1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hái hoa tặc, đừng chạy - Kim Bạc Bạc (99c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 54: Bội tình bạc nghĩa 1
      Edit: Mốc

      Lời vô cùng u oán, Ngọc Hồ Điệp còn chưa có xong, bên cạnh, đợt thanh hít hơi nhất thời vang lên.
      Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Vương Manh Manh.
      Ra sức gỡ bàn tay Ngọc Hồ Điệp nắm lấy tay nàng, Vương Manh Manh trừng mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi hỏi từng chữ từng chữ: “Ta khi nào chịu trách nhiệm chứ?”
      Vẻ ai oán mặt Ngọc Hồ Điệp càng thêm dày đặc: “Chẳng lẽ ngươi quên ? Chính là khi ngươi ở sơn đạo, cùng ta nghiên cứu chiêu thức xong rồi lôi kéo ta cùng nhau rời , ngươi phải chịu trách nhiệm sao.”
      “Tên dâm tặc chết tiệt này!”
      Vương Manh Manh bị những lời của Ngọc Hồ Điệp làm cho hôn mê, sai quả thực nàng những lời này, nhưng……
      Thế nhưng tên Ngọc Hồ Điệp chết tiệt này cũng đến mức ra những lời ám muội như thế chứ, Vương Manh Manh cũng biết đối đáp như thế nào, liền tiếp lấy những lời Ngọc Hồ Điệp: “Ngươi mới phải chịu trách nhiệm ấy!”
      “Đúng vậy a, rời là quyết định của hai chúng ta, cho nên chúng ta đều phải chịu trách nhiệm, ta cũng chưa là ta chịu trách nhiệm a!”
      Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý cách vừa rồi của Vương Manh Manh, đột nhiên trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt nhắn tức giận đến đỏ bừng trước mắt mình, kinh hô lên tiếng: “ thể nào, lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa!”
      “Đủ rồi!”
      Người rống ra hai chữ này, phải Vương Manh Manh, mà là Phượng Thanh Ly ở bên cạnh trợn mắt căm tức nhìn bọn họ.
      Phượng Thanh Ly lại vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người đùn đẩy trách nhiệm cho nhau: “Các ngươi tình thâm ý trọng a!”
      nương sai rồi!”
      Tô Tần ngửi thấy mùi ngon nhất thời quên chuyện bị Phượng Thanh Ly cắt ngang như vậy, liền nhớ tới mình lúc này nên chút: “Đầu tiên phải , tốt nhất nên vào lúc người khác chuyện cắt ngang, nhớ lấy, đây là điểm rất rất trọng yếu, thứ hai…… Ai nha, ngươi đánh ta?”
      Last edited: 7/8/14

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 55: Bội tình bạc nghĩa 2
      Edit: Mốc

      Tô Tần ôm đầu, lui ra xa Phượng Thanh Ly, văn văn nhã nhã thi lễ: “ nương, ta nên cắt ngang khi người khác chuyện……”
      Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy tình hình như vậy, chút do dự, cầm tay Vương Manh Manh, xoay người liền chạy ra ngoài tửu lâu.
      Nhìn bóng dáng Ngọc Hồ Điệp và Vương Manh Manh tay trong tay, Phượng Thanh Ly oán hận trong lòng, nếu phải tại tên gia hỏa trước mặt này liên tục kêu ‘chít chít’, sao nàng vẫn còn ở nơi này làm gì?
      Vừa định bỏ mặc Tô Tần mà tiếp tục đuổi theo, lại bị bước tới ngăn lại: “ nương, giữa hai chúng ta vừa rồi còn vấn đề cần nghiên cứu, tại vẫn chưa ……”
      Lập tức đợi Tô Tần xong, trực tiếp lạnh lùng cắt ngang lời : “Ngươi có phải muốn động thủ?”
      nương lại sai rồi, đây gọi là quân tử động khẩu động thủ!”
      Tô Tần nhanh mồm phủ nhận vấn đề động thủ này: “Tại hạ là Tô Tần, Tô trong Tô Châu, Tần trong Tần quốc, hình như ta còn chưa thỉnh giáo phương danh của nương, Tử viết……”
      “Viết cái đầu ngươi ấy!”
      Roi da trong tay Phượng Thanh Ly bắt đầu xuất thủ.
      ——————————————-
      Vương Manh Manh cố gắng dùng sức, thủy chung vẫn thể vứt được bàn tay Ngọc Hồ Điệp nắm chặt cổ tay nàng, chỉ có thể theo Ngọc Hồ Điệp tiếp tục chạy về phía trước.
      Chú ý điều chỉnh hô hấp và né tránh hàng trăm người qua đường tất bật ngược xuôi, nàng cũng quen bớt chút thời gian mà tức giận chửu mắng.
      “Tên dâm tặc chết tiệt nhà ngươi có phải cảm thấy vị hôn thê hiểu lầm ta đủ sâu, nên mới hươu vượn ! Ngươi lẽ cảm thấy nữ hiệp như ta sống rất tiêu diêu tự tại, chết chưa đủ mau sao! Ngươi nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của vị hôn thê sao!”
      Cố gắng hít sâu hơi, Vương Manh Manh cuối cùng nhịn được rống to: “Ngươi đứng lại ràng cho ta!”
      câu đủ khiến cho Ngọc Hồ Điệp chạy toán loạn đường nhất thời phải dừng lại.
      Dùng cước bộ nhanh nhất di chuyển đến trước mặt Vương Manh Manh, liên tiếp gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng: “Ta đương nhiên nhìn thấy, bằng ngươi nghĩ rằng tại sao ta phải lôi kéo ngươi chạy trốn a? Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta lại cứu ngươi mạng đó.”
      Last edited: 7/8/14

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 56: Bội tình bạc nghĩa 3
      Edit: Mốc

      Vương Manh Manh ngờ Ngọc Hồ Điệp dừng là dừng nên đầu đụng vào ngực , phát ra tiếng kêu đau, cũng bất chấp cơn đau đớn truyền đến từ cái mũi, lập tức ngẩng đầu căm tức nhìn Ngọc Hồ Điệp: “Tên dâm tặc chết tiệt này, cư nhiên còn dám ngươi cứu ta?”
      Còn chưa dứt lời, miệng lập tức bị Ngọc Hồ Điệp ra sức bưng kín.
      mặt Ngọc Hồ Điệp, trong nháy mắt nổi lên ý cười, cười cười với vô số người bởi vì tiếng ‘dâm tặc’ của Vương Manh Manh mà liếc mắt nhìn bọn họ: “Tức phụ và ta đùa giỡn a.”
      xong, tiến đến bên tai Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi : “Đại nữ hiệp của ta, chẳng lẽ ngươi chưa nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của vị hôn thê của ta, hét lớn như vậy có phải muốn mời nàng tới hay ?”
      Vương Manh Manh được, ra sức lắc đầu.
      “Được rồi, ngươi trăm ngàn đừng có hét to đó.”
      Nhìn Vương Manh Manh lập tức lại liên tiếp gật đầu, Ngọc Hồ Điệp mới cẩn thận buông bàn tay bịt miệng Vương Manh Manh ra, lại cười cười với mọi người chung quanh, mặt, nhất thời lại sụp xuống.
      “Chẳng lẽ đúng là ta cứu ngươi?”
      Ngọc Hồ Điệp chép miệng, ánh mắt nhìn Vương Manh Manh, giống như nhìn kẻ vong ân phụ nghĩa, yếu ớt mở miệng: “Ngươi phải vừa mới , vị hôn thê của ta bộ dáng như muốn giết người sao.”
      câu như vậy, khiến Vương Manh Manh rốt cục cũng biết phát điên là cái tư vị gì.
      Run run tay dùng sức túm lấy áo Ngọc Hồ Điệp, giận tới cực điểm, thanh đương nhiên cũng lớn như vừa rồi.
      Hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ : “Ta cho ngươi, ngươi tốt nhất giải thích ràng cho ta, cái gì gọi là chịu trách nhiệm, cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa, bằng ta để yên cho ngươi.”
      Ngọc Hồ Điệp cố nén ý cười trong lòng, rất phối hợp hảo tâm giải thích cho Vương Manh Manh gần như sắp phát điên: “Chuyện chịu trách nhiệm, lúc ấy chúng ta ở sơn đạo phải rất ràng rồi sao, vốn lúc ấy ta muốn giải thích ràng với nàng, là ngươi lôi kéo ta chạy trốn, đương nhiên ngươi phải chịu trách nhiệm.”
      Last edited: 7/8/14

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 57: Bội tình bạc nghĩa 4
      Edit: Mốc

      “Được!”
      Vương Manh Manh dùng sức khẽ cắn môi, lại ra sức đè nén cảm xúc muốn giết kẻ này trong lòng mình, tức giận hỏi: “Vậy còn bội tình bạc nghĩa?”
      Câu hỏi này vừa ra, Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh, trong mắt nhất thời liền xuất tia khinh thường.
      Liếc xéo, dưới dưới đánh giá Vương Manh Manh, sau đó mới từ từ mở miệng: “ thể nào? Ngươi ngay cả bội tình bạc nghĩa cũng biết ư? Ngươi đầu tiên rối loạn kế hoạch giải thích của ta, cuối cùng lại định phớt lờ bỏ qua, kia chẳng phải là bội tình bạc nghĩa sao?”
      “……”
      “……”
      “A?”
      Sau khi cố gắng giải thích cho Vương Manh Manh ‘bội tình bạc nghĩa’ rốt cuộc là có ý tứ gì, sắc mặt Ngọc Hồ Điệp liền thay đổi.
      Nghiêm mặt qua lại vài vòng, mới từ từ mở miệng: “ có văn hóa quả nhiên thể chấp nhận được, ra bốn chữ này phải có ý tứ đó a.”
      Vừa mới xong, liền vỗ mạnh vào đầy, mặt là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nha, tại sao vị hôn thê lại tức giận muốn giết người như vậy, ra là ta dùng sai từ rồi.”
      Vương Manh Manh há hốc mồm nhìn Ngọc Hồ Điệp, mất nửa ngày sau, quay người, vươn tay, ra sức hung hăng cào vào tường: “Lão thiên a, cái này cũng có thể sai sao!”
      Nhìn Vương Manh Manh chạy đến bên tường ra sức cào lấy cào để, bộ dáng tự mình hại mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng chạy tới bắt lấy tay nàng.
      mặt, là tràn đầy áy náy, cười khì khì: “Ngươi nên nghĩ quẩn như vậy, như vậy chỉ làm thương tay ngươi mà thôi, là ta có văn hóa, đều là ta sai, ngươi cần phải vì sai lầm của ta mà thương tổn chính mình a, ta cam đoan có lần sau nữa.”
      Nghe vậy, tầm mắt Vương Manh Manh nhất thời chuyển qua mặt Ngọc Hồ Điệp, lệ rơi đầy mặt nhìn vẻ mặt thành khẩn kia, thào : “Đúng vậy, ta quả thực cần phải vì sai lầm của ngươi mà thương tổn chính mình.”
      xong hét lớn tiếng, xuất ra toàn bộ lực đạo, quyền đánh mạnh vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ta đánh chết ngươi!”
      “Ối! Đau quá!”
      Last edited: 7/8/14

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 58: Bát quái a bát quái 1
      Edit: Mốc

      Vương Manh Manh ngồi trong xe ngựa vừa mới mua, cắn răng xoa cổ tay mình, ôm nỗi hận cùng oán khí gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp ngồi phía trước vội vàng đánh xe, nếu có vết xe đổ kia, nàng nhất định hung hăng nện lên lưng .
      Ngọc Hồ Điệp cũng đúng lúc quay đầu lại, nở nụ cười xin lỗi Vương Manh Manh, ôn nhu hỏi: “Tay ngươi còn đau ?”
      Nhìn Vương Manh Manh thốt lời nào mà chỉ căm tức nhìn mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng quay đầu về.
      Thanh lí nhí thoát ra từ miệng: “ liên quan đến ta mà, ta nào biết rằng ngươi lại đột nhiên đánh lén cơ chứ, lần tới ngươi có đánh ta tốt nhất nên trước với ta tiếng, đừng để chút báo hiệu cũng có, như vậy ta mới kịp triệt tiêu toàn bộ chân khí hộ thân.”
      như vậy, khiến Vương Manh Manh cảm thấy cổ tay lại bắt đầu đau đớn rồi.
      Nghiến nghiến răng, ánh mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, càng thêm sắc bén mang theo sát khí.
      Tay nàng đau mới là lạ, quyền đánh vào ngực Ngọc Hồ Điệp kia mang đến lực phản chấn, thiếu chút nữa là gãy cổ tay nàng, hơn nữa, nghe Ngọc Hồ Điệp giải thích, may là khịp thời thu lại nửa chân khí, bằng thương thế của nàng còn nặng hơn.
      Bất quá, nàng mau chóng phát , kỳ tình lúc trước chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, hỗn loạn đích thực là ở phía sau kìa.
      —————————————-
      Ngọc Hồ Điệp sau khi nhìn tửu quán ven đường, quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh vẫn mặt mày trầm im hơi lặng tiếng, chần chờ hồi lâu, mới cẩn thận hỏi: “Ta nghĩ vừa rồi ở tửu lâu ngươi nhất định ăn chưa no, hay là ta giúp ngươi mua chút đồ ăn nhé?”
      Vương Manh Manh trả lời rất đơn giản.
      Nàng làm như căn bản nghe thấy Ngọc Hồ Điệp hỏi, chỉ “uhm” tiếng, ngay cả mi mắt, cũng thèm nâng lên.
      Đối hờ hững của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng khẽ nhếch khóe miệng, lập tức lướt qua đề tài này: “Ngươi lời nào ta coi như ngươi đáp ứng rồi a?”
      xong, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, về phía tửu quán kia.
      Bọn họ ra khỏi Tương Dương thành, tại quan đạo, bên cạnh quan đạo là tửu quán rất bình thường, ngoại trừ là nơi để nhân sĩ hành tẩu bên ngoài dừng chân nghỉ ngơi, còn cung ứng cho người đường rất nhiều đồ dùng thiết yếu.
      Last edited: 7/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :