1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 28





      Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, khá lắm Phượng trắc phi! Thế mà lại nảy ra chiêu này!


      “Phượng Nhi!” Vương gia giật mình, vội vàng ra tay kéo Phượng trắc phi.


      “Ô ô. . . . . . Vương gia, thiếp thân muốn sống nữa. . . . . .” Phượng trắc phi nhân tiện nhào vào trong ngực Vương gia khóc thảm thương, mặc dù hơn tuổi bốn mươi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, đến nay bộ dạng thùy mị, lê hoa đái vũ, khiến người ta thấy tiếc.


      Vân Thiển Nguyệt vô tâm thưởng thức dáng vẻ kệch cỡm mặt mẹ kế, nghiêng đầu nhìn lão vương gia, lão vương gia làm như nhìn thấy. Nàng bĩu môi, xem ra lão đầu này quyết ý mặc kệ nàng .


      “Vân Thiển Nguyệt! Ngươi còn biết tội? Chẳng lẽ ngươi muốn bức tử di nương mới thôi?” Vương gia dịu dàng an ủi Phượng trắc phi hai câu, xoay người lại giận tím mặt với Vân Thiển Nguyệt .


      Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy trong mắt Phượng trắc phi chợt lóe lên vẻ đắc ý, trong lòng nàng còn tia hi vọng nào với người cha ruột này, chỉ cảm thấy vì nàng có phụ thân như vậy mà trái tim băng giá, ánh mắt nàng lạnh lùng, giọng cũng lạnh lẽo: “Nếu Phượng trắc phi muốn cảm nhận lần nữa, phụ vương mời nàng về nghỉ ngơi , ta trước mặt nàng, chỉ chuyện xảy ra trước mặt phụ vương phải được sao, chuyện đơn giản như thế, đâu cần phải tìm cái chết? Phụ vương cảm thấy Phượng trắc phi phản ứng quá mức kịch liệt sao?”


      Vương gia ngẩn ra, cúi đầu nhìn Phượng trắc phi.


      Trong lòng Phượng trắc phi nghiến răng, tiếng khóc vốn xuống đột nhiên lại to lên, giãy khỏi tay của Vương gia liền lao vào tường: “Vương gia, ngài để thiếp thân chết cho xong, nếu cứ bị nàng vũ nhục như vậy, sau này thiếp thân làm sao đứng trong hậu viện Vân Vương Phủ?”


      cho phép chết! Bổn vương chưa đáp ứng nàng? Ngươi tìm chết làm gì?” Vương gia dùng sức kéo Phượng trắc phi, nhưng lời mới vừa rồi của Vân Thiển Nguyệt để vào trong lòng, cẩn thận nhìn Phượng trắc phi cái, Phượng trắc phi chỉ khóc, cũng nhìn ra cái gì, phiền muộn với Vân Thiển Nguyệt: “Tính tình Phượng trắc phi vẫn luôn dịu hiền, nếu phải hôm qua con đả thương tay của đại tỷ con, hôm nay lại ném nàng xuống hồ, sao nàng có thể kịch liệt như thế? Thiển Nguyệt, con thể ỷ có lão Vương Gia cưng chiều con, con lại ngày càng tệ. Còn mau nhận sai với di nương của con?”


      Nhận sai? Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn vương gia, ánh mắt lóe ra tàn khốc: “con hoài nghi đến tột cùng ngài có phải là phụ vương của con hay ? Con có phải là nữ nhi thân sinh của ngài hay ? Con có phải là đích nữ duy nhất của Vân vương phủ hay ? Ngay cả dịp nghe ta, ngài cũng cho, lòng nhận định ta sai lầm. thiếp và nữ nhi thiếp sinh, diệt thê và nữ nhi thê sinh như thế, đây chính là tác phong của ngài? Ta càng sâu hoài nghi ngài tin vào người bên gối, vừa nghe tiếng khóc của nữ nhân tùy người điều khiển, ngài làm vương gia như thế nào mà đến bây giờ mà còn chưa bị hoàng thượng cho thoái vị ?”


      Giọng nàng thanh lệ bén nhọn, chừa lối thoát, phủ định toàn bộ tư chất Vương gia mà vẫn lấy làm kiêu ngạo.


      Vương gia nghe lời của nàng mặt liền biến sắc lần nữa, từ xanh biến trắng, từ đỏ đổi sang xanh, cuối cùng đẩy Phượng trắc phi ra, liền đánh về phía Vân Thiển Nguyệt, hét lớn tiếng, “Vô liêm sỉ!”


      Vân Thiển Nguyệt ngồi nhúc nhích. Nàng cũng tin đánh chết nàng ! Vả lại còn có lão Vương Gia ở bên người, nàng sợ cái gì?


      “Ngươi mới vô liêm sỉ! Dừng tay cho ta!” Vân lão vương gia mực ngồi bên cạnh xem kịch vui nhìn ba người, lúc này thấy Vương gia tức giận muốn đánh Vân Thiển Nguyệt, lúc này mặc kệ được nữa, cầm lấy quải trượng trong tay ném về phía Vương gia, đồng thời cả giận : “Nàng sai chỗ nào rồi để ngươi phải động thủ? Ta xem ngươi sống vô dụng hơn bốn mươi năm rồi. Ngày ngày chỉ biết vây quanh chuyện nữ nhân, nhìn ngươi xem, có tiền đồ! Sở học sợ dụng mà ta dạy ngươi cho chó ăn rồi? Hôm nay ngươi dám đánh nàng chút thử xem!”


      Bàn tay vương gia đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt lại dừng lại, nhưng người cũng thực bị lão Vương Gia đánh quải trượng xuống, đánh gậy ngoan, đau đến thân thể run lên, nhưng bởi vì đau đớn cũng thanh tỉnh mấy phần, nhìn Vân Thiển Nguyệt trấn định mà lạnh lùng nhìn , trước mắt bỗng nhiên ra cảnh tượng bé lôi góc áo của năn nỉ cùng chơi đùa với nàng, tâm thần thoáng cái, nhìn lại trước mắt vẫn là Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, nhìn đôi mắt kia của nàng còn ngưỡng mộ cùng chờ đợi, có nhiệt độ, giống như đối đãi với người xa lạ. Trong lòng đau xót, từ lúc nào, nữ nhi thích nhất trước kia cách xa, đối với còn bằng người xa lạ. Là năm năm trước? Hay mười năm trước? chậm rãi rũ tay xuống, lời.


      Phượng trắc phi sợ choáng váng, ngơ ngác nhìn Vương gia bị đánh, định tiến lên trước, bước cũng động được.


      “Ngươi là càng sống càng tụt lùi! Ở trước mặt ta còn dám ngu xuẩn như thế, thậm chí ngay cả thủ đoạn của hạ lưu của nữ nhân cũng nhìn ra. Lão đầu tử ta cả đời tự xưng là minh cơ trí, làm sao sinh ra ngươi thị phi chẳng phân biệt được, bị nữ nhân điều khiển như vậy! Khụ khụ . . .” Vân lão vương gia nổi giận đến râu mép vểnh lên, câu chưa hết, chợt ho khan.


      Vân Thiển Nguyệt cũng kinh ngạc. Mặc dù nàng chuẩn bị tốt để lão vương gia trợ giúp, cũng muốn mượn lần này thử dò xét lão vương gia, nhưng nghĩ tới lão vương gia là tâm thương nàng, cưng chiều nàng, lại vì nàng mà thậm chí đánh cả vương gia, vừa rồi nàng vương gia phen như thế đúng là có chút đại nghịch bất đạo. Vội vàng lấy tay vỗ lưng , thấy rốt cuộc ngừng ho, lại vội vàng chạy xuống cái ghế rót chén nước nóng cho . Ôn nhu trấn an: “Gia gia, ngoan, tức giận, tức giận . . . . . .”


      “Ngươi xú nha đầu. . . . . .” Nước nóng cuối cùng cũng áp xuống ho khan, lão vương gia trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt cái.


      Vân Thiển Nguyệt thở phào cái, thoáng thấy vương gia ngơ ngác nhìn nàng và lão vương gia, ánh mắt đau đớn, nàng dời ánh mắt , bỗng ra vẻ sao cả : “Thôi được, dù sao ta lưng đeo danh tiếng nát thất bát tao nhiều , giờ đây dưới Thiên Thánh có người nào biết ta quần áo lụa thay đổi, ngay cả Vọng Xuân Lâu ta cũng dám đốt, tự nhiên là cái gì cũng dám làm. Dù sao tay của đại tỷ đích xác là do ta bẻ gãy, Phượng trắc phi cũng đích xác là ta ném vào hồ. Về phần nguyên nhân gì ta xem ngài cũng muốn biết, ta đây cũng cần . Ngươi ta sai rồi là sai ! Ta nhận, ngài muốn trừng phạt ta thế nào phạt !”


      Phượng trắc phi nghe vậy vui mừng, nhìn về phía vương gia, lại thấy phản ứng, nhịn được khẽ gọi, “Vương gia. . . . . .”


      Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt đau đớn dần dần trong sáng, giây lát, quay đầu nhìn về phía Phượng trắc phi, lần này lại ràng nhìn thấy gương mặt dịu dàng đáng kia, ở sâu trong ánh mắt hề là tình ý nồng đậm dành cho , mà là vẻ đắc ý thực được ý đồ khó mà che giấu được. Bỗng nhiên muốn quay đầu nhìn lại nữa, đáy lòng dâng lên tia chán ghét, ngậm miệng .


      Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cười tiếng, còn tưởng rằng Phượng trắc phi đạo hạnh bao nhiêu đây? Nàng chỉ lui bước, nàng ta lộ ra sơ hở rồi!


      “Vô liêm sỉ! sai chính là sai! Cốt nhục của Vân vương phủ ta, vô luận là nam hay nữ, đều đội trời đạp đất, há lại để người bát nháo đến vũ nhục trong sạch ?” Lão vương gia đập mạnh chén nước lên bàn, bọt nước trong chén văng khắp nơi, cả giận : “hôm nay ta muốn xem chút rốt cuộc là ai muốn biến Vân Vương Phủ ngập tràn chướng khí, nếu ta trừng trị luồng tà khí oai phong này, tên lão đầu tử ta viết ngược lại chữ Vân.”


      Sắc mặt đắc ý của Phượng trắc phi trong nháy mắt biến đổi.


      Vương gia vẫn cúi thấp đầu, im lặng .


      “Ngọc Trạc!” Lão vương gia dứt lời, hô tiếng với bên ngoài.


      “Có nô tỳ!” Thanh Ngọc Trạc vang lên ở ngoài cửa.


      gọi Vân Mạnh, còn có tỳ nữ của xú nha đầu này, rồi nha hoàn bà tử bên cạnh Phượng trắc phi, người bên cạnh Đại nha đầu, bọn nha đầu thứ nữ kia cùng người bên cạnh các nàng, tham dự hai chuyện buổi tối hôm qua và buổi sáng hôm nay vào sân này cho ta! Ta cho bọn họ chút hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người nghe xem, xem rốt cuộc là xú nha đầu vô pháp vô thiên hay là có người cố ý hắt nước bẩn lên xú nha đầu.” Lão vương gia ra lệnh.


      “Dạ!” Ngọc Trạc lên tiếng rời .


      Sắc mặt Phượng trắc phi biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục trấn định. Những năm này nàng vẫn là đương gia chủ mẫu của hậu viện Vân vương phủ. Xây dựng ảnh hưởng lâu dài, mọi người sợ nàng lại càng dám đối kháng nàng, nàng cũng tin Vân Thiển Nguyệt căn bản hiểu thu nạp lòng người cùng tiếng xấu ràng có thể làm cho bọn họ chuyện giúp nàng ta.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 29





      Vân Thiển Nguyệt nhìn Phượng trắc phi thẳng sống lưng trước mặt lão Vương Gia, trong lòng cười lạnh. Vua cũng thua thằng liều! Hôm nay gọi tất cả mọi người trong phủ dính dáng tới chuyện này tới trực tiếp chuyện hôm qua và hôm nay, chủ nhân thân thể này đoán chừng được ưa ở trong phủ này, mà Phượng trắc phi xây dựng ảnh hưởng lâu dài, thoạt nhìn là nàng chịu thiệt. Nhưng bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, có lợi cũng có hại. Chưa chắc Phượng trắc phi có thể thắng, nàng cũng chưa chắc thua.


      Mặt khác nàng cũng tin tưởng lão Vương Gia tâm che chở nàng, tự nhiên đẩy nàng ra làm cái đích cho mọi người chỉ trích. Cho nên, bằng nàng hãy theo Phượng trắc phi hảo hảo vui đùa chút, xem xem trận này ai là cười cuối cùng.


      “Phụ vương, nhi thần xem chuyện này coi như xong! Người trong nhà tuỳ hứng, hôm nay đều có sai, thôi !” Vương gia hồi lâu mở miệng nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, lại quét qua Phượng trắc phi cái, với lão Vương Gia. Lời này tựa như muốn tốt cho Vân Thiển Nguyệt, dù sao biết Phượng trắc phi xây dựng ảnh hưởng lâu dài trong phủ.


      Sắc mặt Phượng trắc phi lập tức tốt, nhưng dám phát tác.


      Vân Thiển Nguyệt cũng lĩnh tình, nàng có cảm tình tốt với người phụ thân này.


      “Ngươi cút sang bên cho ta! Chuyện này thể cứ chấm dứt như vậy. Vương Phủ này từ sau khi nương ngươi cùng nương của xú nha đầu liên tiếp ra phủ đầy chướng khí hơn mười năm, hôm nay thừa dịp lão đầu tử ta còn chưa chết, để cho nó hoàn toàn trong sạch.” Lão vương gia gõ quải trượng vang lên tiếng ‘long coong’, “Ngươi khiếp nhược lại mềm yếu, lão đầu tử ta còn chưa có chết đâu! Vương phủ này còn chưa tới phiên người khác đương gia.”


      Vương gia nhất thời ngậm miệng, được tiếng nào.


      Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt cong lên, nghĩ tới như thế rất tốt. Hôm nay là cơ hội tốt, nàng cũng muốn nhân cơ hội này nhận biết số người trong Vân trong vương phủ này. Đem tất cả mọi người đặt ở trong cái nồi này mà nấu, rốt cuộc ai là đen, ai là trắng. Nhất định phải nấu qua mới biết được. Nếu muốn đặt chân ở trong vương phủ này, nhất định phải thăm dò trước mọi người trong vương phủ thuộc về phe nào.


      Phượng trắc phi tự nhiên phản đối. Hôm nay muốn chỉnh Vân Thiển Nguyệt. Đến khi manh mối của mọi người đều chỉ hướng nàng ta, nàng muốn nhìn xem lão vương gia còn có thể bao che cho nàng ta thế nào.


      Trong lúc nhất thời mấy người đều có tâm tư, chờ Ngọc Trạc gọi người tới.


      Nhưng vào lúc này, Vân Mạnh vội vã vào sân, đứng ở trước cửa cung kính : “Bẩm lão vương gia, vương gia, thái tử điện hạ đưa thái tử trắc phi tới chơi, là nghe hôm qua tay của đại tiểu thư bị đả thương, hôm nay cố ý đến thăm đại tiểu thư.”


      Phượng trắc phi nghe vậy nhất thời lại càng lên tinh thần, cháu nàng tới, xem ai còn có thể khi dễ nàng! Lạnh lùng liếc Vân Thiển Nguyệt cái, trong mắt hiển thị đắc ý. Có thái tử trắc phi làm chỗ dựa, đến lúc đó nàng xem xem Vân Thiển Nguyệt chết như thế nào! Lập tức hướng phía ngoài : “Còn mau mời thái tử điện hạ cùng thái tử trắc phi vào!”


      Vân Thiển Nguyệt làm như thấy được vẻ đắc ý trong mắt Phượng trắc phi, trong lòng hừ lạnh tiếng, phải chỉ là thái tử trắc phi thôi sao? Còn có thể che trời Vân Vương Phủ này . Nàng có thể toàn thân rời khỏi hoàng cung, hôm nay trở lại Vân Vương Phủ rồi, thái tử còn có thể giam nàng vào hình bộ đại lao sao? Chê cười!


      “Hồ nháo! Hôm nay là lúc nào? Tại sao có thể mời thái tử điện hạ và thái tử trắc phi vào!” Vương gia quay đầu lại quát Phượng trắc phi câu, đối với bên ngoài : “Nếu thái tử điện hạ và thái tử trắc phi là tới thăm đại tiểu thư, trực tiếp mời Hương Hà viện ! Hầu hạ cho tốt!”


      “Vương gia, nếu thái tử điện hạ và thái tử trắc phi tới, sao thể tới bái kiến phụ vương trước? Tự nhiên là tới nơi này trước.” Phượng trắc phi đâu thể để như vậy? Hôm nay thái tử trắc phi chính là người nhà mẹ đẻ của nàng, tự nhiên cần người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Nhìn Vương gia bảo hộ nha đầu Vân Thiển Nguyệt chết tiệt kia, nàng trông cậy vào được.


      Sắc mặt vương gia trầm xuống, “Phượng Nhi, việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài! Ngươi biết cái đạo lý này sao?”


      “Vương gia, sao thái tử điện hạ và thái tử trắc phi có thể là người ngoài? Bọn họ coi như là người nhà mẹ đẻ của thiếp thân.” Phượng trắc phi lập tức . Giọt nước cũng lọt. (ý lý lẽ chặt chẽ)


      “Ngươi. . . . . .” Trong mắt vương gia ngưng tụ tức giận. Hôm nay mới phát nữ nhân thuận theo mọi chuyện ra là cũng có thể phản bác như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sợ là mình sai lầm rồi. Nữ nhân như vậy, có chỗ nào ôn nhu?


      Phượng trắc phi bị Vương gia nhìn bằng ánh mắt như vậy liền cả kinh, vội vàng thu hồi vẻ đắc ý, đôi mắt đẹp rưng rưng, tựa như muốn khóc : “Vương gia, thái tử điện hạ và thái tử trắc phi bực nào tôn quý, làm sao có thể cái Hương Hà viện nho ? Chẳng phải là làm dơ bẩn thân phận thái tử điện hạ tôn quý sao. Dù sao Hương Hà chỉ bị đả thương tay, cũng vẫn có thể , bảo Hương Hà tới nơi này ! Cũng thuận thế để cho phụ vương xem chút thương thế của Hương Hà, cái tay vốn lành lặn như vậy, sau này cũng thể đánh đàn rồi. . . . . .”


      Vương gia nghe được tay của đại tiểu thư Hương Hà thể đánh đàn, sắc mặt tốt hơn chút. Lần nữa nhìn Phượng trắc phi, nghĩ tới nàng cũng có mấy phần đạo lý, trong lòng thở dài, cũng biết ít thủ đoạn của nàng, cũng may nàng có chừng mực, cho tới bây giờ trêu chọc chuyện quá lớn, người lại vừa ôn nhu ngoan ngõa, cho nên tới giờ vẫn mở con mắt nhắm con mắt, những năm này Thiển Nguyệt cũng quần áo lụa là thay đổi làm cho thương tâm, cho nên, dần dần tâm tự nhiên là hướng nàng nhiều, giao gần nửa vệ vương phủ cho nàng. Chẳng qua Thiển Nguyệt dù sao cũng là nữ nhi của , hôm nay mới phát nữ nhi này dường như khác lạ, nhiều năm như vậy cơ hồ cũng biết nàng làm sao sống qua được. Hôm nay nghĩ cũng biết mục đích thái tử điện hạ và thái tử trắc phi tới, thái tử thích Thiển Nguyệt, thái tử trắc phi lại càng hướng về Phượng trắc phi. Vừa nghĩ như thế, do dự chút, : “ như vậy, vậy mời thái tử điện hạ và thái tử trắc phi đến tiền thính ! Để cho Hương Hà tiền thính gặp cũng giống nhau.”


      “Vương gia!” Phượng trắc phi mở to hai mắt nhìn Vương gia, như là làm sao cũng nghĩ ra nàng như thế rồi, người này vẫn luôn đối với nàng hữu cầu tất ứng (có cầu xin liền đồng ý luôn) hôm nay lại giúp Vân Thiển Nguyệt như thế? Chẳng lẽ là do tác dụng của mấy lời đại nghịch bất đạo mới vừa nãy của Vân Thiển Nguyệt sao?


      Trong nội tâm nàng nổi giận, vừa muốn mở miệng lần nữa. Vương gia cắt đứt nàng, “đừng nữa, mời đến tiền thính !”


      Phượng trắc phi thấy thái độ Vương gia kiên quyết, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng cũng có cách nào.


      “Nếu thái tử điện hạ và thái tử trắc phi cũng là người nhà mẹ đẻ của Phượng trắc phi, vậy tính là ngoại nhân, sao phụ vương mời người đến? Nếu thân phận của thái tử điện hạ tôn quý, chuyện chúng ta nơi đây trong lúc nhất thời lại thể xử lý xong, sao có thể để thái tử điện hạ chờ lâu? Ta thấy phụ thân vẫn là mời người đến !” Vân Thiển Nguyệt vẫn bỗng nhiên mở miệng, dứt lời, nàng quay đầu nháy mắt với lão vương gia nháy nháy mắt: “Gia gia, ngài đúng ?”


      “Ừ! Xú nha đầu rất đúng! Nếu phải là ngoại nhân, sợ cái gì việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài! Mời đến !” Lão Vương Gia gật đầu, phân phó với bên ngoài: “Vân Mạnh, mời người đến nơi này của ta, cũng làm cho đại nha đầu Hương Hà tới đây. Cùng nhau từ đầu đến cuối chuyện hôm qua, xem chút rốt cuộc ai đúng ai sai. Cũng xin thái tử điện hạ và thái tử trắc phi làm chứng.”


      “Phụ vương!” Vương gia sửng sốt. nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lại chủ động mở miệng để cho thái tử điện hạ cùng thái tử trắc phi vào. Chẳng lẽ nàng cho là thái tử điện hạ có thể hướng về nàng sao? Hay căn bản là nàng trong sạch ? Nhưng cho dù trong sạch như thế nào? Trong phủ này ai dám chuyện giúp nàng? Lập tức : “Hài nhi cảm thấy ổn!”


      “Có cái gì ổn? Ta xem có gì ổn! Mau mời vào ! Ngươi cần nữa, nhìn là được rồi.” Lão vương gia ghét bỏ khoát khoát tay với vương gia, phân phó Vân Mạnh bên ngoài: “Mời đến nơi đây.”


      “Dạ!” Vân Mạnh xoay người ra khỏi sân.


      Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt cái, lại nhìn Phượng trắc phi cái, bất đắc dĩ thở dài, xoay người ngồi ở ghế.


      Lúc này Phượng trắc phi thoả mãn rồi, trong lòng oán hận mà nghĩ: Vân Thiển Nguyệt, đây là ngươi tự tìm, lát để ngươi muốn khóc cũng khóc được. Đến lúc đó đừng trách ta lòng dạ ác độc.


      Vân Thiển Nguyệt làm như thấy.


      lâu sau, mọi người ở các phòng các viện lần lượt vào sân của lão vương gia, những người lão vương gia sai Ngọc Trạc phân phó, còn có người được Ngọc Trạc phân phó đều tới. Chẳng những tiểu thư các viện, nha hoàn, người hầu, ngay cả mấy vị quý thiếp của vương gia tham dự chuyện này, di nương, luyến thiếp cũng tới. Chỉ lát sân lão vương gia đầy đống người. Nhìn lại cái, đông nghịt vùng.


      Sắc mặt Phượng trắc phi đắc ý, nàng cũng biết trong lòng những người này đều hiểu ai mới là chủ mẫu hậu viện này. Tự nhiên dám đến giúp nàng. Liếc Vân Thiển Nguyệt cái, ý tứ cần cũng biết.


      Vương gia cau mày, nhưng lần này cũng gì.


      lâu sau, thái tử điện hạ đưa thái tử trắc phi cùng vào sân của lão Vương Gia. Ở phía sau hai người trừ Vân Mạnh ra còn có người cùng, chính là Dạ Khinh Nhiễm.


      Vân Thiển Nguyệt khẽ mỉm cười, nàng nhớ được hôm qua Dạ Khinh Nhiễm là hôm nay lại thăm lão vương gia. Hôm nay tới cũng vượt qua dự liệu? Bất quá nàng sợ nhiều người, càng nhiều người càng tốt. Kịch hôm nay nhiều người mới có người diễn, cũng có người xem.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 30





      Phượng trắc phi thấy thái tử điện hạ đưa thái tử trắc phi đến vốn là vui mừng, khi thấy Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt nhất thời khó coi.


      Chuyện hôm qua ở trong hoàng cung Nhiễm Tiểu vương gia và Cảnh thế tử đồng loạt ra tay bảo vệ Vân Thiển Nguyệt được lưu truyền xôn xao. Đừng đến dân chúng kinh thành ai biết, chính là dưới Thiên Thánh sợ là cũng truyền khắp. Hôm nay Dạ Khinh Nhiễm tới làm cái gì? Nếu có ở, nàng còn có thể trừng trị Vân Thiển Nguyệt sao? Trong lòng khỏi bắt đầu nghĩ ngợi.


      Lão vương gia thấy Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên vui lên, “Hôm nay trong phủ chúng ta xuất Tà Phong sao? là náo nhiệt!”


      “Phụ vương, ta xem chuyện hôm nay hay là bỏ . Dù sao cũng là chuyện nhà.” Vương gia hướng lão Vương gia đề nghị.


      “Bỏ là bỏ thế nào? Tới vừa lúc, có thể làm chứng! Ngươi cho rằng cho dù những người này đến, vương Ppủ này lớn như vậy có thể giấu được chuyện này?” Lão vương gia quét Phượng trắc phi cái, hừ tiếng.


      Vương gia lập tức ngậm miệng.


      Con ngươi Phượng trắc phi vòng vo vài vòng bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt khó coi cũng có chút ý cười.


      Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào cử động của Phượng trắc phi, lúc này thấy bộ dáng nàng ta hiển nhiên là lại có chủ ý đối phó nàng, nàng lạnh lùng cười tiếng, có chiêu gì nàng ta tốt nhất nên dùng cả , hơn nữa tốt nhất là đuổi ra Vân Vương Phủ, nếu , kể từ hôm nay, nàng làm cho nàng ta rơi đài, sau này vương phủ này có chỗ cho nàng ta đặt chân nữa.


      Chỉ chốc mấy người bên trong nhà lần nữa tiếng động, ai cũng có ra ngoài nghênh đón người.


      Mọi người đứng ở trong viện vừa thấy được thái tử điện hạ cùng thái tử trắc phi vào lập tức cung kính hành lễ, đợi thái tử phất tay thấy Dạ Khinh Nhiễm dạo bước đến, sắc mặt người người đại biến, trong nháy mắt còn cung kính hơn vài phần so với nhìn thấy thái tử điện hạ, vội vàng hành lễ với Nhiễm Tiểu vương gia, dường như sợ chậm bước bị bất mãn đánh giết.


      Tay Dạ Thiên Khuynh cứng lại giữa trung, quay đầu lạnh lùng liếc Dạ Khinh Nhiễm cái, về hướng cửa phòng.


      Dạ Khinh Nhiễm nhìn lãnh ý của Dạ Thiên Khuynh, khóe môi nhếch lên nụ cười vô sỉ, hiển nhiên tâm tình rất tốt, đứng vẫn như phô trương như ngày hôm qua, bước nhanh tới, tay áo sinh phong, người còn chưa tới, thanh giương cũng truyền vào bên trong nhà, “Vân gia gia, bảy năm gặp ngài, ta nhưng là rất nhớ ngài, biết lão nhân gia người có nhớ tới ta ?”


      “Tiểu Ma vương nhà ngươi, vừa ra ngoài chính là bảy năm, trở lại cũng tiến bộ, vẫn đức hạnh giống nhau!” Thanh Vân lão vương gia truyền ra từ trong nhà, mặc dù là lời mắng nhưng hiển nhiên tâm tình vui vẻ.


      “Ha ha, ta biết ngài nhớ tới ta mà.” Dạ Khinh Nhiễm cười to.


      “Nhớ quỷ! Ta thấy ngươi nhức đầu!” Vân lão vương gia .


      “Vân gia gia, ngài nhớ ta nhớ rồi, đâu cần ngượng ngùng? Ta liền dám ta nhớ ngài, ta vừa mới trở lại ước gì được đến thăm ngài đây!” Dạ Khinh Nhiễm mặt dày trả lời câu.


      Khóe miệng Lý Vân co rúm. Người này biết đỏ mặt vì cái gì a. . . . . .


      “Ngươi vẫn mặt dày như trước!” Quả nhiên, Vân lão vương gia cười mắng.


      “Ha ha, hôm qua gia gia cũng ta như thế.” Dạ Khinh Nhiễm cười lớn, tiếng cười sang sảng, khiến hoa cỏ trong viện cũng run rẩy. Gia gia trong miệng tự nhiên là Đức Thân lão vương gia.


      Hai người chuyện, Dạ Thiên Khuynh cùng trắc phi của tới cửa, Vân Mạnh bước nhanh bước vén rèm, giọng mặc dù cung kính nhưng vui vẻ bằng khi hướng về phía Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm, “Thái tử điện hạ, mời, trắc phi, mời!”


      Dạ Thiên Khuynh vào, mới vừa vào nhà, liếc mắt liền thấy được Vân Thiển Nguyệt ở bên cạnh Vân lão vương gia. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt dường như lại khác với hôm qua, chỉ thấy bộ dáng nàng lười biếng xương, có chút hình tượng nữ nhi nào tựa ghế, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, nụ cười kia phải là với , mà là với người phía sau Dạ Khinh Nhiễm, thậm chí từ vào nàng chưa có nhìn tới dù chỉ ánh mắt, chỉ là dính chặt người Dạ Khinh Nhiễm phía sau, sắc mặt nhất thời trầm xuống .


      Hôm qua từ hoàng cung trở về cũng áp chế nổi cái loại cảm giác phiền muộn quay cuồng này, hôm nay nhìn thấy nàng, cảm giác như vậy chẳng những giảm, ngược lại còn tăng thêm mấy phần, nhất là nàng có chút hình tượng nào như vậy, ngồi có bộ dáng nên có, lúc này thoạt nhìn còn đẹp mắt hơn bao nhiêu lần so với những tiểu thư khuê tú đoan trang kia? Khiến cho khỏi đem ánh mắt dừng ở người nàng. Nghĩ tới dĩ vãng vì sao chưa từng phát nữ tử này bất đồng? , có lẽ phải là phát , từ khi có trí nhớ đến giờ Vân Thiển Nguyệt như bóng dáng của , cho dù tới chỗ nào, cái bóng kia tất nhiên đuổi kịp, trốn nàng chán ghét nàng còn kịp, như thế nào lại cẩn thận chú ý nàng?


      Vân Thiển Nguyệt cảm nhận được tầm mắt thẳng tắp của Dạ Thiên Khuynh, tầm mắt kia ngừng biến hóa, phức tạp khó hiểu, nàng khỏi nhíu nhíu mày.


      Lão vương gia trong lòng hừ tiếng, cũng đứng dậy. Từ trước đến giờ đều được miễn lễ đối với hoàng thượng, Dạ Thiên Khuynh chỉ là thái tử mà thôi, còn đáng được lão đầu tử đứng dậy hành lễ.


      Vương gia đứng lên thi lễ với Dạ Thiên Khuynh: “Vi thần tham kiến thái tử điện hạ! Tiểu nữ Hương Hà chỉ là bị thương, khiến điện hạ cùng trắc phi đại giá đến thăm là phúc khí của nàng.”


      “Vương thúc quá rồi, Thiên Khuynh nghe chuyện đại biểu muội, hôm nay cố ý đến xem chút. Huống chi Thiên Khuynh lo lắng nhất là bệnh tình của ông ngoại. Trong cung mẫu hậu vẫn nhớ thương đây!” Dạ Thiên Khuynh miễn cưỡng thu hồi tầm mắt từ người Vân Thiển Nguyệt, đưa tay đỡ Vương gia, với lão vương gia ngồi: “Hôm nay khí sắc ông ngoại thoạt nhìn tệ.”


      “Hừ, ta còn phải cảm tạ hôm qua ở trong cung ngươi dạy dỗ xú nha đầu phen, để cho lão đầu tử ta tiêu tan hỏa khí, bệnh cũng là tốt hơn nửa.” Vân lão vương gia hừ lạnh tiếng, cho dù ai nghe tới cũng là mát, cho Dạ Thiên Khuynh chút mặt mũi nào.


      “Hôm qua chỉ là trừng phạt đối với Nguyệt muội muội để che mắt quần thần mà thôi. Thiên Khuynh sao có thể nhẫn tâm thương tổn Nguyệt muội muội đây! Ngoại công hiểu lầm Thiên Khuynh rồi.” Dạ Thiên Khuynh mặt đổi sắc, lập tức .


      “Đến cùng có phải hiểu lầm hay trong lòng ngươi ràng.” Vân lão Vương Gia hề nhìn Dạ Thiên Khuynh nữa.


      Dạ Thiên Khuynh cười nhạt, cũng phản bác, quay đầu nhìn về phía Phượng trắc phi. Từ lúc vào vẫn chú ý tới Phượng trắc phi, lúc này lại thấy bộ dáng nàng suýt nữa nhận ra, khỏi sửng sốt.


      “Bác?” Lúc này thái tử trắc phi cũng nhận ra Phượng trắc phi, khỏi dùng khăn che miệng lại kinh hô tiếng.


      “Thiếp thân bái kiến điện hạ cùng trắc phi nương nương. Hương Hà hôm qua gặp đại nạn, thiếp thân. . . . . . Thiếp thân là. . . . . . thất lễ, điện hạ cùng trắc phi nương nương thứ tội. . . . . .” Phượng trắc phi tới đây hành lễ, nắm lấy cơ hội, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào thành tiếng. Từ lúc vừa được vớt từ trong hồ ra nàng tới nơi này rồi, vốn cả người là nước, vừa rồi khóc náo loạn hồi, đến giờ xem lại hình dạng của nàng, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu, nơi nào giống quý phu nhân lộng lẫy ngày xưa?


      “Bác, ngài. . . . . . Y phục của ngài làm sao đều ẩm ướt? Làm sao ngài thành cái bộ dáng này?” Thái tử trắc phi kinh ngạc rồi vội vàng bước lên trước, đỡ Phượng trắc phi dậy hỏi.


      “Ta. . . . . . Ta muốn sống nữa. . . . . .” Phượng trắc phi thuận thế khóc thành tiếng.


      “Bác, ngài có lời gì hảo hảo . Ngàn vạn đừng chết. Chuyện biểu tỷ hôm qua ta nghe , vốn là tối qua ta muốn tới đây, điện hạ ta tới đây cũng giúp được gì, bằng hôm nay . Ngài đây là làm sao? Là ai khi dễ ngài, ngài cho thái tử điện hạ, thái tử điện hạ nhất định làm chủ cho ngài.” Thái tử trắc phi vội vàng an ủi Phượng trắc phi, vừa , ánh mắt vừa nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Nàng cũng phát Vân Thiển Nguyệt khác xưa.


      Dạ Thiên Khuynh nhíu nhíu mày, cũng gì, cũng lần nữa nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.


      Phượng trắc phi nghe vậy vui mừng, vừa muốn nhân cơ hội mở miệng, chỉ nghe giọng Dạ Khinh Nhiễm truyền đến lần nữa, ra lời vui vẻ: “Nguyệt muội muội, lộ trình đua ngựa của ta và muội hôm qua là quá ngắn, chưa ghiền. Hôm nay sắc trời vừa đẹp, bằng chúng ta tỷ thí trận. Bãi ngựa Tây Sơn rộng lớn, có thể mặc muội, ta chạy qua chạy lại nhiều.”


      Lời còn chưa dứt, người chạy tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cười sang sảng, thấy nàng cười yếu ớt , lại hỏi: “Như thế nào? Ta biết hôm qua muội cũng tận hứng!”


      Phượng trắc phi câu nghẹn trong ngực, trong lòng hận chết Dạ Khinh Nhiễm.


      “Hôm nay sợ là được!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.


      “Vì sao? Chẳng lẽ muội muốn nghe lời Hoàng bá bá lời ở trong phủ hầu hạ Vân gia gia? Ta xem sắc mặt Vân gia gia hôm nay rất tốt! Căn bản là cần hầu hạ, vả lại việc hầu hạ người muội cũng làm đến nơi a? Buồn bực ở trong phủ cũng phải là tính tình của muội, bằng chơi?” Dáng vẻ Dạ Khinh Nhiễm dường như muốn lên kéo người.


      Vân Thiển Nguyệt nhìn Phượng trắc phi cái, ánh mắt lại quét qua thái tử cùng thái tử trắc phi nhìn nàng, cuối cùng dừng người nhóm người đông nghịt trong viện, như buồn rầu lắc đầu: “Bản thân ta là muốn đua ngựa, nhưng mà hôm nay sợ là được, mặc dù hầu hạ gia gia cũng được. Có người ta khi dễ nàng và nữ nhi của nàng, nên tìm ta đòi thuyết pháp.” Dứt lời, nàng nhìn Phượng trắc phi cái, sâu kín .

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 31





      Phượng trắc phi thấy Vân Thiển Nguyệt vừa vừa nhìn sắc mặt nàng, cả khuôn mặt khuôn mặt lập tức dữ tợn. Cái nha đầu chết tiệt kia từ khi nào cũng làm ra vẻ rồi? Vẻ mặt kia ràng là tỏ vẻ ủy khuất, nàng làm sao mà bị ủy khuất? Từ hôm qua đến hôm nay ràng nàng hề chịu thiệt nửa điểm, ngược lại là Hương Hà, lại còn ném nàng vào trong hồ. Nàng ủy khuất cái gì a?


      “A? Lại có chuyện này?” Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười nhạo tiếng: “Muội cái tiểu nha đầu này thoạt nhìn cứng rắn, kì thực mềm lòng nhất, người khác khi dễ muội, nên cảm ơn rồi, làm sao muội có thể khi dễ người khác?”


      Tri a! Vân Thiển Nguyệt suýt nữa lệ nóng quanh tròng. Nàng ngước mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, hít mũi cái, giọng : “Cũng chỉ có tiểu vương gia có thể hiểu ta, người khác đều cho là như thế.” Dừng chút, thoáng nhìn qua Vân vương gia ở bên, tiếp tục : “Ngay cả phụ vương đều cho rằng ta khi dễ người khác. Người là phụ thân thân sinh của ta đấy, hỏi nguyên do ta trị tội ta. Ngay cả người mà cũng cho là như vậy, ta còn có thể đến nơi nào để phân thị phi đây? Hôm nay huynh đến đúng lúc rồi, ta chuẩn bị nhận phạt đây! Làm thế nào có thể ra ngoài cùng huynh?”


      Dạ Khinh Nhiễm chợt quay đầu nhìn về phía Vân Vương gia.


      Vân Vương gia tức khắc tỏ ra lúng túng áy náy. Mấy ngày vừa qua xuất môn, hôm nay mới vừa trở về phủ, ở bên ngoài nghe nữ nhi bao giờ làm bớt lo này thế mà lại châm lửa đốt mấy trăm mạng người của Vọng Xuân Lâu, khiến đại thần trong triều liên hợp tấu thư, giận đến kiềm chế được. Sau lại nghe Nhiễm tiểu vương gia cùng Cảnh thế tử đồng thời ra tay bảo vệ nàng, khỏi thở phào nhõm. Nhưng sang hôm nay mới vừa trở về phủ nghe nàng hôm qua phế tay Hương Hà, khiến nàng còn tiếp tục đánh đàn được nữa, lại thấy Phượng trắc phi được người vớt từ hồ lên, nhất thời là cơn giận dâng lên đầu óc, dẫn theo Phượng trắc phi tới hỏi tội. Đâu còn nghĩ tới phải tra hỏi nguyên do? Trong lòng đúng nhận định lỗi là của Vân Thiển Nguyệt, chưa từng nghĩ tới nữ nhi này của thay đổi rồi.


      “Vương thúc, tại sao ngài có thể hỏi nguyên do trị tội của Nguyệt muội muội rồi? Ta xem ngài già nên hồ đồ rồi, tính tình Nguyệt muội muội dịu dàng. Hôm qua ở hoàng cung muội bị người khác khi dễ lại trốn ở Uyên Ương Trì thương tâm khóc mình, về sau thái tử hoàng huynh muốn bắt muội ấy hỏi tội, muội cũng thốt tiếng đợi bị bắt. Thử hỏi tính tình muội ấy nhu nhược như thế làm sao có thể khi dễ người khác? Người ta khi dễ muội ấy, muội ấy thắp hương tạ ơn rồi! biết những lời đồn đãi ngoài kia rốt cuộc là truyền thế nào, Nguyệt muội muội ngày ngày khi dễ người khác, ta nhìn làm sao cũng là người khác khi dễ muội ấy?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm Vân Vương gia.


      Vân Vương gia nghe vậy sắc mặt lại càng áy náy, với Vân Thiển Nguyệt: “Chuyện này đích xác là phụ vương đúng. Phụ vương nên. . . . . .”


      “Trắc phi nương nương, thiếp thân. . . . . . Thiếp thân. . . . . .” Phượng trắc phi bỗng nhiên khóc to lên, cắt ngang lời Vân Vương gia.


      “Bác đừng thương tâm! Cẩn thận thân thể. Người giải thích chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Hôm qua tay Hương Hà biểu tỷ vì sao bị thương, hơn nữa còn nặng như vậy? Tỷ ấy học đánh đàn mười năm, luyện ra được tay đàn rất hay! Cứ bị phế như vậy đáng tiếc, rốt cuộc là người nào ác tâm như vậy, lại tàn nhẫn như thế!” Thái tử trắc phi cất lời, thanh oán hận.


      “Còn phải là. . . . . .” Phượng trắc phi nghĩ tìm được cơ hội rồi.


      “A, xem ra hôm nay bổn vương tới nhưng là đúng dịp a. Vậy là tốt, bổn vương cũng muốn cùng muội nhìn xem chút rốt cuộc là người nào muội khi dễ nàng, khi dễ thế nào? Đua ngựa chuyển sang ngày khác vậy. Dù sao đua ngựa lúc nào cũng được, chuyện như bây giờ là rất hiếm hoi a.” Dạ Khinh Nhiễm cắt đứt lời Phượng trắc phi định , bỗng nhiên đưa tay nhàng vẫy cái, cái ghế nhàng bay đến bên người Vân Thiển Nguyệt, ngông nghênh ngồi lên, hơn nữa tựa vào Vân Thiển Nguyệt rất gần.


      Vân Thiển Nguyệt thầm than thở, vẫy cái cái ghế liền tới, đây là sánh ngang Hấp Hồn đại pháp biểu diễn ti vi a! biết nàng có thể làm hay ? Vừa nghĩ như thế, tay nhịn được liền hướng chiếc ghế chỗ xa người nào ngồi thầm hút. Nhưng cái ghế vẫn mảy may nhúc nhích, nàng nhất thời nhục chí, ra là nàng biết làm. Phượng Hoàng chân kinh tồi tàn, thế mà lão đầu tử đáng chết diễn tả dường như lợi hại lắm.


      “Nguyệt muội muội? Tay của muội làm sao vậy?” Dạ Khinh Nhiễm khó hiểu nhìn nàng vươn tay thẳng tắp như là muốn với cái gì.


      Vân Thiển Nguyệt thất vọng cúi mặt, lắc đầu, mặt đỏ hơi xuyễn dối: “ có gì! Chính là ngồi lâu, tay chân cũng cứng, hoạt động chút.”


      ra là như vậy!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, tự nhiên tin tưởng.


      Vân lão Vương Gia hừ tiếng, tất nhiên là biết xú nha đầu này suy nghĩ gì. cái ‘cách thủ vật’ tính là cái gì? truyền cho nàng Phượng Hoàng chân kinh, nếu tu luyện tốt rồi đâu chỉ là ‘cách thủ vật’? Chính là lấy tòa núi lớn cũng có thể. có ánh mắt! khỏi mắng: “Xú nha đầu!”


      (Cách thủ vật: lấy đồ vật từ xa)


      Vân Thiển Nguyệt len lén hướng về phía Vương lão đầu le lưỡi.


      Dạ Khinh Nhiễm bắt gặp vẻ mặt dí dỏm của nàng, khỏi mỉm cười. Cho tới bây giờ chưa từng thấy nữ nhi nào như vậy, có thể lãnh tĩnh, có thể trầm ổn, có thể tuyệt nhiên, có thể thấy thời cuộc, có thể xem xét thời thế, lại có thể thông minh tuyệt đỉnh. Giống như ngày hôm qua ở hoàng cung, khi và Dạ Thiên Khuynh đối chọi gay gắt nàng đột nhiên chấp nhận Hình bộ đại lao. Tất nhiên là biết nếu bọn họ đánh nhau , máu chảy thành sông có lợi cho nàng. Mà hôm qua lúc nàng đua ngựa tự tin câu nệ, đùa giỡn dí dỏm hồn nhiên, vân vân, nhiều loại biểu cảm nên mặt nàng, có thể nét như thế. Cảm thấy những năm gần đây tuy tiếp xúc vô số nữ tử, nhưng có lẽ chỉ người con ở bên cạnh này được lòng khỏi trong lúc nhất thời nhìn nàng chuyển mắt.


      Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại thấy Dạ Khinh Nhiễm tuấn nhan mỉm cười, khỏi cảm thán, vóc người mĩ coi như xong, đừng cười đoạt hồn đoạt phách như vậy có được hay ? Cười còn chưa tính, còn vừa cười vừa bước đến gần nàng! Chỉ còn cách nàng gần như vậy, biết nàng có sức chống cự mạnh với mỹ nam sao?


      Vừa muốn mở miệng bảo tránh xa chút. Chỉ nghe thái tử trắc phi bỗng nhiên cười : “Kinh thành truyền Tiểu vương gia gần bất kỳ nữ tử nào, thiếp thân xem ra cũng phải như vậy. Nguyệt muội muội xem ra rất được Tiểu vương gia để tâm đây? Tiểu vương gia xuất ngoại bảy năm về, trở lại rồi thân thiết với Nguyệt muội muội như thế, chẳng lẽ bảy năm này muội muội thư từ qua lại với Tiểu vương gia?”


      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, từ lúc Dạ Thiên Khuynh cùng trắc phi của tiến vào đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn về phía hai người.


      Chỉ thấy hôm nay Dạ Thiên Khuynh mặc triều phục thái tử, mà là mặc thân mặc sắc cẩm bào (cẩm bào màu đen), bỏ qua vầng hào quang của thái tử và khí thế cao cao tại thượng, chẳng qua cũng chỉ là công tử trẻ tuổi bình thường mà thôi. Hôm nay trừ ánh mắt nhìn nàng hơi trầm phức tạp khó phân biệt ra, cũng chẳng khác gì hôm qua. Mà nữ nhân đứng bên người bề ngoài cực kỳ đẹp, thân tơ lụa lăng la, châu ngọc đầy đầu, tóc vấn cao như mây, lộ ra cổ tuyết trắng, cổ tay đeo nhiều vòng vàng ngọc, toàn thân dưới cực kỳ đắt tiền. Lúc này nàng ta nắm tay Phượng trắc phi cười nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm, vẻ mặt ra tia ấm áp, hàm ý trong lời cho dù là ai nghe được cũng hiểu ràng.


      Ở thời đại phong kiến này, nữ tử chưa lập gia đình thư từ qua lại với nam tử lên cái gì? Hơn nữa với thân phận Vân Thiển Nguyệt còn có trong tình trạng nàng dây dưa với Dạ Thiên Khuynh lại thư từ qua lại với Dạ Khinh Nhiễm. Rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến nàng chân đạp hai thuyền (bắt cá hai tay), cẩn thận liên lụy người hôm qua cứu nàng cùng nàng hồi Vân Vương Phủ – Dung Cảnh, đây chính là chân đạp tam thuyền nha. Mọi người vì sao Nhiễm tiểu vương gia cùng Cảnh thế tử sao lại dư thừa tinh lực trợ giúp Vân Thiển Nguyệt nàng, hôm nay vừa đúng lúc cho mọi người lời giải thích.


      Tức khắc ngay cả sắc mặt lão vương gia cũng trầm xuống.


      Phượng trắc phi tựa lên vai thái tử trắc phi lộ ra nụ cười tàn đắc ý. Quả nhiên hổ là cháu nàng, có suy nghĩ giống hệt nàng vừa rồi. Hôm nay chỉnh chết Vân Thiển Nguyệt, cũng nhất định phải làm cho nàng gánh tội danh câu tam đáp tứ. Nhìn nàng còn lớn lối thế nào, việc người ta nhạo báng nàng quần là quần áo lụa là thay đổi chính là thể nào so được với tội danh này, việc này truyền , chỉ cần nước bọt mỗi người trong thiên hạ là có thể dìm chết đuối nàng.


      Vân Thiển Nguyệt tự nhiên cũng hiểu dụng ý kia, nghĩ thầm đúng là thái tử trắc phi, nữ nhân có thể theo bên cạnh Dạ Thiên Khuynh quả nhiên phải là dễ trêu. Chỉ câu đầu tiên chụp cho nàng danh tiếng lớn như thế. Nàng giận ngược lại cười, thản nhiên : “Thái tử trắc phi lời này cứ như là tận mắt chứng kiến vậy. Nếu theo như lời người , vài năm nay ta đây phạm vào bao nhiêu sai lầm hoàng thượng dượng cũng trị tội của ta, khắp nơi bảo vệ ta, có phải là cũng ta thư từ qua lại với hoàng thượng dượng hay ?”


      Sắc mặt thái tử trắc phi lập tức tái , nàng nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt lại từ chuyện này liên hệ tới hoàng thượng, cho nàng gan lớn bằng trời nàng cũng dám nàng ta thư từ qua lại với hoàng thượng a! Nhất thời biết mở miệng thế nào.


      “Haha, đúng a! Thái tử trắc phi là hoả nhãn kim tinh a! Hoàng bá bá nhật lý vạn kỵ (ngày lo trăm việc), thế mà ngươi cũng có thể biết trong ngự thư phòng trừ tấu chương của đại thần ra còn có thư từ của Nguyệt muội muội, khó lường, khó lường nha.” Dạ Khinh Nhiễm vốn tức giận muốn ném nữ nhân này ra, đến giờ vừa nghe Vân Thiển Nguyệt thư thế, nhất thời tức giận tiêu tan phá lên cười, với Dạ Thiên Khuynh: “Thái tử hoàng huynh, huynh thú cái trắc phi này đúng là có bản lãnh nha. Có nàng ở bên cạnh huynh, chẳng phải là chuyện tình gì trong thiên hạ nàng ta đều có thể thấy ? Ngay cả nhất cử nhất động của Hoàng bá bá và tứ vương phủ cũng nắm trong lòng bàn tay a!”


      Dạ Khinh Nhiễm xong những ngôn từ ác độc này. Nếu như Vân Thiển Nguyệt mới châm ngọn lửa , như vậy đem ngọn lửa đốt thành đám lửa ngập trời a. Giám thị tứ vương phủ có thể tính là gì, nhưng giám thị nhất cử nhất động của hoàng thượng chính là đại tội. Tuy Dạ Thiên Khuynh là thái tử, tương lai thừa kế ngôi vị hoàng đế, nhưng còn là thái tử ngày, cũng gánh nổi cái tội này.


      Quả nhiên, sắc mặt Dạ Thiên Khuynh thoáng chốc trầm, quay đầu quát thái tử trắc phi: “ xằng bậy gì đó? Những năm gần đây Nguyệt muội muội làm chuyện gì bản Thái Tử đều biết nhất thanh nhị sở (biết ràng rành mạch). Nàng làm sao mà thư từ qua lại với Khinh Nhiễm? Nếu còn để cho bản Thái Tử nghe được ngươi còn bịa chuyện câu nữa. Lập tức cút ngay khỏi phủ thái tử!”

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Q.1 - Chương 32





      Vân Thiển Nguyệt khóe miệng khẽ nhếch, cái gì gọi là trộm gà thành còn mất nắm gạo? Cứ nhìn tình hình thời của Thái tử trắc phi là hiểu được!


      “Đúng a! Thái tử trắc phi đúng là lợi hại a! Nghĩ tới dưới Thiên Thánh chúng ta còn ai có khả năng chân bước ra khỏi nhà cũng theo dõi được nhất cử nhất động của người khác. Ngày sau lão thần nhất định phải tiến cung bẩm báo hoàng thượng, tài năng của thái tử trắc phi kiệt xuất như thế, nhất định phải vì Thiên Thánh triều xuất tận lực cống hiến mới phải.” Vân lão vương gia giãn sắc mặt, hùa theo Dạ Khinh Nhiễm cười .


      Dạ Thiên Khuynh nghe vậy sắc mặt lại càng trầm như bão táp sắp kéo đến, nhìn chằm chặp thái tử trắc phi.


      Thái tử trắc phi đẩy ra Phượng trắc phi nằm ở vai nàng, “ầm” tiếng lập tức quỳ gối trước mặt thái tử, hoa dung thất sắc, kinh hoảng liên tục : “Thiếp thân sai lầm rồi, thiếp thân chẳng qua là thấy Tiểu vương gia cùng Nguyệt muội muội thân thiết liền hồ ngôn loạn ngữ suy đoán, là ngu xuẩn. Thái tử điện hạ thứ tội!”


      “A! Hóa ra là hồ ngôn loạn ngữ!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười với Dạ Thiên Khuynh: “Ta còn tưởng rằng thái tử hoàng huynh minh cơ trí cưới được người đa mưu túc trí tiến vào phủ, nào biết đâu rằng hóa ra là kẻ chỉ biết tự suy đoán, ngu xuẩn biết, ăn ba hoa, có nửa điểm phẩm hạnh tu dưỡng của phụ nhân.”


      Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co rúm, nghĩ tới nếu bàn về độc mồm độc miệng lời hiểm, Dạ Khinh Nhiễm này mà đứng đệ nhị ai dám nhận đệ nhất a!


      Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh băng lãnh, vốn cảm thấy đố kỵ việc Vân Thiển Nguyệt được Dạ Khinh Nhiễm cùng Dung Cảnh che chở. Càng đối với việc nàng thình lình kiên quyết cùng đoạn tình trong lòng phiền muộn thôi. Hôm nay bị cái trắc phi này ra mặc dù là chê bai Vân Thiển Nguyệt, nhưng đồng thời phải cũng là đánh vào mặt của sao. Lúc này nhìn nàng run rẩy nằm ở mặt đất cầu xin tha thứ, trước mắt ra tình huống ngày hôm qua Vân Thiển Nguyệt đối mặt với đao kiếm vệ, bị giải vào Hình bộ đại lao mặt đổi sắc, nữ nhân này cùng nàng quả thực là trời vực, trong lòng lại càng buồn bực.


      “Thái tử điện hạ, van cầu ngài thứ tội cho thiếp thân! Thiếp thân đáng chết, thiếp thân chẳng qua là nhất thời suy đoán, thiếp thân biết, thiếp thân. . . ..” Thái tử trắc phi nghe thấy thái tử , nhưng cảm nhận được lửa giận ngập trời cùng áp suất thấp của , trong lúc nhất thời bị làm cho sợ đến lời cũng còn mạch lạc.


      “Hôm nay trở về phủ, ngươi trở về phủ tư quá (giam mình lại suy nghĩ) cho bổn thái tử, có bản thái tử ra lệnh được rời viện của ngươi nửa bước. Bất luận kẻ nào cũng cho phép thăm hỏi.” Nơi này dù sao cũng là Vân Vương Phủ, Dạ Thiên Khuynh đè xuống tức giận trong lòng, lạnh lung với trắc phi.


      “Dạ, thiếp thân trở về phủ tư quá!” Thái tử trắc phi lập tức đứng lên, dám dừng lại bước, vội vàng ra khỏi phòng Vân lão vương gia. Dường như sợ chậm bước bị Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm ra những câu hại chết người đền mạng bắt nàng lưu lại. Như vậy nàng chỉ là tư quá đơn giản như vậy. cẩn thận còn có thể bị đuổi ra khỏi phủ thái tử, thậm chí bị Hoàng Thượng giáng tội. sớm quên ước nguyện ban đầu lúc mới đến, tại nàng hận được lập tức rời Vân vương phủ.


      Phượng trắc phi nhìn thấy thái tử trắc phi cứ như vậy bị Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm mỗi người câu làm cho hôi đầu thổ kiểm (ý là mặt xám như tro tàn) chạy về phủ thái tử tư quá. Trong lòng cực độ phẫn hận, nhưng thể làm gì. Dù sao hai người kia chụp cho nàng tội danh còn lớn hơn so với Vân Thiển Nguyệt câu tam đáp tứ. Nàng cắn răng, chuyện hôm nay tiền mất tật mang, nàng tuyệt đối để cho Vân Thiển Nguyệt được sống khá giả. Nghĩ đến chỗ này, lập tức với Dạ Thiên Khuynh: “Diệp nhi đúng là tự suy xét kỹ lại suy đoán lung tung, nên. Nhưng nàng cùng điện hạ lâu như vậy, điện hạ hẳn là hiểu nàng, nàng có ý xấu gì, chẳng qua là thành thực chút mà thôi. Đợi nàng tư quá ít ngày, thái tử điện hạ hãy đặc xá để nàng ra !”


      Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh hơi giận, nhưng biết lỗi này hoàn toàn thuộc về nàng ta, dù chưa gật đầu, nhưng vẫn hòa hoãn lại giọng : “Bác chớ lại quan tâm nàng. Yên tĩnh tư quá, sau này nàng mới có thể càng hiểu biết thêm.”


      Phượng trắc phi gật đầu, cũng dám cái gì nữa.


      Dạ Khinh Nhiễm giải hận, đuổi được nữ nhân chán ghét, nhất thời tâm tình thư sướng rất nhiều, quay đầu nháy mắt với Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt cũng nháy mắt với , hai người ngầm hiểu lẫn nhau.


      lúc này, phía ngoài Ngọc Trạc giọng bẩm báo, “Lão Vương Gia, Đại tiểu thư tới!”


      “Để cho nàng vào! Đúng lúc giải quyết chuyện hôm nay. Các ngươi chê mệt mỏi, lão đầu tử ta cũng ngại mệt mỏi đây! Đêm hôm qua náo loạn hồi , hôm nay lại náo loạn suốt sáng sớm, ai ai cũng bớt lo!” Lão vương gia nhìn Phượng trắc phi cái, hừ .


      Phượng trắc phi trong lòng mặc dù giận, nhưng là dám cãi lại. Nghĩ tới mặc dù thái tử trắc phi , nhưng còn có những người khác ở đây. Nhìn lão đầu tử như thế nào còn có thể bao che Vân Thiển Nguyệt trước mặt thái tử điện hạ. Cho dù có cái Tiểu ma vương Dạ Khinh Nhiễm này ở đây, cũng thể để ý lý lẽ. Chung quy cũng phải cho nàng cùng nữ nhi nàng công đạo.


      Dạ Thiên Khuynh nhìn Phượng trắc phi cái, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, sớm hiểu bảy tám phần chuyện này. gì, cũng nhìn về phía ngoài cửa.


      lâu lắm, bức rèm che vén lên, Vân Hương Hà được nô tỳ đỡ đến. Cùng hôm qua thân xa hoa hùng hùng hổ hổ gây cực kỳ càn rỡ tưởng chừng như là hai người. Hôm nay chỉ thấy nàng mặc áo tơ trắng, mặt thoa son phấn, được nô tỳ dìu nhàng bước, lộ ra vẻ dịu dàng uyển chuyển. đôi mắt hạnh khóc đến sưng đỏ chịu nổi, tay bị thương quấn lụa trắng đặt ở trước người, rất bắt mắt. Vừa vào, con ngươi sưng đỏ nhìn lướt qua nhà mấy người bên trong, ánh mắt dừng lại ở người thái tử Dạ Thiên Khuynh vài giây, cúi đầu, tiến lên quỳ lạy, còn chưa chua rằng, liền cúi đầu khóc ồ lên.


      Trong mắt Phượng trắc phi chợi lóe lên vẻ hài lòng. Nghĩ tới này nữ nhi làm uổng công nàng nuôi dạy hồi. Nhu nhược là vũ khí tốt nhất, người yếu có đôi chiếm được đồng tình của mọi người dễ dàng nhất.


      Lão vương gia hừ lạnh tiếng, hiển nhiên chịu nổi bộ dạng này của nàng.


      Quả nhiên vương gia có chút đành lòng, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Vân Thiển Nguyệt cái, ấm giọng với Vân Hương Hà: “Có lời gì đứng lên !”


      Vân Hương Hà lắc đầu, nước mắt lã chã như chuỗi trân châu đứt sợi, như cũ .


      Vân vương gia cau mày, giọng : “Hương Hà, đứng lên mà , có thái tử điện hạ cùng Nhiễm Tiểu vương gia ở chỗ này. Chớ để mất lễ nghi, luôn khóc còn ra thể thống gì!”


      Vân Thiển Nguyệt liếc Vân vương gia cái, thầm nghĩ quả nhiên rất cưng chìu Vân Hương Hà. Cũng nỡ lớn tiếng câu.


      “Dạ, phụ vương!” Vân Hương Hà đứng dậy, từ từ ngẩng đầu, đôi con ngươi sưng đỏ hàm chứa nước mắt trong suốt như pha lê nhìn Lão vương gia cái, với Vương gia: “Cầu xin gia gia cùng phụ vương làm chủ, muội muội phế tay ta, xin gia gia cùng phụ vương trả lại cho Hương Hà công đạo.”


      “Muội phế tay nàng? Làm sao phế?” Dạ Khinh Nhiễm quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, con mắt lóe lên sáng óng ánh.


      “Nữ nhi cũng biết, hôm qua Hương Hà tỷ dẫn theo nhóm tỷ muội chất đầy sân viện của nữ nhi. Ép hỏi nữ nhi câu dẫn Cảnh thế tử thế nào. Nữ nhi câu dẫn, tỷ ấy tin, chưa xong ba câu tiến lên đánh nữ nhi, tỳ nữ của ta là Thải Liên bị đánh thay nữ nhi. Nàng còn chấp nhất buông tha. rằng đừng tưởng có gia gia cái lão bất tử kia sủng ái liền để nàng vào mắt rồi, cũng nhìn chút ở hậu viện này chủ mẫu đích là ai. Nhất định muốn dạy dỗ nữ nhi, sao nữ nhi có thể chịu để nàng đánh? Chỉ có thể cầm tay nàng, sau lại chẳng biết tại sao nàng lại hét to tiếng ngất , ai. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi, từng câu từng chữ xong hơn nữa ràng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Mặc dù sắc mặt nàng làm ra chút nào ủy khuất hay khóc, nhưng lời tự thuật tự thuật như vậy dễ dàng làm cho người ta tin tưởng. Hơn nữa đây .


      “Hóa là là như vậy! Bản vương rồi! Lấy tính tình nhu nhược của muội ấy làm sao có thể vô duyên vô cớ đả thương người!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu. Chuyển mắt hừ lạnh tiếng đối Vân Hương Hà: “Lại dám khi dễ Nguyệt muội muội, còn mắng Vân gia gia là lão bất tử, phế cái tay còn . Nếu gặp phải bản vương, phải loạn côn đánh chết, còn cho phép ngươi ở nơi này khóc sướt mướt cầu xin công đạo. Chê cười!”


      Sắc mặt Phượng trắc phi lập tức khó coi.


      Vân Hương Hà lập tức lắc đầu, “Mới phải như vậy, nàng đúng, nàng láo. Hôm qua nữ nhi đưa đám tỷ muội vội tới chỗ gia gia thỉnh an, gia gia chẳng những gặp còn muốn bọn nữ nhi trở về, nữ nhi lo lắng bệnh tình gia gia, yên lòng. Cho nên đến Thiển Nguyệt Các hỏi thăm muội muội, hiểu tại sao nàng hai lời liền phế tay của nữ nhi, có chúng muội muội chứng kiến. . . . . .”


      Vân Thiển Nguyệt liếc mắt. Lo lắng bệnh tình của gia gia? Là muốn nhìn cái kẻ đào hoa Dung Cảnh kia sao!


      Vương gia vốn tin Vân Thiển Nguyệt mấy phần, lúc này nhìn Vân Hương Hà giống giả, khỏi lại tỏ ra nghi ngờ.


      “Đúng vậy a, hôm qua sau khi Hương Hà ngất được đưa trở về, thiếp thân hỏi thăm chút ít từ chúng nữ nhi cùng, các nàng cũng với thiếp thân như vậy. Hôm nay thiếp thân muốn Thiển Nguyệt Các hỏi chút chuyện gì xảy ra, ai ngờ cái nha đầu này câu đứng đắn. Thiếp thân muốn bắt nàng lại đem tới nơi này cho phụ vương xử trí, nào ngờ tới nàng lại ném thiếp thân vào trong hồ.” Phượng trắc phi tiếp lời Vân Hương Hà khóc với vương gia: “Vương gia, khi ngài trở về nhưng là thấy tận mắt thấy thiếp thân mới từ trong hồ được cứu lên, nếu những nô tài kia chậm bước nữa, thiếp thân còn thấy được vương gia nữa. . . . . .”


      Vương gia nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.


      Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt: “Rốt cuộc nguyên nhân gây ra như thế nào, phía ngoài nhiều người như vậy, nếu cũng tới trong viện của gia gia rồi, sao lại có thể chuyến uổng công? Chúng ta đều ngồi ở trong phòng, chính phụ vương tự mình ra ngoài hỏi chút phải biết nhất thanh nhị sở ( ràng rành mạch) sao! Nữ nhi tin tưởng công đạo tại lòng người, Vân vương phủ nuôi người cũng phải toàn là bọn tiểu nhân nịnh nọt. Luôn luôn có người lời .”


      “Cũng tốt! Ba người các ngươi đều là người trong cuộc, chờ ở chỗ này, để bổn vương ra ngoài hỏi chút.” Vương gia đứng lên.


      “Chờ chút, thái tử hoàng huynh cùng bản vương bây giờ cũng có chuyện gì, hôm nay gặp đúng dịp, bằng cũng theo Vương thúc ra làm chứng. Phải trái trắng đen phân . Đến lúc đó cho người chân chính chịu ủy khuất câu trả lời thỏa đáng mới đúng. Bổn tiểu vương thế nhưng nhìn được có người bị ủy khuất.” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên đứng lên. Mặc dù có ở trong kinh bảy năm, nhưng chuyện lớn trong kinh lừa gạt được . Đến giờ hiển nhiên trong những năm gần đây Phượng trắc phi xây dựng ảnh hưởng quá sâu, vì sao Vân Thiển Nguyệt quả quyết nhất định có người vì nàng chuyện, tự nhiên muốn nhìn tận mắt. Làm sao cũng thể khiến nàng chịu thiệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :