1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 64: Cảm tưởng hạnh phúc của Vương Manh Manh 1
      Edit: Mốc

      Dù sao, bài báo được viết khá là tỉ mỉ, cộng thêm nhân chứng vật chứng đầy đủ, lại có cả mấy chuyên gia phân tích rất chuẩn xác, phối với tranh vẽ vô cùng tinh xảo của người trong cuộc.

      kể đến những người hiểu chân tướng việc khi đọc nó cũng phải tin tưởng, chính nàng là đương khi xem hết toàn bộ bài báo còn cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc mình có bị bắt cóc ?

      Tiếc là, tất cả chỉ là chữ “nếu”, tại người được đăng báo lại chính là nàng.

      Cho dù nàng muốn phủ nhận cũng được, nhan sắc bức họa to đùng kia chính là bằng chứng xác thực nhất.

      Cho nên, lúc này Vương Manh Manh chỉ có thể ra sức vùi đầu mình vào trong thứ--từng-là-tờ-báo bị vò nát đến thể nhận ra, ai bảo nàng chính là nữ chính trong kiện bát quái này chứ.

      “Cảm tưởng hạnh phúc của ta?”

      Thanh nghiến răng nghiến lợi từ trong đống giấy truyền vào tai Ngọc Hồ Điệp: “Truyện văn chết dẫm, đúng là trợn mắt láo mà! tại ta chỉ muốn chết mà thôi, đâu ra cái thứ gọi là hạnh phúc chứ!”

      Xuyên qua quả nhiên là bi kịch, thành nữ hiệp, lại bị tên dâm tặc bắt cóc, bây giờ còn tham gia vào kiện bắt cá hai tay nữa chứ.

      Đáng sợ nhất chính là hình tượng xuất của nàng, bàn chân đen hoa hoa lệ lệ lộ ra ngoài, nếu đổi Ngọc Hồ Điệp bên cạnh nàng thành cái bát, là có thể ăn xin ngay đường rồi, ngay cả hóa trang cũng có thể giảm bớt.

      Hơn nữa cam đoan đến nửa ngày là có thể đầy chén.

      Bi kịch, quả là bi kịch a!

      Nếu để nàng bắt được tên viết tờ Truyện văn này, nhất định nàng giết !

      Này, mới chân chính là cảm tưởng hạnh phúc trong lòng Vương Manh Manh.

      ——————————

      Ngọc Hồ Điệp cố nhịn cười, tại hiệu quả này đúng là thứ mong muốn, cũng do tay tạo thành, chẳng qua ngờ rằng Vương Manh Manh lại phối hợp ăn ý như vậy mà thôi, xem ra tình quả nhiên giống như những gì tưởng tượng, chơi càng lúc càng vui.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 65: Cảm tưởng hạnh phúc của Vương Manh Manh 2

      Edit: Mốc

      Đặc biệt bé trước mắt này chơi lại càng vui, nếu nàng là Vương Manh Manh, chút võ công cũng có.

      Còn nàng phải Vương Manh Manh, dường như lại đúng.

      Dù sao đời này có hai người giống nhau như đúc được, trừ phi họ là song sinh.

      Nghĩ đến đây, mắt Ngọc Hồ Điệp liền ngời sáng, lấy khuỷu tay huých Vương Manh Manh, cười hì hì hỏi: “Nè, nghe ngươi có tỷ muội sinh đôi, phải vậy?”

      Đây là thủ pháp thường dùng, muốn thứ gì đều dùng cách lừa gạt, hỏi như vậy, tin là gạt được nàng.

      Đương chìm trong ai oán bị gọi tỉnh lại, Vương Manh Manh vừa định trả lời, lại nhìn thấy ánh nhìn đầy mong chờ của Ngọc Hồ Điệp, hồi chuôn cảnh báo vang lên ngừng, dựa vào những hiểu biết về Ngọc Hồ Điệp trong mấy ngày nay, vẻ mặt này của , chỉ có thể dùng từ để hình dung — có gian trá!

      Cẩn thận nhớ lại những gì đọc trong Truyện văn, Vương Manh Manh cũng cẩn thận mà trả lời: “Nào có, phụ thân chỉ có mình ta là nữ nhi thôi!”

      Dừng chút, vẫn cảm thấy còn chưa đủ, để ngừa vạn nhất nàng lại bồi thêm câu: “Đương nhiên, có lẽ chỉ có , tính việc phụ thân với ta!”

      Cái câu dư thừa cuối cùng kia, khiến trán Ngọc Hồ Điệp nhất thời phủ đầy hắc tuyến, ngẩn ngơ hồi lâu, mới lắp bắp hỏi: “Nếu ngươi có tỷ tỷ, cha ngươi cũng với ngươi sao?”

      “Đúng vậy!”

      Vương Manh Manh rất tự nhiên mà đáp lại.

      Lưu loát xong hai chữ kia, ngay sau đó, nàng chỉ muốn cắt đứt lưỡi mình.

      Chẳng hiểu sao nàng lại bồi thêm câu kia nhỉ, xem ra quá cẩn thận cũng tốt, suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định ‘tiên phát chế nhân’ [hành động trước để kiềm chế đối phương].

      Cầm lấy tờ Truyện văn trong tay quăng về phía Ngọc Hồ Điệp, gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Đều tại ngươi tốt, sau này ngươi bảo ta nhìn mặt mọi người thế nào đây? Ta còn có thể gả cho ai được chứ?”

      Ánh mắt Ngọc Hồ Điệp nhất thời ngời sáng, than tiếng, ôm bả vai Vương tiểu miêu: “Nếu quả thực được ta đành chịu thiệt thòi vậy, bồi ngươi cả đời là được rồi.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 66: Ta là nữ nhân 1

      Edit: Mốc


      vừa dứt lời, Vương Manh Manh đáp trả bằng đấm mạnh.

      Lúc này, Vương Manh Manh khôn hơn.

      Mục tiêu của nàng phải ngực Ngọc Hồ Điệp, mà vô cùng chuẩn xác rơi xuống hốc mắt .

      Vừa lòng nhìn vòng tròn màu đen dần dần lên mặt Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh cúi đầu thổi thổi nắm tay, thong thả ra câu: “ chết !”

      Ngọc Hồ Điệp ai oán ôm mắt liếc Vương Manh Manh cái, được lời nào khom người chui ra khỏi xe, ngồi xuống vị trí xa phu, cầm lấy roi ngựa vụt cái, mặc cho con ngựa chậm chạp kéo xe mặt đường.

      ——————————–

      Vương Manh Manh bĩu môi nhìn bộ dạng rầu rĩ vui của Ngọc Hồ Điệp hồi lâu mới giật mình, sờ soạng người, đột nhiên đứng dậy vỗ bả vai Ngọc Hồ Điệp: “Ê!”

      Chỉ tiếng như vậy, lại có thể khiến Ngọc Hồ Điệp đương đưa lưng về phía nàng ánh mắt lập tức ngời sáng.

      Khóe miệng, cũng dần dần lộ ra nụ cười đắc ý dào dạt.

      Đúng vậy, tin chiêu thức mười lần sử dụng mười lần linh nghiệm này lại có tác dụng với bé này.

      Mỗi lần xuất ra ‘ai binh chính sách’, bé nào cũng tâm sinh áy náy, ngoan ngoãn đến giải thích.

      tại Vương đại nữ hiệp cũng giống vậy a.

      Có điều hốc mắt vẫn còn đau đớn nhắc nhở Ngọc Hồ Điệp, thể tha thứ cho nha đầu động cái là đánh người nhanh như vậy được.

      Ít ra, phải là lúc Vương Manh Manh hiểu đánh người là thói quen tốt, cam đoan về sau bao giờ ra tay với nữa, nếu tuyệt đối lui binh.

      Quả nhiên như Ngọc Hồ Điệp đoán, Vương Manh Manh đợi lúc cũng thấy đáp lại, tiếng “Ê” thứ hai lại vang lên.

      Tuy nhiên, được nâng lên quãng tám.

      Ngọc Hồ Điệp quyết định thừa thắng xông lên, cũng quay đầu lại, vẫn dùng thanh ai oán nhắc nhở: “Ngươi đừng tưởng ngươi chỉ cần ‘Ê’ hai tiếng là ta liền tha thứ ngươi, phải biết rằng……”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 67: Ta là nữ nhân 2

      Edit: Mốc


      Y còn chưa dứt lời, Vương Manh Manh trợn tròn mắt.

      Hung tợn dùng hai tay ra sức bóp mặt Ngọc Hồ Điệp, xoay mặt y về phía mình, nghiến răng nghiên lợi : “Đừng tưởng rằng ngươi giả điếc có thế trốn tránh được, giao bạc người ngươi ra đây!”

      câu , như trận sét từ trời giáng xuống.

      Giơ tay lên sờ sờ cái mũi mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Quái, sao xe ngựa của mình mà cũng gặp cướp được nhỉ?”

      Vương Manh Manh lại giơ cao nắm đấm, lắc lư mấy cái dưới mi mắt Ngọc Hồ ĐIệp đầy tính đe dọa, cười nhạt: “Nếu giao tiền ra, đừng trách bản nữ hiệp khách khí.”

      tuyệt đối đùa.

      Nhắm thẳng vào Ngọc Hồ Điệp vẫn còn ngây người, Vương Manh Manh dốc toàn lực đánh quyền.

      Thẹn quá hóa giận, hướng về phía người với hai bên mắt bầm đen rất cân xứng rống to: “Ngươi hại ta thành cái dạng này, mau giao tiền để ta mua quần áo và giày!”

      tới đây, miệng méo xệch, giọng mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.

      Lấy tay túm lấy tóc mình, chỉa chỉa đôi giày há miệng lộ cả bàn chân, rên lên: “Huynh đệ à, ta cũng là nữ nhân, huynh giúp ta mua quần áo, thấy có lỗi với ta sao?”

      Ngọc Hồ Điệp nhìn bộ dáng nhếch nhác của Vương Manh Manh từ xuống dưới , y thực chú ý, từ khi nào, đóa hoa kiều ngày nào chỉ trong mười hôm lại tàn tạ chẳng khác gì tên ăn mày. [Chơi chữ đồng "娇花" ~ kiều hoa và "叫花" ~ tên ăn mày]

      Đặc biệt là cặp mắt u oan kia, càng khiến y cảm thấy áy náy.

      Nghĩ tới đây, cũng so đo tính toán chuyện nàng lại vừa tập kích mình, vội vàng móc ra toàn bộ bạc cùng xấp ngân phiếu trong người.

      Y cười nịnh nọt dâng đến trước mắt : “ đừng nghĩ quẩn, bạc cũng đưa ra để mua quần áo rồi, xem có đủ , nếu đủ, lát nữa ta lại gom tiếp!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 68: Ta là nữ nhân 3

      Edit: Mốc


      “A!”

      Vương Manh Manh nhận lấy tiền Ngọc Hồ Điệp đưa cho, vẻ ai oán trong mắt biến sạch.

      Cười híp mắt dùng tay ước lượng túi tiền, lại thuận tay rút ra tờ ngân phiếu nhìn qua.

      Lúc nhìn thấy đó viết ngàn lượng, nàng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhét nó vào trong ngực.

      Nhìn vào mắt Ngọc Hồ Điệp, tất cả đều là ý cười: “Vậy còn ngẩn người trong này làm gì, còn mau tìm nơi có thể mua quần áo !”

      Lập tức quay vào trong xe, cau mày nhớ lại giá trị của bạc và giá trị của hàng hóa từng đọc trong sách, hồi lâu sau, rốt cuộc nhịn được nữa, dùng tay điểm vào Ngọc Hồ Điệp đánh xe chạy như bay, dè dặt hỏi: “Ngươi cho ta bạc có thể mua được mấy bộ quần áo?”

      Ngọc Hồ Điệp cũng nhíu mày lại, cẩn thận suy nghĩ lúc lâu mới hi ha cười: “Ta cũng là cụ thể có thể mua được bao nhiêu, dù sao mua hai ba hiệu tơ lụa cũng thành vấn đế.”

      Sau khi xong, y mới nhớ tới chuyện, số bạc ấy chính là toàn bộ gia tài y tích cóp được mấy năm nay, hiểu sao lại giao toàn bộ cho nha đầu này, mặt nhất thời liền sụp xuống.

      Phát có chỗ đúng, Ngọc Hồ Điệp lập tức ghìm chặt ngựa.

      Ôm tia hi vọng, quay đầu nhìn Vương Manh Manh ngây ngất chuẩn bị lôi đám ngân phiếu trong ngực ra đếm lại lần nữa, dè dặt hỏi: “Chúng ta có thể thương lượng chuyện được ?”

      Lúc y hỏi những lời này, cũng biết là vô ích, nhìn bất kỳ thứ gì, chỉ nhìn Vương Manh Manh nhìn chằm chằm những tờ ngân phiếu kia với ánh mắt lóe ra muôn nghìn tia sáng lấp lánh.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh nhanh chóng nhét đám ngân phiếu vào trong ngực, đôi mắt đề phòng nhìn y: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cướp?”

      phải!” Trơ mắt nhìn đám ngân phiếu chui vào nơi mà mình thể chạm tới, Ngọc Hồ Điệp chuyển ánh mắt lưu luyến rời về mặt Vương Manh Manh: “Tai chỉ muốn thương lượng với việc thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :