân kinh của Thiếu Lâm Tự mới có thể phá giải. Hôm nay dõi mắt khắp thiên hạ, chỉ duy nhất lão nạp mới có Vô Thượng chân kinh. Mà viên thuốc trong tay của ta đây là Kiếp Ấn đan, trong thiên hạ cũng chỉ có duy nhất viên. Nếu phải vì tiểu oa nhi ngươi, Cảnh thế tử cũng phải cầu người, hôm nay có thể vòng vèo hấp dẫn lão nạp mắc câu đánh cờ giúp ngươi giải trừ Kiếp Ấn. Bỏ qua cơ hội này, về sau nếu muốn giải khai phong ấn này, lão nạp dễ dàng đáp ứng đâu. Để giải khai phong ấn này ít nhất cũng hao tổn nửa công lực của lão nạp đấy.” Phổ Thiện đại sư .

      “Vậy giải cũng được. Đại sư tu luyện công lực cũng dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt tỏ thái độ kiên quyết.

      “Cảnh thế tử, xem ra ngươi lãng phí phen khổ tâm rồi” Phổ Thiện nhìn về phía Dung Cảnh, cười .

      “Nếu thế, vậy giải. Đại sư cất thuốc lại . Thời điểm nàng nguyện ý giải khai lại giải khai.” Dung Cảnh chậm rãi đứng lên, cười tiếng với Phổ Thiện, về hướng Vân Thiển Nguyệt.

      “Cũng được! Hôm nay lão hòa thượng ta coi như là buôn bán lời rồi, được uống rượu, ăn cá. Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn đổi ý tốt nhất nên tìm cho lão nạp lý do để lão nạp động tâm. Nếu ta giải trừ cho ngươi” Phổ Thiện đại sư cũng đứng lên, thu thuốc vào trong ngực.

      “Vâng” Vân Thiển Nguyệt đáp tiếng. thêm gì nữa, xoay người thẳng về phía trước.

      Dung Cảnh nhàng thi lễ cáo từ với Phổ Thiện đại sư, cũng nữa, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.

      Hai người trước sau, ra khỏi Hương Tuyền Sơn, xuống chân núi. thi triển khinh công, thân ảnh của hai người kéo thành đường.

      Phổ Thiện đại sư đưa mắt nhìn thân ảnh hai người xa mới thu hồi tầm mắt, với người phía sau lưng: “Thất hoàng tử, ngươi cũng thấy. Ngươi tới cầu lão nạp, Cảnh thế tử cũng cầu lão nạp, đáng tiếc tiểu nha đầu lại đồng ý giải trừ Phượng Hoàng kiếp. Đây cũng phải là lão nạp từ chối lời cầu của hai người các ngài.”

      Phổ Thiện đại sư vừa dứt lời, thân ảnh của Dạ Thiên Dật phía sau núi từ từ xuất , ánh mắt nhìn hướng Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt vừa rời khỏi, môi mỏng nhếch lên, cũng lời nào.

      Phổ Thiện nhìn Dạ Thiên Dật, lắc đầu, khom người nhặt lên hai vò rượu , về phía Tàng Kinh các.

      “Bản thân ta lại biết mới chỉ hai tháng mà thôi, nàng liền đối với Dung Cảnh như thế. Vì nguyện ý giải trừ Phượng Hoàng kiếp khôi phục trí nhớ sao? Đó là mười năm quá khứ đấy, trong lòng nàng xem ta là gì?” Dạ Thiên Dật thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn dấu vết nướng cá mặt đất, dung nhan tuấn dật dưới ngọn đèn thấp thoáng ở Linh Đài tự chợt chợt .

      Phổ Thiện đại sư quay đầu lại nhìn Dạ Thiên Dật cái, lại nhìn thoáng qua bầu trời. Thở dài tiếng, ý trời a.

      Dưới Hương Tuyền sơn, Huyền Ca vội vàng đánh xe ngựa chờ ở nơi đó.

      Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, đẩy rèm ra, vào trong xe. Dung Cảnh cũng theo nàng lên xe. Hai người ai cũng mở miệng.

      Huyền Ca có chút giải thích được, nhìn sắc mặt của Thiển Nguyệt tiểu thư và thế tử giống như là cãi nhau, nhưng lại quá mức an tĩnh, cũng cảm thấy có cái gì đúng. cũng biết bây giờ phải là thời điểm hỏi thăm, lập tức vung roi ngựa lên, đánh xe rời Hương Tuyền Sơn.

      Vừa mới lên xe, Vân Thiển Nguyệt liền kéo đệm qua, nghiêng người cái, nằm ở bên trong buồng xe nhắm mắt lại ngủ.

      Dung Cảnh dựa vào vách tường xe ngồi xuống, nhìn Vân Thiển Nguyệt, đưa tay lấy chăn ra đắp cho nàng, chính mình cũng nằm xuống, chỉ là ngồi đó nhắm mắt lại. chuẩn bị tốt hết thảy để cho nàng nhớ lại tất cả, có thể tinh tường cảm nhận được mỗi lần gặp được tình gì mà mình có trí nhớ nàng rất ảo nảo, biết nàng ngoài mặt vân đạm phong khinh cứ thuận theo tự nhiên, nhưng sâu trong đáy lòng lại rất muốn khôi phục trí nhớ để cảm thấy bị động nữa. nghĩ tới rất nhiều việc, bao gồm cả việc nàng khôi phục trí nhớ nhớ lại tất cả những vướng mắc với Dạ Thiên Dật, nàng có còn dứt khoát tuyệt tình với Dạ Thiên Dật như lúc này, đối với tâm định như hay . Nhưng chung quy lại nghĩ tới nàng đồng ý giải khai Phượng Hoàng kiếp.

      thế giới này nếu có người làm vĩnh viễn dự đoán được người đó chính là nàng.

      Nàng vẫn làm mọi việc ngoài dự tính của .

      Thời điểm cho rằng cuộc đời này vô vọng rồi, nghĩ nàng lại chữa khỏi hàn độc cho . cho là Dạ Thiên Dật dùng lá dương truyền thư nàng nhận lời nhưng nàng lại kéo lại, cho rằng hôm nay ở Đông Sơn, sau khi nàng nhìn thấy Dạ Thiên Dật đối xử vô cùng tốt với , nhưng phải vậy, nàng rất tuyệt tình. cho là hôm nay nàng tiếp nhận sắp xếp của để khôi phục lại trí nhớ, nhưng hết thảy đều giống như suy nghĩ trong lòng của .

      Những việc này ngoài dự liệu trong lòng , lại càng làm cho vui sướng đến cực điểm.

      Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, từ bên trong tiếng cười lộ ra vui sướng.

      “Ngươi cười cái gì?” Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng muốn ngủ, bị tiếng cười của Dung Cảnh đánh thức.

      “Vì sao muốn khôi phục trí nhớ?” Dung Cảnh thu ý cười, giọng hỏi.

      “Tuân theo tâm nguyện của mẹ ta. Nàng truyền Phượng Hoàng kiếp cho ta, nhất định là có đạo lý của nàng. Ta giải trừ Phượng Hoàng kiếp, chẳng phải là phá hỏng phen tâm ý của nàng, nàng ở trời có linh thiêng nhất định cảm thấy mất hứng.” giọng củaVân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng chứa mấy phần thèm đếm xỉa tới.

      Dung Cảnh cười , bỗng nhiên cúi người nhìn khuôn mặt nhắn mơ hồ của Vân Thiển Nguyệt, “Nàng xác định?”

      “Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp tiếng.

      “Ta nghĩ nàng là bởi vì ta.” Dung Cảnh giọng .

      Lông mi dài của Vân Thiển Nguyệt run rẩy chút, “ biết xấu hổ. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?”

      Dung Cảnh cúi đầu hôn lên hàng lông mi của Vân Thiển Nguyệt, cười : “Con mắt của nàng bán đứng nàng rồi, nàng dối.”

      “Dung công tử, ngươi còn biết được thuật đọc tâm a! Ngày mai treo biển hành nghề xem bói được rồi. có vô số mỹ nhân tìm ngươi xem bói, cho dù làm Cảnh thế tử của Vinh Vương phủ, với hai bàn tay trắng, ngươi có bản lãnh này cũng cần lo cái ăn cái mặc rồi.” Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra, kéo dài giọng .

      “Ừ, nàng rất đúng . Cho dù hai bàn tay trắng, ta cũng có thể nuôi sống hai người chúng ta.” Dung Cảnh cười .

      Vân Thiển Nguyệt bị hơi thở quá gần của chọc cho ngủ ngon, đưa tay đẩy , “Tránh ra chút, ta rất buồn ngủ.”

      Dung Cảnh thuận thế nằm xuống “Ta cũng vậy, rất buồn ngủ!”

      “Vậy ngươi ngủ ” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh cái, thấy ánh mắt sáng ngời của , nàng hừ tiếng, chưa từng thấy người buồn ngủ còn có tinh thần như vậy.

      “Nhưng ta ngủ được.” Dung Cảnh .

      “Ngủ được đừng quấy rầy ta.” Vân Thiển Nguyệt cảnh cáo. Người này ràng là vui vẻ quá độ mà.

      “Ừ!” Dung Cảnh nghe lời đáp tiếng.

      Vân Thiển Nguyệt rất mệt, hôm nay hành hạ ngày, dưới kích thích luân phiên như vậy thần kinh có chút chịu nổi, trong chốc lát liền ngủ say.

      Dung Cảnh nhìn lên nóc xe, nghĩ tới rốt cục cũng vào được trong lòng của nàng rồi! bước này mất mười năm. Trời cao chiếu cố ! Dạ Thiên Dật, ngươi rốt cuộc là may mắn hơn ta, hay là may mắn như ta? Mười năm ta cũng có thể đợi đến lúc nàng thích ta, tất nhiên sợ nàng khôi phục trí nhớ.

      lúc lâu sau, xe ngựa đường trở ngại vào thành.

      tới ngã ba hướng Vinh Vương phủ cùng Vân Vương phủ, Huyền Ca thấp giọng hỏi thăm, “Thế tử, đưa Thiển Nguyệt tiểu thư về Vân Vương phủ hay là Vinh Vương phủ?”

      “Đưa nàng trở về Vân Vương phủ!” Dung Cảnh phân phó.

      Huyền Ca thêm gì nữa, đánh ngựa theo đường về hướng Vân Vương phủ!

      Lúc này là canh năm, đường cái tiếng người cực ít. Xe ngựa đường thông thuận, rất nhanh liền tới Vân Vương phủ.

      Xe ngựa vừa dừng lại, vang lên giọng của Vân Mạnh ở phía ngoài, “Rốt cuộc Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư trở lại rồi!”

      “Nô tài rốt cục đợi được Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư về rồi, có thể trở về cung hồi báo được rồi,” sau đó liền nghe thấy giọng của Văn Lai từ bên ngoài truyền đến.

      Nghe được giọng của Vân Mạnh, Vân Thiển Nguyệt vẫn nhắm mắt ngủ say như cũ, nhưng nghe thấy Văn Lai , trong nháy mắt nàng tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn về phía Dung Cảnh. Văn Lai là đại tổng quản bên cạnh lão hoàng đế, biết hôm nay chờ ở chỗ này làm gì?

      Dung Cảnh ôn hòa nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, ngồi dậy, đưa tay đẩy rèm ra.

      “Nô tài bái kiến Cảnh thế tử, bái kiến Thiển Nguyệt tiểu thư! Nô tài phụng mệnh Hoàng thượng đến đây truyền chỉ cho hai ngài” Văn Lai thấy Dung Cảnh lộ diện, vội vàng tiến lên bước, hướng về phía xe ngựa khom người cái.

      “Ừ!” Dung Cảnh nhìn Văn Lai, nhàn nhạt đáp tiếng.

      Vân Thiển Nguyệt nằm cũng ngồi dậy, nhìn Văn Lai, nghĩ tới lão hoàng đế truyền ý chỉ gì chứ, dù thế nào cũng đáp ứng tứ hôn cho nàng và Dung Cảnh. Cái xác suất này cơ hồ bằng , nàng mới tin lão hoàng đế lại có hảo tâm này.

      “Hoàng thượng truyền chỉ, Cảnh thế tử tài hoa hơn người, cũng gần đến tuổi cập quan, nay Thiên Thánh cần dùng người tài, Cảnh thế tử dù chưa thừa kế tước vị Vinh Vương, nhưng đại tài thiên hạ đều biết, nên đặc biệt phá lệ, từ ngày mai bắt đầu vào triều, tạm thời giữ chức Tả thừa tướng, hiệp trợ Phượng Thừa tướng và phụ tá Hoàng thượng xử lý triều chính. Khâm thử.” Văn Lai từ trong tay áo lấy ra thánh chỉ, đứng thẳng người lên tuyên đọc.

      Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, lão hoàng đế muốn Dung Cảnh vào triều trước thời hạn sao? Trước đó lâu nàng có nghe phụ vương nhắc tới, người thừa kế của Tứ đại Vương phủ sau khi thành thân mới có thể kế nhiệm tước vị Vương gia vào triều tham gia chính . Dạ Khinh Nhiễm xuất ngoại du ngoạn bảy năm, cũng vì chưa thành thân nên được kế tục vương vị, nên phải Tây Sơn quản việc quân cơ đại doanh mà thôi, cũng được coi là tham gia chính . Mà lần này lão hoàng đế lại muốn Dung Cảnh lấy thân phận Vinh Vương tham chính. Hơn nữa còn tạm thời giữ chức Tả thừa tướng, vị trí này chính là vị trí Thừa tướng tương lai. Hôm qua lão hoàng đế tức giận phất tay áo mà , hôm nay lại xuống đạo thánh chỉ như vậy, vì sao chứ? Nàng nhìn về phía Dung Cảnh.

      Dung Cảnh mặt đổi sắc, thậm chí ngay cả chút kinh ngạc hoặc là giật mình cũng có, lúc Văn Lai đọc thánh chỉ chậm rãi thò người ra xuống xe, khẽ khom người, nhàn nhạt : “Dung Cảnh tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế!”

      “Chúc mừng Cảnh thế tử!” Văn Lai cầm trong tay thánh chỉ bằng hai tay, đưa cho Dung Cảnh.

      Dung Cảnh đứng bất động, Huyền Ca lập tức tiến lên đưa tay nhận lấy.

      Đoán chừng là Văn Lai cũng biết Dung Cảnh để cho người khác tới gần quá ba thước, cho nên cũng giận, đưa thánh chỉ cho Huyền Ca. Lại từ trong tay áo rút ra đạo thánh chỉ khác, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư tiếp chỉ!”

      Vân Thiển Nguyệt ngồi xe bất động, nàng nghĩ tới Hoàng thượng để cho Dung Cảnh vào triều sớm, giờ lại an bài cái gì cho nàng đây? Nàng nhìn Văn Lai.

      Văn Lai thấy nàng quỳ lạy cũng có bất kỳ tức giận gì, mở thánh chỉ tuyên đọc, “Hoàng thượng có chỉ, đích nữ Vân Thiển Nguyệt của Vân Vương phủ là quần là áo lụa, chịu quản giáo, phẩm hạnh khiếm khuyết, trẫm rất lo lắng, Vân Vương phủ là Vương tộc trăm năm, Thiên Thánh quốc mẫu đều xuất thân từ đây, được vạn dân thiên hạ ca tụng, thể bởi vì nữ tử mà hủy thanh danh trăm năm của Vân Vương phủ. Lịch đại Hoàng hậu trời có linh thiêng cũng khó mà an tâm. Kể từ hôm nay vào cung do trẫm mang theo bên người tự mình quản giáo nhằm an ủi để Trinh Tịnh Hoàng hậu và cả lịch đại Hoàng hậu của Thiên Thánh an tâm. Khâm thử”

      Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, lão hoàng đế muốn để nàng ở bên người tự mình quản giáo? Có ý gì? Nàng nhìn về phía Dung Cảnh.

      Ánh mắt của Dung Cảnh lóe lên, cũng gì.

      Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, tiếp chỉ chính là kháng chỉ, đoán chừng lão hoàng đế lập tức lấy lý do này để thu thập nàng. Tiếp chỉ chẳng phải là mỗi ngày đều phải gặp lão hoàng đế sao? Trong lòng nàng có chút nặng nề, làm sao cũng ngờ tới lão hoàng đế ra chiêu này, đặt nàng ở bên cạnh mình là muốn làm cái gì?

      “Thiển Nguyệt tiểu thư?” Văn Lai thấy Vân Thiển Nguyệt lời nào, cũng có động tác gì, lên tiếng nhắc nhở.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn thánh chỉ, nghĩ tới tiếp hay là tiếp! Tiếp như thế nào? tiếp như thế nào?

      “Hoàng thượng ngay cả công chúa cũng chưa từng tự mình dạy dỗ đâu, coi như nàng là người duy nhất trong thiên hạ. Nàng nên lấy đó làm vinh hạnh.” Dung Cảnh ấm giọng .

      “Vân Thiển Nguyệt tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười tiếng, nhàng nhảy xuống xe, tới trước mặt Văn Lai, đưa tay lấy thánh chỉ, nở nụ cười xán lạn với , : “Văn công công cực khổ rồi”

      “Chúc mừng Thiển Nguyệt tiểu thư!” Văn Lai lộ ra hai cái răng cửa, đưa thánh chỉ cho Vân Thiển Nguyệt, gương mặt thanh tú treo lên ba phần nụ cười, “Sau này ngài được Hoàng thượng mang theo dạy dỗ bên người, nô tài cũng có thể mỗi ngày thấy ngài. Thiển Nguyệt tiểu thư cần khách khí với nô tài!”

      “Cũng đúng! Vậy sau này ta còn tiếp xúc với ngươi nhiều. Vẫn còn nhiều thời gian!” Vân Thiển Nguyệt vỗ lên bả vai của Văn Lai. mặt mặc dù cười, nhưng trong lòng lại cười lạnh, mặc kệ lão hoàng đế đánh chủ ý gì. Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn. còn có thể nuôi dạy nàng thành kẻ tàn phế hay sao? Lại nay nàng cũng phải là kẻ tay trói gà chặt. Nàng muốn nhìn xem muốn làm cái gì!

      Thân thể của Văn Lai chùng xuống, đau khổ : “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài có võ công tốt, võ công của nô tài bằng ngài, chịu nổi cái vỗ này của ngài”

      “Đây là thể chút tình cảm” Vân Thiển Nguyệt rút tay về, nhìn gương mặt khổ sở của Văn Lai, sắc mặt mang thêm mấy phần cười . Nghiêng đầu nhướn mày với Dung Cảnh, “Đây phải là chuyện tốt sao? Chắc là Hoàng thượng dượng đồng ý hôn của ta và ngươi rồi nên mới mang ta theo bên người để tự mình dạy dỗ, đến lúc đó còn ai dám ta xứng với ngươi?”

      “Ừ! Cho nên nàng theo bên cạnh Hoàng thượng phải học tập cho tốt. nên phụ phen khổ tâm của Hoàng thượng.” Dung Cảnh cười gật đầu.

      “Ừ” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Nghĩ tới lão hoàng đế này càng ngày càng thú vị rồi. Đương nhiên nàng muốn học tập tốt. Nàng nhìn lướt qua mảnh người đông nghịt quỳ lạy trước cửa lớn, ở cổ đại người tiếp chỉ cả nhà phải quỳ lạy. Vân Vương gia dẫn đầu, các phòng các viện di nương tiểu thiếp thứ nữ cùng bàng chi của Vân Vương phủ, ngoại trừ Vân lão Vương gia và Vân Mộ Hàn, lúc này ở ngoài cửa lớn mọi người quỳ rất chỉnh tề. Vân Hương Hà quỳ gối, đứng đầu đám thứ nữ, ghen tỵ nhìn nàng, ánh mắt nàng đảo qua ngừng lại, nhìn về phía Vân Vương gia, phát sắc mặt Vân Vương gia trắng bệch, tựa hồ bị sấm sét đánh trúng, ước chừng là trước đó biết nội dung của thánh chỉ. Nàng nhìn thấy , phát chỉ từ hôm qua đến hôm nay thoáng chốc già vài tuổi. Nghĩ đến hôm qua nàng và Dung Cảnh xin chỉ tứ hôn, chuyện này đối với đả kích quá lớn, nàng bỏ qua nhìn nữa, quay về phía Vân Mạnh hỏi, “Ông nội ta đâu?”

      “Mấy ngày nay thân thể của lão Vương gia vẫn tốt, dưỡng bệnh trong viện!” Vân Mạnh cũng có bộ dáng kinh hãi.

      “Ừ, ta vào xem ông nội chút” Vân Thiển Nguyệt cầm thánh chỉ hướng bên trong phủ vào, hai bước quay đầu lại hỏi Dung Cảnh, “Ngươi có muốn thăm ông nội của ta ?”

      “Nếu thân thể của Vân gia gia tốt, tự nhiên ta nên vào xem chút!” Dung cảnh gật đầu, nhấc chân vào trong phủ.

      “Thiển Nguyệt tiểu thư, xin ngài dừng bước, nô tài còn có khẩu dụ của Hoàng thượng chưa truyền.” Văn Lai gọi Vân Thiển Nguyệt lại.

      Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhướn mày, “Còn có khẩu dụ?”

      “Vâng! Hoàng thượng phân phó ngài nhận được thánh chỉ rồi lập tức thu thập hành lý vào cung. Hoàng thượng phân phó người bẩm báo với Hoàng hậu nương nương chuẩn bị gian phòng ở Vinh Hoa cung cho ngài. Kể từ hôm nay ngài phải ở lại trong cung.” Văn Lai cung kính , “Cho nên ngài thăm lão Vương gia, nô tài có thể chờ trong chốc lát, nhưng ngài tốt nhất nên trì hoãn quá lâu!”

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      “Ta vào ở Vinh Hoa cung của ?” Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, nhướn mày.

      “Vâng! Hoàng thượng ban ngày mang ngài ở bên cạnh để dạy bảo, buổi tối do Hoàng hậu nương nương dạy ngài!” Văn Lai gật đầu.

      Đây là giam nàng ở trong cung rồi? Vân Thiển Nguyệt híp mắt lại chút, gật gật đầu, “Tốt, ta biết rồi, ngươi chờ lát, ta vấn an ông nội chút, rồi theo ngươi vào cung!”

      “Dạ!” Văn Lai cung kính lên tiếng, gì nữa .

      “Mạnh thúc, ngươi Thiển Nguyệt các phân phó tiếng, bảo bọn họ thu thập đồ của ta thỏa đáng. lát nữa ta từ nơi của ông nội ra trực tiếp cùng Văn công công tiến cung!” Vân Thiển Nguyệt xoay người tiếp tục vào trong phủ, phân phó Vân Mạnh.

      “Dạ! Lão nô làm ngay.”Vân Mạnh lập tức lên tiếng, lướt qua Vân Thiển Nguyệt chạy về hướng Thiển Nguyệt Các.

      Dung Cảnh theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt.

      Thân ảnh của hai người rất nhanh vượt qua tiền viện.

      “Ngươi lão hoàng đế có ý gì?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại hỏi Dung Cảnh. đáp ứng tứ hôn cho nàng và Dung Cảnh, hôm nay hết lần này tới lần khác lại an bài hai người các nàng như vậy. đặt ở bên cạnh Phượng Thừa tướng tham chính, đặt ở bên cạnh mình trông coi. Như vậy nàng cảm thấy lão hoàng đế giống như là dùng thủ đoạn tách hai người các nàng ra để đánh bại từng người . Vinh Hoa cung là chỗ ở của Hoàng hậu, nữ nhân tầm thường tự nhiên được vào. Mà nay lão hoàng đế lại lấy danh nghĩa để quản giáo nàng bắt nàng vào ở, khiến nàng cảm thấy lão hoàng đế lại có dự mưu gì rồi.

      Dù sao Vinh Hoa cung ở trong mắt nàng cũng phải là nơi tốt đẹp gì.

      “Có ý gì quan trọng. Quan trọng là … nàng luôn luôn phải nghĩ tới ta.” Ở đáy mắt của Dung Cảnh có cái gì chợt lóe lên rồi biến mất, ấm giọng .

      “Nghĩ đến ngươi còn có thể đem làm cơm ăn sao?” Vân Thiển Nguyệt quát tiếng, quay lại đầu nhìn .

      “Có thể!” Dung Cảnh .

      “Ta muốn ở hoàng cung nhưng mỗi ngày vẫn có thể được ăn cá nướng Phù Dung. Ngươi có thể làm được ? Làm được ta liền nghĩ đến ngươi.” Vân Thiển Nguyệt thấy trước mắt có cục đá, dùng chân đá nó . Cổ chân của nàng rất có kỹ thuật, cục đá theo động tác đá của nàng nhảy lên nhiều cái rồi rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang leng keng.

      “Nếu mỗi ngày nàng đều nghĩ tới ta, ta có thể làm” Dung Cảnh .

      “Tốt! Ta đây quyết định ngày ngày đều nghĩ tới ngươi!” Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn Dung Cảnh, duỗi ngón tay ra, “Ngoéo tay!”

      Dung Cảnh cười khẽ, cũng duỗi ngón tay, ôn nhu : “Tốt, ngoéo tay!”

      Ngón tay của hai người móc cùng nhau, móc lại chặt chẽ, cảm giác đầu ngón tay đụng chạm tựa hồ truyền đến tim, khiến cho tim hai người đều run lên. Động tác này giống như là ước định, hoặc như là tâm ý tương liên. Vô luận phía trước có mưa gió gì, hai người cùng nhau đương đầu.

      Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt cong lên, cảnh cáo : “ cho phép chọc hoa đào.”

      “Nàng cũng vậy.” Dung Cảnh cười yếu ớt.

      Vân Thiển Nguyệt lườm cái xem thường, trong cung toàn là nữ, nam nhân duy nhất chính là lão hoàng đế, chỉ có đám hoàng tử tuổi, các hoàng tử trưởng thành xuất cung lập phủ rồi, nàng chạy đâu mà chọc hoa đào? Rút ngón tay về, kéo dài giọng, “Dung công tử quá lo lắng, hoàng cung có rừng hoa đào, tiểu nữ tử cho dù muốn chọc cũng chọc đến.”

      “Vậy cũng chưa chắc, nàng vẫn nên nghe lời mới tốt. Nàng chọc hoa đào, nhưng có lẽ hoa đào tới tìm nàng.” Dung Cảnh cũng rút tay về.

      Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh mây, giống như hôm qua vậy, ngay cả đám mây cũng có, nàng thêm gì nữa, tiếp tục về phía trước.

      Dung Cảnh nhàng chậm chạp ưu nhã theo sát phía sau nàng, ở chỗ Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy, ánh mắt tối tăm mà lạnh lùng, trầm lặng mà yên tĩnh.

      Hai người gì nữa, trước sau vào viện của Vân lão Vương gia.

      Ngọc Trạc sớm chờ ở cửa ra vào, thấy hai người tới lập tức cúi người hành lễ, “Nô tỳ vấn an Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư. Lão Vương gia phân phó, Cảnh thế tử tới có thể trực tiếp vào. Thiển Nguyệt tiểu thư cần phải vào, lão Vương gia muốn gặp ngài.”

      Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, nhìn về phía chủ phòng, nhìn thấy bóng người, nàng cau mày, “Tại sao muốn gặp ta?”

      Ngọc Trạc , tựa hồ tiện mở miệng.

      “Lão già họm hẹm! muốn gặp, ta cũng cứ vào.” Vân Thiển Nguyệt nhấc chân lên định vào trong.

      Ngọc Trạc lập tức ngăn cản nàng, “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão Vương gia có ở trong phòng, tại thưởng trà trong đình ở hậu viện. muốn gặp ngài, nếu ngài cường ngạnh xông vào, nô tỳ bị lão Vương gia phạt đánh loạn côn rồi đuổi ra khỏi phủ. Nếu nô tỳ để cho ngài vào, bát cơm còn rồi!”

      Vân Thiển Nguyệt dừng bước, có chút tức giận, “Ta chọc giận lúc nào chứ?”

      Ngọc Trạc nhìn thoáng qua về hướng hậu viện, do dự chút, đến gần Vân Thiển Nguyệt bước, đến gần sát nàng, ở bên tai thấp giọng : “Lão Vương gia ngài quá uất ức rồi, thích Thái tử điện hạ mười năm cũng thành, tại đại hội Võ trạng nguyên thỉnh chỉ muốn gả cho Dung phong cũng thành, hôm qua cầu Chức Nữ lại xin tứ hôn để gả cho Cảnh thế tử cũng thành công, ngài giằng co thời gian dài như vậy còn gả mình ra ngoài được, quả thực là ném cái mặt mo của ngài ý rồi. Lão Vương gia mình có người cháu gả ra được như ngài. Ngài lúc nào gả chính mình ra ngoài được, lúc đó lại đến.”

      “Dựa vào! gả được liền trách ta à!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt. Lão già họm hẹm này cố ý chế nhạo nàng đây mà.

      “Chính xác là lão Vương gia như vậy đấy ạ!” Giọng của Ngọc Trạc cực thấp.

      “Vậy tại sao có thể vào?” Vân Thiển Nguyệt có chút nóng giận, nàng trở về liền chủ động đến gặp lão đầu tử này cũng phải là để tìm chế nhạo đâu.

      “Lão Vương gia ngài là tiểu phế vật, Cảnh thế tử lại nguyện ý cưới ngài, dũng khí này cần phải khen ngợi. Nên mời Cảnh thế tử vào uống trà. Còn chuẩn bị tiệc rượu, chuẩn bị khao Cảnh thế tử phen. . . . . .” Ngọc Trạc liếc Dung Cảnh, thấp giọng .

      Vân Thiển Nguyệt nghẹn hơi, suýt thở được. Cái lý luận chết tiệt gì thế này.

      Dung Cảnh nở nụ cười .

      “Ngươi cứ đắc ý . Nhớ mỗi ngày phải có cá nướng Phù Dung, ngươi xong với ta đâu.” Vân Thiển Nguyệt tức giận với Dung rồi xoay người rời . Lão già họm hẹm muốn gặp nàng thôi. Nàng cũng muốn gặp đây! Nàng hoài nghi, lão đầu tử này là ông nội ruột của nàng sao? Sao mà nửa điểm bộ dạng của ông nội cũng có? giống như là ông nội của Dung Cảnh hơn.

      “Được!” Dung Cảnh cười đáp tiếng, với Ngọc Trạc: “Phiền nương dẫn đường.”

      “Cảnh thế tử khách khí. Mời ngài theo nô tỳ” Ngọc Trạc thấy Vân Thiển Nguyệt hầm hừ ra ngoài, xoay người cung kính dẫn đường cho Dung Cảnh.

      Dung Cảnh theo phía sau Ngọc Trạc, cước bộ nhàng chậm chạp về phía hậu viện.

      Vân Thiển Nguyệt được đoạn chợt dừng bước, nghĩ tới lão già họm hẹm này để cho Dung Cảnh vào, cố ý ngăn cản nàng, rốt cuộc tính toán gì, nếu đàng hoàng được lén lút vào được sao? Vừa nghĩ như thế, nàng lập tức xoay người, còn chưa kịp nhấc chân, thấy Vân Mộ Hàn về phía nàng, nàng dừng lại, nhìn Vân Mộ Hàn.

      Lần đầu tiên thấy người ca ca này là ở ngự hoa viên trong hoàng cung, Dạ Thiên Khuynh muốn bắt nàng hỏi tội nhốt vào thiên lao, từ đầu đến cuối luôn mặc kệ. Chỉ khi Dạ Khinh Nhiễm hỏi, thoải mái ra câu nhưng lại lợi hại đến nỗi Dạ Thiên Khuynh á khẩu trả lời được. Mà thời gian tiếp xúc lâu nhất chính là lúc dạy nàng tiếp quản chưởng gia, khiến nàng hận đến nghiến răng ngứa lợi. Sau đó chính là thời điểm ở Hương Tuyền sơn tại Linh Đài tự lôi kéo, bắt nàng phải tìm Linh thần côn bói quẻ. Tiếp theo là lúc nàng cản ám khí cho Dung Cảnh nên bị thương năng sắc bén với Dung Cảnh, lại tỏ ra cực kỳ kháng cự, về sau cũng có mấy lần gặp gỡ nhưng chỉ vội vã lướt qua, tiếp tục tiếp xúc….

      Tổng thể mà , đối với người ca ca này, nàng thường xuyên có loại cảm giác quên mất tồn tại của . xuất ở trước mặt nàng, nàng nhìn thấy mới nhớ tới tồn tại của , nàng nhìn thấy, liền quên mất hữu của . tồn tại của được tính là cao. Nhưng cũng phải là chân chính cao, nàng phát mỗi lần nhìn thấy , đều có phen biến hóa.

      Hôm nay sắc mặt của tốt lắm, mặt mày chứa mấy phần ủ dột, nhìn rất sâu vào mắt nàng, sâu như cái động đáy.

      Trong đầu nàng tự chủ mà nghĩ đến Nam Lăng Duệ cùng với cây quạt. Nhớ tới hôm qua cưỡi ngựa, bởi vì Dung Linh Lan mà cuộc tỷ thí của nàng và thành. Nàng muốn thăm dò bí mật của cây quạt kia cũng được. biết trước đây chủ nhân của cây quạt là Nam Lăng Duệ hay là Vân Mộ Hàn. Nếu chỉ thuộc về Nam Lăng Duệ ….như vậy cái gì?

      Vô luận là lên cái gì, nàng luôn luôn có loại cảm giác, Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn đích thị là có chuyện gì liên lụy với nhau.

      Ánh mặt trời trước mắt bị chắn lại, Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Vân Mộ Hàn đứng trước mặt nàng, cách nàng khoảng bước, cao hơn nàng hẳn cái đầu, cúi xuống nhìn nàng. Nàng đè nén suy nghĩ trong lòng lại, sắc mặt biểu lộ ra bất kỳ tâm tình gì, cười tiếng với , gọi: “Ca ca!”

      Thân thể của Vân Mộ Hàn bỗng nhiên run lên rất .

      Vân Thiển Nguyệt làm như thấy, cau mày với Vân Mộ Hàn: “Sao lại có bộ dạng như thế này? Hôm qua ngủ ngon hay là ngủ được?”

      Vân Mộ Hàn trầm mặc .

      “Hoàng thượng tuyên chỉ để cho ta lập tức vào cung, nếu ca ca có việc gì vậy ta tiến cung đây!” Vân Thiển Nguyệt vốn tính toán nhìn lén xem rốt cuộc lão đầu tử cùng Dung Cảnh là làm cái gì, bây giờ thấy Vân Mộ Hàn ở chỗ này, tự nhiên nàng có cách nào được nữa. Như vậy thực ý định tiến cung luôn cũng được!

      “Cũng đúng lúc ta muốn vào cung. Cùng ngươi chung vậy.” Vân Mộ Hàn bỗng nhiên xoay người, thẳng về phía trước.

      Vân Thiển Nguyệt sửng sốt nhìn Vân Mộ Hàn. cũng quay đầu lại, thẳng về phía trước, nàng mím môi do dự rồi đuổi theo .

      Vân Mộ Hàn mở miệng nữa, cũng quay đầu lại, bước nhanh, nhưng cũng chậm. Thẳng hướng đại môn tới.

      Vân Thiển Nguyệt theo phía sau , nghĩ tới trò hay chỗ nào cũng có. Mới vừa rồi nàng và Dung Cảnh trước sau vào, giờ này lại cùng Vân Mộ Hàn trước sau ra. Chỉ khác là suy nghĩ trong lòng lại khác biệt như ngày và đêm. Vân Mộ Hàn , tự nhiên nàng cũng .

      đoạn đường, gặp Vân Vương gia tới, rất vội vã, nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt ở chung chỗ với Vân Mộ Hàn sửng sốt chút, với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt, ngươi ở chỗ ông nội sao ra nhanh như vậy?”

      “Lão già họm hẹm kia muốn gặp ta.” Nhắc tới việc này Vân Thiển Nguyệt liền tức giận luôn.

      Vân Vương gia sửng sốt, hỏi: “Vậy Cảnh thế tử đâu?”

      “Bị lão đầu tử kia mời uống rượu, uống trà rồi” Vân Thiển Nguyệt càng tức giận hơn. Dung Cảnh nhất định là cháu trai ruột của lão già họm hẹm.

      “A!” Vân Vương gia gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, há miệng muốn cái gì, nhưng lại thôi, khoát khoát tay với nàng, “Nếu ông nội muốn gặp ngươi vậy ngươi hãy mau tiến cung . Văn công công chờ ở cửa đó. Từ giờ Tý nửa đêm tới đây. Vẫn chờ cho tới bây giờ!”

      “Vâng!” Vân Thiển Nguyệt đáp tiếng.

      “Hàn Nhi, ngươi muốn đâu?” Vân Vương gia nhìn về phía Vân Mộ Hàn.

      “Con đưa muội muội tiến cung.” Vân Mộ Hàn .

      Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, phải vừa nãy có chuyện gì muốn vào cung sao? Sao bây giờ lại thành đưa nàng tiến cung rồi?

      “Cũng tốt! Vậy các ngươi mau !” Vân Vương gia gật đầu, gì nữa, xoay người về hướng viện của lão Vương gia.

      Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Vương gia xa, nhìn Vân Mộ Hàn, Vân Mộ Hàn nhìn nàng, tiếp tục hướng cửa lớn. Nàng cũng chuyện, theo phía sau . Nghĩ tới Vân Mộ Hàn như thế chắc là có việc. Nếu , nàng cũng hỏi, muốn , tự nhiên .

      Hai người mạch ai chuyện, ra tới cửa.

      Văn Lai chờ ở đại môn, thấy Vân Thiển Nguyệt nhanh như vậy trở lại có vài phần kinh ngạc, lại thấy Vân Mộ Hàn trực tiếp tới chỗ xe ngựa đón Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Vân thế tử cũng muốn tiến cung sao?”

      “Ừ!” Vân Mộ Hàn đẩy màn che rồi lên xe, tích chữ như vàng .

      Văn Lai nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng lơ đễnh, cũng nữa.

      “Thiển Nguyệt tiểu thư, lão nô mang đến quần áo mà đám người Thái Liên thu thập cho ngài. để ở trong xe, vốn là Thái Liên cũng muốn theo vào cung để hầu hạ ngài, nhưng Văn công công thánh chỉ Hoàng thượng chỉ cho mình ngài tiến cung. Huống chi lễ nghi trong cung rất phức tạp, Thái Liên cũng biết gì, nếu cẩn thận xảy ra chuyện gì phải chịu tội.” Vân Mạnh tới thấp giọng với Vân Thiển Nguyệt. Dứt lời, dặn dò: “Ngài phải cẩn thận hành . được chọc giận Hoàng thượng nữa, hôm qua ngài đánh công chúa trước mặt Hoàng thượng, chuyện này quả thực quá nguy hiểm, nếu phải có Cảnh thế tử ở đó, dĩ nhiên Hoàng thượng xử tội ngài, sau này ngài đừng làm như thế nữa.”

      “Ừ, ta hiểu rồi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

      Vân Mạnh nữa, Vân Thiển Nguyệt đẩy màn che ra, lên xe.

      Văn công công khoát tay chặn lại, cùng với tiểu thái giám ngồi ở ngoài xe, xe ngựa rời khỏi Vân Vương phủ hướng hoàng cung.

      Xe ngựa chuyên dụng của hoàng cung cực kỳ xa hoa, buồng xe rộng rãi, Vân Thiển Nguyệt và Vân Mộ Hàn mỗi người ngồi bên của thùng xe. Vân Thiển Nguyệt chờ lát cũng thấy Vân Mộ Hàn mở miệng chuyện, liền nghiêng người chuẩn bị tiếp tục ngủ bù.

      Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt thâm thúy như biển sâu, vẫn gì.

      “Là Văn công công phải . Ngươi có phải về cung hay ?” Xe ngựa mới vừa xa, ngoài xe bỗng nhiên truyền đến giọng quen thuộc của Nam Lăng Duệ.

      “Bẩm Duệ thái tử, nô tài đón Thiển Nguyệt tiểu thư tiến cung.” Ngoài xe Văn Lai lập tức đáp lời.

      “Vậy là tốt, bổn thái tử cũng muốn tiến cung, thuận đường có thể cho ta nhờ được ?” Nam Lăng Duệ vừa chuyện vừa tới trước xe, đợi Văn Lai trả lời, đưa tay đẩy rèm ra, nhảy lên xe, lên xe liền nhìn thấy Vân Mộ Hàn, cười tiếng, “A, ra Vân thế tử cũng ở đây!”

      “Ừ!” Vân Mộ Hàn thu hồi thần sắc trong mắt, nhàn nhạt gật đầu.

      “Tiểu nha đầu, ngồi nhích qua bên kia chút để ta có chỗ ngồi.” Nam Lăng Duệ ngồi cùng bên với Vân Thiển Nguyệt, đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, dùng cánh tay đụng vào người nàng, ngáp cái : “Ta đêm ngủ, buồn ngủ chết được.”

      Vân Thiển Nguyệt bị đẩy, thân thể nghiêng , mở mắt nhìn về phía Nam Lăng Duệ, thấy người đầy bụi đất, mũ quan lỏng lẻo, cả người mang theo khí lạnh, còn có vẻ mặt buồn ngủ, thoạt nhìn giống như là ở bên ngoài hứng gió đêm, nàng nhíu nhíu mày, “ đêm ngủ ngươi về tiểu viện ngủ , Vân Vương phủ cũng phải có chỗ của ngươi. Ngươi tiến cung làm gi?”

      Còn chạy tới nhờ xe, biết khách khí.

      Nam Lăng Duệ thấy Vân Thiển Nguyệt động đậy, trực tiếp dựa thân thể vào người nàng, nhắm mắt lại, tỏ vẻ rất buồn ngủ : “Bổn thái tử ở Vân Vương phủ chán ngấy rồi, ta tính tiến cung ở hai ngày. Đúng lúc ngươi cũng tiến phải ? Vừa vặn có bạn rồi, ngươi phải biết rằng, bổn thái tử thể rời khỏi ngươi được rồi. Sau này ngươi ở đâu, ta liền ở đó”

      Vân Thiển Nguyệt im lặng.

      “Đừng tranh cãi với ta mà. Để ta ngủ giấc.” Nam Lăng Duệ đặt toàn bộ sức nặng thân thể vào người Vân Thiển Nguyệt, cảnh cáo .

      “Ta phải là tấm đệm của người, qua bên ngủ .” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy .

      “Tiểu nha đầu nhà ngươi, hôm qua cùng ngươi đua ngựa ta mệt muốn chết rồi, ngươi ném giày thêu làm mỹ nhân bị thương, là ta giúp ngươi đưa mỹ nhân trở về. Về tình về lý, có phải ngươi nên để cho ta dựa vào chút hay ?” Nam Lăng Duệ vẫn bất động dựa vào, ngáp ngừng, “Huống chi tối hôm qua Diệp Thiến lại gọi tới mấy trăm con sâu cắn ta, bổn thái tử phải chạy đêm mới thoát khỏi nàng ta. Quá ghê tởm. Ngươi thể có tình người như thế chứ.”

      “Tại sao Diệp Thiến lại cho sâu cắn ngươi?” Vân Thiển Nguyệt thấy giống như giả bộ nên đẩy ra nữa, lại hỏi.

      “Dạ Khinh Nhiễm cần nàng, thẹn quá thành giận.” Nam Lăng Duệ nhắm mắt lại, rất buồn ngủ : “Vốn là bổn thái tử thấy nàng đáng thương, muốn theo nàng cùng nhau cầu Chức Nữ, nhưng sau đó ở cửa hoàng cung thấy được Tố Tố của ta đơn chiếc bóng, điềm đạm đáng chờ trong gió lạnh, sao bổn thái tử còn có thể để ý tới nàng ta nữa? Nàng ta ghen tỵ với bổn thái tử có mỹ nhân trong ngực, trở về liền thả sâu cắn ta. Ngươi có ghê tởm hay

      Khóe miệng của Vân Thiển Nguyệt hết co quắp rồi lại rút ra. Diệp Thiến ăn dấm chua rồi. So sánh với Diệp Thiến cũng biết là ai ghê tởm hơn.

      “Tiểu nha đầu, ngươi tiến cung ở nơi nào?” Nam Lăng Duệ hỏi.

      “Vinh Hoa cung của ta.” Vân Thiển Nguyệt .

      “Vinh Hoa cung à! Đây chính là chỗ ở của lịch đại các Hoàng hậu của Thiên Thánh. Vô cùng tốt, bổn thái tử vẫn rất ngưỡng mộ Vinh Hoa cung. Hay ta theo ngươi cùng vào ở trong Vinh Hoa cung nha.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên vui lên.

      Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn nóc xe, “Nếu ngươi có thể ở lại được ta có ý kiến.”

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 40: Đánh rớt răng cửa
      Edit: Yue
      Beta: Leticia

      Vinh Hoa cung là chỗ ở của lịch đại các Hoàng hậu, cả hoàng cung trừ Thánh Dương điện của lão hoàng đế ra Vinh Hoa cung là nơi tôn quý nhất. Đừng là nam tử, trừ Hoàng hậu cùng người hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu những tầm thường cũng có tư cách vào ở Vinh Hoa cung, lão hoàng đế cho nàng vinh hạnh đặc biệt, nàng cảm thấy với vinh hạnh đặc biệt này nàng còn có thể mang theo Nam Lăng Duệ cùng vào ở trong Vinh Hoa cung.

      “Tiểu nha đầu, chờ xem a. Ngươi đừng xem thường mị lực của bổn Thái tử.” Nam Lăng Duệ tìm vị trí thoải mái, đem toàn bộ sức nặng của thân thể dựa vào người Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới ai dám xem thường chắc chắn là hoàn toàn sai lầm rồi. Nam Lăng Duệ cũng phải chân chính là hoa hoa Thái tử. Nàng thu hồi tầm mắt từ nóc xe, cảnh cáo người dựa toàn bộ sức nặng vào người mình: “ muốn ta ném ngươi xuống qua bên kia ngủ .”

      Nam Lăng Duệ giả bộ nghe thấy, vẫn dựa vào Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ chuẩn bị ngủ.

      Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ra tay với .

      Trong nháy mắt, thân thể Nam Lăng Duệ cách ra xa chút, dùng cánh tay ngăn trở tay Vân Thiển Nguyệt, trợn mắt nhìn nàng cái, thấy Vân Thiển Nguyệt nhướn mày với , biết có dựa vào nữa cũng được, tự tay túm lấy tấm đệm ở sau lưng Vân Thiển Nguyệt để ở phía sau mình, nghiêng người cái, dựa vào đệm rồi nhắm mắt lại. Bất mãn lầm bầm trong miệng : “Tiểu nha đầu nhẫn tâm.”

      Vân Thiển Nguyệt thấy người nhàng thoải mái hơn, nhưng lại bị Nam Lăng Duệ quấy đến mức còn buồn ngủ, giương mắt nhìn về phía Vân Mộ Hàn.

      Từ lúc Nam Lăng Duệ lên xe, tuy nàng chuyện với Nam Lăng Duệ nhưng khóe mắt vẫn luôn liếc nhìn biểu tình của Vân Mộ Hàn. Vân Mộ Hàn vẫn hề có biểu lộ gì, nhưng ra biểu lộ gì mới là bình thường, giống như là mặt có đeo tầng mặt nạ vậy, toàn bộ mọi cảm xúc được che giấu dưới lớp mặt nạ này lộ ra cái gì.

      Vân Mộ Hàn thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn mình, dời tầm mắt từ người Nam Lăng Duệ nhìn về phía nàng, đôi con ngươi đen nhánh như màn đêm.

      Vân Thiển Nguyệt càng khẳng định được suy nghĩ của nàng trước kia là đúng, chắc chắn Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn có chút liên quan đến nhau. Nàng kéo kéo khóe miệng, hỏi: “Có phải ca ca có chuyện gì tìm ta hay ? Hoặc là có lời gì muốn với ta?”

      Vân Thiển Nguyệt dứt lời, Vân mộ Hàn bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng cái, “ có” , dứt lời, thân ảnh chợt lóe, thi triển khinh công bay ra khỏi buồng xe.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn màn xe nhấc lên rồi rơi xuống, lay động hai cái rồi dừng lại, nàng cười nhạt, quay đầu nhìn Nam Lăng Duệ. Nhìn Nam Lăng Duệ giống như là cực kỳ mệt mỏi, ngủ, còn truyền ra tiếng ngáy rất . Nàng nhìn chằm chằm vào Nam Lăng Duệ trong chốc lát, nhắm mắt lại. Nghĩ tới có số việc sớm muộn gì cũng biết.

      Bên trong xe khôi phục lại tĩnh lặng, tiếp tục có thanh gì truyền ra nữa.

      Ngoài xe Văn Lai nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Vân Mộ Hàn rời , con mắt nháy cái, thu hồi tầm mắt nhìn thoáng qua vào bên trong xe, quay đầu lại, khuôn mặt nhắn lộ vẻ trầm tư hợp với tuổi của .

      Xe ngựa đường trở ngại hướng hoàng cung.

      Sau nửa canh giờ, vào cửa hoàng cung, xe ngựa dừng lại, Văn Lai vào trong xe: “Duệ Thái tử, nô tài phải đón Thiển Nguyệt tiểu thư rồi trực tiếp cung của Hoàng hậu. Lúc này ngài nên xuống xe ạ! Nếu có ý chỉ của Hoàng thượng hoặc được Hoàng hậu nương nương triệu kiến, trừ Thái tử cùng chư vị hoàng tử mỗi ngày tới thỉnh an ra, những nam tử khác thể tùy ý tiến vào tẩm cung của Hoàng hậu. Điều này ngài nên biết .”

      Văn Lai xong, Nam Lăng Duệ vẫn ngáy o o, giống như nghe thấy vậy.

      Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại lời nào. Chuyện của Nam Lăng Duệ liên quan đến nàng, đương nhiên nàng có nghĩa vụ đuổi xuống xe.

      “Duệ Thái tử?” Văn Lai nghe thấy thanh trả lời, gọi nhàng vào bên trong xe.

      Trong xe vẫn thanh gì truyền ra.

      Văn Lai đưa tay đẩy rèm ra, thấy Nam Lăng Duệ ngủ say, liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, thò tay chạm vào Nam Lăng Duệ, “Duệ Thái tử, đến hoàng cung rồi. Hoàng thượng phân phó phải an bài thỏa đáng Thiển Nguyệt tiểu thư ở cung của Hoàng hậu nương nương trước, rồi mới dẫn nàng ngự thư phòng. Ngài thể cứ theo như vậy.”

      Nam Lăng Duệ giật giật thân thể, đẩy tay Văn Lai ra, mơ mơ màng màng cảnh cáo : “Đừng ầm ĩ, bổn Thái tử ngủ say, ngươi mà còn ầm ĩ nữa bổn Thái tử cho ngươi còn tay mà chạm vào ta nữa.”

      Văn Lai lập tức rút tay về, bất đắc dĩ nhìn Nam Lăng Duệ, “Duệ Thái tử, phải là nô tài muốn gây ầm ĩ cho ngài, là ngài có ý chỉ thể theo đến tẩm cung của Hoàng hậu. . . . . .”

      Nam Lăng Duệ làm như nghe thấy.

      Văn Lai có chút sốt ruột, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, nửa điểm ý tứ hỗ trợ cũng có. Văn Lai quay lại với tiểu thái giám theo , “Lý tử, ngươi . . . . . .”

      “Đây phải là Văn công công sao?” Văn Lai nửa giọng dương quái khí từ ngoài cung truyền đến, “Bổn tiểu Vương mấy ngày ra phủ, nghe công công được thăng cấp, chúc mừng chúc mừng.”

      Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng này lập tức cảm thấy buồn nôn. Nàng nghĩ Lãnh Thiệu Trác bế môn tư quá dưỡng thương lại được thả ra quá nhanh rồi. Mới có mấy ngày trốn ra khỏi Hiếu thân Vương phủ rồi? ra vẫn là cái đức hạnh đấy! đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.

      Văn Lai vốn muốn phân phó tiểu thái giám, lời còn chưa xong vội vàng xoay người, thi lễ với Lãnh Thiệu Trác “Nô tài thình an Tiểu vương gia. Nhiều ngày thấy, Tiểu vương gia càng ngày càng vĩ( hùng vĩ đại) hơn rồi”

      “Ha ha, vẫn là Văn công công biết chuyện. những lời mà bổn tiểu Vương thích nghe nhất.” Lãnh Thiệu Trác đến gần Văn Lai, nhìn xe ngựa cái, hỏi: “Văn công công muốn xuất cung truyền chỉ sao?”

      “Nô tài phụng ý chỉ Hoàng thượng xuất cung, bây giờ làm xong việc rồi, muốn hồi cung.” Văn Lai .

      “Công công thường ngày xuất cung truyền chỉ đều cuỡi ngựa, sao hôm nay lại đánh xe. Xem ra trở thành Đại tổng quản quả nhiên giống so với lúc trước.” Lãnh Thiệu Trác đánh giá Văn Lai từ xuống dưới, ánh mắt dừng lại thẻ bài Đại tổng quan hoàng cung của .

      “Đâu có. Lãnh tiểu Vương gia đề cao nô tài rồi. Nô tài xuất cung truyền chỉ vẫn cưỡi ngựa thôi, chỉ có điều việc ngày hôm nay là bất đồng thôi. Lần này xuất cung để đón Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương phủ vào cung nên mới dùng tới xe ngựa.” Văn Lai .

      “Ah? Ngươi là đến đón Vân Thiển Nguyệt tiến cung sao? Người ngồi bên trong xe này chính là Vân Thiển Nguyệt?” Lãnh Thiệu Trác chợt quay đầu lại lần nữa nhìn về phía xe ngựa.

      “Dạ” Văn Lai gật đầu.

      Trong nháy mắt Lãnh Thiệu Trác thu hồi nụ cười mặt, ánh mắt lên vẻ tàn, ba bước thành hai bước tới trước xe, đẩy màn che ra, khi thấy bên trong xe Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại tựa vào vách xe, câu cũng thèm đánh về phía nàng.

      “Lãnh tiểu Vương gia” Văn Lai cả kinh.

      Vân Thiển Nguyệt cười lạnh tiếng, quả nhiên là tên đầu heo, nửa điểm tiến bộ cũng có. Nàng mở mắt, lập tức ra tay nắm lấy cánh tay duỗi ra của , lạnh lùng : “Tay này lần trước của ngươi bị phế , có phải ngươi rất cam lòng hay ? Có muốn ta phế hoàn toàn tay của ngươi hay ? Có như vậy ngươi mới thoải mái?”

      Lãnh Thiệu Trác đen mặt, cả giận : “Vân Thiển Nguyệt, ngươi dám.”

      “Ta đương nhiên dám. Ngươi có muốn thử chút hay ?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn . Phát sắc mặt của Lãnh Thiệu Trác tựa hồ tốt lên rất nhiều, chắc là trong khoảng thời gian này bị Hiếu thân vương cấm gần nữ sắc.

      Lãnh Thiệu Trác biến sắc, muốn rút tay về lại bị Vân Thiển Nguyệt nắm lấy, nhúc nhích được, cả giận : “Vân Thiển Nguyệt, nơi này là cửa hoàng cung, ngươi thử dám động đến ngón tay của bổn Tiểu Vương xem”

      “Lần trước ta động tới ngươi là trong hoàng cung, tại thư phòng đấy.” Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở .

      “Ngươi. . . . . .” Sắc mặt của Lãnh Thiệu Trác hết xanh rồi lại trắng, nhất thời được gì. Nhớ tới Văn công công đứng ở bên cạnh, lập tức : “Văn công công, sư phụ của ngươi Lục công công chính là bị nàng giết đấy. Ngươi chưa từng nghĩ tới việc báo thù sao?”

      “Lãnh tiểu Vương gia, sư phụ làm sai, gieo gió gặt bão, thể trách Thiển Nguyệt tiểu thư. Nô tài phụng lệnh Hoàng thượng làm việc, cho dù cái chết của phụ có liên quan đến Thiển Nguyệt tiểu thư nô tài cũng kể ân oán cá nhân.” Văn Lai nhìn Lãnh Thiệu Trác, hèn mọn lên tiếng , “Nhưng ngài nghe Thiển Nguyệt tiểu thư ở xe, câu cũng liền muốn đánh Thiển Nguyệt tiểu thư luôn, nô tài lại nhìn rất ràng. Nơi này là cửa cung còn có rất nhiều thị vệ cung đình đều nhìn thấy. Tiểu vương gia, việc này là ngài đúng. Nếu Thiển Nguyệt tiểu thư bị ngài đả thương, nô tài ở trước mặt Hoàng thượng cũng tình hình thực tế là ngài ra tay với Thiển Nguyệt tiểu thư trước!”

      “Ngươi. . . . . .” Lãnh Thiệu Trác tức giận bừng bừng, “Hay cho một câu kể ân oán cá nhân, Văn công công, Lục công công ở trời . . . . .” “Lãnh tiểu Vương gia, tay của ngài quan trọng hơn.” Văn Lai chặn đứng lời của Lãnh Thiệu Trác, nhắc nhở.

      Lãnh Thiệu Trác nghe vậy lập tức câm miệng, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi buông ta ra.”

      “Ta tha cho ngươi lần, nếu lần sau ngươi còn dám đụng đến ta. Ta khiến cái tay này hoàn toàn tách rời khỏi thân thể của ngươi” Vân Thiển Nguyệt hất tay của Lãnh Thiệu Trác ra, sờ tay vào ngực, móc khăn ra lau tay. tại, nhiều chuyện bằng bớt chuyện. Ước chừng lão hoàng đế nhìn chằm chằm tìm kiếm sai lầm của nàng. Nếu nàng bởi vì con tôm Lãnh Thiệu Trác này mà để cho lão hoàng đế tìm nàng gây phiền toái đáng.

      Lãnh Thiệu Trác lảo đảo người cái, bị hất lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân hình, nhìn dấu vết xanh tím ở cổ tay giận dữ mắng, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi. . . . . .”

      “Đây phải là Lãnh tiểu Vương gia sao? Nhiều ngày thấy, sao tiểu vương gia vừa tới hoàng cung nổi giận rồi?” Cách đó xa chiếc xe ngựa chạy tới dừng lại, màn xe được vén lên, Dạ Thiên Khuynh xuống, nhìn vẻ mặt tức giận của Lãnh Thiệu Trác, nhướng mày hỏi.

      “Hóa ra là Thái tử điện hạ” Lãnh Thiệu Trác tiếp, xoay người nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh. Nghe vậy lửa giận chẳng những lui mà ngược lại càng bùng phát hơn, “Còn phải là do xú nữ nhân trong xe kia sao, bổn tiểu Vương mỗi lần nhìn thấy nàng lại cảm thấy tức giận trong lòng.”

      “Ah?” Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt ngồi trong xe ngựa, bởi vì lúc nãy Lãnh Thiệu Trác dùng lực quá lớn khi đẩy rèm, làm cho rèm xe trực tiếp bị mắc ở nóc, lúc này vừa nhìn là có thể thấy Vân Thiển Nguyệt cùng Nam Lăng Duệ bên trong xe, vừa nhìn liền hiểu ngay. Ánh mắt của quét qua Nam Lăng Duệ nằm ngáy o o rồi nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nhíu mày, “Sao Nguyệt muội muội lại ở chỗ này?”

      Vân Thiển Nguyệt làm như nhìn thấy Dạ Thiên Khuynh, nghĩ tới con ruồi đều thích tụ tập cùng chỗ. Hôm nay hai con ruồi Lãnh Thiệu Trác và Dạ Thiên Khuynh này lại tụ tập cùng chỗ.

      “Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài phụng ý chỉ Hoàng thượng đón Thiển Nguyệt tiểu thư vào cung” Văn Lai lập tức trả lời.

      “Phụ hoàng có ý chỉ gì?” Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Văn Lai.

      “Hoàng thượng có chỉ, kể từ hôm nay muốn Thiển Nguyệt tiểu thư theo bên người để dạy bảo.” Văn Lai lời ít ý nhiều mà trần thuật lại.

      “Hóa ra là như vậy. Lúc nghe được tin tức này ta còn tin, ngờ lại là . Từ trước đến giờ, phụ hoàng chưa từng mang theo người nào bên mình để dạy dỗ. Năm đó ta cũng chỉ được theo Thái Phó để học tập, cho dù phụ hoàng thích Thanh Uyển cũng chưa từng tự mình dạy dỗ. Nguyệt muội muội may mắn.” Dạ Thiên Khuynh lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cũng nghiêng mắt nhìn , sắc mặt của có chút khó chịu, nghĩ tới nàng chán ghét đến như vậy sao? về phía xe ngựa, vừa vừa : “Chúc mừng Nguyệt muội muội.”

      Vân Thiển Nguyệt lời nào, bỗng nhiên đưa tay đánh ra chưởng vào Nam Lăng Duệ ngủ say.

      Nam Lăng Duệ cả kinh, ngủ say nhưng trong nháy mắt bay người ra khỏi xe.

      Vân Thiển Nguyệt thấy Nam Lăng Duệ bị đánh bay ra ngoài, phất tay cho màn che rơi xuống, với Văn Lai: “Văn công công, đánh xe. Chậm trễ thêm chút nữa, ta thấy ngươi muốn báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi.”

      “Vâng, nô tài đưa ngài Vinh Hoa cung rồi sắp xếp ổn thỏa cho ngài.” Văn Lai vội vàng lên tiếng, động tác đánh xe lưu loát, vung roi ngựa lên, nếu bị trì hoãn, xe ngựa vào cửa cung từ lâu rồi. Tự nhiên cũng muốn đợi ở nơi này nữa, trong lòng nghĩ tới nếu Thiển Nguyệt tiểu thư sớm đuổi Duệ Thái tử xuống xe đâu cần phải trì hoãn lâu như vậy, phải chờ tới lúc Lãnh tiểu Vương gia và Thái tử điện hạ xuất . Nhưng mà cũng phải cảm tạ hai người này, nếu phải bọn họ, đoán chừng Thiển Nguyệt tiểu thư đuổi Duệ Thái tử xuống xe. Mà đương nhiên có cách nào đưa cả Duệ Thái tử tiến vào Vinh Hoa cung.

      Dạ Thiên Khuynh dừng bước, sắc mặt vốn trầm, trong nháy mắt lại càng u ám hơn.

      Nam Lăng Duệ mơ mơ màng màng đứng vững thân thể, nhìn xe ngựa tiến vào cửa cung, có chút ảo não : “Nha đầu chết tiệt kia. Nếu phải bổn Thái tử có vài phần bản mạng còn rồi. Ra tay ác độc.”

      “Sao Duệ Thái tử lại ngủ ở trong xe?” Dạ Thiên Khuynh thu hồi thần sắc trong mắt, nhìn về phía Nam Lăng Duệ.

      “Tiện đường nên bổn Thái tử nhờ xe tới.” Nam Lăng Duệ dụi dụi mắt, bày ra bộ dạng chưa tỉnh ngủ. với Dạ Thiên Khuynh sau đó giơ chân về hướng cửa cung.

      “Duệ Thái tử tiến cung vì chuyện gì?” Dạ Thiên Khuynh đuổi theo Nam Lăng Duệ.

      “Bổn Thái tử ở Vân Vương phủ chán ngấy rồi, tính vào hoàng cung ở hai ngày.” Nam Lăng Duệ cũng quay đầu lại, càng ngừng lắc lư đầu, hiển nhiên là muốn đuổi cơn buồn ngủ . đường bước thành ba bước, so với Dạ Thiên Khuynh nửa điểm bộ dạng của Thái tử.

      “Ah? Duệ Thái tử muốn ở lại hoàng cung mấy ngày?” Dạ Thiên Khuynh sửng sốt.

      “Dạ Thái tử, lỗ tai ngươi điếc, đúng là ta thế đấy.” Nam Lăng Duệ quay đầu lại liếc Dạ Thiên Khuynh cái, bỗng nhiên trở về bước, thân mật dán cả người lên bả vai của Dạ Thiên Khuynh, cười híp mắt hỏi: “Ngươi ta ở Vinh Hoa cung được ? Bổn Thái tử muốn ở Vinh Hoa cung lâu rồi.”

      “Sợ rằng được. Phụ hoàng đáp ứng. Chưa kể việc này hợp lễ nghĩa.” Dạ Thiên Khuynh lắc đầu.

      “Tiểu nha đầu kia vào ở Vinh Hoa cung cũng hợp lễ nghĩa đúng ? phải là vẫn vào ở đấy sao?” Nam Lăng Duệ đặt sức nặng toàn thân lên bờ vai của Dạ Thiên Khuynh, giống như người xương, tiếp: “Tại sao bổn Thái tử vào ở lại hợp lễ nghĩa chứ?”

      “Duệ Thái tử, ngươi là nam tử. Làm sao có thể vào ở Vinh Hoa cung chứ?” Dạ Thiên Khuynh đưa tay đẩy Nam Lăng Duệ ra, phát Nam Lăng Duệ giống như là cự thạch nhúc nhích, đáy lòng phát lạnh, việc này võ công của Nam Lăng Duệ cao hơn so với của , mà còn cao hơn biết bao nhiêu lần. có chút phục, mạnh mẽ dùng sức, lại nghĩ vừa mới dùng sức, Nam Lăng Duệ bỗng nhiên rút lui nội lực, thân thể bị đẩy thẳng ra ngoài, rồi đụng vào Lãnh Thiệu Trác theo ở phía sau, Lãnh Thiệu Trác”A” tiếng, bị đẩy bay ra ngoài, thân thể Nam Lăng Duệ lung lay hai cái mới đứng vững được, Lãnh Thiệu Trác “phanh” tiếng ngã quỵ ở chỗ cách xa hai người ba thước, lập tức ngất .

      “Dạ Thái tử, sao ngươi lại hẹp hòi như thế, ta chỉ dựa vào ngươi chút mà thôi. Ngươi muốn ta tránh ra cứ , sao phải dùng nhiều sức đến như vậy? May mà bổn Thái tử có chút công lực hộ thể, chết cũng bị đả thương.” Nam Lăng Duệ nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, sắc mặt tốt, quay đầu lại nhìn Lãnh Thiệu Trác cái, thương hại : “Đáng thương cho Hiếu thân Vương phủ Lãnh tiểu Vương gia, nửa điểm công lực cũng có, lúc này ngươi xem , ngay cả rên cũng rên được, sợ là còn thở rồi.”

      Dạ Thiên Khuynh biến sắc, vội vàng đến chỗ Lãnh Thiệu Trác. đến bên cạnh Lãnh Thiệu Trác vội vã kiểm tra hơi thở, phát vẫn còn thở nhàng mới thở phào nhõm, quay đầu lại nhìn về phía Nam Lăng Duệ, làm sao cũng nghĩ ra Nam Lăng Duệ lại có chiêu này, đụng chính xác vào Lãnh Thiệu Trác. Bây giờ Lãnh Thiệu Trác chỉ còn hơi thở yếu ớt, vừa dùng chút ít công lực để đẩy Nam Lăng Duệ ra Nam Lăng Duệ lại mượn lực truyền toàn bộ công lực đó vào người Lãnh Thiệu Trác, Lãnh Thiệu Trác có nội công hộ thể, nên lúc này bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Trong lòng rất tức giận, “Duệ Thái tử, ngươi. . . . . .”

      “Dạ Thái tử, việc này cũng thể trách bổn Thái tử, bổn Thái tử chỉ dựa ngươi mà thôi. Người ở cửa cung đều nhìn thấy ngươi đẩy ta đụng vào Lãnh tiểu Vương gia nên mới làm bị thương.” Nam Lăng Duệ đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Lãnh Thiệu Trắc nằm mặt đất, ngừng lắc đầu, “Nghe Hiếu thân vương cũng là người có võ công, tại sao tiểu Vương gia của Hiếu thân Vương phủ lại bất lực như thế chứ? Haiz, hôm nay ta thấy cho dù chết, cũng phải nằm ít nhất nửa năm hoặc năm mới có thể xuống giường.”

      Dạ Thiên Khuynh nén tức giận ở trong ngực, biết lúc này cũng phải thời điểm tranh chấp với Nam Lăng Duệ, lập tức gọi thị vệ ở cửa cung, ” Hai người tới đây, mang Lãnh tiểu Vương gia Thái y viện ngay.”

      Thị vệ cửa cung nghe vậy vội vàng bước nhanh tới đỡ Lãnh Thiệu Trác hướng Thái y viện tới.

      Tùy tùng của Lãnh Thiệu Trác theo, ngược lại quay đầu chạy về Hiếu thân Vương phủ, đương nhiên là vội vàng báo tin rồi.

      Dạ Thiên Khuynh nhìn tùy tùng kia rời , do dự chút, rồi nhấc chân theo sau hai gã thị vệ về hướng Thái y viện. Vừa nãy dùng bao nhiêu lực để đẩy Nam Lăng Duệ đương nhiên biết, đối phó với Nam Lăng Duệ đương nhiên có chuyện gì, nhưng bị Nam Lăng Duệ đẩy toàn bộ vào Lãnh Thiệu Trác dĩ nhiên có chuyện. Huống chi cũng chắc Nam Lăng Duệ có mượn việc này mà động tay động chân với Lãnh Thiệu Trác hay , nếu Lãnh Thiệu Trác có xảy ra bất trắc gì, Hiếu thân vương lại chỉ có con trai độc nhất, biết phải khai báo như thế nào. Trong lòng rất tức giận, hôm nay bị Nam Lăng Duệ tính kế đến mức “bất sơn, bất lộ thủy”(che giấu rất sâu, lộ ra tí gì). Quả là đáng hận.

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Nam Lăng Duệ nhìn Dạ Thiên Khuynh cùng hai thị vệ mang Lãnh Thiệu Trác vội vàng vào cung, hướng Thái y viện, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lát sau, nhấc chân, ngông nghênh tiến vào cửa cung về phía ngự thư phòng của lão hoàng đế.

      Tại cửa Vinh Hoa cung, Văn Lai dừng xe ngựa, hướng vào bên trong xe cung kính : “Thiển Nguyệt tiểu thư, đến Vinh Hoa cung”

      Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy màn xe ra, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy trước mắt là cung điện hoa lệ, xanh vàng rực rỡ. Ánh mắt của nàng bị ánh sáng sáng loáng làm cho khó chịu, liền nhắm mắt lại rồi mở ra, chỉ thấy trước cửa Vinh Hoa cung đứng ít người, đứng đầu chính là Hoàng hậu, phía sau Hoàng hậu nửa bước chính là Minh phi và Lãnh quý phi, phía sau lưng hai người còn có mười mấy phi tần trẻ tuổi, cuối cùng là đoàn cung nữ cùng ma ma. Ánh mắt nàng lóe lên, nghĩ tới tràng diện này quá phô trương, chắc có lẽ phải là đợi nàng đâu.

      “Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương, Lãnh quý phi nương nương, Minh phi nương nương, Lệ Tần nương nương, Tích Mỹ nhân, Lâm Mỹ nhân, Phượng Chiêu nghi. . . . . .” Văn Lai xuống xe, vội vàng hành lễ với mọi người, miệng cực nhanh, lập tức chào hỏi hết lượt Hoàng hậu và mười mấy phi tần phẩm cấp từ cao đến thấp.

      “Chẳng trách Hoàng thượng lại đề bạt ông là Tân đại tổng quản, chuyện nhanh nhẹn” Hoàng hậu còn chưa mở miệng, Lãnh quý phi nhìn Văn Lai cười . Dứt lời, lướt qua Văn Lai nhìn về phía xe ngựa, “Ta tưởng là ai mà lại kiêu ngạo như vậy, phải để cho Văn công công tự mình đón, ra là người hôm qua thỉnh chỉ tứ hôn khiến Hoàng thượng tức giận, Vân Vương phủ Thiển Nguyệt tiểu thư”

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ hôm nay nàng quá xui xẻo rồi, tới chỗ nào đều có thể gặp người mình ghét đấy. Nàng làm như nghe thấy, để ý tới Lãnh quý phi.

      “Minh phi muội muội, ngươi nhìn xem, chẳng trách đêm qua nàng dám ở trước mặt Hoàng thượng đánh Lục công chúa. ra là biết đánh cũng có việc gì. Hôm nay Lục công chúa vẫn còn nằm giường đúng ?” Lãnh quý phi thấy Vân Thiển Nguyệt để ý tới nàng, càng dũng cảm hơn, hỏi Minh phi, thấy Minh phi lời nào, nàng lại hướng về phía Hoàng hậu, “Ta phát nay Hoàng thượng càng ngày càng sủng ái Thiển Nguyệt tiểu thư rồi. Lại có thể dùng xe đón nàng vào Vinh Hoa cung. Hoàng hậu tỷ tỷ, e là ngày mai tỷ phải chuyển rồi, tặng lại vị trí Hoàng hậu cho nàng.”

      “Lãnh muội muội. Chú ý lời vả hành động của ngươi” Hoàng hậu biến sắc, trầm giọng gầm lên với Lãnh quý phi.

      “Hoàng hậu tỷ tỷ, ta sai chỗ nào? nay truyền khắp nơi trong cung, Hoàng thượng muốn mang theo Thiển Nguyệt tiểu thư bên mình để dạy dỗ, còn an bài tẩm điện ở Vinh Hoa cung của tỷ cho nàng. Đây phải là chuyện như ban ngày sao? Từ trước đến giờ làm gì có nữ tử nào vào ở Vinh Hoa cung? Có thể vào ở cũng chỉ có mỗi Hoàng hậu” Lãnh quý phi đếm xỉa gì đến tức giận của Hoàng hậu, dương quái khí .

      Hoàng hậu xanh cả mặt, “Lãnh muội muội có ý đồ tung lời đồn. tại bổn cung có thể phạt ngươi chịu trượng hình.”

      Lãnh quý phi biến sắc, nhưng lập tức sửa lại giọng điệu, “Hoàng hậu tỷ tỷ, muội muội ta chỉ có ý tốt nhắc nhở ngươi. Đừng dẫn sói vào nhà. Tỷ coi nàng ta là cháu ruột, nhưng nàng ta có coi tỷ là . Thử hỏi từ cổ chí kim, có ai được Hoàng thượng mang theo bên người dạy dỗ? có đúng ? Ngay cả Thái tử, Hoàng thượng cũng chưa từng tự mình dạy, đều giao cho Thái Phó. Hoàng thượng cưng chiều Thanh Uyển cũng để cho nàng ở bên cạnh mà dạy bảo? mà cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng có ít người được phong làm Quý nhân đấy, chẳng phải Lệ Tần cũng như vậy sao?”

      Lệ Tần nghe vậy sắc mặt tái , thân thể co rúm lại, tự chủ được lui về phía sau bước.

      “Có lẽ Thiển Nguyệt tiểu thư cần dùng bao nhiêu thời gian cũng trở thành tỷ muội của chúng ta đấy. cháu cùng nhau vào cung cũng phải là chưa từng xảy ra.” Lãnh quý phi dứt lời, thương hại nhìn Hoàng hậu, “Hoàng hậu tỷ tỷ, mọi người hồng nhan chưa già, ân sủng mất hết. Quả nhiên, tỷ còn có…

      “Ngươi đủ chưa?” Hoàng hậu quay đầu, gắt gao nhìn Lãnh quý phi, cả giận : “Người đâu! Đem Lãnh quý phi. . . . . .”

      “Hoàng hậu tỷ tỷ, cho phép của Hoàng thượng, ngài thể tự dùng hình với muội được. Phẩm cấp của ta là Quý phi. phải phi tần bình thường mà ngài có thể tùy ý xử trí.” Lãnh quý phi chặn đứng lời của Hoàng hậu, sợ Hoàng hậu tức giận.

      Sắc mặt Hoàng hậu xanh mét, nắm chặt khăn trong tay, nàng cười lạnh : “Lãnh muội muội học lễ nghi trong cung như vậy sao? Ngươi dám chuyện với bổn cung như vậy sao? Hôm nay ngươi ra những lời như vậy, cho dù bổn cung đợi Hoàng thượng xử trí ngươi nghĩ rằng Hoàng thượng trách tội ngươi sao.” Dứt lời, nàng phẫn nộ quát: “Người đâu, vả miệng Lãnh quý phi.”

      Tôn ma ma cùng hai ma ma khác lập tức về phía Lãnh quý phi.

      Hai ma ma hầu hạ Lãnh quý phi liền che ở trước người Lãnh quý phi. Lãnh quý phi đứng thẳng tắp, nhúc nhích, hiển nhiên là có chỗ dựa vào. Nhìn Hoàng hậu cười lạnh, “Hoàng hậu tỷ tỷ, có phải bị muội muội trúng chỗ đau hay . Nên tỷ mới muốn xử phạt muội muội? Chẳng lẽ muội muội sai rồi sao? Có người vào ở Vinh Hoa cung rồi mà tỷ còn. . . . . .”

      “Vả miệng” Hoàng hậu muốn nghe Lãnh quý phi chuyện nữa, gầm lên lần nữa.

      Tôn ma ma cùng mấy ma ma nhất tề vung tay lên, hai ma ma của Lãnh quý phi cũng hề sợ hãi nghênh tiếp đám người Tôn ma ma.

      . Bảo các nàng dừng tay .” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng, dứt lời, nàng từ xe nhảy xuống.

      Hoàng hậu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, trầm giọng : “Dừng tay”

      Đám người Tôn ma ma nghe vậy lập tức ngừng tay.

      “Ah, đường đường Hoàng hậu tỷ tỷ vậy mà cũng phải nghe lời của tiểu nha đầu, xem ra ngươi chuẩn bị thoái vị để cháu tiếp nhận vị trí này rồi.” Lãnh quý phi cười lạnh. Những năm này nàng vẫn tận sức lôi Hoàng hậu xuống vị, vất vả chờ đến khi Vân Vương phủ bị phế bỏ tổ huấn, hôm qua lại nghe phụ thân phái người truyền đến Hoàng thượng muốn phế Hoàng hậu, nàng thấy được hi vọng, đợi rồi lại đợi, nhưng nghĩ rằng hôm qua ngoại trừ chuyện Hoàng thượng bị Cảnh thế tử và Vân Thiển Nguyệt làm cho tức giận phẩy tay áo bỏ , cũng có chuyện gì phát sinh, bây giờ lại hạ chỉ để cho Vân Thiển Nguyệt vào ở Vinh Hoa cung, sao nàng có thể tức giận cơ chứ? Ngày xưa còn kiêng kỵ Hoàng hậu ba phần, hôm nay cũng kiêng kỵ nữa.

      Sắc mặt Hoàng hậu trầm, vừa muốn mở miệng, thấy Vân Thiển Nguyệt về phía Lãnh quý phi, nàng liền thu lại lời muốn .

      Lãnh quý phi thấy Vân Thiển Nguyệt về phía nàng, hừ lạnh tiếng, mắt hàm chứa khinh thường, “Nếu ngay cả phế vật quần áo lụa là thay đổi, chữ to biết, viết văn thông cũng có thể vào ở Vinh Hoa cung này, theo ta thấy sau này Vinh Hoa cung cũng nên đổi lại tên rồi”

      Vân Thiển Nguyệt giận, ngược lại mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, bước chân của nàng nhanh cũng chậm, bước tới trước mặt Lãnh phi, cười nhìn nàng, “Lãnh quý phi nương nương, ngươi , ta nghe. Đứng ở trước mặt ngươi, ta mới có thể nghe ràng hơn”

      Lãnh quý phi “phi” câu, “ ngươi ta còn ngại ô uế miệng của ta đây này.”

      “Phải ?” Vân Thiển Nguyệt vẫn cười, bỗng nhiên giơ tay đánh Lãnh quý phi, các ma ma đứng phía trước Lãnh quý phi chỉ cảm thấy trận gió thổi qua, các nàng kịp phản kháng, thân thể liền bị bay ra ngoài, “Ba” tiếng giòn vang, Lãnh quý phi kêu thảm “a” tiếng, thân thể bị đánh ngã quỵ mặt đất, nàng nhìn Lãnh quý phi cười tiếng, “Nhưng ta sợ ô uế tay của ta.”

      Hoàng hậu sửng sốt, đám người Minh phi cả kinh. Ai cũng ngờ rằng Vân Thiển Nguyệt dám ra tay đánh Lãnh quý phi. Dù sao phẩm cấp Quý phi cũng phải người nào cũng có thể đánh. Nhưng thử nghĩ xem Vân Thiển Nguyệt có can đảm đánh công chúa trước mặt Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng có ở đây, nàng dám động thủ đánh Lãnh quý phi cũng có gì là lạ.

      “Vân Thiển Nguyệt. . . . . . Ngươi. . . . . . A, răng của ta. . . . . .” Lãnh quý phi che mặt, tức giận ngẩng đầu lên, vừa mới mở miệng, trong miệng phun ra cái răng, nàng liền hét rầm lên.

      Vẻ mặt của Hoàng hậu khẽ biến.

      Đám người Minh phi lại cả kinh lần nữa.

      Chỉ thấy nửa bên mặt Lãnh quý phi sưng đỏ chịu nổi, lại còn bị móng tay của Vân Thiển Nguyệt tạo thành hai vệt máu, xung quanh miệng nàng tất cả đều là máu,phun ngụm máu mặt đất, cái răng rơi ra.(Leti: VTN uy vũ a =D]]])

      Vân Thiển Nguyệt dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lãnh quý phi, thấy nàng dám tin, cười khẳng định : “Là răng của ngươi, sai đâu.”

      “Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám đánh ta?” Lãnh quý phi đứng lên, vung tay lên định đánh Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt duỗi ống tay áo ra, lấy ra tấm gương nhắm ngay mặt của Lãnh quý phi, khẽ cười : “Lãnh quý phi, ngươi nhìn mặt của ngươi chút , còn ra tay được sao?”

      Trong gương chiếu ra ràng là gương mặt của Lãnh quý phi, Lãnh quý phi thấy vậy, tay nàng chợt cứng đờ, nhận ra người trong gương chính là mình, thử nhe răng nhìn vào gương, chiếc răng cửa còn, nửa bên mặt sưng đỏ kèm theo vết máu, nàng bỗng nhiên hét lên tiếng, mí mắt khẽ đảo, thân thể thẳng tắp ngã xuống đất.

      Mọi người còn sợ hãi với việc của Lãnh quý phi, trong lúc nhất thời kịp phản ứng để nâng nàng dậy.

      Hoàng hậu, Minh phi cùng các phi tần khác đều bị kinh hãi có người nào động đậy.

      Sau khi Lãnh quý phi thét tiếng chói tai, thân thể thẳng tắp ngã quỵ mặt đất, “rầm” tiếng, như nện vào trong đáy lòng của mọi người.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Lãnh quý phi, cầm gương trong tay, xoay người lại cười với Hoàng hậu: “ , ngài Lãnh quý phi có phải hay làm quá lên? Đây chỉ là mảnh gương nho khiến nàng ngất rồi.”

      Hoàng hậu nhìn khuôn mặt tươi cười Vân Thiển Nguyệt, trong lúc nhất thời ra lời.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía những nữ nhân phía sau Hoàng hậu, bao gồm cả Minh phi ở trong đó, cả đám đều có sắc mặt trắng bệch, nhưng người nào hét lên tiếng. Nàng nghĩ tới quả nhiên là nữ nhân trong hoàng cung đều trải qua muôn vàn thử thách. Nàng cười nhạt, với Văn Lai bên vẫn cúi thấp đầu : “Văn công công, ngươi bẩm báo Hoàng thượng dượng, ta vào ở Vinh Hoa cung được rồi, vì vừa mới đến bị người ta ngăn ở cửa chửi mắng trận, mắng ta sao, nhưng mà ngay cả Hoàng thượng dượng cũng mắng, vì duy trì danh tiếng minh cơ trí của Hoàng thượng, ta vẫn nên trở về phủ thôi.”

      “Chuyện này. . . . . .” Văn Lai do dự nhìn Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt nhướn mày với , “Chẳng lẽ ngươi muốn chính ta ?”

      “Dạ, nô tài ngay.” Văn Lai lập tức xoay người chạy ngự thư phòng.

      “Nương nương, nương nương. . . . . .” Lúc này cung nữ hầu hạ Lãnh quý phi mới kịp phản ứng, vội vàng đỡ nàng dậy lo lắng gọi. Gọi hai tiếng cũng thấy Lãnh quý phi tỉnh dậy, ma ma vội vàng đứng dậy chạy hướng Thái y viện.

      Hoàng hậu nhìn ma ma kia rời , cũng mở miệng ngăn cản.

      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cáo lui” phi tần cẩn thận mở miệng với Hoàng hậu.

      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cũng cáo lui” lại người nữa mở miệng.

      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ. . . . . .” người nữa mở miệng.

      “. . . . . .”

      Ngay sau đó ngoại trừ Minh phi, các phi tần khác lần lượt đều chào từ giã Hoàng hậu. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt đánh Lãnh quý phi thành bộ dạng này, còn để cho Văn công công bẩm báo Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết được, tất nhiên rất giận dữ. Mặc dù Hoàng thượng sủng ái Minh phi, nhưng cũng đối xử rất tốt với Lãnh quý phi, hơn nữa Lãnh quý phi nhờ Hoàng thượng chủ trì công đạo cho mình, bây giờ thấy Lãnh quý phi như vậy, khó tránh hỏi tội Vân Thiển Nguyệt phen và các nàng cũng bị liên lụy. Loại chuyện này, tự nhiên vẫn nên tránh là tốt nhất.

      “Các vị muội muội, những lời lúc nãy của Lãnh quý phi các ngươi đều nghe ràng?” Hoàng hậu nhìn về phía mười mấy người trước mặt. gật đầu cũng lắc đầu, hỏi.

      Mười mấy người giương mắt nhìn về phía Hoàng hậu, lại nhìn thoáng qua Lãnh quý phi nằm mặt đất, nhất tề thấp giọng lên tiếng, “Nghe ràng ạ.”

      “Hôm nay nguyên nhân gây ra chuyện này là như thế nào, đến lúc đó Hoàng thượng nhất định hỏi. Mọi người ở đây nếu tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, vậy người cũng được rời .”Sắc mặt Hoàng hậu có chút trầm nhìn Lãnh quý phi mặt đất, “Lãnh quý phi vũ nhục Thánh thượng, tự mình đoán bừa thánh ý. Bổn cung vốn dùng trượng hình với nàng ta, Nguyệt nhi thay bổn cung ra tay. Mới chỉ đánh gãy cái răng của Lãnh quý phi mà thôi, hình phạt này vẫn còn là , nếu là trượng hình, chỉ bằng những lời đại nghịch bất đạo kia của Lãnh quý phi, bổn cung có đánh chết nàng cũng quá đáng. Cho nên, đến lúc đó các ngươi cần phải cẩn thận kể lại những lời nàng cho Hoàng thượng nghe. Nếu chỉ cần sai chữ. . . . . .”

      Hoàng hậu đến đây dừng lại, thu hồi ánh mắt từ người Lãnh quý phi về, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mười mấy người, thân thể của mười mấy người đều run lên, nàng uy nghiêm : “Đó chính là tội che giấu Hoàng thượng, hậu quả như thế nào các ngươi nên hiểu . Hoàng thượng xử trí các phi tần nghe lời như thế nào, chắc hẳn trong lòng các ngươi đều rất ràng.”

      Nhất thời, sắc mặt của mười mấy người đều tái , cung kính lên tiếng, “Vâng”

      Trong lòng các nàng rất , Hoàng hậu mượn Hoàng thượng để , nhưng ra là Hoàng hậu cảnh cáo các nàng. Nếu các nàng thành , kể từng chi tiết, Mặc dù Hoàng thượng trách tội các nàng, Hoàng hậu cũng tha cho các nàng. Những năm này Lãnh quý phi cùng Hoàng hậu tranh phong, tuy thỉnh thoảng Hoàng hậu có chịu thua thiệt, nhưng đa số vẫn là Lãnh quý phi phải chịu thiệt. Mà nay trong số các nàng, cho dù có người bị Lãnh quý phi mua chuộc, nhưng giờ đây, bộ dạng này của Lãnh quý phi chẳng khác nào là bị hủy dung, phải biết rằng ở hoàng cung, nữ nhân bị hủy dung có thể xem như bị hủy tiền đồ. Cho dù Hoàng hậu bị phế, Hoàng thượng cũng thể phong nữ nhân bị hủy dung làm Hoàng hậu. Hơn nữa bình thường Lãnh quý phi luôn vênh váo tự đắc, đối xử cay nghiệt với người khác, cho nên, các nàng rất nhanh cân nhắc được lợi và hại. Chút nữa khi Văn Lai trở lại tất nhiên ăn ngay .

      Hoàng hậu tương đối hài lòng đối với phản ứng của mười mấy người này, dứt lời nàng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Ánh mắt chứa lo lắng. Dù sao đánh Lãnh quý phi giống với đánh công chúa, ngày ấy có Cảnh thế tử ở đó, Hoàng thượng nể mặt mũi Cảnh thế tử nên có xử trí nàng, hôm nay nếu Hoàng thượng trách tội, sợ là nàng thể bảo vệ được Vân Thiển Nguyệt.

      Vân Thiển Nguyệt đánh người xong nửa điểm hối hận cùng sợ hãi cũng có, cầm gương trong tay, lại nhìn Lãnh quý phi mặt đất, nghĩ tới khuôn mặt này quả nhiên rất quan trọng, nàng nhất định phải bảo vệ tốt mặt của nàng. Đúng rồi, còn có khuôn mặt của Dung Cảnh nữa. Cảm giác được tầm mắt của Hoàng hậu, nàng ngẩng đầu, le lưỡi với Hoàng hậu.

      Hoàng hậu nhìn bộ dáng láu lỉnh của nàng, muốn cười, nhưng lại thể cười nổi.

      bao lâu, cách đó xa truyền đến trận tiếng bước chân, lại vội vã, hiển nhiên là nhóm người về phía bên này. Mọi người đều nhất tề quay đầu , Vân Thiển Nguyệt cũng quay đầu nhìn lại. lát sau, chỉ thấy xuất nhóm người, đầu chính là thân ảnh của lão hoàng đế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :