1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Nam Lăng Duệ lay động chiết phiến, tựa tiếu phi tiếu : “Xem ra hôm nay phải là vui mừng, mà là song hỉ lâm môn? Dạ thái tử cầu hôn Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, Nhiễm Tiểu vương gia được chọn làm phò mã Nam Cương. Bổn thái tử chẳng phải cần chuẩn bị hai phần lễ vật rồi?”

      Động tác của Diệp Thiến lập tức cứng đờ, nhưng chỉ chớp mắt liền nhìn Nam Lăng Duệ cười : “Chờ đến lúc ngươi cưới được Vân Thiển Nguyệt, ta cùng Dạ Khinh Nhiễm cũng chuẩn bị cho ngươi phần đại lễ !”

      “Vậy bổn thái tử chúc Diệp công chúa may mắn!” Nam Lăng Duệ phong lưu cười tiếng, nhìn về phía đài giám trảm, Vân Thiển Nguyệt được cởi trói, bỗng mủi chân, hướng đài giám trảm bay tới chỉ truyền đến thanh “Tiểu nha đầu này từ khi bị Hoàng thượng cho người giải vẫn tiếng nào, đoán chừng là bị sợ hãi rồi, bổn thái tử sợ tiểu nha đầu này ngất , nên đón nàng. Phải làm cho nàng cảm động và tự nguyện gả cho ta làm thái tử trắc phi.”

      Lời còn chưa dứt, người đến đài giám trảm.

      Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người đều nhìn về hướng đài giám trảm, chỉ thấy Nam Lăng Duệ đến đài giám trảm, thấy Vân Thiển Nguyệt sau khi được cởi trói mềm nhũn ngã mặt đất lập tức ôm vào lòng.

      Lão hoàng đế mở miệng cười “Chẳng lẽ tiểu nha đầu này bị dọa ? Trẫm còn tưởng rằng nàng sợ trời sợ đất chứ!”

      “Hoàng bá bá, ngài muốn chặt đầu của nàng, nàng có thể sợ sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhắc nhở lão hoàng đế.

      “Cái tiểu nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ, cái gì cũng dám . Lại còn dám trẫm là hôn quân, quả thực buồn cười!” Lão hoàng đế lúc này mặc dù mắng, nhưng mặt cũng chỉ cười, đối với Vân Vương gia còn quỳ mặt đất khoát khoát tay, “Vân Vương huynh đứng lên ! Trẫm chẳng qua là dọa tiểu nha đầu kia mà thôi. Làm cho nàng sợ hãi chút, nếu là vô pháp vô thiên rồi!”

      Nét mặt già nua của Vân Vương gia vốn xám ngắt, cho là hôm nay Vân Thiển Nguyệt chết, ông có thể nhạy bén cảm giác được sát khí của hoàng thượng, nghĩ tới bởi vì Cảnh thế tử cùng Duệ thái tử lúc tình thế thay đổi. Ông vẫn cứ như nằm mộng, giờ nghe được lời của lão hoàng đế mới giật mình, thở phào nhõm hơi, run run : “Hoàng thượng, ngài hù chết lão thần . . . . . .”

      “Để cho Vân Vương huynh bị sợ hãi, là lỗi của trẫm.” Lão hoàng đế cười trấn an, đối với phía sau khoát tay “Người đâu, đỡ Vân Vương huynh dậy !”

      “Dạ, hoàng thượng!” Phía sau Lão hoàng đế lập tức có hai người ra đỡ Vân Vương gia.

      “Lão thần cũng lớn tuổi, tránh khỏi bị hù dọa.” Vân Vương gia được hai tiểu thái giám dìu hai bên đứng dậy, thở dài .

      “Ai, Vân Vương huynh nếu lớn tuổi, vậy Vân lão Vương Gia chẳng phải là càng lớn tuổi hơn sao? Lão Vương Gia hùng cả đời, đoán chừng cũng thích nghe những lời này.” Lão hoàng đế ha hả cười tiếng, “Trẫm cảm thấy tiểu nha đầu này tính tình quá mức bướng bỉnh, nếu kìm hãm nàng tí chỉ sợ đến bọn ta là ai nàng cũng biết. Nếu còn như vậy trẫm và của nàng cũng rất lo lắng. muốn hù đến Vân Vương huynh, kính xin Vân Vương huynh chớ trách.”

      “Nha đầu Thiển Nguyệt này đúng là nên bị dạy dỗ chút! Hoàng thượng dạy rất đúng!” Vân Vương gia cúi đầu.

      Lão hoàng đế cười gật đầu, dời tầm mắt nhìn về phía đài giám trảm, thấy Nam Lăng Duệ vỗ mặt Vân Thiển Nguyệt, cất giọng cười : “Duệ thái tử, tiểu nha đầu ngất sao? Nàng còn đồng ý gả cho ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nên đem nàng mang về đây trước rồi hãy .”

      “Được!” Nam Lăng Duệ lên tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt phi thân lên, hướng đài giám trảm mà đến. Khinh công của rất cao, ôm người mà thân thể cũng nhàng tiêu sái, trong nháy mắt bồng bềnh rơi xuống trước mặt lão hoàng đế.

      “Duệ thái tử khinh công tốt!” Lão hoàng đế Đại khen tiếng.

      “Khinh công của bổn thái tử cũng là phen bản lĩnh, đáng tiếc vẫn kịp Cảnh thế tử!” Nam Lăng Duệ .

      “Ha ha, Cảnh thế tử là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài. Duệ thái tử nếu vượt qua được Cảnh thế tử, như vậy danh hiệu Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài chẳng phải là nên đổi chủ rồi sao?” Lão hoàng đế cười to tiếng, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nằm im tiếng động ở trong ngực Nam Lăng Duệ, cau mày : “Nguyệt nha đầu! Tỉnh, trẫm giết ngươi nữa!”

      Vân Thiển Nguyệt nhúc nhích.

      đáng thương, nàng quả bị dọa ngất xỉu, ta lay nàng lúc cũng tỉnh!” Nam Lăng Duệ thương hại Vân Thiển Nguyệt hôn mê trong ngực mình, thương tiếc .

      “Cảnh thế tử, phiền ngươi nhìn tiểu nha đầu chút!” Lão hoàng đế chuyển hướng Dung Cảnh ôn hòa phân phó.

      Dung Cảnh gật đầu, hướng Vân Thiển Nguyệt tới, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên ngăn trước mặt , hừ lạnh tiếng, “ cần Nhược mỹ nhân ngươi giả vờ hảo tâm, tiểu nha đầu mới cần ngươi xem. Ta xem cho nàng!”

      Dứt lời, Dạ Khinh Nhiễm ba bước thành hai bước tới trước mặt Nam Lăng Duệ, đưa tay bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt.

      Dung Cảnh dừng bước, đối với động tác Dạ Khinh Nhiễm dường như để ý.

      “Chính xác là bị dọa ngất, nhưng ta có thể làm cho nàng nhanh tỉnh lại!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía lão hoàng đế “Hoàng bá bá, lát nữa nàng tỉnh lại đoán chừng cũng muốn thấy ngài. Bởi vì thấy ngài làm cho nàng bị kinh sợ.”

      ra tiểu nha đầu này dám vô pháp vô thiên như vậy nhưng lá gan lại thế, quả nhiên là bị làm hư rồi! sao, làm cho nàng tỉnh lại !” Lão hoàng đế phân phó.

      Dạ Khinh Nhiễm do dự chút, gật đầu, ở nhân trung của Vân Thiển Nguyệt nhàng ấn chút, trong miệng : “Tiểu nha đầu, ngươi mau tỉnh lại, Hoàng bá bá giết ngươi nữa.”

      Vân Thiển Nguyệt giống như sống lại phát ra tiếng , khi Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, liền yếu ớt mở mắt, có chút mê mang nhìn mọi thứ trước mặt.

      “Tiểu nha đầu, trẫm giết ngươi nữa! Lần này ngươi hãy ghi nhớ, lần sau được làm như vậy nữa!” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, thanh hùng hậu uy nghiêm, giận mà uy.

      Vân Thiển Nguyệt mím miệng, bỗng nhiên “Oa” tiếng khóc lên.

      Lão hoàng đế sửng sốt.

      “Dượng Hoàng thượng khi dễ ta. . . . . . Ta muốn tiến cung cho , muốn xuống cửu tuyền cho bà , muốn cho Trinh Tĩnh bà tổ, muốn cho dượng Thuỷ tổ. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt từ trong ngực Nam Lăng Duệ nhảy ra, nước mắt rơi như mưa đối với lão hoàng đế lên án.

      Vẻ mặt của Lão hoàng đế nghe được lời của Vân Thiển Nguyệt có chút dở khóc dở cười, thấy Vân Thiển Nguyệt nước mắt giống như trân châu, nếu quát bảo ngưng lại có khuynh hướng, lan tràn giống như cỏ dại quát lên: “Câm miệng, nếu khóc tiếng nữa, trẫm cho ngươi xuống cửu tuyền cáo trạng!”

      Vân Thiển Nguyệt tiếng khóc im bặt, mặc dù nước mắt vẫn chảy xuống dưới nhưng tia thanh cũng có.

      “Trẫm hôm nay muốn dạy dỗ ngươi chút! Nếu phải sợ ngươi chết Cảnh thế tử bỏ Vinh vương phủ mà Vân Vương Phủ thay thế ngươi tẫn hiếu với gia gia ngươi, trẫm hôm nay giết tiểu nha đầu vô pháp vô thiên đại nghịch bất đạo ngươi.” Lão hoàng đế .

      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn về phía Dung Cảnh, gặp sắc mặt nhàn nhạt, nàng bĩu môi, hừ : “Mắc mớ gì tới a?”

      “Ngươi nha đầu ngốc! Quả nhiên hiểu chuyện, chỉ biết hồ nháo. Gia gia ngươi năm đó dùng viên thánh dược cứu Cảnh thế tử. Nếu trẫm giết ngươi Vân Vương Phủ báo ân, thay thế ngươi tẫn hiếu với Vân lão Vương gia. Trẫm nể mặt Cảnh thế tử tạm tha cho ngươi.Trẫm muốn người có thể điều khiển mười vạn quân hùng mạnh như Cảnh thế tử lại biến nha đầu ngu xuẩn, vô pháp vô thiên như ngươi!” Lão hoàng đế hảo tâm giải thích cho Vân Thiển Nguyệt .

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt nghiêm túc nhìn Dung Cảnh, bỗng nhiên vui vẻ đối với lão hoàng đế : “Lại có chuyện tốt như vậy sao? Hay là ngài giết ta !”

      “Ha ha. . . . . . Ngươi nha đầu này! Mới vừa phải sợ đến ngất sao? Lúc này còn sợ chết nữa?” Lão hoàng đế cười hỏi.

      “Ta phải sợ đến ngất mà là tự dưng ngất , nếu ngất đến lúc ngài chém đầu ta, ta cũng biết, biết đau, còn sợ gì nữa? Chết chết, mười tám năm sau lại là hùng hảo hán. Nếu như ta chết rồi, có thể làm cho dượng Hoàng thượng huỷ bỏ tổ huấn còn phù hợp này, coi như là cái chết có ý nghĩa .” Vân Thiển Nguyệt dùng tay áo chùi chùi nước mắt mặt, cách đầy khí phách.

      “Nga? Xem ra trẫm có hù ngươi sợ?” Lão hoàng đế cười hỏi.

      Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, ánh mắt tránh né, thanh bỗng nhiên “Có chút sợ!”

      “Chỉ chút?” Lão hoàng đế lại hỏi.

      “Ừ. . . . . . nhiều chút!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, thanh càng .

      “A, ngươi thừa nhận là tốt rồi! Nếu trẫm ngần ngại dạy dỗ ngươi lần nữa.” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt cúi đầu xuống, thấy nàng , cuối cùng cũng hài lòng cười. để ý tới nàng nữa, đem ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh thu lại nụ cười hỏi “Thiên Khuynh, con thích Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng? Muốn cưới nàng làm Thái Tử Phi?”

      Vân Thiển Nguyệt trong lòng cười lạnh tiếng, lão hoàng đế đây là cho Dạ Thiên Khuynh cơ hội cuối cùng sao? Tên bắn thể thu lại, nếu lúc này đổi ý chẳng phải là đối với Tần Ngọc Ngưng mảnh thâm tình cũng chỉ là suông thôi sao? Cũng bỏ qua ủng hộ của quần thần? bị treo dây, mặc dù lão hoàng đế cho bậc thang cũng xuống nổi. Huống hồ Dạ Thiên Khuynh làm sao đổi ý nắm bắt cơ hội lần này? Hơn nữa Tần Ngọc Ngưng còn là tài hoa và đệ nhất tài nữ giúp giữ được ngôi vị Thái tử. Đương nhiên Dạ Thiên Khuynh biết bản thân mình muốn gì.

      Quả nhiên, Dạ Thiên Khuynh cung kính mà thành khẩn trả lời: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần thích Ngọc Ngưng. Muốn cưới nàng làm Thái Tử Phi cầu phụ hoàng thành toàn.”

      , thái tử điện hạ. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng giống như vừa bị phen kinh hãi, lúc nãy mới tỉnh lại, mở mắt nhìn Dạ Thiên Khuynh suy yếu .

      “Ngoan, đừng chuyện!” Dạ Thiên Khuynh cúi đầu ôn nhu dụ dỗ nhưng ánh mắt lại hàm chứa cảnh cáo.

      Tần Ngọc Ngưng thân thể run lên lập tức im lặng.

      “Tốt! Nếu như vậy, trẫm đồng ý với ngươi!” Lão hoàng đế rốt cục gật đầu.

      Dạ Thiên Khuynh sắc mặt vui mừng, “Đa tạ phụ hoàng!”

      “Đừng vội tạ ơn! Trẫm còn có điều muốn !” Lão hoàng đế khoát khoát tay.

      Sắc mặt vui mừng của Dạ Thiên Khuynh tự nhiên cứng đờ, khẩn trương nhìn lão hoàng đế.

      Lão hoàng đế nhìn , ánh mắt nhìn lướt qua từng tên đại thần lúc nãy xin chỉ vẫn còn quỳ mặt đất, uy nghiêm mở miệng: “Trẫm theo lời các khanh, tuyên bố kể từ hôm nay hủy bỏ tổ huấn Thánh Tổ chỉ cho nữ nhi Vân Vương phủ làm chủ hậu cung.”

      “Hoàng thượng thánh minh! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Đài giám trảmnhất thời vang lên mảnh hô to.

      Vân Thiển Nguyệt ở đáy lòng thở phào nhõm, phen này tuy khó khăn, suýt chút nữa mất cái mạng nhưng cuối cùng cũng bỏ được cái thân phận phiền toái kia. Coi như là uổng công cuộc. Nàng nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng nhìn nàng, cất dấu dưới đáy mắt nhàn nhạt là vẻ nồng đậm ấm áp, nàng hừ lạnh tiếng quay đầu . Nàng quên hôm nay bất chấp tay bị gãy mà cứu Tần Ngọc Ngưng. Thực đáng giận.

      Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, cười khổ cái.

      Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt làm mặt lạnh với Dung Cảnh, liền vui vẻ, nụ cười cứ vậy mà căng ra, Diệp Thiến ghé vào lỗ tai nhắc nhở, “Mặc dù huỷ bỏ tổ huấn Vân Thiển Nguyệt tiến cung làm hậu sao? Nàng cũng thích ngươi. Ngươi tự biết điều chút chờ làm phò mã của bổn công chúa !”

      Dạ Khinh Nhiễm vui vẻ bỗng dưng tức giận, quát khẽ: “Diệp Thiến, ngươi còn chịu thôi phải ? Ngươi cho rằng Bổn tiểu vương có cách nào trị ngươi để mặc cho người làm xằng làm bậy?”

      Diệp Thiến thấy Dạ Khinh Nhiễm muốn nổi giận, đối với chớp chớp mắt, thông minh lên tiếng nữa.

      Dạ Khinh Nhiễm thấy Diệp Thiến im lặng, đống tức giận lập tức đình chỉ, muốn nổi giận nhưng hôm nay nàng thức thời muốn nổi giận cũng được. Chỉ bực mình trong lòng, đời mình xui xẻo gặp phải nữ nhân này! nhìn về phía Nam Lăng Duệ, thấy Nam Lăng Duệ lay động chiết phiến, đối diện với cười đến vô cùng phong lưu, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

      “Nguyệt nha đầu, ngươi hài lòng chưa?” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

      “Hoàng thượng dượng minh, ngài minh thần võ như thế, được hậu nhân truyền tụng, thanh danh minh quân thiên cổ!” Vân Thiển Nguyệt keo kiệt lời khen, nếu cần nàng có thể làm thành cái sọt lớn dâng tặng cho lão hoàng đế, dù sao lời tán dương ai cũng thích nghe, cũng có mất tiền mua.

      “Ha ha, tiểu nha đầu này, cần tâng bốc trẫm như vậy! Trẫm quen nhìn ngươi như vậy.” Lão hoàng đế tuy như thế, nhưng nhìn chân mày lão giãn ra, nhìn là biết rất vui vẻ.

      Vân Thiển Nguyệt hì hì cười tiếng, đối với Lão Hoàng đế cười le lưỡi, hề nữa.

      Lão hoàng đế cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, ánh mắt rơi vào Tần Ngọc Ngưng được Dạ Thiên Khuynh ôm trong ngực, nét mặt uy nghiêm chậm rãi mở miệng: ” Tần tiểu thư Tần Ngọc Ngưng Phủ Thừa Tướng, hiền lành khiêm nhường, hiểu biết, dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, được thái tử thực tâm thích, trẫm cũng rất vui mừng. Nay đặc biệt tứ hôn cho thái tử Dạ Thiên Khuynh làm Thái Tử Phi. Khâm thử!”

      “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh vội vàng tạ ơn. Dứt lời nhìn Tần Ngọc Ngưng trong ngực ôn nhu : “Ngọc Ngưng, mau tạ ơn!” Dứt lời, buông tay ra, đem Tần Ngọc Ngưng đặt ở mặt đất.

      Tần Ngọc Ngưng quỳ mặt đất, thân thể trống rỗng mềm nhũn gần như chống đỡ được, nàng há miệng muốn nhưng chữ cũng phát ra được.

      Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ như thế nào gọi là Thiên đường cùng Địa ngục gần nhau trong gang tấc, chắc cũng giống như Tần Ngọc Ngưng hôm nay. Đầu tiên là được Dung Cảnh để ý tay bị gãy xương dốc toàn lực cứu mạng của nàng, được người trong lòng ngưỡng mộ cứu, tâm tình kia có thể hình dung với việc được lên thiên đường? Mà trong nháy mắt được Dạ Thiên Khuynh cầu hôn, còn được Lão Hoàng đế gả cho Dạ Thiên Khuynh làm Thái tử phi. Mặc dù có biết bao nhiêu người mơ ước thân phận Thái Tử phi tôn quý, nếu nó giống như Địa ngục có lẽ rất nhiều người vui vẻ, cam tâm tình nguyện đồng ý. Nhưng đối với Tần Ngọc Ngưng có người trong lòng là Dung Cảnh nhưng lại gả cho Dạ Thiên Khuynh, điều này thể nghi ngờ là Địa ngục. Nàng nhìn thân thể suy yếu run rẩy, bộ dáng dường như chịu nổi của Tần Ngọc Ngưng, trong lòng có nửa điểm tình cảm, có số người đối với mình chỉ là người qua đường. Nếu phải ngày thứ hai sau Đại hội Võ trạng nguyên nàng ta cùng Dạ Thiên Khuynh ở trong thư phòng cùng nhau làm chuyện xấu bị nàng và Dung Cảnh bắt gặp, Dung Cảnh cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy, câu “Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu.” câu kia chặt đứt con đường lui của nàng ta.

      “Ngọc Ngưng, mau tạ ơn!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Tần Ngọc Ngưng hồi lâu có mở miệng, cau mày thúc giục.

      Khóe miệng Tần Ngọc Ngưng nhếch lên nhưng vẫn phát ra được thanh .

      “Tần tiểu thư, chẳng lẽ ngươi đồng ý? muốn gả cho thái tử của trẫm?” Lão hoàng đế nhìn Tần Ngọc Ngưng, đem biểu tình mặt nàng thu hết vào đáy mắt, mâu quang quét qua Dung Cảnh cái, thấy Dung Cảnh trước sau như , sắc mặt nhàn nhạt, cùng với Vân Thiển Nguyệt bị trói đem xuống muốn chém đầu khi nãy giống như hai người khác nhau, cười : “Chẳng lẽ ngươi thích Cảnh thế tử?”

      Tim Dạ Thiên Khuynh đột nhiên căng thẳng , vội vàng mở miệng, “Phụ hoàng!”

      “Thiên Khuynh, ngươi im lặng! Trẫm cùng Tần tiểu thư chuyện!” Lão hoàng đế khoát tay quát bảo Dạ Thiên Khuynh im lặng, ánh mắt thủy chung rời khỏi mặt Tần Ngọc Ngưng, thấy nàng khi nghe tên Dung Cảnh thân thể đột nhiên run rẩy, nét mặt mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, “Chỉ cần ngươi ngươi thích Cảnh thế tử, muốn gả cho Cảnh thế tử, trẫm liền thu hồi thánh chỉ lúc nãy, thế nào?”

      Lão hoàng đế dứt lời, đài giám trảm im lặng cũng nghe thấy cả làn gió . Ai cũng nghĩ tới Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc sau khi hạ thánh còn câu lật lọng như vậy. Ngoại trừ Dung Cảnh, thần sắc mọi người ở đây đều khác nhau, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Tần Ngọc Ngưng.

      Đầu Tần Ngọc Ngưng vốn cúi xuống bỗng ngẩng lên, dám tin nhìn về phía lão Hoàng đế.

      Tay Dạ Thiên Khuynh trong tay áo nắm thành nắm đấm nhưng dám mở miệng, mà quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng.

      Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại, thầm phỏng đoán lão hoàng đế hôm nay có tâm tư gì. Đều hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nhưng Lão hoàng đế hiển nhiên phải là người miệng vàng lời ngọc, lời ra thu hồi. Như trước đó lão còn muốn giết nàng sau đó lại tha là có thể nhìn ra. Nếu trước kia nàng đối với tâm tư của Lão hoàng đế có ba phần khinh thường, lúc này cũng tan thành mây khói. Hôm nay xảy ra biến cố liên hoàn này, làm cho nàng cuối cùng cũng hiểu Vân Vương gia tại sao đối với Lão hoàng đế kiêng kỵ như vậy. Đế vương tâm tư khó lường như , nhìn mặt cũng đoán ra tâm tư của , làm cho tâm tư nàng nhảy nhót vui vẻ vì được hủy bỏ tổ huấn, bỗng nhiên chợt lạnh. Nàng nghĩ nàng cao hứng quá sớm, Lão hoàng đế mặc dù hủy bỏ tổ huấn nhưng vẫn chú ý đến nàng. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy Dung Cảnh trước sau như , dường như bầu trời xa với những đám mây trắng lạnh, tình huống nào cũng xa cách như vậy, làm cho người ta nhìn ra cảm xúc của .

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu, lúc này người có thể cùng Lão Hoàng đế khó lường phân cao thấp đoán chừng cũng chỉ có thể là Dung Cảnh! Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, nàng cũng tò mò biết nữ nhân này lựa chọn như thế nào.

      Giờ khắc này so sánh với Vân Thiển Nguyệt khiêu khích quyền uy của lão hoàng đế lúc nãy bị giận dữ ra lệnh chém đầu còn muốn kích động trái tim của mọi người hơn. Mọi người thở cũng dám thở mạnh, đều chờ đáp án của Tần Ngọc Ngưng.

      “Thưa hoàng thượng, tiểu nữ chưa bao giờ nghĩ tới làm Thái Tử Phi, cho nên nhất thời chưa chấp nhận được, hoàng thượng thứ tội. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng chẳng qua là ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế cái, lập tức cúi đầu, sợ hãi mở miệng.

      “Nga? Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới làm Thái Tử Phi?” Lão hoàng đế khiêu mi.

      “Dạ!” Tần Ngọc Ngưng cúi đầu.

      “Vậy hôm nay sao?” Lão hoàng đế lại hỏi.

      “Hôm nay tiểu nữ mới biết thái tử điện hạ đối với tiểu nữ tình thâm ý trọng, tiểu nữ cảm tạ thái tử điện hạ mến, cách nào báo đáp được nên tiểu nữ nguyện ý gả cho thái tử điện hạ!” Tần Ngọc Ngưng giọng run rẩy nữa, lúc này rất bình tĩnh.

      Vân Thiển Nguyệt mở lớn hai mắt, nghĩ tới Tần Ngọc Ngưng quả nhiên là người thông minh, nàng trước đây đúng là xem thường nàng ta. Nếu như nàng ta ngu xuẩn chút, thích Dung Cảnh, phải Dung Cảnh lấy như vậy lúc này người bị trói đài giám trảm đúng là nàng ta. Lão hoàng đế làm sao có thể làm trò mất mặt trước văn võ bá quan cùng trước mặt Nam Lăng Duệ cũng như Diệp Thiến, vừa là mất mặt cũng như mất mặt Dạ Thiên Khuynh? Tần Ngọc Ngưng nếu dám thích Dạ Thiên Khuynh, hôm nay nàng chết thể bàn cãi.

      “Vậy Cảnh thế tử sao? Trẫm còn tưởng rằng người trong lòng Tần tiểu thư là Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế lại hỏi.

      “Cảnh thế tử như đám mây cao, được dân chúng trong thiên hạ sùng bái kính . Tiểu nữ chẳng qua ngưỡng mộ Cảnh thế tử mà thôi, tuyệt đối dám có chút tâm tư nhi nữ.” Tần Ngọc Ngưng lắc đầu, thấp giọng .

      ra là như vậy!” Lão hoàng đế ha ha cười tiếng, nhìn về phía Dung Cảnh, cực kỳ ôn hòa hỏi: “Cảnh thế tử, ngươi ngại gãy tay cứu Tần tiểu thư. Trẫm muốn xác nhận lần nữa, ngươi đối với Tần tiểu thư có tình hay ? Nếu như ngươi thích Tần tiểu thư, trẫm. . . . . .”

      “Hoàng thượng quá lo lắng! Hôm nay nếu là người khác, Dung Cảnh cũng cứu.” Dung Cảnh cười nhạt, đánh gãy lời của lão hoàng đế.

      “Tốt! hổ là Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế mặt rồng cực kỳ vui mừng, nhìn về phía Tần Thừa tướng đứng bên ngẩn ngơ “Tần ái khanh, trẫm nhớ còn chưa hỏi ý kiến của ngươi. Ý của ngươi thế nào?”

      “Hoàng thượng vạn tuế! Thái tử mến nữ nhi là phúc của nữ nhi. Lão thần tạ ơn hoàng thượng!” Tần Thừa tướng bừng tĩnh, lập tức quỳ lạy ngay tại chỗ.

      “Tốt!” Lão hoàng đế cực kỳ hài lòng, quay đầu đối với Tần Ngọc Ngưng liền thân thiết gọi “Tần nha đầu, tạ ơn ! Có người con dâu như ngươi, lòng trẫm thấy rất yên tâm!”

      “Ngọc Ngưng tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tần Ngọc Ngưng khấu đầu.

      “Thiên Khuynh, lúc này ngươi hài lòng chưa?” Lão hoàng đế nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, cười hỏi.

      “Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Dạ Thiên Khuynh thấy Tần Ngọc Ngưng biết điều, mây đen mặt cũng chuyển thành trời quang, lần nữa khấu đầu.

      “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!” Mọi người lần nữa hô to, cùng kêu chúc mừng.

      “Các vị ái khanh đứng lên !” Lão hoàng đế khoát khoát tay, nhìn thoáng qua sắc trời, rồi nhìn lướt qua đài giám trảm kia có hơn trăm tên thi thể, đối với Diệp Thiến : “Diệp công chúa, làm phiền ngươi bắt mạch cho Tần nha đầu, mặc dù nàng hôm nay là con dâu của trẫm, nhưng cũng thể che chở, nếu máu của nàng có thể sử dụng, xin mời Diệp công chúa nhanh thi hành niệm chú, tìm ra hung thủ cũng làm cho trẫm an lòng.”

      Vân Thiển Nguyệt tâm tư chuyển động, hiếm thấy, trải qua nhiều biến cố luân phiên nhau mà Lão hoàng đế còn nhớ đến mục đích hôm nay. Nàng nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, nghĩ tới suy đoán của nàng sai, nếu trước kia Lão hoàng đế còn che chở cho Tần Ngọc Ngưng lúc này so với trước kia thể so sánh nổi.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Nam Lăng Duệ lay động chiết phiến, tựa tiếu phi tiếu : “Xem ra hôm nay phải là vui mừng, mà là song hỉ lâm môn? Dạ thái tử cầu hôn Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, Nhiễm Tiểu vương gia được chọn làm phò mã Nam Cương. Bổn thái tử chẳng phải cần chuẩn bị hai phần lễ vật rồi?”

      Động tác của Diệp Thiến lập tức cứng đờ, nhưng chỉ chớp mắt liền nhìn Nam Lăng Duệ cười : “Chờ đến lúc ngươi cưới được Vân Thiển Nguyệt, ta cùng Dạ Khinh Nhiễm cũng chuẩn bị cho ngươi phần đại lễ !”

      “Vậy bổn thái tử chúc Diệp công chúa may mắn!” Nam Lăng Duệ phong lưu cười tiếng, nhìn về phía đài giám trảm, Vân Thiển Nguyệt được cởi trói, bỗng mủi chân, hướng đài giám trảm bay tới chỉ truyền đến thanh “Tiểu nha đầu này từ khi bị Hoàng thượng cho người giải vẫn tiếng nào, đoán chừng là bị sợ hãi rồi, bổn thái tử sợ tiểu nha đầu này ngất , nên đón nàng. Phải làm cho nàng cảm động và tự nguyện gả cho ta làm thái tử trắc phi.”

      Lời còn chưa dứt, người đến đài giám trảm.

      Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người đều nhìn về hướng đài giám trảm, chỉ thấy Nam Lăng Duệ đến đài giám trảm, thấy Vân Thiển Nguyệt sau khi được cởi trói mềm nhũn ngã mặt đất lập tức ôm vào lòng.

      Lão hoàng đế mở miệng cười “Chẳng lẽ tiểu nha đầu này bị dọa ? Trẫm còn tưởng rằng nàng sợ trời sợ đất chứ!”

      “Hoàng bá bá, ngài muốn chặt đầu của nàng, nàng có thể sợ sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhắc nhở lão hoàng đế.

      “Cái tiểu nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ, cái gì cũng dám . Lại còn dám trẫm là hôn quân, quả thực buồn cười!” Lão hoàng đế lúc này mặc dù mắng, nhưng mặt cũng chỉ cười, đối với Vân Vương gia còn quỳ mặt đất khoát khoát tay, “Vân Vương huynh đứng lên ! Trẫm chẳng qua là dọa tiểu nha đầu kia mà thôi. Làm cho nàng sợ hãi chút, nếu là vô pháp vô thiên rồi!”

      Nét mặt già nua của Vân Vương gia vốn xám ngắt, cho là hôm nay Vân Thiển Nguyệt chết, ông có thể nhạy bén cảm giác được sát khí của hoàng thượng, nghĩ tới bởi vì Cảnh thế tử cùng Duệ thái tử lúc tình thế thay đổi. Ông vẫn cứ như nằm mộng, giờ nghe được lời của lão hoàng đế mới giật mình, thở phào nhõm hơi, run run : “Hoàng thượng, ngài hù chết lão thần . . . . . .”

      “Để cho Vân Vương huynh bị sợ hãi, là lỗi của trẫm.” Lão hoàng đế cười trấn an, đối với phía sau khoát tay “Người đâu, đỡ Vân Vương huynh dậy !”

      “Dạ, hoàng thượng!” Phía sau Lão hoàng đế lập tức có hai người ra đỡ Vân Vương gia.

      “Lão thần cũng lớn tuổi, tránh khỏi bị hù dọa.” Vân Vương gia được hai tiểu thái giám dìu hai bên đứng dậy, thở dài .

      “Ai, Vân Vương huynh nếu lớn tuổi, vậy Vân lão Vương Gia chẳng phải là càng lớn tuổi hơn sao? Lão Vương Gia hùng cả đời, đoán chừng cũng thích nghe những lời này.” Lão hoàng đế ha hả cười tiếng, “Trẫm cảm thấy tiểu nha đầu này tính tình quá mức bướng bỉnh, nếu kìm hãm nàng tí chỉ sợ đến bọn ta là ai nàng cũng biết. Nếu còn như vậy trẫm và của nàng cũng rất lo lắng. muốn hù đến Vân Vương huynh, kính xin Vân Vương huynh chớ trách.”

      “Nha đầu Thiển Nguyệt này đúng là nên bị dạy dỗ chút! Hoàng thượng dạy rất đúng!” Vân Vương gia cúi đầu.

      Lão hoàng đế cười gật đầu, dời tầm mắt nhìn về phía đài giám trảm, thấy Nam Lăng Duệ vỗ mặt Vân Thiển Nguyệt, cất giọng cười : “Duệ thái tử, tiểu nha đầu ngất sao? Nàng còn đồng ý gả cho ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nên đem nàng mang về đây trước rồi hãy .”

      “Được!” Nam Lăng Duệ lên tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt phi thân lên, hướng đài giám trảm mà đến. Khinh công của rất cao, ôm người mà thân thể cũng nhàng tiêu sái, trong nháy mắt bồng bềnh rơi xuống trước mặt lão hoàng đế.

      “Duệ thái tử khinh công tốt!” Lão hoàng đế Đại khen tiếng.

      “Khinh công của bổn thái tử cũng là phen bản lĩnh, đáng tiếc vẫn kịp Cảnh thế tử!” Nam Lăng Duệ .

      “Ha ha, Cảnh thế tử là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài. Duệ thái tử nếu vượt qua được Cảnh thế tử, như vậy danh hiệu Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài chẳng phải là nên đổi chủ rồi sao?” Lão hoàng đế cười to tiếng, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nằm im tiếng động ở trong ngực Nam Lăng Duệ, cau mày : “Nguyệt nha đầu! Tỉnh, trẫm giết ngươi nữa!”

      Vân Thiển Nguyệt nhúc nhích.

      đáng thương, nàng quả bị dọa ngất xỉu, ta lay nàng lúc cũng tỉnh!” Nam Lăng Duệ thương hại Vân Thiển Nguyệt hôn mê trong ngực mình, thương tiếc .

      “Cảnh thế tử, phiền ngươi nhìn tiểu nha đầu chút!” Lão hoàng đế chuyển hướng Dung Cảnh ôn hòa phân phó.

      Dung Cảnh gật đầu, hướng Vân Thiển Nguyệt tới, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên ngăn trước mặt , hừ lạnh tiếng, “ cần Nhược mỹ nhân ngươi giả vờ hảo tâm, tiểu nha đầu mới cần ngươi xem. Ta xem cho nàng!”

      Dứt lời, Dạ Khinh Nhiễm ba bước thành hai bước tới trước mặt Nam Lăng Duệ, đưa tay bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt.

      Dung Cảnh dừng bước, đối với động tác Dạ Khinh Nhiễm dường như để ý.

      “Chính xác là bị dọa ngất, nhưng ta có thể làm cho nàng nhanh tỉnh lại!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía lão hoàng đế “Hoàng bá bá, lát nữa nàng tỉnh lại đoán chừng cũng muốn thấy ngài. Bởi vì thấy ngài làm cho nàng bị kinh sợ.”

      ra tiểu nha đầu này dám vô pháp vô thiên như vậy nhưng lá gan lại thế, quả nhiên là bị làm hư rồi! sao, làm cho nàng tỉnh lại !” Lão hoàng đế phân phó.

      Dạ Khinh Nhiễm do dự chút, gật đầu, ở nhân trung của Vân Thiển Nguyệt nhàng ấn chút, trong miệng : “Tiểu nha đầu, ngươi mau tỉnh lại, Hoàng bá bá giết ngươi nữa.”

      Vân Thiển Nguyệt giống như sống lại phát ra tiếng , khi Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, liền yếu ớt mở mắt, có chút mê mang nhìn mọi thứ trước mặt.

      “Tiểu nha đầu, trẫm giết ngươi nữa! Lần này ngươi hãy ghi nhớ, lần sau được làm như vậy nữa!” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, thanh hùng hậu uy nghiêm, giận mà uy.

      Vân Thiển Nguyệt mím miệng, bỗng nhiên “Oa” tiếng khóc lên.

      Lão hoàng đế sửng sốt.

      “Dượng Hoàng thượng khi dễ ta. . . . . . Ta muốn tiến cung cho , muốn xuống cửu tuyền cho bà , muốn cho Trinh Tĩnh bà tổ, muốn cho dượng Thuỷ tổ. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt từ trong ngực Nam Lăng Duệ nhảy ra, nước mắt rơi như mưa đối với lão hoàng đế lên án.

      Vẻ mặt của Lão hoàng đế nghe được lời của Vân Thiển Nguyệt có chút dở khóc dở cười, thấy Vân Thiển Nguyệt nước mắt giống như trân châu, nếu quát bảo ngưng lại có khuynh hướng, lan tràn giống như cỏ dại quát lên: “Câm miệng, nếu khóc tiếng nữa, trẫm cho ngươi xuống cửu tuyền cáo trạng!”

      Vân Thiển Nguyệt tiếng khóc im bặt, mặc dù nước mắt vẫn chảy xuống dưới nhưng tia thanh cũng có.

      “Trẫm hôm nay muốn dạy dỗ ngươi chút! Nếu phải sợ ngươi chết Cảnh thế tử bỏ Vinh vương phủ mà Vân Vương Phủ thay thế ngươi tẫn hiếu với gia gia ngươi, trẫm hôm nay giết tiểu nha đầu vô pháp vô thiên đại nghịch bất đạo ngươi.” Lão hoàng đế .

      Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn về phía Dung Cảnh, gặp sắc mặt nhàn nhạt, nàng bĩu môi, hừ : “Mắc mớ gì tới a?”

      “Ngươi nha đầu ngốc! Quả nhiên hiểu chuyện, chỉ biết hồ nháo. Gia gia ngươi năm đó dùng viên thánh dược cứu Cảnh thế tử. Nếu trẫm giết ngươi Vân Vương Phủ báo ân, thay thế ngươi tẫn hiếu với Vân lão Vương gia. Trẫm nể mặt Cảnh thế tử tạm tha cho ngươi.Trẫm muốn người có thể điều khiển mười vạn quân hùng mạnh như Cảnh thế tử lại biến nha đầu ngu xuẩn, vô pháp vô thiên như ngươi!” Lão hoàng đế hảo tâm giải thích cho Vân Thiển Nguyệt .

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt nghiêm túc nhìn Dung Cảnh, bỗng nhiên vui vẻ đối với lão hoàng đế : “Lại có chuyện tốt như vậy sao? Hay là ngài giết ta !”

      “Ha ha. . . . . . Ngươi nha đầu này! Mới vừa phải sợ đến ngất sao? Lúc này còn sợ chết nữa?” Lão hoàng đế cười hỏi.

      “Ta phải sợ đến ngất mà là tự dưng ngất , nếu ngất đến lúc ngài chém đầu ta, ta cũng biết, biết đau, còn sợ gì nữa? Chết chết, mười tám năm sau lại là hùng hảo hán. Nếu như ta chết rồi, có thể làm cho dượng Hoàng thượng huỷ bỏ tổ huấn còn phù hợp này, coi như là cái chết có ý nghĩa .” Vân Thiển Nguyệt dùng tay áo chùi chùi nước mắt mặt, cách đầy khí phách.

      “Nga? Xem ra trẫm có hù ngươi sợ?” Lão hoàng đế cười hỏi.

      Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, ánh mắt tránh né, thanh bỗng nhiên “Có chút sợ!”

      “Chỉ chút?” Lão hoàng đế lại hỏi.

      “Ừ. . . . . . nhiều chút!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, thanh càng .

      “A, ngươi thừa nhận là tốt rồi! Nếu trẫm ngần ngại dạy dỗ ngươi lần nữa.” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt cúi đầu xuống, thấy nàng , cuối cùng cũng hài lòng cười. để ý tới nàng nữa, đem ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh thu lại nụ cười hỏi “Thiên Khuynh, con thích Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng? Muốn cưới nàng làm Thái Tử Phi?”

      Vân Thiển Nguyệt trong lòng cười lạnh tiếng, lão hoàng đế đây là cho Dạ Thiên Khuynh cơ hội cuối cùng sao? Tên bắn thể thu lại, nếu lúc này đổi ý chẳng phải là đối với Tần Ngọc Ngưng mảnh thâm tình cũng chỉ là suông thôi sao? Cũng bỏ qua ủng hộ của quần thần? bị treo dây, mặc dù lão hoàng đế cho bậc thang cũng xuống nổi. Huống hồ Dạ Thiên Khuynh làm sao đổi ý nắm bắt cơ hội lần này? Hơn nữa Tần Ngọc Ngưng còn là tài hoa và đệ nhất tài nữ giúp giữ được ngôi vị Thái tử. Đương nhiên Dạ Thiên Khuynh biết bản thân mình muốn gì.

      Quả nhiên, Dạ Thiên Khuynh cung kính mà thành khẩn trả lời: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần thích Ngọc Ngưng. Muốn cưới nàng làm Thái Tử Phi cầu phụ hoàng thành toàn.”

      , thái tử điện hạ. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng giống như vừa bị phen kinh hãi, lúc nãy mới tỉnh lại, mở mắt nhìn Dạ Thiên Khuynh suy yếu .

      “Ngoan, đừng chuyện!” Dạ Thiên Khuynh cúi đầu ôn nhu dụ dỗ nhưng ánh mắt lại hàm chứa cảnh cáo.

      Tần Ngọc Ngưng thân thể run lên lập tức im lặng.

      “Tốt! Nếu như vậy, trẫm đồng ý với ngươi!” Lão hoàng đế rốt cục gật đầu.

      Dạ Thiên Khuynh sắc mặt vui mừng, “Đa tạ phụ hoàng!”

      “Đừng vội tạ ơn! Trẫm còn có điều muốn !” Lão hoàng đế khoát khoát tay.

      Sắc mặt vui mừng của Dạ Thiên Khuynh tự nhiên cứng đờ, khẩn trương nhìn lão hoàng đế.

      Lão hoàng đế nhìn , ánh mắt nhìn lướt qua từng tên đại thần lúc nãy xin chỉ vẫn còn quỳ mặt đất, uy nghiêm mở miệng: “Trẫm theo lời các khanh, tuyên bố kể từ hôm nay hủy bỏ tổ huấn Thánh Tổ chỉ cho nữ nhi Vân Vương phủ làm chủ hậu cung.”

      “Hoàng thượng thánh minh! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Đài giám trảmnhất thời vang lên mảnh hô to.

      Vân Thiển Nguyệt ở đáy lòng thở phào nhõm, phen này tuy khó khăn, suýt chút nữa mất cái mạng nhưng cuối cùng cũng bỏ được cái thân phận phiền toái kia. Coi như là uổng công cuộc. Nàng nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng nhìn nàng, cất dấu dưới đáy mắt nhàn nhạt là vẻ nồng đậm ấm áp, nàng hừ lạnh tiếng quay đầu . Nàng quên hôm nay bất chấp tay bị gãy mà cứu Tần Ngọc Ngưng. Thực đáng giận.

      Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, cười khổ cái.

      Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt làm mặt lạnh với Dung Cảnh, liền vui vẻ, nụ cười cứ vậy mà căng ra, Diệp Thiến ghé vào lỗ tai nhắc nhở, “Mặc dù huỷ bỏ tổ huấn Vân Thiển Nguyệt tiến cung làm hậu sao? Nàng cũng thích ngươi. Ngươi tự biết điều chút chờ làm phò mã của bổn công chúa !”

      Dạ Khinh Nhiễm vui vẻ bỗng dưng tức giận, quát khẽ: “Diệp Thiến, ngươi còn chịu thôi phải ? Ngươi cho rằng Bổn tiểu vương có cách nào trị ngươi để mặc cho người làm xằng làm bậy?”

      Diệp Thiến thấy Dạ Khinh Nhiễm muốn nổi giận, đối với chớp chớp mắt, thông minh lên tiếng nữa.

      Dạ Khinh Nhiễm thấy Diệp Thiến im lặng, đống tức giận lập tức đình chỉ, muốn nổi giận nhưng hôm nay nàng thức thời muốn nổi giận cũng được. Chỉ bực mình trong lòng, đời mình xui xẻo gặp phải nữ nhân này! nhìn về phía Nam Lăng Duệ, thấy Nam Lăng Duệ lay động chiết phiến, đối diện với cười đến vô cùng phong lưu, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

      “Nguyệt nha đầu, ngươi hài lòng chưa?” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

      “Hoàng thượng dượng minh, ngài minh thần võ như thế, được hậu nhân truyền tụng, thanh danh minh quân thiên cổ!” Vân Thiển Nguyệt keo kiệt lời khen, nếu cần nàng có thể làm thành cái sọt lớn dâng tặng cho lão hoàng đế, dù sao lời tán dương ai cũng thích nghe, cũng có mất tiền mua.

      “Ha ha, tiểu nha đầu này, cần tâng bốc trẫm như vậy! Trẫm quen nhìn ngươi như vậy.” Lão hoàng đế tuy như thế, nhưng nhìn chân mày lão giãn ra, nhìn là biết rất vui vẻ.

      Vân Thiển Nguyệt hì hì cười tiếng, đối với Lão Hoàng đế cười le lưỡi, hề nữa.

      Lão hoàng đế cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, ánh mắt rơi vào Tần Ngọc Ngưng được Dạ Thiên Khuynh ôm trong ngực, nét mặt uy nghiêm chậm rãi mở miệng: ” Tần tiểu thư Tần Ngọc Ngưng Phủ Thừa Tướng, hiền lành khiêm nhường, hiểu biết, dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, được thái tử thực tâm thích, trẫm cũng rất vui mừng. Nay đặc biệt tứ hôn cho thái tử Dạ Thiên Khuynh làm Thái Tử Phi. Khâm thử!”

      “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh vội vàng tạ ơn. Dứt lời nhìn Tần Ngọc Ngưng trong ngực ôn nhu : “Ngọc Ngưng, mau tạ ơn!” Dứt lời, buông tay ra, đem Tần Ngọc Ngưng đặt ở mặt đất.

      Tần Ngọc Ngưng quỳ mặt đất, thân thể trống rỗng mềm nhũn gần như chống đỡ được, nàng há miệng muốn nhưng chữ cũng phát ra được.

      Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ như thế nào gọi là Thiên đường cùng Địa ngục gần nhau trong gang tấc, chắc cũng giống như Tần Ngọc Ngưng hôm nay. Đầu tiên là được Dung Cảnh để ý tay bị gãy xương dốc toàn lực cứu mạng của nàng, được người trong lòng ngưỡng mộ cứu, tâm tình kia có thể hình dung với việc được lên thiên đường? Mà trong nháy mắt được Dạ Thiên Khuynh cầu hôn, còn được Lão Hoàng đế gả cho Dạ Thiên Khuynh làm Thái tử phi. Mặc dù có biết bao nhiêu người mơ ước thân phận Thái Tử phi tôn quý, nếu nó giống như Địa ngục có lẽ rất nhiều người vui vẻ, cam tâm tình nguyện đồng ý. Nhưng đối với Tần Ngọc Ngưng có người trong lòng là Dung Cảnh nhưng lại gả cho Dạ Thiên Khuynh, điều này thể nghi ngờ là Địa ngục. Nàng nhìn thân thể suy yếu run rẩy, bộ dáng dường như chịu nổi của Tần Ngọc Ngưng, trong lòng có nửa điểm tình cảm, có số người đối với mình chỉ là người qua đường. Nếu phải ngày thứ hai sau Đại hội Võ trạng nguyên nàng ta cùng Dạ Thiên Khuynh ở trong thư phòng cùng nhau làm chuyện xấu bị nàng và Dung Cảnh bắt gặp, Dung Cảnh cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy, câu “Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu.” câu kia chặt đứt con đường lui của nàng ta.

      “Ngọc Ngưng, mau tạ ơn!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Tần Ngọc Ngưng hồi lâu có mở miệng, cau mày thúc giục.

      Khóe miệng Tần Ngọc Ngưng nhếch lên nhưng vẫn phát ra được thanh .

      “Tần tiểu thư, chẳng lẽ ngươi đồng ý? muốn gả cho thái tử của trẫm?” Lão hoàng đế nhìn Tần Ngọc Ngưng, đem biểu tình mặt nàng thu hết vào đáy mắt, mâu quang quét qua Dung Cảnh cái, thấy Dung Cảnh trước sau như , sắc mặt nhàn nhạt, cùng với Vân Thiển Nguyệt bị trói đem xuống muốn chém đầu khi nãy giống như hai người khác nhau, cười : “Chẳng lẽ ngươi thích Cảnh thế tử?”

      Tim Dạ Thiên Khuynh đột nhiên căng thẳng , vội vàng mở miệng, “Phụ hoàng!”

      “Thiên Khuynh, ngươi im lặng! Trẫm cùng Tần tiểu thư chuyện!” Lão hoàng đế khoát tay quát bảo Dạ Thiên Khuynh im lặng, ánh mắt thủy chung rời khỏi mặt Tần Ngọc Ngưng, thấy nàng khi nghe tên Dung Cảnh thân thể đột nhiên run rẩy, nét mặt mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, “Chỉ cần ngươi ngươi thích Cảnh thế tử, muốn gả cho Cảnh thế tử, trẫm liền thu hồi thánh chỉ lúc nãy, thế nào?”

      Lão hoàng đế dứt lời, đài giám trảm im lặng cũng nghe thấy cả làn gió . Ai cũng nghĩ tới Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc sau khi hạ thánh còn câu lật lọng như vậy. Ngoại trừ Dung Cảnh, thần sắc mọi người ở đây đều khác nhau, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Tần Ngọc Ngưng.

      Đầu Tần Ngọc Ngưng vốn cúi xuống bỗng ngẩng lên, dám tin nhìn về phía lão Hoàng đế.

      Tay Dạ Thiên Khuynh trong tay áo nắm thành nắm đấm nhưng dám mở miệng, mà quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng.

      Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại, thầm phỏng đoán lão hoàng đế hôm nay có tâm tư gì. Đều hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nhưng Lão hoàng đế hiển nhiên phải là người miệng vàng lời ngọc, lời ra thu hồi. Như trước đó lão còn muốn giết nàng sau đó lại tha là có thể nhìn ra. Nếu trước kia nàng đối với tâm tư của Lão hoàng đế có ba phần khinh thường, lúc này cũng tan thành mây khói. Hôm nay xảy ra biến cố liên hoàn này, làm cho nàng cuối cùng cũng hiểu Vân Vương gia tại sao đối với Lão hoàng đế kiêng kỵ như vậy. Đế vương tâm tư khó lường như , nhìn mặt cũng đoán ra tâm tư của , làm cho tâm tư nàng nhảy nhót vui vẻ vì được hủy bỏ tổ huấn, bỗng nhiên chợt lạnh. Nàng nghĩ nàng cao hứng quá sớm, Lão hoàng đế mặc dù hủy bỏ tổ huấn nhưng vẫn chú ý đến nàng. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy Dung Cảnh trước sau như , dường như bầu trời xa với những đám mây trắng lạnh, tình huống nào cũng xa cách như vậy, làm cho người ta nhìn ra cảm xúc của .

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu, lúc này người có thể cùng Lão Hoàng đế khó lường phân cao thấp đoán chừng cũng chỉ có thể là Dung Cảnh! Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, nàng cũng tò mò biết nữ nhân này lựa chọn như thế nào.

      Giờ khắc này so sánh với Vân Thiển Nguyệt khiêu khích quyền uy của lão hoàng đế lúc nãy bị giận dữ ra lệnh chém đầu còn muốn kích động trái tim của mọi người hơn. Mọi người thở cũng dám thở mạnh, đều chờ đáp án của Tần Ngọc Ngưng.

      “Thưa hoàng thượng, tiểu nữ chưa bao giờ nghĩ tới làm Thái Tử Phi, cho nên nhất thời chưa chấp nhận được, hoàng thượng thứ tội. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng chẳng qua là ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế cái, lập tức cúi đầu, sợ hãi mở miệng.

      “Nga? Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới làm Thái Tử Phi?” Lão hoàng đế khiêu mi.

      “Dạ!” Tần Ngọc Ngưng cúi đầu.

      “Vậy hôm nay sao?” Lão hoàng đế lại hỏi.

      “Hôm nay tiểu nữ mới biết thái tử điện hạ đối với tiểu nữ tình thâm ý trọng, tiểu nữ cảm tạ thái tử điện hạ mến, cách nào báo đáp được nên tiểu nữ nguyện ý gả cho thái tử điện hạ!” Tần Ngọc Ngưng giọng run rẩy nữa, lúc này rất bình tĩnh.

      Vân Thiển Nguyệt mở lớn hai mắt, nghĩ tới Tần Ngọc Ngưng quả nhiên là người thông minh, nàng trước đây đúng là xem thường nàng ta. Nếu như nàng ta ngu xuẩn chút, thích Dung Cảnh, phải Dung Cảnh lấy như vậy lúc này người bị trói đài giám trảm đúng là nàng ta. Lão hoàng đế làm sao có thể làm trò mất mặt trước văn võ bá quan cùng trước mặt Nam Lăng Duệ cũng như Diệp Thiến, vừa là mất mặt cũng như mất mặt Dạ Thiên Khuynh? Tần Ngọc Ngưng nếu dám thích Dạ Thiên Khuynh, hôm nay nàng chết thể bàn cãi.

      “Vậy Cảnh thế tử sao? Trẫm còn tưởng rằng người trong lòng Tần tiểu thư là Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế lại hỏi.

      “Cảnh thế tử như đám mây cao, được dân chúng trong thiên hạ sùng bái kính . Tiểu nữ chẳng qua ngưỡng mộ Cảnh thế tử mà thôi, tuyệt đối dám có chút tâm tư nhi nữ.” Tần Ngọc Ngưng lắc đầu, thấp giọng .

      ra là như vậy!” Lão hoàng đế ha ha cười tiếng, nhìn về phía Dung Cảnh, cực kỳ ôn hòa hỏi: “Cảnh thế tử, ngươi ngại gãy tay cứu Tần tiểu thư. Trẫm muốn xác nhận lần nữa, ngươi đối với Tần tiểu thư có tình hay ? Nếu như ngươi thích Tần tiểu thư, trẫm. . . . . .”

      “Hoàng thượng quá lo lắng! Hôm nay nếu là người khác, Dung Cảnh cũng cứu.” Dung Cảnh cười nhạt, đánh gãy lời của lão hoàng đế.

      “Tốt! hổ là Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế mặt rồng cực kỳ vui mừng, nhìn về phía Tần Thừa tướng đứng bên ngẩn ngơ “Tần ái khanh, trẫm nhớ còn chưa hỏi ý kiến của ngươi. Ý của ngươi thế nào?”

      “Hoàng thượng vạn tuế! Thái tử mến nữ nhi là phúc của nữ nhi. Lão thần tạ ơn hoàng thượng!” Tần Thừa tướng bừng tĩnh, lập tức quỳ lạy ngay tại chỗ.

      “Tốt!” Lão hoàng đế cực kỳ hài lòng, quay đầu đối với Tần Ngọc Ngưng liền thân thiết gọi “Tần nha đầu, tạ ơn ! Có người con dâu như ngươi, lòng trẫm thấy rất yên tâm!”

      “Ngọc Ngưng tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tần Ngọc Ngưng khấu đầu.

      “Thiên Khuynh, lúc này ngươi hài lòng chưa?” Lão hoàng đế nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, cười hỏi.

      “Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Dạ Thiên Khuynh thấy Tần Ngọc Ngưng biết điều, mây đen mặt cũng chuyển thành trời quang, lần nữa khấu đầu.

      “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!” Mọi người lần nữa hô to, cùng kêu chúc mừng.

      “Các vị ái khanh đứng lên !” Lão hoàng đế khoát khoát tay, nhìn thoáng qua sắc trời, rồi nhìn lướt qua đài giám trảm kia có hơn trăm tên thi thể, đối với Diệp Thiến : “Diệp công chúa, làm phiền ngươi bắt mạch cho Tần nha đầu, mặc dù nàng hôm nay là con dâu của trẫm, nhưng cũng thể che chở, nếu máu của nàng có thể sử dụng, xin mời Diệp công chúa nhanh thi hành niệm chú, tìm ra hung thủ cũng làm cho trẫm an lòng.”

      Vân Thiển Nguyệt tâm tư chuyển động, hiếm thấy, trải qua nhiều biến cố luân phiên nhau mà Lão hoàng đế còn nhớ đến mục đích hôm nay. Nàng nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, nghĩ tới suy đoán của nàng sai, nếu trước kia Lão hoàng đế còn che chở cho Tần Ngọc Ngưng lúc này so với trước kia thể so sánh nổi.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 15: nhàng tha thứ
      Edit: giọt mực xanh
      Lão hoàng đế dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiến.

      Nàng sảng khoái gật đầu “Được!”

      “Phụ hoàng, Ngọc Ngưng nàng . . . . . .” Dạ Thiên Khuynh nghĩ mặc dù Hoàng thượng ra thánh chỉ nhưng vẫn cho người lấy máu Tần Ngọc Ngưng, trong lòng căng thẳng, muốn Tần Ngọc Ngưng có chuyện, hôm nay nàng là Thái tử phi của .

      “Thiên Khuynh, từ hôm nay, Tần nha đầu phải là nữ tử yếu đuối nữa mà là Thái tử phi của con, là con dâu của trẫm, nên lấy việc quốc gia làm trọng tư tình chỉ là thứ yếu. Đạo lý này con phải hiểu!” Lão hoàng đế cắt đứt lời của Dạ Thiên Khuynh.

      Dạ Thiên Khuynh á khẩu, cúi đầu, “Nhi thần hiểu!”

      “Tần nha đầu, ngươi có bằng lòng giúp Diệp công chúa tay ?” Lão hoàng đế hỏi Tần Ngọc Ngưng.

      “Ngọc Ngưng nguyện ý!” Tần Ngọc Ngưng ngẩng đầu, nhìn về phía lão hoàng đế, giọng suy yếu nhưng mất dịu dàng “Nhưng Ngọc Ngưng cầu Hoàng thượng chuyện, xin Hoàng thượng đáp ứng. Ngọc Ngưng dốc toàn lực phối hợp với Diệp công chúa, chết cũng từ!”

      “Nga? Chuyện gì? Ngươi cứ !” Trong mắt Lão hoàng đế lên tia tinh quang, rất là hào phóng .

      “Ngọc Ngưng hôm nay còn còn chưa đến tuổi cập kê, xin Hoàng thượng thương tình đồng ý cho Ngọc Ngưng sau khi cập kê mới làm đám cưới với Thái tử.” Tần Ngọc Ngưng .

      “Ừ, trẫm nhớ ngươi so với Nguyệt nha đầu còn hơn năm, cũng nên như thế! Tốt, trẫm đồng ý với ngươi!” Lão hoàng đế đáp ứng.

      Dạ Thiên Khuynh mặc dù bất mãn, nhưng mà cũng phản bác.

      “Các ngươi đứng dậy !” Lão hoàng đế đối với hai người khoát khoát tay, nhìn về phía Diệp Thiến.

      Diệp Thiến tới trước mặt Tần Ngọc Ngưng, giữa lúc Dạ Thiên Khuynh đỡ Tần Ngọc Ngưng đứng lên, nàng đưa tay đặt cổ tay của nàng ta, chỉ sờ chút rồi rời , đối với Lão hoàng đế cười : “Hoàng thượng, mạch của Tần tiểu thư so với mạch của Vân Thiển Nguyệt tốt hơn. Hoàn toàn có thể lấy máu, có việc gì. Bổn công chúa đảm bảo!”

      “Diệp công chúa, ngươi chỉ mới đụng vào tay Ngọc Ngưng, làm sao có thể biết thực hư nhanh như vậy?” Dạ Thiên Khuynh bất mãn, làm tư thế che chở Tần Ngọc Ngưng.

      “Dạ thái tử, Bổn công chúa y thuật mặc dù sánh kịp với Cảnh thế tử, nhưng cũng tự nhận những người ngồi ở đây có mấy ai thắng được Bổn công chúa. Nếu Dạ thái tử hoài nghi, vậy ngươi có thể tìm người mà ngươi tin tưởng đến bắt mạch cho Thái tử phi!” Diệp Thiến lạnh lùng .

      Dạ Thiên Khuynh sắc mặt trầm xuống, còn chưa mở miệng nghe Lão hoàng đế : “Thiên Khuynh, trẫm tin tưởng y thuật của Diệp công chúa! Con dẫn Tần tiểu thư theo Diệp công chúa xuống đài giám trảm !” Dứt lời, đối với Dạ Khinh Nhiễm : “Khinh Nhiễm, cháu cũng theo Diệp công chúa! Truy tìm hung thủ là việc , mạng người là việc lớn, nhất định phải bảo đảm Diệp công chúa cùng Tần nha đầu vạn vô nhất thất.” (tuyệt đối để xảy ra sai sót nhầm lẫn)

      “Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu.

      “Nhi thần tuân chỉ!” Dạ Thiên Khuynh cũng cúi đầu.

      Lão hoàng đế khoát khoát tay, Diệp Thiến trước, Dạ Thiên Khuynh đỡ Tần Ngọc Ngưng theo, hướng phía sau đài giám trảm tới.

      Diệp Thiến vài bước dường như nhớ tới cái gì, quay đầu với Vân Thiển Nguyệt: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi tới nhìn sao?”

      Vân Thiển Nguyệt đích thực cũng muốn xem thi chú của Nam Cương chú thuật như thế nào, nàng vừa muốn mở miệng, chỉ nghe Dung Cảnh : “Ở chỗ này cũng thấy , Thiển Nguyệt tiểu thư tất nhiên qua. Chuyện này quan hệ quá nhiều, Diệp công chúa cần phải hành động cẩn thận, phải là chuyện đùa.”

      Ý muốn của Vân Thiển Nguyệt sụp đổ, lúc trước phải Dung Cảnh còn để cho nàng xem sao? tại làm sao thay đổi chủ ý rồi? Nàng cau mày nhìn Dung Cảnh nhưng Dung Cảnh hề liếc nàng cái.

      “Cũng được! Vậy Vân Thiển Nguyệt ngươi ở chỗ này xem kỹ !” Diệp Thiến gật đầu, chậm trễ, mũi chân nhún , hướng đài giám trảm bay tới.

      “Tiểu nha đầu, ngươi tò mò có phải hay ? có chuyện gì, nếu là thấy trở lại ta miêu tả chi tiết cho ngươi biết.” Dạ Khinh Nhiễm đối với Vân Thiển Nguyệt .

      “Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Dung Cảnh để cho nàng , hẳn là có lý do.

      Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, cũng trì hoãn nữa, mũi chân nhún , cũng phi thân hướng đài giám trảm bay tới.

      Dạ Thiên Khuynh vốn đỡ Tần Ngọc Ngưng, thấy Diệp Thiến cùng Dạ Khinh Nhiễm thi triển khinh công, cũng đưa tay ôm Tần Ngọc Ngưng, thi triển khinh công hướng đài giám trảm .

      Chỉ chốc lát, nhóm bốn người trước sau rơi xuống đối diện đài giám trảm.

      Bên Giám trảm tịch bao gồm Lão hoàng đế ,tất cả mọi người thêm gì nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Đài giám trảm.

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, nhìn nhất cử nhất động đài giám trảm.

      Chỉ thấy Diệp Thiến sau khi tới đài, đứng ở giữa đài giám trảm, đối với Dạ Khinh Nhiễm câu gì đó, Dạ Khinh Nhiễm vung tay liền có người mang lên cái giá hình tam giác đặt ở trước mặt Diệp Thiến. Diệp Thiến hướng về phía cái giá hết sức thành kính bái cái, rồi nhìn Dạ Thiên Khuynh câu, Dạ Thiên Khuynh ôm Tần Ngọc Ngưng đứng ở phía đối diện với Diệp Thiến, ở giữa chính là cái giá hình tam giác kia.

      Từ giám trảm tịch nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thiến, Tần Ngọc Ngưng và cái giá ở giữa kia tạo thành đường thẳng.

      Làm xong hết thảy, Diệp Thiến đối với Dạ Khinh Nhiễm khoát tay, Dạ Khinh Nhiễm đứng ở phía sau nàng. Nàng đưa tay vào ngực, móc ra cái vật hình tròn, từ nơi này vừa nhìn tới chỉ thấy giống như cái hộp tròn tròn nho , chỉ thấy tay nàng run lên, cái hộp tròn kia tiện tay bị ném lên bầu trời, ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng của cái hộp. Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn theo hộp kia. Chỉ thấy hộp tròn kia ở giữa trung quay ba vòng rồi rơi xuống cách đỉnh đầu Tần Ngọc Ngưng dừng lại, càng ngừng quay tròn.

      Diệp Thiến cùng hộp kia có vướng với sợi dây nào, hình tròn kia giống như là có sinh mệnh tự mình chuyển động. Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ biết cái hộp kia là cái gì, nghe Dung Cảnh khẽ với nàng: “Đó là Nam Cương vạn chú vương! Vua của vạn chú!”

      Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa động, chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đứng ở bên người nàng, nàng liếc mắt nhìn bốn phía cái thấy Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người chăm chú nhìn đám người Diệp Thiến đài giám trảm, ai chú ý đến bọn họ, nàng nghĩ tới Lão hoàng đế so với bất kỳ kẻ nào càng muốn biết bí mật của Nam Cương chú thuật, nàng đè thấp thanh hỏi: “Là cái gì?”

      “Nghe đó là con Thiềm thừ ( con cóc) ngàn năm!” Dung Cảnh .

      Thiềm Thừ a! Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn về phía đài giám trảm, chỉ thấy tay Diệp Thiến bỗng làm ra những động tác kỳ dị, trong miệng lẩm bẩm, ước chừng sau chén trà, ở đỉnh đầu Tần Ngọc Ngưng, cái hộp kia bỗng nhiên “rắc” tiếng mở ra. Quả nhiên như lời Dung Cảnh , con Thiềm thừ màu xanh lục nhảy ra từ bên trong, con Thiềm thừ kia ước chừng bằng trái cây . Chỉ thấy nó sau khi ra động tác cực nhanh nhảy xuống ở tay Tần Ngọc Ngưng cắn ngụm, nhưng trong nháy mắt, màu xanh lục của con Thiềm Thừ biến thành màu đỏ nhạt.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Thiềm Thừ còn có thể biến sắc, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

      Dung Cảnh thấp giọng giải thích cho nàng “Thiềm thừ ngàn năm này sở dĩ được xưng là Nam Cương vạn chú vương phải vì bản thân nó mà là trong cơ thể nó nuôi vạn côn trùng nguyền rủa. Cùng với loại sâu mà ngươi mổ bụng tử thi nhìn thấy là giống. Chỉ là so với con sâu kia nó lớn hơn mà thôi. Đặc biệt lấy máu cung cấp nuôi dưỡng. Gặp máu biến sắc.”

      Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Nam Cương được gọi là đất nước vạn trùng chú. Chú thuật này đơn giản là lợi dụng loại sâu khống chế tâm hồn con người. Nàng tiếp tục xem, chỉ thấy trong chốc lát, Thiềm Thừ kia biến thành đỏ lòm. Tần Ngọc Ngưng đưa lưng về phía nàng nên nàng nhìn mặt của nàng ta, nhưng nhìn ràng thấy quanh thân Diệp Thiến tản ra màu xanh nhàn nhạt. Nàng nhớ tới Diệp Thiến thi chú rất tổn hại đến sức khỏe, màu xanh này chính là tinh khí ở trong cơ thể nàng ấy .

      Ước chừng qua thời gian chén trà, màu sắc của Thiềm Thừ càng ngày càng đỏ, thân thể cũng bay nhanh hơn, màu xanh quanh thân Diệp Thiến càng ngày càng đậm, dường như hoàn toàn bao phủ nàng ở trong đó.

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, nàng có thể cảm nhận được thời khắc quan trọng nhất tới! Quả nhiên nàng vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy đạo huyết quang từ thân thể của Thiềm Thừ bắn ra, bắn về phía góc trái của cái chén ở giá tam giác kia, bởi vì màu xanh quá nhiều, thấy cái bát, nhưng nàng có thể tưởng tượng được cái chén kia lúc này ước chừng là đựng máu tươi. Bởi vì ở trong màu xanh đó nàng mơ hồ thấy chút màu đỏ. Lát sau, đường máu kia bỗng nhiên vòng vo phương hướng, bắn về phía góc phải của cái bát giá tam giác, lại qua chốc lát, luồng huyết tuyến lần nữa vòng vo phương hướng, bắn về phía đầu mút cuối cùng của giá tam giác, ở bên trong sương mù màu xanh, mơ hồ phát ra đám màu đỏ.

      Vân Thiển Nguyệt bỗng quay đầu đối với Dung Cảnh thấp giọng hỏi thăm “Ngươi xem có thể tìm được hung thủ hay ?”

      Dung Cảnh nghe vậy mâu quang chớp chớp, cũng thấp giọng hỏi ngược lại “Ngươi nghĩ thế nào?”

      !” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ. biết vì sao, nàng chính là cảm thấy thế.

      “Ta cũng cảm thấy vậy!” Dung Cảnh khẽ mỉm cười.

      Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, muốn hỏi cái gì, chỉ nghe đài giám trảm bỗng nhiên truyền đến tiếng “Bốp ” phát vang, tiếng vang này quá lớn, nàng cả kinh quay đầu, chỉ thấy màu xanh quanh thân Diệp Thiến chẳng biết từ khi nào biến thành màu đen, vô số đạo huyết tuyến cùng nhau bay lên trời, ngay sau đó truyền đến thanh cực kỳ bi thương của Diệp Thiến “Tiểu Thiềm Thừ!”

      Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, nghĩ tới quả nhiên xảy ra chuyện. Cảm giác của nàng từ trước đến giờ rất chính xác! Mặc dù thấy tình hình kia, nhưng nhìn bộ dạng như vậy nhất định là Vạn chú vương của Diệp Thiến bị hủy rồi!

      “Ngọc Ngưng!” Đài giám trảm lại truyền tới tiếng kinh hô của Dạ Thiên Khuynh.

      Ngay sau đó lại truyền tới “Phốc” tiếng, trong sương mù dày đặc lần nữa bị lây mảnh huyết quang. Vân Thiển Nguyệt đoán chừng lúc nãy là máu của Thiềm thừ còn lần này chính là Diệp Thiến phun ra máu.

      “Xú nữ nhân! Ngươi làm sao vậy?” Đài giám trảm quả nhiên truyền đến tiếng la lo lắng của Dạ Khinh Nhiễm.

      Ngay sau đó sương mù chợt tản , những thi thể đặt ở đó bỗng nhiên bốc cháy lên. Đài giám trảm bốn phía ánh lửa ngất trời, bùm bùm tiếng nổ vang mảnh.

      Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt chút, mở ra lần nữa chỉ thấy ở trong thi thể bị thiêu đốt, Dạ Khinh Nhiễm ôm Diệp Thiến, mặt Diệp Thiến tất cả đều là máu tươi, nhìn khuôn mặt, Dạ Thiên Khuynh ôm Tần Ngọc Ngưng, mặt Tần Ngọc Ngưng cũng đều là máu, hai người kia có chút giống nhau, chính là lúc này vô thanh vô thức nằm ở trong ngực Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh, biết là chết hay sống.

      “Ngọc Ngưng!” Tần Thừa tướng hô to tiếng, vội vàng chạy xuống giám trảm tịch.

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Mau xem chút!” Lão hoàng đế cũng cả kinh từ chỗ ngồi đứng lên, vội vàng xuống giám trảm tịch, lại như gió về phía đài giám trảm.

      Đám người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia nghe vậy lập tức theo phía sau Lão hoàng đế.

      Nam Lăng Duệ điểm , phi thân lên, so với cả mọi người nhanh hơn bước.

      Trong nháy mắt, giám trảm tịch chỉ còn lại Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn đài giám trảm chốc lát, xoay người lại nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh ấm giọng với nàng: “Chúng ta cũng xem chút!”

      “Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

      Hai người cùng nhau xuống giám trảm tịch.

      Lúc này Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh ôm Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng xuống đài giám trảm. Nam Lăng Duệ cũng vừa tới, ngăn ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, câu cũng liền bắt mạch cho Diệp Thiến.

      “Vương thái y, ngươi mau tới bắt mạch cho Ngọc Ngưng!” Dạ Thiên Khuynh thấy đám người Lão hoàng đế tới, vội vàng với Vương thái y.

      “Dạ! Thái tử điện hạ!” Vương thái y nhanh bước lướt qua Lão hoàng đế tới bên cạnh Dạ Thiên Khuynh, đưa tay bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng.

      “Cũng là tai họa ngàn năm!” Nam Lăng Duệ thả tay xuống, phun câu.

      Vân Thiển Nguyệt nghe được lời Nam Lăng Duệ, thở phào nhõm. Diệp Thiến có chuyện gì là tốt rồi!

      “Duệ thái tử, mạch của Diệp công chúa như thế nào? Có nguy hiểm tánh mạng ?” Lão hoàng đế gấp gáp hỏi. Diệp Thiến là nữ nhi duy nhất của Nam Cương Vương, nếu là Diệp Thiến ở Thiên thánh gặp chuyện may, tự nhiên khó mà trả lời với vua Nam Cương.

      “Ước chừng là hôn mê bảy tám ngày, có việc gì, chết được.” Nam Lăng Duệ .

      “Nghiêm trọng như thế sao?” Lão hoàng đế cả kinh.

      “Tổn thương tới phế phủ, bị tinh huyết cắn trả. Có thể giữ được mạng cũng tệ rồi. Hôn mê bảy tám ngày coi là cái gì? Nếu nàng phải là chủ nhân của Vạn chú thi vương chắc chắn chết rồi.” Nam Lăng duệ .

      Lão hoàng đế lần nữa cả kinh, câu “vô cùng may mắn” sau nhìn về phía Vương thái y bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng hỏi: “Vương thái y, Tần nha đầu như thế nào?”

      “Thưa hoàng thượng, Tần tiểu thư chẳng qua là mất máu quá nhiều mà hôn mê, nguy hiểm đến tính mạng.” Vương thái y buông tay ra : “Nhưng ước chừng cũng hôn mê mấy ngày.”

      “Vậy tốt!” Lão hoàng đế thở phào nhõm.

      Vân Thiển Nguyệt dừng chân, Diệp Thiến trọng thương, suýt nữa tính mạng khó giữ được, Nam Cương vạn chú chi vương bị hủy, có thể là vô cùng nghiêm trọng, vậy mà Tần Ngọc Ngưng chỉ mất máu quá nhiều mà hôn mê?

      “Diệp công chúa bị thương nặng như thế theo lý thuyết Tần tiểu thư phải nặng hơn nàng ta mới đúng. Vì sao nàng chỉ là mất máu quá nhiều?” Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ đến, Dạ Thiên Dục hỏi lên.

      Tất cả mọi người giật mình bừng tỉnh, ai nấy đều nghi ngờ.

      “Ông trời phù hộ, may là tiểu nữ có việc gì!” Tần Thừa tướng lúc này mới thở phào nhõm, đối với Dạ Thiên Dục : “Tiểu nữ bất quá là làm máu dẫn thôi, Diệp công chúa là người tiến hành thi chú, chú thuật khống chế được mà cắn trả lại người thi chú khiến người bị trọng thương, điều này rất đỗi bình thường. Chẳng lẽ Tứ hoàng tử muốn tiểu nữ mất tính mạng sao?”

      Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý.

      Lão hoàng đế cũng gật đầu, đối với Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh phân phó, “Khinh Nhiễm, ngươi mau đưa Diệp công chúa về Đức thân vương phủ dưỡng thương, dùng loại thuốc tốt nhất, nhất định phải đem vết thương của Diệp công chúa chữa trị tốt. Thiên Khuynh, ngươi đưa Tần nha đầu trở về phủ.”

      “Dạ, Hoàng bá bá!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.

      “Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh lên tiếng.

      Dứt lời, hai người đều chậm chạp, ôm Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng vội vàng rời .

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 15: nhàng tha thứ
      Edit: giọt mực xanh
      Lão hoàng đế dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiến.

      Nàng sảng khoái gật đầu “Được!”

      “Phụ hoàng, Ngọc Ngưng nàng . . . . . .” Dạ Thiên Khuynh nghĩ mặc dù Hoàng thượng ra thánh chỉ nhưng vẫn cho người lấy máu Tần Ngọc Ngưng, trong lòng căng thẳng, muốn Tần Ngọc Ngưng có chuyện, hôm nay nàng là Thái tử phi của .

      “Thiên Khuynh, từ hôm nay, Tần nha đầu phải là nữ tử yếu đuối nữa mà là Thái tử phi của con, là con dâu của trẫm, nên lấy việc quốc gia làm trọng tư tình chỉ là thứ yếu. Đạo lý này con phải hiểu!” Lão hoàng đế cắt đứt lời của Dạ Thiên Khuynh.

      Dạ Thiên Khuynh á khẩu, cúi đầu, “Nhi thần hiểu!”

      “Tần nha đầu, ngươi có bằng lòng giúp Diệp công chúa tay ?” Lão hoàng đế hỏi Tần Ngọc Ngưng.

      “Ngọc Ngưng nguyện ý!” Tần Ngọc Ngưng ngẩng đầu, nhìn về phía lão hoàng đế, giọng suy yếu nhưng mất dịu dàng “Nhưng Ngọc Ngưng cầu Hoàng thượng chuyện, xin Hoàng thượng đáp ứng. Ngọc Ngưng dốc toàn lực phối hợp với Diệp công chúa, chết cũng từ!”

      “Nga? Chuyện gì? Ngươi cứ !” Trong mắt Lão hoàng đế lên tia tinh quang, rất là hào phóng .

      “Ngọc Ngưng hôm nay còn còn chưa đến tuổi cập kê, xin Hoàng thượng thương tình đồng ý cho Ngọc Ngưng sau khi cập kê mới làm đám cưới với Thái tử.” Tần Ngọc Ngưng .

      “Ừ, trẫm nhớ ngươi so với Nguyệt nha đầu còn hơn năm, cũng nên như thế! Tốt, trẫm đồng ý với ngươi!” Lão hoàng đế đáp ứng.

      Dạ Thiên Khuynh mặc dù bất mãn, nhưng mà cũng phản bác.

      “Các ngươi đứng dậy !” Lão hoàng đế đối với hai người khoát khoát tay, nhìn về phía Diệp Thiến.

      Diệp Thiến tới trước mặt Tần Ngọc Ngưng, giữa lúc Dạ Thiên Khuynh đỡ Tần Ngọc Ngưng đứng lên, nàng đưa tay đặt cổ tay của nàng ta, chỉ sờ chút rồi rời , đối với Lão hoàng đế cười : “Hoàng thượng, mạch của Tần tiểu thư so với mạch của Vân Thiển Nguyệt tốt hơn. Hoàn toàn có thể lấy máu, có việc gì. Bổn công chúa đảm bảo!”

      “Diệp công chúa, ngươi chỉ mới đụng vào tay Ngọc Ngưng, làm sao có thể biết thực hư nhanh như vậy?” Dạ Thiên Khuynh bất mãn, làm tư thế che chở Tần Ngọc Ngưng.

      “Dạ thái tử, Bổn công chúa y thuật mặc dù sánh kịp với Cảnh thế tử, nhưng cũng tự nhận những người ngồi ở đây có mấy ai thắng được Bổn công chúa. Nếu Dạ thái tử hoài nghi, vậy ngươi có thể tìm người mà ngươi tin tưởng đến bắt mạch cho Thái tử phi!” Diệp Thiến lạnh lùng .

      Dạ Thiên Khuynh sắc mặt trầm xuống, còn chưa mở miệng nghe Lão hoàng đế : “Thiên Khuynh, trẫm tin tưởng y thuật của Diệp công chúa! Con dẫn Tần tiểu thư theo Diệp công chúa xuống đài giám trảm !” Dứt lời, đối với Dạ Khinh Nhiễm : “Khinh Nhiễm, cháu cũng theo Diệp công chúa! Truy tìm hung thủ là việc , mạng người là việc lớn, nhất định phải bảo đảm Diệp công chúa cùng Tần nha đầu vạn vô nhất thất.” (tuyệt đối để xảy ra sai sót nhầm lẫn)

      “Dạ!” Dạ Khinh Nhiễm cúi đầu.

      “Nhi thần tuân chỉ!” Dạ Thiên Khuynh cũng cúi đầu.

      Lão hoàng đế khoát khoát tay, Diệp Thiến trước, Dạ Thiên Khuynh đỡ Tần Ngọc Ngưng theo, hướng phía sau đài giám trảm tới.

      Diệp Thiến vài bước dường như nhớ tới cái gì, quay đầu với Vân Thiển Nguyệt: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi tới nhìn sao?”

      Vân Thiển Nguyệt đích thực cũng muốn xem thi chú của Nam Cương chú thuật như thế nào, nàng vừa muốn mở miệng, chỉ nghe Dung Cảnh : “Ở chỗ này cũng thấy , Thiển Nguyệt tiểu thư tất nhiên qua. Chuyện này quan hệ quá nhiều, Diệp công chúa cần phải hành động cẩn thận, phải là chuyện đùa.”

      Ý muốn của Vân Thiển Nguyệt sụp đổ, lúc trước phải Dung Cảnh còn để cho nàng xem sao? tại làm sao thay đổi chủ ý rồi? Nàng cau mày nhìn Dung Cảnh nhưng Dung Cảnh hề liếc nàng cái.

      “Cũng được! Vậy Vân Thiển Nguyệt ngươi ở chỗ này xem kỹ !” Diệp Thiến gật đầu, chậm trễ, mũi chân nhún , hướng đài giám trảm bay tới.

      “Tiểu nha đầu, ngươi tò mò có phải hay ? có chuyện gì, nếu là thấy trở lại ta miêu tả chi tiết cho ngươi biết.” Dạ Khinh Nhiễm đối với Vân Thiển Nguyệt .

      “Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Dung Cảnh để cho nàng , hẳn là có lý do.

      Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, cũng trì hoãn nữa, mũi chân nhún , cũng phi thân hướng đài giám trảm bay tới.

      Dạ Thiên Khuynh vốn đỡ Tần Ngọc Ngưng, thấy Diệp Thiến cùng Dạ Khinh Nhiễm thi triển khinh công, cũng đưa tay ôm Tần Ngọc Ngưng, thi triển khinh công hướng đài giám trảm .

      Chỉ chốc lát, nhóm bốn người trước sau rơi xuống đối diện đài giám trảm.

      Bên Giám trảm tịch bao gồm Lão hoàng đế ,tất cả mọi người thêm gì nữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Đài giám trảm.

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, nhìn nhất cử nhất động đài giám trảm.

      Chỉ thấy Diệp Thiến sau khi tới đài, đứng ở giữa đài giám trảm, đối với Dạ Khinh Nhiễm câu gì đó, Dạ Khinh Nhiễm vung tay liền có người mang lên cái giá hình tam giác đặt ở trước mặt Diệp Thiến. Diệp Thiến hướng về phía cái giá hết sức thành kính bái cái, rồi nhìn Dạ Thiên Khuynh câu, Dạ Thiên Khuynh ôm Tần Ngọc Ngưng đứng ở phía đối diện với Diệp Thiến, ở giữa chính là cái giá hình tam giác kia.

      Từ giám trảm tịch nhìn lại, chỉ thấy Diệp Thiến, Tần Ngọc Ngưng và cái giá ở giữa kia tạo thành đường thẳng.

      Làm xong hết thảy, Diệp Thiến đối với Dạ Khinh Nhiễm khoát tay, Dạ Khinh Nhiễm đứng ở phía sau nàng. Nàng đưa tay vào ngực, móc ra cái vật hình tròn, từ nơi này vừa nhìn tới chỉ thấy giống như cái hộp tròn tròn nho , chỉ thấy tay nàng run lên, cái hộp tròn kia tiện tay bị ném lên bầu trời, ánh mắt của mọi người đều tập trung về hướng của cái hộp. Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn theo hộp kia. Chỉ thấy hộp tròn kia ở giữa trung quay ba vòng rồi rơi xuống cách đỉnh đầu Tần Ngọc Ngưng dừng lại, càng ngừng quay tròn.

      Diệp Thiến cùng hộp kia có vướng với sợi dây nào, hình tròn kia giống như là có sinh mệnh tự mình chuyển động. Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ biết cái hộp kia là cái gì, nghe Dung Cảnh khẽ với nàng: “Đó là Nam Cương vạn chú vương! Vua của vạn chú!”

      Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa động, chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đứng ở bên người nàng, nàng liếc mắt nhìn bốn phía cái thấy Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người chăm chú nhìn đám người Diệp Thiến đài giám trảm, ai chú ý đến bọn họ, nàng nghĩ tới Lão hoàng đế so với bất kỳ kẻ nào càng muốn biết bí mật của Nam Cương chú thuật, nàng đè thấp thanh hỏi: “Là cái gì?”

      “Nghe đó là con Thiềm thừ ( con cóc) ngàn năm!” Dung Cảnh .

      Thiềm Thừ a! Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn về phía đài giám trảm, chỉ thấy tay Diệp Thiến bỗng làm ra những động tác kỳ dị, trong miệng lẩm bẩm, ước chừng sau chén trà, ở đỉnh đầu Tần Ngọc Ngưng, cái hộp kia bỗng nhiên “rắc” tiếng mở ra. Quả nhiên như lời Dung Cảnh , con Thiềm thừ màu xanh lục nhảy ra từ bên trong, con Thiềm thừ kia ước chừng bằng trái cây . Chỉ thấy nó sau khi ra động tác cực nhanh nhảy xuống ở tay Tần Ngọc Ngưng cắn ngụm, nhưng trong nháy mắt, màu xanh lục của con Thiềm Thừ biến thành màu đỏ nhạt.

      Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Thiềm Thừ còn có thể biến sắc, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

      Dung Cảnh thấp giọng giải thích cho nàng “Thiềm thừ ngàn năm này sở dĩ được xưng là Nam Cương vạn chú vương phải vì bản thân nó mà là trong cơ thể nó nuôi vạn côn trùng nguyền rủa. Cùng với loại sâu mà ngươi mổ bụng tử thi nhìn thấy là giống. Chỉ là so với con sâu kia nó lớn hơn mà thôi. Đặc biệt lấy máu cung cấp nuôi dưỡng. Gặp máu biến sắc.”

      Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Nam Cương được gọi là đất nước vạn trùng chú. Chú thuật này đơn giản là lợi dụng loại sâu khống chế tâm hồn con người. Nàng tiếp tục xem, chỉ thấy trong chốc lát, Thiềm Thừ kia biến thành đỏ lòm. Tần Ngọc Ngưng đưa lưng về phía nàng nên nàng nhìn mặt của nàng ta, nhưng nhìn ràng thấy quanh thân Diệp Thiến tản ra màu xanh nhàn nhạt. Nàng nhớ tới Diệp Thiến thi chú rất tổn hại đến sức khỏe, màu xanh này chính là tinh khí ở trong cơ thể nàng ấy .

      Ước chừng qua thời gian chén trà, màu sắc của Thiềm Thừ càng ngày càng đỏ, thân thể cũng bay nhanh hơn, màu xanh quanh thân Diệp Thiến càng ngày càng đậm, dường như hoàn toàn bao phủ nàng ở trong đó.

      Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, nàng có thể cảm nhận được thời khắc quan trọng nhất tới! Quả nhiên nàng vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy đạo huyết quang từ thân thể của Thiềm Thừ bắn ra, bắn về phía góc trái của cái chén ở giá tam giác kia, bởi vì màu xanh quá nhiều, thấy cái bát, nhưng nàng có thể tưởng tượng được cái chén kia lúc này ước chừng là đựng máu tươi. Bởi vì ở trong màu xanh đó nàng mơ hồ thấy chút màu đỏ. Lát sau, đường máu kia bỗng nhiên vòng vo phương hướng, bắn về phía góc phải của cái bát giá tam giác, lại qua chốc lát, luồng huyết tuyến lần nữa vòng vo phương hướng, bắn về phía đầu mút cuối cùng của giá tam giác, ở bên trong sương mù màu xanh, mơ hồ phát ra đám màu đỏ.

      Vân Thiển Nguyệt bỗng quay đầu đối với Dung Cảnh thấp giọng hỏi thăm “Ngươi xem có thể tìm được hung thủ hay ?”

      Dung Cảnh nghe vậy mâu quang chớp chớp, cũng thấp giọng hỏi ngược lại “Ngươi nghĩ thế nào?”

      !” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ. biết vì sao, nàng chính là cảm thấy thế.

      “Ta cũng cảm thấy vậy!” Dung Cảnh khẽ mỉm cười.

      Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, muốn hỏi cái gì, chỉ nghe đài giám trảm bỗng nhiên truyền đến tiếng “Bốp ” phát vang, tiếng vang này quá lớn, nàng cả kinh quay đầu, chỉ thấy màu xanh quanh thân Diệp Thiến chẳng biết từ khi nào biến thành màu đen, vô số đạo huyết tuyến cùng nhau bay lên trời, ngay sau đó truyền đến thanh cực kỳ bi thương của Diệp Thiến “Tiểu Thiềm Thừ!”

      Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, nghĩ tới quả nhiên xảy ra chuyện. Cảm giác của nàng từ trước đến giờ rất chính xác! Mặc dù thấy tình hình kia, nhưng nhìn bộ dạng như vậy nhất định là Vạn chú vương của Diệp Thiến bị hủy rồi!

      “Ngọc Ngưng!” Đài giám trảm lại truyền tới tiếng kinh hô của Dạ Thiên Khuynh.

      Ngay sau đó lại truyền tới “Phốc” tiếng, trong sương mù dày đặc lần nữa bị lây mảnh huyết quang. Vân Thiển Nguyệt đoán chừng lúc nãy là máu của Thiềm thừ còn lần này chính là Diệp Thiến phun ra máu.

      “Xú nữ nhân! Ngươi làm sao vậy?” Đài giám trảm quả nhiên truyền đến tiếng la lo lắng của Dạ Khinh Nhiễm.

      Ngay sau đó sương mù chợt tản , những thi thể đặt ở đó bỗng nhiên bốc cháy lên. Đài giám trảm bốn phía ánh lửa ngất trời, bùm bùm tiếng nổ vang mảnh.

      Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt chút, mở ra lần nữa chỉ thấy ở trong thi thể bị thiêu đốt, Dạ Khinh Nhiễm ôm Diệp Thiến, mặt Diệp Thiến tất cả đều là máu tươi, nhìn khuôn mặt, Dạ Thiên Khuynh ôm Tần Ngọc Ngưng, mặt Tần Ngọc Ngưng cũng đều là máu, hai người kia có chút giống nhau, chính là lúc này vô thanh vô thức nằm ở trong ngực Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh, biết là chết hay sống.

      “Ngọc Ngưng!” Tần Thừa tướng hô to tiếng, vội vàng chạy xuống giám trảm tịch.

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Mau xem chút!” Lão hoàng đế cũng cả kinh từ chỗ ngồi đứng lên, vội vàng xuống giám trảm tịch, lại như gió về phía đài giám trảm.

      Đám người Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia nghe vậy lập tức theo phía sau Lão hoàng đế.

      Nam Lăng Duệ điểm , phi thân lên, so với cả mọi người nhanh hơn bước.

      Trong nháy mắt, giám trảm tịch chỉ còn lại Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn đài giám trảm chốc lát, xoay người lại nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh ấm giọng với nàng: “Chúng ta cũng xem chút!”

      “Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

      Hai người cùng nhau xuống giám trảm tịch.

      Lúc này Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh ôm Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng xuống đài giám trảm. Nam Lăng Duệ cũng vừa tới, ngăn ở trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, câu cũng liền bắt mạch cho Diệp Thiến.

      “Vương thái y, ngươi mau tới bắt mạch cho Ngọc Ngưng!” Dạ Thiên Khuynh thấy đám người Lão hoàng đế tới, vội vàng với Vương thái y.

      “Dạ! Thái tử điện hạ!” Vương thái y nhanh bước lướt qua Lão hoàng đế tới bên cạnh Dạ Thiên Khuynh, đưa tay bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng.

      “Cũng là tai họa ngàn năm!” Nam Lăng Duệ thả tay xuống, phun câu.

      Vân Thiển Nguyệt nghe được lời Nam Lăng Duệ, thở phào nhõm. Diệp Thiến có chuyện gì là tốt rồi!

      “Duệ thái tử, mạch của Diệp công chúa như thế nào? Có nguy hiểm tánh mạng ?” Lão hoàng đế gấp gáp hỏi. Diệp Thiến là nữ nhi duy nhất của Nam Cương Vương, nếu là Diệp Thiến ở Thiên thánh gặp chuyện may, tự nhiên khó mà trả lời với vua Nam Cương.

      “Ước chừng là hôn mê bảy tám ngày, có việc gì, chết được.” Nam Lăng Duệ .

      “Nghiêm trọng như thế sao?” Lão hoàng đế cả kinh.

      “Tổn thương tới phế phủ, bị tinh huyết cắn trả. Có thể giữ được mạng cũng tệ rồi. Hôn mê bảy tám ngày coi là cái gì? Nếu nàng phải là chủ nhân của Vạn chú thi vương chắc chắn chết rồi.” Nam Lăng duệ .

      Lão hoàng đế lần nữa cả kinh, câu “vô cùng may mắn” sau nhìn về phía Vương thái y bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng hỏi: “Vương thái y, Tần nha đầu như thế nào?”

      “Thưa hoàng thượng, Tần tiểu thư chẳng qua là mất máu quá nhiều mà hôn mê, nguy hiểm đến tính mạng.” Vương thái y buông tay ra : “Nhưng ước chừng cũng hôn mê mấy ngày.”

      “Vậy tốt!” Lão hoàng đế thở phào nhõm.

      Vân Thiển Nguyệt dừng chân, Diệp Thiến trọng thương, suýt nữa tính mạng khó giữ được, Nam Cương vạn chú chi vương bị hủy, có thể là vô cùng nghiêm trọng, vậy mà Tần Ngọc Ngưng chỉ mất máu quá nhiều mà hôn mê?

      “Diệp công chúa bị thương nặng như thế theo lý thuyết Tần tiểu thư phải nặng hơn nàng ta mới đúng. Vì sao nàng chỉ là mất máu quá nhiều?” Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ đến, Dạ Thiên Dục hỏi lên.

      Tất cả mọi người giật mình bừng tỉnh, ai nấy đều nghi ngờ.

      “Ông trời phù hộ, may là tiểu nữ có việc gì!” Tần Thừa tướng lúc này mới thở phào nhõm, đối với Dạ Thiên Dục : “Tiểu nữ bất quá là làm máu dẫn thôi, Diệp công chúa là người tiến hành thi chú, chú thuật khống chế được mà cắn trả lại người thi chú khiến người bị trọng thương, điều này rất đỗi bình thường. Chẳng lẽ Tứ hoàng tử muốn tiểu nữ mất tính mạng sao?”

      Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý.

      Lão hoàng đế cũng gật đầu, đối với Dạ Khinh Nhiễm cùng Dạ Thiên Khuynh phân phó, “Khinh Nhiễm, ngươi mau đưa Diệp công chúa về Đức thân vương phủ dưỡng thương, dùng loại thuốc tốt nhất, nhất định phải đem vết thương của Diệp công chúa chữa trị tốt. Thiên Khuynh, ngươi đưa Tần nha đầu trở về phủ.”

      “Dạ, Hoàng bá bá!” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.

      “Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh lên tiếng.

      Dứt lời, hai người đều chậm chạp, ôm Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng vội vàng rời .

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Lão hoàng đế nhìn về phía đài giám trảm, lúc này đài giám trảm ánh lửa ngất trời, mùi thi thể bị đốt cùng mùi máu tươi xông vào mũi, làm người ta buồn nôn, lão quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh lên tiếng hỏi “Cảnh thế tử, chuyện hôm nay ngươi thấy thế nào?”

      “Tra tìm ra hung thủ cũng sao, sau này từ từ tra tìm là được! Chỉ cần Diệp công chúa cùng Tần tiểu thư việc gì là tốt rồi!” ánh mắt Dung Cảnh rơi vào thi thể bị thiêu đốt, chỉ trong chốc lát những cổ thi thể kia bị đốt sạch. nhàn nhạt lên tiếng.

      “Cũng đành phải vậy! Nếu Diệp công chúa xảy ra chuyện, trẫm khó mà ăn với vua Nam Cương, hôm nay tính mạng của Diệp công chúa sao cũng là loại may mắn.” Lão hoàng đế gật đầu, nhìn tình hình trước mắt cau mày, đối với Dạ Thiên Dục “Thiên Dục, con chịu trách nhiệm xử lý nơi này !”

      “Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dục khom người lên tiếng.

      “Bây giờ cũng muộn, tất cả các khanh giải tán !” Lão hoàng đế đối với mọi người phía sau khoát tay.

      “Cung tiễn hoàng thượng!” Mọi người lập tức quỳ xuống đất đưa tiễn.

      Lão hoàng đế trước, bọn thị vệ phía sau, thân ảnh màu vàng nổi bật giữa đám người nhanh chóng về phía hoàng cung.

      Vân Thiển Nguyệt có quỳ lạy, mà là tới nhặt cái hộp tròn đựng Thiềm thừ của Diệp Thiến lên giấu vào trong ống tay áo. Dạ Thiên Dục cung đưa Lão hoàng đế xong đứng thẳng lên thấy động tác của Vân Thiển Nguyệt liền hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi nhặt cái gì?”

      “Đây là đồ của Diệp Thiến, ta sợ khi nàng tỉnh lại tìm nên cất giùm nàng.” Vân Thiển Nguyệt .

      Dạ Thiên Dục gật đầu.

      Dung Cảnh nhìn ống tay áo của Vân Thiển Nguyệt cái, giọng : “ thôi! Nơi này có Tứ hoàng tử dọn dẹp rồi.”

      Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới Thiềm Thừ kia ước chừng bị phá rồi, hài cốt cũng còn, nàng nhìn đài giám trảm cái, rồi nhanh chóng đuổi theo Dung Cảnh.

      Huyền Ca vẫn chờ ở bên cạnh xe ngựa, thấy Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt tới, lập tức lo lắng hỏi thăm “Thế tử, cánh tay ngài như thế nào? Nếu thuộc hạ cùng Thế tử vào tốt rồi, lúc đó cần thế tử tự mình xuất thủ cứu Tần tiểu thư kia.”

      Vân Thiển Nguyệt dừng bước, lúc này mới nhớ tới cánh tay của Dung Cảnh còn bị thương, nàng nhìn vào chỗ vết thương của , chỉ thấy dùng cái khăn bao lại đơn giản, lúc này bị máu nhuộm mảnh. Nàng liền nhớ lại tình hình lúc đó Dung Cảnh cứu Tần Ngọc Ngưng, sắc mặt nhất thời tốt.

      “Bị sai khớp, ngươi có thể lên xe giúp ta băng bó lại ?” Dung Cảnh đáp lời của Huyền Ca mà quay đầu đối với Vân Thiển Nguyệt dò hỏi, giọng kia cùng thần sắc tựa hồ mang chút để ý “Nếu xử lý, cánh tay của ta bị phế!”

      Huyền Ca sợ hãi “Thế tử, nghiêm trọng như vậy sao? Thuộc hạ giúp ngài. . . . . .”

      Dung Cảnh thản nhiên nhìn Huyền Ca cái, Huyền Ca lập tức ngậm miệng.

      “Ngươi phải sao sao? phải là việc rất sao? Hôm nay băng bó được phế ?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng liếc Dung Cảnh cái, bỗng nhiên xoay người, hướng xe ngựa của Vân vương gia cách đó xa tới chỉ bỏ lại câu “Vì cứu ai mà bị thương bảo người đó băng bó giúp ngươi! Đừng tìm ta!”

      Nhớ tới vì cứu Tần Ngọc Ngưng mới bị thương, nội tâm nàng rất thoải mái, nhất là Tần Ngọc Ngưng lúc ấy còn nằm ở cánh tay , điều này làm cho nàng hận chém đứt cánh tay ôm Tần Ngọc Ngưng của , còn băng bó lại cho ? Nằm mơ !

      “Nếu ngươi băng bó cho ta, ta liền xử lý, làm cho cánh tay này phế là được, dù sao cũng còn người đau lòng nữa.” Vân Thiển Nguyệt vừa mới cất bước, bị Dung Cảnh đưa tay kéo lại giọng điệu vô cùng , .

      Vân Thiển Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn Dung Cảnh, nhướng mày cười lạnh “Hả? Ta băng bó cho ngươi, ngươi liền để nó phế ? Đúng ?”

      Dung cảnh gật đầu “Đúng!”

      “Vậy ngươi phế được rồi!” Vân Thiển Nguyệt chút khách khí đánh cánh tay lôi kéo nàng của thẳng về phía trước.

      Dung Cảnh cảm giác mu bàn tay đau xót, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay Vân Thiển Nguyệt, theo nàng bước, giọng ôn nhuận chứa chút mềm mại cùng cấp bách giải thích: “Lúc ấy cứu nàng là vội vả làm gì được, nếu có phần liên quan, ta xuất thủ. Ngươi cũng biết tình hình lúc đó, nếu ta cứu nàng, nàng hẳn là chết. Nếu nàng mà chết vậy ở Thiên Thánh này còn có người có thể làm cho Dạ Thiên Khuynh muốn cưới mà buông tha cho ngươi, Hoàng thượng như thế nào chịu dễ dàng huỷ bỏ tổ huấn. Ta. . . . . .”

      “Lên xe trước!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cắt đứt lời của Dung Cảnh xoay người.

      Dung Cảnh gật đầu, nắm tay Vân Thiển Nguyệt vẫn buông.

      Vân Thiển Nguyệt liếc cái, trong lòng nàng hiểu , tình huống lúc ấy Dạ Thiên Khuynh có ở phía sau Tần Ngọc Ngưng, chờ mấy người võ công cao cường như Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Thiên Dục, Nam Lăng Duệ, Diệp Thiến cũng có xuất thủ cứu Tần Ngọc Ngưng. Thị vệ của Lão hoàng đế ở đây cũng có bản lĩnh trong lúc nguy cấp cứu người. Nếu Dung Cảnh ra tay, Tần Ngọc Ngưng đúng là phải chết. Nếu Tần Ngọc Ngưng chết, như vậy cũng có những chuyện kế tiếp. Huống chi nếu phải Dung Cảnh, đổi lại người khác cứu Tần Ngọc Ngưng như vậy đoán chừng Dạ Thiên Khuynh cũng hạ quyết tâm xin tứ hôn, cũng càng có chuyện nàng trải qua sống chết để cho Lão hoàng đế hủy bỏ tổ huấn. Mặc dù trong lòng Nàng thoải mái, nhưng phải là người phân biệt phải trái.

      “Thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư mời!” Huyền Ca thấy hai người ồn ào, tâm khỏi nghĩ tới lần trước Thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư náo loạn, sau khi từ Vân vương phủ trở về suốt ngày câu. mới biết địa vị của Thiển Nguyệt tiểu thư trong lòng thế tử quan trọng đến cỡ nào. Hôm nay thấy Thiển Nguyệt tiểu thư quay trở lại, vui mừng, vội vàng đưa tay đẩy màn xe ra.

      Vân Thiển Nguyệt nhảy lên xe trước, thấy Dung Cảnh lôi kéo tay nàng đứng bất động ở trước xe, nàng quay đầu lại tức giận “Còn kéo ta làm cái gì? Nhanh lên xe!”

      “Ngươi kéo ta cái, ta hôm nay còn khí lực!” Dung Cảnh .

      “Có phải ta quá nể mặt ngươi rồi hay ?” Vân Thiển Nguyệt cau mày nhìn Dung Cảnh.

      Huyền Ca sắc mặt nhất thời khó coi, có người nào dám cùng thế tử của chuyện như vậy? nhìn về phía Dung Cảnh thấy Dung Cảnh nửa điểm tức giận cũng có, ngược lại đối với Vân Thiển Nguyệt cười tiếng, dường như có mấy phần lấy lòng : “Ta có khí lực.”

      Huyền Ca cúi đầu, thế tử nhà điên rồi! Trúng độc của Thiển Nguyệt tiểu thư rồi.

      Vân Thiển Nguyệt cau mày, đánh giá Dung Cảnh, nhìn cái trán trơn bóng đầy mồ hôi, giống như giả vờ. Nàng dùng sức, kéo Dung Cảnh lên xe, màn che theo đó rơi xuống, che luôn ánh sáng phía ngoài, nàng đầu tiên bắt mạch cho Dung Cảnh, vừa chạm vào mạch nàng liền biến sắc, cả giận “Ngươi vừa mới khôi phục thành công lực lại dám nhảy xuống cứu người? Ngươi muốn chết đúng ?”

      Nàng thấy kỳ quái, và nàng ràng cùng nhau mất hết công lực, võ công của làm sao khôi phục nhanh hơn nàng đây! ra chỉ có thành công lực dám nhảy xuống cứu người. Nàng thả tay xuống, oán hận mắng: “Làm sao ngươi ngã chết ? Gãy xương là còn . Ngươi bị phế là mạng của ngươi lớn!”

      “Ta nắm chắc, nếu ta nắm chắc ta nhảy xuống.” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt giận, ôn nhu : “Hôm nay phải là vô sao?”

      “Vô ? Ngươi thế này mà gọi là vô ? Phế phủ của ngươi bị ứ máu do tổn thương, khó khăn lắm mới khôi phục được ít công lực giờ tan thành bọt nước. Sau này đoán chừng nửa tháng nữa cũng thể cử động được. Cánh tay bị đứt gân cốt, còn vết thương ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Dung Cảnh, còn chưa tính ở trước mặt Lão hoàng đế cùng những người đó làm bộ như có chuyện gì xảy ra. Hôm nay ở trước mặt nàng cũng giả bộ! Khó trách khi bắt được Tần Ngọc Ngưng lại lập tức buông tay! Quả nhiên ngay cả khí lực buông tay cũng có.

      “Được, phải là vết thương , là trọng thương, rất nặng, cho nên cuộc sống sau này của ta, ngươi phải chăm sóc, để cho ta dưỡng thương cho tốt.” Dung Cảnh giọng lập tức mềm xuống còn mang theo ba phần làm nũng.

      “Ngươi vì cứu người khác mới bị thương, mà ta phải chăm sóc? Tại sao?” Vân Thiển Nguyệt sắc mặt trầm.

      Dung Cảnh đáp, đưa tay đem áo ngoài giật xuống, tiện tay ném ra ngoài, đối với Huyền Ca “Cầm đốt!”

      “Dạ!” Huyền Ca nhận lấy áo ngoài của Dung Cảnh.

      Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh bên trong chỉ còn cẩm y, nàng đương nhiên biết y phục kia của bị Tần Ngọc Ngưng đụng vào mới đem đốt, trong lòng cảm thấy thoải mái chút. Nhưng sắc mặt vẫn được tốt.

      “Tâm của Hoàng thượng sâu lường được, hoài nghi ta và ngươi. ít lần nghi ngờ mà hỏi ta thích ai tứ hôn cho ta, để mong tìm ra đầu mối. Ta nếu làm chuyện để cho an tâm, biết làm ra cái gì. Ta biết ngươi thích ta cứu nàng, chính ta cũng thích, nhưng cứu Tần Ngọc Ngưng lại có thể bắt được mạng sống của Dạ Thiên Khuynh , bắt được Dạ Thiên Khuynh chẳng khác nào bắt được nửa mạng sống của Hoàng thượng. Bất kể Hoàng thượng có hoài nghi ngươi với ta hay , chúng ta vẫn nắm được quyền chủ động còn bị động nữa. Hôm nay mặc dù tra được hung thủ, nhưng huỷ bỏ tổ huấn, thu hoạch khá lớn. Sau phen thay đổi này, trong khoảng thời gian ngắn ít nhất Hoàng thượng có thời gian để ý đến ta và ngươi nữa.” Dung Cảnh thở dài, đối với Vân Thiển Nguyệt ôn nhu .

      Vân Thiển Nguyệt vẫn trầm mặc lời nào.

      Dung Cảnh ghé sát Vân Thiển Nguyệt, dùng cánh tay bị thương kia ôm lấy nàng, thấy Vân Thiển Nguyệt tránh, tựa hồ cười khẽ, tiếp tục ôn nhu : “Ta thấy Dạ Thiên Khuynh đối với Tần Ngọc Ngưng vừa che chở quan tâm, ngờ tới hôm nay đúng là cơ hội. Tần Ngọc Ngưng thoát khỏi thân phận tổ huấn trói buộc. Nếu nàng ta có tác dụng để sử dụng ta làm sao có thể cứu? Chúng ta có thể nắm quyền chủ động trong tay cũng nhiều, nếu có cơ hội ta làm sao có thể bỏ qua? Đổi lại là ngươi cũng bỏ qua đúng ? Đừng tức giận nữa được ? Cùng lắm lần sau ta cứu nàng nữa.”

      Vân Thiển Nguyệt sắc mặt tốt hơn chút, nhưng vẫn lời nào.

      “Lúc này cánh tay chúng ta đều bị thương, của ta là tay trái, ngươi là tay phải, vừa lúc khối mà dưỡng thương.”” Dung Cảnh cúi đầu ở cánh môi Vân Thiển Nguyệt hôn hạ xuống, vừa cười .

      Vân Thiển Nguyệt cảm giác môi xẹt qua chút lành lạnh, làm cho tức giận của nàng bỗng nhiên mất, nàng tức giận đẩy ra , “Nhà ai bị thương còn cùng đôi? Vậy mà ngươi cũng được! Trước xem cánh tay ngươi chút!”

      “Tốt!” Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười gật đầu.

      Vân Thiển Nguyệt đưa tay vén ống tay áo của lên, chỉ thấy lúc này khửu tay nơi bị thương sưng đỏ, máu đen mảnh, trong lòng nàng đau đớn, dùng ngón tay nhàng ở khửu tay bị thương hơi đè, thở phào nhõm, chỉ có bị thương cơ bắp, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh cái, giọng “Ngươi chịu đựng chút, ta ở chỗ gân cốt của ngươi nắn lại như cũ, sau đó cố định lại.”

      “Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, ánh mắt ấm áp.

      Vân Thiển Nguyệt hai tay lần tìm, chợt dùng lực, chỉ nghe “Rắc” tiếng chỗ xương bị lệch được nắn vào, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh mặt đổi sắc, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn nàng, nàng che dấu tia đau đớn nơi đáy lòng, giễu cợt : “Quả nhiên là vô tâm vô phế, cũng biết đau!”

      Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt cái sâu, nhợt nhạt cười “Ngươi băng bó vết thương cho ta, ta như thế nào lại đau?”

      Vân Thiển Nguyệt hừ tiếng, hỏi: “Thuốc đâu?”

      “Ở trong hộp phía sau ngươi.” Dung Cảnh .

      Vân Thiển Nguyệt xoay người lại, quả nhiên thấy có cái hộp, nàng lập tức mở ra, bên trong có nhiều bình ngọc, nàng lần lượt nhìn thoáng qua, lấy cái bình tốt nhất ở giữa mở ra, lại duỗi tay vào trong ngực lấy khăn tay ra, khăn này là lúc trước nàng lấy của Dung Cảnh, nghĩ nghĩ rồi lại cất vào trong ngực. Sau đó lấy ra chiếc khăn lụa mà Thải Liên thêu cho nàng nhàng lau vết máu nơi khuỷu tay cho Dung Cảnh, lau khô sạch xong liền đem khăn ném , lấy dược trong bình ngọc nhàng đổ ra, bôi lên miệng vết thương. Bôi xong, nàng xem xét tỉ mỉ, cũng ngẩng đầu lên : “Đem khăn của ngươi cho ta, ta băng bó cho ngươi!”

      “Trong ngực ngươi phải cũng có cái à, vì sao dùng?” Dung Cảnh cười hỏi.

      “Ta thích muốn dùng, ngươi quản được sao?” Vân Thiển Nguyệt thúc giục, “Nhanh lên! Đưa cho ta!”

      Dung Cảnh từ trong ngực lấy ra cái khăn lụa đưa cho Vân Thiển Nguyệt cười : “Đều là khăn của ta mà, có gì khác nhau sao?”

      “Làm sao ngươi nhiều như vậy!” Vân Thiển Nguyệt nhận lấy khăn, lưu loát băng bó kỹ cho Dung Cảnh, rồi kéo tay áo của xuống, làm xong hết thảy mới thở phào nhõm. Nàng hiểu vì sao lúc mình bị thương cảm giác cũng bình thường , nhưng người nam nhân này bị thương cả người nàng cảm thấy thoải mái thế? Nàng lau mồ hôi trán, ngẩng đầu đối với cảnh cáo : “Hôm nay thu hoạch khá lớn, chuyện ngươi cứu Tần Ngọc Ngưng ta bỏ qua, nếu còn có lần sau ngươi vì cứu người khác mà bị thương, do ai mới bị thương tìm ngươi đó chữa cho ngươi, tóm lại đừng tìm ta.”

      “Ừh!” Dung cảnh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, cả khuôn mặt ấm áp lên.

      Vân Thiển Nguyệt có cảm giác mỗi lần nam nhân này cười tiếng làm cho người ta mất ba hồn bảy vía, nàng khó khăn lắm mới dời tầm mắt tránh cho mình bị mê hoặc, hừ : “Coi như ngươi thức thời!”

      Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười mà .

      “Lúc ấy ngươi vì sao cũng cảm thấy Diệp Thiến thành công?” Vân Thiển Nguyệt trở lại chuyện chính, nàng dựa vào cảm giác, nàng cho là Dung Cảnh cũng dựa vào cảm giác, chắc chắn là có chỗ nào đúng.

      “Vạn chú vương là báu vật của Nam Cương, sở dĩ được gọi là Nam Cương chí bảo, đơn giản chỉ là thân thể của nó có thể nuôi chú, mà thân thể của nó còn có thể dùng để thử độc.” Dung Cảnh thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng, “Lúc ấy ngươi có phát sau khi Vạn chú vương hút máu của Tần Ngọc Ngưng có biến hóa gì sao?”

      Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại : ” Thiềm Thừ kia lúc ấy là màu xanh biếc, sau khi nó cắn tay của Tần Ngọc Ngưng biến thành màu đỏ. Chẳng lẽ đúng?”

      “Vậy sau đó? Ngươi thấy nó biến thành màu sắc khác nữa sao?” Dung Cảnh lại hỏi.

      Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc ấy màu xanh hừng hực, nhưng tâm tư của nàng đều đặt ở người Diệp Thiến cùng Tần Ngọc Ngưng nên chú ý lần nó đổi sắc sau này, lắc đầu : “Ta chỉ thấy nó trở nên to lớn hơn.”

      “Khoảnh khắc nó bị nổ, nó biến thành màu tím.” Dung Cảnh .

      “Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt cả kinh, nhìn Dung Cảnh có chút dám tin, “Ý ngươi là máu của Tần Ngọc Ngưng có độc? Hay Thiềm Thừ kia bị ám toán trúng độc? Nếu nó dùng để thử độc, phải là sợ độc sao?”

      “Nó sợ loại độc tên là Tử thảo độc. Chỉ cần dính tử thảo, nó nổ tung mà chết.” Dung Cảnh .

      Hai mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại, ở trong đầu tìm tòi về tin tức Tử thảo, trong đầu dường như cuốn sách thuốc đến Tử thảo, trí nhớ của nàng khi ở thư phòng của Dung Cảnh cũng chỉ là những cuốn sách chồng chéo lên nhau, cũng là trống rỗng. Nàng nhìn Dung Cảnh “Tử thảo là loại cây gì?”

      “Tử thảo là . . . . .” Ấn đường của Dung Cảnh chợt trở nên đông lạnh, dưới ánh mắt nghi ngờ của Vân Thiển Nguyệt, nhàn nhạt mở miệng, “Phụ vương ta lúc trước qua đời cũng chính là trúng độc Tử thảo, kịp cứu chữa!”

      Lời tác giả: Diệp Thiến bảo bối đáng thương, rất tàn nhẫn a… đành lòng (⊙_⊙)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :